Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 248 - Chương 4389 - Cậu Muốn Thụ Án Ba Năm!

Chương 4389 - Cậu muốn thụ án ba năm!
Chương 4389 - Cậu muốn thụ án ba năm!

Nếu không, làm sao có thể nói ra những dữ liệu này từ miệng của mình?

“Dựa theo chất lượng của mẫu quặng sắt, mặc kệ quy mô lớn như thế nào, chúng ta đều có thể nuốt được!” Tiền Tiểu Cương há to miệng.

An Lương hỏi đùa: “Tiểu Cương, chắc cậu đã đoán được mẫu quặng sắt này đến từ đất nước nào rồi nhỉ?”

Tiền Tiểu Cương trả lời với giọng khẳng định: “Nước Nga đúng không?”

“Nếu như tôi đoán không lầm, chắc chắn là Siberia của nước Nga. Chỉ có quặng sắt của Siberia mới có chất lượng cao như vậy!” Tiền Tiểu Cương nói với giọng tự tin.

An Lương đồng tình: “Đúng là quặng sắt đến từ Siberia, nhưng cậu cũng biết tình hình ở Siberia rồi đấy.”

Tiền Tiểu Cương trả lời: “Tôi hiểu ý của An Lương. Cậu muốn phái robot Guardian mô hình an ninh đến khai thác quặng sắt ở Siberia phải không?”

Lý Tồn Viễn ở bên cạnh khẽ gật đầu, cậu ta cũng đoán được kết quả.

An Lương mỉm cười trả lời: “Điều kiện khí hậu của vùng đất lạnh giá Siberia quá xấu, nước Nga bảo vệ vùng đất kho báu đó quả kỹ nên không thể khai phá được. Nếu như nhập robot Guardian vào, vậy thì có thể giải quyết mấy vấn đề này rồi.”

Tiền Tiểu Cương háo hức hỏi: “Đã bàn xong rồi à?”

“An Lương, gia đình chúng tôi có thể tham gia vào không?” Gia đình Tiền Tiểu Cương sở hữu một công ty thép, nếu có nguồn cung cấp quặng sắt chất lượng cao thì công ty thép của Tiền Tiểu Cương sẽ có cơ hội tốt để phát triển!

Đối mặt với câu hỏi háo hức của Tiền Tiểu Cương, An Lương mỉm cười trả lời: “Tiểu Cương, chuyện này hiện tại đang ở giai đoạn chuẩn bị, quặng sắt Siberia chỉ là lốp xe dự phòng của chúng ta.”

“Hả?” Tiền Tiểu Cương bối rối.

Lý Tồn Viễn cũng tò mò xen vào: “Bên đó chỉ là lốp dự phòng, vậy mục tiêu số một là… Guiena?”

Vân Hải Dương hạ giọng tham gia cuộc trò chuyện: “Chẳng phải Thủ tướng của Guinea đã bị CIA ám sát hay sao?”

An Lương không che giấu: “Thủ tướng Guinea thực sự đã bị ám sát bởi Cục điều tra tình báo nước Mỹ, nhưng khoản đầu tư của chúng tôi bỏ vào Guinea không chỉ giới hạn ở một mình Thủ tướng.”

“Mục tiêu đầu tiên của chúng ta bây giờ vẫn là quặng sát Siman ở Guinea.” An Lương đáp.

Mục tiêu đầu tiên của An Lương thực sự vẫn là quặng sát Siman.

Bởi vì quặng sắt Siman có trữ lượng rất lớn, độ khó khai thác cũng rất thấp, nếu có thể nắm giữ quặng sắt Siman trong tay, An Lương nhất định sẽ không buông tha quặng sắt Siman.

Tuy nhiên, nếu Cục điều tra tình báo nước Mỹ phải biến Guinea thành nồi cháo thì An Lương cũng có một phương án dự phòng.

Mọi người lại trò chuyện quanh vấn đề quặng sắt, Lý Tồn Viễn lại trầm giọng hỏi: “An Lương, bên cậu còn mặt nạ dưỡng da tinh chất hoa đào không?”

An Lương nhìn Lý Tồn Viễn với vẻ mặt nghi ngờ: “Cậu vẫn còn cần thêm thứ này sao?”

Tiền Tiểu Cương cũng trả lời với vẻ nghi ngờ: “Không phải mấy cô bạn gái của cậu đều là… vui chơi qua đường sao?”

Vân Hải Dương cũng tò mò nhìn Lý Tồn Viễn.

Lý Tồn Nguyên thở dài: “Bạn gái tôi không cần, nhưng các chị, các mẹ, các cô, các dì, v.v.. tôi có thể trốn đi đâu?”

Mối quan hệ của họ hàng với gia đình họ Lý rất tốt, khi Lý Tồn Viễn kiếm được bộn tiền, cậu ta thường xuyện bị các anh chị em đến để hỏi.

“Nhiều nhất cũng chỉ có thể lấy ra được bốn miếng mà thôi.” An Lương giải thích, đương nhiên anh sẽ không từ chối Lý Tồn Viễnngay lập tức.

Bởi vì quan hệ giữa Lý Tồn Viễn và An Lương quả thực rất tốt, cả hai ngay từ khi mới quen biết đã rất vui vẻ, cho dù ban đầu là kết hợp vì lợi ích, nhưng cũng có thể không có tình anh em thực sự trong đó.

Vân Hải Dương lập tức nhìn An Lương: “An Lương, tôi cũng muốn.”

Tiền Tiểu Cương cũng trả lời: “Tôi nữa, An Lương. Tôi cũng là an hem khác bố khác mẹ với cậu.”

An Lương bất đắc dĩ nhìn hai người còn lại, anh cũng không hỏi bọn họ có mục đích gì, chỉ trả lời: “Cũng chỉ được bốn miếng là cùng.”

“Các cậu đều có thông tin liên lạc của Tần Thiên Tường đúng không?” An Lương hỏi.

Cả ba gật đầu.

“Lát nữa tôi sẽ dặn dò với Tần Thiên Tường, khi nào các cậu muốn liên hệ với anh ta thì cứ bảo anh ta sắp xếp đưa cho các cậu.” An Lương giải thích.

“Cảm ơn An Lương!” Lý Tồn Viễn nói một cách biết ơn.

Tiền Tiểu Cương cũng đáp lại với lòng biết ơn: “Cảm ơn An Lương, ha ha ha!”

Vân Hải Dương phàn nàn: “Tiểu Cương, cậu không thấy mình đang cười giống như một tên xấu xa hay sao?”

An Lương hỏi chuyện phiếm: “Tiểu Cương lại định chơi trò cắm hoa à?”

Tiền Tiểu Cương phủ nhận: “Tuy rằng chúng ta đều là anh em khác bố khác mẹ, nhưng tôi vẫn muốn giữ kín một số chuyện. Các cậu đừng hỏi, tôi chắc chắn sẽ không nói ra đâu.”

“Được rồi, tôi đoán lại là một chuyện thú vị kỳ lạ khác.” An Lương trêu chọc.

Lý Tồn Viễn cau mày, cậu ta ngập ngừng hỏi: “Tiểu Cương à… cậu chắc sẽ không…”

Vân Hải Dương cũng chợt nhận ra: “Hả… chuyện đó… Tiểu Cương, cậu có độc?”

“Ồ?” An Lương liếc nhìn ba người họ, rồi nhìn Lý Tồn Viễn và Vân Hải Dương, “Các cậu đều biết à?”

Tiền Tiểu Cương ngại ngùng, xấu hổ không nói gì.

Lý Tồn Nguyên thở dài: “Chuyện này quả thực có chút... phải nói thế nào đây. Hải Dương, cậu nói đi.”

Vân Hải Dương nhìn Lý Tồn Viễn mà không nói nên lời, sau đó trầm giọng nói: “Trước đó, Tiểu Cương lái xe ra ngoài, cậu ta đậu xe bên đường và sau đó bị người khác làm trầy xước xe.”

“Đợi đã!” An Lương tò mò hỏi, “Tiểu Cương đến bây giờ vẫn còn lái xe ra ngoài sao?”

Đám bạn của An Lương hẳn hpa3i sử dụng mô tô bay mới đúng chứ?

Tiền Tiểu Cương trả lời: “Trước đó tôi đã lái xe đến Kim Cảng, định đậu xe ở đó để ký gửi, dù sao bây giờ tôi không có nhiều thời gian lái xe nên đã nghĩ đến việc thanh lý tất cả những chiếc xe thể thao và xe hiệu suất cao từng chơi, và chỉ giữ lại một hai chiếc xe thoải mái nhất để dùng thôi.”

Bình Luận (0)
Comment