“Khi đó, đi đường hơi khát nước, tôi ghé vào bãi đậu xe bên đường mua chai nước suối, nhưng khi quay lại thì thấy chiếc xe đang đậu của mình bị một chiếc xe đạp đâm phải, còn làm rớt gương chiếu hậu của xe xuống nữa..” Tiền Tiểu Cương giải thích.
“Rồi sao?” An Lương hỏi.
“Sau đó...” Tiền Tiểu Cương hơi xấu hổ, “Thủ phạm là học sinh lớp 11.”
“Con gái?” An Lương trực tiếp hỏi.
“Ừm.” Tiền Tiểu Cương trả lời với giọng khẳng định.
“Cậu sẽ bị kết án ba năm!” An Lương nhắc nhở.
“Không, An Lương, nghe tôi nói đã, tôi còn chưa nói xong mà!” Tiền Tiểu Cương lo lắng nói, “Trông tôi giống kiểu người như vậy lắm sao?”
“Tồn Viễn, Hải Dương, hai người có thấy Tiểu Cương là kiểu người như vậy không?” An Lương hỏi hai người kia.
Lý Tồn Viễn thản nhiên trả lời: “Vấn đề nằm ở chỗ giống hay không giống à?”
Vân Hải Dương cổ vũ: “Cậu ta rõ ràng là kiểu người như vậy!”
Tiền Tiểu Cương nhìn chằm chằm hai người kia!
An Lương cũng khuyên nhủ với lời nói xâu xa: “Tiểu Cương, cậu nghe tôi khuyên này, chuyện này thực sự phải ngồi tù ba năm lận đấy, quay đầu về bờ đi!”
Trước sự giễu cợt của các anh em, Tiền Tiểu Cương phản kháng trong sự bất lực, cậu ta vội giải thích: “Mọi người à, tôi thật sự không có làm ra những chuyện như vậy, dù gì tôi cũng có giới hạn của mình mà.”
An Lương ngừng nói đùa, anh tò mò hỏi: “Tiểu Cương, tiếp đi, tiếp đi, kể tiếp câu chuyện sau đó xem nào.”
Tiền Tiểu Cương tiếp tục giải thích: “Lúc đó tôi đang lái một chiếc Lamborghini. Mặc dù nó không phải là phiên bản giới hạn, nhưng giá của một cái gương chiếu hậu không hề rẻ.”
“Cô bé lúc đó rất sửng sốt, sau đó gọi điện cho người nhà. Sau khi người nhà của cô ấy đến, tôi mới biết chuyện. Hóa ra cô ấy sống riêng với mẹ, trong nhà chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau.” Tiền Tiểu Cương giải thích.
“Vì để tránh bà cụ vượt đèn giao thông mà cô gái đó đã mất kiểm soát, tông vào xe của tôi.” Tiền Tiểu Cương nói thêm.
“Lúc đó tôi đã truy xuất hệ thống giám sát an ninh và xác nhận lời khai của cô gái đó là thật. Cô ấy đúng là đang cố tránh một bà cụ không nhìn đèn giao thông, và tai nạn đã xảy ra.” Tiền Tiểu Cương nói thêm.
“Trước hoàn cảnh này và thực tế là gia đình bọn họ thực sự khó khăn, tôi đã ăn một bữa cơm gia đình ở nhà của bọn họ, sau đó bỏ qua cho bọn họ.” Tiền Tiểu Cương nói kết quả.
Nghe được câu chuyện của Tiền Tiểu Cương, An Lương nhướng mày, có phải Tiền Tiểu Cương học đạo làm bạn trai tốt đến mức bị nghiện quá rồi không?
Lý Tồn Viễn nhắc nhở: “Tiểu Cương, có phải cậu đã quên kể một số chi tiết không vậy?”
Vân Hải Dương đồng tình: “Đúng rồi, Tiểu Cương, cậu quên nói rằng cô gái đó rất xinh đẹp, mẹ cô ấy cũng rất xinh đẹp. Sao lại không nói những chi tiết này vậy?”
“…” Tiền Tiểu Cương nhìn hai người bọn họ mà không nói nên lời.
An Lương chỉ vỗ cánh tay của Tiền Tiểu Cương: “Tiểu Cương, tôi phục cậu đấy, cậu thật là… Thôi bỏ đi, tôi chỉ có thể nhắc nhở cậu một câu. Chú ý chừng mực!”
“Này, không, An Lương, nghe tôi nói...” Tiền Tiểu Cương muốn nói điều gì đó, nhưng bị An Lương cắt ngang.
“Tôi không nghe!” An Lương giơ tay ngăn cản.
Chủ đề này có thể nghe một cách miễn phí được sao? Còn nghe nữa e rằng sẽ xâm phạm thuần phong mỹ tục mất!
“Tối nay chúng ta ăn gì đây?” An Lương đổi chủ đề.
Tiền Tiểu Cương thay đổi chủ đề trong sự bất lực: “Chủ yếu là ăn cá tạp. Nghe nói An Lương thích ăn cá tạp, nên tôi đặc biệt tìm một cửa hàng cá tạp.”
Tiền Tiểu Cương nói thêm: “Cửa hàng cá tạp này không đơn giản. Tôi nghe nói rằng nó đã hoạt động từ những năm 1960. Năm đó kinh doanh rất bí mật, chỉ những vị khách quen dẫn đường tới mới được đón tiếp.”
“Vậy thì phải thử mới được!” An Lương đáp.
Lúc mọi người đang thảo luận, một ông chú tóc hoa râm trạc 50 tuổi mang một cái soong lớn đến và chào hỏi: “Quý khách, bếp đã bật, còn nóng xin mời dùng.”
Tiền Tiểu Cương lập tức mời mọi người ngồi xuống xung quanh chiếc bàn tròn, cậu ta giới thiệu: “Tôi đã gọi ba cái bếp, chia ra thành các món lẩu cá tạp, lẩu ba ba và lẩu gà, mọi người nếm thử mùi vị thế nào.”
Ông chú tóc hoa râm trạc 50 tuổi lại mang thêm hai cái nồi lẩu lớn, ba cái nồi lẩu được đặt ở giữa chiếc bàn tròn theo hình chữ “品”, mọi người bắt đầu cùng nhau nếm mùi vị.
Hiển nhiên An Lương sẽ nếm thử món lẩu cá tạp trước, nhưng đáng tiếc trứng cá lúc này đã bị đông lạnh, làm mất đi độ tươi ngon của trứng cá tươi. Mặc dù mùi vị của món lẩu cá tạp này vừa miệng, nhưng không thể nào kích hoạt được phần thưởng ẩm thực.
“Cậu cảm thấy thế nào, An Lương?” Tiền Tiểu Cương thản nhiên hỏi.
An Lương liếc nhìn chủ cửa hàng ở phía xa, anh thì thầm: “Lẩu cá tạp cũng bình thường, không có khác biệt mấy với quán lẩu cá tạp ở hẻm sau Học viện mâ nhạc Quốc gia.”
Thực ra đây đã là đánh giá khách sáo, nếu muốn đánh giá một cách thật lòng, An Lương cảm thấy quán lẩu cá tạp ở hẻm sau Học viện mâ nhạc Quốc gia rất nogn! Vậy nên… kinh doanh từ những năm 1960 gì đấy chỉ là lời nói dối thôi phải không?
Triệu Uyển Hề cắt một mảnh mai rùa mềm đưa cho An Lương, cô ấy ra hiệu: “Cái này ăn ngon.”
An Lương nhấp một ngụm, thật sự rất ngon!
Váy của loài rùa mai mềm này mềm và chắc, nước súp đậm đà và có hương vị, nhưng không béo ngậy. Thật tiếc khi An Lương không thích rùa mai mềm, nên phần thưởng ẩm thực vẫn chưa được kích hoạt.
Còn về món gà cuối cùng?
Trên mạng nói gà hầm là món đặc sản của Thịnh Khánh, nhưng thực tế không phải vậy.
Sau khi nếm thử, An Lương cảm thấy món gà hầm giống với món gà quay Thịnh Khánh, nên không kích hoạt phần thưởng ẩm thực.
Trong khi mọi người đang ăn, bọn họ trò chuyện về nhiều chủ đề khác nhau. Lúc sắp kết thúc, An Lương thản nhiên nói: “Tiểu Ngư, chắc em cũng biết đến buổi họp thường niên của câu lạc bộ chúng ta, đúng không?”