“Nước cam tương đối rẻ, chỉ 128 tệ.” Trần Tư Vũ trả lời.
An Lương nhướng mày: “Nước cam giá 128 tệ?”
Giá này mà khá rẻ?
Nước cam là thức uống trái cây rất phổ biến, giá nước cam ở quán Tuyết Trà chỉ bằng một phần nhỏ, còn những quán trà sữa bình dân thì nước cam chỉ có giá hơn 10 tệ.
Đối mặt với sự nghi ngờ của An Lương, Trần Tư Vũ mỉm cười trả lời: “Nước cam ở cửa hàng Thiến Thiến thì khác. Nước cam của bọn họ không thêm đường hay nước tinh khiết. Nó dùng cam cao cấp để ép lấy nước, đồng thời còn có thêm các tép cam tươi nữa.”
“Thiến Thiến thật hiểu tiếp thị!” An Lương khen ngợi.
Hai bàn tay đan vào nhau và đi về phía con hẻm phía sau. Một lúc sau mới đến quán trà sữa QueenTea, quả nhiên Ninh Nhược Sương và Tống Thiến đã đợi sẵn ở đây, cũng đã gọi nước cam cho An Lương.
Trần Tư Vũ chọn món cherry thỏa mãn mùa đông, giá của cốc cherry thỏa mãn mùa đông này đã lên tới mức cao ngất ngưởng 298 tệ. Nó thường xuất hiện trong vòng bạn bè của sinh viên đại học và những người nổi tiếng ở Đế Đô.
Phải nói rằng Tống Thiến quả thực rất hiểu tiếp thị!
An Lương nhận lấy nước cam do Tống Thiến đưa cho, anh nhấp một ngụm, đúng như Trần Tư Vũ đã nói, đúng là có tép cam. Mùi vị của nước cam rất tươi, không có bất kỳ vị ngọt nào, cũng không có vị chát của vỏ.
“Ngon!” An Lương khen ngợi.
Tống Thiến mỉm cười.
“Công việc thế nào rồi?” An Lương hỏi, rồi nói thêm, “Chúng ta vừa đi vừa nói, còn phải qua đón Uyển Hề nữa, sau đó mới đi qua chỗ của Tồn Viễn để ăn uống.”
Tống Thiến cầm ly trà sữa mà cô ấy mang cho Triệu Uyển Hề, cô ấy vừa đi vừa nói: “Doanh thu tháng trước giảm một chút, chỉ có 788,000, nhưng tỷ suất lợi nhuận tăng nhẹ.”
“Nguyên nhân chính là do tháng trước các trường học xung quanh được nghỉ nên doanh thu giảm một chút.” Tống Thiến đáp lại.
An Lương tinh mắt phát hiện ra điểm mù!
“Hầu hết doanh thu của QueenTea không phải do các sinh viên xung quanh tạo ra sao?” An Lương hơi ngạc nhiên.
Tống Thiến trả lời với giọng khẳng định: “Đương nhiên không phải! Đơn đặt hàng QueenTea của bọn em có giá cả hơi cao, hơn nữa, tỷ lệ tiêu thụ của các sinh viên xung quanh thực ra tương đối thấp, chỉ khoảng 30%.” Tống Thiến giải thích.
Tống Thiến nói thêm: “Vậy nên em đã bố trí thêm chi nhánh mới.”
Trước đây, Tống Thiến đã nói về chuyện chi nhánh, nhưng trước đó không có dữ liệu hỗ trợ, dữ liệu kinh doanh mới liên tục được lấy trong quá trình kinh doanh sau đó, điều này khiến Tống Thiến quyết định thành lập một chi nhánh mới.
“Chi nhánh mới ở đâu?” An Lương thản nhiên hỏi.
“Anh đoán xem?” Tống Thiến hỏi ngược lại.
An Lương nhìn Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương: “Hai người đều biết cả rồi à?”
Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương cùng nhau gật đầu: “Tất nhiên bọn em phải biết chứ.”
An Lương thầm ngẫm nghĩ một hồi, vì QueenTea có đơn giá dành cho khách hàng cao cấp nên việc lựa chọn địa điểm của nó cũng rất hạn hẹp.
Trước hết, khu vực cần loại bỏ đầu tiên chính là xung quanh trường học, quán trà sữa QueenTea trong ngõ sau đã chứng minh rằng nhóm sinh viên không phải là nhóm người tiêu dùng chính. Ngay cả trong kỳ nghỉ đông, doanh thu của QueenTea trong ngõ sau chỉ giảm khoảng 30% thôi cũng đã chứng minh được vấn đề ấy rồi.
Thứ hai, loại bỏ các khu dân cư và các khu vực trung tâm văn phòng, nguyên nhân vẫn là do giá của QueenTea khá cao. Có thể có người sẽ thắc mắc tại sao nên loại bỏ khu trung tâm văn phòng?
Không phải mức tiêu thụ ở khu trung tâm văn phòng rất cao sao? Nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại!
Mức độ tiêu thụ của phần lớn người dân ở khu trung tâm văn phòng không cao, đặc biệt là một số người được gọi là “công nhân cổ cồn trắng”(1). Mức lương của bọn họ quả thực chỉ ở mức nhân viên văn phòng, bảo bọn họ mua một ly cà phê Starbuck hơn 30 tệ thì không sao, nhưng nếu bảo bọn họ mua một ly QueenTea với mức giá hơn 100 tệ, vậy thì chuyện này ắt hẳn là một vấn đề to tát.
(1) Công nhân cổ cồn trắng: dân lao động trí thức, khái niệm được hình thành tại Việt Nam từ thời Pháp thuộc.
Cho nên, chỉ còn lại một lựa chọn là trung tâm thương mại, hơn nữa còn là trung tâm thương mại cao cấp.
Trung tâm thương mại trung cấp và bình dân vốn dĩ là đối tượng của người tiêu dùng cấp thấp, nếu QueenTea buộc phải mở ở trung tâm thương mại trung cấp và bình dân thì chẳng phải chỉ chuốc lấy phiền toái hay sao?
Số lượng trung tâm thương mại cao cấp ở Đế Đô có hạn, An Lương nhanh chóng phân tích rồi đoán già đoán non: “Có phải là trung tâm thương mại SKP?”
“Làm thế nào anh đoán được điều đó?” Tống Thiến rất ngạc nhiên.
An Lương nói ra phân tích của mình, rồi nói tiếp: “Chúng ta xuất phát trước thôi. Mọi người cùng ngồi lên mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi để đến khu biệt thự nào.”
Chưa đầy 3 phút, mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi đã đáp xuống căn biệt thự nhỏ, Triệu Uyển Hề lập tức bước lên mô tô bay, Tống Thiến đưa trà sữa anh đào mà Triệu Uyển Hề đã gọi.
“Thiến Thiến, khi nào chi nhánh SKP sẽ mở?” Triệu Uyển Hề thản nhiên hỏi, rồi nói thêm, “An Lương, anh có biết quán QueenTea của Thiến Thiến sắp khai trương ở SKP không?”
Tống Thiến nói thay cho An Lương: “Vừa rồi anh ấy cũng đoán được, nhưng em vẫn chưa nói với anh ấy về việc khai trương của Queen Tea.”
An Lương trả lời: “Vậy khi nào thì mở?”
“Dự tính đầu tháng 4, chậm nhất là giữa tháng 4, chủ yếu sẽ trang hoàng cửa hàng mới. Bọn em đã áp dụng phương án thiết kế mới và kế hoạch hoạt động mới.” Tống Thiến giải thích.
“Kế hoạch mới toanh gì vậy?” An Lương quan tâm.
“Đại sự An nghĩ điều gì đang hạn chế sự phát triển của QueenTea ở ngõ sau?” Tống Thiến hỏi.
An Lương suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: “Diện tích cửa hàng, chi phí vận hành, hiệu quả lao động, chỉ thế thôi.”