VIPTruyenGG.com
Mua Truyện Inb Zalo: VIPTruyenGG.com
--------------------------
Chính phủ Nhật Bản thực sự đang rất khó chịu. Vốn dĩ chính phủ Nhật Bản nghĩ rằng bọn họ có kế hoạch thông minh, lợi dụng việc giả làm cướp biển để đi đánh cắp thông tin tình báo, nhưng ai mà ngờ được nước Nga không hề cảnh báo một tiếng mà trực tiếp khai hỏa tiêu diệt luôn cướp biển?
Mặc dù hành vi của nước Nga nhất định gây tranh cãi, nhưng chỉ có thể tranh cãi mà thôi, ai cũng không thể dựa vào lý lẽ cướp biển để tranh luận với nước Nga.
Nếu dùng cách nói phổ biển, cướp biển là một thành phần khủng bố. Ai lại bằng lòng vì cướp biển mà phát sinh tranh chấp với nước Nga chứ? Kể cả Nhật Bản cũng không thể bày tỏ sự phản đối.
Không thể nào bảo Nhật Bản bày tỏ rằng ba con tàu cướp biển đó thực ra là do Lực lương tự vệ địa phương Nhật Bản giả mạo đâu nhỉ? Chuyện này sao có thể nói ra được chứ?
Chính phủ Nhật Bản chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi!
Tuy nhiên, chính phủ Nhật Bản cũng không phải không thu hoạch được gì. Theo phân tích tình hình hiện tại, nước Nga đã không ngần ngại tấn công tàu cướp biển giả, điều này cho thấy nước Nga và Hạ Quốc đang có hoạt động vô cùng quan trọng đối với mục tiêu ở biển.
Bằng không sao có thể kích động như vậy, đúng không?
Với sự phân tích như thế này, chính phủ Nhật Bản bí mật phái tàu chiến đến vùng biển mục tiêu để kiểm tra tình hình, lần này sẽ không giả làm cướp biển nữa. Bởi vì trong lần giả làm cướp biển trước đó, bọn họ đã gặp phải sự công kích từ tàu của quân đội Nga.
Lần này, chính phủ Nhật Bản quyết định dùng áo giáp của mình, bố trí thuyền chiến của Lực lượng tự vệ địa phương Nhật Bản để qua đó hỏi thăm tình hình. Tuy rằng đối phương đang hoạt động ở khu vực hải phận quốc tế, nhưng bọn họ cũng có thể tới hỏi han, đúng không?
An Lương không hề biết rằng Nhật Bản đã sắp xếp một cuộc điều tra khác, anh đang liên lạc với Semenovich để trả tiền thưởng cho việc đội hộ tống côn đồ của nước Nga đã tiêu diệt ba con tàu cướp biển khi nãy.
Đây cũng là thỏa thuận giữa An Lương và Semenovich, chi phí an ninh được thanh toán ngay trong ngày, tiền thưởng cũng được giải quyết ngay sau đó, làm vậy sẽ tránh được tranh chấp lao động.
Suy cho cùng, quan hệ chủ tớ của bọn họ không ký kết bất kỳ thỏa thuận lao động nào, chỉ dựa vào tín dụng cá nhân của An Lương. Trừ khi An Lương đã từng hợp tác với Semenovich, bằng không, không thể nào hoàn thành được lần hợp tác này.
“Chú Seme, khoản thanh toán liên quan đã được gửi đi, chú vui lòng kiểm tra tài khoản tương ứng.” An Lương giải thích.
Seme là tên viết tắt của Semenovich, mối quan hệ giữa An Lương và Semenovich đã có những bước tiến mới nên đương nhiên có thể gọi bằng một cái tên thân quen hơn.
“Đã vào tài khoản, hợp tác vui vẻ.” Semenovich trả lời.
“Hợp tác vui vẻ.” An Lương mỉm cười trả lời.
Semenovich cảm thán: “Chỉ tiếc là sau này sẽ không có tên cướp biển nào dám đến.”
An Lương chỉ cười mà không nói gì, đám người nước Nga này có phải có vấn đề rồi không, bọn họ đã trực tiếp giết cả một nhóm cướp biển, giờ còn hi vọng sẽ có cướp biển tới nữa?
Cướp biển đâu phải mấy người mất não đâu?
Ở vùng biển phía đông của Hạ Quốc, vùng biển hải phận quốc tế nơi có kho báu đắm tàu.
Kolov nhận được một cuộc gọi vệ tinh từ Semenovich trên tàu khu trục tên lửa. Sau khi kết thúc cuộc gọi, ông ta tươi cười nói: “BOSS của chúng ta đã giải quyết xong tiền thưởng, trụ sở chính sẽ phân bổ tiền thưởng tương ứng một cách hợp lý. Danh sách tương ứng sẽ được gửi sau.”
Trotsky ngạc nhiên: “BOSS của chúng ta hành động nhanh như vậy ư?”
“Đó là lý do tại sao BOSS của chúng ta mới thuê chúng ta!” Kolov mỉm cười trả lời.
Nếu việc thanh toán bị chậm trễ, làm sao có thể thuê được bọn họ?
Trotsky nói với giọng điệu mong chờ: “Tôi hi vọng có thêm vài tên cướp biển, tốt nhất là nhiều hơn một chút. Nếu có cỡ mười con tàu hay hai mươi con tàu cướp biển thì quả thực có trời cao phù hộ.”
“Đám người Hạ Quốc tin vào ông trời đúng không?” Trotsky nói thêm một câu.
Kolov phàn nàn: “Bớt ảo tưởng, sẽ không có cướp biển đến nữa đâu. Chỉ mong chính phủ Nhật Bản sắp xếp người đến điều tra, hơn nữa thái độ của bọn họ phải cứng đầu một chút, tốt nhất là khiến cho bọn họ ra tay trước.”
Đôi mắt của Trotsky sáng lên: “Đúng, đúng, đúng. Nếu tàu chiến của chính phủ Nhật Bản hành động trước và chúng ta đánh trả, vậy thì không những không vi phạm quy định mà còn nhận được phần thưởng rất lớn.”
Gillian, người vẫn giữ thái độ trung lập, nhìn thấy trong danh sách khen thưởng mình đã nhận được phần thưởng là 50 vạn rúp Nga, ông ta đột nhiên cảm thấy ảo tưởng của Trotsky cũng chẳng thành vấn đề. Bởi vì thu nhập một năm của Gillian chỉ miễn cưỡng vươn lên con số 50 vạn rúp.
Trên mặt biển, hạm đội của nước Nga đang mơ mộng phát tài. Dưới mặt nước, các nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đang tìm kiếm dấu vết của kho báu đắm tàu trong ánh sáng mờ mờ.
Mặc dù ánh sáng mặt trời có thể xuyên qua độ sâu khoảng 200 mét trong đại dương, nhưng ở đáy biển với độ sâu 120 mét, đường ánh sáng đã vô cùng mờ mịt, phạm vi nhìn cũng có giới hạn.
Có thể tưởng tượng được sự khó khăn của việc tìm kiếm kho báu đắm tàu trong môi trường âm u này không?
Ngay cả khi có sự hỗ trợ của thiết bị chiếu sáng, việc tìm kiếm kho báu đắm tàu vẫn diễn ra chậm chạp. Hiện tại vẫn chưa tìm được bất cứ manh mối nào.
Chương 2647: Kế hoạch tốt: Một hòn đá giết chết bốn con chim!Đế Đô, Tây Tứ Đạo.
Trong Công ty quảng cáo Hồ Tiên, Dương Mậu Di đã đi dạo toàn bộ công ty và gặp gỡ tất cả các nhân viên, chủ yếu là để nhân viên làm quen với sếp mới. Cũng tương tự với tình huống nhân viên không biết sếp mới thường thấy trong phim truyền hình, thực ra điều này rất hiếm xảy ra trong thế giới thực.
Dương Mậu Di đi vào phòng nghỉ cùng với Lưu Minh Yến, cô ấy kêu lên: “Đại vương.”
An Lương đặt điện thoại xuống: “Tham quan xong rồi sao?”
“Ừ!” Dương Mậu Di gật đầu khẳng định, sau đó tiếp tục nói: “Công ty quảng cáo này khá lớn, đại vương, anh quá lãng phí!”
An Lương trả lời: “Khi còn bé, anh đã từng xem qua một câu chuyện. Ông Gates của Công ty Microsoft muốn tiết kiệm tiền để mua một chiếc Lamborghini. Năm giây sau, ông Gates đã có đủ tiền.”
Dương Mậu Di nhìn An Lương một cách khó hiểu, không rõ ý An Lương giảng giải câu chuyện này là gì.
Trong phòng nghỉ của Công ty quảng cáo Hồ Tiên, An Lương kể một câu chuyên nhỏ về người từng giàu nhất thế giới.
Trước sự hoài nghi của Dương Mậu Di, An Lương tiếp tục nói: “Khi em đang đi tham quan công ty, anh đã kiếm được, anh đã mua lại lợi ích của công ty này.”
Lưu Minh Yến nghe xong rất phấn khích, cô không nghĩ An Lương đang khoe khoang, Lưu Minh Yến rất giỏi phân biệt lời nói dối, theo cô thì An Lương hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nói dối nào.
“Hơn nữa công ty này là quà tặng dành cho em, sao có thể là lãng phí được?” An Lương nói với giọng nhẹ nhàng.
“Đại vương!” Dương Mậu Di ngại ngùng.
Lưu Minh Yến rất biết điều, cô nhẹ nhàng rời đi.
“Trưa nay em muốn ăn cái gì?” An Lương đổi chủ đề.
Dương Mậu Di trả lời: “Trưa nay chúng ta đến quán bếp cũ Tam Đạo Môn để quay một bộ phim tài liệu về ẩm thực của quán bếp cũ Tam Đạo Môn, buổi tối thì chúng ta đi nhà hàng thịt cừu nướng Nộ Hỏa, bên đó cũng cần quay một bộ phim tài liệu về ẩm thực nữa.”
Dương Mậu Di nói thêm: “Em đã xem đơn xin đánh giá trên trang web chính thức của đánh giá ẩm thực Hồ Tiên, số lượng nhà hàng xin đánh giá chỉ tính mỗi Đế Đô thôi là đã vượt hơn 100 nhà hàng, còn cần phải tuyển chọn rồi sau đó mới đánh giá.”
“Ngoài Đế Đô ra, nhà hàng xin đánh giá ở Thịnh Khánh và Vinh Thành cũng có rất nhiều. Nhà hàng xin đánh giá bên Thịnh Khánh là hơn 500 nhà hàng, Vinh Thành cũng trên 300 nhà hàng.” Dương Mậu Di nói với giọng đau khổ.
“Nếu không tính các đơn xin đánh giá từ ba thành phố kể trên, số lượng xin đánh giá ở phạm vi toàn quốc đã vượt hơn 1000 nhà hàng, em cần phải phân tích và sàng lọc.” Dương Mậu Di thở dài.
“Một mình em làm không xuể, đúng không?” An Lương trả lời.
Dương Mậu Di gật đầu.
An Lương nói tiếp: “Em cần mở rộng quy mô của nhóm đánh giá ẩm thực Hồ Tiên, thiết lập cơ chế xem xét và sàng lọc, chia nhỏ công việc hơn. Ví dụ như tham khảo đánh giá của Michelin, tiến hành nhiều đợt đánh giá cho cùng một nhà hàng. Sau khi thông qua vòng đánh giá ban đầu và đợt hai, lúc này em tự mình đánh giá, làm vậy sẽ giảm đi khối lượng công việc.”
“Tất nhiên, đây chỉ là những gợi ý ban đầu, còn cụ thể phải làm thế nào thì cần em tự suy nghĩ thật kỹ.” An Lương nói thêm.
Dương Mậu Di rơi vào trầm tư, đề nghị của An Lương thực ra khá tốt, nhưng có một vấn đề, đó là chi phí đánh giá quá cao.
Lấy quán bếp cũ Tam Đạo Môn làm ví dụ. Nếu trải qua vòng sơ khảo, vòng thứ hai rồi cuối cùng đến cô đánh giá, cho dù kết quả đánh giá không hợp lệ, không quay phim tài liệu ẩm thực, không phát biển hiệu đánh giá ẩm thực Hồ Tiên, chỉ tính chi phí đánh giá liên quan cũng đã hơn 5000 tệ.
Tuyệt đối đừng cho rằng 5000 tệ không nhiều!
5000 tệ đó chỉ là giá của một nhà hàng mà thôi. Hiện tại, số lượng nhà hàng ở Đế Đô nộp đơn xin đánh giá đã vượt hơn 100 nhà hàng, bên Thịnh Khánh hơn 500 nhà hàng. Ngay cả những tiệm mì cay nhỏ mới thành lập cũng nộp đơn xin đánh giá, điều này chăng phải là đang muốn kiếm chuyện sao?
An Lương nhìn Dương Mậu Di đang im lặng, anh nắm lấy tay phải của Dương Mậu Di, nói: “Em đang lo lắng về chi phí đánh giá à?”
“Vâng!” Dương Mậu Di gật đầu khẳng định.
“Đó là lý do tại sao anh tặng cho em một công ty quảng cáo.” An Lương nhắc lại chuyện cũ, “Công ty quảng cáo này năm ngoái lãi hơn 3000 vạn. Lợi nhuận này hoàn toàn đủ để em tiến hành đánh giá ẩm thực.”
“Nhưng…” Dương Mậu Di muốn nói gì đó, nhưng bị An Lương cắt ngang.
“Thực ra em đang quá để tâm vào những chuyện vụn vặt. Đánh giá ẩm thực miễn phí cũng có những cách kiếm tiền từ đánh giá ẩm thực miễn phí, không phải là kiểu đánh bóng cũng không phải là những cách phạm vi hay trái lương tâm.” An Lương nhắc nhở.
“Đại vương có cách gì tốt không?” Dương Mậu Di lập tức hỏi.
“Anh có một giải pháp rất đơn giản. Nó có thể giải quyết vấn đề kinh phí đánh giá và cũng có thể giải quyết số lượng nhà hàng nợp đơn xin đánh giá quá nhiều. Nó cũng có thể làm tăng danh tiếng của em và anh cũng có thể thu lợi nhuận từ nó.” An Lương nói về kế hoạch một hòn đá giết chết bốn con chim.
Dương Mậu Di lập tức lắc lắc cánh tay của An Lương: “Đại vương, anh mau nói đó là cách gì đi!”
“Em không đoán sao?” An Lương hỏi.
Chương 2648: Sức ảnh hưởng của Hồ Ly Tinh nhỏ!Anh đột nhiên nghĩ đến Triệu Uyển Hề, nếu là Triệu Uyển Hề, bây giờ chắc đã đoán ra được đáp án rồi nhỉ? Suy cho cùng, cô gái Triệu Uyển Hề đó rất thông minh!
Cộng thêm sự hiểu biết của Triệu Uyển Hề về tình hình của An Lương, cô hiểu rất rõ An Lương đã chạm tới lĩnh vực gì, cùng với tầm nhìn sâu rộng và cái nhìn sâu sắc của mình, cô đương nhiên đoán được ý của An Lương.
Dương Mậu Di thì khác, điểm xuất phát của cô ấy thua xa Triệu Uyển Hề.
“Đại vương, em đoán không ra.” Dương Mậu Di nhõng nhẽo nói.
An Lương bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Mậu Di một cách nuông chiều, anh nói: “Chúng ta có thể làm chương trình tạp kỹ ẩm thực, chủ yếu phát sóng trên Internet, cho nên quy mô phải lớn hơn một chút. Ví dụ ngoài những nhà hàng được đánh giá tốt, chúng ta cũng có thể đưa một số nhà hàng có đánh giá không tốt vào để tạo đổ hot cho chủ đề.”
“Hình như anh vẫn chưa nói cho em biết, iQiyi Video là sản nghiệm của gia đình anh?” An Lương nói thêm.
Dương Mậu Di nhìn An Lương bằng ánh mắt kinh ngạc: “Đại vương, ý anh là iQiyi Video cũng là của gia đình anh?”
“Đúng vậy, mặc dù chưa có được 100% vốn chủ sở hữu, nhưng anh đã có được quyền kiểm soát tuyệt đối.” An Lương giải thích.
Sau đó, anh nói thêm: “Chúng ta có thể hợp tác với iQiyi Video để cùng sản xuất một chương trình tạp kỹ ẩm thực trực tuyến, biến quá trình đánh giá ẩm thực thành một chương trình tạp kỹ.”
“Liệu có ai xem một chương trình như vậy không?” Dương Mậu Di lo lắng.
“Tại sao không?” An Lương hỏi, “Các chương trình tạp kỹ ẩm thực của chúng ta dựa trên khẩu hiệu chân thành. Chúng ta không giới thiệu những nhà hàng có dã tâm, chúng ta chỉ đưa ra đánh giá chân thật, chỉ dựa vào điều này cũng đủ có điểm để xem.”
Thời đại ngày nay có quá nhiều thói quen tiếp thị, nhưng lại có quá ít sự thật thẳng thắn, chính vì vậy mà An Lương mới định tiếp thị bằng sự chân thật. Quan trọng hơn, năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” không hề phát ra nhắc nhở thua lỗ.
Đây chính là nền tảng tự tin của An Lương!
Năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” rất hữu ích. An Lương có thể sử dụng năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” như anh muốn. Ví dụ khi iQiyi Video mua phim truyền hình hoặc phát triển các dự án mới, An Lương có quyền quyết định cuối cùng, anh có thể sử dụng năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” để phân tích lãi và lỗ.
Sau khi iQiyi Video được Công ty truyền thông An Tâm mua lại, hiện tại nó đang phát triển ngày càng tốt hơn, nguyên nhân hoàn toàn là do An Lương đứng đằng sau hậu trường hỗ trợ.
“Thông qua chương trình tạp kỹ ẩm thực trực tuyến này, chúng ta còn có thể ngăn chặn những nhà hàng ngốc nghếch. Bọn họ muốn xin đánh giá đương nhiên không có vấn đề, nhưng nếu xuất hiện đánh giá không tốt, chúng ta cũng phải phát sóng.” An Lương nói thêm.
“Với sức ảnh hưởng của chương trình này, sau khi một số nhà hàng tồi tệ bị phanh phui, e chắc sẽ bị phá sản?” An Lương nói đùa.
“Với tác dụng răn đe thế này, anh tin rằng những nhà hàng đó sẽ không còn nộp đơn xin đánh giá một cách thiếu cân nhắc, làm vậy cũng tránh lãng phí thời gian và sức lực của chúng ta.” An Lương nói thêm.
Dương Mậu Di gật đầu đồng ý: “Đây là một cách hay! Những kẻ đó cố tình nhắm vào những sơ hở trong quá trình đánh giá miễn phí của chúng ta. Chúng ta không tính bất kỳ khoản phí nào và thậm chí còn trả tiền cho bữa ăn, đó là lý do tại sao bọn họ xin đánh giá một cách ác ý. Nếu như bị tiết lộ ra, những kẻ đó chắc sẽ kiêng dè.”
Cơ chế miễn phí của đánh giá ẩm thực Hồ Tiên là một con dao hai lưỡi.
Khi đánh giá miễn phí mà không can thiệp tới lợi ích, khả năng tin cậy sẽ được nâng cao hơn, ít nhất thì không có lợi ích sẽ dễ dàng đưa ra những lời đánh giá thật lòng.
Nhưng đánh giá miễn phí cũng có vấn đề mà Dương Mậu Di đã nói, đánh giá ẩm thực Hồ Tiên là cơ chế xin đánh giá, thêm việc đánh giá miễn phí nên dễ bị kẻ có ác ý nộp đơn xin.
Nếu có chương trình tạp kỹ ẩm thực trực tuyến như một kênh tiết lộ, hiển nhiên có thể gây chấn động cho những kẻ yêu ma quỷ quái đến nộp đơn xin đánh giá, đúng không?
“Đại vương, chúng ta sẽ hợp tác với iQiyi Video như thế nào?” Dương Mậu Di hỏi.
“Vì iQiyi Video cũng là sản nghiệp của gia đình anh, anh khuyên em nên áp dụng mô hình hợp đồng phân chia quảng cáo. Trong mùa đầu tiên, không bán đứt giữ gốc, chỉ có phân chia quảng cáo cuối cùng.” An Lương giải thích.
“Không thành vấn đề!” Dương Mậu Di trực tiếp đồng ý.
“Anh sẽ bảo Kiều Á Phi của iQiyi Video xử lý kế hoạch hợp tác cụ thể.” An Lương nói thêm.
“Ừ!” Dương Mậu Di trả lời.
“Mà này, em còn giữ liên lạc với Studio chụp ảnh Nam Nhược không?” An Lương hỏi lại.
“Còn.” Dương Mậu Di trả lời, “Mặc dù bây giờ em đã có một đội nhiếp ảnh chuyên dụng, nhưng em vẫn giữ mối quan hợp tác với chị Nhược Nam, đặc biệt là công việc quay phim ở Thịnh Khánh. Nếu giao cho đội của chị Nhược Nam, em thậm chí kh6ng cần phải có mặt tại chỗ.”
An Lương nhướng mày: “Vậy đội của bọn họ rất hữu dụng!”
“Sao cơ?” Dương Mậu Di hơi khó hiểu, nhưng sau đó đã hiểu được ý của An Lương, “Ý của đại vương là em có thể dẫn dắt một đội quay phim tài liệu về ẩm thực, đội của chị Nhược Nam cũng có thể dẫn dắt một đội quay phim tài liệu về ẩm thực riêng?”
“Đúng vậy.” An Lương gật đầu, “Em tìm hiểu thử xem, liệu có thể mua lại đội của bọn họ hay không. Nếu em mua được nhóm của bọn họ, vậy hãy mở rộng quy mô của nhóm, để nhóm ban đầu dẫn dắt nhóm mở rộng học cách quay phim tài liệu về thực phẩm một cách độc lập, cuối cùng thành lập nhiều nhóm quay phim độc lập, như vậy có thể giám áp lực công việc của em.”
Chương 2649: Sức ảnh hưởng của Hồ Ly Tinh nhỏ! (2)Một khi chương trình “Hạ Quốc trên đầu lưỡi” sử dụng kế hoạch quay phim theo nhóm, nhiều đội sẽ quay đủ loại ẩm thực trên các khu vực khác nhau, cuối cùng sẽ tạo ra điều kỳ diệu của phim tài liệu về ẩm thực.
“Vậy có gì em sẽ hỏi chị Nhược Nam sau, bây giờ chúng ta đi quán bếp cũ Tam Đạo Môn đi. Em đã liên hệ với ông chủ La, chiều nay em sẽ quay một bộ phim tài liệu về ẩm thực.” Dương Mậu Di giải thích.
“Được, chúng ta qua đó thử lại món canh gà hầm của bọn họ.” An Lương trả lời.
Công ty quảng cáo Hồ Tiên nằm ở Tây Tứ Đạo, quán bếp cũ Tam Đạo Môn nằm ở Bắc Tam Đạo, khoảng cách giữa hai bên khá gần nhau. Chưa đầy 15 phút, An Lương và Dương Mậu Di đã đến quán bếp cũ Tam Đạo Môn.
La Vân đặc biệt dành hai chỗ đậu xe cho Dương Mậu Di, đây cũng coi như là một phúc lợi nhỏ?
An Lương và Dương Mậu Di cùng nhau bước vào quán bếp cũ Tam Đạo Môn, thứ đầu tiên đập vào mắt hai người bọn họ là biển hiệu đánh giá ẩm thực Hồ Tiên được đặt ngay vị trí lối vào, biển hiệu đánh giá ẩm thực Hồ Tiên nổi bật rõ ràng dưới ánh đèn màu trắng kem.
“Ông chủ La này thật thú vị!” An Lương mỉm cười nói.
Ánh mắt của Dương Mậu Di lộ ra vẻ vui mừng, bởi vì đánh giá ẩm thực Hồ Tiên chính là mục tiêu xa vời của Dương Mậu Di. Kết quả bây giờ đã thành hiện thực từ sớm, hơn nữa còn được công nhận, hiển nhiên Dương Mậu Di phải thấy vui trong lòng.
An Lương và Dương Mậu Di bước vào quán bếp cũ Tam Đạo Môn, bọn họ ngạc nhiên khi thấy trong nhà hàng còn có vài là bàn khách nước ngoài tóc vàng, những vị khách nước ngoài này đều chọn món canh gà hầm.
An Lương suy nghĩ một hồi, sau đó nghĩ tới đáp án: “Anh cảm thấy đây chính là công lao của em!”
An Lương trầm giọng nói với Dương Mậu Di: “Em rất nổi tiếng trên YouTube. Những người nước ngoài này chắc đã xem trang web chính thức của đánh giá ẩm thực Hồ Tiên, cho nên mới tìm đến đây.”
Trang web chính thức của đánh giá ẩm thực Hồ Tiên không chỉ có tiếng Hạ Quốc, mà còn có phiên bản đủ thứ tiếng cho toàn cầu, cho dù đó là tiếng Anh, hay tiếng Nhật, hoặc tiếng Pháp và tiếng Đức, cũng như tiếng Nga, v.v., tất cả đều có phiên bản tương ứng.
quán bếp cũ Tam Đạo Môn quả thực vẫn chưa chế tác bộ phim tài liệu về ẩm thực, nhưng nhà hàng này đã được đăng trên trang web chính thức của đánh giá ẩm thực Hồ Tiên. Một bộ phận người nước ngoài sống ở Đế Đô, Hạ Quốc là người hâm mộ của Dương Mậu Di, bọn họ đã đến check-in trước.
Sau khi An Lương nói xong, một cô gái trẻ người nước ngoài phát hiện ra Dương Mậu Di, cô ấy chủ động chào hỏi, nhưng không đến quấy rầy Dương Mậu Di. Không phải tố chất tổng thể của người hâm mộ ở nước ngoài cao, mà là tố chất của cô gái trẻ người nước ngoài này cao.
Đất nước nào cũng có người tốt và người xấu, cũng có người có tố chất cao và có người có tố chất thấp, tuyệt đối không thể dùng quan điểm phiến diện để nhận xét toàn bộ vấn đề.
“Ha ha, xem ra anh đã không đoán sai!” An Lương hạ giọng nói.
Dương Mậu Di có nhiều người hâm mộ ở nước ngoài hơn Hạ Quốc, vì vậy nên quán bếp cũ Tam Đạo Môn mới có nhiều người nước ngoài tới thăm.
Quán bếp cũ Tam Đạo Môn.
An Lương và Dương Mậu Di vừa ngồi vào trong phòng ăn, ông chủ La Vân đã đích thân đến chào hỏi.
“Tổng giám đốc An, cô Dương, hoan nghênh hai người lại đến.” La Vân chào hỏi trước, sau đó nói thêm, “Nhờ sự tuyên truyền của cô Dương, hôm nay nhà hàng của chúng tôi đã chào đón ba bàn là khách hàng hâm mộ của cô Dương.”
An Lương thản nhiên đáp: “Ba bàn đó đều là người nước ngoài sao?”
“Đúng vậy, bọn họ đều là người hâm mộ của cô Dương. Tôi đã tặng thêm một phần thịt gà xào đậu phộng cho mỗi bàn để cảm ơn bọn họ đã ủng hộ cô Dương.” La Vân đặc biệt nhấn mạnh.
Làm việc tốt không để lại tên sao? Có lẽ La Vân không phải là kiểu người đó.
Dương Mậu Di trả lời một cách lịch sự: “Cảm ơn ông chủ La.”
“Tôi phải cảm ơn cô Dương. Nhà hàng của chúng tôi chỉ tiếp một số ít khách nước ngoài. Dù sao thì, nhà hàng của chúng tôi không phải là nhà hàng phương Tây, cũng không sáng tạo ẩm thực Trung Quốc.” La Vân giải thích.
“Hiện tại, những khách hàng nước ngoài của chúng tôi hoàn toàn đến từ sức ảnh hưởng của cô Dương, vì vậy xin cảm ơn cô Dương một lần nữa.” La Vân giải thích.
An Lương ngắt lời La Vân: “Được rồi, được rồi, ông chủ La, chúng ta bàn lại chuyện chính nào. Ông đã chuẩn bị quay bộ phim tài liệu về ẩm thực chưa?”
La Vân liên tục gật đầu: “Tất nhiên! Chúng tôi đã chuẩn bị xong hết rồi!”
Mặc dù đánh giá ẩm thực Hồ Tiên cam kết tính chân thực nhưng khi quay phim tài liệu về ẩm thực cũng có những quy định nhất định. Ví dụ như nhà hàng được quay phim, trước khi quay bộ phim tài liệu về ẩm thực, bọn họ phải dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ và gọn gàng nhất có thể. Tất nhiên, bất cứ nhà hàng nào do Dương Mậu Di lựa chọn đều không có vấn đề gì về mặt vệ sinh, nhưng sau bếp ít nhiều cũng sẽ có những vấn đề nhỏ, như là gia vị để lộn xộn, đạo cụ làm bếp để lung tung và một vài góc chết có dầu mỡ vẫn chưa được làm sạch.
Vì vậy, trước khi quay bộ phim tài liệu về thực phẩm, những thứ này cần phải sạch sẽ và gọn gàng.
“Cô Dương, tổng giám đốc An, mời qua bên này, hoan nghênh hai người đến thăm phòng bếp sau của chúng tôi.” La Vân gửi lời mời.
An Lương và Dương Mậu Di đi theo La Vân vào bếp sau của quán bếp cũ Tam Đạo Môn, mặc dù nhà hàng của bọn họ được gọi là quán bếp cũ, nhưng căn bếp phía sau thực ra là một căn bếp hiện đại tiên tiến với điều kiện vệ sinh rất tốt.
Chương 2650: Không tìm thấy kho báu đắm tàu?Dương Mậu Di kiểm tra cẩn thận, cuối cùng gật đầu nói: “Về mặt vệ sinh khá tốt, các góc chết trong mảng vệ sinh cũng đã được xử lý xong. Chiều nay, chúng ta sẽ quay một bộ phim tài liệu về ẩm thực. Ông chủ La, ông có thời gian không?”
“Có, có, có!” La Vân trả lời với giọng khẳng định.
Hai bên thống nhất quay bộ phim tài liệu về ẩm thực, An Lương và Dương Mậu Di chỉ tiến hành công việc đánh giá ẩm thực cuối cùng trong quán bếp cũ Tam Đạo Môn để tìm ra những gì còn thiếu sót.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, An Lương đặt bát xuống, anh cảm thán: “Vị của canh gà hầm khá ngon, hoàn toàn không có biến động về chất lượng.”
Dương Mậu Di gật đầu đồng ý: “Ừ! Đại vương, chiều nay em sẽ quay bộ phim tài liệu về ẩm thực ở đây, anh không cần ở đây với em đâu.”
An Lương lấy điện thoại ra: “Em cứ bận việc của em, đúng lúc anh có chuyện cần phải giải quyết.”
An Lương đang chú ý tới tiến độ trục vớt kho báu đắm tàu, trước mắt có thể thấy, tiến độ cho việc trục vớt kho báu đắm tàu là con số không, bởi vì vẫn chưa tìm thấy kho báu đắm tàu.
Trong tình trạng vẫn chưa tìm được kho báu đắm tàu, An Lương thậm chí còn xem lại thông tin phần thưởng mà hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đưa ra để so sánh điểm tọa độ, chẳng lẽ anh đã gửi sai số trong lúc bấm nhập tọa độ?
Tuy nhiên, sau khi so sánh đối chiếu, An Lương xác định mình không run tay bấm nhầm số, điểm tọa độ thứ hai mà anh gửi cho Tần Thiên Tường đúng là điểm tọa độ của kho báu đắm tàu do hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cung cấp.
Nhưng tại sao Tần Thiên Tường lại không tìm thấy?
An Lương suy nghĩ một hồi, anh có một vài ý tưởng nền.
Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng rất mạnh, khi cung cấp phần thưởng, nó luôn khiến mọi việc trở nên cực kỳ hợp lý. Ngay cả khi An Lương có làm rối loạn đi nữa, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cũng sẽ đưa ra các biện pháp khắc phục bổ sung.
Dựa theo phương pháp hợp lý hóa phần thưởng của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, An Lương đã đoán được tại sao Tần Thiên Tường không thể tìm thấy kho báu đắm tàu, bởi vì kho báu đắm tàu có thể đã bị lớp bùn dưới đáy biển lấp đi.
Chính vì vậy mà kho báu đắm tàu mới không bị ai phát hiện ra.
Cũng chính vì lẽ đó, An Lương phát hiện ra kho báu đắm tàu nếu là như vậy thì sẽ hợp lý hơn, bằng không lẽ nào con tàu sẽ xuất hiện ở trên không trung?
An Lương đoán kho báu đắm tàu có tồn tại, nhưng địa điểm của kho báu đắm tàu này là do hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đưa cho An Lương. Sau khi suy nghĩ ra được đáp án, An Lương gửi tin nhắn cho Tần Thiên Tường.
‘Số 0: Tiếp tục tìm!’
‘Số 0: Tình báo của chúng ta không có vấn đề, kho báu đắm tàu nhất định tồn tại.’
‘Số 0: Lấy điểm tọa độ làm trung tâm, trang bị thêm máy dò kim loại, cẩn thận kiểm tra đáy biển xem có con tàu nào bị bùn đất của đáy biển vùi lấp hay không.’
‘Số 0: Cho dù có phải đào sâu ba tấc đất cũng phải tìm cho ra kho báu đắm tàu!’
‘Chu Tước 6: Đã nhận!’
Tại vùng biển của kho báu đắm tàu, Tần Thiên Tường truyền đạt mệnh lệnh của An Lương, anh ta chỉ thị cho thợ lặn mang máy dò kim loại ra biển lần nữa, tập trung dò tìm xem có con tàu nào bị bùn đất của đáy biển vùi lấp hay không.
Tàu chiến của nước Nga đang bao vây những con tàu trục vớt và tàu chiến của Hạ Quốc, bọn họ đã phát hiện ra động thái mới của nhân viên trục vớt, nhưng những điều này không liên quan gì đến bọn họ, bọn họ chỉ có trách nhiệm cầm tiền làm việc mà thôi.
Trên tàu khu trục tên lửa của nước Nga, Gillian, kỹ thuật viên máy dò tìm Sonar, buông ống nhòm xuống.
“Đám người đó vẫn chưa tìm thấy kho báu đắm tàu sao?” Gillian cảm thán.
“Tôi đã phân tích tình hình của đáy biển thông qua thiết bị dò tìm Sonar. Đáy biển ở đây bằng phẳng, không có vấn đề gì và không có con tàu đắm nào.” Gillian nói thêm, “Tôi nghi ngờ tình báo của bọn họ có sai sót.”
Lái chính Trotsky cười hê hê: “Như vậy không phải càng tốt hơn sao?”
“Nếu thông tin tình báo của bọn họ sai, e rằng sẽ tốn thêm thời gian, chúng ta có thể nhận được nhiều chi phí an ninh hơn. Ngay cả khi bọn họ phát hiện ra thông tin tình báo mới, phải đi đến khu vực khác để trục vớt kho báu đắm tàu, bọn họ vẫn tiếp tục thuê chúng ta.” Trotsky nói thêm.
Thuyền trưởng Kolov bình tĩnh trả lời: “Đây không phải việc của chúng ta, chúng ta chỉ quan tâm đến vấn đề an toàn.”
“Vâng, thuyền trưởng.” Lái chính Trotsky trả lời.
Trên con tàu khu trục hạng nặng của Hạ Quốc, lái chính Kiều Tráng Chí cũng vô cùng nghi ngờ: “Có phải bọn họ đã sai sót gì không, các kỹ thuật viên của chúng ta đã phân tích rồi, ở đây không có con tàu đắm nào cả.”
Kiều Tráng Chí nói thêm: “Các chuyên gia tại trụ sở của chúng ta đã tiến hành một cuộc phân tích khẩn cấp trong đêm. Trong lịch sử, không có tàu chở hàng nào đi qua khu vực biển này. Tôi lo rằng bọn họ chỉ đang lãng phí công sức.”
Thuyền trưởng Tôn Hâm liếc nhìn con tàu trục vớt cách đó không xa: “Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ bọn họ. Chúng ta không cần phải lo lắng về những chuyện khác. Bọn họ có tìm thấy kho báu tàu đắm hay không, đó là việc riêng của bọn họ.”
Các thợ lặn của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã mang máy dò kim loại xuống đáy biển, khi bọn họ đang thăm dò thì ba tàu chiến của Lực lượng tự vệ địa phương Nhật Bản đã xuất phát từ Nhật Bản.
Chương 2651: Sự hùng mạnh: Cút đi!Vài giờ sau, ba tàu chiến của Lực lượng tự vệ địa phương Nhật Bản đã tiếp cận vùng biển có kho báu đắm tàu, các tàu chiến của nước Nga đã phát hiện ra ba tàu chiến của Nhật Bản từ lâu.
Khi ba tàu chiến của Nhật Bản tiến vào phạm vi 15 km, những tên côn đồ của nước Nga ở ngoại vi ngoài cùng lập tức xuất phát, hai tàu khu trục tên lửa và bốn tàu hộ tống tên lửa hợp thành đội hình để đối đầu với ba tàu chiến của Nhật Bản.
Khi hạm đội của nước Nga đến gần, bọn họ sử dụng radio để liên lạc với tàu chiến của Nhật Bản.
Người phụ trách hành động lần này bên phía Nhật Bản là Akifumi Tadashi, năm nay 47 tuổi, thuộc phe bảo thủ trầm tĩnh.
Sau khi nhận được liên lạc vô tuyến từ đám người nước Nga, Akifumi Tadashi lập tức trả lời: “Đây là đội điều tra thứ ba của Cục Hàng hải thuộc Lực lượng tự vệ địa phương Nhật Bản. Tôi là Akifumi Tadashi. Xin hỏi, tại sao người của nước anh và người của Hạ Quốc lại ở vùng biển này?”
Đối mặt với câu hỏi của đội điều tra thứ ba của Cục Hàng hải thuộc Lực lượng tự vệ địa phương Nhật Bản, Kolov trực tiếp trả lời thông qua liên lạc vô tuyến: “Đám người Nhật Bản cút về đi!”
Lời nói thiếu thiện ý như vậy hiển nhiên khiến cho Akifumi Tadashi rất bất mãn, nhưng đây là khu vực hải phận quốc tế, không phải vùng biển của Nhật Bản, ngoài việc tức giận ra thì còn có thể làm gì?
Trước nước Nga mạnh mẽ, Akifumi Tadashi đã chọn một cách đáp trả nhẹ nhàng: “Thưa anh, chúng tôi hỏi thăm một cách hòa nhã, chúng tôi chỉ quan tâm đến tình hình an ninh công cộng hiện nay trên biển.”
Tuy nhiên, thái độ hòa nhã của Akifumi Tadashi chẳng có tác dụng gì, Kolov trả lời với thái độ cương quyết: “Đám người Nhật Bản kia, chúng tôi chỉ cho các anh thời gian là một phút, nếu các anh không rời đi, chúng tôi sẽ coi như các anh đang thách thức với nước Nga của chúng tôi!”
Akifumi Tadashi nhận được tin nhắn tín hiệu vô tuyến từ Kolov, ông ta cảm thấy khá khó chịu, Nhật Bản từng bị nước Nga ức hiếp thê thảm!
Bốn hòn đảo phía Bắc của Nhật Bản vẫn đang bị chiếm đóng bởi nước Nga, rất nhiều hành động khiêu thích diễn ra trong 10 năm qua, bao gồm chuyến thăm của cựu Thủ tướng đến quần đảo Kuril, bốn hạm đội lớn đã mô phỏng lại cuộc chiến đổ bộ v.v.
14 năm trước, nước Nga thậm chí đã trực tiếp giết chết một ngư dân Nhật Bản ở gần quần đảo Kuril.
Mặc dù nước Nga tuyên bố công khai rằng bọn họ chỉ bắn cảnh cáo, Nhật Bản thì nói rằng ngư dân vô tội, nhưng người có con mắt tinh tường đều biết rằng những phát súng cảnh cáo chỉ là giả, ngư dân vô tội cũng là giả.
Chẳng qua chỉ là cuộc tranh chấp giữa nước Nga và Nhật Bản mà thôi.
Trong hoàn cảnh như vậy, quan hệ giữa Nhật Bản và nước Nga khá là tệ. Nhật Bản luôn sợ hãi nước Nga, bởi vì bọn họ biết rằng nước Nga thực sự dám ra tay!
“Cấp trên Akifumi, chúng ta đã bị radar của đối phương khóa chặt.” Phụ tá Haruta Natsuki của Akifumi Tadashi nhắc nhở.
Toàn bộ cảnh báo trên tàu chiến không ngừng kêu lên, cho thấy đã bị radar khóa chặt. Thông thường, khóa radar có nghĩa là cảnh báo tấn công.
Nếu bỏ qua cảnh báo này, có quỷ mới biết mấy tên điên người Nga có thực sự công kích hay không?
Dù sao thì Akifumi Tadashi cũng không dám đánh cược, nếu những kẻ đến từ nước Nga coi cuộc chiến này như uống vodka, rồi bọn họ đột ngột hạ lệnh tấn công, vậy bọn họ không phải tự chuốc lấy phiền phước rồi sao?
Đám người nước Nga từng có tiền án như vậy!
“Chúng ta tản ra!” Akifumi Tadashi hạ lệnh, vừa nãy các tàu chiến nước Nga đã sử dụng radar để khóa chặt bọn họ và đưa cho bọn họ một lý do để rút lui.
Cho nên bây giờ nếu rút lui cũng có lý do, cùng lắm sẽ bị chỉ trích mắng chửi, nhưng ít nhất sẽ không phát sinh xung đột với đám nhậu nhẹt nước Nga kia.
Akifumi Tadashi chọn cách nhận thua, suy cho cùng, người bình thường đâu ai muốn đấu với mấy kẻ nhậu nhẹt!
Trên tàu khu trục tên lửa của nước Nga, Kolov nhìn ba tàu chiến của Lực lượng tự vệ địa phương Nhật Bản rời đi, anh ta nở nụ cười khinh thường: “Lá gan của đám lùn tịt này vẫn bé như chuột!”
“Thuyền trưởng nói đúng!” Lái chính Trotsky tán thành.
Tình hình xung đột chiến hạm giữa nước Nga và Nhật Bản đương nhiên đã thu hút sự chú ý của Hạ Quốc, Tôn Hâm nhìn thấy ba con tàu của Lực lượng phòng vệ địa phương Nhật Bản rời đi, trong lòng anh ta không khỏi thở dài.
“Đám người Nhật Bản này chỉ biết mền nắn rắn buông!” Tôn Hâm thở dài.
Kiều Tráng Chí đồng tình: “Chủ yếu là bọn họ biết rằng đám người nước Nga đó sẽ thực sự ra tay. Đó cũng là một nét đặc trưng của nước Nga!”
Mối quan hệ giữa nước Nga và Hạ Quốc khá tốt, nhưng có sự khác biệt rất lớn giữa hai quốc gia này về mặt quyết định. Ví dụ, khi Hạ Quốc tuyên bố với thế giới bên ngoài, bọn họ bảo rằng không giới hạn sử dụng vụ khí.
Còn tuyên bố với thế giới bên ngoài của nước Nga là không giới hạn sử dụng vụ khí, nhưng nếu cảm thấy sự đe dọa của đối phương quá lớn, nước Nga sẽ ra tay sử dụng vũ khí trước.
Hai phong cách hoàn toàn khác nhau.
Tuy nhiên, lần này Tôn Hâm cũng không đoán được đám người nước Nga đó lại manh động như vậy, thực ra cũng chỉ là vì phần thưởng thêm.
Khi ba tàu chiến của Lực lượng tự vệ địa phương Nhật Bản bị đuổi đi, Kolov đã lập tức báo cáo tình hình cho Semenovich, để Semenovich đi đòi thưởng.
Semenovich đương nhiên cũng lập tức nộp các chứng minh liên quan cho An Lương để giành được phần thưởng 2000 vạn Hạ Quốc tệ.
Chương 2652: Biến số?Thực ra phần thưởng này rất cao, bởi vì chỉ đuổi con tàu chiến của chính phủ Nhật Bản mà thôi.
Khi đám côn đồ nước Nga xua đuổi tàu chiến của chính phủ Nhật Bản, các thợ lặn của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa cuối cùng đã phát hiện ra tình hình bất thường dưới đáy biển, bọn họ phát hiện rất nhiều phản ứng kim loại dưới đáy biển thông qua máy dò tìm kim loại.
Sau một hồi thăm dò thủ công, cuối cùng cũng đã phát hiện ra vài hộp gỗ bị bùn lầy vùi lấp dưới đáy biển.
Trong các hộp gỗ này, ngoài vàng miếng còn có các đồng bạc được bọc trong giấy dầu, một đống sành sứ và gỗ tàu mục nát. Dựa theo tình hình hiện tại, xem ra đây chính là những mảnh vỡ của thân tàu. Lượng hàng hóa nằm ngổn ngang dưới đáy biển, đã thế còn bị bùn dưới biển lấp lên, cho nên mới không có ai phát hiện ra.
Khi các thợ lặn của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa phát hiện ra những điều này, bọn họ lập tức báo cho Tần Thiên Tường, sau đó Tần Thiên Tường báo cáo ngay cho An Lương.
‘Chu Tước 6: BOSS, chúng tôi đã tìm thấy kho báu đắm tàu!’
Tần Thiên Tường báo cáo tình hình cụ thể, bao gồm cả vỏ tàu bị vỡ và một đống kho báu đắm tàu nằm ngổn ngang dưới đáy biển, điều này đã chứng minh suy đoán trước đó của An Lương.
Nhưng không ngờ lại là một còn tàu gỗ sao?
Trong lòng An Lương hơi tò mò, nhưng anh cũng không nghiên cứu kỹ vấn đề này.
‘Số 0: Theo kế hoạch ban đầu.’
‘Số 0: Giữ bí mật tất cả các báu vật được trục vớt.’
‘Chu Tước 6: Đã nhận.’
Sau khi trao đổi xong, An Lương thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tìm được kho báu đắm tàu, anh chỉ hi vọng việc trục vớt kho báu đắm tàu lần này sẽ diễn ra suôn sẻ.
Hơn 6 giờ tối.
Dương Mậu Di đã hoàn thành việc quay bộ phim tài liệu về ẩm thực trong quán bếp cũ Tam Đạo Môn. Tổng thể mà nói, mọi thứ diễn ra tốt đẹp, La Vân thực sự đã chuẩn bị chu toàn.
Khi đội quay phim đang thu dọn thiết bị, La Vân chủ động hỏi: “Cô Dương, khi nào phim tài liệu về ẩm thực của chúng tôi mới hoàn thành?”
Dương Mậu Di suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: “Vì nội dung cần phải chế tác bằng nhiều ngôn ngữ nên tốc độ sẽ chậm hơn một chút, chúng tôi không thể xác định thời gian cụ thể.”
An Lương bổ sung: “Nếu ông chủ La lo lắng, chúng tôi có thể thông báo trước cho ông sau khi chúng tôi hoàn thành việc viết nội dung bằng tiếng Hạ Quốc. Ông có thể thuê một nhóm dịch thuật để dịch nội dung tiếng Hạ Quốc sang những ngôn ngữ chủ yếu trên thế giới như tiếng Anh, Nhật Bản, Nga, Pháp và Đức.”
Công việc dịch thuật luôn chiếm rất nhiều thời gian của Dương Mậu Di, đặc biệt là khi dịch thuật sang các ngôn ngữ khác.
Dương Mậu Di là sinh viên chuyên ngành tiếng Anh, cô ấy có thể tự dịch tiếng Anh. Tuy nhiên, việc dịch thuật sang các ngôn ngữ khác hiện đang được thực hiện bởi sinh viên chuyên ngành ngôn ngữ khác cùng với một khoản phí khi hoàn thành.
La Vân suy nghĩ một hồi, sau đó đồng ý: “Không thành vấn đề! Làm phiền cô Dương sau khi viết xong nội dung, hãy đưa bộ phim tài liệu về ẩm thực cho tôi, tôi sẽ liên hệ với công ty dịch thuật để thực hiện nội dung bằng những ngôn ngữ khác.”
Dương Mậu Di gật đầu đồng ý: “Được.”
An Lương từ chối: “Chúng tôi chỉ cung cấp cho ông nội dung, còn phim tài liệu cụ thể thì chỉ có chúng tôi là người phát hành sau cùng.”
Đây gọi là không thể không đề phòng người!
Lỡ như La Vân phát hành phim tài liệu về ẩm thực của bọn họ trước thì sao?
Tuy rằng xác suất xảy ra chuyện này tương đối thấp, nhưng bởi vì có xác suất nên An Lương muốn diệt trừ nguy hiểm từ trong nôi.
La Vân đột nhiên hiểu ra ý của An Lương, ông ta gật đầu khẳng định: “Không sao, tổng giám đốc An nói đúng. Chúng tôi chỉ cần nội dung là được.”
An Lương gật đầu hài lòng, La Vân rất biết chừng mực.
Gần 7 giờ, An Lương và Dương Mậu Di rời khỏi quán bếp cũ Tam Đạo Môn, bọn họ sẽ tiếp tục quay tiếp một quay bộ phim tài liệu về ẩm thực, nhà hàng thịt cừu nướng Nộ Hỏa bên sông Vĩnh An.
Trên đường đi, An Lương nhận được tin nhắn từ Hoàng Quốc Tường.
‘Hoàng Quốc Tường: Có thời gian không?’
‘An Lương: ?’
‘Hoàng Quốc Tường: Có một vài biến số ở mỏ vàng Nhai Cốc.’
Có một vài biến số ở mỏ vàng Nhai Cốc?
An Lương thầm nghĩ, mỏ vàng Nhai Cốc không có biến số mới đúng chứ nhỉ?
Giá trị của mỏ vàng Nhai Cốc rất cao, sau khi hệ thống Nhân Sinh Người Thắng giới thiệu giá trị của mỏ vàng Nhai Cốc, An Lương biết rằng mình không thể nào độc chiếm nó.
Bởi vì trữ lượng vàng thành phẩm của Hạ Quốc hiện tại chưa đến 2000 tấn, nhưng trữ lượng của mỏ vàng Nhai Cốc đã vượt quá 5000 tấn, còn là loại vàng có hàm lượng hơn 500 gram mỗi tấn.
Với tình hình như thế này, chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề nếu An Lương muốn một mình nuốt chửng mỏ vàng Nhai Cốc.
Bên cạnh đó, An Lương không bao giờ thích ăn một mình, anh đã phân bổ phần lớn lợi ích của mỏ vàng Nhai Cốc, trong đó các cơ quan thuộc chính phủ chiếm lợi nhuận lớn nhất, An Lương chỉ chiếm 10% lợi nhuận.
Ngay cả Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia do Hoàng Quốc Tường đại diện cũng chỉ được chia 5% lợi nhuận. Còn có rất nhiều gia tộc ở Đế Đô tham gia, sao lại có thể xảy ra biến số?
Chương 2653: An thần tài, lịch sử đen?‘An Lương: Tình hình cụ thể là sao?’
‘Hoàng Quốc Tường: Vấn đề ước tính trữ lượng vàng của Nhai Cốc.’
‘Hoàng Quốc Tường: Dữ liệu mà trước đây cậu cung là trữ lượng khoảng 3,000 tấn, phải không?’
‘An Lương: Ừ.’
‘An Lương: Lẽ nào sau khi các anh sắp xếp chuyên gia thăm dò, trữ lượng thực tế không tới 3,000 tấn?’
‘An Lương: Nếu trữ lượng thực tế ít hơn 3,000 tấn, một số người trong câu lạc bộ của chúng ta đã bỏ ra số tiền rất lớn để đấu giá cổ phần, e rằng bọn họ sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu nhỉ?’
‘Hoàng Quốc Tường: Ngược lại!’
‘Hoàng Quốc Tường: Ước tính của cậu bị thiếu!’
‘An Lương: ???’
‘Hoàng Quốc Tường: Chính xác mà nói, có lẽ kết quả khảo sát điều tra của Tiền Hữu Đức – chủ mỏ vàng trước đây, có vấn đề. Khi đó, bọn họ là những kẻ trộm khoán sản, hiển nhiên sẽ không dám thăm dò một cách táo bạo, cho nên sẽ không thể nào đưa ra được con số dữ liệu chuẩn.’
‘Hoàng Quốc Tường: Theo khảo sát do các chuyên gia của chúng tôi thực hiện, mỏ vàng Nhai Cốc là một mỏ vàng siêu lớn với tổng trữ lượng hơn 5,000 tấn.’
‘An Lương: Vậy là tôi lỗ sao?’
‘Hoàng Quốc Tường: Cậu sở hữu tới 10% cổ phần, cậu lỗ cái gì mà lỗ?’
‘An Lương: Tôi khổ quá mà!’
‘An Lương: Sớm biết có trữ lượng hơn 5,000 tấn, tôi sẽ giấu nhẹm đi, tôi sẽ là người thay thế cho Tiền Hữu Đức.’
‘Hoàng Quốc Tường: Cậu sẽ không.’
‘An Lương: Chắc chắn vậy?’
‘Hoàng Quốc Tường: Cậu với ông ta không giống nhau, hai người không phải cùng một loại người. Bọn tôi rất hiểu cậu.’
‘An Lương: Dẹp, dẹp, dẹp!’
‘An Lương: Anh chỉ báo cáo với tôi mỗi chuyện này thôi sao?’
‘Hoàng Quốc Tường: Còn một chuyện nữa, xét thấy thành tích trong quá khứ của cậu, tính thêm cả chuyện mỏ vàng Nhai Cốc, trong giới Đế Đô có vài người gọi cậu với biệt danh rất nho nhã là “An thần tài”, cậu thấy sao?’
‘An Lương: Chẳng ra làm sao!’
‘An Lương: Người được gọi thần tài lần trước đã hóa kiếp rồi, tôi không muốn bị hóa kiếp!’
‘An Lương: Dữ liệu trữ lượng của mỏ vàng Nhai Cốc đã được cập nhật, vậy anh đã giữ bí mật chưa?’
‘Hoàng Quốc Tường: Cậu lo rằng có người sẽ làm trò gì sao?’
‘Hoàng Quốc Tường: Yên tâm đi, không ai dám làm trò gì đâu. Công ty vận chuyển Vowpitas định sẽ thành lập công ty chi nhánh, hơn nữa sẽ phục vụ cho mỏ vàng Nhai Cốc 24/24 cả ngày.’
An Lương đương nhiên biết Công ty vận chuyển Vowpitas là áo giáp của phía quân đội, vì vậy anh không lo lắng về sự an toàn của mỏ vàng Nhai Cốc.
‘An Lương: Tôi không lo lắng chuyện ai đó làm trò, mà là tôi định sẽ làm trò.’
‘Hoàng Quốc Tường: ?’
‘Hoàng Quốc Tường: Cậu định làm trò gì?
‘An Lương: Ngày mai tôi sẽ tìm một địa điểm, chúng ta tới đó gặp mặt nói chuyện.’
‘Hoàng Quốc Tường: Văn phòng của tôi?’
‘An Lương: Văn phòng của anh có thiết bị ghi hình và ghi âm.’
‘Hoàng Quốc Tường: Sao cậu biết?’
‘An Lương: Dùng ngón chân cũng nghĩ được chuyện này, còn cần phải dùng tới não để nghĩ nữa sao?’
‘Hoàng Quốc Tường: Vậy ngày mai cậu chọn nơi nào?’
‘An Lương: Đến lúc đó rồi nói.’
‘An Lương: Anh không cần lo lắng, tôi làm việc mà anh còn không an tâm sao?’
‘Hoàng Quốc Tường: Không an tâm.’
‘An Lương: Thật thà vậy?’
Hoàng Quốc Tường: Nói thật thì, nguồn tài nguyên mà thằng nhóc như cậu đây nắm giữ rất nhiều, cậu làm chuyện sao tôi có thể an tâm được?’
‘An Lương: Không nói nữa, ngày mai trò chuyện chi tiết.’
‘Hoàng Quốc Tường: Được!’
‘Hoàng Quốc Tường: Còn một chuyện nữa, tôi cần phải nhắc nhở cậu. Ở Đế Đô cậu còn có hai người bạn gái, câu không lo lắng sao?’
‘An Lương: ?’
‘An Lương: Anh dựa vào cái gì mà cho rằng bọn họ không biết?’
‘Hoàng Quốc Tường: Không ngờ còn có thể như vậy?’
‘An Lương: Người thông minh nói chuyện không thể nào mơ hồ được!’
‘Hoàng Quốc Tường: Làm phiền rồi, tôi không hiểu mấy thứ này.’
Sau khi nói xong, Hoàng Quốc Tường chủ động đóng giao diện trò chuyện. Trong lòng anh ta đột nhiên có chút đau lòng, giống như An Lương nói vậy, anh ta dựa vào cái gì mà nghĩ rằng Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương không biết?
Thực ra ngoại trừ Lý Tịch Nhan, An Lương đoán chừng những người bạn gái khác của anh ít nhiều đều biết, chỉ là bọn họ đều bằng lòng nhìn nhưng không nói ra, không chỉ điểm ra, điều này khiến An Lương rất hài lòng.
Sau khi An Lương và Hoàng Quốc Tường trao đổi xong, Dương Mậu Di nhẹ giọng hỏi: “Đại vương có chuyện gì cần giải quyết sao?”
An Lương lắc đầu: “Không có gì, chỉ là có người đặt cho anh một biệt danh vô cùng kỳ cục, gọi anh là “An thần tài”, em thấy anh có giống ông thần tài không?”
Dương Mậu nghiêm túc nhìn An Lương, sau đó gật đầu khẳng định: “Đại vương chính là ông thần tài!”
“Hả?” An Lương nhướng mày.
Dương Mậu Di nép vào vòng tay của An Lương, cô thì thầm: “Đại vương, anh có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”
“Em bảo anh cố gắng làm việc, sau này mua một chiếc Porsche 911 Turbos?” An Lương nói đùa.
Khi đó, Dương Mậu Di vẫn còn là streamer tìm kiếm quán ăn ngon, cô ấy đánh giá khá tốt về chiếc Porsche 911 Turbo của An Lương đang đậu ở ven đường. Khi An Lương đi tới, cô ấy cảnh cáo An Lương hãy làm việc chăm chỉ để sau này mua được một chiếc Porsche 911 Turbos.
“Đại vương!” Dương Mậu Di hờn dỗi, đó là lịch sử đen tối của cô ấy, được chứ?
Dương Mậu Di bỏ qua chuyện lịch sử đen trong quá khứ, cô nói với giọng nhõng nhẽo: “Đại vương chính là ông thần tài!”
“Ừ…” An Lương trầm giọng, “Hình anh thực sự là ông thần tài của ứng dụng Răng Hổ!”
Chương 2654: An Lương và Triệu Uyển Hề không hẹn mà gặp!Dương Mậu Di chợt nhớ lại những ngày cô từng làm streamer trên ứng dụng Răng Hổ. Trước khi gặp An Lương, cô chỉ là một streamer nhỏ bé không mấy nổi bật, không tài giỏi, không biết nói chuyện, cô chỉ làm một streamer bên ngoài khám phá các quán ăn.
Sau khi biết An Lương, vì được An Lương ủng hộ, Dương Mậu Di một bước lên mây, cô trở thành streamer lớn đỉnh cao trên ứng dụng Răng Hổ. Vì An Lương, Dương Mậu Di đã chủ động từ bỏ nghề livestream đang ở thế phong độ nhưng không hợp quy tắc, cô chuyển mình trở thành người quảng bá văn hóa ẩm thực Hạ Quốc và cả trong lĩnh vực làm từ thiện.
Đối với Dương Mậu Di, An Lương không chỉ là thần tài mà còn là người quan trọng thay đổi vận mệnh của cô. Dương Mậu Di rúc vào trong lòng của An Lương, giờ khắc này đây, yên lặng tốt hơn là lên tiếng.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, An Lương và Dương Mậu Di đến nhà hàng thịt cừu nướng Nộ Hỏa. Dương Hỏa đã đợi bọn họ từ lâu, sau khi hai người đến nơi, Dương Hỏa nói trước: “Tổng giám đốc An, cô Dương, chúng tôi đã chuẩn bị xong xuôi, hai người có muốn kiểm tra một chút căn bếp phía sau không?”
“Ừ.” Dương Mậu Di trả lời, “Sự vệ sinh của căn bếp sau rất quan trọng, chúng ta cần phải kiểm tra kỹ càng.”
“Mời qua bên này.” Dương Hỏa không nói những lời gì mà căn bếp chắc chắn đã vệ sinh sạch sẽ, những lời này không có ý nghĩa gì cả, chi bằng dẫn người đi thẳng vào căn bếp sau kiểm tra thì hơn.
Sau khi kiểm tra cẩn thận, Dương Mậu Di rất hài lòng với độ sạch sẽ của căn bếp phía sau, cô lập tức quyết định quay một bộ phim tài liệu về ẩm thực cho nhà hàng thịt cừu nướng Nộ Hỏa.
An Lương tự mình đến phòng ăn Lâm Hà nghỉ ngơi. Anh đang đọc tin nhắn do Tần Thiên Tường gửi tới.
‘Chu Tước 6: BOSS, chúng tôi đã phát hiện ra kho báu quốc gia!’
‘Chu Tước 6: [Hình ảnh]’
‘Chu Tước 6: Tôi đã kiểm tra tình hình trên Internet, món này chắc là tượng đầu rắn không rõ tăm tích từ tượng đầu thú bằng đồng của 12 con giáp.’
‘Số 0: Chuyện này phải bảo mật nghiêm ngặt, hãy bí mật đưa nó tới Đế Đô.’
‘Số 0: Một bảo vật quốc gia như thế này nên để ở trong nước của chúng ta, tôi dự định quyên tặng nó cho Bảo tàng Cố cung.’
‘Chu Tước 6: Đã nhận.’
‘Số 0: Người hộ tống với kẻ côn đồ đều không biết chúng ta đã vớt được nó, đúng không?’
‘Chu Tước 6: Xin cứ yên tâm, chúng tôi tuân thủ nghiêm ngặt kế hoạch đã định sẵn để trục vớt kho báu đắm tàu, tất cả đều được đóng gói trong hộp bí mật ở dưới đáy biển, sau đó được cất trên tàu trong hộp kín.’
‘Số 0: Làm tốt lắm!’
‘Chu Tước 6: Ngoài bức tượng đầu rắn bằng đồng, những kho báu đắm tàu mà chúng tôi trục vớt được còn có vàng, bạc và rất nhiều gốm sứ.’
‘Chu Tước 6: Số lượng vẫn đang được thống kê, sau khi thống kê xong, tôi sẽ báo cáo số liệu tương ứng cho BOSS.’
‘Số 0: OK!’
Sau khi cuộc trao đổi giữa An Lương và Tần Thiên Tường kết thúc, anh thấy Triệu Uyển Hề đang đứng ở cửa phòng. Khi ánh mắt của An Lương nhìn sang, Triệu Uyển Hề gõ cửa phòng.
“Sao em lại tới đây?” An Lương hỏi với vẻ ngạc nhiên.
“Không hoan nghênh em sao?” Triệu Uyển Hề hỏi ngược lại.
“Anh nói không hoan nghênh, em sẽ bỏ đi sao?” An Lương cũng hỏi ngược lại.
“Không.” Triệu Uyển Hề bình tĩnh trả lời.
An Lương làm động tác mời: “Có chuyện gì vậy?”
“Chắc anh cũng biết chuyện về mỏ vàng Nhai Cốc rồi phải không?” Triệu Uyển Hề hỏi.
An Lương gật đầu: “Ừ! Khoảng nửa tiếng đồng hồ trước, anh Hoàng đã thông báo cho anh rồi. Kết quả phát hiện mới nhất về Mỏ vàng Nhai Cốc cho thấy, tổng trữ lượng nhiều hơn số liệu chúng ta thu được trước đây.”
Triệu Uyển Hề thở dài nói: “Vận may của anh thật tốt! Quả nhiên không hổ danh là An thần tài!”
“Dẹp, dẹp, dẹp. Em bớt chọc ghẹo anh đi!” An Lương hừ hừ nói, “Em đến đây rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
“Rượu đào Thập Lý Loan đã được chuyển tới, cảm ơn.” Triệu Uyển Hề nhẹ giọng nói.
An Lương nhìn Triệu Uyển Hề, nói thật, nếu như Triệu Uyển Hề không phải từ gia tộc bậc nhất trong Đế Đô, vậy thì Triệu Uyển Hề vô cùng hoàn mỹ.
Triệu Uyển Hề vừa thông minh vừa xinh đẹp, có nhiều chủ đề chung với An Lương, gần như hoàn toàn phù hợp với An Lương. Tuy nhiên, gia cảnh xuất chúng của Triệu Uyển Hề không những không có điểm thưởng mà còn bị giảm điểm hoàn toàn.
Chính vì gia cảnh nổi bật của Triệu Uyển Hề mà An Lương mới thận trọng khi tiếp xúc với Triệu Uyển Hề. Bởi vì An Lương không muốn trở thành Vân Hải Dương tiếp theo.
“Không có chi, chỉ là chuyện nhỏ.” An Lương thản nhiên trả lời, giống như đây thật sự chỉ là chuyện tầm thường.
Triệu Uyển Hề không tiếp tục loay hoay với chủ đề này nữa, cô thuận miệng hỏi: “Dương Mậu Di của nhà anh tính ở Đế Đô trong bao lâu?”
“Tạm thời không chắc.” An Lương đáp, “Sau khi đánh giá ẩm thực Hồ Tiên được lên sóng, công việc của cô ấy rất bận rộn.”
“Mài đao không nên lỡ việc đốn củi.” Triệu Uyển Hề trả lời.
Cách nghĩ này không hẹn mà hợp với những sự sắp xếp trước đó của An Lương.
An Lương cũng có ý này, anh muốn để Dương Mậu Di mở rộng quy mô của đội đánh giá ẩm thực Hồ Tiên trước, dù là đội quay phim tài liệu về ẩm thực hay là đội đánh giá ăn thử.
Chỉ sau khi đội đánh giá ẩm thực Hồ Tiên mở rộng, Dương Mậu Di mới có thể xử lý nhiều việc hơn. Bằng không chuyện nào cũng phải tự mình làm, Dương Mậu Di có nhiều sức lực đến thế không?
Chỉ tính nhà hàng xin đánh giá ở Thịnh Khánh mà đã vượt qua con số 500 nhà hàng, một mình Dương Mậu Di không thể nào giải quyết được hết!
Chương 2655: Kéo bè kéo cánh trước?Trong phòng ăn “Lâm Hà” của nhà hàng thịt cừu nướng Nộ Hỏa, An Lương và Triệu Uyển Hề đang trò chuyện với nhau. An Lương tán thành với những lời của Triệu Uyển Hề.
“Em nói đúng, anh cũng khuyên cô ấy mở rộng quy mô của đội đánh giá ẩm thực Hồ Tiên.” An Lương nói với giọng khẳng định.
Khóe miệng Triệu Uyển Hề hơi nhếch lên: “Cô ấy có cần giúp không?”
“Hả?” An Lương cau mày.
“Em có thể giúp đỡ.” Triệu Uyển Hề nói với giọng bình thản, “Từ nhân tài quản lý đến đội quay phim chụp ảnh thuần thục và cả đội hậu kỳ, v.v., em đều có thể giúp đỡ.”
“Truyền hình Hoan Du?” An Lương hỏi.
Công ty điện ảnh và truyền hình Hoan Du là một trong những phần tử thuộc gia đình của Triệu Uyển Hề, nếu Công ty điện ảnh và truyền hình Hoan Du tham gia thì quả thật rất tốt cho Dương Mậu Di. Bởi vì sau khi có Công ty điện ảnh và truyền hình Hoan Du tham gia vào, dù là chuyện đội quay phim hay là làm hậu kỳ, cứ để Công ty điện ảnh và truyền hình Hoan Du xử lý.
Nhưng An Lương lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn.
Mặc dù năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” không phát ra cảnh báo nguy hiểm nào, nhưng An Lương vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
“Triệu Uyển… Hoan Du… Lương Tuyết, Tư Vũ… Nhược Sương, Tống Thiến, Dương Mậu Di…”An Lương thầm nghĩ trong lòng.
Đột nhiên anh bừng tỉnh, Triệu Uyển Hề có vấn đề!
Hiện tại, Triệu Uyển Hề đã trở thành bạn thân của Trần Tư Vũ, Ninh Nhược Sương và Tống Thiến. Suy cho cùng, theo như lực tương tác và EQ của Triệu Uyển Hề, việc cô ấy có thể trở thành bạn thân của nhóm Trần Tư Vũ cũng không có gì khó, đúng không?
Triệu Uyển Hề và Lương Tuyết cũng có liên lạc với nhau. Mặc dù Triệu Uyển Hề chưa chính thức tiếp xúc với Lương Tuyết, nhưng Triệu Uyển Hề đã cung cấp cho Lương Tuyết rất nhiều tài nguyên thông qua Công ty điện ảnh và truyền hình Hoan Du.
Bây giờ, Triệu Uyển Hề lại sẵn sàng giúp Dương Mậu Di…
An Lương đột nhiên hiểu ý của Triệu Uyển Hề, cô gái này đang lo trước tính sau, muốn kéo bè kết phái, tập kết lại những lực lượng có thể đoàn kết.
“Anh đoán ra rồi sao?” Triệu Uyển Hề nhìn An Lương đang suy nghĩ, cô đột nhiên hỏi.
An Lương thở dài: “Hà tất chi vậy?”
“Anh còn nhớ không, em đã từng nói với anh, mặc dù anh có khuyết điểm nhưng không phải em không thể chấp nhận được khuyết điểm của anh.” Triệu Uyển Hề bình tĩnh nói.
“Trong toàn bộ giới Đế Đô, ngoại trừ anh ta, những người khác… ha ha!” Triệu Uyển Hề phì cười.
“Anh chắc hiểu anh em của mình hơn em, bọn họ là kiểu người như thế nào cũng không cần em phải nói ra đâu nhỉ?” Triệu Uyển Hề nhìn An Lương.
An Lương hỏi với giọng nghi ngờ: “Lẽ nào trong giới Đế Đô này, em không ưng được bất cứ ai?”
“Ví dụ xem?” Triệu Uyển Hề hỏi ngược lại.
“Lâm Nghị Lực và Diệp Tường Tự.” An Lương đưa ra một ví dụ.
“Ra vẻ đạo mạo mà thôi!” Triệu Uyển Hề xem thường, “Trước khi gia nhập câu lạc bộ, vẻ mặt của bọn họ rất khiêm tốn, nhưng thực tế cũng chỉ là bề ngoài ngọc ngà, bên trong xơ mướp!”
An Lương tự đùa với chính mình: “Nếu em bảo bề ngoài ngọc ngà, bên trong xơ mướp, anh cảm thấy em đang chỉ đầu hòa thưởng chửi đầu trọc, đó chẳng phải đang nói anh đó à?”
Triệu Uyển Hề lắc đầu phủ định: “Thực ra không phải vậy, anh khác với bọn họ.”
An Lương chưa kịp trả lời thì Triệu Uyển Hề đã nói tiếp.“ Nếu em muốn ở bên cạnh anh, nhưng yêu cầu đưa ra chính là anh buộc phải rời bỏ những cô bạn gái khác, anh có bằng lòng không?”
Triệu Uyển Hề giơ tay phải lên để cắt ngang câu trả lời của An Lương, cô ấy nói thêm: “Nếu là điều kiện này, em dám nói sẽ có 99% người trong giới Đế Đô đều bằng lòng.”
“Anh không muốn.” An Lương bình tĩnh đáp lại.
“Em biết.” Triệu Uyển Hề gật đầu, “Cho nên em mới nói anh không giống với bọn họ. Bạn gái của bọn họ chỉ là bạn gái trên danh nghĩa, nhưng bạn gái của anh thì ít nhất anh cũng bỏ ra tình cảm thật lòng của mình.”
An Lương gãi đầu xấu hổ: “Những lời em nói thế này khiến anh cảm thấy hơi xấu hổ.”
“Em không có ý chế giễu. Bởi vì xét theo địa vị xã hội của anh, tiền tài mà anh đang nắm giữ và cả tài nguyên, em cảm thấy anh quả thực rất tốt.” Triệu Uyển Hề bình tĩnh nói.
“Nhưng anh không thích kéo bè kết phái.” An Lương trả lời, “Anh chỉ biết giải quyết mọi việc thật công bằng.”
“Anh biết, nhưng anh không thể.” Triệu Uyển Hề nói với giọng bình thản.
An Lương lại thở dài trong lòng, Triệu Uyển Hề quá thông minh, anh hiểu ý của Triệu Uyển Hề. An Lương thật sự rất muốn giải quyết mọi việc thật công bằng, nhưng bản thân anh đâu chỉ một lần phát hiện ra, để giải quyết mọi việc thật công bằng không dễ chút nào.
Tình cảm không phải là tiền bạc.
Tiền bạc có thể định lượng được nhưng tình cảm thì không thể định lượng được, vậy làm sao cân bằng được?
Ví dụ như Lương Tuyết, người có địa vị thấp nhất và Lý Tịch Nhan, người có địa vị cao nhất. Dù An Lương nhắm mắt lại, anh cũng không thể nào nói bản thân mình có thể giải quyết mọi việc thật công bằng.
“Em sẽ cố gắng giúp đỡ cô ấy trong việc đánh giá ẩm thực Hồ Tiên.” Triệu Uyển Hề lại giải thích.
Cô ấy tiếp tục nói thêm: “Hiện tại, mức độ phổ biến của đánh giá ẩm thực Hồ Tiên rất cao. Nếu chúng ta nắm bắt cơ hội cùng với sự trợ giúp của độ nổi tiếng này, đánh giá ẩm thực Hồ Tiên có thể một bước lên mây.”
“Nếu bỏ lỡ cơ hội này vì tốc độ đánh giá ẩm thực quá chậm, đánh giá ẩm thực Hồ Tiên sẽ giảm xuống thành thiểu số, điều này chắc anh cũng hiểu phải không?” Triệu Uyển Hề nhìn An Lương.
An Lương trầm mặc nhìn Triệu Uyển Hề, cuối cùng bất lực lắc đầu: “Anh đã nói với em nhiều lần rằng anh không thích phụ nữ thông minh!”
Chương 2656: Tin tức truyền ra ngoài?An Lương nói rằng anh không thích phụ nữ thông minh, nhưng thật ra anh có ấn tượng rất tốt với Triệu Uyển Hề, nhưng lý trí của anh đang cản lại mà thôi.
Triệu Uyển Hề cũng biết tình hình của An Lương, cô ấy vững vàng bước từng bước một, cô ấy có lòng tin để chiến thắng.
“Em định để Công ty điện ảnh và truyền hình Hoan Du tham gia đánh giá ẩm thực Hồ Tiên như thế nào?” An Lương quay trở lại vấn đề công việc quan trọng.
Triệu Uyển Hề nói đúng, đánh giá ẩm thực Hồ Tiên hoàn toàn có thể nhờ vào độ nổi tiếng của bây giờ để một bước lên mây.
“Hãy để Công ty điện ảnh và truyền hình Hoan Du bao trọn công việc quay phim tài liệu về ẩm thực ở Đế Đô, và cả phiên dịch nội dung cùng với chỉnh sửa hậu kỳ.” Triệu Uyển Hề trả lời.
“Có khá nhiều đội nhiếp ảnh trực thuộc Công ty điện ảnh và truyền hình Hoan Du, đúng lúc bọn họ có thể quay phim tài liệu ẩm thực để tôi luyện kỹ năng quay phim của bọn họ, hình thành được thế cục đôi bên cùng có lợi.” Triệu Uyển Hề nói thêm.
“Thông qua loại phương pháp hợp tác bán đào tạo, chúng ta có thể ép giá xuống cực thấp, thậm chí có thể bảo Công ty điện ảnh và truyền hình Hoan Du gánh một phần phí quay phim chụp ảnh.” Triệu Uyển Hề nói thêm.
An Lương nói đùa: “Đây là đang tự chơi khăm chính mình sao?”
“Ở phương diện uy tín, mặc dù gia đình em có cổ phần trong Công ty điện ảnh và truyền hình Hoan Du, nhưng kế hoạch hợp tác mà em đề xuất ra, thực sự có thể ép giá Công ty điện ảnh và truyền hình Hoan Du.” Triệu Uyển Hề giải thích.
Triệu Uyển Hề là một người thông minh, cô biết rõ An Lương đối xử rất tốt với Dương Mậu Di. Cho nên Triệu Uyển Hề thà để Công ty điện ảnh và truyền hình Hoan Du chịu thiệt thòi một chút, cũng như là để tỏ lòng thành và giành được thiện cảm của An Lương.
Thành thật mà nói, An Lương quả thật có đôi phần cảm động.
Không phải vì Triệu Uyển Hề chủ động để Công ty điện ảnh và truyền hình Hoan Du nhường lợi nhuận, từ đó tiết kiệm chi phí cho dự án đánh giá ẩm thực Hồ Tiên. Đây chỉ là lý do bề ngoài, An Lương có lối suy nghĩ sâu sắc hơn.
An Lương thường nói hãy nhìn thấu bản chất thông qua hiện tượng.
Theo tình hình hiện tại, nếu gạt sương mù ra để nhìn vào sự thật, vậy thì chính là Triệu Uyển Hề thà rằng để bản thân chịu thiệt thòi một chút, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục chỉ để lấy lòng An Lương,
Đối với Triệu Uyển Hề, một cô gái trời sinh đã kiêu ngạo, lại sẵn lòng làm điều này, khiến An Lương thật sự rất bất ngờ.
“Thực ra không cần thiết vậy đâu.” An Lương nói lời nước đôi.
Triệu Uyển Hề bình tĩnh đáp lại: “Tính cách của Dương Mậu Di rất tốt, em rất thích.”
“Anh cũng rất thích.” An Lương mỉm cười trả lời.
Hai người lại thảo luận chi tiết, đến gần khoảng 10 giờ tối, hai người mơi quyết định hợp tác.
“Thời gian không còn sớm nữa, anh đưa em về.” An Lương phát huy thái độ quý ông.
Triệu Uyển Hề từ chối: “Em có thể tự mình về.”
An Lương như thể không nghe thấy lời từ chối của Triệu Uyển Hề, anh đứng dậy nói: “Còn ngơ ra đó làm gì thế?”
Lần này Triệu Uyển Hề không từ chối nữa, cô nở một nụ cười.
Đế Đô vào tối khuya không bị kẹt xe. Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, An Lương đã đưa Triệu Uyển Hề đến khu biệt thự nhỏ ở Tây Nhị Đạo.
“Có muốn vào trong ngồi một lát không?” Triệu Uyển Hề đưa ra lời mời.
An Lương từ chối: “Bên đó vẫn còn đang quay bộ phim tài liệu về ẩm thực.”
Triệu Uyển Hề khẽ thở dài: “Đây chính là điểm thu hút người khác một cách khốn nạn của anh!”
“Gì cơ?” An Lương biết nhưng vẫn cố ý hỏi.
Triệu Uyển Hề mặc kệ An Lương, cô vẫy tay và xoay người bước vào biệt thự.
An Lương nhìn Triệu Uyển Hề bước vào biệt thự xong anh mới lái xe quay lại nhà hàng thịt cừu nướng Nộ Hỏa.
Hơn 11 giờ tối, khi An Lương trở về, Dương Mậu Di vẫn chưa quay xong phim tài liệu về ẩm thực. An Lương kiên nhẫn chờ, nhân tiện kiểm tra thông tin trên điện thoại di động.
Trong nhóm bí mật của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, các thành viên của câu lạc bộ đang thảo luận về việc trữ lượng mỏ vàng Nhai Cốc mới được cập nhật.
‘Lâm Nghị Lực: Dữ liệu mới nhất cho thấy trữ lượng của mỏ vàng Nhai Cốc vượt hơn 5,000 tấn!’
‘Lâm Nghị Lực: Giá mới nhất trên thị trường vàng giao ngay quốc tế, mỗi gam vàng được báo giá là 425 Hạ Quốc tệ.’
‘Lâm Nghị Lực: Chúng ta cứ tính trữ lượng của mỏ vàng Nhai Cốc là 5,000 tấn, giá vàng là 425 tệ mỗi gam, như vậy tổng giá trị cuối cùng là 2,125 vạn ức Hạ Quốc tệ.’
‘Lâm Nghị Lực: @Hồ Tiểu Ngư nhận được thêm 0,22% cổ phần trong cuộc đấu giá bí mật. Tổng chi phí tiêu tốn là 4,12 ức, nhưng tổng lợi nhuận thì lại hơn 46 ức.’
‘Lâm Nghị Lực: Khóc vị ghen tị mất!’
‘Diệp Tường Tự: Chia sẻ @Hồ Tiểu Ngư, tôi hi vọng lần sau mình sẽ gặp may mắn hơn một chút trong hoạt động đấu giá bí mật của câu lạc bộ.’
‘Tiền Tiểu Cương: @Lưu Năng: Tôi ghen tị với cậu đấy thằng nhóc, cậu nhận được thêm 0,08% cổ phần, tức là lợi nhuận hơn 10 ức. Tối nay cậu lo sắp xếp đi!’
‘Lưu Năng: Vâng, anh Tiểu Cương, em sẽ thu xếp ngay.’
‘An Lương: @Mọi người: Khiêm tốn, khiêm tốn nào, chuyện mỏ vàng Nhai Cốc là chuyện chỉ nội bộ của chúng ta biết thôi.’
‘Lý Tồn Viễn: An Lương, cậu đã nói quá muộn. Sự việc này đã lan truyền trong giới Đế Đô từ lâu, những thành viên Đế Đô không gia nhập câu lạc bộ của chúng ta đều đang nổi điên vì ghen tị. ’
‘Vân Hải Dương: Còn có người muốn mua lại cổ phần của chúng tôi với giá rất cao!’
‘Vân Hải Dương: Tóm lại tôi không bán!’
‘Lý Tồn Viễn: Tôi cũng sẽ không bán.’
Chương 2657: Kế hoạch trong quá khứ, thỉnh cầu tăng vọt!Rất nhiều thành viên của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh nói rằng bọn họ sẽ không bán cổ phần trong mỏ vàng Nhai Cốc. Suy cho cùng, đó là cổ phiếu của mỏ vàng đấy!
Đối với những người ở tầng lớp này mà nói, vàng chiếm một vị trí rất quan trọng trong việc phân bổ tài sản. Bởi vì vàng có khả năng rủi ro rất mạnh, sao có thể bán đứt cổ phần của mỏ vàng được chứ?
An Lương nhìn thấy phần tin nhắn của Lý Tồn Viễn về việc chuyện mỏ vàng Nhai Cốc đã được lan truyền rộng rãi, anh nở một nụ cười nơi khóe miệng…
Tin tức về mỏ vàng Nhai Cốc hoàn toàn không bị khóa lại!
An Lương đã biết điều này từ lâu.
Cho dù là ở Đức Thành hay trong giới Đế Đô, kể cả những tin đồn khác, gần như đều có thể lan truyền thông tin về mỏ vàng Nhai Cốc, cùng lắm chỉ chặn được thông tin trên Internet.
Tuy nhiên, tạm thời vẫn chưa có ai biết chuyện tin tức về mỏ vàng Nhai Cốc được lan truyền chính là kết quả mà An Lương yêu cầu!
Mới đầu, khi khám phá ra mỏ vàng Nhai Cốc, An Lương biết rằng mình không thể ăn một mình trong dự án mỏ vàng Nhai Cốc nên anh đã nảy ra ý tưởng táo bạo trong đầu.
Ý tưởng táo bạo này là kế hoạch của An Lương đã thảo luận với Hoàng Quốc Tường, và nó cũng có thể dẫn đến một vấn đề khác.
‘An Lương: Nếu tin tức đã bị truyền ra ngoài, chúng ta càng phải khiêm tốn hơn một chút, tránh những kẻ ghen ăn tức ở khác.’
‘Lý Tồn Viễn: An Lương nói đúng.’
‘Vân Hải Dương: Có lý.’
‘Lưu Năng: Hay là chúng ta có thể giả mạo tin tức sai lệch về trữ lượng của mỏ vàng Nhai Cốc?’
‘Tiền Tiểu Cương: Cậu coi người khác đều là kẻ ngu chắc?’
Trong thời đại này, có rất ít kẻ ngu ngốc!
Đặc biệt là khi ở tầng lớp càng trên cao, số lượng kẻ ngu ngốc càng giảm. Suy cho cùng, kẻ ngu ngốc thì làm sao leo lên được tầng lớp cao chứ?
‘An Lương: Tin tức về trữ lượng của mỏ vàng Nhai Cốc chắc chắn sẽ không thể làm giả. Tôi không lo lắng về việc quyền sở hữu mỏ vàng Nhai Cốc phát sinh sự thay đổi. Tôi lo lắng cho sự an toàn của mọi người.’
‘An Lương: Dù sao, sau này mọi người cũng cần chú ý an toàn.’
Tất cả mọi người ai cũng đều hiểu ý của An Lương, do đó bọn họ liên tục gửi tin nhắn bảo rằng sẽ chú ý an toàn.
Gần nửa đêm.
Dương Mậu Di đã hoàn thành việc quay bộ phim tài liệu về ẩm thực của nhà hàng thịt cừu nướng Nộ Hỏa. Khi nhóm quay phim đang dọn dẹp bãi chiến trường, Dương Mậu Di đã bước đến bên cạnh An Lương.
Cô ngập ngừng một lúc, sau đó mở miệng nói một cách thận trọng: “Đại vương, em có một chuyện muốn nói với anh.”
An Lương nói đùa: “Lẽ nào chúng ta đã có hồ ly con?”
Mặt của Dương Mậu Di đột nhiên đỏ lên: “Không thể nào! Em có mang theo thuốc Yasmin nhé. Đại vương, anh đừng có nghĩ lung tung.”
thuốc Yasmin nhé. Đại vương, anh đừng có nghĩ lung tung.”
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì thế?” An Lương hỏi.
Dương Mậu Di đưa điện thoại di động của mình cho An Lương xem, cô nói: “Đại vương, em đã thêm WeChat với chị Uyển Hề rồi. Bọn em…”
An Lương ngắt lời Dương Mậu Di: “Cô ấy nhỏ tuổi hơn em.”
“Gì cơ?” Dương Mậu Di chợt sửng sốt, sau đó nói với giọng không quan tâm: “Đại vương, hãy xem tin nhắn mà cô ấy đã gửi cho em.”
An Lương cầm điện thoại di động của Dương Mậu Di lên xem, tin nhắn mà Triệu Uyển Hề gửi cho Dương Mậu Di là những gì mà trước đó Triệu Uyển Hề và An Lương đã thảo luận với nhau, như làm thế nào để giúp đỡ đánh giá ẩm thực Hồ Tiên phát triển lớn mạnh.
Đợi sau khi An Lương đặt điện thoại xuống, Dương Mậu Di nhìn An Lương với vẻ đáng thương.
“Em nghĩ sao?” An Lương hỏi ý kiến của Dương Mậu Di.
Tuy rằng An Lương đã thống nhất thỏa thuận với Triệu Uyển Hề, nhưng vẫn phải xem ý kiến của Dương Mậu Di. Nếu Dương Mậu Di không muốn, An Lương nhất định sẽ không ép buộc.
Dương Mậu Di do dự một hồi, cuối cùng vẫn là gật đầu, cô nói: “Đại vương, em muốn hợp tác với chị Uyển Hề. Kế hoạch hợp tác mà chị ấy đề xuất rất phù hợp. Nếu có sự giúp đỡ của chị Uyển Hề, đánh giá ẩm thực Hồ Tiên của chúng ta sẽ nhanh chóng được xúc tiến.”
“Đại vương, anh đừng có tức giận nhé!” Dương Mậu Di lắc nhẹ cánh tay của An Lương.
Trước khi An Lương trả lời, Dương Mậu Di nói thêm: “Đại vương, anh đã đọc dữ liệu trên trang web chính thức của đánh giá ẩm thực Hồ Tiên chưa?”
“Sao thế?” An Lương khó hiểu.
Dương Mậu Di nói tiếp: “Chỉ trong thời gian là một ngày, số lượng nhà hàng nộp đơn xin đánh giá ẩm thực Hồ Tiên ở Đế Đô đã tăng từ 150 nhà hàng lên tới hơn 600 nhà hàng. Ngoài ra, giờ nào phút nào cũng đều có nhà hàng đang nộp đơn xin đánh giá ẩm thực Hồ Tiên. Số lượng nhà hàng xin đánh giá ẩm thực trên toàn quốc cũng tăng vọt từ hơn 1,000 lên hơn 5,000 nhà hàng.” Dương Mậu Di nói với giọng đau khổ.
“Đám người này thật là, bọn họ coi chúng ta như là khách hàng cố định đó sao?” An Lương cũng nở nụ cười bất lực, tựa hồ hình như chính là vậy?
Đánh giá thực phẩm Hồ Tiên là dự án đánh giá đồ ăn hoàn toàn miễn phí. Thậm chí phí bữa ăn cũng sẽ được thanh toán. Mọi người đều muốn miễn phí một khách hàng, chuyện đó cũng đâu có vấn đề gì phải không?
“Ngày mai, chúng ta sẽ thông báo trên trang web chính thức của đánh giá ẩm thực Hồ Tiên rằng chúng ta sẽ hợp tác với iQiyi Video để khởi động một chương trình tạp kỹ về đánh giá ẩm thực, làm như vậy những tên thích ăn chực này sẽ không nộp đơn xin đánh giá một cách bừa bãi nữa.” An Lương trả lời.
“Vâng!” Dương Mậu Di gật đầu, “Đại vương, vậy còn sự hợp tác giữa em với chị Uyển Hề thì sao đây?”
Chương 2658: Vụ làm ăn lớn?An Lương mỉm cười, xoa xoa mái tóc dài của Dương Mậu Di: “Cô ấy đã nói trước với anh chuyện này rồi, anh cảm thấy sự hợp tác của hai người cũng không có vấn đề gì.”
“Cám ơn đại vương.” Dương Mậu Di vui vẻ đáp lại.
An Lương mỉm cười lắc đầu, Hồ Ly Tinh nhỏ ngây thơ này, liệu cô ấy có biết cái gì gọi là dụ sói vào phòng không? Quả thực Triệu Uyển Hề đã thua lỗ trong việc hợp tác, nhưng thứ mà Triệu Uyển Hề cần là lợi nhuận hợp tác sao?
Dương Mậu Di nằm ở trong lòng của An Lương, cô nhẹ nhàng nói: “Đại vương, ngày mai em muốn về Thịnh Khánh. Em muốn bàn chuyện mua lại đội quay phim với chị Nhược Nam.”
“Về nhanh vậy sao?” An Lương nhướng mày, “Đế Đô vẫn còn rất nhiều nhà hàng đáng giá để em check-in đấy.”
Dương Mậu Di do dự một hồi, sau cùng vẫn lắc đầu từ chối: “Chị Uyển Hề nói đúng, mài đao chớ nhỡ việc đốn củi. Em muốn mở rộng đội đánh giá ẩm thực Hồ Tiên, nhân cơ hội này để biến đánh giá ẩm thực Hồ Tiên trở thành tiêu chuẩn đánh giá ẩm thực thứ ba sánh ngang cùng với Michelin và Ngọc Trai Đen.”
“Được!” An Lương đồng ý.
Hồ Ly Tinh nhỏ đã có động lực như vậy, sao An Lương lại nỡ ngăn cản chứ?
Xét thấy Hồ Ly Tinh nhỏ sẽ rời đi vào ngày hôm sau, An Lương đã bắt chước câu chuyện thần thoại đánh Bạch Cốt Tinh ba lần vào đêm hôm đó, chỉ có điều đối thủ của đạo trưởng An là Hồ Ly Tỉnh nhỏ.
Chính đạo cự phách – đạo trưởng An cũng không hẳn dễ dàng giành được thắng lợi như vậy đâu, được chứ.
Ngày hôm sau, 10 giờ sáng, An Lương và Dương Mậu Di thức dậy. Tuy rằng thời gian thức dậy hơi muộn, nhưng An Lương vẫn bị Hồ Ly Tinh kéo đi khởi động buổi sáng. Đến gần trưa, An Lương vs Dương Mậu Di mới xuống giường.
Hai người tùy tiện ăn một chút bữa trưa trong khách sạn, sau đó đến làng Thanh Cốc để kiểm tra công việc trang trí của nhà hàng “Thanh Cốc - Trần Gia Thái”.
Triệu Uyển Hề đã tặng một tòa nhà ba tầng trên sông Vĩnh An cho An Lương, nơi đây hiển nhiên sẽ được sử dụng để xây dựng quán bếp riêng “Thanh Cốc - Trần Gia Thái”.
Trần Tam Tỉnh phụ trách toàn bộ công việc trang trí. Thật ra Trần Tam Tỉnh không cần phụ trách gì cả, bởi vì công ty trang trí do Hồ Tiểu Ngư sắp xếp rất đáng tin cậy. Tất cả vật liệu đều là vật liệu thân thiện với môi trường, để sau khi quán bếp riêng Trần Gia Thái được trang trí tu sửa xong, không cần phải lấp thiết bị thoáng khí.
An Lương nắm lấy tay phải Dương Mậu Di, anh thuận miệng hỏi: “Tiến độ thời gian thi công như thế nào rồi?”
Trần Tam Tỉnh nói với giọng vui mừng: “Rất nhanh! Quy cách rất cao! Tổng giám đốc An, theo tình hình hiện tại, chắc có thể hoàn thành xong trước cuối năm.”
An Lương nói đùa: “Vậy thì công việc của ông chủ Trần lại nhiều hơn nữa rồi.”
Dương Mậu Di ở bên bổ sung: “Ông chủ Trần, bây giờ ông có thể tuyển dụng trước đội bếp và nhân viên phục vụ, đồng thời cung cấp các khóa đào tạo tương ứng cho nhân viên phục vụ.”
Trần Tam Tỉnh lắc đầu, ông ta từng kinh doanh trong một quán ăn nhỏ ở huyện. Tuy rằng tài nấu nướng của ông ta rất tốt, nhưng ông ta vẫn có những thiếu sót nhất định trong việc điều hành nhà hàng.
“Chuyện này… tổng giám đốc An, cô Dương, tôi có thể chỉ phụ trách công việc sau bếp được không. Chuyện trước sảnh thì tôi không rành lắm.” Trần Tam Tỉnh nói với giọng lúng túng.
Dương Mậu Di nhìn An Lương và chờ đợi quyết định của An Lương.
An Lương trực tiếp gật đầu: “Không sao! Ý kiến này của ông chủ Trần cũng rất tốt. Các vấn đề chuyên môn nên giao cho các chuyên gia xử lý. Chúng tôi sẽ thuê một giám đốc chuyên nghiệp để vận hành quán ăn Trần Gia Thái. Ông chủ Trần cảm thấy vậy được không?”
“Không thành vấn đề.” Trần Tam Tỉnh đồng ý, “Tổng giám đốc An, tôi có một đề nghị nho nhỏ. Tôi hi vọng giám đốc nhà hàng tương lai có thể ít can thiệp vào chuyện ở sau bếp.”
“Được!” An Lương đồng ý, “Vừa nãy tôi nói rồi, các vấn đề chuyên môn nên giao cho các chuyên gia xử lý, giám đốc nhà hàng không biết nấu ăn, vì vậy người đó đương nhiên chỉ phụ trách về hoạt động hàng ngày của nhà hàng, còn ông chủ Trần sẽ phụ trách hoàn toàn nhiệm vụ ở sau bếp.”
Trần Tam Tỉnh thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn tổng giám đốc An đã thông cảm.”
An Lương gật đầu: “Ông chủ Trần, đừng phụ lòng tín nhiệm của cô Dương.”
“Xin yên tâm, tôi sẽ làm hết sức mình.” Trần Tam Tỉnh gật đầu mạnh mẽ.
An Lương và Dương Mậu Di lại xem sơ qua công việc trang trí quán bếp riêng Trần Gia Thái lần nữa rồi mới cùng nhau rời đi.
Tại bãi đậu xe ngoài trời của làng Thanh Cốc, đội của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã sẵn sàng xuất phát. Dương Mậu Di lao vào lòng của An Lương, cô ấy siết chặt eo của An Lương.
“Đại vương, em không nỡ rời xa anh.” Dương Mậu Di thì thào.
An Lương an ủi: “Hay là ở Đế Đô chơi vài ngày nữa, dù sao vẫn còn thời gian mà.”
Dương Mậu Di từ chối: “Không, đại vương. Em muốn trở về giải quyết công việc càng sớm càng tốt. Chị Uyển Hề nói đúng. Tình hình hiện tại rất thuận lợi cho đánh giá ẩm thực Hồ Tiên. Chúng ta phải nắm bắt cơ hội!”
An Lương vuốt lưng Dương Mậu Di: “Vậy thì cố lên nhé! Ngày tháng tương lai của chúng ta vẫn còn rất dài, rất dài!”
“Vâng!” Dương Mậu Di vui vẻ gật đầu, cô đã có được câu trả lời như ý. Cho dù Triệu Uyển Hề xuất hiện, An Lương và cô ấy cũng có tương lai thật dài.
Chương 2659: Vụ làm ăn lớn? (2)Dương Mậu Di buông An Lương ra, cô kiễng chân lên hôn lên má An Lương: “Đại vương, tạm biệt.”
An Lương lại ôm Dương Mậu Di vào lòng, chủ động hôn cô rồi mới buông cô ra: “Tạm biệt.”
Dương Mậu Di bước lên chiếc xe Nomadism Navigator RV, cô ấy vẫy tay với An Lương.
Khi An Lương vẫy tay, Nomadism Navigator RV bắt đầu khởi hành, những chiếc xe khác cũng cùng nhau xuất phát, lần này bọn họ sẽ trực tiếp trở về Thịnh Khánh.
Sau khi Dương Mậu Di rời đi, An Lương liên lạc với Hoàng Quốc Tường thông qua phần mềm liên lạc bí mật của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia.
Hoàng Quốc Tường trả lời cuộc gọi, anh ta nói trước: “Cậu rảnh rồi sao?”
“Anh có thời gian không?” An Lương hỏi.
“Đương nhiên là có thời gian. Hôm qua cậu cứ úp úp mở mở, rốt cuộc là định làm trò gì đây?” Hoàng Quốc Tường hỏi.
“Chờ một chút, tôi tới đón anh ngay, khoảng một tiếng nữa sẽ tới.” An Lương giải thích.
“Được!” Hoàng Quốc Tường đáp lại.
Khoảng một giờ đồng hồ sau, Lý Dương lái xe đưa An Lương đến Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia. Khi vào trong Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia, An Lương tìm thấy Hoàng Quốc Tường.
“Các anh đã được phân phối mô tô bay thế hệ thứ ba đủ loại kiểu dáng, đúng không?” An Lương hỏi trước.
Hoàng Quốc Tường gật đầu.
“Chúng ta đi Phong Ninh xem thử trung tâm huấn luyện bay, thế sao?” An Lương đề xuất.
“Không thành vấn đề.” Hoàng Quốc Tường trực tiếp đồng ý.
Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia cách trung tâm huấn luyện bay ở khu Phong Ninh hơn 120 km, nhưng đối với chiếc mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng có tốc độ bay tối đa 260 km thì khoảng cách này chỉ cần cùng lắm là nửa tiếng đồng hồ mà thôi.
Tầm nửa tiếng đồng hồ sau, An Lương và Hoàng Quốc Tường cùng nhau đáp xuống trung tâm huấn luyện bay của Phong Ninh.
Trung tâm huấn luyện bay đã mở cửa một nửa, một số người ở Đế Đô đã vào trung tâm huấn luyện bay để học tập lấy giấy phép bay.
An Lương và Hoàng Quốc Tường đang đi dạo bên ngoài trung tâm huấn luyện bay, Hoàng Quốc Tường hỏi lại lần nữa: “Thằng nhóc này, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Tôi có một vụ làm ăn lớn muốn tìm anh giúp đỡ.” An Lương đáp.
“Vụ làm ăn lớn cỡ nào?” Hoàng Quốc Tường hỏi ngược lại.
Khu Phong Ninh, trung tâm huấn luyện bay.
An Lương nhìn chiếc mô tô đang bay trên bầu trời, anh nói: “Anh có hứng thú với chuyện làm ăn lớn giống như mỏ vàng Nhai Cốc không?”
Hoàng Quốc Tường sửng sốt: “Chẳng lẽ cậu lại phát hiện ra mỏ vàng?”
“Anh tưởng mỏ vàng giống bắp cải trắng bên đường à?” An Lương phàn nàn.
“Vậy rốt cuộc chuyện làm ăn đó lớn thế nào?” Hoàng Quốc Tường hỏi câu hỏi quan trọng.
“Anh Hoàng, anh biết tình hình bên khu vực Châu Phi không?” An Lương đột nhiên chuyển đề tài.
Hoàng Quốc Tường nhìn An Lương với ánh mắt hoài nghi.
An Lương nói tiếp: “Nếu một mỏ vàng siêu lớn tương tự như mỏ vàng Nhai Cốc đột nhiên xuất hiện ở một khu vực nào đó của châu Phi, anh nói xem nó sẽ gây ra hậu quả như thế nào?”
Hoàng Quốc Tường tiếp lời: “Có tình huống cụ thể mới có thể phân tích cụ thể. Ví dụ như quốc giá sở hữu mỏ vàng sẽ có kết quả khác nhau nếu ở các quốc gia không giống nhau. Nếu nằm trong quốc gia khá hỗn loạn, có khả năng chính phủ địa phương và quân phản động sẽ tự ra tay giành giật.”
Hoàng Quốc Tường nói thêm: “Nếu cậu đang ở trong một quốc gia có luật lệ, điều đó phụ thuộc vào quyền sở hữu của mảnh đất nơi có mỏ vàng. Nếu nó nằm trong tay của những thế lực lớn như Bạch Đầu Ưng Quốc và Europa, e là sẽ không có cơ hội nổi cuộc phong ba.”
“Nhưng nếu nằm trong tay tư nhân hoặc trong tay thế lực nhỏ, vậy nhất định sẽ gây ra phiền phức khá lớn!” Hoàng Quốc Tường nói thêm.
“Ngay cả khi cậu là người sở hữu mảnh đất đó, cậu vẫn cần phải phân tích nó theo luật pháp địa phương. Ví dụ như chỉ có đất đai, không có quyền khai thác, đây cũng là chuyện rất phiền phức.” Hoàng Quốc Tường nói thêm một lần nữa.
“Nếu chúng ta tranh giành mỏ vàng như thế này ở khu vực Châu Phi, anh cảm thấy có thể không?” An Lương thản nhiên hỏi.
Trước khi Hoàng Quốc Tường trả lời, An Lương tiếp tục nói: “Giả sử có tranh chấp về quyền sở hữu đất đai, liệu chúng ta có cách để giành lấy không?”
Hoàng Quốc Tường hỏi: “Chúng tôi sẽ được lợi gì?”
“Tôi dám đưa cho anh lợi ích, nhưng tôi sợ anh không dám nhận!” An Lương nói đùa.
“Tôi không dám nhận?” Hoàng Quốc Tường hừ hừ.
“1000 ức!” An Lương nói với giọng bình thản, “Tiền mặt!”
“…” Hoàng Quốc Tường im lặng.
“Không đủ à?” An Lương cố ý nói đùa, “Vậy thì 2000 ức, tiền mặt!”
“Số tiền mặt mà cậu có thể tích góp trong thời gian ngắn chắc chỉ có khoảng 2000 ức nhỉ?” Hoàng Quốc Tường hỏi ngược lại.
“Tôi chỉ hỏi anh có dám nhận không?” An Lương hỏi.
Hoàng Quốc Tường hít một hơi thật sâu rồi trả lời: “Cậu muốn cái gì?”
“Anh có thể liên lạc với đội thủy quân Đông Hải, xem thử chuyện mà đám côn đồ đã làm trong quá trình trục vớt kho báu đắm tàu. Chuyện mà tôi muốn các anh làm, cũng gần giống như vậy.” An Lương đáp lại.
Hoàng Quốc Tường do dự một lúc, cuối cùng anh ta hỏi: “Vậy tại sao cậu không trực tiếp thuê đám côn đồ kia luôn?”
“Theo như tình hình của bọn họ, chỉ cần cậu dám đưa ra giá cả, bọn họ dám khoác áo giáp lên, giúp cậu làm bất cứ chuyện gì.” Hoàng Quốc Tường hỏi ngược lại.
“Chính anh cũng nói rồi đấy. Chỉ cần tôi dám đưa ra giá, bọn họ dám khoác áo giáp lên, giúp tôi làm bất cứ chuyện gì, nhưng bọn họ cũng sẽ dám phản lại khách để làm chủ.” An Lương đáp lại.
Chương 2660: Cho anh nghìn ức, anh dám lấy không?An Lương nói tiếp: “Giữa chúng ta thì không giống như vậy. Chúng ta đều là người nhà của nhau, chúng ta có lịch sử hợp tác khá tốt đẹp, cộng thêm việc mắt xích lợi nhuận giữa chúng ta khá sâu. Tôi không nhắm vào các anh, các anh cũng không nhắm vào tôi. Đây gọi là nước màu mỡ không để chảy sang ruộng người khác, chúng ta đôi bên đều có lợi không tốt sao?”
Hoàng Quốc Tường gật đầu, An Lương nói rất có lý.
Nếu có một mỏ vàng tương tự như mỏ vàng Nhai Cốc ở Châu Phi, đám côn đồ nước Nga có khả năng sẻ phản bội.
“Có một vấn đề.” Hoàng Quốc Tường nhắc nhở, “Chúng tôi không giống với đám côn đồ kia, chúng tôi không thể nào hỗ trợ cậu một cách quang minh chính đại được.”
Hoàng Quốc Tường nói thêm: “Chúng tôi cũng không thể nào sắp xếp nhân viên thực địa để trực tiếp giúp đỡ cậu, cậu chắc cũng biết đấy.”
An Lương bình tĩnh nói: “Tôi không cần anh giúp kiểu này, tôi chỉ muốn hỏi gần đây anh có đánh mất món đồ gì không?”
“…” Hoàng Quốc Tường không nói nên lời, An Lương lại làm trò nữa?
Trước đây, chính nhờ thủ đoạn này, An Lương đã lấy được vũ khí cá nhân chủ chốt từ Hoàng Quốc Tường, nhờ đó anh đã phát triển nhanh chóng ở Thái Lan, bây giờ lại muốn nhiều hơn nữa?
“Cậu muốn gì?” Hoàng Quốc Tường hỏi ngược lại.
“Tôi muốn tất cả mọi thứ!” An Lương đáp, “Cuộc làm ăn lớn này của chúng tôi nhất định sẽ va chạm với bên phía Bạch Đầu Ưng Quốc, thậm chí có khả năng sẽ bị nhắm bởi các công ty an ninh cấp cao bên phía Bạch Đầu Ưng Quốc, cho nên tôi muốn rất nhiều thứ.”
An Lương nói tiếp: “Bằng không, anh nghĩ tôi dựa vào cái gì mà vừa mở miệng là cho các anh 1000 ức tiền mặt?”
“Anh Hoàng, có phải anh không hiểu khái niệm 1000 ức tiền mặt?” An Lương nói đùa, “Máy bay chiến đấu tiên tiến nhất ở nước Nga chỉ có 500 ức mà thôi.”
“Tàu sân bay số một của chính phủ chúng ta, cùng với máy bay căn cứ trên tàu sân bay vả cả một đội tàu, nếu sắp xếp mọi thứ lại với nhau, e là vẫn chưa tới 1000 ức nữa đâu nhỉ?” An Lương nói thêm.
Hoàng Quốc Tường lắc đầu phủ định: “Cũng khoảng 1000 ức.”
“Vậy tôi cho anh 1000 ức, tôi chỉ muốn một ít đồ, anh thấy có quá đáng không?” An Lương hỏi.
Hoàng Quốc Tường cũng hỏi ngược lại: “Cho thật à?”
“Tất nhiên!” An Lương gật đầu hứa hẹn, “Tôi nói rồi, tôi dám cho, chỉ sợ các anh không dám nhận mà thôi.”
“Chỉ cần cậu dám cho, chúng tôi có gì không dám nhận?” Hoàng Quốc Tường cứng rắn đáp lại.
“Thôi được!” An Lương đáp, “Vậy chúng ta thỏa thuận rồi đấy, các anh sẽ hỗ trợ chúng tôi toàn lực, không thành vấn đề đúng chứ?”
Đối mặt với câu hỏi của An Lương, Hoàng Quốc Tường hỏi ngược lại: “Vậy là cậu cũng tìm thấy một mỏ vàng tương tự như mỏ vàng Nhai Cốc ở Châu Phi?”
An Lương trực tiếp lắc đầu: “Anh Hoàng, bởi vì chuyện này can thiệp đến lợi ích rất nhiều, cho nên tôi đã nói hết những gì có thể nói. Bây giờ anh có hai lựa chọn.”
“Đầu tiên là tin tưởng chúng tôi và cung cấp cho chúng tôi sự hỗ trợ đầy đủ. Khi mọi thứ kết thúc, lợi ích mà chúng tôi sẽ phân chia cho anh ít nhất cũng 1000 Hạ Quốc tệ.” An Lương cho biết phương án lựa chọn đầu tiên.
“Nếu anh không tin tôi, vậy thì coi như tôi chưa từng nói chuyện này. Tôi sẽ tiếp tục tự tìm cách để giải quyết vấn đề.” An Lương nói thêm.
Hoàng Quốc Tường im lặng một lúc, sau đó đưa ra câu hỏi quan trọng: “Tôi có một câu hỏi cuối cùng.”
Hoàng Quốc Tường nghiêm túc nhìn An Lương: “Tôi hi vọng cậu có thể trả lời thành thật.”
“Câu hỏi gì?” An Lương hỏi.
“Theo mức độ lợi ích mà cậu đã tiết lộ, trong phạm vi quy định, bất kể chúng tôi cung cấp sự hỗ trợ như thế nào, cậu đều có thể tìm được sự hỗ trợ giống như vậy, thậm chí còn là thứ thay thế tốt hơn. Đặc biệt là dựa vào mối quan hệ giữa cậu và nước Nga, bọn họ chắc chắn sẽ giúp đỡ cậu.” Hoàng Quốc Tường nói.
Trước khi An Lương trả lời, Hoàng Quốc Tường tiếp tục nói: “Lý do mà cậu đề cập trước đó thực ra chỉ có một nửa hiệu lực. Nếu cậu lo lắng nước Nga sẽ phản khách làm chủ, cậu hoàn toàn có thể yêu cầu nước Nga cung cấp trang bị cho mình.”
“Căn cứ vào tình hình kinh tế hiện tại của nước Nga, và dựa theo sự kiểm soát của cậu ở Thái Lan, cậu có thể nhận được rất nhiều trang bị, thậm chí là một số loại trang bị vượt cả giới hạn quy định, cậu cũng có thể vượt qua hạn chế thông qua Thái Lan.” Hoàng Quốc Tường đã chỉ ra đế chế tảng băng do An Lương sắp xếp.
Phần lớn mọi người chỉ nhìn thấy bề nổi của đế chế tảng băng lộ ra trên mực nước biển, thêm việc An Lương rất sẵn lòng chia sẻ, thể hiện mặt tốt bụng ra ngoài, từ đó khiến người khác đánh giá thấp về sức mạnh mà An Lương đang nắm giữ.
Hoàng Quốc Tường biết thế lực do An Lương kiểm soát đang phát triển rất hung bạo, dù đó là Thái Lan, hay khắp Đông Nam Á, đảo Mạch Khang và Hàn Quốc, sức mạnh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đang lan rộng một cách tùy ý.
Đôi khi Hoàng Quốc Tường cũng bị sốc bởi quy mô của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa! Chỉ khi hiểu được sự thật, mới có thể biết được sức mạnh to lớn của đế chế tảng băng.
Với sự hỗ trợ của một công ty tồn tại bất thường như Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, công ty đã nhận được nguồn tài trợ gần như không giới hạn từ Công ty đầu tư An Tâm, Hoàng Quốc Tường biết nếu cả hai hợp lại có thể bộc phát nguồn sức mạnh to lớn đến cỡ nào.
Thậm chí, Hoàng Quốc Tường còn cảm thấy Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa bây giờ đã có một chút nguyên mẫu của Blackwater Worldwide, chỉ có điều Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa chưa bao giờ nổi trên mặt nước, nó hệt như núi băng lớn ẩn mình dưới mực nước biển mà thôi. (1)
(1: Blackwater Worldwide là công ty quân sự tư nhân, cố vấn an ninh.)
(1: Blackwater Worldwide là công ty quân sự tư nhân, cố vấn an ninh.)
Chương 2661: Lý do không thể phản bác!Đó là lý do tại sao Hoàng Quốc Tường mới nảy sinh sự nghi ngờ. Với sự hỗ trợ của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, dù có sự ủng hộ của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia hay không có sự ủng hộ như vậy đi nữa, thật sự có điều khác biệt trong môi trường rộng lớn như Châu Phi này sao?
Những trang bị mà anh ta có thể cung cấp, nước Nga cũng có thể cung cấp. Ngay cả khi nước Nga không thể cung cấp, trang bị tương ứng chắc chắn sẽ có mặt trên thị trường chợ đen thiết bị quốc tế.
Chính vì cân nhắc này mà Hoàng Quốc Tường cảm thấy An Lương đang cho tiền một cách lãng phí, lại còn là số tiền khổng lồ 1000 ức. Hoàng Quốc Tường thật sự không dám nhận.
Theo như sự hiểu biết của Hoàng Quốc Tường về An Lương, An Lương sẵn sàng bỏ số tiền khổng lồ 1000 ức Hạ Quốc tệ tức chắc chắn phải có lý do tương ứng, và nhất định cũng phải có giá trị ngang cỡ 1000 ức.
Trước câu hỏi của Hoàng Quốc Tường, An Lương im lặng. Im lặng gần một phút thì An Lương mới thở dài.
“Bởi vì chuyện lần này chắc chắn sẽ gặp rắc rối to, đồng thời nhất định sẽ có mâu thuẫn rất lớn với Bạch Đầu Ưng Quốc. Tôi không muốn một mình đối mặt với áp lực của Bạch Đầu Ưng Quốc, nên tôi muốn kéo các anh vào.” An Lương nói thẳng.
“Vai trò lớn nhất của các anh là ngoài việc cung cấp trang bị, các anh cũng phải chia sẻ áp lực với chúng tôi.” An Lương nói thêm.
Hoàng Quốc Tường đột nhiên cau mày.
An Lương tiếp tục nói: “Yên tâm đi, áp lực mà tôi đang nói đến là vô hình, nó là dạng mọi người đều biết nhưng không nói, hơn nữa cũng sẽ không bị công khai ra ngoài.”
“Thật sự không thể nói chi tiết chuyện lần này sao?” Hoàng Quốc Tường hỏi lại.
“Không thể.” An Lương từ chối tiết lộ thêm chi tiết, “Nhưng tôi có thể nói cho anh biết, Công ty vận chuyển Vowpitas cũng sẽ tham gia. Bọn họ chỉ cung cấp dịch vụ vận chuyển và áp lực vô hình sau khi chuyện này kết thúc.”
An Lương nói thêm: “Áp lực chính diện thực sự hoàn toàn sẽ do một mình tôi gánh chịu.”
Hoàng Quốc Tường hít một hơi thật sâu, anh ta nói: “Tỷ lệ thành công khoảng bao nhiêu?”
“Không thể xác định, nhưng tôi có thể bảo đảm với anh, kể cả khi chuyện này có thất bại, chúng tôi cũng sẽ trả số tiền tương ứng với những trang bị mà các anh đã cung cấp cho chúng tôi.” An Lương đưa ra điều kiện mấu chốt.
“Vẫn là quy tắc cũ?” Hoàng Quốc Tường hỏi, “Trung chuyển từ Thái Lan?”
“Tất nhiên.” An Lương đáp lại.
“Sau khi làm xong, lợi ích ít nhất là 1000 ức Hạ Quốc tệ?” Hoàng Quốc Tường hỏi lại, “Cậu có chắc cậu không dùng Việt Nam đồng để chơi khăm tôi đấy chứ?”
“Tôi xác nhận đó là Hạ Quốc tệ!” An Lương nói một cách chắc chắn.
“Vậy được!” Hoàng Quốc Tường đồng ý, “Chuyện này tôi làm!”
“Ha ha, anh Hoàng, rất can đảm!” An Lương nói đùa.
“Tôi còn tưởng cậu cần suy nghĩ đắn đo, sau đó thương lượng với vài người nào đó rồi mới đồng ý.” Hoàng Quốc Tường thở dài và lắc đầu, “Dựa vào lời giải thích không chút kẽ hở của cậu vả cả lịch sử tốt đẹp của cậu, tôi lựa chọn tin tưởng cậu.”
“Yên tâm!” An Lương trả lời với giọng khẳng định, cũng không đưa ra những lời như có thể đảm bảo được bao nhiêu.
Phong Ninh, trung tâm huấn luyện bay.
Sau khi An Lương và Hoàng Quốc Tường thống nhất thỏa thuận, Hoàng Quốc Tường thuận miệng hỏi: “Cậu còn khoảng bao nhiêu Hoàng Kỳ ngàn năm trong tay?”
“Anh lại làm trò mèo gì nữa à?” An Lương thẳng thừng hỏi lại.
“Chúng tôi đã liệt kê danh sách các chuyên gia có liên quan, tôi sẽ gửi ngay cho cậu nhé?” Hoàng Quốc Tường dò hỏi.
An Lương gật đầu: “Gửi qua đây xem.”
Hoàng Quốc Tường lập tức gửi danh sách cho An Lương trong phần mềm liên lạc bí mật của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia.
An Lương hoàn toàn không xem qua chi tiết cụ thể của danh sách, anh nhìn độ dài của danh sách trước, tổng cộng chỉ có 17 người, điều này khiến An Lương vô cùng kinh ngạc!
An Lương vốn tưởng rằng danh sách này ít nhất có 200 người, rồi còn có thêm một loạt danh sách dự bị, nhưng không ngờ chỉ có 17 người.
Nhà khoa học đầu tiên trong danh sách đã có đóng góp đáng kể trong việc xóa bỏ nạn đói, danh sách tiếp theo của các chuyên gia đều liệt kê nhận xét, chỉ ra loại thành tựu mà các nhà khoa học tương ứng đã đạt được.
An Lương kiểm tra toàn bộ danh sách, cuối cùng nói nửa đùa nửa thật: “Ai đã biên soạn danh sách này vậy?”
“Có vấn đề gì không?” Hoàng Quốc Tường hỏi ngược lại.
“Không có vấn đề gì, chỉ là tôi cảm thấy danh sách này được chuẩn bị rất tốt.” An Lương nói với giọng cảm thán.
Trong lòng Hoàng Quốc Tường thở phào nhẹ nhõm, thật ra An Lương đoán không sai, danh sách chuyên gia được chuẩn bị ban đầu quả thực hơn 200 người, nhưng có điều đã được lượt bớt mà thôi.
“Danh sách này đã được quyết định sau khi Triệu Uyển Hề xem xét.” Hoàng Quốc Tường nói ra sự tình.
“Là cô ấy à!” An Lương nhếch miệng, “Vậy số người trong danh sách ban đầu chắc là rất nhiều, đúng không?”
Hoàng Quốc Tường im lặng.
“Quả nhiên là người phụ nữ thông minh!” An Lương cảm thán.
Triệu Uyển Hề quả thực quá thông minh, cô biết An Lương không phải là kiểu Cậu thích dùng trò áp đặt đạo đức. An Lương đã từng đối mặt với việc áp đặt đạo đức, anh trực tiếp hóa thân thành kẻ áp đặt, phản lại việc áp đặt đạo đức.
Cho nên Triệu Uyển Hề mới chắt lọc danh sách, chỉ chừa lại những cái tên quan trọng nhất.
Chương 2662: Hóa ra lại là cô ấy?“Vậy là cậu đồng ý?” Hoàng Quốc Tường hỏi dò.
An Lương gật đầu: “Ừ, tôi đồng ý. Những nhà khoa học này khiến người ta phải kính trọng. Tôi sẵn sàng cung cấp 17 lát Hoàng Kỳ ngàn năm, nhưng phải tua6n theo quy tắc của tôi.”
An Lương nói tiếp: “Tôi sẽ bố trí người vận chuyển những lát Hoàng Kỳ ngàn năm, hơn nữa ngay hiện trường cũng sẽ có nhân viên giám sát trông chừng những lát Hoàng Kỳ ngàn năm, để bảo đảm những lát Hoàng Kỳ ngàn năm đó không bị chiếm đoạt.
“Không thành vấn đề!” Hoàng Quốc Tường trực tiếp đồng ý, “Khi nào thì tiện cho bên cậu?”
“Bây giờ?” An Lương hỏi ngược lại.
“Vậy thì tốt quá, tôi sẽ lập tức sắp xếp, cậu cũng mau sắp xếp đi nhỉ?” Hoàng Quốc Tường hỏi dò.
“Được, anh sắp xếp xong xuôi rồi cung cấp cho tôi địa chỉ của các chuyên gia tương ứng, tôi sẽ bảo người đến giao ngay.” An Lương đáp lại.
“Chú ý an toàn!” Hoàng Quốc Tường nhắc nhở, “Theo phân tích của các chuyên gia trong cục của chúng tôi, hành động đánh cắp những lát Hoàng Kỳ ngàn năm mà bên phía Nhật Bản đã sắp xếp không chỉ có một đội thôi đâu.”
Hoàng Quốc Tường tiếp tục nói: “Trước đây, Yamamoto Ichiki và Hashimoto Tomori đã cố gắng bắt cóc Hồ Tiểu Ngư. Mặc dù bọn họ vô tình thất bại nhưng chúng tôi nghi ngờ bọn họ cũng chỉ là con cờ hi sinh mà thôi.”
An Lương mỉm cười nói: “Vậy việc vận chuyển sẽ do hai nhà các anh hợp tác thi triển nhé?”
“Dẹp, dẹp, dẹp, nhân viên thực địa của chúng ta thiếu trầm trọng. Không phải trước đây tôi đã nói với cậu rồi sao?” Hoàng Quốc Tường phàn nàn.
An Lương đương nhiên nhớ, nhưng chỉ là cố ý nhắc tới để xem phản ứng của Hoàng Quốc Tường thế nào.
“Mà này, hiện giờ tình hình Bảo Tỉnh như thế nào rồi?” An Lương tò mò hỏi.
“Cậu mà không biết sao?” Hoàng Quốc Tường khịt mũi.
An Lương lắc đầu phủ nhận: “Tôi thực sự không biết!”
“Hiện tại ở trên mạng, tin tức về Báo Tỉnh càng ngày càng ít hơn, tin tức trong bản tin cũng không thấy nhiều mấy, nhưng nói gì thì tôi cũng hiểu, tin tức càng ít thì vấn đề càng nghiêm trọng, đúng chứ?” An Lương nói đùa.
“Tóm lại thì vấn đề quả thật rất lớn.” Hoàng Quốc Tường khẳng định cách nói của An Lương.
“Tình hình hiện tại đã bước vào giai đoạn vật lộn phía sau hậu trường. Cậu đã đứng phía sau phong tỏa Bảo Tỉnh trên diện rộng, Bạch Đầu Ưng Quốc âm thầm thử giúp đỡ Bảo Tỉnh nhưng mãi vẫn không thể nào giải quyết được, cộng thêm việc cậu đầu tư càng nhiều lực lượng, tình hình của Bảo Tỉnh hiện giờ ngày càng quẫn bách.” Hoàng Quốc Tường giải thích.
“Đợi đã!” An Lương xen vào.
“Cái gì mà tôi đứng ở phía sau hậu trường phong tỏa Bảo Tỉnh trên diện rộng?” An Lương phàn nàn, “Rõ ràng là các anh làm trò ở hậu trường, được không? Tôi đã rút lui khỏi hoạt động chống lại Bảo Tỉnh từ lâu rồi.”
“Không, không, không, vẫn luôn là cậu!” Hoàng Quốc Tường mỉm cười, “Cậu rất thích đổ thừa, nhưng lần này quả thực là tội lỗi của cậu. Liên minh vận chuyện mà cậu thành lập ở Ma Đô, trước mắt vẫn đang nhắm vào Bảo Tỉnh.”
“Liên minh quản lý thống nhất xuất nhập khẩu do Công ty đầu tư An Tâm thành lập đã hạn chế mạnh mẽ việc nhập khẩu các loại vật tư khác nhau ở Bảo Tỉnh.” Hoàng Quốc Tường nói thêm.
“Liên minh quản lý thống nhất xuất nhập khẩu trực thuộc Công ty đầu tư An Tâm có hơi mạnh. Nó không quản lý và kiểm soát vật tư bên nước Hạ Quốc chúng ta, ngay cả vật tư mà Đông Nam Á xuất khẩu đi Bảo Tỉnh cũng bị các cậu khống chế. Chỉ có thể nói, khả năng kiểm soát ở Đông Nam Á của cậu khá cao.” Hoàng Quốc Tường nói với giọng cảm thán.
An Lương không biết phải phàn nàn như thế nào, đây là thánh đổ thừa đã bị đổ thừa đấy sao?
Mặc dù Công ty đầu tư An Tâm có tham gia vào vụ đó, nhưng những chuyện này thật sự không phải do Công ty đầu tư An Tâm đứng sau thao túng, đặc biệt là vụ Liên minh quản lý thống nhất xuất nhập khẩu, rõ ràng là Hoàng Quốc Tường một tay đứng sau lưng xử lý.
Chỉ có điều Công ty đầu tư An Tâm đã bị đổ thừa mà thôi.
“Nói đến Bảo Tỉnh, tôi còn có một chuyện thú vị khác!” Hoàng Quốc Tường nói thêm.
“Ồ?” An Lương nhìn Hoàng Quốc Tường.
An Lương và Hoàng Quốc Tường đã nói về những vấn đề liên quan đến Bảo Tỉnh. Mặc dù Công ty đầu tư An Tâm đã bị đổ thừa, nhưng An Lương cũng không quan tâm nhiều làm gì, suy cho cùng bị đổ thừa cũng có lợi ích của riêng nó.
Ít nhất nó phản ánh Công ty Công ty đầu tư An Tâm có khả năng kiểm soát thị trường mạnh mẽ?
“Dạo gần đây, mặc dù tình hình tại Bảo Tỉnh vô cùng khó khăn, nhưng có rất nhiều công dân từ Đông Nam Á xin gia nhập vào Tỉnh Bảo, như thể chủ động nhảy vào hố lửa vậy!” Hoàng Quốc Tường nói đùa.
“Có phải cậu thấy chuyện này rất thú vị?” Hoàng Quốc Tường mỉm cười.
An Lương nhướng mày: “Anh thật sự không hiểu lý do sao?”
“Ý gì?” Hoàng Quốc Tường cảm thấy khó hiểu.
“Ý là, mục đích của anh đã bị lộ từ lâu!” An Lương nhắc nhở anh ta, “Anh tưởng rằng đám người đó như thiêu thân lao vào lửa sao?”
Hoàng Quốc Tường im lặng.
“Anh Hoàng, thế giới này đã thay đổi!” An Lương nhắc nhở, “Hạ Quốc của chúng ta hiện là một trong những quốc gia tốt nhất trên thế giới, dù là sự phát triển kinh tế, điều kiện sống và môi trường an ninh công cộng, tất cả đều đã xếp vào cấp độ hàng đầu thế giới.”
“Thêm nữa, quốc gia của chúng ta không phải là một quốc gia nhập cư. Nếu muốn gia nhập vào quốc gia của chúng ta, không hề dễ dàng chút nào, được chứ?” An Lương nhắc nhở.
Chương 2663: Chủ động nhảy xuống hố lửa?Thực ra, người nước ngoài muốn gia nhập vào Hạ Quốc khó như lên trời!
Đặc biệt là công dân của các nước nghèo xung quanh Hạ Quốc, nếu bọn họ muốn gia nhập vào Hạ Quốc, An Lương khuyên bọn họ nên tắm rửa rồi đi ngủ đi, trong mơ cái gì mà chẳng có?
Nếu mơ mà cũng không mơ được, vậy đành khuyên lần sau đầu thai nên chọn tốt một chút.
“Mục đích của những đám người đó rất đơn giản. Hiện tại bọn họ gia nhập vào Bảo Tỉnh, đợi sau khi mục đích cuối cùng của các anh được thực hiện, bọn họ chẳng phải sẽ là công dân của Hạ Quốc sao?” An Lương nói đùa.
“Nếu gia nhập vào Hạ Quốc theo cách thường mà không được, vậy thì bọn họ sẽ gia nhập theo cách không bình thường. Tóm lại gia nhập vào Bảo Tỉnh rất đơn giản, đương tương với đầu tư cho tương lai vậy.” An Lương nói thêm.
“…” Hoàng Quốc Tường im lặng một hồi, hóa ra anh ta mới là chúa hề?
Anh ta cho rằng đám người ở Đông Nam Á bị tật ở não, nhảy vào hố lửa như con thiêu thân. Kết quả, ai mà ngờ được đám người đó sớm đã có mưu kế!
“Tôi đề nghị sau khi anh thực hiện được mục đích cuối cùng, anh nên loại tư cách của đám người này đi!” An Lương đề nghị.
“Để tôi thanh minh trước, tôi không có suy nghĩ kỳ thị bất cứ phần tử nào, cũng không có tư tưởng kỳ thì bất cứ khu vực nào, tôi chỉ đơn thuần muốn đưa ra ý kiến, hành vi đầu tư như thế nào thật sự không tốt.” An Lương nói thêm.
Hoàng Quốc Tường không biết phàn nàn thế nào, cái tên An Lương này không có tư tưởng kỳ thị ư?
“Có phải cậu vẫn chưa xem tin tức ở nước ngoài?” Hoàng Quốc Tường hỏi.
“Ý anh là sao?” An Lương biết nhưng vẫn cố ý hỏi.
“Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai của cậu được giới truyền thông nước ngoài đánh giá là công ty phân biệt đối xử nhất trên thế giới vào năm 2020.” Hoàng Quốc Tường nhắc nhở.
“Phương tiện truyền thông của nước nào đã nói điều này?” An Lương nhướng mày.
Không ngờ Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai lại có biệt danh như thế này?
“Cái đó thì nhiều lắm!” Hoàng Quốc Tường trả lời, “Lấy Europa làm ví dụ, các phương tiện truyền thông chính thống của ba quốc gia quyền lực truyền thống đều đang chỉ trích sự độc quyền công nghệ, phân biệt chủng tộc và phân biệt vùng miền của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai. Đặc biệt là trong dự án ngọn hải đăng, công ty cậu tỏa ra mùi kỳ thị, chỉ thiếu việc in hẳn lên giấy đóng gói nữa thôi!”
“Thật ngại quá, anh nói sai rồi. Dự án ngọn hải đăng của chúng tôi ngoại trừ bán trong nước Hạ Quốc ra, còn bán cho Bạch Đầu Ưng Quốc, không hề tồn tại chuyện phân biệt chủng tộc hay vùng miền nào cả.” An Lương bình tĩnh đáp lại.
“Vậy sự chênh lệch về giá cả thì sao?” Hoàng Quốc Tường đã giúp An Lương nhớ lại, “Cậu bán tại Hạ Quốc là 2,550 Hạ Quốc tệ, Công ty Amgen – đối tác của cậu thì còn dã man hơn cả cậu rất nhiều!”
“Công ty Amgen này như thể là người bán vé ở Bạch Đầu Ưng Quốc vậy, mua đi bán lại, sau đó bán với giá cao trên thị trường thứ cấp. Hiện tại, giá của hải đăng ở Bạch Đầu Ưng Quốc là cao nhất, 9,999 đô la Mỹ cho một món.” Hoàng Quốc Tường giải thích chi tiết.
An Lương bình tĩnh nói: “Tôi không hề biết mấy chuyện này, tất cả đều là hành vi của Công ty Amgen, có liên quan gì tới Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai chứ?”
“Anh Hoàng, chúng ta vẫn nên nói về trung tâm huấn luyện bay đi!” An Lương miễn cưỡng đổi chủ đề.
Bởi vì An Lương thực sự có xu hướng phân biệt vùng miền và phân biệt chủng tộc, điều này đã được thể hiện ở trên nhiều lĩnh vực.
“Mọi việc ở trung tâm huấn luyện bay diễn ra rất bình thường. Chúng tôi dự định sẽ chính thức mở toàn bộ vào ngày 1 tháng 9, cậu cảm thấy sao?” Hoàng Quốc Tường hỏi ý kiến của An Lương.
An Lương gật đầu: “Đương nhiên là không thành vấn đề.”
“Nếu Trần Tư Vũ, Ninh Nhược Sương và Tống Thiến nhà tôi muốn thi lấy bằng, anh nhớ dặn dò đám người ở đó một chút, nhất định phải đối đãi thật nghiêm ngặt.” An Lương nhắc nhở.
Hoàng Quốc Tường phàn nàn: “Hệ thống điều khiển bay của mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng đã đủ thông minh, cho dù thử nghiệm nghiêm ngặt đến đâu cũng vô dụng. Bởi vì có hệ thống điều khiển bay vận hành.”
Hình như quả thực cũng hơi có lý!
Mô tô bay thế hệ thứ ba áp dụng công nghệ của dự án ngọn hải đăng, còn sử dụng thiết bị phần cứng tiên tiến hơn, bao gồm tổng cộng mười laser radar 360 độ không có góc chết, để đảm bảo tính chính xác của hệ thống điều khiển bay.
Với tình hình như vậy, độ khó của bài kiểm tra giấy phép bay thực sự rất thấp, hệ thống điều khiển bay có thể đối phó với hầu hết các tình huống.
An Lương chẳng quả chỉ quá quan tâm đến sự an toàn của những cô gái đó mà thôi.
An Lương và Hoàng Quốc Tường ở lại trung tâm huấn luyện bay Phong Ninh gần một giờ đồng hồ. Sau khi An Lương sắp xếp nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa vận chuyển gửi đi 17 lát Hoàng Kỳ ngàn năm xong, hai người bọn họ mới rời khỏi trung tâm huấn luyện bay.
Trên hành trình trở về, An Lương sử dụng phần mềm liên lạc bí mật của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa để liên lạc với Số 9 – Bách Biến Yêu Cơ. Chuyến đi Châu Phi lần này, Số 9 – Bách Biến Yêu Cơ là nhân vật chủ chốt.
Chương 2664: Trình tự quản lý của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa!“Số 9, tình hình mục tiêu thế nào rồi?” An Lương hỏi.
“Mục tiêu bình thường, không có hành động gì bất thường.” Số 9 – Bách Biến Yêu Cơ trả lời, “BOSS, khi nào thì chúng ta bắt đầu hành động?”
“Số 6 và Số 7 đã sẵn sàng chưa?” An Lương hỏi lại.
Số 6 – The Clown là nhà tâm lý học và nhà hành vi, còn Số 7 – Theseus là nhà sinh vật học, cộng với chuyên gia theo dõi và chống theo dõi Số 8 – Người Truy Tìm Nguồn Gốc, bọn họ cùng với Số 9 – Bách Biến Yêu Cơ thành lập đội cho đợt hành động thực địa lần này.
“Số 6 vẫn đang tiếp tục nghiên cứu tâm lý về mục tiêu, tôi cũng đang tiếp tục học tập. Số 7 thu thập thông tin sinh học về mục tiêu, hiện tại đã tiến hành đến giai đoạn cuối.” Số 9 – Bách Biến Yêu Cơ trả lời.
An Lương trả lời với giọng hài lòng: “Đợi Số 8 dàn xếp tai nạn ngoài ý muốn, sau đó cô hãy vào thay thế mục tiêu thật hoàn hảo để khởi động kế hoạch của chúng ta.”
“Đã nhận!” Số 9 – Bách Biến Yêu Cơ trả lời.
An Lương kết thúc cuộc gọi với Số 9 – Bách Biến Yêu Cơ, sau đó anh lại liên lạc với Số 5 – Người Dũng Cảm.
“Số 5, đã sắp xếp bố trí bên Algeria xong chưa?” An Lương hỏi.
Số 5 – Người Dũng Cảm, là một chiến binh toàn năng, phục trách hệ thống chiến đấu khổng lồ của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa ở các khu vực nước ngoài. Lần này, việc bố trí ở Châu Phi chắc chắn sẽ xảy ra xung đột nên cần sự tham gia của Số 5 – Người Dũng Cảm, để anh ta cung cấp nhiều thành viên chiến đấu.
“Đang trong quá trình sắp xếp, dự kiến sẽ hoàn thành trong ba ngày.” Số 5 – Người Dũng Cảm trả lời.
“Hãy chú ý kiểm tra những thiếu sót và lấp đầy những chỗ trống.” An Lương nhắc nhở.
“BOSS yên tâm, chúng tôi sẽ kiểm tra lại nhiều lần.” Số 5 – Người Dũng Cảm hứa.
An Lương liên lạc lại với Số 2 – Người Quản Lý. Người này cũng rất bí ẩn trong Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, nhưng thực ra anh ta chỉ đứng ở phía sau hậu trường quản lý các công ty lớn nhỏ của An Lương mà thôi.
“Số 2, tôi cần anh hợp tác với Số 1, cùng nhau giải quyết kế hoạch của Châu Phi lần này.” An Lương ra lệnh.
“Đã nhận.” Số 2 – Người Quản Lý trả lời ngắn gọn.
“Anh hãy trao đổi nhiều hơn với Số 1, chuyện Châu Phi lần này tôi sẽ không ra mặt, toàn bộ đều giao cho các anh giải quyết.” An Lương nói thêm.
“Hiểu rõ.” Số 2 – Người Quản Lý vẫn trả lời với những câu từ ngắn gọn.
“Chuyện liên lạc với Số 4, tôi cũng sẽ giao cho anh. Bảo Số 4 chuẩn bị trước công tác hỗ trợ từ xa.” An Lương nhắc nhở.
“Được.” Số 2 – Người Quản Lý đồng ý.
Chuyện hành động ở Châu Phi lần này, An Lương gần như huy động toàn bộ tầng lớp quản lý của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, bởi vì dây là một chuyện đại sự, nếu như thành công, An Lương có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Gần 6 giờ tối.
An Lương đến Học viện âm nhạc Quốc gia, anh bước đến phòng luyện đàn số 9 quen thuộc, Trần Tư Vũ vẫn đang luyện tập trong phòng piano.
Mộc Tâm Mỹ đã nhìn thấy An Lương.
Tôn Mẫn Chi cũng nhìn thấy An Lương, cô bất giác nhíu mày. An Lương lại đến, đồng nghĩa với việc hiệu quả luyện tập piano của Trần Tư Vũ sẽ giảm xuống.
Trần Tư Vũ, người đang tập piano, hiển nhiên đã nhận ra sự khác thường của Mộc Tâm Mỹ và Tôn Mẫn Chi, nhưng Trần Tư Vũ vẫn không ngừng luyện tập, thời gian luyện tập của cô ấy đúng lúc kéo dài tới 6 giờ tối.
Khoảng 7, 8 phút sau, đúng 6 giờ tối, điện thoại di động của Trần Tư Vũ vang lên, cô lập tức ngừng chơi đàn, sau đó quay đầu nhìn ra cửa.
Khi Trần Tư Vũ nhìn sang, An Lương vẫy vẫy tay.
Trần Tư Vũ lập tức lộ ra vẻ vui mừng, cô đứng dậy đi nhanh về phía An Lương, sau đó chủ động ôm lấy An Lương.
“Sao anh lại đến đây?” Trần Tư Vũ hỏi với giọng nhõng nhẽo.
Trần Tư Vũ, con mèo lớn của Đế Đô, có tài làm nũng. Tuy cao 1m78 nhưng cô luôn thích được làm con mèo trong lòng của An Lương.
“Anh nhớ em, nên anh đến!” Người đàn ông tốt như An Lương sao có thể trả lời sai?
“Hừ!” Trần Tư Vũ khịt mũi.
An Lương vỗ nhẹ vào lưng cô: “Được rồi, được rồi, Mộc Tâm Mỹ và cô Tôn cũng đang nhìn đấy!”
Nguyên nhân chính là do Trần Tư Vũ đã chủ động ôm lấy anh, dưới áp lực của cúp D, An Lương sợ gen của mình sẽ di chuyển, há chẳng phải sẽ rất ngượng ngùng à?
Tôn Mẫn Chi nghe thấy những lời của An Lương, cô nói với giọng bất lực: “Hôm nay luyện tập đến đây thôi, ngày mai nhớ đừng đến muộn.”
Trần Tư Vũ vui vẻ đáp lại: “Cô Tôn yên tâm, ngày mai em sẽ không đến muộn đâu!”
“Mong là vậy!” Tôn Mẫn Chi thật sự không dám mong đợi, nếu Trần Tư Vũ đến đúng giờ thì quả là bất ngờ, nếu đến muộn thì cũng chỉ giống như ngày thường thôi mà?
An Lương dẫn Trần Tư Vũ ra khỏi phòng piano số 9, Trần Tư Vũ thì gửi tin nhắn cho Ninh Nhược Sương.
An Lương thuận miệng hỏi: “Sương Sương vẫn đang khiêu vũ à?”
“Em đã gửi tin nhắn cho cô ấy, chúng ta đi qua đó đón cô ấy chứ?” Trần Tư Vũ hỏi.
“Không thành vấn đề.” An Lương đồng ý, “Hôm nay em lái chiếc xe nào?”
“Tất nhiên là M8!” Trần Tư Vũ trả lời cùng với đôi mắt lấp lánh.
Con mèo lớn ở Đế Đô này rất thích đua xe, chiếc xe yêu thích của cô ấy là BMW M8. Đối với Ferrari F90, thì lại không thích mấy.
“Hay là hôm nay chúng ta đi ăn một ít gì đó ở con hẻm sau trường?” An Lương nghĩ về chiếc M8 mà Trần Tư Vũ lái, nếu ba người ngồi trên cùng một chiếc xe, anh chắc chắn sẽ là người ngồi ở phía sau.
Nghĩ tới hàng ghế sau của chiếc M8, An Lương cảm thấy đi ăn ở con hẻm sau trường thì tốt hơn!
Trần Tư Vũ cũng không chê bai: “Vậy chúng ta đi quán lẩu cá tạp hả?”
Chương 2665: Lẽ nào lại thất bại?Trước lời đề nghị của Trần Tư Vũ, An Lương đương nhiên đồng ý: “Quán lẩu cá tạp khá ngon, đúng lúc đã lâu rồi anh chưa qua đó ăn.”
An Lương có nhiều kỷ niệm khó phai trong quán lẩu cá tạp ở phía sau Học viện âm nhạc Quốc gia, chẳng hạn như anh đã từng làm bài kiểm tra bạn thân với Ninh Nhược Sương, cho đến hôm nay An Lương vẫn nhớ rất rõ.
Là một người từng trải, An Lương thực sự không đề xuất mấy bài kiểm tra bạn thân như thế này, dù kết quả bài kiểm tra như thế nào cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, nhỉ?
Lời khuyên cuộc sống: Vĩnh viễn đừng bao giờ thử lòng người!
“Vậy em gọi Thiến Thiến nhé?” Trần Tư Vũ dò hỏi.
“Cô ấy đang ở nhà sao?” An Lương hỏi.
“Ừ!” Trần Tư Vũ trả lời, “Vẫn chưa khai giảng, ngày thường Thiến Thiến cũng không hay đến trường.”
“Hôm nay thôi đi, bữa khác chúng ta đi chơi chung.” An Lương từ chối đề nghị của Trần Tư Vũ, anh hạ giọng nói, “Chúng ta ăn đại một chút rồi về.”
Khuôn mặt của Trần Tư Vũ chợt đỏ lên, cô ấy làm sao không hiểu ý An Lương? Vài phút sau, An Lương và Trần Tư Vũ đã đến quán lẩu cá tạp.
Đang trong thời gian nghỉ hè, việc kinh doanh ở quán lẩu cá tạp hơi ẩm ương. Khi An Lương và Trần Tư Vũ bước vào, bên cạnh bọn họ chỉ có một bàn khách.
Bà chủ quán bưng ly nước chanh đá tới, bà ấy chủ động chào hỏi: “Anh chàng đẹp trai, đã lâu không gặp.”
An Lương gật đầu: “Nghỉ hè mà, nên cháu không đi học. Giờ sắp đi học rồi, không phải cháu tới rồi sao?”
Bà chủ liếc nhìn Trần Tư Vũ bên cạnh An Lương, bà ấy hỏi: “Hôm nay ăn gì?”
“Có trứng cá không bà chủ?” An Lương hỏi.
“Tất nhiên là có, còn là trứng cá tươi mới, đây là món ăn đặc trưng của quán nhà tôi.” Bà chủ quán nói, “Anh chàng đẹp trai, quán của chúng tôi còn có ếch rừng được nuôi trồng, hai người có muốn thử lẩu cay không?”
“Đực hay cái vậy ạ?” An Lương hỏi.
“Đương nhiên là đực.” Bà chủ đáp lại, “Hai người có thể đi phòng bếp sau xem, của chúng tôi là ếch rừng thật sự, tuyệt đối không gian lận.”
Ếch rừng cái không thể dùng để làm lẩu cay, đó là một sự lãng phí.
An Lương đứng dậy nói: “Cháu vẫn nên đi xem thế nào!”
Không ngờ, phòng bếp phía sau của quán lẩu cá tạp khá sạch sẽ, không có tình trạng dơ bẩn lộn xộn. Khi An Lương kiểm tra ếch rừng, bà chủ nói đùa: “Hôm nay cháu chỉ dẫn theo một người bạn gái thôi à, lẽ nào thất bại rồi?”
“…” An Lương không nói nên lời.
Bà chủ này có thể đừng nói chuyện phiếm như vậy được không?
“Giảm giá đi, cháu sẽ nói cho bà chủ nghe.” An Lương đáp lại.
“Giảm 12%?” Bà chủ quán trả lời một cách tùy tiện.
“Xóa số đầu tiên?” An Lương mặc cả.
“Rồi! 20% thì 20%!” Bà chủ quán tò mò.
“Người còn lại lát nữa sẽ đến.” An Lương đáp lại.
“Thế còn người thứ bà thì sao?” Bà chủ quán thật sự bà tám mà, ngay cả Tống Thiến cũng tính luôn?
An Lương cũng không giấu giếm: “Cô ấy đang ở nhà riêng, khoảng cách có hơi xa nên hôm nay sẽ không đến.”
“Ha ha, chàng trai, cháu thật lợi hại!” Bà chủ cảm thán, “Tôi ở trong con hẻm này hơn 10 năm. Trước đây cũng từng nhìn qua những tổ hợp giống như các cháu đây, nhưng tổ hợp của hai cháu là tổ hợp nhan sắc cao nhất!”
“Cảm ơn bà chủ đã khen.” An Lương thản nhiên đáp.
Sau khi rời khỏi phòng bếp, An Lương quay lại chỗ Trần Tư Vũ, Trần Tư Vũ trực tiếp đẩy anh ra: “Đại sư An, anh ngồi phía đối diện đi. Sương Sương đã xuất phát rồi, khoảng 5 phút nữa sẽ tới.”
“Đợi khi nào cô ấy tới rồi tính.” An Lương không có ý động thủ.
Tầm 5 đến 6 phút sau, Ninh Nhược Sương bước vào quán lẩu cá tạp, cô mặc một bộ quần áo thể thao, còn có một chiếc áo chống nắng bên ngoài. An Lương đứng dậy nhường chỗ cho cô.
An Lương thích mối quan hệ hài hòa giữa Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương, anh tôn trọng quy tắc của bọn họ. Vì vậy, khi Ninh Nhược Sương đến, An Lương tránh sang một bên và để Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương ngồi cùng nhau.
Trong quá trình nhường chỗ, An Lương ngửi thấy mùi hương từ trên người Ninh Nhược Sương, có lẽ sau khi khiêu vũ xong, cô ấy đã vội vàng đi tắm thật nhanh?
Nghĩ đến đây, khóe miệng An Lương nở nụ cười.
Ninh Nhược Sương tình cờ nhìn thấy nụ cười của An Lương, dường như cô nghĩ tới điều gì đó, ngay cả gốc tai cũng trở nên đỏ bừng. Sau khi Ninh Nhược Sương ngồi vào chỗ của mình, An Lương ngồi đối diện với họ.
Trần Tư Vũ lắc màn hình điện thoại với An Lương: “Đại sư An, Thiến Thiến đang phàn nàn trong nhóm rằng chúng ta đi ăn mà không gọi cô ấy kìa!”
An Lương lấy điện thoại di động ra kiểm tra tin nhắn, sau đó chọc ghẹo Tống Thiến.
‘An Lương: @Tống Thiến: Nhà em ở bên ngoài Bắc Ngũ Đạo, bây giờ đã hơn 6 giờ, đang là giờ cao điểm, trong lòng em cũng hiểu mà nhỉ?’
‘An Lương: [Bản đồ định hướng]’
‘An Lương: Từ nhà em đến trường mất 1 tiếng 49 phút.’
‘An Lương: Bọn anh gọi em thế nào đây?’
‘Tống Thiến: Vậy thì em muốn học lái mô tô bay!’
‘Tống Thiến: Nếu có một chiếc mô tô bay, em sẽ đến đó trong vòng 10 phút!’
‘Trần Tư Vũ: Em cũng muốn học lái mô tô.’
‘Ninh Nhược Sương: Em cũng muốn.’
‘An Lương: Trung tâm huấn luyện bay Phong Ninh sẽ chính thức khai trương vào ngày 1 tháng 9. Mọi người cũng có thể đến học, anh sẽ đăng ký trước cho mọi người, nhưng mọi người phải chú ý an toàn.’
‘Tống Thiến: Được, đại sư An.’
‘Trần Tư Vũ: Đại sư An nói là được!’
‘Ninh Nhược Sương: Bọn em nghe theo lời của đại sư An.’
‘An Lương: Không đúng, anh đều đồng ý với mọi người rồi, sao mọi người vẫn gọi là đại sư An?’
Lẽ nào không phải là “Chuyện xấu thì đại sư An, chuyện tốt thì chồng ơi” sao?