An Lương cùng mọi người uống liên tiếp mấy ly, sau đó tạm thời đặt ly xuống, đi đến bên cạnh Triệu Uyển Hề, chào hỏi mọi người trước ,rồi nói: “Uyển Hề, vừa hay em cùng mọi người đều ở đây, mọi người hãy nghĩ ra cái tên cho dự án taxi thông minh không người lái đi. Ngày mốt chúng ta sẽ đăng ký công ty tương ứng, sau đó bắt đầu xúc tiến các hạng mục liên quan.”
Triệu Uyển Hề nói với giọng quan tâm: “Anh uống ít thôi.”
“Ừ, anh biết rồi.” An Lương đáp.
Theo như địa vị của An Lương, thực ra cũng không có nhiều người cụng ly, mọi người đều khách sáo qua chào hỏi, sau đó cạn ly với nhau, An Lương tùy tiện nhấp một ngụm.
Gần 4 giờ chiều, An Lương có dấu hiệu say xỉn, cuối cùng Triệu Uyển Hề đỡ An Lương rời đi, hai người cùng nhau trở về khu biệt thự. An Lương phàn nàn: “Đám người này uống ghê thật đấy!”
Triệu Uyển Hề trợn mắt nhìn An Lương: “Chẳng phải bởi vì anh không từ chối sao?”
“Mọi người đều là thành viên của câu lạc bộ chúng ta, đặc biệt là những thành viên ngoại vi này, không dễ gì mới có dịp đến đây.” An Lương mỉm cười trả lời, “Hơn nữa, anh chỉ uống có một ngụm mà thôi, chỉ do bọn họ quá nhiều người!”
Thành viên ngoại vi tổng cộng có 580 người, cho dù An Lương chỉ muốn uống một ngụm, nhưng khi số lượng người quá đông, tổng số cũng khá lớn.
“Nhân tiện, Uyển Hề, em đã chọn tên cho dự án taxi thông minh không người lái chưa?” An Lương hỏi.
Triệu Uyển Hề trả lời: “Mọi người đã nghĩ ra ba cái tên.”
“Cách đầu tiên là đơn giản và dễ hiểu nhất, chỉ cần gọi là [Taxi thông minh].” Triệu Uyển Hề nói ra cái tên dự phòng đầu tiên, “Cái tên này đơn giản rõ ràng, mọi người hiểu ngay ý nghĩa của nó chỉ trong nháy mắt.”
Tên đơn giản và rõ ràng này vừa phong tục nhưng cũng sang trọng, nó có nhiều lợi thế hơn trong việc quảng bá, vì vậy có thể được sử dụng như một lựa chọn dự phòng.
“Tên dự phòng thứ hai là [Chuyến đi Tương Lai Mơ Ước], theo tên “Ước Mơ Tương Lai” của chúng ta, có nghĩa là cách du hành tương lai trong giấc mơ.” Triệu Uyển Hề cho biết tên dự phòng thứ hai.
Tên dự phòng này cũng hay, nó không chỉ tiết lộ nguồn gốc kỹ thuật của dự án taxi thông minh không người lái mà còn có không gian để kể chuyện.
“Cuối cùng là cái tên [Thắng Hành], tên gọi đầy đủ của nó là “Thắng Xuân: Chuyến đi thông minh”. Trong đó, “Thắng Xuân” có nghĩa là hoa Thắng Xuân và ngôn ngữ hoa đại diện cho “hòa bình và an toàn”, đây là lời chúc tốt đẹp nhất của em dành cho dự án taxi thông minh không người lái.” Triệu Uyển Hề giải thích.
“Chuyến đi thông minhlà cách giải thích tốt nhất cho dự án taxi thông minh không người lái. Xét cho cùng, tính năng lớn nhất của dự án này là giải pháp chuyến đi thông minh.” Triệu Uyển Hề nói thêm.
“Sự kết hợp của cả hai là [Thắng Hành], đồng thời nó có nghĩa là [Chuyến đi chiến thắng].” Triệu Uyển Hề nói thêm.
Sau khi Triệu Uyển Hề nói xong ba cái tên dự phòng, cô nhìn An Lương: “Anh thích cái tên nào?”
An Lương mỉm cười trả lời: “Anh chọn cái thứ ba.”
“Vì sao?” Triệu Uyển Hề hỏi ngược lại.
“Bởi vì cái thứ ba là cái tên mà em đã nghĩ ra, phải không?” An Lương hỏi.
Triệu Uyển Hề mỉm cười: “Làm thế nào mà anh đoán được điều đó?”
“Dựa vào cảm giác.” An Lương đáp.
Thực ra An Lương đã thêm thắt một chút phân tích của riêng mình, cái tên [Taxi thông minh] đầu tiên quá đơn giản, không thể nào là cái tên do Triệu Uyển Hề đề xuất.
Mặc dù cái tên thứ hai rất hay, nhưng trước đó An Lương đã nói rằng anh muốn tách dự án taxi thông minh không người lái và niêm yết nó trên ChiNext, điều đó có nghĩa là An Lương không muốn thực hiện dự án taxi thông minh không người lái dính líu quá nhiều đến Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai.
Triệu Uyển Hề chắc chắn phải hiểu điều này!
Vì vậy, tên thứ hai cũng không có khả năng là tên do Triệu Uyển Hề đề xuất. Chỉ có cái cuôi cùng là có ý nghĩa nhất, phù hợp với tính cách thông minh của Triệu Uyển Hề. Một nụ cười xuất hiện trong mắt Triệu Uyển Hề.
An Lương mỉm cười hỏi: “Anh đoán đúng không?”
Triệu Uyển Hề khẽ khịt mũi:
“Đó là một cái tên hay!” An Lương vỗ tay khen ngợi.
Triệu Uyển Hề hơi xấu hổ, cô chuyển chủ đề: “Khi nào chúng ta sẽ đăng ký dự án taxi thông minh không người lái?”
“Ngày mài là chủ nhật nên sẽ không ai làm việc, chúng ta sẽ đăng ký vào ngày mốt thứ hai, chuyện này giao cho Tiểu Ngư giải quyết.” An Lương thản nhiên nói.
Triệu Uyển Hề lắc đầu: “Em sẽ giải quyết nó”
“Em có thời gian rảnh không?” An Lương hỏi ngược lại.
Triệu Uyển Hề trả lời với giọng khẳng định: “Đương nhiên là em có thời gian, thứ hai em không cần đi học. Đợi sau khi đăng ký xong em sẽ về nhà và báo cáo với bố, tranh thủ nhanh chóng thông qua chính quyền duyệt tiến cử đăng ký vào Ban Đổi mới Khoa học và Công nghệ.”
“Anh nghĩ khi nào là lúc thích hợp để chúng ta niêm yết?” Triệu Uyển Hề hỏi thêm.
An Lương ngẫm nghĩ một hồi, rồi đáp lại: “Anh ước tính sẽ mất vài ngày để chính quyền hoàn thành quá trình xem xét. Kể cả có sự quan tâm của chú Triệu, nhưng cũng phải cần vài ngày mới xong. Chúng ta sẽ nhân vài ngày đó để quảng bá công ty [Thắng Hành] của chúng ta.”
“Ví dụ như ngày mai tổ chức họp báo trước, em cảm thấy thế nào?” An Lương hỏi ý kiến của Triệu Uyển Hề.
Triệu Uyển Hề tò mò hỏi: “Nếu chúng ta mở cuộc họp báo, chúng ta công bố nội dung gì?”
“Đầu tiên, tất nhiên là thông tin sản phẩm của taxi thông minh không người lái!” Trong khi giải thích, An Lương lấy những bức ảnh có liên quan từ điện thoại di động của mình và đưa chúng cho Triệu Uyển Hề.
Triệu Uyển Hề kiểm tra vẻ ngoài của chiếc taxi thông minh không người lái, cô ấy hỏi: “Còn các thông số tương ứng thì sao?”
An Lương tiện tay vuốt điện thoại: “Đây, thông số của chúng ta làm sao có thể thua?”