Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 216 - Chương 4108: Người Bên Cạnh Có Vấn Đề?

Chương 4108: Người bên cạnh có vấn đề?

“Thậm chí cái gì?” Dette lập tức hỏi ngược lại.

“Thậm chí có vài thứ khiến chúng tôi không thể tin được. Lambert nói với giọng hoài nghi, “Chúng tôi đã so sánh báo cáo y tế hiện tại của Thủ tướng với báo cáo y tế trước đó và phát hiện ra một số điểm bất thường “Ví dụ như căn bệnh viêm họng mãn tính đã quấy rầy Thủ tướng nhiều năm, hiện tại chúng tôi không thể phát hiện ra sự tồn tại của nó. Tôi tin Thủ tướng cũng đã phát hiện ra tình huống như vậy, phải không?” Lambert hỏi. Đối mặt với câu hỏi của bác sĩ Lambert Ockham, Dette trả lời với giọng khẳng định: “Đúng vậy, sáng nay sau khi thức dậy, tôi phát hiện có điều gì đó bất thường, có vẻ bệnh viêm họng mãn tính của tôi đã có chuyển biến tốt.

“Theo đánh giá xét nghiệm của chúng tôi, bệnh viêm họng mãn tính của ông Dette đã được chữa khỏi hoàn toàn, nhưng tình huống này không hợp lý” Lambert hỏi thăm dò.

Dette không trả lời những nghi ngờ của Lambert, ông ta tiếp tục hỏi: “Còn những tình huống phi lý khác không?"

Thấy Dette không có ý giải thích, Lambert không tiếp tục thăm dò nữa, ông nói thêm: “Lần trước khi kiểm tra sức khỏe của ông Dette, chúng tôi đã nhắc nhở ông nên chú ý nghỉ ngơi, bởi vì sức khỏe của ông đang ở trong trạng thái dưới mức tối ưu"

“Trong lần khám sức khỏe này, chúng tôi rất vui khi thấy ông Dette đã tiếp thu ý kiến của chúng tôi, các chức năng cơ thể đều vô cùng khỏe mạnh” Lambert giải thích.

Ánh mắt nghi ngờ lóe lên trong mắt Amanda, cô ấy biết rõ tình trạng của Dette. Sau lần khám sức khỏe cuối cùng của Dette, mặc dù bác sĩ đã nhắc Dette chú ý nghỉ ngơi nhưng Dette vẫn không nghe lời mà nhỉ?

Tuy nhiên, khi không tuân theo chỉ định của bác sĩ, không ngờ tình trạng thể chất của Dette lại tốt hơn? Chuyện này sao có thể?

“Cũng có một trường hợp đặc biệt. Sau khi kiểm tra, chúng tôi phát hiện ra chức năng tim phổi của ông Dette dường như đã khỏe mạnh hơn. Tóm lại, chức năng tim phổi của ông Dette như thể đã trở lại trạng thái trẻ trung"

Lambert giải thích.

Dette không nhịn được, nở một nụ cười, ông ta hỏi: “Hiện tại tôi đang ở trong trạng thái rất tốt?"

“Vâng, đúng vậy thưa Thủ tướng. Hiện tại tình trạng của ông rất tốt. Chúng tôi đã kiểm tra các báo cáo sức khỏe trong quá khứ, sau đó phát hiện ra tình trạng hiện tại của ông giống với báo cáo sức khỏe của tám năm về trước. Bác sĩ Lambert giải thích.

Không ngờ lại tuyệt vời như vậy? Dette thầm kinh ngạc trong lòng.

Armand đứng bên cạnh, hỏi với vẻ quan tâm: “Tình huống này liệu có phải do vấn đề bất thường gì gây ra hay không?"

“Chúng tôi cũng đã có những lo ngại về vấn đề này ngay từ đầu, nhưng sau nhiều lần kiểm tra, chúng tôi xác nhận tình trạng của ông Dette vẫn bình thường” Bác sĩ Lambert giải thích.

“Thủ tướng Dette, tôi mạo muội hỏi một chút, xin hỏi gần đây ông có...” Lambert đang đặt câu hỏi giữa chừng thì bị Dette cắt ngang.

“Giữ bí mật báo cáo sức khỏe của tôi, nếu không có sự cho phép của tôi, không ai được kiểm tra hay truyền ra ngoài. Bác sĩ Lambert, ông hiểu chứ?” Dette nhắc nhở.

Lambert đương nhiên hiểu rằng đây là lời cảnh báo của Dette, ông ta đáp lại một cách khẳng định: “Tôi hiểu rồi.

Dette dắt Amanda ra khỏi bệnh viện dưới sự hộ tống của các nhân viên an ninh, Dette và Amanda ngồi ở ghế sau trên đường trở về dinh thự của Thủ tướng. Amanda ghé vào tai Dette và hỏi nhỏ: “Sức khỏe như thế này là sao vậy?"

Amanda không chỉ là trợ lý của Dette, cô ấy còn là người yêu của Dette, vì vậy cô ấy có thể hỏi Dette một số câu hỏi riêng tư.

Dette sử dụng nút bấm trên tay vịn ở hàng ghế sau để nâng lớp kính bảo mật phân cách giữa hàng ghế trước và hàng ghế sau lên, tạo ra một không gian riêng tư ở hàng ghế sau, tiếp đó ông ta mới bắt đầu giải thích.

“Em vẫn còn nhớ “báu vật” mà trước đó anh đã nói với em không?” Dette hỏi.

Amanda lộ ra vẻ kinh ngạc: “Lẽ nào cái đó là thật?"

Dette gật đầu khẳng định: “Đó là sự thật. Mới đầu anh cũng không tin lắm, nhưng dần dần khi tìm hiểu càng nhiều thông tin, anh biết báu vật đó là thật"

“Anh có được báu vật đó sao?” Amanda hỏi.

Dette gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, anh đã lấy được báu vật đó, tên của nó là “Hoàng Kỳ ngàn năm”, một báu vật có giá trị rất cao và hiệu quả vô cùng tốt.

Amanda gật đầu đồng ý.

“Theo tình hình trước mắt, hiệu quả của nó đúng là rất tốt, báu vật này...” Amanda ngập ngừng. Dette mỉm cười, ông ta ôm lấy Amanda: “Mặc dù giá trị của báu vật này rất cao, mỗi phần cũng phải trăm triệu đô la Mỹ, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc mua được. Tuy nhiên, em là người quan trọng trong lòng của anh hơn, nếu như anh có thể lấy được báu vật đó lần nữa, anh sẽ cho em. Amanda dịu dàng sà vào lòng của Dette, cô ấy thì thầm: “Cảm ơn anh"

“Vậy thì em nên cảm ơn anh như thế nào đây?” Dette cười xấu xa.

Amanda, người ban đầu đang rúc trong vòng tay của Dette, cúi người xuống. Cô bò lên chân của Dette, sau đó chiếc xe hình như tiến vào con đường không bằng phẳng?

Chưa đầy 5 phút sau, chiếc xe lại đi trên con đường bình thường. Amanda dùng nước khoáng để súc miệng, còn Dette thì thoải mái dựa vào ghế sau và nhắm mắt lại.

Sau gần 5 phút, Dette quay trở lại dinh thự của Thủ tướng, Amanda thì thầm: “Em đi vệ sinh trước.

Dette mỉm cười và gật đầu: “Anh sẽ đợi em ở văn phòng, lát nữa có chuyện quan trọng cần phải giải quyết.

“Được” Amanda đáp lại, rồi bước vào phòng vệ sinh.

Trong phòng tắm, Amanda cẩn thận gỡ một viên gạch, sau đó lấy ra một thẻ SIM nhỏ từ phía sau viên gạch, lắp thẻ SIM vào điện thoại di động của mình, cô nhanh chóng soạn tin nhắn và lập tức gửi đi.

Sau khi tin nhắn được gửi thành công, Amanda lấy thẻ SIM ra, lau sạch dấu vân tay rồi ném vào bồn cầu để xả.

1228 chữ

Chương 4109: Kế hoạch quặng sắt Siman bị bại lộ

Cục điều tra tình báo nước Mỹ, chi nhánh Guinea.

Giám đốc thông tin tình báo Dennis Hawke kiểm tra tin nhắn trên điện thoại.

‘No. 1 đã có được L Sau khi Dennis đọc tin nhắn xong, anh ta lập tức cau mày, tiếp theo đó nhấc điện thoại trên bàn để liên lạc với Adrien, người đứng đầu chi nhánh Guinea.

Trong vòng chưa đầy 10 giây, cuộc gọi được kết nối, Dennis nói trước: “Adrien, tôi có tin xấu, bên đó đã mua chuộc được mục tiêu số một.

Dennis giải thích thêm về chuyện Dette đã có được Hoàng Kỳ ngàn năm.

“Tôi sẽ lập tức tổ chức một cuộc họp, chúng ta cùng thảo luận giải pháp” Adrien trả lời.

Sau khoảng 10 phút, Adrien tổ chức một cuộc họp trong phòng họp bí mật của Cục điều tra tình báo nước Mỹ chi nhánh Guinea, tất cả cách Big Three của ba chi nhánh đều có mặt. Ngoài ra, hai nhân viên điều tra tình báo cấp cao JuliAne Jahn và Wilt Maguire do trụ sở chính sắp xếp cũng tham dự cuộc họp. Dennis Hawke, người đứng đầu bộ phận thông tin tình báo, giải thích tình hình hiện tại trước.

“Theo như thông tin của nội gián, Thủ tướng của Guinea đã lấy được Hoàng Kỳ ngàn năm. Vì để chứng minh thông tin này, chúng tôi cũng đã lấy cắp báo cáo sức khỏe của Dette trong bệnh viện, cuối cùng xác định Dette “Hiện tại ngoại trừ Hạ Quốc, Hoàng Kỳ ngàn năm ở các khu vực khác đều bị giám sát chặt chẽ. Chỉ có Hoàng Kỳ quả thực đã lấy được Hoàng Kỳ ngàn năm. Dennis giải thích.

ngàn năm ở Hạ Quốc mới có thể vận chuyển được đến Guinea, và cũng chỉ có Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa mới dám lấy Hoàng Kỳ ngàn năm ra. Dennis nói thêm. Adrien thuận miệng hỏi: “Điều tra viên JuliAne và Wilt nghĩ sao về chuyện này?"

JuliAne duy trì sự im lặng. Trước đó cô đã rút lui rồi, hiển nhiên không thể nào lại rơi vào vũng bùn của Guinea thêm nữa.

Trước đó, JuliAne phá hủy kế hoạch lòng người của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, cô đã có đủ công lao ngay cả khi toàn bộ nhiệm vụ ở Guinea thất bại, chính vì thế cô có thể đứng ngoài cuộc, nên cô cũng không muốn tham gia vào chuyện này làm gì.

Wilt thì được ăn ké công lao của JuliAne, anh ta gần như có thể miễn cưỡng thoát khỏi vòng xoáy. Thật tình thì anh ta cũng không muốn tiếp tục tham gia vào trận chiến ở Guinea, do đó anh ta chủ động trả lời: “Chúng tôi không có thông tin tình báo liên quan, vì vậy không có ý kiến gì.

Trước phản ứng của Wilt, cùng với sự im lặng của JuliAne, cả Adrien, Dennis và giám đốc phụ trách hành động hiện trường - Matt Thompson hiểu rằng hai điều tra viên tình báo cấp cao từ trụ sở chính không muốn dính líu đến chuyện này.

Adrien cũng không ép buộc, anh ta nhìn Matt và hỏi: “Matt, anh có lời khuyên nào không?” Matt im lặng một lúc rồi đáp lại: “Kể từ khi Dette lấy được Hoàng Kỳ ngàn năm, chúng ta có lựa chọn nào khác ngoài việc lật ngược con bài tẩy không?"

“Tôi tin rằng mọi người đều hiểu sức nặng của Hoàng Kỳ ngàn năm. Nếu tên đó và Dette đạt được thỏa thuận hợp tác dựa trên Hoàng Kỳ ngàn năm, chúng ta chỉ có thể lực chọn phương án cuối cùng” Matt nói thêm.

Dennis tán thành: “Tôi ủng hộ việc lật ngược bài tẩy.

Adrien im lặng. Mặc dù trước đó bọn họ đã chuẩn bị sẽ lật con bài tẩy, nhưng cái giá phải trả cho việc lật con bài tẩy của bọn họ rất lớn, tương đương với một trận quyết định thắng bại với Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa.

Nếu thành công thì tốt, nhưng nếu thất bại thì sao?

Một khi lật con bài tẩy bị thất bại, điều đó có nghĩa Cục điều tra tình báo nước Mỹ mất quyền kiểm soát Guinea.

Trong trường hợp này, Adrien là người phải chịu trách nhiệm lớn nhất, rất có thể anh ta sẽ bị Cục điều tra tình báo nước Mỹ xét xử nội bộ. Chính vì tình hình đó, Adrien mới chần chừ vẫn chưa đưa ra quyết định. Matt và Dennis cũng không nói gì, vì bọn họ cũng biết hậu quả. Còn JuliAne và Wilt?

Hai người này đã đứng ngoài cuộc từ lâu, bọn họ hoàn toàn không tham gia quyết định tiếp theo của chi nhánh Guinea, bọn họ chỉ muốn chèo thuyền an toàn. Trong khi Adrien đang do dự, Dennis nhận được một tin nhắn mói.

‘No. 1 có kế hoạch lấy lại quyền quản lý quặng sắt Siman.

Dennis lập tức giải thích tình huống này tại cuộc họp bí mật, anh ta nhanh chóng nói thêm: “Kết hợp thông tin tình báo này với đoạn thông tin Hoàng Kỳ ngàn năm trước đó, tôi có lý do để nghi ngờ Dette sắp hợp tác với Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, và thậm chí giao quyền quản lý quặng sắt Siman cho Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa JuliAne thầm ủng hộ phân tích của Dennis, cô cũng phân tích ra khả năng này, cô tin rằng khả năng này là sự thật. Chỉ là JuliAne không muốn bơi trong vùng nước bùn, nên hiển nhiên cô không bày tỏ ý kiến của mình. Wilt do dự một lúc, anh nhìn Julian im lặng trước, sau đó nhìn Adrien, cuối cùng anh chọn cách im lặng. Wilt đương nhiên cũng ủng hộ những phân tích của Dennis, nhưng ủng hộ Dennis vào thời điểm này đồng nghĩa với việc bước vào trận đấu. Khi đã vào trận, anh ta chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm trong tương lai. Kể khi bây giờ bọn họ có duy trì sự yên lặng thì trong tương lai vẫn sẽ phải chịu trách nhiệm. Tuy nhiên với tình huống này, trách nhiệm mà bọn họ phải gánh là khá thấp. Vì vậy, cả JuliAne và Wilt đều lựa chọn im lặng. Matt liếc nhìn JuliAne và Wilt, anh lặng lẽ thở dài, rồi nói thêm: “Tôi đồng ý với phân tích của Dennis. Dette thu hồi lại quyền kinh doanh của quặng sắt Siman ắt hẳn là để chuẩn bị hợp tác với Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa!"

Dennis nhìn Adrien: “Adrien, chúng ta đang ở trên bờ vực của sự sống và cái chết!"

Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa không để lại nhiều sự lựa chọn cho Cục điều tra tình báo nước Mỹ. Mặc dù Cục điều tra tình báo nước Mỹ âm thầm hoạt động ở Guinea trong 12 năm, nhưng An Lương đã đập tan Cục điều tra tình báo nước Mỹ ở Guinea bằng kế hoạch lợi thế đi đầu.

“Dennis, gửi tình hình của Guinea đến trụ sở chính, chúng tôi đang chờ chỉ thị từ trụ sở chính. Adrien cuối cùng đã chọn lùi lại nửa bước. 1210 chữ

Chương 4110: Toàn bộ đều là âm mưu của An Lương?

Adrien là người đứng đầu Cục điều tra tình báo nước Mỹ chi nhánh Guinea, về quyền hạn, Adrien có quyền huy động mọi nguồn lực của chi nhánh Guinea.

Nếu Adrien dẫn dắt Cục điều tra tình báo nước Mỹ phát triển tốt hơn thì công lao dành cho Adrien càng lớn. Bây giờ, việc Adrien muốn báo cáo tình hình mà chi nhánh Guinea phải đối mặt với trụ sở chính thực ra là để giảm bớt trách nhiệm của bản thân. Trong tương lai, một khi cần phải đổ tội, ít nhiều anh ta vẫn tìm được lý do. Dennis hiểu được ẩn ý của Adrien, trong lòng thầm thở dài một hơi, bởi vì Adrien đã không nhìn rõ tình hình ở Guinea. Mặc dù Cục điều tra tình báo nước Mỹ chi nhánh Guinea vẫn kiểm soát tình hình ở Guinea, thậm chí đã nắm được một số nhóm vũ trang chống chính quyền, đồng thời hỗ trợ một số đại tá quân đội trong chính quyền Guinea, nhưng Adrien vẫn đưa ra dự đoán bi quan.

Dennis cũng đưa ra dự đoán bi quan giống vậy.

Bởi vì Dennis phụ trách thông tin tình báo, anh ta nhận thức sâu sắc về những thay đổi nhỏ ở Conakry, thủ đô của Guinea.

Cục điều tra tình báo nước Mỹ chi nhánh Guinea từng kiểm soát hầu hết mọi khía cạnh của Conakry, ba hệ thống giám sát an ninh chính, hệ thống liên lạc mạng và thậm chí cả hệ thống cảnh sát và hệ thống chính phủ đều nằm dưới sự kiểm soát của Cục điều tra tình báo nước Mỹ.

Nhưng bây giờ Dennis phát hiện ra Cục điều tra tình báo nước Mỹ đã mất quyền kiểm soát ba hệ thống giám sát an ninh chính của Conakry!

Nói một cách chính xác, Cục điều tra tình báo nước Mỹ đã mất một số quyền kiểm soát đối với ba hệ thống giám sát an ninh chính của Conakry.

Ví dụ: khi Cục điều tra tình báo nước Mỹ cần chạy hệ thống nhận dạng đặc điểm khuôn mặt người thông qua hệ thống giám sát an toàn công cộng xã hội, để theo dõi một người cụ thể, bọn họ nhận thấy một phần của hệ thống giám sát an toàn công cộng xã hội có sự cố” thất bại”.

Biểu hiện “thất bại” là các camera của hệ thống giám sát an ninh xã hội và công cộng ở một số khu vực sẽ bị lỗi liên tục và không thể chụp được hình ảnh giám sát an ninh theo thời gian thực.

Tình trạng như vậy tiếp tục xuất hiện trong ba hệ thống giám sát an ninh lớn ở Conakry, thủ đô của Guinea, nên Dennis nghi ngờ rằng Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa cũng đã xâm nhập vào ba hệ thống giám sát an ninh lớn ở Conakry.

Trên thực tế, nghi ngờ của Dennis đã đúng!

Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán đã xâm nhập vào ba hệ thống giám sát an ninh chính ở Conakry, và để hệ thống trí tuệ nhân tạo Thiên Cơ tiếp quản ba hệ thống giám sát an ninh, giúp các đặc vụ hiện trường của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa có thể tự do di chuyển trong Conakry.

Những tình huống tương tự tiếp tục xảy ra ở Guinea, Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa liên tục làm xói mòn quyền kiểm soát của Cục điều tra tình báo nước Mỹ, nhưng nó không thể ảnh hưởng đến tình hình chung trong một khoảng thời gian ngắn.

Hạ Quốc, gần 6 giờ tối.

An Lương đang vội vã đến Đài truyền hình Thịnh Khánh, anh đã mời Lý Tịch Nhan đi ăn tối cùng mình. Trên đường đi, An Lương nhận được một cuộc gọi từ Hoàng Quốc Tường thông qua phần mềm liên lạc bí mật của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia.

“Có chuyện gì vậy?” An Lương hỏi ngay khi vừa bắt máy.

Hoàng Quốc Tường vội hỏi: “Bên đó nói chuyện có tiện không?"

“Tôi đang trên mô tô bay, anh nghĩ thế nào?” An Lương hỏi ngược lại.

“Kế hoạch của cậu ở Guinea đã bị lộ!” Hoàng Quốc Tường nói nhanh.

“Cục điều tra tình báo nước Mỹ chi nhánh Guinea biết cậu đã đưa cho Thủ tướng Dette một lát Hoàng Kỳ ngàn năm. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, tôi nghĩ Cục điều tra tình báo nước Mỹ chắc sẽ thực hiện bước cuối cùng. Hoàng Quốc Tường nói thêm.

An Lương bình tĩnh đáp: “Các anh sắp xếp nội gián ở Cục điều tra tình báo nước Mỹ chi nhánh Guinea à?"

“Cấp độ nội gián của các anh cao khiếp!” An Lương nói thêm.

Hoàng Quốc Tường phàn nàn: “Cậu không lo lắng về cuộc xung đột dân sự sắp tới mà Cục điều tra tình báo nước Mỹ sắp khởi động sao?"

“Có gì phải lo lắng?” An Lương hỏi ngược lại.

“Cậu.” Hoàng Quốc Tường đang định hỏi thì đột ngột dừng lại, “Có phải các cậu đã chuẩn bị xong rồi?"

Bản thân Hoàng Quốc Tường đã phủ nhận suy đoán của mình: “Tôi hiểu rồi, quả nhiên là cậu đứng sau hậu trường. Đây hoàn toàn là mục đích ban đầu của cậu, phải không?"

“Liệu có khả năng là do anh Hoàng đã suy nghĩ quá nhiều không?” An Lương nói đùa.

“Hoặc có lẽ ngày nào trong lòng anh cũng nghĩ quá nhiều âm mưu nên nhìn đâu cũng cảm thấy có âm mưu?” An Lương nói thêm.

Hoàng Quốc Tường khịt mũi: “Có vẻ như tôi đã đoán đúng. Tất cả những điều này quả nhiên là kế hoạch ban đầu của cậu. Mục đích ban đầu của cậu là để Cục điều tra tình báo nước Mỹ lật con át chủ bài cuối cùng, từ đó gây ra xung đột dân sự ở Guinea.

“Tại sao tôi phải làm như vậy?” An Lương hỏi ngược lại.

“Cậu đã từng nói với tôi cách để phá vỡ lợi thế của người đi đầu trong lĩnh vực kinh doanh. Cục điều tra tình báo nước Mỹ đã hoạt động ở Guinea được 12 năm và nắm vững hầu hết mọi khía cạnh của Guinea, điều này khiến các cậu rất khó can thiệp vào trong” Hoàng Quốc Tường nhớ lại logic kinh doanh mà An Lương đã nói với anh vào thời điểm đó.

“Lúc đầu cậu đã nói rằng, cách dễ nhất và hiệu quả nhất để phá vỡ lợi thế của người đi trước là phá vỡ hoàn toàn tình hình, lật ngược tất cả các quy tắc hiện có và thiết lập lại các quy tắc mới. Hoàng Quốc Tường thuật lại những gì An Lương đã từng nói.

“Vậy mà cậu vẫn không thừa nhận?” Hoàng Quốc Tường đã tóm được ý quan trọng!

Trước sự phân tích của Hoàng Quốc Tường, An Lương đã chế nhạo ngược lại: “Anh Hoàng, để tôi nhắc nhở anh, hình như anh đang nghi ngờ tôi làm chuyện phạm pháp gì đó ở Guinea?"

1206 chữ

Chương 4111: Anh thật xấu xa

“Tôi thừa nhận rằng ông Dette, Thủ tướng của Guinea, đã lấy được Hoàng Kỳ ngàn năm, nhưng đây chỉ là một cuộc giao dịch. Đối phương đưa ra mức giá trăm triệu đô la Mỹ, tôi không thể từ chối” An Lương lung tung với giọng bình tĩnh.

“Tôi cảm thấy rất buồn cười đối với cáo buộc rằng tôi đã thúc đẩy Cục điều tra tình báo nước Mỹ gây hỗn loạn ở Guinea. Làm sao tôi có thể thúc đẩy Cục điều tra tình báo nước Mỹ thực hiện những việc bất hợp pháp như vậy?” An Lương nói đùa.

Hoàng Quốc Tường phàn nàn: “Ngụy biện có ý nghĩa gì không?"

“Chúng tôi hiểu hành động của cậu. Khi cậu mời những người Guinea đến thăm các cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài, chúng tôi còn tưởng cậu sẽ tham gia vào một cuộc giằng co với Cục điều tra tình báo nước Mỹ” Hoàng Quốc Tường phân tích.

Những gì Hoàng Quốc Tường đang nói là kế hoạch lòng người.

Nếu như kế hoạch lòng người không thất bại, An Lương quả thực chỉ muốn sử dụng kế hoạch lòng người để chiếm lấy Guinea.

“Thật tiếc khi kế hoạch của cậu đã bị Cục điều tra tình báo nước Mỹ phát hiện, bọn họ đã chặn trước kế hoạch của cậu, vì vậy cậu phải thực hiện kế hoạch dự phòng” Hoàng Quốc Tường tiếp tục phân tích.

“Cục điều tra tình báo nước Mỹ có quá nhiều lợi thế ở Guinea. Kế hoạch dự phòng của cậu là khiến Cục điều tra tình báo nước Mỹ tức nước vỡ bờ, cuối cùng bọn họ đàn phải chọn phát động xung đột, còn cậu thì có cơ hội hưởng những gì người khác làm. Hoàng Quốc Tường phân tích thêm.

An Lương mỉm cười nhưng trả lời về những gì Hoàng Quốc Tường đã nói, anh đổi chủ đề: “Được rồi anh Hoàng, chúng ta đừng nói về những âm mưu này nữa. Tôi sắp đến điểm hẹn rồi, hôm nay tôi hẹn đi ăn tối cùng với Lý Tịch Nhan, anh cứ từ từ suy nghĩ những âm mưu kia đi nhé.

“Vậy là cậu đã thừa nhận?” Hoàng Quốc Tường hỏi thăm dò.

“Anh có độc!” An Lương than thở, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Sau cuộc gọi, An Lương nở một nụ cười, mặc dù phân tích của Hoàng Quốc Tường hơi sai nhưng hướng đi chung vẫn đúng. Mới đầu, An Lương nói câu chuyện lợi thế người đi trước trong lĩnh vực kinh doanh cho Hoàng Quốc Tường nghe thực ra là để chuẩn bị cho kế hoạch dự phòng.

Khi kế hoạch lòng người thất bại, An Lương bắt đầu kế hoạch dự phòng một cách toàn diện. Suy cho cùng, lợi thế của Cục điều tra tình báo nước Mỹ ở Guinea quả thực quá lớn. Chỉ có lật ngược mọi quy tắc hiện có thì anh mới có cơ hội thắng lợi.

Bãi đậu xe ngoài trời của Đài truyền hình Thịnh Khánh.

Mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng tự động hạ cánh và đỗ lại. An Lương đi vào phòng tin tức một cách quen thuộc, còn Lý Tịch Nhan thì đang chỉnh sửa nội dung ở vị trí làm việc của mình.

An Lương lặng lẽ đi tới, vốn dĩ anh muốn chơi khăm để dọa Lý Tịch Nhan, nhưng nhìn thấy Lý Tịch Nhan làm việc nghiêm túc, An Lương không đành lòng xen vào.

Gần 10 phút sau, cuối cùng Lý Tịch Nhan cũng đã chỉnh sửa xong bản tin, cô duỗi người ra, khóe mắt nhìn thấy An Lương đang đứng phía bên phải.

“Anh đến đây khi nào thế?” Lý Tịch Nhan vội vàng hỏi.

An Lương mỉm cười trả lời: “Vừa mới tới, em làm xong việc chưa?"

Lý Tịch Nhan gật đầu một cách ngây ngô: “Rồi! Công việc của em đã xong cả rồi, em còn kiểm tra hai lần để xác nhận nó không có vấn đề gì"

“Vậy thì chúng ta đi ăn tối nhé?” An Lương hỏi.

“Tôi đi hỏi Kỳ Kỳ và Vũ Tình. Lý Tịch Nhan chủ động mời bóng đèn.

An Lương lắc điện thoại: “Anh đã hỏi rồi, Diêu Kỳ phải tăng ca, Vũ Tình cũng vậy"

Lần này, Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình rất hiểu chuyện, bọn họ không làm bóng đèn nữa. Suy cho cùng, sao có thể làm bóng đèn hoài được chứ?

Một nụ cười hiện lên trong mắt Lý Tịch Nhan: “Vậy tối nay chúng ta ăn gì đây?"

“Em muốn ăn gì?” An Lương hỏi ngược lại.

“Em muốn đi phố cũ để ăn đậu hũ nướng, em thích ớt nướng của quán đó, và cả mùi khói đặc biệt ở đó nữa. Lý Tịch Nhan bày tỏ sự khao khát.

An Lương gật đầu: “Không thành vấn đề, vậy chúng ta sẽ đến phố cũ.

“Ừ!” Lý Tịch Nhan gật đầu một cách ngoan ngoãn, “Trước tiên em sẽ ủy quyền chiếc mô tô bay cho Kỳ Kỳ, để lát nữa bọn họ tiện đường trở về nhà.

An Lương cười xấu xa: “Đưa bọn họ về nhà em và ăn bữa tối do dì làm à?"

“Anh thật xấu xa!” Lý Tịch Nhan hờn dỗi.

An Lương mỉm cười nói: “Bữa tối của dì rất lành mạnh và hợp vệ sinh, anh cũng muốn tốt cho bọn họ thôi mà"

“Vậy chúng ta về nhà ăn tối đi?” Lý Tịch Nhan đề nghị.

“Thôi bỏ đi!” An Lương trực tiếp từ chối.

Tài nấu nướng của Lưu Linh thực sự khó nói hết thành lời!

Tóm lại, An Lương không muốn ăn thêm lần nào nữa. Nếu đến nhà Lý Tịch Nhan, anh nhất định sẽ gọi đồ ăn về trước, phòng hờ Lưu Linh lại xuống bếp nấu nướng.

An Lương đưa Lý Tịch Nhan đến bãi đậu xe ngoài trời của Đài truyền hình Thịnh Khánh, hai người lần lượt lên buồng lái, Lý Tịch Nhan ôm lấy An Lương từ phía sau, áp mặt vào lưng An Lương.

Lý Tịch Nhan rất thích cảm giác được áp mặt vào lưng của An Lương, điều này mang lại cho cô cảm giác an toàn, như thể An Lương chống lại mọi khó khăn trở ngại trước mặt.

“Bảo bổi, bây giờ em đói không?” An Lương thản nhiên hỏi.

Trước khi Lý Tịch Nhan trả lời, An Lương nói thêm: “Anh thấy bây giờ vẫn còn khá sớm, vẫn chưa tới 7 giờ nữa, chắc không đói lắm đâu nhỉ?”

“Hừ!” Lý Tịch Nhan khịt mũi, làm sao cô không biết An Lương đang nghĩ gì?

Tác giả Jun: Có khá nhiều bản thảo cho sách mới, và chúng sẽ được phát hành trong thời gian, nhưng truyền thuyết về An Lương sẽ không có hồi kết..

Khoảng một tiếng đồng hồ sau, An Lương và Lý Tịch Nhan ra khỏi khách sạn núi Mộc Linh, sau đó ngồi lên mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng đi về phố cũ.

1215 chữ

Chương 4112: Ký ức về phố cũ

Thời gian bay chưa đầy 5 phút, mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng đã hạ cánh xuống bãi đậu xe tạm thời ven đường tại cổng phố cũ, An Lương và Lý Tịch Nhan nắm chặt tay và bước vào phố cũ. Trong khung cảnh quen thuộc của phố cũ, Lý Tịch Nhan ngân nga những bài hát vui tươi không thể giải thích, đồng thời cũng vừa đi vừa nhảy vài cái, cho thấy phố cũ này để lại rất nhiều kỷ niệm vui vẻ.

“An Lương, anh có còn nhớ vào năm lớp 11, cửa hàng BBQ Lâm Phi có chế biến ra món ăn mới, quán ăn của bọn họ đã làm ra món BBQ sầu riêng. Lý Tịch Nhan vừa cười vui vẻ vừa hỏi.

An Lương phàn nàn: “Sao anh không nhớ?"

“Lúc đó gần đến kỳ nghỉ hè, Lâm Phi phải đổi mới món thịt nướng, liền làm món sầu riêng nướng than. Kết quả là cả con phố cũ tràn ngập mùi nướng khiến ai cũng phát ngán!” An Lương than thở.

Lý Tịch Nhan trả lời: “Lúc đó em và Phi Phi đang ăn đậu phụ thối, ngửi thấy mùi thì Phi Phi trực tiếp nôn ra, em thấy Phi Phi nôn, em cũng nôn luôn An Lương bật cười: “Anh biết vụ đó, lúc ấy trong nhóm lớp đã thảo luận về chuyện này rất lâu"

Lý Tịch Nhan vui vẻ nói: “May là không có ai quay video, bằng không nó sẽ trở thành lịch sử đen vĩnh viễn không xóa được.

“Nguyên nhân chính là lúc đó quá thối, mọi người bận rộn bỏ chạy, nếu không chắc chắn sẽ quay video lại rồi. An Lương nói đùa.

Lý Tịch Nhan hừ hừ: “Vậy em nên cảm ơn BBQ sầu riêng rồi ha?”

“Chúng ta đi xem cửa hàng BBQ Lâm Phi không?” An Lương thuận miệng đề nghị.

“Được, chúng ta đi xem thử, em rất muốn biết bọn họ có chế ra món gì mới lạ không” Lý Tịch Nhan đáp lại.

Hai người tay trong tay đi trên con đường lát đá ở phố cũ, nhìn khung cảnh và con người quen thuộc xung quanh, đột nhiên có cảm giác quay ngược thời gian về thời cấp ba, Lý Tịch Nhan bấc giác chủ động nắm chặt cánh tay của An Lương.

“Nghe nói phố cũ sắp bị phá bỏ?” Lý Tịch Nhan hỏi.

An Lương trả lời với giọng khẳng định: “Hiện tại, một dự án quy hoạch đã được phê duyệt. Theo ý tưởng của chính quyền ở quận Bắc Ngọc, bọn họ dự định phá bỏ hoàn toàn phố cũ và biến nó thành một khu thương mại nhỏ"

“Tiếc thật. Lý Tịch Nhan nói với vẻ tiếc nuối, “Em vẫn nhớ khi còn học tiểu học, em thích ăn canh đậu ở phố cũ. Thật không may, sau khi bác Tiền mất rồi, quán của bác ấy cũng đóng cửa luôn”

“Bây giờ toàn bộ phố cũ phải phá bỏ, sau này nó chỉ có thể tồn tại trong ký ức. Lý Tịch Nhan thở dài.

An Lương cũng thở dài: “Ừ, dù sao cũng không theo kịp sự phát triển của thời đại. Đi thôi, chúng ta đi xem phong cách nướng thịt mới ở quán Lâm Phi”

“Được. Lý Tịch Nhan chủ động đi trước dẫn đường.

Hai người đến tiệm BBQ Lâm Phi, Lâm Phi nhìn An Lương rồi nhìn Lý Tịch Nhan, chủ động chào hỏi: “An Lương, thằng nhóc này hay đấy. Hồi còn học cấp ba, anh bảo cô gái này thích cậu, bây giờ cậu đã tin rồi chưa?"

Mặt của Lý Tịch Nhan hơi đỏ lên.

An Lương đáp lại một cách hùng hồn: “Anh Phi, dạo này quán của anh có gì mới mẻ không?"

Lâm Phi cười: “Quán của bọn anh mới chế biến những món ăn đặc sắc của Nam Vân như nhện nướng than, ve sầu nướng than và trường long nướng than.

“Trường long nướng than là cái gì?” An Lương tò mò.

“Đương nhiên là con rết khổng lồ nướng than rồi!” Lâm Phi đáp.

Lý Tịch Nhan cau mày.

An Lương cũng cung kính vẫy vẫy tay: “Thôi, cảm ơn nhiều!"

Lâm Phi cảm thấy có chút tiếc nuối: “Thật ra những món này rất ngon, đặc biệt là món nhện nướng than. Ông Bối nói không sai, sau khi nướng than, nó quả thực có mùi vị giống như thịt gà, hai người muốn thử không?"

Lý Tịch Nhan trực tiếp từ chối.

An Lương lại xua tay: “Xin lỗi, vĩnh biệt!"

An Lương đưa Lý Tịch Nhan rời cửa hàng BBQ Lâm Phi, hai người đến cửa hàng đậu phụ nướng rơm, đây là cửa hàng mà Lý Tịch Nhan muốn đến lúc đầu.

Cửa hàng này rất đặc biệt, họ tự làm đậu phụ, đốt rơm rạ rồi dùng những sợi tre làm dụng cụ nhà bếp để rang đậu phụ. Khi rơm cháy, đầu tiên khói sẽ hút đậu phụ qua các nan tre, sau đó sức nóng của ngọn lửa làm cháy xém đậu phụ, đồng thời đốt cháy các nan tre. Trong quá trình này, việc kiểm soát nhiệt rất quan trọng, nếu để nhiệt quá cao thì sợi tre sẽ bị cháy, nếu để lửa nhỏ quá thì đậu hũ không chín được.

Chỉ có đầu bếp lão luyện mới có thể khống chế được nhiệt độ tinh xảo như vậy cửa hàng đậu phụ nướng rơm có vị đầu bếp như vậy, An Lương nghe An Thịnh Vũ nói ông ấy đã nướng đậu phụ ít nhất 30 năm.

Khi An Lương và Lý Tịch Nhan đến cửa hàng đậu phụ nướng rơm, ông chủ Dương Thế Hữu cũng nhận ra An Lương và Lý Tịch Nhan, ông ta chủ động chào: “An Lương, đã lâu không gặp"

An Lương thản nhiên trả lời: “Cháu học đại học bên Thiên Phủ, khi nào nghỉ hè mới về, tiệm vẫn còn đậu phụ chứ?"

“Vẫn còn một ít, hai đứa muốn bao nhiêu?” Dương Thế Hữu hỏi.

An Lương suy nghĩ một chút rồi đáp: “Nửa cân trước đi, nướng ớt. Còn chân gà ăn mày và cánh gà ăn mày không?"

Cánh gà ăn mày và chân gà ăn mày cũng là đặc sản của cửa hàng đậu hũ nướng rơm, nhưng số lượng mỗi ngày rất ít, giá cũng hơi mắc.

“Vừa hay vẫn còn hai cái. Dương Thế Hữu đáp lại.

“Vậy thì lấy hết, thêm cả những món nguyên liệu ăn kèm khô. An Lương nói thêm, sau đó nhìn Lý Tịch Nhan, “Bảo bối, em muốn ăn cái gì?"

Lý Tịch Nhan nhìn An Lương bằng ánh mắt dịu dàng, cô nhẹ nhàng đáp lại: “Anh gọi hết những món em thích rồi"

Lý Tịch Nhan thích đậu phụ rang rơm, cũng thích cánh gà ăn mày và chân gà, mà vừa nãy An Lương đã gọi hết rồi.

“Khi òn học cấp ba, em muốn ăn cánh và đùi gà ăn mày cùng một lúc, nhưng lúc đó lại không đủ tiền mua. Lý Tịch Nhan nhớ lại quãng đời cấp ba của mình.

1240 chữ

Chương 4113: Điều kiện tồi tệ

Cánh gà ăn mày và chân gà ăn mày của cửa hàng đậu hũ nướng rơm hơi đắt. Giá của gà ăn mày là 28 tệ, giá của chân gà ăn mày thì cao hơn một chút, 38 tệ.

Giá này quả thực là hơi cao đối với túi tiền của học sinh cấp ba, nhưng chân gà ăn mày là cả nguyên cái chân gà, tính theo số lượng thì lại rất hợp lý.

“Giá của cửa hàng bọn họ quả thực không rẻ. An Lương khẳng định.

Dương Thế Hữu, người đang nướng đậu phụ, trả lời: “Những con gà ăn mày của cửa hàng chúng tôi đều sử dụng gà ăn mày bản địa. Chúng không phải là gà ăn mày nuôi nhốt. Giá một con gà ăn mày hơn 100 tệ, mức giá hiện tại gần như không có lời"

An Lương thuận miệng tính toán: “Một cánh gà ăn mày là 28 tệ, một đùi gà ăn mày là 38 tệ, còn xương gà là 38 tệ, như vậy đã là 170 tệ. Cửa hàng của ông còn cung cấp món lòng gà ngâm ớt với mức giá 28 tệ, cộng thêm chân gà da hổ 5 tệ, tổng thu nhập cũng đã đạt tới 208 tệ.

“Ông chủ Dương, tôi nhớ ông bán cổ gà ăn mày cho anh Lâm Phi đúng không?” An Lương nói thêm. An Lương nhếch mép nói thêm: “Còn có thận gà ăn mày nướng, đó là báu vật của cửa hàng của anh Lâm Phi!"

Lý Tịch Nhan đồng tình: “BBQ Lâm Phi có món cổ gà nướng"

“Tổng hợp những thứ này lại, thu nhập của một con gà ít nhất cũng phải hơn 210 tệ, ông chủ Dương còn bảo không kiếm ra tiền nữa không?” An Lương giễu cợt nói.

Dương Thế Hữu bình tĩnh trả lời: “Quả thực không kiếm được tiền, chủ yếu là khách hàng cũ, mọi người kết bạn với nhau"

“...” An Lương nhìn Dương Thế Hữu không nói nên lời, đám doanh nhân này da mặt thật dày.

Một lúc sau, Dương Thế Hữu mang món đậu phụ nướng rơm ra trước: “Hai người ăn trước đi, tôi tiếp tục nướng cho hai người, cánh gà ăn mày và chân gà ăn mày sắp xong rồi.

“Được. An Lương đáp lại.

Lý Tịch Nhan, một người ham ăn, đã dùng đũa gắp đậu phụ rang chấm vào sốt tiêu rang, sau đó vươn tay đưa cho An Lương.

An Lương mở miệng đón lấy đậu phụ nướng mà Lý Tịch Nhan đưa cho, khói than từ đậu phụ nướng rơm quyện với mùi thơm của tre do dải tre tạo ra, và vị cay của sốt tiêu nướng tạo ra hương vị đậu phụ nướng vô cùng tuyệt vời.

Tuy nhiên, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng lại không đưa ra lời thông báo nào, có lẽ là do An Lương đã ăn đậu phụ nướng rơm quá nhiều lần, mặc dù cảm thấy nó rất ngon nhưng cũng không thể tạo ra cảm giác kinh ngạc.

An Lương gật đầu: “Quả thực là hương vị cũ.

Sau khi Lý Tịch Nhan ăn xong một miếng đậu phụ rang, cô ấy vui vẻ đáp lại: “Vẫn là hương vị cũ!”

“Thật tiếc vì sau này em không thể ăn được nó nữa rồi? Lý Tịch Nhan nói với giọng tiếc nuối. Đúng lúc Dương Thế Hữu bưng hai món cánh gà ăn mày và chân gà ăn mày tới, ông ta thuận thế tiếp lời: “Hai người cũng đã nghe đến chuyện phá dỡ phố cũ rồi à?

An Lương đáp lại một cách khẳng định: “À, tôi nghe nói phố cũ sẽ được phá bỏ hoàn toàn và xây lại một khu thương mại nhỏ, đúng không?

Dương Thế Hữu trả lời với giọng khẳng định: “Đúng vậy, trước đó có người qua đây để khảo sát câu trả lời.

“Còn phương án bồi thường phá dỡ thì sao?” An Lương tò mò hỏi.

Dương Thế Hữu phàn nàn: “Chẳng tốt lắm. Vị trí phố cũ của chúng tôi rất tuyệt vời, xung quanh đều là khu dân cư sinh sống, hoàn toàn không thiếu khách hàng, nhưng tiền bồi thường cho chúng tôi lại khá ít.

“Tiêu chuẩn bồi thường thế nào?” An Lương hỏi.

Dương Thế Hữu biết thân phận của An Lương, hơn nữa ông ta cũng biết bố ủa An Lương là An Thịnh Vũ, nên Dương Thế Hữu không giấu diếm phương án bồi thường. Bởi vì nếu ông ta không nói ra, An Thịnh Vũ sao có thể không biết? “Giá đền bù cho cửa hàng lầu một là 16,000 tệ / m2, còn những căn nhà ở lầu hai trở lên dù bây giờ đang kinh doanh hay sử dụng để làm nhà ở đều được tính là nhà ở thông thường, giá đền bù là 10,000 tệ / m2. Tương tự như trường hợp của gia đình Lâm Phi, trong nhà có sân vườn, cộng thêm có giấy chứng nhận sở hữu nhà ở, sân vườn thì cứ 5,000 tệ / m2, còn những ngôi nhà không có giấy chứng nhận sẽ không được tính. Dương Thế Hữu nhanh chóng giải thích.

“Phương án bồi thường này quả là chơi khăm người khác mà!” Dương Thế Hữu phàn nàn.

An Lương nhíu mày, phương án bồi thường này quả thực có chút gian trá.

“Không có phí đầu người à?” An Lương hỏi thêm.

“Phí đầu người” tức là chi phí bồi thường phân chia theo đầu người.

“Có, nhưng rất ít, mỗi người chỉ được 20 vạn. Dù là người già, trẻ em, thậm chí là phụ nữ mang thai chưa sinh, nhưng mức giá này quá thấp” Dương Thế Hữu giải thích.

“Tuy nhiên không có tiền bồi thường cho nhà tái định cư. Khi phá dỡ, bọn họ sẽ đền bù cho những căn nhà bị phá dỡ chỉ trong một lần và đền bù theo đầu người, không có phí dời nhà khi đã bị phá vỡ, cũng không đền bù nhà ở nơi khác, chỉ cho chúng tôi tiền bồi thường và để chúng tôi tự mua nhà mới” Dương Thế Hữu giải thích. Sau đó lại trách móc thêm: “Làm sao chúng tôi có thể mua được một căn nhà với gói đền bù thấp như vậy?” Lý Tịch Nhan liếc nhìn diện tích cửa hàng đậu phụ nướng rơm, cô ước lượng một hồi rồi trả lời: “Cửa hàng của ông hình như rộng hơn 100 mét vuông, riêng tiền đền bù cho cửa hàng cũng đã vượt quá 160 vạn. Nếu muốn mua nhà cũng đơn giản mà phải không?"

Dương Thế Hữu phủ định: “Nếu chỉ mua nhà thì chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng mua nhà gần đó thì rất khó. Gia đình chúng tôi sống ở phố cũ rất thoải mái, lại còn có một cửa hàng nhỏ để kinh doanh, nếu như phải dọn đến nơi khác, chúng tôi hoàn toàn không thể có điều kiện như vậy được!” An Lương đồng ý: “Nếu ông muốn mở một cửa hàng ở nơi khác, chỉ riêng tiền thuê mặt bằng đã là một khoản chi phí rất lớn!"

Dương Thế Hữu thở dài nói: “Đúng thế, nên mọi người đều không đồng ý với chuyện phá dỡ.

1217 chữ

Chương 4114: Đỉnh cao của tư duy chia sẻ: Tan nát

“Tôi cũng không đồng ý với điều kiện phá dỡ như vậy” An Lương đồng tình.

Dương Thế Hữu thở dài và đáp lại: “Không đồng ý thì có thể làm được gì chứ? Không nói nữa, tôi tiếp tục đi nước đậu phụ đây.

Sau khi Dương Thế Hữu tiếp tục đi nướng đậu phụ, Lý Tịch Nhan nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ không đồng ý phá dỡ, lẽ nào còn có thể..."

“Bây giờ đã là năm 2021 rồi, nếu như bọn họ không đồng ý phá dỡ thì chắc chắn sẽ không bị phá dỡ đâu. An Lương đáp lại.

Lý Tịch Nhan lập tức đáp lại: “Vậy thì không đồng ý phá dỡ!"

An Lương mỉm cười nhìn cô gái ngốc nghếch Lý Tịch Nhan, cô gái ngốc nghếch ngây thơ này tưởng rằng không còn cách nào khác ngoài việc phá dỡ hay sao? Tuy nhiên, vì Lý Tịch Nhan thích phố cũ, và những người hàng xóm ở phố cũ cũng không muốn nhà của bọn họ bị phá bỏ, nên An Lương đang suy nghĩ tìm cách để ngừng dự án phá dỡ phố cũ.

Thực ra nếu An Lương muốn ngăn cản việc phá dỡ phố cũ, chuyện này hoàn toàn không có gì khó, thậm chí chỉ cần An Lương chào hỏi một chút trong giới Thịnh Khánh, sẽ có người nhốn nháo giúp An Lương giải quyết vấn đề này.

Nhưng cách xử lý này rất dễ mắc nợ ân tình, An Lương cũng không thích mắc nợ ân tình. An Lương có cách xử lý tốt hơn.

“Bảo bối, có phải em không muốn phá dỡ phố cũ?” An Lương hỏi.

Lý Tịch Nhan khẳng định mà không giấu giếm: “Đúng vậy, em không muốn phố cũ bị phá dỡ. Em rất thích bầu không khí của phố cũ, cũng thích đồ ăn ở phố cũ. Nơi này có... có rất nhiều kỷ niệm của chúng ta.

“An Lương, anh còn nhớ cái lần vào cái hôm trước kỳ thi tháng hồi cấp ba không, chúng ta cùng nhau ăn ở phố cũ. Khi đó, trời đột nhiên đổ cơn mưa lớn và em không mang theo ô...” Lý Tịch Nhan nhớ lại quá khứ.

An Lương gật đầu: “Đương nhiên là nhớ. Lúc đó anh đã đưa ô cho em, sau đó thì anh dầm mưa về nhà. Ngày hôm sau anh bị cảm và trượt kỳ thi tháng đầu tiên.

“Bây giờ nghĩ lại, anh thấy có phải em nên khấu đầu tạ ơn anh?” An Lương nhìn Lý Tịch Nhan, nụ cười của anh không rõ ràng.

Lý Tịch Nhan biết tài xế lão luyện An Lương này lại đang đi trên đường cao tốc, cô liếc An Lương một cái: “Không phải vừa nãy em đã khấu đầu tạ ơn anh rồi sao?"

“.” An Lương sững sờ.

Vừa nãy ở khách sạn núi Mộc Linh, Lý Tịch Nhan quả thực đã làm thế!

Hơn nữa cúi đầu khá là lâu, nhỉ?

“Khụ!” An Lương ho khan một tiếng, quay trở lại chủ đề chính, “Nếu em muốn giữ lại phố cũ, vậy thì để anh sắp xếp"

“Có phiền phức không?” Lý Tịch Nhan vội vàng hỏi.

An Lương phủ định: “Rất đơn giản.

Đối với An Lương mà nói, ngăn cản kế hoạch phá bỏ phố cũ quả thực rất đơn giản, nguyên nhân chính là An Lương có đủ nguồn lực, hơn nữa những người hàng xóm của phố cũ đều không muốn nơi này bị phá bỏ.

Nếu hàng xóm ở phố cũ muốn phá bỏ thì An Lương có muốn thay đổi cũng khó, nhưng bây giờ hàng xóm ở phố cũ lại không muốn như vậy, thế thì có khó khăn gì chứ?

An Lương mở ứng dụng câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, nhấp vào phần trợ giúp của câu lạc bộ, sau đó bắt đầu chỉnh sửa nội dung, miêu tả về chuyện phá dỡ phố cũ ở quận Bắc Ngọc, Thịnh Khánh.

[Phá dỡ khu phố cũ ở quận Bắc Ngọc, Thịnh Khánh Nội dung: [Chi tiết] Mục đích: Chống phá bỏ phố cũ và giữ nguyên trạng phố cũ.

Thời hạn: 7 ngày.

Phần thưởng: 10,000 điểm đóng góp cho câu lạc bộ.

Trong bảng trợ giúp của ứng dụng câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh xuất hiện thông tin yêu cầu trợ giúp do An Lương công bố, nhưng đoạn thông tin này chỉ vừa mới được tung ra chưa được 10 giây thì đã lập tức được nhận.

An Lương kiểm tra người nhận, hóa ra là Hồ Tiểu Ngư!

Nhóm bí mật của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.

‘Hồ Tiểu Ngư: @An Lương, thông tin anh đăng trên bảng tin yêu cầu trợ giúp là thật sao?

“Vân Hải Dương: ? ??

‘Lý Tồn Viễn: Thông tin gì?

“Tiền Tiểu Cương: Tôi cũng không thấy.

‘Lâm Nghị Lực: Thông tin trong bảng tin trợ giúp?

‘Diệp Tường Tự: Tôi không tìm thấy bất kỳ thông tin nào trong phần trợ giúp cả!

‘Bàng Chính Phong: Chúng ta có đang sử dụng ứng dụng câu lạc bộ giống nhau không vậy?

‘Chu Vinh Hoa: @Hồ Tiểu Ngư: Tiểu Ngư, em hãy chia sẻ thông tin trong phần trợ giúp xem, để mọi người coi rốt cuộc là chuyện gì...

‘An Lương: @Hồ Tiểu Ngư, đó là sự thật.

‘Hồ Tiểu Ngư: Ha ha ha, hay quá, An Lương, em sẽ giải quyết vấn đề này của anh!

‘Lý Tồn Viễn: @An Lương, cậu cần giải quyết vấn đề gì?

“Tiền Tiểu Cương: Chúng tôi có thể giúp An Lương giải quyết vấn đề.

“Vân Hải Dương: @Hồ Tiểu Ngư, em có thể chia sẻ ảnh chụp màn hình được không?

‘Hồ Tiểu Ngư: [Hình ảnh từ mục Trợ giúp] ‘Chu Vinh Hoa: ! !!

“Chu Vinh Hoa: 10,000 điểm đóng góp câu lạc bộ?

‘Lý Tồn Viễn: @An Lương, cậu giao lại vấn đề này cho tôi, tôi chỉ cần 5,000 điểm.

“Tiền Tiểu Cương: 4,000 điểm!

“Vân Hải Dương: Tôi sẽ giải quyết vấn đề này, tôi chỉ cần 2,000 điểm.

Mạng lưới quan hệ của gia đình Vân Hải Dương ở Thịnh Khánh rất bền chặt. Vân Cẩm, chú hai của Vân Hải Dương, là người đứng thứ hai của Thịnh Khánh, nếu để Vân Cẩm đứng ra giải quyết vấn đề này, vậy thì chỉ cần một câu nói là xong.

‘Hồ Tiểu Ngư: Mọi người hơi quá đáng rồi đó?

‘Hồ Tiểu Ngư: Trước đây An Lương đã nói rằng câu lạc bộ của chúng ta cần phải đoàn kết. Cách làm này của mọi người không có lợi cho sự đoàn kết!

‘Hồ Tiểu Ngư: Tuy nhiên anh An Lương cũng có nói chúng ta cần học cách chia sẻ, nên nếu không có báo giá nào thấp hơn nữa thì em sẽ ẵm hết nhiệm vụ này.

‘Lâm Nghị Lực:

‘Diệp Tường Tự:

‘Diệp Chi Di:..

‘Lâm Vân Tư: Chuyện này..

‘Lý Tồn Viễn: @Vân Hải Dương, cậu nói sao đây?

“Tiền Tiểu Cương: Kiểu tư duy chia sẻ đỉnh cao này khiến tôi quả thật muốn tan nát!

‘Chu Vinh Hoa: Tôi cũng tan nát!

1212 chữ

Chương 4115: Chỉ muốn xem chuyện cười

‘Lý Minh Phi: Tôi học được rồi!

“Vân Hải Dương: 1,000 điểm, giá thấp nhất, để anh giải quyết.

‘Hồ Tiểu Ngư: Được!

‘Hồ Tiểu Ngư: Khi nào thì anh làm xong?

“Vân Hải Dương: Ngày mai là xong.

Trong nhóm bí mật của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, An Lương không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy tư duy chia sẻ đỉnh cao của Hồ Tiểu Ngư. Kiểu trung gian này của Hồ Tiểu Ngư cũng được coi là “chia sẻ”, phải không?

‘Hồ Tiểu Ngư: @An Lương, em có thể chuyển trọn gói cho @Vân Hải Dương để anh ấy giải quyết được không? ‘An Lương: Đây là chuyện riêng của hai người.

‘An Lương: Hơn nữa, cho dù em không đưa điểm đóng góp nào cho Hải Dương, cậu ấy cũng muốn giải quyết êm xuôi thay cho em.

‘Hồ Tiểu Ngư: Có lý!

“Vân Hải Dương:

“Vân Hải Dương: An Lương, cậu thật độc ác!

‘Lý Tồn Viễn: Xin chúc mừng, Hải Dương.

“Tiền Tiểu Cương: Xin chúc mừng, Hải Dương ‘Lâm Nghị Lực: Cố lên, Hải Dương ‘An Lương: Tôi đi trước đây. Tiểu Ngư, sau khi em làm xong thì trực tiếp liên lạc với anh, anh sẽ chuyển điểm đóng góp cho em.

‘Hồ Tiểu Ngư: Đã nhận!

“Vân Hải Dương: @An Lương, đợi đã, khi cậu chuyển điểm, nhớ chuyển một ít cho tôi nhé.

‘An Lương: ?

‘An Lương: Hải Dương, tôi chỉ chuyển cho Tiểu Ngư thôi, cậu có thể tìm Tiểu Ngư.

“Vân Hải Dương:

“Vân Hải Dương: Tê liệt rồi!

‘Hồ Tiểu Ngư: @Vân Hải Dương, xem tin nhắn riêng đi.

An Lương không tiếp tục để ý đến tin nhắn của nhóm bí mật câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, anh đặt điện thoại di động xuống, nhìn Lý Tịch Nhan: “Đã xong!"

“Nhanh vậy sao?” Lý Tịch Nhan ngạc nhiên.

Dù Lý Tịch Nhan không hiểu sự khó khăn của việc ngăn chặn kế hoạch phá dỡ phố cũ, nhưng cô cảm thấy nó không phải là một vấn đề đơn giản. Tuy nhiên, An Lương có thể chặn được kế hoạch phá bỏ phố cũ chỉ bằng cách gửi một vài tin nhắn trên điện thoại di động của mình thôi ư? An Lương mỉm cười trả lời: “Như anh đã nói trước đó, chuyện này thực ra không hề khó"

“Em không tin!” Lý Tịch Nhan hờn dỗn, sau đó đưa một miếng đùi gà ăn mày cho An Lương. An Lương há miệng ra đón lấy miếng đùi gà Lý Tịch Nhan đưa cho.

Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, An Lương và cô gái ngốc nghếch Lý Tịch Nhan đã ăn xong bữa tối, anh thuận miệng hỏi: “Bảo bối, bây giờ chúng ta đi về không?"

Mặt của Lý Tịch Nhan hơi đỏ lên: “Vừa nãy mẹ gửi tin nhắn cho em, em phải về sớm một chút.

An Lương cũng không từ chối: “Được, anh đưa em về trước, ngày mai tan làm anh lại đến đón em"

“Ừ” Lý Tịch Nhan trầm giọng trả lời.

An Lương đưa Lý Tịch Nhan ra khỏi cửa hàng đậu phụ nướng rơm, hai người đi dọc theo con phố cũ. Con phố cũ khá sôi động, rất đông cư dân xung quanh đến phố cũ đi dạo hoặc đến ăn.

Hai người lại đi ngang qua BBQ Lâm Phi, nhìn Lâm Phi bận rộn, An Lương thuận tiện chào hỏi: “Anh Lâm Phi, kinh doanh tốt thật đấy!"

“Đương nhiên rồi!” Lâm Phi đáp, “Hai người còn không biết tay nghề của tôi nữa à?"

“Xiên cổ gà này bao nhiêu tiền?” An Lương nhân tiện hỏi.

Lâm Phi đáp: “15 tệ” Mức giá này nằm ngoài dự đoán của An Lương, vốn dĩ anh tưởng rằng khoảng 10 tệ thôi, kết quả không ngờ lại là 15 tệ?

“Có thận gà ăn mày không?” An Lương hỏi lại.

“Hết rồi, hết rồi, món đó cần phải đặt trước. Cậu có WeChat của tôi. Nếu cậu muốn ăn, cậu có thể gửi WeChat cho tôi trước. Lâm Phi vừa nướng vừa trả lời An Lương.

“Được, chúng tôi đi trước đây? An Lương đáp lại.

“Được. Lâm Phi đáp.

Sau khi cả hai rời cửa hàng BBQ Lâm Phi, Lý Tịch Nhan thở dài nói: “Cảm giác này thật tốt.

An Lương gật đầu đồng ý: “Cảm giác được hít khí trời thế này quả thực không tệ tí nào"

Gần 9 giờ tối, An Lương đưa Lý Tịch Nhan tới cửa nhà. Sau khi Lý Tịch Nhan mở cửa, An Lương cũng đi vào trong phòng một cách tự nhiên. Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình đang ngồi trong phòng khách nghịch điện thoại, bọn họ đang nằm trên ghế sô pha. Ngay khi An Lương bước vào trong, cả hai lập tức ngồi thẳng người dậy. Quách Vũ Tình phàn nàn: “Tổng giám đốc An, đi vào trong mà cũng không nói một tiếng, chúng tôi mất hết hình tượng rồi!"

An Lương mỉm cười xấu xa: “Hai người còn có hình tượng nữa à?"

“Là cảnh miệng đầy đầu khi ăn đồ nướng hay mặt đỏ tía tai khi ăn lẩu vậy?” An Lương nói đùa.

Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình đều đỏ mặt, cả hai hoàn toàn không biết ăn cay, nhưng làm sao họ có thể tránh được đồ cay ở Thịnh Khánh?

“An Lương đến rồi à? Lưu Linh mặc quần áo yoga bước ra, bà chủ động nói, “Cháu và Tịch Nhan ăn rồi sao?"

An Lương nhanh chóng trả lời: “Bọn cháu đã ăn ở phố cũ, dì không cần phải quan tâm đến bọn cháu đâu, dì cứ tiếp tục tập yoga đi, cháu sẽ đi ngay thôi.

Trong mắt Lưu Linh hiện lên một nụ cười, bà biết An Lương cảm thấy tài nấu nướng của mình quá hắc ám, nhưng bản thân bà lại không cảm thấy tài nấu nướng của mình lại tệ đến mức không thể nuốt nổi như vậy được, nhỉ?

Rời khỏi nhà Lý Tịch Nhan, An Lương trực tiếp về nhà. An Thịnh Vũ đã ở nhà rồi, Tôn Hà hiển nhiên không có ở nhà, An Lương đoán chừng là mẹ anh lại đi bảo vệ đất nước?

Mẹ anh thật sự quá bận rộn!

“Bố, bố có biết chuyện phá dỡ phố cũ không?” An Lương thản nhiên hỏi.

An Thịnh Vũ đáp lại một cách khẳng định: “Biết chứ, đó là chuyện của tập đoàn Quang Dụ. Tuy nhiên, điều kiện phá dỡ quá tệ, mọi người đều đang chuẩn bị xem chuyện cười của Quang Dụ. Bởi vì theo như điều kiện mà bên Quang Dụ đưa ra, chuyện phá dỡ này e rằng sẽ không thể nào suôn sẻ được.

“Không có ai kiếm chuyện với bên đó à?” An Lương tò mò.

“Tại sao phải gây chuyện với bên đó?” An Thịnh Vũ hỏi ngược lại, “Thực lực của tập đoàn Quang Dụ khá mạnh, hơn nữa bối cảnh cũng không sạch sẽ lắm. Chuyện này cũng không liên quan gì đến mọi người, bọn họ chỉ đang muốn xem chuyện cười mà thôi.

1214 chữ

Chương 4116: Kế hoạch ưu đãi?

An Lương biết đến tập đoàn Quang Dụ, tên đầy đủ là Công ty tập đoàn bất động sản Quang Dụ, được phát triển chủ yếu tại bốn tỉnh Thịnh Khánh, Tây Xuyên, Nan Vân, Bắc Hồ, với quy mô tài sản khoảng một trăm triệu, thuộc hàng lớn mạnh trong giới bất động sản Thịnh Khánh.

Tuy nhiên, tập đoàn Quang Dụ không được hoan nghênh trong giới bất động sản Thịnh Khánh, bởi vì bối cảnh của tập đoàn Quang Dụ có chút phức tạp, và khi xử lý vấn đề, phương pháp của tập đoàn Quang Dụ không mấy vẻ vang.

Lần này, khi dự án phá dỡ khu phố cũ quận Bắc Ngọc được đấu thầu, tập đoàn Quang Dụ đã trúng thầu dự án phá dỡ với giá thấp hơn giá thị trường.

“Bố, con rất thích phố cũ” An Lương mở đường nói trước.

An Thịnh Vũ đáp: “Vậy con muốn ngăn cản Quang Dụ?"

“Con có ý đó” An Lương đáp.

An Thịnh Vũ im lặng trong vài giây, sau đó trả lời: “Con có kế hoạch sao?”

“Quang Dụ không trong sạch cho lắm. Dương Quang Vinh là người ra tay khá tàn độc, hơn nữa tư tưởng của ông ta cũng cổ hủ. Khi ông ta gặp vấn đề, thường sẽ không giải quyết vấn đề mà đi giải quyết người tạo ra vấn đề” An Thịnh Vũ nói thêm.ủng hộ dịch giả chính chủ ở ᴢᴀlo: 0704 730588 ,hoặc fb.com/Damphuocmanh

“Nếu con muốn ngăn chặn việc cải tạo phố cũ của Quang Dụ, vậy hãy cẩn thận một chút. An Thịnh Vũ nói thêm. An Lương mỉm cười trả lời: “Nếu Quang Dụ không chơi theo luật, trái lại sẽ có kết quả tốt hơn.

An Thịnh Vũ biết một ít về chuyện của An Lương, ông ấy đương nhiên hiểu ý của An Lương.

“Con muốn xử lý thế nào?” An Thịnh Vũ hỏi.

“Nếu như Quang Dụ hiểu chuyện, con sẽ chỉ ngăn cản kế hoạch tháo dỡ phố cũ và giữ phố cụ lại, chỉ vậy thôi.

An Lương giải thích.

Thực ra toàn bộ sự việc này rất đơn giản, An Lương chỉ muốn giữ lại phố cũ mà thôi. Nếu như Quang Dụ dàn xếp ổn thỏa, hiển nhiên An Lương cũng sẽ không ép người quá đáng.

Nhưng nếu Quang Dụ muốn phá lệ và dùng những thủ đoạn nằm ngoài quy tắc để đối phó với An Lương hoặc An Thịnh, vậy An Lương nhất định sẽ không mềm lòng.

An Thịnh Vũ phủ nhận: “Ông Dương đó không phải là người dễ quy phục đâu, con nên cẩn thận thì hơn.

“Vâng” An Lương trả lời, “Bố, con đều sắp xếp nhân viên an ninh xung quanh bố và mẹ cả rồi, bố không cần phải lo lắng về chuyện này"

An Thịnh Vũ gật đầu: “Bố cũng sẽ giúp con chú ý tới tình hình của Quang Dụ"

Hạ Quốc, gần 11 giờ tối.

Khi An Lương đang trò chuyện với những cô bạn gái trong phòng ngủ, anh nhận được một cuộc gọi từ nước ngoài, ID người gọi thuộc về Tây Ban Nha. An Lương đeo tai nghe không dây trước, sau đó vuốt màn hình để trả lời.

“Chào buổi tối, An Lương, tôi là Philip” Vua Philip VI của Tây Ban Nha là người nói trước.

“Xin chào, bệ hạ Philip. An Lương chào hỏi lịch sự.

“Giờ này bên Hạ Quốc chắc là 11 giờ đêm rồi nhỉ?” Philip hỏi.

Múi giờ của Tây Ban Nha chậm hơn Đế Đô của Hạ Quốc là 6 tiếng. Lúc này là 5 giờ chiều theo giờ địa phương của Tây Ban Nha.

“Vâng, bệ hạ Philip có chuyện gì vậy?” An Lương chủ động hỏi.

Vì Leonard, mối quan hệ của An Lương và Philip VI khá thân thiết.

Philip VI cũng không giấu giếm gì, ông ấy đáp: “Gần đây chúng tôi đã theo dõi tình hình ở Hạ Quốc. Chúng tôi rất ngạc nhiên về hiệu suất của các robot Guardian mô hình an ninh ở nước Mỹ. Chúng tôi hi vọng sẽ được nhập một số robot Guardian mô hình an ninh vào trong nước để tiến hành công việc an ninh"

Mặc dù theo báo cáo GPI (chỉ số hòa bình toàn cầu), chỉ số hòa bình ở khu vực Liên minh châu Âu rất cao, thậm chí vượt xa Hạ Quốc, nhưng thực tế không phải như vậy.

Ví dụ như báo cáo chỉ số hòa bình toàn cầu của Tây Ban Nha, đất nước có giấy phép sử dụng súng, vượt xa cả Hạ Quốc!

Có bốn loại giấy phép sử dụng súng ở Tây Ban Nha. Chứng chỉ B cấp có thể giữ súng lục, chứng chỉ cấp E có thể giữ súng ngắn và súng ống, chứng chỉ cấp D có thể giữ súng trường và chứng chỉ cấp F được liên kết với các giải đấu thể thao, sử dụng súng trường và súng ngắn trong các hạng mục thể thao.

Người bình thường có thể đăng ký chứng chỉ cấp B và cấp E.

Trong hoàn cảnh như vậy, áp lực an ninh ở Tây Ban Nha thực sự khá gay gắt, đặc biệt là áp lực đối với các sĩ quan cảnh sát. Việc Philip VI muốn nhập robot Guardian mô hình an ninh vào trong nước là điều hoàn toàn bình thường.

An Lương hỏi: “Bệ hạ Philip muốn nhập bao nhiêu robot Guardian mô hình an ninh?” Philip VI hỏi ngược lại: “Chúng ta có thể thương lượng giảm giá robot Guardian mô hình an ninh không?"

An Lương mỉm cười đáp lại: “Nếu người khác hỏi câu hỏi này, tôi chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng bệ hạ Philip đã nói, tôi chắc chắn sẽ đưa ra một kế hoạch ưu đãi.

Giá thành của các dòng robot Guardian rất rẻ, vì hầu như không có chi phí nghiên cứu và phát triển ở cả mặt phát triển công nghệ và mặt thiết kế phần cứng. Cùng với chi phí vật liệu tương đối thấp, các dòng robot Guardian mang lại lợi nhuận rất cao. Nếu không phải vì muốn tránh ảnh hưởng đến thị trường nhân lực của Hạ Quốc, dòng robot Guardian có thể được ứng dụng trong nhiều ngành trên diện rộng.

Chỉ là để tránh làn sóng thất nghiệp do dòng robot Guardian gây ra, tạo tình trạng hỗn loạn quy mô lớn hơn, An Lương đã tạm thời cấm áp dụng dòng robot Guardian trên quy mô lớn.

“Về tình hình ưu đãi cụ thể, chúng tôi cần xem xét toàn diện điều kiện như nhu cầu, phương án sau khi mua và hỗ trợ nghiên cứu phát triển... để đưa ra phương án chính xác. An Lương nói thêm.

Philip VI trả lời: “Chúng tôi cần ít nhất 100 con robot Guardian mô hình an ninh. Nếu tính theo 100 robot Guardian mô hình an ninh, cậu có thể đưa ra phương án ưu đãi nào?"

Hiện tại, giá của robot Guardian mô hình an ninh phiên bản tiêu chuẩn ở nước ngoài cao tới 520 vạn đô la Mỹ, đây là giá bán thống nhất toàn cầu ngoại trừ Hạ Quốc.

1208 chữ

Chương 4117: Giá ưu đãi: Yêu cầu dữ liệu

Cái gọi là phiên bản tiêu chuẩn, tức là không có bất kỳ trang bị nào, thậm chí không có đồng phục chiến đấu!

Mặc dù chi phí để thêm một bộ đồng phục chiến đấu không cao, nhưng Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai hiểu rõ những khách hàng mua robot Guardian mô hình an ninh chắc chắn sẽ được trang bị thêm đồng phục chiến đấu tùy chỉnh.

Vậy tại sao cần phải gia tăng thêm chi phí làm gì?

“Nếu bệ hạ Philip dự định nhập 100 robot Guardian mô hình an ninh vào trong nước, chúng tôi có thể giảm giá ít nhất 20% kèm theo giao hàng miễn phí” An Lương giải thích.

Theo mức chiết khấu 20% của mức giá thống nhất ở nước ngoài là 520 vạn đô la Mỹ, mỗi robot Guardian mô hình an ninh có thể được giảm giá tới 104 vạn đô la Mỹ, mức chiết khấu này khá tốt.

Xét cho cùng, dòng robot Guardian đang ở trạng thái độc quyền trên phạm vi toàn cầu, hoàn toàn không có bất kỳ đối thủ cạnh tranh nào.

Dù là công ty Boston Dynamics, công ty Honda Robotics hay robot vợ của công ty Erica Nhật Bản, tất cả đều chỉ là tân binh, hoàn toàn không đủ sức cạnh tranh với dòng robot Guardian. Trong hoàn cảnh độc quyền như vậy, việc giảm giá 20% chẳng phải là một sự chân thành to lớn hay sao?

An Lương tiếp tục nói thêm: “Nếu bệ hạ Philip đồng ý thương lượng chính sách hậu mãi, chúng tôi cũng có thể chiết khấu thêm 5% “Các cậu định thay đổi chính sách hậu mãi như thế nào?” Philip VI hỏi ngược lại.

An Lương mỉm cười trả lời: “Chúng tôi sẽ thiết lập một trung tâm hậu mãi cấp tốc ở Tây Ban Nha, để giải quyết các vấn đề sau bán hàng ở Tây Ban Nha, và cho phép kéo dài thời gian xử lý sau bán hàng của chúng tôi lên 30 ngày.

An Lương nói thêm: “Chúng tôi sẽ gia hạn thời gian bảo hành tương ứng đối với thời gian chậm trễ gây ra trong thời gian hậu mãi Philip VI đã nắm bắt được vấn đề: “Cậu đã thiết lập một trung tâm hậu mãi cấp tốc ở Tây Ban Nha, vậy các nhân viên tương ứng đến từ Hạ Quốc cũng chuẩn bị đến sao?"

“Chúng tôi sẽ chỉ cử các kỹ sư kỹ thuật chủ chốt từ Hạ Quốc, cũng như một số ít nhân viên kỹ thuật và nhân viên quản lý, còn những nhân viên còn lại sẽ được tuyển dụng ở Tây Ban Nha” An Lương giải thích.

“Vậy thì không có vấn đề gì, chúng tôi có thể đồng ý với chính sách hậu mãi như thế này. Philip VI bày tỏ chấp nhận.

Mặc dù Philip VI hiểu rằng An Lương đã phái các kỹ sư kỹ thuật cốt lõi từ Hạ Quốc để giữ bí mật về công nghệ, nhưng cách làm này vẫn có thể hiểu được.

“Cảm ơn sự thấu hiểu của bệ hạ Philip. An Lương cảm ơn.

Philip VI hỏi thêm: “Còn điều khoản ưu đãi nào khác không?"

“Còn có một điều khoản ưu đãi quan trọng nhất. Nếu bệ hạ có thể tham gia hợp tác phát triển dòng robot Guardian, chúng tôi sẽ cung cấp chiết khấu lên đến 25%” An Lương ném mồi.

Giảm tới 25%, điều đó có nghĩa là giá bán cuối cùng sau khi áp dụng ưu đãi” chỉ” còn 260 vạn đô la. Đây là mức giá trước khi tăng Philip VI thận trọng hỏi: “Chúng tôi phải làm thế nào để tham gia hợp tác phát triển?"

“Mặc dù các dòng robot Guardian của tập đoàn chúng tôi rất tuyệt vời, được trang bị chip trí tuệ nhân tạo mạnh mẽ, cả hệ thống phát hiện quang học tiên tiến và hệ thống kiểm soát trên không giữa các thế hệ, nhưng chúng vẫn chỉ là thế hệ sản phẩm đầu tiên và vẫn còn một số khiếm khuyết. An Lương giải thích.

“Chúng tôi hi vọng có được dữ liệu của robot Guardian mô hình an ninh trong quá trình sử dụng, bao gồm nhưng không giới hạn ở dữ liệu thu được bởi hệ thống phát hiện quang học, cũng như dữ liệu phát hiện thu được bằng tia laser radar và vi sóng” An Lương giải thích tình huống.

Philip VI sững sờ trong giây lát, ông ấy ngập ngừng nói: “Nếu như không có ủy quyền của chúng tôi, các cậu sẽ không thể nào lấy được những dữ liệu này phải không?"

An Lương trả lời với giọng khẳng định: “Tất nhiên! Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai là một công ty tuân thủ luật pháp, chính sách quyền riêng tư của chúng tôi nêu rõ khi nào chúng tôi có thể và khi nào chúng tôi không thể lấy dữ liệu. Chúng tôi hoàn toàn không thể nào bỏ qua ủy quyền riêng tư để lấy dữ liệu.

Philip VI hỏi với giọng hứng thú: “Vậy thì cậu có thể bỏ qua ủy quyền để lấy dữ liệu trong những trường hợp nào"

“Ví dụ, khi robot Guardian mô hình an ninh giết người, hệ thống của máy sẽ ghi lại thông tin tương ứng và gửi thông tin tương ứng đến tập đoàn chúng tôi, nhưng cũng chỉ cho chúng tôi biết rằng robot Guardian mô hình an ninh đã giết người, chứ không gửi cho chúng tôi dữ liệu chi tiết. An Lương giải thích.

“Khi chúng tôi nhận được thông tin, chúng tôi sẽ liên hệ với khách hàng tương ứng và yêu cầu khách hàng tương ứng cung cấp thông tin tương ứng, bao gồm nhưng không giới hạn tại sao robot Guardian mô hình an ninh lại giết người, thông tin nhận dạng của người đó và kết quả phiên tòa của bộ phận pháp lý địa phương, v.v.. An Lương giải thích cặn kẽ.

Philip VI nhạy cảm, ông ấy phát hiện ra lỗ hổng: “Trước đây tôi đã xem qua video giải thích của bên phía nước Mỹ, robot Guardian mô hình an ninh của tập đoàn cậu có thể thực hiện nhiệm vụ ngoại tuyến.

“Vâng” An Lương trả lời với giọng khẳng định, “Các dòng robot Guardian được trang bị chip trí tuệ nhân tạo do tập đoàn chúng tôi phát triển. Ngay cả khi chúng bị ngắt kết nối mạng, các dòng robot Guardian cũng có trí thông minh nhân tạo mạnh mẽ để đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ một cách suôn sẻ.

“Vậy thì có một vấn đề rất nghiêm trọng!” Philip VI lập tức trả lời..

“Vấn đề nghiêm trọng?” An Lương hỏi lại với giọng nghi ngờ.

“Theo như cách nói của cậu, nếu robot Guardian mô hình an ninh giết người, nó sẽ báo cáo thông tin tương ứng cho tập đoàn của cậu, nhưng robot Guardian mô hình an ninh lại có thể thực hiện công việc ngoại tuyến, đúng không?” Philip VI hỏi. 1230 chữ

Chương 4118: Ưu đãi giới hạn

An Lương trả lời với giọng khẳng định: “Vâng, tôi hiểu những gì bệ hạ Philip nói. Ý của Bệ hạ là robot Guardian mô hình an ninh đã giết người trong trạng thái ngoại tuyến, nếu như không có mạng lưới liên kết, làm sao có thể báo cáo thông tin, phải vậy không?"

“Đúng thế. Philip VI khẳng định nhận xét của An Lương, “Nếu như nó ở trong trang thái ngoại tuyện, vậy làm sao có thể gửi thông tin được?"

An Lương mỉm cười trả lời: “Chúng tôi có hai giải pháp cho trạng thái ngoại tuyến"

“Giải pháp đầu tiên, trong vòng 72 giờ sau khi kích hoạt robot Guardian mô hình an ninh, chúng tôi sẽ buộc người dùng lắp thẻ SIM liên lạc di động cho robot Guardian mô hình an ninh, để cung cấp mạng di động cho robot Guardian mô hình an ninh. An Lương giải thích.

Biện pháp này được viết tắt là AOL, có nghĩa là” luôn kết nối với mạng"

“Nếu thẻ SIM liên lạc di động được lắp đặt và gặp phải các trường hợp cực đoan như nhiễu mạng di động hoặc thẻ SIM liên lạc di động còn nợ tiền mạng, v.v.. khiến kết nối mạng bị gián đoạn, và trong khoảng thời gian này robot Guardian mô hình an ninh lại giết người. Mặc dù không thể lập tức gửi thông tin đến tập đoàn của chúng tôi, nhưng robot Guardian mô hình an ninh sẽ ghi lại thông tin tương ứng” An Lương nói thêm.

“Nếu trong vòng 12 giờ, robot Guardian mô hình an ninh giết người không thể kết nối lại với mạng, nó sẽ nhắc quản trị viên cấp cao nhất để quản trị viên có quyền cao nhất giải quyết vấn đề. Nếu không thể giải quyết được vấn đề kết nối mạng, robot Guardian mô hình an ninh tương ứng sẽ tự khóa hệ thống, từ chối thực hiện bất kỳ lệnh nào ngoài việc kết nối với mạng” An Lương nói thêm.

“Chuyện này tương đương với việc khiến robot Guardian mô hình an ninh biến thành một hình nộm nhựa... một hình nộm thép!” An Lương nói đùa.

“Không chỉ vậy, tập đoàn chúng tôi cũng sẽ chú ý đến tình hình ngoại tuyến của robot Guardian mô hình an ninh. Một khi robot Guardian mô hình an ninh ngoại tuyến hơn quá 12 giờ, chúng tôi sẽ chủ động liên hệ với bộ phận thực thi pháp luật nơi robot Guardian mô hình an ninh được đặt để cung cấp thông tin tương ứng, nhằm thu hút sự chú ý của cơ quan thực thi pháp luật. An Lương bổ sung một thông tin quan trọng khác.

Nói một cách đơn giản, nếu muốn sử dụng robot Guardian mô hình an ninh để làm những việc vi phạm pháp luật thì gần như là không thể.

“Bệ hạ Philip, ngài còn câu hỏi nào khác không?” An Lương hỏi.

Philip VI đáp lại một cách khẳng định: “Tôi muốn hỏi thêm, liệu chúng tôi có thể khám xét trước các dữ liệu mà bên cậu cần hay không?"

“Đương nhiên không thành vấn đề!” An Lương trả lời với giọng khẳng định, “Bệ hạ Philip, như tôi đã nói trước đây, Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai là một công ty tuân thủ pháp luật. Chúng tôi xin dữ liệu từ bệ hạ chỉ để nghiên cứu và phát triển các dòng robot Guardian càng tốt hơn, chứ không phải để đánh cắp quyền riêng tư của bệ hạ"

An Lương nói thêm: “Nếu chúng tôi thực sự muốn đánh cắp quyền riêng tư của bệ hạ, chúng tôi nên có cách tốt hơn, bệ hạn nói phải không?"

Philip VI đã phải thừa nhận những gì An Lương nói, ông ấy biết An Lương đang nắm quyền kiểm soát Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa. Việc thu thập thông tin cá nhân của Tây Ban Nha thông qua Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa thực ra còn dễ dàng hơn, thậm chí có khả năng sẽ không một ai phát hiện ra điều này.

“Nếu đã như vậy, chúng tôi đồng ý tham gia vào công việc phát triển robot Guardian mô hình an ninh” Philip VI trả lời.

“Vậy chúng tôi có thể giảm giá tới 50% cho bệ hạ Philip, nhưng chỉ giới hạn nhiều nhất là 100 con robot Guardian mô hình an ninh, đồng thời hạn chế quyền hoạt động ở Tây Ban Nha, cũng như cố định chủ sở hữu tài sản” An Lương nói thêm.

“Bệ hạ Philip, bệ hạ muốn lấy danh nghĩa hoàng gia hay là chính quyền Tây Ban Nha để mua lô robot Guardian mô hình an ninh này?” An Lương hỏi.

Philip VI hỏi ngược lại: “Cố định chủ sở hữu tài sản là như thế nào?"

“Đây là quy định của tập đoàn chúng tôi, tất cả các robot Guardian mô hình an ninh được mua thông qua chính sách ưu đãi đều sẽ phải cố định chủ sở hữu tài sản, ít nhất cũng phải 10 năm, để tránh phát sinh tình huống mua đi bán lại. An Lương giải thích một cách ân cần.

Nói thẳng ra chính là tránh tình trạng mua sang tay.

Ví dụ An Lương giảm 50% cho Philip VI, nếu Philip VI bán nó ra ngoài với giá chiết khấu 20% thì sao? Theo mức giá cao của robot Guardian mô hình an ninh, mức chiết khấu 20% đã là một mức chiết khấu rất lớn, chắc chắn sẽ có người đồng ý mua lại. Để tránh tình trạng như vậy, tất cả các đơn hàng có kế hoạch ưu đãi sẽ phải cố định thông tin chủ sở hữu trong vòng 10 năm.

Philip VI suy nghĩ một hồi, sau đó mới đồng ý: “Lô robot Guardian mô hình an ninh này thực ra là do chính quyền Tây Ban Nha muốn mua, với hi vọng giảm áp lực lên hệ thống cảnh sát và cải thiện môi trường an ninh ở Tây Ban Nha.

“Tôi hiểu rồi, tập đoàn của chúng tôi có thể tuyên truyền công khai. Xét theo mối quan hệ tốt đẹp với hoàng gia Tây Ban Nha, chúng tôi đồng ý cung cấp phương án ưu đãi cho chính quyền Tây Ban Nha. An Lương nói với giọng ân cần.

Đây hiển nhiên cũng là muốn nâng cao danh tiếng của hoàng gia Tây Ban Nha!

Philip VI nói với lòng biết ơn: “Cảm ơn!"

Sau khi Philip VI cảm ơn, ông ấy nói thêm: “An, đợi một chút, mẹ của Leonard có chuyện muốn thảo luận với cậu.

Mẹ của Leonard đương nhiên là nữ hoàng Lydia. E-mail mỗi tuần giữa An Lương và Leonard dều phải được cho phép thông qua sự kiểm tra của nữ hoàng Lydia.

Dù gì Leonard chỉ mới 15 tuổi, e-mail trao đổi giữa cô và An Lương luôn có sự kiểm tra của nữ hoàng Lydia, đó không phải là chuyện bình thường nhất sao?

Trước lời của Philip VI, An Lương nhanh chóng nhớ lại rằng hình như không có thông tin xuyên biên giới gì trong các e-mail trao đổi gần đây với Leonard đâu nhỉ?

1206 chữ

Chương 4119: Nhận thức về tổn hại và giá thành

Nữ hoàng Lydia tìm anh có chuyện gì đây?

“Vâng” An Lương đáp lại.

Sau vài giây, giọng nói của Nữ hoàng Lydia vang lên: “Chào buổi tối, An.

“Chào buổi chiều, nữ hoàng Lydia. An Lương lịch sự đáp lại, “Không biết nữ hoàng có chuyện gì không?"

Nữ hoàng Lydia đưa ra lời xin lỗi trước: “An, vô cùng xin lỗi cậu. Vừa nãy tôi ngồi bên cạnh và nghe hết quá trình trao đổi giữa cậu với Philip rồi.

An Lương nói đùa: “Tôi với bệ hạ Philip sẽ không nói những đề tài kỳ lạ gì đâu"

Khi nữ hoàng Lydia nghe câu nói đùa của An Lương, bà biết An Lương hoàn toàn không để ý gì đến hành vi của bà.

“Trong cuộc trao đổi giữa cậu và Philip, tôi có một câu hỏi về chuyện tập đoàn các cậu dự định thành lập trung tâm hậu mãi tốc độ cho robot Guardian mô hình an ninh ở Tây Ban Nha. Nữ hoàng Lydia hỏi với thái độ thăm dò.

“Nữ hoàng có câu hỏi gì?” An Lương hỏi ngược lại.

Nữ hoàng Lydia nói thẳng vào vấn đề: “Cậu có thể đưa robot Guardian mô hình an ninh vào ngành xây dựng không?"

“Nữ hoàng Lyida có ý tưởng gì sao?” An Lương nhướng mày.

Robot Guardian mô hình an ninh đương nhiên có thể đưa vào ngành xây dựng!

Trên thực tế, An Lương đã ra lệnh phát triển robot Guardian mô hình xây dựng và tạo ra một bộ phận xây dựng đặc biệt trong Công ty kiến trúc An Thịnh, để các robot Guardian mô hình xây dựng có thể thực hiện các công việc xây dựng đặc biệt.

Nữ hoàng Lydia trả lời với giọng khẳng định: “Đối với việc xây dựng nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư, tiến độ xây dựng nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư hiện nay khá chậm, và thời gian xây dựng dự kiến ban đầu là ba năm có thể phải kéo dài lên bốn năm, thậm chí có khả năng sẽ trì hoãn hơn nữa.

An Lương biết tình hình này, nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư do Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai triển khai ở Tây Ban Nha. Vì thỏa thuận đã ký với chính quyền Tây Ban Nha, khi xây dựng nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư, bọn họ cần phải sử dụng nguồn nhân lực của Tây Ban Nha.

Tuy nhiên, nguồn nhân lực địa phương ở Tây Ban Nha, chưa tính đến vấn đề chi phí nhân lực, chỉ riêng việc nhân viên địa phương ở Tây Ban Nha không chấp nhận làm thêm giờ đã làm chậm tiến độ của dự án.

“An, tôi không biết cậu có quan tâm đến Tây Ban Nha hay không. Chúng tôi hiện đang thảo luận về hệ thống làm việc 32 tiếng bốn ngày một tuần ở Tây Ban Nha. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, hệ thống này rất có thể sẽ được quốc hội xem xét và cuối cùng sẽ do chính quyền chấp thuận vận hành thử nghiệm”. Nữ hoàng Lydia giải thích.

An Lương khẽ nhíu mày: “Tôi biết về chuyện này, nhưng tôi nghĩ rằng vấn đề này không nên thông qua quốc hội. Bởi vì chế độ làm việc bốn ngày một tuần kèm mức lương không đổi hình như..."

Nữ hoàng Lydia thở dài: “Theo như tình hình bên phía quốc hội tiết lộ hiện nay, dự luật hệ thống làm việc bốn ngày này rất có thể sẽ được thông qua vào tháng tới, và việc thi hành sẽ trì hoãn chậm nhất là nửa năm”

“Một khi hệ thống làm việc bốn ngày một tuần được triển khai, tiến độ xây dựng nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, vì vậy tôi hi vọng có thể giải quyết vấn đề này thông qua robot Guardian. Nữ hoàng Lydia giải thích.

An Lương thầm cảm thán trước nhận thức về tổn hại của nữ hoàng Lydia, bà đã nhận ra vấn đề từ trước và tìm cách giải quyết thay vì đợi đến khi vấn đề ập đến.

“An, cậu biết tình hình ở Tây Ban Nha chúng tôi, nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư không thể chậm trễ hơn nữa, nếu không chi phí điện của chúng tôi sẽ ngày càng cao. Nữ hoàng Lydia giải thích một cách chân thành. An Lương hỏi ngược lại: “Nữ hoàng Lydia định sẽ hợp tác như thế nào nếu như chúng tôi đề xuất robot Guardian mô hình xây dựng?"

Nữ hoàng Lydia im lặng một lúc rồi đáp: “Giá bán của robot Guardian mô hình xây dựng có giống với giá bán của robot Guardian mô hình an ninh không?"

An Lương trả lời với giọng khẳng định: “Thực ra hai dòng robot Guardian này về bản chất là như nhau, chúng chỉ khác nhau về chức năng và chương trình, nên giá bán cũng cũng không có khác biệt quá lớn”

“Chúng tôi cũng được giảm giá tới 50% cho robot Guardian mô hình xây dựng không?” Nữ hoàng Lydia hỏi ngay.

An Lương phủ định: “E rằng rất khó.

Trong trường hợp nếu không có ưu đãi, theo giá gốc là 520 vạn đô la Mỹ, sau đó tham khảo thiết kế sử dụng giới hạn 20 năm của robot Guardian mô hình an ninh, cùng tỷ giá đối hoái hôm nay là 1 đô la Mỹ bằng 6,7395 Hạ Quốc tệ, giá thành sử dụng mỗi tháng của mỗi con robot Guardian mô hình xây dựng cao tới 14,58 vạn Hạ Quốc tệ.

Ngay cả khi robot Guardian mô hình xây dựng có thể làm việc gần 24 giờ mỗi ngày, tương đương với việc sử dụng ba nhân lực, thì chi phí mỗi tháng cũng cao tới 4,86 vạn Hạ Quốc tế.

Chi phí này vượt xa chi phí nhân lực địa phương ở Tây Ban Nha!

Quan trọng hơn, thời gian xây dựng nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư không cần 20 năm, một khi nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư được xây xong, nên xử lý những con robot Guardian mô hình xây dựng này thế nào đây?

Với các yếu tố nêu trên trong việc tính toán chi phí nguồn nhân lực, nữ hoàng Lyida đã đưa ra đề xuất: “Chúng tôi có thể thuê robot Guardian mô hình xây dựng hoặc áp dụng phương thức thuê ngoài không?"

“Ví dụ, chúng tôi sẽ thuê tập đoàn các cậu giải quyết việc xây dựng nhà máy điện hạt nhân thứ tư, các cậu sẽ tự điều động robot Guardian mô hình xây dựng đi xây dựng nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư. Nữ hoàng Lydia nói thêm.

An Lương rất quen thuộc với cách làm này, vì đây là hoạt động kinh doanh chính của Công ty kiến trúc An Thịnh, Công ty kiến trúc An Thịnh chủ yếu nhận hoa hồng xây dựng.

1205 chữ

Chương 4120: Cơ hội cho Công ty kiến trúc An Thịnh gia nhập vào câu lạc bộ 100 ức

Đúng lúc An Lương định thành lập một bộ phận xây dựng đặc biệt cho robot Guardian mô hình xây dựng trong Công ty kiến trúc An Thịnh. Bộ phận xây dựng đặc biệt này hoàn toàn có thể đảm nhận nhiệm vụ dự án này. Mặc dù Công ty kiến trúc An Thịnh có thể đảm nhận dự lần này, nhưng An Lương không lập tức đồng ý ngay, anh hỏi ngược lại: “Nếu theo hình thức thuê ngoài, vậy nữ hoàng có thể đưa ra mức giá thi công như thế nào?” Nữ hoàng Lydia đáp lại: “Nếu cậu chấp nhận hình thức thuê ngoài, nội bộ chúng tôi sẽ thảo luận chi tiết trước, sau đó mới đưa ra mức giá cụ thể.

“Chúng tôi có thể chấp nhận hình thức thuê ngoài và giao việc xây dựng nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư lại cho chúng tôi, nhưng về phương diện giá cả, có khả năng sẽ cần phải thỏa hiệp lại. An Lương giải thích.

“Về phương diện giá cả, An, vui lòng cho chúng tôi thời gian một ngày, chúng tôi thảo luận xong giá cả thì sẽ gửi e-mail cho cậu trong thời gian sớm nhất. Nữ hoàng Lydia đáp lại.

“Không thành vấn đề” An Lương đáp.

“Vậy chúng tôi không làm phiền cậu nghỉ ngơi nữa, chúc cậu có giấc mơ đẹp. Nữ hoàng Lydia giải thích.

Philip VI cũng nói: “Chúc cậu có một giấc mơ đẹp"

An Lương mỉm cười trả lời: “Cảm ơn, giờ này bên Hạ Quốc cũng đã gần 12 giờ đêm rồi, tôi nghỉ ngơi trước đây, chúng ta nói sau.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, An Lương không có ý định đi ngủ, anh lập tức gửi tin nhắn cho Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán.

‘Số 1: Điều tra tình hình tại nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư ở Tây Ban Nha.

‘Số 4: Chờ một chút.

Trong vào chưa đầy một phút, Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán đã trả lời tin nhắn.

‘Số 4: BOSS, tình hình bên đó vẫn bình thường, ngoại trừ thời gian thi công bị chậm hơn một chút. Chủ yếu là do người Tây Ban Nha quá lười biếng, gần như không ai chịu tăng ca.

‘Số 1: Chi phí nguồn nhân lực của bên đó là bao nhiêu?

‘Số 4: Chi phí nguồn nhân lực của Tây Ban nha khá cao.

“Số 4: Có 6,820 công nhân xây dựng trên công trường xây dựng nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư. Mức lương trung bình hàng tháng là 2,200 Euro, cao hơn so với trung bình trong ngành lao động.

An Lương nhanh chóng tính toán trên điện thoại di động của mình. Theo tỷ giá hối đoái ngày nay của đồng euro, 1 euro bằng 6,9615 Hạ Quốc tệ, cộng với thời gian xây dựng 3 năm và mức lương trung bình là 2,200 euro. Bỏ qua các yếu tố khác, chi phí nhân lực toàn diện là khoảng 37,6 ức Hạ Quốc tế.

Tuy nhiên, cách tính này có những hạn chế nhất định, do không cộng thêm chi phí mua bảo hiểm cho công nhân xây dựng của công ty v.v... Nếu cộng tất cả, chi phí nhân lực toàn diện ít nhất là 50 ức Hạ Quốc tế.

Nếu sử dụng robot Guardian mô hình xây dựng để thay thế nguồn nhân lực, chi phí này sẽ giảm ít nhất hơn 80%!

Con số đó sẽ tương đương với khoản thu nhập 40 ức Hạ Quốc tệ, và quan trọng hơn, khoản thu nhập này có thể làm giảm tỷ suất lợi nhuận bề nổi thông qua chi phí khấu hao của robot Guardian mô hình xây dựng, từ đó giảm thuế ở Tây Ban Nha.

An Lương ước tính, sau khi việc kinh doanh này được tính tới tính lui, cuối cùng anh có thể thu được lợi nhuận ròng là 30 ức Hạ Quốc tệ, hơn nữa chỉ để lợi nhuận ròng 3 ức đến 5 ức Hạ Quốc tệ trên bề nổi, tránh thuế càng nhiều càng tốt.

Vậy nên anh buộc phải thực hiện việc kinh doanh này!

Một khi thương vụ này hoàn tất, Công ty kiến trúc An Thịnh sẽ dễ dàng gia nhập câu lạc bộ hàng chục tỷ và trở thành một tay chơi quyền lực trong lĩnh vực xây dựng.

‘Số 0: Anh hãy sử dụng hệ thống trí tuệ nhân tạo của Thiên Cơ mô phỏng một chút, chu kỳ xây dựng nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư ở Tây Ban Nha sẽ mất bao lâu nếu sử dụng 1,000 robot Guardian mô hình xây dựng thay thế 6,820 công nhân xây dựng ‘Số 4: Được, cho chúng tôi một chút thời gian.

‘Số 1: Không thành vấn đề.

‘Số 0: Tôi nghỉ ngơi trước đây, khi nào ra kết quả thì gửi cho tôi.

‘Số 4: Đã nhận Sau khi An Lương và Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán liên lạc xong, anh đã gửi cho An Thịnh Vũ một tin nhắn.

‘An Lương: Bố, bố ngủ chưa?

An Thịnh Vũ không trả lời tin nhắn, hình như đã ngủ? An Luông không tin lắm!

An Lương trực tiếp đứng dậy đi vào phòng ngủ của An Thịnh Vũ và gõ cửa, nhưng khi anh đi qua thì phát hiện cửa phòng ngủ không đóng, An Thịnh Vũ cũng không có ở trong phòng ngủ, cũng không có ở nhà.

Đối mặt với tình huống như vậy, An Lương trực tiếp gọi điện thoại.

Sau gần một phút chờ đợi, An Thịnh Vũ trả lời điện thoại, ông ấy mở miệng trả lời một cách miễn cưỡng: “Bố không trả lời tin nhắn thì tức là ngủ rồi!"

“Bố ngủ ở đâu vậy?” An Lương phàn nàn, “Bên bố sao lại ồn ào thế!"

“Khụ!” An Thịnh Vũ ho khan, “Bố đang ăn thịt nướng với mẹ, con muốn đến không?"

“Tại sao con lại không đến?” An Lương phàn nàn, “Gửi định vị cho con!"

An Thịnh Vũ trả lời: “Được rồi, bố sẽ gửi định vị cho con.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, An Thịnh Vũ gửi địa điểm cho An Lương. Nơi An Thịnh Vũ và Tôn Hà ăn thịt nướng không ngờ lại ở phố cũ Tùng Mộc, quận Bắc Tân, cách Thiên Không Cảnh ở núi Mộc Linh khoảng 20 km.

“Hai người chạy xa như vậy sao?” An Lương than thở..

Khoảng 6 hoặc 7 phút sau, An Lương ngồi trên chiếc mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng đến cửa hàng đồ nướng anh Tống ở số 13, phố cũ Tùng Mộc, quận Tân Bắc.

Khi mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng tự động hạ cánh và đậu ở một bãi đậu xe tạm thời bên đường, An Lương nhìn thấy chiếc mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi của An Thịnh Vũ.

“Bên này!” An Thịnh Vũ đứng ở cửa của cửa hàng đồ nướng anh Tống và hô to.

1216 chữ

Chương 4121: Có hiểu lãng mạn không vậy?

An Lương bước nhanh tới, thuận miệng hỏi: “Sao bố mẹ lại chạy xa đến vậy?"

“Ngồi mô tô bay qua đây có 6 phút, xa kiểu gì?” An Thịnh Vũ hỏi ngược lại.

An Thịnh Vũ nói rất có lý, An Lương không biết phản bác thế nào.

Hai cha con cùng nhau bước vào cửa hàng thịt nướng, Tôn Hà đang ăn thịt nướng, bà chỉ vào mã QR trên bàn:

“Con muốn ăn cái gì thì tự gọi đi “Con xem trước. An Lương lấy điện thoại di động quét mã xem thực đơn.

Thực đơn của cửa hàng đồ nướng anh Tống này khá bình thường, tất cả các món ăn đều ở mức trung bình, không cầu kỳ như cửa hàng đồ nướng Lâm Phi, thứ duy nhất khiến An Lương thích thú là lát lươn nướng than, anh gọi ba xiên.

“Mẹ, hôm nay mẹ lại thắng nữa sao?” An Lương thản nhiên hỏi.

Tôn Hà trả lời với giọng khẳng định: “Thắng nhỏ thôi, hơn 600 tệ"

Tôn Hà rất thích chơi mạt chược, nhưng Tôn Hà không nghiện cờ bạc. Mặc dù Công ty kiến trúc An Thịnh hiện đang phát triển rất tốt, An Lương cũng đang phát triển rất tốt, nhưng Tôn Hà chỉ chơi mạt chược nhỏ với giá 10 đến 20 tệ.

Lấy mạt chược 10 tệ làm ví dụ, không dễ gì lại thua tới 1,000 tệ!

Đối với Tôn Hà, phạm vi thắng thua ở cấp độ này thực sự chỉ là giải trí.

Bởi vì cứ cách ba đến năm ngày thì An Lương sẽ chuyển tiền cho Tôn Hà, mỗi thàng còn trực tiếp chuyện thẳng 100 vạn vào trong thẻ ngân hàng của Tôn Hà. Với tình hình đó, Tôn Hà chỉ chơi mấy ván mạt chược nhỏ 10 đến 20 tệ là vì bà ấy thích đánh mạt chược mà thôi.

“Hôm nay mẹ con sẽ khao chúng ta!” An Thịnh Vũ ngồi bên cạnh nói.

Tôn Hà liếc nhìn An Thịnh Vũ, bà ấy nhìn An Lương rồi thản nhiên hỏi: “Tối nay con ăn ở đâu?"

“Bên phố cũ. An Lương đáp, “Đậu phụ rang rơm, mẹ ăn bao giờ chưa?"

“Tất nhiên là rồi, rất ngon” Tôn Hà trả lời với giọng khẳng định, “Nghe nói phố cũ sắp bị phá bỏ?"

“Vốn dĩ là sắp phá bỏ, con định cứu một tay” An Lương trả lời không giấu giếm.

“Ôi trời, con còn tính giúp cứu à?” Tôn Hà có chút kinh ngạc.

“Bố biết chuyện này mà” An Lương đẩy đề tài cho An Thịnh Vũ.

An Thịnh Vũ tiếp lời: “Dự án phá bỏ phố cũ là dự án tiếp theo của Quang Dụ. Mức giá đền bù mà ông Quang đưa ra hơi thấp, những người dân sống ở phố cũ không đồng ý.

An Lương tán thành: “Cửa hàng được bồi thường 16,000 tệ / m2, nhà ở được bồi thường 10,000 tệ / m2, sân vườn chỉ được bồi thường 5,000 tệ / m2. Này còn không phải là bắt nạt hay sao?"

Tôn Hà đồng ý: “Giá đền bù này quả thực hơi ức hiếp người. Mười năm trước, giá bán của phố mới nằm vị trí kém hơn một chút là ở sau phố cũ, đã hơn 30,000 tệ / m2. Còn phố cũ, nơi có vị trí tốt hơn, lượng khách qua lại đông hơn lại chỉ được đền bù có 16,000 tệ / m2, mẹ cũng không đồng ý với chuyện này"

An Thịnh Vũ ngồi bên cạnh nói đùa: “Con trai của chúng ta đã không nói đến nguyên nhân quan trọng”

“Nguyên nhân quan trọng?” Tôn Hà khó hiểu.

An Thịnh Vũ nhìn An Lương và ra hiệu cho An Lương tự nói.

An Lương hơi ngượng ngùng gãi đầu: “Chuyện đó... thực ra nguyên nhân cốt yếu nhất là do Lý Tịch Nhan thích bầu không khí của phố cũ. Cô ấy cảm thấy đáng tiếc vì phố cũ sắp phải phá bỏ, nên... vâng, nguyên nhân đại khái là vậy đó ạ.

An Thịnh Vũ nói thêm: “Nhìn đứa con trai ngốc nghếch của chúng ta đi!"

Tôn Hà phản bác: “Cái này gọi là lãng mạn! Lão già như ông thì hiểu cái gì?"

"..".” An Thịnh Vũ không nói nên lời.

An Lương mỉm cười: “Đúng, đúng, đúng. Bố, cái này gọi là lãng mạn, bố không hiểu gì cả!"

An Thịnh Vũ hừ hừ hai tiếng, ông ấy dứt khoát đổi chủ đề: “Muộn như vậy rồi không lo ngủ, con tìm bố có chuyện gì vậy?"

“Về việc thành lập bộ phận xây dựng đặc biệt tại Công ty kiến trúc An Thịnh” An Lương nói thẳng chủ đề chính.

An Thịnh Vũ thuận miệng nói: “Trước đó bố đã nói rồi, con phải tự mình giải quyết vấn đề này. Dù sao Công ty kiến trúc An Thịnh sẽ là của con trong tương lai, con muốn xài ra sao thì xài"

An Lương phàn nàn: “Chuyện của sau này thì để sau này nói. Bố, hiện tại bố chỉ mới hơn 40 tuổi, đừng có nghĩ mãi đến chuyện nghỉ hưu, ít gì cũng phải cầm cự thêm 20 nữa mà?"

Trước khi An Thịnh Vũ phản hồi, An Lương nói thêm, “Nhà nước hiện chủ trương hoãn nghỉ hưu, để các đồng chí già được phát huy sức lực còn sót lại, có nhiều đóng góp cho xã hội. Bố ơi, bố phải thích ứng với thời đại!"

An Thịnh Vũ nhìn An Lương với vẻ mặt bất lực, xem ra con đường nghỉ hưu đi câu cá của mình vẫn còn cách rất xa... rất xa.

Là một người hay đi câu cá, vốn dĩ ban đầu An Thịnh Vũ định sau khi An Lương tốt nghiệp, ông sẽ để cho An Lương tiếp quản Công ty kiến trúc An Thịnh, còn ông sẽ trực tiếp nghỉ hưu và hưởng thụ cuộc sống câu cá. Kết quả, ai mà ngờ được An Lương lại khởi nghiệp thành công trong thời đại học, và giờ tài sản của An Lương còn nhiều hơn so với Công ty kiến trúc An Thịnh, vì thế mà An Lương không có ý định tiếp quản Công ty kiến trúc An Thịnh.

Tình huống này khiến An Thịnh Vũ vừa hài lòng vừa thất vọng.

“Hầy!” An Thịnh Vũ thở dài một hơi.

“Này An, người này là... ?” Một ông già tóc hoa râm bưng đĩa thịt nướng đi tới, nhìn An Lương và hỏi An Thịnh Vũ.

An Thịnh Vũ nói: “Đây là con trai của chúng tôi, tên là An Lương"

“Trừ Bạo An Lương (1), tên hay!” Chú Tống khen ngợi.

“An Lương, đây là chú Tống, bạn tốt của bố. An Thịnh Vũ giới thiệu cho An Lương.

“Chào chú Tống” An Lương chào hỏi lịch sự.

“Được rồi, mọi người ăn trước đi? Sau khi chú Tống chào hỏi xong, ông ấy quay trở lại công việc nấu nướng.

Khi chú Tống rời đi, An Lương nhìn An Thịnh Vũ và hỏi: “Bạn câu cá của bố đấy à?"

(1) Trừ Bạo An Lương: diệt bạo làm cho dân lành được ổn định.

1251 chữ

Chương 4122: Bố nhân từ, con hiếu thảo.

“Đúng vậy, bố và chú Tống là bạn bè câu cá. Chú ấy câu cá cũng giỏi, hầu như không bao giờ đi tay không về.

Hơn nữa, chú ấy còn có cửa hàng nấu nướng này, có thể tự câu cá và tự kinh doanh, nhóm câu cá của bố cũng thường hay tụ tập ở đây? An Thịnh Vũ giải thích.

An Lương cầm một xiên lươn nướng than hồng, nếm thử mùi vị trước. Tuy rằng hương vị không quá kinh ngạc, nhưng cũng không tệ, tương đối vừa lòng.

An Lương hạ giọng nói: “Con thấy mùi vị hơi bình thường Tôn Hà cũng nhỏ giọng đồng ý: “Mẹ cũng thấy bình thường. Tất cả các cửa hàng đồ nướng như đồ nướng bằng lò than bên chỗ nhà cũ của chúng ta, hay đồ nướng Lâm Phi bên phố cũ, hoặc cửa hàng đồ nướng bên đường cạnh ngân hàng Hạ Quốc đối diện xéo với quán mạt chược đều ngon hơn so với bên này.

“Hai người có thể tém lại một chút được không?” An Thịnh Vũ bất lực. “Dù sao con cũng chỉ gọi ba xiên lươn nướng than hoa thôi, con ăn một xiên, hai người mỗi người một xiên. An Lương đáp lại.

Tôn Hà gắp xiên lươn nướng than hoa lên, bà cắn một miếng nếm thử, sau đó nói với giọng chê bai: “Mùi vị quả thật bình thường"

An Lương nhanh chóng xử nhanh xiên lươn nướng than hoa, anh dùng khăn giấy vệ sinh cá nhân một hồi, sau đó mới nói thêm: “Bố, con mới tiếp nhận một doanh nghiệp xây dựng ở nước ngoài.

“Doanh nghiệp xây dựng ở nước ngoài?” An Thịnh Vũ khó hiểu.

“Con sẽ tiếp quản công việc kinh doanh ở Tây Ban Nha thông qua bộ phận xây dựng đặc biệt của Công ty kiến trúc An Thịnh” An Lương giải thích.

Khi đụng tới công việc của mình, An Thịnh Vũ bước vào trạng thái làm việc, ông bắt đầu hỏi chi tiết: “Nói cho bố biết tình hình cụ thể.

An Lương không giấu giếm: “Tập đoàn lưới điện Hạ Quốc và Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai đang xây dựng nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư ở Tây Ban Nha. Hai bên ban đầu đồng ý sử dụng nguồn nhân lực địa phương ở Tây Ban Nha, nhưng một số tình huống bất ngờ đã xảy ra ở Tây Ban Nha, khiến thời gian xây dựng bị trì hoãn"

“Chính quyền Tây Ban Nha không thể chấp nhận kéo dài thời gian xây dựng, vì vậy bọn họ sẵn sàng thuê bên ngoài xây dựng nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư. Con đã thay mặt Công ty kiến trúc An Thịnh tiếp nhận công việc kinh doanh này” An Lương nói thêm.

“Con dự định sử dụng bộ phận xây dựng đặc biệt của Công ty kiến trúc An Thịnh cho công việc này. An Lương giải thích.

An Thịnh Vũ phàn nàn: “Xây dựng nhà máy điện hạt nhân? Con nghiêm túc đấy à?"

An Lương trả lời với giọng khẳng định: “Đương nhiên con rất nghiêm túc!"

“Công ty kiến trúc An Thịnh của chúng ta không có tư chất đó. An Thịnh Vũ đáp lại.

“Ngày mai là có ngay!” An Lương mỉm cười trả lời, “Con sẽ lấy được chứng chỉ tư chất do Tập đoàn điện hạt nhân Hạ Quốc phê duyệt thông qua Tập đoàn lưới điện Hạ Quốc.

“Thực sự sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?” An Thịnh Vũ do dự.

An Lương mỉm cười trả lời: “Bố yên tâm đi, chắc chắn không có chuyện gì đâu. Bọn con sẽ sử dụng robot để phụ trách công việc xây dựng tương ứng. Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai và Tập đoàn lưới điện Hạ Quốc sẽ bố trí các kỹ sư kỹ thuật tương ứng để hướng dẫn tại chỗ.

“Điều quan trọng nhất là thông qua dự án này, chúng ta có thể kiếm được rất nhiều tiền!” An Lương cười nói. Tôn Hà hỏi với giọng hứng thú: “Chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu?"

An Lương vươn một bàn tay xòe ra cả năm ngón tay: “Nhiêu đây!"

“5,000 vạn?” Tôn Hà thấp giọng nói.

Đôi mắt của An Thịnh Vũ sáng lên: “5,000 vạn?"

An Lương mỉm cười gật đầu: “Ít nhất là 5,000 vạn!"

Thực ra đây chỉ là lợi nhuận bề nổi, An Lương che giấu lợi nhuận thật. Không phải An Lương không muốn chiếm của riêng hay gì đó, mà vì hiện giờ không thích hợp để nói ra, đợi khi tổng kết cuối cùng, An Lương sẽ thầm nói cho An Thịnh Vũ và Tôn Hà biết.

“Thằng nhóc này...” Sau khi nhận được câu trả lời với giọng khẳng định của An Lương, An Thịnh Vũ cảm thấy có chút choáng ngợp, bởi vì ông ấy bận rộn cả một đời, vậy mà vẫn không bằng lợi nhuận một lần An Lương có được.

Tình huống này khiến An Thịnh Vũ thở dài về sự vô thường của số phận.

Nếu như trước đây có người nói cho An Thịnh Vũ biết về thành tựu hôm nay của An Lương, An Thịnh Vũ chắc chắn sẽ hỏi lại đối phương có tỉnh táo không vậy.

“Dự án này có cần sự hợp tác của các bộ phận khác của Công ty kiến trúc An Thịnh không?” An Thịnh Vũ hỏi. An Lương gật đầu khẳng định: “Tất nhiên! Mặc dù việc xây dựng nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư có thể được giao cho robot trong bộ phận xây dựng đặc biệt, nhưng Công ty kiến trúc An Thịnh cũng cần phải xử lý mấy công việc khác để duy trì mối quan hệ giữa các cá nhân.

“Con có người muốn chọn chưa?” An Thịnh Vũ hỏi ý kiến của An Lương.

An Thịnh Vũ lập tức nói thêm: “Bố nói trước, chú Đường không ổn.

“Con nhớ năng lực của chú Đường rất tốt mà, tại sao lạ không ổn” An Lương giả vờ nghi hoặc hỏi, đương nhiên anh hiểu ý của An Thịnh Vũ.

“Chú Đường là cánh tay phải của bố. Trước đó bố chuyển chú Lạc đến mỏ vàng Linh Khúc, điều đó đã khiến khối lượng công việc của bố tang lên rất nhiều. Nếu như bây giờ lại chuyển chú Đường đi, sau này ngay cả thời gian câu cá cũng không có, vậy sao được?” An Thịnh Vũ giải thích lý do.

Lý do này khiến An Lương không thể phản bác.

“Vậy thì chú Đổng” An Lương chọn Đổng Hạo.

Đổng Hạo cũng là anh em của An Thịnh Vũ, ông ấy đã theo An Thịnh Vũ gần 26 năm.

“...” An Thịnh Vũ nhìn An Lương không nói nên lời.

“Bố, đừng nói ngay cả chú Đồng cũng không được nhé?” An Lương cố ý nói với giọng hơi kích động.

Ở Công ty kiến trúc An Thịnh, Đổng Hạo thay thế cho Lạc Nhân Hoành và thuộc về nhân sự quản lý quan trọng của Công ty kiến trúc An Thịnh, theo hiểu biết của An Lương thì Đổng Hạo hoàn toàn có thể phụ trách tình hình chung của Tây Ban Nha, vì vậy An Lương đã chọn Đổng Hạo.

1208 chữ

Chương 4123: Báo giá: Quá sắc sảo

“Được, được, được!” An Thịnh Vũ đồng ý, “Bố rất vui khi thấy con hiểu rõ Công ty kiến trúc An Thịnh như vậy, và bố sẽ càng hân hoan hơn nếu con có thể tạo cho bố thời gian rảnh nhiều hơn!"

An Lương lấy lòng: “Bố, bây giờ bố vẫn còn trẻ và còn khỏe, đúng lúc đang làm việc lớn, chúng ta cần phải hợp lực cùng nhau!"

“Cút, cút, cút, thằng nhóc này chỉ biết nịnh nót!” An Thịnh Vũ bật cười.

Ngày hôm sau, khoảng 8 giờ sáng, An Lương bị Tôn Hà đánh thức.

“Mau dậy đi, mẹ đã nấu canh trứng cà chua rồi đấy. Tôn Hà gọi.

“Vâng mẹ, con dậy ngay đây” An Lương trả lời, sau đó lập tức thức dậy tắm rửa trong phòng tắm. Chưa tới 5 phút thì An Lương đã tắm xong, con trai ấy mà, tắm rửa đơn giản vậy thôi.

“An Lương, con ăn bao nhiêu?” Giọng của Tôn Hà từ trong bếp vọng ra.

An Lương lập tức trả lời: “Hai là đủ rồi ạ?

An Thịnh Vũ ngồi bên cạnh nói nhỏ giọng: “Hôm nay bố được hưởng ké hào quang của con, lâu rồi bố không được ăn bữa sáng mẹ con nấu.

An Lương phàn nàn: “Vĩ nhân từng nói, tự vận động thì mới có cái ăn cái mặc.

“Vậy tại sao con không dậy sớm để làm đồ ăn?” An Thịnh Vũ trực tiếp hỏi ngược lại.

“Nếu không phải do tài nấu nướng của con không tốt, con nhất định sẽ thức dậy làm bữa sáng!” An Lương trả lời một cách tự tin và mạnh dạn.

An Thịnh Vũ trực tiếp tăng âm lượng: “Con trai bà nói muốn học nấu ăn kìa, bà nói gì đi?"

Giọng của Tôn Hà từ trong bếp vọng ra: “Muốn học nấu ăn à? Vậy thì em sẽ đăng ký cho nó một lớp dạy nấu ăn.

Một lớp dạy nấu ăn?

Là cái kiểu có 800 chiếc giường đấy à?

“” An Lương cứng họng.

“” An Thịnh Vũ cũng không nói nên lời. Hai bố con đều không nói nên lời.

Một lúc sau, An Lương và An Thịnh Vũ cùng nhau bưng chén canh chua trứng của mình bước ra khỏi phòng bếp. Trong lúc đang ăn sáng, hệ thống trí tuệ nhân tạo Thiên Cơ đã gửi lời nhắc cho An Lương thông qua điện thoại, màn hình hiển thị có e-mail được gửi đến từ nữ hoàng Lydia của Tây Ban Nha.

An Lương vừa ăn canh chua trứng vừa lấy điện thoại ra kiểm tra e-mail.

Tiêu đề của e-mail là [Danh sách báo giá], và cột thời gian cho thấy rằng nó vừa được nhận, theo thời gian chênh lệch sáu tiếng giữa Tây Ban Nha và Hạ Quốc, bên Tây Ban Nha chắc đang hơn 2 giờ sáng.

Vậy hoàng gia và chính quyền Tây Ban Nha đã thương lượng suốt cả đêm về báo giá thuê ngoài cho nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư?

An Lương bấm vào [Danh sách báo giá] để xem.

Danh sách báo giá công trình nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư ở Madrid, Tây Ban Nha:

Nguồn nhân lực: 40 ức Hạ Quốc tế.

Ngân sách vật liệu xây dựng: do chính quyền Tây Ban Nha thống nhất mua, ngoài ra còn chịu các chi phí liên quan.

Phí tiêu thụ năng lượng: do bên xây dựng chịu trách nhiệm.

Yêu cầu thời gian hoàn thành: chậm nhất vào ngày 31 tháng 1 năm 2024.

Bảng báo giá này rất đơn giản, nhưng việc kiểm soát chi phí trong bảng báo giá rất chính xác. Chẳng hạn như chi phí nguồn nhân lực là 40 ức Hạ Quốc tệ, mức giá này đã được tính toán rất chính xác. Theo tính toán trước đây của An Lương, hiện nay có 6,820 công nhân xây dựng trên công trường xây dựng nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư ở Madrid, với mức lương trung bình hàng tháng là 2,200 euro. Nếu thời gian xây dựng là 36 tháng, rồi tham khảo tỉ giá đối hoái 1 euro bằng 6,9615 Hạ Quốc tệ, tổng chi phí nguồn nhân lực Khoảng 37,6 ức Hạ Quốc tệ.

Tuy nhiên, nếu cộng các chi phí bảo hiểm khác nhau, chi phí nhân lực tương ứng có thể tăng lên mức 50 ức Hạ Quốc tệ.

Nếu cộng thêm chi phí ăn uống, chi phí y tế và tai nạn an toàn tính mạng cho người lao động, thì chi phí nhân lực tương ứng sẽ tăng thêm.

Có điều, hiện tại chính quyền Tây Ban Nha đưa ra báo giá cho kỹ thuật nhân sự là 40 ức Hạ Quốc tệ, đây thực chất đã cắt bỏ các chi phí bảo hiểm liên quan. Suy cho cùng, robot Guardian mô hình xây dựng thì cần gì tới chi phí bảo hiểm?

Sau khi chính quyền Tây Ban Nha cắt bỏ chi phí bảo hiểm liên quan, cho dù ngân sách chi phí nhân lực có tăng lên một chút, ít nhất cũng có thể tiết kiệm được 10 ức Hạ Quốc tệ cho chi phí nhân lực.

Đồng thời còn tiết kiệm chi phí ăn uống và chi phí y tế, cũng như chi phí tai nạn an toàn tính mạng và các chi phí tương đối vô hình khác. An Lương phải tấm tắc khen ngợi chính quyền Tây Ban Nha, bọn họ quá lém lỉnh. Chính quyền Tây Ban Nha không chỉ rất khôn ngoan trong việc trích dẫn ngân sách nhân sự, mà còn giấu một thủ thuật cẩn thận trong bảng báo giá.

Việc tiêu thụ năng lượng liên quan sẽ do bên xây dựng chịu!

Điều khoản này có vẻ hợp lý nhưng thực tế đằng sau nó lại có những vấn đề rất lớn.

Robot Guardian mô hình xây dựng thực sự hiệu quả hơn nhiều so với công nhân xây dựng con người, nhưng robot Guardian mô hình xây dựng cần tiêu thụ rất nhiều nguồn năng lượng.

Dung lượng pin của các dòng robot Guardian là 40 kWh, thời lượng pin tiêu chuẩn là 360 phút, tương đương với 6 giờ làm việc và tiêu thụ 40 kWh điện. Nếu một ngày cần 24 giờ làm việc thì thực tế không cách nào có thể khiến bọn robot có thể làm 24 giờ trong một ngày được, bởi vì bọn chúng cũng cần được sạc. Ngay cả khi chỉ mất 65 giây để sạc từ 0 đến 100% mỗi lần, nhưng cũng cần có thời gian.

Ngoài ra, cả ngày làm việc với cường độ cao, bọn chúng cần phải bảo trì để kiểm tra mỗi ngày, và việc kiểm tra này cũng mất một khoảng thời gian, vậy nên robot Guardian mô hình xây dựng hoàn toàn không thể nào làm việc 24 giờ một ngày được.

Tuy nhiên, robot Guardian mô hình xây dựng cũng bị hao hụt năng lượng nhất định khi sạc, và nó cũng sẽ tiêu hao một phần năng lượng điện trong quá trình bảo trì.

1225 chữ

Chương 4124: Rắc rối tiềm ẩn

Vì vậy, thống kê sơ bộ, một robot Guardian mô hình xây dựng tiêu thụ khoảng 160 độ tì nguyên năng lượng trong suốt cả ngày. Trước đó, Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai đã tiến hành một cuộc điều tra chi tiết về thị trường điện ở Tây Ban Nha.

Năm 2019, Tây Ban Nha tiêu thụ hơn 2,200 ức kWh tài nguyên điện trong cả năm và giá trung bình là 0,25 đô la Mỹ cho mỗi kWh. Chung cả năm ngoái, tức là cả năm 2020, mức tiêu thụ điện của Tây Ban Nha tăng nhẹ lên 2,380 ức kWh, giá bình quân cũng tăng nhẹ lên 0,28 đô la Mỹ. Năm 2021 mới bắt đầu, nhà điều hành thị trường năng lượng OMIE / Iberia – độc quyền của thị trường điện ở Tây Ban Nha, tạm thời vẫn chưa có biến động tăng giá. Nhưng cũng chỉ là tạm thời vẫn chưa tăng giá mà thôi!

Thị trường điện ở Tây Ban Nha đang ở trong tình trạng hoàn toàn độc quyền, cả hoàng tộc Tây Ban Nha và chính quyền Tây Ban Nha đều không thể kiểm soát được giá điện, thậm chí ảnh hưởng đến giá tài nguyên điện của các nhà điều hành thị trường năng lượng OMIE / Iberia Nói một cách đơn giản, chính quyền và hoàng gia Tây Ban Nha không có quyền định giá đối với các nguồn điện!

Tình trạng này đã dẫn đến thực tế là giá tài nguyên điện trên thị trường điện Tây Ban Nha hoàn toàn do nhà điều hành thị trường năng lượng OMIE / Iberia quyết định và OMIE cần bán càng nhiều càng tốt.

Dù cho chính quyền Tây Ban Nha có sử dụng biện pháp đánh thuế thì điều đó cũng không có tác dụng gì. Bởi vì chính quyền Tây Ban Nha tăng thuế liên quan, OMIE cũng có thể tăng giá nguồn điện lên, từ đó khiến cho giá thành của mức thuế tăng cao và chuyển hết sang người dân, cuối cùng chính quyền Tây Ban Nha lại phải hứng những lời chửa rủa.

Suy cho cùng, chính quyền Tây Ban Nha tăng thuế, OMIE sao có thể không điều chỉnh tăng giá điện được chứ?

Cũng chính vì OMIE hoàn toàn độc chiếm thị trường điện Tây Ban Nha nên chính quyền và hoàng gia Tây Ban Nha đã quyết định thành lập Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai để chống lại sự độc quyền của OMIE. Về việc liệu Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai có trở thành một con rồng mới sau khi độc quyền thị trường điện ở Tây Ban Nha hay không, đó đã là vấn đề của tương lai.

Bên cạnh đó, Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai đã ký một thỏa thuận với chính quyền Tây Ban Nha để độc quyền mức giá cao nhất là 1,5 Hạ Quốc tệ cho mỗi kWh, thấp hơn một chút so với giá điện trung bình ở Tây Ban Nha vào năm 2019.

Vì vậy, ngay cả khi Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai độc quyền thị trường điện ở Tây Ban Nha thì Tây Ban Nha vẫn có thể chấp nhận được.

Tuy nhiên, những thứ đó là tương lai tươi đẹp, còn hiện tại thì sự độc quyền thị trường điện Tây Ban Nha của OMIE đã tạo ra rắc rối khá lớn trong việc xây dựng nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư ở Madrid của Công ty kiến trúc An Thịnh.

Theo tính toán, một con robot Guardian mô hình xây dựng tiêu hao 160 kWh tài nguyên điện mỗi ngày, giá tài nguyên điện hiện do OMIE áp dụng ở Tây Ban Nha là 0,28 đô la Mỹ cho mỗi kWh, tương đương với việc một con robot Guardian mô hình xây dựng tiêu hao khoảng 44,8 đô la Mỹ tài nguyên điện mỗi ngày.

Theo tỷ giá hối đoái 1 đô la Mỹ tương đương với 6,7429 Hạ Quốc tệ ngày nay, chi phí tài nguyên điện năng của mỗi robot Guardian mô hình xây dựng cao tới 302 Hạ Quốc tệ mỗi ngày, tương đương với 9,060 Hạ Quốc tệ chi phí tài nguyên điện mỗi tháng.

Lấy 1,000 con robot Guardian mô hình xây dựng ra để tính toán, chi phí tài nguyên điện năng mỗi tháng là 906 vạn Hạ Quốc tệ. Nếu thời gian xây dựng là 12 tháng, tổng chi phí tài nguyên điện sẽ tăng thêm 1,0872 ức Hạ Quốc tệ.

Khoản chi này trông có vẻ không dễ chịu chút nào. Bởi vì chính quyền Tây Ban Nha chỉ cung cấp 40 ức Hạ Quốc tệ cho nguồn nhân lực, dù chi phí tài nguyên điện cần do bên thầu tự chịu, nhưng cũng chỉ tăng lên không tới 1,1 ức Hạ Quốc tệ mà thôi.

Tuy nhiên, thị trường điện ở Tây Ban Nha đang bị độc quyền bởi OMIE, Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai lại là đối thủ cạnh tranh trực tiếp nhất của OMIE, và nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư hoàn toàn chính là cái một được đào cho OMIE.

Một khi nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư được thành lập, nó sẽ hoàn toàn lật đổ thế độc quyền thị trường của OMIE trong khu vực tương ứng.

Trong hoàn cảnh như vậy, dù có nghĩ đến điều đó bằng ngón chân, ai cũng biết rằng OMIE chắc chắn sẽ không ủng hộ việc xây dựng nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư. Nếu Công ty kiến trúc An Thịnh đồng ý chịu chi phí về nguồn điện, bọn họ chắc chắn sẽ phải đối mặt với mũi nhọn của OMIE.

Nếu như chỉ tăng giá tài nguyên điện lên cao, vậy thì còn có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề. Tuy nhiên, An Lương nghi ngờ OMIE sẽ không chỉ tăng giá nguồn điện mà còn trực tiếp không cung cấp nguồn điện. Chỉ cần OMIE không đồng ý cung cấp nguồn điện, bên anh sẽ không có cách nào nhập robot Guardian mô hình xây dựng vào nhà máy điện hạt nhân thứ tư với quy mô lớn.

Một khi nhà máy điện hạt nhân thứ tư không được đưa vào sử dụng, địa vị độc quyền của OMIE vẫn sẽ tiếp tục duy trì.

Vì để độc chiếm thị trường điện Tây Ban Nha lâu hơn nữa, nếu An Lương kiểm soát OMIE, so với tìn hình trước mắt, An Lương cũng sẽ từ chối cung cấp nguồn điện.

An Lương nghi ngờ OMIE là người đứng sau việc thúc đẩy chế độ làm việc 32 giờ bốn ngày một tuần với quốc hội Tây Ban Nha.

An Thịnh Vũ nhìn thấy An Lương cứ cắm mặt vào điện thoại, ông thuận miệng hỏi: “Có việc gì sao?”

“Vâng!” An Lương trả lời với giọng khẳng định, “Hôm qua khi chúng ta đi ăn thịt nướng, không phải con đã nói rằng con sẽ đảm nhận việc xây dựng nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư ở Madrid, Tây Ban Nha sao?"

“Có biến à?” An Thịnh Vũ hỏi.

1209 chữ

Chương 4125: Tất cả chỉ là vấn đề nhỏ

“Quả thực có biến. An Lương trả lời với giọng khẳng định, anh tìm hiểu kỹ tình hình độc quyền của thị trường điện Tây Ban Nha, rồi lại giải thích thông tin bao cáo do phía chính quyền Tây Ban Nha đưa ra.

“Nếu theo như những gì con nói, vậy thì dự án này quả thực khá khó khăn. Sau này bố sẽ sắp xếp nhân viên tính toán vấn đề chi phí. An Thịnh Vũ giải thích.

An Lương từ chối: “Không cần đâu bố, bọn con chỉ muốn làm ngân sách thật đơn giản Về vấn đề ngân sách, An Lương thậm chí có thể xử lý nó thông qua hệ thống trí tuệ nhân tạo Thiên Cơ. Mặc dù hệ thống trí tuệ nhân tạo Thiên Cơ không thể nào tỉ mỉ đến từng li từ tí, nhưng chắc chắn sẽ không sơ sài.

“Trên quan điểm lợi nhuận, ngay cả khi OMIE hoàn toàn không cung cấp nguồn điện, bọn con cũng có thể tự xây dựng hệ thống cung cấp điện và sử dụng khí đốt tự nhiên hoặc than để tạo ra điện, chưa kể vẫn có đủ lợi nhuận. An Lương nói thêm.

Đây là lợi nhuận tiềm ẩn mà robot Guardian mô hình an ninh với giá cao mang lại!

Đối với thế giới bên ngoài, giá của robot Guardian mô hình xây dựng rất cao, nhưng đối với Công ty kiến trúc An Thịnh, giá của robot Guardian mô hình xây dựng rất rẻ.

Hiện tại, sau khi các dòng robot Guardian sử dụng hệ thống cung cấp của quân đội và hệ thống OEM, chi phí vật liệu phần cứng của mỗi con chỉ còn 62 vạn Hạ Quốc tệ.

Nhưng sau lần điều chỉnh giá đầu tiên, ngay tại lãnh thổ của Hạ Quốc, giá của các dòng robot Guardian đã được điều chỉnh để bắt đầu ở mức 1,111 vạn Hạ Quốc tệ, còn giá ở các khu vực nước ngoài cao tới 520 vạn đô la Mỹ. Do chênh lệch lớn giữa chi phí và giá bán dẫn đến chênh lệch lớn trong hạch toán chi phí, tạo ra nhiều lợi nhuận tiềm ẩn. Ví dụ như An Lương nói, ngay cả khi OMIE từ chối cung cấp nguồn điện cho Công ty kiến trúc An Thịnh, Công ty kiến trúc An Thịnh vẫn có thể xây dựng hệ thống phát điện của riêng mình, dù việc phát điện bằng khí đốt tự nhiên và than tương đối đắt tiền, Công ty kiến trúc An Thịnh vẫn có thể kiếm đủ lợi nhuận.

“Bố, theo quan điểm của bố, bố đánh giá dự án này như thế nào?” An Lương hỏi An Thịnh Vũ.

“Theo quan điểm của bố..” An Thịnh Vũ im lặng vài giây rồi lên tiếng, “Theo quan điểm của bố, bố thấy dự án này có rủi ro"

“Theo những gì con vừa nói, 100% OMIE sẽ không cung cấp cho chúng ta nguồn điện. Nếu chúng ta muốn xây dựng nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư tại Madrid, chúng ta cần phải xây dựng nhà máy điện của riêng mình” An Thịnh Vũ phân tích.

“Việc tự xây dựng một trạm phát điện cần có thời gian và nó cũng cần bảo trì hậu kỳ, v.v. Chúng t không có nguồn dự trữ kỹ thuật tương ứng, những điều này là vấn đề lớn. An Thịnh Vũ nói thêm.

“Ngoài ra, nó lại nằm ở Tây Ban Nha xa xôi. Sau khi hoàn thành, không chắc chắn có thể nhận được 100% tiền thanh toán dự án hay không, vì vậy bố nghĩ rằng dự án này có rủi ro rất lớn. An Thịnh Vũ phân tích từ góc độ của riêng mình.

An Lương trả lời: “Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta có thể nhận được 100% khoản thanh toán của dự án, hoặc thậm chí nhận được khoản thanh toán trước của dự án theo từng giai đoạn?"

An Thịnh Vũ phân tích theo các giả định do An Lương đưa ra: “Nếu có thể nhận được khoản thanh toán trước cho dự án theo từng giai đoạn, vậy cũng có chút khởi sắc!"

“Nếu các vấn đề kỹ thuật về trạm điện tự xây dựng và sau bảo trì, v.v... đều có người giải quyết thay cho chúng ta thì sao?” An Lương lại đưa ra giả thiết.

An Thịnh Vũ như bừng tỉnh ngộ: “Dự án này được dẫn dắt bởi Tập đoàn lưới điện Hạ Quốc. Bây giờ nếu chúng ta gặp khó khăn, chúng ta có thể liên hệ với Tập đoàn lưới điện Hạ Quốc và để Tập đoàn lưới điện Hạ Quốc hỗ trợ giải quyết các vấn đề liên quan, phải không?"

An Lương gật đầu khẳng định: “Đúng vậy! Vấn đề trạm phát điện tự xây và các vấn đề liên quan sau bảo trì đều có thể nhờ Tập đoàn lưới điện Hạ Quốc xử lý!"

“Trong lĩnh vực sản xuất nhiệt điện, Tập đoàn lưới điện Hạ Quốc có kinh nghiệm phong phú và nhà máy nhiệt điện của chúng ta ở Hạ Quốc có rất nhiều thiết bị đang để trống. Một khi chúng ta quyết định xây dựng nhà máy điện của riêng mình ở Tây Ban Nha, chúng ta hoàn toàn có thể vận chuyển trực tiếp thiết bị phát nhiệt điện từ Hạ Quốc đến Tây Ban Nha, từ đó nhanh chóng hoàn thành việc xây dựng nhà máy nhiệt điện. An Lương giải thích.

Hiện tại, nhà máy nhiệt điện đốt than vẫn là phương thức phát điện chính của hệ thống điện Hạ Quốc, nếu muốn xây dựng một nhà máy nhiệt điện ở Tây Ban Nha thì Tập đoàn lưới điện Hạ Quốc chẳng cần phải tốn hơi sức nào.

Đối với các vấn đề liên quan sau khi xây dựng nhà máy nhiệt điện, tất nhiên cũng có thể giao lại toàn bộ cho Tập đoàn lưới điện Hạ Quốc.

Xét cho cùng, Tập đoàn lưới điện Hạ Quốc chiếm 15% cổ phần của Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai, nó và An Lương cùng là cổ đông lớn nhất của Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai. Lần này Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai muốn độc chiếm thị trường điện Tây Ban Nha, là một trong những cổ đông đơn lẻ lớn nhất của Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai, làm sao Tập đoàn lưới điện Hạ Quốc lại có thể không bỏ ra chút sức lực được?

“Nếu có sự hỗ trợ của Tập đoàn lưới điện Hạ Quốc và có thể nhận được tiền trước của dự án, thì dự án này là một dự án chất lượng rất cao!” An Thịnh Vũ đã thay đổi quan điểm của mình.

“Con cũng nghĩ rằng đó là một dự án chất lượng cao, nhưng chính quyền Tây Ban Nha cảm thấy dự án này đầy khó khăn, vì vậy bọn con cần thương lượng lại với chính quyền Tây Ban Nha. An Lương mỉm cười đáp.

“Thương lượng lại?” An Thịnh Vũ khó hiểu.

1219 chữ

Chương 4126: Cẩn trọng ngôn từ và người thừa kế tương lai

“Chính quyền Tây Ban Nha muốn chúng ta chịu chi phí tài nguyên điện, đồng thời trong tương lai gần, chúng ta có thể thấy OMIE chắc chắn sẽ từ chối cung cấp nguồn điện cho chúng ta. Trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, nếu chúng ta yêu cầu chính quyền Tây Ban Nha tăng ngân sách dự án chắc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?” An Lương mỉm cười đáp.

Trên thực tế, thành thật mà nói, lợi nhuận từ việc xây dựng nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư tại Madrid thực sự chỉ là một khoản tiền nhỏ trong hệ thống tài chính của An Lương.

Nhưng An Lương vẫn làm rất nghiêm túc, vì dự án này chủ yếu dựa vào Công ty kiến trúc An Thịnh, một khi Công ty kiến trúc An Thịnh ăn hết dự án này, đồng nghĩa với việc Công ty kiến trúc An Thịnh sẽ đột phá mức định giá hàng chục tỷ.

An Lương biết rất rõ An Thịnh Vũ đã dồn hết sức cho Công ty kiến trúc An Thịnh, vì vậy An Lương hi vọng rằng Công ty kiến trúc An Thịnh sẽ trưởng thành và khiến bố anh hạnh phúc.

“Thằng nhóc này, con hơi tham lam quá đấy!” An Thịnh Vũ thở dài.

“Nguyên nhân chính là do đối phương quá khôn khéo. Nếu đối phương thẳng thắn nói ra những vấn đề này, hai bên sẽ cùng nhau thảo luận và giải quyết vấn đề, và con nhất định sẽ chủ động giúp đỡ. An Lương giải thích. Với mối quan hệ thân thiện giữa An Lương và hoàng gia Tây Ban Nha, những “rắc rối nhỏ” này hoàn toàn không phải là vấn đề đối với An Lương. Nhưng mà Tây Ban Nha quá tinh ranh, cái gì cũng tính toán, An Lương làm sao có thể để cho đối phương lợi dụng?

An Lương không chỉ là vua đổ thừa mà anh còn là vua ăn chực, nên sao anh có thể để cho người khác ăn chực mình được chứ?

An Thịnh Vũ tò mò hỏi: “Con định báo giá bao nhiêu?"

“60!” An Lương trả lời đơn giản.

“Báo giá tăng lên 50%?” An Thịnh Vũ ngạc nhiên. Mức tăng giá này có hơi thái quá!

Quan trọng hơn, ngân sách dành cho dự án này vốn đã rất cao, nếu tăng trực tiếp lên 50% thì đúng là không còn gì để nói.

“Con chỉ báo giá với chính quyền Tây Ban Nha mà thôi, chính quyền Tây Ban Nha nhất định sẽ không đồng ý với mức giá này, nhưng sau khi chúng ta nâng báo giá lên, tương đương với việc tăng giới hạn trên, chính quyền Tây Ban Nha sẽ thận trọng suy nghĩ khi muốn trả giá.” An Lương giải thích.

Đây là tiêu chuẩn “mở cửa, nâng mái”, cũng là truyền thống của Hạ Quốc: hỏi giá trên trời, trả giá dưới đất.

“Bố, để con xử lý dự án này. Sau khi thương lượng xong, chú Đồng sẽ tiếp quản” An Lương nói thêm.

An Thịnh Vũ đương nhiên đồng ý: “Không thành vấn đề, sau này Công ty kiến trúc An Thịnh cũng sẽ giao lại vào tay con"

“Con biết rồi, con biết rồi. Bố, mỗi lần bố nói, bố đều nhấn mạnh, con đang nghi ngờ bố có vấn đề. An Lương than thở.

“Mẹ, con thấy mẹ cần phải nghiêm túc tra hỏi bố, xem bố có con ngoài giá thú nào đó không!” An Lương phóng hỏa vào An Thịnh Vũ.

An Thịnh Vũ đã trực tiếp phàn nàn: “Bố là kiểu người vây sao?"

Tôn Hà trả lời: “Mẹ thấy con nói đúng lắm, ông An, ông quả thực cần phải đưa ra một lời giải thích về chuyện này.

“” An Thịnh Vũ bất lực.

Ăn sáng xong, An Lương đi theo An Thịnh Vũ đến Công ty kiến trúc An Thịnh, anh định nói chuyện với Đổng Hạo về việc đi Tây Ban Nha. Mặc dù An Lương đã chọn trước Đổng Hạo, nhưng An Lương cũng tôn trọng ý kiến riêng của Đổng Hạo.

Nếu Đổng Hạo không muốn đi Tây Ban Nha, An Lương cũng sẽ không ép buộc. Dù sao thiếu Đổng Hạo cũng không ảnh hưởng gì đến kết quả, nhiều nhất chỉ cần thay người khác là được, trong Công ty kiến trúc An Thịnh vẫn còn có người khác có thể thay thế Đổng Hạo.

An Lương và An Thịnh Vũ ngồi trên chiếc mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi đến tòa nhà Công ty kiến trúc An Thịnh.

Trên đường đi, An Thịnh Vũ nhắc nhở: “Con trai, sau này con bớt nói mấy câu đùa như hồi nãy đi"

“Hả?” An Lương nhướng mày, “Chuyện gì đây?"

“Chẳng lẽ con thực sự có một người em trai hay em gái nào đó sao?” An Lương nghi hoặc.

An Thịnh Vũ phủ nhận: “Không!"

“Chủ yếu là mẹ con hiện giờ hơi... hừm... nói sao đây...” An Thịnh Vũ ngập ngừng để sắp xếp lại từ ngữ. “Năm nay mẹ con đã 46 tuổi rồi, con biết không vậy?” An Thịnh Vũ hỏi.

Đại khái thì An Lương cũng hiểu ý của An Thịnh Vũ, quả thật năm nay Tôn Hà 46 tuổi, tuy chưa đến ngày sinh nhật nhưng dấu ấn của năm tháng đã in hằn lên cơ thể của Tôn Hà.

Hiện tại, đà phát triển của Công ty kiến trúc An Thịnh đang rất tốt, An Thịnh Vũ đang trong giai đoạn thăng hoa của sự nghiệp, dù năm nay đã 49 tuổi nhưng An Thịnh Vũ vẫn toát lên vẻ lịch lãm, dễ gần, đầy sức hút của tuổi trung niên.

Trong hoàn cảnh như vậy, Tôn Hà đương nhiên sẽ lo lắng.

“Vâng, bố, con hiểu rồi. An Lương đáp lại.

An Thịnh Vũ vỗ vai An Lương.

An Lương nói thêm: “Bố, con chỉ tò mò hỏi một câu thôi, rốt cuộc bố..."

An Thịnh Vũ trực tiếp ngắt lời An Lương: “Đừng có hỏi nữa, bố chỉ muốn nói con người không phải thánh hiền, nhưng có một vài chuyện chỉ nên ngẫm nghĩ, đừng nên phạm pháp. Con người ai cũng có cái tâm yêu thích cái đẹp, nếu chỉ để thưởng thức, để nghĩ ngợi trong lòng, thì bố cảm thấy vấn đề không có gì to tát.

“Đã hiểu” An Lương đáp lại.

An Thịnh Vũ phàn nàn: “Đột nhiên bố cảm giác con hoàn toàn không có đủ tư cách để hỏi những vấn đề này với bố. Dù gì bố chưa bao giờ phạm sai lầm, con thì ngày nào cũng phạm sai lầm, đúng chứ?"

“Bố! Bố nói cái gì vậy?” An Lương phàn nàn, “Con là một người đàn ông tốt tiêu chuẩn trong đám bạn của con đấy!"

“Vậy thì con đã chọn sai chuyên ngành rồi!” An Thịnh Vũ bình tĩnh đáp lại.

“Hả?” An Lương khó hiểu.

“Với khả năng diễn xuất tốt như vậy, quả thật quá lãng phí nếu con không đi đại học nghệ thuật Ma Đô hoặc học viện biểu diễn quốc gia!” An Thịnh Vũ đáp lại.

1235 chữ

Chương 4127: Một bi kịch

“.” An Lương không biết phải phàn nàn như thế nào. Đây quả nhiên là bố ruột của mình, lúc chê bai cũng không hề thương xót anh dù chỉ một chút?

Một lúc sau, mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi đã hạ cánh xuống bến đỗ hàng khôngs của trụ sở cũ của Công ty kiến trúc An Thịnh, An Lương đi theo An Thịnh Vũ vào trụ sở của Công ty kiến trúc An Thịnh.

“Chào buổi sáng, tổng giám đốc An, tổng giám đốc tiểu An “Chào buổi sáng, tổng giám đốc An, tổng giám đốc tiểu An.

“Chào buổi sáng.

Sau khi An Lương đi theo An Thịnh Vũ vào Công ty kiến trúc An Thịnh, anh nhận được hàng loạt lời chào hỏi, anh cũng không quan tâm đến danh hiệu “tiểu An”, danh hiệu này đã ở bên anh nhiều năm rồi.

“Thời trung học, cách gọi “tổng giám đốc tiểu An” mang hướng đùa giỡn nhiều hơn, nhưng giờ đây tiếng gọi “tổng giám đốc tiểu An” này thể hiện sự công nhận An Lương chính là người thừa kế tương lai của Công ty kiến trúc An Thịnh.

Công ty kiến trúc An Thịnh không phải là một doanh nghiệp mô tuýp gia đình. Mặc dù các nhà quản lý cấp trung và cấp cao của Công ty kiến trúc An có thể dùng năng lực của bản thân ra để cạnh tranh với nhau, nhưng người lãnh đạo Công ty kiến trúc An Thịnh phải là con trai của An Thịnh Vũ.

Điều đó khó có thể thay đổi, ít nhất là vào lúc này.

Xét cho cùng, An Lương đã thể hiện được tài năng kinh doanh và khả năng quản lý mạnh mẽ. Trong hoàn cảnh như vậy, An Thịnh Vũ đương nhiên có thể yên tâm giao lại Công ty kiến trúc An Thịnh cho An Lương sau này. Trụ sở Công ty kiến trúc An Thịnh.

Trong văn phòng của An Thịnh Vũ, An Lương và An Thịnh Vũ đang ngồi cùng nhau ở khu vực tiếp khách. An Thịnh Vũ pha trà, nhưng An Thịnh Vũ không làm mấy trò ra vẻ nho nhã nghệ thuật gì cả, ông ấy chỉ đơn giản lấy hai chén trà ra và thuận tay đưa cho An Lương một chén nước sôi mà thôi.

An Lương nhìn An Thịnh Vũ với vẻ nghi ngờ: “Bố còn muốn uống trà?"

An Thịnh Vũ thuận miệng nói: “Bố nhớ con không thích uống trà, đừng lãng phí trà"

“Rồi, rồi, rồi, nước sôi thì nước sôi!” An Lương không thể phàn nàn, anh thực sự không thích uống trà, thậm chí không thể phân biệt được mùi vị của trà ngon và trà dở.

Chưa đầy 3 phút, Đổng Hạo đã đến văn phòng của An Thịnh Vũ, chú ấy mặc quần áo mùa đông, áo khoác bên ngoài là loại phản quang, trên đầu còn đội một chiếc mũ cứng.

“Tổng giám đốc An” Đổng Hạo chào An Thịnh Vũ trước, sau đó gật đầu với An Lương.

An Thịnh Vũ chào và nói: “Ngồi uống ngụm trà trước đi, anh Đổng, anh định đi ra công trường đấy à?” Đổng Hạo vừa ngồi xuống vừa trả lời: “Tôi định đi qua chỗ dự án Trung tâm Mậu Sâm để xem tình hình. Thời tiết dạo này hơi lạnh, tôi lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên muốn qua đó tuần tra một chút"

An Lương ngồi bên cạnh, anh thầm khen ngợi Đổng Hạo. Đổng Hạo là thành viên quản lý cấp cao của Công ty kiến trúc An Thịnh, theo tình huống bình thường, chú ấy không cần phải đến công trường kiểm tra.

Tuy nhiên, Đổng Hạo đã theo An Thịnh Vũ kể từ năm 1995 đến tận ngày hôm nay, chú ấy cũng từ một công nhân xây dựng bình thường được thăng chức lên quản lý cấp cao. Dù cho đã trở thành quan lý cấp cao, Đổng Hạo vẫn không quên bổn phận của mình, chú ấy thích đi khảo sát tình hình hiện trường, chủ động liên lạc với các công nhân xây dựng cơ sở để tìm hiểu tình hình xây dựng cơ sở hạ tầng ở đó.

An Thịnh Vũ đẩy tách trà qua: “Hãy để vấn đề của Trung tâm Mậu Sâm sang một bên, tôi có vài điều muốn nói với anh"

Đổng Hạo lập tức trả lời: “Được, tổng giám đốc An có chuyện gì vậy?"

An Thịnh Vũ nhìn An Lương: “Con tự nói nhé?"

Đổng Hạo nhìn An Lương, hàng ngàn suy nghĩ lóe lên trong đầu anh ta, thậm chí anh ta còn nghĩ rằng An Lương sẽ vào Công ty kiến trúc An Thịnh để hành nghề, khi anh ta nghỉ việc rồi thì sẽ nhường đường lại cho An Lương V. V..

“Chú Đổng có muốn đổi công việc không?” An Lương hỏi.

Tim của Đổng Hạo đập thình thịch, anh cho rằng mình đã đoán đúng, An Lương chuẩn bị vào Công ty kiến trúc An Thịnh.

“Chú nguyện ý tuân theo sự sắp xếp của công ty. Đổng Hạo lập tức tỏ ra tuân theo sự sắp xếp, anh ta tin tưởng An Thịnh Vũ. Kể cả có bảo anh ta nghỉ việc để nhường chỗ cho An Lương, An Thịnh Vũ nhất định sẽ không đối xử tệ với anh ta.

Điều này không phải vì Đổng Hạo quá ngây thơ, mà vì Đổng Hạo đã ở bên An Thịnh Vũ hơn 25 năm, anh ta biết rất rõ tính cách của An Thịnh Vũ. Nếu An Thịnh Vũ là kiểu người khốn nạn, làm sao Đổng Hạo có thể đi theo An Thịnh Vũ lâu như vậy được?

“Chuyện lần này chủ yếu tham khảo suy nghĩ của anh. An Thịnh Vũ giải thích.

An Lương nói thêm: “Công ty kiến trúc An Thịnh vừa tiếp nhận được một dự án công trình ở Tây Ban Nha. Thời gian xây dựng ngắn nhất dự kiến sẽ hơn mười hai tháng. Nếu xảy ra sự cố, thời gian xây dựng có thể lên tới hai mươi bốn tháng"

Đổng Hạo chợt nhận ra: “Ý của công ty là sắp xếp cho tôi đi Tây Ban Nha?"

An Thịnh Vũ gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi dự định sắp xếp cho anh qua đó để duy trì quan hệ ngoại giao, nhằm đảm bảo tiến độ dự án thuận lợi. Nhưng kết quả cuối cùng vẫn phụ thuộc vào sự quyết định của anh, dù sao con trâu già như anh cũng có cỏ non mà!"

An Lương tò mò: “Chuyện gì đây bố?"

An Thịnh Vũ không nhận thấy vẻ mặt hơi mất tự nhiên của Đổng Hạo, ông ấy tiếp tục nói: “Chú Đổng của con vừa mới kết hôn vào năm trước, vợ của chú ấy nhỏ hơn chú ấy một giáp, năm ngoái còn sinh cho chú ấy một cậu nhóc mập mạp.

An Lương vừa định chúc mừng thì lại chú ý đến vẻ mặt hơi mất tự nhiên của Đổng Hạo, đối với một kẻ giỏi thao túng lòng người như An Lương, anh cảm nhận được có vấn đề.

“Chú Đổng, chú nghĩ thế nào về dự án ở Tây Ban Nha?” An Lương hỏi.

1216 chữ

Bình Luận (0)
Comment