An Lương trực tiếp ném cho Triệu Đống Lương một cái nhìn chết chóc: “Anh Đống Lương, anh có chơi không?”
“Không, trình độ của anh không cao, để bố anh tới, trình độ của ông ấy rất cao.” Triệu Đống Lương đề nghị Triệu Hưng Quốc ra mặt.
Triệu Trang Khang trực tiếp từ chối: “Không được, không được. Triệu Hưng Quốc đẳng cấp quá cao, hoàn toàn không có ý nghĩa.”
Triệu Hưng Quốc trả lời dè dặt: “Mọi người bốn người một tụ, chú chỉ có một mình, vậy cũng công bằng được à?”
Triệu Đống Lương vẫn từ chối: “Bốn người chơi cờ dở đi chung với nhau cũng không được sao?”
Triệu Hưng Quốc phủ nhận: “Trình độ của Uyển Hề không tồi, em ấy là kỳ thủ chủ lực, ba người nên cho ý kiến xem nào.”
Đôi mắt của Triệu Uyển Hề di chuyển, cô ấy đáp lại: “Bố, bọn con có thể là đối thủ của bố, nhưng bọn con muốn có một phút viện trợ bên ngoài không giới hạn.”
“Vậy mọi người định mời tuyển thủ quốc gia à?” Triệu Hưng Quốc hỏi lại.
Triệu Uyển Hề lắc đầu: “Chắc chắn sẽ không mới các tuyển thủ quốc gia.”
“Một phút quá dài, bố cho con nhiều nhất 10 giây!” Triệu Hưng Quốc đáp lại.
Triệu Uyển Hề trực tiếp đồng ý: “Không thành vấn đề!”
“An Lương, lát nữa anh có đến không?” Triệu Uyển Hề nhìn An Lương.
An Lương đã đoán được Triệu Uyển Hề đang nghĩ gì, anh ngập ngừng nói: “Như vậy không tốt lắm nhỉ?”
Triệu Đống Lương đứng bên cạnh tiếp lời: “Hai người đang chơi trò đố chữ gì vậy?”
“Bọn em có một cách khiến chú Triệu buộc phải thua mà không thể nghi ngờ được gì.” An Lương nói với giọng kích động.
Triệu Hưng Quốc bày tỏ sự hoài nghi: “Chú không thể nào thua mà không thể nghi ngờ được gì.”
Triệu Đống Lương cũng không tin: “Trình độ cờ của bố anh đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp, bình thường không thể nào thua mà không thể nghi ngờ được gì đâu.”
An Lương trực tiếp lấy điện thoại di động ra, đeo tai nghe bluetooth, ấn “1” để thực hiện cuộc gọi, sau đó chủ động nói: “Tôi muốn đánh cờ, anh chỉ tôi phải đi cờ như thế nào, chúng tôi buộc phải thắng!”
Một âm thanh điện tử trung tính phát ra từ tai nghe Bluetooth: “Đã nhận.”
An Lương đột nhiên liên lạc với hệ thống trí tuệ nhân tạo Thiên Cơ, và để hệ thống trí tuệ nhân tạo Thiên Cơ đối đầu với Triệu Hưng Quốc.
Triệu Hưng Quốc tò mò hỏi: “Ai ở bên kia vậy?”
Triệu Uyển Hề trả lời: “Chúng ta cứ thử trước đi, lát nữa sẽ nói cho bố biết là ai.”
Triệu Hưng Quốc đồng ý: “Được, vậy chúng ta thử trước xem sao.”
An Lương tay trái cầm điện thoại di động chụp ảnh bàn cờ, còn tay phải chuẩn bị chơi cờ. Khi Triệu Hưng Quốc bắt đầu ván cờ, hệ thống trí tuệ nhân tạo Thiên Cơ đã đưa ra biện pháp đối phó.
Trong vòng chưa đầy 10 phút, Triệu Hưng Quốc đã bị đánh bại và lút rui từ từ, hoàn toàn không có bất kỳ sự phản kháng nào. Triệu Đống Lương kinh ngạc, anh ta biết rất rõ trình độ của Triệu Hưng Quốc, nhưng Triệu Hưng Quốc lại thua trong vòng 10 phút?
Bản thân Triệu Hưng Quốc cũng rất sốc, ông ấy thở dài rồi hỏi: “Tuyển thủ quốc gia nào ở phía đối diện thế?”
An Lương phủ nhận và lắc đầu: “Đối phương là hệ thống trí tuệ nhân tạo.”
“Chú Triệu, chắc chú cũng biết bọn cháu đã khởi động dự án thành phố thông minh ở Thịnh Khánh. Người quản lý đằng sau hậu trường là một hệ thống trí tuệ nhân tạo mạnh mẽ. Trên thực tế, ván cờ này đã kết thúc ngay từ đầu. Khi chú thực hiện bước đầu tiên, trí tuệ nhân tạo sẽ dựa trên bước này, hệ thống đã tính toán tất cả các khả năng trong tương lai.” An Lương đáp.
Cờ tướng Hạ Quốc không có nhiều tính khả năng cho lắm, ít nhất là không nhiều so với cờ vây. Hệ thống trí tuệ nhân tạo của công ty Google đã đánh bại nhà vô địch thế giới trong lĩnh vực cờ vây, và bây giờ một hệ thống nhân tạo mạnh mẽ hơn sẽ đánh bại một kỳ thủ chuyên nghiệp ở cấp độ cờ tướng Hạ Quốc, Triệu Hưng Quốc. Chuyện này quả thực vô cùng đơn giản.
Triệu Trang Khang nhanh chóng nói: “Ông có thể sử dụng hệ thống trí tuệ nhân tạo này không?”
Triệu Đống Lương trả lời: “Ông nội, có phải ông nội muốn lợi dụng trí tuệ nhân tạo hệ thống gian lận không?”
“Nói bậy!” Triệu Trang Khang ậm ừ đáp lại, “Ông nội gian lận hồi nào?”
“Ông là… An Lương, cháu nói xem, dùng hệ thống trí tuê nhân tạo để chơi cờ thì có tác dụng gì chứ?” Triệu Trang Khang ném câu hỏi cho An Lương.
An Lương trả lời: “Dùng trí tuệ nhân tạo để chơi cờ có thể rèn luyện khả năng tư duy logic của trí tuệ nhân tạo.”
“Đúng, đúng, đúng, ông muốn giúp trí tuệ nhân tạo rèn luyện khả năng tư duy logic.” Triệu Trang Khang tán thành.
Triệu Đống Lương ho một tiếng rồi trả lời: “Nếu đã như vậy, con cũng muốn giúp hệ thống trí tuệ nhân tạo rèn luyện tư duy logic.”
Triệu Hưng Quốc lườm Triệu Đống Lương: “Con đang làm cái trò gì đấy?”
An Lương lập tức hiểu ý của Triệu Hưng Quốc, quyền hạn hệ thống trí tuệ nhân tạo này có thể được trao cho Triệu Trang Khang, nhưng không thể trao cho Triệu Đống Lương.
“Ông nội, đưa điện thoại di động cho cháu.” An Lương bày tỏ thành ý.
Triệu Trang Khang đưa điện thoại di động của mình cho An Lương, Triệu Trang Khang sử dụng điện thoại dòng B40 Pro+ phiên bản pin Graphene. Sau khi nhận được điện thoại, An Lương quay số 110986 và áp dụng kế hoạch gọi video.
Trong vòng chưa đầy 3 giây, cuộc gọi đã được trả lời và một giọng nói điện tử trung tính cất lên: “Chào anh An, hệ thống phát hiện anh dùng số trái phép để gọi điện, có chuyện gì vậy?”
“Tôi cần ủy quyền cho số mới, cho phép số mới được gọi đăng ký sử dụng trí tuệ nhân tạo để hỗ trợ giải quyết các vấn đề hàng ngày, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc hỗ trợ chơi cờ vua và các trò chơi dạng cờ vua khác.” An Lương ủy quyền.
“Xin chờ một chút, hệ thống đang kiểm tra xem số tương ứng này có điều gì bất thường hay không.” Hệ thống trí tuệ nhân tạo Tri Thiên Mệnh trả lời.
An Lương không ủy quyền hệ thống trí tuệ nhân tạo Thiên Cơ của Triệu Trang Khang, vì hệ thống trí tuệ nhân tạo Thiên Cơ chỉ được sử dụng nội bộ bởi Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, còn hệ thống trí tuệ nhân tạo Tri Thiên Mệnh phụ trách dự án thành phố thông minh Thịnh Khánh chỉ được sử dụng bên ngoài.