Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 263 - Chương 4404 - Buổi Họp Thường Niên Bắt Đầu: Mới Vô Đã Rút Thăm?

Chương 4404 - Buổi họp thường niên bắt đầu: Mới vô đã rút thăm?
Chương 4404 - Buổi họp thường niên bắt đầu: Mới vô đã rút thăm?

An Lương thực sự là nhân vật chủ chốt của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.

Vì sự tồn tại của An Lương, câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh có thể được thành lập và những lợi ích do An Lương mang lại sẽ duy trì sự gắn kết của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh và ổn định hệ thống giá trị đóng góp của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.

Các thành viên ngoại vi của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh nhìn An Lương, nhưng họ không đến chào hỏi, bởi vì bọn họ làm gì có tư cách?

Gần nửa tiếng đồng hồ sau, tất cả các thành viên chính thức của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, cũng như các thành viên ngoại vi được mời tham gia buổi họp thường niên, đều đã có mặt.

Gần 8 giờ 50 phút, Triệu Hưng Quốc, Trương Hạo Vũ, Mộc Sâm và Chu Chí Cường đến Phương Phi Uyển. Bọn họ là bố mẹ của bốn thành viên danh dự của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, đi cùng với bọn họ còn có một số các bậc phụ huynh của các thành viên trong câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.

An Lương và Triệu Uyển Hề chủ động chào hỏi, An Lương chào Triệu Hưng Quốc trước, Triệu Hưng Quốc giới thiệu ba người còn lại với An Lương. Sau khi giới thiệu vài câu, An Lương đưa ra lời mời: “Các chú bước lên nói vài câu nhé?”

Người cốt cán đầu tiên – Mộc Sâm – mỉm cười lắc đâu: “Không cần. Hôm nay bọn chú chỉ tới đây tham gia cuộc vui với thân phận là bậc cha chú, bọn cháu muốn làm gì thì làm.”

Người cốt cán thứ hai – Trương Hạo Vũ – cũng tán thành: “Tiểu An, cháu và mọi người cứ làm theo như những buổi họp thường niên mọi năm, bọn chú chỉ qua đây xem một chút thôi.”

An Lương nhìn Triệu Hưng Quốc, chờ ý kiến của Triệu Hưng Quốc.

Triệu Hưng Quốc đồng ý: “Đừng nghĩ đến chuyện kéo cờ của chúng ta, thằng nhóc này. Mấy đứa muốn tổ chức buổi họp thường niên ra làm sao thì cứ làm thế đi.”

“Vâng, chú Triệu, mời các chú qua bên này.” An Lương làm một cử chỉ mời và dẫn Triệu Hưng Quốc cùng những người khác đến bàn ở hàng đầu. Khi Triệu Hưng Quốc và những người khác ngồi vào chỗ của họ, thời gian lúc đó đã là 8 giờ 55 phút. An Lương và Hồ Tiểu Ngư trao đổi vài ba câu, sau khi chắc chắn rằng tất cả các nhân viên đều có mặt, anh bước lên sân khấu

Trên sân khấu, An Lương cầm một chiếc micrô và gõ hai lần để kiểm tra xem micrô đã được bật bình thường chưa.

“Chào buổi sáng mọi người, tôi là An Lương, rất vui được gặp mọi người ở đây.” An Lương chào trước.

“Hôm nay là ngày tốt để câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh tổ chức buổi họp thường niên. Tôi tin rằng mọi người đều không muốn nghe tôi nói nhảm, vậy nên tôi sẽ cố gắng nói gắn ngọn.” An Lương nói đùa.

Hội trường phát ra những tiếng cười thân thiện.

An Lương nói tiếp: “Trước hết, chúng tôi muốn công bố phúc lợi đầu tiên của buổi họp thường niên. Trên bàn ăn có một tấm thẻ may mắn trước mặt mọi người. Mọi người có thể cào lớp bạc phủ lên tấm thẻ may mắn, sau đó sử dụng ứng dụng câu lạc bộ quét mã QR dưới lớp phủ, để nhận được một phần quà là điểm đóng góp câu lạc bộ.”

“Điểm đóng góp bên trong gói quà tặng là ngẫu nhiên, tối thiểu là 666 điểm, tối đa là 888,888 điểm! Trong đó, có ba vị trí là 888,888 điểm! Mọi người không cần phải lo lắng đến chuyện sẽ làm nhiễu xác suất trúng thưởng của mọi người.” An Lương nói đùa..

Bất kể là thành viên chính thức hay thành viên ngoại vi, hội trường lại một lần nữa vang lên tiếng cười, truyền thuyết về sự may mắn của Hồ Tiểu Ngư đã lan truyền khắp câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, thậm chí cả các thành viên ngoại vi.

Triệu Hưng Quốc hạ giọng nói đùa: “Anh Vân Trí à, vận may của con gái anh quả thực rất tốt!”

Bố của Hồ Tiểu Ngư, Hồ Vân Trí thở dài đáp lại: “Vận may của con gái anh mới tốt!”

Triệu Hưng Quốc hiểu ý của đối phương, ông ấy cũng mỉm cười.

Sau khi An Lương tuyên bố, Hồ Tiểu Ngư đã cào lớp phủ, sau đó quét mã QR bằng ứng dụng câu lạc bộ. Đến khi kết quả được hiển thị, cô ấy thực sự đã giành được 888,888 điểm đóng góp của câu lạc bộ.

Lâm Vân Tư và Diệp Chi Di đang ngồi cạnh Hồ Tiểu Ngư, nhìn thấy Hồ Tiểu Ngư đã giành được 888,888 điểm đóng góp, bọn họ đều ghen tị đến mức không thể phàn nàn được gì.

Lâm Vân Tư cũng cạo bỏ lớp phủ, sau đó quét mã QR bằng ứng dụng của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, cô ấy sử dụng tài khoản phụ do Lâm Nghị Lực mở.

Sau khi mã QR được nhận dạng, một cửa sổ xổ số bật lên và Lâm Vân Tư chỉ nhận được 8,888 điểm đóng góp. Diệp Chi Di thậm chí còn tệ hơn khi chỉ nhận được mức đóng góp thấp nhất là 666 điểm.

Hai người nhìn Hồ Tiểu Ngư, sau đó mỗi người nắm tay Hồ Tiểu Ngư. Hồ Tiểu Ngư nghi ngờ nhìn hai bên: “Hai cậu đang làm gì thế?”

“Mình muốn lấy chút vận may của cậu.” Diệp Chi Di trả lời.

Lâm Vân Tư tán thành: “Mình cũng muốn lấy một ít may mắn của cậu.”

“Tôi trúng rồi!” Mục Đông lớn tiếng nói, điện thoại di động màn hình hiển thị 888,888 điểm đóng góp. Người cốt cán đầu tiên, Mộc Sâm, liếc nhìn Mộc Đống, anh chàng này lập tức rụt cổ lại.

Chu Thành Lễ mím môi nói: “Không công bằng! Anh Đông à, tại sao anh lại trúng giải lớn, còn tôi chỉ lấy được phần thưởng an ủi là 666 điểm?”

Mộc Đống liếc nhìn màn hình điện thoại của Chu Thành Lễ, thực sự chỉ được giải khuyến khích 666 điểm. Vốn dĩ Mộc Đống còn tưởng câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh đã đặc biệt sắp xếp cho cậu ta phần thưởng này!

Dù sao gia tộc của Mộc Đống cũng thuộc tầng lớp thứ nhất ở Đế Đô. Bố của Mộc Đống cũng là ông lớn trong chính quyền, nên cậu ta có được một ít đặc quyền cũng đâu phải là vấn đề to tát?

Nhưng bây giờ xem ra chỉ toàn dựa vào may mắn?

Bởi vì gia tộc của Chu Thành Lễ cũng thuộc tầng lớp thứ nhất ở Đế Đô, bố của Chu Thành Lễ cũng là ông lớn thứ tư. Theo lý mà nói, cũng nên nhận được ưu đãi đặc biệt chứ nhỉ?

Bình Luận (0)
Comment