Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 148 - Chương 2806: Bạn Thân Tốt, Chị Em Tốt!

Chương 2806: Bạn thân tốt, chị em tốt!

Mấy phút sau, An Lương quay về Căn hộ quốc tế Vân Cảnh.

Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương đã ở nhà rồi, Trần Tư Vũ vẫn đang luyện đàn piano như mọi khi. Cô thật sự có thiên phú nhưng cũng rất chăm chỉ luyện tập. An Lương hy vọng cô mèo lớn Đế Đô này sẽ đạt được thành tích tốt trong năm tới.

Dù không thể vô địch thì ít nhất cũng lọt vào tứ kết chứ! Nếu không sao xứng với sự cố gắng của cô được?

Ninh Nhược Sương đang tập yoga, An Lương cảm thấy rằng trình độ yoga của Ninh Nhược Sương gần như có thể bắt kịp Lưu Linh. Mỗi lần anh chơi với Ninh Nhược Sương, cô thường vừa chơi vừa tập yoga khiến An Lương luôn có cảm giác hoảng hốt.

“Hai người đã ăn tối chưa?” An Lương thuận miệng hỏi.

Trần Tư Vũ vừa đánh đàn vừa trả lời: “Bọn em ăn ở nhà rồi.”

Ninh Nhược Sương đồng ý: “Tiểu Ngư kêu bọn em ra ngoài ăn cơm nhưng bọn em không đi.”

“Tại sao lại không đi?” An Lương tò mò.

“Em muốn khiêu vũ, Tư Vũ muốn luyện đàn, nếu là đi ăn cơm, ăn xong còn phải dạo phố mua sắm, sẽ mất nguyên một đêm.” Ninh Nhược Sương giải thích.

Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương xác định rõ vị trí của bọn họ, bọn họ khác với Hồ Tiểu Ngư, Hồ Tiểu Ngư có thể ăn uống vui vẻ nhưng các cô thì không thể.

An Lương thầm thở dài trong lòng, chuyển sang chủ đề khác: “Hai người dừng lại một chút đi, xem qua món quà sinh nhật anh đền bù cho Sương Sương này.”

An Lương vừa nói vừa ngồi xuống ghế sô pha.

Trần Tư Vũ dừng chơi piano, Ninh Nhược Sương ngừng yoga, cả hai đều đi tới bên cạnh An Lương. Trước tiên anh lấy ra một cái hộp gấm màu đỏ, sau đó ra hiệu bọn họ ngồi xuống.

Trần Tư Vũ ngâm nga: “Là mùi rượu!”

Mặc dù Trần Tư Vũ không thích mùi rượu nhưng vẫn ngoan ngoãn bên trên chân trái của An Lương. Ninh Nhược Sương lại hơi thẹn thùng, ngồi xuống bên phải anh.

An Lương đưa hộp gấm đỏ cho Ninh Nhược Sương, tỏ ý cô tự mở ra.

Ninh Nhược Sương cầm lấy chiếc hộp gấm đỏ, cô cẩn thận mở ra, sau đó nhìn thấy viên kim cương hồng cực phẩm trong đám bảo vật bị chìm.

Viên kim cương hồng thượng hạng được trục vớt được từ kho báu trên chiếc tàu đắm ​​nặng năm mươi hai cara, được cắt thành hình ‘trái tim’ tiêu chuẩn, dù chưa tiến hành khảm nạm hay thiết kế gì mà chỉ đặt trong hộp thôi vẫn rực rỡ sáng chói như cũ.

Cả Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương đều bị thu hút bởi viên kim cương hồng tuyệt đẹp này, các cô im lặng nhìn nó, không nói nên lời.

An Lương hỏi: “Thích không?”

Trần Tư Vũ im lặng.

Ninh Nhược Sương cũng im lặng.

Hai người đã không còn là những bông hoa trắng không biết gì như ngày xưa nữa, các cô biết rất rõ viên kim cương này vô giá.

Lúc An Lương tổ chức sinh nhật cho Trần Tư Vũ trước đó, mặc dù anh bao hết sân vận động tổ chim, còn đốt pháo hoa nhưng không tốn quá nhiều tiền, e rằng còn chưa bằng một góc nhỏ của viên kim cương hồng này nữa đúng không?

Vì vậy, Ninh Nhược Sương đang lo lắng không biết Trần Tư Vũ có ý kiến ​​gì không.

An Lương nhìn mèo lớn Đế Đô và cô gái núi băng, bổ sung: “Sinh nhật Tư Vũ năm sau, anh cũng sẽ tặng em một viên kim cương lớn.”

Trần Tư Vũ nép vào lòng An Lương.

“An đại sư, em hiểu ý của anh, anh yên tâm, em không ghen.”

Trần Tư Vũ nói tiếp: “Quan hệ của em và Sương Sương rất tốt, bọn em vừa là bạn thân vừa là chị em.”

Ninh Nhược Sương đồng ý: “Đúng vậy, bọn em vừa là bạn thân vừa là chị em tốt của nhau.”

“Đúng rồi, lai lịch của viên kim cương này rất thần kỳ, nó được vớt lên từ kho báu bị đắm đấy.”

An Lương kể lại từ đầu đến cuối chuyện con tàu đắm chứa kho báu cho Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương nghe.

Sau khi An Lương kể xong, Trần Tư Vũ cảm thán: “An đại sư may mắn quá đấy!”

Ninh Nhược Sương tán thành: “Quả thực rất may mắn!”

“Anh cũng cảm thấy vận may của anh rất tốt.” An Lương ôm Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương vào lòng.

“Chính là vì vận may của anh tốt nên lúc trước mới gặp được Tư Vũ, hiện tại mới có thể ở cùng các em.”

Ninh Nhược Sương nhận thức được nguy hiểm đang đến gần, cô không hề do dự đứng dậy.

“An đại sư, anh uống rượu, cả người đều là mùi rượu hôi rình.”

Trần Tư Vũ nghe thấy Ninh Nhược Sương nhắc nhở, cô cũng cảm nhận được sự nguy hiểm, có điều Ninh Nhược Sương chạy thoát rồi, Trần Tư Vũ có thể trốn được à?

Hơn một giờ sau, Trần Tư Vũ đập vào ngực An Lương, hừ khẽ: “Về sau uống rượu thì không cho phép anh ấy ấy với em!”

Thực tế chứng minh, sau khi nhậu nhẹt, cuộc chơi sẽ bị kéo dài.

Tay phải An Lương nhẹ nhàng vuốt ve mèo lớn, ngáp một cái: “Gần đây luyện tập piano có tiến bộ gì không?”

“Tất nhiên là có rồi!” Trần Tư Vũ vô cùng tự tin trả lời.

“Nếu để em tham gia cuộc thi tranh tài piano quốc tế lúc này, em tin rằng nhất định em có thể đạt được thứ hạng cao hơn.” Trần Tư Vũ bổ sung, cho thấy rằng mình thật sự có tiến bộ.

“Lợi hại!” An Lương khen ngợi.

Anh khích lệ cô: “Cố lên! Anh tin em có thể kiên trì, đạt được thành tích tốt hơn trong năm tới!”

Sau khi được động viên, An Lương vừa chuẩn bị làm một trận nữa thì Trần Tư Vũ đã có cách ứng phó thuần thục, đó là bán đứng chị em tốt của mình, chiêu này rất đơn giản và hiệu quả.

Ngay sau đó, Ninh Nhược Sương lại bị Trần Tư Vũ bán cho An Lương.

Chương 2807: Khẩn cấp! Tôi đang vội!

Lại qua một tiếng sau, Ninh Nhược Sương đưa ra kết luận giống hệt Trần Tư Vũ, đó là tốt nhất đừng tham gia trò chơi sau khi An Lương uống rượu.

Ninh Nhược Sương nép vào trong lòng An Lương, anh thuận miệng hỏi: “Em có thích viên kim cương hồng đó không?”

“Thích.” Ninh Nhược Sương thì thầm.

“Vậy ngày mai chúng ta khảm nó lên mặt dây chuyền nhé?” An Lương đề nghị.

“Dạ!” Ninh Nhược Sương ngoan ngoãn lên tiếng.

An Lương và Ninh Nhược Sương ôm nhau vuốt ve an ủi một lúc, sau đó anh ôm Ninh Nhược Sương đến bên cạnh Trần Tư Vũ. Hôm nay anh định đi ngủ sớm một chút, chủ yếu do uống rượu rồi chơi hai trận liên tục khiến anh hơi buồn ngủ.

Ngày hôm sau.

Gần tám giờ sáng.

Khi An Lương tỉnh dậy, Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương đã không thấy bóng dáng đâu, rõ ràng là đi học rồi. An Lương cầm điện thoại lê, thấy tin nhắn Wechat Trần Tư Vũ để lại, bày tỏ bọn họ đã đi học.

Ngoài tin nhắn của Trần Tư Vũ, An Lương cũng nhận được một số tin nhắn từ Shimizu Makoto.

‘QQQ: Anh An, xin hỏi anh có thời gian rảnh không?’

‘QQQ: Anh An, chúng ta có thể nói chuyện không?’

‘QQQ: Anh An, tôi vẫn còn đang ở Đế đô, tôi hy vọng chúng ta có thể gặp mặt thảo luận một đợt hợp tác mới.”

‘QQQ: Anh An, cấp trên của chúng tôi rất thành khẩn.’

‘QQQ: Anh An, xin hỏi anh có ý hợp tác không?’

‘QQQ: Nếu anh có ý hợp tác, chúng tôi hy vọng sẽ tăng cường hợp tác hơn nữa.’

Tên Shimizu Makoto này gửi liên tục sáu tin nhắn cho An Lương, tất cả đều bày ra nguyện vọng muốn tiếp tục hợp tác của anh ta.

An Lương cười thầm trong lòng, xem ra tình huống của cựu Thủ tướng Nhật Bản còn tệ hơn dự kiến.

Bên kia đã lấy được hai miếng Hoàng Kỳ nghìn năm nhưng vẫn sốt sắng bày tỏ ý định hợp tác như vậy, điều đó cho thấy bên kia thực sự cần thêm rất nhiều Hoàng Kỳ nghìn năm.

An Lương quyết định treo hứng thú của đối phương lên.

Bây giờ anh đang nắm trong tay quyền chủ động tuyệt đối, hợp tác lúc nào, hợp tác như thế nào, điều kiện hợp tác… Tất cả đều do An Lương quyết định, tất nhiên anh có thể treo hứng thú của đối phương.

Trước tiên anh tắm rửa sạch sẽ, sau đó gọi bữa sáng thông qua ứng dụng quản gia, lúc ăn sáng, anh gửi một tin nhắn cho Ninh Nhược Sương.

‘An Lương: Sương Sương, xế chiều hôm nay em có tiết không?’

Ninh Nhược Sương không trả lời tin nhắn ngay lập tức, An Lương đoán rằng cô đang tập vũ đạo. Phải mất gần nửa tiếng sau, Ninh Nhược Sương mới nhắn lại:

‘Ninh Nhược Sương: Buổi chiều em có lớp, nhưng có thể không đi.’

‘An Lương: Vậy chiều nay chúng ta đi khảm viên kim cương hồng kia nhé.’

‘Ninh Nhược Sương: Dạ.’

‘Ninh Nhược Sương: Giữa trưa em sẽ tự về, An đại sư cứ ở nhà chờ em là được rồi.’

‘An Lương: Ừ.’

Gần chín giờ sáng, An Lương đến Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, đã lâu rồi anh không đi tuần tra tình hình của Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai.

Xét thấy Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai nằm ở quận Thạch Sơn, cách Căn hộ quốc tế Vân Cảnh khá xa. Hơn nữa trên tầng cao nhất của Căn hộ quốc tế Vân Cảnh có cảng đậu mô tô bay đời ba, đương nhiên An Lương lựa chọn để đi qua đó bằng mô tô bay đời ba bản cao cấp rồi.

Trong trường hợp bình thường, nếu hơi tắc đường sẽ phải mất một giờ đồng hồ lái xe từ Căn hộ quốc tế Vân Cảnh đến Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai.

Nhưng dùng mô tô bay đời ba bản cao cấp bay thẳng tới thì chỉ mất vài phút.

Dù sao trên bầu trời không bị tắc nghẽn giao thông, hơn nữa tốc độ của chiếc mô tô bay đời ba bản cao cấp thật sự rất nhanh.

Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai có trạm sạc siêu tốc mô tô bay đời ba lớn nhất ở toàn bộ Đế Đô, có khả năng sạc hai trăm chiếc mô tô bay đời ba cùng một lúc.

Lấy chiếc mô tô đời ba bản cao cấp làm ví dụ, dung lượng pin của nó là 200 kwh, trong trạm sạc siêu tốc của Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, chỉ mất sáu phút để sạc từ không lên một trăm phần trăm.

Mặc dù trạm sạc siêu tốc của Tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai đã rất nhanh nhưng nó không phải là phiên bản sạc nhanh cuối cùng, vì bị giới hạn bởi thiết kế sạc của mô tô bay đời ba và nguồn cung cấp điện hạn chế của trạm sạc siêu tốc... nó vẫn tồn tại một số giới hạn.

Nếu như tính năng của pin Graphene được cải thiện, thiết kế sạc của mô tô bay được tối ưu hóa thêm một bước thì tốc độ sạc điện có thể được đẩy nhanh hơn nữa!

Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, cảng đậu mô tô bay.

Sau khi An Lương hạ cánh chiếc mô tô bay đời ba bản cao cấp xuống bến cảng, anh khởi động chức năng sạc tự động. Chức năng sạc tự động yêu cầu trạm sạc siêu tốc phải được trang bị thêm cánh tay robot thông minh.

Thật ra chức năng sạc tự động rất đơn giản, được cấu thành từ hai bộ phận.

Bộ phận thứ nhất là cánh tay robot thông minh của trạm sạc siêu tốc, nó được trang bị công nghệ nhận diện hình ảnh của dự án Hải Đăng. Thông qua công nghệ nhận diện hình ảnh tiên tiến của dự án Hải Đăng, cánh tay robot được điều khiển làm nhiệm vụ lắp đầu sạc vào mối sạc của mô tô bay.

Bộ phận thứ hai là sau khi hệ thống điều khiển của mô tô bay thực hiện chức năng sạc tự động xong, nó sẽ được kết nối với chương trình điều hướng bên trong trạm sạc siêu tốc, nhờ đó hệ thống thông minh sẽ xác định vị trí đậu xe đang trống trong trạm sạc siêu tốc, sau đó điều khiển mô tô bay tự động bay qua.

Hai bên phối hợp với nhau thực hiện chức năng sạc điện tự động.

Chương 2808: Tiến độ cơ sở của dự án sản xuất giai đoạn hai

Chẳng qua trước mắt tính năng này chỉ dành cho mô tô bay đời ba bản cao cấp, hơn nữa còn cần mô tô bay đời ba bản cao cấp đến Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai tiến hành nâng cấp hệ thống điều khiển bay OTA ở bến cảng bên cạnh thì mới có thể sử dụng chức năng sạc tự động được.

Dựa theo kế hoạch của Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, mô tô bay đời ba bản cao cấp mới ra xưởng, thậm chí là mô tô bay đời bốn trong tương lai đều sẽ được trang bị chức năng sạc tự động tiêu chuẩn.

Có điều hiện tại chỉ có bến cảng của Tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai mới cung cấp chức năng sạc tự động, thậm chí các trạm sạc của những nhà khác còn chưa đạt tới cấp bậc sạc siêu tốc, làm gì có sạc tự động được chứ?

An Lương sử dụng chức năng sạc tự động cho phép mô tô bay đời ba bản cao cấp tự sạc, nhân viên an ninh của Công ty bảo an Nhân Nghĩa cũng để mô tô bay đời ba bản cao cấp sạc tự động.

Trong Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, An Lương đi đến phòng làm việc của Tổng giám đốc Ngô Xuân Sinh. Ngô Xuân Sinh là một chuyên gia về công nghệ pin Graphene, chịu trách nhiệm chính trong việc nghiên cứu và phát triển công nghệ pin Graphene và cũng là tổng giám đốc của Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai.

Trong phòng tổng giám đốc, Ngô Xuân Sinh đang báo cáo tình hình của tập đoàn với An Lương, hiện nay Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai vẫn đang cung cấp pin Graphene cho quân đội là chủ yếu.

“Tiến độ cơ sở của công trình sản xuất giai đoạn hai như thế nào?” An Lương hỏi.

“Nhờ có đội thi công của quân đội nên thời gian thi công rất nhanh, hiện tại nhà máy đã gần hoàn thành, một số thiết bị sản xuất đã đến trước thời hạn. Nếu không có bất cứ sự cố nào xảy ra, việc điều chỉnh các thiết bị có thể hoàn thành trước cuối năm, hơn nữa còn có thể sản xuất thử để kiểm chứng.” Ngô Xuân Sinh báo cáo.

Anh chàng này là con lai hiếm hoi nghiên cứu khoa học và quản lý.

Trên phương diện nghiên cứu khoa học, người này đang nghiên cứu sâu hơn về pin Graphene còn về mặt quản lý, anh ta quản lý Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai ngay ngắn rõ ràng.

“Phần công suất có gì thay đổi không?” An Lương hỏi vấn đề nòng cốt.

Hiện tại chìa khóa phát triển của Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai chính là công suất.

Dựa trên kế hoạch ban đầu, công suất công trình thứ hai của Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai có thể đạt 12O Gwh trên một năm, vượt xa công suất hiện tại.

1Gwh tương đương với 1 triệu Kwh, mô tô bay đời ba bản cao cấp cần pin graphene 200 Kwh, công suất 1Gwh tương đương với việc có thể thỏa mãn nhu cầu của năm nghìn chiếc mô tô bay đời ba.

Nếu như 120 Gwh công suất đều được sử dụng để sản xuất mô tô bay, thật ra chỉ có chế tạo ra sáu triệu chiếc khung của mô tô máy mà thôi.

Tuy nhiên, quân đội đã tuyên bố rõ ràng rằng họ cần công suất ít nhất là 100 Gwh, hơn nữa Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai đã nuốt chửng dự án Titan của Apple, bọn họ cần sử dụng pin graphene để chế tạo ra các nguồn năng lượng mới cho xe hơi.

Thế nhưng không phải sản lượng hàng năm của pin graphene 120Gwh không tốt à?

“Nếu không có gì bất ngờ, công trình giai đoạn hai sẽ hoàn toàn đáp ứng các tiêu chuẩn thiết kế, công suất của chúng ta có thể đạt tới 120Gwh!” Ngô Xuân Sinh giải thích.

“Hơi ít.” An Lương thở dài.

Ngô Xuân Sinh gật đầu khẳng định: “Quả thực hơi ít, tôi sẽ nghĩ cách nghiên cứu các phương án công nghệ mới, cố gắng tăng cao sản lượng.”

“Ừ!” An Lương gật đầu.

“Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai đã xử lý vị trí đặt trạm sạc siêu tốc chưa?” An Lương lại hỏi.

Ngô Xuân Sinh phủ nhận: “Tạm thời không có, bởi vì không thể xác định được tình hình của nhà máy điện hạt nhân đời bốn nên cũng không thể xác định tình huống cụ thể của trạm sạc siêu tốc.”

Trạm sạc siêu tốc cần nhà máy điện hạt nhân đời bốn phối hợp.

Do nhu cầu sử dụng năng lượng của các trạm sạc siêu tốc vô cùng lớn, nếu như dùng mạng lưới điện của thành phố phụ tải thì sẽ làm tăng gánh nặng cho mạng lưới điện thành phố thậm chí còn có thể gây sập điện.

Đó là lý do tại sao trạm sạc siêu nhanh phải xây dựng độc lập, do Tập Đoàn pin Graphene Ước Mơ Tương Lai và mạng lưới điện Hạ Quốc hợp tác, cùng nhau thành lập và vận hành nhà máy điện hạt nhân đời bốn.

Gần tới mười hai giờ trưa, An Lương nhắn tin cho Ninh Nhược Sương, nói anh sẽ ăn trưa tại Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, dặn Ninh Nhược Sương giải quyết bữa trưa ở trường học hoặc về nhà dùng ứng dụng quản gia.

An Lương chuẩn bị thị sát căn tin Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, hơn nữa tiếp xúc với các nhân viên bình thường trong giờ ăn trưa để tìm hiểu tình huống cơ bản của Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai.

Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, căn tin.

An Lương định ăn trưa tại căn tin của Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai để tiếp xúc với các nhân viên cấp cơ sở của tập đoàn, tìm hiểu tình huống của bọn họ một chút.

Nếu muốn tìm hiểu tình huống của nhân viên cơ sở thì tất nhiên Ngô Xuân Sinh không được phép đi cùng rồi.

Chương 2809: Người mới An Lương?

Buổi trưa, mười hai giờ mười lăm phút, An Lương đi vào căn tin cùng với các nhân viên an ninh khác của Công ty bảo an Nhân Nghĩa. Căn tin của Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai khá rộng, có thể chứa một nghìn người dùng bữa cùng một lúc.

An Lương xếp hàng gọi bữa trưa. Trong khi xếp hàng, anh đã xác định giá cả một suất ăn ở căn tin Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai.

Giá ở đây được chia thành ba mức, món chay là hai tệ, món mặn năm tệ, món cao cấp là mười tệ.

Nhìn chung đặt mức giá này ở Đế Đô thì khá bình dân.

Dựa trên thông tin hiển thị trên màn hình lớn, các món ăn cao cấp hôm nay gồm có thận heo chiên, lươn xào lăn, cá chép hấp, vân vân... Nhìn nguyên liệu nấu ăn cũng có cảm giác đáng đồng tiền, hơn nữa phong cách nấu nướng còn đến từ khắp nơi trên cả nước.

Thận heo chiên là đặc sản Thịnh Khánh, lươn xào lăn của Ma Đô, cá chép hấp có vị thanh nhẹ, phù hợp khẩu vị của nhiều người.

“Xin hỏi anh cần gì?” Đến cửa sổ gọi món, nhân viên phục vụ hỏi trước.

An Lương trả lời: “Thận heo chiên, lươn xào lăn, cá chép hấp, thêm salad cà chua, súp đậu hũ và một phần cơm.”

Nhân viên phục vụ kỳ lạ nhìn An Lương: “Muốn nhiều như vậy à?”

An Lương gật đầu: “Ừ.”

“Được.”

Nhân viên phục vụ cũng không hỏi thêm, trong lòng thầm đoán, chẳng lẽ An Lương là nhân viên mới hoặc mời khách ăn cơm à?

Bởi vì giá suất ăn trong căn tin Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai có hệ số điều chỉnh biến động, nên cần xem quy tắc điều chỉnh để kiểm tra có tình huống lãng phí hay không.

An Lương gọi năm món, nếu ăn hết thì không sao, nếu ăn không hết thì thế nào?

Như vậy sẽ bị đánh giá là cố ý lãng phí, sau đó hệ thống sẽ tự động điều chỉnh giá đồ ăn thức uống của An Lương.

Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai có dự án Hải Đăng, công nghệ nhận diện hình ảnh rất tiên tiến, nó cũng được áp dụng trong căn tin, nếu công nghệ nhận diện hình ảnh phát hiện tình huống lãng phí thì sẽ tiến hành thêm một bước xét duyệt thủ công.

Ở Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, nhân viên chỉ có thể sử dụng thẻ của bản thân, không tồn tại tình huống mua cơm giúp người khác, cũng không cần nạp tiền trước, mọi chi phí ăn uống đều được ghi thẳng vào hồ sơ của nhân viên, cuối cùng kết toán dựa trên món ăn thêm cuối cùng.

Tất nhiên cách quản lý của Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai cũng rất thân thiện, mặc dù không thể cho người khác mượn thẻ nhân viên nhưng có thể chọn thêm nhiều món để mời đồng nghiệp khác cùng ăn.

Tất cả các món ăn trong căn tin đều áp dụng chế độ đóng gói sẵn, sau khi gọi món, nhân viên phục vụ chỉ cần lấy món tương ứng ra và xếp vào khay.

An Lương gọi năm món, đều là năm món riêng biệt.

Nhìn năm cái bát chứa thức ăn được đóng gói, An Lương hiểu ra tại sao lúc đó nhân viên phục vụ lại hỏi ý của anh, bởi vì khẩu phần của mỗi món ăn đều rất đầy đủ.

An Lương bưng khay đi đến một bàn dài, ở đó đã có ba người ngồi trước, anh chủ động hỏi thăm: “Nơi này có ai không?”

Một người đàn ông trung niên đeo kính liếc nhìn An Lương, sau đó lắc đầu nói: “Không có ai.”

“Cảm ơn.” An Lương đặt khay xuống.

Người đàn ông trung niên đeo kính liếc nhìn khay của An Lương, anh ta có lòng tốt nhắc nhở: “Cậu nhóc, lát nữa cố gắng ăn càng nhiều càng tốt, hạn chế lãng phí đến mức tối đa, nếu như cậu là người mới thì chỉ nhận một lời cảnh cáo thôi.”

“Hả?”

An Lương nghi ngờ hỏi: “Như vậy có nghĩa gì?”

Ngồi bên cạnh An Lương là một thanh niên, cậu ta không nhịn được phì cười: “Ha ha, người anh em, anh vẫn chưa đọc sách hướng dẫn nhận chức à?”

An Lương thuận theo ý đối phương gật đầu.

Cậu thanh niên giải thích cơ chế điều chỉnh giá cả suất ăn của Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, cuối cùng bổ sung: “Nếu hành vi của anh bị đánh giá là lãng phí thức ăn, giá cả trong căn tin sẽ bị phạt tăng từ một phết năm đến ba lần, hơn nữa sẽ kéo dài một tháng mới loại bỏ hình phạt này.”

“Giá cả của căn tin chúng ta thực sự rất rẻ, hơn nữa hương vị cũng rất ngon, hiện tại mỗi ngày tôi đều ăn ba bữa ở đây.” Cậu thanh niên cảm thán.

“Vì vậy tốt nhất anh nên ăn nhiều một chút. Nếu cảm thấy ăn không hết thì tôi có thể chia sẻ một chút, miễn cho anh bị cảnh cáo, sau này lại lãng phí đồ ăn thêm một lần nữa thì sẽ bị phạt mức cao nhất là gấp ba lần đấy.” Cậu thanh niên nhắc nhở.

An Lương gửi một lời mời: “Vậy làm phiền mọi người rồi, xin mọi người giúp đỡ tôi với nhé.”

Người đàn ông trung niên đeo kính mỉm cười đồng ý.

Hai bên tán gẫu tình hình căn tin một phen thì An Lương chủ động hỏi thăm: “Người anh em, trong tập đoàn cần chú ý cái gì khác nữa không?”

Cậu thanh niên ngồi cạnh An Lương trả lời: “Ngoài việc lãng phí đồ ăn ra, điều quan trọng nhất là phải giữ bí mật và cấm rò rỉ thông tin công việc ra bên ngoại, đặc biệt là các vị trí trong bộ phận kỹ thuật. Những thứ này đều có trong sổ tay hướng dẫn nhận chức, anh thật sự không đọc gì à?”

Lúc cậu thanh niên hỏi, người đàn ông trung niên đeo kính vừa liếc nhìn An Lương vừa cầm điện thoại trên bàn lên gửi một tin nhắn.

Sau khi gửi tin, người đàn ông trung niên đeo kính chủ động bắt chuyện với An Lương, giải thích một số dự án chú ý liên quan của Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai.

Tuy nhiên chưa đầy ba phút, bốn gã nhân viên an ninh đi đến căng tin, hơn nữa còn đi thẳng đến bàn của An Lương.

Chương 2810: Nhiệm vụ ngẫu nhiên và không chuyên nghiệp

Bộ phận bảo an của Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai do Cục Điều tra An ninh Quốc gia phụ trách, có khá nhiều bảo an từng là nhân viên hiện trường của Cục Điều tra An ninh Quốc gia.

Lần này, một trong bốn bảo an đến đây là nhân viên hiện trường của Cục An ninh điều tra Quốc gia, người này mang vũ khí theo tiêu chuẩn khi làm nhiệm vụ hiện trường của Cục Điều tra An ninh Quốc gia.

“Đội trưởng Nhạc, chính là người này!”

Sau khi nhìn thấy bốn thành viên đội bảo an, người đàn ông trung niên đeo kính ngay lập tức chỉ về phía An Lương.

Nhạc Phong Dương là đội trưởng đội bảo an của Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai và là nhân viên hiện trường của Cục Điều tra An ninh Quốc gia.

Năm nay Nhạc Phong Dương đã bốn mươi sáu tuổi, vì lớn tuổi nên ông ta được điều từ bộ phận hiện trường của Cục Điều tra An ninh Quốc gia sang bộ phận an ninh của Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai.

“Giám đốc thanh tra Lôi, anh hiểu lầm rồi, đây là quản lý cấp cao của tập đoàn chúng ta, sếp An.”

Đầu tiên Nhạc Phong Dương giải thích rõ đây chỉ là hiểu lầm, sau đó nhìn về phía An Lương: “Sếp An, xin hỏi anh có chuyện gì không?”

An Lương không trả lời Nhạc Thính Phong, anh nhìn người đàn ông trung niên đeo kính: “Xin chào, tôi tên là An Lương.”

Người đàn ông trung niên đeo kính ngượng ngùng đáp: “Chào sếp An, tôi là chuyên viên kỹ thuật nhận diện hình ảnh của dự án Hải Đăng, tên của tôi là Lôi Tùng.”

“Tôi rất tò mò, tại sao ông lại liên lạc với nhân viên an ninh?” An Lương hỏi.

“Biểu hiện của cậu rất kỳ lạ.” Lôi Tùng trả lời.

“Đãi ngộ của tập đoàn chúng ta rất tốt, dưới tình huống bình thường, nếu được may mắn gia nhập tập đoàn đều sẽ xem qua sổ tay hướng dẫn nhận chức một lượt.”

“Ngoài ra, tập đoàn chúng ta còn có một cuộc thi đầu vào. Nếu như thành tích thi đầu vào không đạt, thậm chí có thể bị sa thải, vì vậy biểu hiện vừa rồi của sếp An...”

Lôi Tùng chưa nói hết, nhưng ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng.

Nói đơn giản là An Lương thiếu chuyên nghiệp!

An Lương muốn cải trang vi hành nhưng không biết nhân viên Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai có tính cảnh giác rất cao, có chút vấn đề đều liên hệ với nhân viên an ninh ngay lập tức.

“Thì ra là thế!” An Lương gật đầu.

“Nếu thân phận của tôi đã bị bại lộ thì tôi ngả bài luôn, hành động lần này của tôi là để tìm hiểu tình hình của các nhân viên cơ bản.” An Lương lật ngửa ván bài nói rõ.

“Vì vậy bất kể trong phương diện sinh hoạt hay công tác, mọi người có vấn đề gì cần giải quyết ngay lập tức không?” Anh lại bổ sung.

Lúc anh hỏi, Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đưa ra lời nhắc nhở.

‘Tinh!’

‘Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Một công ty tuyệt vời nên được nhân viên yêu mến!’

‘Nội dung nhiệm vụ: Cố gắng giúp nhân viên giải quyết những vấn đề gặp phải trong công việc và cuộc sống, để nhân viên hăng say làm việc cống hiến cho công ty.’

‘Phần thưởng nhiệm vụ: Xác định dựa trên mức độ hoàn thành nhiệm vụ.’

Thế mà lại kích hoạt nhiệm vụ?

Vốn dĩ An Lương chỉ muốn quan tâm đến hoàn cảnh của những nhân viên cơ bản trong Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai mà thôi, anh chịu ảnh hưởng sâu sắc từ An Thịnh Vũ, rất yêu thích triết lý lấy con người làm gốc rễ mà Công ty kiến trúc An Thịnh hướng tới.

Kết quả thế mà lại kích hoạt nhiệm vụ, đúng là niềm vui ngoài ý muốn!

Trước câu hỏi của An Lương, Lôi Tùng hơi do dự, ngược lại cậu thanh niên ngồi bên cạnh An Lương đã chủ động nói: “Xin chào sếp An, tôi tên là Phí Minh Hiên, hiện đang là trợ lý kỹ thuật của dự án động năng thu hồi Titan.”

“Chào cậu.”

An Lương hỏi: “Cậu có vấn đề gì cần phản hồi à?”

Phí Minh Hiên gật đầu liên tục: “Đúng vậy, thưa sếp An, tôi muốn nói về phương diện kỹ thuật. Trước đây tôi đã đề xuất một đề xuất một phương án cải tiến trong tổ công tác kỹ thuật của dự án động năng thu hồi Titan, nhưng nó không được cấp trên chấp nhận.”

Phí Minh Hiên nói tiếp: “Tuy nhiên, một tuần sau, cấp trên của tôi lại thay đổi kế hoạch của tôi, lúc đưa ra lại thì đã biến kế hoạch đó trở thành kế hoạch của riêng ông ta, nhận phần công lao này về mình...”

“Vì vậy, tôi hy vọng tập đoàn chúng ta có thể bảo vệ quyền lợi của người mới trên phương diện này. Dù sao nếu mọi việc cứ tiếp diễn như vậy, kỹ thuật do người mới đề xuất sẽ luôn bị cấp trên của họ cướp đi công lao. Vậy động lực nào để cho người mới sáng tạo cái mới chứ?” Phí Minh Hiên giải thích.

An Lương nhíu mày: “Tập đoàn của chúng ta còn có chuyện như vậy à?”

Nhạc Phong Dương hơi lúng túng đáp lại: “Dự án Titan đến từ đội ngũ Apple, bên họ có quyền tự do rất lớn trong khâu quản lý nên rất có thể xảy ra tình trạng như vậy.”

“Vậy thì tăng cường quản lý! Người nào có vấn đề, trước tiên cảnh cáo, nếu không nghe lời thì cứ xử lý theo quy định.”

An Lương lớn tiếng hỏi: “Chuyện này giao cho ông xử lý, có vấn đề gì không?”

Nhạc Phong Dương vội vàng cam đoan: “Hoàn toàn không có vấn đề!”

An Lương nhìn về phía Phí Minh Hiên, áy náy nói: “Thật xin lỗi, đây là sơ hở trong khâu quản lý của tập đoàn. Cảm ơn những ý kiến ​​đóng góp quý báu của cậu. Đúng rồi, hiện tại cậu đang ở cấp nào?”

Sắc mặt Phí Minh Hiên đầy vui vẻ, nhanh chóng trả lời: “Tôi mới gia nhập công ty chưa tới ba tháng, hiện đang là nhân viên kỹ thuật cấp một của bộ phận kỹ thuật.”

“Vậy tăng lên một cấp, lên nhân viên kỹ thuật cấp hai của bộ phận kỹ thuật.” An Lương thuận miệng nói.

“Cảm ơn sếp An!” Phí Minh Hiên cảm kích nói.

Chương 2811: Khen thưởng năng lực!

Tăng từ nhân viên kỹ thuật cấp một lên cấp hai, đầu tiên tiền lương tăng thêm hai mươi phần trăm, hơn nữa tiền thưởng cuối năm từ một tháng lương lên hai tháng lương, ngoài ra còn có thêm trợ cấp ăn uống, trợ cấp đi lại và cả trợ cấp sinh hoạt.

Dưới tình huống bình thường, để tăng từ cấp một lên cấp hai phải tốn ít nhất một năm, Phí Minh Hiên mới vừa nhận chức chưa được ba tháng đấy!

Lôi Tùng nhìn thấy An Lương khen thưởng Phí Minh Hiên thì hơi do dự, ông ta có nên đưa ra vấn đề của mình không nhỉ?

Trong căn tin lớn Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, bàn của An Lương thu hút rất nhiều sự chú ý nhưng vì có sự tồn tại của nhân viên an ninh, mặc dù các nhân viên khác muốn xem náo nhiệt nhưng cuối cùng vẫn chọn cách kiềm chế.

“Giám đốc An, tôi cũng gặp phải vấn đề.” Cuối cùng Lôi Tùng lựa chọn mở miệng.

“Mời nói.” An Lương mỉm cười nhìn Lôi Tùng.

Anh đã kích hoạt nhiệm vụ ngẫu nhiên trong hệ thống, hơn nữa phần thưởng còn được xác định dựa trên mức độ hoàn thành nhiệm vụ, sao An Lương lại sợ rắc rối được?

Càng rắc rối càng tốt!

Lôi Tùng giải thích: “Tôi có một đứa con trai, năm nay sáu tuổi, mắt thấy sắp đến tuổi đi học rồi nhưng bây giờ lại có một vấn đề bày ra.”

Lôi Tùng nói tiếp: “Dựa trên hoàn cảnh của gia đình chúng tôi, mặc dù con cái của chúng tôi đủ điều kiện để theo học các trường tiểu học ở Đế Đô nhưng tình hình thực tế vẫn tồn tại những vấn đề nhất định.”

Chính phủ Đế Đô quy định trong điều kiện sở hữu giấy phép cư trú và làm việc ở đây, trẻ em nhập học được đối xử bình đẳng dựa trên hộ khẩu Đế Đô.

Tuy nhiên vẫn có sự khác biệt trong đối xử bình đẳng! Ví dụ không thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học ở Đế Đô thì sao?

Hay là khi xét duyệt tài liệu chứng nhận có khả năng xuất hiện tình huống xét duyệt thất bại hay không?

Trước mắt Lôi Tùng gặp phải vấn đề như vậy, ông ta mới gia nhập tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, thời gian làm việc ở Đế Đô còn ngắn nên ông ta vẫn chưa qua xét duyệt.

Sau khi Lôi Tùng giải thích cặn kẽ vấn đề cụ thể, ông ta lại bổ sung: “Ở trong tập đoàn của chúng ta còn có rất nhiều tình huống như vậy, hiện tại rất nhiều phụ huynh đang buồn rầu về vấn đề này.”

An Lương nhìn Nhạc Phong Dương, ý hỏi Nhạc Phong Dương có chuyện như thế này không, ông ta gật đầu.

An Lương giải thích cho Lôi Tùng: “Chuyện này cũng có thể giải quyết, sau này tập đoàn sẽ thông báo trong thư về việc thống kê nhu cầu cho con cái đến trường của các gia đình, sau đó sẽ giải quyết một cách thống nhất.”

An Lương nói thêm: “Việc này sẽ hoàn thành trong vòng ba ngày!”

Quả thật vấn đề con cái đi học ở Đế Đô là một bài toán rất khó đối với người dân bình thường nhưng đối với An Lương, đó chẳng phải chỉ là một bữa sáng thôi à?

Bởi vì chính phủ Đế Đô quy định rằng đối với nhân viên có giấy phép cư trú và làm việc ở Đế Đô, việc con cái nhập học được xử lý dựa theo hộ khẩu Đế Đô, chỉ là vấn đề thi hành bởi các bộ phận phía dưới.

Nếu có sự hỗ trợ về mặt luật lệ, An Lương có thể dễ dàng giải quyết vấn đề này.

Khoảng ba giờ chiều, An Lương đã thu thập xong ý kiến ​​của nhân viên cấp cơ sở của Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, cuối cùng có ba vấn đề cần phải giải quyết.

Bao gồm vấn đề chiếm đoạt kỹ thuật của Phí Minh Hiên, vấn đề giáo dục con cái của Lôi Tùng và một số vấn đề về ký túc xá của nhân viên đã kết hôn, hy vọng tập đoàn có thể cung cấp một số ký túc xá dạng căn hộ.

Về vấn đề ký túc xá nhân viên, An Lương không keo kiệt, bởi vì ký túc xá nhân viên còn có thể giải quyết vấn đề an toàn của nhân viên.

Dù sao Tập đoàn Công nghệ graphene Ước Mơ Tương Lai là nhà cung ứng pin graphene duy nhất trên thế giới. Mỗi ngày đều có vô số người đang rình trộm kỹ thuật pin graphene của Tập đoàn Công nghệ graphene Ước Mơ Tương Lai.

Vì vậy sắp xếp một số chuyên gia kỹ thuật và nhân viên kỹ thuật cao cấp trong ký túc xá nhân viên thực sự là một phương án quản lý an toàn rất tốt.

An Lương giao việc thứ nhất và thứ ba cho Ngô Xuân Sinh xử lý, việc học hành của con cái thì giao cho thành viên Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, ra giá một nghìn điểm cống hiến.

Dù chỉ có một nghìn điểm cống hiến nhưng cuối cùng nhiệm vụ này phải thông qua truyền thống đổ xúc sắc của Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh để quyết định.

Bởi đối với hầu hết các thành viên của Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, đây chỉ là chuyện tiện tay mà thôi, nhân tiện lấy được một nghìn điểm cống hiến, lẽ nào không tốt à?

Kết quả cuối cùng của việc đổ xúc xắc một lần nữa đã chứng minh Hồ Tiểu Ngư chính là một chú cá koi! Cô ấy chiến thắng một cách dễ dàng!

Đối mặt với tình huống này, các thành viên của Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh đều bất đắc dĩ không biết làm thế nào, ai bảo Hồ Tiểu Ngư may mắn chứ?

Xin lỗi, đúng là số đỏ có thể muốn làm gì thì làm!

Sau khi bụi trần đổ xúc xắc của Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh bên này lắng xuống, Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đưa ra lời nhắc nhở mới:

‘Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên: Một xí nghiệp tuyệt vời nên được nhân viên yêu quý!’

‘Dựa trên mức độ hoàn thành nhiệm vụ, nhận được các phần thưởng sau:

Phần thưởng thứ nhất: Kế hoạch đổi mới kỹ thuật sản xuất pin graphene!

Phần thưởng thứ hai: Tiến độ nghiên cứu phát minh kỹ thuật pin graphene đời thứ hai được đẩy nhanh!’

Chương 2812: Hợp tác không hề có thành ý!

Kế hoạch đổi mới công nghệ sản xuất pin graphene có nghĩa là công nghệ sản xuất pin graphene tiên tiến hơn sẽ có tác dụng nâng cao hiệu quả sản xuất.

Sau khi được áp dụng vào cơ sở sản xuất giai đoạn hai của Tập đoàn Công nghệ graphene Ước Mơ Tương Lai sẽ làm tăng năm mươi phần trăm năng lực sản xuất hàng năm!

‘Lưu ý đặc biệt: Giải thưởng này được cung cấp bởi một chuyên gia công nghệ pin graphene dùng tên hiệu là Ngô Xuân Sinh.’

An Lương nhìn phần thưởng ‘Kế hoạch đổi mới công nghệ sản xuất pin graphene’, trong lòng thầm vui mừng vì phần thưởng này thật sự rất tốt.

Vốn dĩ An Lương cảm thấy năng lực sản xuất hàng năm của cơ sở sản xuất giai đoạn hai của Tập đoàn Công nghệ graphene Ước Mơ Tương Lai vẫn không đủ, hiện tại Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng lại ban thưởng tăng cao khả năng sản xuất, không phải quá tốt rồi à?

Càng quan trọng hơn là nguồn gốc của công nghệ này rất hợp lý, dưới tình huống Ngô Xuân Sinh cung cấp, tuyệt đối hoàn toàn tự nhiên, không có bất kỳ sơ hở nào!

Phần thưởng của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng vẫn luôn phù hợp suy luận, An Lương đặc biệt yêu thích điều này! Đọc xong phần thưởng thứ nhất, An Lương mới nhìn phần thưởng thứ hai.

Phần thưởng thứ hai cũng là một phần thưởng rất tốt.

Hiện tại Ngô Xuân Sinh đang khai phá pin graphene đời thứ hai.

Sự khác biệt lớn nhất giữa pin graphene đời hai và pin graphene đời đầu là mật độ năng lượng.

Mặc dù mật độ năng lượng của pin Graphene hiện tại đã vượt xa pin lithium cùng một thể tích nhưng so với nhiên liệu hóa học thì nó vẫn chỉ là đứa em trong những người em trai như cũ.

Cải tiến lớn nhất của pin graphene đời hai là sự tăng lên ở mật độ năng lượng.

Theo suy nghĩ của Ngô Xuân Sinh, ít nhất mật độ năng lượng của pin graphene đời hai sẽ tăng lên hai mươi phần trăm, hơn nữa tốc độ sạc cần phải được cường hóa thêm một bước nữa.

Đáng tiếc Ngô Xuân Sinh vẫn không đạt được bước tiến bộ hiệu quả nào!

Giờ đây với phần thưởng thứ hai, An Lương tin rằng Ngô Xuân Sinh có thể gặt hái được thành quả nghiên cứu phát minh.

Vào khoảng bốn giờ chiều, An Lương và nhân viên an ninh của Công ty bảo an Nhân Nghĩa điều khiển chiếc mô tô bay đời ba bản cao cấp rời khỏi Tập đoàn Công nghệ graphene Ước Mơ Tương Lai.

Chưa tới mười phút sau, An Lương thuận lợi trở lại Căn hộ quốc tế Vân Cảnh, chuẩn bị gọi điện cho Ninh Nhược Sương cùng đi xử lý việc khảm viên kim cương hồng cực phẩm.

An Lương không tìm thấy Ninh Nhược Sương trong căn hộ số 8806 ở Căn hộ quốc tế Vân Cảnh, anh đang định liên lạc với cô thì nhận được tin nhắn từ Shimizu Makoto.

‘QQQ: Chào anh, ông chủ của chúng tôi rất có thành ý hợp tác, hy vọng các anh có thể gặp mặt nói chuyện cụ thể.’

Đối với tin nhắn mà Shimizu Makoto gửi đến, An Lương thầm mỉm cười, có vẻ như cựu Thủ tướng Nhật Bản đang sốt ruột lắm nhỉ?

Chẳng biết sao lại thiếu một chút thành ý rồi!

‘AAA: Nếu kế hoạch hợp tác của các người vẫn chỉ là tổ chức một cuộc biểu tình phản đối kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân thì chúng ta không cần thiết tiếp tục hợp tác nữa.’

‘AAA: Tổ chức cuộc biểu tình phản đối kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân?’

‘AAA: Chúng tôi không thể tự tổ chức à?’

‘AAA: Chỉ cần chúng tôi muốn, chúng tôi có thể tổ chức một cuộc biểu tình với quy mô càng lớn hơn.’

‘AAA: Anh là người thông minh, ông chủ của anh cũng là một người thông minh. Tôi tin rằng tất cả các anh đều hiểu rõ, một cuộc diễu hành như vậy có ích gì?’

‘AAA: Nếu đã vô ích, tại sao các anh lại cảm thấy có thể được lợi ích gì từ chỗ tôi?’

Trước câu trả lời của An Lương, vẻ mặt Shimizu Makoto đầy bất đắc dĩ, tất nhiên anh ta hiểu ý của An Lương. Thật ra anh ta cũng không nghĩ An Lương sẽ đồng ý, chỉ là tin nhắn gửi từ bên phía Kenta Takeda như vậy mà thôi.

‘QQQ: Xin các anh bình tĩnh đừng gấp, tôi lập tức phản hồi lại ý của các anh với ông chủ.’

‘AAA: Các người cần phải đưa ra thành ý, nếu không thì không cần thương lượng nữa.’

Sau khi trả lời tin nhắn, An Lương lập tức bấm số gọi cho Ninh Nhược Sương. Trước đó anh đã đồng ý với cô đi đặt hàng sợ dây chuyền khảm viên kim cương hồng cực phẩm theo yêu cầu, anh nán lại Tập đoàn Công nghệ graphene Ước Mơ Tương Lai hơi lâu, kết quả Ninh Nhược Sương vẫn chưa trở lại?

Chờ cuộc gọi kết nối, An Lương hỏi trước: “Sương Sương, em không ở nhà hả?”

Ninh Nhược Sương đáp: “Không ở nhà, em đang đi mua sắm với mấy người Tiểu Vũ ở SKP, anh xong chưa?”

“Vừa mới xong việc, anh đang ở nhà, mọi người chờ một lát, anh qua đó ngay.” An Lương đáp lại.

“Đúng rồi, em có mang theo đồ không?” An Lương hỏi.

“Không, nó nằm trong phòng ngủ chính của căn hộ 8806, em đặt nó dưới gối đầu, anh tìm một chút.” Ninh Nhược Sương đáp lại.

“Được!” An Lương nói: “Lát nữa gặp lại nhé.”

“Dạ dạ!” Ninh Nhược Sương ngoan ngoãn đồng ý.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, An Lương tìm thấy viên kim cương hồng cực phẩm dưới gối đầu trong phòng ngủ chính, hình trái tim gần như hoàn hảo, độ tinh khiết không hề có tỳ vết và màu hồng nhạt lộng lẫy đã khiến viên kim cương hồng này trở nên vô giá!

An Lương đặt lại viên kim cương hồng cực phẩm vào trong hộp gấm, sau đó mang hộp gấm đến Trung tâm thương mại SKP cách đó không xa.

Chương 2813: Chế tạo miễn phí?

Chưa tới hai mươi phút sau, An Lương đã đến Trung tâm thương mại SKP, sau đó tìm thấy Ninh Nhược Sương và Hồ Tiểu Ngư đang ở quán trà TWG. Bên cạnh hai người còn có em gái Chu Vinh Hoa là Chu Lâm Lâm và em gái của Bàng Chính Phong, Bàng Triều Hà.

Trần Tư Vũ và Hồ Tiểu Ngư đã hình thành vòng bạn bè thân thiết của họ ở vòng tròn Đế Đô, đám chị em gái bọn họ cũng thường xuyên tụ tập với nhau.

“Anh Lương, bên này!” Hồ Tiểu Ngư chủ động chào hỏi.

“Anh Lương.”

“Anh Lương.”

Chu Lâm Lâm và Bàng Triều Hà cũng chia ra chào anh.

An Lương đi tới, ngồi xuống bên cạnh Ninh Nhược Sương, nhìn ba người Hồ Tiểu Ngư, nói đùa: “Các người lại trốn tiết hả?”

Hồ Tiểu Ngư trợn tròn mắt, đáp: “Còn không phải do giúp anh Lương giải quyết chuyện giáo dục con cái của nhân viên Tập đoàn Công nghệ graphene Ước Mơ Tương Lai đấy à?”

An Lương: Thật muốn ói.jpg

“Tôi không gánh cái nồi này đầu!”

Đối với gia đình của Hồ Tiểu Ngư, chẳng phải đây là chuyện có thể giải quyết chỉ bằng một cú điện thoại thôi à? Vì vậy An Lương không gánh tội đâu!

Hồ Tiểu Ngư đổi chủ đề hỏi thăm: “Anh Lương, mau để chúng tôi mở mang kiến thức quà sinh nhật anh tặng chị Sương Sương nào!”

Chu Lâm Lâm và Bàng Triều Hà cũng ồn ào theo.

An Lương không có giấu giếm, đặt hộp gấm chứa viên kim cương hồng cực phẩm lên bàn, sau đó mở hộp ra.

Hồ Tiểu Ngư ngạc nhiên nhìn viên kim cương hồng cực phẩm, vẻ mặt đầy hâm mộ: “Oa! Một viên kim cương hồng siêu lớn! Thích quá!”

Chu Lâm Lâm tán thành: “Thật hâm mộ chị Sương Sương!”

Bàng Triều Hà cảm thán: “E rằng viên kim cương hồng này là vật vô giá nhỉ?”

Trong quán trà TWG ở Trung tâm mua sắm SKP, An Lương lấy viên kim cương hồng cực phẩm ra đặt trên bàn trà, để ba người Hồ Tiểu Ngư thưởng thức.

Trước tiếng cảm thán của Bàng Triều Hà, Hồ Tiểu Ngư nhắc nhở: “Tự tin lên, viên kim cương hồng này vô giá thật đấy!”

Sau đó cô nhìn về phía An Lương: “Anh Lương định tìm thương hiệu nào để thiết kế nó?”

An Lương cười trả lời: “Tất nhiên là Van Cleef & Arpels rồi!”

Hồ Tiểu Ngư đồng ý: “VCA đúng là sự lựa chọn thích hợp nhất.”

Van Cleef & Arpels có tay nghề rất tuyệt vời trong lĩnh vực trang sức cao cấp đặt theo yêu cầu, đây chính là thứ mà Van Cleef & Arpels vẫn luôn lấy làm tự hào.

“Công nghệ inlay bí mật, hay còn được gọi là kỹ thuật khảm kim cương không viền.”

Kỹ thuật khảm kim cương không viền có nghĩa nhìn bên ngoài đồ trang sức không thấy bất cứ giá đỡ hoặc đế kim loại nào.

Loại công nghệ này là kỹ thuật đặc biệt của Van Cleef & Arpels. Hầu hết các thương hiệu trang sức đều không thể khảm không viền, mặc dù có một số thương hiệu cao cấp có thể khảm được nhưng chất lượng lại không thể so sánh với Van Cleef & Arpels.

Lấy một chiếc nhẫn kim cương làm ví dụ, nhẫn của thương hiệu cấp thấp được thiết kế với bốn móng vuốt kim loại để giữ viên kim cương, tốt hơn thì dùng khung chứa viên kim cương. Tuy nhiên khảm không viền của Van Cleef & Arpels thì khác, nó mang lại cảm giác tự nhiên hình thành, không có dấu vết chỉnh sửa.

Vì vậy chắc chắn lựa chọn đầu tiên của An Lương sẽ là Van Cleef & Arpels.

Đám người An Lươn ngồi ở quán trà TWG chưa tới mười lăm phút thì tiến về phía cửa hàng Van Cleef & Arpels trong Trung tâm mua sắm SKP.

Lúc An Lương dẫn Ninh Nhược Sương và mấy người Hồ Tiểu Ngư đến, Lâm Ny nhận ra An Lương đầu tiên. Lúc trước An Lươnng dẫn Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương đến mua đồ trang sức trị giá gần năm trăm vạn nhân dân tệ khiến cho Lâm Ny có ấn tượng sâu sắc.

“Anh An, chào buổi chiều, chào mừng đến với Van Cleef & Arpels.” Lâm Ny khách khí chào hỏi.

An Lương khẽ gật đầu, sau đó nói rõ nhu cầu của mình: “Tôi cần đặt một món trang sức theo yêu cầu.”

“Tất nhiên là không có vấn đề gì, Van Cleef & Arpels chúng tôi cung cấp các dịch vụ đặt theo yêu cầu cho khách hàng, hơn nữa còn có danh tiếng rất tốt, chắc chắn sẽ làm hài lòng anh An.” Lâm Ny đáp lại.

“Xin hỏi anh An cần đặt loại trang sức nào theo yêu cầu?” Lâm Ny hỏi.

An Lương lấy hộp gấm chứa viên kim cương hồng cực phẩm ra đặt trên quầy, sau đó mở hộp gấm ra.

“Tôi cần các người thiết kế một mặt dây chuyền từ viên kim cương hồng này.”

Lâm Ny liếc nhìn viên kim cương hồng cực phẩm, sắc mặt hơi thay đổi, lập tức trả lời: “Anh An, mời qua bên này, mời anh vào phòng khách quý, tôi sẽ liên hệ với quản lý cửa hàng ngay lập tức.”

Lâm Ny nói thêm: “Tổng giám thiết kế khu vực Hạ Quốc Lạc Tiểu Vân đúng lúc đang ở SKP, quản lý cửa hàng chúng tôi đang đưa bà Lạc Tiểu Vân đi thăm đồng nghiệp, tôi sẽ liên hệ với họ ngay lập tức.”

An Lương gật đầu đồng ý, sau đó được mời vào phòng khách quý.

Trong phòng khác quý, sắc mặt Hồ Tiểu Ngư vô cùng vui vẻ: “Mấy thương hiệu trang sức cao cấp này thực sự rất biết chơi, Tổng giám thiết kế của Van Cleef & Arpels khu vực Hạ Quốc lại đến thăm đồng nghiệp. Chắc chắn là đang do thám tình hình của kẻ thù, để xem đồng nghiệp có thiết kế sáng giá nào không, rồi học hỏi từ họ.”

Ninh Nhược Sương tò mò hỏi: “Mấy thương hiệu cao cấp cao cấp này cũng sao chép à?”

Hồ Tiểu Ngư lắc đầu phủ định: “Nếu như là Van Cleef & Arpels thì chỉ là tham khảo thôi, nhà bình thường mới là người bị hại.”

Trong ngành công nghiệp trang sức luôn tồn tại những người thích ăn cắp ý tưởng của thương hiệu trang sức Hạ Quốc, trên thực tế các thương hiệu cao cấp cũng thích sao chép.

Chương 2814: Chế tạo miễn phí? (2)

Ví dụ như Tiffany có tiếng tăm lừng lẫy, mặc dù thương hiệu này có những tác phẩm kinh điển của riêng mình, định vị thương hiệu cũng rất cao nhưng nó đi sao chép được không?

Các nạn nhân của Tiffany từ Piaget, Cartier đến Van Cleef & Arpels, Bulgari, toàn bộ đều từng bị Tiffany tham khảo, hơn nữa còn là những tác phẩm kinh điển.

“Ví dụ dòng LOVE kinh điển nhất của Cartier đã được Tiffany tái hiện lại gần như hoàn hảo, khó thể phân biệt đâu là thật đâu là giả. Ngoài ra thiết kế cỏ bốn lá của Van Cleef & Arpels cũng bị Tiffany vay mượn, làm ra một chiếc vòng cổ kim cương Picasso từ vàng 18k, đúng là cay mắt.”

Nhìn dáng vẻ lớn lối của Tiffany, tất nhiên các thương hiệu khác sẽ không nuốt cục tức vào bụng, ngay sau đó tất cả các nhà thiết kế của các thương hiệu khác đều lục tục thăm hỏi đồng nghiệp, việc kia trở nên bình thường như cơm bữa.

Dù không thể tham khảo một cách trắng trợn, ít nhất cũng tìm được ít cảm hứng nhỉ?

Hồ Tiểu Ngư nói thêm: “Thật ra Van Cleef & Arpels có một lợi thế đặc biệt, đó là kỹ thuật khảm inlay của họ rất lợi hại. Những người khác muốn sao chép phong cách của họ, có lẽ chỉ bắt chước được thiết kế cỏ bốn lá thôi, muốn sao chép các phong cách khác thì cần có kỹ thuật khảm inlay cao siêu như hàng gốc.”

“May mắn thay, Van Cleef & Arpels không thích học hỏi các thiết kế của các thương hiệu khác, chỉ muốn thu thập cảm hứng thiết kế của bọn họ mà thôi.”

Rõ ràng Hồ Tiểu Ngư là một người hâm mộ của Van Cleef & Arpels.

Mọi người vừa trò chuyện, vừa chờ đợi tổng giám thiết kế của Van Cleef & Arpels khu vực Hạ Quốc.

Khoảng mười phút sau, Lâm Ny bước vào phòng khách quý cùng với hai người phụ nữ ngoài ba mươi, chủ động giới thiệu với An Lương. Một người là quản lý cửa hàng Bùi Mẫn, người còn lại trong giám thiết kế của Van Cleef & Arpels khu vực Hạ Quốc, Lạc Tiểu Vân.

Bùi Mẫn biết An Lương, bởi vì An Lương là khách quý vung tiền như rác, sao bà ấy lại không quen biết anh được?

Sau khi hai bên chào hỏi nhau, An Lương lại lấy viên kim cương hồng cực phẩm ra.

“Giám đốc Lạc, tôi cần bà thiết kế một mặt dây chuyền bằng viên kim cương hồng này, các người cần bao nhiêu thời gian?”

Lạc Tiểu Vân không trả lời An Lương ngay mà cầm viên kim cương hồng lên xem xét, sau đó dùng đèn pin điện thoại di động chiếu vào viên kim cương màu hồng để nhìn kỹ hơn.

Sau gần một phút, Lạc Tiểu Vân mới trả lời: “Anh An, chúng tôi có thể thiết kế viên kim cương hồng này theo yêu cầu, hơn nữa hoàn toàn miễn phí, có điều chúng tôi cần anh đồng ý một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” An Lương hỏi.

An Lương không thích những thứ miễn phí!

Bởi vì gần như không tồn tại chuyện miễn phí thật.

Trong phần lớn các trường hợp, miễn phí mới là cái đắt nhất đấy.

Vì vậy đối mặt với đề nghị miễn phí của Lạc Tiểu Vân, tất nhiên An Lương phải hỏi rõ ràng.

“Anh An đã nghe nói về Triển lãm trang sức quốc tế chưa?” Lạc Tiểu Vân hỏi.

“Nghe khá quen.” An Lương thuận miệng đáp.

Ninh Nhược Sương ở bên cạnh nói tiếp: “Triển lãm trang sức quốc tế ngày 11 tháng 11 ở Trung tâm trưng bày quốc tế Imperial phải không?”

“Đúng thế.” Lạc Tiểu Vân trả lời một cách khẳng định.

“Van Cleef & Arpels chúng tôi vẫn chưa xác định được sản phẩm cuối cùng tại Triển lãm trang sức quốc tế này, vì vậy chúng tôi hy vọng sẽ dùng sợi mặt dây chuyền kim cương hồng này của anh An đại diện cho Van Cleef & Arpels chúng tôi tham gia triển lãm.”

“Hơn nữa chúng tôi hy vọng rằng anh An sẽ hợp tác với Van Cleef & Arpels mua chiếc vòng cổ này tại Triển lãm trang sức quốc tế ngay tại hiện trường.” Lạc Tiểu Vân bổ sung.

Tất nhiên tất cả những hành động này đều là diễn kịch.

“Van Cleef & Arpels chúng tôi bằng lòng thiết kế miễn phí theo yêu cầu của anh An, hơn nữa chế tạo sợi dây chuyền tương ứng, bao gồm cả đồ châu báu ngoài định mức, chúng tôi cũng sẽ tặng miễn phí cho anh An.”

Lạc Tiểu Vân đưa ra cái giá mà Van Cleef & Arpels muốn An Lương trả.

“Chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa, các người có thể hoàn thành thiết kế và chế tạo không?” An Lương nghi ngờ.

Trên thực tế, An Lương đang lo lắng về việc liệu Van Cleef & Arpels có thể đưa ra một bản thiết kế xuất sắc trong một khoảng thời gian ngắn như vậy hay không.

“Xin anh An hãy yên tâm, chắc chắn bản thiết kế của Van Cleef & Arpels chúng tôi luôn theo đuổi sự hoàn hảo, dù sao nó cũng sẽ đại diện cho Van Cleef & Arpels tham gia Triển lãm trang sức quốc tế.”

“Ngoài ra sau khi thiết kế xong, chúng tôi sẽ không chế tạo mặt dây chuyền ngay mà gửi bản thiết kế cho anh An trước, nhận được sự đồng ý của anh thì chúng tôi mới làm mặt dây chuyền.” Lạc Tiểu Vân bổ sung.

Đã có được sự bảo đảm, An Lương mới đồng ý: “Vậy không thành vấn đề!”

“Được, mời anh An chờ một lát, trước tiên chúng tôi sẽ xem xét tình trạng của viên kim cương này, sau khi xác nhận thông tin, chúng ta sẽ ký thỏa thuận.” Lạc Tiểu Vân giải thích.

Sau đó bà ấy còn nói thêm: “Anh An, xin thứ lỗi, giá trị của viên kim cương hồng này quá cao, chúng tôi cần phải làm việc cẩn thận.”

An Lương gật đầu: “Tôi có thể hiểu.”

“Cảm ơn anh An.” Lạc Tiểu Vân thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi An Lương đồng ý, Van Cleef & Arpels bận rộn gần một tiếng đồng hồ mới hoàn thành việc thẩm định viên kim cương hồng cực phẩm qua một cơ quan công chứng bên thứ ba.

Sau khi xác nhận viên kim cương hồng là kim cương tự nhiên thật, trải qua sự thương lượng giữa hai bên, viên kim cương hồng này được định giá gốc là một trăm triệu đô la Mỹ. Van Cleef & Arpels sẽ mua bảo hiểm cho viên kim cương hồng này, công ty bảo hiểm sẽ điều nhân viên an ninh bảo vệ nó.

Chương 2815: Bản năng mà thôi!

Công việc tiếp theo là của Van Cleef & Arpels và công ty bảo hiểm, Van Cleef & Arpels cần thiết kế một mặt dây chuyền với viên kim cương hồng, còn công ty bảo hiểm cần bảo vệ an toàn cho viên kim cương.

An Lương và Ninh Nhược Sương chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi phản hồi của Van Cleef & Arpels về bản thiết kế mà thôi.

Gần bảy giờ tối, Trần Tư Vũ đến Trung tâm mua sắm SKP, An Lương dẫn mọi người đi tìm một nhà hàng thịt nướng phía sau Trung tâm thương mại SKP, tất nhiên đề tài của mọi người không thể tách rời khỏi viên kim cương hồng cực phẩm.

Thật ra đề tài này là Trần Tư Vũ nhắc tới, nếu không đám người Hồ Tiểu Ngư rất ngại nhắc đến viên kim cương hồng cực phẩm trước mặt Trần Tư Vũ.

Cho dù bọn họ đều biết mối quan hệ của An Lương và Trần Tư Vũ, còn liên quan tới Ninh Nhược Sương, nhưng bọn họ không thể đảm bảo Trần Tư Vũ có ghen hay không. Lỡ như các cô đề cập đến chuyện kim cương khiến Trần Tư Vũ ghen thì sao, không phải đang tự làm mình mất mặt à?

Khi gần mười giờ tối, An Lương, Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương mới trở về Căn hộ chung cư quốc tế Vân Cảnh.

Trong phòng khách của căn hộ số 8806, An Lương ngồi cùng Trần Tư Vũ trước cây đàn piano Steinway, Ninh Nhược Sương trở về căn hộ số 8805 phía đối diện.

An Lương và Trần Tư Vũ ăn ý chơi bài ‘Our Love’. Mặc dù trình độ chơi đàn của An Lương có hơi không thành thạo nhưng đây là tiết mục của bọn họ, An Lương vẫn theo kịp nhịp điệu của Trần Tư Vũ.

Bài hát kết thúc.

An Lương vung tay lên, Trần Tư Vũ cũng dừng lại.

Anh duỗi tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Thật sự không ghen à?”

Trần Tư Vũ nép vào vai An Lương, hừ khẽ: “Thật ra có một chút mới bình thường!”

Nếu Trần Tư Vũ nói hoàn toàn không ghen tuông gì cả thì mới không bình thường.

“Ha ha ha!” An Lương bật cười.

“Vào sinh nhật năm sau của em, anh sẽ chuẩn bị cho em một viên kim cương lớn hơn.”

Trần Tư Vũ đánh yêu An Lương: “Hừ!”

“Anh đã nói sẽ cố gắng hết sức đối xử bình đẳng, nhất định sẽ không tệ bạc với bất cứ người nào trong các em.” An Lương đáp.

“Dạ.” Trần Tư Vũ trả lời, thật ra cô tin tưởng An Lương có thể nói được thì làm được, cô cũng chỉ ghen tuông theo bản năng mà thôi.

...

“Đúng rồi, ngày mai anh chuẩn bị trở về trường học.” An Lương nói thêm.

Trần Tư Vũ đùa giỡn: “Cô Tôn sẽ vui mừng lắm!”

???

An Lương nắm chặt tay phải của Trần Tư Vũ: “Lần này anh không để em đến muộn, cô Tôn có ý kiến ​​gì không?”

“Cô Tôn phải đề phòng trước khi nó xảy ra.” Trần Tư Vũ đáp lại.

“Nếu cô Tôn đã đề phòng thì anh cảm thấy ngày mai em đến trễ là thích hợp.”

Nói xong, An Lương bế Trần Tư Vũ vào phòng ngủ chính.

Khoảng một tiếng đồng hồ sau, Trần Tư Vũ nép vào lòng An Lương, uể oải nói: “An đại sư đừng lo lắng, mặc dù em ghen nhưng mối quan hệ của em và Sương Sương không hề rạn nứt.”

“Ừm.” An Lương vuốt ve bé lớn.

Mấy phút sau, Trần Tư Vũ nhận ra An Lương lại định kéo cô vào cuộc chơi thì cô lại bán đứng chị em của mình.

“An đại sư, anh đi an ủi Sương Sương đi, chắc trong lòng cô ấy cũng lo lắng suy nghĩ của em. Anh nói cho cô ấy biết em thật sự không bất mãn, chỉ là ghen tỵ theo bản năng mà thôi.”

Trần Tư Vũ thoải mái bày tỏ suy nghĩ của mình.

Nói đến đây, cô còn bổ sung: “Em nghĩ hôm nay Sương Sương có thể chơi hai trận với An đại sư đấy, anh nghĩ sao?”

“Anh cũng nghĩ thế!” An Lương cười lớn đáp lại.

Ý tưởng của An Lương và Trần Tư Vũ rất hay, không biết tại sao Ninh Nhược Sương và Trần Tư Vũ đều là tay mơ.

Trong phòng ngủ chính của căn hộ số 8805, Ninh Nhược Sương nép trong vòng tay của An Lương, anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, cảm thán: “Anh nghi ngờ em không phải là vũ công thật!”

“Hả?” Ninh Nhược Sương không hiểu ẩn ý bên trong.

An Lương cũng không giải thích cho cô, chỉ kể lại suy nghĩ của Trần Tư Vũ, cuối cùng còn bổ sung: “Anh sẽ tặng Tư Vũ một viên kim cương khác vào sinh nhật năm sau.”

Ninh Nhược Sương thở phào nhẹ nhõm: “Dạ!”

“Đúng rồi, ngày mai anh sẽ trở về Thiên Phủ.” An Lương nói thêm.

Mặc dù với thành tích của An Lương, bất kể anh có đến trường hay không đến trường đều không thành vấn đề gì, chẳng qua anh vẫn rất thích thời gian đến trường.

Ngoài ra, lần này sau khi quay lại trường học, An Lương chuẩn bị phát triển Vũ Nguyệt thêm một bước.

Vốn dĩ định vị ban đầu của Vũ Nguyệt chỉ là để trợ giúp Bạch Nguyệt mà thôi, nhưng trước mắt Vũ Nguyệt đã phát triển lên mười một nhà hàng điều hành trực tiếp, dự kiến ​​sẽ mở rộng lên mười tám nhà hàng trong năm nay.

An Lương chuẩn bị dựa vào Vũ Nguyệt thực để hiện một khái niệm gọi là lăng xê, đánh úp một thứ mới ở nước ngoài.

“Thế thì cô Tôn sẽ rất vui vẻ!”

Nghe tin An Lương sẽ trở lại Thiên Phủ, phản ứng của Ninh Nhược Sương cũng gần giống như của Trần Tư Vũ, phản ứng đầu tiên là Tôn Mẫn Chi sẽ rất vui.

Ninh Nhược Sương nói tiếp: “Gần đây Tư Vũ thật sự rất cố gắng, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, sau khi về nhà vẫn chăm chỉ luyện tập piano.”

“Còn em thì sao?” An Lương hỏi: “Em có hy vọng được lên sân khấu của Tiệc mừng Quốc khánh quốc gia không?”

Ninh Nhược Sương do dự một lúc, cuối cùng lắc đầu: “Hoàn toàn không có hy vọng.”

“Tại sao chứ?” An Lương khó hiểu.

“Để anh đi hỏi thăm thử xem, chắc sẽ không có vấn đề gì.”

Ninh Nhược Sương ngăn cản: “Không cần, An đại sư, đúng là giữa em và những cao thủ kia có một chút chênh lệch.”

“Vậy thì em tiếp tục cố gắng nhé.” An Lương khích lệ.

“Dạ, em sẽ.” Ninh Nhược Sương đồng ý.

Chương 2816: Rất chân thành!

Đã gần sáng sớm, An Lương ôm Ninh Nhược Sương đến căn hộ số 8806 đối diện.

Tuy rằng tạm thời không thể mở khóa thành tựu mới nhưng tính kiên nhẫn của An Lương thực sự rất tốt, anh có đầy đủ thời gian để chờ đợi.

Ngày hôm sau.

Bảy giờ sáng, An Lương và Trần Tư Vũ, Ninh Nhược Sương cùng thức dậy, ba người ăn sáng cùng nhau, Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương đến trường, An Lương lại chạy đến Sân bay quốc tế Đế Đô.

Chiếc xe Gulfstream G650ER đã chờ An Lương sẵn tại Sân bay quốc tế Đế Đô, Tần Thiên Tường lái chiếc Audi A8L phiên bản chống đạn hộ tống An Lương. Anh chàng này đã hoàn thành chiến dịch vớt kho báu bị chìm nên quay trở lại bên cạnh anh làm tài xế và vệ sĩ.

Chưa đầy hai giờ sau, chiếc Gulfstream G650ER đã hạ cánh thuận lợi xuống Sân bay quốc tế Thiên Phủ, đậu ở Sân bay quốc tế Thiên Phủ.

Chỉ riêng chi phí sân bãi đã lên tới 7180 vạn Hạ Quốc tệ mỗi năm. Vì vậy mấy nhà giàu địa phương đều không đủ khả năng chơi máy bay tư nhân!

Khoảng chín giờ sáng, An Lương trở lại Trường Kinh tế Thiên Phủ, anh thuận tay gửi tin nhắn vào nhóm chat phòng ngủ 307.

‘An Lương: Các bé chó con của bố, bố các con đã trở về rồi đây!’

‘Lữ Văn Sơn: Gâu gâu gâu!’

‘Mã Long: Tự mắng mình luôn đấy à!’

‘Trầm Thế Trung: Nếu như bọn tôi là chó thì cậu cũng không phải là người!’

‘An Lương: ...’

‘An Lương: Mọi người đang ở đâu?’

‘Trầm Thế Trung: Tòa nhà số ba, phòng 409, khoa Tài chính.’

‘Lữ Văn Sơn: Anh Lương, cứu với!’

‘Lữ Văn Sơn: Cao rùa biển lại đang ở Versailles.’

Cao rùa biển là biệt danh của Cao Phúc Dương, thầy hướng dẫn khoa Tài Chính, ông ta là du học sinh ngành tài chính của Đại học Kinh doanh Pennsylvania. Bởi vì luôn thích khoe khoang kinh nghiệm du học nên rất nhiều sinh viên trong lớp An Lương không thích ông ta.

Dù sao cũng là năm 2020 rồi, cũng không phải những năm 2000, sao vẫn còn người khoe khoang việc đi du học thế nhỉ?

‘Trầm Thế Trung: Cao rùa biển này thật sự có vấn đề, ông ta nói chuyện khiến tôi nhức não...’

‘Mã Long: Các sinh viên, tôi say có rõ không? Các bạn đã understand hết chưa?’

‘Mã Long: Tôi bắt chước giống không?’

‘Lữ Văn Sơn: Giống y như đúc!’

‘Trầm Thế Trung: Giống như Cao rùa biển nhập vào người!’

‘Lữ Văn Sơn: Rùa biển?’

‘Trầm Thế Trung: Ha ha ha ha!’

‘Lữ Văn Sơn: Quán quân và Cao rùa biển nhập vào nhau rồi!’

‘Lữ Văn Sơn: Đã chụp màn hình!’

‘Lữ Văn Sơn: Cay mắt quá!’

‘Mã Long: Mẹ kiếp, mấy người có bệnh!’

An Lương nhìn tin nhắn của Lữ Văn Sơn, bất đắc dĩ lắc đầu. Lữ Văn Sơn này thật sự có bệnh, lúc nào tên này cũng có thể tìm ra đủ loại đường lối kỳ lạ.

‘An Lương: Nếu là lớp của Cao rùa biển thì tôi không tới đâu.’

‘An Lương: Giữa trưa đi ăn cơm với nhau nhé?’

‘Trầm Thế Trung: Chuyện này...’

‘Trầm Thế Trung: Xin lỗi, giữa trưa không rảnh.’

‘Mã Long: Ngại quá, anh Lương, buổi trưa tôi cũng không rảnh.’

‘Lữ Văn Sơn: Tôi cũng không có thời gian.’

‘An Lương: ???’

‘Trầm Thế Trung: Buổi chiều không có lớp, Văn Sơn dẫn chúng tôi đến Đại học Kinh tế Tài chính Western.’

‘Mã Long: Tôi cảm thấy mình vẫn có thể cứu chữa. Văn Sơn đã gọi cho chị dâu, chị dâu muốn đưa ba cô chị em thân thiết đi cùng.’

‘Lữ Văn Sơn: Vì chuyện tình yêu giữa quý ông và nhà quán quân, người ba già tôi đây lo lắng nát tâm.’

‘An Lương: Vì sao loại chuyện này không dẫn tôi theo?’

‘Trầm Thế Trung: Không dẫn theo!’

‘Mã Long: Không dám dẫn!’

‘Lữ Văn Sơn: Làm phiền rồi, tạm biệt, hẹn gặp lại!’

‘An Lương: Mấy người chân thành thật đấy!’

Trong vấn đề trêu chọc mấy em gái, ba con chó này đúng là cùng một giuộc mà!

Mối quan hệ của An Lương với đám bạn cùng phòng khá tốt, chẳng qua ở loại chuyện trêu chọc mấy em gái này, mọi người đều cư xử rất thành thực.

Rõ ràng đó là ao cá, nếu một con cá mập lớn như An Lương tham gia, không phải sẽ trở thành một đống hỗn độn à? An Lương không quan tâm đến việc ba con chó kia trêu chọc mấy em gái nữa. Anh nhắn tin cho Bạch Nguyệt.

‘An Lương: Bạn học Bạch Nguyệt, buổi trưa ăn cơm cùng nhau nhé?’

‘Nguyệt: Bạn học An đã trở lại?’

‘An Lương: Chơi điện thoại di động trong lớp à?’

‘Bạch Nguyệt: Ngại quá!’

‘An Lương: Giữa trưa, nhà hàng đồ ăn nhẹ Vũ Nguyệt, đường số ba Nam Phong.’

‘Bạch Nguyệt: Được, mình nghe giảng cái đã.’

‘An Lương: Đừng nghe lung tung, cậu học lớp của Cao rùa biển, trình độ của tên này có hạn, hơn một nửa thời gian đều đang khoe khoang năm đó bản thân ghê gớm như thế nào.’

‘Bạch Nguyệt: Thầy Cao khá là hài hước.’

Đóa hoa trắng bé nhỏ như cô cũng đã học được tính tình kỳ lạ của người ta rồi à? Cao rùa biển hài hước?

Vậy không phải nói Cao rùa biển giảng bài rất gây cười hả?

‘An Lương: Cho một like.’

‘An Lương: Trưa gặp.’

An Lương lại nhắn tin cho hai chị em nhà họ Hạ, tỏ vẻ anh đã trở về Thiên Phủ, hơn nữa còn hẹn ăn tối, tất nhiên hai chị em kia đồng ý.

An Lương làm chuyện mấy cô gái xong thì lái chiếc Audi RSO8 phiên bản Maisha Rui đến đường Nam Phong.

Một lát sau, An Lương đã đến nhà hàng Vũ Nguyệt. Tình cờ Phùng Kiệt cũng đang có mặt ở nhà hàng.

“Chúc anh An tốt lành!” Phùng Kiệt kính cẩn chào hỏi.

Hiện tại Phùng Kiệt đã được thăng lên làm tổng giám đốc của Vũ Nguyệt, chịu trách nhiệm toàn bộ về mọi hoạt động của Vũ Nguyệt. Mức lương hàng năm của anh ta đã tăng lên một triệu tệ Hạ Quốc, chính thức bước vào danh sách một phần một ngàn những người sở hữu giá trị tài sản ròng cao.

Ngoài ra Phùng Kiệt còn sở hữu một phần trăm cổ tức lợi nhuận của Vũ Nguyệt. Mặc dù chỉ là là cổ tức lợi nhuận chứ không phải vốn chủ sở hữu nhưng điều này vẫn khiến Phùng Kiệt tràn đầy tinh thần chiến đấu.

Chương 2817: Anh cũng thiếu tiền?

“Tình hình gần đây của Vũ Nguyệt như thế nào?” An Lương thản nhiên hỏi.

Phùng Kiệt vội vàng báo cáo tình hình của Vũ Nguyệt, đà phát triển của Vũ Nguyệt vô cùng tốt. Mặc dù lợi nhuận của Vũ Nguyệt bị sụt giảm do các hoạt động trong Ngày nhà giáo nhưng chắc chắn thu nhập từ tiêu thụ sẽ tăng lên một bước trong thời gian tới.

“Tình hình của ngành thức ăn nhẹ như thế nào?” An Lương hỏi tiếp.

Phùng Kiệt mỉm cười trả lời: “Ngành thức ăn nhẹ phát triển rất nhanh, chủ đề sức khỏe đang càng ngày càng nóng bỏng. Ngày càng có nhiều người chú ý đến việc ăn uống lành mạnh hơn. Khách hàng của chúng ta đã lan rộng từ nhóm sinh viên sang nhóm trẻ xung quanh.”

“Sếp An, nói đến đồ ăn nhẹ, tình cờ tôi có chuyện muốn báo cáo.” Phùng Kiệt nói thêm.

“Có chuyện gì vậy?” An Lương thuận miệng hỏi.

“Về việc ngành thức ăn nhẹ rút khỏi nền tảng giao đồ ăn.” Phùng Kiệt báo cáo.

“Trước mắt hợp tác giữa ngành thức ăn nhẹ và nền tảng giao đồ ăn khá khó khăn, chi phí giao hàng của nền tảng giao đồ ăn quá cao đã khiến cho trên những đơn hàng mang về xuất hiện lợi nhuận âm.”

“Lợi nhuận âm?” An Lương ngạc nhiên.

“Không phải như thế rất không hợp thói thường à?”

“Tôi cũng thấy rất không bình thường!” Phùng Kiệt nói móc.

“Những app giao hàng kia đúng là quỷ hút máu mà. Bọn họ cung cấp dịch vụ cố định, đến lượt chúng ta lại dựa trên giá thành phẩm. Chi phí giao hàng của chúng ta cao nhất có thể lên tới ba mươi lăm phần trăm giá bán.”

“Nếu như dưới tình huống ba mươi lăm phần trăm, quả thật có thể xảy ra lợi nhuận âm.” An Lương nói.

“Nhưng tại sao chi phí của các nền tảng giao đồ ăn lại đạt tới trình độ cao như thế?”

“Thật ra tỷ lệ ba mươi lăm phần trăm của chúng ta không phải là cao nhất, tỷ lệ lợi nhuận của của một số nhà hàng nhỏ mới thật sự đáng sợ.” Phùng Kiệt phàn nàn về tỷ lệ hoa hồng.

“Đầu tiên là giá thuê cố định của nền tảng giao đồ ăn là hai mươi lăm phần trăm, sau đó chúng ta cần phải chịu những khoản thu ngoài định mức và cả trợ cấp hoạt động, phí tổn phân phối, mấy thứ này cộng lại khiến cho chi phí cao nhất đạt tới ba mươi lăm phần trăm.” Phùng Kiệt liệt kê chi phí giá thành.

“Cũng may là Vũ Nguyệt chúng ta không sắp xếp đấu giá, nếu chúng ta có đấu giá, vậy ít nhất cần thêm mười phần trăm chi phí, thậm chí là hai mươi phần trăm.” Phùng Kiệt bổ sung.

An Lương nói móc: “Bán đồ ăn ra bên ngoài, đồng thời còn phải thuê nền tảng giao đồ ăn?”

“Ai nói không phải chứ?” Phùng Kiệt cũng phàn nàn.

“Rõ ràng là dịch vụ cố định, nhưng vẫn cứ tính phí dịch vụ theo thời giá. Giá bán của thức ăn nhẹ chúng ta hơi cao một chút nhưng không phải dịch vụ do app giao hàng tận nhà cung cấp cũng giống vậy à?”

Đồ ăn nhẹ của Vũ Nguyệt tập trung vào chất lượng cao cấp nên giá thành của nó hơi cao một chút. Lấy ví dụ như bít tết và salad cá hồi, giá một suất bò bít tết là tám mươi tám tệ, salad cá hồi là sáu mươi tám tệ, app giao hàng chiết khấu hai mươi lăm phần trăm, có nghĩa là lấy ba mươi chín tệ phí dịch vụ.

Còn nếu là món cơm gà kho nghệ bán mang đi thì một suất cơm gà kho nghệ có giá hai mươi tệ, phí phục vụ chỉ có năm tệ.

Thế nhưng bất kể là Vũ Nguyệt hay là cơm gà kho nghệ, đối với nền tảng mang đi, lẽ nào không nên cung cấp phí dịch vụ cố định và nhiệm vụ giao hàng tương ứng, không tiêu tốn thêm bất cứ tài nguyên nào à?

Tại sao Vũ Nguyệt phải chịu thêm chi phí dịch vụ? Chỉ bởi vì giá thành của Vũ Nguyệt cao hơn?

Rõ ràng là không hợp lý!

Bản chất của nền tảng giao đồ ăn là ngành dịch vụ, là một nhà cung cấp dịch vụ trung gian, tích hợp nhu cầu của khách hàng, nhà hàng và nhân viên giao hàng để phân bổ dịch vụ nhằm đạt được kế hoạch hợp lý.

Mấy cái dịch vụ này đều cố định!

Lấy Vũ Nguyệt làm ví dụ, khách hàng tìm thấy Vũ Nguyệt và đặt hàng trên app giao hàng. Sau khi Vũ Nguyệt nhận được đơn đặt hàng, thức ăn sẽ được nấu chín, app giao hàng sẽ đưa tin cho nhân viên. Người nhân viên giao hàng nhận được tin sẽ tiến về Vũ Nguyệt nhận lấy đồ ăn, đưa đến tận tay khách hàng.

Quy trình cơm gà kho nghệ cũng vậy, về bản chất không có sự thay đổi quan trọng nào nhưng tại sao phí dịch vụ lại khác?

Cũng giống như ngành công nghiệp bất động sản!

Một ngôi nhà trị giá hai triệu tệ, tính ra một phẩy năm phần trăm phí trung gian là ba vạn tệ. Nhưng với căn nhà trị giá năm triệu tệ, phí trung gian có khi tăng vọt tới bảy vạn rưỡi.

Nhưng dịch vụ do cơ quan nhà đất cung cấp có khác không? Chẳng phải đều là dẫn khách hàng đi xem nhà à?

Xét về bản chất, cho dù xem bất động sản trị giá hai triệu tệ hay bất động sản năm triệu tệ triệu thì quy trình phục vụ đều giống nhau, chẳng có sự thay đổi nào ở đây cả.

Nhưng chi phí dịch vụ lại tăng từ ba vạn lên bảy vạn rưỡi, ai có thể chấp nhận cái này chứ?

Chính vì lý do này mà nhiều người mua thích mặc cả phí dịch vụ của cơ quan nhà đất, nguyên nhân cơ bản là vì họ cảm thấy phục vụ không đáng tiền!

Cũng có một số người nói tuyệt đối không được cắt giảm chi phí dịch vụ, dù sao đối phương cũng là phục vụ, nếu mặc cả giá sẽ khiến bên kia khó chịu rồi giấu giếm vấn đề nhà cửa thì sao.

Đối với câu nói này, An Lương chỉ có thể nói rằng những người này hoặc là ngu ngốc, còn không là có ý xấu!

Chương 2818: Tự xây dựng hệ thống!

“Sếp An, anh cũng biết nguyên liệu của Vũ Nguyệt rất cao cấp, hơn nữa trên chúng ta còn quản lý rất nghiêm ngặt về vấn đề an toàn thực phẩm, không bao giờ bán những thức ăn đã để qua đêm.” Phùng Kiệt giải thích.

“Xét thấy khâu quản lý an toàn thực phẩm của chúng ta rất chặt chẽ, cộng thêm phí dịch vụ cao ngất của app giao hàng và sự đầu tư cao vào nguyên liệu nấu ăn, lợi nhuận của ngành thức ăn nhẹ trên app giao hàng vô cùng nhỏ bé. Khi gặp thời tiết bất thường và các hoạt động khác của nền tảng, chúng ta ngay lập tức xuất hiện tình huống lợi nhuận âm.” Phùng Kiệt bổ sung.

Trên thực tế, một số công ty giao đồ ăn đã giảm chi phí nguyên liệu thực phẩm xuống dưới hai mươi phần trăm giá bán nên chất lượng của phần lớn đồ ăn giao về không cần đề cập tới cũng được.

Chẳng qua hầu hết các doanh nghiệp cần các app giao hàng để tăng lưu lượng truy cập, từ đó kéo dài hơi tàn mà thôi.

“Đã như vậy thì hủy hợp tác với nền tảng giao đồ ăn bên ngoài đi.” An Lương đưa ra quyết định.

“Có điều sau khi hủy hợp tác với nền tảng giao đồ ăn, anh có kế hoạch mới gì đối với việc giao đồ ăn không?”

Phùng Kiệt trả lời đầy khẳng định: “Tất nhiên là có! Lại nói tiếp còn phải cảm ơn bạn học Bạch Nguyệt đấy, bạn học Bạch Nguyệt đã đưa đề nghị Vũ Nguyệt chúng ta tự xây dựng hệ thống giao đồ ăn của riêng mình.”

“Ồ?” An Lương khó hiểu.

“Nhóm khách hàng của Vũ Nguyệt chúng ta khá đặc biệt, đặc biệt là nhóm thức ăn nhẹ, hầu hết đều là sinh viên và những người trẻ tuổi ở các tòa nhà văn phòng thương mại hoặc các phòng tập thể dục gần Vũ Nguyệt.” Phùng Kiệt giải thích.

“Theo gợi ý của bạn học Bạch Nguyệt, chúng ta có thể sử dụng phương pháp vừa học vừa làm để tuyển dụng nhân viên giao hàng. Dù sao thì mức độ thu hút khách hàng cũ của chúng ta khá cao, hơn nữa môi trường giao hàng rất đơn giản. Ngoài ra, chúng ta còn có ứng dụng và tài khoản chính thức của riêng mình, vì vậy chúng ta hoàn toàn có thể kiểm soát việc giao hàng trong tay.” Phùng Kiệt giải thích.

“Về chi phí giao hàng, chúng tôi có thể tăng một ít chi phí. Ví dụ, phí giao hàng của một suất ăn nhẹ là năm tệ, ngoài ra còn thiết kế quy định khen thưởng bổ sung. Dựa trên lịch sử tích điểm đơn đặt hàng, chỉ mỗi trường học của sếp An bình quân mỗi ngày đã có hơn năm mươi đơn rồi. Đối với chương trình vừa học vừa làm, thị trường này cần ít nhất ba người phân phối.” Phùng Kiệt giải thích bằng dữ liệu.

“Đại học Sư phạm Thiên Phủ phía đối diện, đơn đặt hàng trung bình mỗi ngày trong tháng qua đã vượt quá hai trăm đơn. Số lượng như vậy hoàn toàn đủ để chống đỡ việc xây dựng kế hoạch tự giao hàng mà bạn học Bạch Nguyệt đề xuất.” Phùng Kiệt bổ sung.

An Lương khẽ gật đầu: “Đúng là không có vấn đề gì.”

Khách hàng của nhóm thức ăn Vũ Nguyệt khá tập trung, hoàn cảnh giao hàng tương đối đơn giản, thực sự có thể thuê sinh viên vừa học vừa làm để giao hàng.

“Nhưng nhớ cẩn thận một chút, đối với đơn hàng giao đến trường học, cả nhân viên nam và nữ đều có thể giao. Về phần những khu thương mại hoặc khu dân cư, cố gắng chọn nhân viên nam đi giao để tránh xảy ra tai nạn.” An Lương bổ sung.

“Mặt khác, các khu vực xa xôi khác muốn đặt dịch vụ giao hàng tận nơi thì trực tiếp giới hạn phạm vi phục vụ.” An Lương thêm vào.

“Được.” Phùng Kiệt đáo

Hai bên cùng thảo luận một số chi tiết, cuối cùng quyết định việc tự xây dựng hệ thống giao hàng tận nơi, từ đó loại bỏ hoàn toàn nền tảng mang về hút máu bên ngoài.

Công bằng mà nói, chi phí của nền tảng mang về bên ngoài thực sự cao quá.

Vũ Nguyệt đúng lúc có đủ khả năng và điều kiện để thoát khỏi sự kìm hãm của nền tảng giao đồ ăn bên ngoài, vậy tại sao phải chấp nhận sự bóc lột của đối phương chứ?

Dù sao thì An Lương không thể chấp nhận mức chi phí cao như vậy của nền tảng giao hàng. Chỉ cần tỷ lệ thấp hơn, An Lương sẽ lựa chọn chấp nhận.

Tất nhiên nếu Vũ Nguyệt phải dựa vào app giao hàng thì An Lương cũng sẽ bị ép buộc phải chấp nhận. Thế nhưng Vũ Nguyệt có lựa chọn khác!

Đường số ba Nam Phong, nhà hàng Vũ Nguyệt.

Sau khi An Lương và Phùng Kiệt thảo luận về việc xây dựng hệ thống giao hàng tận nơi xong, An Lương mở ra một chủ đề mới.

“Lão Phùng, anh từng nghe nói đến thịt ‘chay’ chưa?” An Lương hỏi.

“Thịt ‘chay’?” Phùng Kiệt sửng sốt, hỏi: “Có phải là việc chế biến đậu nành thành một thứ có vị thịt thông qua quá trình chế biến công nghiệp chuyên sâu rất phổ biến ở các vùng biển xa bờ gần đây không?”

Anh ta nói thêm: “Dạo gần đây, các chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh ở nước ngoài đang quảng bá mạnh mẽ khái niệm thịt làm từ thực vật. Ngay cả Uncle Mai, Grandpa Ken, Burger King hay thậm chí là Pizza Hut đều đang quảng bá khái niệm thịt ‘chay’ này.”

An Lương khẳng định: “Đúng thế.”

Phùng Kiệt tò mò hỏi: “Có phải sếp An muốn ngành thức ăn nhẹ của Vũ Nguyệt tham gia vào thịt ‘chay’ không?”

Như Phùng Kiệt đã nói trước đây, trong thời đại 2020 này, khái niệm sức khỏe ngày càng trở nên phổ biến, nhu cầu về sức khỏe của giới trẻ càng lúc càng cao, giảm cân đã trở thành lựa chọn số một của rất nhiều người.

Dưới tiền đề này, chẳng phải việc thay thế thịt thật bằng thịt ‘chay’ là một lựa chọn rất tốt đấy à?

Dù sao thì thịt ‘chay’ vẫn giữ được mùi vị của thịt thật, đồng thời còn tốt cho sức khỏe hơn, còn có các loại biểu ngữ bảo vệ môi trường đang giơ cao, tự nhiên nó được phổ biến rộng rãi.

Chương 2819: Thịt ‘chay’? Chỉ là thằng em mà thôi!

An Lương phủ nhận: “Anh có biết tại sao thịt ‘chay’ chỉ có ở nước ngoài không?”

Phùng Kiệt suy nghĩ mấy giây, rồi lắc đầu tỏ ý rằng anh ta không biết, phỏng đoán: “Chẳng lẽ trước tiên mở đường ở nước ngoài rồi xâm lấn trong nước?”

“Mặc dù từng xem xét như vậy, nhưng nguyên nhân thật sự là vì Hạ Quốc chúng ta mới là ông tổ của thịt ‘chay’!” An Lương nói ra nguyên nhân.

“Từ thời cổ đại, Hạ Quốc chúng ta đã làm ra thịt gà nấu chay và thịt gà rau củ phỏng theo thức ăn mặn. Điều mấu chốt là hương vị, kết cấu, hình dáng và màu sắc, tất cả đều được mô phỏng một cách sinh động mà không phải chỉ là một miếng thịt bò đen sì.” An Lương nói giỡn.

“Ở nước ta, thịt ‘chay’ không phải là một khái niệm mới, cách chế biến thịt ‘chay’ và các món ăn từ rau củ của chúng ta còn ngon hơn rất nhiều. Đặc biệt trong quá trình chế biến, thịt ‘chay’ ở nước ngoài sử dụng rất nhiều loại thực phẩm phụ gia, thuốc nhuộm màu, vân vân... Nhưng bên chúng ta chỉ dựa vào tay nghề nấu nướng truyền thống đã đủ để bóp chết thịt ‘chay’ ở nước ngoài về công nghệ chế biến rồi.” An Lương nói thêm.

“Vì vậy trong hoàn cảnh này, thịt ‘chay’ ở nước ngoài đang rất phổ biến còn ở trong nước thì không nóng không lạnh, thậm chí các dây chuyền thức ăn nhanh còn không đồng bộ hóa việc đưa thịt ‘chay’ vào thực đơn.” An Lương tổng kết.

Hiện tại Uncle Mai, Grandpa Ken, Pizza Hut với cả Burger King... trong nước vẫn chưa giới thiệu thịt ‘chay’, ước tính sẽ phải mất một thời gian nữa mới có thể thử nghiệm.

“Vậy chúng ta đánh úp thịt ‘chay’ nhé?” Phùng Kiệt dò hỏi.

An Lương tán thành: “Đúng thế, chúng ta có thể đánh úp thịt ‘chay’, sử dụng các món ăn phỏng theo thức ăn mặn của Hạ Quốc để đánh úp thịt ‘chay’.”

Có sao nói vậy, thịt ‘chay’ đứng trước mặt các món ăn phỏng theo món mặn thật sự chỉ là một đứa em trai.

“Đối với vấn đề này, chúng ta chỉ cần thổi phồng nhận thức, thu hút nhiều người đánh úp thịt ‘chay’.” An Lương nói thêm.

Chỉ dựa vào mỗi Vũ Nguyệt phổ biến thịt ‘chay’ là chuyện rất phi thực tế.

Vì thịt ‘chay’ chủ yếu được quảng bá bởi các chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh lớn trên toàn cầu, bọn họ có số lượng cửa hàng rất lớn. Lấy Uncle Mai của nhà Golden Arch làm ví dụ, ở Hạ Quốc nó có hơn 3500 cửa hàng, thậm chí Grandpa Ken sát vách còn nhiều hơn, vượt 5300 cửa hàng.

Với ưu thế về số lượng, một khi các chuỗi xí nghiệp này bắt đầu quảng bá khái niệm thịt ‘chay’, nếu bọn họ chỉ dựa vào mười một cửa hàng Vũ Nguyệt để chống lại thì khác gì châu chấu đá xe chứ?

Do đó An Lương có kế hoạch thổi phồng nhận thức, lăng xê nhiệt độ ‘đồ ăn chay phỏng theo món mặn’, gia nhập vào các công ty cung cấp dịch vụ ăn uống tại địa phương của Hạ Quốc, cuối cùng chống lại khái niệm thịt ‘chay’ ở nước ngoài.

‘!’

‘Xét thấy ký chủ dự định chiến đấu chống lại khái niệm thịt ‘chay’, tự mình thỏa mãn nhu cầu, đạt được khen thưởng đặc biệt.’

‘Phần thưởng đặc biệt: Công thức bí mật mô phỏng các món chay phỏng theo thức ăn mặn của ngành thức ăn nhẹ Vũ Nguyệt.’

‘Công thức bí mật chế biến thức ăn nhẹ của Vũ Nguyệt thành món chay giả mặn giúp nghiên cứu ra món ăn chay giả mặn có hương vị tốt hơn, đồng thời mang lại giá trị dinh dưỡng cao.’

‘Lưu ý đặc biệt: Nếu nhân viên của bộ phận thức ăn nhẹ rời khỏi Vũ Nguyệt, thông tin quan trọng của công thức bí mật sẽ bị quên lãng, do đó không thể sao chép công thức bí mật của bộ phận thức ăn nhẹ Vũ Nguyệt.’

Thậm chí còn có phần thưởng?

An Lương hơi ngạc nhiên!

Về chuyện thịt ‘chay’, thật ra là An Lương định tự mình thực hiện mà thôi, anh muốn đánh lén khái niệm thịt ‘chay’ nên mới làm vậy.

Dưới tình huống này, thế mà Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cũng trao phần thưởng à? Vậy thì quá tuyệt!

Trong lòng An Lương thầm thoải mái, Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đúng là thần trợ công mà. Với sự giúp đỡ của phần thưởng này, bộ phận thức ăn nhẹ của Vũ Nguyêt sẽ quảng bá khái niệm mô phỏng thức ăn mặn tốt hơn.

Không hổ là Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, An Lương cảm thấy khen thưởng này đúng là thắng nhân sinh!

“Lão Phùng, chuyện này cũng sẽ giao cho anh xử lý. Bước phát triển tiếp theo của Vũ Nguyệt chủ yếu là xây dựng hệ thống giao hàng cá nhân, đồng thời phổ biến nhận thức về món chay giả mặn, cố gắng khiến nó được yêu thích rộng rãi hiểu không?” An Lương dặn dò.

Phùng Kiệt đồng ý: “Sếp An yên tâm, tôi hiểu rõ.”

Cửa hàng Vũ Nguyệt, khu bán thức ăn nhẹ trên tầng hai.

Phùng Kiệt đang giải thích cho đầu bếp thức ăn nhẹ của Vũ Nguyệt Sài Đức Hậu về chuyện làm giả các món mặn từ rau củ, hơn nữa còn nói đây là dặn dò quan trọng của An Lương.

“Bếp chính Sài, về chuyện món chay giả mặn, nhất định các người phải thật chú ý, mau chóng làm ra thành tích.” Phùng Kiệt dặn dò.

Sài Đức Hậu đáp: “Thật trùng hợp, sếp Phùng, nếu tôi nói tôi là bậc thầy trong việc mô phỏng các món chay giống như món mặn thì anh có tin không?”

“Ồ?” Phùng Kiệt nhìn Sài Đức Hậu đầy do dự.

Sài Đức Hậu lại khẳng định: “Khái niệm thức ăn nhẹ ra đời trong thời gian không dài. Trước khi nó ra đời, chúng tôi thường nấu thức ăn chay, vì vậy đoàn đội chúng tôi cũng rất giỏi trong việc làm mô phỏng các món mặn.”

“Thế thì vừa kéo!” Phùng Kiệt mỉm cười.

“Đúng là rất trùng hợp!” Sài Đức Hậu gật đầu.

“Buổi trưa hôm nay sếp An muốn ăn cơm ở đây, các người nấu vài món đặc biệt cho sếp An nếm thử không thành vấn đề chứ?” Phùng Kiệt hỏi.

Sài Đức Hậu nhìn đồng hồ, đáp: “Mặc dù có hơi vội nhưng vấn đề không lớn, chúng tôi sẽ bộc lộ bản lĩnh.”

“Bếp chính Sài, đây là một cơ hội tốt, chuyện thăng chức và tăng lương đang ở trước mắt, nhớ nắm bắt cơ hội đấy!” Phùng Kiệt nhắc nhở.

Sài Đức Hậu hít một hơi thật sâu: “Được! Chúng tôi sẽ nắm bắt cơ hội!”

Chương 2820: Rung động trước đóa hoa trắng nhỏ!

Khoảng mười hai giờ trưa, An Lương lái chiếc Audi RSO8 phiên bản Maisha Rui đến bãi đậu xe ngoài trời của Đại học Kinh tế Thiên phủ, sau đó gửi một tin nhắn cho Bạch Nguyệt.

‘An Lương: Vị trí là bãi đậu xe ngoài trời của Đại học Kinh tế Thiên Phủ.’

‘An Lương: Sau khi tan học tới đây, mình đợi cậu ở bãi đậu xe.”

‘Bạch Nguyệt: Được, bạn học An, thầy Cao sắp kết thúc lớp rồi.”

‘An Lương: Khà khà, mấy người bị Cao rùa biển tra tấn tới trưa luôn à?’

‘Bạch Nguyệt: ...’

‘Bạch Nguyệt: Thật ra thầy Cao giảng bài khá thú vị.’

Còn rất vui nữa!

Rõ ràng là đang truyền thụ kiến thức chuyên nghiệp, nếu bị miêu tả thành thú vị có nghĩa là chẳng có chỗ tốt nào nhỉ? Đóa hoa trắng nhỏ bé này cũng học được cách đối nhân xử thế rồi.

Thật ra Bạch Nguyệt hiện tại hoàn toàn khác hẳn trước kia, một Bạch Nguyệt vừa tự ti vừa tự kiêu đã hòa nhập vào thế giới sầm uất, cô còn học được quy tắc sinh tồn trong thế giới này.

Điều duy nhất không thay đổi là ở trước mặt An Lương, cô vẫn luôn bất giác thiếu tự tin!

Buổi trưa, mười hai giờ rưỡi.

Bạch Nguyệt vội vàng chạy tới bãi đậu xe ngoài trời. Trước khi lên xe, An Lương nhìn thấy trên trán cô nhễ nhại mồ hôi, người này chạy vội đến đây à?

Khi Bạch Nguyệt mở cửa ghế phụ, An Lương hơi quan tâm nói: “Từ từ đi qua là tốt rồi, trời nóng như vậy, chạy cái gì mà chạy?”

Giữa tháng chín, ánh mặt trời Thiên Phủ vẫn chói chang như cũ, nhiệt độ vượt quá ba mươi độ, không hề có ý định hạ nhiệt, nhiệt độ cao nhất ở Đế Đô bên kia còn chưa tới ba mươi độ đấy.

Đối mặt với sự quan tâm của An Lương, trong lòng Bạch Nguyệt âm thầm vui mừng, rõ ràng chỉ là một sự quan tâm nhỏ bé mà thôi nhưng cô lại không nhịn được vui vẻ.

“Không sao, mình không nóng.” Cô nhanh chóng trả lời

An Lương lại liếc nhìn cái đầu đầy mồ hôi của người bên cạnh, lấy ra một túi khăn giấy từ trong túi đưa cho Bạch Nguyệt.

“Vẫn nóng à?”

Cô không trả lời, chỉ yên lặng lau mồ hôi.

An Lương không nói gì, anh phát hiện mình có một tia rung động, mặc dù sau khi lột xác, điểm ngoại hình của Bạch Nguyệt chỉ là ngàn dặm chọn một nhưng An Lương lại cảm thấy dường như đóa hoa trắng bé nhỏ hơi ngốc nghếch này có sức hấp dẫn rất đặc biệt.

“Đúng rồi, mình thấy sáng kiến tự xây dựng hệ thống giao hàng cậu đề xuất với lão Phùng rất hay, tháng cho cậu một phần tiền thưởng!” An Lương thản nhiên chuyển đề tài.

Anh còn không hạ quyết tâm hái xuống đóa hoa trắng thuần khiết nhỏ bé này.

Bạch Nguyệt liên tục từ chối: “Không cần, bạn học An, mình thật sự không cần, thật ra đề nghị này chẳng có gì... Dù mình không đưa ra thì cuối cùng những sinh viên bán thời gian khác cũng sẽ nói thôi.”

Cô nói tiếp: “Trước đây lúc mình đi làm thêm ở bên ngoài, nhìn những nhân viên giao hàng đó, mình đã nghĩ tới chuyện này. Nếu như thuê những sinh viên làm việc bán thời gian đi phân phối đơn đặt hàng thì hiệu suất sẽ cao hơn, đồng thời còn tiết kiệm rất nhiều chi phí.”

An Lương khen ngợi: “Đúng là như vậy! Được rồi, mình nói muốn thưởng thì sẽ đưa tiền thưởng, không cho phép từ chối chuyện này.”

“Ừm!” Bạch Nguyệt ngoan ngoãn không phản bác nữa.

Lúc hai người đến cửa hàng Vũ Nguyệt trên đường số ba Nam Phong, An Lương hỏi thăm trước: “Lão Phùng, ngạc nhiên anh nói đã chuẩn bị xong chưa?”

Phùng Kiệt khẳng định: “Tất nhiên là xong rồi!”

“Sếp An, bếp chính Sài Đức Hậu của bộ phận thức ăn nhẹ là một bậc thầy trong việc mô phỏng đồ chay thành các món ăn mặn đấy, chắc đây cũng là một điều bất ngờ nhỉ?” Phùng Kiệt bổ sung.

“Đúng là ngạc nhiên ngoài ý muốn!” An Lương đáp.

Phùng Kiệt nói tiếp: “Bếp chính Sài chuẩn bị thể hiện bản lĩnh, mời sếp An nếm thử rồi nhận xét.”

“Được!” An Lương mỉm cười nói: “Nếu như bếp chính Sài làm tốt thì để ông ta chịu trách nhiệm chuyện món chay giả mặn, về phần đãi ngộ cũng tăng lên một chút.”

“Nhất định bếp chính Sài sẽ cố gắng!”

An Lương không phải là một ông chủ keo kiệt!

Tuy rằng anh đoán là có công lao của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng nhưng An Lương vẫn không có ý keo kiệt. Nếu bếp chính Sài thật sự tài giỏi trong lĩnh vực đồ ăn chay giả mặn thì An Lương không ngại tăng tiền lương cho ông ta.

Tầng hai nhà hàng Vũ Nguyệt.

An Lương và Bạch Nguyệt chọn vị trí bên cạnh cửa sổ, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài chính là vườn hoa. Bạch Nguyệt nhìn vườn hoa vắng tanh không một bóng người qua cửa sổ, đột nhiên cảm thán: “Bạn học An, lát nữa chúng ta ra vườn hoa phía sau được không?”

Bạch Nguyệt nói tiếp: “Lúc trước có rất nhiều người, mình chưa từng quan sát kỹ vườn hoa phía sau, hiện tại ít người, muốn ngắm nghía cẩn thận một chút.”

Lúc Vũ Nguyệt mới khai trương, vườn hoa phía sau là địa điểm chụp ảnh check in được rất nhiều người yêu thích, hiện tại độ nóng đã vơi dần, trừ một số cặp đôi thỉnh thoảng đến chụp ảnh thì không còn rầm rộ như trước đây.

An Lương lại nghe thấy ý ngoài lời nói!

Vườn hoa phía sau của Vũ Nguyệt rất giống với An Lương, bên cạnh anh cũng rất náo nhiệt, có hai chị em nhà họ Hạ, còn có nhóm chị em thân mật ở Đế Đô. Bên Thịnh Khánh còn có một hồ ly nhỏ và ánh trăng sáng trong lòng An Lương.

Ngoài ra, ở Ma đô còn có Diêu Kỳ đang từ từ tiếp cận, chưa kể đến công chúa hoàng tộc ở nước ngoài. Tình huống này rất giống với sự náo nhiệt của vườn hoa lúc trước.

Lúc vườn hoa tưng bừng, Bạch Nguyệt hoàn toàn không có cơ hội nào cả, nhưng sau khi sự nhiệt tình mất dần thì...

Chương 2821: Thích cái mới là bản năng, không chán cái cũ là lựa chọn!

“Thật ra cũng dễ hiểu, dù sao mọi người vốn có mới nới cũ, hẳn những người muốn tham quan vườn hoa phía sau đã đi hết rồi. Hiện tại ít người một chút cũng tốt, yên tĩnh hơn rất nhiều.” An Lương trả lời.

“Trước đây mình cũng chưa bao giờ tham quan vườn hoa phía sau. Chúng ta ăn cơm xong thì đi dạo nhé, ngắm nghía vườn hoa phía sau Vũ Nguyệt cẩn thận, theo dõi sự thay đổi của nó, thuận tiện chụp một bức ảnh, sang năm chúng ta có thể quay lại nhìn một chút rồi tiếp tục duy trì.” An Lương bổ sung.

“Mặc dù có mới nới cũ là bản năng của con ngươi nhưng cũng có thể lựa chọn không chê cái cũ.” An Lương nói thêm.

Thích cái mới là bản năng!

Không chê cái cũ là lựa chọn!

Bạch Nguyệt cũng hiểu cách chơi chữ của An Lương, An Lương có ý nói anh là hoài niệm tình xưa, những người bên cạnh anh, anh đều nhớ kỹ, sẽ không xuất hiện tình huốn phai nhạt nhiệt tình.

Lúc An Lương và Bạch Nguyệt thách đố nhau thì Phùng Kiệt tự mình đóng vai trò nhân viên phục vụ, mang các món chay giả mặn của Sài Đức Hậu lên.

Do thời gian eo hẹp nên Sài Đức Hậu chỉ nấu bốn món, theo thứ tự là bào ngư chay, tôm Long Tỉnh chay, gà cung bảo chay và salad thịt xông khói salsa.

Tất nhiên thịt xông khói trong món salad thịt xông khói salsa cũng được làm theo cách bắt chước món thịt thật, An Lương bốn món chay giả mặn này.

Bào ngư chay rất ngon, Sài Đức Hậu đặc biệt chọn phương pháp ướp đá để tăng hương vị của bào ngư chay.

Gà cung bảo chay gần như mô phỏng lại vị thịt gà một cách hoàn mỹ, mùi vị cũng không tệ. Ngay cả An Lương cũng không thể phân biệt được đâu là gà cung bảo thật, đây là gà cung bảo chay.

Dù sao hầu hết món gà cung bảo đều lựa chọn phần ức gà, hương vị của ức gà khá nhạt. Tôm Long Tỉnh chay thì hơi kém hơn một chút, vị không giống như tôm thật.

Món salad thịt xông khói cuối cùng phải được khen ngợi, bởi hương vị và kết cấu của thịt xông khói rất ngon, thậm chí còn ngon hơn cả thịt xông khói thật.

“Không tệ, ngoại trừ tôm chay, ba món khác đều vô cùng ngon, đặc biệt là món bào ngư chay và salad thịt xông khói này. Không chỉ hương vị thơm ngon mà còn có thể dung nhập trực tiếp vào hệ thống thức ăn nhẹ của Vũ Nguyệt.” An Lương khen ngợi.

Sài Đức Hậu giải thích: “Sếp An, liên quan đến món tôm chay, thật ra là vì không có đủ thời gian. Nếu có đủ thời gian, chúng tôi có thể điều chế ra mùi vị cuốn hút hơn.”

An Lương khẽ gật đầu, thử dò hỏi: “Tôi tin tưởng bếp chính Sài đã biết tôi chuẩn bị có kế hoạch quảng bá nhận thức về món chay giả mặn. Kỹ năng nấu nướng của bếp chính Sài rất tốt, muốn hỏi ý thăm ý kiến ​​của ông, không biết ông có bằng lòng chấp nhận thử thách mới này không?”

Sài Đức Hậu ngay lập tức trả lời: “Tôi bằng lòng!”

“Không hỏi thử thách gì à?” An Lương mỉm cười trêu chọc.

“Tôi tin tưởng sếp An, tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của sếp.”

Rõ ràng Sài Đức Hậu đang vuốt mông ngựa An Lương, tất nhiên anh cũng hiểu được tâm tư nịnh hót của anh ta, đây cũng là lẽ thường của con người mà thôi.

“Tôi dự định mở một nhà hàng mô phỏng món mặn bằng món chay riêng, chống lại khái niệm thịt ‘chay’, bếp chính Sài có sẵn sàng chịu trách nhiệm vấn đề này không?” An Lương hỏi.

Sài Đức Hậu vàng lặp lại lời hứa của mình: “Tất nhiên là bằng lòng!”

Kẻ ngu mới không muốn!

Ở bên trong Vũ Nguyệt, Sài Đức Hậu chỉ là bếp chính phụ trách phần thức ăn nhẹ thôi. Thế nhưng nếu khai trương một cửa hàng đồ chay giả mặn mới, ông ta chính là người phụ trách đấy, có thể giống nhau à?

Quả nhiên là chuyện tốt thăng chức tăng lương!

“Thế thì tốt!” An Lương cười đáp.

“Chuyện này giao hết cho bếp chính Sài, nhưng tôi hy vọng bếp chính Sài vẫn sẽ phụ trách bộ phận thức ăn nhẹ của Vũ Nguyệt như cũ, đồng thời phát triển các món chay giả mặn, không có vấn đề gì chứ?”

Sài Đức Hậu trả lời đầy chắc chắn: “Không thành vấn đề, trước mắt các quy chế và điều lệ của bộ phận thức ăn nhẹ của Vũ Nguyệt đã có thể đảm bảo hoạt động độc lập, hơn nữa độ khó của việc nấu thức ăn nhẹ không cao. Cho dù tôi không đích thân ra tay thì cũng sẽ không xuất hiện vấn đề.”

An Lương đùa giỡn: “Ông nói thế này, không phải đang mắng bản thân vô dụng à?”

Sắc mặt của Sài Đức Hậu lập tức trở nên lúng túng.

An Lương cười đáp: “Đừng lo, tôi sẽ không quên những cống hiến của bếp chính Sài đâu.”

Sài Đức Hậu thở phào nhẹ nhõm.

“Nhiệm vụ tiếp theo của ông rất nặng nề. Tôi hy vọng rằng nhà hàng tư nhân đồ chay giả mặn cao cấp của chúng ta sẽ mở cửa kinh doanh trước tháng mười hai dưới dưới biểu ngữ của Vũ Nguyệt. Ông có thể làm được không?” An Lương đưa ra thời hạn vô cùng ngắn ngủi.

Dù sao dựa theo suy đoán của anh, chậm nhất các xí nghiệp chuỗi thức ăn nhanh toàn cầu kia sẽ quảng bá thịt ‘chay’ ở Hạ Quốc trong vòng nửa năm sau.

Vì vậy An Lương phải nắm chặt thời gian!

Theo kế hoạch của An Lương, ở kế hoạch mô phỏng thức ăn mặn, Sài Đức Hậu sẽ chịu trách nhiệm mở một nhà hàng tư nhân phục vụ món chay giả mặn, đồng thời còn mở rộng món chay giả mặn trong bộ phận thức ăn nhẹ của Vũ Nguyệt.

Chương 2822: An Lương không còn là truyền thuyết!

Phùng Kiệt chịu trách nhiệm về việc quảng bá khái niệm mô phỏng các món mặn, từ đó khiến khái niệm này phổ biến và cuối cùng là chống lại thịt ‘chay’. Nếu chỉ dựa vào Phùng Kiệt để quảng cáo các món chay giả mặn thì sẽ vô cùng khó khăn.

Nhưng sau lưng Vũ Nguyệt là An Lương, chưa kể đến tài sản hùng hậu của anh, chỉ cần Tập đoàn truyền thông An Tâm dưới trướng An Lương đã có thể lăng xê khái niệm món chay giả mặn rồi.

Dù sao thì trong cuộc chiến giữa món chay giả mặn và thịt ‘chay’, có thể nói món chay giả mặn đã chiếm hết thiên thời địa lợi và nhân hòa. Đầu tiên các món chay giả mặn đã tồn tại ở Hạ Quốc từ thời cổ đại, dẫn đầu về nguồn gốc lịch sử.

Thứ hai là cảm giác vẻ vang cho đất nước, món chay giả mặn là món ăn của quê hương, thịt ‘chay’ là hàng ngoại, có thể giống nhau được à?

Bây giờ là năm 2020 chứ không phải năm trước 2000, ở thời đại này, thế hệ trẻ của Hạ Quốc có kiến thức rộng rãi, hơn nữa thích tìm hiểu đến tận cùng hơn. Đồng thời bọn họ sẽ không tin tưởng một cách mù quáng vào các sản phẩm của nước ngoài.

Cuối cùng là các món chay giả mặn hơn xa thịt ‘chay’ về phương pháp nấu nướng và độ an toàn vệ sinh thực phẩm.

Kết hợp các tình huống khác nhau, cùng với khả năng của An Lương, quảng bá khái niệm món chay giả mặn khó ư?

Gần hai giờ chiều, An Lương đưa Bạch Nguyệt trở lại trường học, trên đường đi anh thuận miệng hỏi: “Chiều nay cậu định làm gì?”

Ba tên chó trong ký túc xá của An Lương đã nói chiều nay không có lớp.

Bạch Nguyệt đáp: “Mình cần phải giải quyết vấn đề ngân sách của Tổ chức cứu hộ động vật Tinh Nhân vào buổi chiều, có sự giúp đỡ của chị Tử Câm, công việc mở rộng quỹ ngân sách của Tổ chức cứu hộ động vật Tinh Nhân của tụi mình diễn ra rất suôn sẻ. Trước mắt hiện tụi mình đang thảo luận với cơ quan chính quyền Thiên Phủ liên quan về phương pháp quản lý việc mua bán, nhận nuôi, bỏ rơi vật nuôi.”

An Lương hơi ngạc nhiên: “Đã tới bước này rồi à!”

Tổ chức cứu hộ động vật Tinh Nhân đã bắt đầu thảo luận về các phương pháp quản lý với cơ quan chính quyền liên quan rồi à, cũng nhờ có nhà họ Trương đẩy mạnh trong vòng tròn Đế Đô nhỉ?

Trương Tử Câm để ý vậy à?

“Chị Tử Câm đã giúp đỡ rất nhiều, hơn nữa Thiên Phủ chúng tôi là một dự án thử nghiệm. Sau khi các biện pháp quản lý được áp dụng Thiên Phủ sẽ tiến hành bước kiểm tra bổ sung, cuối cùng triển khai ở các thành phố khác.” Bạch Nguyệt trả lời.

“Ừ, nếu như vô tình gặp phải rắc rối thì nhớ liên hệ với mình.” An Lương dặn.

Bạch Nguyệt gật đầu: “Được.”

An Lương đưa Bạch Nguyệt trở lại Đại học Kinh tế Thiên Phủ, anh về ký túc xá một chuyến. Quả nhiên ba con chó kia không có ở trong ký túc xá, lẽ nào vẫn còn ở Đại học Kinh tế Tài chính Western à?

An Lương thuận tay gửi tin nhắn vào trong nhóm WeChat hai chị em nhà họ Hạ.

‘An Lương: Chiều nay có lớp không?’

‘Hạ Như Ý: Đang ở trong lớp.’

‘Hạ Hòa Tâm: +1.’

“...”

‘An Lương: Chơi điện thoại di động trong lớp đấy à?’

‘Hạ Như Ý: Anh đang câu cá đó hả!’

‘An Lương: Thế mà còn bị lừa?’

‘Hạ Hòa Tâm: …’

‘An Lương: Mấy giờ tan học?’

‘Hạ Như Ý: Năm giờ ba mươi.’

‘An Lương: Vừa vặn lúc kẹt xe nhất.’

Thiên Phủ cũng xảy ra tắc đường, mặc dù mức độ nghiêm trọng của ùn tắc giao thông ở nơi này không đến mức khoa trương như Thịnh Khánh nhưng vẫn có tắc đường vào giờ cao điểm.

‘An Lương: Tối đi quán ăn tư nhân bên kia ăn cơm, hai em thấy thế nào?’

‘Hạ Như Ý: Được.’

‘Hạ Như Ý: Anh muốn ăn gì? Để em nói với mẹ trước.’

‘Hạ Hòa Tâm: Em không có ý kiến.’

An Lương nói chuyện với hai chị em nhà họ Hạ một lúc, bọn họ tiếp tục đến lớp, anh thì mở diễn đàn vườn trường của Đại học Kinh tế Thiên Phủ, chuẩn bị nhìn xem bên trong có truyền thuyết nào về An Lương anh hay không.

An Lương nghĩ thầm trong lòng, mặc dù thời gian anh ở Đại học Kinh tế Thiên Phủ khá ít nhưng anh là gương mặt đại diện của Đại học Kinh tế Thiên Phủ đấy, hẳn trên diễn đàn vườn trường phải có rất nhiều truyền thuyết về anh nhỉ?

Chẳng qua An Lương suy nghĩ nhiều quá rồi!

Trên diễn đàn vườn trường của Đại học Kinh Tế Thiên Phủ làm gì có truyền thuyết về anh Lương?

Dù diễn đàn này là mạng nội bộ, phần lớn người dùng đều là sinh viên trong trường. Ngoài ra, An Lương luôn xuất hiện ở trường học, còn thường xuyên đến căn tin cùng với Bạch Nguyệt vào thứ hai. Điều này tạo ra một loại cảm giác hình như An Lương chẳng khác gì học sinh bình thường nhỉ?

Vì thế dù biết thành tích của anh rất cao, rất giàu có nhưng đa số sinh viên Đại học Kinh tế Thiên Phủ đều không cố ý nịnh nọt An Lương. Ngược lại bọn họ còn sinh ra lòng ghen tị, ghen ghét, thậm chí cảm thấy có gì tốt mà phải xem trọng. Giống như đội nam sinh quốc gia đến từ Thịnh Khánh, thật ra khi bọn họ còn ở trường cũ, mối quan hệ với các bạn cùng lớp cũng không được tốt cho lắm.

Đối với số đông, mọi người rất khó để thừa nhận rằng người khác giỏi hơn mình.

An Lương lướt diễn đàn vườn trường Đại học Kinh tế Thiên Phủ, trên diễn đàn đang bàn luận về việc sinh viên mới nhập học, cũng có những lời nhắc nhở về cạm bẫy từ các đàn anh đàn chị khóa trên nhưng nhiều hơn cả chính là những cuộc tranh cãi.

Trong số đó, cuộc tranh cãi nóng bỏng nhất là kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân của hội đồng chính phủ Nhật Bản!

An Lương liếc nhìn chủ đề thảo luận phổ biến nhất ‘Tinh thần nghệ nhân: Thần vĩnh cửu!’, lượt xem của bài đăng này đã vượt quá năm triệu, bình luận cũng gần chạm đến mốc năm nghìn.

Số liệu này rất khoa trương!

Chương 2823: Lại là một người có tinh thần Nhật Bản?

Tổng số sinh viên của Đại học Kinh tế Thiên Phủ chỉ có hơn năm ngàn năm trăm người, dưới cơ sở này, lượt xem bài đăng ‘Tinh thần nghệ nhân: Thần vĩnh cửu!’ lại hơn năm triệu, bình luận gần năm nghìn, có phải đặc biệt khoa trương nhỉ?

Số liệu này tương đương với việc bình quân mỗi một sinh viên của Đại học Kinh tế Thiên Phủ ấn vào xem từ chín lần trở lên, hơn nữa gần như mỗi người đều để lại một bình luận.

Mặc dù không phải ai cũng xem bài đăng này nhiều lần, nhưng những dữ liệu này đã đủ để giải thích nhiệt độ của bài đăng này.

Đối với một bài đăng nóng như vậy, tất nhiên An Lương cũng muốn xem thử.

‘Tinh thần nghệ nhân: Thần vĩnh cửu!

Nhắc đến Nhật Bản, bạn nghĩ đến điều gì đầu tiên?

Nho nhã lễ phép?

Khéo léo tinh xảo?

Công nghệ tiên tiến?

Câu trả lời của tôi là: Tinh thần nghệ nhân!

Tinh thần đã giỏi còn muốn giỏi hơn của nghệ nhân Nhật Bản là vị thần vĩnh cửu!

Với sự ủng hộ của tinh thần nghệ nhân, Nhật Bản đã sáng tạo ra kỳ tích, đặc biệt về mặt kỹ thuật, Nhật Bản nằm trong danh sách những nước hàng đầu trên thế giới.

Gần đây, hội đồng chính phủ Nhật Bản đã thông báo rằng kế hoạch xả nước thải bị ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý ở khu vực Fukushima ra biển không phải là một mối uy hiếp.

Trước thông báo của hội đồng chính phủ Nhật Bản, một số kẻ xấu giấu đầu lộ đuôi đã bịa đặt ác ý, cố tình bôi đen hội đồng chính phủ, miêu tả kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân đã xử lý là yêu ma quỷ quái, từ đó đạt được động cơ bí mật nào đó.

Đối với đám kẻ xấu này này, tôi chỉ muốn nói rằng nhận xét của bọn họ hoàn toàn không có căn cứ!

Với sự cẩn thận và tinh thần nghệ nhân được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác của người Nhật Bản, chắc chắn sẽ xác minh kỹ lưỡng xem liệu nước thải ô nhiễm hạt nhân có gây hại sau khi xử lý hay không.

Nếu nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý thật sự có vấn đề, tại sao hội đồng chính phủ Nhật Bản lại xả nước thải ô nhiễm hạt nhân ra biển rộng chứ?

Dù sao nếu nước thải ô nhiễm hạt nhân sau xử lý có vấn đề, những vùng biển lân cận Nhật Bản sẽ bị ô nhiễm đầu tiên, thế chẳng phải bọn họ tự nhấc đá đập vào chân mình à?

Chính phủ Nhật Bản ngu ngốc đến mức đó ư?

Hơn nữa, ngay cả khi hội đồng chính phủ Nhật Bản sẵn sàng hy sinh lợi ích cá nhân của Nhật Bản, liệu chính phủ các quốc gia khác có thể cho phép Nhật Bản làm như vậy hay không?

Trong thời đại này không có ai là kẻ ngu cả! Tất cả mọi người đều biết suy nghĩ!

Vì vậy xin mọi người hãy suy nghĩ cẩn thận, đừng để đám trộm cướp giấu đầu lộ đuôi kia có bất cứ cơ hội nào!’

Sau khi An Lương đọc xong bài đăng này, anh không nhịn được cười khẩy một tiếng, lại là một tên La thái quân à?

‘An Lương đang xem bài đăng của lâu chủ.’

Tài khoản trên diễn đàn vườn trường dùng tên thật, An Lương trực tiếp xác định thông tin thân phận của người đăng. Đối phương là sinh viên mới năm nay, Vũ Văn Bác của khóa 2020 Khoa Thương mại Quốc tế.

Sau khi xác nhận thông tin thân phận của chủ bài đăng, An Lương kiểm tra bình luận của những người khác.

Gần mười phút sau, An Lương hơi thở phào nhẹ nhõm, bởi vì phần lớn bình luận đều là trách mắng tên này, nói móc cậu ta là người có tinh thần Nhật Bản.

Chỉ có một số lượng nhỏ người ủng hộ Vũ Văn Bác, bày tỏ tin vào phán đoán của cậu ta.

Vũ Văn Bác nhảy dựng lên đánh nhau với đám ‘nhổ nước bọt’, rõ ràng là muốn thuyết phục bọn họ. An Lương nhắn tin vào nhóm ký túc xá 307 trước.

‘An Lương: Mấy con chó, mấy người đã thấy bài đăng này chưa?’

‘An Lương: ‘Liên kết: Tinh thần nghệ nhân: Thần vĩnh cửu!’.’

‘Lữ Văn Sơn: Tất nhiên là thấy rồi!’

‘Lữ Văn Sơn: Đây là bài đăng đang nóng nhất trên diễn đàn vườn trường đấy.’

‘Mã Long: Tên chó chết này, nếu không phải vì lo sẽ bị ghi lỗi xử phạt thì tôi đã đánh cậu ta một trận rồi!’

‘Trầm Thế Trung: Tôi đã tìm người điều tra thông tin của người này, sinh viên mới năm nay, thành thạo tiếng Nhật, nghe nói trong nhà có thân thích là người Nhật.’

‘Trầm Thế Trung: Tôi chuẩn bị dạy dỗ tên khốn kiếp này một bài học!’

Trầm Thế Trung đến từ Kim Lăng, anh ta rất ghét Nhật Bản, ngoại trừ việc trao đổi tài liệu học tập giữa Hạ Quốc và Nhật Bản, anh ta chán ghét Nhật Bản về mọi mặt.

‘An Lương: Quý ông, đừng có kiếm chuyện.’

‘Trầm Thế Trung: Đừng lo, An Lương, trong lòng tôi nắm chắc, tôi chuẩn bị lái xe tông cậu ta, dựa theo cách xử lý tai nạn giao thông, tôi chỉ cần bồi thường tiền là được.’

‘An Lương: Cậu còn rất hiểu pháp luật nhỉ?’

‘An Lương: Nhưng bây giờ cậu vi phạm pháp luật rồi!’

‘An Lương: Theo quy định của luật pháp, tai nạn ngoài ý muốn mới có thể chỉ cần bồi thường tiền. Hiện tại anh là phạm tội có tính toán trước, thuộc về hành vi phạm tội.’

‘Lữ Thế Sơn: Vì thế quý ông phải nhớ cho kỹ, có một số việc không thể nói ra ngoài!’

‘An Lương: ...’

‘Mã Long: ...’

‘An Lương: Văn Sơn, đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa.’

‘An Lương: Để tôi xử lý chuyện này.’

‘Trầm Thế Trung: An Lương, cậu chuẩn bị giải quyết như thế nào?’

‘An Lương: Tôi là sinh viên ba tốt tuân thủ pháp luật, đương nhiên sẽ không phạm tội như bạn học Trầm rồi.’

‘An Lương: Thế nhưng chúng ta có thể phân tích thông qua tâm lý học, từ đó tìm ra biện pháp nhằm vào cậu ta.’

‘Lữ Văn Sơn: ...’

‘Lữ Văn Sơn: Mẹ nó!’

‘Lữ Văn Sơn: Tôi nghi ngờ cậu đang chơi tôi!’

Lữ Văn Sơn từng tham gia lớp học phân tích tâm lý cùng với An Lương, sau đó anh ta bị An Lương giết thành một tên ngớ ngẩn, quả thật An Lương đang nói bóng nói gió anh ta.

Kết quả lão tài xế này phản ứng lại nhanh như vậy à?

Chương 2824: Đầu óc có bệnh!

Nhóm WeChat ký túc xá 307.

An Lương đặc biệt ám chỉ Lữ Văn Sơn, kết quả lão tài xế này phản ứng lại ngay lập tức, có thể nói là vô cùng nhanh.

‘Trầm Thế Trung: Tò mò...’

‘Trầm Thế Trung: Anh Lương có kế hoạch gì?’

‘Mã Long: Hoảng hốt nghĩ tới lúc anh Lương nhắm vào đàn anh Đường, sắp đặt và tính toán giống như thần tiên!’

‘Lữ Văn Sơn: Đáng tiếc trong chốn giang hồ của Đại học Kinh tế Thiên Phủ chúng ta không có truyền thuyết của anh Lương...’

‘An Lương: ...’

‘An Lương: Đám chó các người cố ý bày ra dáng vẻ nịnh nọt tôi đúng không?’

‘An Lương: Trước tiên nói chuyện chính cái đã!’

‘Lữ Văn Sơn: Xin rửa tai lắng nghe.’

‘Mã Long: Xoa xoa tay, lén lút mong chờ.’

‘An Lương: Vừa nghĩ tới quán quân cao gần một mét chín, cân nặng vượt mốc trăm kí xoa xoa hai tay là tôi suýt ói ra ngoài!’

‘Lữ Văn Sơn: Rất gay!’

‘Trầm Thế Trung: Không chịu nổi! Thật sự không chịu nổi!’

‘Mã Long: Tôi đang cưỡi ngựa...’

‘Trầm Thế Trung: Để An Lương nói chuyện chính nào.’

‘Mã Long: Đúng đúng, vô cùng tò mò!’

‘An Lương: Mọi người đều đọc hết bài đăng ‘Tinh thần nghệ nhân: Thần vĩnh cửu’ rồi đúng không, có phát hiện ra điều gì không ổn không?’

‘Lữ Văn Sơn: Tất nhiên là có rồi!’

...

Một số nội dung nhạy cảm đã bị chặn...

...

‘Mã Long: Tôi cũng nhớ anh Lương từng nói qua rồi.’

‘An Lương: Trí nhớ của Văn Sơn kém thật!’

‘An Lương: Được rồi, tôi đăng một bài lên trước, trách mắng tên này.’

‘Trầm Thế Trung: Ngồi chờ xem kịch vui.’

‘Mã Long: Trò hay sắp mở màn!’

An Lương không tiếp tục nhắn tin vào nhóm wechat ký túc xá nữa, anh nhanh chóng chỉnh sửa bài đăng rồi đăng lên diễn đàn vườn trường, còn đặc biệt gắn thẻ học sinh mới Vũ Văn Bác.

‘Tinh thần nghệ nhân? Đầu óc có bệnh:

Đầu tiên tôi xin gửi lời chào đến bạn học @Vũ Văn Bác khóa 2020 Khoa Thương mại Quốc tế. Cậu khỏe chứ, Vũ thái quân!

Ồ?

Trước hết xin được nói rõ, tài khoản trên diễn đàn vườn trường đại học chúng dùng tên thật nên tôi không phải là hạng trộm cướp giấu đầu hở đuôi...

...

Một số nội dung nhạy cảm đã bị chặn...

...

Một số nội dung nhạy cảm đã bị chặn.

Một số nội dung nhạy cảm đã bị chặn.

Một số nội dung nhạy cảm đã bị chặn.

An Lương đăng một bài lên diễn đàn vườn trường nhằm vào Vũ Văn Bác, hơn nữa còn cố ý chọc tức cậu ta. Bởi vì chỉ có chọc tức đối phương thì anh mới có thể đối phó cậu ta dễ hơn!

Ký túc xá nam của Đại học Kinh tế Thiên Phủ, phòng 202 tòa nhà số sáu.

Vũ Văn Bác đang nhấp chuột xưng hùng xưng bá trên diễn đàn vườn trường, đúng là cậu ta có tinh thần Nhật Bản. Hơn nữa sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ta còn dự định đến Nhật Bản nương nhờ chú của mình. Hiện tại chú của cậu ta đang định cư ở Kyoto, đã lấy được quốc tịch Nhật Bản.

Do ảnh hưởng từ người chú của mình mà từ khi còn nhỏ Vũ Văn Bác đã học tiếng Nhật, hiện tại đạt tới trình độ cao nhất là N1 trong bài kiểm tra năng lực tiếng Nhật, hoàn toàn không có rào cản trên phương diện ngôn ngữ.

Sau khi nhập học, Vũ Văn Bác phát hiện kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân của hội đồng chính phủ Nhật Bản gặp phải chỉ trích trên mạng nên đã đăng bài ‘Tinh thần nghệ nhân: Thần vĩnh cửu!’ lên diễn đàn vườn trường, nhằm tẩy trắng cho kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân.

Hành động tẩy trắng mạnh mẽ như vậy đã khiến bài đăng của Vũ Văn Bác bị chú ý, cậu ta rất hưởng thụ sự chú ý này, cho dù nó là tiêu cực, cậu ta tin tưởng bản thân sẽ thay đổi cách nhìn của những người khác về Nhật Bản.

Dù sao trong mắt Vũ Văn Bác, Nhật Bản tốt hơn Hạ Quốc rất nhiều!

Lúc Vũ Văn Bác đang xưng hùng xưng bá trên diễn đàn vườn trường, cậu ta phát hiện ra An Lương vừa đăng bài viết ‘Tinh thần nghệ nhân? Đầu óc có bệnh!’ lên.

Sau khi Vũ Văn Bác lướt nhanh bài đăng, cậu ta lập tức nhíu mày.

An Lương phân tích Vũ Văn Bác không có vấn đề gì, Vũ Văn Bác là tiêu biểu của loại giang hồ nửa vời mà nhiều người biết tới, chỉ biết một không biết hai.

Trước những bằng chứng sắt đá của An Lương, Vũ Văn Bác tạm thời không nghĩ ra cách phản bác lại, cậu ta quyết định đọc các bình luận trước, lỡ như có bình luận nào chép được thì sao?

‘Uông Văn khóa 2019 Khoa Tài chính và Thuế vụ năm nhất: Ghế sô pha! Nhìn người chơi cao cấp ở khoảng cách gần! Cuối cùng ông lớn ủy ban sinh hoạt trong truyền huyền đã xuất hiện!’

‘Hứa Hòa Quảng khóa 2018 Khoa Tài chính và Thuế vụ năm tư: Ngửa mặt nhìn lên!’

‘Thẩm Phương khóa 2019 Khoa Tài chính năm nhất: Ông lớn thật sự xuất hiện, tò mò không biết ông lớn sẽ gõ đàn em như thế nào?’

‘Dương Lỗi khóa 2018 Khoa Kinh tế năm hai: Đàn em đã bị gõ chết rồi!’

‘Trần Nhạc khóa 2019 Khoa Tài chính năm ba: Ông lớn ủy viên sinh hoạt trở về rồi, mười vạn thằng em đang ở đâu?’

‘Lữ Văn Sơn khóa 2019 Khoa Tài chính năm ba: Chào mừng sự trở lại của ông lớn ủy viên sinh hoạt!’

‘Mã Long khóa 2019 Khoa Tài chính năm ba: @Vũ Văn Sơn khóa 2020 Khoa Thương mại Quốc tế năm nhất, chó chết mau ra đây nhận lấy cái chết đi!’

‘Đổng Trạch Nghĩa khóa 2018 Khoa Kinh tế năm nhất: Một con ruồi dám khiêu khích ông lớn sắp bị đập chết khác!’

‘Lưu Hạo khóa 2019 Khoa Thương mại Quốc tế năm nhất: Mặc dù tôi không thích người này nhưng càng không thích cái người có tinh thần Nhật Bản kia hơn, cầu xin hai người hãy sôi máu một chút, ai sợ hãi là chó!’

‘Chu Tùng khóa 2016 Khoa Tài chính năm hai: Lầu trên xem náo nhiệt không ngại rắc rối à? Tất nhiên tôi cũng ủng hộ hai người đừng sợ hãi!’

Chương 2825: Đàn ông đích thực không sợ hãi?

Vũ Văn Bác kiểm tra bình luận dưới bài đăng của An Lương, cậu ta rất ngạc nhiên khi thấy những bạn học này đều phản hồi lại là không thích cậu ta. Cậu ta kém như vậy ư?

Vũ Văn Bác biết An Lương, sau khi cậu ta báo danh đã được bạn cùng phòng nói về bạn học truyền thuyết của Đại học Kinh tế Thiên Phủ này, chẳng qua cậu ta không thèm để trong lòng.

Kết quả hiện tại lại bị bạn học trong truyền thuyết để mắt tới?

Vũ Văn Bác hơi luống cuống, cậu ta không biết phải phản bác lại An Lương như thế nào bởi vì bằng chứng sắt đá mà anh liệt kê ra. Vũ Văn Bác không muốn sợ hãi, càng không cam lòng bị sỉ nhục như vậy.

Vì vậy cậu ta đã đăng một bài khác phản bác!

‘Đã tồn tại thì đều hợp lý! Tin tưởng tinh thần Nhật Bản: Lời đầu tiên xin chân thành cảm ơn sự quan tâm của ủy viên sinh hoạt @An Lương khóa 2019 Khoa Tài chính năm ba. Nhưng đứng trên góc độ cá nhân của tôi, tôi không đồng ý với quan điểm của bạn học An.

Bạn học An nói rằng chính phủ của nhiều quốc gia phản đối kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân của hội đồng chính phủ Nhật Bản, tôi đã nhìn thấy tin tức này, chẳng qua tôi nghĩ lý do phản đối của bọn họ dựa trên phương diện tình cảm nhiều hơn.

Nói một cách đơn giản, bọn họ không thích kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân của hội đồng chính phủ Nhật Bản nên mới bày tỏ thái độ phản đối của mình.

Cũng giống như bạn học An không thích một ngôi sao nào đó và tỏ thái độ phản đối, nhưng điều này không thể nói lên rằng ngôi sao kia có vấn đề gì đúng không?

Nếu kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân của chính phủ Nhật Bản thật sự tồn tại vấn đề lớn, tại sao những thành phần phản chính phủ kia không đoàn kết chống lại hội đồng chính phủ Nhật Bản?

Vì vậy, tôi vẫn giữ vững ý kiến ​​của mình.

Đối với việc cựu Thủ tướng Nhật Bản công khai bày tỏ kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân có vấn đề, hơn nữa còn lấy bệnh tật của chính mình làm ví dụ, tôi cảm thấy điều này khá vô nghĩa.

Lúc trước cựu Thủ tướng Nhật Bản đã ủng hộ khu vực Fukushima dưới nhiều cách khác nhau, còn tuyên truyền sự vô hại của nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý. Hiện tại ông ta bất ngờ đổi ý, tôi cho rằng bên trong đã che giấu một bí mật gì đó rất lớn.

Mặc dù tôi không biết đó là gì nhưng chắc chắn có lý do mà chúng ta không được biết.

Cuối cùng hoan nghênh các bạn học tiếp tục thảo luận, dù sao thì chúng ta cũng có quyền tự do ngôn luận mà đúng không?’

Sau khi Vũ Văn Bác đăng bài mới, đông đảo anh em xem náo nhiệt không ngại rắc rối @An Lương dưới bài đăng của cậu ta, hy vọng anh đáp trả ngay mặt, khơi mào đấu tranh chính trị.

Về phần liệu nó có gây ra bất cứ mâu thuẫn nào hoặc thậm chí là rắc rối hay không, liên quan gì? Dù sao cũng là xem náo nhiệt, không phải càng ầm ĩ càng tốt à?

Người xem náo nhiệt hy vọng tốt nhất là An Lương với Vũ Văn Bác đọ sức ngoài đời thực luôn, dù sao thì quyết chiến trên mạng có nghĩa gì?

Đàn ông chân chính nên đấu người thật!

Đối mặt với náo nhiệt trên diễn đàn vườn trường, tất nhiên An Lương không bị lừa.

Quyết đấu người thật?

An Lương thành thạo kỹ năng vật lộn cấp tự do, hơn nữa còn có song thiên phú mạnh mẽ, anh lo lắng mình đấm một cái, Vũ Văn Bác không đứng dậy nổi, thế chẳng phải thành bi kịch à?

Với thân phận của An Lương, tất nhiên anh không có khả năng đồng ý quyết đấu người thật. Hơn nữa cho dù An Lương đồng ý, Vũ Văn Bác dám không?

Ngay cả khi Vũ Văn Bác cũng đồng ý, Đại học Kinh tế Thiên Phủ cũng sẽ ngăn cản.

Đại học Kinh tế Thiên Phủ là một trường dạy kinh tế, nếu là trường dạy võ thuật Thiên Phủ mới đồng ý yêu cầu đấu tay đôi chứ nhỉ?

Sau khi đọc bài đăng của Vũ Văn Bác xong, An Lương lại một số câu trả lời. Đối với những bạn học thích xem náo nhiệt không ngại rắc rối này, An Lương quyết định thỏa mãn nguyện vọng của họ.

Muốn xem náo nhiệt?

Không thành vấn đề!

An Lương lập tức gây ra một trận ồn ào náo nhiệt!

‘Lý lẽ tranh đấu: Đã quyết thắng thua, còn phải so sống chết!: Bạn học @Vũ Văn Bác khóa 2020 Khoa Thương mại Quốc tế năm nhất, thấy bài đăng như gặp mặt, giữa tôi và cậu tồn tại lý lẽ tranh đấu.

Tôi tin chắc rằng có hội đồng chính phủ Nhật Bản có vấn đề, thậm chí kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân thậm chí còn có vấn đề lớn hơn. Tuy nhiên bạn lại tin tưởng hội đồng chính phủ Nhật Bản, càng tin tưởng kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân không có chuyện gì. Với những bất đồng quan điểm như vậy, lẽ nào chúng ta chỉ có thể đăng bài viết để tranh luận với nhau?

Các bạn sinh viên nói đúng, đàn ông đích thực phải máu lửa, phải chứng minh được lý lẽ của mình! Vì vậy trong vấn đề tranh cãi lý lẽ giữa tôi và cậu, tôi có một đề nghị của một người đàn ông chân chính.

Nếu cậu tin rằng kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân của hội đồng chính phủ Nhật Bản không có vấn đề gì, hơn nữa tin tưởng nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý không có hại thì chúng ta chơi một trò chơi người dũng cảm nhé!

Tôi cho cậu một cơ hội, tôi có thể đưa cậu đến Nhật Bản, để cậu tự mình nếm thử nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý không có hại kia, để cậu nghiệm xét xem cuối cùng nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua trình xử lý vô hại có vấn đề hay không!

Nếu cậu bằng lòng tham gia trò chơi người dũng cảm này, tôi sẽ sắp xếp cho cậu một đoàn đội phát sóng trực tiếp suốt hai mươi tư giờ, hơn nữa sẽ gánh chịu tất cả chi phí, đồng thời còn cung cấp thêm cho cậu mười triệu yên tài trợ đi lại cá nhân.

Tôi đã thể hiện sự chân thành của mình, xin hỏi Vũ thái quân có đủ can đảm để tham gia hay không?’

Bình Luận (0)
Comment