Hồ Tiểu Ngư trả lời với giọng khẳng định: “Em đã nhận được tin nhắn của chú Triệu, em cũng đã giao công việc an ninh ở khu vực chính cho chú Hoàng rồi, hơn nữa cũng đã giao việc sắp xếp thời gian cho các chú.”
Lý Tồn Viễn tò mò hỏi: “Chuyện là như nào vậy?”
An Lương trả lời: “Bố của Triệu Uyển Hề và những người khác chuẩn bị tham dự buổi họp thường niên, ước chừng khoảng một đến hai tiếng đồng hồ nữa sẽ tới. Mọi người không cần phải khẩn trương, cứ coi như các chú qua thăm chúng ta mà thôi.”
Ánh mắt của Lý Tồn Nguyên lộ ra vẻ kinh ngạc, Tiền Tiểu Cương và Vân Hải Dương cũng thế.
Mặc dù đều là thành viên của giới Đế Đô, nhưng địa vị thực tế của bọn họ khá khác biệt. Nhóm của Lý Tồn Viễn không thể nào mời được Triệu Hưng Quốc tham gia vào hoạt động của bọn họ.
“Đúng rồi, tại buổi họp thường niên, tôi muốn thông báo một chuyện, tin rằng sẽ khiến mọi người kinh ngạc!” An Lương mỉm cười nói thêm.
An Lương không trực tiếp giải thích điều bất ngờ sẽ được công bố tại buổi họp thường niên, vì là điều bất ngờ nên nó phải được giữ kín và công bố tại buổi họp thường niên. Khoảng 9 giờ tối, nhóm của An Lương trở lại căn biệt thự nhỏ.
Lần này Tống Thiến cũng ở lại trong căn biệt thự nhỏ, và quan trọng hơn là Triệu Uyển Hề, Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương dính nhau như hình với bóng, bọn họ đã trực tiếp đưa Tống Thiến vào miệng cọp An Lương.
Trong căn biệt thự nhỏ, dãy phòng ngủ thứ hai.
An Lương ngồi trên chiếc ghế đẩu ở cuối giường và vẫy tay với Tống Thiến, Tống Thiến bước đến và ngồi cạnh An Lương với khuôn mặt đỏ bừng, cô biết rõ ràng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
“Em thật sự không hối hận?” An Lương hỏi.
Tống Thiến khẽ lắc đầu: “Không! Sẽ không bao giờ!”
“Thật sự đã quyết định?” An Lương lại hỏi.
“Ừm!” Tống Thiến hít một hơi thật sâu và gật đầu.
An Lương khẽ thở dài, nếu hoa rơi hữu ý, sao nước có thể chảy vô tình?
An Lương và Tống Thiến đã đấu tranh với nhau rất lâu, An Lương biết Tống Thiến thích mình, và An Lương cũng có tình cảm với Tống Thiến. Trước đây, An Lương luôn lo lắng về cảm xúc của Trần Tư Vũ, Ninh Nhược Sương và thậm chí cả Triệu Uyển Hề.
Một người đàn ông tốt như An Lương làm sao có thể không lo lắng về cảm xúc của liên minh sân sau? Vì vậy, An Lương đã áp dụng chiến thuật trì hoãn khi đối phó với Tống Thiến. Anh cứ trì hoãn, nghĩ rằng Tống Thiến có thể tự hiểu ra được.
Tuy nhiên, với sự kéo dài và trì hoãn trong thời gian qua, Tống Thiến không những không từ bỏ mà ngày càng yêu sâu đậm hơn. Trong hoàn cảnh như vậy, sao anh lại có thể tàn nhẫn với cô được?
An Lương không thể đưa ra sự lựa chọn tàn nhẫn, An Lương không phải Dương Quá!
Dương Quá có thể khiến mọi người bỏ lỡ cả đời chỉ vì gặp được anh ta. Trông thì cứ như chung tình, nhưng thực ra khác gì vô tình?
Cho nên, có sân sau liên minh chống đỡ, hoa nở đáng bẻ thì phải bẻ ngay. An Lương sẽ không đợi hoa tàn, cành gãy. Bên cạnh đó, An Lương là một chiến binh tài năng kép. Dù đó là Trần Tư Vũ, Ninh Nhược Sương hay Triệu Uyển Hề, bọn họ đều là những chiến sĩ yếu ớt, nên An Lương cũng thấy chẳng có vấn đề gì.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Tống Thiến nép vào lòng An Lương và dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Mới hơn 7 giờ sáng, Tống Thiến tỉnh dậy, đầu tiên cô thấy có người ở bên cạnh, sau đó đột nhiên nhớ tới chuyện tối qua, sau đó lén lút nhìn An Lương vẫn đang ngủ say. Tống Thiến nhìn An Lương đang say ngủ, trong lòng không khỏi nở nụ cười vui vẻ, đây là một loại vui mừng từ tận đáy lòng, bởi vì cuối cùng cô cũng ở bên cạnh An Lương.
Mặc dù cô ấy không thể tận hưởng An Lương cho riêng mình, nhưng Tống Thiến không xem trọng điều đó lắm, dù sao cô ấy cũng đã biết trước kết quả rồi mà?
Hơn nữa, Tống Thiến là người đến sau, cô chưa từng nghĩ đến việc chiếm hữu An Lương cho riêng mình, mà chỉ nghĩ ở bên An Lương đã là điều tuyệt vời nhất rồi.
Nghĩ đến đây, Tống Thiến không khỏi hôn lên má An Lương. Hóa ra cũng giống như hoàng tử hôn công chúa ngủ trong rừng, công chúa ngủ trong rừng hôn hoàng tử cũng có thể đánh thức hoàng tử.
An Lương mở mắt ra, anh ngáp trước, sau đó nói đùa: “Em đang làm gì thế?”
Tống Thiến đỏ mặt và lắp bắp trả lời: “Không... không... có gì...”
An Lương không tiếp tục trêu chọc Tống Thiến, anh thản nhiên hỏi: “Sao em dậy sớm vậy?”
Tống Thiến giả vờ thở dài đáp lại: “Em phải đi học. Đại sự An à, anh không đi học… chuyện này thực sự không sao chứ?”
“Đương nhiên không sao.” An Lương đáp.
Là một cựu sinh viên xuất sắc trong tương lai của Học viện kinh tế Thiên Phủ, Học viện kinh tế Thiên Phủ có lòng khoan dung rất cao đối với An Lương, chỉ cần An Lương không bỏ học, những vấn đề khác có thể thảo luận.
Chưa nói đến việc không lên lớp, thậm chí không đi thi, Học viện kinh tế Thiên Phủ còn phải tìm cách để An Lương vượt qua bài thi, thậm chí còn thiết lập là một người vừa có tư cách vừa có học lực tốt.
Ai bảo An Lương là cựu sinh viên xuất sắc của Học viện kinh tế Thiên Phủ trong tương lai? An Lương cũng đứng dậy cùng Tống Thiến.
Sau khi An Lương và Tống Thiến tắm rửa sạch sẽ, bọn họ cùng nhau đến phòng khách, Trần Tư Vũ trêu chọc trước: “Thiến Thiến, trước đó mình đâu có gạt cậu đâu, phải không?”
Tống Thiến đột nhiên phàn nàn: “Làm sao cậu dám nói cậu không lừa gạt mình?”
“Bây giờ cậu biết lợi hại rồi à?” Trần Tư Vũ hừ hừ.
Tống Thiến nhếch mép cười: “Mình biết rồi, vậy tối nay đến lượt mọi người đấy!”
Trần Tư Vũ hừ hừ vài tiếng: “Mình không sợ, mình có chị Uyển Hề và cả Sương Sương, sau này cậu cũng phải giúp mình!”
“Khụ, khụ!” An Lương ngăn Trần Tư Vũ tiếp tục nói thêm, chủ yếu là do năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” của An Lương cảm nhận được mối đe dọa từ khoảng không, như thể một thế lực vô danh nào đó đang chờ đợi.