Tống Thiến gật đầu khẳng định: “Quả thực là những điều này, quan trọng nhất là vấn đề hiệu quả lao động.”
“Theo mô hình của QueenTea, nếu mở cửa hàng ở SKP, bọn em sẽ gặp hàng loạt rắc rối. Chẳng hạn, để giải bài toán hiệu quả lao động, bọn em phải tuyển thêm nhân viên bán hàng, sau đó cần mở cửa hàng lớn hơn, nhưng trung tâm thương mại SKP rất đắt đỏ, diện tích cửa hàng lớn hơn đồng nghĩa với chi phí vận hành cao hơn.” Tống Thiến giải thích.
Tình huống quả thực giống như những gì Thiến Thiến nói.
“Vậy em đã giải quyết nó như thế nào?” An Lương tò mò.
Tống Thiến trả lời: “Bọn em đã thuê một mặt tiền cửa hàng lớn trong khu chung cư Hoa Mậu cách một ngã tư ở phía Bắc, nơi được đặc biệt sử dụng làm chỗ chế biến nguyên liệu thô của QueenTea tại trung tâm mua sắm SKP.”
“Ví dụ như anh đào, trước tiên bọn em có thể xử lý chúng tại cửa hàng ở khu chung cư Hoa Mậu, sau đó gửi chúng đến QueenTea của SKP để thực hiện bước sản xuất tiếp theo.” Tống Thiến giải thích.
“Cửa hàng ở khu chung cư Hoa Mậu cũng bán hàng, chủ yếu là bán mang đi. Suy cho cùng, bên phía SKP có quyền kiểm soát chặt chẽ đối với nhân viên mang đi.” Tống Thiến nói thêm.
Đây thực sự là một giải pháp tốt và nó giải quyết được vấn đề nhức nhối của việc bán hàng mang đi.
Tống Thiến tiếp tục nói thêm: “Đúng rồi, bọn em không hợp tác với các nền tảng giao đồ ăn. Bọn em có ứng dụng nhỏ của riêng mình, bọn em chọn giao hàng nhanh hoặc làm tự chạy vặt để tránh các vấn đề về tiền hoa hồng trên các nền tảng giao đồ ăn.”
Tiền hoa hồng của các nền tảng giao đồ ăn thực sự rất kinh tởm!
Lấy Mỹ Đoàn làm ví dụ, tỷ lệ hoa hồng hầu như nằm trong khoảng từ 15% đến 30%. Nếu tính toán dựa trên 20%, một ly anh đào mùa đông trị giá 298 tệ sẽ bị tính phí gần 60 tệ.
Nếu có hoạt động trên nền tảng Mỹ Đoàn như phát phiếu giảm giá gì đó, người bán cần phải chịu chi phí cho phần phiếu giảm giá này. Ngoài ra, cần phải trả tiền cho quảng cáo của Mỹ Đoàn, bởi vì nếu không trả tiền quảng cáo thi sẽ không được hiển thị trên mấy trang đầu của Mỹ Đoàn, hiểu chứ? Do vấn đề tiền hoa hồng nghiêm trọng của nền tảng giao đồ ăn và lượng khách hàng tương đối cao của QueenTea, QueenTea hoàn toàn không đăng ký trên nền tảng giao đồ ăn.
Tống Thiến cho biết thê:”Để khách hàng của Trung tâm thương mại SKP hiểu được tình hình của QueenTea, em đã lắp đặt ba TV LCD 75 inch trong cửa hàng của Trung tâm thương mại SKP để phát sóng tình hình của cửa hàng tại chung cư Hoa Mậu, và cho phép khách hàng theo dõi tài khoản chính thức của bọn em. Như vậy, bọn họ có thể xem hệ thống giám sát an ninh 360 không góc chết của cửa hàng tại chung cư Hoa Mậu trong thời gian thực thông qua các đơn đặt hàng và ứng dụng nhỏ.”
“Thời hạn xem cho mỗi đơn hàng là hai tiếng đồng hồ, bọn em sẽ quảng cáo tại cửa hàng trung tâm thương mại SKP với khẩu hiệu: Mời khách hàng cùng giám sát chúng tôi. Có như vậy mới đạt được sự tín nhiệm từ khách hàng.” Tống Thiến giải thích.
“Điểm này là do tham khảo đến khái niệm nhà bếp xuyên thấu của quán Trần Gia Thái. QueenTea của bọn em cũng hoạt động minh bạch, cho phép khách hàng thấy rõ nguyên liệu thô mà bọn em sử dụng và tiêu chuẩn hóa của nhân viên chế biến.” Tống Thiến tự tin nói.
An Lương nhắc nhở: “Cách làm này có một nhược điểm!”
“Hả?” Tống Thiến bối rối.
“Nếu một gián điệp thương mại xâm nhập vào nhóm chế biến nguyên liệu của em và bị hệ thống giám sát an ninh chụp ảnh, sau đó bị dư luận lên án, danh tiếng của QueenTea có thể trực tiếp sụp đổ.” An Lương chỉ ra vấn đề chính.
Sự thành công của QueenTea trong lĩnh vực trà sữa tất yếu sẽ thu hút sự chú ý của một số ông lớn trong ngành trà sữa, nếu QueenTea chỉ nằm trong ngõ hẻm thì sẽ không có vấn đề gì.
Tuy nhiên, nếu QueenTea mạnh tay mở rộng ra bên ngoài thì chắc chắn ông lớn trong ngành trà sữa khác sẽ quan tâm đến sự phát triển của QueenTea, thậm chí muốn kìm hãm sự phát triển của QueenTea.
Xét cho cùng, thị phần trà sữa cao cấp tương đối nhỏ, nếu thị phần trà sữa cao cấp bị QueenTea chiếm giữ thì những thương hiệu trà sữa khổng lồ khác làm sao vui được?
Do đó, một khi QueenTea bắt đầu hoạt động tại trung tâm thương mại SKP, có thể sẽ là mục tiêu của các ông lớn trong ngành trà sữa khác.
Triệu Uyển Hề tán thành: “Những mối đe dọa tiềm tàng mà An Lương đưa ra có tồn tại.”
Tống Thiến nhờ giúp đỡ: “Vậy thì em nên làm gì?”
“Có hai giải pháp.” An Lương đáp.
“Đầu tiên là sử dụng hạn chế về hợp đồng lao động. Hãy đặt ra một hợp đồng lao động nghiêm ngặt khi tuyển dụng, để tránh việc nhân viên vì lợi nhuận nhỏ mà phản bội lợi ích của QueenTea.” An Lương giải thích.
“Giải pháp thứ hai là anh có thể cung cấp cho em không quá bốn con robot Guardian mô hình gia đình, để robot Guardian mô hình gia đình tìm hiểu công nghệ xử lý nguyên liệu thô của QueenTea thông qua mạng lưới thần kinh, từ đó huấn luyện robot Guardian mô hình gia đình xử lý được nguyên liệu thô.” An Lương giải thích thêm.
“Sự kết hợp của hai giải pháp này có thể giải quyết vấn đề.” An Lương đáp.
Tống Thiến vui vẻ đáp lại: “Ý hay đây!”
Triệu Uyển Hề nói đùa: “Nhưng giá của robot Guardian mô hình gia đình rất đắt!”
Sau khi điều chỉnh giá, giá robot Guardian mô hình gia đình hiện tại ở Hạ Quốc đã cao tới 1,333 vạn Hạ Quốc tệ, QueenTea hoàn toàn không thể nào đáp ứng được mức giá cao như vậy.
An Lương mỉm cười trả lời: “Thiến Thiến là người của chúng ta, đương nhiên không thể lấy giá ngoài mà đối xử với cô ấy, anh sẽ trực tiếp gọi bốn con robot Guardian mô hình gia đình đến QueenTea.”
Tống Thiến thầm cảm động, cô ấy thực ra vẫn chưa phải là người của An Lương, đúng không?
“Cảm ơn An Lương!” Tống Thiến nói một cách biết ơn.