VIPTruyenGG.com
Mua Truyện Inb Zalo: VIPTruyenGG.com
--------------------------
Quả thật An Lương không thể đấu tay đôi với người thật nhưng anh có rất nhiều kinh nghiệm trong việc đối phó với anh hùng bàn phím. Nếu Vũ Văn Bác nói nước thải bị nhiễm hạt nhân sau khi xử lý vô hại không có vấn đề gì thì An Lương sẽ đưa cậu ta đến Nhật Bản, để cậu ta tự mình chứng minh!
Nếu như Vũ Văn Bác không dám?
Vậy thì còn nói những lời vô nghĩa làm cái gì!
Nếu như Vũ Văn Bác thật sự dám tham gia vào trò chơi người dũng cảm này, An Lương chỉ có thể rưng rưng nước mắt tiễn cậu ta lên đường thôi. Kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân không có vấn đề?
Ôi chao đứa trẻ ngây thơ!
Cho dù cả thế giới đều mắc sai lầm, Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cũng sẽ không nhầm lẫn, An Lương đã kích hoạt nhiệm vụ của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng rồi, có thể sai được à?
Sau khi bài đăng của An Lương được cập nhật lên diễn đàn vườn trường, nó lập tức thu hút sự chú ý của các sinh viên Đại học Kinh tế Thiên Phủ. Vốn dĩ bọn họ đang hóng chuyện mà, bài đăng này của An Lương là để bọn họ vào hóng chuyện đấy, tất nhiên mọi người ủng hộ sôi nổi.
‘Trần Nhạc khóa 2019 Khoa Tài chính năm ba: Bùng cháy lên! Bùng cháy lên! Chẳng phải so ai cháy hơn à?’
‘Đổng Trạch Nghĩa khóa 2018 Khoa Kinh tế năm nhất: Hay cho câu tranh đấu lý lẽ! Câu đã quyết thắng thua thì phải so sống chết hay lắm! Có can đảm! Đàn ông đích thực!’
‘Lưu Hạo khóa 2019 Khoa Thương mại Quốc tế năm nhất: Nói thật tôi không thích người này cho lắm, có điều sau khi đọc bài đăng này, mặc dù tôi vẫn không thích anh ta như cũ nhưng tôi bắt đầu ngưỡng mộ anh ta rồi đấy!’
‘Lưu Hạo khóa 2019 Khoa Thương mại Quốc tế năm nhất: Chỉ có thể nói là tôi có lòng dạ hẹp hòi, không có lòng khoan dung với người khác, nhưng phải nói rằng người này can đảm thật!’
‘Uông Văn khóa 2019 Khoa Tài chính năm nhất: @Vũ Văn Bác khóa 2020 Khoa Thương mại Quốc tế năm nhất, nói gì bây giờ?’
‘Tiền Nhất Ninh khóa 2020 Khoa Thương mại Quốc tế năm nhất: Trong lớp có một con chó, xấu hổ quá!’
‘Tiêu Quốc Hữu khóa 2020 Khoa Thương mại Quốc tế năm nhất: Con đường đại học, ra trận bất lợi, nhìn thấy bạn học cùng lớp làm như thế này trên mạng, mất hết mặt mũi, thật hổ thẹn!’
‘Đồng Tố Tâm khóa 2020 Khoa Thương mại Quốc tế năm nhất: Xin hỏi các đàn anh đàn chị, bây giờ em có kịp chuyển chuyên ngành không?’
‘Hoa Đạm Ảnh khóa 2020 Khoa Thương mại Quốc tế năm nhất: Hy vọng bạn học Vũ Văn Bác chấp nhận đề nghị chơi trò chơi dũng cảm, cố gắng lấy được một kết cục tốt đẹp cho bản thân!’
‘Mã Long khóa 2019 Khoa Tài chính năm ba: Bạn học nữ lầu trên, tôi thích tên và lời nói của bạn rồi đấy, để bạn học Vũ Văn Bác có mặt mũi lên đường nào!’
Trong phần trả lời bài đăng của An Lương, hầu như mọi người đều bình luận ủng hộ anh. Dù sao bài đăng của anh tràn đầy can đảm, hơn nữa dưới nguyên tắc xem náo nhiệt không ngại phiền phức, tất cả mọi người đều hy vọng Vũ Văn Bác sẽ tham gia trò chơi người dũng cảm...
Chỉ khi Vũ Văn Bác tham gia trò chơi người dũng cảm mới có náo nhiệt để xem được.
Nghĩ thử xem Vũ Văn Bác tự mình đến Nhật Bản nếm thử nước thải bị ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý vô hại, đây là chuyện kích thích cỡ nào chứ?
Người cuối cùng công khai nếm nước thải nhiễm độc hạt nhân chính là cựu Thủ tướng Nhật Bản, kết cục của ông ta như thế nào, bởi vì gần đây tự phơi bày ra ngoài mà có thể nói phần đông quần chúng ăn dưa đều biết rõ.
Hơn nữa, Thủ tướng Nhật Bản đương nhiệm và Bộ trưởng Bộ thông tin đều từ chối uống nước thải nhiễm ô nhiễm hạt nhân, chẳng lẽ như thế vẫn chưa nói rõ vấn đề à?
Hiện tại phụ thuộc vào việc Vũ Văn Bác có đồng ý với An Lương tham gia trò chơi dũng cảm hay không. Nếu như cậu ta đồng ý... Người đâu!
Vui... Không đúng!
Thổi kèn Xô-na!
Tiễn đưa người anh em...
Tiễn đưa đàn em lên đường!
An Lương không có thói quen chém gió.
Dù sao bốc phét trên mạng không phải kẻ man rợ thì là võ sĩ quyền anh.
Vì thế An Lương trực tiếp đưa ra đề nghị trò chơi dũng cảm, đưa quyền lựa chọn cho Vũ Văn Bác, để cậu ta tự mình lựa chọn.
Mặc dù nhìn bề ngoài An Lương cho Vũ Văn Bác quyền lựa chọn nhưng đẩy lớp sương mù ra, người hiểu biết đều hiểu rõ An Lương không cho Vũ Văn Bác quyền lựa chọn.
Bất kể Vũ Văn Bác chọn sợ hãi thừa nhận hay chọn cứng rắn, cậu ta cũng thua hoàn toàn! Ví dụ nếu Vũ Văn Bác chọn sợ hãi nhận?
Vậy chính là hiện trường tìm chết cỡ lớn!
Dù sao Vũ Văn Bác đã nhấp chuột xưng vương xưng bá trên diễn đàn vườn trường, mấy lời phản bác của cậu ta dùng từ khá gay gắt, nếu cậu ta thừa nhận thì chẳng phải những lời trước đó đều đuối lí à?
Sao những người bạn cùng lớp trước đó nghe theo Vũ Văn Bác bởi sự lịch lãm và dễ tính của câu ta sẽ buông tha cho cậu ta được? Sợ rằng toàn bộ sự nghiệp đại học của Vũ Văn Bác sẽ chìm trong đủ lại châm chọc và chế giễu!
Về phần Vũ Văn Bác lựa chọn trò chơi dũng cảm, giống bạn cùng lớp cậu ta Hoa Đạm Ảnh nói, đó là một lựa chọn có mặt muix.
Người hiểu chuyện hơi thông minh một chút sẽ thấy rõ đường lối bên trong. Vì vậy sự thật là An Lương chẳng cho Vũ Văn Bác sự lựa chọn nào cả.
Chỉ cần thái độ của Vũ Văn Bác tốt hơn một chút, hoặc lập trường của cậu ta nghiêng về Hạ Quốc hơn, An Lương sẽ để lại cho cậu ta một con đường sống.
Nhưng Vũ Văn Bác thật sự hết thuốc chữa rồi!
Chương 2827: Thật dũng cảm? Quá ngây thơ!Nếu như đặt ở những năm trong quá khứ, sợ rằng tên Vũ Văn Bác này có vấn đề rồi. Cho nên trước đó An Lương mới châm chọc cậu ta là Vũ thái quân của ký túc xá 202 tòa nhà số sáu Đại học Kinh tế Thiên Phủ.
Tất nhiên Vũ Văn Bác cũng nhìn thấy bài đăng ‘Tranh cãi về lý lẽ, đã quyết thắng thua phải so sống chết!’ của An Lương. Đối mặt với sự khiêu khích này, Vũ Văn Bác không hành động liều lĩnh, cậu ta nhanh chóng tính toán thiệt hại.
Thế nhưng Vũ Văn Bác càng suy nghĩ thì sắc mặt càng trở nên xấu xí, bởi vì cậu ta cũng phân tích được An Lương hoàn toàn không cho cậu ta lựa chọn, ngay cả chọn thừa nhận cũng không có ngày lành tháng tốt.
Hiện tại lựa chọn duy nhật thật sự chỉ giữ lại chút mặt mũi cuối cùng, chọn can đảm, đáp trả An Lương ngay mặt, chấp nhận trò chơi dũng cảm do An Lương đề nghị.
Chỉ như vậy mới có cơ hội lật ngược!
Vũ Văn Bác ảo tưởng trong lòng có thể lăng xê chuyện này, dù sao đây là cơ hội tốt để tuyên truyền về Nhật Bản. Thậm chí cậu ta có thể mượn sự việc này để tạo ấn tượng tốt với chính phủ Nhật Bản bên kia, đặt nền móng cho việc di dân sau này.
Vũ Văn Bác đã hạ quyết tâm muốn nhập quốc tịch vào Nhật Bản, đáy lòng của cậu ta cũng cảm thấy Nhật Bản tốt hơn, tất nhiên sẽ không để vuột mất cơ hội này.
Về phần nước thải ô nhiễm hạt nhân có vấn đề hay không, không phải Vũ Văn Bác không nghĩ tới nhưng cậu ta lại quá ngây thơ tin tưởng chính phủ Nhật Bản, tin bọn họ có liêm sỉ.
Nếu như An Lương biết được suy nghĩ của Vũ Văn Bác, chắc chắn anh sẽ cười thành tiếng! Hội đồng chính phủ Nhật Bản có liêm sỉ?
Cậu chắc chắn mình không tham gia chương trình tạp kỹ của Nhật Bản đấy chứ?
Mặc dù An Lương không tin chính phủ Nhật Bản có liêm sĩ nhưng Vũ Văn Bác tin, cậu ta hít một hơi thật sâu, sau đó đăng lên diễn đàn đáp trả lại An Lương.
...
‘Như anh mong muốn, người dũng cảm không sợ hãi!: @An Lương khóa 2019 Khoa Tài chính năm ba, các bạn học nói đúng, đàn ông đích thực phải can đảm, tôi chấp nhận lời đề nghị của anh, chúng ta chơi trò chơi dũng cảm nào.
Đặc biệt nói rõ một chút, tôi có hộ chiếu và visa hợp lệ cho nhiều chuyến bay khứ hồi đến Nhật Bản, chỉ cần bạn học An sẵn sàng, tôi có thể chấp nhận thử thách trò chơi dũng cảm bất cứ lúc nào.
Chuyện kế tiếp xin nhờ bạn học An! Cảm ơn!’
Vũ Văn Bác lựa chọn trò chơi dũng cảm An Lương đề nghị!
Sự việc này ngay lập tức lan truyền khắp diễn đàn vườn trường, có người biết chuyện còn đăng tải náo nhiệt lên Weibo của Đại học Kinh tế Thiên Phủ nhưng nhanh chóng bị hệ thống sàng lọc thông tin của Thiên cơ thần toán số bốn phát hiện và xử lý kịp thời.
Thiên cơ thần toán số 4 không xóa thông tin một cách đơn giản thô bạo, bởi vì tác dụng của việc xóa bỏ tin tức không tốt, ngược lại dễ tạo thành tâm lý nổi loạn, anh ta chỉ hạn chế luồng thông tin để tránh nó lan truyền thôi.
Cách xử lý như vậy gần như đồng nghĩa với việc xóa bỏ tin tức nhưng không có xóa bài đăng, để tránh cho người đăng tải thẹn quá hóa giận lại lan truyền thông tin bằng những con đường khác.
Năm giờ mười lăm giờ chiều, An Lương ở ký túc xá 307 nhìn thấy bài đăng của Vũ Văn Bác. Tất nhiên anh không thờ ơ, lập tức đáp lại trên diễn đàn.
‘Tiễn đưa Vũ thái quân lên đường!: @Vũ Văn Bác khóa 2020 Khoa Thương mại Quốc tế năm nhất, đã nhận!
Trước tiên để tôi giải thích rõ, thỏa thuận giữa chúng ta tồn tại tính tranh cãi, hơn nữa còn có những rủi ro chưa xác định nên cần một thời gian để chuẩn bị.
Hôm nay là thứ năm, chúng tôi sẽ làm thêm giờ để giải quyết các công việc chuẩn bị liên quan, bao gồm giấy tờ pháp lý, sắp xếp hành trình, sắp xếp đội phát sóng trực tiếp cùng với liên hệ với bên Nhật Bản. Nếu không có bất ngờ xảy ra, tối mai sẽ xuất phát, cố gắng hoàn thành trò chơi dũng cảm này trong vòng hai ngày cuối tuần.
Cuối cùng xin chúc Vũ thái quân, ngày mai sẽ tiễn đưa Vũ thái quân lên đường!’
Rõ ràng trong câu trả lời của An Lương thể hiện ra anh không thích Vũ Văn Bác, người này đúng là không biết sống chết, thế mà dám chấp nhận trò chơi dũng cảm?
Không phải cậu ta không biết mối nguy hiểm của nước thải ô nhiễm hạt nhân đó chứ?
Khi An Lương và Vũ Văn Bác đang ồn ào trên diễn đàn vườn trường, các nhà lãnh đạo của Đại học Kinh tế Thiên Phủ cũng đang thảo luận về vấn đề này.
Trong phòng làm việc của hiệu trưởng Đại học Kinh tế Thiên Phủ Tần Đạo Vinh, ngoài trừ ông ấy còn có Trưởng Khoa Tài chính Đoạn Lập, Trưởng Khoa Thương mại Quốc tế Chung Học Văn và Chủ nhiệm Phòng Giáo vụ Tiết Chí Bình.
Tần Đạo Vinh gạt tàn thuốc, lên tiếng trước: “Đối với tranh chấp giữa sinh viên An Lương khóa 2019 Khoa Tài chính năm ba và sinh viên Vũ Văn Bác khóa 2020 Khoa Thương mại quốc tế năm nhất, chắc mọi người đều biết rồi nhỉ?”
Đoạn Lập im lặng gật đầu.
Chung Học Văn cũng gật đầu khẳng định, tỏ vẻ ông ta đã biết rõ tình hình.
Tiết Chí Bình không nói gì, vì đây là chuyện rất rắc rối.
Tần Đạo Vinh nói tiếp: “Các người có ý kiến gì về chuyện này không?”
Đầu tiên Chung Học Văn nhìn về phía Đoạn Lập, thấy Đoạn Lập không có ý nói gì thì nhìn sang Tiết Chí Bình. Kết quả Tiết Chí Bình cũng không nói lời nào, vì thế Chung Học Văn cũng chọn cách im lặng.
Chương 2828: Giá trị lợi ích sẽ thao túng mọi thứ phía sau màn!Tần Đạo Vinh nhìn ba người im lặng trước mặt, thở dài một hơi: “Tôi tin rằng các cậu đều hiểu rõ tình huống của hai sinh viên này.”
Trong lòng Chung Học Văn thầm than hỏng bét, mặc dù Chung Học Văn là Trưởng Khoa Thương mại Quốc tế nhưng ông ta hiểu rất rõ tình huống của An Lương, dù sao anh cũng từng đạt danh hiệu ‘sinh viên vinh dự’.
“Sinh viên Vũ Văn Bác đăng một số bài nói lên diễn đàn vườn trường, quả thật đã gây ra một số tranh cãi nhất định. Từ cách nói chuyện của Vũ Văn Bác, chúng ta có thể đánh giá rằng sinh viên này có vấn đề trong suy nghĩ.” Tần Đạo Vinh bổ sung.
“Hiệu trưởng!”
Chung Học Văn nghe được ẩn ý trong lời nói của Tần Đạo Vinh.
An Lương rất quan trọng đối với Đại học Kinh tế Thiên Phủ, Vũ Văn Bác chỉ là một sinh viên năm nhất, hơn nữa trong tư tưởng còn tồn tại những vấn đề quan trọng. Dưới tình huống này, chúng ta nên lựa chọn như thế nào, chẳng phải đã rất rõ ràng rồi à?
Chung Học Văn nhắc nhở: “Hiệu trưởng, chuyện của bọn họ ồn ào hơi lớn, đặc biệt là giao ước trò chơi dũng cảm kia, có khả năng ầm ĩ ra tai nạn chết người đấy!”
Tiết Chí Bình ở bên cạnh nói tiếp: “Thật ra phạm vi ảnh hưởng của chuyện này khá nhỏ, chắc hẳn sinh viên kia đã bí mật kiểm soát thông tin. Ngoài việc lan truyền vụ việc này ở quy mô nhỏ trong trường chúng ta và một số đại học xung quanh, trên Weibo không có tin tức nào, các loại video ngắn cũng không có.”
Tiết Chí Bình vừa nói xong, ba người còn lại đều thầm thở dài, sao đám gừng càng già càng cay bọn họ có thể không hiểu ý ngoài lời nói của Tiết Chí Bình?
An Lương có thể kiểm soát thông tin như vậy, bản thân đại diện cho bản lĩnh mạnh mẽ. Vì vậy nên lựa chọn thế nào vẫn cần phải xem xét nữa à?
Chung Học Văn vẫn cố gắng tranh thủ: “Nếu cuối cùng Vũ Văn Bác thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta phải làm gì đây?”
Ông ta nói thêm: “Nhất định gia đình của cậu ta sẽ đòi trường học chịu trách nhiệm.”
Đoạn Lập tiếp lời: “Lão Chung, vấn đề ông có thể nghĩ tới, lẽ nào sinh viên kia không nghĩ được à?”
Tiết Chí Bình ở bên cạnh bổ sung: “Tôi đoán chắc chắn sinh viên kia đã có một kế hoạch hoàn hảo, thậm chí có thể xóa bỏ bản thân, toàn bộ sự việc không có quan hệ dây mơ rễ mà gì với cậu ta.”
Chung Học Văn nhíu mày: “Nhưng cậu ta đã đăng những bài viết này lên diễn đàn vườn trường.”
“Sau đó thì sao?” Tiết Chí Bình hỏi lại.
“Mặc dù những bài đăng này đại diện cho một lượng thông tin nhất định nhưng chúng không có tác dụng gì đối với cậu ta.”
“Lão Chung, chuyện này đã vượt qua tầm kiểm soát của chúng ta. Nếu chúng ta ngăn cản chuyện này, chắc chắn sẽ trở mặt với sinh viên kia, ông cảm thấy có đáng không?” Tiết Chí Bình bổ sung.
Tuy có mấy lời không dễ nghe nhưng sự thật của thế giới này là như thế. Trong hầu hết các trường hợp, giá trị lợi ích sẽ thao túng tất cả mọi thứ phía sau màn.
Ví dụ như vào năm 1971, một nhà sản xuất ô tô nổi tiếng đưa ra một mẫu xe có thiết kế bình xăng bị thiếu hụt một số chỗ, một khi xảy ra va chạm từ phía sau, bình xăng có thể phát nổ.
Nhà sản xuất ô tô đã nhanh chóng tính toán chi phí sửa đổi thiết kế, sau khi xác định thiết kế sửa đổi, tổng chi phí cuối cùng sẽ tăng thêm khoảng 1 ức 3750 vạn đô la Mỹ.
Tuy nhiên dựa trên phân tích dữ liệu tai nạn được cung cấp bởi Ngành giao thông của Hoa Kỳ, số tiền bồi thường của nhà sản xuất ô tô kia sẽ không vượt quá 5000 vạn đô la Mỹ sau khi mẫu xe kia xảy ra tai nạn.
Đứng trên góc độ của nhà sản xuất ô tô, liệu nên nên chọn tăng thêm 1 ức 3750 vạn đô la chi phí thành phẩm hay mức bồi thường chưa tới 5000 vạn đô la trong tương lai, không cần phải nói nhiều nhỉ?
Về phần những người chết trong vụ tai nạn xe hơi? Không may xảy ra tai nạn xe cộ mà thôi!
Mỗi năm đều xảy ra vô số vụ tai nạn giao thông, cần gì phải quan tâm nhiều thế?
Đối với một số người, sinh mạng chỉ là một dãy số, là một phần của hạch toán chi phí mà thôi.
Có lẽ có người cảm thấy câu chuyện này xảy ra gần năm mươi năm trước, bây giờ là năm 2020, thời đại đã hoàn toàn thay đổi.
Nhưng An Lương chỉ muốn nói người như vậy rất ngây thơ! Thay đổi hay không luôn tồn tại những tranh cãi đối lập nhau.
Đúng là thời đại đang thay đổi, nhà Thanh đã sụp đổ từ lâu rồi nhưng có một số thứ vẫn không thay đổi. Chẳng hạn như bản tính tham lam của con người!
Từ xưa đến này việc này chẳng có sự thay đổi nào cả, những câu chuyện tương tự đang không ngừng xảy ra trong thời đại 2020...
Bản tính tham lam của con người chưa bao giờ thay đổi!
Điều này đã đúng với bốn mươi năm trước, bốn trăm năm trước, thậm chí là một ngàn bốn trăm năm trước và thời đại 2020 vẫn sẽ như vậy.
Lấy nền tảng gọi xe trực tuyến Didi làm ví dụ, nền tảng này xảy ra tai nạn về an toàn liên tục, tại sao Bộ an toàn giao thông không cấm hoạt động?
Đáp án rất đơn giản.
Vẫn là giá trị lợi ích khống chết mọi thứ phía sau màn!
Đối với nền tảng gọi xe trực tuyến Didi, mỗi một vụ tai nạn an toàn chỉ đại biểu cho một khoản chi phí ngoài định mức giá thành mà thôi, thuộc về chi phí vận hành sản phẩm hợp lý.
Nếu vì một vụ tai nạn an toàn mà gióng trống khua chiêng sửa đổi toàn bộ, nâng ngưỡng ký hợp đồng với tài xế, liệu có đáng giá không?
Tài xế rất quan trọng với nền tảng gọi xe trực tuyến Didi!
Chương 2829: Chiêu trò cũ rích của ba thằng chó con?Bởi vì số lượng tài xế đại biểu cho quy mô dịch vụ của nền tảng đặt xe trực tuyến, số lượng tài xế ký hợp đồng càng nhiều thì số lượng xe hoạt động hàng ngày càng nhiều, giá trị tạo ra càng lớn.
Xét về mặt giá trị, giá trị của tài xế vượt xa hành khách.
Nếu nâng ngưỡng ký kết hợp đồng với tài xế, nhằm vào tuổi lái xe, lý lịch vi phạm pháp luật, thậm chí cả nghiên cứu và đánh giá về tâm lý, liệu có bao nhiêu tài xế trên nền tảng gọi xe trực tuyến có thể thông qua?
Một khi số lượng tài xế ký hợp đồng giảm xuống, vậy có nghĩa là tính cạnh tranh của nền tảng đặt xe trực tuyến sẽ hạ thấp theo, mà nếu không được thị trường chào đón thì càng không thể đưa vào hoạt động để kiếm tiền.
Do đó nguyên nhân cơ bản của việc nền tảng đặt xe trực tuyến Didi thường xuyên xảy ra tai nạn, hơn nữa bị cấm nhiều lần vẫn không ngừng hoạt động là do giá trị lợi ích không bằng nhau mà thôi.
Thậm chí nếu một hành khách xấu số xảy ra tai nạn tử vong, Didi sẽ bồi thường theo tiêu chuẩn gấp ba lần tỷ lệ bình thường, thêm hai ba triệu mà thôi.
Chỉ hai ba triệu tiền bồi thường tính là gì với nền tảng gọi xe trực tuyến Didi chứ?
Nếu hiểu rõ giá trị lợi ích kiểm soát mọi thứ phía sau màn, suy nghĩ thấu đáo về tai nạn trên nền tảng gọi xe Didi, chẳng qua tất cả chỉ là kết quả đánh giá trên giá trị lợi nhuận thành phẩm mà thôi.
Đối với Đại học Kinh tế Thiên Phủ cũng giống vậy!
An Lương là gương mặt đại diện của Đại học Kinh tế Thiên Phủ. Một khi tốt nghiệp, An Lương sẽ là cựu sinh viên nổi tiếng của Đại học Kinh tế Thiên Phủ.
Còn Vũ Văn Bác ở đâu?
Dựa trên cách nói chuyện của Vũ Văn Bác trên diễn đàn vườn trường, cậu ta chỉ là một con tôm tép nghiêng về Nhật Bản mà thôi, nên lựa chọn như thế nào còn cần hỏi nữa à?
Các nhà lãnh đạo của Đại học Kinh tế Thiên Phủ lặng lẽ hoàn thành lựa chọn đơn giản, hơn nữa còn chọn cách im lặng mặc kệ, để An Lương tự do phát triển.
Ở ký túc xá 307, An Lương đang liên lạc với Tần Thiên Tường, giao những chuyện liên quan cho anh ta xử lý.
‘Số 0: Các văn bản pháp lý phù hợp, sắp xếp hành trình và đội ngũ phát sóng trực tiếp, mấy người xem rồi xử lý đi.’
‘Chu Tước số 6: Vâng.’
‘Số 0: Liên quan đến Nhật Bản, có thể liên hệ Shimizu Makoto giải quyết.’
‘Số 0: Nói với bên kia rằng nếu đối phương muốn hợp tác lại với chúng ta, thế thì hãy thể hiện lòng thành đi, giải quyết vấn đề của Nhật Bản.’
‘Số 0: Kêu ông chủ của Shimizu Makoto thu xếp để Công ty Điện lực Kyoto Nhật Bản tiếp quản vấn đề này, loại bỏ chúng ta ra bên ngoài.’
‘Số 0: Tôi hy vọng nhìn thấy chuyện này là mục tiêu trong thư mời của Công ty Điện lực Kyoto để thực hiện một chương trình trực tiếp, chứng minh nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý được sản xuất từ Nhà máy điện hạt nhân Fukushima thuộc Công ty Điện lực Kyoto không có vấn đề gì, thật sự đã đạt đến tiêu chuẩn uống được.’
‘Chu Tước số 6: Đã rõ!’
Giống như phỏng đoán của Chủ nhiệm Phòng Giáo vụ Tiết Chí Bình, An Lương đã đẩy vấn đề này ra ngoài. Mặc kệ là Tập đoàn đầu tư An Tâm hay Công ty bảo an Nhân Nghĩa đều sẽ không tham gia vào việc trò chơi dũng cảm ngoài ánh sáng.
Theo kế hoạch của An Lương, Vũ Văn Bác sẽ nhận được lời mời từ Công ty Điện lực Kyoto để uống thử nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý vô hại trước ống kính.
Về phần sau đó cậu ta có xảy ra vấn đề gì không?
Liên quan gì đến An Lương?
Dù sao An Lương cảm thấy khả năng cao sẽ có chuyện!
Nếu như không có gì thì tại sao Thủ tướng Nhật Bản đương nhiệm và Bộ trưởng Bộ Tình báo lại không làm gương uống thử chứng minh chứ?
An Lương dặn dò một số chi tiết trước khi kết thúc cuộc thảo luận với Tần Thiên Tường, anh mở nhóm chat ký túc xá 307 ra, ba thằng chó con kia đang không ngừng gọi anh.
‘An Lương: Mấy tên chó kia gọi bố làm cái gì?’
‘Lữ Văn Sơn: An Lương, đêm nay đi ăn với nhau không?’
‘Mã Long: Thông tin địa điểm: Đại học Kinh tế Tài chính Western.’
‘Mã Long: Ngồi đợi anh Lương!’
‘Trầm Thế Trung: An Lương, chúng tôi đợi cậu!’
‘An Lương: Mấy người không thích hợp!’
‘An Lương: Buổi trưa tôi nói muốn đi, các người ngăn cản đủ kiểu, bây giờ lại chủ động rủ tôi đi. Có phải các người gặp rắc rối gì đó rồi đúng không?’
‘An Lương: Quy tắc cũ, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, nói đi!’
‘Lữ Văn Sơn: Dù sao chúng ta cũng là anh em tốt ở cùng một ký túc xá, đã nhận thức sâu sắc sai lầm của buổi trưa nên mới chủ động mời anh Lương tham gia cùng vào buổi tối.’
‘Mã Long: Đúng đúng đúng, trưa nay bọn tôi bất tỉnh luôn!’
‘Trầm Thế Trung: Anh Lương, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội. Đêm nay ba người bọn tôi mời khách, anh Lương đi chung luôn đi!’
An Lương nhìn tin nhắn của ba tên chó kia, trong lòng luôn cảm giác có vấn đề, ba thằng chó này cũng biết thừa nhận lỗi lầm của mình ư?
Giỡn đấy à!
Nếu là Trầm Thế Trung và Mã Long thì có thể đấy, nhưng tên Lữ Văn Sơn kia sẽ không bao giờ thừa nhận sai lầm! Hiện tại bọn họ nhận sai, chắc chắn là có các nguyên nhân bên ngoài.
Mặc dù thời gian An Lương ở trường học không nhiều nhưng anh rất quen thuộc với lòng người, có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của ba thằng chó con kia.
‘An Lương: Thật xin lỗi, buổi tối có hẹn với Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đi ăn tối rồi, không có thời gian.’
‘An Lương: Cảm ơn lòng tốt của các anh em, chúng ta hẹn lần sau, tôi mời khách.’
Chương 2830: Phân tích đơn giảnAn Lương trả lời theo ba con chó kia, mặc kệ bọn họ có chiêu trò cũ rích như thế nào, anh sẽ không tiếp chiêu!
Tại quán trà sữa gần Đại học Kinh tế Tài chính Western, Lữ Văn Sơn, Mã Long và Trầm Thế Trung đang gửi tin nhắn cho An Lương.
Sau khi nhận được câu trả lời của An Lương, Mã Long lập tức nói: “Anh Lương nói có hẹn rồi, chúng ta làm sao bây giờ?”
Mã Long nói tiếp: “Tửu lượng của Lưu Giảo kia khiếp thật, một mình đánh bại ba người chúng ta. Nói thật hiện tại đầu tôi còn choáng váng đấy!”
“Tôi nghi ngờ cậu không phải là người Đông Sơn thật!” Lữ Văn Sơn nói móc.
Mã Long là người đàn ông vạm vỡ tỉnh Đông Sơn tiêu chuẩn. Khi mới nhập học, anh ta cũng đã từng nói rằng tửu lượng của mình rất tốt, kết quả bị An Lương đè bẹp trên mặt đất!
Bây giờ anh ta lại bị một cô gái xiên lại đánh bại, đúng là hàng giả!
Trầm Thế Trung thở dài: “Chúng ta cố gắng lần nữa đi, chơi bài tình cảm ấy.”
‘Lữ Văn Sơn: Cải lương không bằng bạo lực!’
‘Lữ Văn Sơn: An Lương, chúng tôi đang đợi cậu!’
‘Mã Long: Đừng mà, anh Lương, đã lâu lắm rồi bốn người chúng ta không đi chung với nhau, hôm nay đi cùng đi.’
‘Trầm Thế Trung: Anh Lương, bên này có một em gái rất xinh đẹp đấy, đến xem một chút được không?’
An Lương nhìn tin nhắn của ba thằng chó kia, không nhịn được phì cười nở nụ cười, xem ra tên chó con này thật sự gặp rắc rối rồi, nhưng chắc chắn không phải là rắc rối thật sự.
An Lương nhanh chóng tự hỏi mục đích của ba con chó kia, đầu tiên cần loại trừ vấn đề trả tiền.
Về mặt kinh tế, ký túc xá của An Lương rất tốt, mặc dù điều kiện kinh tế của anh và Trầm Thế Trung khá tốt hơn, nhưng mọi người đều thích kiểu sòng phẳng chia đều.
Ví dụ nếu An Lương mang bữa sáng cho mấy thằng chó con, anh không chỉ thu tiền đồ ăn mà còn muốn thu tiền đi lại đấy! Vì vậy ba thằng chó con con kia không cần anh tới thanh toán hóa đơn, nếu có nhu cầu thật thì chỉ cần Trầm Thế Trung là đã có thể giải quyết rồi.
Ngay cả khi Trầm Thế Trung không giải quyết được thì bọn họ sẽ nói rõ tình huống. Vì vậy vấn đề đầu tiên cần loại bỏ là chuyện trả tiền.
Thứ hai là việc ba thằng chó kia thật sự muốn tụ tập. Nếu bọn họ muốn tụ tập thật thì cũng có thể về đây tụ tập, không cần phải đến Đại học Kinh tế Tài chính Western.
Ba tên chó này lo lắng gọi anh qua đó, chắc chắn là cần sở trưởng nào đó của anh, uống rượu? Trong lòng An Lương đã đoán được đáp án.
‘An Lương: Ba thằng chó mấy người gặp được cao thủ rồi à?’
‘An Lương: Có phải trong mấy chị em bạn gái Văn Sơn gọi đến có người uống rượu rất giỏi đúng không?’
‘An Lương: Quán quân cũng không chịu nổi à?’
‘Lữ Văn Sơn: ...’
‘Mã Long: Ngạc nhiên!’
‘Trầm Thế Trung: Chuyện này mà cũng đoán được hả?’
‘An Lương: Hơi phân tích một chút là đoán được mà, cho nên đúng là không uống lại người ta thật à?’
‘Lữ Văn Sơn: Đúng vậy, Phương Mai có một cô bạn cùng phòng gọi là Lưu Giảo, người này uống rượu rất giỏi, mới vào bàn đã uống với bọn tôi ba chai bia.’
‘An Lương: Uống liền một hơi ba chai?’
‘Trầm Thế Trung: Đúng thế!’
‘Mã Long: Cái tên Văn Sơn này gục ngay tại chỗ!’
‘Lữ Văn Sơn: Cậu còn không biết xấu hổ mà nói hả?’
‘Lữ Văn Sơn: Cậu nói rằng cậu uống rượu rất giỏi, kết quả lại chạy vào nhà vệ sinh?’
‘Trầm Thế Trung: Anh Lương, cứu bọn tôi với!’
‘Trầm Thế Trung: Buổi tối còn có một chầu nữa, bây giờ bọn tôi đang trốn trong tiệm trà sữa nghỉ ngơi.’
‘An Lương: Làm phiền rồi, tạm biệt!’
‘An Lương: Mọi người đều biết tửu lượng của tôi không tốt.’
‘Lữ Văn Sơn: ...’
‘Mã Long: Nói như thế mà được hả?’
‘Trầm Thế Trung: Cậu thật độc!’
Tửu lượng của An Lương không tốt? Không phải đang nói đùa đó à?
Ba người bọn họ còn không biết tửu lượng của An Lương như thế nào hả?
‘An Lương: Lúc nãy tôi đã nói có hẹn hai chị em nhà họ Hạ cùng ăn tối, mẹ bọn họ đã vất vả chuẩn bị đồ ăn xong rồi, tôi có thể không đi được à?’
‘An Lương: Tôi nói này, ba người các cậu có chút tiền đồ được không?’
‘An Lương: Uống rượu không thành vấn đề, nhưng không thể thua người ta!’
‘An Lương: Tinh thần của tôi luôn ở bên cạnh mọi người!’
‘Lữ Văn Sơn: Tin cái con quỷ!’
‘Lữ Văn Sơn: Đúng rồi, anh Lương, anh không lo lắng lãnh đạo trường nhúng tay vào chuyện trên diễn đàn vườn trường à?’
Đối mặt với sự hỏi thăm của Lữ Văn Sơn, An Lương mỉm cười.
Nhúng tay?
Sợ rằng sẽ không!
Thật ra An Lương đã nghĩ các nhà lãnh đạo của Đại học Kinh tế Thiên Phủ sẽ im lặng mặc kệ chuyện này từ lâu rồi. Bởi vì địa vị của anh ta ở Đại học Kinh tế Thiên Phủ rất cao, bài đăng của Vũ Văn Bác lại có vấn đề nghiêm trọng trong suy nghĩ.
Vì thế tại sao phải nhúng tay ngăn cản chứ?
‘An Lương: Yên tâm, tôi sẽ xử lý.’
‘Trầm Thế Trung: Tiễn cậu ta lên đường thật à?’
‘An Lương: Phụ thuộc vào đáp án của bên phía Nhật Bản rồi.’
‘An Lương: Nếu hội đồng chính phủ Nhật Bản không nói dối, nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý vô hại thật sự không có vấn đề gì thì tất nhiên cậu ta cũng không có chuyện gì.’
‘Trầm Thế Trung: Thế thì người này xong đời rồi!’
‘Mã Long: Mặc niệm một giây!’
‘Lữ Văn Sơn: Đợi đã nào...! Tôi phát hiện ra một điểm mù!’
Chương 2831: Chiêu trò! Ngay từ đầu đó đã là một chiêu trò cũ rích!‘Lữ Văn Sơn: Nếu như người này thật sự uống nước thải ô nhiễm hạt nhân, nước thải ô nhiễm hạt nhân có vấn đề thật, các chất phóng xạ trong đó có tính đe dọa đối với cơ thể con người vậy khi tên này quay lại trường học, không phải trường chúng ta chết cả lũ à?’
‘Trầm Thế Trung: Giỏi lắm! Quả nhiên là vấn đề lớn!’
‘Mã Long: Hình như vậy cũng đúng.’
‘Lữ Văn Sơn: Anh Lương, cậu định giải quyết như thế nào?’
‘An Lương: Tất nhiên là sắp xếp đội ngũ y tế theo dõi rồi.’
‘An Lương: Nếu quả thật xảy ra vấn đề, chúng tôi sẽ sắp xếp cho cậu ta ở lại Nhật Bản giám sát y tế, có chuyện gì không?’
Ồ!
Vậy Vũ Văn Bác đó sẽ trở thành một con cờ trong tay An Lương để lại ở Nhật Bản, không ngừng tạo ra những đầu đề câu chuyện lớn hơn.
Vũ Văn Bác cho rằng An Lương và cậu ta chỉ đánh nhau vì mặt mũi thôi ư?
Thật ra ngay từ đầu Vũ Văn Bác đã thua rồi!
Cái gọi là tranh chấp vì mặt mũi chỉ là kết quả của việc An Lương cố tình biểu diễn ra bên ngoài mà thôi.
Đánh nhau vì mặt mũi?
Vũ Văn Bác xứng à?
Lúc An Lương nhìn thấy bài đăng của Vũ Văn Bác, anh đã lên kế hoạch biến cậu ta thành một con cờ, ném cậu ta sang Nhật Bản, liên tục tạo ra các đề tài về mối đe dọa của nước thải ô nhiễm hạt nhân.
Vì thế xảy ra vấn đề mới là kết quả tốt nhất.
‘An Lương: Sắp tới năm giờ rưỡi rồi, hai chị em nhà họ Hạ sẽ tan học vào lúc năm rưỡi, tôi chuẩn bị đi đón bọn họ đây.’
‘An Lương: Chúc mấy người may mắn!’
‘Lữ Văn Sơn: Không có anh Lương, chúng ta tiêu đời rồi!’
‘Mã Long: Lạnh lẽo quá!’
‘Trầm Thế Trung: Hai tên Văn Sơn và nhà vô địch sẽ lén lút giở thủ đoạn, ban đêm chỉ còn mình tôi dũng cảm đấu tranh, khó khăn quá!’
‘Lữ Văn Sơn: Không đúng, quý ông, là cậu trêu chọc Lưu Giảo trước, cậu dũng cảm đấu tranh có vấn đề gì ư?’
‘Mã Long: Cậu đúng là đồ chó!’
An Lương không tham gia vào cuộc trò chuyện của ba thằng chó này nữa, anh thay quần áo trong ký túc xá, sau đó đến bãi đậu xe ngoài trời của Đại học Kinh tế, lái chiếc Audi RSQ8 phiên bản Maisha Rui đến đối diện trường Đại học Sư phạm.
Khi An Lương đến bãi đậu xe ngoài trời của Đại học Sư phạm Thiên Phủ, Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đã đợi sẵn ở bãi đậu xe. Trên tay hai người đều ôm sách vở, rõ ràng tan học là bọn họ đi thẳng đến bãi đậu xe ngoài trời.
An Lương dừng xe bên cạnh hai người bọn họ, tất nhiên hai người cùng ngồi ở hàng ghế sau. Sau khi hai chị em nhà họ Hạ lên xe thì bắt đầu hỏi thăm.
“Anh rể, diễn đàn trường của các anh náo nhiệt thật đấy, anh thật sự muốn tiễn Vũ Văn Bác lên đường à?” Hạ Như Ý hỏi.
An Lương theo bản năng liếc nhìn hệ thống quét quan hệ con người, cái hệ thống bị hỏng này vẫn có vấn đề như cũ, không thể xác định chính xác thân phận của Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm.
Cũng may hai người này không còn mùi vị buồn nôn lúc mới gặp nữa, hai người cũng không cố ý đóng giả đối phương, nếu không An Lương hoàn toàn không nhận ra ai với ai.
“Tất nhiên là không!” An Lương thản nhiên đáp.
“Ồ?” Hạ Như Ý khó hiểu.
“Chẳng lẽ chỉ nói miệng thôi à?” Hạ Hòa Tâm cũng nhìn An Lương đầy tò mò.
An Lương vừa lái xe ra khỏi Đại học Sư phạm Thiên Phủ vừa giải thích tình hình cho hai người.
“Thật ra chuyện này dính dáng đến rất nhiều vấn đề, vì vậy tôi không thể nhúng tay vào trong, tôi sẽ thu xếp ổn thỏa.” An Lương nói đơn giản.
Hạ Hòa Tâm thở phào nhẹ nhõm: “Vốn dĩ tôi còn lo lắng Vũ Văn Bác kia thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn sau khi uống nước thải ô nhiễm hạt nhân, sợ rằng sẽ gây ra vô số rắc rối tiếp theo.”
Hạ Hòa Tâm nói tiếp: “Anh có chuẩn bị là tốt rồi!”
An Lương cười đáp: “Tôi không có ngu như vậy.”
An Lương càng thích đứng phía sau màn hơn là đứng trước sân khấu, kể cả lần nhắm vào Vũ Văn Bác này, mặc dù anh vô cùng mạnh mẽ trên diễn đàn trường nhưng vẫn áp dụng kế hoạch ém tin tức rất nghiêm khắc.
Anh muốn Công ty Điện lực Kyoto gánh tội danh này, sao có thể để chính mình tham gia vào trong đó được?
Chạng vạng tối, sáu giờ mười lăm.
Dưới tình huống kẹt xe, ba người An Lương phải mất gần một tiếng đồng hồ mới đến nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý, tình hình kẹt xe này thật nhức đầu.
An Lương tự hỏi liệu có nên chuẩn bị mô tô bay đời ba bản sang trọng không?
Thiên Phủ đã được trang bị mô tô bay đời ba phiên bản phòng cháy và phiên bản chữa bệnh từ lâu, hơn nữa còn dùng trạm sạc năng lượng mới, chỉ khác nhau về tốc độ sạc mà thôi.
Thật ra ban đầu An Lương ủng hộ việc việc nghiên cứu mô tô bay là để giải quyết vấn đề tắc nghẽn giao thông.
Tại lối vào của nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý, Hàn Hân nhìn thấy An Lương đi tới cùng với Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm thì cảm thấy giữa anh và hai chị em nhà họ Hạ có vấn đề, đây là một loại trực giác của phụ nữ!
“Giám đốc An, sếp Hạ, chào mừng.” Hàn Hân chủ động chào hỏi.
An Lương khẽ gật đầu.
Hai chị em nhà họ Hạ cũng gật đầu chào hỏi.
Cả ba người bước vào nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý, sau khi vượt qua bức tường phù điêu thì nghênh đón một cơn gió nhẹ.
Quang cảnh hồ nước ở nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý có hiệu quả vẽ rồng điểm mắt, tuy rằng nó chiếm diện tích khá lớn nhưng giá trị cảnh quan mang lại rất cao.
Có đánh giá cho rằng, giá cả của nhà hàng tư nhân không hề thấp, đặc biệt là phí sử dụng phòng riêng, nhưng vì nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý lấy ý cảnh yên tĩnh cộng với môi trường ăn uống tốt đẹp nên người tiêu dùng sẵn sàng chi trả.
Chương 2832: Bố vợ nghiện đồ ăn!Hiện tại danh tiếng của nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý rất cao, cho dù không xếp hạng trên phần mềm đánh giá đồ ăn thì vẫn có thứ hạng rất cao.
Dù sao hầu như nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý không có đối thủ cạnh tranh!
Về cơ bản giá cả đắt hơn nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý là nhà hàng Trung Quốc kiểu mới mang tính xã hội và kinh doanh, về phần mùi vị thì hoàn toàn bị nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý chèn ép.
Hương vị tốt hơn, hoàn cảnh dùng bữa cũng là hơn xa.
Giá cả xấp xỉ, hương vị như nhau, môi trường ăn uống không kém bao nhiêu, còn gì bằng! Vì thế nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý hoàn toàn không có đối thủ cạnh tranh.
An Lương và hai chị em nhà họ Hạ vừa bước vào phòng bao số một chưa đầy năm phút, bọn họ còn đang lật xem thực đơn thì ba của hai chị em, Hạ Hiểu Đông đã bước vào phòng bao số một...
Nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý, phòng bao số một.
An Lương nhìn Hạ Hiểu Đông bước vào thì chủ động lên tiếng chào hỏi: “Chào bác trai.”
“Ha ha, thật trùng hợp!” Hạ Hiểu Đông đáp.
“Vừa nãy ở cửa ra vào, Tiểu Hàn nói mấy đứa tới.”
“Hôm nay uống chút rượu nhé?” Hạ Hiểu Đông chủ động đề nghị.
Hạ Như Ý ngăn cản đầu tiên: “Lại muốn uống? Bố, có khi nào bố uống thắng chưa?”
Hạ Hòa Tâm đồng ý: “Bố, hôm nay chúng ta ăn một bữa đơn giản thôi được không?”
Hạ Hiểu Đông hừ hừ: “Bố và An Lương uống chút rượu thì làm sao chứ?”
An Lương không chen vào, chủ yếu do Hạ Hiểu Đông là một người nghiện ăn, tửu lượng rất kém nhưng lại nghiện rượu nặng, lần nào uống rượu mà ông ấy không bị An Lương hạ gục chứ?
Nói đúng hơn thì ba người Hạ Hiểu Đông gộp lại cũng không phải là đối thủ của An Lương, hoặc nói cách khác, cho dù Hạ Hiểu Đông uống một ly, An Lương uống ba ly thì ông ấy cũng không có cơ hội chiến thắng.
“Uống uống uống, bố chỉ biết uống rượu, bọn con mới không thèm quan tâm bố nữa, dù sao mẹ sẽ chỉnh đốn bố!” Hạ Như Ý hừ.
Hạ Hòa Tâm nhếch môi, không nói gì.
Một lúc sau, món An Lương gọi lên bàn trước, anh đặc biệt chọn món ăn mới của nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý, nghêu lạnh sốt tiêu mây, mùi vị của nó thật sự không tệ.
Ở bên cạnh, Hạ Hiểu Đông khui hai chai rượu mao Phi Thiên, đổ hết vào bình chia rượu.
“Nào, An Lương, chúng ta cạn một ly trước đã!” Hạ Hiểu Đông chủ động bắt chuyện.
An Lương cười trong lòng, Hạ Hiểu Đông này xảy ra chuyện gì thế nhỉ?
Thật ra gần đây Hạ Hiểu Đông không uống rượu, kể từ lần uống say với An Lương trước đó, ông ấy bị Thái Vũ San trừng phạt, cấm uống rượu.
Hôm nay cũng không phải trùng hợp gì mà là Hạ Hiểu Đông có nội ứng ở nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý. Lúc An Lương và hai chị em nhà họ Hạ đến ăn tối, nội ứng đã nhắn tin cho Hạ Hiểu Đông để ông ấy tới.
Hạ Hiểu Đông chuẩn bị mượn An Lương uống ít rượu cho đỡ thèm.
Hạ Như Ý nhìn ông ấy chủ động nâng ly, bất đắc dĩ lắc đầu, cô cũng cảm thấy Hạ Hiểu Đông là một người nghiện ăn nặng. Rõ ràng không uống lại An Lương, tại sao lần cô nào cũng muốn liều mạng như thế nhỉ?
Lúc thắng lúc thua?
Tinh thần can đảm?
“Bác, chúng ta ăn trước đã.”
An Lương kêu Hạ Hiểu Đông ăn cơm trước, anh thật sự tới đây để dùng bữa đấy, vội vã uống rượu làm cái gì?
Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là Hạ Hiểu Đông uống say, hơn nữa còn trình diễn nghệ thuật truyền thống, ngồi bên cạnh kề vai sát cánh với An Lương, còn xưng anh gọi em, nhờ cậy hai chị em nhà họ Hạ cho anh.
An Lương cố ý giả vờ say nhìn Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm: “Hai người nghe thấy chưa, tôi và bố hai người còn có thể nói chuyện!”
Hạ Như Ý liếc An Lương, cô ấy biết rõ tửu lượng của An Lương, cô ấy mới không tin anh uống say rồi!
Hạ Hòa Tâm cũng liếc An Lương, giữa cô và Hạ Như Ý gần như không có bí mật gì, sao có thể không biết tửu lượng của An Lương chứ?
Đến gần chín giờ tối, Hạ Hiểu Đông say đến bất tỉnh nhân sự, sau đó được nhân viên phục vụ đưa lên ghế sô pha trong khu nghỉ ngơi.
Thái Vũ San tranh thủ thời gian đi tới phòng bao số một, thấy Hạ Hiểu Đông đang bất tỉnh thì bực bội nói: “Lão Hạ này, mỗi một lần đều như vậy, tức chết tôi!”
Hạ Hòa Tâm ngồi bên cạnh An Lương đỡ An Lương ‘say rượu’, đồng ý nói: “Mẹ, con đề nghị để bố kiêng rượu!”
Hạ Như Ý tán thành: “Đúng, đúng, đúng, con cũng đồng ý, tốt nhất đừng cho bố uống nữa!”
Thái Vũ San không nói tiếp, bà ấy chuyển chủ đề: “An Lương không sao chứ?”
“Chắc không có việc gì, chỉ là uống hơi nhiều thôi. Suýt nữa là anh ấy và bố uống hết ba chai rồi, đúng là nên cai rượu!” Hạ Hòa Tâm hừ khẽ.
Hạ Như Ý ở bên cạnh bổ sung: “Bọn con đưa anh ấy về nhà trước, tránh phải chậm chút nữa thì ký túc xá trường học bên kia đóng cửa.”
Trong lời nói của hai chị em lộ ra tin tức quan trọng là bọn họ muốn đưa An Lương về ký túc xá, ý để Thái Vũ San không cần lo lắng cho hai người.
Thái Vũ San lo lắng hỏi: “Đưa về ký túc xá trường học không có vấn đề gì chứ?”
“Không sao đâu, quan hệ trong ký túc xá của bọn họ rất tốt, về đó sẽ có người chăm sóc.” Hạ Như Ý đáp.
“Ừ, nhớ chú ý an toàn trên đường đi.” Thái Vũ San dặn dò.
Hạ Hòa Tâm đỡ An Lương, cô tìm thấy chìa khóa chiếc Audi RSQ8 phiên bản Maisha Rui trong túi quần của anh, sau đó đưa cho Hạ Như Ý.
“Em lái xe đi, chị chăm sóc anh ấy.” Hạ Hòa Tâm bảo.
Tất nhiên Hạ Như Ý đồng ý.
Chương 2833: Nhìn thấu?Hai người đỡ An Lương ra khỏi nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý, đợi sau khi Hạ Như Ý lái xe ra khỏi bãi đậu xe tạm thời, An Lương ngồi ở hàng ghế sau với Hạ Hòa Tâm lập tức tỉnh táo.
“Như Ý, chúng ta đến Trung tâm Tài chính Quốc gia một chuyến.” An Lương dặn.
Sắc mặt hạ Như Ý đỏ bừng: “Bây giờ là chín giờ tối, chuẩn bị đóng cửa ngừng kinh doanh rồi, còn đi qua làm cái gì?”
“Công ty có chuyện, anh muốn đi qua xem một chút.” An Lương nghiêm túc nói.
Nghe được câu nói vô nghĩa đầy nghiêm túc của An Lương, sắc mặt Hạ Hòa Tâm cũng ửng hồng.
“Hừ!”
Hạ Như Ý hừ khẽ một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đổi hướng chạy nhanh đến Trung tâm Tài chính Quốc gia.
Đúng là An Lương không nói dối, sau khi đến nơi, anh dẫn hai chị em nhà họ Hạ đến Công ty đầu tư An Tâm, xem sơ qua báo cáo tài chính của Công ty đầu tư An Tâm.
Đợi đến mười giờ tối, An Lương thản nhiên nói: “Ồ, ký túc xá trường học chúng ta đã đóng cửa, vậy anh không về nữa!”
Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm cùng liếc mắt nhìn An Lương.
Bọn họ đã dự đoán được kết quả này từ lâu rồi nhỉ?
Hạ Như Ý có một điểm yếu, cô ấy khá thờ ơ qua loa hơn, ví dụ như luôn quên mang theo sạc điện thoại di động. Có điều đây chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, vốn dĩ An Lương cũng không ngại việc này.
Các chiến sĩ song thiên phú, không sợ hãi!
…
Giữa đêm, Nhật Bản, Kyoto.
Trong sân nhà của cựu Thủ tướng Nhật Bản, Kenta Takeda đang báo cáo tin nhắn Shimizu Makoto gửi về.
Sau khi nghe Kenta Takeda báo cáo xong, Amber Jinshan im lặng một lúc mới trả lời: “Các người đã có thông tin cụ thể của Vũ Văn bác chưa?”
Kenta Takeda nhanh chóng nói rõ mâu thuẫn giữa An Lương và Vũ Văn Bác, bao gồm cả tranh chấp của hai người trên diễn đàn trường. Mặc dù diễn đàn trường là một mạng nội bộ tương đối khép kín nhưng trong Đại học Kinh tế Thiên Phủ có hơn năm ngàn rưỡi sinh viên, không thể giữ bí mật tuyệt đối.
“Không đơn giản như vậy!” Amber Jinshan kết luận.
“Nhìn bề ngoài, có vẻ như đó chỉ là mâu thuẫn giữa vị kia và Vũ Văn Bác, từ đó nghĩ cách xử lý Vũ Văn Bác.” Amber Jinshan phân tích.
“Thế nhưng nếu suy nghĩ sâu xa thì sẽ biết rằng ý tưởng của vị kia không đơn giản như vậy. Cậu ta xem Vũ Văn Bác như một quân cờ, lôi vấn đề ô nhiễm hạt nhân ra ngoài sáng.”
Anbei Jinshan không hổ từng là Thủ tướng Nhật Bản, ông ta dễ dàng phân tích ra được mục đích thật sự của An Lương.
Dù sao nếu ông ta là một tên ngu xuẩn thì sao có thể trở thành Thủ tướng Nhật Bản được chứ?
“Chuyện này rất khó làm!” Amber Jinshan thở dài.
“Công ty Điện lực Kyoto cũng có thể đoán được mục đích thật sự của vị kia, bọn họn sẽ không tùy tiện hợp tác với đối phương.”
Amber Jinshan nói thêm, ông ta hơi lo lắng về thái độ của Công ty Điện lực Kyoto.
Tuy nhiên chuyện càng khó thì Amber Jinshan càng yên tâm!
Nếu như An Lương giao cho ông ta nhiệm vụ có thể hoàn thành một cách tùy tiện, đưa Hoàng Kỳ nghìn năm cho ông ta thì ngược lại Amber Jinshan sẽ nghi ngờ An Lương còn âm mưu quỷ kế khác.
Kenta Takeda tán thành: “Đúng là độ khó của chuyện này rất lớn chúng ta cũng có cơ hội hoàn thành.”
Amber Jinshan trả lời một cách chắc chắn: “Đúng vậy, chúng ta có cơ hội hoàn thành. Mặc dù nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý vô hại vẫn gây ra mối nguy hại rất lớn nhưng nó không thể gây tử vong ngay lập tức.”
“Chỉ cần không gây chết người ngay lập tức, Công ty Điện lực Kyoto có không gian để hoạt động, bọn họ có thể lợi dụng vấn đề này để hoàn thành xuất sắc.” Amber Jinshan bổ sung.
“Dù sao người Hạ Quốc bằng lòng tin tưởng Nhật Bản chúng ta, đây là một sự kiện tuyên truyền rất tốt.” Amber Jinshan bật cười.
Để thúc đẩy kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân, hội đồng chính phủ Nhật Bản rất cần một sự kiện tích cực để có thể tuyên truyền rộng rãi.
Trò chơi dũng cảm lần này không phù hợp à?
“Kenta, cậu lập tức liên hệ với Công ty Điện lực Kyoto và Bộ Ngoại giao. Tôi tin rằng Bộ Ngoại giao sẽ rất quan tâm đến vấn đề này, để Bộ Ngoại giao khuyên bảo Công ty Điện lực Kyoto.” Amber Jinshan mỉm cười như cáo già.
“Dạ!” Kenta Takeda cúi đầu đồng ý.
Giống như Amber Jinshan đã phân tích, mặc dù Công ty Điện lực Kyoto đã đoán được kế hoạch của An Lương nhưng theo yêu cầu của Bộ Ngoại giao, bọn họ buộc phải đồng ý với trò chơi dũng cảm.
Để tránh xảy ra tai nạn, Kenta Takeda đã chủ động đứng ra giải quyết những việc liên quan, tự mình lo liệu mọi việc thu xếp cho trò chơi dũng cảm.
Cả Công ty Điện lực Kyoto và Bộ Ngoại giao đều không có bất kỳ ý kiến nào.
Tốc độ của Kenta Takeda rất nhanh, suốt đêm liên lạc với Shimizu Makoto, Shimizu Makoto lại liên lạc với Tần Thiên Tường, dưới tình huống hai bên bí mật phối hợp với nhau, rõ ràng là một chuyện vô cùng phức tạp lại bất ngờ hoàn thành chỉ trong một đêm!
Ngày hôm sau, thứ sáu, bảy giờ sáng, mặc kệ là An Lương hay hai chị em nhà họ Hạ đều không có ý thức dậy.
Đại học Kinh tế Thiên Phủ, ký túc xá nam, phía dưới tòa nhà số sáu.
Bốn người đàn ông trưởng thành mặc áo sơ mi trắng, quần tây và mang theo cặp công văn đang kiên nhẫn chờ đợi, bọn họ là nhân viên của Công ty Luật Thanh Bạch ở Thiên Phủ.
Một người đàn ông nhìn khá trẻ trong đó chủ động lên tiếng: “Đột nhiên tôi bắt đầu lo lắng, lỡ như mục tiêu được ủy thác của chúng ta từ bỏ thì làm sao bây giờ?”
“Im miệng!”
Người đàn ông trung niên dẫn đầu tên là Tạ Minh Đạt, đối tác của Công ty Luật Thanh Bạch.
“Tiểu Đinh, cậu ít nói gỡ lại đi.”
“Được rồi, được rồi.”
Đinh Tuấn liên tục gật đầu, sau đó nhắc nhở: “Mục tiêu ủy thác đã xuất hiện!”
Chương 2834: Có chút hoảng hốt?Ba người còn lại nhìn về phía cửa của tòa nhà thứ sáu của ký túc xá nam sinh, Vũ Văn Bác đang đi ra ngoài. Tạ Minh Đạt lập tức tiến lên chào hỏi, ba người Đinh Tuấn đi theo sau lưng anh ta.
“Xin chào, bạn học Vũ Văn Bác.” Tạ Minh Đạt chủ động chào hỏi.
“Tôi đến từ Công ty Luật Thanh Bạch của Thiên Phủ.” Anh ta vừa giới thiệu bản thân vừa giơ tay phải ra làm động tác bắt tay.
Vũ Văn Bác nhìn Tạ Minh Đạt đầy nghi ngờ, cậu ta không có ý muốn bắt tay Tạ Minh Đạt, anh ta đành tự nhiên thu lại tay phải của mình.
“Có chuyện gì không?” Vũ Văn Bác cảnh giác hỏi.
Tạ Minh Đạt nhanh chóng nói: “Chủ yếu là về việc Công ty Điện lực Kyoto muốn mời bạn họ Vũ tham gia vào cuộc khảo sát thực tế về tác động vô hại của nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý từ Nhà máy điện hạt nhân Fukushima.”
Sau khi nghe Tạ Minh Đạt giải thích, Vũ Văn Bác lại lộ ra biểu cảm khó hiểu: “Công ty Điện lực Kyoto muốn mời tôi tham gia cuộc khảo sát?”
“Đúng vậy, Công ty Điện lực Kyoto đã gửi lời mời cho bạn học Vũ, chúng tôi đại diện cho Công ty Điện lực Kyoto ký kết một loạt các văn bản ủy quyền với bạn học Vũ.” Tạ Minh Đạt bổ sung.
Đại học Kinh tế Thiên Phủ, phía dưới ký túc xá nam.
Vũ Văn Bác nghe Tạ Minh Đạt giải thích xong thì trực tiếp đặt câu hỏi: “Tại sao Công ty Điện lực Kyoto lại gửi lời mời cho tôi?”
Tạ Minh Đạt sửng sốt một lúc: “Tại sao cái gì?”
Tạ Minh Đạt không biết rõ tình hình cụ thể lắm, ủy thác Công ty Luật Thanh Bạch bọn họ nhận được chỉ là Công ty Điện lực Kyoto muốn mời Vũ Văn Bác tham gia khảo sát thực tế tình hình nước thải ô nhiễm hạt nhân từ Nhà máy điện hạt nhân Fukushima nên muốn bọn họ hỗ trợ pháp lý liên quan mà thôi.
Vũ Văn Bác nhìn sắc mặt đầy khó hiểu của Tạ Minh Đạt, đột nhiên hơi hốt hoảng!
Bởi vì cậu ta nhạy cảm phát hiện ra sau khi An Lương đề xuất trò chơi dũng cảm đã núp ra phía sau màn trong nháy mắt.
“Đối phương đã giải quyết Công ty Điện lực Kyoto rồi ư?” Trong lòng Vũ Văn Bác thầm phỏng đoán.
Tạ Minh Đạt nhìn Vũ Văn Bác đang im lặng, trong lòng thầm ‘lộp bộp’ một tiếng, chẳng lẽ thật sự bị cái miệng quạ đen của Đinh Tuấn nói trúng rồi??
“Bạn học Vũ?” Tạ Minh Đạt thử chào hỏi.
Vũ Văn Bác hỏi lại: “Tình huống cụ thể cuộc khảo sát thực tế của Công ty Điện lực Kyoto như thế nào, các anh giúp đỡ Công ty Điện lực Kyoto làm cái gì?”
Tạ Minh Đạt nhanh chóng trả lời: “Công ty Điện lực Kyoto là công ty điều hành Nhà máy điện hạt nhân Fukushima. Cuộc khảo sát thực tế lần này là Công ty Điện lực Kyoto mời bạn học Vũ đến kiểm tra xem liệu nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý vô hại có tồn tại vấn đề nguy hiểm gì hay không.”
‘Quả nhiên là thế!’ Vũ Văn Bác vừa nghe xong đã biết rõ thật ra cái gọi là khảo sát thực tế đó chính là trò chơi dũng cảm.
“Chúng tôi chủ yếu cung cấp các dịch vụ hỗ trợ pháp lý cho Công ty Điện lực Kyoto, ví dụ như thay mặt Công ty Điện lực Kyoto ký kết các điều khoản miễn trừ pháp lý liên quan với bạn học Vũ.” Tạ Minh Đạt bổ sung.
“Điều khoản miễn trừ pháp lý gì?” Vũ Văn Bác lập tức hỏi lại.
“Trong quá trình khảo sát thực tế nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý có thể tồn tại một số nguy hiểm nhất định, bao gồm việc bạn họ Vũ vi phạm các quy định trong quá trình điều tra như không mặc quần áo bảo hộ, tự mình nếm thử nông sản thủy sản, tiếp xúc với các vật dụng bị ô nhiễm hạt nhân dưới tình huống chưa được cho phép.” Tạ Minh Đạt đưa ra một ví dụ.
“Một khi xuất hiện một trong những tình huống bao gồm như không giới hạn kể trên, Công ty Điện lực Kyoto sẽ không gánh chịu bất kỳ trách nhiệm nào, tất cả mọi hậu quả sẽ do bạn học Vũ tự chịu.” Tạ Minh Đạt bổ sung hậu quả.
Vũ Văn Bác nghe Tạ Minh Đạt nêu ví dụ xong thì không nhịn được nói móc: “Anh không biết rằng ngay cả mấy tên ngu cũng không làm mấy chuyện này à?”
Tạ Minh Đạt gật đầu đồng ý: “Nhưng vẫn cần phải ký tuyên bố từ chối trách nhiệm pháp lý, trừ khi bạn học Vũ từ bỏ cuộc khảo sát thực tế này.”
“Tôi có thể từ bỏ à?” Vũ Văn Bác rất ngạc nhiên.
Tạ Minh Đạt trả lời đầy khẳng định: “Tất nhiên là có thể. Nhưng nếu bạn học Vỹ từ bỏ cuộc khảo sát thực tế này, Công ty Điện lực Kyoto sẽ thông báo vấn đề này với công chúng, nói rằng không phải Công ty Điện lực Kyoto không muốn thực hiện cuộc khảo sát thực tế mà là bạn học Vũ từ bỏ...”
Vũ Văn Bác không nói nên lời, thế không phải khiến cậu ta bị mắng chết à?
“Các anh đã mang theo các văn bản pháp lý tương ứng tới à?” Vũ Văn Bác hỏi.
Tạ Minh Đạt gật đầu khẳng định: “Tất nhiên! Tiểu Đinh, giao tài liệu pháp lý tương ứng cho bạn học Vũ.”
Đinh Tuấn đưa một chồng tài liệu pháp lý lớn đóng bằng giấy in A4 cho Vũ Văn Bác, tỏ vẻ cậu ta tự kiểm tra.
Vũ Văn Bác nhận đống tài liệu pháp lý, mắng chửi: “Nhiều như vậy á?”
Đinh Tuấn trả lời: “Tổng cộng có một trăm tám mươi mốt trang, bao gồm rất nhiều điều khoản miễn trừ và cấm đoán khác nhau, nhưng nói một cách đơn giản thì Công ty Điện lực Kyoto sẽ sắp xếp người đi cùng bạn học Vũ để tiến hành cuộc khảo sát thực tế. Nếu bọn họ không cho phép thì cậu đừng làm, như vậy sẽ không có vấn đề gì.”
Nhưng thật sự không có vấn đề ư?
Chương 2835: Hình thức tổ chức cao nhất của hệ thống kinh tế!“Tôi cần phải đọc những văn bản pháp lý này trước.” Vũ Văn Bác đáp.
Tạ Minh Đạt ngay lập tức lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cậu ta.
“Bạn học Vũ cứ xem từ từ, điện thoại của tôi luôn bật suốt hai mươi tư giờ trên một ngày, hoan nghênh bạn học Vũ liên hệ với tôi.”
“Dựa theo giao hẹn của bạn học Vũ, chúng tôi hy vọng bạn học Vũ có thể đưa ra quyết định trước năm giờ chiều.” Tạ Minh Đạt bổ sung.
Vũ Văn Bác hừ một tiếng: “Tôi biết rồi.”
“Mong chờ bạn học Vũ liên hệ.”
Sau khi Tạ Minh Đạt đáp lời xong thì anh ta dẫn các thành viên của Công ty Luật Thanh Bạch rời đi, để lại cho Vũ Văn Bác một đống tài liệu pháp lý dày đặc. Cậu ta hơi do dự, nhưng nghĩ đến hậu quả của việc bị xã hội mắng chết, cậu ta hít một hơi thật sâu, lựa chọn trốn học, mang đống tài liệu pháp lý này đến một công ty luật khác.
Sau cuộc cố vấn buổi sáng, Vũ Văn Bác xác định một điều rằng Công ty Luật Thanh Bạch cung cấp đầy đủ hỗ trợ pháp lý cho Công ty Điện lực Kyoto, quy định rất nhiều điều khoản miễn trừ.
Nói tóm lại thì lần này Vũ Văn Bác sẽ tham gia vào cuộc khảo sát thực tế về nước thải ô nhiễm hạt nhân của Nhà máy điện hạt nhân Fukushima do Công ty Điện lực Kyoto tổ chức. Cậu ta chỉ được phép làm một việc duy nhất, đó là nếm thử nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý vô hại, sau đó kiểm tra y tế để chứng minh nước thải ô nhiễm hạt nhân đã xử lý vô hại không có vấn đề!
Nếu chỉ nếm thử nước thải nhiễm hạt nhân đã qua xử lý vô hại, Vũ Văn Bác sẽ có một chút sợ hãi dù ít hay nhiều, nhưng văn bản pháp luật quy định cậu ta sẽ phải kiểm tra y tế tại Nhật Bản. Điều này chứng tỏ nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý vô hại không có vấn đề gì, quy định này khiến cậu ta yên tâm hơn.
Dưới cái nhìn của Vũ Văn Bác, nếu có sắp xếp một cuộc kiểm tra y tế, vậy nói rõ nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý không hề nguy hại.
Nếu không chẳng phải Công ty Điện lực Kyoto tự cầm đá đập vào chân mình à?
Gần mười hai giờ trưa.
Vũ Văn Bác liên lạc với Tạ Minh Đạt tỏ vẻ bằng lòng ký hợp đồng, hơn nữa ước định tại công ty luật cậu ta tìm.
Tạ Minh Đạt không ngại những chuyện như vậy, chỉ cần Vũ Văn Bác chịu ký thỏa thuận kia thì mọi vấn đề đều không thành vấn đề!
Vào buổi trưa, An Lương và hai chị em nhà họ Hạ quay lại Đại học Sư phạm Thiên Phủ, ăn cơm trưa tại trường của bọn họ.
Lúc đang ăn cơm thì An Lương nhận được tin nhắn của Tần Thiên Tường.
‘Chu Tước số 6: Mục tiêu đã ký thỏa thuận tương ứng.’
‘Chu Tước số 6: Hành trình đã lên kế hoạch hoàn thiện.’
‘Chu Tước số 6: Đoàn đội phát sóng trực tiếp đã chuẩn bị sẵn sàng.’
‘Chu Tước số 6: Đang đàm phán với công ty cho thuê máy bay tư nhân về lộ trình.’
‘Số 0: Làm tốt lắm!’
‘Số 0: Tranh thủ đưa Vũ thái quân lên đường trong hôm nay!’
‘Chu Tước số 6: Đã nhận được.’
Trong khi An Lương đang ăn tại trường Đại học Sư phạm Thiên Phủ, Vũ Văn Bác lại đăng một bài đăng khác lên diễn đàn trường Đại học Kinh tế Thiên Phủ.
‘Mọi thứ đã sẵn sàng, không sợ hãi tiến về phía trước!
@An Lương khóa 2019 Khoa Tài chính năm ba: Bạn học An, tôi đã ký kết các văn bản ủy quyền pháp lý có liên quan, tôi cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Vì vậy, anh đã sẵn sàng chưa? Khi nào chúng ta xuất phát?
Kiên nhẫn chờ đợi!’
Vũ Văn Bác đã ký đống văn bản hỗ trợ pháp lý mà Công ty Điện lực Kyoto ủy thác Công ty Luật Thanh Bạch làm, tất nhiên cậu ta muốn thể hiện trên diễn đàn trường.
Dù sao cũng đã ký kết hiệp định, việc tham gia khảo sát thực nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý vô hại của Công ty Điện lực Kyoto đã không thể tránh được, vậy tại sao không kiêu ngạo một phen?
Bài đăng của Vũ Văn Bác trên diễn đàn trường ngay lập tức khơi dậy cuộc thảo luận sôi nổi, sao các bạn học thích xem náo nhiệt lại ghét bỏ chuyện lớn chứ?
Nếu Vũ Văn Bác đã tiếp chiêu rồi thì hẳn An Lương nên đi ra đáp trả nhỉ?
Một nhóm sinh viên muốn xem náo nhiệt liên tục @An Lương dưới bài đăng của Vũ Văn Bác, hy vọng An Lương đáp trả, muốn anh cũng đăng một bài lên.
Nhưng lần này An Lương lại khiến bọn họ thất vọng!
Bởi vì An Lương không hề bình luận dưới bài đăng của Vũ Văn Bác, cũng không đăng bài đáp trả lại cậu ta, giống như anh không hề chú ý tin tức trên diễn đàn trường.
Trong nhà ăn của Đại học Sư phạm Thiên Phủ, Hạ Như Ý vừa ăn cơm vừa nghịch điện thoại di động, cô ấy thuận miệng hỏi thăm: “Vũ Văn Bác đó lại đang hả hê trên diễn đàn trường kìa, anh không trả lời à?”
An Lương mỉm cười lắc đầu: “Không cần thiết nữa!”
“Hả?” Hạ Như Ý khó hiểu.
An Lương không có ý giải thích, Vũ Văn Bác muốn ồn ào thì cứ ồn ào đi, dù sao cũng không kéo dài được bao lâu, An Lương chuẩn bị rút bản thân ra khỏi đó, cần gì phải dính vào nữa?
“Buổi chiều hai người có lớp không?” An Lương chuyển đề tài.
Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đều gật đầu, bọn họ đều có lớp vào chiều nay.
Thật ra An Lương cũng có lớp buổi chiều, chẳng qua anh không đi mà thôi.
Chương 2836: Hình thức tổ chức cao nhất của hệ thống kinh tế! (2)Chương trình học kỳ đầu tiên của năm hai ở Đại học Kinh tế Thiên Phủ hơi nhàm chán, hoặc là khóa học An Lương không cần học, hoặc là giáo sư có chút vấn đề nên anh quyết định không đi học.
Dù sao phương thức giảng bài nửa Anh nửa Hạ Quốc như Cao rùa biển, An Lương sợ mình sẽ cười thành tiếng!
Buổi chiều An Lương đến Công ty Đầu tư An Tâm, anh kiểm tra tình hình phát triển của Tập đoàn Truyền thông An Tâm tại văn phòng, thuận tiện quan sát sự phát triển của Ngân hàng An Tâm.
Càng ngày càng có nhiều công ty trực thuộc An Lương, anh đang có kế hoạch tích hợp các nguồn lực và chuẩn bị thành lập tổ hợp xí nghiệp của riêng anh với Ngân hàng An Tâm làm nòng cốt và Công ty Đầu tư An Tâm làm nền tảng.
Tổ hợp xí nghiệp, hay còn gọi là Konzern là một hình thức tổ chức lũng đoạn tư bản chủ nghĩa, là hình thức tổ chức cao nhất để các ông trùm tài chính đạt được sự thống trị về kinh tế của họ.
Trong số các hình thức tổ chức lũng đoạn tư bản chủ nghĩa khác nhau, An Lương không thích Cartel, cũng như Tora, đồng thời cũng không chọn Xanhdica.
Dù sao bất kể là Cartel hay Tora đều là mục tiêu tấn công ở nhiều quốc gia. Mặc dù Xanhdica cũng là một lựa chọn, hơn nữa nó khá ổn định và đã tồn tại khá lâu đời. Cho đến ngày nay, vẫn còn một số lượng lớn bóng dáng của các tổ chức Xanhdica ở nhiều nước khác nhau, ví dụ như tổ chức lớn nhất nằm ở Pháp.
Nhưng An Lương không muốn loại hình tổ chức mềm mỏng như Xanhdica, anh muốn một tổ chức hùng mạnh hơn, vì thế anh muốn thiết lập hình thức tổ chức thống trị kinh tế cao nhất là tổ hợp xí nghiệp.
Nếu phải sắp xếp bốn hình thức lũng đoạn tư bản chủ nghĩa từ thấp đến cao thì sẽ là: Cartel, Xanhdica, Tora và tổ hợp xí nghiệp.
Thật ra các tập đoàn ở Nhật Bản đều là tổ hợp xí nghiệp, mấy ông trùm tài chính của Khoa Thụy Á cũng giống như thế.
Trước mắt trên phạm vi toàn thế giới, chỉ có Nhật Bản và Khoa Thụy Á có tổ chức xí nghiệp.
Tổ chức xí nghiệp mạnh nhất này phải là Tập đoàn Tam Tang của Khoa Thụy Á.
Tổ chức hùng mạnh này kết hợp với bốn tổ chức xí nghiệp khác, hầu như đại diện cho tất cả Khoa Thụy Á, đồng nghĩa với việc với năm tổ chức xí nghiệp kiểm soát Khoa Thụy Á trong lòng bàn tay.
Lý do lớn nhất khiến Công ty Bảo an Nhân Nghĩa cố gắng thiết lập sự hiện diện ở Khoa Thụy Á cũng vì điểm này, Khoa Thụy Á cho phép sự tồn tại của tổ chức xí nghiệp!
Không!
Không phải Khoa Thụy s cho phép tổ chức xí nghiệp tồn tại mà là tổ chức xí nghiệp đã khống chế Khoa Thụy Á khiến Khoa Thụy Á không thể phản kháng.
Tình huống của Nhật Bản cũng gần giống như vậy.
Hiện An Lương cũng bắt đầu bí mật lên kế hoạch xây dựng tổ chức xí chiếp, tuy nhiên việc thành lập gặp phải rất nhiều khó khăn và trở ngại.
Chẳng qua An Lương sẽ không dễ dàng từ bỏ!
Trong trường hợp bình thường, chính phủ quốc gia sẽ không cho phép tổ chức xí nghiệp ra đời, dù sao thì sức ảnh hưởng của một tổ chức xí nghiệp thật sự quá lớn!
Tuy nhiên, An Lương có những lợi thế riêng.
Ngay từ khi mới bắt đầu, An Lương vừa phát tài đã tập hợp một nhóm lợi ích hùng hậu, hơn nữa cùng với sự phát triển anh, nhóm lợi ích này cũng càng ngày càng khổng lồ.
Cho đến ngày nay, các nhóm lợi ích xung quanh An Lương đã lớn đến mức khiến người khác liếc xéo.
Ví dụ như Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh đã có hình thức ban đầu của tổ chức xí nghiệp, đặc biệt là sau khi An Lương xác nhận giá trị của điểm cống hiến, điều này càng tăng cường sự ngưng kết của Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.
Trong hoàn cảnh đó, Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh đã trở thành một loại tổ chức xí nghiệp khác, chẳng qua cơ cấu tổ chức của nó không chặt chẽ như tổ chức xí nghiệp mà thôi.
Tuy nhiên Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh chính là hỗ trợ đắc lực nhất để An Lương thành lập tổ chức xí nghiệp, những nhóm lợi ích này có thể chấp nhận sự trỗi dậy của An Lương ở một mức độ nhất định.
Hơn nữa An Lương còn sắp xếp ở rất nhiều ngành sản xuất, bao gồm ngân hàng, tài chính, an ninh tư nhân, đời sống y tế và sức khỏe, nguồn năng lượng, công nghệ kỹ thuật tiên tiến, truyền thông, vân vân... thậm chí ngay cả ngành thực phẩm cũng có sự hiện diện của An Lương.
Khi các ngành công nghiệp này liên kết với nhau cùng với sự hỗ trợ của Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, lẽ nào nó không phải là một tổ chức xí nghiệp à?
Chẳng qua An Lương cần thời gian để điều chỉnh cấu trúc của tổ chức xí nghiệp, phân chia lại các nhóm lợi ích, đồng thời cần thêm lực lượng và nguồn lực mạnh mẽ để thành lập tổ chức xí nghiệp hoàn chỉnh.
Nếu không dựa trên tình hình hiện tại, nếu An Lương thành lập tổ chức xí nghiệp, cho dù chính phủ Hạ Quốc mắt nhắm mắt mở, chính phủ các quốc gia khác cũng sẽ điên cuồng nhắm vào.
Dù sao tầm ảnh hưởng của một tổ chức xí nghiệp không hề giới hạn ở một quốc gia, các tổ chức xí nghiệp của Khoa Thụy Á và Nhật Bản có sức ảnh hưởng rất mạnh mẽ trên toàn thế giới.
Vì vậy trên phạm vi toàn cầu, chẳng có ai muốn nhìn thấy một tổ chức xí nghiệp khác xuất hiện cả!
Tổ chức xí nghiệp của An Lương cần ngủ đông, tích lũy sức mạnh, cuối cùng xác lập vị thế đỉnh cao mới có thể chống lại các mối đe dọa từ bên ngoài!
Chương 2837: Bắt đầu ném nồi!An Lương sắp xếp tình hình các tập đoàn trực thuộc, thời gian bất giác trôi qua đến chạng vạng sáu giờ tối. Anh cầm điện thoại di động nhắn tin cho Tần Thiên Tường hỏi thăm chuyện của Vũ Văn Bác, sau đó phát hiện Tần Thiên Tường đã gửi tin nhắn cho anh từ lâu.
‘Chu Tước số 6: Trò chơi người dũng cảm đã sẵn sàng.’
‘Chu Tước số 6: Mục tiêu đã đến sân bay.’
‘Chu Tước số 6: Mục tiêu lên máy bay lúc mười bảy giờ năm mươi phút, ba phút sau cất cánh.’
Bây giờ là sáu giờ lẻ mấy phút, dựa theo tốc độ của máy bay tư nhân, chắc hiện tại đã bay ra khỏi phạm vi Thiên Phủ rồi nhỉ?
‘Số 0: Đã nhận được.’
‘Số 0: Hành động theo kế hoạch, giám sát mục tiêu suốt hành trình.’
‘Chu Tước số 6: Đã nhận.’
Sau khi An Lương và Tần Thiên Tường trao đổi xong, anh đăng nhập vào diễn đàn trường của Đại học Kinh tế Thiên Phủ, trước khi lên máy bay vào buổi chiều Vũ Văn Bác còn đặc biệt đăng một bài lên.
‘Tôi có lòng hăng hái, không phụ sự mong đợi của mọi người!
@An Lương khóa 2019 Khoa Tài chính năm ba, bạn học có ở đây không? Trò chơi người dũng cảm sắp bắt đầu!
Thật xin lỗi, bạn học An, tôi khiến anh thất vọng rồi nhưng tôi không cô phụ sự mong đợi của mọi người!
Tiếp theo tôi sẽ tham gia vào cuộc khảo sát thực tế về nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý vô hại của Nhà máy điện hạt nhân Fukushima do Công ty Điện lực Kyoto tổ chức, tôi sẽ chứng minh mình đúng.
Bạn học An, đợi tôi trở về!’
Bài đăng này một lần nữa giành được sự ủng hộ của đông đảo những người thích ăn dưa, bọn họ rối rít @An Lương, muốn nhìn anh đối đầu trực diện với Vũ Văn Bác.
Nhưng sao An Lương lại đối đầu trực diện được?
Anh đã chuẩn bị ném nồi từ lâu rồi, sao có thể quan tâm đến ý kiến của những người ăn dưa chứ?
Hiện tại Vũ Văn Bác đã ở trên máy bay tư nhân, hơn nữa đoán chừng cậu ta đã rời khỏi phạm vi của Thiên Phủ, anh bắt đầu ném nồi trên diễn đàn trường.
‘Vẻ mặt mờ mịt? CMN?
Tình huống như thế nào?
Tôi còn đang chuẩn bị ước hẹn trò chơi người dũng cảm của chúng ta mà, tôi vẫn đang chuẩn bị! Hiện tại là tình huống kỳ lạ gì thế?
Chẳng lẽ bạn học Vũ tham gia vào trò chơi người dũng cảm giả mạo rồi ư? Có ai biết chuyện nói cụ thể một chút được không?’
An Lương cố ý đăng lên diễn đàn trường anh tin tức ‘không biết rõ tình hình’, từ đó ném một nửa nồi ra bên ngoài. Sau khi An Lương đăng bài, bạn cùng phòng của Vũ Văn Bác, Liêu Chí Lâm cũng đăng một bài lên diễn đàn.
‘Một số thông tin về trò chơi người dũng cảm!
Xin chào mọi người, tôi là Liêu Chí Lâm, bạn cùng phòng của Vũ Văn Bác.
Về nghi ngờ của bạn học @An Lương khóa 2019 Khoa Tài chính năm ba, tôi đã tìm hiểu được một số tình hình của bạn học Vũ Văn Bác
Tình huống cụ thể như hình bên dưới:
Hình 1: Thư mời của Công ty Điện lực Kyoto.
Hình 2: Kế hoạch khảo sát thực tế về nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý vô hại của Công ty Điện lực Kyoto.
Hình ảnh 3: Kế hoạch của chương trình truyền hình khảo sát thực tế.
Hình 4: Thỏa thuận uống nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý vô hại.
Hình 5: Hiệp nghị kiểm tra đo lường và theo dõi y tế.
Hình 6: Phí ủy thác hai mươi lăm triệu yên mỗi ngày.
Theo những gì tôi biết, bạn học Vũ Văn Bác tham gia cuộc khảo sát thực tế về nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý vô hại do Công ty Điện lực Kyoto tổ chức mà không phải trò chơi người dũng cảm.
Ngoài ra, tôi rất xót khoản phí ủy thác hai mươi lăm triệu yên mỗi ngày!’
Diễn đàn trường Đại học Kinh tế Thiên Phủ, sau khi bài đăng của Liêu Chí Lâm nổi lên ngay lập tức thu hút sự chú ý của đông đảo quần chúng ăn dưa.
Điểm quan tâm của những người ăn dưa cũng giống như Liêu Chí Lâm, rối rít xoay xung quanh chi phí ủy thác hai mươi lăm triệu yên mỗi ngày, sau khi quy đổi khoảng một triệu rưỡi tệ Hạ Quốc đấy!
Thậm chí mấy người ăn dưa còn bắt đầu hâm mộ Vũ Văn Bác, đối phương liều mạng với An Lương trên diễn đàn trường một trận lại có thể nhận được thù lao cao như thế, chẳng lẽ không đáng ước ao ư?
Có điều những người ăn dưa này không biết sự thật! Làm gì có bánh rớt xuống từ trên trời chứ?
Cho dù có bánh rớt xuống thật thì cũng chứa cạm bẫy.
Nhìn bên ngoài Công ty Điện lực Kyoto đã cung cấp cho Vũ Văn Bác phí ủy thác hai mươi lăm triệu yên một ngày, nhưng đây chỉ là biểu hiện ngoài mặt mà thôi.
Công ty Điện lực Kyoto không biết tình huống thực tế của nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý vô hại ư?
Nhìn bài đăng của của Liêu Chí Lâm, An Lương bình luận đáp lại: “Vậy mười triệu yên tôi đề xuất thua hai mươi lăm triệu yên à?”
Trước đó khi An Lương đề xuất trò chơi người dũng cảm, anh đã đặc biệt đưa ra mức chi phí tài trợ là mười triệu yên.
Về sau An Lương kêu Tần Thiên Tường tăng phí ủy thác lên hai mươi lăm triệu yên, thật ra để ném nồi mà thôi. Sau khi bài đăng của Liao Liêu Chí Lâm được đăng tải, hành động ném nồi của An Lương cũng hoàn toàn kết thúc, bởi vì không phải chuyện Vũ Văn Bác đã đến Nhật Bản là do Công ty Điện lực Kyoto gửi thư mời à?
An Lương cố ý tạo ra hình tượng anh bị Vũ Văn Bác cho leo cây!
Chương 2838: Điểm mù? Chết rồi!Lúc diễn đàn trường đang sôi động, các nhà lãnh đạo của Đại học Kinh tế Thiên Phủ cũng phát hiện bài đăng của An Lương và Liêu Chí Lâm, mấy lãnh đạo này đều ngầm hiểu im lặng.
Giống như lời giải thích lúc trước của Chủ nhiệm Phòng Giáo vụ Tiết Chí Bình, An Lương dễ dàng rút bản thân ra ngoài, để cho Công ty Điện lực Kyoto đi ra trước sân khấu cõng nồi.
Dưới tình huống như vậy, cho dù Vũ Văn Bác gặp tai nạn bất ngờ ở Nhật Bản thì cũng là chuyện của Công ty Điện lực Kyoto chứ không phải là vấn đề của An Lương.
“Không hổ là thiên tài thành lập Công ty Đầu tư An Tâm!”
Tần Đạo Vinh thầm than thở trong lòng, hành động ném nồi của An Lương không hề bí mật trong con mắt của người hiểu chuyện. Nhưng đứng từ góc độ pháp luật, quả thật An Lương đã hoàn toàn ném nồi, nồi đen đã bị Công ty Điện lực Kyoto tiếp nhận.
Dù sao Công ty Điện lực Kyoto nợ quá nhiều rồi nên lo lắng nữa, cho dù thật sự xuất hiện tai nạn bất ngờ thì thế nào? Nhiều nhất là một cuộc tranh chấp pháp luật khác mà thôi!
Không!
Lần này không có tranh chấp pháp lý, bởi vì Công ty Điện lực Kyoto đã ký bản tuyên bố từ chối trách nhiệm rất chặt chẽ với Vũ Văn Bác thông qua Công ty Luật Thanh Bạch.
…
Giờ Nhật Bản.
Gần mười một giờ khuya.
Vũ Văn Bác ở trong một khách sạn năm sao ở Kyoto dưới sự sắp xếp của đoàn đội đến từ Công ty Điện lực Kyoto, cậu ta nằm ở khách sạn đăng nhập vào diễn đàn trường, cậu ta muốn nhìn xem An Lương có trả lời hay không
Tuy nhiên sau khi lên diễn đàn trường, Vũ Văn Bác phát hiện ra tình huống không thích hợp, đầu tiên cậu ta đọc bài của An Lương và sau đó đọc bài của Liêu Chí Lâm, cậu ta mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Dường như cậu ta đã dính vào một âm mưu quỷ kế nào đó!
Vũ Văn Bác suy nghĩ từ đầu đến cuối, xác định lại lần nữa có lẽ bản thân đã tham gia âm mưu nào đó nhưng cậu ta đã không còn đường lui.
Bởi vì bên trong thỏa thuận mà cậu ta ký với Công ty Điện lực Kyoto, mặc dù có thù lao là phí ủy thác hai mươi lăm triệu yên mỗi ngày, nhưng số tiền bồi thường khi làm trái điều ước lên tới một trăm triệu yên.
Trong hoàn cảnh như vậy, sao cậu ta vi phạm hợp đồng được?
Cũng may trong thỏa thuận đã quy định rằng sau khi uống nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý vô hại, cậu ta sẽ phải trải qua một cuộc kiểm tra y tế do Công ty Điện lực Kyoto sắp xếp, sau đó cần phải ở lại bệnh viện để theo dõi.
Nếu không có thỏa thuận này, Vũ Văn Bác đã không ký bất cứ thỏa thuận nào hết rồi.
...
‘Cảm ơn vì lời mời! Người đang ở Nhật Bản, ngày mai bắt đầu phát sóng trực tiếp!
Cám ơn mọi người đã quan tâm!
Ngoài ra, cũng xin cảm ơn sự sắp xếp bạn học @An Lương khóa 2019 Khoa Tài chính năm ba, tôi rất hứng thú đến các hoạt động khảo sát thực tế của Công ty Điện lực Kyoto.
Hoạt động ngày mai sẽ được phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình trên Peer Video.
Xin lỗi bởi vì hiện tại đã khá muộn, tôi xin nghỉ ngơi trước, hẹn gặp lại vào ngày mai’
Tất nhiên An Lương cũng nhìn thấy bài đăng của Vũ Văn Bác, anh cũng đáp lại.
‘An Lương khóa 2019 Khoa Tài chính năm ba: Sửa chữa lại lý do giải thích của bạn học Vũ, tôi vừa mới chuẩn bị trò chơi người dũng cảm, kết quả bạn học Vũ lại rời đi trước một bước rồi, tôi nên làm gì đây?’
‘Đổng Trạch Nghĩa khóa 2018 Khoa Kinh tế năm nhất: Ha ha ha! Cười chết rồi! Bạn học An đang ngốc nghếch chờ đợi, thế mà một bên tình nguyện lại chẳng ra gì ư?’
‘Lưu Hạo khóa 2019 Khoa Thương mại Quốc tế năm nhất: @An Lương khóa 2019 Khoa Tài chính năm ba, tôi nghi ngờ bạn học này có âm mưu, nhưng tôi không có bằng chứng!’
An Lương liếc nhìn bình luận của Lưu Hạo, anh chàng này là antifan của An Lương. Lúc anh đang học năm nhất, có người nghi ngờ rốt cuộc An Lương có phải là ông lớn thật hay không, Lưu Hạo này bày ra đủ trò quái gở.
Mặc dù trước đó cậu ta đã tỏ ý không thích An Lương, ngưỡng mộ cách nói chuyện của An Lương nhưng cậu ta vẫn bôi đen anh như cũ. An Lương không thèm để ý tới đối phương, bởi vì quả thật anh có âm mưu, hơn nữa âm mưu của anh rất dễ hiểu ra, chỉ không có bằng chứng về pháp luật mà thôi!
Chỉ cần không có bằng chứng pháp lý, chẳng phải mọi thứ đều êm đẹp à?
Bây giờ An Lương chỉ quan tâm đến việc rốt cuộc sau khi Vũ Văn Bác uống nước thải ô nhiễm hạt nhân dưới sự sắp xếp của Công ty Điện lực Kyoto có xảy ra vấn đề nào không, khi nào sẽ xảy ra.
Lúc An Lương đang suy nghĩ chuyện này, đột nhiên anh sửng sốt, bởi vì anh vừa nghĩ tới điểm mù!
“Chết rồi!” Trong lòng An Lương thầm rên lên.
Sau khi suy nghĩ về hành động khảo sát thực sự nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý vô hại do Công ty Điện lực Kyoto sắp xếp, đột nhiên An Lương phát hiện ra một điểm mù!
Theo suy nghĩ của anh, Vũ Văn Bác nhận lời mời của Công ty Điện lực Kyoto để uống nước thải ô nhiễm hạt nhân, sau đó tiếp nhận một cuộc kiểm tra y tế để xác định rằng nước thải ô nhiễm hạt nhân có vấn đề hay không.
An Lương biết rất rõ nước thải ô nhiễm hạt nhân đã xử lý vô hại mà Công ty Điện lực Kyoto đề xuất là chuyện vớ vẩn!
Nếu biện pháp xử lý vô hại thật sự hiệu quả, tại sao hội đồng chính phủ Nhật Bản lại phải lên kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân ra biển dưới áp lực của thế giới chứ?
Dựa trên phân tích suy luận này, dường như tất cả mọi thứ đều ổn.
Dù sao An Lương cũng là người kiểm soát tình hình chung ở phía sau màn, anh kiềm chế cựu Thủ tướng Nhật Bản, cựu Thủ tướng Nhật Bản lại điều khiển Công ty Điện lực Kyoto, cuối cùng Công ty Điện lực Kyoto giải quyết vấn đề.
Tuy nhiên, An Lương đã bỏ lỡ một điểm mù!
Chương 2839: Kế trong kế!Sức ảnh hưởng và lực uy hiếp của cựu Thủ tướng Nhật Bản đối với Công ty Điện lực Kyoto còn thừa lại nhiều hay ít?
Lúc trước cựu Thủ tướng Nhật Bản công khai tuyên bố ông ta đang gánh chịu ảnh hưởng của ô nhiễm hạt nhân, thật ra cũng xem như đã kết thù kết oán với Công ty Điện lực Kyoto.
Dưới tình huống như thế, Công ty Điện lực Kyoto sẽ hết lòng làm việc ư? Công ty Điện lực Kyoto cũng có yêu cầu riêng của bọn họ!
Vì sức ảnh hưởng của nước thải ô nhiễm hạt nhân, Công ty Điện lực Kyoto lâm vào tình cảnh khó khăn, nếu không có sự hỗ trợ của hội đồng chính phủ Nhật Bản thì Công ty Điện lực Kyoto đã bị đóng băng từ lâu rồi nhỉ?
Nói như vậy hoạt động khảo sát thực tế này, dưới những thước phim trực tiếp kia, một lần nữa chứng minh rằng nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua quá trình xử lý vô hại không có vấn đề vẫn còn là một bài toán khó giải đối với Công ty Điện lực Kyoto à?
Trước đây An Lương đã nói rằng giá trị lợi ích sẽ kiểm soát mọi thứ phía sau màn.
Trong hoạt động khảo sát thực tế lần này, nếu chứng minh được nước thải ô nhiễm hạt nhân sau khi xử lý vô hại không có vấn đề thông qua một người Hạ Quốc là Vũ Văn Bác thì kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân ra biển sẽ nhận được sự ủng hộ rất lớn từ các tàu cá.
Công ty Điện lực Kyoto cũng sẽ đạt được lợi ích rất lớn từ việc này.
Hội đồng chính phủ Nhật Bản cũng sẽ giảm bớt rất nhiều áp lực.
Cùng phân tích tình huống trên, Công ty Điện lực Kyoto đã sẽ theo mệnh lệnh của Thủ tướng Nhật Bản khiến cho thảm kịch của Vũ Văn Bác ít hơn nhiều so với việc họ tự biên tự diễn, sau đó chứng minh rằng nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý vô hại không có mối đe dọa nào.
Dù sao người trước có thể nhận được tình hữu nghị với cựu Thủ tướng Nhật Bản.
Người sau lại nhân được tình hữu nghị với hội đồng chính phủ Nhật Bản, hơn nữa còn cứu vớt Công ty Điện lực Kyoto. Lựa chọn như thế nào còn cần cân nhắc nữa à?
Cẩn thận đến mấy cũng có sai sót! Đúng là cẩn thận đến mấy cũng có sai sót. An Lương thầm thở dài trong lòng, anh đã hoàn thành mọi kế hoạch rất tốt, thậm chí còn nghĩ tới chuyện ném nồi.
Nhưng người khôn ngoan cũng có lúc này lúc kia!
“Tên nhóc may mắn này!” An Lương thầm thở dài.
Từ góc độ phân tích giá trị lợi ích, anh ta xác định rằng Công ty Điện lực Kyoto đã làm kế trong kế. Đối phương sử dụng trò chơi dũng cảm của họ để đề xuất các hành động khảo sát thực tế, điều này sẽ mang lại lợi ích to lớn cho Công ty Điện lực Kyoto. An Lương đã phát hiện kịp thời Công ty Điện lực Kyoto đang chơi chiêu kế trong kế, anh vẫn còn cơ hội để cứu vãn.
Biện pháp đơn giản nhất lúc này là ngăn cản hành động khảo sát thực tế do Công ty Điện lực Kyoto dàn xếp, nếu không có hành động khảo sát thì sẽ không có cơ hội thể hiện. Tất nhiên cũng sẽ không thể thông qua Vũ Văn Bác đề giành được sự ủng hộ của tàu đánh cá về nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý vô hại.
Thế nhưng rất khó để ngăn cản cuộc khảo sát thực tế của Công ty Điện lực Kyoto. Bởi vì nó thiếu một lý do hợp lý!
Nếu như cưỡng ép ngăn cản, ngược lại sẽ tạo cơ hội cho Công ty Điện lực Kyoto lăng xê.
Lúc An Lươn đang suy nghĩ nên giải quyết cái kế trong kế này như thế nào, Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đưa ra một lời nhắc nhở.
‘Tinh!’
‘Phần thưởng đặc biệt ‘một việc ngoài ý muốn’ được kích hoạt...’
‘ ‘Một việc ngoài ý muốn’ kích hoạt thành công, xin ký chủ chờ điều bất ngờ đến...’
An Lương nhanh chóng kiểm tra thông tin của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, nở một nụ cười, bởi vì anh đã đoán được đáp án phần thưởng của ‘một việc ngoài ý muốn’ là gì.
Xứng đáng là Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng!
An Lương vừa gặp phải một chuyện rắc rối, Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã bắt đầu giải quyết vấn đề, để Anliang duy trì tư thế của một người chiến thắng trong cuộc sống.
Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, thần vĩnh cửu!
An Lương thầm khen ngợi Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, anh bắt đầu mong chờ rốt cuộc kế trong kế của Công ty Điện lực Kyoto sẽ xảy ra điều bất ngờ gì đây?
Ngày hôm sau.
Thứ bảy.
Vào lúc tám giờ sáng theo giờ Nhật Bản, đội điều tra thực tế của Công ty Điện lực Kyoto đã đến chào đón Vũ Văn Bác tại khách sạn. Đội phát sóng trực tiếp do An Lương sắp xếp và đội chiếu trực tiếp của đài truyền hình Nhật Bản Fuji cũng đang chờ đợi để phát sóng trực tiếp.
Đại diện của Công ty Điện lực Kyoto Araki Tsunishi nhìn đội phát sóng trực tiếp của của An Lương, trong lòng thầm mỉm cười, bởi vì anh ta cho rằng An Lương vẫn chưa nhìn thấu kế trong kế của bọn họ.
Điều này khiến cho Araki Tsunishi, đại diện Công ty Điện lực Kyoto vô cùng hài lòng!
“Cuối cùng anh An cũng không nhận ra tình huống!”
Araki Tsunishi cười khẩy trong lòng, anh ta biết rõ tình huống của Amber Jinshan, trong cái nhìn của anh ta, Amber Jinshan có thể thử bất cứ thứ gì khi tuyệt vọng.
Chẳng qua Araki Tsunishi rất biết ơn Amber Jinshan, bởi vì có Amber Jinshan, bọn họ mới có cơ hội chơi kế trong kế này!
Một khi mượn nhờ chiêu kế trong kế chứng minh được rằng nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý vô hại không có vấn đề gì, bọn họ cũng sẽ công bố ân oán của Vũ Văn Bác và An Lương ra, chứng minh thêm một bước nước thải ô nhiễm hạt nhân đã xử lý hiệu nghiệm, chứ không phải là bọn họ tự biên đạo tự diễn trò.
Tuy nhiên một việc ngoài ý muốn đang diễn ra trong im lặng...
Chương 2840: Bắt đầu!Ngày mười chín tháng chín, thứ bảy.
Giờ Nhật Bản, gần chín giờ sáng.
Trong phòng của Vũ Văn Bác, Araki Tsunishi khiêm tốn hỏi thăm bằng tiếng Hạ Quốc: “Cậu Vũ, cậu đã sẵn sàng chưa?”
Tiếng Hạ Quốc của Araki Tsunishi rất tốt, Vũ Văn Bác còn cảm thấy trong giọng của anh ta có mang theo một chút khẩu âm phương bắc. Nếu không biết Araki Tsunishi là người Nhật thật, chỉ dựa vào tiếng Hạ Quốc, chỉ sợ sẽ nghĩ rằng anh là người đến từ phía Bắc của Hạ Quốc.
“Anh Araki, xin vui lòng chờ một chút, tôi muốn gửi hai tin nhắn.” Vũ Văn Bác nói.
“Tất nhiên không thành vấn đề.” Araki Tsunishi làm một cử chỉ ‘xin mời’.
Vũ Văn Bác nhắn tin vào trong nhóm lớn của Khoa Thương mại Quốc tế khóa 2020 của Đại học Kinh tế Thiên Phủ.
‘Vũ Văn Bác: Hành động khảo sát thực tế sắp bắt đầu. Peer Video và đài truyền hình Fuji sẽ đồng thời phát sóng trực tiếp, kính chào quý vị và các bạn.’
‘Vũ Văn Bác: ‘Kênh phát sóng trực tiếp của Peer Video’.’
‘Vũ Văn Bác: ‘Kênh phát sóng trực tiếp của đài truyền hình Fuji’.’
‘Vũ Văn Bác: Cảm ơn mọi người.’
Sau khi Vũ Văn Bác gửi tin nhắn xong thì không để ý đến nhóm Khoa Thương mại Quốc tế khóa 2020 nữa. Cậu ta đặt điện thoại xuống, hít một hơi thật sâu nhìn Araki Tsunishi.
“Anh Araki, tôi đã sẵn sàng!”
Araki Tsunishi bảo đảm: “Yên tâm, cậu Vũ, nước thải ô nhiễm hạt nhân sau khi xử lý vô hại thật sự đã đạt tiêu chuẩn dùng để uống, cậu không cần lo lắng.”
Araki Tsunishi nói tiếp: “Cậu Vũ, để tôi nói cho cậu quá trình lát nữa.”
“Được.” Vũ Văn Bác đáp.
“Chờ lát nữa, đài truyền hình Fuji và Peer Video của Hạ Quốc sẽ vào phòng và bắt đầu phát sóng trực tiếp, chúng ta cùng nhau bắt xe buýt đến đảo Fukushima.” Araki Tsunishi giải thích.
Nhà máy điện hạt nhân Fukushima chỉ cách Kyoto khoảng hai trăm cây số, chỉ mất chưa đầy ba giờ lái xe từ Kyoto.
“Trên đường đi, chúng tôi sẽ hỏi một số câu hỏi về nhà máy điện hạt nhân Fukushima, nước thải ô nhiễm hạt nhân và các vấn đề liên quan đến quá trình xử lý vô hại, hy vọng cậu Vũ nói đỡ mấy lời.” Araki Tsunishi lịch sự nói.
Vũ Văn Bác gật đầu đồng ý: “Yên tâm, tôi rất tin tưởng vào các anh, tôi tin kỹ thuật xử lý vô hại của các anh.”
Araki Tsunishi cười khẩy trong lòng!
Thế mà Vũ Văn Bác lại tin vào kỹ thuật xử lý vô hại của bọn họ? Nói thật ngay cả bản thân Araki Tsunishi cũng không tin!
“Lại một tên ngu ù ù cạc cạc sùng bái Nhật Bản chúng ta!”
Trong lòng Araki Tsunishi vô cùng khinh thường, anh ta nghĩ mãi vẫn không rõ vì sao Vũ Văn Bác lại sùng bái Nhật Bản như thế, rõ ràng Nhật Bản chẳng mang lại lợi ích gì cho cậu ta.
“Cậu Vũ, lộ trình của chúng ta mất khoảng hai giờ, có thể đến khu vực Fukushima trước mười hai giờ trưa. Chúng tôi đã sắp xếp một bữa trưa thịnh soạn, sau đó trong giờ ăn trưa, cậu sẽ uống nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý vô hại ngay trước máy quay trực tiếp.” Araki Tsunishi nói tiếp về hành trình
Araki Cunshi tiếp tục nói về hành trình.
“Sau khi cậu Vũ uống nước thải ô nhiễm hạt nhân đã xử lý vô hại, chúng ta sẽ tiếp tục thưởng thức bữa trưa đặc sản của Nhật, quá trình này sẽ mất khoảng một tiếng đồng hồ. Trong một giờ này, chúng ta sẽ thảo luận về một số vấn đề kỹ thuật liên quan đến quá trình xử lý vô hại, đồng thời để khán giả nhìn thấy cậu Vũ uống nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý vô hại mà không thấy khó chịu chút nào.” Araki Tsunishi tiếp tục nói.
Vũ Văn Bác gật đầu: “Không thành vấn đề.”
“Sau thời gian biểu diễn, chúng tôi sẽ đưa cậu Vũ đến bệnh viện để kiểm tra y tế và tiến hành quan sát y tế trong hơn sáu giờ để chứng minh thêm tình trạng cơ thể của cậu Vũ không có vấn đề gì.” Araki Tsunishi nói rõ.
“Cậu Vũ rất thành thạo tiếng Nhật đúng không?”
Mặc dù Araki Tsunishi đang đặt câu hỏi nhưng anh ta không thèm đợi Vũ Văn Bác trả lời đã nói tiếp: “Trong thời gian quan sát y tế, cậu Vũ có thể giao tiếp với khán giả Nhật Bản của chúng tôi thông qua chương trình phát sóng trực tiếp của đài truyền hình Fuji, chúng tôi sẽ kết nối khán giả cho cậu Vũ.”
“Cậu Vũ, cậu đồng ý kết nối khán giả không?”
Araki Tsunishi giả vờ lo lắng hỏi, nhưng anh biết rằng, dựa vào cảm giác sùng bái không thể giải thích được đối với Nhật Bản của Vũ Văn Bác, chắc chắn cậu ta sẽ cảm thấy vô cùng vinh dự.
Sự thật cũng đúng như thế!
Vũ Văn Bác gật đầu đáp: “Tất nhiên là không thành vấn đề! Tôi rất vui khi có thể giao lưu với khán giả là bạn bè người Nhật.”
Trong lòng Araki Tsunishi càng thêm khinh thường.
“Vậy thì làm phiền cậu Vũ rồi!” Araki Tsunishi cúi đầu chào chín mươi độ.
Vũ Văn Bác học tập động tác của đối phương, cũng cúi đầu chào chín mươi độ.
“Không có gì!”
Cả hai cùng nhau đứng dậy và mỉm cười với nhau giống như đã tìm được người bạn tâm giao.
“Cậu Vũ, chúng ta có thể bắt đầu ngay bây giờ được chưa?” Araki Tsunishi hỏi.
Vũ Văn Bác mạnh mẽ gật đầu: “Không có vấn đề!”
“Được rồi, cậu Vũ, xin lưu ý rằng đoàn đội phát sóng trực tiếp của đài truyền hình Fuji và Peer Video sẽ bắt đầu phát sóng trực tiếp ngay bên ngoài cửa.” Araki Tsunishi nhắc nhở.
“Đã rõ.” Vũ Văn Bác kích động trả lời. Việc nhận lời mời của Công ty Điện lực Kyoto tham gia vào cuộc khảo sát thực tế về tính chân thật của nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý vô hại lần này sẽ là bước khởi đầu cho quá trình cậu ta đặt chân lên Nhật Bản!
Chắc chắn Vũ Văn Bác cậu ta sẽ trở thành một người Nhật tinh tế và thanh lịch!
Chương 2841: Tranh chấp trong nội bộ?Trong phòng khách của phòng khách sạn, Vũ Văn Bác đang tưởng tượng bản thân sắp bắt đầu tham gia vào cuộc khảo sát thực tế này và trở thành người nổi tiếng trên mạng của Nhật Bản, sau đó cậu ta sẽ nộp đơn xin trở thành công dân của Nhật Bản.
‘Cộc, cộc, cộc, cộc.’
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Araki Tsunishi nhắc nhở: “Cậu Vũ, đoàn đội phát sóng trực tiếp của đài truyền hình Fuji và Peer Video đã đến, xin chuẩn bị tinh thần.”
Vũ Văn Bác hít một hơi thật sâu, nói bằng tiếng Nhật: “Mời vào!”
Araki Tsunishi nghe thấy Vũ Văn Bác trả lời bằng tiếng Nhật thì tia khinh thường lại thoáng qua trong ánh mắt của anh ta.
Sau khi Vũ Văn Bác đáp lại, cửa phòng khách sạn mở ra, đội phát sóng trực tiếp của đài truyền hình Fuji bước vào phòng khách trước.
Đài truyền hình Fuji khác với đài truyền hình NHK, NHK là bạn bè thân thiết của Hạ Quốc, trong khi đó đài truyền hình Fuji TV lại yêu thích bôi đen Hạ Quốc.
Lần này đài truyền hình Fuji sử dụng tính năng quay bằng máy quay kép. Truyền hình trực tiếp là máy quay chính, trong khi đó phát trực tiếp trên mạng thì bao gồm máy quay chính và máy quay phụ. Peer Video cũng như vậy, cả hai đều sử dụng máy quay kép.
“Xin lỗi đã quấy rầy, chúng tôi là đội quay phim của đài truyền hình Fuji. Tôi là Asami Yokoya, xin chỉ giáo nhiều hơn.” Asami Yokoya giới thiệu bản thân bằng tiếng Nhật.
Vũ Văn Bá cũng trả lời bằng tiếng Nhật: “Xin chào, cô Yokoya, rất hân hạnh được gặp cô.”
Trưởng nhóm Peer Video thì thờ ơ dùng tiếng Hạ Quốc để giới thiệu bản thân: “Xin chào, bạn học Vũ, tôi là Du Xán Dũng, một trong những giám đốc của Phòng phát sóng trực tiếp Peer Video. Tôi chịu trách nhiệm về toàn bộ chương trình phát sóng trực tiếp lần này, nếu có vấn đề gì thì hoan nghênh câu hỏi.”
Vũ Văn Bác hờ hững đầu, vẫn đáp lại bằng tiếng Nhật: “Tôi hiểu rồi!”
Xét thấy cuộc khảo sát thực tế được tiến hành ở Nhật Bản, tất nhiên đội phát sóng trực tiếp do Peer Video sắp xếp đã tính đến vấn đề bất đồng ngôn ngữ, vì vậy Du Xán Dũng cũng thông thạo tiếng Nhật. Tự nhiên anh ta cũng nghe hiểu câu trả lời của Vũ Văn Bác, chẳng qua anh ta không thích đối phương cũng đáp lại bằng tiếng Nhật mà thôi.
Du Xán Dũng thờ ơ gật đầu, coi như đáp lời Vũ Văn Bác.
Araki Tsunishi thấy được Du Xán Dũng có ý kiến với Vũ Văn Bác, anh ta đứng giữa hòa giải bằng tiếng Nhật: “Cậu Vũ, chúng tôi đã sắp xếp xong phương tiện di chuyện, xin hãy xuất phát càng sớm càng tốt.”
Vũ Văn Bác gật đầu: “Cảm ơn!”
Chiếc xe do Araki Tsunishi sắp xếp rất có đặc sắc của Nhật Bản, là chiếc xe buýt nhỏ Toyota Coaster. Dù sao hai đoàn đội phát sóng trực tiếp của đài truyền hình Fuji và Peer Video đã hơn mười người rồi. Lúc lên chiếc xe buýt nhỏ Toyota Coaster, đài truyền hình Fuji chiếm vị trí quay chụp tốt hơn, Peer Video thì bị xa lánh ra bên ngoài.
Đối mặt với tình huống như vậy, Du Xán Dũng cũng không thèm quan tâm.
Dù sao nhiệm vụ của bọn họ là quay những cảnh kinh điển về quá trình uống nước thải ô nhiễm hạt nhân của Vũ Văn Bác, về phần lộ trình, chắc không có gì để quay nhỉ?
Sau khi Vũ Văn Bác lên xe, cậu ta ngồi ở vị trí trung tâm, Araki Tsunishi ngồi cạnh Vũ Văn Bác để tránh cậu ta nói sai gì đó, Araki Tsunishi còn có thể cứu vãn.
Trong khi chiếc Toyota Coaster chạy đi, nội dung trò chuyện của mọi người đã thay đổi từ các chủ đề như phong tục khác nhau giữa Nhật Bản và Hạ Quốc sang vấn đề nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý vô hại.
Araki Tsunishi bí mật ra hiệu cho Yokoya Asami, sau khi nhận được tín hiệu cô ta chủ động hỏi: “Cậu Vũ, tôi thực sự rất tò mò chuyện này. Là một người Hạ Quốc, tại sao cậu lại đến Nhật Bản để tham gia vào cuộc khảo sát thực tế về tác động của nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý từ Nhà máy điện hạt nhân Fukushima?”
Vũ Văn Bác im lặng hai ba giây rồi trả lời: “Nguyên nhân ban đầu là do kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân.”
Cậu ta nói tiếp:“Có rất nhiều cuộc thảo luận trên mạng ở Hạ Quốc về kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân, trong đó có một số ý kiến thiếu thiện cảm, hơn nữa còn rất vớ vẩn.”
“Để đáp lại những nhận xét không tốt và hoang đường đó, tôi đã đưa ra một số quan điểm phản đối, bày tỏ khuynh hướng ủng hộ kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân.” Vũ Văn Bác giải thích thêm.
“Dưới tình huống này, tôi đã xảy ra tranh cãi kịch liệt với một nhóm người trên mạng.” Nói đến đây, chợt cậu ta dừng lại.
“Các người đã từng cãi nhau với người trên mạng chưa?”
Vũ Văn Bác đặt câu hỏi xong thì tự mình nói rõ: “Khi cả hai bên không thể thuyết phục được nhau, một bên sẽ lùi bước hoặc tìm ra cách khác để giải quyết.”
Araki Tsunishi tiếp lời: “Ý của cậu Vũ là để chứng minh cho quan điểm của mình, cậu Vũ đã quyết định tự mình tham gia hoạt động khảo sát thực tế đúng không?”
“Đúng vậy!” Vũ Văn Bác trả lời đầy khẳng định.
“Tôi muốn chứng minh rằng nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý thật sự có hiệu quả, tôi muốn khiến những kẻ đã châm biếm tôi phải ngậm miệng lại!”
Araki Tsunishi lại cười khẩy trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra khen ngợi.
“Nếu tất cả mọi người đều giống như cậu Vũ thì kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân của chúng tôi đã không gây ra nhiều tranh cãi như vậy rồi!” Araki Tsunishi tiếp tục bổ sung.
“Dù sao thì kỹ thuật xử lý vô hại của chúng tôi thật sự có hiệu quả, quả thật nước thải ô nhiễm hạt nhân sau khi xử lý không có hại.”
Chương 2842: Tự bào chữa cho mình!Araki Tsunishi vừa dứt lời, Asami Yokoya tỏ vẻ nghi ngờ: “Anh Araki, tôi có một câu hỏi, câu hỏi này cũng là câu hỏi của mọi người đến từ tất cả các quốc gia trên thế giới.”
“Mời nói.” Araki Tsunishi làm một cử chỉ xin mời.
Asami Yokoya đặt câu hỏi: “Nếu nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý vô hại thật sự không có nguy hại và đạt tiêu chuẩn uống được thì tại sao phải thải ra biển nhỉ?”
Asami Yokoya nói tiếp: “Nếu như nước thải ô nhiễm hạt nhân đã đạt tiêu chuẩn uống được sau khi xử lý vô hại, tại sao chúng ta không sử dụng nó để uống trực tiếp, tưới tiêu hoặc làm nước công nghiệp? Không phải đây là một giải pháp tốt hơn à?”
Vũ Văn Bác lắng nghe câu hỏi của Asami Yokoya, trong lòng cũng lén nghi ngờ, có phải là tranh chấp trong nội bộ không?
Vấn đề mà Asami Yokotani đề rất sâu sắc!
Những vấn đề này chính là vấn đề cốt lõi của kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân, bởi vì bọn chúng tự mâu thuẫn với kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân.
Lý do ban đầu mà An Lương phản đối kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân, thực ra chính là vấn đề mà Asami Yokotani đề ra. Dựa vào thuyết minh của kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân do chính quyền Nhật Bản đưa ra, chính quyền Nhật Bản nói rõ nước thải ô nhiễm hạt nhân đã trải qua xử lý vô hại đạt đến tiêu chuẩn uống.
Thế nhưng vấn đề phát sinh ở đây!
Nếu nước thải ô nhiễm hạt nhân sau khi xử lý vô hại hóa thực sự đạt đến tiêu chuẩn uống, thế cách xử lý nước thải ô nhiễm hạt nhân không phải có nhiều lựa chọn tốt hơn sao?
Vũ Văn Bác chần chừ nhìn Asami Yokotani, anh suy đoán Asami Yokotani có phải cố tình kiếm chuyện không? Du Xán Dũng cũng bất ngờ nhìn về phía Asami Yokotani, anh không đoán được ý của Asami Yokotani.
Thế nhưng Asami Yokotani tất nhiên không phải kiếm chuyện!
Vấn đề mà Asami Yokotani đề ra, tất nhiên là từng thương lượng trước với Sonishi Araki.
Công ty điện lực Kyoto đã sớm phát hiện vấn đề cốt lõi mâu thuẫn này, nhưng vẫn luôn không có cơ hội phá bẫy, đến khi lần này Vũ Văn Bác tham gia hành động điều tra thực tế, công ty điện lực Kyoto cũng gọi là tìm được phương án giải quyết.
Sonishi Araki bình tĩnh đáp lại, “Vấn đề mà quản đốc Asami đề ra, đúng thật là vấn đề của rất nhiều người quan tâm, cực kỳ nhiều người cố tình dùng vấn đề này để công kích kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân, thậm chí dùng bọn chúng để chứng minh kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân có vấn đề.”
“Nhưng lời đồn mãi mãi không che giấu được sự thật!” Sonishi Araki tăng âm lượng lên.
“Trước khi trả lời các vấn đề này, tôi kể một câu chuyện nhỏ trước.” Sonishi Araki đổi chủ đề.
“Người giàu nhất thế giới trước, ngài Bill Gates CEO công ty phần hứng sau khi về hưu, đã đầu tư cực kỳ nhiều trong lĩnh vực bảo vệ môi trường, trong đó có một hạng mục đầu tư là kỹ thuật lợi dụng lại nguồn nước.” Sonishi Araki nói rõ.
“Nói cho dễ hiểu, chúng ta có thể hỗn hợp của phân và nước tiểu, thông qua nguồn nước rồi lợi dụng kỹ thuật lọc được nước uống.” Sonishi Araki bổ sung.
“Thế nhưng kỹ thuật này vẫn luôn không đẩy mạnh trong phạm vi lớn, chỉ ứng dụng trong một phạm vi nhỏ, nguyên nhân gốc rễ là hầu hết mọi người đều không thể chấp nhận lọc nước uống từ phân và nước tiểu trên phương diện tâm lý.” Sonishi Araki đưa ra kết luận.
“Vấn đề mà kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân chúng ta gặp phải, thực ra giống với kỹ thuật lợi dụng lại nguồn nước, hơn nữa hình tượng của nước thải ô nhiễm hạt nhân trong mắt dân thường còn tệ hại hơn hỗn hợp phân và nước tiểu.” Sonishi Araki kéo chủ đề về.
“Tuy rằng nước thải ô nhiễm hạt nhân sau khi thông qua xử lý vô hại hóa đạt đến tiêu chuẩn uốn, nhưng ai lại chịu uống nước như vậy chứ?” Sonishi Araki mặt đầu biểu cảm bất lực.
“Nguyên lý tương tự, xét đến hình tượng của nước thải ô nhiễm hạt nhân quá tệ hại, cho dù sau khi thông qua xử lý vô hại, hình tượng của đối phương vẫn rất tệ hại, nếu dùng nước như vậy tươi tiêu nông sản, thì nông sản tương ứng lại có ai chịu mua sao?” Sonishi Araki bổ sung.
“Trong lĩnh vực công nghiệp cũng tồn tại vấn đề tương tự, nếu có người tung tin đồn nói rằng sản phẩm công nghiệp được tạo ra từ nước thải ô nhiễm hạt nhân bao gồm phóng xạ hạt nhân, thì sản phẩm công nghiệp tương ứng cũng sẽ bị chống đối.” Sonishi Araki thở dài.
“Không phải là chúng tôi không lựa chọn phương pháp xử lý tốt hơn, nhưng một khi chúng tôi chọn phương pháp xử lý khác, lại nảy sinh cách nói âm mưu mới.” Sonishi Arakit nói thêm ngay, “Chẳng hạn như giải quyết thông qua phương thức uống, thế có người nghi ngờ chúng tôi thông qua nước thải ô nhiễm hạt nhân gây biến đổi gen, từ đó thí nghiệm sinh vật hay không?”
Vũ Văn Bác ở bên cạnh nghe cách nói của Sonishi Araki, trong lòng anh ta tràn đầy khâm phục.
Bởi vì theo cách giải thích của Sonishi Araki, thì kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân tự mâu thuẫn trước đó, bây giờ đã không còn mâu thuẫn, mà ngược lại có một lý lẽ tự bào chữa.
Nếu lần sau lại có người dùng cách nói kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân tự gây mâu thuẫn, thì có thể dùng các nói của Sonishi Araki để phản bác.
Cho dù không thể khiến đối phương tin tưởng, nhưng ít ra có cơ sở lý luận phản bác, mà không phải giống như trước kia, khi đối mặt với cách nói tự gây mâu thuẫn không có cách giải thích.
Dù gì có cách tốt hơn, tại sao lại phải thải nước thải ô nhiễm hạt nhân vào trong biển?
Chương 2843: Phòng chống chơi xấu?Sau khi Du Xán Dũng ở bên cạnh nghe xong, trong lòng anh thầm cười lạnh lùng, Asami Yokotani và Sonishi Araki chắc chắn là một phe.
“Đúng là lợi hại thật!” Trong lòng Du Xán Dũng thầm cảm thán, “Lại lợi dụng độ hot của tên ngốc Vũ Bác Văn, tự bào chữa cho việc đáng lẽ tự mâu thuẫn nhau.”
Asami Yokotani cố tình dùng giọng diệu rất nói quá đáp lại, “Thì ra là vậy! Thì ra kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân là bị hiểu lầm rồi, Araki kun sao không sớm đứng ra minh bạch?”
Sonishi Araki làm ra kiểu rất uất ức, “Minh bạch có tác dụng sao?”
Nếu không phải hôm nào quản đốc Asami hỏi, chúng tôi cũng sẽ không nói ra những việc như vậy, bởi vì chúng tôi nói ra, thì có người tin sao?” Sonishi Araki than thở, “Dù gì trong thời buổi này, lại còn có người tin rằng mặt trời xoay quanh trái đất mà!”
Trong hơn 2 tiếng đồng hồ từ đông Tokyo đến khu vực Fukushima, dưới sự dẫn dắt của Sonishi Araki, Vũ Văn Bác đã tẩy trắng cho kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân và công ty điện lực Kyoto.
An Lương trong phòng livestream của Video Bayer, phát hiện một số lời bình luận lại tin vào cách nói của Sonishi Araki, anh cũng không biết rốt cuộc những người đăng bình luận này là thực sự tin, hay là thuỷ quân và công ty điện lực Kyoto mua.
Đối với sự tự bào chữa của Sonishi Araki, An Lương cũng không thể không bái phục đối phương!
Nếu không có xảy ra 【 Một sự cố 】 , hành động điều tra thực tế lần này, sẽ là công ty điện lực Kyoto và chính quyền Nhật Bản thẳng đậm.
“Những tên này đúng là không có ai là đồ ngốc cả!” trong lòng An Lương thầm cảm thán.
Lần hành động điều tra thực tế lần này, từ bề nổi mà nói, dường như chỉ là sự đối kháng giữa An Lương và Vũ Văn Bác, nhưng trên thực tế là An Lương đang chống đối với chính quyền Nhật Bản.
Chính quyền Nhật Bản thì làm sao là kẻ ngốc được chứ?
Chính quyền của quốc gia lớn mạnh, nếu thực sự là kẻ ngốc, lại làm sao có thể phát triển lớn mạnh?
Lần này An Lương muốn kiếm chuyện với Nhật Bản và kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân thông qua Vũ Văn Bác, nhưng An Lương không quan trọng phản ứng của chính quyền Nhật Bản, suýt nữa là anh lật xe.
May là có sự hỗ trợ của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, nếu không An Lương trong việc kiếm chuyện với kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân, chắc là sẽ thua thảm hại.
Nhật Bản, Đông Tokyo.
Trong sân nhà của nguyên thủ tướng Nhật Bản, Shinyama Angai đang xem trực tiếp của đài truyền hình Phú Sỹ, sau khi ông nhìn thấy lý lẽ tự bào chữa của Sonishi Araki nói ra, nét mặt của ông hơi khó coi.
Bởi vì Shinyama Angai cũng đoán ra được, công ty điện lực Kyoto không đồng lòng với ông!
Shinyama Angai chịu điều khiển bởi An Lương, bây giờ ông hi vọng kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân bị bể, mà không phải để công ty điện lực Kyoto tẩy trắng cho kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân.
Shinyama Angai mắng chửi.
Kenta Takeda quỳ ngồi bên cạnh Shinyama Angai, ông chỉ cúi đầu thật sâu, bởi vì ông cũng phát hiện công ty điện lực Kyoto đã không nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ.
“Takeda kun, liên lạc với đối phương ngay, nói rằng việc của công ty điện lực Kyoto không liên quan đến chúng ta, chúng ta cũng bị đối phương phản bội.”
“Vâng!” Kenta Takeda đáp lại.
Trong mạng xã hội Nhật Bản, sau khi cách nói của Sonishi Araki được lan truyền, thuỷ quân của công ty điện lực Kyoto sắp xếp bắt đầu hành động ngay.
Các thuỷ quân lan truyền rộng rãi lý lẽ tự bào chữa của Sonishi Araki trên mạng xã hội, hơn nữa ủng hộ tinh thần người thợ của Nhật Bản, nói rằng Nhật Bản không thể nào xả nước thải ô nhiễm hạt nhân nguy hiểm vào biển.
Những cách nói này ít nhiều nhận được sự ủng hộ của người dân Nhật Bản, dù gì người dân Nhật Bản cũng không hy vọng nhìn thấy quốc gia của mình làm việc bỉ ổi như vậy.
Mạng xã hội của nước Hạ cũng có thuỷ quân mà công ty điện lực Kyoto sắp xếp, hơn nữa số lượng thuỷ quân tương đối nhiều, những thuỷ quân này đăng bài luận chứng các kiểu trong mạng xã hội, nói rõ kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân lần này là bị vu oan.
Đối mặt với tình hình như vậy, An Lương cũng không dặn dò truyền thông An Tâm đột kích, bởi vì bây giờ còn chưa phải lúc.
Bây giờ đang là lúc thuỷ quân của công ty điện lực Kyoto đang mạnh nhất, hơn nữa một số cư dân mạng cũng tin vào sự tự bào chữa của Sonishi Araki.
An Lương chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi 【 Một sự cố 】 xảy ra, thì có thể xoay chuyển triệt để việc này!
Hơn 11 giờ trưa.
Mấy người Sonishi Araki và Vũ Văn Bác ngồi xe đến khu vực Fukushima.
Xét đến hàm lượng phóng xạ hạt nhân của nhà máy điện hạt nhân Fukushima vẫn còn vượt quá mức cho phép, bọn họ không đến ngay nhà máy điện hạt nhân Fukushima, mà là tiến hành quay hình ở trung tâm nghiên cứu xử lý ô nhiễm hạt nhân bên ngoài nhà máy điện hạt nhân Fukushima.
Công ty điện lực Kyoto đã sớm chuẩn bị xong ở trung tâm nghiên cứu xử lý ô nhiễm hạt nhân, Vũ Bác Văn ngồi ở vị trí trung tâm, Sonishi Araki ngồi ở bên trái Vũ Bác Văn.
Giám đốc của trung tâm nghiên cứu xử lý ô nhiễm hạt nhân này tên là Arashi Yamamoto, ông ta phụ trách sự vật liên quan đến trung tâm nghiên cứu, hơn nữa hỗ trợ thực hiện hành động điều tra thực tế hôm nay.
Sonishi Araki ở bên cạnh giới thiệu Arashi Yamamoto cho Vũ Văn Bác, sau khi hai bên chào hỏi khách sáo, Sonishi Araki nhìn về phía Asami Yokotani, cùng với Du Xán Dũng.
Chương 2844: Phòng chống chơi xấu? (2)“Quản đốc Asami, Du san, việc tiếp theo nhớ hai người xử lý, đội nhóm quay hình của hai người cần ghi hình lại quá trình xử lý vô hại hóa tại trung tâm nghiên cứu xử lý ô nhiễm hạt nhân, hơn nữa giao nước thải ô nhiễm hạt nhân sau khi xử lý giao cho Vũ san.” Sonishi Araki nói rõ.
“Để tránh trường hợp chơi xấu, chúng tôi hi vọng mọi người ghi hình trực tiếp toàn bộ, xin hỏi có được không?” Sonishi Araki thám thính hỏi.
Câu hỏi như vậy, thể hiện đủ sự tự tin của Sonishi Araki. Dù gì ghi hình trực tiếp toàn bộ quá trình, cũng không thể chơi xấu rồi nhỉ?
Du Xán Dũng khẳng định đáp lại, “Không có vấn đề.”
“Không có vấn đề.” Asami Yokotani cũng đồng ý, “Vâng! Xin Araki kun yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ ghi hình toàn bộ quá trình.”
Theo sự đồng ý của hai người, Sonishi Araki nhìn về phía Arashi Yamamoto, “Giám đốc Yamamoto, việc tiếp theo giao cho anh xử lý, anh đưa quản đốc Asami và Du san ghi hình lại quy trình xử lý vô hại hóa nước thải ô nhiễm hạt nhân, tôi cùng với Vũ san, giới thiệu món ăn đặc sắc Nhật Bản của chúng ta cho Vũ san.”
Arashi Yamamoto khách sáo đáp lại, “Vâng!”
“Vũ san, bữa trưa của chúng ta bao gồm cá ngừ cắt lát, sushi, cùng với tempura, xin hỏi anh có kiêng gì không?” Sonishi Araki tuỳ ý hỏi.
Vũ Bác Văn vội phủ định nói, “Tôi không có kiêng gì cả, tôi thích sashimi cá, cũng thích sushi, thích tempura tương tự.”
“Thế thì tốt quá!” Sonishi Araki cười đáp lại, và dặn dò chuẩn bị bữa trưa ngay.
Du Xán Dũng liếc nhìn Sonishi Araki một cái, anh dặn dò máy quay chính ở lại quay hình Vũ Bác Văn, sau đó đưa máy quay phụ theo chân Arashi Yamamoto đi ghi hình việc xử lý vô hại hóa nước thải ô nhiễm hạt nhân.
Asami Yokotani cũng đích thân dẫn đội, cô còn chủ động chào hỏi với Du Xán Dũng như quen lắm, nhưng thái độ không nóng không lạnh của Du Xán Văn khiến cho Asami Yokotani gặp đinh mềm.
“Lại sắp xếp ghi hình toàn bộ quá trình, những tên này rốt cuộc muốn làm gì?” Trong lòng Du Xán Văn thầm suy đoán, “Không lẽ nước thải ô nhiễm hạt nhân sau khi trải qua xử lý vô hại hóa thì thực sự không có vấn đề sao?
Vì chịu sự ảnh hưởng của An Lương, Du Xán Dũng không tin tưởng tí nào với kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân. Nhưng bây giờ sắp xếp của công ty điện lực Kyoto, khiến có Du Xán Dũng thầm trở nên thắc mắc.
Arashi Yamamoto đưa Du Xán Dũng và Asami Yokotani bước vào trung tâm xử lý vô hại hóa nước thải ô nhiễm hạt nhân, anh ta dùng tiếng Nhật giới thiệu, “Du san, quản đốc Asami, đây chính là nơi xử lý vô hại hóa nước thải ô nhiễm hạt nhân.”
Du Xán Dũng đưa ra câu hỏi ngay, “Mỗi ngày các anh có thể xử lý bao nhiêu nước thải ô nhiễm hạt nhân?”
Trong lòng Arashi Yamamoto giật thói, Du Xán Dũng bắt được vấn đề cốt lõi sâu sắc!
Đối mặt với câu hỏi của Du Xán Dũng, Arashi Yamamoto suy nghĩ một chút, mới đưa ra câu trả lời tương đối hợp lý.
“Trong một không gian xử lý như vậy, mỗi ngày chúng tôi có thể xử lý 10 tấn nước thải ô nhiễm hạt nhân, cả trung tâm nghiên cứu xử lý ô nhiễm hạt nhân có 10 không gian xử lý như vậy.” Arashi Yamamoto nhanh chóng đáp lại.
Du Xán Dũng lại một lần nữa hỏi, “Điều đó có nghĩa là trung tâm nghiên cứu xử lý ô nhiễm hạt nhân của các anh mỗi ngày chỉ có thể xử lý 100 tấn nước thải ô nhiễm hạt nhân, nhưng nước thải ô nhiễm hạt nhân của khu vực Fukushima đã hơn 100 vạn tấn, các anh chắc không có khả năng xử lý hoàn toàn nhỉ?”
Arashi Yamamoto không trả lời chính diện, “Chúng tôi đang tăng tốc xây dựng không gian xử lý nước thải ô nhiễm hạt nhân mới, cuối cùng đạt đến mức khả năng xử lý mỗi ngày là 1000 tấn.”
Du Xán Dũng đưa ra câu hỏi lần nữa, “Nếu có thể đạt được khả năng xử lý một ngày 1000 tấn, dựa vào kỹ thuật vô hại hóa nước thải ô nhiễm hạt nhân, Nhật Bản các anh trong tương lai thậm chí có thể giúp cả thế giới xử lý nước thải ô nhiễm hạt nhân.”
“Ting!”
Trong trường hợp bình thường, nước thải ô nhiễm nhân của một nhà máy điện hạt nhân trong một năm cũng chưa vượt quá 100 tấn, theo cách nói mà Arashi Yamamoto đề ra, thế khả năng xử lý nước thải ô nhiễm hạt nhân của Nhật Bản, đúng thật là có thể đáp ứng nhu cầu của cả thế giới, trong lòng Arashi Yamamoto thầm than thở, Du Xán Dũng này cũng ác thật, lại muốn đưa nước thải ô nhiễm hạt nhân trên toàn thế giới đến Nhật Bản xử lý?
Asami Yokotani ở bên cạnh đánh trống lãng, “Du san, chúng ta quan tâm đến việc làm sao có thể xử lý nước thải ô nhiễm hạt nhân, tiện thể mang nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý vô hại hóa qua cho Vũ san đi.”
Du Xán Dũng không có nói gì, nhưng một lần nữa anh xác nhận xử lý vô hại hóa nước thải ô nhiễm hạt nhân có vấn đề, nếu xử lý vô hại hóa nước thải ô nhiễm hạt nhân thực sự có tác dụng, dựa vào cách nói vừa nãy của Arashi Yamamoto, thì Nhật Bản hoàn toàn có thể xử lý nước thải ô nhiễm hạt nhân cho cả thế giới, và thừa cơ làm giàu.
Arashi Yamamoto cảm ơn nhìn Asami Yokotani một cái, anh ta giới thiệu ngay quy trình xử lý vô hại hóa nước thải ô nhiễm hạt nhân.
Trước sau gần hơn 2 phút, Arashi Yamamoto đưa Asami Yokotani và Du Xán Dũng đến trước nước thải ô nhiễm hạt nhân đã trả qua xử lý vô hại hoá.
Đó là một ly dung dịch hơi đục nhẹ, bất kỳ người bình thường nào sinh sống ở nước Hạ nhìn thấy dung dịch đục đục này, đều không có suy nghĩ muốn uống.
Chương 2845: Chuyện bên trong?Du Xán Dũng tinh tế nhìn thử vạch đo của cốc đong, anh phát hiện ly nước thải ô nhiễm hạt nhân sau khi qua xử lý có khoảng 600ml.
Arashi Yamamoto bưng ly nước thải ô nhiễm hạt sau khi qua xử lý vô hại lên, anh ta mặt thoải mái nói, “Đây chính là nước thải ô nhiễm hạt nhân sau khi qua xử lý vô hại hoá, tuy nhìn có hơi đục một chút, nhưng trên thực tế đã đạt đến tiêu chuẩn uống.”
Du Xán Dũng nhìn cười, đột nhiên anh bắt đầu thấy thương Vũ Văn Bác. Dù gì Vũ Văn Bác phải uống nước như vậy đó!
Trên thực tế Du Xán Dũng còn phát hiện ra một vấn đề nho nhỏ, chỉ là không có nói ra mà thôi.
“Du san, quản đốc Asami, bây giờ mời hai người quay lại nó trong toàn bộ quá trình, từ đó tránh nó bị đánh tráo hoặc xảy ra các sự cố khác.” Arashi Yamamoto trịnh trọng nói.
Asami Yokotani hợp tác đáp lại, “Xin yên tâm, chúng tôi sẽ ghi hình lại toàn bộ quá trình.”
Du Xán Dũng chỉ gật đầu tỏ ra hợp tác.
Trên đường về, nhân viên thu âm của nhóm Du Xán Dũng tên Ôn Chấn Hưng đột nhiên mở miệng, “Sếp Du, tôi không chịu được nữa, tôi muốn đi vệ sinh một chút, phiền anh thu âm thế một chút.”
Du Xán Dũng liếc Ôn Chấn Hưng một cái, anh chê bai nói, “Cậu không thể nhịn một chút à?”
Ôn Chấn Hưng ngượng ngùng đáp lại, “Thực sự không chịu nổi nữa, sếp Du, sáng nay tôi ăn đậu que, bây giờ tiêu chảy.”
Du Xán Dũng chỉ có thể nói rõ tình hình với Arashi Yamamoto bằng tiếng Nhật.
Arashi Yamamoto cũng không mấy để ý tỏ ra đồng ý, hơn nữa còn chỉ hướng nhà vệ sinh cho Ôn Chấn Hưng.
Bản thân Du Xán Dũng lấy thiết bị thu âm thế cho Ôn Chấn Hưng, Ôn Chấn Hưng thì gấp gáp chạy về hướng nhà vệ sinh. Trong nhà vệ sinh, Ôn Chấn Hưng ngồi trên toa lét, sau đó lấy điện thoại ra kiểm tra thông tin, anh chuẩn bị thừa nước đục thả câu.
Ôn Chấn Hưng đang chuẩn bị xem thông tin trên mạng xã hội Nhật Bản, anh cũng tinh thông tiếng Nhật, nhân viên lần này tham gia hành động điều tra thực tế, tất cả đều tinh thông tiếng Nhật, từ đó tránh chướng ngại ngôn ngữ.
Ôn Chấn Hưng vừa mới thả câu trong nhà vệ sinh chưa đến 2 phút, anh đã nghe thấy ngoài có tiếng bước chân, nghe có vẻ là hai người.
Đáng lẽ Ôn Chấn Hưng cũng không mấy để ý, nhưng đợi sau khi hai người đó bước vào nhà vệ sinh, và bắt đầu nói chuyện với nhau, Ôn Chấn Hưng không hề do dự sử dụng điện thoại ghi lại video.
Cho dù cách tấm ván của không thể quay được hình ảnh, nhưng có thể ghi được âm thanh!!
“Lại có chuyện bên trong như vậy sao?” Trong lòng Ôn Chấn Hưng tràn đầy kích động, anh không ngờ mình đau bụng đi nhà vệ sinh, lại có thể gặp phải chuyện như vậy!
Trong một ngăn nhà vệ sinh của trung tâm nghiên cứu xử lý ô nhiễm hạt nhân, Ôn Chấn Hưng đang lén lút dùng điện thoại ghi lại cuộc trò chuyện của hai người bên ngoài.
Tuy rằng Ôn Chấn Hưng không thể ghi được hình ảnh video, nhưng cuộc hội thoại trao đổi được ghi lại với hình thức video có sức thuyết phục hơn, từ đó tránh bị hiểu nhầm là làm giả ghi âm.
“Yamauchi, hai người chúng ta chết chắc rồi nhỉ?” Natsuki Imamura căng thẳng nói.
Teraichi Yamauchi mỉa mai, “Nhỏ tiếng chút! Chỉ cần cậu không nói, tôi không nói, thì không ai biết cả!”
“Nhưng mà…” Natsuki Imamura do dự, “Giám đốc dặn dò chúng ta dùng nước biển bình thường tiến hành xử lý, nhưng chúng ta đã dùng nước thải ô nhiễm hạt nhân thực sự, điều này chắc chắn sẽ có phiền phức lớn đó!”
Teraichi Yamauchi bổ sung nói, “Đây là chỉ một sự cố!”
Teraichi Yamauchi nói thêm, “Đối với việc như vậy, cậu không muốn nó xảy ra, tôi cũng không muốn nó xảy ra, chỉ là sự cố đã xảy ra mà thôi.”
“Nếu bây giờ chúng ta nói sự thật ra, thì chờ đợi chúng ta chỉ có tai hoạ ngồi tù mà thôi.” Teraichi Yamauchi cảnh cáo nói.
Natsuki Imamura thở dài một tiếng, vậy bây giờ chúng ta về nguỵ tạo hiện trường?”
Chờ chút nữa, đợi sau khi người nước Hạ kia bắt đầu biểu diễn, chúng ta sẽ về xử lý sự cố, chỉ cần đổi nước thải ô nhiễm hạt nhân thành nước biển, cho dù sau này điều tra cũng không có vấn đề.” Teraichi Yamauchi đáp lại.
Natsuki Imamura thở phào nhẹ nhõm, “May mà chỉ là một người nước Hạ mà thôi.”
“Đúng vậy, chỉ là một người nước Hạ mà thôi, chết thì chết, có làm sao chứ?” Teraichi Yamauchi đáp lại.
Sau khi hai người nói xong, là rời khỏi nhà vệ sinh, bọn họ cũng không quan sát trong nhà vệ sinh có người hay không, chỉ có thể nói đây là cũng là sự cố nhỉ?
Ôn Chấn Hưng trong ngăn nhỏ của nhà vệ sinh nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người, hơn nữa ghi lại được gần hết nội dung cuộc hội thoại, anh hơi do dự một chút, bèn đeo tai nghe bluetooth phát lại video vừa ghi hình.
Sau khi phát lại một lần, xác nhận không có vấn đề, Ôn Chấn Hưng mới gọi điện cho Du Xán Dũng.
Nhóm quay hình của đài truyền hình Phú Sỹ và Video Bayer dưới sự dẫn đường của Arashi Yamamoto đã quay về sảnh lớn mà Vũ Văn Bác và Sonishi Araki đang ở.
Vũ Văn Bác và Sonishi Araki đang thưởng thức bữa trưa đặc sắc của Nhật Bản, Du Xán Dũng cảm nhận được sự rung của điện thoại, một tay anh cầm micro, một tay lấy điện thoại ra xem hiển thị cuộc gọi, khi nhìn thấy là Ôn Chấn Hưng, cũng không nhất máy, dù gì đăng ghi hình trực tiếp, làm gì có thời gian nói nhảm với Ôn Chấn Hưng?
Arashi Yamamoto đưa nước thải ô nhiễm hạt nhân sau khi qua xử lý vô hại hóa đến trước mặt Vũ Văn Bác và Sonishi Araki, anh ta và Sonishi Araki hai mắt nhìn nhau một cái, hai người lộ ra nét mặt đều hiểu rõ chuyện, Vũ Văn Bác nhìn nước thải ô nhiễm hạt nhân hơi đục nhẹ trong cốc đong, đột nhiên anh sinh ra cảm giác rút lui, loại nước dơ như vậy thực sự uống được sao?