Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 230 - Chương 4371 - Cao Thủ!

Chương 4371 - Cao thủ!
Chương 4371 - Cao thủ!

Triệu Hưng Quốc thở dài đáp lại: “Cháu giấu hơi nhiều con át chủ bài đấy, còn có át chủ bài nào nữa không?”

An Lương mỉm cười trả lời Triệu Hưng Quốc: “Thật ra cháu vẫn còn một át chủ bài, nhưng cháu dự định công bố nó tại cuộc họp thường niên của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh. Chú Triệu có muốn tham gia không?”

“Là buổi tụ hợp của các tầng lớp trẻ, chú đi có ổn không vậy?” Triệu Hưng Quốc hỏi lại.

“Bọn cháu chọn khách sạn quốc gia để tổ chức cuộc họp thường niên của câu lạc bộ. Cuộc họp thường niên của câu lạc bộ là tụ họp để xã giao, các chú là thế hệ đời trước của bọn cháu, nếu như các chú đều đến giúp đỡ cho bọn cháu, đó hiển nhiên là chuyện tốt.” An Lương đáp.

“Những gia đình khác cũng muốn đi sao?” Triệu Hưng Quốc hỏi.

“Cháu mời chú Triệu đầu tiên đấy.” An Lương đáp.

“Thằng nhóc này...” Triệu Hưng Quốc suy nghĩ, sau đó trả lời, “Nếu bọn chú muốn tham gia, thời gian chỉ có thể do bọn chú quyết định, hơn nữa vấn đề an ninh cần phải giao lại cho Hoàng Quốc Tường phụ trách, cháu chắc cũng hiểu mà nhỉ?”

Triệu Hưng Quốc nói thêm: “Ngoài ra bọn chú chỉ có thể tham gia trong thời gian ngắn, chẳng hạn như hai tiếng đồng hồ.”

“Không thành vấn đề!” An Lương trả lời với giọng khẳng định.

“Vậy chú sẽ mời những người của gia đình khác giúp cho cháu.” Triệu Hưng Quốc đáp lại.

“Cảm ơn chú Triệu.” An Lương cảm ơn..

Nếu Triệu Hưng Quốc và những người khác có mặt tại cuộc họp thường niên của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, vậy thì quy cách sẽ được lấp đầy! Ngay cả khi Triệu Hưng Quốc và những người khác chỉ có mặt với tư cách là “người đi trước”, nhưng kết quả chẳngp hải y chang nhau hay sao?

“Có gì chú sẽ thương lượng với bọn họ, rồi nói cho cháu biết thời gian cụ thể, tạm thời chúng ta không thể săp xếp ở bên này được.” Triệu Hưng Quốc nhắc nhở.

“Vâng.” An Lương đồng ý.

Hai người trò chuyện về tình hình quốc tế và sự phát triển kinh tế toàn cầu, v.v.., cuối cùng Triệu Hưng Quốc nhắc nhở: “Còn có một việc chú muốn nhắc nhở cháu.”

“Chú Triệu, chú nói đi.” An Lương đáp.

“Dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài của cháu vốn dĩ là một chuyện tốt, nhưng một số người trong câu lạc bộ của cháu làm việc quá minh bạch và rõ ràng, dễ vấp phải những lời phản đối từ bên ngoài. Chú nói như vậy, cháu có thể hiểu không?” Triệu Hưng Quốc nhắc nhở.

An Lương mỉm cười: “Cháu hiểu rồi, nói một cách đơn giản thì cần phải giải quyết đám người biểu tình đó, phải không ạ?”

“Ha ha!” Triệu Hưng Quốc không thể nhịn cười, “Dù sao thì cũng nên chú ý đến sự ảnh hưởng.”

“Vâng, vâng.” An Lương trả lời rằng anh hiểu ý của Triệu Hưng Quốc. Triệu Hưng Quốc không hạn chế sự phát triển ở nước ngoài của anh, cũng như không hướng dẫn anh cách đối phó với nó, ông ấy chỉ đưa ra một yêu cầu đó là chú ý đến sự ảnh hưởng.

Về phần nên chú ý thế nào, rốt cuộc là tự thân vận động hay là giải quyết người tạo ra vấn đề, vậy thì cần phải xem quyết định của An Lương!

Đối với dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài, để đảm bảo thu nhập trong nước, bọn họ nhất định phải làm một số việc hơi quá giới hạn. Nếu muốn sửa chữa những mặt này, không chỉ tiêu tốn rất nhiều tiền mà còn cần rất nhiều thời gian, cũng như nguồn nhân lực và vật chất. Nhưng nếu giải quyết đám người gây rắc rối, vậy thì đơn giản hơn nhiều, đúng không?

Trong lòng An Lương đã có quyết định!

Sau khi An Lương và Triệu Hưng Quốc cùng nhau ra khỏi phòng sách, Triệu Trang Khang bước tới chào hỏi: “An Lương, chúng ta đánh hai ván cờ, thế nào?”

Triệu Uyển Hề đứng bên cạnh nói: “Ông nội, hay là ông nội bỏ mấy ván cờ đó được không?”

“Này, con bé này, cháu…” Triệu Trang Khang nhìn chằm chằm vào Triệu Uyển Hề.

An Lương trả lời: “Vốn dĩ cháu định từ chối, nhưng nếu như ông nội chơi cờ không khéo, vậy thì cháu không khách sáo nữa!”

An Lương và Triệu Trang Khang chơi cờ trong phòng khách, Triệu Hưng Quốc, Triệu Đống Lương và Triệu Uyển Hề cũng đến xem, Khương Uyển Oánh dỗ Triệu Nhân ngủ ở sân sau.

“Đương đầu pháo!” An Lương trực tiếp chơi một nước cờ kinh điển. Triệu Trang Khang chiển nhiên cũng sử dụng kế hoạch phản ứng kinh điển “ngựa chạy trước”.

Triệu Hưng Quốc nhìn ván cờ kinh điển giữa hai người, trên mặt lộ ra nụ cười, xem ra không chỉ có bố mình là một tay chơi cờ dở, mà An Lương cũng là một “cao thủ” gần như không kém.

Thực tế cũng chính là như vậy!

An Lương không thông thạo cờ vua, anh và Triệu Trang Khang cứ đánh anh qua lại. Cậu ăn con mã của tôi, tôi đổi con xe của cậu. Đây là những tuyển thủ đánh cờ với những nước đi kinh điển.

Triệu Uyển Hề đứng phía sau An Lương, cô không thốt nên lời, An Lương rõ ràng thông minh như vậy, nhưng tại sao anh lại chơi cờ tệ như thế? Sau khoảng 20 phút, Triệu Trang Khang đã chiến thắng một cách khó khăn, ông ấy cười và nói: “An Lương à, trình độ của cháu hơi tệ đấy!”

An Lương cố tình giả vờ là một chuyên gia để đáp lại: “Ông nội, liệu có khả năng là cháu đang nhường cho ông không?”

“Không thể nào?” Triệu Trang Khang phủ định, “Nếu như cháu nhường ông, vậy thì cháu diễn cũng thật quá đó, khiến ông còn phải tưởng rằng cháu cũng là một tay chơi cờ dở tệ.”

“…” An Lương không nói nên lời.

Triệu Uyển Hề không thể không cười.

Triệu Đống Lương vỗ vai An Lương: “Em rể, vòng này hãy thể hiện thực lực thực sự của mình đi, cho ông nội thấy sự tài giỏi của em!”

An Lương hít một hơi thật sâu: “Được rồi, xem em đây!”

Lại thêm một ván nữa…

Mặc dù An Lương đã giành chiến thắng, nhưng cũng rất khó khăn và đó là một chiến thắng sát sao.

Nói một cách đơn giản, đẳng cấp của An Lương và Triệu Trang Khang gần như ngang nhau, Triệu Trang Khang thắng hay An Lương thắng cũng là chuyện bình thường.

Triệu Đống Lương khen ngợi: “Cao thủ! Em rể, quả nhiên là cao thủ!”

Triệu Uyển Hề bật cườit hành tiếng: “Ha ha ha ha!”

Bình Luận (0)
Comment