An Lương lấy điện thoại di động ra để kiểm tra dữ liệu nền, anh nói: “Chưa có ai đoạt giải nhất”
Những người rút thăm thứ tự phía sau Hồ Tiểu Ngư phút trước đang đau lòng, giờ đây đang hạnh phúc.
Bởi vì mọi người đều đồng ý rằng Hồ Tiểu Ngư sẽ giành được giải nhất trong hoạt động rút thăm, nhưng Hồ Tiểu Ngư lại không giành được chiến thắng, đây chẳng phải là cơ hội của bọn họ hay sao?
Chỉ có An Lương đoán được đáp án.
Bởi vì An Lương cũng tham gia rút thăm trong buổi họp thường niên năm nay, anh mặc định được xếp hạng cuối cùng, vì vậy có lẽ vận may của anh đã làm lu mờ vận may của Hồ Tiểu Ngư.
Khi kết quả rút thăm lần lượt xuất hiện, Tiền Tiểu Cương may mắn giành được giải ba và Vân Hải Dương giành được giải khuyến khích như thường lệ. Khi kết thúc rút thăm vị trí thứ 47, giải nhất vẫn còn trong tổng giải thưởng.
An Lương miễn cưỡng cầm micro và nói: “Tôi muốn giải thích trước, tôi thực sự không gian lận, tại sao mọi người lại đưa giải nhất cho tôi làm gì vậy?”
Mọi người đều cười, bọn họ không nghĩ rằng An Lương đang gian lận.
Bởi vì hệ thống giá trị đóng góp của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh được hỗ trợ bởi An Lương, và những mảnh Hoàng Kỳ ngàn năm là do An Lương sản xuất, vậy tại sao An Lương lại phải lấy nó về?
Đương nhiên, An Lương thực sự không thể lấy lại 8,888,888 điểm đóng góp câu lạc bộ của giải nhất, anh suy nghĩ trong hai giây rồi nói: “Thế này thì sao, tôi từ bỏ giải nhất, sau đó dựa theo quy tắc cũ của câu lạc bộ chúng ta, tung xúc xắc tại chỗ để rút giải nhất lần nữa!”
Hồ Tiểu Ngư là người đầu tiên tán thành: “Em ủng hộ!”
“Phản đối!”
“Làm ơn, không xúc xắc!”
“Không! Tôi sợ rằng tối nay giấc mơ của mình đều là những viên xúc xắc!*”
“Đừng nói có người lại mang theo xúc xắc nhé?”
“Bất cứ thứ gì trừ xúc xắc!”
Các chú bác ngồi bàn tròn ở giữa hàng đầu tiên nhìn bố của Hồ Tiểu Ngư, Hồ Vân Trí. Hồ Vân Trí bối rối đáp lại: “À thì… con bé Tiểu Ngư nhà chúng tôi hình như vận may khá tốt.”
Triệu Hưng Quốc là người biết rõ nhất các công việc của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, ông ấy thở dài nói: “Chúc mừng anh Hồ lại có được 1 mảnh Hoàng Kỳ ngàn năm!”
Mộc Sâm cũng đồng tình: “Chúc mừng anh Hồ!”
Trên sân khấu, An Lương lắc đầu từ chối sự phản đối của mọi người: “Ngoại trừ ném xúc xắc, tất cả mọi người không có kế hoạch công bằng tốt hơn, cho nên chúng ta chỉ có thể lựa chọn ném xúc xắc.”
“Hôm nay mọi người đều ở đây, chúng ta có thể để người khác ném xúc xắc, mọi người thấy ai là người thích hợp ném xúc xắc?” An Lương nói rằng có thể giao ứng cử viên ném xúc xắc cho người khác.
Mọi người suy nghĩ một hồi, rồi nhìn Vân Hải Dương.
Vân Hải Dương hỏi một cách khó hiểu: “Mọi người nhìn tôi làm gì?”
Vận may của Vân Hải Dương và vận may của Hồ Tiểu Ngư là hai thái cực.
Hồ Tiểu Ngư may mắn, nhưng Vân Hải Dương xui xẻo. Vì vậy, mọi người đều muốn để vận may của Vân Hải Dương chống lại vận may của Hồ Tiểu Ngư.
Lâm Nghị Lực nói trước: “An Lương, tôi đề nghị để Hải Dương ném xúc xắc.”
Diệp Tường Tự tán thành: “Tôi cũng ủng hộ việc Hải Dương ném xúc xắc.”
Các thành viên khác cũng tán thành.
“Mọi người ủng hộ quy tắc chẵn lẻ ay quy tắc sáu điểm?” An Lương tiếp tục hỏi.
Quy tắc chẵn lẻ và quy tắc sáu điểm là quy tắc cũ của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.
Cái gọi là quy tắc chẵn lẻ là sử dụng một con xúc xắc duy nhất, nếu con xúc xắc là số lẻ thì giữ số lẻ, nếu con xúc xắc là chẵn thì giữ số chẵn. Sau đó, những người còn lại tự động sắp xếp lại vị trí.
Đối với quy tắc sáu điểm, mọi người chọn các số từ 1 đến 6 làm số đại diện cho mình, nhưng có một giới hạn tối đa khi lựa chọn.
Lấy câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh làm ví dụ, nếu không tính An Lương, dựa trên 47 thành viên để tính, một con số đại diện duy nhất cùng lắm chỉ có thể cho phép một phần ba số thành viên lựa chọn.
Ví dụ: nếu Hồ Tiểu Ngư chọn số 3, tất cả các thành viên chọn số 3 chỉ có thể có tối đa 15 người và mỗi số đại diện cần được chọn bởi ít nhất một người.
Thứ tự lựa chọn này là ai đến trước thì thắng và giới hạn được đặt tự động bởi ứng dụng câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.
“Quy tắc sáu điểm!” Tiền Tiểu Cương là người đầu tiên nói.
Lý Tồn Viễn tán thành: “Quy tắc sáu điểm!”
“Quy tắc sáu điểm!” Bàng Chính Phong cũng lên tiếng ủng hộ.
Chu Vinh Hoa cũng chọn quy tắc sáu điểm.
Trên thực tế, không ai chọn quy tắc chẵn lẻ.
Bởi vì sức mạnh toán học của Tiền Tiểu Cương đã từng cho phép Hồ Tiểu Ngư kiếm được rất nhiều tiền, vì vậy mọi người đều học cách trở nên thông minh, để tỷ lệ thắng đơn lẻ của mỗi vòng ném xúc xắc giảm xuống và xác suất chiến thắng của Hồ Tiểu Ngư cũng sẽ giảm đi.
Nếu dựa theo quy tắc chẵn lẻ, xác suất thắng của Hồ Tiểu Vũ trong mỗi hiệp là 50%, điều này về cơ bản có nghĩa là Hồ Tiểu Ngữ nhất định phải giành được giải thưởng. Tuy nhiên, nếu chọn quy tắc sáu điểm, xác suất thắng của Hồ Tiểu Vũ trong mỗi hiệp giảm xuống còn 1/6, tức là tỷ lệ chiến thắng là 16,667%, tỷ lệ chiến thắng này đã giảm đi rất nhiều.
Sau một lượt tung xúc xắc, người chiến thắng cuối cùng vẫn không phải là Hồ Tiểu Ngư, người chiến thắng lần này là Chu Thành Lễ. Khi kết quả cuối cùng được công bố, Chu Thành Lễ ngạc nhiên chỉ vào mình và lớn tiếng hỏi: “Tôi thực sự đã trúng giải rồi sao?”
An Lương mỉm cười trả lời: “Đúng vậy!”
“Ha ha ha! Anh Hải Dương, em yêu anh chết đi được, anh thật lợi hại!” Chu Thành Lễ hoan hô.
Vân Hải Dương mỉm cười bất lực: “Hành phúc đều thuộc về mọi người, còn tôi chỉ trúng mỗi giải khuyến khích.”