Chu Thành Lễ nói một cách hào phóng: “Anh Hải Dương yên tâm, em sẽ chuyển phần lẻ trong 88,888 điểm đóng góp cho anh!”
“Cảm ơn ông chủ đã thưởng!” Vân Hải Dương lập tức cảm ơn.
Tại bàn của Hồ Tiểu Ngư, cô thở dài bất lực: “Mình ghét quy tắc sáu điểm, quý tắc này nhắm vào mình!”
Lâm Vân Tư mỉm cười trả lời: “Có vẻ như mọi người sẽ chọn quy tắc sáu điểm trong các hoạt động rút thăm trong tương lai.”
Thức ra trong quy tắc sáu điểm, vận may của Hồ Tiểu Ngư cũng rất tốt, nhưng không thể giành được chiến thắng chắc chắn.
“Khụ, khụ!” An Lương ho hai lần vào micrô, ra hiệu cho mọi người im lặng, và anh tuyên bố, “Tiếp theo là hoạt động phúc lợi cuối cùng của buổi họp thường niên năm nay. Dù là thành viên chính thức hay thành viên ngoại vi, mọi người đều có thể tham gia!”
“Sự kiện này là rút thăm trực tuyến, mỗi thành viên ngoại vi và thành viên chính thức đang có mặt tại đây đều có thể đăng ký. Có ba giải nhất, mỗi giải có 888,888 điểm đóng góp câu lạc bộ, giải khuyến khích có 200 điểm đóng góp. Hơn nữa, sau khi buổi họp thường niên kết thúc, mọi người có thể trực tiếp đổi nước uống Đông Thanh Tử và nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Loan. Mỗi người chỉ được đổi một lần”. An Lương giải thích.
Đây chính là một món quà thực sự từ câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh!
Hội trường Phương Phi Uyển.
Sau khi An Lương công bố hoạt động rút thăm cuối cùng, anh bước xuống từ sân khấu và đi về phía bàn của Triệu Hưng Quốc cùng những người khác. Bàn này quả thực có chừa lại một chỗ cho An Lương.
An Lương ngồi vào vị trí trung tâm, dù sao anh cũng là người trẻ nhất trong bàn này, và những người khác đều làm chức lớn trong chính quyền, nên An Lương ngồi ở vị trí này cũng là chuyện đương nhiên.
Sau khi An Lương ngồi xuống, Triệu Hưng Quốc chủ động nói: “Tiểu An, dự án taxi thông minh không người lái của cháu tên gì?”
An Lương lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa có tên, cháu định bảo Uyển Hề đặt tên.”
Khi An Lương vừa dứt lời, trong bàn đột nhiên vang lên tiếng cười sảng khoái, Mộc Sâm thở dài nói: “Thằng nhóc này, giỏi đấy!”
“Cảm ơn chú Mộc khen ngợi.” An Lương chủ động gọi đối phương là “chú” thay vì xưng hô địa vị của đối phương, đây là dấu hiệu của mối quan hệ thân thiết.
Triệu Hưng Quốc cố tình hỏi: “Tại sao cháu không tiến vào thị trường Mỹ?”
Triệu Hưng Quốc tiếp tục nói thêm: “Về mặt lý thuyết mà nói, nếu niêm yết cổ phiếu ở nước Mỹ, giá trị thị trường sẽ sớm vượt qua Didi Taxi. Tại sao cháu lại chọn niêm yết cổ phiếu ở Hạ Quốc?”
An Lương trả lời đơn giản: “Nếu niêm yết trên nước Mỹ, thế chẳng khác gì để nước Mỹ kiếm được tiền.”
“Quan hệ giữa chúng ta và nước Mỹ luôn không tốt, để nước Mỹ kiếm được tiền còn khó chịu hơn là bản thân cháu bị thua lỗ!” An Lương giả vờ đau đớn.
“Hơn nữa, ngay cả khi chúng ta niêm yết cổ phiếu ở Hạ Quốc, cháu không nghĩ rằng định giá sẽ giảm nhiều. Dù sao, quy mô thị trường chứng khoán trong nước của chúng ta đã dần tăng lên, định giá của các công ty nổi bật chắc chắn sẽ được các cổ đông công nhận.” An Lương nói thêm.
Ví dụ, ngành công nghiệp rượu công nghệ Mao Mao nổi tiếng có giá trị thị trường hơn nghìn ức tệ, nó vẫn đang tăng lên và không có điểm dừng.
“Quan trọng hơn, bọn cháu cũng muốn tạo ra đóng góp của riêng mình. Bọn cháu chọn niêm yết cổ phiếu ở Hạ Quốc, điều này cũng sẽ đóng một vai trò quan trọng trong sự ổn định của thị trường chứng khoán trong nước.” An Lương giải thích.
Đây vốn là sự cân nhắc của An Lương, đương nhiên anh không có ý định che giấu.
“Thằng nhóc này!” Triệu Hưng Quốc mỉm cười, “Đợi sau khi được phê duyệt, chú sẽ gọi cho cháu.”
“Cảm ơn chú Triệu.” An Lương trả lời, rồi hỏi, “Chú Triệu, sắp 11 giờ rồi, trưa nay các chú ăn ở đây luôn sao?”
Triệu Hưng Quốc nhìn Mộc Sâm.
Mộc Sâm gật đầu không chút do dự: “Nếu đã sắp 11 giờ, vậy thì sẵn tiện ăn ở đây xong rồi đi. Đúng lúc chú cũng có vài chuyện muốn hỏi An Lương.”
An Lương lập tức đáp: “Chú Mộc có chuyện gì cứ nói, cháu chắc chán biết thì thưa thốt, không biết dựa cột.”
Mộc Sâm mĩm cười trước câu trả lời của An Lương, nếu như ông ấy không tin An Lương thì mới là lạ đấy!
“Cháu có phát hiện tình hình gì liên quan đến OPEC không?” Mộc Sâm thản nhiên hỏi.
An Lương khẽ cau mày và gật đầu: “Cháu có nghe qua, hình như là nước Mỹ đang nhắm vào Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai.”
“Đúng vậy, nước Mỹ đang đang thúc đẩy thành lập OPEC, nhằm kiểm soát khai thác và buôn bán nguồn tài nguyên quặng lithium.” Mộc Sâm nhắc nhở.
An Lương thở dài: “Đó là lý do tại sao cháu ghét nước Mỹ!”
“Cháu có kế hoạch đối phó nào không?” Mộc Sâm ngập ngừng hỏi.
“Nếu chú Mộc lo lắng về sự phụ thuộc của chúng ta vào nguồn lithium, thì không cần thiết đâu.” An Lương đáp.
“Trước hết, pin Graphene của chúng ta dựa vào nguồn lithium, nhưng không phải tất cả nguồn lithium của chúng ta đều đến từ nước Úc.” An Lương giải thích.
“Thứ hai là bọn cháu có giải pháp thay thế cuối cùng.” An Lương nói thêm.
“Trữ lượng quặng lithium của đất nước chúng ta đứng thứ tư trên thế giới. Mặc dù tài nguyên quặng lithium của nước chúng ta hầu hết đều là lithium hồ muối, việc khai thác rất khó khăn và chi phí khai thác cao, nhưng những vấn đề này thực sự là vấn đề nhỏ đối với chúng ta.” An Lương mỉm cười trả lời.”
Chúng ta có công nghệ năng lượng hạt nhân thế hệ thứ tư và công nghệ robot Guardian. Nếu OPEC thực sự được thành lập và nhắm vào chúng ta, chúng ta sẽ phát triển mạnh mẽ dự án hồ muối lithium.” An Lương giải thích.
“Thực ra bọn cháu cũng đang làm ra kế hoạch dung hợp tài nguyên chung quanh quặng sắt, một khi nước Úc muốn tiếp tục tham gia làm trò về việc xuất nhập quặng sắt, bọn cháu không ngại khai thác quặng sắt trước, để nước Úc biết sự lợi hại của chúng ta!” An Lương tự tin nói.