Dự án Titan của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai về cơ bản được tiếp quản từ Công ty Apple, có hơn 3,000 nhân viên nghiên cứu và phát triển của nước Mỹ trong toàn bộ dự án Titan.
Khi Công ty Apple thông báo về việc giải tán dự án Titan, Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai đã bí mật tiếp quản tất cả các nhân viên nghiên cứu và phát triển của dự án Titan và đưa những nhân viên nghiên cứu và phát triển này đến Hạ Quốc.
Giờ đây, nước Mỹ đang bắt đầu săn trộm những nhân viên nghiên cứu và phát triển này, cố gắng mang đến những rắc rối mới cho dự án Titan của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai.
Nhưng hiệu quả thành công rất thấp!
Không phải không có người không chấp nhận với việc lôi kéo người cũ quay về, nhưng những nhà nghiên cứu đã bị lôi kéo đi này sau khi quay trở lại, bọn họ phát hiện ra rằng bất kể về thu nhập, đãi ngộ hay triển vọng nghề nghiệp, đều không bằng ở Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, vì vậy bọn họ đã chọn quay lại Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai và giải thích tình huống như vậy. Kết quả là, kế hoạch lôi kéo người của nước Mỹ đang tiến triển chậm chạp! Nước Mỹ không chỉ nhắm vào Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai trong dự án Titan, bọn họ còn đang cố gắng can thiệp vào hoạt động kinh doanh cốt lõi của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai. Hiện tại, hoạt động kinh doanh cốt lõi của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai là pin Graphene. Nói chính xác phải là pin Graphene lithium-ion!
Mặc dù công nghệ Graphene được sử dụng nhưng tài nguyên lithium vẫn cần thiết, điều này mang cơ hội lại cho nước Mỹ, để nước Mỹ có thể thử nhắm vào của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai xung quanh tài nguyên lithium.
Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa thậm chí còn thu thập được tin tức rằng nước Mỹ đang bí mật thành lập lithium. Cái gọi là “Lithium OPEC” đương nhiên là một bản sao của “OPEC”.
OPEC là Tổ chức các nước xuất khẩu dầu mỏ, mục tiêu của tổ chức này là điều phối chính sách dầu mỏ của các nước thành viên và chống lại sự khai thác và kiểm soát của tư bản độc quyền dầu mỏ phương Tây.
Ví dụ, “OPEC tuyên bố cắt giảm sản lượng dầu mỏ” được nghe trên tin tức hàng ngày có nghĩa là OPEC yêu cầu các nước thành viên giảm sản lượng dầu mỏ, để ổn định giá dầu và ngăn giá dầu giảm quá thấp. Mục tiêu của nước Mỹ là cố gắng thành lập Li-OPEC giống với OPEC, nhưng chủ yếu là nhắm vào Hạ Quốc và Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, để ngăn chặn Hạ Quốc phát triển quá nhanh trong lĩnh vực năng lượng mới.
Vì vậy, những cư dân mạng chỉ trích Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai vì hành vi phân biệt chủng tộc và phân biệt vùng miền trên mạng xã hội thực sự không nhìn rõ bản chất của thế giới. Chẳng phải nước Mỹ quá đáng hơn so với Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai sao? Mặc dù Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai áp dụng các mức giá khác nhau ở các khu vực khác nhau, nhưng ít nhất nó cũng cho phép bên kia mua, nhưng còn nước Mỹ thì sao?
Để tránh việc Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai ra mắt xe năng lượng mới suôn sẻ, nước Mỹ trực tiếp khiến các nhà sản xuất xe năng lượng mới từ chối bán sản phẩm cho Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, được chứ? Đây không còn là vấn đề phân biệt đối xử, đây là biện pháp trừng phạt trực tiếp!
Như Triệu Uyển Hề đã nói, nếu lô máy quang khắc cực tím sâu 100 DUV này không vào Hạ Quốc, thì sự phát triển trong tương lai của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai sẽ đầy chông gai.
...
5 giờ 15 phút chiều.
An Lương hô lên: “Mọi người thu dọn đồ đạc trước đi, một lát nữa chúng ta sẽ xuất phát.
“Được!” Trần Tư Vũ ngừng chơi piano, cô ấy đứng dậy và trở về phòng ngủ. Ninh Nhược Sương cũng dừng video, quay về phòng 8805 đối diện thay quần áo.
Triệu Uyển Hề và Tống Thiến cũng lấy chiếc gương trang điểm mà họ mang theo bên mình, và thoa một ít son bóng.
Chưa đầy 15 phút sau, Trần Tư Vũ thay một bộ đồ thể thao và đến gặp An Lương, cô ấy xoay một vòng: “Anh thấy thế nào?"
An Lương gật đầu: “Được đấy, chỉ cần em đẹp thì mặc gì cũng đẹp"
Đối mặt với lời khen ngợi của An Lương, Trần Tư Vũ khẽ khịt mũi, nhưng trong mắt cô vẫn đầy ý cười.
Ninh Nhược Sương cũng thay quần áo và đi đến, không ngờ cô ấy cũng thay một bộ đồ thể thao, cô ấy và Trần Tư Vũ thực sự có những nét đẹp của riêng mình.
“Đi thôi đi thôi, chúng ta xuất phát thôi!” An Lương hô.
Tại bến đậu hàng không trên tầng thượng của tòa nhà chung cư quốc tế Vân Cảnh.
Mọi người cùng nhau ngồi trên mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi, An Lương ngồi ở ghế lái, Triệu Uyển Hề ngồi ở ghế phụ lái, Trần Tư Vũ, Ninh Nhược Sương và Tống Thiến ngồi ở hàng ghế sau.
Vốn dĩ An Lương muốn ngồi ở hàng sau, nhưng vì vấp phải sự phản đối của mọi người, hiển nhiên không thể nào được như An Lương muốn.
Khu du lịch nông thôn Sơn Thủy Mộc ở quận Đồng Châu, Đế Đô.
Khi An Lương đến, hầu hết các thành viên của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh đã đến, vẫn còn một số ít thành viên chưa đế, bọn họ đang trên đường đi.
“An Lương!” Tiền Tiểu Cương chủ động chào đón.
An Lương mỉm cười trả lời: “Mọi người đã cất kỹ giải thưởng chưa?"
Tiền Tiểu Cương mỉm cười gãi đầu: “Đương nhiên đã cất kỹ rồi!"
“Nhóm của anh Nghị Lực đến chưa?” An Lương thản nhiên chuyển chủ đề.
“Bọn họ đều đến cả rồi, hơn nữa còn đang lôi bè kết phái, nghe nói bọn họ muốn hợp lực lại để đói phó với chúng ta? Tiền Tiểu Cương đáp.
An Lương phàn nàn: “Lại còn hợp lực lại đối phó với chúng ta à, quá đáng thật!"
Tiền Tiểu Cương tán thành: “Quả thực hơi quá đáng"
An Lương nhìn nhóm của Triệu Uyển Hề: “Mọi người tự chơi với nhau đi, anh đi vòng vòng với Tiểu Cương một lát"
1198 chữ
Chương 4362: Bạn bè đứng đầu? Thể diện đứng đầu?“Anh yên tâm đi, em sẽ dẫn bọn họ đi chơi” Triệu Uyển Hề trả lời.
An Lương và Tiền Tiểu Cương cùng nhau đi về phía Lý Tồn Viễn, Lý Tồn Viễn và Vân Hải Dương đang trò chuyện với Lâm Nghị Lực và Diệp Tường Tự. Khi An Lương bước tới, mọi người lần lượt chào đón anh.
Lâm Nghị Lực chủ động nói: “An Lương, trước đó cậu vẫn chưa nói qua quy tắc cụ thể của hoạt động đấu bia lần này trong nhóm, cậu có thể phổ biến một chút được không?"
Khi An Lương đi tới, những nhóm nhỏ khác đã tụ tập lại với nhau và vây quanh An Lương. An Lương mỉm cười trả lời: “Chỉ có một quy tắc chính, tửu lượng chính là vua!"
“Bốn người lập thành một đội, lấy một ly bia 500 ml làm tiêu chuẩn, mỗi đội có bốn ly trong mỗi hiệp, và thời hạn là một phút để uống hết. Trong quá trình uống, không được cố ý làm đổ hay làm tràn ra ngoài, cũng không được ngồi nhây” An Lương giải thích quy tắc cụ thể.
Ngồi nhây tức là uống bia nhưng chừa lại một ít, có vài người chừa lại 10%, có vài người chừa lại 5%, thậm chí có người chừa lại hẳn nửa ly.
“Mỗi người trong mỗi đội chỉ được phép vào nhà vệ sinh ba lần, không được phép nôn mửa. Dù nôn mửa trong phòng vệ sinh hay tại chỗ, người đó sẽ bị loại trực tiếp khỏi vòng loại” An Lương tiếp tục bổ sung quy tắc.
“Nếu như một người trong đội bị loại, nhưng vì mỗi hiệp phải có bốn ly, bà người còn lại cần phải uống hết bốn ly, thời gian giới hạn cũng trong vòng một phút. An Lương hoàn thiện các quy tắc.
“Mọi người có nghi ngờ gì về các quy tắc không?” An Lương hỏi.
Lâm Nghị Lực là người đầu tiên nói: “An Lương, liên quan đến việc đi vệ sinh, tôi thấy không nên giới hạn số lần đi vệ sinh. Bởi vì nếu như một người đi vệ sinh, những người khác phải đợi người đó hay là không nên đợi?"
“Anh Nghị Lực có đề nghị gì không?” An Lương hỏi ngược lại.
Lâm Nghị Lực suy nghĩ một hồi, sau đó trả lời: “Một ly 500 ml về cơ bản là một chai bia. Chúng ta sử dụng tối đa năm ly. Sau năm ly, chúng ta cung cấp thời gian đi vệ sinh, sau mười ly, chúng ta cung cấp thời gian đi vệ sinh khác, sau mười lăm ly, chúng ta lại cung cấp thời gian đi vệ sinh cuối cùng. Rồi sau đó khi bước vào vòng quyết đấu cuối, phải đấu đến khi nào chỉ còn một đội mới dừng:
Lâm Nghị Lực nói thêm: “Thời gian đi vệ sinh tối đa là 3 phút, mọi người giám sát lẫn nhau. An Lương, cậu cảm thấy thế nào?"
An Lương mỉm cười gật đầu: “Anh Nghị Lực suy nghĩ rất thỏa đáng!"
Thực ra An Lương cũng đã nghĩ đến những chuyện này, nhưng những quy tắc này hơi nghiêm khắc, khiến cho cuộc đấu bia vốn vui vẻ trở nên gò bó, vậy nên An Lương không nói ra, anh để cho người khác đặt câu hỏi. Diệp Tường Tự ngồi bên cạnh hỏi: “An Lương, cậu cảm thấy chúng ta nên đấu bia trước hay là nên để sau cùng?"
An Lương hỏi: “Mọi người nghĩ sao?"
Diệp Tường Tự trả lời: “Tôi ủng hộ việc bắt đầu cuộc đấu bia trước, lúc đó thực lực của mọi người vẫn đang trong giai đoạn mạnh nhất"
“Tôi đồng ý!” Lâm Nghị Lực tán thành, “Tránh để ăn uống cả nửa ngày, có người không uống ngụm nào, để rồi đến trận đấu bia lại uống ừng ựng như hổ đói!"
Vân Hải Dương phàn nàn: “Anh Nghị Lực, anh nhìn tôi làm gì?"
“Diễn viên bàn bia, chuyện này quá dễ dàng với cậu, nên đương nhiên tôi phải nhìn cậu rồi. Lâm Nghị Lực ậm ừ đáp lại.
An Lương châm lửa: “Hải Dương, hôm nay cậu cũng phải cố lên đấy!"
Vân Hải Dương hít một hơi thật sâu: “Hãy nhìn vào sức mạnh của tôi đi!"
“Say trong ba chén?” Tiền Tiểu Cương nói đùa.
Vân Hải Dương lắc đầu: “Không có đâu, tôi nhất định sẽ uống nhiều hơn một chút!"
An Lương nhìn các thành viên xung quanh của câu lạc bộ: “Mọi người ủng hộ đấu bia trước hay là để lại sau cùng?"
Mọi người lần lượt nói, nhiều người trong số họ ủng hộ cuộc đấu bia trước.
“Vì có nhiều người đồng tình với việc đấu bia trước, vậy lát nữa khi người đến đông đủ, chúng ta sẽ đấu bia trước. Tôi muốn nhắc nhở thân thiện với mọi người, bạn bè là hàng đầu, bia bọt chỉ là thứ hai, mọi người chỉ cần lượng theo sức mình là được. An Lương nhắc nhở.
Chu Vinh Hoa khẳng định: “An Lương yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ lượng sức mình. Dù sao hôm nay cũng có rất nhiều người có mặt tại đây, tôi nghĩ không có ai lại muốn diễn kịch đâu nhỉ?"
Cái gọi là “diễn kịch” hiển nhiên đang nói đến việc trực tiếp nôn ngay tại chỗ, thế chẳng phải sượng lắm sao? Nếu giải thưởng là Hoàng Kỳ ngàn năm, chắc hẳn có người sẽ không quan tâm đến hình tượng. Nhưng giải thưởng chỉ có 10,000 điểm đóng góp câu lạc bộ, vậy thì không đến mức phải làm vậy! Các thành viên của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh vẫn muốn giữ thể diện Lý Tồn Viễn trả lời: “Anh Vinh Hoa, khi vừa nghe anh nói vậy, tôi lo Hải Dương sẽ nhận thua ngay lập tức mất.
Vân Hải Dương phàn nàn: “Tồn Viễn, cậu thật độc ác, tôi là loại người như vậy sao?"
Tiền Tiểu Cương khẳng định: “Cậu là kiểu người vậy đấy!” An Lương cũng nói đùa lại: “Thật ra tôi cũng lo lắng về việc Hải Dương sẽ bỏ chạy"
Khi cuộc đấu bia bắt đầu, có tổng cộng bảy đội tham gia và ba đội bị loại ở vòng uống năm ly bia đầu tiên.
An Lương nhìn xung quanh, bên cạnh vẫn còn Lâm Nghị Lực, Diệp Tường Tự, Chu Vinh Hoa và Lý Minh Phi, đội do Bàng Chính Phong dẫn đầu và đội do Lưu Năng dẫn đầu.
Sau 3 phút đi vệ sinh, đợt uống năm ly thứ hai lại bắt đầu.
Chỉ sau hai ly ở vòng thứ hai, Vân Hải Dương không thể chịu đựng được nữa, Lý Tồn Viễn và Tiền Tiểu Cương cũng chỉ cầm cự được thêm hai ly nữa, điều đó có nghĩa là ở ly thứ năm của vòng thứ hai, An Lương là người duy nhất còn lại trong đội, và An Lương cần phải uống hết bốn ly trong một lần.
1231 chữ
Chương 4363: Sản phẩm mới của Thập Lý LoanĐối mặt với kết quả như vậy, An Lương thở dài, anh cũng lựa chọn từ bỏ. Đây cũng chỉ là giải trí mà thôi, không cần phải khiến bản thân cảm thấy quá khó chịu. Dù cho tửu lượng của An Lương khá tốt, nhưng uống một lần hết bốn ly bia tổng 500 ml, cộng với trước đó cũng đã uống tới chín ly, An Lương cảm thấy hoàn toàn không còn cần thiết nữa.
Sau khi An Lương bỏ phiếu trắng, Tiền Tiểu Cương nhìn Vân Hải Dương: “Hải Dương, quả nhiên là cậu, quả nhiên là tên khốn nạn trên bàn nhậu!"
Vân Hải Dương xua tay hết lần này đến lần khác: “Tuy là tôi vẫn chưa say, nhưng mọi người uống nhanh quá, tôi thật sự không chịu nổi"
Sau khi bộ tứ An Lương bỏ phiếu trắng, ba nhóm còn lại kết thúc vòng thứ hai và họ nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh trong thời gian đi vệ sinh. Trong phòng vệ sinh, cả Lâm Nghị Lực và Diệp Tường Tự đều nôn mửa, bọ nhọ bị loại cùng với Chu Vinh Hoa và Lý Minh Phi. Trong vòng thứ tư của vòng thi bia thứ ba, Bàng Chính Phong không thể chịu đựng được và tuyên bố bỏ phiếu trắng, cuối cùng đội do Lưu Năng dẫn đầu đã giành chiến thắng. Tiền Tiểu Cương nói đùa: “Lưu Năng trước đây anh không biết rằng cậu thực sự có thể uống bia!” Lưu Năng là em trai của Tiền Tiểu Cương, mối quan hệ giữa hai người rất tốt và Lưu Năng xem Tiền Tiểu Cương là trung tâm.
“Hầy, anh Tiểu Cương à, em chính là người có cái bụng bự mà, nên uống nhiều một chút cũng là chuyện bình thường” Lưu Năng nới với giọng khiêm tốn, anh chàng này vẫn chưa thấy say.
An Lương phân phát điểm đóng góp của câu lạc bộ cho sự kiện đấu bia ngay tại chỗ, sau đó nói với mọi người rằng đừng khách sáo với Tiền Tiểu Cương, và hãy gọi bất cứ thứ gì họ muốn.
Bữa tiệc của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh tại khu du lịch nông thôn Sơn Thủy Mộc kéo dài đến gần 11 giờ đêm, An Lương đưa nhóm của Triệu Uyển Hề trở lại căn biệt thự.
Có chính xác bốn căn phòng trong căn biệt thự của Triệu Uyển Hề, vừa đủ cho bốn cô gái. Còn An Lương thì sao?
Tất nhiên, anh có thể ở trong bất kỳ phòng nào anh muốn!
Gần 1 giờ sáng, Triệu Uyển Hề dịu dàng nép vào lòng An Lương, cô ngáp một cái và đẩy An Lương: “Buồn ngủ qua, em ngủ đây"
An Lương ậm ừ đáp lại: “Em ngủ thì ngủ đi, đẩy anh làm cái gì?"
“Anh không đi qua... phòng bên cạnh à?” Triệu Uyển Hề hỏi.
“Muộn lắm rồi, đừng quấy rầy, mau đi ngủ đi” An Lương cũng ngáp.
Ngày hôm sau.
Chưa đến 8 giờ sáng, khi An Lương tỉnh dậy, Triệu Uyển Hề đã không còn ở bên cạnh, An Lương hét lên: “Uyển Hề, quần của anh đâu?"
Triệu Uyển Hề bước vào với một bộ quần áo mặc ở nhà: “Hôm qua anh ăn thịt nướng, dầu mỡ dính hết lên quần, em đã đem đi giặt rồi, cũng đã chuẩn bị một bộ mới cho anh đây này.
Hôm qua khi ăn cơm ở khu du lịch nông thôn Sơn Thủy Mộc, An Lương quả nhiên làm nhỏ một ít dầu lên quần của mình, Triệu Uyển Hề thật cẩn thận. An Lương nhận lấy bộ quần áo mặc ở nhà mà Triệu Uyển Hề đưa cho, anh thản nhiên hỏi: “Em dậy từ lúc nào?"
“Khoảng 7 giờ, em dậy để ăn sáng với bọn họ.” Triệu Uyển Hề trả lời, “Hôm nay Tư Vũ và Sương Sương đều đi học, Tống Thiến cũng đi học. “Thiến Thiến đi học làm gì?” An Lương bối rối.
Trần Tư Vũ chắc chắn đã đến trường để được cô giáo Tôn Mẫn Chi dạy kèm, còn Ninh Nhược Sương hẳn là để tập luyện khiêu vũ, nhưng Tống Thiến đi đến trường để làm cái gì?
An Lương nhớ rằng điểm số của Tống Thiến tại Học viện âm nhạc Quốc gia không được tốt lắm, phải không?
“Nghe nói là sắp xếp chuyện hỗ trợ giảng dạy môn âm nhạc. Triệu Uyển Hề đáp lại, rồi chủ động hỏi, “Hôm nay anh có việc à?"
An Lương phủ định: “Không có việc gì.
“Hay là trưa nay đến nhà của em ăn trưa?” Triệu Uyển Hề đề nghị.
“Cũng được!” An Lương đồng ý, “Em không nói thì anh cũng muốn nhắc đến chuyện này, đúng lúc anh có mang quà cho ông của em"
“Anh lại mang món quà gì cho ông nội thế?” Triệu Uyển Hề quan tâm hỏi.
“Em đoán xem?” An Lương vòng vo.
Triệu Uyển Hề ngẫm nghĩ một hồi, sau đó đoán: “Có phải là loại rượu mới không?"
“Quả nhiên là em!” An Lương cảm thán. Triệu Uyển Hề thực sự rất thông minh, cô ấy đã đoán ra ngay.
“Anh đừng có lãng phí nữa!” Triệu Uyển Hề nhắc nhở nói.
An Lương vặn lại: “Sao mà lãng phí?"
“Hơn nữa, lần này không phải dùng Hoàng Kỳ ngàn năm để ngâm rượu, mà là Thập Lý Loan lại ra sản phẩm mới. An Lương nói thêm.
“Sản phẩm mới ở Thập Lý Loan...” Triệu Uyển Hề ngạc nhiên, “Bên phía Thập Lý Loan lại nghiên cứu ra cái gì mới rồi sao?"
“Vẫn là sản phẩm của hoa đào thôi, bây giờ là mùa hoa đào nở rộ, giáo sư Biên hái một ít hoa đào nghiên cứu, làm một ít rượu hoa đào. An Lương giải thích.
“Căn cứ theo những nghiên cứu của giáo sư Biên, rượu hoa đào này có tác dụng thư giãn gân cốt, thông kinh lạc, thông huyết mạch. An Lương nói thêm. Mᴜᴀ Tʀᴜʏᴇ̣̂ɴ ɴʜᴀ̆́ɴ ᴏ̛̉ ᴢᴀʟᴏ: 0704 730588 . ᴜ̉ɴɢ ʜᴏ̣̂ ᴅɪ̣ᴄʜ ɢɪᴀ̉ ᴄʜᴀ̂ɴ ᴄʜɪ́ɴʜ ᴀ̣
Triệu Uyển Hề khẽ gật đầu: “Anh mang bao nhiêu rượu hoa đào?"
“Ông nội nhất định sẽ lại khoe khoang với bạn bè, và bạn bè của ông nội sẽ lại đến tận nhà để lấy về.” Triệu Uyển Hề trêu chọc ông nội của mình.
“Yên tâm đi, đủ số lượng!” An Lương trả lời với giọng khẳng định.
Khoảng 9 giờ sáng, Triệu Uyển Hề liếc An Lương, bởi vì An Lương kéo cô đi tập thể dục buổi sáng.
Hai người tắm rửa xong lần nữa, An Lương ngồi ngay ngắn trên sô pha trong phòng khách, anh gửi Wechat cho Triệu Trang Khang.
‘An Lương: Ông nội, trưa nay cháu và Uyển Hề sẽ qua bên chỗ ông nội ăn cơm, ông nội bảo người làm đồ ăn nhé?
Khi thấy tin nhắn của An Lương gửi đến, Triệu Trang Khang trực tiếp gửi một tin nhắn thoại.
Triệu Trang Khang: “Trưa nay hai đứa muốn qua đây à? Không thành vấn đề, thằng nhóc này, cháu muốn ăn cái gì?"
Triệu Uyển Hề vừa mới dọn dẹp, đi đến phòng khách, nghe thấy giọng nói của Triệu Trang Khang, cô ngạc nhiên hỏi: “Anh đang nói chuyện với ông nội của em đấy à?"
1229 chữ
Chương 4364: An Lương gian lận?“Ừ, anh nói với ông rằng trưa nay chúng ta sẽ qua đó ăn cơm, bảo ông nội làm vài món. An Lương nói thẳng. Kiểu không khách sáo này khiến người ta thoải mái, còn lịch sự quá mức lại khiến người ta khó chịu. An Lương vừa trả lời tin nhắn vừa nói với Triệu Uyển Hề.
‘An Lương: Gọi một ít món khai vị gì đó, cháu lại mang rượu ngon qua cho ông đây!
Triệu Trang Khang: “Cháu ngoan! Vậy thì ông đợi, khi nào thì hai đứa qua đây?"
An Lương không trả lời ngay lập tức, anh nhìn Triệu Uyển Hề: “Uyển Hề, khi nào thì chúng ta qua đó?"
Triệu Uyển Hề ngẫm nghĩ một hồi, rồi trả lời: “Hôm nay là chủ nhật, cháu gái nhỏ của em cũng đang ở nhà, chúng ta đi mua quà cho con bé trước đi?
“Được!” An Lương đồng ý, “Cháu em thích cái gì?"
Triệu Uyển Hề thản nhiên nói: “Chỉ cần mua một con chó nhồi bông là được rồi, con bé thích mấy loại thú bông chó mèo"
“Có quá chiếu lệ không?” An Lương đáp.
“Quả thực hơi chiếu lệ, ai bảo đứa cháu này lúc nào cũng gọi anh là anh trai, gọi em là dì nhỏ, em không vui!” Triệu Uyển Hề nói đùa.
An Lương trêu chọc: “Trẻ con mà!"
“Chính bởi vì là trẻ con nên mới thấy ghét!” Triệu Uyển Hề giả vờ không hài lòng.
“Anh sẽ gửi tin nhắn cho ông nội trước” An Lương nhanh chóng trả lời tin nhắn của Triệu Trang Khang.
‘An Lương: Khoảng trước 1 giờ bọn cháu sẽ đến.
Triệu Trang Khang: “Không sao! Ông đã sắp xếp cả rồi, hôm nay sẽ làm cho cháu chút đồ ăn ngon!"
An Lương không trả lời tin nhắn của Triệu Trang Khang, anh đưa Triệu Uyển Hề đến bến đậu hàng không trong sân, sau đó lái mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi đến trung tâm mua sắm SKP để mua thú bông.
Trong trung tâm mua sắm SKP, hai người bắt gặp bạn gái của Hoàng Quốc Tường - Đào Yến Ni., cô ấy vẫn đang làm việc trong quán trà TWG. An Lương và Triệu Uyển Hề đã chọn một con chó nhồi bông đồ chơi có kích thước khoảng 1,5 m, rồi lại đi mua sắm, mặc dù không mua gì nhưng An Lương tinh ý nhận thấy tâm trạng của Triệu Uyển Hề rất tốt.
Đối với Triệu Uyển Hề, cô ấy không quan tâm An Lương mua gì cho cô ấy, trên thực tế, cô ấy không thiếu bất cứ thứ gì, cô ấy chỉ hy vọng rằng An Lương có thể đi cùng cô ấy.
Hai người đi dạo vài vòng trong trung tâm mua sắm SKP khoảng một tiếng đồng hồ, mãi đến 10 giờ 15 phút họ mới lái chiếc mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi đến sân nhà ông Triệu.
Mới 11 giờ sáng 2 phút, mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi đã hạ cánh xuống bến đậu hàng không trong sân vườn của gia đình họ Triệu. Triệu Trang Khang dắt theo một con chó lai sói đi tới.
Hai con robot Guardian mô hình gia đình cũng đang tự dắt một con chó lai sói. An Lương biết những con chó lai sói này, chúng được đặt tên là Hổ lớn, Hổ nhỏ và Hổ đen.
An Lương thậm chí không buồn phàn nàn về kỹ năng đặt tên của Triệu Trang Khang!
Triệu Uyển Hề ôm một con chó bông dài 1,5 m và bước xuống, cô ấy chủ động chào hỏi: “Ông nội, Nhân Nhân có ở nhà không?"
“Có, bên ngoài lạnh nên con bé chạy vào bên trong rồi? Triệu Trang Khang vừa nói vừa nhìn An Lương, khi phát hiện An Lương không mang theo gì, Triệu Trang Khang hỏi với giọng không khách sáo, “Thằng nhóc này, rượu ngon mà cháu nói đâu?"
“Ông nội yên tâm, nó ở trong cốp xe” An Lương trả lời, sau đó đi vòng qua cốp của chiếc mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi, lấy ra hai hộp giấy kraft từ trong đó.
Không có logo trên hộp giấy kraft, nhưng bề mặt nhẵn và chất liệu trông rất đẹp.
“Đây là loại rượu gì vậy?” Triệu Trang Khang hỏi với giọng hoài nghi, động thời định vươn tay ra chồm tới.
An Lương lập tức cản lại: “Dừng, dừng, dừng, mấy cái hộp này khá nặng, để cháu xách vào trong phòng khách trước rồi nói"
“Được rồi, đi thôi. Triệu Trang Khang đưa dây xích chó trong tay cho robot Guradian mô hình gia đình bên cạnh và ra lệnh, “Các ngươi phụ trách dẫn chó đi dạo, chạy khoảng 30 vòng!"
“Vâng” Robot Guradian mô hình gia đình trả lời với giọng khẳng định.
An Lương nói đùa: “Đám chó này thê thảm thật đấy, bọn chúng biết robot đang dẫn bọn chúng đi dạo không vậy ông?"
Triệu Trang Khang hừ hừ hai tiếng rồi nói: “Không quan trọng, chỉ cần bọn chúng có người dắt đi dạo là được, đứa nào cũng thích tản bộ, làm gì quan tâm là ai dắt bọn chúng chứ?"
Câu này nói ra cũng có lý!
Tuy nhiên, robot Guradian mô hình gia đình được sử dụng để dắt chó đi dạo, điều đó có hơi quá mức cần thiết không?
Khi An Lương bước vào phòng khách, anh phát hiện thêm hai con robot Guradian mô hình gia đình, có vẻ như gia đình nhà họ Triệu lại mua thêm robot Guradian mô hình gia đình.
Trong phòng khách, Triệu Uyển Hề đưa con chó nhồi bông cho Triệu Nhân, nhưng khi An Lương bước vào, Triệu Nhân đặt con chó nhồi bông xuống và lon ton chạy tới chào hỏi với An Lương: “Anh trai, anh trai"
Triệu Uyển Hề bất lực nhìn An Lương.
An Lương nhắc nhở: “Đợi đã nào, anh cần phải đặt đồ xuống trước đã.
Triệu Nhân hiểu chuyện, đứng sang một bên và đợi An Lương đặt hai hộp giấy xuống.
Sau khi An Lương đặt hộp giấy xuống, Triệu Nhân lập tức đi đến và dang tay ra để xin được ôm, khi An Lương bế cô bé lên và giơ thật cao, cô bé cười rất tươi: “Anh trai, sao lâu rồi anh không qua đây?"
“Anh phải đi học chứ!” An Lương trả lời.
“Anh nói dối, trước đó rõ ràng đang là kỳ nghỉ đông mà!” Triệu Nhân trực tiếp vạch trần lời nói dối của An Lương. Triệu Uyển Hề không thể nhịn được cười, Triệu Trang Khang cũng cười sảng khoái.
An Lương cảm thấy hơi hỗn loạn trước thái độ vạch trần lời nói dối của Triệu Nhân, trẻ con mà cũng hiểu kỳ nghỉ đông, nghỉ hè nữa sao?
“Làm sao em lại biết về kỳ nghỉ đông?” An Lương thuận miệng hỏi.
“Là dì nhỏ nói đó. Trước đây ngày nào dì nhỏ cũng ở nhà, dì ấy rất là phiền, lúc nào cũng thích bắt nạt em. Em hỏi dì tại sao dì không đi học, dì bảo bây giờ là kỳ nghỉ đông” Triệu Nhân giải thích.
1229 chữ
Chương 4365: Đến chó còn chêAn Lương nhìn Triệu Uyển Hề.
Triệu Uyển Hề lộ ra vẻ xấu hổ, trước đây cô ấy thực sự thường xuyên ở nhà, và Triệu Nhân vừa vặn đang ở độ tuổi người thấy thì phiền, chó thấy thì ghét. Sau khi Triệu Uyển Hề bị Triệu Nhân chọc giận, cô ấy sẽ hay xử lý Triệu Nhân.
An Lương thay đổi chủ đề và nói: “Vậy em có thích con chó bông này không?"
“Thích ạ!” Triệu Nhân trả lời với giọng khẳng định, “Con thú bông này còn tốt hơn con chó của ông nội!"
Ba con chó lai sói do Triệu Trang Khang nuôi không hiểu sao được tuyển chọn, tuy nhiên Triệu Trang Khang không đề cập gì về chuyện này, bởi vì ông ấy cấm Triệu Nhân tiếp cận với ba con chó lai sói này. Mặc dù ba con chó lai sói đã được huấn luyện kỹ càng nhưng Triệu Trang Khang vẫn sợ xảy ra tai nạn.
Triệu Trang Khang mở hộp giấy kraft mà An Lương đặt trên bàn ra. Khi hộp giấy kraft được mở ra, những chiếc bình sứ màu hồng nhạt lần lượt xuất hiện.
Triệu trang Khang ngạc nhiên: “Làm bằng phấn màu?"
“Vâng, đúng vậy. Đặc biệt là phần sứ được đặt làm riêng, màu phấn nhạt và hồng nhạt kết hợp không tệ chút nào. An Lương trả lời với giọng khẳng định.
“Bên trong chứa rượu gì vậy?” Triệu Tráng Khang hỏi.
Lần này, An Lương không nói vòng vo: “Đều là rượu hoa đào, mỗi bình chứa 0,5 kg, một hộp có 24 bình.
Có 24 chai rượu hoa đào trong mỗi hộp giấy kraft, và hai hộp là 48 chai, tổng cộng là 24 kg. Triệu Trang Khang trực tiếp cầm một cái chai lên kiểm tra, phát hiện cái chai không được niêm phong bằng con dấu hiện đại mà bằng con dấu sáp nút chai kiểu cổ, do đó Triệu Trang Khang đưa cái chai lại gần mũi để ngửi.
An Lương nhắc nhở: “Ông nội, ông đừng tốn sức nữa, chỗ niêm phong được sử dụng bằng phương pháp hiện đại hóa, hoàn toàn không thể nào lọt mùi ra được đâu. Ông nội cứ trực tiếp mở một bình ra thử xem?"
“Ý hay đấy!” Triệu Trang Khang mỉm cười trả lời, sau đó cố gắng vặn nút chai. Không ngờ chỉ trong chốc lát đã mở ra rồi. Triệu Trang Khang đưa miệng chai đến gần mũi và ngửi, ông ấy nhắm mắt lại và cảm nhận: “Mùi hoa đào rất rõ ràng, mùi rượu nồng vừa không hăng, cảm giác loại này không tệ đâu.
“Chúng ta uống trước một ly!” Triệu Trang Khang ra hiệu cho robot Guardian lấy hai ly rượu.
An Lương đặt Triệu Nhân xuống, anh trả lời với Triệu Trang Khang: “Vâng"
Hộ vệ người máy mang đến hai cái cốc Erliang, Triệu Uyển Hề đến chỗ An Lương và mang theo cậu bé Triệu Nhân bên cạnh. Triệu Trang Khang rót một ly cho An Lương, màu của rượu hoa đào cũng là màu hồng nhạt. Triệu Nhân nhìn thấy thì hét lên: “Ông nội, cháu cũng muốn uống nước.
Khi nghe thấy Triệu Nhân hét lên, Triệu Trang Khang vui vẻ đặt ly rượu trước mặt Triệu Nhân: “Cháu ngửi trước xem sao?” Triệu Nhân lập tức ngửi, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé chau lại: “Mùi khó chịu quá!"
“Đây là rượu!” Triệu Trang Khang giải thích, “Trẻ con không được uống Triệu Nhân nhìn An Lương: “Anh, rượu này có ngon không?"
“Không ngon đâu? An Lương trả lời với giọng khẳng định.
“Đã không ngon, sao còn uống? Có phải anh lại nói dối không?” Triệu Nhân lớn tiếng hỏi.
“Lần này anh không nói dối!” An Lương trả lời với giọng khẳng định.
Triệu Uyển Hề cũng tán thành: “Lần này anh ấy không nói dối đâu. Nếu cháu không tin thì lấy một ít cho bọn chó kia uống đi, xem thử bọn chúng có uống hay không"
Đôi mắt của Triệu Nhân sáng lên: “Vâng ạ, chúng ta lấy một ít cho bọn Hổ lớn, Hổ nhỏ nếm thử.” Triệu Trang Khang đã nhấp một ngụm, ông ấy cảm thấy rượu hoa đào rất ngon, cho chó uống rượu ngon như vậy có phải quá lãng phí quá không?
Tuy nhiên, Triệu Trang Khang cũng bất đắc dĩ ra lệnh cho robot Guardian mang một ly rượu tới. Ông ấy rót khoảng nửa ly rượu cho Triệu Nhân và để Triệu Nhân cầm, sau đó ông ấy nói thêm: “Chú ý an toàn. Triệu Uyển Hề trả lời với giọng khẳng định: “Ông yên tâm, cháu biết rồi.
Trong sân, Triệu Uyển Hề gọi hai con robot Guardian mô hình gia đình mang ba con chó lai sói đến, Triệu Nhân lập tức nâng cốc ra hiệu cho lũ chó lai sói nếm thử.
Tuy nhiên khứu giác của loài chó vượt xa con người, cho dù cách xa 3 m, nhưng thứ Triệu Nhân đang cầm là rượu, làm sao chúng có thể uống được?
“Dì, sao bọn chúng không uống?” Triệu Nhân khó hiểu.
Triệu Uyển Hề trả lời: “Bởi vì nó không ngon.
“Vậy thì chúng ta cho cá nếm thử, bọn cá chắc sẽ muốn uống!” Triệu Nhân tự tin nói.
Triệu Uyển Hề nhìn hai ly rượu nhỏ, cô cũng không ngăn cản, chỉ có một ít rượu chắc sẽ không có ảnh hưởng xấu gì đến đám cá koi đâu nhỉ? Suy cho cùng, nước trong hồ cá koi cũng khá nhiều.
Triệu Nhân và Triệu Uyển Hề cùng nhau đến hồ cá koi trong sân, cá koi lập tức tập trung lại khi nhìn thấy có người trên bờ. Khi Triệu Nhân đổ rượu xuống hồ, đám cá vốn dĩ đang tập trung lại thành đàn lập tức tản ra và bơi đi chỗ khác, rõ ràng là ngay cả cá cũng không thích!
Trong phòng khách, sau khi Triệu Trang Khang uống hai hớp rượu, ông ấy đưa điện thoại di động cho An Lương:
“An Lương, giúp ông chụp một tấm, ông muốn đăng lên dòng thời gian.
An Lương mỉm cười và đồng ý: “Vâng"
Về phần Triệu Trang Khang có bị bạn bè tới nhà lục soát sau khi đăng lên dòng thời gian hay không, đó là việc riêng của Triệu Trang Khang, An Lương cũng không có ý định nhắc nhở đối phương, bởi vì trước đó Triệu Uyển Hề đã nói rằng đây là thú vui của Triệu Trang Khang.
Sau khi Triệu Trang Khang chụp một bức ảnh về rượu hoa đào, ông ấy đã đăng lên dòng thời gian và khoe khoang với bạn bè của mình.
Ông già xấu xa: Rượu ngon của cháu rể!
[Rượu hoa đào.jpg] [Bình sứ màu hồng nhạt.jpg] [Rượu hồng nhạt.jpg] Trong mắt Triệu Trang Khang, An Lương đã là cháu rể dự định, An Lương đã giành được sự chấp thuận của Triệu Trang Khang. Chính Triệu Trang Khang cũng đồng ý rằng An Lương hoàn toàn xứng đáng với Triệu Uyển Hề, vì vậy Triệu Trang Khang mới gọi An Lương là cháu rể trong thông tin trên dòng thời gian của mình.
1220 chữ
Chương 4366: Biết và không biết.Trong vòng bạn bè của Triệu Trang Khang, chủ yếu là những người đàn ông lớn tuổi trong giới Đế Đô, và một số thành viên chủ lực của thế hệ trẻ trong gia đình.
Sau khi Triệu Trang Khang đăng lên dòng thời gian, ông Trương - người thuộc một trong bốn gia tộc thuộc tầng lớp thứ nhất trong giới Đế Đô – là người đầu tiên bình luận về bài viết này.
“Trương Chí Văn: Có rượu ngon sao? Anh Triệu, anh chờ một chút, tôi lập tức qua đó ngay!
Nhà họ Trương và nhà họ Triệu là hàng xóm của nhau, ở rất gần nhau. Khi Trương Chí Văn nhìn thấy dòng thời gian của Triệu Trang Khang, liền không chút do dự xông thẳng vào cửa.
Ông của Lý Tồn Viễn - Lý Hạo Nhiên cũng bình luận.
“Lý Hạo Nhiên: Anh Triệu, rượu ngon nhiều như vậy, tôi cũng muốn hai chai.
Ông nội của Tiền Tiểu Cương cũng đi theo để chung vui.
“Tiền Đại Hữu: Anh Triệu, tôi cũng muốn, chúng ta làm anh em mấy chục năm rồi, tôi đòi hai bình cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Ông nội của Vân Hải Dương, Vân Tĩnh An, ban đầu không muốn tham gia vào, nhưng thấy những người bạn khác của mình đều mặt dày đòi đồ, hiển nhiên ông ấy cũng phải hùa theo thôi.
Triệu Trang Khang nhìn những bình luận trên dòng thời gian, ông ấy mỉm cười. Mặc dù đám bạn già của mình đều qua đây để lấy rượu, nhưng Triệu Trang Khang thích bầu không khí sôi nổi này.
“Đính Đong!” Chuông cửa reo lên.
Một con robot Guardian mô hình gia đình đã báo cáo trực tiếp với Triệu Trang Khang: “Ông chủ, ông Trương đang ở bên ngoài bấm chuông"
Hệ thống trí tuệ nhân tạo của robot Guardian mô hình gia đình có khả năng học hỏi rất cao, chẳng hạn như về mặt xưng hô, những con robot Guardian mô hình gia đình này gọi Triệu Trang Khang là “ông chủ”, điều này khiến Triệu Trang Khang rất hài lòng.
Ngoài ra, robot Guardian mô hình gia đình còn được kết nối với hệ thống an ninh của sân vườn nhà họ Triệu, bao gồm hệ thống giám sát an ninh bên ngoài cửa, hệ thống chuông cửa, v.v.. vì vậy robot Guardian mô hình gia đình lập tức biết ai đang ở ngoài cửa.
“Ông Trương này đến nhanh thật đấy!” Triệu Trang Khang hừ hừ nói, “Mở cửa cho ông ấy đi!"
“Vâng, chưa ông chủ. Robot Guardian mô hình gia đình mở cổng từ xa.
Ngoài cửa, Trương Chí Văn nhìn thấy cửa mở, ông ấy cũng không ngạc nhiên, bởi vì ông ấy biết đây là hệ thống nhà thông minh, hơn nữa trên thực tế nhà họ Trương cũng có hệ thống nhà thông minh như vậy. Trương Chí Văn bước vào sân và nhìn thấy hai con robot Guardian mô hình gia đình đang dắt chó đi dạo, ông ấy thản nhiên hỏi: “Ông Triệu đâu?"
Một trong những hai con robot Guardian mô hình gia đình đã trả lời: “Xin chào, ông Trương, ông chủ của chúng tôi đang ở trong phòng khách"
“Được, vậy tôi sẽ tự mình đi qua đó, hai người tiếp tục dắt chó đi dạo đi. Trương Chí Văn trả lời, ông ấy biết đối phương là robot Guardian mô hình gia đình, nhà họ Trương cũng có, bản thân ông ấy cũng rất thích robot Guardian mô hình gia đình này.
Khi Trương Chí Văn đến phòng khách, trong phòng khách chỉ có một hộp rượu hoa đào, Triệu Trang Khang đã ra lệnh cho robot Guardian mô hình gia đình cất hộp rượu hoa đào còn lại vào trong kho rượu của mình từ trước đó.
“Anh Triệu, anh uống rượu ngon không gọi tôi?” Trương Chí Văn cố tình khiêu khích hỏi tội.
Triệu Trang Khang ậm ừ đáp lại: “Nếu không gọi anh tới, tôi đăng lên dòng thời gian làm gì?"
“Khi anh nhìn thấy dòng thời gian, anh sẽ qua ngay thôi!” Triệu Trang Khang nói thêm. Trương Chí Văn không bác bỏ, ông ấy nhanh chóng nói với robot Guardian mô hình gia đình: “Mau lấy cho tôi một ly rượu, tôi cũng muốn nếm thử"
“Đi đi” Triệu Trang Khang ra lệnh, “Mang thêm vài ly nữa. Robot Guardian mô hình gia đình lập tức hành động, sau đó mang theo sáu ly rượu.
Triệu Trang Khang đích thân rót cho Trương Chí Văn một ly: “Anh nếm thử xem có thích hay không, rượu hoa đào này có mùi vị của hoa đào, tôi không nghĩ anh sẽ thích.
Trương Chí Văn ngửi mùi trước, sau đó nhấp một ngụm để nếm thử hương vị, cuối cùng lại nhấp một ngụm nữa, rồi thở dài nói: “Rượu ngon!"
“Anh Triệu, chúng ta hai người chia đôi mỗi bên năm chai, thế nào?” Trương Chí Văn đòi hỏi.
Triệu Trang Khang trực tiếp từ chối: “Anh đang nằm mơ đấy à?"
“Đâu phải anh không có những người bạn như Lý Hạo Nhiên và Vân Tĩnh An. Những người này muốn rượu hoa đào, anh cũng muốn rượu hoa đào, chưa kể tình hình sức khỏe dạo gần đây của anh Mộc càng ngày càng tốt, anh ấy chắc chắn cũng sẽ không để mình bị tuột lại phía sau. Triệu Trang Khang giải thích. Trương Chí Văn ậm ừ đáp lại: “Nếu như anh hết rượu rồi, lẽ nào không biết bảo cháu rể mình tặng thêm?"
Triệu Trang Khang đột nhiên phá lên cười: “Cháu rể cũng giỏi đấy chứ?”
“Đương nhiên giỏi!” Trương Chí Văn ca ngợi, nhưng An Lương tinh ý phát hiện ra rằng Trương Chí Văn dường như biết về chuyện của anh! Bởi vì An Lương để ý thấy Trương Chí Văn nhìn anh với ánh mắt hơi trêu chọc. Như vậy, cả thế giới này, chỉ có Triệu Trang Khang là không biết sao?
Sau khi Trương Chí Văn khen ngợi An Lương, ông ấy nhìn An Lương: “Cháu An, nếu như ông Triệu hết rượu rồi, cháu có tặng nhiều hơn nữa được không?” Triệu Trang Khang cũng nhìn An Lương.
An Lương đáp: “Nếu ông nội uống hết rượu này rồi, cháu nhất định sẽ gửi lại cho ông, nhưng cháu mong ông ít uống rượu, dù sao uống nhiều cũng có hại cho sức khỏe. Trương Chí Văn nói đùa: “Thằng nhóc này biết cách ăn nói đấy!"
Trước sự chế giễu của Trương Chí Văn, An Lương một lần nữa cảm thấy rằng Trương Chí Văn biết về tình hình của mình, nhưng ông ấy không nói với Triệu Trang Khang..
Gần trưa, Triệu Hưng Quốc và Lương Vũ Điệp về nhà, Triệu Đống Lương về sau. An Lương chủ động chào hỏi mọi người: “Chú Triệu, dì Lương, anh Đống Lương"
Triệu Hưng Quốc khẽ gật đầu: “Chú thấy dòng thời gian của bố mình, cháu lại mang rượu qua đây nữa à?"
“Chú Triệu, chú đừng lo lắng, những loại rượu này không sao cả, đều là hàng mới từ Thập Lý Loan. An Lương giải thích.
1203 chữ
Chương 4367: Mặt nạ tinh chất dưỡng hoa đàoTriệu Đống Lương vội vàng rót cho mình một ly, nhấp một ngụm rồi thở dài: “Quả nhiên ngon!"
Triệu Hưng Quốc lườm Triệu Đống Lương, thằng nhóc này đúng là không có mắt!
An Lương rót cho Triệu Hưng Quốc một cốc rồi đưa qua: “Chú Triệu cũng thử xem.
Triệu Hưng Quốc mỉm cười nhận lấy, và sau khi nếm thử, ông ấy nhận xét: “Rượu hoa đào này hơi giống [Bài Đào Hoa Am] của Đường Dần"
“Bố, con muốn một phần tư!” Triệu Hưng Quốc liếc nhìn số rượu hoa đào còn lại trong thùng giấy kraft, tính sơ sơ là còn 23 chai nên mở miệng đòi 6 chai.
Triệu Đống Lương nhanh chóng trả lời: “Ông nội, cháu cũng muốn một phần tư!"
Triệu Trang Khang phàn nàn: “Mới đầu ông Trương đòi một nửa, bây giờ hai người lại đòi một phần tư, bộ tôi nợ mấy người rượu à?"
Triệu Đống Lương lập tức nhìn An Lương: “Em rể, em còn rượu không? Anh cũng muốn một hộp”
“Tất cả số rượu hoa đào hiện có, em đều đưa hết cho ông nội rồi. An Lương trực tiếp lắc đầu, lời này có chút mơ hồ, tuy nói rượu đều đưa cho Triệu Trang Khang, nhưng lại không nói có bao nhiêu bình rượu hoa đào.
“Vậy thì nhanh đi sắp xếp chết tạo thêm chút đi!” Triệu Đống Lương đáp lại.
An Lương lại lắc đầu: “Em đã sắp xếp rồi, nhưng sản lượng trong tương lai chắc sẽ khá ít. Nguyên liệu gốc của nó đến từ rừng hoa đào đột biến ở Thập Lý Loan.
“Hơn nữa, rượu hoa đào chỉ là một sản phẩm phụ. Trung tâm nghiên cứu khoa học đời sống Thập Lý Loan sử dụng hoa đào từ rừng đào Thập Lý Loan để nghiên cứu một sản phẩm tốt lần này!” An Lương nói thêm.
Trên thực tế, những thứ tốt đẹp được phát triển lần này là phần thưởng được trao bởi hệ thống Nhân Sinh Thắng trước đó.
Người “Thứ tốt gì?” Triệu Đống Lương hỏi.
“Mặt nạ dưỡng da tinh chất hoa đào” An Lương cũng không vòng vo, “Sau khi chiết xuất và tinh chế tinh chất hoa đào tại Trung tâm nghiên cứu khoa học đời sống Thập Lý Loan, bọn họ nhận thấy nó có tác dụng phục hồi làn da, có tác dụng phục hồi nếp nhăn rất tốt. Nó còn có khả năng chống lão hóa, cung cấp cho làn da một sự tươi mới"
Khi An Lương đang giải thích về mặt nạ dưỡng da tinh chất hoa đào, Triệu Uyển Hề đang dẫn Triệu Nhân vào hỏi: “Có thành phẩm chưa?"
phòng, cô ấy lập tức “Đợi một chút, để hỏi với bọn họ xem sao. Sau khi An Lương trả lời, anh trực tiếp bấm số của Biên Tiểu Cương, và còn chu đáo bấm điện thoại ở chế độ loa ngoài, để những người khác có thể nghe thấy câu trả lời của Biên Tiểu Cương. Sau khi Biên Tiểu Cương kết nối, An Lương hỏi trước: “Giáo sư Biên, mặt nạ dưỡng da tinh chất hoa đào đã làm xong chưa?"
Biên Tiểu Cương trả lời với giọng khẳng định: “Đã làm xong rồi! Tổng giám đốc Tiểu An, chúng tôi không chỉ làm ra mặt nạ dưỡng da tinh chất hoa đào, mà còn làm ra một loại dung phục hồi có hiệu quả tốt hơn.
“Tác dụng của dung dịch phục hồi này là gì?” An Lương hỏi.
“Nó có thể chữa lành sẹo!” Biên Tiểu Cương giải thích, “Dù là vết sẹo kiểu gì, tỷ như phẫu thuật chấn thương, bỏng lửa, hoặc là vết sẹo do mụn, hay các loại vết sẹo ngoài ý muốn, đều có thể chữa trị!"
“Giáo sư đã thử nghiệm chưa?” An Lương hỏi.
“Đương nhiên!” Biên Tiểu Cương trả lời với giọng khẳng định. Biên Tiểu Cương là kiểu người hay vượt quá ranh giới thí nghiệm, làm sao có thể chưa thử nghiệm được chứ?
“Có thành phẩm sao?” An Lương hỏi.
“Chỉ có số lượng nhỏ thành phẩm. Nguyên liệu của dung dịch phục hồi này là tinh chất hoa đào và kẹo đào.
Chúng tôi chỉ sản xuất sản phẩm với số lượng nhỏ trong quá trình nghiên cứu và phát triển, sau này sẽ không sản xuất thêm” Biên Tiểu Cương đáp.
“Cụ thể là có bao nhiêu?” An Lương hỏi.
“120 miếng mặt nạ dưỡng da tinh chất hoa đào, còn dung dịch phục hồi chỉ chưa tới 20 ml. Biên Tiểu Cương đáp.
“Nói chuyện với đội an ninh và bảo bọn họ gửi nó cho tôi. An Lương ra lệnh.
Biên Tiểu Cương đồng ý: “Được, tổng giám đốc Tiểu An. Có cần chúng tôi pha thêm dung dịch phục hồi không?"
“Tạm thời không cần. An Lương đáp.
“Vậy thì tổng giám đốc tiểu An hãy đặt tên cho dung dịch phục hồi đi. Hiện tại chúng tôi đang lựa một vài cái tên cho dung dịch phục hồi này, như là [Dung dịch phục hồi hoa đào], [Chất xóa sẹo hoa đào], [Khắc tinh của vết________________ sẹo]” Biên Tiểu Cương giải thích.
An Lương không biết phải nói gì với những cái tên nghe có phần sến súa này. Trước đó, “Mặt nạ dưỡng da tinh chất hoa đào” cũng là do An Lương đặt tên. Nếu anh làm theo gợi ý của Biên Tiểu Cương, nó sẽ được gọi là “Mặt nạ hoa đào”.
“Để tôi nghĩ xem. An Lương suy ngẫm một hồi, sau đó đặt tên cho nó bằng cách tham khảo cách đặt tên của các thương hiệu mỹ phẩm khác, “Vậy gọi nó là [Tinh chất hoa đào hoàn mỹ], ông cảm thấy thế nào?"
Biên Tiểu Cương không phản đối, nếu để Biên Tiểu Cương đặt tên cho nó, vậy thì cứ gọi nó với cái tên đơn giản như [Dung dịch phục hồi hoa đào.
“Không thành vấn đề, tổng giám đốc An, tôi sẽ lập tức báo với đội an ninh và kêu bọn họ gửi hàng qua. Biên Tiểu Cương đáp.
“Cứ vậy đi, tôi cúp máy trước đây” An Lương đáp.
Sau khi An Lương cúp điện thoại, Triệu Uyển Hề là người đầu tiên nói trước: “Em muốn những chiếc mặt nạ đó” Lương Vũ Điệp cũng đã nghe những lời của Biên Tiểu Cương, mặc dù Lương Vũ Điệp năm nay đã 59 tuổi, nhưng bà ấy trông chỉ như 40 vì dưỡng da rất cẩn thận.
Tuy nhiên, những nếp nhăn do thời gian để lại vẫn còn rất rõ, đặc biệt là rãnh mũi má và nếp nhăn ở cổ, rất khó để che đi. Vì vậy, Lương Vũ Điệp cũng muốn những chiếc mặt nạ này, nhưng bà ấy ngại ngùng không dám mở miệng.
Đối mặt với yêu cầu của Triệu Uyển Hề, An Lương trả lời với giọng khẳng định: “Tất cả mặt nạ và dung dịch phục hồi sẽ giao lại hết cho em, nếu như ai khác cần thì em cứ tự sắp xếp rồi làm.
1232 chữ
Chương 4368: Sự báo đáp của việc hiểu chuyện“Được” Triệu Uyển Hề đồng ý.
Không phải An Lương thích Triệu Uyển Hề hơn và bỏ qua những người con gái khác, bởi vì An Lương có thể ra lệnh cho Biên Tiểu Cương sản xuất thêm nhiều mặt nạ dưỡng da tinh chất hoa đào và phân phát chúng cho những người gái khác.
Tuy nhiên, hiện tại không tiện để làm vậy mà thôi.
Bởi vì vừa rồi An Lương mở loa ngoài trên điện thoại di động của mình, những người khác đều nghe Biên Tiểu Cương nói rằng có 120 miếng mặt nạ hoa đào, An Lương không thể chỉ đưa cho Triệu Uyển Hề một nửa và giữ lại nửa còn lại, phải không?
Nếu như An Lương làm vậy. Triệu Trang Khang sẽ hỏi tại sao An Lương lại giữ 60 miếng còn lại? Lẽ nào phải để cho mẹ của An Lương gánh tội thay mình?
Mặc dù để Tôn Hà nhận tội này cũng không sao, nhưng nếu Triệu Trang Khang hỏi thông tin liên lạc của An Thịnh Vũ và Tôn Hà, và sau này hai bên liên lạc nhiều hơn thì sao? Không thể nào cứ bắt Tôn Hà nói dối giúp An Lương mãi được, đúng không?
Vì vậy, An Lương đã trực tiếp tuyên bố rằng anh sẽ tặng tất cả mặt nạ dưỡng da tinh chất hoa đào cho Triệu Uyển Hề, điều này rất bình thường theo quan điểm của Triệu Trang Khang, bởi vì Triệu Trang Khang cho rằng An Lương chỉ có Triệu Uyển Hề là bạn gái duy nhất.
Triệu Đống Lương ngồi bên cạnh tiếp lời: “Em rể, em để lại một ít cho mẹ vợ và các dì đi An Lương nói đùa: “Em nghĩ Uyển Hề chắc chắn sẽ chia lại cho các dì!"
Lương Vũ Điệp âm thầm gật đầu. An Lương đưa mặt nạ dưỡng da tinh chất hoa đào cho Triệu Uyển Hề, vì vậy bà ấy nhất định phải có phần của mình.
Vào buổi trưa, Trương Chí Văn ở lại dùng bữa, An Lương và Triệu Đống Lương, cùng với Triệu Hưng Quốc, và cả hai ông cụ uống hai chai rượu hoa đào nặng hơn 0,5 kg..
Cuối cùng, Triệu Hưng Quốc đã liên lạc với Trương Hạo Vũ, con trai cả của nhà họ Trương, và yêu cầu Trương Hạo Vũ dẫn hai robot Guardian của nhà họ Trương đến và đưa Trương Chí Văn trở về, đồng thời lấy đi ba chai rượu hoa đào.
Sau khi Trương Chí Văn rời đi, Triệu Hưng Quốc ra lệnh: “Đống Lương, con đưa ông nội đi nghỉ ngơi đi. An Lương, chúng ta đi vào phòng sách nói chuyện một chút.
“Vâng” An Lương đồng ý.
Trong phòng sách. Triệu Hưng Quốc đóng cửa lại, ông ấy và An Lương ngồi trên ghế sô pha ở khu vực tiếp khách, sau đó thản nhiên nói: “Chúng ta uống chút trà cho tỉnh rượu.
Triệu Hưng Quốc tự mình pha trà, vừa pha trà vừa hỏi: “Cháu vẫn chịu được bên phía Guinea chứ?"
Thủ tướng của Guinea đã bị Cục điều tra tình báo nước Mỹ xử lý, Triệu Hưng Quốc lo lắng rằng An Lương sẽ không thể chịu đựng được.
An Lương trả lời với giọng khẳng định: “Chú Triệu yên tâm, bọn cháu vẫn cầm cự được ở Guiena “Chú lo lắng Cục điều tra tình báo nước Mỹ sẽ phá vỡ các quy tắc. Triệu Hưng Quốc thở dài, “Gần đây cháu nên chú ý, nếu không cần thiết thì không cần phải rời khỏi Hạ Quốc.
“Ít nhất thì ở trong Hạ Quốc, đám người bên nước Mỹ sẽ không dám làm loạn” Triệu Hưng Quốc nói thêm.
Trước sự lo lắng của Triệu Hưng Quốc, An Lương trả lời với giọng khẳng định: “Vâng, cảm ơn chú Triệu Thực ra, An Lương sẽ không ngu xuẩn đi tìm nước Mỹ hoặc đồng minh của nước Mỹ, việc đó chẳng khác gì chủ động đưa đầu cho nước Mỹ.
Trên thế giới này, mặc dù có một số quy tắc ngầm, nhưng người tạo ra quy tắc ngầm là nước Mỹ, nếu nước Mỹ muốn phá vỡ quy tắc ngầm, ai có thể nói được gì?
Bên cạnh đó, nước Mỹ sẽ dùng tới nắm đấm sắt!
Chỉ cần nhìn vào tình hình ở Guinea là biết. Theo các quy tắc cơ bản, vụ Cục điều tra tình báo nước Mỹ bí mật ám sát Thủ tướng Guinea chắc chắn là đang phá vỡ quy tắc rồi.
Nhưng nước Mỹ được đặc quyền đó!
Vậy nếu Cục Tình báo nước Mỹ phá luật thì sao? Ai bảo Guinea yếu thế đến vậy chứ?
Guinea tính nói lý với nước Mỹ à? Người xưa nói đúng: “Lạc hậu sẽ bị đánh!"
Đối mặt với tình huống nước Mỹ lật mặt ở Guinea, Triệu Hưng Quốc lo lắng Cục điều tra tình báo nước Mỹ sẽ tấn công An Lương, vì vậy ông ấy đã yêu cầu An tốt nhất không nên rời khỏi Hạ Quốc.
“Chú nghe nói cháu đã nhận được giấy phép PMC ở Thái Lan, phải không?” Triệu Hưng Quốc thản nhiên hỏi.
An Lương không giấu giếm: Vâng, đúng vậy. Bọn cháu đã có chứng chỉ giấy phép PMC, đôi khi có chứng chỉ này sẽ thuận tiện hơn.
“Đây quả nhiên là sự thật, lát nữa cháu có thể liên hệ với Tập đoàn công nghiệp phía Bắc, ngoại trừ một số vũ khí thuộc cấp độ hạn chế, bên đó có thể cung cấp cháu những thứ khác. Triệu Hưng Quốc giải thích.
Cái gọi là “Tập đoàn công nghiệp phía Bắc” thực chất là tập đoàn vũ khí và thiết bị lớn nhất trực thuộc Hạ Quốc, tập đoàn này bán một số lượng lớn vũ khí và thiết bị cho thế giới, bao gồm các loại máy bay tiên tiến, tên lửa và các loại vũ khí không bị hạn chế khác.
An Lương âm thầm vui mừng, đây là ám chỉ của Triệu Hưng Quốc, điều đó có nghĩa là An Lương có sự hỗ trợ của Triệu Hưng Quốc!
“Cảm ơn chú Triệu!” An Lương cảm kích nói.
Triệu Hưng Quốc thở dài và nói: “Cháu nên cảm ơn chính mình. Cháu đã xử lý vụ thu hoạch ở Himalaya rất tốt và mọi người đều rất hài lòng. Đó là lý do tại sao cháu có được sự hỗ trợ như bây giờ"
Trước đó, An Lương đã phân phát Hoàng Kỳ ngàn năm được đánh cắp từ dãy núi Himalaya cho bốn gia tộc thuộc tầng lớp thứ nhất ở Đế Đô, đồng thời còn lôi kéo câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, điều này đã khiến hình ảnh của An Lương ở Đế Đô tăng lên một bước xa hơn.
Đó là lý do tại sao Triệu Hưng Quốc, thay mặt cho ba gia tộc còn lại, yêu cầu Tập đoàn công nghiệp phía Bắc hỗ trợ nhiều hơn cho An Lương!.
Trong phòng sách của nhà họ Triệu.
Triệu Hưng Quốc tiếp tục nói: “Máy quang khắc của cháu về rồi à?"
An Lương không giấu diếm, mà trên thực tế thì anh cũng giấu không được, bởi vì Hoàng Quốc Tường có tham gia.
1205 chữ
Chương 4369: Dùng ma thuật chống lại ma thuật“Đúng vậy, hiện tại đang ở trạm trung chuyển biên giới, nhiều nhất ba ngày là có thể đưa tới Đế Đô. An Lương nói thật.
“Nước cờ này của cháu đi hay lắm!” Triệu Hưng Quốc khen ngợi.
“Hẳn cháu đã biết TSMC rồi đúng không?” Triệu Hưng Quốc hỏi thêm.
An Lương trả lời với giọng khẳng định: “Uyển Hề đã nói với cháu về TSMC, nước Mỹ thật sự sẽ làm chuyện này sao?"
An Lương nói thêm: “Bên đó muốn TSMC rời đi?"
“Có phải đầu óc của người kiểm soát TSMC có vấn đề không?” An Lương thở dài.
Triệu Hưng Quốc im lặng trong vài giây, sau đó trả lời: “Từ những gì bọn chú biết, nước Mỹ thực sự đã quyết tâm làm như vậy"
“Trong những năm gần đây, sự rỗng tuếch của ngành công nghiệp nước Mỹ đã khiến nước Mỹ rơi vào khủng hoảng. Tổng thống của nước Mỹ đang lên kế hoạch để nước Mỹ trỗi dậy trở lại, không chỉ trở thành trung tâm kinh tế toàn cầu, mà còn trở thành một trung tâm sản xuất cao cấp toàn cầu” Triệu Hưng Quốc nói thêm.
“Còn về người kiểm soát TSMC, người này không chung lối với chúng ta. Triệu Hưng Quốc thở dài.
An Lương ngập ngừng nói: “Chúng ta có cơ hội cho vấn đề này không?"
Đó là một cách nói rất uyển chuyển.
Cái gọi là “cơ hội” đương nhiên là hỏi Triệu Hưng Quốc xem ông ấy có muốn ngăn cản đối phương hay không.
“Không có cơ hội, nếu như chuyện này thật sự tiến hành, nước Mỹ nhất định sẽ bảo vệ nó mọi phương diện, bằng mọi giá. Triệu Hưng Quốc phủ nhận.
An Lương mỉm cười lắc đầu: “Không không không, chú Triệu, chú đã hiểu lầm ý của cháu rồi. Từ trước đến giờ, cháu không bao giờ phá vỡ quy tắc trước, trừ phi người khác nhắm vào bọn cháu trước, bằng không cháu sẽ rất tuân thủ theo quy tắc"
Triệu Hưng Quốc nhướng mày: “Ý cháu là..."
“Cháu đoán hiện tại chúng ta không thể nhắm vào TSMC, bởi vì TSMC hành động hoàn toàn nằm trong phạm vi pháp luật, là kinh doanh thông lệ bình thường đúng không?” An Lương hỏi ngược lại.
Triệu Hưng Quốc gật đầu, hành động của TSMC thực sự nằm trong phạm vi của pháp luật, cho dù TSMC muốn chuyển trụ sở chính, nó vẫn sẽ nằm trong phạm vi của pháp luật.
Chính quyền Hạ Quốc không có cách nào ngăn cản.
Một khi chính quyền Hạ Quốc cưỡng chế ngăn chặn, điều đó có nghĩa là chính quyền Hạ Quốc sẽ sử dụng quyền lực của chính quyền để can thiệp vào các hoạt động kinh doanh bình thường, điều này sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn so với sự ra đi của TSMC.
Do đó, chính quyền Hạ Quốc không thể sử dụng sức mạnh của mình để ngăn cản TSMC rời đi. Trên thực tế, nước Mỹ đang mong muốn chính quyền Hạ Quốc ngăn chặn bằng sức mạnh của chính quyền!
“Cháu có cách để ngăn chặn chuyện này sao?” Triệu Hưng Quốc bối rối.
“Tất nhiên là một cuộc cạnh tranh bình thường trong lĩnh vực thương mại. An Lương giải thích, “Việc di dời trụ sở của TSMC là một hoạt động hợp pháp và tuân thủ, vì vậy việc chúng ta liên hệ với các kỹ sư của TSMC để lôi kéo bọn họ về phía chúng ta cũng là một hoạt động kinh doanh bình thường, đúng không?"
“Nếu có một thỏa thuận không cạnh tranh thì sao?” Triệu Hưng Quốc đương nhiên biết về thỏa thuận không cạnh tranh.
“Hiệp ước không cạnh tranh là hiệp nghị phòng ngừa quân tử chứ không phòng ngừa tiểu nhân. Việc TSMC chuyển trụ sở chính là hành động của tiểu nhân. Đương nhiên, chúng ta không thể tuân theo hiệp nghị của các quân tử” An Lương đáp.
“Ồ?” Triệu Hưng Quốc tò mò, “Cháu có cách nào để vượt qua thỏa thuận không cạnh tranh không?"
“Có rất nhiều cách” An Lương đáp.
“Ví dụ, làm việc bất hợp pháp. An Lương đưa ra một ví dụ, “Chúng ta không thuê đối phương, đối phương đương nhiên không vi phạm cạnh tranh thỏa thuận"
Cái gọi là “làm việc bất hợp pháp” đương nhiên chỉ là cách nói bề nổi, nếu muốn làm, hoàn toàn có thể thành lập công ty túi da để xử lý những việc này.
“Thứ hai là thay đổi danh tính. Ví dụ, Trương Tam là kỹ sư bán dẫn cao cấp của TSMC và đã ký một thỏa thuận không cạnh tranh, nhưng chúng ta có thể thay đổi danh tính của Trương Tam thành Lý Tư. Thỏa thuận không cạnh tranh do Trương Tam ký, vậy có liên quan gì đến Lý Tư đâu?” An Lương trêu chọc.
Người bình thường không đổi được thân phận, nhưng đối với An Lương, đặc biệt là có sự ủng hộ từ chính quyền Hạ Quốc, chuyện đổi thân phận có là vấn đề gì? Triệu Hưng Quốc cười thành tiếng: “Thằng nhóc này, cách làm của cháu thú vị đấy"
“Này cũng là do đối phương hơi quá đáng, bằng không cháu cũng sẽ không sử dụng cách thức này làm gì? An Lương đáp.
“Tỷ lệ thành công là bao nhiêu?” Triệu Hưng Quốc quan tâm đến điều này nhiều hơn.
“Không thể nào xác nhận được” An Lương không đưa ra những lời hứa hẹn, “Tỷ lệ thành công cụ thể phụ thuộc vào thái độ của nước Mỹ. Nếu đối phương đối xử khác biệt với các kỹ sư của TSMC sau khi kéo họ đến, thì cơ hội của chúng ta sẽ càng lớn hơn.
An Lương nói thêm: “Cháu thậm chí còn cảm thấy, nước Mỹ nhất định sẽ làm mấy trò vặt vãnh. Dù gì nước Mỹ cũng là kiểu người phân biệt chủng tộc, sau khi những kỹ sư bên TSMC qua đó, bọn họ chắc chắn sẽ bị các kỹ sư bên nước Mỹ kỳ thị.
Triệu Hưng Quốc thản nhiên nói: “Vậy chuyện này chú giáo lại cho cháu giải quyết, thế nào?"
“Chú Triệu yên tâm đi, dù cho chú Triệu không nói cho cháu biết chuyện này, cháu cũng sẽ làm. An Lương đáp.
“Lần này, mang về 100 chiếc máy quang khắc không phải chỉ là để trang trí. Chúng ta phải tìm cách để lôi kéo những nhân tài bán dẫn qua đây, để đảm bảo an toàn cho nguồn cung chip của chúng ta” An Lương nói thêm.
“TSMC chuyển đến nước Mỹ là cơ hội tốt nhất của chúng ta. Chúng ta đề xuất mức lương cao hơn và đãi ngộ tốt hơn. Hơn nữa, chúng ta là đồng hương, nước Mỹ làm sao có thể cạnh tranh với chúng ta?” An Lương tràn đầy tự tin.
Triệu Hưng Quốc gật đầu hài lòng: “Tiến trình nghiên cứu và phát triển chip dựa trên carbon bên cháu thế nào rồi?"
1252 chữ
Chương 4370: Bạch Trạch loại I: Chip trí tuệ nhân tạoVIPTruyenGG.com
Mua Truyện liên hệ Zalo: VIPTruyenGG.com
--------------------------
Mặc dù Công ty kỹ thuật Ám Tâm cũng phát triển mạnh mẽ trong lĩnh vực chip dựa trên silicon, chẳng hạn một số lượng lớn máy quang khắc tia cực tím sâu DUV đã được mua, và công nghệ xử lý nút 7nm cùng công nghệ xử lý nút 5nm dựa trên máy quang khắc tia cực tím sâu DUV. Nhưng trên thực tế, Công ty kỹ thuật Ám Tâm đầu tư rất nhiều vào lĩnh vực chip dựa trên carbon!
Ngân sách đầu tư nghiên cứu và phát triển hàng năm của Công ty kỹ thuật Ám Tâm cho năm 2021 là 820 ức Hạ Quốc tệ, 90% trong số đó được đầu tư vào lĩnh vực chip dựa trên carbon, nhằm cố gắng mở ra một con đường mới trong lĩnh vực chip dựa trên carbon. Khoản đầu tư vào chip dựa trên silicon chưa đến 10%.
Các quỹ nghiên cứu và phát triển này không chỉ đến từ An Lương mà còn từ nhiều thành viên khác nhau của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, bao gồm cả gia đình của Triệu Uyển Hề.
“Tiến độ của chip dựa trên carbon vẫn chưa thực sự đạt yêu cầu, trước mắt vẫn chưa khám phá ra được cách nào co giá trị” An Lương giải thích.
“Chú Triệu, cháu sẵn sàng đầu tư vào việc phát triển chip dựa trên carbon bằng bất cứ giá nào. An Lương nói thêm. Triệu Hưng Quốc gật đầu đồng ý: “Chú cũng muốn nói với cháu chuyện này, tạm thời có nản lòng cũng đừng bỏ cuộc, nhất định phải kiên trì, bởi vì chúng ta chỉ có một lựa chọn là vượt qua khúc cua này"
“Nếu có áp lực về tài chính, chúng ta có thể chuyển đổi chip dựa trên carbon thành một trong những kế hoạch phát triển trọng điểm quốc gia. Khi đó, chính quyền và Công ty kỹ thuật Ám Tâm sẽ cùng nhau đảm nhận quỹ nghiên cứu và phát triển, kết quả nghiên cứu và phát triển cuối cùng sẽ được chia đôi cho mỗi bên.” Triệu Hưng Quốc đề xuất ý kiến. An Lương ngẫm nghĩ một hồi, sau đó lắc đầu từ chối: “Cảm ơn ý tốt của chú Triệu, nhưng kế hoạch nghiên cứu và phát triển chip dựa trên carbon có quá nhiều bất ổn, nếu như trong vòng một hai năm có thể tạo ra thành quả, vậy thì sẽ không có ảnh hưởng quá lớn với chú Triệu, nhưng nếu là ba năm hoặc năm năm, thậm chí mười năm mà không có kết quả, chắc chắn chú Trệu sẽ phải chịu rất nhiều áp lực, đúng không?"
Đầu tư cho nghiên cứu và phát triển của Công ty kỹ thuật Ám Tâm chắc chắn sẽ tăng lên, ngân sách đầu tư cho nghiên cứu và phát triển cho năm 2021 là 820 ức Hạ Quốc tệ, vào năm 2022, khoản đầu tư cho nghiên cứu và phát triển này chắc chắn sẽ lên một tầm cao hơn.
Theo đề xuất của Triệu Hưng Quốc, nếu chính quyền chịu một nửa quỹ nghiên cứu và phát triển, điều đó thực sự sẽ giảm bớt áp lực tài chính đối với Công ty kỹ thuật Ám Tâm. Nhưng vấn đề là nếu Công ty kỹ thuật Ám Tâm vẫn không tạo ra kết quả tương ứng với số tiền đầu tư lên cả hàng trăm ức, vậy đó sẽ là một áp lực rất lớn đối với Triệu Hưng Quốc.
Còn việc chính quyền muốn chia một nửa kết quả nghiên cứu và phát triển chip dựa trên carbon, thực ra chuyện này không có vấn đề gì cả. Bởi vì cho dù chính quyền không đầu tư, sau khi Công ty kỹ thuật Ám Tâm phát triển thành công chip dựa trên carbon, An Lương cũng sẽ không thể nào bỏ trốn cùng với công nghệ chip dựa trên carbon. Chỉ cần An Lương vẫn còn ở trong Hạ Quốc, nó cũng không khác gì với việc để chính quyền gián tiếp kiểm soát công nghệ chip dựa trên carbon.
Triệu Hưng Quốc lo lắng về áp lực tài chính của An Lương trong làn sóng này nên muốn giúp An Lương giải quyết vấn đề.
“Cháu.” Triệu Hưng Quốc than thở, “Có một số việc nhất định phải có người làm, nếu cứ chỉ mong chờ người khác làm thì có ai lại nguyện ý đi làm chứ?"
“Chúng ta đã bị nước ngoài bóp nghẹt trong lĩnh vực chip dựa trên silicon trong một thời gian dài. Đây là một tình huống rất tồi tệ, vì vậy chú hy vọng rằng Công ty kỹ thuật Ám Tâm của cháu có thể đột phá hạn chế này” Triệu Hưng Quốc nói thêm.
“Chú Triệu, chú đừng lo lắng, hiện tại bọn cháu có đủ tiền. Sau khi lô máy quang khắc cực tím sâu DUV đó được đưa vào nước, bọn cháu sẽ có một động thái lớn khác. An Lương tiết lộ một chút thông tin phát triển nội bộ.
“Động tác lớn?” Triệu Hưng Quốc quan tâm hỏi, “Cháu định làm gì?"
An Lương cũng không giấu giếm, dù gì cũng đã tiết lộ một chút thông tin nội bộ, hiển nhiên cũng phải nói ra cho rõ ràng.
“Chắc chú Triệu cũng biết chuyện dự án Titan của bọn cháu đang bị nhắm tới, phải không?” An Lương hỏi. Triệu Hưng Quốc trả lời với giọng khẳng định: “Ừ, chú biết, cháu đã nghĩ ra biện pháp chưa?”
“Giải pháp rất đơn giản” An Lương mỉm cười trả lời, “Nhà sản xuất nào phong tỏa bọn cháu, bọn cháu sẽ nhắm vào nhà sản xuất đó. Có thể là lôi kéo nhân tài, hay là sử dụng các thủ đoạn thương mại khác để đảo ngược kỹ thuật công nghệ của đối phương, rồi sau đó chúng ta sẽ tự tung ra công nghệ tương ứng"
“Ví dụ, khi chip trí tuệ nhân tạo bị chặn, bọn cháu đã phát triển toàn diện chip trí tuệ nhân tạo [Bạch Trạch I dựa trên dự án mũ bảo hiểm hải đăng, dự án khung chân tay giả Guardian và dự án mô tô bay” An Lương đã tiết lộ những bí mật kinh doanh cốt lõi của Công ty kỹ thuật Ám Tâm. Triệu Hưng Quốc ngạc nhiên: “Con chip Bạch Trạch I này đã có thành phẩm chưa? Cháu đã thử nghiệm chưa?"
“Tất nhiên đã có một sản phẩm hoàn chỉnh, nhưng nó vẫn chưa được triển khai, bởi vì bọn cháu dự định triển khai chip trí tuệ nhân tạo Bạch Trạch I trong một sản phẩm hoàn toàn mới. An Lương giải thích. Sau đó tiếp tục nói thêm: “Chip trí tuệ nhân tạo dòng Bạch Trạch thực ra đã được bố trí từ lâu, nhưng chúng vẫn được giữ trong bí mật. Chip trí tuệ nhân tạo được lắp đặt trong tất cả các robot dòng Guardian trước đây thực ra là chip trí tuệ nhân tạo nguyên mẫu của Bạch Trạch.