An Lương nhìn thấy động tác của Hoàng Quốc Tường, anh nói đùa: “Đề phòng tôi dữ vậy sao?”
“Hệ thống điều lệ là vậy!” Hoàng Quốc Tường bình tĩnh trả lời, sau đó lập tức chuyển chủ đề: “Cậu qua đây có chuyện gì sao?”
“Rủ anh đi câu cá, đi không?” An Lương đáp lại.
???
Mặt của Hoàng Quốc Tường đầy dấu chấm hỏi, An Lương rủ anh ta đi câu cá?
“Bố tôi là một tay lão làng hơn 20 năm, chắc anh cũng biết phải không?” An Lương thản nhiên hỏi.
Hoàng Quốc Tường đương nhiên biết, thực ra những thông tin của An Lương đã được Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia nghiên cứu vô số lần, anh ta đương nhiên biết tình hình của An Thịnh Vũ.
“Rốt cuộc thì cậu có mục đích gì?” Hoàng Quốc Tường không đoán được suy nghĩ của An Lương, vì vậy anh ta đành dứt khoát hỏi thẳng mục đích thực sự của An Lương.
“Thì nói rồi đó, hẹn anh đi câu cá, anh đi không?” An Lương hỏi đùa.
Hoàng Quốc Tường thuận theo chủ đề của An Lương: “Cậu muốn đi câu cá ở đâu?”
“Khu vực hải phận quốc tế, anh thấy thế nào?” An Lương đề nghị.
Trước khi Hoàng Quốc Tường hỏi lại, An Lương nói thêm: “Tôi muốn tổ chức hoạt động câu cá ở khu vực hải phận quốc tế, nhưng lại lo ngại sóng gió ở khu vực hải phận quốc tế lớn. Chính vì vậy, tôi muốn con tàu lớn, số lượng nhiều một chút, làm thế có thể bảo đảm sự an toàn cho tuyển thủ câu cá. Tốt nhất nên sắp xếp thêm một tàu trục vớt, tránh rơi lại xuống biển sẽ càng thêm phiền phức.”
“Có gì nói thẳng đi!” Hoàng Quốc Tường phàn nàn.
“Tôi đã tìm thấy một kho báu đắm tàu, địa điểm cụ thể vẫn còn hơi bí mật. Vị trí nằm ở khu vực hải phận quốc tế, một mình tôi thì không trục vớt được, cho nên chúng ta hợp tác làm một mối không?” An Lương đề nghị.
“Chúng tôi không có tàu!” Hoàng Quốc Tường tỏ rõ thái độ từ chối.
“Tôi sẽ chia cho anh một phần của kho báu đắm tàu, anh chỉ cần liên hệ với nhân viên là được, chủ yếu là thủy quân Đông Hải, anh thấy sao?” An Lương hỏi.
Hoàng Quốc Tường hơi do dự: “Quy mô của kho báu đắm tàu lớn cỡ bao nhiêu?”
“Anh đoán xem?” An Lương hỏi.
An Lương nói tiếp: “Tôi chỉ có thể nói cho anh biết quy mô của kho báu đắm tàu này tương đối lớn, tôi chắc chắn sẽ không kinh doanh thua lỗ.”
“Kho báu đắm tàu thuộc về nước nào?” Hoàng Quốc Tường hỏi.
“Chẳng lẽ anh lo lắng đến chủ quyền hồi tố của quốc gia sở hữu con tàu?” An Lương nói đùa, “Mặc dù đã có tiền lệ như vậy, nhưng theo thông lệ quốc tế, con tàu đắm ở khu vực hải phận quốc tế thuộc về người tìm thấy và trục vớt.”
Hoàng Quốc Tường hít một hơi thật sâu: “Cậu nắm chắc bao nhiêu?”
Hoàng Quốc Tường tiếp tục nói thêm: “Cậu muốn bao nhiêu con tàu và bao nhiêu người?”
“Càng nhiều càng tốt!” An Lương đáp, “Nếu có thể sắp xếp một tàu sân bay qua đó thì quá là tuyệt vời luôn. Tôi thích tàu sân bay, thân tàu vững chắc, thuận tiện câu cá!”
“Đừng có nằm mơ, chuyện đó là không thể nào, phí điều động cho mỗi tàu sân bay rất là cao!” Hoàng Quốc Tường từ chối.
Hoàng Quốc Tường nói thêm: “Tôi tiết lộ cho cậu một số dữ liệu. Trước đây, trong lễ hoạt động kỷ niệm 20 năm đảo Hồng Kông trở lại, tàu sân bay của chúng tôi đã được điều động qua đó làm hoạt động, chi phí tổng cho lần đi và về là 1,25 ức tệ.”
“Tàu sân bay của chúng tôi đã tốn hơn 1.600 vạn chỉ để đồ đầy nhiên liệu, nhưng lộ trình chỉ có 6.000 hải lý. Đây chỉ là chi phí nhiên liệu của tàu sân bay. Nếu điều động cả đoàn tàu cùng xuất phát, động một tí thì chi phí cũng phải hơn nghìn vạn.” Hoàng Quốc Tường giải thích cho An Lương.
“Vậy nên kho báu đắm tàu của cậu phải có giá bao nhiêu mới đáng để điều động tàu sân bay đây?” Hoàng Quốc Tường khịt mũi, “Nếu cậu muốn chơi trò chơi tìm kho báu, tôi có thể giới thiệu thủy quân Đông Hải với cậu, bảo bọn họ thuê cho cậu một con tàu, cậu cứ từ từ mà chơi.”
“Đắt vậy sao?” An Lương cười thầm trong lòng, anh đang phối hợp diễn với Hoàng Quốc Tường, “Tóm lại, tàu sân bay cũng cần luyện tập thường xuyên, chúng ta đổi hành trình, tôi ăn ké, thế nào?”
“Nằm mơ đi!” Hoàng Quốc Tường từ chối, “Đợi một chút, tôi sẽ đưa thông tin liên lạc của thủy quân Đông Hải cho cậu, hai người tự bàn điều kiện với nhau, bảo thủy quân Đông Hải chơi với cậu, tôi không có thời gian!”
“Được thôi!” An Lương giả vờ không tình nguyện, nhưng thật ra trong lòng An Lương rất vui, bởi vì An Lương tìm đến Hoàng Quốc Tường là muốn cố ý chơi khăm Hoàng Quốc Tường.
Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia không phải là tài nguyên cần thiết trong vụ kho báu đắm tàu, thứ hữu dụng lớn nhất chính là giới thiệu cho anh đội thủy quân Đông Hải.
Thực ra, gia đình Đại Lâm có nguồn tài nguyên giống như vậy, nhưng nếu sử dụng tài nguyên của gia đình Đại Lâm, vậy thì anh chắc chắn phải chia sẻ một phần cho gia đình Đại Lâm.
Dù sao có thể ăn chực tài nguyên của Hoàng Quốc Tường, An Lương đương nhiên muốn ăn chực kiểu này hơn rồi.
Một lát sau, Hoàng Quốc Tường liên hệ xong với nhân viên của đội thủy quân Đông Hải: “Tôi đã sắp xếp cho cậu rồi, đối phương là người phát ngôn của đội thủy quân Đông Hải. Đối phương cũng biến thân phận của cậu cho nên vụ hợp tác lần này chỉ cần điều kiện phù hợp, vậy thì sẽ không có bất cứ vấn đề gì.”
“Cảm ơn, anh Hoàng, anh là người tốt.” An Lương đã gửi một tấm thẻ bài tốt cho Hoàng Quốc Tường.
“Phương thức liên lạc thì tôi đã chuyển qua cho cậu rồi, cậu tự liên hệ đi. Nếu không có việc gì khác, tôi còn có chuyện cần phải giải quyết.” Hoàng Quốc Tường bày tỏ ý tiễn khách.
“Được, tôi lập tức đi ngay, tạm biệt ngài!” An Lương nói đùa.
Chương 2627: Biến nước Nga thành bia đỡ đạn?Hoàng Quốc Tường hoàn toàn không ý thức được bản thân đã bị ăn chực. Anh ta tưởng rằng đã tiễn được một mối phiền phức nhưng thực ra anh ta đã bị An Lương lừa một vố!
Có lẽ con đường dài nhất mà Hoàng Quốc Tường đã đi chính là con đường chơi khăm của An Lương?
Hoàng Quốc Tường không biết rằng bản thân mình lại rơi vào bẫy của An Lương, trái lại anh ta cho rằng mình đã tiễn được một mối phiền phức. Trong văn phòng làm việc của mình, Hoàng Quốc Tường dương dương tự đắc, ngâm nga ca hát. Suy cho cùng, trong mỗi lần tranh chấp với An Lương, anh ta luôn ở thế hạ phong, lần này thắng được An Lương, Hoàng Quốc Tường đương nhiên rất vui.
An Lương bước ra khỏi văn phòng của Hoàng Quốc Tường, anh kiểm tra thông tin liên lạc mà Hoàng Quốc Tường đã chuyển cho mình. Người phát ngôn của đội thủy quân Đông Hải là Lam Tín, một cái họ tương đối hiếm.
An Lương không liên lạc ngay với Lam Tín, anh gửi tin nhắn cho Triệu Uyển Hề trước.
‘An Lương: Em đã nghe qua cái tên Lam Tín chưa?’
‘Triệu Uyển Hề: Tất nhiên là em đã nghe qua rồi, người phát ngôn của đội thủy quân Đông Hải, anh tìm anh ta có chuyện gì à?’
‘Triệu Uyển Hề: Nếu anh có chuyện cần tìm đến đội thủy quân Đông Hải, anh có thể tìm chú Hoàng hoặc Lâm Nghị Lực. Gia đình Đại Lâm có mạng lưới mạnh mẽ với đội thủy quân Đông Hải.’
‘An Lương: Hai người vẫn đang đi mua sắm à?’
‘Triệu Uyển Hề: Anh yên tâm, Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương đều đang ở trường. Bọn họ không qua đây chung với nhau đâu.’
‘Triệu Uyển Hề: Mọi người trong câu lạc bộ cũng rất thông minh, ngay cả Tiểu Ngư cũng không nói gì về anh.’
‘An Lương: Vừa rồi anh mới đi gặp anh Hoàng, anh quả thực có việc cần đội thủy quân Đông Hải giải quyết, hai người cứ tiếp tục mua sắm, anh sẽ giải quyết công việc trước.’
An Lương bỏ qua tin nhắn thứ hai của Triệu Uyển Hề, bởi vì nếu chuyện này cứ kéo dài mãi, An Lương sẽ cảm thấy mình đuối lý.
‘Triệu Uyển Hề: Ừ, nếu như có chuyện gì cần giúp đỡ, anh cứ nói trước với em.’
Sau khi An Lương và Triệu Uyển Hề trao đổi xong, anh gọi điện cho Lam Tín. Đợi khi cuộc gọi được kết nối, An Lương chào hỏi trước: “Xin chào, anh Lan, tôi là An Lương.”
“Xin chào tổng giám đốc An, tôi là Lam Tín, anh Hoàng cũng có nói trước với tôi, nếu tổng giám đốc An có chuyện gì cần giúp đỡ, chúng ta có thể thương lượng và giải quyết.” Lam Tín thẳng thắn đáp lại.
“Anh Lan, anh có thời gian không, chúng ta gặp nhau nói chuyện nhé?” An Lương đề nghị.
Lam Tín trả lời với giọng khẳng định: “Không thành vấn đề, tôi đang ở Nguyệt Trúc Viên bên ngoài Tây Nhị Đạo. Hoan nghênh tổng giám đốc An tới đây thưởng trà.”
“Được rồi, anh chờ một chút, tôi qua ngay.” An Lương đáp lại.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, An Lương lập tức ra lệnh cho Lý Dương lái xe đến Nguyệt Trúc Viên. Nguyệt Trúc Viên nằm ở bên trong công viên Nguyệt Đàm, khá gần Học viện âm nhạc Quốc gia.
Khoảng 15 phút sau, An Lương đến Nguyệt Trúc Viên, sau đó nhìn thấy Lam Tín.
Lam Tín mặc một bộ quần áo bình thường, dáng người hơi mập, nhàn nhã thưởng trà, không có vẻ gì là từ một người đến từ đội thủy quân, trái lại có cảm giác như là một thương nhân nho nhã.
“Anh Lam.” An Lương chủ động chào hỏi.
“Tổng giám đốc An, mời ngồi uống trà.” Lam Tín chào hỏi khách sao rồi tự mình rót trà.
Sau khi An Lương uống cạn một chén, anh thẳng thắn trả lời: “Tôi chưa từng nghiên cứu về trà, dù đó là loại trà gì, tôi cảm thấy cũng như nhau.”
“Ha ha ha, tổng giám đốc An quả là người chân thật nói lời thẳng thắn.” Lam Tín tán thưởng, sau đó chủ động hỏi, “Tôi nghe anh Hoàng nói tổng giám đốc An định trục vớt kho báu đắm tàu trên khu vực hải phận quốc tế, đúng không?”
“Đúng vậy.” An Lương trả lời với giọng khẳng định, “Vì vậy, tôi hi vọng đội thủy quân Đông Hải sẽ giúp đỡ tôi.”
“Đương nhiên không thành vấn đề!” Lam Tín đồng ý trước, sau đó hỏi, “Tổng giám đốc An cần bao nhiêu con tàu và cần loại tàu nào?”
Trước khi An Lương đáp lại, Lam Tín đã nói nửa đùa nửa thật: “Hiện tại tàu sân bay đang có nhiệm vụ riêng, chắc không thể nào dễ dàng điều động.”
Thực ra, An Lương cũng chỉ đang nói đùa mà thôi.
Nếu thực sự điều động được con tàu sân bay, e là những chính phủ ở khu vực xung quanh sẽ đề cao cảnh giác, thậm chí cả Bạch Đầu Ưng Quốc cũng sẽ chú ý, vậy thì việc trục vớt kho báu bị chìm sẽ rất bất tiện.
“Ít nhất cũng phải điều động được hai con tàu khu trục. Dù gì cũng nằm ở khu vực hải phận quốc tế, tôi lo lắng việc trục vớt kho báu đắm tàu sẽ gây ra phiền phức.” An Lương nói rõ sự cân nhắc của mình.
Môi trường an ninh công cộng ở Hạ Quốc quả thực rất tốt, nhưng làm gì có môi trường an ninh công cộng nào đáng tin trên khu vực hải phận quốc tế? Gặp cướp ở khu vực hải phận quốc tế là chuyện bình thường, được chứ?
Để đảm bảo an toàn cho việc trục vớt kho báu bị chìm, An Lương đương nhiên hi vọng sẽ được đi cùng với một tàu khu trục, để tránh một số phiền phức không đáng có.
“Ha ha, tổng giám đốc An rất thận trọng!” Lam Tín nói đùa.
Tàu khu trục đời mới nhất của Hạ Quốc rất tiên tiến và rất mạnh về giá trị lực lượng. Nếu co hai tàu khu trục đi cùng, gần như đảm bảo được sự an toàn tuyệt đối.
“Có sự phòng bị từ trước thì sẽ không lo gặp tai họa, tránh lỡ như.” An Lương đáp, “Còn một chuyện nữa tôi cần phải nói trước. Tôi sẽ liên lạc với nước Nga và để nước Nga cũng bố trí tàu an ninh. Nếu thực sự gặp phải phiền phức, chúng ta có thể để bọn họ động thủ trước.”
An Lương vừa nói vừa cười: “Suy cho cùng, nước Nga chủ động hơn một chút!”
Chương 2628: Đây chính là nước Nga đó sao?Nước Nga rất thích thể hiện vũ lực, vì vậy ngoại trừ đội thủy quân Đông Hải của Hạ Quốc, An Lương còn liên hệ với nước Nga. Một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nước Nga sẽ là nước động thủ tốt nhất.
Nước Nga không sợ gây ra tranh chấp quốc tế!
Lam Tín ngập ngừng nói: “Ý tưởng này thực sự rất hay, nhưng câu hỏi đặt ra là, liệu nước Nga có thực sự chấp nhận điều đó hay không?”
Chuyện này dùng mắt thường cũng biết là muốn lấy nước Nga ra làm bia đỡ đạn, nước Nga có thể mắc lừa sao?
An Lương cũng biết ý của Lam Tín, anh mỉm cười nói: “Nước Nga có thể nhận lời hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào sự chân thành của chúng ta. Nếu chúng ta thành tâm, tôi tin rằng nước Nga nhất định sẽ chấp nhận.”
Có một câu nói xưa ở Hạ Quốc: Đồng tiền có thể điều khiển ma quỷ!
Dựa theo tình hình kinh tế vô cùng tệ hại của nước Nga, chỉ cần An Lương có đủ sự thành ý thì làm sao có thể không được chứ?
Trước những lời nhận xét của An Lương, Lam Tín gật đầu khẳng định: “Tổng giám đốc An nói đúng!”
An Lương tiếp lời: “Tôi nhớ đội thủy quân của anh có nhiệm vụ hộ tống phải không?”
“Đúng vậy.” Lam Tín nói với giọng khẳng định, “Khi đội thủy quân của chúng tôi đang thực hiện nhiệm vụ tuần tra trên biển, nếu một tàu buôn xin hộ tống, chúng tôi sẽ sẵn tiện hộ tống bọn họ.”
An Lương cũng biết nhiệm vụ hộ tống của đội thủy quân Hạ Quốc là miễn phí!
Ví dụ, ở vùng biển Somalia nơi cướp biển hoành hành, hay là vùng biển Vịnh Aden, việc hộ tống của đội thủy quân Hạ Quốc là hành động của nhà nước và sẽ không bị tính phí.
Chính vì vậy mà An Lương mới định để đội thủy quân Đông Hải hộ tống, dù sao thì vốn dĩ đội thủy quân Đông Hải cũng có nhiệm vụ hộ tống giống như vậy, bảo vệ An Lương trục vớt kho báu đắm tàu cũng chỉ là một hành động thông thường.
“Cảm ơn đội thủy quân đã duy trì sự thịnh vượng và an toàn của Tổ quốc. Thay mặt Công ty kiến trúc An Thịnh của chúng tôi, tôi gửi tặng đội thủy quân Đông Hải 2000 vạn tiền hỏi thăm để cung cấp cho các chiến sĩ đội thủy quân Đông Hải một sự sảng khoái vào mùa hạ.” An Lương quyên góp dưới danh nghĩa Công ty kiến trúc An Thịnh.
Công ty kiến trúc An Thịnh đã thực hiện nhiều hoạt động quyên góp từ thiện tương tự, mức quan tâm thì ít hơn một chút.
“Thay mặt toàn thể chiến sĩ tiền tuyến của đội thủy quân Đông Hải, tôi cảm ơn tình cảm của tổng giám đốc An!” Lam Tín trả lời.
“Nhân tiện, anh Lam, ngoài Công ty kiến trúc An Thịnh của gia đình tôi, còn có Công ty đầu tư An Tâm của tôi.” An Lương chỉ nhắc tới đây, ý nói Lam Tín cũng sẽ được hưởng lợi riêng thông qua Công ty đầu tư An Tâm.
Lam Tín cũng là một người thông minh, bằng không sao có thể trở thành người phát ngôn của đội thủy quân Đông Hải được chứ?
“Có ai lại chưa từng nghe qua Công ty đầu tư An Tâm nổi tiếng lẫy lừng chứ?” Đương nhiên Lam Tín đã nghe nói đến Công ty đầu tư An Tâm.
Chính xác mà nói, trong giới Đế Đô, hầu như không có ai chưa từng nghe đến tên của Công ty đầu tư An Tâm, cho dù không phải là thành viên của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, nhưng ở trong cùng một thế giới, làm sao có thể không có tin đồn?
“Tổng giám đốc An định khi nào thì hành động?” Lam Tín hỏi.
“Tôi sẽ liên lạc với đám người nước Nga trước, để đám người nước Nga tìm hiểu đường đi, chúng ta chỉ cần đi theo sau là được.” An Lương đáp, “Sau khi bên tôi đã chuẩn bị xong xuôi, tôi sẽ liên hệ lại với anh Lam.”
“Không thành vấn đề!” Lam Tín trả lời với giọng khẳng định.
Hai bên lại trò chuyện với nhau một hồi, An Lương khéo léo từ chối lời mời đi ăn tối của Lam Tín. Khi anh rời khỏi Nguyệt Trúc Viên, anh lập tức liên hệ với Aphrora của nước Nga.
Bố của Aphrora là Bộ trưởng Bộ Tài nguyên và Sinh thái của nước Nga, trước đây An Lương đã từng hợp tác với bọn họ.
Khi cuộc gọi được kết nối, An Lương lên tiếng hỏi trước: “Aphrora, cô đã về nước rồi sao?”
Aphrora đã nói với giọng khẳng định: “Đúng vậy, anh An, tôi đã về nước rồi. Lúc này đang ở Moskva, anh có chuyện gì sao?”
“Thực ra tôi có chuyện!” An Lương nói với giọng khẳng định, “Tôi có chuyện muốn nhờ Alek, nhưng tôi không muốn làm khó dễ Alek, vì vậy tôi mong cô có thể giúp tôi chuyển lời. Nếu Alek có thể giúp, tôi sẽ liên hệ lại với Alek. Nếu Alek cảm thấy khó xử, vậy thì coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Alek là người đã thiết kế mô tô bay thế hệ đầu tiên. Mặc dù Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai đã thiết kế mô tô bay thế hệ thứ ba, nhưng An Lương và Alek vẫn giữ mối quan hệ tốt, vì thế An Lương phải đi đường vòng, tránh sức mẻ tình bạn giữa hai người.
“Anh An có chuyện gì cần đến sự giúp đỡ của Alek sao?” Aphrora hỏi.
An Lương giải thích cặn kẽ chuyện anh đã phát hiện ra một kho báu đắm tàu và chuẩn bị trục vớt nó.
“Tôi lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong quá trình trục vớt kho báu đắm tàu, vì vậy tôi mong gia đình của Alek có thể giúp tôi liên lạc với thủy quân nước Nga. Tôi sẵn sàng chi tiền để thuê dịch vụ an ninh trên biển…” An Lương giải thích thêm.
Khi nghe những lời An Lương nói, Aphrora đột nhiên bật cười: “Tổng giám đốc An, đất nước của chúng tôi khác với đất nước của anh. Anh có thể nói thẳng với Alek chuyện mà anh muốn nói, anh ấy sẽ không cảm thấy khó xử gì đâu.”
An Lương cười thầm trong lòng, đây chính là nước Nga sao? Yêu rồi, yêu rồi.
Chương 2629: Tổng giám đốc An đã đánh giá thấp người nước Nga!“Hóa ra là vậy!” An Lương đáp, “Vậy thì tôi sẽ liên hệ trực tiếp với Alek và hỏi Alek về tình hình cụ thể của anh ấy.”
“Được, nếu tổng giám đốc An còn có chuyện gì khác thì cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.” Aphrora nói với giọng nhiệt tình.
An Lương trêu: “Thực ra tôi vẫn còn có chuyện khác, nếu cô đang ở Đế Đô, tôi muốn mời cô đi ăn tối chung.”
Aphrora khẽ cười: “Quyết định vậy nhé, đợi sau khi khai giảng, anh An nhớ mời tôi nhé.”
“Không thành vấn đề!” An Lương đồng ý.
Aphrora là người đẹp chuẩn nước Nga, với chỉ số nhan sắc là 95 điểm và chỉ số dáng người là 95 điểm. Là một người hiện đại, An Lương không ngại ăn đồ Tây.
Sau khi An Lương và Aphrora kết thúc cuộc gọi, anh lập tức liên lạc với Alek. Khi máy được kết nối, An Lương lên tiếng trước: “Alek, tôi cần anh giúp!”
Alek trả lời: “Không thành vấn đề, anh cần tôi làm gì?”
Không ngờ cái tên nước Nga này lại đồng ý trước rồi mới hỏi là chuyện gì, chỉ có thể nói anh ta có hơi ngốc nghếch nhỉ?
Tất nhiên, nếu nhìn ở một góc độ khác, cũng có thể nói rằng Alek rất tin tưởng An Lương.
Đó là lý do tại sao An Lương mới đi đường vòng thông qua Aphrora.
An Lương giải thích về kho báu đắm tàu một lần nữa, cuối cùng anh hỏi: “Alek, tôi nhớ gia đình anh có nền tảng quân sự ở nước Nga, vậy anh có thể giải quyết chuyện này được không?”
“Chờ một chút, anh An, tôi cần hỏi bố của tôi.” Alek đáp lại.
“Không thành vấn đề, tôi đợi điện thoại của anh.” An Lương chủ động cúp máy sau khi trả lời.
Alek ngay lập tức liên lạc với bố mình, anh ta thuật lại lời thỉnh cầu của An Lương một lần nữa, sau đó mới hỏi: “Bố, chuyện này khó làm không?”
Semenovich trả lời: “Nếu là người của Công ty đầu tư An Tâm vậy thì chuyện này rất đơn giản. Con hỏi cậu ta cần bao nhiêu con tàu trước, và cần hộ tống bao nhiêu ngày, hơn nữa có yêu cầu hộ tống như thế nào không.”
“Chuyện này…” Alek trả lời, “Có chút phức tạp, bố, bố tự nói chuyện với cậu ta nhé?”
“Được rồi!” Semenovich thở dài, đứa con ngốc nghếch của ông ấy coi như bỏ, phải không?
Gần 3 phút sau, Semenovich đích thân liên lạc với An Lương, ông ấy sử dụng đường dây bí mật và số bí mật để đảm bảo tính bí mật cho cuộc nói chuyện.
An Lương nhìn thấy người gọi đến là số bí mật, anh bắt máy mà không cần bận tâm, vì ít nhiều anh cũng đoán được đó chắc là người của nước Nga đang liên lạc với anh.
Sau khi kết nối, Semenovich giới thiệu bản thân trước, sau đó hỏi lại những câu hỏi mà Alek đã hỏi trước đó.
Trước những câu hỏi của Semenovich, An Lương trả lời: “Ông có thể điều động được bao nhiêu con tàu?”
“Toàn bộ hạm đội Thái Bình Dương gồm 16 tàu ngầm hạt nhân tên lửa, 17 tàu ngầm tấn công hạt nhân, 4 tàu tuần tra biển tên lửa, 10 tàu khu trục tên lửa và hơn 400 loại tàu khác. Cậu muốn bao nhiêu?” Semenovich nói với giọng bình thản.
“…” An Lương không biết phải nói gì. Đây chính là nước Nga đó sao?
Quả thực rất lực lưỡng! Từ đầu đến cuối, anh đã đánh giá thấp sức chiến đấu của bọn họ.
“Chi phí an ninh trên biển thì sao?” An Lương đặt câu hỏi mấu chốt.
“Tàu ngầm tên lửa hạt nhân và tàu ngầm tấn công hạt nhân thì đắt hơn một chút. Giá thuê cơ bản là 2000 vạn Hạ Quốc tệ, mỗi ngày sẽ tăng thêm 500 vạn Hạ Quốc tệ.” Semenovich giải thích.
Ông ấy tiếp tục nói thêm: “Hơn nữa chúng chỉ mang lại tác dụng răn đe, chúng sẽ không thực sự tham gia vào cuộc chiến. Nếu cậu muốn tham gia vào cuộc chiến, cậu phải thêm tiền.”
“…” An Lương lại cứng họng, đám người nước Nga này có độc à?
“Khụ, khụ. Tôi chỉ muốn trục vớt kho báu đắm tàu mà thôi. Tôi nghĩ, sắp xếp hai tàu khu trục và hai tàu khu trục nhỏ nữa chắc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?” An Lương đáp lại.
“Vậy thì sắp xếp hai con tàu khu trục và thêm bốn con tàu hộ tống, càng nhiều con tàu hộ tống càng đảm bảo an toàn 100%.” Semenovich giải thích.
“Chi phí liên quan thì sao?” An Lương hỏi.
“Tổng chi phí cơ bản của sáu con tàu tính chung là 2000 vạn Hạ Quốc tệ. Mỗi ngày sẽ tăng phí thêm 500 vạn Hạ Quốc tệ, trả bằng Hạ Quốc tệ hay đô la Mỹ đều chấp nhận.” Semenovich đáp lại.
“Về chuyện giá cả thì không thành vấn đề.” An Lương đồng ý, “Nếu gặp phải chuyện phiền phức, bên ông có thể giải quyết được không?”
Semenovich nói một cách rộng lượng: “Nếu gặp phải cướp biển, chúng tôi sẽ trực tiếp quyết; Nếu gặp các thủy quân của nước khác, chúng tôi chỉ giúp cảnh báo.”
“Nếu thủy quân của nước khác đe dọa thì sao?” An Lương đưa ra một khả năng.
“Vậy thì cứ thêm tiền.” Semenovich đáp lại.
An Lương nhịn cười, đám người nước Nga này thực sự có độc!
Những nghĩ đi nghĩ lại thì cũng có lý, nước Nga sỡ hữu tàu ngầm hạt nhân mạnh nhất thế giới, nhưng do kinh tế khó khăn nên trong số sáu con tàu ngầm hạt nhân mạnh nhất thế giới, có năm con tàu đã phải tê liệt tại cảng vì không được bảo dưỡng kỹ càng, chỉ có một con tàu đang thực hiện nghĩa vụ.
Cho nên muốn tiền thì có gì sai chứ?
“Được!” An Lương đồng ý.
“Khi nào thì chúng ta xuất phát?” Semenovich hỏi, “Bên tôi cần phải sắp xếp thời gian một chút.”
“Hiện tại thì tôi vẫn chưa chắc, nhưng mà sẽ sớm thôi. Chúng tôi sẽ đặt cọc cho bên ông 25% trước. Ông cứ chuẩn bị trước đi, khi nào bên tôi sắp xếp ổn thỏa thì chúng ta lập tức xuất phát.” An Lương giải thích.
“Nhân tiện, tôi còn liên lạc với đội thủy quân của Hạ Quốc. Một khi gặp phải chuyện gì phiền phức, bên ông hãy ra tay trước, đội thủy quân Hạ Quốc chủ yếu bảo vệ tôi.” An Lương giải thích.
“Không thành vấn đề.” Semenovich trực tiếp đồng ý.
Chương 2630: Mọi thứ đã sẵn sàng!Hai bên thảo luận chi tiết một hồi, tỉ như nếu thực sự gặp phải cướp biển, nước Nga sẽ đánh chìm bọn cướp biển, An Lương nhất định phải tặng phần thưởng cho bọn họ.
An Lương cũng đồng ý, dù gì đến lúc đó có đội thủy quân của Hạ Quốc, lại còn có đội thủy quân của nước Nga, chắc sẽ không có tên cướp biển nào muốn đi chết đâu nhỉ?
Ngoài ra, kể cả thực sự có cướp biển đi nữa, An Lương có thể giải quyết vấn đề bằng cách cho thêm một ít tiền. Đối với An Lương, vấn đề mà tiền có thể giải quyết vậy thì đó không phải là vấn đề!
Theo như giá trị của “Kho Báu Đắm Tàu”, trước tiên không nói tới đầu rắn của tượng đầu thú bằng đồng của 12 con giáp, dù đó là báu vật vô giá của Hạ Quốc, chỉ mỗi 20 tấn vàng cũng đã có giá trị hơn 80 ức Hạ Quốc tệ rồi, được chứ?
Cho nên đối với An Lương mà nói, dùng tiền mà có thể giải quyết được vấn đề vậy thì đó không phải là vấn đề nữa!
Sau khi An Lương và Semenovich gọi điện xong, An Lương trả ngay 500 vạn Hạ Quốc tệ vào tài khoản do Semenovich cung cấp, còn việc Semenovich chia số tiền đó như thế nào thì An Lương làm biếng hỏi.
An Lương liên lạc lại với Lam Tín, đợi khi cuộc gọi được kết nối, An Lương vội vàng nói: “Anh Lam, tôi đã liên lạc xong với nước Nga. Nước Nga sẽ cử hai tàu khu trục tên lửa và bốn tàu hộ tống tên lửa. Một khi gặp chuyện phiền phức, bọn họ sẽ động thủ, khi nào thì bên anh chuẩn bị xong?”
“Bất cứ lúc nào!” Lam Tín nói với giọng khẳng định.
Bọn họ đã nhận được 2000 vạn Hạ Quốc tệ do Công ty kiến trúc An Thịnh tài trợ. Hiệu suất của An Lương khá cao, chính vì thế Lam Tín cũng rất tích cực.
“Được, các anh chuẩn bị trước đi. Sau khi bên tôi liên lạc xong với đội trục vớt, tôi sẽ sắp xếp cho hai bên trao đổi với nhau, cuối cùng là cùng nhau xuất phát!” An Lương giải thích.
“Không thành vấn đề.” Lam Tín đồng ý.
An Lương lại liên hệ với Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, anh yêu cầu nhân viên của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa sàng lọc các nhân viên nội bộ để làm công việc trục vớt, cố gắng chọn ra những nhân viên đã từng tham gia vào kế hoạch duy trì sinh mệnh.
Mặc dù có rất nhiều thứ phải trục vớt, nhưng với sự hỗ trợ của máy móc thiết bị hiện đại, không cần tới quá nhiều nhân viên trục vớt. Ngoài ra, chất lượng nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa rất cao, chỉ tính những nhân viên an ninh từng tham gia vào kế hoạch duy trì sinh mệnh cũng đã chọn ra được 24 người.
Gần 6 giờ tối.
An Lương, Triệu Uyển Hề và Dương Mậu Di gặp nhau tại quán bếp cũ Tam Đạo Môn ở Bắc Tam Đạo. An Lương đã ăn ở đây rất nhiều lần. Quán ăn của bọn họ đã kinh doanh được 37 năm, đặc sản của họ là canh gà hầm.
Triệu Uyển Hề đang giới thiệu lịch sử của quán bếp cũ Tam Đạo Môn cho Dương Mậu Di, còn An Lương thì đang giải quyết vụ kho báu đắm tàu. Cả Semenovich và Lam Tín đều được An Lương thêm vào trong phần mềm liên lạc bí mật của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, làm như vậy có thể bảo mật thông tin liên lạc.
‘Chủ thuê: Bên tôi đã sắp xếp xong, thống nhất xuất phát vào 7 giờ sáng ngày mai, tính theo giờ Hạ Quốc.’
‘Chủ thuê: [Vị trí tọa độ]’
‘Người khủng bố: OK!’
‘Người hộ tống: Đã nhận!’
Trong phần mềm liên lạc bí mật, mọi người đều sử dụng mật danh để tránh thông tin bị rò rỉ.
An Lương đương nhiên là chủ thuê, người khủng bố là Semenovich đến từ nước Nga, ông ấy tự đứng ra phụ trách chỉ huy cho hành động lần này. Người hộ tống tất nhiên là Lam Tín, anh ta cũng phụ trách chỉ huy cho hành động lần này.
‘Chủ thuê: @Người hộ tống: Đội trục vớt mà tôi sắp xếp sẽ xuất phát từ Thiên Cẩm.’
‘Chủ thuê: [IDI phân biệt con tàu]’
‘Chủ thuê: Mọi người nhớ theo dõi.’
‘Người hộ tống: Đã nhận.’
‘Chủ thuê: @Người khủng bố: Bên ông cũng nên nhanh chóng đi đến địa điểm đi.’
‘Người khủng bố: OK!’
Sau khi thu xếp xong, An Lương đặt điện thoại xuống, anh chủ động nói: “Anh đã sắp xếp xong chuyện kho báu đắm tàu, đợi mở thưởng nữa thôi!”
Triệu Uyển Hề tiếp lời: “Anh không lo lắng đến việc giá trị của kho báu đắm tàu quá thấp, anh sẽ lỗ một khoản tiền lớn à?”
Dương Mậu Di cũng hơi lo lắng, cô tán thành: “Đại vương, kho báu đắm tàu đó có đáng tin không?”
“Cái gọi là đáng tin hay không cũng không quan trọng. Nếu kho báu đắm tàu có thể kiếm được tiền, vậy hiển nhiên sẽ là cục diện mọi người đều vui vẻ.” An Lương giải thích.
“Nếu kho báu đắm tàu làm tổn thất tiền, vậy thì anh sẽ có được mối quan hệ với nước nga và đội thủy quân Đông Hải. Sau này khi có việc cần thiết, đôi bên cũng sẽ có cơ sở để hợp tác.” An Lương nói thêm.
“Quả nhiên là anh!” Triệu Uyển Hề khen ngợi.
Dương Mậu Di cũng thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ cần đại vương không tổn thất là được!”
“Đừng nói chuyện công việc nữa, chúng ta hãy nói đến nhà hàng này đi. Hồ Ly Tinh nhỏ, em nghĩ thế nào về nhà hàng này?” An Lương cắt đề tài.
Dương Mậu Di trả lời: “Nhà hàng này có lịch sử lâu đời. Nếu như mùi vị món ăn của nhà hàng ngon, em thấy mình có thể làm một bộ phim tài liệu ẩm thực.”
Triệu Uyển Hề trả lời: “Nếu nói về tài nghệ nấu ăn, chắc sẽ không khiến cô thất vọng đâu.”
Chương 2631: Tiêu chuẩn và hệ số đánh giá ẩm thực!Khoảng hơn 15 phút sau, La Vân - ông chủ của quán bếp cũ Tam Đạo Môn, đích thân bưng món thịt hầm lên bàn, ông ấy cũng nhận ra Dương Mậu Di, cô là một người khá có tiếng trong ngành phục vụ ăn uống cao cấp.
Bởi vì Dương Mậu Di là người quay những bộ phim tài liệu về ẩm thực, một khi được Dương Mậu Di lựa chọn, điều đó cũng đồng nghĩa với việc sở hữu một bảng hiệu viết chữ vàng. Cho nên ông chủ trong ngành phục vụ ăn uống cao cấp nhận ra Dương Mậu Di thì có gì lạ?
“Cô Dương, đây là món canh gà hầm mà gia đình chúng tôi đã kế thừa gần 40 năm. Mời cô nếm thử.” La Vân, ông chủ của quán bếp cũ Tam Đạo Môn, đã chủ động giới thiệu với Dương Mậu Di.
“Được, vậy tôi nếm thử mùi vị trước.” Dương Mậu Di đáp lại, sau đó bắt đầu nếm thử món canh gà hầm.
Món canh gà hầm này đòi hỏi rất khắt khe về kỹ năng nấu nướng và nguyên liệu, cho dù là nguyên liệu hay là kỹ năng nấu nướng, nếu kém một chút cũng sẽ khiến món ăn có vị tanh.
Tuy nhiên tình trạng này lại không xảy ra ở quán bếp cũ Tam Đạo Môn, canh gà hầm rất ngon, không hề có cảm giác dầu mỡ, trái lại nó có một cảm giác rất tươi mới.
Dương Mậu Di nhấp từng ngụm từng ngụm canh gà, La Vân vẫn đứng ở trong phòng, ông ấy đang chờ Dương Mậu Di phản hồi.
Khoảng hơn 1 phút sau, Dương Mậu Di đặt muỗng xuống, cô nói: “Món canh gà hầm này rất ngon!”
La Vân mỉm cười.
Dương Mậu Di tiếp tục nói: “Món canh gà hầm của ông được lấy cảm hứng từ bắp cải luộc, phải không?”
La Vân gật đầu: “Đúng rồi!”
“Vậy nhà hàng của ông có thể làm bắp cải luộc được không?” Dương Mậu Di tò mò hỏi.
La Vân gật đầu trước, sau đó lại lắc đầu: “Có thể thì có thể, nhưng hiệu quả cuối cùng lại không tốt, cho nên chúng tôi vẫn không làm món bắp cải luộc.”
An Lương tiếp lời: “Món canh gà hầm này có thể cho bao nhiêu điểm?”
La Vân cũng quan tâm về vấn đề này, ông ấy nhìn Dương Mậu Di với vẻ mong chờ, chờ lời đánh giá của Dương Mậu Di.
Trong phòng ăn của quán bếp cũ Tam Đạo Môn, An Lương ra hiệu bảo Dương Mậu Di cho điểm, tránh cho La Vân cứ thấp thỏm mong đợi.
Dương Mậu Di cân nhắc một lát, sau đó mới bắt đầu đánh giá: “Về hương vị, vì nước canh trong veo nên đã làm giảm bớt sự kích thích của vị giác, tôi sẽ cho 8 điểm.”
Dương Mậu Di thận trọng đưa ra đánh giá.
“Xét theo hình thức bên ngoài, bởi vì đây là món canh gà hầm, nên dù có chăm chút màu nước canh, lọc mỡ hết mức có thể, nhưng nó thiếu đi màu sắc kích thích thị giác, cho nên chỉ có thể cho 7 điểm.” Dương Mậu Di tiếp tục cho điểm.
“Về mặt môi trường thì tôi cho 9 điểm. Quán ăn này nằm yên tĩnh giữa khu vực phồn hoa Bắc Tam Đạo của Đế Đô ồn ào, có cảm giác như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh, thêm cả cách trang trí đơn giản và tinh tế, vì thế tôi cho 9 điểm về mặt môi trường.” Dương Mậu Di cho điểm cao.
“Phục vụ đến nơi đến chốn. Từ việc cơ bản như mỗi thực đơn dành cho mỗi vị khách, đến tốc độ phản hồi của dịch vụ và thái độ phục vụ, toàn bộ đều không có vấn đề gì. Tuy nhiên về phương diện nụ cười dịch vụ vẫn còn hơi tệ một chút. Có điều, xét thấy không thu phí dịch vụ nên tôi cho 8 điểm.” Dương Mậu Di phân tích tổng hợp.
“Cuối cùng là vấn đề giao thông. Mặc dù nhà hàng của ông ở Bắc Tam Đạo và cung cấp chỗ đậu xe miễn phí nhưng bãi đậu xe của ông chỉ có tám vị trí, hơn nữa còn phải hẹn trước. Chỉ có thể vào sau khi đã đăng ký biển số xe, điều này rất bất tiện, vì thế tôi cho 7 điểm giao thông.” Dương Mậu Di đưa ra con điểm cuối cùng.
An Lương ngồi bên cạnh dịch lại: “Nói chung nhà hàng của ông tuy không đạt đến mức đỉnh cao nhưng cũng rất xuất sắc, rất đáng để giới thiệu, rất đáng ghé thăm trong thành phố. Tương đương với một nhà hàng hai sao Michelin.”
Dương Mậu Di ngồi bên cạnh, khuôn mặt cô đỏ bừng. Thực ra cô rất muốn xây dựng hệ thống đánh giá dịch vụ ăn uống giống với các nhà hàng được trao sao Michelin, nhưng hiện tại mới chỉ là ý tưởng.
La Vân rất hài lòng với đánh giá toàn diện của An Lương: “Cảm ơn tổng giám đốc An đã đánh giá. Xin hỏi, có giấy chứng nhận và biển hiệu cho đánh giá này không? Nếu có giấy chứng nhận và biển hiệu, tôi hi vọng sẽ nhận được một phần.”
Cho dù đó là nhà hàng được trao sao Michelin hay nhà hàng Ngọc Trai Đen, tất cả đều có giấy chứng nhận và biển hiệu tương ứng. Hầu hết các nhà hàng từng nhận được giải đều sẽ bày tỏ điều này một cách rất phô trương.
Chính vì thế, La Vân hi vọng sẽ có được chứng chỉ và biển hiệu để thể hiện vị thế nhà hàng của mình.
An Lương nhìn Dương Mậu Di: “Em có muốn nhân cơ hội này làm một hệ thống đánh giá ẩm thực không?”
Triệu Uyển Hề đồng tình: “Tôi đã xem phim tài liệu về ẩm thực của cô. Tiêu chuẩn đánh giá ẩm thực của cô rất tốt. Nếu kết hợp hệ thống đánh giá ẩm thực và phim tài liệu về ẩm thực lại với nhau, tôi tin chắc sẽ tạo ra hiệu quả rất thần kỳ.”
Chương 2632: Tiêu chuẩn và hệ số đánh giá ẩm thực! (2)An Lương đồng tình: “Cho dù đó là Michelin hay Ngọc Trai Đen, đối với những người bình thường mà nói, những đánh giá đó quá xa vời, không có ấn tượng trực quan. Đánh giá của em thì lại khác, khi mỗi nhà hàng được lên bảng, toàn bộ đều nhận được hưởng ứng từ phim tài liệu về ẩm thực. Đây chính là sự khác biệt.”
“Khi khách hàng đang chọn nhà hàng, các bộ phim tài liệu về ẩm thực mà em thực hiện có thể được sử dụng làm gợi ý tham khảo thay vì chỉ dựa vào bảng xếp hạng nhà hàng. Bởi vì dù là Michelin hay Ngọc Trai Đen, vẫn có rất nhiều nhà hàng dở tệ được xếp trong đó.” An Lương phàn nàn.
Sau những lời thuyết phục của An Lương và Triệu Uyển Hề, Dương Mậu Di gật đầu khẳng định: “Quả thực em đã có ý tưởng như vậy, vốn dĩ vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, nhưng nếu ông chủ La Vân cũng có ý tưởng như vậy, thế thì chúng tôi sẽ phát triển một hệ thống và tiêu chuẩn đánh giá ẩm thực.”
La Vân mỉm cười: “Vậy tôi sẽ ngồi đợi cô Dương giúp đỡ nhà hàng chúng tôi quay phim tài liệu về ẩm thực và gửi giấy chứng nhận với biển hiệu.”
Nói đến đây, La Vân nói với vẻ ẩn ý: “Cô Dương đã nghĩ tới phí đánh giá và phí gia nhập liên minh chưa?”
Dương Mậu Di lắc đầu: “Không cần tốn một cắc nào cả. Ngay cả khi giấy chứng nhận và biển hiệu do chúng tôi cung cấp, chúng tôi cũng không yêu cầu bất kỳ chi phí nào. Chúng tôi sẽ chịu mọi chi phí để đảm bảo tính công bằng trong việc đánh giá ẩm thực.”
La Vân trực tiếp giơ ngón tay cái lên: “Bội phục! Cô Dương, tôi nhất định sẽ ủng hộ hệ thống đánh giá ẩm thực của cô. Thật vinh dự cho nhà hàng của chúng tôi khi được cô Dương công nhận!”
Dương Mậu Di nhắc nhở: “Ông chủ La Vân, hệ thống đánh giá đồ ăn của chúng tôi sẽ tiến hành một lần mỗi năm. Trong trường hợp thay đổi đầu bếp, chúng tôi cũng sẽ tiến hành kiểm tra tạm thời. Nếu không đạt, chúng tôi sẽ hủy bỏ giấy chứng nhận và biển hiệu tương ứng.”
La Vân trả lời: “Nhà hàng của chúng tôi là nhà hàng gia truyền. Ông tôi truyền cho bố tôi, bố tôi truyền cho tôi và tôi sẽ truyền lại cho con trai tôi. Gia đình chúng tôi làm việc cho chính chúng tôi và sẽ không thay đổi đầu bếp.”
Từng là nhà hàng ba sao Michelin đầu tiên ở Hạ Quốc, nhưng bởi vì thay đổi đầu bếp, nhà hàng đó đã phải chịu một bi kịch.
Dương Mậu Di và La Vân lại trao đổi thêm một lát, sau đó La Vân rời đi với vẻ hài lòng.
Sau khi La Vân rời đi, An Lương liền hỏi: “Em định làm biển hiệu như thế nào?”
Dương Mậu Di cầm điện thoại gửi cho An Lương một tấm hình: “Đại vương, anh thấy cái này thế nào?”
Cô ấy đã luôn chuẩn bị cho vấn đề này, thực ra cô ấy sớm đã suy nghĩ đến các chi tiết khác. Ví dụ như việc thiết kế cho biển hiệu đã được hoàn thành từ lâu.
An Lương nhấp vào bức ảnh do Dương Mậu Di gửi, đó là một biển hiệu đứng hình chữ nhật với nền trắng, góc trái có hai chữ “Hồ Tiên” được in theo thể chữ Tống, góc phải có một chữ tiếng Anh là “Fox”.
Ở phần trên của biển hiệu dọc là số 9 màu đỏ và bên dưới là bốn số 9 màu đen nhỏ hơn một chút.
Dương Mậu Di giới thiệu: “Số ở giữa đại diện cho hương vị, bốn số còn lại đại diện cho bốn mức đánh giá còn lại. Tổng thể mà nói, điểm hương vị là điểm quan trọng nhất.”
“Đại vương, anh cảm thấy biển hiệu này như thế nào?” Dương Mậu Di hỏi.
An Lương cảm thấy biển hiệu do Dương Mậu Di thiết kế khá tốt, nhưng có một chút vấn đề.
“Vẫn có thể cải tiến hơn nữa.” An Lương đáp lại.
Dương Mậu Di và Triệu Uyển Hề cùng nhìn về phía An Lương, bọn họ chờ đợi ý kiến cải thiện của An Lương.
An Lương đáp: “Điều đầu tiên là thêm một chút nội dung. Ví dụ, nên thêm tên của nhà hàng ở phía trên điểm hương vị. Nhân tiện, thêm số năm ở góc trên bên phải để đại diện cho việc biển hiệu này nhận được vào năm nào.”
Theo kế hoạch của Dương Mậu Di, đánh giá ẩm thực Hồ Tiên diễn ra mỗi năm một lần, nếu thêm kí hiệu số năm vào thì sẽ càng tốt hơn, tránh tình trạng vàng thau lẫn lộn.
An Lương nói thêm: “Biển hiệu có thể làm bắt mắt hơn một chút, tốt nhất là có thể nhìn thấy ngay khi bước vào cửa.”
An Lương tiếp tục nói: “Thay chất liệu của biển hiệu thành loại acrylic trong suốt và làm phần đế phát quang, đổi chữ Hồ Tiên ở góc trên bên trái và chữ Fox ở góc dưới bên phải thành phông chữ vàng, số ở giữa vẫn là màu đỏ, bốn số bên dưới đổi thành màu bạc, còn màu nền acrylic trong suốt được đổi thành màu đen, từ đó có thể tạo ra tác động thị giác mạnh mẽ hơn.”
An Lương nói thêm: “Với phần đế phát quang thì làm màu trắng kem, biển hiệu thế này rất bắt mắt, khách hàng có thể nhìn thấy ngay khi bước vào cửa.”
Đương nhiên Dương Mậu Di không thể từ chối, cô ấy thích đặt An Lương vào trung tâm, An Lương đưa ra đề nghị, Dương Mậu Di làm sao có thể từ chối?
Trong lòng của Triệu Uyển Hề cũng thầm đồng ý, lời đề nghị mà An Lương đưa ra quả thực rất hay, nhưng Triệu Uyển Hề lại phát hiện ra một chút vấn đề.
“An Lương, nếu làm theo đề nghị của anh, như vậy chi phí sản xuất của biển hiệu sẽ tăng lên rất nhiều.” Triệu Uyển Hề nhắc nhở.
Vừa nãy Dương Mậu Di từ chối phí đánh giá và phí tổn, có nghĩa là Dương Mậu Di phải tự chịu chi phí làm biển hiệu.
Chương 2633: Đánh giá ẩm thực Hồ Tiên đã xuất hiện!An Lương xua tay nói: “Em đã đánh giá thấp Dương Mậu Di của anh rồi, cô ấy là một blogger lớn trên YouTube. Một khi hệ thống và tiêu chuẩn đánh giá ẩm thực được thiết lập, ngay cả khi đánh giá miễn phí đi nữa, cô ấy vẫn có thể kiếm được lợi nhuận từ các khía cạnh khác.”
Triệu Uyển Hề gật đầu: “Anh nói cũng đúng. Em có một công ty quảng cáo. Em có thể giúp cô ấy làm biển hiệu và các chứng chỉ liên quan, sẵn tiện giúp hai người làm luôn trang web chính thức.”
“Em lại muốn chơi khăm điểm đóng góp của anh phải không?” An Lương đã nhìn thấu chiến lược của Triệu Uyển Hề.
Triệu Uyển Hề cười cười, không nói gì.
“Chuyện đơn giản như thế này, tự bọn anh giải quyết được.” An Lương nói với giọng khẳng định.
Chuyện nhỏ như thế này, chỉ cần An Lương giao cho Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa là có thể giải quyết rất tốt rồi, sao anh có thể bảo Triệu Uyển Hề xử lý?
Sau bữa tối, An Lương và Dương Mậu Di trở về làng Thanh Cốc, còn Triệu Uyển Hề thì một mình về nhà.
Sau khi An Lương đưa Dương Mậu Di tham gia hai trận đấu xếp hạng của trò chơi liên minh, anh tạm thời trấn áp được Hồ Ly Tinh nhỏ, lúc này anh nhận được tin nhắn gửi đến của Lý Dương.
‘Lý Dương: Tổng giám đốc An, biển hiệu Hồ Tiên đã được làm xong.’
‘Lý Dương: [Video]’
‘Lý Dương: Hiệu ứng hình ảnh rất tốt, rất bắt mắt.’
An Lương gọi Dương Mậu Di: “Hồ Linh Tinh nhỏ, em xem biển hiệu Hồ Tiên này.”
“Làm xong sớm vậy sao?” Dương Mậu Di ngạc nhiên.
An Lương vừa bấm vào video vừa giải thích: “Chỉ cần đủ thành tâm, hiệu suất làm việc của công ty quảng cáo sẽ rất cao.”
Ví dụ, nếu An Lương trực tiếp mua lại một công ty quảng cáo, thế thì có bảo công ty quảng cáo làm thêm giờ cũng có sao đâu?
Dương Mậu Di đã xem video trên điện thoại di động của An Lương. Trong video, biển hiệu Hồ Tiên phát ra ánh sáng trắng kem. Trên bối cảnh nền đen, dù là chữ “Hồ Tiên/Fox” màu vàng, hay điểm đánh giá hương vị màu đỏ, những điểm đánh giá khác màu bạc, cho tới tên của nhà hàng màu trắng và cả ngày tháng năm màu trắng, tất cả đều rất bắt mắt.
“Em cảm thấy thế nào?” An Lương hỏi.
Dương Mậu Di gật đầu khẳng định: “Thật tuyệt vời! Đại vương, tấm biển này thực sự rất tuyệt!”
Biển hiệu này tuy chứa nhiều nội dung nhưng tất cả nội dung đều được sắp xếp rõ ràng, không có thông tin mập mờ nên chỉ cần nhìn thoáng qua là khách hàng đã có thể nhận ra được.
“Đại vương, anh đã làm bao nhiêu biển hiệu vậy?” Dương Mậu Di hỏi.
An Lương đáp: “Anh đều làm biển hiệu tương ứng và trang web chính thức tương ứng cho những nhà hàng trong các bộ phim tài liệu về ẩm thực mà em đã quay, đồng thời còn ghi lại tất cả tên, địa chỉ, thông tin liên hệ, mức tiêu thụ và thời gian đánh giá của nhà hàng.”
An Lương vừa nói vừa mở trang web chính thức của đánh giá ẩm thực Hồ Tiên.
Trên trang chủ của trang web chính thức của đánh giá ẩm thực Hồ Tiên có ghi rõ rằng đánh giá ẩm thực Hồ Tiên là đánh giá ẩm thực miễn phí, trong quá trình đánh giá, họ cũng sẽ trả tiền cho bữa ăn của chính mình.
Sau khi nhà hàng tương ứng được chọn, cho dù đó là quay phim tài liệu về ẩm thực hay phát hành biển hiệu, tất cả mọi điều ấy sẽ được miễn phí, nhà hàng được chọn đánh giá sẽ không phải tốn một xu nào.
Ngoài việc tuyên bố miễn phí, còn có năm chiều tiêu chuẩn đánh giá, để khách hàng có thể hiểu các tiêu chuẩn đánh giá ẩm thực của Dương Mậu Di.
Dương Mậu Di nhấp vào bản đồ nhà hàng, hầu hết các nhà hàng đều tập trung ở Thịnh Khánh. Lý do rất đơn giản, bởi vì Dương Mậu Di chủ yếu hoạt động ở Thịnh Khánh.
Tuy nhiên, sau khi thành lập đánh giá ẩm thực Hồ Tiên, phạm vi hoạt động của Dương Mậu Di sẽ được mở rộng trên toàn quốc, và trong tương lai, nó thậm chí có thể mở rộng ra các khu vực nước ngoài.
Cuối cùng, có thể sẽ cạnh tranh với đánh giá nhà hàng đạt sao Michelin trên quy mô toàn cầu!
Sau khi xem xong trang web chính thức của đánh giá ẩm thực Hồ Tiên, Dương Mậu Di đã vô cùng xúc động.
“Cám ơn Đại vương!” Dương Mậu Di nép vào vòng tay của An Lương.
An Lương vừa nhẹ nhàng vuốt lưng Dương Mậu Di vừa nói: “Còn một chuyện nữa, anh đã dùng tên của em để mua lại công ty quảng cáo làm biển hiệu đánh giá ẩm thực Hồ Tiên. Ngày mai anh sẽ dẫn em qua đó xem, sau này em có thể giao chuyện chế tạo biển hiệu đánh giá ẩm thực Hồ Tiên cho bọn giải quyết.”
“Đại vương!” Dương Mậu Di đang nằm trong vòng tay của An Lương, cô ngước đầu lên nhìn anh.
Nhìn thấy Hồ Ly Tinh nhỏ bé đáng thương, chính đạo cự phách – đạo trưởng An không hề cảm thấy thương hại, trái lại anh nảy sinh dục vọng trấn áp. Một lúc sau, An Lương lại lôi kéo Hồ Ly Tinh nhỏ vào trò chơi liên minh và bắt đầu một ván đấu mới.
Ngày hôm sau.
7 giờ sáng theo giờ Hạ Quốc, 2 giờ sáng theo giờ nước Nga.
Trong hạm đội Thái Bình Dương của nước Nga, hai con tàu khu trục tên lửa và bốn con tàu hộ tống tên lửa đã khởi hành từ Vladivostok. Đội thủy quân Đông Hải - Hạ Quốc cũng điều động hai tàu khu trục loại lớn xuất phát, đầu tiên bọn họ sẽ đi tới Thiên Cẩm, dự định sẽ tập hợp với đội trục vớt. Còn phía An Lương, người chịu trách nhiệm hành động là Tần Thiên Tường, anh ta là tài xế kiêm vệ sĩ riêng của An Lương, lần này anh ta được giao một trọng trách nặng nề.
Ba bên cùng nhau khởi hành và đến điểm tọa độ đầu tiên do An Lương đưa ra, bắt đầu hành trình trục vớt kho báu đắm tàu.
Chương 2634: Xuất chinh, bước đầu thành công?Gần 9 giờ sáng, trong quán bếp cũ Tam Đạo Môn ở Bắc Tam Môn, Đế Đô. La Vân đang đi tới đi lui với tâm trạng lo lắng. Ông ấy đã tìm thấy trang web chính thức của đánh giá ẩm thực Hồ Tiên trên Internet, hơn nữa còn tìm thấy danh sách nhà hàng của bọn họ trên trang web chính thức.
Chỉ có điều phần chuyên mục chú thích của quán bếp cũ Tam Đạo Môn có ghi một thông tin vô cùng đặc biệt: Đã tự mình nếm thử, cũng đã cho điểm đánh giá, đang chờ ghi hình phim tài liệu về ẩm thực.
Trang web chính thức còn đưa ra thông báo cho biết biển hiệu đánh giá ẩm thực Hồ Tiên của nhà hàng bọn họ đã được làm xong, sắp được gửi đến nơi, chính vì vậy La Vân mới thấp thỏm chờ đợi.
Khoảng 9 giờ 15 phút, một chiếc xe máy đi vào bãi đậu xe của quán bếp cũ Tam Đạo Môn. La Vân, người đã ngồi đợi từ lâu, lập tức phát hiện ra đối phương là Công ty chuyển phát nhanh trong thành phố Thuận Phong, ông ấy lập tức mong chờ.
Nhân viên giao hàng của Công ty chuyển phát nhanh trong thành phố Thuận Phong gọi cho La Vân trước, La Vân đã trả lời điện thoại trước mặt nhân viên giao hàng của Công ty chuyển phát nhanh trong thành phố Thuận Phong, hành vi này khiến nhân viên giao hàng của Công ty chuyển phát nhanh trong thành phố Thuận Phong có chút không nói nên lời.
“Xin chào, anh La Vân, anh vui lòng ký nhận chuyển phát nhanh.” Nhân viên giao hàng của Công ty chuyển phát nhanh trong thành phố Thuận Phong ra hiệu cho La Vân ký tên.
La Vân ngay lập tức ký vào biên nhận và sẵn tiện mở thùng giấy chuyển phát nhanh.
Sau khi tháo rời lớp bong bóng bảo vệ chống sốc mạnh trong thùng giấy, trong đó chính là biển hiệu đánh giá ẩm thực Hồ Tiên mà La Vân đã luôn thầm niệm trong lòng. Ông ấy cầm biển hiệu đánh giá ẩm thực Hồ Tiên và nhanh chóng quay trở lại nhà hàng, sau đó đặt nó ở vị trí bắt mắt ngay lối ra vào, và cắm điện để bật hiệu ứng ánh sáng.
Sau khi ánh đèn màu trắng kem được bật lên, con số 8 màu đỏ ở trung tâm tương phản với nền đen chính là điểm hương vị, cũng chính là điểm đánh giá then chốt nhất.
La Vân hài lòng gật đầu. Ông ấy chụp hình biển hiệu đánh giá ẩm thực Hồ Tiên trước, sau đó lại gọi nhân viên đến, bảo nhân viên giúp ông ấy chụp một tấm hình chung với biển hiệu đánh giá ẩm thực Hồ Tiên.
Sau khi chụp rất nhiều ảnh, La Vân sử dụng điện thoại di động của mình để đăng nhập vào trang web chính thức của đánh giá ẩm thực Hồ Tiên, chụp ảnh màn hình thông tin ở cột của nhà hàng ông ấy, sau đó chọn các món ăn đặc sản của nhà hàng ông ấy, cuối cùng là gộp thành chín tấm ảnh đăng lên dòng thời gian trên WeChat.
…
La Vân: Thật vinh dự khi được đăng nhập trên đánh giá ẩm thực Hồ Tiên, tôi hi vọng sẽ đạt điểm cao hơn trong năm tới.
[Liên kết: Trang web chính thức của đánh giá ẩm thực Hồ Tiên]
Ghi chú: Để kỷ niệm việc nhà hàng của chúng tôi được đưa đánh giá ẩm thực Hồ Tiên, kể từ bây giờ, trong vòng ba ngày, tất cả các món ăn sẽ được giảm giá 12%.
…
Trong dòng thời gian trên WeChat của La Vân, hầu hết bạn bè của ông đều làm trong ngành phục vụ ăn uống. Sau khi La Vân đăng lên dòng thời gian, lập tức có rất nhiều người gửi tin nhắn hỏi thăm La Vân.
‘Lâm Ảnh: Xin chúc mừng, ông chủ La!’
‘Lâm Ảnh: Mạo phạm hỏi một chút, xin hỏi ông chủ La, nếu chúng tôi muốn nộp đơn xin đánh giá, chúng tôi cần phải nộp như thế nào?’
‘La Vân: Cảm ơn ông chủ Lâm.’
‘La Vân: Nếu ông chủ Lâm muốn đăng ký chương trình đánh giá ẩm thực Hồ Tiên, ông chủ Lâm có thể trực tiếp gửi thông tin trên trang web chính thức của bọn họ. Công ty của bọn họ đánh giá miễn phí và sẽ không thu bất kỳ khoản phí nào. Cho dù đến tận nhà hàng của ông chủ Lâm để đánh giá, bọn họ cũng sẽ trả phí ăn uống.’
‘La Vân: Nhưng mà tốc độ đánh giá của bọn họ hơi chậm, sau khi đánh giá còn phải làm phim tài liệu về ẩm thực, cho nên ông chủ Lâm nên nộp đơn sớm một chút, lỡ mà được duyệt thì cũng có thể được xếp ở phía trước.’
‘Lâm Ảnh: Cảm ơn ông chủ La, tôi sẽ nộp đơn ngay.’
Ngoài Lâm Ảnh ra, La Vân cũng đã trả lời với người khác những câu hỏi tương tự, bởi vì trong vòng bạn bè của ông ấy, hầu hết những người kinh doanh trong lĩnh vực liên quan đến ăn uống đều gửi câu hỏi hỏi han.
Mặc dù đánh giá ẩm thực Hồ Tiên không nổi tiếng, thậm chí chỉ mới được tạo ra mà thôi, nhưng đánh giá ẩm thực Hồ Tiên đã cho thấy tiềm năng to lớn của mình, Dương Mậu Di cũng có lượng truy cập riêng.
Thêm nữa, đây thực sự là đánh giá miễn phí, ngay cả phí ăn uống cũng sẽ do đối phương chi trả, buổi đánh giá như vậy hoàn toàn không tổn hại một cắc nào. Một khi được duyệt còn có thể quảng bá câu chuyện của chính mình, vì thế mắc gì lại không nộp đơn xin đánh giá chứ?
Trên trang web chính thức của đánh giá ẩm thực Hồ Tiên, đơn xin đánh giá ẩm thực ở khu vực Đế Đô đã tăng hơn 100 nhà hàng chỉ trong một thời gian ngắn sau khi La Vân đăng trên dòng thời gian của mình, và nó vẫn đang tiếp tục tăng với tốc độ nhanh chóng.
Vậy là bước đầu tiên của đánh giá ẩm thực Hồ Tiên đã thành công rồi đúng không?
Vào lúc này, Dương Mậu Di không biết rằng có rất nhiều nhà hàng ở khu vực Đế Đô đang nộp đơn đăng ký đánh giá ẩm thực Hồ Tiên, cô ấy đang ngủ trong vòng tay của An Lương!
Chương 2635: Thực sự có gián điệp lẻn vào sao?Hồ Ly Tinh nhỏ ngày hôm qua cứ phải khiêu khích với chính đạo cự phách – đạo trưởng An làm gì để rồi phải bại trận, hiện giờ Hồ Ly Tinh nhỏ hiển nhiên đang ngủ nướng.
An Lương là chiến binh tài năng kép, sau khi dễ dàng trấn áp Hồ Ly Tinh nhỏ, An Lương vẫn còn thừa sức. Vì vậy An Lương đã cẩn thận đứng dậy, ăn sáng xong thì kiểm tra tin nhắn do Tần Thiên Tường gửi đến.
Mặc dù Tần Thiên Tường đang lênh đênh giữa đại dương bao la, anh ta vẫn duy trì được kết nối với Internet thông qua mạng vệ tinh, An Lương thậm chí còn lên kế hoạch thiết lập mạng vệ tinh của riêng mình.
Nhưng bây giờ chưa phải là thời điểm chín muồi.
‘Tần Thiên Tường: Tổng giám đốc An, chúng tôi đã khởi hành rồi.’
‘Tần Thiên Tường: Người khủng bố và người hộ tổng cũng đã có mặt.’
‘Tần Thiên Tường: Hiện tại đã đến vị trí mục tiêu đầu tiên và đang chờ người khủng bố đến nơi.’
‘Tần Thiên Tường: Dự kiến người khủng bố sẽ đến sau hai tiếng đồ hồ.’
An Lương xem thời gian, đã hơn một tiếng rưỡi kể từ lần nhắn tin cuối cùng của Tần Thiên Tường, anh đoán rằng đám côn đồ của nước Nga chắc cũng sắp đến rồi nhỉ?
‘An Lương: Người khủng bố đã đến chưa?’
‘Tần Thiên Tường: Vẫn chưa, nhưng người hộ tống nói rằng anh ta đã phát hiện ra người khủng bố, cùng lắm là 10 phút nữa sẽ tụ họp với nhau.’
‘An Lương: [Tọa độ thứ hai]’
‘An Lương: Đây là tọa độ thứ hai, đồng thời cũng là tọa độ cuối cùng. Khi trục vớt kho báu đắm tàu, mọi thứ hãy tiến hành theo kế hoạch đã định trước.’
‘Tần Thiên Tường: Đã nhận.’
An Lương kết thúc cuộc trao đổi với Tần Thiên Tường, An Lương nhìn thấy có người @An Lương trong nhóm WeChat, đó là Lý Tồn Viễn, người đang gửi tin nhắn trong nhóm “Bạn bè ở Đế Đô”.
‘Lý Tồn Viễn: @An Lương: An Lương, cậu đang làm gì vậy?”
‘An Lương: ?’
‘Lý Tồn Viễn: [Liên kết: Đánh giá ẩm thực Hồ Tiên được tung ra rất hoành tráng, hệ thống đánh giá ẩm thực có thể sẽ chịu cú đã kích lớn]’
‘Lý Tồn Viễn: [Liên kết: Đối thủ của Michelin và Ngọc Trai Đen! Đánh giá ẩm thực Hồ Tiên dựa vào cái gì mà dám thách thức với ông trùm truyền thống?]’
‘Lý Tồn Viễn: [Liên kết: Bắt nguồn từ Thịnh Khánh, phát triển ở nước ngoài, streamer mạng chuyển mình một cách hoa lệ, phân tích chuyên sâu về các bài đánh giá ẩm thực Hồ Tiên!]’
‘Lý Tồn Viễn: Trên mạng bây giờ toàn đầy ắp những kiểu tin tức như thế này.’
‘Lý Tồn Viễn: An Lương, cậu không thể cứ hi vọng Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương không nhìn thấy, đúng không?’
‘Lý Tồn Viễn: Tôi nhớ bạn gái ở Vinh Thành của cậu hình như là một người kinh doanh trong ngành phục vụ ẩm thực.’
An Lương đọc những đường liên kết do Lý Tồn Viễn gửi đến trước, tất cả các bản tin đều do phương tiện truyền thông cá nhân tung ra.
Thông thường thích mở màn bằng một tấm ảnh, nội dung thì toàn sao chép và chỉnh sửa từ những công ty truyền thông lớn, không ngờ lần này lại đào ra được khá nhiều thông tin chân thực.
Ví dụ như nói Dương Mậu Di quả thực từng làm streamer, có phương tiện truyền thông cá nhân thậm chí còn tung những tấm ảnh chụp màn hình video từ những lần Dương Mậu Di thăm hỏi các quán nhà hàng ẩm thực.
Bọn họ còn liệt kế rõ ràng từng chi tiết về chuyện Dương Mậu Di hiện tại đang làm phim tài liệu về ẩm thực trên YouTube, Bilibili và cả Peer Video.
‘An Lương: …’
‘An Lương: Cái đám phương tiện truyền thông cá nhân không có lương tâm này!’
Sau khi An Lương phàn nàn, anh lập tức gửi tin nhắn cho Tiết Trung Nhuệ, người phụ trách hoạt động của Công ty truyền thông An Tâm, bảo Tiết Trung Nhuệ giải quyết đống tin tức này càng nhanh càng tốt, tránh gây ra phiền phức.
Đối với những gì Lý Tồn Viễn nói về Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương, và cả hai chị em nhà họ Hạ, An Lương thật sự không lo lắng về điều đó, bởi vì An Lương biết trong lòng bọn họ đã biết điều gì đó, nhưng bọn họ chỉ không nói ra mà thôi.
Ngoài ra, năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” cũng không phát ra bất kỳ lời nhắc nhở nào, cho nên An Lương rất bình tĩnh.
‘An Lương: Tôi đã bảo người bắt đầu xử lý những thông tin này.’
‘Lý Tồn Viễn: An Lương, tôi thực sự lo lắng rằng cậu sẽ bị thất bại.’
‘Tiền Tiểu Cương: An Lương, cậu vừa vừa phải phải thôi.’
‘Vân Hải Dương: Ngồi chờ thất bại!’
‘Vân Hải Dương: Không thể nào cứ bắt một mình tôi chịu bi kịch, đúng không?’
‘An Lương: Cậu vẫn đang quay vòng vòng với Tiểu Ngư và Lý Thiến sao?’
‘Tiền Tiểu Cương: m thầm nói một câu, đã có thêm nữ chính mới, Diệp Chi Di của gia đình họ Diệp hình như cũng tham gia vào rồi.’
‘Lý Tồn Viễn: Mối quan hệ giữa Hải Dương và anh Tường Tự rất tốt, cho nên gần đây Diệp Chi Di bắt đầu tiếp xúc với Hải Dương.’ Mᴜᴀ Tʀᴜʏᴇ̣̂ɴ ɴʜᴀ̆́ɴ ᴏ̛̉ ᴢᴀʟᴏ: 0704 730588 . ᴜ̉ɴɢ ʜᴏ̣̂ ᴅɪ̣ᴄʜ ɢɪᴀ̉ ᴄʜᴀ̂ɴ ᴄʜɪ́ɴʜ ᴀ̣
‘Tiền Tiểu Cương: Thánh tình yêu Vân Hải Dương!’
An Lương vẫn nhớ Diệp Chi Di, nhan sắc của cô ấy đạt 85 điểm, là mức khá trong số nghìn dặm có một, nhưng đáng người hơi kém, chỉ được đánh giá 70 điểm.
Tuy nhiên địa vị của gia đình họ Diệp rất cao, dưới tầng một nhưng trên tầng hai, vượt qua cả gia đình của Vân Hải Dương, tên Vân Hải Dương này cũng được đấy nhỉ?
‘An Lương: Hải Dương, tôi khuyên cậu nên vừa vừa phải phải thôi!’
‘Vân Hải Dương: Không phải…’
‘Vân Hải Dương: Rõ ràng là An Lương sắp thất bại, tại sao lại dính lên người tôi chứ?’
‘Tiền Tiểu Cương: Chủ yếu là do cậu dễ thất bại hơn.’
‘Lý Tồn Viễn: Mặc dù An Lương có vẻ như đang gặp rắc rối, nhưng tôi nghĩ An Lương sẽ có thể giải quyết điều đó.’
‘An Lương: Bởi vì trong lòng tôi hiểu, còn trong lòng cậu thì chả hiểu cái gì sất.’
‘An Lương: Hồ Tiểu Ngư, Diệp Chi Di, Lý Thiến, người nào trong số bọn họ dễ kích động nhất?’
Chương 2636: Kế hoạch điệu hổ ly sơn?‘Vân Hải Dương: Vào thời khắc này, Triệu Uyển Hề đã gửi đi một dấu chấm hỏi.’
‘An Lương: …’
‘An Lương: Tôi không có liên quan gì đến Triệu Uyển Hề.’
‘Vân Hải Dương: Tôi tin mà!’
‘Vân Hải Dương: Dù sao tôi cũng không sợ, tôi đợi An Lương cùng thất bại với tôi.’
‘An Lương: Cậu không thể nào nghĩ tới những điều tốt đẹp được à?’
‘Lý Tồn Viễn: Nói về chuyện chính trước đã.’
‘Lý Tồn Viễn: An Lương, chúng tôi cần giúp đỡ.’
‘Lý Tồn Viễn: Có tin đồn rằng gián điệp của Nhật Bản đã vào Đế Đô, nghe nói là muốn ăn cắp những lát Hoàng Kỳ ngàn năm. Chúng tôi đã sắp xếp người đi điều tra, nhưng chúng tôi cảm thấy không đủ an toàn, vì thế chúng tôi hi vọng cậu cũng sẽ tham gia vào cuộc điều tra.’
‘An Lương: Thật sự có tên Nhật Bản đã lẻn vào sao?’
Nếu là gián điệp của Nhật Bản, An Lương đoán chắc là do cựu Thủ tướng Shinzo Abe sắp xếp?
Nhóm của Lý Tồn Viễn đều biết rằng Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã đầu tư rất nhiều nhân lực vào Đế Đô, vì vậy Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa có quyền kiểm soát rất mạnh ở Đế Đô.
Mới đầu, khi An Lương giải quyết Giả Đức Van, anh đã thể hiện sự kiểm soát của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, vì vậy Lý Tồn Viễn mới chủ động yêu cầu giúp đỡ.
‘Lý Tồn Viễn: Đúng vậy, quả thực có người đã lén vào.’
‘Lý Tồn Viễn: Bộ phận công nghệ mạng Lục Phiến Môn đã phát hiện ra, khi bọn họ đang kiểm tra lịch sử video camera của sân bay quốc tế Đế Đô, bọn họ phát hiện lịch sử camera an ninh có vấn đề.’
‘Lý Tồn Viễn: Căn cứ theo công nghệ điều tra phân tích, lịch sử camera an ninh xảy ra tình trạng lặp đi lặp lại trong vòng hơn 10 phút.’
‘Lý Tồn Viễn: Sau khi phát hiện ra vấn đề này, Bộ phận công nghệ mạng Lục Phiến Môn tiếp tục điều tra thông tin chuyến bay tại nút thời gian tương ứng, cuối cùng phát hiện thiếu mất bốn hành khách trên chuyến bay từ Nhật Bản bay thẳng đến Đế Đô.’
‘Lý Tồn Viễn: Dựa Theo lời khai của phi hành đoàn và đối soát với lịch sử camera an ninh, chúng tôi xác định có bốn hành khách đến từ Nhật Bản đã bước vào Đế Đô nhưng không được hệ thống camera an ninh ghi lại.’
‘Lý Tồn Viễn: [Tài liệu vụ việc]’
‘Lý Tồn Viễn: An Lương, cậu bảo Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa điều tra một chút được không?’
‘An Lương: Không thành vấn đề.’
‘An Lương: Tôi đã ra lệnh điều tra tình hình.’
‘An Lương: Vị trí mà mọi người cất giữ Hoàng Kỳ ngàn năm có an toàn không?’
‘Lý Tồn Viễn: An toàn!’
‘Vân Hải Dương: Gia đình của tôi rất an toàn.’
‘Tiền Tiểu Cương: Gia đình của tôi cũng vậy.’
‘An Lương: Nếu đã an toàn, vậy thì đừng hành động hấp tấp.’
‘An Lương: Tôi nghi ngờ chuyện này chính là kế hoạch điệu hổ ly sơn của đối phương.’
‘Lý Tồn Viễn: Ý của An Lương là có người hi vọng chúng ta di dời những lát Hoàng Kỳ ngàn năm, để trong quá trình vận chuyển, đối phương sẽ có cơ hội ra tay?’
‘An Lương: Chỉ cần nơi cất giữ những lát Hoàng Kỳ ngàn năm của mọi người hiện tại đủ an toàn, trong tình trạng đối phương không tìm được sơ hở nào, bọn họ sẽ sử dụng âm mưu để mọi người hoảng loạn cả lên.’
‘An Lương: Chỉ cần sau khi mọi người hoảng loạn và di chuyển những lát Hoàng Kỳ ngàn năm một cách mù quáng thì đối phương mới có khả năng tìm ra điểm yếu.’
‘An Lương: Có lẽ mọi người không rõ, nhưng tôi có thể giải thích rõ với mọi người một chuyện. Nếu muốn bước vào Hạ Quốc mà thần không biết quỷ không hay, mặc dù có khó khăn ở một mức độ nhất định nhưng chắc chắn sẽ không phải cực kỳ khó.’
‘An Lương: Cho nên đối phương hoàn toàn không cần thiết phải đánh liều đi vào bằng máy bay.’
‘An Lương: Cho dù phải đi vào bằng máy bay, vậy thì cũng có thể sử dụng danh tính giả, gần như không thể nào bước vào bằng cách mà mọi người đã nói.’
‘An Lương: Bởi vì việc hệ thống camera an ninh được thiết lập để phát đi phát lại một đoạn video sẽ dễ lộ ra sơ hở, chưa kể căn cứ theo thông tin máy bay, chúng ta có thể dễ dàng điều tra chi tiết.’
‘An Lương: Tôi đã xem qua tài liệu mà mọi người gửi, trong đó có một người ngồi ở vị trí 16A trên khoang phổ thông, chỉ cần chúng ta tìm hành khách ở vị trí 16B là có thể lấy được thông tin cơ bản của hành khách 16A.’
‘An Lương: Lục Phiến Môn đã điều tra manh mối này chưa?’
‘Lý Tồn Viễn: …’
‘Lý Tồn Viễn: Tôi cảm thấy Lục Phiến Môn có vấn đề.’
‘Tiền Tiểu Cương: Chắc là do bọn họ không quá chú trọng mà thôi.’
‘An Lương: Tôi nghĩ rằng bọn họ không muốn lãng phí tài nguyên nhân lực điều tra của bọn họ, cho nên bọn họ đã gửi thông tin cho cậu để cậu tự giải quyết.’
Có rất ít người nắm giữ những lát Hoàng Kỳ ngàn năm, Lục Phiến Môn lại là bộ phận cao cấp nhất trong đội tuần tra, công việc của bọn họ tương đối nhiều, cho nên bọn họ mới không chịu lãng phí tài nguyên nhân lực.
‘Lý Tồn Viễn: Hình như có khả năng là vậy!’
‘Lý Tồn Viễn: Nếu là vì tiết kiệm tài nguyên nhân lực mà cố ý tiết lộ chuyện này cho chúng ta để chúng ta tự mình giải quyết, như vậy Lục Phiến Môn có thể tiết kiệm rất nhiều tài nguyên nhân lực.’
‘Vân Hải Dương: Chúng ta không thể không giải quyết vấn đề, suy cho cùng Hoàng Kỳ ngàn năm là của chúng ta, chúng ta quan tâm chuyện này hơn Lục Phiến Môn.’
‘Tiền Tiểu Cương: Sự thật quá tàn nhẫn!’
‘An Lương: Tôi đã yêu cầu Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa điều tra, sẽ có kết quả nhanh thôi, chúng ta xem thử rốt cuộc bốn hành khách kia có phải là mồi nhử hay không.’
‘An Lương: Tóm lại mọi người không nên hoảng loạn, chỉ cần nơi mà mọi người cất giữ những lát Hoàng Kỳ ngàn năm an toàn thì đối phương sẽ không có cách nào cả.’
‘An Lương: Mọi người hãy nói chuyện này trong câu lạc bộ đi, để những người khác cũng phải chú ý, phòng trách những lát Hoàng Kỳ ngàn năm bị đánh cắp.’
‘Lý Tồn Viễn: Được.’
‘An Lương: Tôi sẽ sắp xếp chuyện điều tra trước.’
Chương 2637: Kế hoạch điệu hổ ly sơn? (2)Trước khi Dương Mậu Di tỉnh lại, An Lương đã bố trí Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa điều tra chuyện này, vì đã có phương hướng và manh mối điều tra cụ thể nên Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa nhanh chóng hành động.
…
Ở Đế Đô, trong một căn phòng ở một vị trí nào đó, hai người đàn ông không rõ danh tính đang trò chuyện với nhau,
“Mục tiêu đã phát hiện ra mồi nhử mà chúng ta bố trí, đợi khi mục tiêu cắn câu, chúng ta có thể hành động.” Người đàn ông bên trái nói.
Người đàn ông bên phải hỏi: “Nếu mưu kế của chúng ta bị nhìn thấu, mục tiêu không cắn câu thì sao?”
Giống y như An Lương đoán, tình trạng thiếu sót lịch sử camera an ninh ở sân bay quốc tế Đế Đô chỉ là thủ đoạn điệu hổ ly sơn, bọn họ muốn khiến những gia tộc Đế Đô sở hữu những lát Hoàng Kỳ ngàn năm cảm thấy hoảng loạn.
Người đàn ông bên trái trả lời: “Anh có ý tưởng gì không?”
Người đàn ông bên phải giải thích: “Nếu như bọn chúng không bị mắc lừa, tôi có một kế hoạch. Theo như điều tra, tôi đã lựa ra một mục tiêu trong số tất cả các gia tộc Đế Đô sở hữu Hoàng Kỳ ngàn năm.”
“Ai?” Người đàn ông bên trái hỏi.
“Gia đình họ Hồ!” Người đàn ông bên phải nói, “Chúng ta có thể bắt cóc Hồ Tiểu Ngư của gia đình họ Hồ, sau đó chúng ta sẽ lấy được Hoàng Kỳ ngàn năm thông qua Hồ Tiểu Ngư.”
Người đàn ông bên trái hỏi: “Cơ hội cao không?”
An Lương dự đoán trước kế hoạch điệu hổ ly sơn của gián điệp Nhật Bản, nhưng gián điệp Nhật Bản cũng đã chuẩn bị kế hoạch dự phòng. Nếu kế hoạch điệu hổ ly sơn thất bại, vậy thì sẽ thử bắt cóc Hồ Tiểu Ngư.
An Lương không biết kế hoạch dự phòng của những gián điệp Nhật Bản, nhưng anh đã ra lệnh cho Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa bắt đầu điều tra manh mối của những gián điệp Nhật Bản từ nhiều kênh.
Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã bố trí rất nhiều tại Đế Đô, không chỉ thu được nhiều tài nguyên từ hệ thống giám sát camera thông qua quyền hạn của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia, mà còn phát triển rất nhiều thành viên ở phạm vi bên ngoài.
Rất nhiều thành viên ở phạm vi bên ngoài thậm chí còn không biết rằng bọn họ là thành viên ở phạm vi bên ngoài của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, đây là nghệ thuật truyền thống của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, khi phát triển các tổ chức ở phạm vi bên ngoài, toàn bộ đều được trang bị một lớp vỏ bọc.
Ví dụ, tổ chức Đông Minh Thánh Vương, tổ chức đó rõ ràng là tổ chức ở phạm vi bên ngoài của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, nhưng tổ chức Đông Minh Thánh Vương hoàn toàn không biết gì về điều này. Bọn họ vẫn tiếp tục không ngừng quấy rối mạng lưới của Nhật Bản dưới sự bố trí của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa hoặc An Lương.
Kế hoạch ban đầu của tổ chức Đông Minh Thánh Vương là sẽ tấn công hệ thống Internet của Nhật Bản vào thứ Sáu, nhưng hệ thống phòng thủ của Nhật Bản quá chặt chẽ nên kế hoạch tạm thời gác lại. Bọn họ chỉ đang tìm kiếm cơ hội tốt hơn chứ không phải là từ bỏ hoàn toàn.
Lúc này đã gần 10 giờ sáng.
An Lương đưa Dương Mậu Di đến công ty quảng cáo chế tạo biển hiệu đánh giá ẩm thực Hồ Tiên. Khi vừa đến cửa, Dương Mậu Di ngạc nhiên khi thấy công ty quảng cáo này đã đổi tên thành “Quảng cáo Hồ Tiên”.
“Đại vương.” Dương Mậu Di nắm lấy cánh tay của An Lương, trong lòng cô lại tràn đầy hạnh phúc.
An Lương mỉm cười hỏi: “Thích không?”
Dương Mậu Di gật đầu khẳng định: “Thích!”
Khi An Lương đang nói chuyện với Dương Mậu Di, Lưu Minh Yến - người phụ trách công ty quảng cáo Hồ Tiên, đã đợi ở bên cạnh. Đợi khi hai người bọn họ kết thúc cuộc trao đổi, Lưu Minh Yến mới mở miệng: “Chào buổi sáng, tổng giám đốc An.”
An Lương giới thiệu Lưu Minh Yến với Dương Mậu Di: “Người này là Lưu Minh Yến, cô ấy là người phụ trách công ty quảng cáo, việc điều hành sau này cũng có thể giao cho cô ấy. Em chỉ cần ngồi ở phía sau hậu trường.”
Lưu Minh Yến năm nay 39 tuổi, là người Bắc Hà nhưng đã ở Đế Đô được 19 năm. Hiện cô đã định cư ở Đế Đô và lập gia đình riêng. Chính bởi vì khả năng ổn định công việc rất tốt, cho nên cô có thể tiếp tục đảm nhiệm vị trí người phụ trách của Công ty quảng cáo Hồ Tiên, và không cần Dương Mậu Di phải bận tâm.
“Xin chào, giám đốc Lưu.” Dương Mậu Di đưa tay phải ra chào.
Lưu Minh Yến nhanh chóng đưa tay ra bắt tay với Dương Mậu Di: “Chào tổng giám đốc Dương.”
Sau khi hai người chào hỏi, An Lương dặn dò: “Giám đốc Lưu, cô hãy đưa tổng giám đốc Dương đi tham quan công ty một chút, tôi đến phòng nghỉ ngơi ngồi một lát, tôi cần giải quyết một chút chuyện công việc.”
Lưu Minh Yến lập tức gật đầu: “Được, tổng giám đốc An.”
An Lương vỗ nhẹ vào chiếc eo thon của Dương Mậu Di và ra hiệu cho cô ấy tự mình đi tham quan công ty.
“Hẹn gặp lại em trong phòng nghỉ ngơi.” An Lương nói.
“Ừ!” Dương Mậu Di trả lời với giọng điệu ngoan ngoãn.
Sau khi Dương Mậu Di trả lời, An Lương đi đến phòng nghỉ ngơi, còn Lưu Minh Yến đưa Dương Mậu Di đi xem qua Công ty quảng cáo Hồ Tiên.
Tiền thân của Công ty quảng cáo Hồ Tiên là Công ty quảng cáo Bắc Tự, là một công ty quảng cáo cấp 4A. Tổng tài sản của công ty đạt 1,4 ức tệ và thu nhập kinh doanh hàng năm là 0,9 ức tệ, đứng thứ 15 trong ngành quảng cáo trong nước, khoảng cách rất nhỏ so với top 10.
Trong báo cáo doanh thu ngành quảng cáo Hạ Quốc vào năm ngoái, Công ty quảng cáo quần nghệ Ma Đô đứng thứ 10, với doanh thu kinh doanh hàng năm chỉ 1,14 ức tệ mà thôi.
Chương 2638: Hóa ra là một công ty lớn!Lưu Minh Yến vừa dẫn Dương Mậu Di tham quan Công ty quảng cáo Hồ Tiên, vừa giới thiệu thông tin cho Dương Mậu Di, điều này khiến Dương Mậu Di cảm thấy rất vui.
Vốn dĩ, Dương Mậu Di còn tưởng An Lương chỉ mua một công ty quảng cáo nhỏ!
Kết quả ai mà ngờ rằng anh đã mua một công ty quảng cáo lớn với tài sản hơn 1 ức tệ và thu nhập kinh doanh hàng năm gần hơn 1 ức?
“Tổng giám đốc Dương, công ty của chúng tôi hiện có 83 nhân viên có khả năng thiết kế và sản xuất quảng cáo. Năm nay, chúng tôi dự định tăng thu nhập kinh doanh hàng năm, phấn đấu để thu nhập kinh doanh hàng năm bứt phá hơn con số 1 ức, chính thức bước vào hàng số 9.” Lưu Minh Yến giải thích về kế hoạch cho tương lai.
Lưu Minh Yến không biết tình hình của Dương Mậu Di, chỉ biết rằng công ty đã bị bán trong thời gian ngắn, ông chủ mới không chỉ trẻ tuổi mà còn có quan hệ rộng rãi, bằng không làm sao có thể mua lại Công ty quảng cáo Bắc Tự một cách đơn giản như vậy, hơn nữa còn đổi tên một cách nhanh chóng.
Vì vậy, Lưu Minh Yến phải chứng minh giá trị của mình, tránh bị ông chủ mới đổi người.
“Được!” Dương Mậu Di trả lời, “Tôi không biết nhiều về ngành quảng cáo. Sau này chuyện của công ty cần nhờ giám đốc Lưu đầu tư nhiều sức lực vào đó.”
Lưu Minh Yến thở phào nhẹ nhõm, cô bảo đảm: “Tổng giám đốc Dương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ để công ty phát triển hơn nữa.”
Dương Mậu Di hứa: “Nếu tổng lợi nhuận năm nay tăng lên, tôi sẽ thưởng thêm cho cô.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Dương!” Lưu Minh Yến cảm ơn trước, về việc Dương Mậu Di có phát tiền thưởng hay không cũng không thành vấn đề, dù sao Dương Mậu Di đã biểu đạt lòng tốt ra, điều đó là đủ.
Trong phòng chờ, An Lương kiểm tra thông tin do Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa gửi đến, hiệu suất của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa rất cao, bọn họ đã tìm ra một số manh mối hữu ích.
Hiệu suất của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa rất cao, và lần này cũng không ngoại lệ. Bởi vì có những manh mối như điểm thời gian bị thiếu trong lịch sử camera giám sát an ninh của sân bay quốc tế Đế Đô, số chuyến bay tương ứng, còn có số ghế của bốn hành khách không xuất hiện trong lịch sử camera.
Căn cứ theo những manh mối này, Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã trực tiếp chốt thông tin của các hành khách còn lại ngồi xung quanh bốn hành khách không xuất hiện trong lịch sử camera. Bằng cách điều tra những hành khách còn lại, bọn họ có thể tìm ra những hành khách Nhật Bản không xuất hiện trong lịch sử camera.
‘Chu Tước 4: BOSS, suy đoán của anh đã đúng, chúng tôi đã tìm thấy bốn vị hành khách không xuất hiện trong lịch sử camera, bọn họ đều không sao cả.’
‘Chu Tước 4: Theo điều tra của chúng tôi, thông tin hành khách của bọn họ và vấn đề hệ thống camera giám sát an ninh của sân bay quốc tế Đế Đô đều do có ai đó đã đặc biệt gây hại cho bọn họ.’
‘Chu Tước 4: Dựa trên điều này, chúng tôi nghi ngờ rằng kẻ đứng sau hậu trường hãm hại bọn họ có thể là những hành khách khác trên cùng chuyến bay, hoặc những hành khách trên chuyến bay sau.’
Chu Tước 4 là mật danh của Chúc Khôn, nhóm Chu Tước là những thành viên của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, bọn họ đều là những người đã bị tiết lộ danh tính trong kế hoạch duy trì sinh mệnh. Bọn họ cũng là những nhân viên an ninh thân cận nhất với An Lương và chịu trách nhiệm chính về các công việc hàng ngày của An Lương.
‘Số 0: Đã điều tra được kẻ đáng nghi chưa?’
‘Chu Tước 4: Rồi.’
‘Chu Tước 4: [Hình 1] [Hình 2]’
Trong tấm ảnh đầu tiên được chụp từ lịch sử camera, có một người Nhật Bản tên là “Hashimoto Tomori”, anh ta là một thành viên đã nghỉ hưu của Lực lượng tự vệ địa phương Nhật Bản, hiện đang là lính đánh thuê tự do.
Trong tấm ảnh thứ hai được chụp từ lịch sử camera là một người Nhật Bản có tên “Yamamoto Ichiki”. Người này là cựu nhân viên thực địa của Cục điều tra tình báo Nhật Bản. Anh ta hiện đang bị chính phủ Nhật Bản truy nã vì tội bán bí mật an ninh quốc gia.
An Lương nhìn tài liệu thông tin của Yamamoto Ichiki, trong lòng anh thầm cười, xem ra cựu Thủ tướng Shinzo Abe vẫn nắm trong tay một lượng tài nguyên nhất định của chính phủ, nếu không thì không thể nào điều động nhân viên hoạt động đặc biệt như Yamamoto Ichiki.
Nhìn bề ngoài, Yamamoto Ichiki đang bị chính phủ Nhật Bản truy nã, hơn nữa còn là tội phạm đã bán bí mật an ninh quốc gia. Nhưng trên thực tế, e anh ta có lẽ là một sĩ quan tình báo đặc biệt của chính phủ Nhật Bản.
Dù bị truy nã hay bán bí mật an ninh quốc gia, tất cả đều chỉ là trò bịt mắt.
Trò bịt mắt này có thể đảm bảo khi Yamamoto Ichiki thực hiện nhiệm vụ ở các quốc gia khác, anh ta sẽ không liên lụy đến Nhật bản khi xảy ra tình huống ngoài ý muốn.
Ví dụ như tình huống hiện tại, Yamamoto Ichiki lẻn vào Hạ Quốc. Bất kể Yamamoto Ichiki làm gì ở Hạ Quốc, đó cũng là hành vi cá nhân của chính Yamamoto Ichiki, không phải hành vi chính thức của chính phủ Nhật Bản.
‘Số 0: Hãy tìm bọn họ!’
‘Chu Tước 4: Chúng tôi đang tìm kiếm. Chúng tôi đang huy động các nguồn lực của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia để tiến hành nhận dạng đặc điểm khuôn mặt người trên quy mô lớn thông qua hệ thống camera giám sát an ninh.’
‘Số 0: Bên phía Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia vẫn chưa phát hiện ra?’
‘Chu Tước 4: Theo như cách nói của Số 4, bên đó đã phát hiện ra hành vi của chúng ta, nhưng không ngăn cản chúng ta.’
An Lương mỉm cười, ông Hoàng này cũng thú vị!
‘Số 0: Một khi tìm thấy mục tiêu, tôi cho phép các anh trực tiếp bắt người, nếu như mục tiêu phản kháng, tôi cho phép các anh giải quyết thoải mái.’
‘Chu Tước 4: Đã nhận.’
…
Chương 2639: Nghi ngờ danh tính, đánh cờ với nhau?Trụ sở Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia.
Hoàng Quốc Tường đang hỏi Thạch Phong tình hình: “Tiến trình hành động của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa như thế nào?”
Thạch Phong trả lời: “Tốc độ của đối phương rất nhanh. Bọn họ đã mượn quyền hạn của chúng ta, hiện đã kết hợp hệ thống camera giám sát an ninh công cộng xã hội, hệ thống camera giám sát an ninh đường bộ, hệ thống camera giám sát an ninh nhà ga và sân bay vào hệ thống chương trình nhận dạng đặc điểm khuôn mặt người.”
“Trước mắt, ngoại trừ hệ thống camera giám sát an ninh bí mật, toàn bộ hệ thống camera giám sát an ninh của chúng ta đều đã bị đối phương kiểm soát.” Thạch Phong nói thêm.
Hoàng Quốc Tường trả lời: “Các cậu cứ tiếp tục theo dõi hành động của bọn họ. Một khi bọn họ có bất kỳ hành động kỳ lạ gì, các cậu lập tức báo ngay cho tôi.”
“Vâng.” Thạch Phong đáp lại.
Sau khi Hoàng Quốc Tường chỉ thị cho Thạch Phong, anh ta liên lạc với Lý Phi của Cục Tác chiến đội 3.
“Lý Phi, bên anh hãy sẵn sàng đợi lệnh!” Hoàng Quốc Tường dặn dò đơn giản, không cho Lý Phi biết lý do cụ thể về việc đợi lệnh.
“Đã nhận.” Lý Phi đáp ngắn gọn.
…
Sau khi Hoàng Quốc Tường trở lại văn phòng của mình, anh ta nói với chính mình: “Lần này là cách làm của Lục Phiến Môn.”
Mặc dù không có chuyện gì, nhưng điều này rốt cuộc đã cho anh ta cơ hội, để anh ta có được nhiều thông tin hơn.
Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa mượn tài nguyên từ Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia để kiểm soát nhiều hệ thống camera giám sát an ninh, không phải Hoàng Quốc Tường không muốn kiểm soát, mà là Hoàng Quốc Tường không thể đắc tội.
Việc gián điệp Nhật Bản cố gắng ăn trộm những lát Hoàng Kỳ ngàn năm không phải là rắc rối của riêng An Lương, mà còn là rắc rối của các gia đình ở Đế Đô. Nếu Hoàng Quốc Tường cắt đứt hoạt động của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, vậy thì không chỉ nhắm vào mỗi An Lương, mà còn nhắm vào các gia tộc sở hữu Hoàng Kỳ ngàn năm.
Nhưng thường những gia tộc sở hữu Hoàng Kỳ ngàn năm, làm gì có gia tộc nào đơn giản?
Ngay cả với tư cách là Hoàng Quốc Tường, anh ta cũng không sẵn lòng đắc tội với nhiều người như vậy cùng một lúc, điều đó hoàn toàn không đáng, được chứ?
Tuy nhiên, đó cũng là một chuyện khá tệ nếu để Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa chiếm đoạt nhiều hệ thống camera giám sát an ninh một cách vô đạo đức bằng cách thông qua thẩm quyền của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia…
Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa và Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia luôn là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, nhưng cả hai bên đều e ngại lẫn nhau, vì vậy Hoàng Quốc Tường lo rằng Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa sẽ xâm nhập vào hệ thống camera giám sát an ninh của Đế Đô một cách vô nguyên tắc.
Bởi vì sau khi Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa xâm nhập vào hệ thống camera giám sát an ninh dưới thẩm quyền của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia, bọn họ có thể kiểm soát các hệ thống camera giám sát an ninh này trong phạm vi rộng, nhiều khả năng sẽ để lại chương trình Back Door trong các hệ thống camera giám sát an ninh này.
Một khi Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa để lại chương trình Back Door trong hệ thống camera giám sát an ninh, như vậy lần tới, Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa có thể ra vào hệ thống camera giám sát an ninh một cách tự do mà không cần phải nhờ đến thẩm quyền của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia.
Đây không phải là chuyện tốt!
Lần này mượn cớ những lát Hoàng Kỳ ngàn năm đang bị đe dọa, Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã mở rộng lãnh thổ của mình ở Đế Đô, ngay cả Hoàng Quốc Tường cũng cảm thấy rất phiền phức.
Xét cho cùng, đây là thời đại của dữ liệu lớn, một khi đã kiểm soát nhiều hệ thống camera giám sát an ninh, điều đó tương đương với việc Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa sẽ thu được rất nhiều các nguồn tình báo và thông tin giám sát.
Sau này lỡ như muốn nhắm vào Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, việc tìm ra sự tồn tại của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa sẽ càng khó khăn hơn.
Khi Hoàng Quốc Tường đang lo lắng về sự bành trướng quá mức của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã tìm ra tung tích của Yamamoto Ichiki và Hashimoto Tomori.
Yamamoto Ichiki và Hashimoto Tomori chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị lộ danh tính nhanh như vậy, thêm nữa là bọn họ sử dụng danh tính giả của người Hạ Quốc, cho nên bọn họ không nghĩ rằng thân phận của mình sẽ bại lộ.
Chỉ tiếc thay Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã tìm ra tung tích của hai người bọn họ thông qua hệ thống camera giám sát an ninh công cộng xã hội.
‘Chu Tước 4: BOSS, chúng tôi đã khóa chặt hai mục tiêu.’
‘Chu Tước 4: Chúng tôi nghi ngờ hai mục tiêu này đang hành động.’
‘Số 0: Giám sát chặt chẽ bọn họ, đồng thời thực thi kế hoạch bắt giữ!’
‘Chu Tước 4: Đã nhận, nhân viên thực địa của chúng tôi sẽ có mặt tại hiện trường khoảng 15 phút nữa.’
‘Số 0: Lâu vậy?’
‘Chu Tước 4: Hai mục tiêu này đang ở Tây Tứ Đạo, căn cứ theo vị trí của hai mục tiêu này và tình hình giao thông, còn cả biện pháp đề phòng ngoài dự đoán, quả thực cần khoảng thời gian là 15 phút.’
‘Số 0: Cố gắng làm thật cẩn thận!’
‘Chu Tước 4: Tôi hiểu rồi!’
Đế Đô, Tây Tứ Đạo.
Yamamoto Ichiki và Hashimoto Tomori phát hiện ra các gia tộc Đế Đô sở hữu những lát Hoàng Kỳ ngàn năm không có động tĩnh gì, hoàn toàn không có kế hoạch di dời những lát Hoàng Kỳ ngàn năm, vì vậy bọn họ đã lập một kế hoạch dự phòng.
Chương 2640: Người đang đi trên đường, tại họa từ trên trời rơi xuống?Cả hai lên kế hoạch bắt cóc Hồ Tiểu Ngư, bọn họ sẽ sử dụng Hồ Tiểu Ngư để đổi lấy những lát Hoàng Kỳ ngàn năm.
Hôm nay, Hồ Tiểu Ngư đang làm hoạt động từ thiện với Trương Tử Câm của gia đình họ Trương. Trương Tử Câm đến từ tầng lớp thứ nhất của giới Đế Đô. Cô ấy có tính cách trầm lặng, chịu trách nhiệm chính cho việc hoạt động Quỹ từ thiện Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.
“Chị Tử Câm, buổi trưa chúng ta ăn cơm ở viện phúc lợi nhé?” Hồ Tiểu Ngư hỏi.
Trương Tử Câm nhẹ nhàng nói: “Được.”
“Liệu viện phúc lợi có chuẩn bị cho chúng ta một bữa trưa đặc biệt không nhỉ?” Hồ Tiểu Ngư nói thêm, “Em cảm thấy rất lo lắng, chúng ta không hiểu được tình hình thực tế.”
“Không sao đâu, chị đã điều tra rõ ràng rồi, hôm nay chỉ là buổi kiểm tra tính trung thực.” Trương Tử Câm bình tĩnh nói.
“Ồ!” Hồ Tiểu Ngư cảm thán, “Chị Tử Câm thật tuyệt vời!”
“Cái người đã tạo ra câu lạc bộ này mới là người tuyệt vời!” Trương Tử Câm khẽ thở dài.
Khi cả hai đang trò chuyện với nhau, Yamamoto Ichiki và Hashimoto Tomori đang chạy đến chỗ của hai người bọn họ, để tránh thu hút sự chú ý, bọn họ đã cố ý chia ra hành động.
Hashimoto Tomori đi trước, anh ta là lính đánh thuê tự do, lấy tiền để làm việc, cho nên nhân viên hành động chủ yếu cho lần này chính là anh ta.
Tuy nhiên, khi cách Hồ Tiểu Ngư chỉ còn 1 km, Hashimoto Tomori đã gặp phải chuyện kỳ quặc.
Hashimoto Tomori đang giả vờ đi tới như bình thường thì bất ngờ bị một thanh niên ở phía sau va phải. Hashimoto Tomori tưởng rằng đây chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, anh ta định nói không sao thì nam thanh niên va phải Hashimoto Tomori đã kéo anh ta bỏ chạy mà không chút do dự.
Hashimoto Tomori không hiểu chuyện gì, anh ta chạy theo bản năng khoảng chừng hai bước thì lập tức dừng lại. Hiện giờ anh ta đang ở Hạ Quốc, đang có thân phận cải trang, tại sao anh ta lại phải chạy chứ?
Sau khi Hashimoto Tomori dừng lại, anh ta phát hiện ra vấn đề mới, nam thanh niên vừa kéo anh ta chạy vẫn đang bỏ chạy, hơn nữa không ngờ nam thanh niên kia đã móc một cái túi xách tay lên vai của Hashimoto Tomori.
Nếu đó chỉ là một chiếc túi xách bình thường thì không sao, nhưng vấn đề là chiếc túi xách đó trông kiểu gì cũng giống chiếc túi xách tay của phụ nữ.
Hashimoto Tomori còn tưởng đối phương là kẻ biến thái hay là đồng tính gì đó, anh ta định gọi đối phương lại, bảo rằng đối phương đã đánh rơi đồ, nhưng lúc này có hai nhân viên tuần tra đã đuổi tới.
Chính vào khoảnh khắc này, Hashimoto Tomori còn không hiểu tại sao mình lại bị nam thanh niên kia hãm hại nữa ư?
Nam thanh niên vừa nãy chắc canh ta là tên trộm đã giật túi xách, sau đó bị đội tuần tra đuổi theo, anh ta ta thuận tay kéo anh ta chạy theo, cuối cùng là ném chiếc túi xách cho anh ta, từ đó tạo ra giả định anh ta là đồng phạm.
Sự thật giống như phân tích và suy đoán của Hashimoto Tomori, hai nhân viên tuần tra chạy đến, bọn họ đứng sang hai bên và nhìn chằm chằm vào Hashimoto Tomori.
Người tuần tra bên trái nói: “Không được cử động!”
Nhìn thấy hai nhân viên tuần tra Hạ Quốc, Hashimoto Tomori thở dài trong lòng: “Thật xui xẻo!”
Chuyện quái gì thế này?
Người đang đi trên đường, tai họa từ trên trời rơi xuống?
Hashimoto Tomori cảm thấy mình tê dại!
Tại sao anh ta lại gặp chuyện đen đủi như vậy? Tình hình hiện tại quả thực quá phi lý!
Đối mặt với hai nhân viên tuần tra Hạ Quốc, Hashimoto Tomori nhanh chóng trả lời bằng tiếng Hạ Quốc một cách lưu loát.
“Tôi bị oan, tôi không quen biết với người vừa nãy, anh ta đụng tôi…” Hashimoto Tomori giải thích toàn bộ sự việc.
Hai nhân viên tuần tra cũng lắng nghe lời giải thích của anh ta, nhưng sau khi nghe xong, đội tuần tra bên trái nói: “Thưa anh, chúng tôi muốn kiểm tra chứng minh thư một chút, xin anh hãy phối hợp.”
Hashimoto Tomori hợp tác và lấy ra chứng minh thư giả ra, trong lúc nhân viên tuần tra đang kiểm tra, anh ta dùng tầm nhìn còn lại ở phạm vi bên ngoài để quan sát tình hình xung quanh, anh ta nhìn thấy bóng dáng của Yamamoto Ichiki, đối phương làm động tác tay ra hiệu anh ta nên đối phó một cách cẩn thận.
“Chào anh Lý, chúng tôi cần điều tra đối soát tình huống vừa nãy mà anh nói, cho nên mong anh hãy đi theo chúng tôi về trạm tuần tra.” Nhân viên tuần tra bên trái nhìn chằm chằm vào Hashimoto Tomori.
Trong trường hợp bình thường, nếu anh ta bị vu oan, vậy thì có đi về trạm tuần tra cũng sẽ không sao đúng không?
Nhưng thân phận của Hashimoto Tomori không thể bị điều tra chi tiết được, làm sao anh ta có thể đi theo đội tuần tra về lại trạm tuần tra được chứ?
“Không thành vấn đề. Tôi đồng ý đi với các anh về lại trạm tuần tra, tôi thực sự đã bị vu oan. Nếu như tôi cướp túi xách vậy tại sao tôi lại không chạy?” Mặc dù Hashimoto Tomori không thể đi đến trạm tuần tra, nhưng trong lời nói của anh có ý xoa dịu hai nhân viên tuần tra.
Lời của Hashimoto Tomori rất có lý, thêm việc người thanh niên mà hai nhân viên tuần tra đuổi theo trước đó quả thực không phải là Hashimoto Tomori, chính vì vậy mà hai nhân viên tuần tra cũng thả lỏng một chút.
Nhưng trong khoảnh khắc bọn họ đang thả lỏng như vậy, Hashimoto Tomori chớp lấy cơ hội chạy trốn, đầu tiên là ném chiếc túi xách nữ cho đội tuần tra bên trái, sau đó bỏ chạy không chút do dự khiến hai nhân viên tuần tra sững sờ.
Bởi vì bọn họ đã tin những lời của Hashimoto Tomori, bọn họ cũng cho rằng Hashimoto Tomori không phải là đồng phạm của kẻ trộm túi.
Nhưng bây giờ Hashimoto Tomori lại bỏ chạy, bọn họ nhất định sẽ đuổi theo.
Chương 2641: Thực sự quá phi lý!Dù tình huống có thế nào đi chăng nữa thì ít nhất cũng phải đuổi kịp Hashimoto Tomori rồi nói tiếp.
Yamamoto Ichiki đang lẩn trốn trong đám đông xung quanh, anh ta hiển nhiên đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Hashimoto Tomori và hai nhân viên tuần tra, anh ta thậm chí còn tự tưởng tượng ra tình huống vừa nãy.
“Cái tên ngốc xui xẻo này!” Yamamoto Ichiki nguyền rủa trong lòng.
Cũng may vừa rồi không đi cùng nhau, nếu không sẽ bị Hashimoto Tomori liên lụy mất.
Yamamoto Ichiki cảm thán mình may mắn. Nếu nhiệm vụ thất bại bởi vì những chuyện xui xẻo như thế này, vậy thì quả là một vết nhơ trên cuộc đời, được chứ? Yamamoto Ichiki có thể chấp nhận nhiệm vụ thất bại, nhưng không thể chấp nhận thất bại nhiệm vụ vì những lý do vớ vẩn.
Chẳng hạn như tình huống mà Hashimoto Tomori gặp phải, đó là tình huống không thể chấp nhận được, bị một tên trộm túi hãm hại cũng vô lý quá?
Khi trong lòng Yamamoto Ichiki đang có sự đồng cảm với Hashimoto Tomori, anh ta liếc mắt nhìn đèn giao thông, đèn xanh dành cho làn đường đi bộ đã sáng lên, anh ta bước qua con đường đi về phía đối diện.
Anh ta đã điều tra xong hành trình của Hồ Tiểu Ngư, hôm nay là cơ hội tốt để ra tay. Chỉ cần anh ta bắt được Hồ Tiểu Ngư, khả năng cao là có thể lấy được những miếng lát Hoàng Kỳ ngàn năm.
Tuy nhiên, Yamamoto Ichiki cũng gặp phải một tình huống bất ngờ.
Yamamoto Ichiki đang băng qua đường thì bị xe điện tông trực diện rồi ngã nhào xuống đất, đám đông xung quanh la hét nhưng không một ai đến gần Yamamoto Ichiki.
Sau khi bị tông bay lên và ngã xuống đường, lúc này Yamamoto Ichiki mới choáng váng. Vừa nãy, ngay trước khi băng qua đường, rõ ràng anh đã nhìn thấy đèn xanh dành cho người đi bộ, quy tắc đèn giao thông của Nhật Bản và Hạ Quốc gần như giống nhau, tại sao anh ta lại có thể bị ô tô điện tông trúng được chứ?
Yamamoto Ichiki ngẩng đầu lên một cách khó khăn, anh ta liếc nhìn chiếc xe điện đâm vào mình, nó là một chiếc xe điện tương tự như một chiếc xe tay ga, nhưng rõ ràng đã được sửa đổi động lực, bằng không vừa nãy làm sao có thể hất tung anh ta được.
Người lái xe mặc áo vest màu vàng, phía sau xe điện còn có một chiếc hộp vuông, Yamamoto Ichiki cau mày, muốn mắng hắn vì tội không chấp hành luật lệ giao thông, nhưng Yamamoto Ichiki phát hiện ra trạng của anh ta rất tệ, xương sườn của anh ta chắc đã bị gãy rồi?
Không tới 1 phút sau, Yamamoto Ichiki rơi vào hôn mê, từ xa truyền đến tiếng xe cấp cứu.
Chúc Khôn, người đang quan sát Hashimoto Tomori và Yamamoto Ichiki thông qua hệ thống camera giám sát an ninh, nhìn thấy kết cục của hai người bọn họ, anh ta chợt có cảm giác khoan khoái khó hiểu.
Anh ta biết danh tính của hai người bọn họ, một người là thành viên đã nghỉ hưu của Lực lượng tự vệ địa phương Nhật Bản, một người là đặc vụ thực địa của Cục điều tra tình báo Nhật Bản. Hai người như thế này, thế mà lại gặp phải tai nạn ngoài ý muốn, chuyện này không phi lý sao?
Chúc Khôn nhanh chóng truy xuất lịch sử từ hệ thống camera giám sát an ninh, anh ta lấy những đoạn video tương ứng, sau đó gửi chúng cho An Lương.
‘Chu Tước 4: BOSS, mục tiêu trong camera của chúng ta đã xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.’
‘Chu Tước 4: Tình hình cụ thể thực sự rất vô lý, tôi không biết nên đánh giá như thế nào. BOSS nên tự mình xem lịch sử camera giám sát.”
‘Chu Tước 4: Tóm lại tôi cảm thấy ngu cả người!’
‘Chu Tước 4: [Video 1] [Video 2]’
‘Chu Tước 4: Video đã được chỉnh sửa để rút ngắn thời lượng.’
‘Số 0: Đã nhận.’
An Lương nhìn hai đoạn video, từ video của camera an ninh, An Lương đã thấy tình cảnh xui xẻo của Hashimoto Tomori và Yamamoto Ichiki, anh cảm thấy ngay cả bản thân mình cũng ngu ngốc đi, đây là kiểu xui xẻo gì thế này?
Quả thực rất vô lý!
Từ hai đoạn video camera giám sát, An Lương có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của Hashimoto Tomori và Yamamoto Ichiki. Sau khi xem xong, anh gửi hai đoạn video camera giám sát cho Hoàng Quốc Tường thông qua phần mềm liên lạc bí mật của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia.
‘Hoàng Quốc Tường: ?’
‘An Lương: Hai người tình nghi, bên anh thu xếp đi.’
Một lúc sau, Hoàng Quốc Tường tiếp tục gửi tin nhắn.
‘Hoàng Quốc Tường: Hai tên này đến đây để làm trò cười sao?’
‘Hoàng Quốc Tường: Bọn họ rốt cuộc là sao?’
‘An Lương: Chúng tôi cũng không biết.’
‘An Lương: Tôi sẽ lập tức gửi thông tin cụ thể của bọn họ cho anh, việc sau đó giao cho anh giải quyết, có sao không?’
‘Hoàng Quốc Tường: Được! Tôi nhặt miễn phí một công lao!’
Sau khi An Lương và Hoàng Quốc Tường trao đổi xong, An Lương gửi tin nhắn cho Chúc Khôn – Chu Tước 4.
‘Số 0: Điều tra một chút về mục đích của bọn họ.’
‘Chu Tước 4: Theo phân tích của chúng tôi, trong khu vực mà hai kẻ tình nghi xuất hiện, người duy nhất có liên hệ với Hoàng Kỳ ngàn năm là Hồ Tiểu Ngư.’
‘Chu Tước 4: Hồ Tiểu Ngư đang thực hiện hoạt động từ thiện trong Viện phúc lợi Tây Tứ Đạo, cách hai nghi phạm chưa đầy 1 km.’
‘Chu Tước 4: Có thể do không có ai mắc bẫy kế hoạch điệu hổ ly sơn của hai tên nghi phạm này tạo ra, chúng tôi đã phân tích và đoán rằng hai tên nghi phạm có thể muốn bắt cóc Hồ Tiểu Ngư để mà trao đổi Hoàng Kỳ ngàn năm với gia đình họ Hồ.’
‘Chu Tước 4: BOSS, đây chỉ là phỏng đoán của chúng tôi, tình hình thực tế cần phải thẩm vấn những kẻ tình nghi.’
‘Số 0: Hai nghi phạm đã được giao cho Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia, không cần tiến hành điều tra thêm nữa.’
‘Chu Tước 4: Đã nhận.’
‘Số 0: Hành động lần này tới đây thôi, hãy âm thầm quan sát thật nghiêm ngặt những người nhập cảnh trong thời gian gần đây.’
Chương 2642: Đây chính là nguyên nhân xui xẻo của cậu?Khi Chu Tước 4 đề cập đến Hồ Tiểu Ngư, anh đã liên kết với những chuyện phi lý mà Hashimoto Tomori và Yamamoto Ichiki gặp phải, An Lương biết rằng vấn đề là ở Hồ Tiểu Ngư.
Phân tích từ kinh nghiệm trong quá khứ, vận may của Hồ Tiểu Ngư rất tốt, đặc biệt là khi tung xúc xắc, vận may của Hồ Tiểu Ngư quả thực là bất khả chiến bại.
Khi Yamamoto Ichiki và Hashimoto Tomori muốn nhắm vào Hồ Tiểu Ngư, có lẽ bọn họ đã chịu sự phản công từ sự may mắn của Hồ Tiểu Ngư? Chính vì vậy mà vận may của hai người đó mới tệ như vậy, phải không?
Chỉ có thể nói rằng vận may tốt thực sự có thể làm được bất cứ thứ gì mình muốn!
Khi nghĩ tới đây, An Lương đã gửi tin nhắn vào trong nhóm “Bạn bè ở Đế Đô”.
‘An Lương: @Vân Hải Dương: Tôi đã phát hiện ra một chuyện rất quan trọng liên quan tới Vân Hải Dương, Vân Hải Dương có muốn biết không?’
‘Vân Hải Dương: ?’
‘Tiền Tiểu Cương: Lẽ nào Vân Hải Dương lại dính hoa, hay là mắc mưa?’
‘Vân Hải Dương: Cút, cút, cút. Tôi đều kiểm tra cả rồi!’
‘Lý Tồn Viễn: Đôi tai tò mò vểnh lên nghe ngóng.’
‘An Lương: Xem video trước đã.’
An Lương gửi đoạn video về trải nghiệm tồi tệ của Hashimoto Tomori và Yamamoto vào trong nhóm “Bạn bè ở Đế Đô”.
Trong khi ba người kia xem video, An Lương đã giải thích chi tiết tình hình cụ thể, bao gồm khả năng hai người bọn họ nhắm vào Hồ Tiểu Ngư, đồng thời cũng chỉ ra danh tính của bọn họ.
‘Lý Tồn Viễn: Chuyện này…’
‘Tiền Tiểu Cương: Đáng sợ quá!’
‘Vân Hải Dương: Hai tên này còn xui xẻo hơn cả tôi!’
‘An Lương: Hải Dương, cậu vẫn chưa tỉnh ngộ à?’
‘Lý Tồn Viễn: Hình như tôi cũng phát hiện ra một chuyện đáng kinh ngạc.’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi cũng đã nghĩ tới một đầu mối.’
‘Vân Hải Dương: Ba người các cậu lại tính chơi trò gì với tôi à?’
‘An Lương: Tôi không chơi trò với đàn ông.’
‘Lý Tồn Viễn: Cảm ơn, giới tính của tôi là nam và tôi thích nữ.’
‘Tiền Tiểu Cương: Chỉ dựa vào mỗi cậu ư?’
‘Vân Hải Dương: Vậy rốt cuộc các cậu đã phát hiện ra chuyện gì?’
‘An Lương: Theo phân tích của tôi, hai người này đã cố gắng nhắm vào Tiểu Ngư, nhưng sau đó bọn họ lại xui xẻo vô cùng, cậu hiểu chưa?’
‘Lý Tồn Viễn: Mối quan hệ giữa một người nào đó và Tiểu Ngư luôn rất kỳ lạ, tôi sợ Tiểu Ngư cảm thấy không thoải mái, vì vậy…’
‘Tiền Tiểu Cương: Cho nên người nào đó luôn luôn gặp xui xẻo, chẳng hạn sở hữu thuộc tính kỳ lạ như kẻ phá hoại siêu xe, rõ ràng kỹ năng lái xe rất ổn, lái trên đường đua cũng rất mượt, vậy mà cứ gặp tai nạn xe.’
‘Vân Hải Dương: Tôi nôn rồi!’
‘Vân Hải Dương: Các cậu cũng tin được sao?’
‘An Lương: Cậu có chơi mạt chược không?’
‘Vân Hải Dương: Không chơi.’
‘An Lương: Trong lĩnh vực mạt chược, giả dụ nếu vận may của một người không tốt, người này cứ luôn bị thua, vậy thì có thể thử đổi vị trí khác, cách này có thể thay đổi vận may của mình.’
‘An Lương: Ban đầu tôi không cũng tin vào vận may, nhưng Tiểu Ngư đã khiến tôi phải tin. Hải Dương, tôi cảm thấy đời này của cậu coi như xong rồi!’
‘Lý Tồn Viễn: Tôi cũng cảm thấy như vậy.’
‘Tiền Tiểu Cương: Bây giờ lấy lòng Tiểu Ngư còn kịp không?’
An Lương thầm cảm thán cho sự may mắn của Hồ Tiểu Ngư, ngay cả hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cũng tồn tại, tại sao lại không thể tồn tại những người may mắn được chứ?
Xét thấy sự xui xẻo của Yamamoto Ichiki và Hashimoto Tomori hôm nay, anh đã hiểu được thuộc tính kỳ lạ đó của Vân Hải Dương từ đâu mà ra. Nếu không phải tại nạn, e là do Hồ Tiểu Ngư mang tới?
‘Vân Hải Dương: Sau khi nghe các cậu nói như vậy, bây giờ tôi rất hoảng loạn, xin hỏi bây giờ tôi nên làm gì đây?’
‘An Lương: Bó tay!’
‘Lý Tồn Viễn: Cũng không biết sự xui xẻo có lây nhiễm hay không?’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi sợ chúng ta đã bị lây nhiễm?’
‘Vân Hải Dương: …’
Vân Hải Dương không biết phải nói gì, đám người này e chỉ là anh em ngoài mặt mà thôi?
An Lương trò chuyện trong nhóm “Bạn bè ở Đế Đô” một hồi, anh nhận được tin nhắn của Tần Thiên Tường.
‘Tần Thiên Tường: Chúng ta đã đến được điểm mục tiêu thứ hai, người hộ tống đã có mặt, người khủng bố cũng đã tới, chiến dịch trục vớt kho báu đắm tàu chính thức khởi động!’
‘Số 0: Đã nhận.’
Tại vùng biển phía Đông của Hạ Quốc, một khu vực hải phận quốc tế cách bờ biển 100 hải lý, một con tàu trục vớt hiện đại đang thăm dò tình hình dưới đáy biển, ngoài ra còn có hai con tàu vận chuyển neo đậu gần đó.
Xa hơn một chút, có hai con tàu khu trục hạng nặng của Hạ Quốc, và hai con tàu khu trục tên lửa kèm bốn con tàu hộ tống của nước Nga.
Những con tàu khổng lồ bằng thép đáng sợ này đang bảo vệ con tàu trục vớt ở giữa.
Tần Thiên Tường đang kiểm tra thông tin phản hồi từ thiết bị thăm dò của tàu trục vớt. Theo thông tin phản hồi của thiết bị thăm dò cho thấy, độ sâu của vùng biển ở đây đã lên tới 120 mét, tuy nhiên không phát hiện ra bất cứ con tàu đắm nào từ kết quả của thiết bị dò tìm Sonar ở đáy biển
Đối với tình huống này, Tần Thiên Tường không hề vội vàng, anh ta mở rộng phạm vi quét và bố trí tàu ngầm không người lái dưới nước để tiến hành thăm dò sâu hơn.
Trên tàu khu trục tên lửa của nước Nga ở phạm vi ngoài cùng nhất, một người đàn ông để râu vừa kiểm tra thông tin của thiết bị dò tìm Sonar vừa cười cười nói nói: “Thuyền trưởng, thiết bị của chúng tôi không tìm thấy bóng dáng của con tàu nào bị đắm dưới đáy biển cả.”
Chương 2643: Nhật Bản có mánh khóe!Thuyền trưởng của tàu khu trục tên lửa này tên là Kolov, ông ta đeo kính gọng màu vàng, trả lời với giọng bình thản: “Những việc này không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta chỉ có nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn của đối phương.”
Người đàn ông để râu cười he he: “Nếu bọn họ không tìm thấy con tàu đắm ở đây, chắc sẽ phải trì hoãn thêm nhiều thời gian hơn, chúng ta càng có thể lấy được nhiều tiền hơn!”
Theo thỏa thuận giữa An Lương và Semenovich, cha của Alek, phí thuê cơ bản cho sáu con tàu do nước Nga bố trí là 2000 vạn Hạ Quốc tệ, chỉ bao gồm 24 giờ đồng hồ, thời gian bắt đầu tính từ khi rời cảng. Nếu vượt quá sau 24 giờ, dù chỉ một phút cũng sẽ tính là ngày thứ hai, và sẽ tăng thêm phí thuê là 500 vạn Hạ Quốc tệ.
Vì vậy, phía nước Nga đương nhiên hi vọng rằng thời gian trì hoãn càng lâu càng tốt.
“Dù sao cũng chỉ là đậu trên biển, không cần làm gì cả, một ngày có thể nhận được 500 vạn Hạ Quốc tệ. Còn có chuyện gì tốt hơn chuyện này?” Người đàn ông có râu tên là Gillian, ông ta là một kỹ thuật viên thiết bị dò tìm Sonar.
Nhân viên lát chính Trotsky tiếp lời: “Quả thực còn có chuyện tốt hơn! Chẳng hạn, nếu có cướp biển đi qua, chúng ta giải quyết được bọn cướp biển một cách dễ dàng, chủ thuê sẽ thưởng thêm cho chúng ta.”
Kolov không thể nhịn được cười: “Chúng ta có sáu tàu chiến, hơn nữa Hạ Quốc cũng đã bố trí hai tàu chiến, tôi không nghĩ có tên cướp biển nào dám xông tới. Khả năng cao nhất là Lực lượng tự vệ địa phương Nhật Bản sẽ qua đây xem tình hình.”
Trotsky hỏi ngay: “Thuyền trưởng, nếu đám người Nhật Bản đó đến thật, vậy thì chúng ta nên làm gì?”
“Chúng ta sẽ xua đuổi tàu của đám người đó, chúng ta đương nhiên phải cho bọn họ cút xa một chút!” Kolov trả lời, “Chủ thuê cũng sẽ trả thêm tiền cho chúng ta.”
“Ý tưởng tốt!” Trotsky mỉm cười.
Giữa đại dương bao la, bốn con tàu ngầm không người lái đang dò tìm dưới đại dương. Thiết bị dò tìm Sonar cũng mở rộng khu vực dò tìm, nhưng không tìm thấy chút dấu vết nào của con tàu bị đắm.
Đối mặt với tình huống này, Tần Thiên Tường suy nghĩ kỹ càng một hồi rồi mới sắp xếp thợ lặn xuống biển để tìm kiếm.
Khu vực đầu tiên cần tìm đương nhiên là điểm tọa độ thứ hai do An Lương đưa ra. Mặc dù thông tin phản hồi từ thiết bị dò tìm Sonar chỉ ra rằng điểm tọa độ mà An Lương đưa ra là đáy biển trống, kết quả của tàu ngầm dò tìm không người lái cũng giống như vậy, nhưng vẫn cần thợ lặn tự mình xuống xác nhận.
Khi Tần Thiên Tường bố trí thợ lặn xuống thăm dò, trên một tàu khu trục hạng nặng thuộc đội thủy quân Đông Hải - Hạ Quốc, thuyền trưởng Tôn Hâm đã hỏi: “Ở khu vực đáy biển này có gì bất thường hay không?”
Nhân viên lái chính Kiều Tráng Chí trả lời với giọng khẳng định: “Không có bất kỳ tình huống bất thường nào, chúng tôi đã thăm dò rồi, cả một vùng biển phẳng lặng này không hề có bất kì dấu vế đắm tàu nào.”
Tôn Hâm cau mày: “Phải chăng tình báo của đối phương có vấn đề?”
“Không thể xác nhận.” Kiều Tráng Chí đáp lại.
“Hãy liên lạc với anh Lam.” Tôn Hâm ra lệnh.
Một lúc sau, điện thoại vệ tinh được kết nối, Tôn Hâm giải thích tình hình hiện tại: “Anh Lam, bây giờ chúng tôi phải làm gì?”
Lam Tín đáp: “Các anh chỉ cần chịu trách nhiệm bảo vệ đối phương, có vấn đề gì thì để phía nước Nga ra tay. Tóm lại, quy định của chúng ta là ba ngày, qua ba ngày thì đối phương sẽ tiếp tục trả phí tài trợ.”
“Tôi hiểu rồi.” Tôn Hâm đáp lại.
Tàu chiến nước Nga và Hạ Quốc đã xuất hiện ở khu vực hải phận quốc tế của vùng biển phía Đông ở hạ Quốc. Tình huống này hiển nhiên đã thu hút sự chú ý của Nhật Bản, vốn dĩ Nhật Bản định cử tàu qua đó thăm dò tình hình, nhưng Nhật Bản lo lắng khi tàu thăm dò qua đó, bọn họ sẽ không thể nào lấy được tình báo.
Vì vậy, Nhật Bản đã nghĩ ra một chiêu, bọn họ sắp xếp ba con tàu cướp biển, định sẽ hỏi thăm tình hình thông qua tàu cướp biển.
Thực ra mọi người đều đã hiểu sai.
Những tên cướp biển trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình cực kỳ hung ác, chính phủ các nước hận không thể nào diệt trừ sạch bọn chúng.
Cướp biển trong thế giới thực gần như là cướp bóc tài sản và sẽ không giết người dễ dàng, do đó sẽ tránh được rắc rối.
Khi tàu chiến của các quốc gia gặp cướp biển, trong trường hợp bình thường cũng chỉ là cảnh cáo và đuổi đi, trừ khi bọn cướp biển muốn phát động cuộc tấn công giết người, bằng không tàu chiến không quan tâm đến cướp biển.
Ví dụ, nếu tàu chiến của Hạ Quốc gặp cướp biển ở vùng biển Somalia, thông thường bọn họ cũng cảnh báo và xua đuổi, hoàn toàn không xảy ra chuyện tiêu diệt cướp biển.
Chính vì thế mà chính phủ Nhật Bản mới nghĩ ra một âm mưu như vậy, đây chẳng phải là đang chứng tỏ chính phủ Nhật Bản tập hợp toàn những kẻ thiểu năng sao. Nhưng mà, chính phủ Nhật Bản đã mắc sai lầm!
Trong tình huống bình thường, tàu chiến của chính phủ các nước không thèm đoái hoài đến cướp biển, bởi vì bọn họ gần như có nhiệm vụ riêng khi xuất quân, cộng thêm sự tồn tại của công ước quốc tế nên mới không thèm quan tâm đến cướp biển.
Tuy nhiên lần này, dù là tàu chiến của Hạ Quốc hay là của nước Nga, bọn họ đều không có nhiệm vụ, bọn họ chỉ ra ngoài để thực hiện kế hoạch hộ tống mà thôi.
Đặc biệt là ở bên nước Nga, sau khi An Lương và Semenovich thương lượng với nhau, đôi bên còn đạt được thỏa thuận khen thưởng trong việc đánh đuổi cướp biển. Nếu tàu chiến của nước Nga giải quyết được cướp biển thì An Lương sẽ thưởng cho dựa trên số lượng cướp biển, trọng tải xấp xỉ của tàu cướp biển. , v.v.
Cho nên hình như có vấn đề với âm mưu của Nhật Bản, phải không?
Chương 2644: Nước Nga không hề sợ!Ý tưởng của Nhật Bản rất hay và hợp lý, nhưng Nhật Bản lại bỏ sót hai yếu tố.
Yếu tố đầu tiên là thái độ cứng rắn của nước Nga.
Thái độ của nước Nga đối với cướp biển không được tốt lắm. Mặc dù phần lớn thời gian, các tàu chiến của nước Nga áp dụng giải pháp cảnh cáo và xua đuổi khi gặp cướp biển, nhưng cũng có trường hợp tấn công cướp biển.
Yếu tố thứ hai là thỏa thuận giữa An Lương và Semenovich, theo thỏa thuận an ninh giữa hai bên, trong trường hợp gặp phải cướp biển, nếu như tàu chiến nước Nga tấn công cướp biển, An Lương sẽ cung cấp thưởng thêm.
Thỏa thuận này là một ẩn số ngoài ý muốn đối với Nhật Bản, cho nên thủ đoạn của Nhật Bản đã tồn tại một vấn đề.
Gần một tiếng đồng hồ sau, ba con tàu giả cướp biển do Nhật Bản bố trí đã tiếp cận chỗ kho báu đắm tàu ở khu vực hải phận quốc tệ, vì lý do an toàn, không một con tàu giả cướp biển nào dám qua thẳng bên đó, bọn họ thả sáu con thuyền xung kích qua đó thám thính thông tin.
Trên tàu khu trục tên lửa của đất nước Nga, thuyền trưởng Kolov bỏ ống nhòm xuống, ông ta cười nhạt: “Thực sự có kẻ không sợ chết?”
Lái chính Trotsky nói với vẻ phấn khích: “Thuyền trưởng, bọn chúng chắc là cướp biển!”
Gillian trả lời với giọng phủ định: “Tôi nghĩ bọn họ có thể là người khác đóng giả cướp biển, để qua đây thám thính tin tức.”
Tuy nhiên, sau khi Gillian nói xong, cả thuyền trưởng Kolov và lái chính Trotsky đều ngơ ngác nhìn Gillian.
Chuyện đơn giản như vậy còn cần Gillian giải thích nữa sao.
Trong tàu khu trục hạng nặng của Hạ Quốc, lái chính Kiều Tráng Chí đã báo cáo: “Báo cáo với thuyền trưởng, chúng tôi đã tìm thấy ba con tàu cỡ vừa cách đó 11 km theo hướng 28 độ Đông Bắc, chúng tôi còn phát hiện ra sáu con thuyền xung kích.”
Kiều Tráng Chí tiếp tục nói: “Theo phân tích của chúng tôi, những con thuyền xung kích giả làm cướp biển đó chắc là do chính phủ Nhật Bản đứng sau sắp xếp.”
Tôn Hâm nói với giọng bình thản: “Chúng ta cứ duy trì cảnh giác, để người khủng bố ra tay trước.”
Trong lần trục vớt kho báu đắm tàu này, bọn họ đóng vai trò hộ tống, còn nước Nga đóng vai trò người khủng bố. Cho dù là Hạ Quốc hay nước Nga, cả hai bên đều có thể thấy rằng Nhật Bản đang làm trò ở phía sau hậu trường.
Trong tàu khu trục tên lửa của nước Nga, Gillian ý thức được mình đã nói sai, ông ta chủ động đổi chủ đề: “Bây giờ có cướp biển tấn công, chúng ta nên bảo vệ sự an toàn của chủ thuê, tránh thiệt hại cho danh tiếng của chúng ta.”
Thuyền trưởng Kolov nói với giọng chính trực: “Đúng vậy, chúng ta đang bảo vệ danh dự của chính mình!”
“Trotsky, dặn dò toàn bộ các con tàu chuẩn bị chiến đấu, đồng thời thông báo cho các con tàu chiến khác chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào.” Thuyền trưởng Kolov ra lệnh.
“Tuân lệnh!” Trotsky trả lời với giọng kiềm nén sự kích động.
Con tàu trục vớt ở vị trí trung tâm nhất vẫn đang thăm dò thông tin con tàu bị đắm, Tần Thiên Tường, người đang ngồi ở tuyến đầu, nhận được thông tin từ Số 4.
“Chu Tước 6, phía Đông Bắc bên các anh xuất hiện ba con tàu tầm trung, đối phương đã thả sáu chiếc thuyền xung kích, đang tiếp cần về phía các anh.” Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán nhắc nhở.
Trong một căn phòng không xác định, bức tường màn hình phía trước Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán hiển thị hình ảnh vệ tinh theo thời gian thực về vùng biển nơi chứa kho báu đắm tàu. Để trục vớt thành công kho báu đắm tàu lần này, Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán đã thuê thêm giám sát vệ tinh quang học.
“Được, Số 4. Tôi sẽ thông báo cho người khủng bố đến giải quyết ngay.” Tần Thiên Tường trả lời.
Sau khi trả lời, Tần Thiên Tường lập tức liên hệ với Kolov trong phần mềm liên lạc bí mật. Đợi sau khi liên lạc được kết nối, Tần Thiên Tường sử dụng tiếng Anh để dặn dò trước: “Phía Đông Bắc xuất hiện con tàu không rõ danh tính, các anh hãy ngăn chặn và giải quyết nó đi.”
“Đã nhận, BOSS.” Giọng tiếng Anh của Kolov mang đậm vị nước Nga.
“Nếu chúng ta xác định đối phương là cướp biển, chúng ta nên giải quyết thế nào?” Tần Thiên Tường trả lời không chút do dự.
“Mọi thứ được thực hiện theo đúng thỏa thuận. Nếu đối phương là cướp biển, bạn có thể cảnh báo và xua đuổi đối phương, hoặc bạn có thể chọn các phương pháp xử lý khác.”
“Được rồi, BOSS, chúng tôi sẽ xử lý ngay.” Kolov trả lời.
Sau khi Kolov trả lời, ông ta kết thúc cuộc gọi và ra dặn dò tàu khu trục tên lửa thông qua hệ thống liên lạc trên tàu: “Chuẩn bị chiến đấu và tiêu diệt những tên cướp biển xâm lược!”
Ngoài tàu khu trục tên lửa, còn có một tàu khu trục tên lửa khác và bốn tàu hộ tống tên lửa, toàn bộ đều nhận lệnh của Kolov và bắt đầu hành động.
Con tàu cướp biển do tàu Nhật Bản cải trang hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đang ập đến.
Khi sáu con thuyền xung kích đi vào phạm vi 1 km, pháo tầm gần từ sáu tàu chiến của nước Nga đã khai hỏa mà không do dự, hai con tàu hộ tống tên lửa còn phóng ba tên lửa đối hạm tầm gần.
Ba con tàu giả làm cướp biển ở phạm vị 10 km đã trực tiếp ngỏm!
Bọn họ thật sự không nghĩ tới tình huống nước Nga trực tiếp phóng tên lửa, chẳng phải nên lớn tiếng cảnh cáo trước rồi đuổi bọn họ rời đi sao?
Nếu theo như quy trình này, bọn họ có thể tranh thủ được thời gian thám thính được rốt cuộc đám người nước Nga và Hạ Quốc muốn làm gì, thậm chí nếu có chút manh mối, bọn họ có thể tiến hành phân tích thêm nhiều tình báo hơn nữa.
Nhưng ai mà ngờ đám người nước Nga trự tiếp phóng tên lửa đâu chứ? Điều này không hợp lý tí nào!
Chương 2645: Côn đồ cũng nên có dáng vẻ côn đồ!Ba con tàu Nhật Bản giả làm tàu cướp biển hoàn toàn không có thời gian để phản ứng kịp, vì tốc độ bay của tên lửa đối hạm vượt hơn 3 Mach, tương đương với việc bay hơn 1 km/s.
Tàu hộ tống tên lửa của nước Nga cách ba con tàu giả làm cướp biển khoảng 10 km, chỉ mất hơn 10 giây kể từ khi phóng tên lửa hạm đối hạm đến mục tiêu.
Quan trọng hơn, ba con tàu cướp biển giả không có bất kỳ hệ thống phòng không nào trên tàu, chúng cũng không có khả năng kháng cự khi đối mặt với cuộc tấn công bằng tên lửa của tàu đối hạm.
Trước sau chưa đầy 10 giây, ba con tàu cướp biển giả đã hưởng trọn chính xác ba tên lửa đối hạm, nổ thành ba ngọn lửa trên biển và tiếp tục bốc cháy.
Sáu chiếc thuyền xung kích cũng không cầm cự được quá lâu, chúng cũng bị tiêu diệt trực tiếp dưới sự tấn công của pháo phòng thủ tầm gần.
Kolov nhanh chóng báo cáo kết quả cho Tần Thiên Tường: “BOSS, chúng tôi đã xác định đối phương là cướp biển. Đối phương có ý định cướp kho báu đắm tàu, còn mang theo vũ khí đe dọa chết người, vì vậy chúng tôi buộc phải đánh trả và tiêu diệt chúng.”
“…” Tần Thiên Tường im lặng.
Kolov này cũng biết kéo chuyện quá nhỉ! Xác định đối phương là cướp biển luôn?
Xin hỏi, làm thế nào để xác định bọn họ có thân phận cướp biển?
Cướp biển mang vũ khí đe dọa chết người, điều này còn buồn cười hơn nữa, tại sao cướp biển lại có vũ khí đe dọa chết người?
Ở khu vực hoạt động của cướp biển nổi tiếng nhất thế giới, vũ khí tối tân nhất của cướp biển cũng chỉ là những bệ phóng tên lửa riêng lẻ RPG mà thôi.
“BOSS, chúng tôi đã ước tính rằng trọng tải của ba tàu cướp biển vượt hơn 1.000 tấn thuộc dạng tàu cướp biển tầm trung. Theo thỏa thuận của chúng ta, mỗi tàu được thưởng 1000 vạn Hạ Quốc tệ.” Kolov nhanh chóng giải thích.
“Sáu tàu xung kích được tính là tàu phụ của ba tàu cướp biển, không cần phải tính thêm phần thưởng bổ sung.” Kolov không tham lam lợi nhuận vụn vặt.
Tần Thiên Tường không đồng ý ngay. Khi nước Nga đang công kích tàu cướp biển, Tần Thiên Tường đã liên hệ trực tiếp với An Lương, bây giờ khi Kolov liên hệ, Tần Thiên Tường đồng bộ cuộc gọi chuyển qua cho An Lương.
An Lương trả lời Tần Thiên Tường, bày tỏ đồng ý với Kolov.
Sau khi Tần Thiên Tường nhận được tin nhắn trả lời, anh ta nói: “Không thành vấn đề, nhưng các anh hãy đi kiểm tra một chút mục tiêu ở khu vực biển trước, xác nhận không bỏ sót một tên cướp biển nào.”
“Đã nhận, BOSS, chúng tôi sẽ sắp xếp người đến kiểm tra ngay.” Kolov nói với vẻ phấn khích.
Kolov là người phụ trách tuyến đầu, theo thỏa thuận giữa Kolov và Semenovich, sau khi xuất phát, nếu bọn họ được thưởng thêm thì chỉ cần đưa 50% số tiền, còn 50% còn lại sẽ giữ cho đội xuất chinh của bọn họ.
Kolov cũng công khai rằng nếu ông ta thực sự nhận được phần thưởng, ông ta sẽ chỉ rút 10%, và 40% còn lại sẽ được phân bổ cho toàn bộ đội xuất chinh theo cấp bậc.
Bây giờ chỉ trong một lần mà tiêu diệt được ba con tàu “cướp biển”.
Chủ thuê cũng đã ghi nhận thành tích của bọn họ và sẵn sàng thưởng 3000 vạn Hạ Quốc tệ. Theo thỏa thuận, bọn họ sẽ nhận được số tiền hoa hồng là 1500 vạn Hạ Quốc tệ, tương đương với 1,74 ức rúp Nga.
Một mình Kolov sẽ nhận được 150 vạn Hạ Quốc tệ, phần tiền thưởng còn lại được chia cho toàn bộ đội xuất chinh. Trong số đó, Trotsky có thể nhận 50 vạn Hạ Quốc tệ, tương đương với 578 vạn rúp Nga, vượt hơn thu nhập trong 5 năm của Trotsky.
Đó là lý do tại sao Trotsky mới đặc biệt tích cực như vậy!
“Trotsky, anh hãy sắp xếp một tàu khu trục nhỏ đi kiểm tra hiện trường nơi con tàu cướp biển bị phá hủy, đảm bảo rằng tất cả các tên cướp biển đều đã ngậm miệng!” Kolov ra lệnh.
Trotsky ngạc nhiên nói: “Ông chủ của chúng ta đã đồng ý sao?”
“Tất nhiên!” Kolov cười.
Trotsky lắc lắc nắm tay: “Ula!”
“Tôi sẽ ngay lập tức bố trí tàu hộ tống đi kiểm tra khu vực biển.” Trotsky trả lời.
Kolov nhìn Gillian, ông ta nói với giọng bình thản: “Anh cũng có một phần!”
Gillian trả lời một cách lịch sự: “Cảm ơn thuyền trưởng…”
“Những tên cướp biển đó…” Kolov có ý gì đó.
“Những tên cướp biển đó đã tấn công chúng tôi trước, vì vậy chúng tôi buộc phải đánh trả.” Gillian giả vờ tức giận và nói, “Cảm ơn thuyền trưởng đã giải quyết những tên cướp biển đó. Nếu không, những ngư dân xung quanh có thể rất nguy hiểm. Tôi thay mặt bọn họ cảm ơn thuyền trưởng.”
Kolov cười lớn.
Trên con tàu khu trục hạng nặng của Hạ Quốc, lái chính Kiều Tráng Chí nói với giọng cảm thán: “Đám người nước Nga này lòng dạ hơn đen tối, không ngờ trực tiếp công kích đối phương mà không thèm hỏi luôn sao?”
Thuyền trưởng Tôn Hâm bình tĩnh nói: “Đối phương là tên côn đồ, mà tên côn đồ thì phải có dáng vẻ của tên côn đồ. Bọn họ chủ động tấn công là chuyện bình thường. Tôi nghi ngờ bên đó đã có thỏa thuận ngoài với nước Nga, chẳng hạn như công kích tàu cướp biển sẽ được tặng thêm phần thưởng.”
“Chuyện này có thể xảy ra sao?” Kiều Tráng Chí ngạc nhiên.
Tôn Hâm thở dài và nói: “Đối với nước Nga, đây chẳng phải là chuyện rất bình thường à?”
“Có lý!” Kiều Tráng Chí trả lời với giọng khẳng định, “Trước đây, khi còn là Súrion, bên bọn họ đã vô cùng hỗn loạn. Các thủ đoạn kiếm tiền quả thực khiến người khác phải thấy kinh hãi, bây giờ cũng không khác là bao.”
“Thực ra chúng ta nên cảm ơn đối phương!” Tôn Hâm cười, “Ít nhất thì công việc của chúng ta cũng dễ dàng. Nếu có chuyện, đối phương sẽ xử lý. Chúng ta giống như chỉ đang làm nhiệm vụ tuần tra tự do, đi dạo một vòng.”
“Chúng tôi quả thực rất nhẹ nhàng.” Kiều Tráng Chí đồng ý.
“Hàng xóm của chúng ta chắc bây giờ đang rất khó chịu nhỉ?” Tôn Hâm cười nhẹ.
Kiều Tráng Chí cũng cười theo.
Chính phủ Nhật Bản, đất nước tính toán chi li, hiện quả thực đang vô cùng khó chịu…