Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 281 - Chương 4422 - Lễ Vật Chân Chính!

Chương 4422 - Lễ vật chân chính!
Chương 4422 - Lễ vật chân chính!

Mộc Sâm mỉm cười trả lời: “Nước Úc đã biết sự lợi hại của các cháu. Dù sao Công ty thương mại xuất nhập khẩu Vương Miện của bọn cháu đã quét sạch thị phần xuất khẩu rượu vang đỏ của nước Úc, ngành công nghiệp rượu ở đó vẫn đang biểu tình.”

An Lương mỉm cười trả lời: “Cảm ơn các chú đã ủng hộ!”

Công ty thương mại xuất nhập khẩu Vương Miện của An Lương có thể đè đầu cưỡi cổ nước Úc, thậm chí hủy bỏ toàn bộ rượu vang đỏ xuất khẩu từ nước Úc đến Hạ Quốc, đương nhiên có sự ủng hộ từ chính quyền Hạ Quốc.

Bằng không, làm sao có thể làm được đến bước đó?

“Cũng do cháu đã tự mình đấu tranh!” Mộc Sâm cảm thán.

Sự ủng hộ của chính quyền là sự ủng hộ của chính quyền, bản thân An Lương đủ mạnh để khiến nước Úc phải chịu tổn thất lớn. Nếu không, việc kinh doanh nhập khẩu rượu vang đỏ của nước Úc chỉ đơn giản là bị chặn, thị trường rượu vang của Hạ Quốc cũng sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.

An Lương đã khéo léo chuyển thị phần rượu vang đỏ xuất khẩu từ nước Úc sang Hạ Quốc qua Tây Ban Nha. Điều này không chỉ gây tổn thất lớn cho nước Úc mà còn khiến thị trường rượu vang đỏ của Hạ Quốc không bị ảnh hưởng, đồng thời còn kéo gần mối quan hệ với hoàng gia Tây Ban Nha.

Đây đúng là một mũi tên bắn trúng bốn con chim!

Sau bữa trưa, An Lương đích thân đưa Triệu Hưng Quốc và Mộc Sâm đến bến đậu hàng không của khách sạn quốc gia.

Tại bến đậu hàng không của khách sạn quốc gia, An Lương đi cùng Mộc Sâm lên chiếc mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi có kính chắn gió làm bằng gốm sứ nhôm ALON trong suốt, sau đó lấy một túi giấy kraft từ tay Tần Thiên Tường đưa cho Mộc Sâm.

“Chú Mộc, cảm ơn chú đã bỏ thời gian tới tham gia buổi họp thường niên của bọn cháu, đây là tấm lòng của bọn cháu.” An Lương lịch sự giải thích.

Mộc Sâm đón nhận.

“Nếu đây là tấm lòng, vậy thì chú xin nhận. An Lương à, chú chấm cháu rồi đấy, sau này tiếp tục cố gắng lên nhé!” Mộc Sâm động viên.

“Cảm ơn chú Mộc, cháu sẽ cố gắng!” An Lương trả lời với giọng khẳng định.

Mộc Sâm không nói gì nữa, ông ấy chỉ vỗ nhẹ vào cánh tay của An Lương, sau đó bước lên chiếc mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi có kính chắn gió làm bằng gốm sứ nhôm ALON trong suốt và rời đi.

An Lương lại tiễn tiếp một người chủ chốt trong chính quyền, đồng thời cũng gửi tặng kèm tấm lòng của mình.

Trên bầu trời, trong hàng ghế của mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi, Mộc Sâm mở hộp giấy kraft ra. Trong hộp giấy kraft là 1 mảnh Hoàng Kỳ ngàn năm, 12 chai nước uống Đông Thanh Tử, 10 lon nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Loan và 10 miếng mặt nạ dưỡng da tinh chất hoa đào.

Mộc Sâm cầm mảnh Hoàng Kỳ ngàn năm lên, trong lòng không khỏi thầm thở dài, An Lương làm việc quá hiệu quả. Hồ Vân Chi cũng đang kiểm tra quà lưu niệm của mình trong mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi, ngoại trừ việc không có Hoàng Kỳ ngàn năm trong món quà lưu niệm ra, mọi thứ khác đều giống như của Mộc Sâm.

Trên thực tế, chỉ có bốn gia tộc thuộc tầng lớp thứ nhất trong giới Đế Đô là có mảnh Hoàng Kỳ ngàn năm làm quà lưu niệm, còn của những người khác đều là 12 chai nước uống Đông Thanh Tử, 10 lon nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Loan và 10 miếng mặt nạ dưỡng da tinh chất hoa đào.

Khi An Lương quay trở lại hội trường Phương Phi Uyển, bầu không khí ở hiện trường náo nhiệt hơn rất nhiều. Vừa rồi các ông lớn của chính quyền có mặt tại hiện trường, mọi người đều có chút kiềm chế.

Bây giờ các ông lớn của chính quyền đã rời đi, mọi người đã bắt đầu phấn khích, chẳng hạn như tiếng vỗ tay đấu rượu các kiểu vang lên trong hội trường.

Sau khi An Lương trở lại, Lý Tồn Viễn lập tức chào đón, cậu ta nhanh chóng nói: “An Lương, giúp chúng tôi với, chúng tôi đã bị bao vây, những người này uống bia thật là giỏi!”

An Lương cũng không từ chối: “Uống bia sao? Đi, đi, đi, tôi sẽ dạy cho bọn họ biết khiêm tốn!”

Có thêm An Lương, bầu không khí trở nên sôi nổi hơn.

Chu Thành Lễ cũng nâng ly bia lên: “An Lương, em cũng muốn nâng cốc chúc anh, hôm nay đoạt giải nhất, em rất vui!”

An Lương thản nhiên hỏi: “Em trai đã trưởng thành?”

Chu Thành Lễ trả lời với giọng khẳng định: “Vừa đến tuổi!”

“Thật sao? Anh không tin!” An Lương trêu chọc, “Hôm nay phá lệ một lần, nhưng lần sau không được như vậy. Còn nhỏ thì uống ít bia thôi, như vậy mới khỏe mạnh!”

Chu Thành Lễ sinh năm 2004. Nói chính xác thì cậu ta mới 17 tuổi, chưa tròn 18 tuổi.

Chu Thành Lễ nhanh chóng trả lời: “An Lương yên tâm đi, vừa nãy thứ em uống là nước trái cây. Vì để cảm ơn tổng giám đốc An Lương nên em mới uống một ly bia.”

“Được, vậy chúng ta cụng một ly!” An Lương cụng ly với Chu Thành Lễ.

Chu Thành Lễ trực tiếp uống cạn.

An Lương tự nhiên thấy nhàm chán, anh đặt cốc xuống nói: “Vừa rồi em nói muốn cho Hải Dương điểm đóng góp, anh thấy em bị Hải Dương lừa rồi. Hải Dương không hề thiếu điểm đóng góp, cậu ta có ít nhất cũng gần 200 vạn điểm đóng góp đấy!”

“Hả?” Chu Thành Lễ đã sửng sốt trong giây lát.

Tiền Tiểu Cương cũng đồng tình: “Có phải em quên anh Hải Dương là thành viên sáng lập của câu lạc bộ không vậy, làm sao mà cậu ta lại thiếu điểm đóng góp được chứ?”

Chu Thành Lễ bất lực nhìn Vân Hải Dương: “Anh Hải Dương, anh... anh có thể trả lại tiền đóng góp cho em không?”

Vân Hải Dương nâng ly giả vờ say: “Uống... uống... chúng ta uống tiếp đi.”

Nhìn thấy Vân Hải Dương đang giả vờ say, An Lương biết Vân Hải Dương sẽ không trả lại điểm đóng góp, vì vậy An Lương vỗ vào cánh tay của Chu Thành Lễ để bày tỏ sự an ủi.

Lý Tồn Viễn cũng vỗ cánh tay của Chu Thành Lễ: “Sau này em nên bám lấy anh Hải Dương và nhờ anh ta hỗ trợ em xử lý mạng lưới sạc pin natri-ion.”

Chu Thành Lễ gật đầu liên tục: “Ý hay đấy!”

Bình Luận (0)
Comment