Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 19 - Chương 328: Cái Tính Chướng Khí Này Cũng Được Đấy?

Chương 328: Cái tính chướng khí này cũng được đấy?

Vòng bán kết, Dương Mậu Di lại đụng độ Triệu Cao của công hội Đại Tần.

Hai người vừa mới kết nối mic với nhau, Triệu Cao ngay lập tức kêu trời kêu đất.

“Sao tôi lại đen đủi xui xẻo thế này?” Triệu Cao than thở: “Rõ ràng hôm nay là ngày trọng đại của các người, sao tôi lại bị cuốn vào cơ chứ!”

Ngày hôm nay sẽ giải quyết vòng xoáy ân oán của công hội Khuynh Thành!

Rốt cuộc là công hội Khuynh Thành sẽ bắt tay với Không Còn Mèo Nhỏ Nữa chèn ép đè bẹp Không Còn Hồ Ly Tinh Nữa – người có uy tín đã rời khỏi công hội; hay là Không Còn Hồ Ly Tinh Nữa – người đã rời công hội sẽ lật đổ công hội Khuynh Thành.

Số phận của công hội Khuynh Thành sẽ được định đoạt trong trận này!

Nếu công hội Khuynh Thành bị đánh bại, chứng tỏ tầng lớp quản lý của công hội này có vấn đề, để Dương Mậu Di giữ vai trò streamer top thì không chịu, cứ khăng khăng tâng bốc một streamer mới, không phải đầu óc có vấn đề thì là gì?

Nếu công hội Khuynh Thành thắng, chứng tỏ công hội Khuynh Thành có mắt nhìn, phát hiện được tài năng mới, cũng có khả năng sẽ thu hút được thêm càng nhiều streamer mới gia nhập công hội.

Đối với Dương Mậu Di mà nói, nếu trận này thua, cô sẽ rất khó đứng vững ở ứng dụng Răng Hổ, dù sao thì chuyện này cũng sẽ trở thành lịch sử đen tối cản trở cô sau này.

Vì vậy trận này cực kỳ quan trọng đối với cả hai bên.

Theo dự đoán, nếu Dương Mậu Di thắng thì công hội Khuynh Thành sẽ phải giải tán; còn nếu công hội Khuynh Thành thắng thì Dương Mậu Di chỉ có thể rời khỏi ứng dụng Răng Hổ.

‘Lương Nhân Trở Về: Hỏi Triệu Cao ở phía đối diện một chút, trận này tính thế nào?’

Dương Mậu Di lập tức hỏi dò: “Xin chào, streamer Triệu Cao, đại ca Lương Nhân nhà chúng hỏi, vòng này nói thế nào đây?”

Triệu Cao cười trả lời: “Tình hình hàng xóm láng giềng tôi đều rõ, bọn tôi tham khảo nhà bên, bọn tôi đều không lên. Phía cô xem xét tình hình, chú ý đề phòng người lạ giúp bọn tôi trộm tháp.”

Tên Triệu Cao này thú vị!

Thật ra đối với Triệu Cao thì cũng dễ thôi, cậu ta dựa vào đâu mà giúp công hội Khuynh Thành đánh lén Dương Mậu Di?

Thêm nữa, cho dù cậu ta thật sự tham chiến thì có thể đấu lại An Lương sao?

Triệu Cao hiểu rõ như vậy, hôm nay là vở kịch lớn của công hội Khuynh Thành, cậu ta đang yên đang lành lại nhúng tay vào làm gì?

Bởi vì được công hội Khuynh Thành cử đi, bởi vì sự dễ dàng của Triệu Cao nên vòng bán kết vô cùng kỳ lạ, hai bên đều không hao phí mà tiến vào trận chung kết.

Trước khi vòng chung kết bắt đầu, Dương Mậu Di gửi tin nhắn cho An Lương.

‘Đại vương, các chị em khác đã thám thính được tình hình, công hội Khuynh Thành chuẩn bị 600 vạn, Ám Hương kia nạp vào 400 vạn, trước mắt chỉ tiêu có 50 vạn.’

An Lương kiểm tra tin nhắn của Dương Mậu Di, công hội Khuynh Thành cộng với Ám Hương là 1000 vạn, số vốn này bằng với tiền vốn lúc đầu của An Lương.

Nhưng An Lương đè bẹp đối thủ liên tiếp, mỗi một vòng bắt đầu là 20 tấm Tàng Bảo Đồ, tổng chi phí đã đạt mức 140 vạn phiếu Đậu Vàng, tương đương với 280 tấm Tàng Bảo Đồ.

Vì vậy, tiền vốn của An Lương hiện giờ khá ít.

‘1000 vạn không phải vấn đề lớn!’ An Lương trả lời tin nhắn.

An Lương không sợ đối phương có tiền, cậu chỉ sợ đối phương không có tiền thôi!

‘Đại Vương, nếu không thì suy nghĩ thêm nhé?’ Dương Mậu Di khuyên giải tìm đường lui cho An Lương, dù sao thì cũng tiêu tốn tới tận 1000 vạn.

Cho Dương Mậu Di chọn lựa giải thưởng 1000 vạn hay ở bên cạnh An Lương thì Dương Mậu Di sẽ không chút do dự chọn cái thứ hai.

Nếu như có thể, Dương Mậu Di chỉ muốn làm một streamer nho nhỏ, một streamer ẩm thực tìm kiếm quán ăn ngon thu nhập một tháng 2 đến 3 vạn, không tranh giành, ở bên cạnh An Lương bình yên qua ngày.

An Lương hiểu ý của Dương Mậu Di, streamer nhỏ này lại muốn để bản thân chịu thiệt, không muốn An Lương tốn tiền.

‘Anh nói sẽ để em giành giải nhất thì sẽ để em giành giải nhất!’ An Lương trả lời tin nhắn.

An Lương không muốn để tiểu Hồ Ly Tinh khiến người ta thương yêu này phải tủi thân nữa.

Ngay cả cậu còn không nỡ để tiểu Hồ Ly Tinh này chịu tủi thân, sao có thể để người khác bắt nạt Hồ Ly Tinh được cơ chứ?

Vòng chung kết bắt đầu!

Không Còn Hồ Ly Tinh Nữa vs Không Còn Mèo Nhỏ Nữa

Hai bên bắt đầu kết nối mic, “Không Còn Mèo Nhỏ Nữa” lập tức bắt đầu tỏ thái độ chướng khí: “Ồ, chị gái Hồ Ly, cuối cùng cũng gặp được chị ở trận chung kết rồi, cảm thấy thế nào khi vào được chung kết?”

Cô gái này quả thực rất là quái gở!

Cái gì mà cuối cũng cũng gặp được chị ở trận chung kết rồi, không phải là quái gở thì là gì?

Dương Mậu Di đáp lời: “Hôm nay khi trận đấu bắt đầu, chúng ta đã hẹn gặp nhau tại vòng chung kết, Mèo Nhỏ cũng đã rất cố gắng vào vòng chung kết, xem ra công hội Khuynh Thành thật sự rất xem trọng cô!”

Dương Mậu Di không cần ai chỉ cũng biết cách đối đáp theo kiểu chướng khí, cô đang châm biếm việc công hội Khuynh Thành sắp xếp Hàn Dạ bảo hộ thăng cấp.

“Không Còn Mèo Nhỏ Nữa” cũng trả lời với thái độ quái gở: “Phúc lợi của công hội bọn tôi rất tốt, công hội đương nhiên sẽ dìu dắt nâng đỡ streamer có tiềm năng, cũng không thể nào có chuyện dành nguồn lực cho thứ vô dụng được đâu ha?”

Trước kia khi Dương Mậu Di ở công hội Khuynh Thành, tiền đầu tư của công hội rất ít, gần như chẳng đưa cho Dương Mậu Di bao nhiêu, vì vậy cô ta đang ám chỉ Dương Mậu Di không có tiềm năng, công hội Khuynh Thành không muốn dành nguồn lực cho đồ vô dụng.

An Lương cười nhếch mép, con nhỏ dở hơi này được lắm!

Miệng lưỡi đủ bén nhọn!

Mong rằng sau khi bắt đầu PK, con nhỏ dở hơi này vẫn có thể ăn nói ngang ngược như vậy!

Một em gái ưa nhìn như thế này mà sao lại độc địa như vậy chứ?

Chỉ có thể nói: Vẻ ngoài kiêu sa, bên trong thối nát!

Chương 329: Trận quyết chiến cuối cùng bắt đầu

Streamer Không Còn Mèo Nhỏ Nữa của công hội Khuynh Thành mới tuyển được thực sự rất đẹp. An Lương sử dụng Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng để xem thông tin.

Trần Diệu:

Tuổi: 21

Chiều cao: 168cm

Cân nặng: 52kg

Giá trị nhan sắc: 91

Vóc dáng: 96

Đặc thù: 79

Thiện cảm: 99

Sau khi An Lương xem xong thuộc tính cá nhân của Không Còn Mèo Nhỏ Nữa thì lại cảm thán một lần nữa.

Vốn là một người tốt, cớ sao lại làm tặc?

Xét từ điểm giá trị nhan sắc, người này thuộc phân đoạn vạn dặm có một, phân đoạn này đã là bậc vương giả mạnh nhất, số lượng thật sự rất ít. Xét từ vóc dáng, điểm của cô ta thậm chí còn vượt qua cả Hồ Ly Tinh!

Nhưng mà điểm đặc thù chỉ có 79 điểm.

An Lương đoán người này chắc là theo Ám Hương?

Hơn nữa là ngay từ lần đầu tiên đã đi theo Ám Hương.

Cho nên Ám Hương mới sẵn lòng trả giá vì cô ta.

Dù sao cũng là người đẹp bậc vạn dặm có một được đánh giá 91 điểm, vả lại là lần đầu tiên, Ám Hương mê muội trong đó là rất bình thường. Nhưng mà 99 điểm thiện cảm đã hoàn toàn phơi bày tam quan của người này có vấn đề!

Rõ ràng là An Lương không biết cô ta, nhưng độ thiện cảm của cô ta đối với An Lương lại có thể đạt đến 99 điểm, điều này nói rõ là chỉ cần An Lương đồng ý, thì có thể giao lưu ở mức độ sâu sắc hơn với cô ta.

Nhưng An Lương là loại người đó sao?

Đượng nhiên không phải!

‘Lương Nhân Trở Về: Đừng nói nhiều nữa, bắt đầu luôn đi!’

‘Lương Nhân Trở Về: Có nói nhiều thêm nữa, cuối cùng vẫn phải PK một trận lớn thôi.’

Dương Mậu Di nói lại ý của An Lương: “Em gái Mèo Nhỏ, đại ca Lương Nhân nhà bọn tôi đã nói, trực tiếp bắt đầu đi, cuối cùng vẫn phải để chỉ số PK lên tiếng.”

“Trùng hợp quá!” Trần Diệu trả lời: “Đại ca Ám Hương nhà chúng tôi cũng đã nói, bắt đầu PK luôn, lấy kết quả cuối cùng để nói chuyện.”

Hai bên bắt đầu PK, Ám Hương đầu tiên là làm khó dễ, trực tiếp quăng 100 vạn lên.

Trần Diệu lại bắt đầu nói một cách quái gở: “Đúng rồi, chị Hồ Ly, đại ca nhà tôi nói, đại ca nhà các người đã nạp 200 vạn, trước đó đã tiêu 100 vạn, bây giờ có thể đáp trả lại một 100 vạn này không?”

“Còn một chuyện nữa, đại ca nhà tôi cũng đã nói, là các người chủ động khiêu chiến, anh ấy hy vọng các người có thể chiến đấu một cách ngay thẳng, ngàn vạn lần đừng có chơi mấy cái trò trộm tháp gì đó.” Trần Diệu tiếp tục nói.

Thuật âm dương của người này có chút lợi hại!

Thông tin mà An Lương đã truyền ra, xác thực là đã nạp 200 vạn, trước đó An Lương đã dùng hơn 100 vạn, cho nên theo thông tin mà cậu đã truyền ra, số dư trong tài khoản của cậu chỉ có chưa đến 100 vạn.

Trước khi Dương Mậu Di trả lời, An Lương trực tiếp gia hạn 100 lần Đế Vương trong một lượt, bây giờ cậu đã không cần phải gia hạn để kéo độ nổi tiếng nữa, hiển nhiên gia hạn trong một lần là được rồi.

Gia hạn 100 lần chính là 300 vạn xu Răng Hổ, An Lương vẫn còn lại 520 vạn xu Răng Hổ dự trữ, sau đó phiếu Đậu Vàng tăng thêm 330 vạn, trị giá 660 tấm Tàng Bảo Đồ, trước đó cậu vẫn còn thừa 116 tấm Tàng Bảo Đồ, tổng cộng là có 776 tấm Tàng Bảo Đồ.

An Lương trực tiếp quăng ra 600 tấm Tàng Bảo Đồ, đẩy chỉ số PK lên độ cao 300 vạn.

‘Lương Nhân Trở Về: Thật ra tôi càng lo các người trộm tháp hơn!’

‘Lương Nhân Trở Về: Dù sao thì hạng người ăn cháo đá bát như các người, trộm tháp là việc rất nhỏ thôi nhỉ?’

Dương Mậu Di thấy An Lương quăng ra 600 tấm Tàng Bảo Đồ trong một lần, cô cũng hơi sửng sốt, bởi vì 600 tấm Tàng Bảo Đồ trị giá 300 vạn. Hiện tại cô trực tiếp ký hợp đồng với ứng dụng Răng Hổ, bởi vì cô đã có sẵn độ nổi tiếng nhất định, cho nên chế độ cũng tương đối tốt hơn.

Ví dụ như điều khoản phân chia quà tặng, vốn là Dương Mậu Di chỉ có thể nhận khoảng 32%, hiện tại đã tăng lên mức 45%. 300 vạn tiền thưởng, Dương Mậu Di có thể nhận được hạn mức 135 vạn trước thuế.

“Đại ca Lương Nhân nói, loại chuyện như trộm tháp này, hình như chỉ có các người mới có thể làm ra thôi.”

“À, đúng rồi, phía chúng tôi đã ra 300 vạn rồi, các người có theo không?” Dương Mậu Di hỏi.

“Đương nhiên phải theo!” Trần Diệu trả lời.

Ngay sau đó, Ám Hương và quản lý của công hội Khuynh Thành lần lượt đầu tư vào 150 vạn, góp đủ 300 vạn, lại lần nữa đưa chỉ số PK vượt quá 100 vạn.

Trận chiến thần tiên hào phóng như vậy khiến cho quần chúng hóng chuyện xem đến vô cùng phấn khích.

‘Quả nhiên là công hội Khuynh Thành đã tham chiến rồi!

‘Đó không phải là chuyện cần thiết sao?’

‘Công hội Khuynh Thành không thể để thua, thua thì công hội sẽ không còn nữa, bây giờ bắt buộc phải chống lên!”

‘Bây giờ xem thử đại ca Lương Nhân có thể chống đỡ được không, thật ra tôi thích đại ca Lương Nhân hơn, người này rất thành thật.’

‘Khen thưởng của quản lý công hội có hơi giả, hy vọng đại ca Lương Nhân thắng lợi!’

Cựu Sự khen thưởng Không Còn Hồ Ly Tinh Nữa 20 tấm Tàng Bảo Đồ!’

Vi Lộ Kình Thiên khen thưởng Không Còn Hồ Ly Tinh Nữa 10 tấm Tàng Bảo Đồ!’

Khang Tử khen thưởng Không Còn Hồ Ly Tinh Nữa 10 tấm Tàng Bảo Đồ!’

Niệm Thi khen thưởng Không Còn Hồ Ly Tinh Nữa 10 tấm Tàng Bảo Đồ!’

Bạch Dương khen thưởng Không Còn Hồ Ly Tinh Nữa 10 tấm Tàng Bảo Đồ!’

Một nhóm đại ca bạn bè của An Lương dồn dập đến giúp đỡ một cách hào phóng, Dương Mậu Di vội vàng cảm ơn.

An Lương cũng gửi tin nhắn cảm ơn, mặc dù cậu không cần sự giúp đỡ, nhưng người khác bằng lòng giúp đỡ cậu, chứng minh là cậu rất có thể diện trong ứng dụng Răng Hổ!

‘Lương Nhân Trở Về: Cảm ơn các đại ca, kế tiếp xem tôi biểu diễn!’

‘Chúc mừng Lương Nhân Trở Về đã gia hạn Đế Vương x100 trên kênh livestream của Không Còn Hồ Ly Tinh Nữa

Lương Nhân Trở Về khen thưởng Không Còn Hồ Ly Tinh Nữa 600 tấm Tàng Bảo Đồ!’

An Lương lại một lần nữa khen thưởng tới 600 tấm Tàng Bảo Đồ, đưa chỉ số PK vọt thẳng lên mức 600 vạn, diệt trừ chỉ số PK 400 vạn phía trước trong vòng một giây.

‘Lương Nhân Trở Về: Các người còn theo không, muốn theo thì phóng khoáng lên chút!’

Chương 330: Nhường một lấn hai sao? Tôi cần mấy người nhường chắc?

An Lương lại một lần nữa mất đi 600 tấm Tàng Bảo Đồ vào đấu trường, thẳng tay đẩy chỉ số PK lên độ cao 600 vạn, vượt qua Không Còn Mèo Nhỏ Nữa hơn 200 vạn chỉ số PK.

Dương Mậu Di mỉm cười, cô vốn không quan tâm đến số tiền này, điều cô quan tâm là An Lương để tâm đến cô!

Lúc này mới chỉ là ván đầu tiên mà An Lương đã ném vào 600 vạn rồi. Nếu An Lương không quan tâm đến cô thì tại sao anh ấy phải giúp cô tới như vậy?

Theo lý mà nói, tiền vốn 600 vạn là đã vượt quá một giới hạn nhất định rồi. Mức độ phần thưởng này, trừ khi là cậu thực sự quan tâm và thích, nếu không thì là đưa vào kinh doanh à?

Dù sao nếu không phải là do quan tâm đặc biệt thì với số tiền vốn 600 vạn này, cậu muốn cô gái nào mà không có chứ?

Vì vậy trong lòng của Dương Mậu Di vô cùng cảm động!

Sự thật đúng là như vậy, cho dù có hệ thống Nhân Sinh Người Thắng có vạch mặt thì đúng thật sự là An Lương rất thích Dương Mậu Di. Cộng thêm việc lúc trước Dương Mậu Di bị ức hiếp vô cùng thảm, cũng thà mình bị oan còn hơn nói cho cậu biết.

Chính vì vậy mà An Lương mới vì người đẹp mà tức tới sùi bọt mép!

Trong công hội Khuynh Thành, Ám Hương và mấy người đứng đầu công hội Khuynh Thành đang thảo luận về biện pháp đối phó.

“Thiên Đế mau nói đi, Khuynh Thành có theo hay không?” Ám Hương dò hỏi: “Nếu như muốn theo thì vẫn là mỗi người một nửa. Nếu không theo, vậy phần thưởng lần này là của tôi, mấy người đừng có đổi ý. Tôi giúp mấy người giành phần thắng, mấy người tự quyết định đi.”

Ám Hương nói thêm: “Đúng rồi, nếu như mấy người không theo. Sau lần này tôi sẽ mang Mèo Nhỏ rời đi.”

Hội trưởng của công hội Khuynh Thành là Thiên Đế, đối mặt với người chơi ngông cuồng như Ám Hương, quyền lên tiếng của công hội cũng trở nên nhỏ bé.

“Mèo Nhỏ có hợp đồng!” Thiên Đế đáp lại.

“Bồi thường vi phạm hợp đồng là 200 vạn phải không?” Ám Hương chế nhạo.

Mặt Thiên Đế cứng đờ.

“Hỏi lại mấy người một lần nữa, mấy người có theo không?” Ám Hương hỏi thăm.

Phó hội trưởng Thanh Đế ngồi bên cạnh chen vào: “Thật ra thì chúng ta có thể bỏ qua một ván. Tôi đã tính toán rồi, đối phương đã bỏ ra hơn 700 vạn, cậu ta còn có thể bỏ ra bao nhiêu tiền vốn nữa chứ?”

“Trận chung kết cứ ba trận thắng hai trận, chúng ta để cho một thua hai thắng thì cũng coi như thắng!” Thanh Đế giải thích.

Ám Hương cau mày.

Thiên Đế hỏi: “Lần này tiền vốn của chúng tôi còn có 450 vạn, Ám Hương, anh có thể bỏ ra bao nhiêu vậy?”

“Mấy người bỏ ra 450 vạn thì tôi bỏ ra 450 vạn, vì vậy chúng ta có 900 vạn tiền vốn. Tôi đề nghị gom góp thêm, mỗi bên lại bỏ ra 500 vạn, nhanh chóng kiếm đủ 1000 vạn, để xem đối phương xử lý ra sao.”

Thiên Đế suy nghĩ một hồi mới đáp: “Không sao, tôi có người tài trợ, lần này chúng ta nhất định phải thắng!”

Thanh Đế thở dài nói tiếp: “Đúng vậy, chúng ta nhất định phải thắng. Tỷ lệ thắng hiện tại của chúng ta tương đối cao, ở hiệp này đối phương bỏ ra đến 600 vạn, cộng thêm trước đó còn luân phiên bỏ ra hơn 100 vạn. Tôi không tin người này lại muốn bỏ ra hơn 2000 vạn, một cái giá lớn như vậy để giúp Dương Mậu Di đoạt giải nhất.”

“Đúng vậy, vòng này chúng ta đã bị bỏ xa 200 vạn nên để cho đối thủ có thắng cũng không thành vấn đề. Lần sau chúng ta bắt đầu lại lần nữa, tỷ lệ thắng của chúng ta càng lớn hơn.” Ám Hương trả lời.

“Vậy chúng ta mau nói cho Mèo Nhỏ biết một chút.” Thiên Đế đáp lại.

Hai bên trong thời gian phát sóng trực tiếp, Không Còn Mèo Nhỏ Nữa nhận được thông báo hoạt động, cô ấy cười miễn cưỡng nói với Dương Mậu Di: “Chị gái Hồ Ly, ván đầu tiên chị thắng nhưng chúng tôi đã sắp xếp kịch bản thành nhường một lấn hai, chị gái Hồ Ly sẵn sàng chưa?”

Dương Mậu Di chế nhạo: “Nhường một lấn hai cái gì chứ? Đại vương nhà chúng tôi cần mấy người nhường sao?”

“???”

“Xong rồi, xong rồi, hoàn toàn không dấu diếm nữa, tôi không còn sức bóc phốt nữa”

“Một Hồ Ly, một Đại Vương, các người đang tỉ mỉ thưởng thức sao?”

“Không thưởng thức, không thưởng thức. Dù sao thì không còn người nào nữa!”

“Nói lý đi, mấy người tính xem mức tiêu phí hôm nay của anh trai Lương Nhân đã vượt quá 700 vạn, để mấy người làm vậy, mấy người có làm được không?”

“Xin lỗi, tôi không thể làm theo được, tạm biệt!”

“Nghiêm túc mà nói, cho dù là streamer Hồ Ly hay streamer Mèo Nhỏ, tôi nghĩ hai người điều vô cùng đẹp, nhưng tại sao lại đấu đá nhau chứ?”

“Lầu trên có thể cút”

“Chống lại Mèo Mắt Trắng!”

“Mèo Mắt Trắng thật kinh tởm!”

An Lương nghe đối diện lên tiếng, đồng thời cậu cũng gửi mưa đạn đi.

“Lương Nhân Trở Về: nhường một lấn hai sao? Tôi cầu xin mấy người để tôi hoàn toàn 2-0 đi! Đây là chương trình phát sóng trực tiếp trên Răng Hổ, giả bộ xôn xao cái gì, vui lòng gửi quà tặng đi, ngồi đó lôi lôi kéo kéo cái gì?”

“Lương Nhân Trở Về: Tính toán của các người không tệ, vòng này tôi bỏ ra hơn 200 vạn nên mấy người nghĩ sẽ đánh bại được tôi trong hai hiệp tiếp theo phải không?”

“Lương Nhân Trở Về: Rác rưởi chính là rác rưởi, có hai trăm vạn thôi cũng tính toán chi li. Còn chơi chiến thuật gì mà nhường một lấn hai chứ?”

“Lương Nhân Trở Về: Từ lúc các người bắt đầu chơi chiến thuật, ngay lập tức tôi cảm thấy mấy người sẽ thua, tôi thật sự không coi thường mấy người bởi vì tôi hoàn toàn không thấy các người.”

“Lương Nhân Trở Về: Rác rưởi và chó không lọt vào mắt tôi được! Xin lỗi nha, là do lỗi đánh máy, một con mèo mới đúng!”

An Lương gửi mưa đạn để đánh vào tâm lý của đối phương, nếu cậu không đánh vào tâm lý của bên kia thì làm sao bên kia có thể tiêu tiền đây?

Bên kia không tiêu tiền thì An Lương làm sao có thể tặng quà nhiều hơn nữa chứ?

Tuy nhiên trước sự chế giễu của An Lương, cho dù là Không Còn Mèo Nhỏ Nữa, Ám Hương hay công hội Khuynh Thành đều chọn cách im lặng, có vẻ như họ định trì hoãn đến trận sau để thử nhường một lấn hai.

Dù sao trong mắt của bọn họ, sự chế nhạo của An Lương giống như đang dùng phép khích tướng vậy.

Chương 331: An Lương lấy trọn tất cả!

Trong trận chung kết cuối cùng, Không Còn Mèo Con Nữa của công hội Khuynh Thành đã bị thua ngay vòng đầu tiên.

Nhưng cho dù là công hội Khuynh Thành hay Đế Vương Thần Thánh Ám Hương thì tất cả đều đang chờ đợi vòng thứ hai, bởi vì trong giai đoạn cuối của vòng đầu, sự chế nhạo của An Lương xem ra chính là một lời kích động trong lúc giận dữ.

Cuối cùng thì An Lương cũng lần lượt tiêu hết 200 vạn tiền vốn. Nhưng mà An Lương thật sự nản chí sao?

Quá ngây thơ!

Trong tình huống không có đủ thông tin thì không nên cố gắng suy đoán ý đồ của đối thủ, chỉ cần binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, nếu không ngược lại rất dễ rơi vào trong bẫy của đối phương.

Ở vòng thứ hai, An Lương nạp trước 80 vạn, thuận lợi thu về được 300 vạn, nhờ đó mà thuận lợi gia hạn thêm 100 lần Đế Vương.

Mở đầu vòng thứ hai, Ám Hương cùng công hội Khuynh Thành khí thế hung hăng, bọn họ vừa xuất hiện thì đã tung ra 200 tấm Tàng Bảo Đồ.

Tạm thời An Lương chưa nạp thêm phí, bởi vì lần nạp trước cậu vẫn còn thừa lại 236 tấm Tàng Bảo Đồ, cùng một lúc ném toàn bộ 236 tấm Tàng Bảo Đồ ra.

Với số lượng tấm Tàng Bảo Đồ vụn vặt như vậy, công hội Khuynh Thành và Ám Hương đã đưa ra một phỏng đoán sai lầm, bọn họ cho là An Lương sắp hết đạn và lương thực nên không ngần ngại đưa ra thêm 200 tấm Tàng Bảo Đồ.

An Lương gia hạn tiếp 30 lần Đế Vương, thêm phiếu đậu vàng 10%, tổng giá trị là 198 tấm Tàng Bảo Đồ, An Lương lại một lần nữa đưa ra toàn bộ.

Mặc dù so với đối thủ thì bị ít hơn hai tấm Tàng Bảo Đồ, tuy nhiên ở vòng trước có thêm 36 tấm Tàng Bảo Đồ cho nên Dương Mậu Di vẫn đang dẫn đầu, nhưng cách biệt cũng vô cùng nhỏ, chỉ hơn có 34 tấm Tàng Bảo Đồ mà thôi.

Đối mặt với An Lương chỉ đang có 198 tấm Tàng Bảo Đồ thì dù là thủ lĩnh của công hội Khuynh Thành hay Ám Hương đều cười nhạo, bọn họ cho rằng tiền của An Lương đã sắp cạn kiệt cả rồi.

Dù sao ở vòng trước An Lương chỉ ra tay một cái là đã có 600 tấm Tàng Bảo Đồ, đâu có giống như bây giờ im hơi lặng tiếng.

Nhưng thực sự là tiền của An Lương đã cạn sao?

Dĩ nhiên không phải!

Ở vòng thứ nhất An Lương càng đấu càng mạnh, cậu phát hiện đã đánh giá quá cao đối thủ, đổ ra 300 vạn trong hai lần mà đối thủ lại không theo tiếp nữa mà chơi chiến thuật gì đó.

Đối mặt với tình huống như vậy, tự nhiên An Lương cũng nổi lên ý muốn chơi chiến thuật, cậu cố tình tỏ ra yếu thế, từ đó sẽ dụ đối thủ vào sâu hơn. Chờ đến khi đối thủ từng bước đuổi kịp, lúc đó không lui được nữa thì tất nhiên phải liều mạng.

Đây đã là vòng thứ hai, nếu như công hội Khuynh Thành tiếp tục thua thì bọn họ sẽ bị loại.

Công hội Khuynh Thành đưa ra 200 tấm Tàng Bảo Đồ, An Lương đáp trả 198 tấm Tàng Bảo Đồ.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại tới ba lần, công hội Khuynh Thành và Ám Hương đã đầu tư vào vòng đầu tiên 400 vạn.

Lần này An Lương đầu tư vào nhiều hơn đối thủ một chút, chênh lệch khoảng 30 tấm Tàng Bảo Đồ.

Công hội Khuynh Thành và Ám Hương cũng bắt đầu phát hiện ra vấn đề, mỗi lần bọn họ tăng thêm 100 vạn, An Lương đều có thể theo kịp, hoàn toàn không giống như đang cạn tiền.

An Lương thấy công hội Khuynh Thành và Ám Hương không tăng thêm nữa thì lập tức gửi đi tin nhắn.

“Lương Nhân Trở Về: Tình huống gì đây? Không theo nữa sao? Hay là muốn trộm tháp?”

“Lương Nhân Trở Về: Thỏa thuận một chấp hai thì sao?”

“Lương Nhân Trở Về: Các người nhanh lên một chút, tôi sẽ chờ!”

An Lương gửi đi tin tức chế giễu thật ra là còn có một mục đích khác, bởi vì phần thưởng cho các nhiệm vụ đặc biệt thì sẽ được lấy từ tiền thưởng của đối thủ, cho nên An Lương cũng không vội vàng hạ gục ngay khi đối thủ chưa có nhiều hơn.

Cậu đã sẵn sàng để chơi bọn họ một vố!

Làm để nào để trận đấu thua một cách đẹp mắt chứ?

Không phải nó đang được tiến hành đây sao?

An Lương không ngừng dụ đối thủ tiến sâu vào trong, chỉ cần duy trì được tổng số cao hơn đối thủ một chút, sau đó chờ bọn họ trộm tháp.

Theo cách này mặc dù cậu có bị thua trong trận đấu thì công hội Khuynh Thành cũng sẽ mất đi danh tiếng, không quang minh chính đại để tranh đấu thì trộm tháp cũng có ý nghĩa gì?

Trong vòng đầu tiên, Không Còn Mèo Con Nữa không phải đã nói là sẽ không trộm tháp sao?

Bây giờ lại lật lọng?

Như vậy thì chính là công hội Khuynh Thành sẽ bị mất mặt!

Thắng một vòng thì sao chứ? Còn vòng thứ ba!

An Lương luôn muốn giành lấy tất cả, bất kể là cái gì thì cậu đều thích trở thành người chiến thắng, sau đó hoàn toàn nuốt trọn tất cả mọi thứ.

Lần này cũng giống như vậy!

Cậu vừa phải mang danh tiếng của công hội Khuynh Thành ra phá nát, còn phải để cho công hội Khuynh Thành tốn thêm nhiều tiền hơn, và còn muốn giành được thắng lợi cuối cùng.

Dù sao thì cậu cũng là cao thủ tầng thứ năm trong giới thần tiên lục địa, là một công hội Khuynh Thành nhỏ bé thế mà lại dám khinh thường cậu, vậy hãy để cho công hội Khuynh Thành thất bại một lần đi!

Sự liên tiếng của An Lương một lần nữa lại bị coi là đang khích tướng, công hội Khuynh Thành và Ám Hương đã bắt đầu nghi ngờ liệu có phải An Lương có quỷ kế gì hay không, nhưng sau khi An Lương nói thì bọn họ đều không nhịn được mà tiếp tục chi thêm 100 vạn.

Trong tài khoản của An Lương chỉ còn lại 10 vạn xu Răng Hổ, cậu lại nạp thêm 620 vạn vào, từ đó có thể gia hạn tiếp 30 lần nữa trong 7 hiệp.

1-1

Công hội Khuynh Thành và Ám Hương bị An Lương làm cho vô cùng chán ghét, bọn họ về cơ bản là đã nhìn ra được thủ đoạn của An Lương, cậu cố ý chỉ để nhiều hơn bọn họ một chút chính là muốn để bọn họ trộm tháp.

Kết quả cuối cùng đương nhiên là chiến thuật của An Lương đã thành công, cậu ra hạn 30 lần trong 7 hiệp, để cho đối thủ tiêu tốn 700 vạn, nhưng đến cuối thì vẫn như cũ, ít hơn Dương Mậu Di 16 tấm Tàng Bảo Đồ.

Dưới tình huống đó thì công hội Khuynh Thành và Ám Hương không còn cách nào, đành lựa chọn trộm tháp, bọn họ đầu tư 100 vạn để giữ lại thể diện vì dẫu sao bọn họ vẫn một mực muốn đấu với An Lương, không muốn nửa đường rút lui, nên xảy ra tranh cãi một chút rồi cuối cùng cũng trộm tháp.

Tuy nhiên, đến thời điểm quyết định thì bọn họ phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng!

Chương 332: Tôi còn chưa đánh, các cậu đã đi chết rồi

Trong công hội Khuynh Thành, sau khi kết thúc ván thứ hai của trận chung kết, bọn họ phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng!

Họ đã vượt quá ngân sách của họ để đánh theo An Lương.

Vốn dĩ Ám Hương và công hội Khuynh Thành dự toán kinh phí chung là 1000 vạn, hai bên chia ra mỗi bên chi ra 500 vạn, nhưng đến vòng thứ hai, An Lương từng bước từng bước thúc ép, để lúc nào bọn họ cũng thấy được hi vọng thắng lợi.

Trong tình huống như vậy, ngay từ đầu bọn họ đã dùng tới 400 vạn, lại bị An Lương đánh bảy hiệp, đó là 700 vạn, cuối cùng bỏ ra 100 vạn trộm tháp.

Ván thứ hai lại bỏ ra gần 1200 vạn!

Không chỉ vượt xa số liệu ván đầu tiên, còn phá vỡ dự tính của bọn họ, khiến cho Thiên Đế và Ám Hương phải tăng thêm 100 vạn.

“Ván thứ ba làm sao bây giờ?” Ám Hương nhìn về phía Thiên Đế hỏi.

Bọn họ đã phá vỡ dự toán, bất kể là Thiên Đế hay là Ám Hương đều đang âm thầm than khổ.

Ai biết được An Lương lại dùng nhiều tiền như vậy chứ?

Người này bị điên rồi sao?

Căn cứ vào tính toán của họ, trong trận cuối cùng của vòng chung kết, ván đầu tiên và ván thứ hai cộng lại, An Lương đã đánh ra 1700 vạn tệ, gia đình gì vậy chứ?

Bọn họ không giống với An Lương!

Đặc biệt là công hội Khuynh Thành, nếu họ thắng cuộc, danh tiếng của công hội bọn họ sẽ vang xa, cuối cùng cũng sẽ kiếm về lại số tiền đó, nhưng An Lương dựa vào cái gì mà có thể gánh vác số tiền này chứ?

Nếu như muốn biết, đó là do Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng sắp đặt!

“Thiên Đế, các anh định dự toán bao nhiêu vào ván thứ ba?” Ám Hương hỏi thăm.

Thiên Đế trầm mặc một hồi, trả lời: “Riêng tôi đã lấy ra 200 vạn, nhiều nhất còn có thể lấy ra 300 vạn.”

Hoa Mai suy nghĩ một chút, nói: “Tôi cũng chỉ có thể lấy ra 300 vạn nữa thôi! Vậy chúng ta cùng đánh 600 vạn?”

Thiên Đế thở dài một hơi, nói: “Tôi cảm thấy chúng ta không thể nào đấu lại, bây giờ tôi mới phát hiện, ở ván thứ hai chúng ta đã bị anh ta tính kế, tôi nghi ngờ ván thứ hai là đối phương cố tình khiến chúng ta làm vậy.”

Ám Hương trầm mặc, vừa rồi anh ta cũng đã đoán ra rồi!

Ám Hương chưa kịp trả lời thì điện thoại di động của anh ta đã vang lên, anh ta lấy điện thoại di động ra xem tên người gọi đến, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng vẫn chọn nghe điện thoại.

“Lý m, mày cút về ngay cho bố mày!” Ám Hương tên thật là Lý m, cuộc gọi điện thoại này là bố của anh ta gọi tới.

“Bố!” Lý m hơi bất mãn nói: “Con còn có việc!”

“Mày có thể có chuyện gì? Lại đến chỗ con làm truyền thông kia? Bố mày cực khổ thức đêm làm việc tiền kiếm để cho mày ngày ngày đi chơi bời à?” Cha của Lý m bực bội nói.

“Tao đã đóng băng thẻ ngân hàng của mày rồi, mày nhanh chóng cút trở về ngay cho tao!” Cha của Lý m hừ lạnh.

“Bố dựa vào cái gì lại làm như vậy?” Lý m phản bác.

“Dựa vào việc tao là bố mày, dựa vào đó là tiền của tao, dựa vào đó là thẻ ngân hàng của tao, chừng này lý do đã đủ chưa?” Cha của Lý m tăng âm lượng, nói: “Trước hai giờ phải về đến nhà, nếu không ngày mai tao sẽ gửi mày đến Châu Phi!”

Cha của Lý m trực tiếp cúp điện thoại.

Thiên Đế nhìn Lý m, anh ta chần chờ nói: “Ám Hương, anh không sao chứ?”

Vẻ mặt của Lý m thay đổi, anh ta thật sự rất thích Mèo Con, cũng chính là Trần Diệu. Nhưng bây giờ đến thân anh ta còn khó đảm bảo, thẻ ngân hàng cũng bị đóng băng, anh ta còn có thể làm gì nữa?

Ám Hương thử nạp tiền vào tài khoản của mình, phát hiện thật sự không thể nạp tiền vào tài khoản được, anh ta hít sâu một hơi, nói: “Tôi rút lui trước đây, giúp tôi nói một tiếng xin lỗi với Trần Diệu, bố tôi bắt tôi trở về.”

Thiên Đế im lặng nhìn Ám Hương, bây giờ Ám Hương rút lui, bọn họ phải đánh vòng thứ ba như thế nào?

Lý m không để ý đến Thiên Đế, anh ta trực tiếp rời khỏi công hội Khuynh Thành.

Lúc này không rời đi thì còn làm gì?

Chờ để mất mặt à?

Thanh Đế nhìn về phía Thiên Đế, nói: “Chúng ta còn tiếp tục không?”

Thiên Đế trầm mặc phút chốc, nói: “Quên đi! Dù sao chúng ta cũng có thể thu hồi lại một chút kinh phí đầu tư, hơn nữa còn có thêm phần của Ám Hương, lần này chúng ta tổn thất rất nhỏ, chờ tiền được chuyển đến tài khoản, chúng ta sẽ chia ra cho từng người rồi giải tán công hội!”

“Vậy trận chung kết lần này...” Thanh Đế thử dò xét.

“Trực tiếp tuyên bố chịu thua, để cho Trần Diệu xuống!” Thiên Đế thở dài, nói: “Nói cho cô ấy việc của Ám Hương để cô ấy tự trao đổi với Ám Hương, dù sao cũng là do Ám Hương nói mang cô ấy đi khiêu chiến với Dương Mậu Di.”

“Chúng ta… vhúng ta đã đi sai bước này rồi!” Thanh Đế thở dài.

“Không có cái gì phải hối hận, sai thì nhận thôi, cuộc thi tiếp theo chúng ta bắt đầu lại từ đầu.” Thiên Đế đưa ra quyết định.

Trần Diệu vốn dĩ đang đợi ván thứ ba bắt đầu thì nhận được thông báo của công hội, sau khi nghe xong, sắc mặt của cô ấy vô cùng khó coi.

Trần Diệu thậm chí không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, trực tiếp dừng lại cuộc chơi, dựa theo quy tắc PK, trong tình huống Trần Diệu tự nguyện rút lui, Dương Mậu Di tự động chiến thắng.

Vậy còn ván thứ ba?

Tại sao lại trực tiếp rút lui?

An Lương còn đang suy nghĩ rốt cuộc nên nạp bao nhiêu tiền!

Kết quả là không còn nữa?

Công hội Khuynh Thành và Ám Hương cũng quá rảnh đi?

Trong phòng phát sóng trực tiếp của Dương Mậu Di, quần chúng ăn dưa lập tức gửi mưa đạn tới tấp.

‘Đệt!’

‘Con mẹ nó! Chuyện gì đang xảy ra vậy?’

‘Anh Lương Nhân trực tiếp thắng ư?’

Lương Nhân Trở Về tôi còn chưa đánh, anh đã đi chết rồi?’

‘Muốn biết sự thật!’

Vi Lộ Kình Thiên Sự thật đây! Siêu Thần Đế Vương Ám Hương bị bố của anh ta gọi về, nghe nói là bị hạn chế tiêu dùng; công hội Khuynh Thành trực tiếp chịu thua, nghe nói phải rút khỏi ứng dụng Răng Hổ gì đó, tin tức cụ thể còn phải chờ đợi.’

‘Con mẹ nó? Phu quân Đế Vương Thần Thánh trực tiếp giết chết một công hội?’

‘Không phải chứ! Khốc liệt như vậy sao?’

‘Tổng tiêu thụ là 1700 vạn, tìm hiểu một chút đi?’

Cho nên anh Lương Nhân còn chưa xuất chiêu, đối phương đã đi chết rồi?

Cái này...

Thật yên tĩnh!

Chương 333: Thôi bỏ đi, con đừng về!

Trận quyết chiến của công hội Khuynh Thành và Dương Mậu Di kết thúc bằng tình huống hết sức khôi hài!

An Lương đã giành được hẳn một kỷ lục mới tại ứng dụng Răng Hổ, mà còn không phải là loại thành tích hàng ngày, hiện tại loại hàng ngày đã ngày một nhiều người được ghi tên. Lương ca ghi tên vào sử sách với thành tích đánh cho một công hội biến mất luôn!

Công hội Khuynh thành cứ như thế mà nói mất là mất luôn, như vậy cũng thảm quá rồi đó?

An Lương dẫn dắt Lương Mậu Di đi đến thắng lợi thế rồi, nói thật thì công hội Khuynh Thành cũng còn danh tiếng gì nữa đâu?

Cho dù công hội Khuynh Thành không chọn cách giải tán, vậy thì thành viên của họ cũng tìm cách rời đi mà thôi.

Sau này mà nói mình đến từ công hội Khuynh Thành vậy chẳng phải là tự rước nhục hay sao?

Công hội Khuynh Thành à?

Là cái công hội bị thành viên bỏ đi đánh cho tơi bời phải không?

Này nha!

Nếu như đầu óc của quản lý công hội không có vấn đề, vậy thì còn mặt mũi nào để nó còn tồn tại hay sao?

Sau khi giành được thắng lợi, An Lương gửi đi một tin nhắn.

‘Lương Nhân Trở Về: Tiểu hồ ly, nếu sau này đám chó mèo gì muốn bắt nạt em, cứ liên lạc với bổn vương!’

Dương Mậu Di kiều mị đáp lại, ‘Vâng, đại vương!’

‘Giải tán đi, thông báo đại chúng!’

‘Đại vương đi rồi?’

‘Tôi cảm thấy phong vương cũng không sao! 1700 vạn, là người chơi bỏ ra đến 1700 vạn đấy. Sợ là cả cái ứng dụng Răng Hổ cũng cười đến choáng váng rồi!’

‘Vì sao tôi muốn ganh ghét lắm mà lại thấy mình không đủ tư cách vậy nè?’

‘Nhà họ nam tài nữ mạo, còn cần cái tên xấu xí như cậu ganh ghét à?

‘Nam tài nữ mạo có gì không tốt!’

“Cảm tạ quý vị đã theo dõi, tôi đi trước đây, sau này gặp lại!” Dương Mậu Di kết thúc phát sóng với tốc độ ánh sáng, mặc kệ hơn 20 vạn khách quý đang tụ tập trong phòng phát sóng trực tiếp.

Còn về giá trị nhân khí?

Số liệu đã sớm phá trăm triệu rồi được không?

Nhưng Dương Mậu Di không mấy quan tâm, cô mặc kệ đề cử nhất bảng ứng dụng Răng Hổ, cùng với các loại đề cử trang bìa này kia, nhanh chóng kết thúc phát sóng.

???

‘Trực tiếp tắt phát sóng luôn sao?’

‘Tôi nghi ngờ là đi gặp đại vương!’

‘Tôi không thấy như vậy có gì không đúng cả!’

‘Lần sau là khi nào?’

‘Xa xa vô định?’

‘Streamer này trực tiếp có được ủng hộ ngàn vạn, về sau có còn làm streamer nữa hay không quả thật không nói trước được!’

‘Mất đi một streamer có nhan sắc!’

‘Giải tán thôi! Không Còn Hồ Ly Tinh Nữa!’

Sau khi kết thúc phát sóng, Dương Mậu Di liền đi đến phòng An Lương, cô vui vẻ sà vào lồng ngực anh.

“Oa! Đại vương dũng mãnh! Em thật là vui quá đi! Đám người công hội Khuynh Thành lần này đều xong đời cả rồi!” Dương Mậu Di reo mừng.

“Còn cả ‘Không Còn Mèo Con’ kia, lần này thật sự không còn rồi!’ Cô hưng phấn kể lể.

Trước đây cô chỉ yên lặng nhận hết tủi thân, cũng không phải là không để tâm, mà phần nhiều là sợ ảnh hưởng đến An Lương, cho nên nhẫn nhịn nhận hết tủi thân.

Mà giờ đây An Lương dẫn cô đi báo thù, cho nên tự nhiên phát tiết hết mọi tủi nhục phải nhận ra.

Anh vỗ vỗ lưng cô nói: “Ngoan, ngoan. Sau này có ai bắt nạt em thì cứ đến tìm anh. Bản vương làm chủ cho em!”

“Vâng!” Dương Mậu Di gật đầu.

“Phải rồi, đại vương, em và ứng dụng Răng Hổ ăn chia 45%. Em đã xem chỉ số rồi, tổng cộng nhận được 1750 vạn. Trừ đi 45%, đóng thuế 20%, còn lại 600 vạn, toàn bộ đều đưa cho anh.” Dương Mậu Di nói.

An Lương hai tay ôm lấy khuôn mặt trắng nõn của cô, hết bóp rồi lại vò.

“Nếu như tôi là hạng người để ý đến chút tiền đó, vậy thì có thể lập tức xuất ra 1700 vạn cho ứng dụng Răng Hổ hay sao?”

“Đại vương!” Dương Mậu Di giương mắt cún nhìn cậu.

An Lương nhìn bộ dạng của cô thì biết ngay cô đang nghĩ gì.

“Được rồi!”

Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng chú ý, xin chờ một lát để xác nhận nhiệm vụ hàng yêu vệ đạo.

Nhưng mà Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã lẳng lặng huỷ bỏ nhiệm vụ hàng yêu vệ đạo. Bởi vì An Lương đã hoàn thành nhiệm vụ đặc thù, dẫn dắt tiểu hồ ly đoạt giải quán quân.

Hàng yêu vệ đạo, cứu phụ chính đạo hoàn thành!

Vào lúc An Lương và tiểu hồ ly mới tắm rửa xong, cậu nhận được điện thoại của Tôn Hà.

“An Lương, sao con chưa về?” Tôn Hà hỏi thăm.

Dương Mậu Di nghe thấy là Tôn Hà liền thành thành thật thật giữ im lặng.

An Lương hắng giọng một cái, “Khụ. Mẹ, con và Lưu Khải còn đang ăn khuya.”

“Con có mang chìa khoá không? Uống ít rượu thôi.” Bà dặn dò.

“Chìa khoá của con chẳng phải ở trường sao?” An Lương đáp lời.

“Rồi rồi, vậy con sang ngủ ké nhà Lưu Khải đi nhé. Dù sao thì quan hệ của hai đứa cũng thân thiết mà, đừng có về làm mẹ thức giấc.” Bà nói xong liền cúp máy.

Khụ!

Quả là Tôn Hà!

Bà biết Lưu Khải. Hồi học cấp hai, cấp ba, An Lương thường hay sang nhà cậu ngủ.

Dù sao cùng là con trai cả, bà còn lo lắng cái gì?

Dương Mậu Di cười ha hả, “Oa, đại vương à. Dì thật sảng khoái quá!”

An Lương sầm mặt, tiểu hồ ly này có phải là muốn nếm thử hàng yêu côn pháp hay không?

Được thôi!

Lương ca phát hiện ra sau khi không có ban thưởng, hắn đột nhiên cảm thấy cứu phụ chính đạo thật khó thành!

“Đại vương, hôm nay anh ở lại chỗ em sao?” Dương Mậu Di hỏi.

“Nếu không thì sao?” An Lương hừ hừ nói: “Chẳng lẽ anh thật sự có thể sang nhà Lưu Khải à?” Hai thằng đàn ông ngủ chung với nhau, cảnh tượng quá cay mắt rồi!

Chương 334: Tôi thích phần thưởng này!

Lúc rạng sáng.

An Lương bấm số điện thoại của Lưu Khải, đợi bắt máy, giọng của Lưu Khải truyền đến trước.

“An Lương à?” Lưu Khải không khỏi cảm thấy khó hiểu, hơn nữa đêm An Lương gọi cho cậu ta làm gì?

“Khải Tử, cậu đang ở Thịnh Khánh ư?” An Lương hỏi thăm.

Lưu Khải phủ nhận đáp lại: “Không có! Xa quá nên Quốc Khánh này tôi không muốn về!”

“Ừ!” An Lương tỏ vẻ khó xử: “Tôi vừa mới nói cho mẹ tôi là tôi đang ăn tối với cậu, hôm nay sẽ ở lại nhà cậu.”

“Tôi không trêu chọc nổi! Xin lỗi! Tôi sẽ không chịu tội giúp cậu được đâu! Tự cầu phúc cho bản thân đi! Hẹn gặp lại trong game.” Lưu Khải thể hiện rằng cậu ta đang ở Lam Châu và không có cách nào chịu tội thay được.

Mặc dù An Lương không mở loa ngoài nhưng Dương Mậu Di đang trong vòng tay của An Lương, cô đương nhiên nghe thấy câu trả lời của Lưu Khải, cô không khỏi bật cười.

“Ha ha ha, Đại Vương, anh bịa lý do cũng không hỏi người ta trước một câu sao?” Dương Mậu Di thiếu chút nữa đã cười như điên.

An Lương cân nhắc một hồi mới trả lời: “Thực ra vấn đề không lớn, mẹ anh cũng sẽ không hỏi, nếu hỏi anh sẽ lấy lý do khác.”

“Ồ?” Dương Mậu Di có chút tò mò hỏi: “Lý do gì?”

“Ở quán net, lên mạng suốt đêm.” An Lương đáp.

Cái lý do này là sao?

Ổn đúng không?

Dương Mậu Di lại bắt đầu bật cười, lướt mạng cả đêm, đúng là không có vấn đề gì cả.

Đến gần một giờ sáng, tiểu Hồ Ly Tinh ngáp một cái, An Lương còn không có kiểm tra thông tin phần thưởng mà hệ thống Nhân Sinh Người Thắng nhắc nhở đã đi ngủ cùng Hồ Ly Tinh.

Ngày hôm sau.

Chín giờ sáng, An Lương tỉnh lại, tay phải nhúc nhích nhưng không thấy tiểu Hồ Ly Tinh đâu.

Ơ?

Tiểu Hồ Ly Tinh dậy trước rồi sao?

An Lương gửi tin nhắn cho Dương Mậu Di, sau đó biết được rằng cô đã ra ngoài mua đồ ăn sáng, chút nữa sẽ quay về.

An Lương rời giường nhanh chóng tắm rửa, đồng thời nhân lúc này để xem xét phần thưởng do hệ thống Nhân Sinh Người Thắng phát.

'Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt: huyền thoại sẽ không bao giờ chết!:

'Trong nhiệm vụ này giới hạn tiêu phí của đối thủ chính là: 1600 vạn nhân dân tệ.'

'Xét thấy ký chủ đánh bại ranh giới cuối cùng của đối thủ chính, ban thưởng hệ số 2.'

'Xét thấy ký chủ phá hủy công hội Khuynh Thành, ban thưởng hệ số 1.'

'Xét thấy ký chủ phá vỡ tâm lý Trần Diệu, ban thưởng hệ số 1.'

'Ban thưởng nhiệm vụ đặc biệt lần này chia làm hai loại.'

'Loại 1: Ký chủ đạt được 1600 vạn nhân dân tệ, nhân với bốn lần hệ số vào số tiền ban thưởng hoàn lại.'

'Loại 2: Ký chủ đạt được số tiền ban thưởng hoàn lại cơ bản là 1600 vạn nhân dân tệ, hơn nữa đạt ba phần thưởng liên quan.'

Nếu như lựa chọn loại một, An Lương sẽ nhận được phần thưởng hoàn lại là 6400 vạn, ngay cả khi trừ đi 700 vạn mà An Lương nạp vào, cậu cũng sẽ thu được lợi nhuận lớn là 5700 vạn nhân dân tệ.

Nhưng An Lương sẽ không chọn tiền tài!

Bởi vì An Lương đã nắm giữ tiền vốn của hơn ba cái mục tiêu nhỏ, đương nhiên cậu không mù quáng theo đuổi phần thưởng tiền mặt.

'Tôi chọn loại hai!' An Lương đã đưa ra quyết định.

'Chúc mừng ký chủ đã nhận được phần thưởng hoàn lại là 1600 vạn nhân dân tệ. Phần thưởng này có được thông qua thị trường chứng khoán Hoa Hạ, chuyển vào tiền vốn công ty An Tâm, xin hỏi có rút tiền hay không?'

'Rút tiền.' An Lương ra lệnh.

Trong vòng chưa đầy một phút, tài khoản của An Lương đã có thêm 1600 vạn nhân dân tệ. Số tiền trong tài khoản cá nhân của cậu, cộng với phần thưởng Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về do Trần Tư Vũ cung cấp trước đó, một lần nữa vượt quá 6000 vạn.

'Xin chúc mừng ký chủ đã thể hiện sự thông thái của mình trước nhiều người trên Ứng dụng Răng Hổ, nhận được phần thưởng là 1 điểm nhan sắc.'

'Xin chúc mừng ký chủ đã trở thành người chiến thắng một lần nữa, nhận được tất cả các lợi ích, đạt được một tin tức bí mật .'

'Long Thể An Khang: ký chủ nhận được năng lực hồi phục cơ thể và tinh thần siêu mạnh. Năng lực này kết hợp với Đàn Ông Đích Thực Chắc Chắn Không Năm Giây phối hợp với nhau, chắc chắn rằng mức sống sót của ký chủ trên con đường trừ yêu diệt ma bảo vệ chính nghĩa sẽ tràn trề.'

Năng lực này...

Cỏ vẻ như...

Hm…

Dù sao thì hệ thống Nhân Sinh Người Thắng thật tuyệt vời!

Hai cái năng lực này kết hợp lại thực sự là một kỹ năng mạnh mẽ để trừ yêu diệt ma bảo vệ chính nghĩa. Có vẻ như hôm nay là một ngày mà Hồ Ly Tinh bị An đạo trưởng thu phục rồi!

Tiểu Hồ Ly Tinh kia, cô còn muốn nhảy múa sao?

Về phần Tin tức bí mật , phần thưởng này coi như là phần thưởng đặc biệt vì trước đó đã giải quyết xong nhiệm vụ của Giả Đức Văn. Hai cái tin tức được kết nối lại với nhau, cuối cùng An Lương cũng hiểu tại sao nhà họ Vương ở Đế Đô lại muốn ra tay với nhà họ Giả ở Tây Sơn rồi.

Quả nhiên nhà họ Vương không hề cố tình tỏ ra yếu thế!

Lúc trước An Lương đoán không sai, nhà họ Vương này dường như cố tình tỏ ra yếu thế, nhưng thật ra còn có mục đích khác.

Vừa hay sau Quốc Khánh vài ngày, An Lương sẽ mìnhi Đế Đô, nhân lúc đó cậu sẽ giải quyết cho xong chuyện này.

Nếu cậu giải quyết tốt hơn, An Lương cảm thấy rằng cậu có thể sẽ kiếm được nhiều hơn so với Lựa chọn 1 .

Quả nhiên liều một phen chiếc xe đạp lại biến thành chiếc xe máy.

“Đại vương, em về rồi!” Dương Mậu Di trở lại mang theo hai phần cháo Bát Bảo và một hộp cách nhiệt. Cô giới thiệu nói: “Hôm qua đại vương vất vả rồi, nên hôm nay em đặc biệt mua sủi cảo tôm cho đại vương. Sủi cảo tôm của nhà bọn họ thật sự là sủi cảo nhân tôm tươi hấp, đại vương mau nếm thử đi.”

An Lương ăn thử, quả nhiên tôm trong sủi cảo này là tôm tươi, rất ngon!

Vậy sau khi ăn sủi cảo tôm để bồi bổ, cũng nên thử qua năng lực mới xem sao chứ nhỉ?

Chương 335: Chúc mừng thăng cấp: Phúc lợi đặc biệt

Đã gần 11 giờ sáng, An Lương thử dùng thiên phú mới của mình, quả nhiên phối hợp với Đàn ông đích thực tuyệt đối không 5 giây dùng vô cùng tốt.

Hai cái năng lực thiên phú này kết hợp với nhau, An Lương cảm thấy mình đã tiến thêm một bước trên con đường trở thành một người đàn ông tốt!

‘Chúc mừng ký chủ thăng cấp!’

???

Thì ra hệ thống Nhân Sinh Người Thắng còn có thể thăng cấp?

Cái loại phúc lợi nhận vào khi thăng cấp này, An Lương quan tâm mìnhi sao?

Thật xin lỗi!

An Lương không quan tâm!

‘Tinh!’

‘Lần thăng cấp này thu được phúc lợi đặc biệt, chúc mừng ký chủ toàn thuộc tính +1’

Cái này...

Được rồi, An Lương bày tỏ cậu đã sai, cậu có thể không quan tâm mìnhi phúc lợi thu vào, nhưng phúc lợi đặc biệt khi thăng cấp này thì có thể, cậu đang kiểm tra những thay đổi của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng.

Ký chủ:

An Lương

Cấp độ:

Lv7

Dự trữ:

4.328.671 nhân dân tệ

Phúc lợi:

2 tệ / giây

Kinh nghiệm:

2.530.800/20.000.000

Giá trị nhan sắc:

77↑

thể chất đã hoàn toàn ổn định vào ngày 1 tháng 11

Thể chất:

11↑

Sức mạnh:

10↑

Nhanh nhẹn:

10↑

Kỹ năng:

Lái xe: Cấp độ chuyên nghiệp

Tiếng Anh: Thành thạo

Tiếng Thái: Thành thạo

Kick boxing: Thành thạo

Ca hát: Cấp độ nhập môn chuyên nghiệp

Piano: Cấp độ chuyên nghiệp

Năng lực:

Dự báo nguy hiểm: Khi xuất hiện nguy hiểm đe dọa đến an toàn tính mạng của ký chủ, ký chủ sẽ nhận được dự báo nguy hiểm!

Thiên phú:

Đàn ông đích thực tuyệt đối không 5 giây: Thiên phú này sẽ kéo dài thời gian chiến đấu của ký chủ, từ đó tránh kết thúc trận đấu nhanh chóng.

Long thể an khang: Ký chủ thu được siêu năng lực hồi phục tinh thần và thể lực, nên kết hợp với thiên phú Đàn tông đích thực tuyệt đối không 5 giây , đảm bảo ký chủ sẽ luôn mạnh mẽ trên con đường trừ yêu diệt ma bảo vệ công lý!

Vật phẩm:

Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp: 3 lần

Thẻ Yêu Ghét Tạm Thời : 1 lần

Thẻ Hoàn Tiền Thưởng Thức Đồ Ngon: 1 lần

Thẻ Hoàn Tiền Tiêu Dùng Bất Động Sản - Sơ Cấp: 1 lần

Tài chính:

61.220.556

Công ty tài chính Sở hữu tư nhân :

280.000.000

An Lương kiểm tra toàn bộ thuộc tính mới của mình, thể chất đã tăng lên đến 11 điểm, việc đánh giá giá trị của thuộc tính này tại hệ thống, chỉ có thể thông qua chế độ ăn uống khoa học rèn luyện thân thể mới có thể đạt đến.

Nếu không thì sẽ như người bình thường?

Không phải điểm 10 là cao nhất sao?

An Lương âm thầm cân nhắc điểm thuộc tính thể chất của mình lại cao mìnhi 11 điểm, lại thêm hai năng lực thiên phú, đây quả thật là người đàn ông tốt tiêu chuẩn trong mơ. Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng quá đỉnh!

Mười giờ tối, An Lương lại một lần nữa dùng côn pháp trừ yêu, sau khi khiến tiểu Hồ ly tinh đầu hàng, cậu quyết định hôm nay về nhà, hôm qua ở quán net một ngày, hôm nay không quay về thì hôm nào về?

“Tiểu Hồ ly tinh, hôm nay bổn vương phải trở về nhà, trưa mai chúng ta cùng nhau ăn cơm, buổi chiều anh phải bay đến Đế Đô, bên kia có một ít công việc cần xử lý.” An Lương giải thích.

Dương Mậu Di vô cùng hiểu chuyện, vốn dĩ cô không hề nói cái gì muốn đi cùng An Lương đến Đế Đô, ngược lại chủ động nói: “Quá tốt rồi, cuối cùng đại vương cũng đi, em lại có thể bắt đầu đi tham quan các cửa hàng đồ ăn rồi!”

An Lương rất yêu thích Dương Mậu Di hiểu chuyện như vậy!

“Hừ hừ, anh nói một chuyện, mặc dù bổn vương cho phép em livestream, nhưng nếu có người bắt nạt em thì lập tức phải nói cho bản vương, biết không?” An Lương nhìn Dương Mậu Di nói.

Dương Mậu Di ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Biết rồi, đại vương, em nhớ rồi!”

“Được rồi, bản vương về nhà đây, lần tiếp theo lại tìm thời gian thu thập em!” An Lương cười xấu xa.

“Vậy em đợi đại vương.” Dương Mậu Di kiều mị đáp lại.

Tiểu Hồ ly tinh này, An Lương tỏ vẻ nếu cô không đi, chờ một lát cậu lại muốn đi quán net?

Rời khỏi nơi ở của Dương Mậu Di, An Lương âm thầm gửi tin nhắn cho Công ty an toàn Nhân Nghĩa, phân phó bọn họ sắp xếp người bảo vệ Dương Mậu Di.

Bây giờ Dương Mậu Di vô cùng nổi tiếng trên ứng dụng Răng Hổ, thông tin của cô ấy trên Thịnh Khánh không được bảo mật, cô lại làm livestream tham quan các cửa hàng đồ ăn, nếu có fan cuồng hoặc bất kỳ kẻ xấu nào, hoàn toàn có thể thông qua livestream tham quan cửa hàng đồ ăn tìm được cô.

Cho nên An Lương đã sắp xếp để người của Công ty an toàn Nhân Nghĩa giải quyết vấn đề này!

Sau khi về nhà, An Lương phát hiện khóa cửa quả nhiên đã đổi thành khóa vân tay, nhưng vân tay của cậu không được ghi lại!

An Lương chỉ có thể gửi Wechat cho Tôn Hà cầu cứu.

‘Mẹ, mật mã khóa cửa là bao nhiêu?’

Khoảng một phút đồng hồ sau, Tôn Hà mới gửi mật mã mìnhi, mật mã vô cùng đơn giản, là sinh nhật của An Lương.

200111!

Đúng vậy!

Ngày sinh của An Lương lộ ra, ngày 1 tháng 1 năm 2001, ngày sinh vô cùng may mắn, đúng không?

An Lương nhập mật mã, sau đó phát hiện ra trong nhà không có ai, Tôn Hà không có ở nhà, An Thịnh Vũ cũng không có ở nhà.

‘Mẹ, mẹ vẫn còn đang đánh mạt chược sao?’ An Lương gửi tin nhắn WeChat.

Nhưng mà lần này người trả lời không phải là Tôn Hà, mà là An Thịnh vũ.

‘Đừng hỏi nữa, mẹ con thắng đậm rồi, nhanh xuống lầu đi, lát nữa chúng ta chuẩn bị ăn thịt dê xiên nướng.’ An Thịnh Vũ gửi đến tin nhắn.

‘Đã nghe rõ!’ An Lương trả lời tin nhắn.

Một lát sau, An Lương đi xuống quán mạt chược ở lầu dưới, sau đó cái giải được gọi là thắng đậm rồi, thật ra chỉ là hơn 1000 tệ, bất kể là An Lương hay là An Thịnh Vũ, thậm chí là Tôn Hà, đều không cảm thấy hơn 1000 tệ là rất nhiều tiền.

Dù sao tiền lương của Tôn Hà, một tháng cũng có hơn 1 vạn.

Mặc dù tiền không nhiều, nhưng thắng tiền chính là việc rất vui vẻ, cộng thêm gia đình cùng nhau vui vẻ ăn thịt dê xiên nướng, chẳng lẽ không thơm sao?

An Lương chính là yêu thích bầu không khí vui vẻ hòa thuận của gia đình họ.

Chương 336: Đây là dạng bạn trai thần tiên gì vậy?

Một buổi trưa ngày 4 tháng 10, tại Lâm Sơn cư.

Dương Mậu Di đẩy An Lương một cái, cô lười biếng mở miệng: “Đại vương, không phải anh nói sẽ đi Đế Đô sao?”

An Lương nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng bóng loáng của tiểu hồ ly tinh: “Không sao, không sao, ba giờ mới bay, còn một lúc nữa cơ!”

“Hừ!” Hồ ly tinh hừ nhẹ đầy quyến rũ: “Nói làm xong thì ăn cơm trưa chung, cuối cùng...”

An Lương vỗ tiểu hồ ly một cái: “Lúc nãy vẫn chưa ăn no à?”

“Ái!” Tiểu hồ tinh kêu lên: “Đại vương tha mạng!”

Năng lực thiên phú: Đàn ông chân chính tuyệt đối không chỉ dài năm giây!

Năng lực thiên phú: Long thể an khang!

Đến lúc gần hai giờ An Lương mới rời khỏi nơi ôn nhu dịu dàng này, may mà An Lương mua vé khoang hạng nhất, đi thẳng vào lối kiểm tra an ninh dành cho khách quý, lối lên máy bay cũng là lối VIP, không cần xếp hàng chờ đợi.

Trong khoang hạng nhất, An Lương trực tiếp đắp mền đeo airpod chuẩn bị đi ngủ, dù sao những công ty hàng không này cũng không thể tuyển mộ tiếp viên có giá trị nhan sắc cao đến tầm 90 điểm.

Vẫn nên đi ngủ!

Hôm nay Tiểu An đã phải vượt qua những khảo nghiệm cao hơn hẳn, dẫu sao vừa mới hàng yêu vệ đạo, một lúc nữa lại phải đến Đế Đô chống chịu mưa gió bão bùng, nếu không nhờ hai năng lực thiên phú kia chống đỡ, sao Tiểu An chịu nổi?

Trước khi đi ngủ, An Lương gửi một tin nhắn trong vòng bạn bè ở Đế Đô, hỏi thử xem anh em có thời gian nhận điện thoại không, cậu không quấy rầy Trần Tư Vũ, để Trần Tư Vũ luyện đàn cho thật tốt.

‘Tiền Tiểu Cương: Lúc nãy thấy Tồn Viễn phóng Rolls Royce đi ngang qua.’

‘Vân Hải Dương: Lúc nãy trơ mắt nhìn Rolls Royce của Tồn Viễn phóng qua, trong lòng thầm tính toán bao giờ thì có thể mượn được.’

‘Lý Tồn Viễn: Không cho mượn.’

‘Lý Tồn Viễn: @An Lương, đi Rolls Royce mìnhi đón, cậu thấy có được không?’

‘An Lương: Tôi đột nhiên nhớ cảm giác chạy E300L.’

‘Lý Tồn Viễn: Đừng hỏi, em họ mang đi rồi.’

Lúc An Lương cất cánh, tiện tay nhắn tin cho Trần Tư Vũ, mặc dù không cần cô mìnhi đón nhưng cậu muốn cùng ăn tối với Trần Tư Vũ, sắp xếp một bữa trứng cá nướng hoặc nội tạng cá nhúng chứ nhỉ?

Cái thẻ Trăm triệu con cháu không ngày trở về này, hời quá rồi!

Đế Đô.

Trần Tư Vũ không luyện đàn, cô đang làm móng tay cùng với Ninh Nhược Sương và Tống Thiến, lúc nhận được tin An Lương đang mìnhi thì hỏi thẳng: “Anh Lương từ Thịnh Khánh mìnhi, anh ấy hẹn mình ở quán trứng cá, các cậu đi cùng không?”

Ninh Nhược Sương ngờ vực: “Hôm nay vẫn còn phải kiểm tra anh ấy sao?”

Tống Thiến có hơi sửng sốt: “Nhược Sương, hóa ra lần trước cậu gắp thức ăn cho anh ấy là muốn kiểm tra người ta à?”

Ninh Nhược Sương nhắm một mắt mở một mắt: “Nếu không thì sao?”

Trần Tư Vũ ngờ vực hỏi: “Mình quên chưa nói với cậu sao?”

???

Tống Thiến cảm thấy mình và Trần Tư Vũ dường như không phải bạn cùng phòng thì phải?

Được rồi!

Hình như gần đây, thời gian Trần Tư Vũ ở phòng tương đối ít.

Ninh Nhược Sương tiếp tục nói: “Nếu như cậu còn muốn kiểm tra anh ta, lần này mình sẽ giúp cậu.”

Trần Tư Vũ chưa kịp trả lời, Tống Thiến đã buông câu: “Còn kiểm với tra cái gì, mất cả người rồi!”

“Hả?” Ninh Nhược Sương nhìn về phía Trần Tư Vũ bằng ánh mắt nghi hoặc.

Mặt Trần Tư Vũ đỏ bừng: “Cảm ơn Sương Sương, tối mọi người cùng nhau đi ăn cơm nhé.”

“Đúng rồi Tư Vũ, gần đây cậu thường xuyên không về phòng, chẳng nhẽ anh ấy thường xuyên qua đây?” Tống Thiến tò mò.

Trần Tư Vũ do dự một chút mới đáp lời: “Không phải vậy, mình chỉ ra ngoài luyện đàn thôi...”

“Hử?” Tống Thiến nghi ngờ.

Luyện đàn cả đêm không cần về phòng sao?

Chẳng lẽ là nghiên cứu cách kiến giải bản nhạc mới suốt đêm?

“Các cậu biết tiểu khu quốc tế Vân Cảnh không?” Trần Tư Vũ dò hỏi.

Tống Thiến đáp ngay: “Cậu đừng có nói tên kia tặng phòng ở đó cho cậu nhé.”

Ninh Nhược Sương tán thành: “Chung cư quốc tế Vân Cảnh cho thuê giá cũng phải từ 10 vạn trở lên, tùy tiện chọn một căn cũng hơn một nghìn vạn đúng không?”

“Ừ, anh ấy tặng mình một căn, ngoài ra còn sang tên nhà cho mình, cũng chỉ để tên một mình mình mà thôi.” Trần Tư Vũ nói rõ.

“...” Tống Thiến cạn lời.

“...” Ninh Nhược Sương cũng cạn lời.

Trần Tư Vũ tiếp tục nói: “Lần trước anh ấy mìnhi phòng đàn tìm mình, mình mìnhi trễ, chỉ còn phòng đàn hỏng, sau đó lại gặp cô Tôn, cô ấy nói chuyện cuộc thi violon của đài truyền hình quốc gia.”

“Kết quả anh ấy sắp xếp ngay một căn tại tiểu khu Vân Cảnh, còn bố trí một chiếc dương cầm thủ công bản kỷ niệm 35 năm của trường chúng ta.” Trần Tư Vũ bổ sung.

“Cho nên gần đây mình thường xuyên qua đó chơi đàn.” Trần Tư Vũ nói rõ ràng tất thảy.

“Vậy… xin hỏi cậu đây là dạng bạn trai thần tiên gì vậy?” Tống Thiến bất lực than thở.

Vì phòng đàn của trường có vấn đề nên mua một căn trong tiểu khu có giá thấp nhất cũng nghìn vạn, ngoài ra còn sắp xếp một chiếc dương cầm có giá gần 200 vạn?

Tống Thiến không biết nên nói gì!

Phim tình cảm lãng mạn cũng không mạnh tay như vậy?

Trong mắt Ninh Nhược Sương lóe lên vẻ không thể tin nổi: “Anh ấy trực tiếp để tên nhà cho cậu sao?”

“Ừ, anh ấy chỉ làm thủ tục trước, nhà là do mình mìnhi bộ phận quản lý nhận.” Trần Tư Vũ nói rõ ràng.

“...” Ninh Nhược Sương bày tỏ mình rất ghen tỵ.

Ninh Nhược Sương vốn vạn sự không thể dao động chợt thấy có phải mình cũng nên yêu rồi hay không?

Không phải vì muốn một căn nhà trăm vạn tệ, chỉ muốn tìm một người bạn trai thần tiên tốt với mình là được!

Chương 337: Xin hỏi Lương ca có thiếu trẻ con không?

Trong tiệm làm móng ở hẻm sau Học viện m nhạc Quốc gia, ba chị em thợ làm móng yên lặng, các cô thừa nhận Trần Tư Vũ thật sự rất đẹp, quả thực là da trắng, dáng đẹp, chân dài nữa.

Nhưng bạn trai trực tiếp tặng một căn nhà có giá trị hơn nghìn vạn tệ thì có quá lố không?

Bạn trai cái gì cơ chứ?

Hay là trong nhà có quặng mỏ?

“Không phải, Tư Vũ, mình không hiểu lắm, cái tên kia trực tiếp đưa cho cậu một căn nhà cao cấp trị giá hàng nghìn vạn, nhân tiện còn mang vào một cây đàn piano gần hai trăm vạn?” Tống Thiến lặp lại hỏi.

Trần Tư Vũ gật đầu xác định.

“Ừ, hơn nữa là nó đã được quyết định đưa đến trước, cũng không phải là vì... Cậu biết đấy.” Trần Tư Vũ nói thêm.

“Mình…” Tống Thiến không nói nên lời.

Trần Tư Vũ đột nhiên nói thêm: “Đúng rồi, hiện tại mình cũng đã đổi xe rồi.”

“Anh ta đã lấy lại chiếc xe Ferrari lúc trước rồi à?” Tống Thiến hỏi.

Khi ba cô chị em thợ làm móng nghe thấy xe Ferrari, các cô lại tự kỷ lần nữa, hóa ra không phải khoác lác?

“Chiếc xe Ferrari kia gặp tai nạn giao thông nên giờ anh ấy mua cho mình chiếc BMW.” Trần Tư Vũ giải thích: “Nếu nhìn vào giá cả, giá của chiếc BMW này còn đắt hơn một chút so với chiếc Ferrari trước đó.”

Cũng đâu có chênh lệch đến mức từ Yamaha đổi sang BMW đâu chứ?

Rốt cuộc thì giá cả vẫn càng đắt hơn?

“......” Tống Thiến muốn tự kỷ luôn!

“......” Ninh Nhược Sương cũng không nói nên lời.

Ba chị em thợ làm móng cũng không biết nói gì.

Tống Thiến hít sâu một hơi, nói: “Vẫn là tên của cậu hả?”

“Cậu không nhìn thấy biển số xe sao?” Trần Tư Vũ hỏi ngược lại.

Ninh Nhược Sương ở một bên trả lời: “Chỉ sợ rằng chiếc biển số xe kia trị giá mấy chục vạn, hơn nữa không phải có tiền là có thể mua được, ở Ma Đô anh ta cũng rất có năng lực.”

“Mình tò mò chiếc xe đó bao nhiêu tiền vậy?” Tống Thiến hỏi.

“Gần ba trăm vạn.” Trần Tư Vũ không giấu diếm.

“Khụ khụ, Tư Vũ, chúng ta thương lượng một việc đi.” Tống Thiến ho khan hai tiếng, nói: “Cậu không để ý nếu người bạn trai thần tiên nhà cậu có nhiều người bạn gái chứ?” Trần Tư Vũ nghiêng đầu nhìn Tống Thiến, sau đó lắc đầu nói: “Thiến Thiến, nếu người đó là cậu, mình cảm thấy rằng chắc là sẽ không được đâu.”

? ? ?

Tống Thiến vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.

Ninh Nhược Sương không thể nhịn được cười.

Quan hệ của ba cô vô cùng tốt, cho nên bọn họ rất hay tùy ý nói giỡn.

“Cậu ấy là nói bạn trai của cậu ấy vô cùng kén chọn, tuy rằng cậu cũng rất xinh đẹp, nhưng vẫn chưa đủ đẹp.” Ninh Nhược Sương giết người tru tâm một phen.

Tống Thiến không nói gì, nhìn Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương, cô khơi mào sự việc nói: “Vậy thì Nhược Sương đủ điều kiện chứ?”

Trần Tư Vũ lại nhìn về phía Ninh Nhược Sương, “Chắc là có thể đó.”

Ninh Nhược Sương nói đùa: “Hãy giới thiệu bạn trai thần tiên cho mình, mình sẽ là một đứa trẻ con ngoan ngoãn, không ầm ĩ không gây chuyện, không tranh giành không giành giật. Đúng rồi, mình còn thiếu một phòng tập nhảy, mong bạn trai thần tiên hãy sắp xếp cho mình!”

Khóe miệng Trần Tư Vũ nhếch lên: “Vậy cậu phải cố gắng nhiều hơn nữa! Đúng rồi, con người kia ở ngoài thoạt nhìn nhã nhặn, nhưng thật ra anh ấy là bậc thầy âm dương sư, có khi còn nói những lời vô cùng ác độc.”

Tống Thiến từng được lĩnh giáo âm dương thuật của An Lương, cô đồng ý nói: “Đúng vậy, người kia quả thật là âm dương sư, lúc trước mình suýt nữa thì bị anh ta lừa.”

Ninh Nhược Sương thuận miệng nói: “Vậy bữa tối hôm nay, mình sẽ giúp cậu thử xem. Loại bạn trai thần tiên này, cậu cần phải nắm chặt, dù sao loại thần tiên này, làm sao có thể thiếu tiểu tiên nữ chứ?”

Mới hơn năm giờ chiều.

Chuyến bay của An Lương đã an toàn hạ cánh xuống Ma Đô, khi cậu gặp Lý Tồn Viễn, Lý Tồn Viễn đã mua một chiếc Rolls-Royce Ghost đã qua sử dụng với biểu tượng màu đen trên đầu, sau khi đã qua sử dụng thì giá thành rất bèo bọt.

Hiện tại chỉ cần 380 vạn!

“An Lương, cậu có muốn thử không?” Lý Tồn Viễn nói.

An Lương gật đầu, nói: “Được! Tôi chưa từng lái Rolls-Royce, cảm giác có chút giống làm tài xế.”

“Không giống đâu!” Lý Tồn Viễn trả lời: “Nếu chúng ta lớn hơn một chút, vậy mới có thể giống tài xế, hiện tại lại giống như phú nhị đại lái chiếc xe của gia đình để lại.”

“Có lý!” An Lương tán thành.

Rolls-Royce nhà ai đăng thông báo tuyển dụng tài xế lái xe trẻ tuổi?

Không có bảy tám năm lái xe an toàn không có sự cố tai nạn, sợ rằng cũng không yên tâm được?

An Lương ngồi vào ghế lái, nội thất cổ điển và sang trọng quả thật không phù hợp với người trẻ tuổi.

Lý Tồn Viễn ngồi ở ghế lái phụ, cậu dò hỏi: “Lát nữa chúng ta sẽ đi ăn tối với chị dâu đúng không?”

“Ừ, tất cả thời gian của hôm nay đều là của cô ấy, ngày mai anh em chúng ta sẽ tụ họp với nhau. Đúng rồi, Tồn Viễn, cậu gọi cho Hải Dương và Tiểu Cương, sáng mai chúng ta sẽ gặp nhau, các cậu thu xếp một nơi thuận tiện để nói chuyện, mang toàn bộ tài liệu về gia đình nhà họ Giả các cậu thu thập được đến đấy.” An Lương giải thích.

Lý Tồn Viễn gật đầu đồng ý, nói: “Được! Hôm nay chúng tôi sẽ không quấy rầy tân hôn của Lương ca và chị dâu nữa. Nhưng mà, Lương ca à, có điều này tôi phải nói với cậu! Hôm nay Tiểu Cương đã sắp xếp một sự kiện gian hàng ở Học viện Mỹ thuật Ma Đô, cậu xác định không tham gia?”

“Xin lỗi, tôi không dám, tính cách của Trần Tư Vũ có hơi mạnh mẽ, các cậu biết đấy.” An Lương đáp lại.

“Mặc niệm cho cậu!” Lý Tồn Viễn đáp lại.

“Mặc niệm con khỉ!” An Lương cười mắng: “Không phải tôi nói khoác, Học viện cái gì Mỹ thuật Ma Đô, đoán chừng sẽ bị Trần Tư Vũ giết chết toàn bộ trong một nốt nhạc.”

“......” Lý Tồn Viễn không nói nên lời, hình như vẫn là lý do này à?

“Sư phụ, dừng xe ở ngã tư phía trước, tôi xuống xe trước, trái tim này đã bị tổn thương.” Lý Tồn Viễn tỏ vẻ chính mình quá khó khăn, nếu có bạn gái xinh đẹp lại còn chân dài như vậy, anh còn muốn đi dựng quầy hàng sao?

Con mẹ nó, sao có thể đi chứ?

An Lương dừng xe ở ngã tư: “Đi thật à?”

“Đến đó làm bóng đèn cho hai người à?” Lý Tồn Viễn mở cửa xuống xe nói: “Ngày mai gặp lại!”

“Được!” An Lương trả lời, sau đó lái chiếc Rolls-Royce Ghost đi đến Học viện m nhạc Quốc gia.

Chương 338: Nhanh thôi, nhanh thôi!

Gần sáu giờ, An Lương vuốt mặt đi vào cửa Học Viện m Nhạc Quốc Gia, bởi vì nhân viên an ninh nhớ kỹ cậu.

Hmmm...

Đến cuối cùng thì chuyện này là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?

An Lương lái Gust vào bãi đậu xe ngoài trời dừng xe bên cạnh phiên bản Thunder Edition M8 của Trần Tư Vũ, cậu gửi tin nhắn Wechat cho Trần Tư Vũ, Trần Tư Vũ lập tức gọi lại, An Lương thuận tay bấm nghe.

“Nè, anh đã tới chưa?” Trần Tư Vũ nói trước.

“Ừm, anh mới tới, đang ở bãi đậu xe, bên cạnh xe của em.” An Lương đáp lại.

Trần Tư Vũ giải thích: “Tụi em đang ở trong con hẻm nhỏ phía sau trường học. Anh đi vào bên trong đi, đi thẳng đến cuối, bên trái là tiệm sơn móng tay Tử Đằng La, em và Thiến Thiến, còn có Sương Sương đều ở đó.”

“Ừ, được rồi, để anh tới.” Khi An Lương nghe tới Ninh Nhược Sương trong lòng hơi rung động.

Cậu vốn cho rằng sau khi trải qua chuyện gắp thức ăn lần trước, Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương sẽ kéo xa khoảng cách hơn, kết quả bây giờ vẫn cùng Ninh Nhược Sương đi làm móng tay.

An Lương nhạy cảm phát hiện vấn đề!

A?

Phụ nữ!

Mấy người bị lộ rồi!

Một lát sau, An Lương đi tới tiệm làm móng Tử Đằng La, quả nhiên là Ninh Nhược Sương ở đây, ánh mắt An Lương chỉ nhìn lướt qua cô ấy rồi lập tức đi tới bên cạnh Trần Tư Vũ.

“Tư Vũ, em còn làm bao lâu nữa?” An Lương hỏi.

Ba cô thợ làm móng nhao nhao nhìn về phía An Lương, đây chính là bạn trai thần tiên của Trần Tư Vũ sao?

Tuy rằng không giống với nai con, cũng không giống với cỏ thơm, nhưng ở trong mắt ba cô thợ làm móng, An Lương thật sự rất đẹp trai!

‘Tinh!’

‘Chúc mừng kí chủ đã kích hoạt một phần thưởng may mắn đạc biệt: Tuy rằng anh đây không ở nơi này, nhưng ở đây lại lưu truyền truyền thuyết của anh.’

‘Chúc mừng kí chủ thu được Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Trung Cấp

...

‘Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Trung Cấp:

Giới hạn một lần: 500.000 nhân dân tệ,

Hệ số hoàn tiền: 1 - 6 lần

Sử dụng số lần: 5 lần’

...

? ? ?

Chuyện gì vậy?

Ở đây lưu truyền truyền thuyết của anh là cái gì?

An Lương âm thầm sửng sốt, cậu có làm cái gì không?

Hình như không có!

Trần Tư Vũ đáp lại: “Nhanh thôi nhanh thôi, anh qua ghế sofa bên kia ngồi trước một lúc đi, tụi em sẽ xong nhanh thôi.”

“Ừm.” An Lương đáp một tiếng.

Ngồi trên ghế sofa, An Lương kiểm tra thông tin của công ty đầu tư An Tâm, đủ loại đầu tư có lời có lỗ, nhưng toàn diện mà nói thì vẫn đang kiếm tiền.

Một phút sau, An Lương xem xong thông tin của công ty đầu tư An Tâm, cậu nhìn về phía ba người Trần Tư Vũ vẫn còn đang làm móng, dường như còn chưa có dấu hiệu xong thì phải?

Anh Lương buồn tẻ mở ra diễn đàn lớp của Học Viện Kinh Tế Thiên Phủ.

‘An Lương: @ Lữ Văn Sơn: Xin hỏi cậu và em gái lớp 11 xem mắt sao rồi?’

‘Bạch Tinh Tinh: ?’

‘Trần Nhạc: con mẹ nó?’

‘Lưu Hiểu Yến: em gái lớp 11 gì vậy?’

‘Lưu Cường: Không phải chứ! Lữ Văn Sơn cầm thú như thế sao?’

‘Lâm Hân: Thì ra cậu Văn Sơn cầm thú như vậy à?’

‘Lữ Văn Sơn: Đệch? An Lương, cậu bị bệnh à!’

‘Trầm Thế Trung: Nếu như muốn người ta không biết, thì tốt nhất đừng làm!’

‘Mã Long: @ Lữ Văn Sơn: Kết quả thế nào?’

‘Lữ Văn Sơn: Đừng hỏi nữa!’

‘Mã Long: @ Lữ Văn Sơn: Cảm ơn Văn Sơn đã buông tha đóa hoa tương lai của tổ quốc.’

‘Lữ Văn Sơn: Hình ảnh

Lữ Văn Sơn lập tức gửi một tấm hình vào nhóm, đó là một tấm ảnh chụp chung của cậu và một em gái có vẻ trẻ con, tuy rằng cô gái ấy ở trong mắt An Lương chỉ là người có cấp bậc bình thường, nhưng đó là em gái lớp 11 có phải quá đáng quá không?

‘An Lương: Tôi muốn ói thật! Cậu thật buồn nôn!’

‘Trầm Thế Trung: Tên cầm thú này! Cậu rời nhóm đi! Chúng tôi không có người bạn như vậy!’

‘Mã Long: Tôi... Tôi... Văn Sơn, anh hỏi chị dâu thử xem, cô ấy có bạn học nào khác không, ta không ngại chênh lệch chiều cao đâu.’

‘Bạch Tinh Tinh: ? ? ?’

‘Trần Nhạc: Tôi... Run rẩy... Sự sa sút của sinh viên đại học lúc bấy giờ!’

‘Ngụy Lệ Duyệt: Không nghĩ đến mắt to mày rậm như Mã Long cũng thay đổi!’

‘Lưu Cường: Văn Sơn, tôi xin lỗi cậu, thái độ vừa rồi của tôi không tốt xin cậu thứ lỗi, đợi cậu trở về tôi mời cậu ăn cơm.”

‘Lưu Cường: Tôi không có ý gì đâu, tôi cảm thấy Văn Sơn là một người cực kỳ tốt, tôi hi vọng có thể trở thành bạn tốt của cậu, Văn Sơn.’

‘Diêm Nguyên Khuê: Văn Sơn khi nào nào cậu về cứ nói một tiếng, tôi cũng mời cậu ăn cơm.’

‘An Lương: Chao ôi, cái nhóm này sớm muộn cũng bị chặn.’

‘Trầm Thế Trung: Làm phiền rồi, tôi đóng nhóm đây!’

‘Vạn Vân Phi: @ Lữ Văn Sơn: Yêu cầu bạn Văn Sơn không nên ở diễn đàn lớp bàn chuyện tình cảm riêng tư, cảm ơn.’

‘Lữ Văn Sơn:...’

An Lương lôi ra sự cố này, cậu ở đây để gánh oan sao?

Lữ Văn Sơn chỉ có thể nguyền rủa Vạn Vân Phi độc thân đúng là đáng đời!

An Lương cất điện thoại, cậu lại nhìn sang ba chị em đang làm móng, nửa tiếng qua đi, ba chị em vừa nói vừa cười, hoàn toàn không có dấu hiệu xong xuôi.

Chuyện này...

Vì vậy mà lời của mẹ Vô Kỵ (1) nói rất đúng phải không?

“Tư Vũ, em còn làm bao lâu nữa vậy?” An Lương lại hỏi.

Trần Tư Vũ đáp lại: “Nhanh thôi, nhanh thôi, anh chờ một chút.”

Được thôi!

An Lương lại ngồi trên ghế sofa lần nữa, cậu cảm thấy làm móng tay là cái quỷ quái gì, tại sao lại tốn nhiều thời gian như vậy?

An Lương chỉ có thể lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn vào nhóm chat bạn thân Đế Đô.

‘An Lương: Tình hình kinh doanh của quầy hàng hôm nay thế nào?’

‘Tiền Tiểu Cương: Hình ảnh , Hình ảnh , Hình ảnh .’

‘Tiền Tiểu Cương: An Lương, cậu thấy thế nào?’

(1)Lời của mẹ Vô Kỵ là thế này: “Vô Kỵ, hãy nhớ lời của mẹ. Sau khi con lớn lên, tuyệt đối không được nghe lời của nữ nhân, nữ nhân càng xinh đẹp thì càng biết gạt người.”

Chương 339: Đây là hành động gì?

Bên trong tiệm làm móng Tử Đằng La, An Lương không thể hiểu được cái việc làm móng tay này là cái quỷ quái gì, tại sao lại tốn nhiều thời gian như vậy?

An Lương xem bức ảnh do Tiền Tiểu Cương gửi tới, đó là tấm ảnh cậu ta chụp chung với một cô em, An Lương lười cho điểm nên lập tức ném sang cho Máy Quét Quan Hệ Chi Nhánh Cấp Dưới của Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng.

...

Lâm Ngọc:

Tuổi tác: 21

Thân cao: 162cm,

Thể trọng: 46kg

Nhan trị: 80

Vóc người: 82

Đặc thù: 59

Hảo cảm: 89

...

???

Không phải chứ!

Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng kiếm chuyện sao?

Hắn không nhận ra người này, cũng chưa từng gặp, thậm chí không hề liên quan gì, sao đánh giá độ hảo cảm lại tới 89 vậy?

Ồ!

Điểm đặc thù cho 59 là ý gì?

Vậy không sao rồi!

Điểm đặc thù này có nghĩa là An Lương thể hiện mình có tiền, lập tức có thể giới hạn mức độ hảo cảm tiếp xúc, vậy thì nhanh chóng bay lên hảo cảm chín mươi điểm trở lên được không?

‘An Lương: Khụ khụ, trông cũng được, tôi chỉ lo lắng trên trắng dưới đen thôi.

‘Tiền Tiểu Cương: Tiếng lóng gì vậy?’

‘Vân Hải Dương: Là tiếng lóng của Thịnh Khánh, ý của An Lương là nhìn cũng được nhưng sợ là nấm mèo đen.’

‘Tiền Tiểu Cương:...’

‘Lý Tồn Viễn: Tiểu Cương, cậu thay người khác đi.”

‘Tiền Tiểu Cương: Hả?’

‘Lý Tồn Viễn: Mau coi vòng bạn bè của Mông Tưởng đi.’

‘Vân Hải Dương: Ha ha ha ha ha ha ha ha! Cười chết mất thôi! Tiểu Cương, cậu muốn có quan hệ bạn học với Mông Hắc Ngưu sao?”

Tiền Tiểu Cương nhìn thấy Lâm Ngọc trong vòng bạn bè của Mông Tưởng.

Con mẹ nó, buồn nôn quá phải không?

‘An Lương: Tư Vũ nhà tôi hỏi, tại sao tôi đột nhiên phát ra tiếng heo kêu, cậu nghĩ xem tôi nên giải thích thế nào?’

‘Tiền Tiểu Cương:...’

‘Vân Hải Dương: Nói thẳng đi!’

‘Tiền Tiểu Cương: Đừng đừng đừng, An Lương xin cậu đó, cho tôi chút sĩ diễn đi, cho chút sĩ diễn.”

‘An Lương: Tôi nói rồi!’

‘Tiền Tiểu Cương:...’

‘An Lương: Tôi nói Hải Dương xảy ra tai nạn xe!’

‘Vân Hải Dương:...’

‘Tiền Tiểu Cương: Lương ca nghĩa khí!’

‘Lý Tồn Viễn: Anh em, hôm nay chúng ta dọn hàng được không? Tôi có cảm giác không ổn!’

‘Tiền Tiểu Cương: Được thôi! Dọn hàng, chuyện này thật ghê tởm, xem ra tôi phải tìm một cô bạn gái, bày quầy hàng cũng không phải cách.’

‘Vân Hải Dương: Nếu cậu muốn tìm thì có thể tìm được thôi.’

An Lương vốn còn chán chường cái việc làm móng yêu ma quỷ quái này, nhưng xem ra bây giờ bày quầy hàng cũng không có vấn đề gì, nếu không phải An Lương hỏi thêm, vậy Tiền Tiểu Cương có phải sẽ trở thành em họ của Mông Tưởng không?

“Xe Hải Dương lại xảy ra tai nạn sao?” Trần Tư Vũ hỏi lại.

“Không có gì đâu, đây chỉ là chuyện bình thường đối với cậu ta thôi!” An Lương thuận miệng đáp lại.

An Lương đến tiệm làm móng Tử Đằng La lúc hơn 5h, sau đó chờ đợi chờ đợi chờ đợi, cuối cùng đến 7h đúng, ba người Trần Tư Vũ cũng làm móng xong.

Trần Tư Vũ nhảy nhót đi đến bên cạnh An Lương, cô nàng đắc ý bày ra mười ngón tay: “Nhìn đẹp không?”

An Lương tỉ mỉ quan sát mười ngón tay của Trần Tư Vũ, mỗi cái móng tay là một màu, mỗi màu là một màu kẹo thần tiên.

Nếu như dùng tay này tu luyện công pháp Cầm Long chắc sẽ có trải nghiệm khác phải không?

Cái này...

Không thể tưởng tượng nữa!

An Lương lắc đầu, vứt hình ảnh trong đầu ra, nghĩ cái chuyện này sáng đêm phải chỉnh đồng hồ sang 6 giờ, tối nay vẫn nên sắp xếp ở chung cư quốc tế Vân Cảnh một chút.

Tốt, chờ cái móng tay này cũng đáng giá đó!

“Không sao, rất đẹp.” An Lương đáp lại, sau đó nắm tay trái của Trần Tư Vũ: “Đi đi đi, chúng ta đi đến quán trứng cá.”

Tống Thiến xen vào nói: “Cậu thích ăn trứng cá như vậy sao?”

An Lương trở thành m dương sư: “Dù sao người ta có nói ăn cái gì bổ cái nấy, tôi muốn ăn chút trứng cá cũng không được sao?”

“Ha ha ha ha!” Trần Tư Vũ lập tức nở nụ cười.

Tống Thiến nhổ nước bọt: “Cậu xem, mình nói cậu ta là m dương sư, bây giờ cậu tin chưa?”

Ninh Nhược Sương mỉm cười, An Lương này thật sự là âm dương sư rồi phải không?

“Được rồi, anh đừng bắt nạt Thiến Thiến của tụi em nữa, chúng ta đi quán trứng cá đi.” Trần Tư Vũ lôi kéo An Lương.

Ba cô thợ làm móng đột nhiên cảm thấy khoảng cách của mình và bạn trai thần tiên xích lại gần rồi, dù sao các nàng cũng ăn quán trứng cá rồi, có lẽ vì vậy mà có cơ hội tìm tới bạn trai thần tiên đúng không?

An Lương cùng ba chị em Trần Tư Vũ lại một lần đi đến hàng ăn trứng cá.

“Bà chủ, cho một phần trứng cá, cho nhiều trứng cá chút.” An Lương nói.

Bà chủ còn nhớ An Lương: “Được rồi, bạn học, sẽ cho nhiều trứng cá hơn.”

“Cảm ơn bà chủ.” An Lương đáp lại.

“Không cần khách sáo, nên cảm ơn bạn học và nhóm bạn gái của cậu đã quan tâm chúng tôi nhiều hơn mới đúng.” Bà chủ đáp lại.

???

Có phải bà chủ kiếm chuyện không?

“Khụ khụ, bà chủ, bà đừng nói mò, lát nữa mà không còn ai thì tôi phải ăn cơm bá vương rồi!” An Lương đáp lại nói.

Lần trước bà chủ nhìn thấy Ninh Nhược Sương gắp thức cho An Lương mà!

Nếu như chỉ là quan hệ bình thường, Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương sao có thể đến đây cùng lúc vậy?

“Xin lỗi bạn học, chỉ đùa thôi.” Bà chủ cười đáp lại.

A!

Những người trẻ tuổi này thật biết chơi!

Chương 340: Cái này có thể rửa sạch không?

Quán trứng cá có một cái bàn dài, An Lương tự nhiên sẽ ngồi cùng một bên với Trần Tư Vũ, An Lương vốn định ngồi ở bên ngoài, bởi vì đối diện phía bên trong là Ninh Nhược Sương, nếu An Lương ngồi ở bên trong, thì phải theo thứ tự ngồi đối mặt với Ninh Nhược Sương.

Nhưng Trần Tư Vũ lại đẩy An Lương, làm cho An Lương đi theo thứ tự ngồi vào bên trong.

Được thôi!

An Lương tỏ vẻ mình có sự tập trung cao độ!

Dù sao vẫn phải tuân theo một nguyên tắc: xem không hiểu các chiêu trò, từ chối không tiếp chiêu!

Một lúc sau, nồi ruột cá xào được mang lên, trong đó có rất nhiều trứng cá vàng ruộm, vừa nhìn đã thấy mê người rồi.

Đừng nói nữa, An Lương cung kính ăn trước.

An Lương gắp một ít trứng cá, để vào trong bát của anh rồi thổi thổi, sau đó khẩn trương bưng bát lên háo hức ăn.

Khi An Lương đang bưng bát trứng cá lên, Ninh Nhược Sương ngồi ở đối diện tháo dép lê trong chân phải của cô ra, sau đó móc lấy ngón chân út của An Lương qua lại.

Vừa lúc bà chủ đi tới thì thấy cảnh này!

Ha ha!

Đúng là người trẻ tuổi, hiện tại còn muốn móc chân với nhau?

“Các bạn học sinh, tặng các cháu một bình nước chanh quất!” Bà chủ thầm khen An Lương, thanh niên này được đấy.

An Lương đã cảm giác được động tác của Ninh Nhược Sương, nhưng cậu đang bưng bát ăn trứng cá!

An Lương bình tĩnh tăng tốc ăn xong trứng cá, sau đó lẳng lặng đứng dậy, nói: “Tôi đi vệ sinh.”

Trần Tư Vũ cũng đứng dậy nhường đường.

An Lương đi đến nhà vệ sinh, anh không tự chủ được lại nhớ lại cảm giác lúc nãy, Ninh Nhược Sương này quả thật là người cũng như tên, chân của cô rất lạnh, nhưng khi chạm vào lại mịn màng như ngọc.

Nếu là một tín đồ cuồng chân, thì...

Dừng lại đi!

Anh Lương xem không hiểu chiêu trò này, vì vậy không thể tiếp chiêu!

Ninh Nhược Sương không giống với tiểu hồ ly tinh và Lý Tịch Nhan.

Lí Tịch Nhan đơn thuần, cô ấy một lòng một dạ muốn học tập thật tốt, tự nhiên không thể làm chuyện này.

Còn về phần tiểu hồ ly tinh?

Tâm tư tiểu hồ ly tinh rất biết điều, hơn nữa cô là thật lòng thích An Lương, nếu không tại sao có thể để chính mình chịu oan ức, cũng không muốn An Lương hiểu lầm cô ấy?

Ninh Nhược Sương thì không như vậy!

Ninh Nhược Sương là bạn thân của Trần Tư Vũ, quan hệ của các cô vô cùng tốt, ngay cả sau khi Ninh Nhược Sương đưa An Lương một đĩa rau hẹ, Trần Tư Vũ vẫn chơi với Ninh Nhược Sương.

Nếu nói không có gì?

Đến ngón chân của An Lương cũng không tin!

Rất có thể đó là bài kiểm tra của bạn thân trên internet!

Loại chiêu trò này, làm sao An Lương có thể mắc mưu?

Không thể nào!

Xem không hiểu chiêu trò, từ chối không tiếp chiêu!

Hiện tại Ninh Nhược Sương lại có một bài kiểm tra khác, đúng không?

Nhưng mà bài kiểm tra này có phải làm hơi lớn rồi không?

Điểm đặc thù của Ninh Nhược Sương cao tới chín mươi sáu điểm, có nghĩa là tam quan của Ninh Nhược Sương đoan chính, phẩm hạnh tốt, tuyệt đối không thể xảy ra tình huống khác.

Nhưng mà mức độ của bài kiểm tra vừa rồi cũng quá lớn phải không?

Nếu như An Lương không đoán ra được bài kiểm tra bạn thân kia, An Lương nhất định phải nói tình huống vừa rồi thiếu chút nữa, thật sự là rất kích thích, đặc biệt là bàn chân nhỏ của Ninh Nhược Sương, hoàn toàn có thể ví như chân ngọc, nếu hai đôi chân mà ở cùng một chỗ.

Đừng nói lung tung nữa, nói thêm nữa cậu sẽ không còn là một người đàn ông tốt!

An Lương đi vào nhà vệ sinh, tùy tiện rửa tay rồi lại bước ra ngoài, lại quay về bàn ăn, khi anh quay trở lại bàn ăn của ba cô gái, cậu chủ động đẩy Trần Tư Vũ vào trong.

“Tư Vũ, em ngồi vào trong đi.” An Lương nói.

Trần Tư Vũ cũng không nghĩ nhiều đi vào chỗ ngồi bên trong, cô vốn dĩ không biết Ninh Nhược Sương vừa mới kiểm tra An Lương, hay là phương thức kiểm tra quá đáng của Ninh Nhược Sương với An Lương.

Nếu cô ấy biết được, cuối cùng bài kiểm tra bạn thân này có thể tiếp tục tiến hành hay không, đúng là một câu hỏi lớn.

An Lương ngồi ở bên ngoài, cậu tạo ra khoảng cách với Ninh Nhược Sương.

Hơn nữa, bài kiểm tra vừa rồi chắc là cũng đủ rồi, đúng không?

Dù sao An Lương cũng là lần đầu tiên.

Được!

An Lương đứng lên lần thứ ba, cậu hưởng thụ hai giây, cách nói như vậy cũng đủ chặt chẽ, nhưng lúc trước là đúng lúc cậu bưng bát trứng cá lên, cho nên không nên trách cậu.

Theo lý mà nói, An Lương đã thông qua bài kiểm tra bạn thân, cậu lấy cớ đi nhà vệ sinh, sau đó đổi vị trí với Trần Tư Vũ, trong tình huống này, nếu còn tiếp tục kiểm tra thì thật sự đã quá trớn.

Nhưng mà khi An Lương lại đang ăn trứng cá lần nữa, cậu lại cảm nhận được có một ngón chân mát lạnh chạm vào bắp chân mình.

‘Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Ăn trứng cá như không có chuyện gì.’

‘Phần thưởng nhiệm vụ: Nếu ký chủ ăn trứng cá giống như không có việc gì xảy ra trong tình huống này, ký chủ sẽ nhận được thẻ Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về.’

‘Hình phạt thất bại: Không có ‘

Ớ?

Cái hệ thống Nhân Sinh Người Thắng này, tại sao vẫn muốn làm khó cậu nữa vậy?

An Lương giả bộ ăn trứng cá giống như không có việc gì, sau khi nhận được phần thưởng từ hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, cậu lại đứng dậy nói: “Anh lại đi nhà vệ sinh một chút.”

Tống Thiến thấy tình huống của An Lương, cô nhỏ giọng nói: “Tư Vũ, cậu chắc chắn rằng bụng của anh ấy không sao chứ?”

Ninh Nhược Sương cũng bình tĩnh hỏi: “Trong tình huống này, mình đề nghị nên đi bệnh viện khám xem.”

Trần Tư Vũ không trả lời, nhưng ánh mắt cô ấy hiện lên vẻ hoài nghi.

Tới cửa nhà vệ sinh, bà chủ gặp An Lương đang đi ra, bà giơ ngón tay cái lên nói: “Bạn học, lợi hại đấy, bạn gái của cậu đều rất xinh đẹp!”

“Bà chủ, bà đừng hiểu lầm, tôi chỉ có một người bạn gái.” An Lương rất nhanh đáp lại.

“Hì hì!” Bà chủ cười khẽ.

Người thanh niên này thật thú vị!

Nhưng mà bọn ta đã tận mắt thấy, rửa không sạch nổi, hai ngươi anh em đến đây cũng không được.

Chương 341: Còn tôi thì sao?

Ăn xong bữa cơm trứng cá, An Lương cảm thấy hài lòng khi nhận được thẻ Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về, về phần nhạc đệm trên đường?

Không quan trọng!

Dù sao xem không hiểu chiêu trò, từ chối tiếp chiêu.

Chỉ cần không chủ động, An Lương sẽ không thất bại.

“ m dương sư, nghe nói anh tặng cho Tư Vũ một căn hộ, còn có một cây đàn piano cao cấp, chúng tôi có thể đến xem chút không?” Tống Thiến hỏi.

An Lương đáp lại: “Đương nhiên là được rồi.”

Tống Thiến nhìn về phía Trần Tư Vũ nói: “Mình đã nói rồi, thầy âm dương này ngoại trừ có vài lúc hơi gây khó chịu thì vẫn là một người không xấu.”

“Cô cũng thật là tinh mắt!” An Lương đáp lại nói: “Nhưng đáng tiếc, cô là người tốt!”

“Cậu xem xem, anh ta lại bắt đầu rồi!” Tống Thiến nhìn thấu suy nghĩ của An Lương trong một giây.

Thẻ Người Tốt đã phát chưa?

Dù sao Tống Thiến cũng có điểm giá trị nhan sắc là 80 điểm, cũng là người đẹp trong nghìn người có một rồi!

Hơn nữa cô ấy còn là người Đế Đô, điều kiện trong nhà cũng không phải tệ, cô lại có thể được An Lương phát thẻ Người Tốt tỏ vẻ từ chối, đây không phải là An Lương đang thi triển thuật âm dương sao?

Bốn người đi đến bãi đỗ xe, Trần Tư Vũ đi đến chỗ xe BWM M8 phiên bản sấm sét, An Lương ngăn cản nói: “Hôm nay chúng ta đổi một chiếc xe khác, tránh phiền toái khi lên xuống xe.”

Tuy rằng BMW M8 có bốn chỗ ngồi, nhưng thiết kế cửa đôi khiến việc lên xuống xe có hơi rắc rối.

An Lương mở khóa xe Rolls-Royce Ghost, cậu chủ động giới thiệu nói: “Xe Tồn Viễn mới mua đấy, anh lấy lại đây lái một chút, em muốn xem thử không?”

“Được!” Trần Tư Vũ gật đầu, cô gái Đế Đô da trắng dáng đẹp chân dài này rất thích xe đua, bây giờ có cơ hội đi thử Rolls-Royce, làm sao cô ấy có thể bỏ qua được?

Rolls-Royce Ghost trông có vẻ cồng kềnh, nhưng chiếc Ghost này là phiên bản màu đen đỉnh nhất của năm trước, được trang bị động cơ tăng áp kép 6.6T-V12, bùng nổ với hộp số tự động 8 cấp với công suất sản sinh ra 612 mã lực, và mô - men xoắn 840 Nm, cuối cùng, con quái vật có khối lượng gần 2,5 tấn này có thể tăng tốc đến 100 km/h trong thời gian 4.8 giây.

Cách lái xe của Trần Tư Vũ không giống các cô gái bình thường khác, cô rất thích đua xe, ở trên đường cao tốc, nếu tình hình giao thông và điều kiện đường xá cho phép, cô nàng rất thích vượt qua giới hạn tốc độ luật pháp cho phép.

Bây giờ là chín giờ tối, điều kiện giao thông vô cùng tốt, Trần Tư Vũ lái chiếc Rolls Royce Ghost phiên bản màu đen ở trên đường cực kỳ ổn định.

An Lương ngồi ở ghế lái phụ, nói thật, độ êm ái của Rolls-Royce rất tốt, có thể vượt qua các thương hiệu khác, bất kể là Mercedes - Benz, BMW hay là Audi, Porsche.

Cảm giác êm ái và yên tĩnh này thật tuyệt!

An Lương phân vân xem mình có nên mua một con xe Rolls-Royce hay không?

Hay là trong kỳ nghỉ đông mua một chiếc?

Cậu sẽ lái nó trong kỳ nghỉ đông, nếu không thích sẽ ném nó cho đồng chí lão An, làm cho công ty xây dựng nhỏ của lão An thêm một chút máu mặt trong giới.

Còn về phần có thích hay không?

Đương nhiên, cậu sẽ lái nó trở lại Học viện kinh tế Thiên Phủ, dù sao ở trường học cậu cũng đã có một cuộc đấu khẩu rồi, dù là Ferrari 488 Pista, hay là Porsche 911 TurboS đều đã bị lộ ra, nhiều thêm một chiếc Rolls-Royce nữa thì cũng chẳng có việc gì.

Nếu phải lựa chọn một trong hai chiếc xe, giá của Rolls Royce Ghost thật sự là thấp hơn rất nhiều so với giá của Ferrari 488 Pista!

Chung cư quốc tế Vân Cảnh.

Bởi vì chiếc Rolls Royce Ghost này không được đăng ký, cho nên không thể vào hầm gửi xe, chỉ có thể đậu ở bãi đỗ xe ngoài trời, Trần Tư Vũ dẫn theo Tống Thiến và Ninh Nhược Sương đi ở phía trước, còn An Lương theo ở phía sau.

Ở trong đại sảnh, An Lương nhìn thấy Thư Khiết, quản lý đại sảnh, Thư Khiết vội vàng đến chào hỏi An Lương.

An Lương khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã nghe thấy lời chào hỏi.

Tống Thiến nhìn thấy cảnh này, cô nhỏ giọng nói: “Thầy âm dương nhà cậu rất có máu mặt đấy!”

Trần Tư Vũ không giải thích, cô dẫn theo hai người chị em đi vào thang máy An Lương đi vào cuối cùng, sau đó cô ấn nút lên tầng tám mười tám.

Điều kiện gia đình của Tống Thiến cũng không tồi, nếu không cũng sẽ không gặp phải An Lương ở Maison Patek Philippe, cô thấy Trần Tư Vũ ấn nút lên tầng tám mươi tám, hơn nữa nơi này là chung cư quốc tế Vân Cảnh, ở trong lòng cô đánh giá An Lương rất cao.

Tại cửa phòng 8806, Trần Tư Vũ sử dụng dấu vân tay để mở khóa, khi cô mở cửa phòng ra, bất kể là Tống Thiến hay là Ninh Nhược Sương đều nhìn về phía cây đàn piano Steinway & Sons trong phòng khách đầu tiên.

Thậm chí Tống Thiến còn bước thẳng tới bên cây đàn, cô nhìn về phía Trần Tư Vũ nói: “Tư Vũ, mình có thể chơi đàn không?”

Trần Tư Vũ trả lời: “Tất nhiên là có thể rồi!”

Tống Thiến hít sâu một hơi, cô ngồi trên băng ghế piano, bắt đầu đàn bản nhạc kỷ niệm 35 năm hợp tác giữa Steinway & Sons và Học viện m nhạc Quốc gia trên một cây đàn thép hình chữ D trị giá gần hai trăm vạn.

Sau khi đàn xong bản nhạc, Tống Thiến cảm thán nói: “Hiệu quả như vậy, chuẩn âm như vậy, thật sự là quá tuyệt vời rồi, khó trách gần đây cậu luôn không ở ký túc xá.”

An Lương ở một bên bình luận: “Trình độ của cô có hơi kém.”

“Anh tới đàn không?” Tống Thiến nhìn về phía An Lương.

An Lương gật đầu, nói: “Được chứ, để tôi lên chơi!”

Tống Thiến ra khỏi chỗ ngồi, An Lương gọi: “Tư Vũ, chúng ta đàn cùng nhau nhé?”

Trần Tư Vũ ngồi vào bên cạnh An Lương, hai người bắt đầu một bản nhạc, đó là: Our Love / Tình yêu của chúng ta .

An Lương rất quen thuộc với bản nhạc này, đó là một loại tình huống điển hình khi mà một bản nhạc vượt qua đẳng cấp piano, cậu đuổi kịp tiết tấu của Trần Tư Vũ, bốn tay của hai người cùng nhau đàn vô cùng thành công.

Đôi mắt lấp lánh của Ninh Nhược Sương nhìn vào An Lương, hiện tại cô cũng rất ghen tỵ!

Bởi vì An Lương thật sự biết chơi đàn piano, hơn nữa còn phối hợp rất tốt với Trần Tư Vũ, ngay cả khi cô không phải người chơi piano chuyên nghiệp, nhưng cô cũng có thể hiểu cảm giác của tiết tấu.

An Lương và Trần Tư Vũ phối hợp rất nhịp nhàng, tiếng đàn của hai người cũng rất hài hòa, không hề có cảm giác hỗn loạn.

Tống Thiến nói thẳng ra: “Hu hu! Thật là chua xót! Mình rất ghen tỵ! Tư Vũ, mình thật sự rất ghen tỵ, làm sao để tìm được người bạn trai thần tiên như thế này, không chỉ đối xử với cậu vô cùng tốt, lại còn có thể cùng cậu đàn piano, mình có thể trở thành kẻ thứ ba của anh ấy không?”

“Cậu yên tâm, mình cái gì cũng không tranh giành!” Tống Thiến nói giỡn.

An Lương chủ động từ chối: “Cô không được đâu!”

“Còn tôi thì sao?” Ninh Nhược Sương chen vào nói.

Chương 342: Đàn ông tốt là đàn ông thành thật!

Phòng 8806 chung cư quốc tế Vân Cảnh.

Sau khi màn cười đùa của Tống Thiến bị An Lương gạt sang một bên thì Ninh Nhược Sương đột nhiên nói chen vào.

An Lương không hề do dự từ chối: “Cô cũng không được đâu!”

Ninh Nhược Sương hỏi dồn: “Tại sao?”

”Con người tôi trước giờ rất nhỏ mọn, tôi không thể chịu được khi nhìn hai người khiêu vũ với nhau đâu, suốt ngày ôm ôm ấp ấp tập nhảy, tôi sẽ biến thành quả chanh chua loét mất, lý do này ok chưa?” An Lương nói ra lý do.

Ninh Nhược Sương hừ nhẹ rồi nói: “Tôi học múa dân tộc, đa phần đều là múa đơn, còn số ít điệu múa nhiều người cũng đều là của nữ, từ lúc vào học đến giờ, tôi còn chưa nhảy với bạn học nam nào đâu.”

An Lương vẫn từ chối như cũ: “Không được, tôi có bạn gái đấy!”

“Anh không để ý nếu có thêm một người bạn gái nữa chứ?” Ninh Nhược Sương hỏi.

Không để ý đâu!

Nhưng đừng có hỏi công khai như vậy chứ!

“Tôi tất nhiên để ý rồi!” An Lương hừ hừ nói.

“Nếu là kiểu bạn gái không khóc không nháo, không tranh không giành thì sao?” Ninh Nhược Sương tiếp tục hỏi.

“Đừng hỏi nữa, tôi đang khó chịu eo đây, vừa rồi ăn phải ruột cá đi toilet hai lần, các cô không thấy sao?” An Lương trả lời.

Trần Tư Vũ không nhịn được bật cười: “Được rồi, Sương Sương à, cậu cứ thử anh ấy như vậy, anh ấy còn có thể nói ra hay sao?”

Quả nhiên là thăm dò!

Đám con gái các cô thật xấu xa!

Nếu không phải Lương ca đây cảnh giác, không hiểu chiêu bài của các cô nên không tiếp thì có lẽ đã xong đời từ lâu rồi!

Trần Tư Vũ dẫn theo hai chị em tham quan căn chung cư, sau khi xem xong bọn họ ngồi thì thầm nói chuyện trong phòng ngủ.

”Òa, Tư Vũ, mình thực sự ngưỡng mộ cậu đó, tầng thứ tám mươi tám ngụ ý may mắn, lại thêm vị trí của chung cư quốc tế Vân Cảnh, nói tặng cho cậu là tặng luôn, hay cậu nói với anh ta, từ giờ mình là em gái cậu, cậu chính là chị cả của mình, cậu muốn mình đi hướng đông, mình tuyệt đối sẽ không đi đằng tây đâu.” Tống Thiến nói đùa.

“Lượn, lượn ra! Nhà các cậu cũng giàu nứt đố đổ vách còn gì! Đồng hồ này của cậu là của Patek Philippe, hình như là mấy chục vạn nhỉ?” Trần Tư Vũ thuận miệng nói.

Tống Thiến đáp lại: “Cái đồng hồ này của mình chỉ là hàng nhập môn thôi, chỉ hơn hai mươi vạn thôi. Hàng Patek Philippe đám bạn trai nhà các cậu đeo mới là hàng khủng, cái đồng hồ kia 1700 vạn kìa!”

Ninh Nhược Sương nghi hoặc nói: “Mình nhớ là cái đồng hồ đó hình như chưa đến ba trăm vạn mà nhỉ?”

”Không phải đâu!” Tống Thiến trả lời: “Nhìn thì giống chiếc Black Star giá chưa đến ba trăm vạn, nhưng thực tế chính là loại top đầu mà Patek Philippe hiện đang mở bán, chiếc đồng hồ Astronomical Tourbillon 6002G-010, trị giá một nghìn bảy trăm vạn.”

”Aizz, Tư Vũ, hai người gặp nhau trong chuyến bay nào vậy, hai ngày này vừa hay được nghỉ, mình cũng muốn ngồi máy bay xem có thể gặp được bạn trai thần tiên hay không.” Tống Thiến ngưỡng mộ nói.

Ninh Nhược Sương cũng ngưỡng mộ nói: “Quả nhiên là bạn trai thần tiên.”

Trần Tư Vũ đột nhiên đáp lại: “Thiến Thiến thì không có cơ hội gì rồi, tôi thấy Sương Sương có thể đấy, cậu thử lại xem?”

Ninh Nhược Sương phủ định nói: “Vô ích thôi, anh ta là người có tính cảnh giác cao lắm.”

“Mình cũng cảm thấy anh ta là người rất cảnh giác, Sương Sương, lần sau giúp mình thử lại xem.” Trần Tư Vũ đáp lại.

Ninh Nhược Sương không trả lời cũng không từ chối.

Gần đến mười giờ, An Lương và Trần Tư Vũ cùng lái xe đưa Tống Thiến và Ninh Nhược Sương về trường, đưa Tống Thiến về trước sau đó lại vòng về Học Viện Múa.

Lúc mười một giờ, An Lương và Trần Tư Vũ mới trở về nhà.

Hai người vừa bước vào nhà, An Lương đã ép sát Trần Tư Vũ vào tường, cố ý giở giọng hung ác: “Lấy bạn thân thử anh à? Cũng to gan nhỉ?”

Trần Tư Vũ gắt giọng nói: “Anh thấy Sương Sương có xinh không?”

An Lương cũng không nói dối phủ nhận Ninh Nhược Sương xinh đẹp, có những lúc nói dối không thể giải quyết được vấn đề, lời nói dối đạt hiệu quả nhất là khi nói xen giữa rất nhiều câu nói thật.

Đàn ông tốt, là đàn ông thành thật hết mức có thể!

“Cũng khá xinh!” An Lương đáp lại với giọng khẳng định.

“Vậy em đẹp hơn hay cô ấy đẹp hơn? Trần Tư Vũ bắt đầu hỏi khó.

An Lương vẫn không hề lừa dối đáp lại: “Anh thích ăn tôm hùm đất cay, anh cũng thích ăn tôm hùm đỏ châu Úc, anh còn thích ăn tôm hùm Boston, vậy thì tại sao phải phân cao thấp?

“Vậy anh thích cậu ấy không?” Trần Tư Vũ lại hỏi.

“Xuất phát từ lòng yêu thích cái đẹp thì anh thích, anh cũng thích cô Cao Văn, anh còn thích cả cô Ninh Tiểu Mông, chẳng lẽ đều phải theo đuổi mỗi người bọn họ hay sao?” An Lương đáp lại.

“Lại còn cả Cao Văn với cả Ninh Tiểu Mông cơ à, nằm mơ đi!” Trần Tư Vũ hừ nhẹ, nhưng ngữ khí cũng mềm lại.

An Lương tiếp tục nói: “Thực ra còn một điều quan trọng nhất!”

“Hả?” Trần Tư Vũ không hiểu hỏi lại.

“Cô ấy là gấu trúc nhỏ, em là gấu trúc lớn, khoảng cách giữa hai người quá lớn, cô ấy thắng làm sao được?” An Lương vừa nói vừa không khách sáo gì mà “đo đạc” thân hình cô gấu trúc này.

Trần Tư Vũ sao có thể thoát khỏi móng vuốt của anh?

Tuy rằng Trần Tư Vũ không phải là hồ ly tinh, nhưng tiểu biệt thắng tân hôn không phải sao?

Phòng tắm của chung cư quốc tế Vân Cảnh rất rộng, An Lương bắt đầu màn biểu diễn chuyên nghiệp!

Sau hơn nửa tiếng, lúc này Trần Tư Vũ cao một mét bảy tám lại nép trong lòng An Lương như con mèo nhỏ, cô lộ ra biểu cảm lười biếng.

“Đúng rồi, Tư Vũ, việc luyện đàn của em dạo này thế nào rồi.”

Trần Tư Vũ ngẩng đầu, yêu kiều hừ một tiếng: “Hôm qua cô Tôn còn khen em đấy, anh thấy sao?”

“Vậy nên anh phải khen thưởng cho em rồi?” An Lương cười xấu xa.

“Hả?” Trần Tư Vũ ngây ra.

Điều này..

Không đúng, không đúng rồi!

Tại sao An Lương lại khác với những gì cô tìm hiểu được trên mạng thế này?

Hồi chiêu chậm à?

Đừng hỏi nữa, đã nhớ kỹ song thiên phú chưa?

Chương 343: Bốn tên đàn ông đi thuê phòng, liệu cô ấy có tin?

Một giờ đêm.

An Lương gọi tôm hùm đỏ châu Úc hấp để ăn khuya, chủ yếu là để bổ sung thể lực, thêm nữa giờ đã là đêm khuya ăn đồ hấp sẽ tốt cho dạ dày.

Trên sofa trong phòng khách, An Lương đang nhắn tin Wechat, Trần Tư Vũ thì ngồi trong lòng An Lương, thỉnh thoảng cô sẽ liếc nhìn điện thoại của An Lương, thật có chút không dễ qua mặt cô gái Ma Đô xinh đẹp chân dài này!

May mà hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã cho cậu khả năng dự đoán nguy hiểm, An Lương không cảm thấy được nguy hiểm gì nên tùy ý để cho Trần Tư Vũ nhìn.

'Lý Tồn Viễn: @An Lương: An Lương, kế hoạch ngày mai không có gì thay đổi chứ?'

'Tiền Tiểu Cương: Bên tôi đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu rồi!'

'Vân Hải Dương: Tôi cũng đã tìm được chỗ rồi, quán trà Cựu Thời Quang đường Tây Nhị, ngày mai anh Lương sẽ trực tiếp dẫn đường.'

'An Lương: @all: Kế hoạch ngày mai không đổi, tôi sẽ dẫn Trần Tư Vũ đi một chuyến đến Tiền Môn trước, các cậu đi đến quán trà trước đi. Đúng rồi, quán trà đó có lớn không, nếu như không lớn, chúng ta bao trọn luôn cả quán.'

'Tiền Tiểu Cương: Vừa nhìn anh Lương cẩn thận như vậy, tôi đột nhiên có chút mong chờ!'

'Vân Hải Dương: Đổi địa điểm! Đổi địa điểm đê! Chúng ta trực tiếp đặt phòng ở khách sạn Di Hanh, vẫn quy tắc cũ, ok ko?'

'Lý Tồn Viễn: Tôi thấy được đấy!'

'An Lương: Tôi thấy không được! Bốn tên đàn ông như chúng ta mà lại đi đặt phòng, tôi mà nói với Trần Tư Vũ các cậu nói xem cô ấy có tin hay không?'

'Vân Hải Dương: …'

'Tiền Tiểu Cương: Tôi thấy cô ấy sẽ không tin đâu!'

'Lý Tồn Viễn: Hay chúng ta quay video chứng minh?'

'Tiền Tiểu Cương: Giấu đầu hở đuôi?'

'Vân Hải Dương: Tôi cảm thấy như kiểu vận động nhiều người.'

Đúng lúc Trần Tư Vũ nhìn thấy đoạn chat này, liền không kìm được cười phá lên, sau đó chọt chọt eo An Lương: “ m dương sư như anh mà lại lén lút giấu em, anh với bọn họ đi thuê phòng, em còn có thể không tin hay sao?”

An Lương tay trái ôm lấy eo thon của Trần Tư Vũ, sờ nhẹ lên phần cơ bụng của cô rồi mới tiếp tục trả lời tin nhắn trong nhóm.

'An Lương: Tư Vũ nói rồi, đi khách sạn Di Hanh không có vấn đề gì, vậy thì thuê một phòng có khuôn viên trên sân thượng, các cậu dẫn theo bạn gái tới, hội chị em họ sẽ chơi với nhau, còn chúng ta thì bàn chuyện.’

'Vân Hải Dương: Làm phiền chút! Tôi không có bạn gái!'

'Tiền Tiểu Cương: Tôi cũng không có, dạo gần đây tôi bị Hải Dương đầu độc, mọi người thấy tôi và cậu ta ở cạnh nhau còn tưởng rằng tôi cũng trở nên giống như cậu ta đấy.'

'Vân Hải Dương: …'

'Lý Tồn Viễn: Tôi sẽ dẫn Hồ Tiểu Ngư đến!'

'Vân Hải Dương: ?'

'Vân Hải Dương: Lý Tồn Viễn, cậu đang cố ý gây sự với tôi sao?'

'An Lương: Tôi đã ngửi thấy có mùi drama đâu đây!'

'Tiền Tiểu Cương: Tồn Viễn, cậu nói hay tôi nói đây?'

'Lý Tồn Viễn: Tôi đã dẫn Hồ Tiểu Ngư đi rồi, hay là cậu nói đi, mỗi người gánh một nửa?'

'Vân Hải Dương: Không phải, Tồn Viễn, cậu lại làm tôi rối trí rồi!'

'Lý Tồn Viễn: Tôi cũng không còn cách nào khác, cô ấy tìm đến tận cửa rồi, cậu cũng biết đấy, nhà cô ấy rất gần nhà tôi, giữa tôi chết và cậu chết, cậu thấy tôi nên chọn ra sao?'

'An Lương: Cậu chết tôi sống!'

'Lý Tồn Viễn: Cậu chết tôi sống!'

'Tiền Tiểu Cương: Cậu chết tôi sống!'

Tiền Tiểu Cương nhanh chóng kể ra chuyện giữa Vân Hải Dương và Hồ Tiểu Ngư cho mọi người trong nhóm nghe, lúc Vân Hải Dương học cấp hai đã vay Hồ Tiểu Ngư một trăm tệ, sau đó chày cối một năm sau mới trả.

'An Lương: Cười chết mất!'

Bên ngoài, Trần Tư Vũ cũng cười không dứt!

'Vân Hải Dương: Tôi không còn tâm trạng gì nữa rồi!'

'An Lương: Yên tâm đi, đều là anh em trong nhà không phải người ngoài, không có vấn đề gì cả.'

'Vân Hải Dương: Tôi không phải sợ các cậu cười tôi mà là sợ ngày mai Hồ Tiểu Ngư sẽ đến mượn tiền tôi thôi.'

'Tiền Tiểu Cương: Lương ca, lát nữa tôi sẽ đem tất cả tiền đến công ty.'

'Lý Tồn Viễn: Tôi cũng không có tiền.'

'Vân Hải Dương: ... Có cần phải đến mức như vậy không?'

'Lý Tồn Viễn: Họa do cậu gây ra, cũng không thể để cho anh em gánh thay cậu được đâu nhỉ?'

'Tiền Tiểu Cương: Chủ yếu tôi thấy hành động tiếp theo, không thể mượn được một đồng tiền nào, anh em mà lại tính rõ ràng như vậy?'

'An Lương: Không nói nữa, đồ ăn khuya của tôi đến rồi, mai rồi liên lạc sau nhá anh em.'

APP quản gia của chung cư quốc tế mà An Lương cài ở điện thoại gửi tin nhắn tới, thông báo đồ ăn đặt đã ship đến, An Lương để điện thoại lên bàn trà, rồi ôm Trần Tư Vũ lên.

Trần Tư Vũ liền ôm lấy cổ An Lương.

Rõ ràng là một cô gái xinh đẹp một mét bảy tám, sao lại như con mèo con vậy?

An Lương đặt bốn con tôm hùm đỏ châu Úc, không những giàu đạm lại còn có thể bổ sung thể lực, hơn nữa mùi vị không tệ, giá trị dinh dưỡng cao, quan trọng đều là loại mà An Lương và Trần Tư Vũ thích ăn.

Nửa tiếng sau, kết thúc bữa ăn khuya, An Lương ăn ba con, Trần Tư Vũ chỉ ăn một con.

An Lương hừ hừ nói: “Cô nàng kia, gia đã hồi phục lại sức chiến đấu, em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

“Hả?” Trần Tư Vũ ngây người ra.

Không phải chứ?

Mới được bao lâu cơ chứ?

Vừa rồi rõ ràng là đã đại chiến một hai ba bốn rồi lại năm lần, sao đến bây giờ vẫn còn hỏi chuẩn bị sẵn sàng chưa?

Nếu là chơi game, Trần Tư Vũ chắc chắn sẽ ấn báo cáo, vừa mới hồi phục lại muốn vào trận?

An Lương và Trần Tư Vũ tắm rửa sạch sẽ trước, vì mới ăn xong phải đi súc miệng, sau đó An Lương lại bắt đầu cuộc chiến.

Hơn nửa tiếng sau, cuộc chiến giữa hai người kết thúc khi An Lương chủ động tha cho Trần Tư Vũ.

Ánh mắt Trần Tư Vũ mơ hồ gối lên tay An Lương, cô đột nhiên nảy ra một ý nghĩ điên rồ, nếu thực sự không khóc không nháo, không tranh không giành, còn sẵn sàng làm em gái, hình như cũng không tệ lắm.

Dù sao thì thiên phú của cái tên này vô cùng mạnh mẽ, cô cảm thấy mình không trụ được.

Chương 344: Hỏi thì thật là không có thành ý

Ngày hôm sau.

Chuông báo 9 giờ reo.

Khi An Lương tỉnh lại thì Trần Tư Vũ vẫn còn đang ngủ say, cô đã quá coi thường An Lương rồi hoặc cũng có thể nói là do song thiên phú quá mạnh rồi, hai người tạo thành một tầng gia tăng khép kín.

Vốn dĩ Trần Tư Vũ cho rằng sau khi ăn xong bữa khuya, tối sẽ đi ngủ, kết quả lại bị An Lương lôi đến một buổi biểu diễn chiến đấu chuyên nghiệp.

Sau đó khi Trần Tư Vũ cảm thấy đã gần đến lúc, nhưng khả năng chịu đựng của Lương ca đã cho thấy hiệu quả thực tế của tiểu biệt thắng tân hôn.

Hậu quả là đã 9 giờ rồi nhưng Trần Tư Vũ vẫn còn đang ngủ.

Nhìn Trần Tư Vũ vẫn còn đang chìm trong mộng đẹp, rõ ràng ngày hôm qua bạn học Tiểu An đã phải dầm mưa cả đêm nhưng vẫn rất có tinh lực.

Trần Tư Vũ tỉnh dậy xấu hổ đỏ mặt đẩy An Lương nói: “Không muốn!”

Nhưng cô đâu phải là đối thủ của An Lương chứ?

Chú ý!

Tiếp theo đây là màn thể hiện đẳng cấp chuyên nghiệp!

Trong phòng tắm, Trần Tư Vũ giống như một con gấu Koala, đeo bám trên người An Lương, làn da cô nổi lên một tầng hồng nhạt, cũng không biết là do tiếp nhận kỹ năng chiến đấu chuyên nghiệp cấp 630 hay là do tắm nước nóng nữa.

Gần đến 10 giờ 15 phút, An Lương đã ăn mặc chỉnh tề, cậu đang đợi Trần Tư Vũ trang điểm.

Thật ra An Lương cảm thấy Trần Tư Vũ trời sinh đã xinh đẹp, căn bản không cần phải trang điểm làm gì, nhưng mà phụ nữ ấy mà, lúc nào cũng phải trang điểm một chút, hơn nữa còn là đi gặp bạn bè của An Lương, Trần Tư Vũ làm sao có thể không trang điểm được chứ?

Không đến hai mươi phút, Trần Tư Vũ cầm lên một món đồ trang sức nhìn rất trang nhã hỏi: “Anh thấy thế nào?”

An Lương gật đầu: “Rất đẹp!”

Chỉ với một món trang sức mà làm cho nhan sắc Trần Tư Vũ trông càng thêm xinh đẹp.

Trần Tư Vũ đi tới khoác vào tay An Lương: “Chúng ta đến thẳng khách sạn Di Hanh luôn sao?”

“Không, không, không, chúng ta đi đến một nơi khác trước.” An Lương nói.

Ngày hôm qua, khi Trần Tư Vũ xem đoạn chat thì cô ấy đã thấy được hết nội dung, dù sao cô ấy cũng không xem hết toàn bộ điện thoại của An Lương mà bản thân cô cũng đang nói chuyện phiếm.

An Lương và Trần Tư Vũ xuống lầu, lần này Trần Tư Vũ lái xe.

Trần Tư Vũ là người sinh ra và lớn lên ở đế đô nên tương đối quen thuộc với nơi này, vừa lái được nửa đường thì Trần Tư Vũ đã dò hỏi: “Chúng ta là đi qua cửa trước mọi người à?”

An Lương gật đầu khẳng định, “Ừ!”

“Đến đó làm gì vậy?” Trần Tư Vũ hỏi lại.

“Tống Thiến là con gái nhà giàu có đúng không?” An Lương chuyển đề tài câu chuyện.

“Có ý với cô ấy sao?” Trần Tư Vũ trêu chọc.

“Đi thôi!” An Lương bật chế độ âm dương sư: “Cô ấy không phải là một con gấu trúc nhỏ sao?”

“Ha ha ha!” Trần Tư Vũ nhịn không được bật cười.

Gấu trúc nhỏ là cái quỷ gì vậy?

Nhưng mà Tống Thiến…

Trần Tư Vũ cảm thấy không có cách nào phản bác lại, gấu trúc nhỏ thì gấu trúc nhỏ vậy!

“Anh quan sát cũng thật kỹ nha!” Trần Tư Vũ hầm hừ.

“Anh còn quan sát thấy được đồng hồ đeo tay của cô ấy là Patek Philippe 7121J-001 đó, cho nên anh mới bảo cô ấy là một tiểu phú bà.” An Lương giải thích.

Đó là chiếc đồng hồ cậu tặng cho Lý Tịch Nhan, trị giá hai mươi lăm vạn.

Vì vậy An Lương đang nghĩ đến việc mua cho Trần Tư Vũ một chiếc đồng hồ.

An Lương tiếp tục nói: “Vì vậy, hôm qua anh đã nhắn lại với bên Patek Philippe rồi, nói ngày hôm nay chúng ta sẽ đến xem đồng hồ.”

“Hả?” Trần Tư Vũ từ chối :”Em không thích đồng hồ.”

“Em thích hay không không quan trọng, chủ yếu là anh muốn mua cho em.” An Lương đột nhiên bật chế độ tổng tài bá đạo.

Mua quà cho một cô gái, không cần hỏi có thích hay không, cũng đừng hỏi muốn hay không muốn, bởi vì hỏi rồi thì chính là không có thành ý.

Dù sao thì nếu có hỏi, cô gái đó sẽ như thế nào?

Nếu như trả lời là “Thích” thì có phải là nói bóng gió rằng mình muốn không?

Còn nếu trả lời rằng “Muốn” thì có phải thể hiện rằng mình là một người hám của hám lợi không?

Vì vậy nếu thật muốn tặng quà, đặc biệt là sau khi xác định quan hệ rồi thì chỉ cần trực tiếp tặng thôi là được rồi, nếu hỏi thì thật đúng là không có thành ý.

Nghe câu trả lời đầy bá đạo của An Lương, trong lòng Trần Tư Vũ vui vẻ, cô hừ nhẹ một tiếng rồi bắt đầu lấy điện thoại ra nghịch.

Một lúc sau, An Lương và Trần Tư Vũ đã đến Cửa hàng Patek Philippe ở Đế Đô.

Hướng Khang đã đứng trước cổng đón bọn họ.

Sau khi An Lương và Trần Tư Vũ xuống xe thì anh ta đã vội vàng tiến lên chào hỏi: “Chào anh An, chào mừng anh về nhà.”

An Lương khẽ gật đầu, sau đó đáp: “Đi xem đồng hồ luôn, sau đó tôi còn có có việc.”

“Xin mời đi bên này.” Hướng Khang dẫn đường.

Ba người cùng nhau đi đến phòng vip, Hướng Khang nhanh chóng mang lên hai khay trưng bày đồng hồ, mỗi khay đựng năm chiếc đồng hồ, theo thứ tự là dòng 4948 và dòng 4937.

Trong khay trưng bày đồng hồ chỉ có một chiếc đồng hồ khác với những cái còn lại, nó là một thiết kế được nạm đầy kim cương, cho dù là mặt đồng hồ hay là nút chỉnh giờ cùng với vòng bazel, còn có dây đồng hồ, tất cả đều được đính kim cương.

Trần Tư Vũ trực tiếp từ chối chiếc đồng hồ nạm đầy kim cương này: “Em không thích cái này, cái này quá khoa trương rồi, thậm chí em còn cảm thấy hơi xấu nữa!”

Nói đúng ra thì An Lương cũng cảm thấy thiết kế này hơi xấu!

Đồng hồ nữ có chút vấn đề như thế này, hầu hết những chiếc đồng hồ nào càng đắt tiền thì họ càng thích được dát nhiều kim cương, dường như chỉ khi sử dụng nhiều kim cương thì mới thể hiện được giá trị đắt đỏ vậy.

Nhưng một thiết kế như vậy thực sự quá cường điệu, và nó không mang vẻ đẹp sang trọng của Patek Philippe chút nào.

Vì vậy lựa chọn lần này là dòng 4948 và 4937, đồng hồ hai dòng này đều có giá khởi đầu là năm mươi vạn, căn bản không đáng để trong mắt của Lương ca đúng không?

Vừa hay là áo lông cừu dành cho những người phụ nữ lớn tuổi.

Vậy còn thẻ hoàn tiền mua sắm trung cấp thì tính sao đây?

Bình Luận (0)
Comment