Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 20 - Chương 345: Niềm Vui Gấp Bội.

Chương 345: Niềm vui gấp bội.

Ở trong phòng khách VIP của Patek Philippe, Trần Tư Vũ không để tâm những thiết kế đính đá quý của Patek Philippe mà chỉ xem năm chiếc đồng hồ qua mặt kính của tủ trưng bày.

Chúng được phân loại theo thứ tự:

Trong series 4948 có ba kiểu: 4948G-001, 4948G-010, 4948R-001.

Còn series 4937 thì có hai kiểu: 4937R-001, 4937G-001.

Trong số đó An Lương từng mua chiếc 4937R-001 tặng cho mẹ cậu là Tôn Hà, sau khi ưu đãi, giá còn tròn 50 vạn.

Dựa theo nguyên tắc đặt tên cho đồng hồ của Patik Philippe, G là đại biểu cho bạch kim, còn R là vàng hồng.

Trần Tư Vũ chọn chiếc 4948R-001, Patek Philippe chính thức yết giá cho chiếc này là 52,1 vạn, với thân phận khách SSVIP của An Lương tại Patek Philippe, hơn nữa hiện tại series 4948 cũng không phải đang hot, có khi còn có thể giảm giá.

Chiếc đồng hồ 4948R-001 này có lịch thường niên và lịch âm, mặt đồng hồ làm bằng trai ngọc môi đen đến từ Bali, vỏ đồng hồ màu vàng hồng, lại thêm mặt kính làm từ Saphir.

Vỏ đồng hồ nạm 347 viên kim cương, núm vặn đính 14 viên, dây đeo có 27 viên, nói chung đính nạm đủ loại kim cương, dây đeo là da cá sấu trắng phối hợp với mặt đồng hồ làm bằng trai ngọc môi đen càng làm toát lên nét tao nhã của hãng Patek Philippe.

“Anh Hướng, quẹt thẻ!” An Lương lấy thẻ ngân hàng đưa cho Hướng Khang.

Trong lúc Hướng Khang quẹt thẻ, An Lương đeo chiếc đồng hồ nạm kim cương - trai ngọc này cho Trần Tư Vũ.

Tuy rằng trước đó Trần Tư Vũ có nói là không cần nhưng sau khi đã được đeo lên tay cô vẫn cười một cái.

“Thích không?” An Lương dò hỏi.

Trần Tư Vũ khẽ gật đầu:” Có hơi nhẹ hơn em tưởng, rất tinh tế, trông đẹp lắm.”

“Thích là tốt rồi.” An Lương đáp lại.

Chỉ chốc lát sau Hướng Khang đã đem máy POS tới để cà thẻ, anh ta mở lời: “Anh An, vì anh là khách hàng VIP của bên chúng tôi nên bên chúng tôi có chiết khấu, tổng cộng là 50 vạn ạ.”

An Lương đáp lời: “ Cảm ơn.”

“Anh khách khí quá.” Hướng Khang vừa nói vừa quẹt thẻ.

An Lương chọn sử dụng Thẻ Hoàn Tiền Mua Sắm – Trung Cấp.

Tinh!

“ Chúc mừng kí chủ sử dụng Thẻ Hoàn Tiền Mua Sắm – Trung Cấp, số tiền được hoàn gấp 6 lần.”

“Chúc mừng kí chủ nhận được 300 vạn, số tiền hoàn lại lần này được Thị trường chứng khoán Nhật Bản cung cấp và do công ty đầu tư An Tâm chuyển khoản, nguồn tài chính này hoàn toàn hợp lý hợp pháp và có bằng chứng, mời ký chủ yên tâm sử dụng.”

Vậy nghĩa là chiếc Patek Philippe 4948R-001 này coi như được Patek Philippe cho không, đồng thời An Lương còn lời được 250 vạn?

Niềm vui dùng Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ – Trung Cấp thoáng cái tăng lên gấp bội!

Quá sảng khoái!

“Anh An, đây là một chút tâm ý của Patek Philippe chi nhánh Đế Đô chúng tôi, hy vọng anh sẽ thích.” Hướng Khang đưa tới hai hộp quà.

An Lương mở ra xem thử, là móc khóa và bút kí tên của Patek Philippe, An Lương đưa hết cho Trần Tư Vũ.

“Nè, món quà nho nhỏ cũng là của em luôn.”

Trần Từ Vũ cầm lấy, cô gắn móc chìa khóa vào chìa khóa chiếc BMW M8, còn cây bút ký tên thì một sinh viên đại học như cô lúc nào dùng cũng được.

An Lương và Trần Tư Vũ vừa mới rời khỏi cửa hàng Patek Philippe thì nhận được điện thoại của Lý Tồn Viễn.

“Alo, Tồn Viễn, mấy cậu đến rồi?” An Lương hỏi trước.

“An Lương, cậu với chị dâu ở đâu?” Lý Tồn Viễn hỏi lại.

“Bọn tôi vừa rời khỏi Patek Philippe, về ngay đây.” An Lương đáp.

Lý Tồn Viễn nói thêm: “ An Lương, anh đừng đến khách sạn Di Hanh, bọn tôi không có ở khách sạn Di Hanh đâu, Tiểu Cương mời bữa trưa, tôi phát định vị cho cậu, cậu cứ tới thẳng chỗ tôi.”

“Không thành vấn đề!” An Lương trả lời.

Hai người cùng cúp điện thoại thì An Lương đã nhận được định vị của Lý Tồn Viễn.

Tồn Viễn gửi định vị tới, Tiền Tiểu Cương chọn quán ăn khá gần khách sạn Di Hanh.

Khách sạn Di Hanh nằm bên cạnh công viên Địa Đàng mà Tiền Tiểu Cương đặt bàn ở quán bên cạnh công viên Địa Đàng, hai chỗ cách nhau không quá 5km, lái xe cũng không quá 8km.

“Em lái hay là để anh?” An Lương hỏi ý Trần Tư Vũ.

“Anh lái!” Trần Tư Vũ hờn dỗi : “ Từ hôm qua đến hôm nay anh đã hành em tận bốn lần em làm gì còn sức mà lái xe.”

An Lương cười nói: “Chỉ mới bắt đầu thôi!”

Tìm hiểu một chút song thiên phú đi được chứ?

Chhi nhánh tại Đế Đô của cửa hàng Patek Philipp ở cửa trước đường Nam số một, chỗ cần đến là đường Bắc số hai, khoảng cách hai chỗ này chưa tới 10 km.

Chưa tới 20 phút An Lương và Trần Tư Vũ đã tới chỗ hẹn, sau đó tìm được nhóm người Lý Tồn Viễn.

Tiền Tiểu Cương mở lời: “Lương ca, trưa nay tôi chuẩn bị cho cậu một bất ngờ.”

“Bất ngờ gì thế?” An Lương hỏi ngược lại.

“Nào nào nào, theo bọn tôi!” Tiền Tiểu Cương kêu gọi.

Vài phút sau, Tiền Tiểu Cương đã dẫn mọi người tới chỗ ăn cơm, cậu vô cùng phấn khởi nói: “Tèn ten! Là lẩu Trùng Khánh chính thống! Từ đầu bếp đến người thái rau đều đến từ Trùng Khánh, hơn nữa nguyên liệu cũng được xào ở Trùng Khánh rồi vận chuyển đến đây bằng đường hàng không.”

“Chọn quán này thấy thế nào?” Tiền Tiểu Cương hỏi.

“Tôi chỉ có thể nói, cậu bị bệnh à?” An Lương bất lực mà oán giận: “Tôi mới từ Trùng Khánh đến đây, bình thường tôi học ở Thiên Phủ, cậu nghĩ tôi thiếu cơ hội ăn một nồi lẩu thế này à?”

“…” Tiền Tiểu Cương cạn lời rồi.

Chương 346: Đánh giá kém?

Ở phụ cận công viên Địa Đàng, trước cửa nhà hàng lẩu Trùng Khánh Thánh Nguyên.

Tiền Tiểu Cương cũng đột nhiên cảm thấy sắp xếp của mình có vấn đề, một người Trùng Khánh như An Lương, lại còn là một người Trùng Khánh học tại Thiên Phủ, chẳng lẽ không có cơ hội ăn lẩu hay sao?

Vân Hải Dương đã ha ha cười to: “Không được rồi, không được rồi, tôi cười muốn điên rồi!”

“Cậu đang cười cái gì vậy?” Một giọng nữ vang lên.

An Lương theo tiếng động, nhìn thấy một cô gái cao chưa tới một mét sáu đang đứng bên cạnh Vân Hải Dương.

Lý Tồn Viễn giới thiệu: “Lương ca, để tôi giới thiệu với cậu một chút. Đây là Hồ Tiểu Ngư, là bạn nối khố của bọn tôi và cũng là thanh mai trúc mã của Vân Hải Dương.”

“Câm miệng!” Hồ Tiểu Ngư phỉ nhổ: “Tôi và các cậu, người nào không phải là thanh mai trúc mã?”

Vân Hải Dương vội vàng tán thành: “Đúng, đúng, đúng, chúng ta từ nhỏ đều quen biết Hồ Tiểu Ngư.”

“Vậy là khi ở trung học, cậu đã gạt tôi?” Hồ Tiểu Ngư đáp lại.

An Lương trực tiếp cười cười, khoảng thời gian quỵt nợ một trăm tệ cả năm trời kia, cái lịch sử đen này là rửa không trôi được đi.

“Xin chào, anh An Lương, tôi tên là Hồ Tiểu Ngư, rất vui được gặp.” Hồ Tiểu Ngư vừa tự giới thiệu vừa đưa tay ra làm động tác bắt tay.

An Lương đáp: “Chào em gái Hồ Tiểu Ngư, tôi cũng muốn bắt tay với cô lắm, khổ nỗi cô gái nhà tôi lại hay ghen. Đến đây, để tôi giới thiệu mọi người với nhau nào. Đây là cô chủ Trần Tư Vũ nhà chúng tôi, hai người kết thân với nhau đi.”

Trần Tư Vũ hào phóng bắt tay Hồ Tiểu Ngư, cô rất hài lòng với cách xử lý của An Lương: “Chào cậu.”

“Oa, chị gái này, chị thật xinh đẹp nha!” Hồ Tiểu Ngư cảm thán.

An Lương tranh thủ xem xét thông tin của Hồ Tiểu Ngư một chút.

Hồ Tiểu Ngư:

Tuổi: 20

Chiều cao: 1m58

Cân nặng: 44kg

Giá trị nhan sắc: 68

Dáng người: 70

Đặc thù: 99

Thiện cảm: 69

Chiều cao quả thật chưa tới một mét sáu!

Giá trị nhan sắc cao hơn người bình thường một chút, thuộc loại con gái được cưng chiều.

Nhìn chung là trong một lớp, ngoại trừ hoa khôi, còn lại là một vài “tiểu hoa khôi” có nhan sắc hơn các bạn học nữ bình thường khác đi.

Về phần dáng người...

Đánh giá 70 điểm, nếu trong trò đấu địa chủ, có lẽ là một cặp A, muốn còn không được?

Đánh giá đặc thù tới 99 điểm!

Đây là tiết tấu muốn bùng nổ mà!

Nghĩ đến đây cũng có thể hiểu, gia cảnh của người này không hề đơn giản, sự giáo dục nhận được từ khi còn nhỏ và nền tảng mà cô ấy có được khiến cô ấy không cần thiết phải thỏa hiệp cái gì đi?

Độ thiện cảm chỉ có 69 cũng có thể hiểu được. Nếu An Lương và ba người Lý Tồn Viễn không phải là bạn bè chí cốt, e là độ thiện cảm của Hồ Tiểu Ngư còn phải thấp hơn nữa.

Trong nhà hàng lẩu Thánh Nguyên, An Lương phỉ nhổ: “Cương Tử, chúng ta không đề cập tới nhà hàng Michelin, dù gì cũng phải có Ngọc Trai Đen chứ?”

Tiền Tiểu Cương lập tức phỉ nhổ: “Ngọc Trai Đen có độc!”

“Hả?” An Lương khó hiểu.

Không phải giải Ngọc Trai Đen là Michelin của nước Hạ sao?

“Ngọc Trai Đen do Đế Đô của chúng ta bình chọn đều là hàng bịp bợm, đều là lừa gạt hết người này tới người người khác.” Tiền Tiểu Cương phỉ nhổ.

Vân Hải Dương nói tiếp: “Tôi nhất định đồng ý với quan điểm này. Hãy lấy “đời người nhất định phải thử một lần” – Ngọc Trai Đen Tam Toàn làm ví dụ. Ở Đế Đô chúng ta chỉ có một nhà hàng, là Đại Đổng ở phía bên kia Sân vận động Công Nhân, vịt quay mà chế biến thành hamburger vịt, thật sự là bôi đen vịt quay Đế Đô của chúng ta!”

Lý Tồn Viễn không nhịn được mà phỉ nhổ: “Thực sự là quá lừa đảo rồi!”

Tiền Tiểu Cương tiếp lời: “Chúng ta lại phải nói đến nhà hàng Mirazur được mệnh danh là “ngày kỷ niệm phải ăn” của Ngọc Trai Đen Nhị Toàn. Nhà hàng này là tiêu chuẩn của những kẻ giết người bên ngoài!”

“Mặc dù nằm trong khách sạn Shangri-La, nhưng khách sạn Shangri-La được khai trương vào những năm 80 của thế kỷ trước. Dù đã được cải tạo vào năm 2008 nhưng vẫn còn kém xa so với đẳng cấp của những khách sạn xa hoa như khách sạn Éclat.” Tiền Tiểu Cương nói tiếp.

“Nhà hàng Mirazur ở trong khách sạn Shangri-La, cũng giống như tên của nó, bình thường lượng khách quý chiếm 30%, trừ bỏ những ngày lễ ra, nó cái gì cũng không phải?” Tiền Tiểu Cương phỉ nhổ.

Lý Tồn Viễn tán thành: “Dù sao thì người dân địa phương ở Đế Đô chúng tôi căn bản sẽ không đi.”

Vậy là người bên ngoài trúng chiêu rồi đi?

Đã bảo là Hương Cung cao-to-sang mà?

Đã bảo Mirazur lớn mạnh nhất mà?

“Vì vậy, các cậu là người dân địa phương ở Đế Đô, dẫn một người Trùng Khánh như tôi đi ăn lẩu đặc sản Trùng Khánh ở Đế Đô các cậu à, lại khoe khoang với tôi là đầu bếp nhà hàng các cậu đến từ Trùng Khánh, gia vị nấu lẩu cũng đến từ Trùng Khánh, tôi cảm ơn các cậu!”An Lương cật lực phỉ nhổ.

Trần Tư Vũ cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

Vấn Hải Dương trả lời: “ Vậy tối nay chúng ta sắp xếp một chút, đến tiệm ăn mà người bản địa thường lui tới đi?”

“Vịt quay à?” An Lương đáp lại.

“Vịt quay cũng được. Chúng ta đến Kinh Nhã Đường đi. Đẳng cấp của cửa hàng này thực sự rất cao, kể từ khi mở cửa vào năm 2013, nó hoàn toàn dựa vào truyền miệng mà nổi tiếng. Càng quan trọng hơn là nhà hàng của bọn họ sau khi nhận được đánh giá một sao Michelin cũng vẫn bình thản, được nhà nước tuyên truyền lại không cố ý nhắc tới sự kiện này, cũng không có chuyện tăng giá hay gì cả, một phần ăn hai người chỉ có 328 tệ, cậu có dám tin không?” Vân Hải Dương cảm thán nói.

“Thật thú vị! Là Michelin rồi, vẫn không tăng giá sao?” An Lương cảm thán.

“Thật sự không có tăng giá, vì thế danh tiếng thật sự bùng nổ rồi!” Vân Hải Dương đáp lại.

“Được rồi, vậy buổi tối thu xếp đi đến đó. Buổi chiều chúng ta bàn chuyện chính đi. Chuyện này có lẽ phức tạp hơn chúng ta tưởng!” An Lương thở dài một hơi.

Gia tộc nhà họ Vương chủ động giải quyết chuyện của nhà họ Giả ở Tây Sơn, nhưng đó không phải là biểu hiện nhượng bộ An Lương!

Chương 347: Xin hỏi, bạn trai keo kiệt thì phải làm sao?

Bên trong phòng riêng của quán lẩu Thánh Nguyên.

Đối với vấn đề của nhà họ Giả, An Lương có hơi ngập ngừng một chút: “Ăn uống trước đã, sau đó buổi chiều sẽ bàn bạc về vấn đề này, tối đến sẽ sắp xếp ở Kinh Nhã Đường.”

Vân Hải Dương tiếp lời: “Không thành vấn đề.”

Tiền Tiểu Cương ngồi bên trái An Lương, mắt liếc qua cổ tay trái của cậu.

“Lương ca! Sao cậu lại đổi thế!” Tiền Tiểu Cương kêu lên đầy kinh hãi.

“Hả?” An Lương cảm thấy có chút khó hiểu.

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Tiền Tiểu Cương.

Tiền Tiểu Cương cảm thán: “Lần trước Lương ca đeo chiếc đồng hồ Patek Philippe 5270R-001, thế mà lần này lại đổi sang một chiếc khác. Lúc đầu tôi cứ tưởng là chiếc Armani Star màu đen, nhưng mà giờ nhìn gần mới biết là chiếc 6002G-010.”

Nói đến đây, Tiền Tiểu Cương dò hỏi: “Chiếc đồng hồ này rất khó đặt nhỉ? Mà giá còn hơn một nghìn vạn.”

An Lương cũng không giấu giếm nói: “Tôi thuộc nhóm khách hàng tiềm năng của Patek Philippe, trong nội bộ công ty thì tương đương với mức SSVIP, chiếc này có thể mua trực tiếp từ kho, chỉ có điều giá hơn 1700 vạn.”

“Thật ghen tỵ với cậu!” Tiền Tiểu Cương thở dài một hơi, “Vốn dĩ tôi không thích đồng hồ, nhưng cảm thấy chiếc Patek Philippe này rất hợp mắt.”

Vân Hải Dương liếc mắt qua chiếc đồng hồ Rolex hơn tám mươi vạn màu xanh băng của mình rồi bắt đầu phàn nàn: “Rolex của tôi rởm quá, tôi cũng muốn có một chiếc Patek Philippe cơ.”

Lý Tồn Viễn cũng than thở: “Tôi khổ quá mà! Nếu biết trước Lương ca là khách SSVIP của Patek Philippe, tôi còn đi xếp hàng đặt mua làm gì. Tôi định mua một chiếc Armani Star màu xanh, kết quả là đợi tận hai năm vẫn chưa mua được, nhân viên bên đó còn bảo tôi chuẩn bị tâm lý chờ thêm ba năm nữa.”

“Thật trùng hợp, tôi cũng định mua một chiếc màu xanh, mới đặt hàng ở Ma Đô, khoảng chừng hai ngày nữa hàng sẽ về.” An Lương cười nói tiếp: “Hay tôi nhường lại cho cậu?”

“Vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa!” Lý Tồn Viễn thẳng thắn đáp lại.

“Nói thực thì tôi cảm thấy dòng Armani Star cũng bình thường, tôi thích những chiếc bản giới hạn hơn.”

Về phần chiếc đồng hồ nữ Armani Star màu xanh 7140G- 001 này ư?

Đương nhiên sẽ do đích thân An Lương đi lấy!

Nó vốn dĩ là quà của An Lương tặng cho Tôn Hà, vì thế cho dù giá cả là bao nhiêu, Lý Tồn Viễn cũng không cần thanh toán.

Bữa lẩu vị Thịnh Khánh này, trừ An Lương ra thì ai cũng ăn đến quên trời đất. An Lương cảm thấy hương vị ở đây tương đối phổ thông, nếu như bán ở Trùng Khánh thì cũng sẽ chỉ là quán ăn bình dân vệ đường, không đáng ghé qua.

Sau gần hai tiếng ăn uống, bữa lẩu này chính thức kết thúc.

An Lương vỗ vai Trần Tư Vũ, đưa một chiếc thẻ ngân hàng qua: “Tư Vũ, buổi chiều em đưa Tiểu Ngư đi dạo phố, làm móng gì đó, mấy người bọn anh muốn đi đặt phòng khách sạn.”

Trần Tư Vũ liếc nhìn An Lương.

An Lương không nói nhiều lời, nhét tấm thẻ ngân hàng vào tay cô: “Mật mã 6 số là ngày sinh nhật của em.”

Sau khi biết mật khẩu là sinh nhật mình, Trần Tư Vũ mới nhận thẻ: “Được rồi! Em sẽ đưa Tiểu Ngư đi, để mấy người các anh đi đặt phòng.”

Tiểu Ngư nhìn thấy hành động của An Lương, tức giận nhìn về phía Vân Hải Dương : “Vân Hải Dương, anh tự xem lại bản thân đi, anh có biết xấu hổ không, nhìn xem anh Lương làm thế nào.”

Vân Hải Dương vẻ mặt ngơ ngác. Mối quan hệ giữa An Lương và Trần Tư Vũ là gì?

Anh và Hồ Tiểu Ngư có quan hệ gì với nhau?

Hơn nữa vẻ bề ngoài của Trần Tư Vũ như thế nào, Hồ Tiểu Ngư cô có chỗ nào như người ta không?

Thật sự không biết soi gương sao?

Đương nhiên những lời này Vân Hải Dương cũng không dám nói ra, cậu cười khổ: “Hồ Tiểu Ngư, kia là chị dâu, còn hai chúng ta không là gì của nhau cả.”

“Chúng ta là thanh mai trúc mã!” Hồ Tiểu Ngư đáp lại.

“...” Vân Hải Đường nghẹn lời, cậu vừa nói tất cả mọi người đều là thanh mai trúc mã, giờ đổi ý còn kịp không?

“À, Lương ca, cho em mượn chìa khóa xe một chút, cả người bị ám mùi lẩu, em và Tiểu Ngư muốn về trước tắm rửa, tiện thể thay luôn quần áo.” Trần Tư Vũ nói.

An Lương đưa chìa khóa xe qua chỗ Trần Tư Vũ, sau đó bổ sung thêm một câu: “Em sắp xếp cho Tiểu Ngư xong thì hai người cứ mua bất cứ thứ gì mình thích nhé!”

Hồ Tiểu Ngư lập tức cảm ơn: “Cảm ơn Lương ca!”

“Chà chà, cô cảm ơn sai người rồi. Tôi chỉ mượn hoa hiến Phật mà thôi!” An Lương đáp lại: “Bốn người chúng ta lát nữa sẽ đàm phán chuyện làm ăn, cô tiêu tiền, tôi sẽ đòi Hải Dương gấp 10 lần.”

“...” Vân Hải Dương câm nín nhìn An Lương, người này là ma quỷ à?

“Ha ha ha ha ha!” Tiền Tiểu Cương cũng không nhịn được mà cười to.

Lý Tồn Viễn cũng bật cười: “Tôi thấy không có vấn đề gì cả. Vân Hải Dương, cậu chịu chảy chút máu cho Tiểu Ngư mua sắm thỏa thích cũng coi như là giải quyết ân oán hồi trung học, thấy thế nào?”

Vân Hải Dương móc ra một tấm thẻ, đưa nó cho Tiểu Ngư: “Hồ Tiểu Ngư, chúng ta phải nói rõ ràng đã, sau lần này cậu không được nhắc lại chuyện cấp hai tôi nợ cậu 100 tệ nữa.”

“Được!” Hồ Tiểu Ngư không chút khách khí mà nhận lấy, “Mật mã?”

“Sáu số sáu, báo tử!” Vân Hải Dương thẳng thắn trả lời: “Phải biết kiềm chế, đây là toàn bộ gia tài của tôi, tổng cộng chưa đến 100 vạn, cậu đừng có mà tiêu hết, tôi còn phải tiêu cho đến tận quốc khánh năm sau đấy.”

Tiền Tiểu Cương lại nở nụ cười: “Không hổ là cậu! Keo kiệt hết sức!”

Cái con quỷ keo kiệt Vân Hải Dương này, chả trách không tìm được bạn gái.

An Lương cũng không nhịn được mà lắc đầu mấy cái, cậu nhìn thấy rất rõ ràng tình cảm mà Hồ Tiểu Ngư dành cho Vân Hải Dương, còn cố ý tạo cơ hội cho họ! Kết quả là lại bị Vân Hải Dương phá hỏng.

Haizz.

Xin hỏi bạn trai keo kiệt thì phải làm sao?

Thôi bỏ đi!

Còn chưa phải là bạn trai mà !

An Lương: Mấy người có keo kiệt không?

Chương 348: Giá trị của nhà họ Giả

Gã Vân Hải Dương này!

An Lương nói bản thân không cứu nổi, Hồ Tiểu Ngư thể hiện rõ ràng như vậy, kết quả vẫn không hiểu?

Đây là cố tình giả ngu?

Cũng không giống giả ngu, có lẽ là keo kiệt mà thôi!

Trần Tư Vũ và Hồ Tiểu Ngư đi rồi. Hai người chuẩn bị đến tắm tại khu căn hộ quốc tế Vân Cảnh, sau đó cùng nhau đi mua sắm. Tất cả lịch trình Hồ Tiểu Ngư đã nghĩ xong rồi, chắc chắn phải cà sạch thẻ của Vân Hải Dương mới thôi!

Vân Hải Dương nhìn theo bóng lưng rời đi của Hồ Tiểu Ngư, cảm thán: “Tôi đột nhiên có dự cảm, tám mươi vạn trong thẻ chắc chắn một xu cũng không còn.”

Lý Tồn Viễn bực bội nói: “Trưa nay chúng ta có uống rượu đâu, cậu cố tình giả ngu?”

Tiền Tiểu Cương thay Vân Hải Dương trả lời: “Tôi hiểu rồi, Hải Dương cậu ấy không phải là không hiểu mà là cậu ấy có vướng bận.”

Vân Hải Dương im lặng một lúc mới gật đầu khẳng định: “Mấy cậu nói xem nếu tôi và Hồ Tiểu Ngư đến với nhau, tôi còn có thể đi ăn chơi à?”

An Lương tức giận mắng: “Im miệng, đồ tồi tệ!”

“Vừa mở miệng nói chuyện đã thấy là một gã cặn bã rồi!” Lý Tồn Viễn cũng nói.

Tiền Tiểu Cương cười ha ha: “Hải Dương à, quay đầu là bờ, tôi thấy Hồ Tiểu Ngư cũng rất tốt.”

“Tốt sao cậu không theo đuổi?” Vân Hải Dương mắng ngược lại.

“Từ nhỏ Hồ Tiểu Ngư đã thích cậu, cậu cố tình giả ngu đúng không?” Tiền Tiểu Cương bực bội nói.

An Lương thở dài một hơi: “Dù sao cũng là một gã đàn ông cặn bã, để cho Hải Dương tự mình xử lý đi. Khách sạn bên kia bố trí đến đâu rồi?”

“Ổn rồi!” Tiền Tiểu Cương đáp: “Tôi đã đặt trước một phòng party có bể bơi cực lớn rồi, có muốn gọi thêm mấy cô em không?”

“Đừng đừng đừng, Trần Tư Vũ nhà tôi tính hay ghen lắm, hôm qua lúc nói chuyện với vài người bạn cô ấy còn kiểm tra xem đó là ai, cậu cảm thấy cô ấy biết sẽ tha cho chúng ta sao?” An Lương cảm thán.

Vân Hải Dương thở dài nói: “Nếu như tôi và Hồ Tiểu Ngư đến với nhau, vậy An Lương hôm nay chính là tôi của ngày mai!”

Nghe vậy An Lương cố gắng nhẫn rồi lại nhịn, mình là người đàn ông tốt, phải phóng khoáng lên.

Nửa giờ sau, nhóm bốn người đã tới khách sạn Di Hanh, lúc ở đại sảnh báo tên, nhân viên công tác lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, bốn gã đàn ông vào phòng party bể bơi làm gì?

Hình ảnh quá kích thích rồi!

Trong phòng party bể bơi, Tiền Tiểu Cương là người đầu tiên nói chuyện: “Lương ca nhanh nói đi, chúng ta giải quyết nhà họ Giả thế nào?”

“Những tư liệu liên quan đến nhà họ Giả mà mọi người điều tra được đâu, tôi phải xem sau đó mới xác định bước tiếp theo được.”

Tiền Tiểu Cương lôi một tập giấy từ trong chiếc cặp đưa cho An Lương: “Tất cả đây, bao gồm tin tức về thành viên nhà họ Giả, hồ sơ đen từ trước đến nay và tình huống tài sản nhà họ Giả.”

Lý Tồn Viễn cũng cầm ra một túi văn kiện: “Tôi chủ yếu điều tra mạng lưới quan hệ của nhà họ Giả, bất kể là đối thủ cạnh tranh cho đến những kẻ thù trước kia hay là mấy nhà có quan hệ tốt với nhà họ Giả.”

Vân Hải Dương cũng nói: “Bên tôi thì không có tin tức gì đáng tin cả.”

An Lương xem xét tài liệu của Tiền Tiểu Cương trước, cậu nhanh chóng lướt nhìn mục tài sản, gần năm phút sau cậu đã tìm được tin tức bản thân muốn.

Nhà họ Giả có một khu mỏ trên Tây Sơn Linh Khúc, đồng thời cũng nắm trong tay quyền khai thác khu mỏ đó. Nhưng hạng mục chưa kịp tiến hành đã gặp phải trở ngại.

An Lương dùng bút khoanh tròn lên đoạn tin tức tốt này, sau đó đưa cho Lý Tồn Viễn: “Mọi người xem tin tức tốt này trước đã, chờ tôi xem tiếp tư liệu Tồn Viễn đem đến.”

An Lương xem xét tư liệu Lý Tồn Viễn đem đến, cũng dùng bút khoanh lại tin tức về ba người Lý Tồn Viễn tra được.

Tiền Tiểu Cương nhẹ giọng nói: “Tin tức này tôi cũng đã xem qua, lúc đó nhân viên điều tra nói rằng quyền khai thác khu mỏ ở Linh Khúc hình như không phải của nhà họ Giả, chỉ là do bọn họ đại diện mà thôi.”

“Có vấn đề sao?” Vân Hải Dương không hiểu.

Lý Tồn Viễn gật đầu khẳng định: “Đương nhiên là có vấn đề!”

“Quả thật là có vấn đề.” An Lương cũng khoanh một vòng tròn lên bản tư liệu Lý Tồn Viễn đem đến: “Mọi người nhìn xem, nhà họ Giả ở Tây Sơn, nhà họ Vương ở Đế Đô, thêm tập đoàn Phúc Hải và khu vực Linh Khúc. Mọi người đã đoán ra được đáp án chưa?”

Tập đoàn Phúc Hải là một tập đoàn chuyên khai thác mỏ, mặc dù quy mô không quá lớn nhưng rất có tính chuyên nghiệp, chủ yếu khai thác một vài khu mỏ nhỏ và vừa.

“Trong tư liệu của Lý Tồn Viễn cung cấp, chúng ta nhanh chóng phát hiện ra nhà họ Vương chủ động liên lạc với nhà họ Giả, mục đích Vương Thụy qua Tây Sơn học có lẽ là để tiện liên lạc với nhà họ Giả.” An Lương nói ra tin tức bí mật của hệ thống cung cấp.

Nhưng thông qua những gì cậu vừa nói khiến mọi người có cảm giác như mọi thứ đề là do cậu tự mình phân tích ra.

“Chúng ta xem lại tình huống của nhà họ Vương một chút, tập đoàn Phúc Quý của nhà họ Vương chuyên kinh doanh về vàng bạc, các cậu còn chưa đoán được đáp án?” An Lương nhắc nhở.

Khuôn mặt Lý Tồn Viễn dần trở nên nghiêm trọng: “Nhà họ Giả phát hiện mỏ vàng ở Linh Khúc Tây Sơn?”

“Khả năng rất lớn là như vậy!” An Lương khẳng định nói.

Thực tế tin tức này đã được hệ thống xác định hoàn toàn chính xác.

Tiền Tiểu Cương đột nhiên hiểu ra nói: “Cho nên lần này nhà họ Vương không phải thật sự chịu yếu thế đối với nhà họ Giả, mà là muốn hoàn toàn đá văng nhà họ Giả đi, sau đó chiếm toàn bộ à?”

Vân Hải Dương hỏi: “Nếu mỏ vàng thuộc quyền quản lý của nhà họ Giả, chẳng phải chúng ta sẽ không đoạt được à?”

Chương 349: Đương nhiên là có lợi ích lớn!

Theo tình hình của Hạ Quốc, nếu mỏ vàng thuộc quyền quản lý của nhà họ Giả, chỉ cần họ có giấy tờ chính thức đầy đủ hết, thì ngay cả ba nhà họ Lý, Vân và Tiền hợp lại cũng không thể giành được.

“Câu hỏi này của cậu rất hay!” An Lương khen ngợi Vân Hải Dương.

“Trong tình huống bình thường, chúng ta chắc chắn động tay không được. Cho dù nguồn vốn của ba người các cậu có mạnh đi nữa cũng không thể nào dùng quyền thế giành lấy được ở trong thời đại này” An Lương giải thích.

Ba người Lý Tồn Viễn cùng nhau gật đầu.

Thời đại đổi mới rồi!

“Ban đầu tôi điều tra nhà họ Giả, phát hiện ra vấn đề ở khu vực Linh Khúc, sau đó đoán rằng khu vực Linh Khúc có khả năng chứa mỏ vàng. Sau khi điều tra thêm, tôi cảm thấy rằng khả năng có mỏ vàng ở khu vực Linh Khúc là rất cao.” An Lương giải thích.

“Vốn dĩ chuyện này chỉ có thể chứng minh nguyên nhân vì sao nhà họ Vương và nhà họ Giả lại hợp tác với nhau. Dù sao thì nhà họ Vương cũng kinh doanh vàng, nhà họ Giả lại phát hiện ra mỏ vàng, hai bên hợp tác là đương nhiên.” An Lương nói tiếp.

“Nhưng vấn đề tới rồi đây!” An Lương đập tay: “Trước kia, thái độ của Vương Thụy đối với Giả Đức Văn chắc chắn không phải là thái độ đối tác. Thái độ của Vương Thụy rõ ràng là muốn đẩy Giả Đức Văn vào hố lửa.”

Ba người Lý Tồn Viễn lại gật đầu.

Nếu không có Vương Thụy, e rằng Giả Đức Văn sẽ không bị tiễn lên đường đúng không?

“Nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở bước này, tôi sẽ không nghĩ nhiều.” An Lương giải thích, trước đó cậu đã xem xét cẩn thận thông tin phần thưởng đặc biệt do hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cung cấp, là vì cậu nghĩ không ra đáp án.

“Sau đó nhà họ Vương chủ động ra tay với nhà họ Giả, cuối cùng tôi cũng nhận ra một vấn đề!” An Lương phân tích: “Tập đoàn kinh doanh vàng Phúc Quý của nhà họ Vương có giá trị thị trường hơn 200 ức, nhà họ Vương lại là một gia tộc có danh tiếng lẫy lừng ở Đế Đô, ít nhất cũng ngang hàng với ba nhà các cậu nhỉ?”

“Đúng.” Lý Tồn Viễn gật đầu.

Tiền Tiểu Cương cũng gật đầu: “Nếu không phải như thế, tôi đã dẫn Vương Nhị Cẩu đánh cho mẹ cậu ta cũng nhận không ra rồi.”

Vân Hải Dương cũng đồng ý.

“Theo tình huống của nhà họ Vương, bọn họ dựa vào cái gì đế chiếm lấy nhà họ Giả, dùng cách chịu thua để lấy lòng sao?” An Lương cười chế nhạo: “Không thể nào! Có một số chuyện, người ta tuân thủ luật chơi, thì cậu cũng phải tuân thủ luật chơi. Chỉ khi phá vỡ quy tắc, thì mới có thể dùng cách tương tự để đáp trả.”

Nếu Giả Đức Văn phá vỡ quy tắc, An Lương có thể phá vỡ quy tắc, đáp trả một cách giận dữ.

Nếu An Lương chủ động phá quy tắc thì sao?

Xin lỗi!

Các ông lớn của Đế Đô đó cũng sẽ dùng cách giống như vậy để đáp trả!

Tuân thủ các quy tắc là giúp cả hai bên. Nếu một bên không tuân thủ quy tắc, còn mong muốn bên kia phải tuân thủ quy tắc à?

Trước tình hình này, An Lương không ngây thơ nghĩ rằng nhà họ Vương đang chịu thua để lấy lòng.

“Cậu nói như vậy, tôi cũng hiểu được vấn đề rồi.” Lý Tồn Viễn trả lời.

An Lương không thừa nước đục thả câu, tiếp tục giải thích: “Khi chúng ta nắm giữ đủ thông tin tình báo, chúng ta sẽ tiến hành phân tích toàn diện.”

“Bởi vì mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân, những hành động không hợp lý xảy ra điều tồn tại lý do không muốn người khác biết được. Trong tất cả các lý do, lợi ích là lý do lớn nhất.” An Lương tiếp tục phân tích.

“Vì vậy chúng ta giả thiết rằng nhà họ Vương có thể đạt được lợi ích. Nếu họ có thể đạt được lợi ích, vậy lợi ích lớn nhất chắc chắn là mỏ vàng ở khu vực Linh Khúc. Nó hoàn toàn phù hợp với tập đoàn bán vàng Phú Quý của nhà họ Vương.” An Lương giải thích.

Lý Tồn Viễn cau mày: “Nhà họ Vương cũng không thể dùng quyền lực để giành lấy.”

“Nếu quyền sở hữu mỏ vàng vốn không thuộc nhà họ Giả thì sao?” An Lương đưa ra một giả thuyết khác.

Cả ba người Lý Tồn Viễn kinh ngạc nhìn An Lương, bọn họ chợt nhớ tới thông tin trước đó, nhà họ Giả chỉ có quyền đại diện cho mỏ vàng đó.

Quyền đại diện không phải là quyền sở hữu!

Nếu không phải thông tin do hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cung cấp, An Lương cũng không dám tin sự việc này lại phức tạp như vậy.

“Sau khi phát hiện ra vấn đề, tôi đã sắp xếp chuyên gia xâm nhập điều tra, kết quả phát hiện ra một chuyện gây sốc. Người sở hữu mỏ vàng này là nhà họ Hoàng ở khu vực Linh Khúc, nhà họ Hoàng này ban đầu là một xưởng nhỏ khai thác nguồn năng lượng, bọn họ được quyền khai thác vàng ở khu vực Linh Khúc.” An Lương giải thích sự tình.

“Sau đó nhà họ Giả thông qua một số hoạt động, yêu cầu nhà họ Hoàng giao mỏ vàng cho nhà họ Giả, nhà họ Hoàng chỉ chia tiền lãi. Tôi đoán nhà lão Vương cũng phát hiện ra chuyện như vậy nên muốn bỏ nhà họ Giả sang một bên, thẳng thừng hợp tác cùng nhà họ Hoàng, thậm chí còn nghĩ cách chiếm đoạt nhà họ Hoàng, đúng không?” An Lương thở dài.

Cậu cũng không nói ra hết thông tin, suy cho cùng câu chuyện này là kiểu “mang ngọc có tội”, thật khiến cho người ta cảm thấy thương cảm!

“Tôi hiểu rồi An Lương, ý của cậu là chúng ta cùng tranh đoạt với nhà họ Vương. Chúng ta cùng hợp tác với nhà họ Hoàng để trừ khử nhà họ Vương sao?” Tiền Tiểu Cương nói rõ hơn.

Lý Tồn Viễn suy nghĩ thêm rồi hỏi: “Trữ lượng và chất lượng của mỏ vàng này như thế nào? Nó sẽ mang lại bao nhiêu lợi ích vậy?”

“Tình hình cụ thể không rõ lắm, nhưng nhà họ Hoàng đã bỏ ra một cái giá lớn, nhà họ Giả cũng bỏ ra một cái giá lớn, nhà họ Vương cũng vậy. Tôi tin rằng trong đó có lợi ích rất lớn, các cậu có muốn góp chung không?” An Lương hỏi.

Lý Tồn Viễn gật đầu: “Góp thì nhất định phải góp rồi, nhưng nếu lợi ích quá lớn, chúng ta có nên kéo thêm đồng minh không?”

Tiền Tiểu Cương trả lời: “Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể chịu đựng được!”

Vân Hải Dương cũng khẳng định, nói: “Nếu là vấn đề về mỏ vàng, ba nhà chúng ta phải dốc toàn lực đối phó, cũng không phải một mình chúng ta có thể chiến đấu anh dũng.”

Lý Tồn Viễn im lặng một lúc rồi gật đầu khẳng định: “Nếu nó thực sự là một mỏ vàng và có dính đến lợi ích khổng lồ, lần này chúng ta không phải chiến đấu một mình, ba nhà chúng ta sẽ dồn toàn lực đầu tư vào.”

Chương 350: Hợp tác cùng thắng, tách ra cùng bại!

Bên trong phòng tiệc tùng có bể bơi của khách sạn Di Hanh, An Lương gần như nói ra toàn bộ thông tin thương mại và thông tin bí mật được thưởng từ Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng một cách hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Tiền Tiểu Cương nói: “An Lương, lần hợp tác này ba nhà chúng tôi sẽ toàn lực đầu tư vào, vậy chuyện mỏ vàng này, cậu nghĩ lợi ích lần này nên chia thế nào đây?”

Tiền Tiểu Cương lại bổ sung: “Cho dù là nhà họ Tiền, hay là Tồn Viễn hoặc Vân Hải Dương, mỗi người chúng tôi đều có một nhóm tài nguyên khổng lồ đằng sau. Nhưng tiếng nói của ba người chúng tôi có hạn, để bảo vệ lợi ích của cậu, tốt nhất chúng ta nên quyết định việc chia lợi ích trước.”

Vân Hải Dương tán thành: “Đúng vậy, những cơ hội kiếm tiền trước đây đều là do Lương ca để mắt đến chúng tôi, nhanh chóng đưa chúng tôi bay cao. Lần hợp tác này, nếu muốn động vào mỏ vàng, nhất định phải có sự can thiệp của nguồn tài lực đằng sau chúng tôi.”

“Nếu không giải quyết vấn đề trước, lỡ đâu xảy ra xung đột, tôi không muốn gặp tình huống như vậy.” Vân Hải Dương thở dài nói.

Lý Tồn Viên nhìn An Lương nói: “An Lương, cậu có ý kiến gì?”

An Lương mỉm cười trả lời: “Nghiêm túc mà nói, chuyện này tôi chỉ lo lắng về chuyện mà Hải Dương nói thôi. Quan hệ giữa mọi người đều tốt, thật sự thì ai cũng kiếm được nhiều tiền. Nếu lại vì một lần hợp tác mà trở mặt thành thù hay gì đó thì hoàn toàn không cần thiết.”

Ba anh em Đế Đô gật đầu đồng ý.

“Vì vậy dù có bao nhiêu lợi ích thì bốn người chúng ta cũng chia đều cho nhau. Tôi biết rõ làm như vậy tôi sẽ chiếm lời, bởi vì ba nhà các cậu sẽ phải chi trả rất nhiều tài lực, nhưng tôi chỉ nói hai điểm...” An Lương giơ ngón trỏ và ngón giữa ra nói.

Nếu thực sự chia đều, mỗi nhà một phần tư thì An Lương thực sự chiếm được lợi lớn.

“Thứ nhất, lợi ích trong tay tôi rất có thể sẽ được chia cho nhà thứ năm. Về phần có được chia hay không và chia bao nhiêu thì còn tùy thuộc vào tình hình cụ thể của nhà thứ năm.” An Lương giải thích.

“Các cậu đều có thể đoán được, nhà thứ năm là nhà họ Hoàng. Tôi phụ trách đối phó với nhà họ Hoàng và thuyết phục nhà họ Hoàng thu lại quyền của nhà họ Giả, sau đó giao cho chúng ta.” An Lương giải thích.

“Điều thứ hai, tôi có thể khiến nhà họ Hoàng tự nguyện đem quyền khai thác mỏ vàng của khu vực Linh Khúc đầu tư vào “Hiệp hội Lợi ích” mà chúng ta đã thành lập. Từ đó, chúng ta có thể hoàn toàn có được quyền khai thác, thay vì chỉ được ủy quyền như nhà họ Giả.” An Lương giải thích về vai trò của mình.

“Về vấn đề bảo đảm lợi ích của chúng ta, tôi rất cảm kích vì sự tin tưởng của các cậu dành cho tôi, nhất là khi không có bất kỳ chứng cứ bảo đảm gì, các cậu cũng dám giao tiền vốn cho tôi.” An Lương cảm kích nói.

Lý Tồn Viễn trả lời: “Lần này thì khác, lần này không chỉ có chúng ta, mà còn có thế lực phía sau, cho nên tốt nhất phải có kế hoạch hoàn hảo. Suy cho cùng, chặn triệt để những kẽ hở, không có cám dỗ sẽ không phạm sai lầm.”

Tại sao mọi người lại mắc sai lầm?

Vì có cơ hội mắc sai lầm!

Nếu không có cơ hội để mắc sai lầm thì sao có thể mắc sai lầm chứ?

Cơ hội còn không có, làm sao có thể mắc sai lầm đúng không?

Vân Hải Dương tán thành: “Tôi đồng ý!”

Tiền Tiểu Cương gật đầu khẳng định: “Phải như thế, tạm thời chúng ta sẽ giữ bí mật chuyện này, không nói với gia đình trong thời gian này. Chúng ta sẽ nói với gia đình khi An Lương có một kế hoạch hoàn hảo.”

Mấy người anh em này thật thú vị!

An Lương giải thích: “Quả thực có một kế hoạch cũng rất được, như tôi vừa mới nói, hãy để nhà họ Hoàng đưa quyền khai thác và một loạt các thủ tục về khoáng sản vào một công ty với hình thức là tài sản. Tôi sẽ trích ra một phần của tôi đưa cho anh ta, như vậy chúng ta có thể có toàn bộ quyền sở hữu đối với khu vực Linh Khúc.”

“Chuyện này… mặc dù trước đó cậu có nói cậu có thể làm được, nhưng tôi nghĩ có vẻ khó đúng không?” Lý Tồn Viễn nói.

“Nếu như các cậu tiến hành điều tra sâu hơn sẽ phát hiện ra vấn đề. Các cậu không cần phải giấu giếm gia đình, bởi vì những vấn đề ở thời gian đầu thực sự cần ba nhà các cậu xử lý. Bao gồm việc xóa bỏ nhà họ Giả và quyền sở hữu mỏ vàng ở khu vực Linh Khúc của nhà họ Hoàng, tất cả những thứ này điều cần sự nỗ lực của các cậu.” An Lương giải thích.

“Nếu các cậu không cung cấp tài nguyên, tôi thật sự không cách nào lấy được, nhưng không có tôi thì mỏ vàng lớn nhất này có thể rơi vào tay nhà họ Vương.” An Lương giải thích.

“Ba nhà các cậu hành động trước, nhà họ Hoàng là bước cuối cùng tôi giải quyết. Sau đó chúng ta dựa theo thỏa thuận để phân chia cổ phần công ty. Cổ phần nhà họ Hoàng sẽ do tôi bỏ ra. Cuối cùng, chúng ta sẽ tiếp quản mỏ vàng.” An Lương giải thích.

“Tất nhiên nếu như thế lực đằng sau các cậu có ý nghĩ khác, giống như nhà họ Vương và nhà họ Giả lục đục với nhau. Vậy lần hợp tác này của chúng ta sẽ ngừng ngay lập tức.”

Không cần phải nói thêm!

Nếu lần hợp tác này bị chấm dứt, tình bạn giữa An Lương và ba anh em ở Đế đô sẽ tan thành mây khói, dù không trở thành kẻ thù nhưng họ sẽ không bao giờ trở lại như cũ nữa.

Không ai thích phản bội!

An Lương cũng không thích phản bội, nên nhân cơ hội nói ra cậu không thể nào độc chiếm một mình được.

Cơ hội duy nhất này là: Hợp tác cùng thắng, tách ra cùng bại.

An Lương giữ át chủ bài quan trọng nhất, lá bài tẩy này khiến cho nhà họ Hoàng cam tâm tình nguyện đầu tư quyền sở hữu mỏ vàng ở khu vực Linh Khúc vào công ty mới.

Nhưng nếu không có sự hỗ trợ của ba nhà Lý, Tiền và Vân, An Lương sẽ không thể giải quyết những việc khác.

Suy cho cùng, đó là kinh doanh mỏ vàng xuyên khu vực hay là mỏ vàng có tranh chấp về quyền tài sản, nằm mơ đi!

Ngược lại cũng vậy.

Nếu ba nhà Lý, Vân và Tiền bỏ An Lương sang một bên, bọn họ không có át chủ bài, thì đương nhiên không thể nào khiến cho nhà họ Hoàng cam tâm tình nguyện giao ra quyền sở hữu mỏ vàng.

Cho dù lấy được quyền đại diện thì sao? Nếu lại xảy ra tranh chấp thì sao?

Đó là lý do tại sao mà: Hợp tác cùng thắng, tách ra cùng bại.

Chương 351: Hành động này, độc thân đúng là đáng đời

Mặc dù An Lương không giải thích vấn đề “Hợp tác cùng thắng, tách ra cùng bại”, nhưng nếu cả cái này cũng không đoán ra được, vậy cũng vô dụng quá rồi, đúng không?

Về phần ký kết thỏa thuận hợp tác hay hứa hẹn gì đó thì An Lương không muốn nghĩ tới.

Nhà họ Giả ở Tây Sơn và nhà họ Vương ở Đế Đô có ký thỏa thuận hợp tác không?

Không hề!

Nhưng nhà họ Giả ở Tây Sơn lại không có quân bài tẩy của mình, họ chỉ lấy được quyền đại diện. Sau đó lại bị nhà họ Vương phát hiện ra lỗ hổng này, nghiễm nhiên là bị nhà họ Vương nhòm ngó rồi.

Bây giờ An Lương nắm con át chủ bài này.

Nói một cách chính xác, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã cung cấp cho An Lương con át chủ bài này.

“Các anh em, sau khi trở về các cậu thảo luận vấn đề hợp tác, quyết định càng sớm càng tốt. Sau đó phát động tiêu diệt nhà họ Giả và vấn đề tranh chấp quyền sở hữu khai thác vàng ở khu vực Linh Khúc của nhà họ Hoàng. Tôi muốn một phát ăn ngay, mấy cậu tranh thủ lễ Quốc Khánh này mà quyết định đi.”

“Nếu còn tiếp tục trì hoãn nữa tôi lo rằng sẽ xảy ra biến cố lớn.” An Lương nói thêm.

Bởi vì người ta thường nói tiền bạc mê hoặc lòng người.

Nếu vấn đề không được giải quyết trong một thời gian ngắn, thực sự có thể thu hút thêm nhiều người tham gia vào.

Lý Tồn Viễn trả lời: “Không sao, An Lương, cậu đừng lo lắng, nhà họ Lý chúng tôi nhất định sẽ hỗ trợ cậu. Dù sao cậu đã nói rõ hết rồi.”

Tiền Tiểu Cương tán thành: “Lão Tiền nhà chúng tôi chắc cũng không có vấn đề gì.”

“Theo quan hệ giữa nhà họ Vân chúng tôi và cậu, tôi nghĩ chắc không có vấn đề gì.” Vân Hải Dương đáp lại.

An Lương là ân nhân cứu mạng của Vân Hinh, quan hệ giữa lão An và lão Vân của hai nhà lại rất tốt.

“Được rồi, chậm nhất là ngày 7 xong, nếu không hợp tác lần này có thể sẽ xảy ra biến động.” An Lương nhắc nhở.

“Giải quyết hôm nay luôn đi!” Tiền Tiểu Cương trả lời: “Càng nhanh càng tốt, hợp tác cũng vậy. Nhà họ Vương đang hành động, chúng ta cũng phải tăng tốc hành động. Tồn Viễn, Hải Dương, hai người nghĩ sao?”

Lý Tồn Viễn đáp lại: “Tôi lập tức về ngay!”

“Tôi cũng vậy!” Vân Hải Dương đáp lại.

Ba anh em Đế Đô vội vàng rời đi, An Lương phát hiện một chuyện đáng buồn, chiếc Rolls-Royce Ghost Black Badge bị Trần Tư Vũ lái đi rồi, ba anh em kia lại chạy mất tiêu. Vậy là cậu sẽ ngồi xe lễ tân Mercedes-Benz E300 Limousine của khách sạn Di Hanh sao?

A!

Một lời tiên tri ư?

Nhớ lúc trước, cậu hay nói giỡn Lý Tồn Viễn chạy Mercedes E300L, bây giờ lại xảy ra với cậu?

Được thôi, được thôi!

Mercedes-Benz thì sao, là xe hơi sang trọng!

An Lương gọi điện cho Trần Tư Vũ, đợi cô bắt máy, cậu hỏi: “Tư Vũ, em đi mua sắm ở đâu vậy?”

“Tụi em đang ở SKP, mới có một chút mà mọi người đã nói chuyện xong rồi sao?” Trần Tư Vũ hỏi ngược lại.

“Ừ, chỉ là mấy chuyện đơn giản mà thôi, anh tới tìm em được không?” An Lương hỏi.

“Được!” Trần Tư Vũ đồng ý.

Thực ra Trần Tư Vũ không mua gì cả. An Lương đưa thẻ ngân hàng cho cô, cô cũng không định dùng nó. Chủ yếu là cô đi dạo cùng với Hồ Tiểu Ngư, chuẩn bị lên kế hoạch tiêu xài thẻ của Vân Hải Dương để không bị vô ích, nhưng lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.

Khi Trần Tư Vũ cúp máy, Hồ Tiểu Ngư hỏi: “Họ bàn xong rồi à?”

“Ừ, An Lương sẽ đến ngay.” Trần Tư Vũ đáp.

“Vậy tôi sẽ hỏi tên Vân Hải Dương, tên khốn kiếp này, anh ta lại lừa tôi rồi!” Hồ Tiểu Ngư oán trách.

Vì thẻ ngân hàng của Vân Hải Dương đúng là có hơn 80 vạn, nhưng tiêu quá 1000 tệ thì cần phải xác minh.

Hành động này của cậu ta thực sự quá mạnh tay rồi!

Vừa rồi Hồ Tiểu Ngư muốn mua một đôi giày cao gót, nhưng lại bị hạn chế thanh toán. Cuối cùng cô ấy lại dùng thẻ ngân hàng của chính mình để thanh toán, Trần Tư Vũ suýt nữa đã cười thành tiếng.

Hồ Tiểu Ngư gọi điện thoại cho Vân Hải Dương, chờ Vân Hải Dương bắt máy, Hồ Tiểu Ngư lập tức la mắng: “Vân Hải Dương, chắc chắn là cậu cố ý, thẻ ngân hàng của cậu có xác minh tiêu phí, cậu dám nói là không cố ý sao?”

Trong trường hợp bình thường, nếu nó được sử dụng bình thường, thẻ ngân hàng không cần xác minh tiêu phí.

Tuy nhiên nếu thiết lập giới hạn tiêu phí, thì cần phải xác minh tiêu phí.

Ví dụ như có khi bạn sử dụng hình thức mua sắm trực tuyến, nếu bạn mua quá nhiều một lúc và số tiền thanh toán tương đối cao, lập tức bạn sẽ nhận được thông tin xác minh từ ngân hàng.

Vân Hải Dương đã tự thiết lập xác minh mức tiêu phí!

“Còn có chuyện như vậy sao?” Đương nhiên Vân Hải Dương không thể thừa nhận.

“Cậu còn không thừa nhận à?” Hồ Tiểu Ngư tức điên lên: “Cậu đợi đó cho tôi, tôi sẽ đến nhà cậu ngay bây giờ.”

“Cậu có vấn đề hả?” Vân Hải Dương chửi thề: “Cậu tới nhà tôi chỉ để giải quyết vấn đề này sao?”

“Vấn đề có giải quyết được hay không cũng không quan trọng, điều quan trọng là tôi sẽ nói với bố cậu là hôm nay cậu bắt nạt tôi, xem cậu xử lý như thế nào!” Nói xong, Hồ Tiểu Ngư lập tức cúp điện thoại.

“Tư Vũ, tôi đi trước, tôi đi tìm tên khốn Vân Hải Dương để tính sổ!” Hồ Tiểu Ngư giải thích: “Tránh chút nữa An Lương nhà cô tới, hai người bày tỏ tình cảm với nhau, bóng đèn như tôi đây sẽ thấy khó chịu mất.”

Trần Tư Vũ không ngăn cản: “Được rồi, Vân Hải Dương này đúng thật là, nhất định phải dạy dỗ cậu thật mạnh tay mới được.”

Hồ Tiểu Ngư vung nắm đấm: “Hôm nay tôi phải đánh cậu ta!”

“Cố lên!” Trần Tư Vũ cười khích lệ, cô cũng có thể thấy được là Hồ Tiểu Ngư thích Vân Hải Dương.

Sau khi Hồ Tiểu Ngư rời đi, Trần Tư Vũ cũng không đi dạo một mình nữa mà đến quán cà phê Starbucks gọi một ly Frappuccino, vừa chơi điện thoại vừa đợi An Lương.

Tuy nhiên trong quán cà phê Starbucks có một người đẹp đang ngồi một mình, làm sao không có ai đến bắt chuyện được chứ?

Đặc biệt là ở trung tâm thương mại SKP hàng đầu của Đế Đô, cộng thêm Trần Tư Vũ lại thuộc loại xinh đẹp mà vạn dặm mới tìm được một người, cô ấy lại gặp những kẻ thích bắt chuyện.

Chương 352: Mời cả làng ăn cơm sao?

Trung tâm mua sắm SKP ở Đế Đô là trung tâm mua sắm hàng đầu, nơi này hội tụ các thương hiệu hàng đầu ở khắp nơi trên thế giới. Nhà để xe ở đây được mệnh danh là nhà để xe sang trọng nhất Đế Đô.

Tuy có hơi khoa trương nhưng cũng không khác như thế là bao nhiêu..

Trần Tư Vũ là một cô gái xinh đẹp với đôi chân dài, da trắng nõn, thuộc dạng vạn dặm mới tìm được một người lại ngồi một mình trong quán cà phê Starbucks. Dù cô có bạn trai hay không có bạn trai đều dễ thu hút mấy kẻ thích bắt chuyện.

Suy cho cùng, đàn ông cặn bã rất nhiều, họ không quan tâm đến việc phụ nữ xinh đẹp có bạn trai hay không. Dù sao cũng không phải tiến vào cuộc sống, chỉ tiến vào...

Ặc!

Đàn ông cặn bã đúng là cặn bã!

“Này người đẹp, đang ngồi một mình à?” Một chàng trai mặc áo phông Balenciaga, quần jean xanh nước biển hợp thời trang quốc gia, cộng với giày Louis Vuitton và các loại trang sức Chrome Hearts đến chủ động bắt chuyện.

Chàng trai trẻ móc chìa khóa ô tô Porsche lên ngón tay, mặt có logo ô tô trên chìa khóa chĩa vào mặt Trần Tư Vũ, khi đang nói thì lâu lâu gã ta lại chạm vào chiếc nhẫn Chrome Hearts.

Những chi tiết nhỏ này ngay lập tức thể hiện rằng gã ta là một tên cặn bã.

Dù sao vừa bước tới đã khoe chìa khóa ô tô và trang sức để thể hiện lên giá trị của bản thân. Như thế không phải đàn ông cặn bã thì là gì?

Trần Tư Vũ liếc nhìn đối phương một chút, cô học thái độ quái gở giống như An Lương: “Chẳng lẽ là đang ngồi với một con chó sao?”

Chàng trai trẻ vẫn giữ nụ cười: “Người đẹp, cô thật là hài hước!”

Trần Tư Vũ đánh giá chàng trai trẻ từ trên xuống dưới, vừa rồi cô có đi dạo ở Balenciaga với Hồ Tiểu Ngư, cô lại mô phỏng thái độ quái gở lần nữa.

“Chỉ là một chiếc Porsche nhỏ, đừng có khoe, vô nghĩa lắm.” Trần Tư Vũ thẳng tay phá vỡ ý định của đối phương, cô không có khoác lác, đối với cô những chiếc Porsche bình thường quả thực gần như vô nghĩa.

“Chiếc nhẫn của cậu, tôi không biết, trông khá bình thường, cậu cứ xoay qua xoay lại, tôi không biết nó là bao nhiêu, dù sao trông nó cũng khá rẻ.” Trần Tư Vũ vẫn trong trạng thái quái gở.

“Nhân tiện nếu cậu thích Balenciaga, phong cách mới của họ rất đẹp, cậu có thể đi xem sao.” Trần Tư Vũ đánh đòn tâm lý, nói.

Khuôn mặt của chàng trai trẻ thay đổi.

Trần Tư Vũ lấy chìa khóa xe Rolls-Royce Ghost ra: “Thực ra tôi rất thích Porsche, nhưng loại tôi thích nhất là 911 TurboS, còn muốn hỏi gì không?”

“Cô...” Chàng trai trẻ cảm thấy thật mất mặt, vừa định bộc phát cơn giận thì có chàng trai khác bước tới. Cậu ta túm lấy chàng trai trẻ và nhanh chóng xin lỗi Trần Tư Vũ.

“Xin lỗi chị dâu, anh em của tôi không hiểu chuyện, xin tha lỗi.” Thái độ của chàng trai trẻ mới rất khách sáo.

Trần Tư Vũ nhìn đối phương, cô suy nghĩ một lúc mới nhớ ra: “Cậu là... chủ chiếc Ferrari 488 Pista sao?”

“Đúng vậy, chị dâu, tôi tên là Trần Minh, thằng nhóc này là Trần Khải. Em họ của tôi, nó không hiểu chuyện, xin chị dâu đừng so đo với nó.” Trần Minh nói xong, lập tức vỗ mạnh vào gáy Trần Khải.

“Mau xin lỗi chị dâu đi!” Trần Minh nghiêm khắc nói.

Mặc dù Trần Khải không hiểu tại sao Trần Minh lại tức giận như vậy, nhưng đúng là anh ta là em họ của Trần Minh, vị trí của gã ở Đế Đô hiện tại là nhờ có Trần Minh mới có nên đương nhiên gã ngoan ngoãn làm theo.

“Xin lỗi chị dâu, xin chị tha thứ.” Trần Khải cúi đầu.

Trần Tư Vũ liếc nhìn Trần Khải đang xin lỗi, sau đó nhìn Trần Minh, cuối cùng gật đầu: “Được rồi, không sao đâu, sau này làm người tốt một chút!”

“Dạ, dạ, dạ chị dâu dạy bảo rất đúng, tôi sẽ dạy dỗ nó thật mạnh tay.” Trần Minh đáp lại.

“Mà chị dâu đang đợi Lương ca sao?” Trần Minh thuận miệng hỏi.

Trần Tư Vũ gật đầu: “Ừ, lát nữa anh ấy đến đây.”

“Vậy được rồi, chúng tôi không quấy rầy chị dâu nữa, chút nữa tôi sẽ gửi tin nhắn xin lỗi Lương ca, thật xin lỗi chị dâu.” Trần Minh lễ phép nói.

Trần Tư Vũ cũng không nói gì thêm nữa.

Trần Minh tự giác đưa Trần Khải đi, khi hai người bước ra khỏi cửa hàng Starbucks. Trần Minh đột nhiên tức giận nói: “Trần Khải, mày có thể không gây chuyện không, tao mới đi vệ sinh một chút, mày đã mang đến phiền phức cho tao rồi.”

Trần Khải không thể không phản bác: “Anh à, cô ấy là ai? Em nhìn thấy cô ấy ăn mặc bình thường nên em nghĩ đó chỉ là một người bình thường. Vì vậy nên em mới đến bắt chuyện và làm quen với cô ấy.”

“Có người lần trước cũng y như mày đến bắt chuyện, bây ảnh trắng đen đã được dán trên tường, ghi rõ mời cả làng ăn cơm, mày thực sự muốn bắt chuyện à?” Trần Minh hỏi ngược lại.

“Ôi đệch?” Trần Khải giật mình, “Cô ấy… cô ấy… là… bạn gái của “mãnh nhân Thịnh Khánh” sao?

“Ừ!” Trần Minh đáp lại.

“Cái này... anh à, lời xin lỗi của em lúc nãy có đủ chân thành không? Em có nên quay lại xin lỗi cẩn thận hơn chút nữa không? Em quỳ một gối xuống cũng được, nếu còn không được thì quỳ hai gối cũng không sao.” Trần Khải bị dọa đến đái ra quần.

Tùy tiện bắt chuyện một người, kết quả lại bắt chuyện đúng loại người này, lỡ đâu bị mời cả làng đến ăn cơm thì sao?

Trần Minh thở dài: “Đừng lo lắng, người đó không phải là người ngang ngược như vậy, lúc nãy mày xin lỗi rồi, không có vấn đề gì đâu. Được rồi, được rồi, đừng lo lắng tao đang gửi tin nhắn nói rõ chuyện này cho cậu ta.”

Trong tin nhắn Trần Minh đã thành thật giải thích sự việc này với An Lương và bày tỏ sự chân thành áy náy.

An Lương nhìn tin nhắn do Trần Minh gửi tới, ngay lập tức bật cười.

Thì ra trước đây Giả Đức Văn đã có một đóng góp lớn rồi?

Nhớ lại...

Người này đúng thật là người tốt!

Chương 353: Chúng ta lội ngược dòng trở lại

Lúc trước trận chiến giữa An Lương và Giả Đức Văn kết thúc bằng một bức ảnh đen trắng của Giả Đức Văn trên tường. Sự việc này đã tạo nên tiếng vang mạnh mẽ trong Đế Đô.

Nếu như An Lương giải quyết Giả Đức Văn thôi, thì chuyện này cũng không có gì chấn động cả.

Mấu chốt là ai đó đã có được thông tin tình báo cụ thể từ đội tuần tra và biết được chân tướng của việc này. Nguyên nhân ban đầu chỉ là do Giả Đức Văn đã đùa giỡn Trần Tư Vũ một chút tại sân bay.

Sau đó An Lương lại bị nhắm trúng!

Chuyện này...

Kinh khủng như vậy sao?

Điều đáng sợ hơn là An Lương lại hoàn toàn không dính dáng trong vấn đề này, bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo, không hề bị liên lụy một cách hoàn hảo. Cuối cùng đã khiến vụ án của Giả Đức Văn được coi là một vụ tai nạn giao thông tình cờ.

Đây không phải rất vô lý sao?

Chính vì sự vô lý này mà danh tiếng của An Lương được lan truyền rộng rãi tại Đế Đô, còn có danh xưng là Mãnh nhân Thịnh Khánh .

Khoảng 30 phút sau, An Lương đến quán cà phê Starbucks ở trung tâm thương mại SKP.

Trần Tư Vũ vui vẻ đứng dậy đi đến bên cạnh An Lương, sau đó chủ động khoác tay An Lương.

“Em kể cho anh nghe một câu chuyện thú vị!” Trần Tư Vũ chủ động nói.

“Em lại được làm quen!” An Lương đáp.

“Là thẻ ngân hàng của Hải Dương đặt hạn mức tiêu phí, nếu vượt quá 1000 tệ thì cần phải xác minh. Vừa rồi Tiểu Ngư bị chọc tức điên lên. Lúc này chắc trở về tìm cho bằng được Hải Dương tính sổ rồi!” Trần Tư Vũ giải thích.

An Lương gật đầu: “Anh còn tự hỏi là sao không thấy cô ấy, thì ra là do nguyên nhân này sao?”

“Ha ha ha!” Trần Tư Vũ vui vẻ cười, thu hút ánh mắt của những người đàn ông xung quanh. Trong mắt tất cả bọn họ đều lóe lên sự ghen tỵ.

Dù sao Trần Tư Vũ cũng là cô gái chân dài da trắng xinh đẹp, còn có bộ ngực khổng lồ, lại chủ động nắm tay An Lương, vừa nhìn là biết tình cảm rất tốt, nhất định không phải là sự kết hợp đơn thuần vì tiền bạc.

Nếu là sự kết hợp vì tiền bạc sao lại có cảm giác yêu đương như vậy chứ?

Nằm mơ đi!

Trong mơ thì cái gì mà không có chứ?

Nếu chỉ là sự kết hợp vì tiền bạc, rồi từ tiền bạc mà chịu oan ức, sâu trong lòng liệu có cam tâm?

Cô ấy ở bên cạnh bạn, nhưng cơ thể của cô ấy cự tuyệt lại bạn.

Xin lỗi, An Lương là người chơi đẳng cấp cao. An Lương đã bỏ qua việc ăn dưa còn xanh rồi, dưa không ngọt ăn có ngon không?

Người chơi sơ cấp sẽ nói: Cho dù là dưa còn xanh tôi cũng muốn ăn, dù sao tôi cũng ăn dưa!

Nhưng quả dưa này, liệu có phải chỉ mỗi mình bạn ăn?

Ai biết được!

An Lương chính là một ví dụ thực tế, dù sao dưa còn xanh không ngọt thì cũng như bỏ, ăn dưa thừa của người khác không cảm thấy kinh tởm sao?

Dù sao An Lương cũng là một cao thủ chuyên nghiệp, hàng ngày điều thể hiện trình độ chuyên nghiệp!

An Lương liếc nhìn hai tay Trần Tư Vũ trống không, nghi ngờ hỏi: “Em không mua gì à?”

Trần Tư Vũ trả lại thẻ ngân hàng cho An Lương: “Em không muốn mua gì cả.”

“Hầy, đi thôi, anh dẫn em đi mua, mua, mua. Anh biết em là một cô gái tốt, nhưng anh muốn mua cho em.” An Lương xoa xoa mái tóc của Trần Tư Vũ.

Trần Tư Vũ có chút bối rối đáp lại: “Thực ra em không cần đâu. Hầu hết thời gian em đều ở trường, nếu như ra vẻ quá cũng không tốt.”

An Lương nói đùa: “Nếu là ra vẻ, những người đó không phải còn kỳ quặc hơn sao?”

Trần Tư Vũ gật đầu: “Đúng rồi, anh biết đấy, những kẻ đố kỵ có rất nhiều và những kẻ quái gở giống như anh cũng không ít. Lúc trước khi em lái Ferrari, đã có lời ra tiếng vào rồi.”

“Wow, không phải chứ, đó là Học viện m nhạc Quốc gia mà, có trình độ giáo dục cao nhất của nước ta trong lĩnh vực âm nhạc. Mỗi học sinh không chỉ yêu cầu năng khiếu âm nhạc tốt, mà còn phải có kết quả học tập tốt mới có thể bước vào trường của em, thì ra là thảm vậy à?” An Lương giễu cợt nói.

“Anh lại bắt đầu rồi đó, anh cũng là kẻ chướng khí đó!” Trần Tư Vũ hừ nhẹ.

Thành tích học tập và phẩm chất con người có liên quan tới nhau không?

Dĩ nhiên là không!

Các trường đại học hàng đầu sẽ không có kiểu người quái gở và đố kỵ sao?

Không thể nào!

Đừng nói đến Học viện m nhạc Quốc gia, cho dù là Học viện nghề Ngũ Đạo Khẩu và Đại học Đế Đô, hai trường học danh tiếng nhất cả nước, chẳng phải cũng có kiểu người quái gở và đố kỵ sao?

Trình độ văn hóa của và khả năng học tập của mỗi người thực sự không nhất thiết phải có liên quan.

Chỉ có thể nói rằng tiếp nhận giáo dục càng nhiều sẽ có khả năng tốt hơn về trình độ văn hóa, nhưng cũng không phải hoàn toàn liên quan tới nhân quả.

'Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Tặng đàn Piano cho Học viện m nhạc Quốc gia.'

'Phần thưởng Nhiệm vụ: Nâng cấp trình độ piano lên trình độ diễn tấu.'

'Hình phạt thất bại: Không có.'

Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã đưa ra nhiệm vụ, có điều nhiệm vụ này...

Chờ đã!

Nhiệm vụ này không phải là nhiệm vụ thất bại đầu tiên của An Lương sao?

Vào thời điểm đó, Trần Tư Vũ mong rằng cô có thể giành được cơ hội biểu diễn trong cuộc thi Violon và Piano trên đài Truyền hình Quốc gia. Cho nên cô ấy hy vọng rằng An Lương sẽ không gian lận, vì vậy mà An Lương đã có nhiệm vụ thất bại đầu tiên.

Cuối cùng thì nhiệm vụ này đã trở lại à?

Được lắm, được lắm!

Nhân Sinh Người Thắng không cho phép thất bại, dù thất bại một lần chúng ta cũng có thể lội ngược dòng, có thể làm lại. An Lương hiểu ý của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, nhân nhiệm vụ này cậu có thể giải quyết những phiền toái của Trần Tư Vũ!

Chương 354: Về nhà bán khoai lang đi!

An Lương và Trần Tư Vũ gặp nhau lần đầu ở khoang phổ thông trên chuyến bay từ Thịnh Khánh đi Bắc Kinh.

Lần đầu tiên gặp mặt, An Lương đã dùng tính khí quái gở của mình để giải vây cho Trần Tư Vũ, sau đó có được wechawechat của Trần Tư Vũ, nhưng thực tế thì biết mà cũng như không biết.

Bởi vì Trần Tư Vũ ban đầu đã có ý định muốn mời cậu ăn một bữa, nhưng lại không có thành ý chút nào, cuối cùng đến ngày đi ăn thì lại tìm lý do cho An Lương leo cây.

Nếu không phải hai người gặp nhau lần nữa ở triển lãm xe thì e rằng sẽ không có được cơ hội này.

Ngay từ khi mới quen biết, An Lương đã có thể đoán được, Trần Tư Vũ không có ham mê vật chất, điều kiện gia đình không quá tốt nhưng cô có tính tự lập, cho nên cô mới đi làm thêm ở triển lãm xe để kiếm tiền chi tiêu.

Chắc chắn bạn của Trần Tư Vũ cũng biết tình trạng gia đình cô, dù sao thì thường xuyên gặp nhau ở trường, với cả cách chi tiêu ăn mặc của Trần Tư Vũ cũng đã tiết lộ chung chung về điều kiện gia đình của cô.

Vì vậy trong tình huống Trần Tư Vũ đột nhiên trở nên giàu có, hơn nữa còn được công nhận là hoa khôi của Học viện m nhạc Quốc gia, cô ấy sao có thể không bị đám người ghen ghét đố kỵ và quái gở làm trò chứ?

Cái thế giới bị điều khiển bởi đồng tiền!

Đối với những cô gái xinh đẹp, đám người ghen ghét đố kỵ và quái gở đều thích phỏng đoán theo chiều hướng xấu về việc tại sao đối phương bỗng nhiên có tiền, sự thật là gì?

Sự thật là gì không quan trọng!

Đối với đám người ghen ghét đố kỵ và quái gở mà nói, ghét người giàu và đẹp là chuyện bình thường.

Cũng không thể nghĩ tới việc giải thích cho đám người ghen ghét đố kỵ và quái gở nhỉ?

Có phải hơi ngây thơ rồi hay không?

Nếu như có thể giải thích cho bọn họ thì đó còn có thể là đám người ghen ghét đố kỵ và quái gở không?

Chua xót!

Nếu như đột nhiên cả người Trần Tư Vũ đều là hàng hiệu, hơn nữa còn có các loại trang sức xa xỉ, thì sợ rằng sẽ bị bôi đen, đen đến mức dùng máy giặt tẩy cũng không sạch nổi?

Cho nên hệ thống Nhân Sinh Người Thắng lại gửi nhiệm vụ thất bại trước đó, chính thức lên tiếng ủng hộ cho Trần Tư Vũ thông qua việc tặng đàn piano, cho thấy Trần Tư Vũ có một người bạn trai siêu giàu, thay vì phải tìm những doanh nhân bụng phệ thành công.

“Anh không phải là kẻ quái gở!”

An Lương cười ha hả.

Trần Tư Vũ liếc An Lương một cái: “Anh không phải là kẻ quái gở? Quái gở, tố cáo!”

“A! Em đó, gan lớn quá rồi?” An Lương tiến tới nói nhỏ vào tai Trần Tư Vũ.

Tai Trần Tư Vũ đỏ cả lên, cô đương nhiên hiểu được ý của An Lương.

Cô đột nhiên nghĩ đến, người này không chỉ là kẻ quái gở mà còn là một chiến sĩ chuyện nghiệp, cô cảm thấy hôm nay lại trúng chiêu rồi?

“Chúng ta đi mua sắm trước đi!” An Lương nắm tay phải của Trần Tư Vũ đi dạo trong SKP.

“Đúng rồi, em có thích gì không?” An Lương thuận miệng hỏi.

Trần Tư Vũ suy nghĩ một chút rồi mới đáp lại: “Em thích váy dài.”

Không có gì sai! Chiều cao của Trần Tư Vũ là 1m78, nếu như lựa chọn váy dài của các thương hiệu lớn, vậy sẽ có hiệu quả rất tuyệt.

Ban đầu, thương hiệu váy dài được yêu thích vốn là Chanel, suy cho cùng thì danh tiếng của Chanel đã từng thịnh hành khắp thế giới, là một đối thủ rất mạnh trong các thương hiệu lớn.

Chỉ tiếc là nhà thiết kế nữ của Chanel đã nghỉ ngơi.

Sau khi loại đi Chanel và một số thương hiệu đắt tiền mà không có danh tiếng thì lựa chọn đầu tiên vẫn là Christian Dior. An Lương thật sự rất thích váy dài của bọn họ.

Nếu không cũng đâu nhận nhầm Lưu Linh thành Lý Tịch Nhan?

An Lương và Trần Tư Vũ đi vào trong cửa hàng của Christian Dior, nhân viên của những cửa hàng cao cấp có tầm nhìn vô cùng sắc sảo, đặc biệt là nhân viên lớn tuổi.

Chỉ cần nhìn thoáng qua họ đã biết được khách hàng có đủ khả năng chi trả hay không và có tiềm năng không.

Mặc dù Trần Tư Vũ cả người nhỏ nhắn với cách ăn mặc đơn giản, không có bất cứ nhãn hiệu cao cấp nào. Nhưng với tầm nhìn của nhân viên cửa hàng, cái đầu tiên mà họ phán đoán không bao giờ dựa vào việc có mặc thương hiệu cao cấp hay không.

Nếu như mặc đồ hiệu cao cấp bước vào của hàng, đó chỉ là thêm điểm để liệt kê vào khách hàng tiềm năng.

Căn cứ hàng đầu được các nhân viên nhãn hiệu cao cấp lựa chọn luôn luôn là phụ kiện!

Dù là đồng hồ đeo tay, lắc tay, nhẫn, dây chuyền, phụ kiện tóc, lắc chân,… tất cả phụ kiện đều là cơ sở đầu tiên để các nhân viên dựa vào đó phán đoán.

Tại sao?

Một bộ quần áo hàng hiệu cao cấp giá bao nhiêu tiền?

Giá của một món phụ kiện xa xỉ là bao nhiêu?

Đặc biệt là quần áo mùa hè, có một số quần áo mùa hè của nhãn hiệu cao cấp đã mất giá đến mức còn chưa đến 5000 tệ.

Với giá tiền này hãy thử mua một món phụ kiện hàng hiệu cao cấp xem?

Hoặc là lựa chọn mua xổ số!

Xổ số sáu cộng một, nếu bạn chọn đúng thì có thể mua!

Suy cho cùng, theo tình huống trúng thưởng xổ số sáu cộng một, giá khởi điểm là 500 vạn, ngay cả sau khi nộp thuế 20%, vẫn còn hơn 400 vạn tệ, đúng không?

Cái gì mà không mua nổi trang phục của những nhãn hiệu cao cấp?

Trần Tư Vũ đeo một chiếc đồng hồ Patek Philippe, hơn nữa không phải là mẫu cơ bản, dù nhân viên của cửa hàng cao cấp không thể xác định được chính xác là mẫu gì, nhưng lại là nạm kim cương, lại còn có mặt số cầu kỳ, ngay lập tức có thể đoán được Trần Tư Vũ có đủ khả năng để mua.

Mà cho dù Trần Tư Vũ không mua nổi, còn An Lương bên cạnh thì sao chứ?

Chẳng lẽ không đủ sức mua?

Thôi đi!

Có ai mà không biết đồng hồ Patek Philippe Grand Complication 6102R-001?

Nếu như ngay cả những chiếc đồng hồ hàng đầu nổi tiếng của Patek Philippe cũng không nhận ra nổi thì còn bán những thương hiệu cao cấp nào được?

Về nhà bán khoai lang nướng đi!

Chương 355: Em thích chiếc nào?

Trong cửa hàng của Christian Dior, một nữ nhân viên trẻ tuổi nhìn thấy Patek Philippe Grand Complication trên cổ tay An Lương, đến lượt cô chào khách, cô lập tức nhiệt tình chào hỏi.

“Chào mừng quý khách đến với Christian Dior, tôi là A Mai, nếu có bất kỳ câu hỏi nào vui lòng hỏi tôi!”

Nhân viên bán hàng A Mai lịch sự tiếp đón.

Sự khách sáo của A Mai là đương nhiên, vì cô ấy cho rằng An Lương và Trần Tư Vũ là khách hàng rất tiềm năng.

Nếu khách hàng không đủ sức mua?

Có thể để khách hàng tự xem, nhân viên bán hàng nên giữ khoảng cách một chút, khi khách hàng muốn hỏi, lúc đó nhân viên bán hàng mới bước tới trả lời.

“Xem quần áo nữ đi, chủ yếu là váy dài.” An Lương nói trước. Trong lĩnh vực quần áo phụ nữ may sẵn hiện nay, Christian Dior gần như đã thành công trong việc thay thế Chanel.

“Bên này, xin mời ạ!” A Mai đưa tay ra, và sau đó đi trước dẫn đường.

SKP là trung tâm mua sắm sang trọng và lớn nhất ở Đế Đô, bên trong các cửa hàng hàng hiệu cao cấp cũng khá rộng rãi, An Lương và Trần Tư Vũ đến khu quần áo nữ, An Lương chủ động chọn giúp Trần Tư Vũ.

Trong một số thương hiệu cao cấp thì quần áo nữ của Christian Dior là được chú ý nhất, hầu hết chúng đều được làm bằng lụa tơ tằm, hoặc được trộn với lông cừu.

Nói chung, cả chất lượng và sự thoải mái của người mặc đều được chú ý làm rất tỉ mỉ.

Tất nhiên là đi đôi với chất lượng thì giá cả cũng là cao nhất trong các thương hiệu xa xỉ, ngay cả Louis Vuitton và Hermes cũng còn thấp hơn.

“Cái này quá sặc sỡ!”

Trần Tư Vũ ngăn cản An Lương.

Theo cách lựa chọn của An Lương, cô sợ cửa hàng này sắp bị dọn sạch?

“Em sẽ tự chọn!” Cuối cùng Trần Tư Vũ cũng đích thân xuất trận, nếu không thì không biết An Lương sẽ chọn thứ ma xui quỷ khiến nào.

An Lương cười đáp: “Được rồi, em tự chọn đi!”

Tốc độ lựa chọn của Trần Tư Vũ chậm lại, cô sờ vào chất liệu của váy, cẩn thận kiểm tra đường may của váy, thậm chí ngửi chất liệu của váy xem có mùi lạ không.

Mặc dù Trần Tư Vũ phải kiểm tra rất kỹ càng, nhưng A Mai không hề sốt ruột mà kiên nhẫn chờ đợi, cô ấy không ngăn Trần Tư Vũ và cũng không giải thích cho cô.

Nếu cô ấy giới thiệu cho Trần Tư Vũ thì rất sẽ dễ gây ra sự không hài lòng cho khách hàng.

Ý cô là gì? Đánh giá thấp tôi? Tôi không hiểu về sản phẩm của cô?

Vì vậy, ở những cửa hàng sang trọng, trừ khi khách hàng yêu cầu, nếu không nhân viên sẽ không nói quá nhiều, lựa chọn để cho khách hàng yên tĩnh cân nhắc, thì dù là bảy, hay thậm chí hơn chục nghìn một bộ quần áo thì nếu như cảm thấy thích, sau khi xem xong khách sẽ mua.

Nếu như không mua? Vậy thì dù nói gì đi chăng nữa cũng sẽ không mua.

Nếu là mồm mép linh hoạt thì chắc sẽ có hiệu quả với khách nam đúng không?

Trần Tư Vũ chọn tới chọn lui cuối cùng cũng chọn được năm chiếc váy dài, ngoại trừ một chiếc váy màu xanh nước biển thuần khiết thì bốn chiếc còn lại đều có màu vàng nhạt, hơn nữa mỗi bộ đều là váy dài.

“Anh thấy cái nào đẹp nhất?” Trần Tư Vũ tự mình cầm một chiếc, sau đó A Mai gọi thêm một người tới, hai nhân viên mỗi người cầm một chiếc.

“Em đi mặc thử xem?” An Lương đáp.

“Vâng!” Trần Tư Vũ đồng ý.

Trần Tư Vũ cao 1m78, chân dài trắng nõn phối với váy dài nổi tiếng thực sự là không ai địch nổi, thật tiếc khi đây không phải phòng thử đồ của khách VIP.

Trần Tư Vũ thay chiếc váy dài pha trộn giữa lông cừu và tơ tằm màu xanh nước biển đầu tiên, chiếc váy dài màu xanh nước biển hoàn toàn làm nổi bật lên làn da trắng của Trần Tư Vũ.

Lụa kết hợp giữa lông cừu và tơ tằm tạo cho người mặc một cảm giác khá thoải mái.

“Cái này thì sao?” Trần Tư Vũ hỏi.

An Lương vừa gật đầu vừa đáp: “Quay một vòng đi?”

Trần Tư Vũ ngoan ngoãn xoay một vòng, hơi nâng vạt váy lên, An Lương cười cười rồi nói: “Cũng được đó! Thử những cái khác đi!”

Cần sự tươi mới…

Kiểu thứ hai là màu xanh nước biển hải quân, phong cách của hoa nhiệt đới với sợi bông trắng kết hợp màu xanh.

Khi Trần Tư Vũ bước ra, An Lương gật đầu ngay lập tức. Phong cách này không hề tệ!

Sau khi Trần Tư Vũ thử liên tiếp ba cái tiếp theo, An Lương hỏi: “Em thích cái nào nhất?”

“Với em thì cái thứ hai là ổn nhất, hoa nhiệt đới rất đẹp mắt.” Trần Tư Vũ trả lời.

“Được! Lấy cả năm chiếc váy, quẹt thẻ!” An Lương đáp.

“…?”

A Mai hơi bối rối, không phải cô đã chọn chiếc váy dài thứ hai bằng sợi bông trắng và xanh mang phong cách nhiệt đới à, sao tự dưng lại thể hiện tình cảm bằng sự hào phóng trước mặt chúng tôi?

Người này có biết giá của năm chiếc váy không? Năm chiếc váy cộng lại có tổng giá đến 19,5 vạn đấy được không?

Đây là cái gia đình gì thế?

Thực ra, An Lương đang thầm than phiền về điều đó!

Bởi vì hạn mức của Thẻ Hoàn Tiền Mua Sắm - Sơ Cấp là 50 vạn chứ không có 20 vạn.

Nếu dùng Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp , sẽ không lỗ phải không?

“Nhân tiện, Tư Vũ, em có muốn mua một vài chiếc túi của Dior không?”

An Lương hỏi: “Những chiếc túi của họ dạo này có vẻ khá phổ biến, đặc biệt là những chiếc túi bằng vải.”

Trần Tư Vũ phủ nhận: “Em không không thích túi của họ.”

Được rồi!

“Thanh toán bằng thẻ, chúng tôi sẽ đưa cho cô địa chỉ, các cô hãy giao hàng qua đó.” An Lương dặn dò.

“Dạ được, thưa anh!” A Mai tự nhiên đáp lại một cách rất cung kính.

Dẫu sao đối với đơn hàng này, cô ấy có thể hoàn thành đánh giá KPI và nhận được một khoản hoa hồng kha khá.

Mọi người đều biết tỷ suất lợi nhuận của các thương hiệu cao cấp như nào mà!

Các ông chủ của các hãng như Louis Vuitton đã trở thành những người giàu nhất thế giới, chẳng lẽ không tính đến lợi nhuận của các thương hiệu cao cấp sao?

Chương 356: Hàng cấp thấp?

Trong cửa hàng Christian Dior, An Lương cuối cùng cũng chọn sử dụng Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp , trước đây ở Trường Đại học Phúc Đán tại Ma Đô, cậu đã nhận được loại thẻ này và hiện tại vẫn còn ba lần sử dụng nữa.

Tinh!

'Chúc mừng ký chủ đã sử dụng thành công Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp , số lần còn lại: 3 lần.'

Dựa vào hạn mức tiêu dùng là 50 vạn, An Lương nhận được chiết khấu là 15 vạn. Mặc dù không thể hoàn toàn bù lại mức tiêu dùng là 19,8 vạn nhưng nó tương đương với một khoản chiết khấu khổng lồ.

“Đi đi đi, chúng ta đi xem những thứ khác đi.” An Lương cầm lấy tay phải của Trần Tư Vũ.

Trần Tư Vũ không từ chối, cô thích cảm giác được An Lương cưng chiều như vậy. Điều này khiến cô cảm thấy vị trí của mình trong lòng của An Lương rất quan trọng.

Nào có người phụ nữ yêu cái đẹp nào không thích mua sắm chứ?

An Lương đưa Trần Tư Vũ qua cửa hàng Hermes xem, vào xem chưa được ba phút đã đi ra rồi, bởi vì quần áo nữ của Hermes hơi ít, kiểu dáng cũng ít, cũng không có váy dài sang trọng.

Hai người từ cửa hàng Hermes đi thẳng đến cửa hàng Louis Vuitton. Cửa hàng này trông lớn hơn cửa hàng Christian Dior một chút. Trước kia An Lương cũng đã đi dạo qua cửa hàng Christian Dior ở thành phố khác rồi, cũng mua cho tiểu hồ ly một chiếc váy dài nên rất quen thuộc.

Nhưng điều này có thể biểu hiện ra ngoài sao?

An Lương thành thật ngồi ghế nghịch điện thoại để Trần Tư Vũ tự mình lựa chọn, nếu không sẽ lỡ miệng nói ra: “Cái váy này thật là đẹp, trước kia anh đã mua rồi.”

Không cần hỏi, nếu lỡ miệng để lộ thì sẽ nguy hiểm như nào?

Một lúc sau, Trần Tư Vũ chọn được bốn chiếc váy, chiếc váy đầu tiên chính là chiếc váy màu trắng chữ A kiểu học sinh mà trước đây cậu đã mua tặng tiểu hồ ly.

Sao có thể!

Xem ra tiểu hồ ly và cô gái Đế Đô này có gu thưởng thức giống nhau rồi, do đó bọn họ đều thích An Lương đúng không?

“Anh xem chiếc váy này đẹp không?” Trần Tư Vũ đã thay chiếc váy trắng chữ A, cô đi đến bên cạnh An Lương, chắp tay sau lưng ra vẻ ngại ngùng.

An Lương nuốt nuốt nước miếng, mẹ nó ai mà chịu được chứ?

Chiếc váy trắng chữ A được mặc trên người cô đúng là tuyệt phẩm, cậu chỉ nói một từ: “Mua.”

Ba chiếc váy còn lại là hai chiếc váy xếp ly đen và một chiếc váy ren đen, giá cả của Louis Vuitton lại rất hữu nghị, ngoại trừ chiếc váy trắng chữ A là hơn 3,8 vạn, còn những cái khác hoàn toàn không vượt quá 3 vạn.

Giá cả của Christian Dior luôn không phải luôn hơn 4 vạn sao?

Bốn chiếc váy dài Louis Vuitton cuối cùng có giá là 11,39 vạn, vẫn quy tắc cũ, sử dụng Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp , nếu như sử dụng Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Trung Cấp thì sẽ chịu thiệt.

Cho dù Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp có hạn mức là 50 vạn!

An Lương ở nhà là một người đàn ông tốt, nên tiết kiệm nhất định phải tiết kiệm, dù sao thích váy cũng không phải mình Trần Tư Vũ, Lý Tịch Nhan cũng thích, tiểu hồ ly cũng thích.

Vẫn là phải tiết kiệm một chút thôi!

Lần này, bội số hoàn tiền của Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp vẫn là ba lần, do đó đã tiết kiệm được hơn 3 vạn rồi phải không?

Khi An Lương dẫn Trần Tư Vũ đi dạo phố, tại nhà Lý Tồn Viễn, cậu ta và bố cậu ta đang ở trong phòng đọc sách.

“Bố, nhìn xem chúng ta lần này…” Lý Tồn Viễn nhìn cha mình là Lý Hồng Cốc, trước mắt ngôi nhà này là do Lý Hồng Cốc làm chủ, ông nội của cậu ta là Lý Hạo Nhiên đã nghỉ hưu rồi.

Lý Hồng Cốc không có trả lời Lý Tồn Viễn, ông ta ném thẳng túi văn kiện lên bàn: “Con tự mình xem đi.”

Lý Tồn Viễn lập tức cầm lên xem, cậu ta rất ngạc nhiên khi thấy nội dung trong các văn kiện này, trong này đề cập tới các mỏ vàng ở khu vực Linh Khúc cùng với sự việc giữa nhà họ Giả và nhà họ Hoàng.

“Á, bố tìm được phần tư liệu này khi nào vậy?” Lý Tồn Viễn hỏi.

“Hôm nay, vừa tới chưa được một tiếng.” Lý Hồng Cốc đáp: “Bạn bè của con thật ghê gớm, đã điều tra được những việc này vô cùng rõ ràng.”

“Vậy chúng ta lựa chọn thế nào?” Lý Tồn Viễn lại hỏi.

“Bình tĩnh đi!” Lý Hồng Cốc nhắc nhở: “Ông nội của con đã đặt tên của con là Tồn Viễn chính là mong con có chí hướng, tham vọng. Bố cũng hy vọng con khi nhìn nhận sự việc phải có tầm nhìn xa rộng.”

Lý Tồn Viễn bình tĩnh gật đầu.

“Bạn của con đã tiết lộ tình hình ở khu vực Linh Khúc, cậu ta tiết lộ một thông tin, nhưng cậu ta không thể làm một mình, hoàn cảnh ở đó vô cùng phức tạp, nhà chúng ta cũng không thể đơn độc làm được.” Lý Hồng Cốc giải thích.

“Quan trọng nhất là đối phương đang nắm giữ một con át chủ bài.” Lý Hồng Cốc tiếp tục nói: “Nhà họ Giả và nhà họ Hoàng đều là danh gia vọng tộc. Sau khi nhà họ Hoàng xảy ra chuyện, họ đã giao lại quyền đại lý khai thác mỏ vàng ở khu vực Linh Khúc cho nhà họ Giả, muốn để nhà họ Hoàng thay đổi chủ ý thì vô cùng khó khăn.”

Lý Tồn Viễn nhìn thấy mối quan hệ giữa nhà họ Giả và nhà họ Hoàng, cả hai đều rất thân thiết.

Sau đó người phụ trách của nhà họ Hoàng gặp tai nạn xe khiến cho tình hình nhà họ Hoàng mỗi ngày một xấu đi, cuối cùng hậu duệ cuối cùng của nhà họ Hoàng đã giao lại mỏ vàng cho nhà họ Giả quản lý, mỗi ngày anh ta đều lấy rượu làm bạn, tinh thần sa sút nghiêm trọng.

Bố mẹ của Hoàng Tuấn Phong đều tai nạn mà qua đời, các bậc trưởng bối cũng qua đời, toàn bộ gia tộc nhà họ Hoàng chỉ còn lại mỗi anh ta. Với tình hình như vậy, làm sao cậu ta có thể lấy lại được quyền đại lý từ tay Hoàng Tuấn Phong chứ?

“Bố, bố cảm thấy An Lương có át chủ bài gì không?” Lý Tồn Viễn ngập ngừng hỏi.

Chương 357: Quyền phát ngôn lớn hơn nữa

Tại ngôi biệt thự của gia đình nhà họ Lý, Lý Tồn Viễn hỏi Lý Hồng Cốc xem liệu ông có biết con át chủ bài của An Lương là gì hay không.

Lý Hồng Cốc nhìn Lý Tồn Viễn, miệng không hé nửa lời.

Cảm thấy không thoải mái, Lý Tồn Viễn lên tiếng: “Bố, sao bố cứ nhìn con như vậy?”

“Bố đang vừa thương hại con, vừa cảm thấy hài lòng về con.” Lý Hồng Cốc nói: “Con coi trọng tình nghĩa, nhưng đồng thời cũng đang lo sợ rằng nếu chúng ta tìm ra dự định của An Lương thì nhà họ Vương sẽ đối phó cậu ta như cách họ đã bỏ mặc nhà họ Giả, đúng không nào?”

Lý Tồn Viễn lặng thinh.

“Con nghĩ được vậy là rất tốt. Mặc dù đây là một thế giới hám danh lợi, nhưng người tiên phong thì vẫn luôn là kẻ làm nên chuyện. Nếu như đạo đức kém, chỉ biết hám danh lợi mà chạy theo lợi nhuận thì sau này lợi nhuận cũng tiêu tan mà thôi.” Lý Hồng Cốc bức xúc thở dài.

Trong vụ việc số 08 của ba nhà Tứ, Sơn, Giả, việc làm của nhà họ Vương rất thiếu trung thực. Quả thật là bôi nhọ danh dự của nhà họ Vương trong hội hoàng gia!

“Bố à, ý bố là chúng ta nên hợp tác một cách công bằng ư?” Lý Tồn Viễn hỏi.

“Đúng vậy!” Lý Hồng Cốc đáp lại: “Bố không biết An Lương có đang có kế gì, nhưng cậu ta đã tự tin như vậy thì chúng ta cũng nên hợp tác giúp đỡ cậu ta giải quyết sự việc này.”

“Bên nhà họ Tứ cũng được chia phần ư?” Lý Tồn Viễn lại dò hỏi thêm.

“Bố có nói rõ rồi!” Lý Hồng Cốc thở dài một tiếng: “Nếu lần này hợp tác thành công, và ở khu Linh Khúc ấy thực sự có mỏ vàng, thì nhà chúng ta và bên nhà họ Tiền, họ Vân có thể trở thành đối tác quan trọng của nhau.”

“Danh tiếng của hai nhà này đều rất tốt, gia đình nhà họ Lý chúng ta cũng vậy. Con thì từ nhỏ đã có sẵn quan hệ tốt với họ. Ba nhà chúng ta mà liên minh làm đối tác thu lợi nhuận thì con biết sẽ gặt hái lớn chừng nào không?” Lý Hồng Cốc hỏi.

Lý Tồn Viễn vẫn còn quá trẻ, tầm nhìn của cậu ta còn rất hạn hẹp.

“Nếu như khu Linh Khúc có mỏ vàng cỡ trung, hay thậm chí là cỡ lớn đi nữa, thì khi khai thác chúng ta sẽ có cơ hội gây dựng mối quan hệ 3 nhà mật thiết hơn. Để có thể hợp tác là chuyện không dễ dàng, nhưng khi cùng chia sẻ chung khoản lợi nhuận thì quyền lực ba nhà sẽ tăng lên rất nhiều.” Lý Hồng Cốc nói rõ.

“Bởi sở hữu một mỏ vàng thì không những đem lại tài nguyên mà còn có thể gây dựng cả cơ ngơi cho một gia tộc, cũng như tạo ra nhiều cơ hội việc làm cho bạn bè, người thân. Tất cả những điều này đều là vốn của nhà ta, sẽ giúp chúng ta có địa vị hơn trong xã hội, đã hiểu chưa?” Lý Hồng Cốc giải thích chi tiết.

“Còn về việc chia phần, vì là kết hợp làm cùng nhau nên sẽ phân đều cho ba nhà, một mình nhà ta không thể chiếm dụng hết mỏ vàng được. An Lương thì không thể giải quyết được các vấn đề về lãnh thổ cũng như chiếm hữu đất đai. Tất cả chúng ta đoàn kết là sống, chia rẽ là chết.” Lý Hồng Cốc phân tích.

“Điều quan trọng cuối cùng chính là bạn của con không có ngờ nghệch như vậy đâu!” Lý Hồng Cốc thở dài nói: “Trong vụ án của Giả Đức Văn, không những cảnh sát gặp thất bại trong việc tìm ra manh mối, mà ngay cả bộ phận an ninh cũng không lần ra vết tích nào. Có còn nghĩ cậu ta có đầu óc đơn giản nữa không?”

Lý Tồn Viễn há hốc kinh ngạc, hóa ra An Lương lại ghê gớm đến vậy?

Tại nhà họ Tiền.

Sau khi Tiền Tiểu Cương kể xong hết toàn bộ sự việc thì hỏi lại: “Cha à, chúng ta gia nhập với bọn họ đi. An Lương có nhiều kế hoạch, đường lối vạch ra cũng thoáng lắm. Nhà ta tham gia chắc chắn sẽ không mất mát gì đâu!”

Tiền Trương Sinh nghe vậy thì đáp: “Lại hấp ta hấp tấp rồi cái thằng này. Con nhìn mấy thằng anh con mà học hỏi ấy!”

“Mấy anh ấy thì có gì đáng học tập? Người thì mọt sách, lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây hiểu biết; người thì hám danh lợi, nhìn là biết sớm muộn rồi cũng sẽ bước vào con đường tội lỗi mà thôi!” Tiền Tiểu Cương thỏ thẻ nói.

“Sao con dám nói các anh như thế?” Tiền Trương Sinh trừng mắt nhìn cậu ta.

“Hừm! Tên mọt sách trước tới hỏi vay con 100 vạn, còn tên hám danh thì đến nhờ con làm môi giới quan hệ. Cha thấy hai người anh đấy tuyệt vời tới mức nào chưa?” Tiền Tiểu Cương đáp lại một cách khó hiểu.

“Thôi được rồi!” Tiền Trương Sinh nhìn cậu ta với ánh mắt bất mãn: “Về cái việc hợp tác này, bố nghĩ cũng chẳng có vấn đề gì. Giao lưu được với mấy đứa bạn tốt như vậy, con đúng là có số hưởng, con trai ạ.”

Tiền Tiểu Cương cười đắc chí: “Nhà mình ra quyết định nhanh lên… Con xem qua trước rồi, tối sẽ qua bàn bạc vụ Kinh Nhã Đường với cậu ta.”

“Đợi đã!” Tiền Trương Sinh lớn giọng nói.

“Có chuyện gì nữa vậy ạ?” Tiền Tiểu Cương hỏi.

“Nhà mình vừa nhận một bưu kiện cho con đó. Bố cho người kiểm tra rồi, có vẻ là thằng Hạ Thi Hám học cùng trường trung học phổ thông với con gửi cho đấy. Con có bắt nạt ai không mà để người ta đến gõ cửa tận nhà?”

???

Tiền Tiểu Cương tỏ vẻ không hiểu.

“Làm gì có ạ, con đâu dám, bố đừng có nói mò như vậy. Cảm ơn bố, để con tự ra xem. Chào bố!” Tiền Tiểu Cương nói xong lập tức chuồn đi, nhưng chắc chắn là cậu ta chưa bao giờ bắt nạt Hạ Thi Hám.

Hai người bọn họ từng là bạn cùng lớp ở trường trung học phổ thông. Hồi xưa anh ta còn đưa Hạ Thi Hám đi dự tầm khoảng 30 cuộc họp lớp cơ mà.

Tiền Tiểu Cương vừa rời khỏi nhà, bỗng anh nhận được tin nhắn WeChat từ hội bạn từ hội hoàng gia.

'Tiền Tiểu Cương: @All Lão già nhà này đồng ý rồi, các cậu thì sao?'

'Lý Tồn Viễn: Vừa mới chốt xong!'

'Vân Hải Dương: Xong lâu rồi!'

'Tiền Tiểu Cương: @An Lương Tối bàn vụ Kinh Nhã Đường nhé?'

Chương 358: Thử thách tiêu 100 vạn một giờ?

Tại trung tâm thương mại SKP, An Lương cầm tay Trần Tư Vũ đi dạo ngắm đồ.

Trần Tư Vũ nhắc khéo: “9 cái váy là đủ rồi!”

An Lương cũng hùa theo: “Ngắm thêm vài thứ nữa đi, nhiệm vụ của chúng ta hôm nay là không tiêu đủ 100 vạn thì không về!”

Trần Tư Vũ nghe mà buồn cười không đùa được tiếp, nhiệm vụ kiểu gì mà kỳ quặc ghê?

Nhiệm vụ đặc biệt: Trong một tiếng đồng hồ, người chơi chi tiêu hợp lý hết 100 vạn

Phần thưởng: Được tính dựa theo mức độ vui vẻ khi đi mua sắm của Trần Tư Vũ

Đợi đã!

Thế này là có ý gì vậy?

100 vạn trong vòng 1 tiếng?

Còn phải chi tiêu hợp lý?

Xong lại đối chiếu theo mức độ vui vẻ của Trần Tư Vũ nữa?

Như này thì khó quá. Kể cả có mua đồ Christian Dior cộng thêm với Louis Vuitton thì cũng mới tiêu được 30 vạn đổ lại, đã vậy còn phải tiêu trong một giờ đồng hồ nữa chứ.

Nhưng có thực sự là bất khả thi hay không?

Tại nơi sang trọng, quý phái này thì quần áo mới chỉ là mặt hàng rẻ tiền nhất. An Lương kéo tay Trần Tư Vũ đến khu trang sức. Bulgaria là điểm đến đầu tiên, nhưng Trần Tư Vũ nghĩ rằng thiết kế trang sức của Bulgaria mang phong cách hơi cầu kỳ.

Bởi phải thuận theo sự hài lòng của Trần Tư Vũ để hoàn thành nhiệm vụ, mà cô ấy lại thấy Bulgaria hào nhoáng quá mức, dĩ nhiên là phải đi chỗ khác xem tiếp rồi.

Lựa chọn thứ hai là Cartier. Thương hiệu này cực kỳ quen thuộc với mọi người. Mặc dù series nhẫn LOVE của họ rất nổi tiếng, nhưng Trần Tư Vũ vẫn không thích.

Đến lượt thương hiệu số ba là Tiffany thì An Lương lại không ưng!

Ý tưởng về sản phẩm của hãng này khiến cậu hơi khó chịu. Đóng gói xanh lá, dây xách bên trong cũng xanh lá, logo của sản phẩm cũng xanh lá, cái gì cũng xanh lá vậy?

Boucheron và Hariwin cũng bị loại khỏi danh sách, tại vì không ai ưng kiểu dáng của chúng.

Cuối cùng, cả hai dừng chân tại Van Cleff & Arpels.

Thương hiệu này đang rất thịnh hành trong mấy năm gần đây. Không chỉ là nhờ mẫu biểu tượng thiết kế hình cỏ bốn lá xinh xinh, mà còn do phong cách hipster với giá thành đắt ngất ngưởng của hãng này đã mê hoặc bao cô nàng trẻ tuổi.

Trần Tư Vũ ghé tai An Lương thì thầm: “Oa, cỏ bốn lá thôi mà đắt vậy ư?”

“Hả?” An Lương không hiểu.

“Mấy cái vòng tay kia, em cứ ngỡ chắc chỉ vài vạn thôi, thế mà giá tận hơn 30 vạn!” Trần Tư Vũ sửng sốt.

Từ trước đến giờ cô ấy mới biết giá thành của mấy sản phẩm cao cấp này ư?

An Lương cười, nói: “Hôm nay nhiệm vụ của chúng ta chỉ có mua, mua và mua thôi! Em ngắm xem thích cái nào?”

Trần Tư Vũ chưa kịp trả lời thì An Lương đã chọn lấy một cái vòng cổ Vintage Alhambra, có xâu tổng cổng 10 bông cỏ bốn lá được chạm khắc từ kim cương, hay còn được gọi là vòng cổ Thập Hoa.

“Cho tôi xem thử cái vòng này.” An Lương nói với nhân viên.

“Dạ, vui lòng đợi chút.” Cô nhân viên niềm nở trả lời.

Một lúc sau, nhân viên lấy ra chiếc vòng Thập Hoa. Cả chiếc dây chuyền được làm từ vàng nguyên chất, 10 bông cỏ bốn lá đều làm từ kim cương, nhìn đậm chất hipster.

An Lương cầm lấy vòng đeo lên cổ Trần Tư Vũ. Chiếc vòng trông rất gọn gàng, dễ thương, đeo lên cổ Trần Tư Vũ lại càng đẹp hơn. Mặt trước của nó thõng xuống vùng xương quai xanh trắng nõn của cô ấy.

“Em thấy đẹp không?” An Lương hỏi.

“Anh thấy thế nào?” Trần Tư Vũ hỏi ngược lại, mắt cô ánh lên vẻ thích thú.

An Lương gật đầu nói: “Anh thấy đẹp lắm! Được rồi, không phải thương lượng gì hết, mình mua luôn!”

“À đúng rồi, lấy cho tôi xem cả cái vòng tay cùng loại này nữa nhé!” An Lương yêu cầu nhân viên lấy chiếc vòng tay Vintage Alhambra ra ngắm.

Quả nhiên cả vòng tay lẫn vòng cổ đều cùng một bộ, nhưng vòng tay chỉ có 5 bông cỏ bốn lá nên giá cũng giảm bớt một nửa.

Vòng cổ Thập Hoa có giá 40.7 vạn, vòng tay Ngũ Hoa giá 20.4 vạn.

Giá thành sản phẩm của Van Cleff & Arpels quả rất đáng sợ!

Cỏ bốn lá càng nhiều, giá càng cao.

Có lẽ do sự tinh tế trong cách định giá này chính là lý do khiến Van Cleff & Arpels trở nên thịnh hành ư?

Sau khi nhân viên mang vòng tay ra, An Lương lại đeo nó lên cổ tay Trần Tư Vũ. Cổ tay gầy gầy, nhỏ nhắn của cô ấy kết hợp với dáng vòng tay rộng trông rất đẹp và quyến rũ.

An Lương nắm lấy tay trái Trần Tư Vũ ngắm nhìn, quả nhiên là thiết kế từ vàng nguyên chất và kim cương rất hợp với cô ấy.

“Em thích không?” An Lương hỏi.

Trần Tư Vũ nhẹ gật đầu.

“Quẹt thẻ!” An Lương lôi thẻ ngân hàng ra.

Nhân viên gian hàng có vẻ chán nản.

Mặc dù trước đây đã gặp khá nhiều khách vô duyên, nhưng An Lương có lẽ là người thô lỗ nhất.

Bộ Vintage Alhambra mà An Lương mua có giá khá cao, nhưng đồ trang trí chỗ cửa ra vào của cửa tiệm này thực sự chỉ đáng vài vạn mà thôi.

'Tinh!'

'Không thể sử dùng Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ – Trung Cấp để nhận phần thưởng của nhiệm vụ đặc biệt bây giờ.'

Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng hiện lên thông báo, chặn đứng hành động gian lận của An Lương.

An Lương đã hai lần có ý định gian lận trong trò chơi rồi!

Lần đầu thì gian lận Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ – Trung cấp , lần này thì lại gian lận trong nhiệm vụ ngẫu nhiên Tiêu Hết 100 Vạn .

“Xin chào quý khách, tổng cộng hết 61.1 vạn. Quý khách có thẻ thành viên SKP không ạ? Nếu không chỗ chúng tôi có thể làm luôn ạ. Tích lũy mua hàng nhiều sẽ nâng cấp thẻ quý khách lên Thành Viên Vàng SKP, mỗi ngày sẽ được miễn phí 2 giờ gửi xe.” Nhân viên Van Cleff & Arpels nói chi tiết.

An Lương gật đầu: “Được rồi, cứ làm đi. Để chúng tôi ngắm thêm vài bộ khác.”

Chương 359: Phần Thưởng Này Có Nghĩa Là Gì?

Trong tiệm Van Cleef & Arpels, An Lương nhập mã quẹt thẻ, 61,1 vạn thanh toán thành công!

Vì vậy mà hệ thống Nhân Sinh Người Thắng luống cuống sao?

Chỉ là một trăm vạn mà thôi, dù có rất nhiều hạn chế nhưng có thể làm khó Lương ca sao?

Cắt!

Coi thường ai vậy?

Đừng nói một trăm vạn, cho dù là ngàn vạn, Van Cleef & Arpels cũng hỗ trợ giải quyết.

Dù sao trang sức bình thường của Van Cleef & Arpels đắt như vậy, cũng như trang sức cao cấp, cũng như đồ trang sức đặt làm, 100 vạn thật sự không phải vấn đề.

Khi nhân viên bán hàng giúp đăng ký thẻ thành viên SPK, An Lương lôi kéo Trần Tư Vũ đi xem trang sức khác.

Phụ nữ thích trang sức đúng không?

Đáp án của câu hỏi này không khó trả lời thì phải?

Khi mua sắm quần áo hàng hiệu, Trần Tư Vũ vẫn còn có cái gì đó không thể buông bỏ. Bây giờ ở cửa hàng Van Cleef & Arpels, cô đã bắt đầu tự mình đánh giá và đưa ra lựa chọn.

“ m dương sư, anh xem cái nhẫn này có đẹp không?” Trần Tư Vũ chỉ vào chiếc nhẫn có tạo hình một, hai con bướm.

An Lương gọi nhân viên cửa hàng: “Lấy chiếc nhẫn Hồ Điệp này ra cho tôi xem thử.”

“Dạ.” Nhân viên cửa hàng nhiệt tình đáp lại.

An Lương mới vừa tiêu hơn 60 vạn ở đây, làm sao có thể không nhiệt tình chứ?

Nhân viên cửa hàng lấy chiếc nhẫn ra đặt trên mặt tủ, An Lươn lập tức cầm lên đeo giúp cho Trần Tư Vũ, gương mặt cô hơi đỏ lên, ý nghĩa của cái nhẫn khác với những món đồ trang sức khác.

“Cũng rất đẹp!” An Lương cầm tay Trần Tư Vũ xem, ngón tay cô thon dài, sau khi mang nhẫn lên quả thực nhìn khá đẹp.

Trần Tư Vũ chuyển động cánh tay của mình để kiểm tra tình hình của chiếc nhẫn, cô hài lòng gật đầu: “Đúng là rất đẹp!”

An Lương nói chuyện với nhân viên cửa hàng: “Lấy chiếc nhẫn hình hoa sen ra.”

Nhân viên cửa hàng lập tức làm theo yêu cầu của An Lương, lấy chiếc nhẫn hoa sen ra.

Đây là một chiếc nhẫn là có tạo hình hoa sen, cả đóa hoa sen được đính đầy kim cương, xem ra cũng tương đối tinh xảo.

Đầu tiên An Lương tháo chiếc nhẫn Hồ Điệp ra trước, rồi lại lần nữa đeo chiếc nhẫn hoa sen mới cho Trần Tư Vũ, sau đó cầm tay của cô xem xét.

“Cái nhẫn này cũng rất đẹp!” An Lương nói ra lời nhận xét của mình.

Trần Tư Vũ gật đầu: “Ừ, tạo hình của hoa sen rất đẹp.”

Chiếc nhẫn Hồ Điệp có hai con bướm, một con đính kim cương trong suốt, một con đính đá quý màu tím; còn nhẫn hoa sen toàn bộ là kim cương trong suốt, hai chiếc nhẫn mỗi cái mỗi vẻ.

“Em thích cái nào?” An Lương hỏi.

Trần Tư Vũ bắt đầu suy nghĩ cẩn thận.

An Lương cười xấu xa nói: “Con nít mới muốn lựa chọn, chúng ta lớn rồi lấy hết tất cả đi!”

“Quẹt thẻ cả hai chiếc nhẫn này!” An Lương dặn dò.

Chiếc nhẫn Two Butter FLy có giá 18 vạn, còn Lotus có giá 25,4 vạn, cả hai tổng cộng 43,4 vạn nhân dân tệ, cộng thêm 61,1 vạn lúc nãy, tổng tiêu phí là 104,5 vạn nhân dân tệ.

Vấn đề là từ An Lương và Trần Tư Vũ vào cửa hàng Van Cleef & Arpels chỉ có hơn một giờ mà thôi!

Một giờ sao?

A!

Coi thường ai vậy?

‘Tinh!’

‘Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt!’

‘Độ vui vẻ khi mua sắm của Trần Tư Vũ là 99 điểm.’

‘Chúc mừng ký chủ thu được khen thưởng biệt, vị trí của ký chủ trong lòng Trần Tư Vũ quan trọng hơn, tâm lý của Trần Tư Vũ đã có một sự thay đổi lớn.”

Hả?

Xin hỏi có thể nói tiếng người không?

Nếu không thì nói tiếng Anh cũng được đúng không?

An Lương thể hiện chính mình có năng lực hiểu tiếng Anh, cho dù là nói tiếng Anh, cậu cũng có thể hiểu được ý nghĩa.

Nhưng tại sao lại gửi thiên thư như vậy?

Loại thiên thư này huyền diệu khó hiểu, xin hỏi Lương ca phải lý giải như thế nào?

Có phải nên gửi một câu hỏi cho cộng đồng mạng không?

An Lương yên lặng nhớ kỹ thông tin do hệ thống Nhân Sinh Người Thắng gửi tới, bây giờ không hiểu cũng không sao, không phải nói tâm lý của Trần Tư Vũ phát sinh thay đổi sao?

Được được được!

An Lương từ từ quan sát là được rồi phải không?

Mấy phút sau, Trần Tư Vũ đeo sợi dây chuyền kim cương mười bông cỏ bốn lá lên cổ, một chiếc vòng kim cương năm bông hoa trên cổ tay trái, ngón áp út của tay trái mang một chiếc nhẫn tạo hình hoa sen, cô ấy còn cầm chiếc túi mua sắm của Van Cleef & Arpels, chiếc nhẫn Hồ Điệp đặt ở bên trong.

Hai người rời khỏi cửa hàng Van Cleef & Arpels, An Lương nắm tay phải của Trần Tư Vũ, Trần Tư Vũ có chút ngơ ngác nói: “Mới đây đã tiêu hết một trăm vạn rồi sao?”

“Ừ!” An Lương khẽ gật đầu.

Ánh mắt Trần Tư Vũ lóe lên, cô nhẹ giọng nói: “Chúng ta về trước đi.”

“Được!” An Lương gật đầu.

Chưa đầy một tiếng sau, An Lương và Trần Tư Vũ trở lại chung cư quốc tế Vân Cảnh, sau khi về nhà, cậu nhìn thấy tin nhắn của Tiền Tiểu Cương, sau khi tiện tay trả lời một câu tùy ý sắp xếp trong nhóm, lập tức ném điện thoại sang một bên.

Bởi vì Trần Tư Vũ đã vẫy tay gọi cậu!

Chú ý!

Đây là trình độ biểu diễn chuyên nghiệp!

Song thiên phú của Lương ca mạnh cỡ nào?

Trình độ biểu diễn chuyên nghiệp từ cửa ra vào trở lại phòng ngủ, không biết có phải là ảo giác của An Lương hay không mà cậu lại cảm thấy dường như hôm nay Trần Tư Vũ có chút nhiệt tình.

Được thôi được thôi!

An Lương chính là nuông chiều cô gái đế đô da trắng mặt đẹp chân dài này đó, Lương ca thể hiện rằng cậu thích rồi được không?

Chương 360: Tập đoàn hoàng kim Hợp Thắng Cùng Thắng.

Mười giờ đêm.

Trần Tư Vũ yên tĩnh chìm trong giấc ngủ, An Lương im lặng tính toán, chẳng lẽ đây là phần thưởng của nhiệm vụ đặc thù?

Theo tình hình lúc nãy, tâm tính của cô ấy quả thực đã có chút thay đổi.

An Lương đi tới phòng khách, ngồi trên ghế Salon xem xét tin tức mà công ty an toàn Nhân Nghĩa mang tới, sau đó gửi một tin nhắn tới nhóm chat của đám bạn ở Đế Đô.

'An Lương: @Tất cả mọi người: Ăn khuya ăn khuya! Mọi người đi ăn xiên nướng không? Cật heo xiên nướng thì sao?'

'Tiền Tiểu Cương: Lương ca bị chị dâu ép khô à?'

'Vân Hải Dương: Cơm tối cũng không ăn, tôi nghi Lương ca đã gầy như que củi rồi?'

'Lý Tồn Viễn: Không thành vấn đề. Ăn xiên cũng được, chỗ cũ nhé?'

'An Lương: Chỗ cũ, các cậu phát định vị đi, tôi không biết đường.'

'Tiền Tiểu Cương: Vị trí '

'Tiền Tiểu Cương: Lên đường lên đường đi ăn xiên nào!'

'Vân Hải Dương: Tôi cũng phải bồi bổ thêm chút!'

An Lương để lại lời nhắn cho Trần Tư Vũ sau đó lái xe tới địa điểm định sẵn, đến gần 11 giờ đêm, An Lương cũng là người cuối cùng tới nơi.

Vân Hải Dương chào hỏi đầu tiên: “Mau mau mau Lương ca, tới nhanh hơn một chút, bọn tôi gọi một chục xiên cật rồi, lát nữa cậu ăn nhiều chút.”

An Lương bất lực xì một hơi.

Hôm nay Trần Tư Vũ có chút chủ động, tổng cộng lại An Lương đã biểu diễn tài năng tận ba lần, một lát nữa ăn nhiều cật hơn chút cũng không có vấn đề gì đúng không? Sau khi An Lương ngồi xuống, Lý Tồn Viễn mở miệng nói: “Lương ca, tin tức chúng tôi chuyển tới cậu thấy rồi chứ?”

An Lương gật đầu: “Ừ, thấy rồi, vô cùng cảm ơn các anh em đã ủng hộ.”

“Chuyện đôi bên cùng có lợi như thế phải làm chứ!” Tiền Tiểu Cương đáp. “Đúng rồi Lương ca, tiếp theo chúng ta hành động như thế nào?”

“Chúng ta cùng nhau phối hợp tác chiến, các cậu đi xử lý vấn đề vị trí và bờ bến, tôi đi xử lý vấn đề bên Hoàng Tuấn Phong. Đúng rồi, các cậu chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta đi đăng ký một công ty có thể dùng để nhận quyền sở hữu mỏ vàng Linh Khúc.” An Lương nói rõ.

“Không thành vấn đề, những chuyện này ba nhà bọn tôi có thể bắt đầu xử lý, một khi Lương ca cậu có thể xác định được tình huống của Hoàng Tuấn Phong là chúng ta có thể xử lý toàn bộ vấn đề rồi.” Lý Tồn Viễn nói.

An Lương lặng lẽ gật đầu, đây chính là sự khác biệt giữa có cơ sở và không có cơ sở.

Nếu để An Lương tự mình xử lý?

Thông qua công ty an toàn Nhân Nghĩa quả thực có thể xử lý nhưng nhất định sẽ lưu lại vết nhơ, dù không ai cầm được chuôi hay không có bất cứ chứng cứ nào cũng có thể ảnh hưởng tới danh tiếng.

Giống như lần trước An Lương xử lý Giả Đức Văn vậy, nếu An Lương không đổi mình thành người bị hại thì cũng sẽ bị tổn hại danh tiếng.

Từ nhỏ An Thịnh Vũ đã dạy An Lương, tiền kiếm được là vô tận, chính vì vậy An Lương tình nguyện chia sẻ cơ hội hợp tác.

Ăn một mình?

Thực sự không sợ bị nghẹn à?

“Cái chuyện đó mai là có thể giải quyết rồi, trước hết chúng ta phải nghĩ tên cho công ty dùng để cướp quyền thừa kế mỏ vàng đã, các cậu có ý kiến gì không?” An Lương hỏi.

An Lương đã sắp xếp công ty an toàn Nhân Nghĩa xử lý chuyện của Hoàng Tuấn Phong, nếu như không có gì bất ngờ thì mai sẽ có kết quả.

Tiền Tiểu Cương là người phát biểu đầu tiên. “Chuyện này là bốn người chúng ta liên kết lại, tôi thấy gọi là “Đại Tứ Hỉ” thì sao?”

“...” An Lương cạn lời.

“...” Lý Tồn Viễn đưa đôi mắt liều chết nhìn Tiền Tiểu Cương.

“...” Vân Hải Dương cũng bất lực chửi thầm.

Đại Tứ Hỉ?

Chơi mạt chược nhiều quá à?

Vân Hải Dương đáp: “Lương ca nói còn có Ngũ gia, cũng chính là Hoàng gia, gọi “Đại Tứ Hỉ” có phải có chút không ổn không?”

Tiền Tiểu Cương suy nghĩ một hồi mới gật đầu: “Hình như cũng có hơi quá đáng.”

Lý Tồn Viễn đưa ra một đề nghị: “Nếu chúng ta hợp tác mới có thể cùng nhau được lời, mình nghĩ “Tập Đoàn hoàng kim Cùng Thắng” thì sao?”

Vân Hải Dương: “Có chắc là được không?”

An Lương ở bên cạnh sửa lại một chữ: Hợp Thắng Cùng Thắng chứ?”

“Để tôi bảo người kiểm tra.” Lý Tồn Viện đáp, ngay sau đó gửi tin nhắn đi.

Đêm muộn thế này còn có người hỗ trợ tra cứu, không thể phủ nhận người này nằm trong mạng giao thiệp của Lý Tồn Viễn.

Chưa được mấy phút, An Lương ăn ba xiên cật, Lý Tồn Viễn đã trả lời: “Hợp Tác Cùng Thắng quả nhiên đã bị dùng nhưng Hợp Thắng Cùng Thắng thì có thể, chúng ta dùng cái này nhé?”

“Ừ! Cổ phần của ba người ghi thẳng bằng tên của ba người có vấn đề gì không? Tôi không quen những người khác, chỉ biết ba người các cậu nên chỉ tiếp nhận phương thức hợp tác như vậy.” An Lương nói.

“Không thành vấn đề!” Vân Hải Dương đáp lời.

Lý Tồn Viễn cũng gật đầu.

Tiền Tiểu Cương khách khí đáp lại: “Cảm ơn Lương ca. Nếu như không có cái cậu nói, tôi đoán có khi cổ phần nhà tôi lại phải để tên hai ông anh mất rồi ấy chứ?”

Vân Hải Dương bên cạnh xì một tiếng: “Hai anh của cậu ta đều đần độn ồn ào!”

Anh ruột bị chửi nhưng Tiền Tiểu Cương chẳng những không giận mà còn phụ họa: “Nói hay! Hai người bọn họ đều đần độn ồn ào! Tới đây Lương ca, chúng ta cùng uống, lần nữa cảm ơn cậu.”

An Lương nâng ly lên cụng cùng Tiền Tiểu Cương, hai người uống một hơi cạn sạch.

Chính vào lúc An Lương buông ly rượu xuống, một giọng nói quen thuộc truyền tới.

“Ái chà, đây không phải là máy mài dao (Cương Súc) sao?”

An Lương nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói, lại là tên nhà họ Vương, Vương Thụy!

“Vương Nhị Cẩu chết tiệt, anh cút ra xa cho ông đây, ông đây nhìn thấy anh là phát phiền!” Tiền Tiểu Cương hừ hừ mắng lại.

Lại có thêm một giọng nam truyền tới: “Nói với ai mà ông đây ông đây, còn lớn bé không?” Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của Tiền Tiểu Cương khẽ biến đổi.

Chương 361: Trò chuyện thân thiện.

Hơn 11 giờ khuya ở quán dê xiên nướng.

Đám người An Lương tình cờ gặp phải kẻ thù xưa là Vương Thụy.

Vân Hải Dương ở bên cạnh An Lương giới thiệu: “Người này là Tiền Tiểu Đoàn, anh ta là anh hai của Tiểu Cương, trong này có chút vấn đề!” Vân Hải Dương vừa nói vừa chỉ vào đầu của mình.

“Người này là con mọt sách, đọc sách tới nỗi ngu người.” Vân Hải Dương bổ sung.

“Tiền Tiểu Cương, mày lại ở cùng với đám bạn bè xấu hỗn loạn của mày, mày không biết học hành cho tốt sao?” Tiền Tiểu Đoàn nhìn chằm chằm Tiền Tiểu Cương nói.

Vân Hải Dương lập tức thốt lên, “Tiền Tiểu Đoàn, anh nói ai là bạn bè xấu vậy, tôi cho Tiểu Cương mặt mũi mới không so đo với anh, anh lại nói một tiếng, có tin ngày hôm nay tôi đánh anh hay không!”

“Ồ, Hải Ngư, cậu co ro cái gì vậy?” Vương Thụy nhìn chằm chằm Hải Dương.

Lý Tồn Viễn hừ lạnh nói: “Vương Thụy, mày đây là liền sẹo quên đau rồi sao?

An Lương bình tĩnh nhìn Vương Thụy, cậu đưa ra lời mời: “Vương Thụy, còn có anh Tiền, bọn anh cũng là đến ăn khuya phải không?”

Trước khi hai người trả lời, An Lương tiếp tục nói, “Có hứng thú ngồi xuống cùng ăn khuya không, thuận tiện mọi người nói chuyện gì đó chẳng hạn?”

Vương Thụy cười hì hì: “Sợ là các người không hoan nghênh tôi!”

An Lương làm động tác mời.

Vương Thụy nhìn ba người Lý Tồn Viễn một chút, trong lòng cậu ta âm thầm thán phục, anh ta đã từng nghĩ rằng An Lương là bao tay trắng của ba nhà này, sau khi điều tra mới phát hiện không phải, bây giờ lại phát hiện An Lương giữ vị trí chủ đạo!

“Anh Đoàn, mời ngồi.” Vương Thụy mời nói.

Tiền Tiểu Đoàn nhìn chằm chằm Tiền Tiểu Cương hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn ngồi xuống.

An Lương tự mình cầm lấy một quả cật lớn, sau đó hô: “Vương Thụy, anh Tiền, các anh không cần khách khí, ăn đi!”

Vương Thụy thật sự không khách khí cầm lấy quả cật lớn nói: “Người như tôi chính là thích ăn cật!”

Tiền Tiểu Đoàn không có ý động tay, tên mọt sách này đang nhìn chằm chằm Tiền Tiểu Cương.

“Tôi rất tò mò một việc, tại sao các anh lại náo loạn với nhà họ Giả ở Tây Sơn vậy?” An Lương hỏi.

Vương Thụy uống một ngụm rượu rồi đáp: “Biết rồi còn hỏi!”

“Có cần thiết không?” An Lương hỏi lại.

“Có cần thiết!” Vương Thụy trả lời khẳng định: “Có những người không nhìn rõ vị trí của mình, giá cả tăng chóng mặt, coi người khác như kẻ ngốc.”

“Cho nên?” An Lương và Vương Thụy giống như đang đánh đố nhau vậy.

“Cho nên chúng tôi phải bỏ họ qua một bên, vừa lúc lại gặp cậu, đúng lúc biết cậu có năng lực, lại vừa lúc cấp bậc Giả Đức Văn thiếu một chút, cậu nhìn xem đây không phải là mọi thứ đều đúng lúc, giống như sự an bày của trời cao sao?” Vương Thụy hỏi lại.

“Có chút thú vị!” An Lương cười, “Nhưng theo ý tôi, mọi thứ này đều đang âm thầm dẫn đường anh, từng bước đẩy anh vào vực sâu, anh cảm thấy sao?”

“Nhưng cuối cùng không phải là lựa chọn của bản thân cậu ta sao?” Vương Thụy trả lời, “Thật ra tôi không ngờ lá gan của cậu ta lớn như vậy, mặc kệ cậu tin hay không, dù sao thực sự là như vậy.”

“Tôi tin!” An Lương trả lời khẳng định. “Anh là một người tuân thủ quy tắc, nếu không sớm đã chán nản rời đi rồi?”

“Cảm ơn đã khen.” Vương Thụy trả lời.

“Tại sao hôm nay đến tìm chúng tôi?” An Lương hỏi lại.

Nói cái gì mà ngẫu nhiên gặp, cậu có thể tin sao?

Đế Đô hai mươi mốt triệu dân, hết lần này đến lần khác đêm hôm khuya khoắt gặp phải họ?

“Tôi chính là thích nói chuyện với người thông minh!” Vương Thụy đáp lại, nói: “Các cậu nói một cái giá đi!”

“Anh cảm thấy chúng tôi sẽ từ bỏ sao?” An Lương hỏi lại.

Trước khi Vương Thụy trả lời, An Lương chỉ chỉ ba người Lý Tồn Viễn: “Ba nhà bọn họ kém hơn anh? Hay là chúng tôi không có tin tức tình báo phù hợp? Hoặc là nói các anh đã nhanh chân đến trước sao?”

“Ba nhà bọn họ thực sự không kém hơn chúng tôi, các cậu cũng thực sự tra được tin tức, chúng tôi cũng không có nhanh chân đến trước, nhưng chúng tôi có lợi thế của chúng tôi, tôi tin các cậu đã điều tra được rồi, đúng không?” Vương Thụy đoán.

“Lợi thế gì?” An Lương hỏi lại, “Tôi thật sự không biết các anh có lợi thế gì!”

An Lương tiếp tục nói: “Vì vậy tôi nói trước kia anh làm sai rồi, nếu anh không thúc đẩy Giả Đức Văn, hiện tại các anh đã nắm được lợi ích tương ứng rồi.”

“Dù cho nhà họ Giả ra giá rất cao, tôi tin các anh có thể thông qua cách đàm phán vòng vèo đi tới phía trước. Nhưng tình hình hiện tại là Giả Đức Văn của nhà họ Giả đã người không ra người, nhà họ Vương các anh còn có trách nhiệm rất lớn, mặc dù không có chứng cứ gì, nhưng anh cảm thấy những loại việc như vậy cần chứng cứ sao?” An Lương hỏi lại.

“Thực ra luôn là các anh đang cho chúng tôi cơ hội, nếu lúc đầu không mở 0.8, nếu không có việc cậu xúi bậy Giả Đức Văn, nếu anh ngăn cản Giả Đức Văn một chút, nếu tấm ảnh trắng đen của Giả Đức Văn không có trên tường, các anh đều có cục diện ổn định thắng lợi, chúng tôi thậm chí không chú ý tới việc này!” An Lương cảm thán nói.

Chỉ cần bất kỳ một phân đoạn nào, Vương Thụy làm ra lựa chọn chính xác, cũng không đến nỗi xuất hiện tình hình hiện nay.

Vương Thụy trầm lặng, anh ta biết An Lương nói đúng, lần này anh ta xúc động rồi, anh ta phán đoán sai thân phận của An Lương, khi nghĩ làm cho Tiền Tiểu Cương và Vân Hải Dương nhục nhã, đã dẫn đến hàng loạt chuyện.

Đặc biệt là liên lụy tới Giả Đức Văn!

“Không nói nữa sao?” Vương Thụy thử hỏi lại.

Chương 362: 1000 vạn còn chưa vừa lòng?

Đối với câu hỏi của Vương Thụy, An Lương chỉ cười: “Anh có biết khác biệt lớn nhất giữa tôi và anh là gì không?”

“Tôi đang nghe đây!” Vương Thụy đáp lại.

“Tôi thì dùng cách chia chác để lôi kéo thêm nhiều đồng minh, bạn bè càng nhiều kẻ địch lại càng ít, khi ấy tôi sẽ là người bất bại.” An Lương nói thẳng ra.

“Ngay từ khi bắt đầu anh đã sai rồi, coi Giả Đức Văn là kẻ địch, coi Cương Tử và Hải Dương là kẻ địch, coi cả tôi là kẻ địch nữa, anh không ngại kẻ địch của anh chưa đủ nhiều sao?” An Lương hỏi vặn lại.

Nụ cười trên mặt Vương Thụy tắt ngấm.

An Lương dường như không nhận ra sự khác thường trên mặt Vương Thụy, vẫn thao thao nói: “Không phải là bọn tôi không chịu bỏ mỏ vàng Linh Khúc, mà là nhà họ Vương các anh sẽ đền bù cho chúng tôi thứ gì?”

Vương Thụy còn chưa lên tiếng, Tiền Tiểu Đoàn đã chen miệng vào: “Tiểu Cương, nhà họ Tiền chúng ta không nhúng tay vào chuyện này!”

Tiểu Cương tức giận mắng: “Anh nói không nhúng tay là không nhúng tay à, anh tưởng anh là ai hả?”

“Mày...” Tiền Tiểu Đoàn đang định mắng Tiền Tiểu Cương không biết kẻ trên người dưới thì đã bị Tiều Tiểu Cương cắt ngang.

“Anh lại định nói mấy đạo lý cha chú trong sách à?” Tiền Tiểu Cương cười gằn: “Một con mọt sách như anh mà còn dám về phe Vương Nhị Cẩu, tôi sợ rằng vào một ngày đẹp trời nào đó anh sẽ đi đời nhà ma!”

“Tao là anh của mày!” Tiền Tiểu Đoàn lạnh lùng nói.

“Ha?” Tiền Tiểu Cương cười khẩy: “Bây giờ anh mới biết anh là anh của tôi à? Vậy sao anh còn về phe với Vương Nhị Cẩu? Đầu anh toàn là bã đậu hả? Không không không, nói như vậy là sỉ nhục bã đậu, trong đầu anh toàn là shit mới đúng!”

“Tiền Tiểu Đoàn, chuyện này không cần anh xen vào, cút về ngay!” Tiền Tiểu Cương hừ lạnh.

Tiền Tiểu Đoàn định mở miệng nói gì đó.

“Anh còn nói thêm câu nào nữa thì sau này đừng hòng xin được một đồng nào của tôi!” Tiền Tiểu Cương cười khinh bỉ: “Con mọt sách vô dụng như anh, trừ ngửa tay xin tiền thì còn có thể làm nên trò trống gì hả?”

Tiền Tiều Đoàn tái xanh mặt, không nói gì hậm hực bỏ đi.

Tiền Tiểu Đoàn đi rồi, Tiều Tiểu Cương nhìn Vương Thụy nói: “Vương Nhị Cẩu, cậu cố ý gọi anh ta đến đây để trêu ngươi tôi à?”

“Cậu xem thường tôi thế!” Vương Thụy cười hì hì: “Nhiều năm qua các cậu đều gọi tôi là quân sư quạt mo, tại sao không nghĩ ra nhỉ?”

An Lương ở một bên lên tiếng: “Anh ta dẫn Tiền nhị ca đến là để thử lòng quyết tâm của chúng ta đấy.”

“Cho nên tôi thích chơi với những người thông minh.” Vương Thụy ám chỉ lời giải thích của An Lương.

“Cương Tử à, cậu vẫn còn non lắm, tôi thấy lo thay cho cậu.” Vương Thụy giả bộ quan tâm, nhưng thực ra lại là nói mát.

Tiều Tiểu Cương không nói thêm lời nào, cậu ta lo lắng bản thân sẽ để lộ tin tức gì đó.

Vương Thụy trầm mặc nhìn Tiền Tiểu Cương, anh ta nói với An Lương: “Bây giờ các cậu đã hạ quyết tâm rồi chứ, định thương lượng như nào?”

“Có hai phương án!” An Lương giơ tay phải ra làm kí hiệu số 2.

“Tôi đang nghe đây.” Vương Thụy dò hỏi.

“Phương án thứ nhất, bọn tôi cũng tham gia - kể cả tôi nữa, lợi ích sẽ chia đều cho mỗi nhà.” An Lương giảng giải.

“Cậu thấy có khả năng ư?” Vương Thụy vặn lại.

“Không có khả năng lắm!” An Lương đáp lại: “Theo lời anh nói, nhà họ Giả ở Tây Sơn ra giá quá cao, cho nên bị các anh đẩy ra ngoài. Nếu như làm theo phương án thứ nhất, các anh muốn trích ra 80% lợi nhuận, chúng tôi không đồng ý.”

“Nói luôn phương án hai ra xem nào!” Vương Thụy nói.

Giống như An Lương phân tích, nếu để cho nhà họ Vương lôi kéo một đám An Lương vào, lại còn muốn chia đều lợi nhuận nữa, nhà họ Vương đương nhiên không đồng ý.

Dù sao nếu như chấp nhận điều kiện này thì sao có thể âm thầm trở mặt với nhà họ Giả.

An Lương mỉm cười hỏi ngược lại: “Phương án thứ hai là các anh bồi thường cho chúng tôi, chúng tôi đã hao tốn không biết bao nhiêu sức người sức của để điều tra tình hình khu vực Linh Khúc, các anh đương nhiên phải trả phí bồi thường cho chúng tôi.”

“Các cậu muốn bao nhiêu?” Vương Thụy vào thẳng vấn đề.

Mà An Lương lại vòng vo Tam quốc: “Nhà họ Vương các anh đưa ra bao nhiêu?”

Vương Thụy hừ nhẹ: “Các cậu ra giá luôn đi, có thể thương lượng thì thương lượng, không thể thương lượng thì tự dựa sức mình. Tôi nhắc các cậu trước, nhà họ Vương chúng tôi đã ở chỗ đó lăn lộn hơn một năm rồi, các cậu có chắc sẽ cạnh tránh được với chúng tôi?”

“Sao lại không chứ?” An Lương cười: “Không cần biết là tài nguyên của ba nhà bọn họ hay tài nguyên của tôi, chúng tôi đều đã rục rịch hành động rồi!” Sự uy hiếp của Vương Thụy quả thực quá vô nghĩa.

Đối với sự phản pháo của An Lương, Vương Thụy cứng họng, bởi vì bất kể là nhà họ Lý, nhà họ Vân, hay nhà họ Tiền đều không có nhà nào yếu thế, lại thêm một An Lương thần bí khó lường, nhà họ Vương anh ta quả thật thực sự đau đầu.

Rõ ràng bọn họ không để lộ sơ hở mà?

“Cậu ra giá đi!” Vương Thụy nhắc lại lần nữa.

An Lương giơ ngón tay trỏ lên: “Bằng này!”

“Một nghìn vạn?” Vương Thụy đáp.

An Lương còn chưa lên tiếng, Tiền Tiểu Cương đã cười phá lên: “Chỉ 1000 vạn, cậu tưởng đang bố thí cho ăn mày à?”

Vân Hải Dương nhổ toẹt bãi nước bọt: “Bọn tôi chỉ đáng giá 1000 vạn hả?”

“1000 vạn còn chưa vừa lòng?” Vương Thụy hừ lạnh: “Có đi cướp ngân hàng cũng không nhanh bằng vậy?”

Lý Tồn Viễn hài hước nói: “Cướp ngân hàng làm gì cho mệt người, có trời mới biết ngân hàng dự trữ được bao nhiêu tiền mặt, không khéo chỉ vẻn vẹn có vài ba chục vạn mà thôi. Cướp luôn trên người cậu không phải tốt hơn sao?”

Chương 363: Ý tôi là 1 tỷ!

Bình thường các ngân hàng đều không chuẩn bị quá nhiều tiền mặt.

Các chi nhánh ngân hàng lớn mỗi ngày có tầm khoảng 500 vạn tiền mặt, còn các chi nhánh nhỏ hơn mỗi ngày nhiều lắm có hai ba trăm vạn là cùng.

Cho nên người đến rút số số tiền lớn phải hẹn trước với ngân hàng, không phải là ngân hàng làm khó khách hàng mà thực sự bọn họ không có nhiều tiền như vậy.

Nếu đã hẹn trước với ngân hàng, ngân hàng nhận được lịch hẹn sẽ thông báo với ngân hàng mẹ, chờ đến khi ngân hàng mẹ điều xe chở tiền đến thì mới có thể rút ra được số tiền lớn.

Thời buổi nào rồi mà còn ảo tưởng ngân hàng nào cũng ủ được vài ba nghìn vạn?

Các chi nhánh và đại lý nhỏ của ngân hàng thực ra chỉ cần thuê đại một mặt bằng là có thể hoạt động rồi, ngay cả kho bạc an toàn còn không có, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!

Cướp ngân hàng đúng là một lựa chọn ngu xuẩn!

Lý Tồn Viễn nói rất có lý, cướp luôn trên người Vương Thụy không phải là lựa chọn tốt hơn à?

Hơn nữa còn ít nguy hiểm!

An Lương đáp lại: “Ý tôi là 1 tỷ!”

“Cậu điên à?” Vương Thụy nhìn An Lương với vẻ kinh hãi.

Ba người Lý Tồn Viễn, Vân Hải Dương và Tiền Tiểu Cương đều kinh ngạc nhìn An Lương, vốn dĩ bọn họ còn tưởng là một ức mà thôi.

Kết quả là một tỷ, gấp 10 lần bọn họ nghĩ?

“Tôi nào có điên, chẳng nhẽ cậu không biết gì hả?” An Lương bình thản nhìn Vương Thụy.

Vương Thụy trầm mặc.

“Tôi khuyên anh nên về hỏi ý kiến người lớn trong nhà, nếu như đồng ý chúng tôi sẽ rút lui, còn nếu như các người không đồng ý, bọn tôi sẽ cạnh tranh đến cùng!” An Lương nói thẳng ra.

Vương Thụy hít một hơi sâu, anh ta cầm lên một xiên cật, hùng hổ cắn vài cái đã ăn hết rồi vứt toẹt cái xiên xuống đất.

“Coi như cậu lợi hại!” Vương Thụy đứng dậy bỏ đi.

“Tôi tin là anh biết cách liên lạc với tôi!” An Lương nhìn theo bóng lưng của Vương Thụy nói.

Đợi đến khi Vương Thụy rời đi rồi, Lý Tồn Viễn lập tức hỏi: “An Lương, cậu nghiêm túc chứ?”

“Cậu thấy tôi giống như đang nói giỡn lắm à?” An Lương vặn lại.

Ánh mắt ba người Lý Tồn Viễn khẽ giao động, bọn họ đâu phải kẻ ngốc, nếu An Lương đã dám mở miệng vơ vét một tỷ thì chắc chắn giá trị của mỏ vàng Linh Khúc cũng không hề nhỏ.

“Chẳng lẽ Lương ca đã điều tra ra giá trị của mỏ vàng Linh Khúc?” Lý Tồn Viễn tò mò hỏi.

Thật ra là Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng nói cho An Lương biết!

Tổng số lượng dự trữ của mỏ vàng Linh Khúc phải đến mười tỷ, mặc dù phải nộp đủ loại thuế cho nhà nước cùng với các chi phí khác, vẫn có thể kiếm lời được khoảng năm tỷ.

Cho dù phải mất tầm hơn 10 năm mới khai thác hết mỏ vàng, nhưng một năm thu được 5 ức lợi nhuận, nếu có chia đều cho bốn nhà thì ít nhiều gì mỗi nhà cũng có lời, như vậy còn không tốt sao?

Quan trọng hơn là thông qua chuyện mỏ vàng để nắm giữ quyền lên tiếng, đồng thời lấy mỏ vàng làm sợi dây gắn kết, thiết lập nên một liên minh ổn định ràng buộc lẫn nhau.

Cho nên An Lương mới ra giá 1 tỷ, cái giá này không quá cao không quá thấp, cậu không đặt nhiều hi vọng nhà họ Vương sẽ chấp nhận cái giá này, cái cậu muốn là thông qua cái giá này nói với ba người Lý Tồn Viễn về giá trị của mỏ vàng.

“Ban đầu không điều tra được rõ ràng, nhưng thái độ vừa nãy của Vương Thụy đã khẳng định suy đoán của tôi. Quả nhiên để giành được siêu lợi ích, cho dù là nhà họ Vương cũng âm thầm trở mặt với nhà họ Giả!” An Lương nói.

Lý Tồn Viễn gật đầu tán thành: “Rốt cuộc Vương Thụy vẫn chưa từ chối, xem ra nhà họ Vương đã tra xét tình hình rõ ràng rồi.”

“He he he, thằng cha này muốn đi hại người, lần này lại bị Lương ca hại lại, đáng đời lắm!” Tiền Tiểu Cương cười khoái trá.

Cậu ta vừa bị Vương Thụy làm cho tức chết!

“Ngày mai tôi sẽ giải quyết chuyện của Hoàng Tuấn Phong, còn các cậu giải quyết chuyện thành lập công ty Hợp Thắng Cùng Thắng, đồng thời phải phân phối cho xong chuyện cổ phần, muộn nhất là ngày kia, chúng ta bắt đầu hành động, đá bay nhà lão Vương và nhà họ Giả ra khỏi cuộc chơi!” An Lương nói.

“Hợp Thắng Cùng Thắng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, ngày mai phải đi xem Lương ca ra tay mới được.” Lý Tồn Viễn đáp lại.

Tiền Tiểu Cương tán thành: “Đăng ký thành lập công ty thì có gì to tát, chỉ cần Lương ca làm xong chuyện Hoàng Tuấn Phong thì hết thảy mọi chuyện đều là muỗi.”

“Vậy ngày mai nhớ xem tôi biểu diễn!” An Lương đáp lại.

Gần một giờ sáng, An Lương phải bắt taxi về khách sạn quốc tế Vân Cảnh, Trần Tư Vũ vẫn đang say giấc nồng, An Lương không muốn đánh thức cô.

Sáng hôm sau.

Tám giờ sáng An Lương thức dậy nghe thấy tiếng đàn piano ở phòng khách, xem ra là tiếng đàn chào buổi sáng của Trần Tư Vũ.

An Lương đi rửa mặt, sau đó đi đến phòng khách, quả nhiên Trần Tư Vũ đang chơi đàn, cô vẫn đang mặc quần áo ngủ, An Lương đi tới đứng sau lưng cô.

Tiếng đàn piano bị ngắt quãng.

Nửa giờ sau là tiếng đàn cao trào kết thúc bản đàn đầy chuyên nghiệp.

An Lương dò hỏi: “Em ăn sáng chưa?”

Trần Tư Vũ lắc đầu: “Vẫn chưa đây này, vốn dĩ muốn chờ anh ăn cùng, hừ!”

An Lương nhấc điện thoại lên vào app Quản gia gọi bữa sáng, sau đó bổ xung thêm: “Tư Vũ, em còn nhớ chuyện lúc trước anh bảo quyên tặng đàn Piano không?”

“Hả?” Trần Tư Vũ nghi hoặc.

An Lương cười nói: “Hay là bọn mình cứ làm nhé, lấy danh nghĩa của hai chúng ta để quyên tặng, để cho mấy đứa hay ghen ăn tức ở và mấy bà tám trường em đều biết bạn trai em vừa cao to đẹp trai lại vừa lắm tiền, là hình mẫu nam thần điển hình!”

“Làm màu!” Trần Tư Vũ lườm nguýt An Lương.

Bình Luận (0)
Comment