An Lương đi tham quan một vòng gian đồ ăn nhẹ ở lầu hai rồi mới đi ra sân sau.
Sân sau từng là mặt xi măng cứng đơ, chỉ được dùng làm bãi đậu xe.
An Lương yêu cầu cải tạo nó thành một khu vườn.
Sân sau rộng 120 mét vuông được quy hoạch lại, lớp xi măng cứng đơ bị dỡ bỏ, công ty lắp đặt lại một lần nữa tiến hành thiết kế tỉ mỉ.
Khi An Lương trở lại vườn hoa, vẻ mặt cậu ta hơi kinh ngạc!
Bởi vì trong tưởng tượng của cậu ta, chỉ cần gieo vào sân các loại hoa cỏ là được, kết quả công ty lắp đặt lại tự ý làm ra một hành lang viền tròn theo phong cách châu u, cảnh quan vừa có hoa cỏ vừa có nước chảy.
“Tổng giám đốc An, ngạc nhiên sao?” Phùng Kiệt hỏi.
“Sao lại thế này?” An Lương hỏi ngược lại: “Như này không phải là xây dựng trái phép à?”
“Không phải!” Phùng Kiệt khẳng định: “Chúng ta và công ty lắp đặt đã tiến hành thảo luận tư vấn, hành lang viền tròn theo phong cách châu u này chỉ là thiết kế cảnh quan mà thôi, không có bất kỳ ứng dụng thực tế nào, cho nên không phải là xây trái phép, mà chỉ là phong cảnh sân sau.”
Thì ra lại có thể như vậy!
An Lương tỏ vẻ kinh ngạc!
Với thiết kế như này, hậu hoa viên của Vũ Nguyệt trở thành một địa điểm chụp ảnh lý tưởng, hơn nữa với vị thế cao cấp của Vũ Nguyệt, chẳng lẽ các em gái ở các trường đại học gần đó lại không đến thưởng thức những món ăn tinh tế ngon miệng, sau đó ra vườn hoa phía sau chụp vài bức ảnh?
An Lương đi tham quan một vòng Vũ Nguyệt xong thì trở về Học viện Kinh tế Thiên Phủ, lúc về đến trường vừa vặn vào giờ cơm trưa.
Chẳng qua là quán ăn ở Vũ Nguyệt chưa đi vào hoạt động, nếu không An Lương đã được nếm thử đồ ăn nhẹ ở Vũ Nguyệt rồi.
Học viện Kinh tế Thiên Phủ, khu vực căng tin số 2.
An Lương ngồi ở một góc khuất, một mình cậu ta gọi ba món mặn một món rau và một bát canh, sau đó lên Wechat gửi tin nhắn cho Bạch Nguyệt.
‘An Lương: Căng tin số 2, góc khuất, mau tới.’
‘Bạch Nguyệt: ?’
‘An Lương: Ăn cùng đi.’
‘Bạch Nguyệt: Còn ba phút nữa mới hết tiết.’
‘An Lương: Mình ăn trước, cậu đến nhanh.’
An Lương không định chờ Bạch Nguyệt, cậu ta bắt đầu ăn một mình, dù sao hai, ba phút chính là vấn đề đấy, lại thêm thời gian từ lớp học đi đến nhà ăn, tổng cộng cũng gần đến mười phút.
Quả nhiên, đến phút thứ tám Bạch Nguyệt đã đi đến căng tin số 2, An Lương thấy cô ấy thở hổn hển, hình như là chạy tới?
“Ngồi đi, ăn cơm với mình.” An Lương chào hỏi.
Bạch Nguyệt chính là hình mẫu lầm lì điển hình.
Con người này không thích nói chuyện!
An Lương thuận tiện kiểm tra thông tin của Bạch Nguyệt, cậu ta lập tức phát hiện ra có vấn đề, thuộc tính của Bạch Nguyệt đã thay đổi?
Bạch Nguyệt:
Tuổi: 18
Chiều cao: 155
Cân nặng: 40 kg
Giá trị nhan sắc: 76
Dáng người: 62
Đặc thù: 82
Thiện cảm: 79
Cân nặng của Bạch Nguyệt tăng lên một chút, từ 39 kg tăng lên 40 kg, xem ra gần đây em gái lầm lì này ăn nhiều hơn?
Bởi vì tăng cân nên tình trạng cơ thể cũng chuyển biến tốt lên, ban đầu sắc mặt hơi trắng xám, bây giờ mới trông thấy chút hồng hào, giá trị nhan sắc từ 74 điểm tăng lên 76 điểm.
Cũng bởi vì cân nặng tăng lên nên dáng người từ 59 điểm nâng lên thành 62 điểm, tuy rằng mắt thường không nhìn thấy sự thay đổi, nhưng mà máy quét quan hệ giao tiếp lại tăng điểm, số liệu không biết gạt người.
Đặc thù theo đó cũng tăng lên, từ đường viền giới hạn 80 điểm đi đến 82 điểm.
Mấu chốt nhất chính là mức độ thiện cảm tăng lên quá mức!
Ban đầu mức độ thiện cảm của Bạch Nguyệt chỉ là 62 điểm, nhưng bây giờ đã tăng tới 79 điểm?
Quan hệ giao tiếp này cũng không có khả năng!
Chẳng lẽ mức độ thiện cảm của Bạch Nguyệt đối với cậu ta đã tăng một bậc?
Trên thực tế thì đúng như vậy thật!
Bởi vì sự quan tâm chăm sóc của An Lương, Bạch Nguyệt lại cất giấu trong lòng chút ảo tưởng.
Cô đúng là cô bé Lọ Lem, nhưng cô cũng muốn được đi giày thủy tinh.
An Lương vừa ăn cơm vừa hỏi: “Tay thế nào rồi?”
Bạch Nguyệt gật đầu, sau đó giơ tay phải lên như để chứng minh đã gần khỏi hết.
“Chờ lát nữa mình dẫn cậu đi bệnh viện kiểm tra lại.” An Lương nói.
Bạch Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn An Lương, cô lắc đầu từ chối, hiển nhiên là không muốn đi bệnh viện.
Đối với Bạch Nguyệt, đi bệnh viện kiểm tra là quá xa xỉ.
An Lương nhìn Bạch Nguyệt vẫn ăn cơm bằng tay trái như cũ, nhưng lần này động tác của cô trôi chảy hơn rất nhiều, xem ra đã quen dùng tay trái ăn cơm rồi?
Ôi!
Em gái lầm lì này quật cường ghê!
Nhưng có phải bởi vì đối phương quật cường như vậy nên An Lương mới giúp đỡ cô ấy?
Nếu như đối phương ỷ vào bản thân đáng thương rồi bám lấy An Lương dai như cao da chó để cầu xin giúp đỡ, An Lương trái lại sẽ không bao giờ giúp đỡ.
Đây chính là tâm lý phản nghịch mà mọi người hay nói?
“Yên tầm, lần này đi bệnh viện kiểm tra không mất tiền, sau này cậu đã là nhân viên ở Vũ Nguyệt, Vũ Nguyệt sẽ mua bảo hiểm cho tất cả nhân viên trong hệ thống, đi bệnh viện có thể dùng thẻ bảo hiểm chi trả.” An Lương nói.
Đây đương nhiên là nói dối!
Bạch Nguyệt vừa chưa nhận việc, lại còn là nhân viên bán thời gian, mua bảo hiểm khám chữa bệnh?
Bạch Nguyệt nhìn An Lương với vẻ mặt nghi hoặc.
“Mình đâu có lừa cậu, chờ đến khi tay cậu khỏi hẳn thì vào làm việc ở Vũ Nguyệt, chủ yếu là giám sát công tác thu ngân, đây là công việc rất quan trọng, cậu phải hỗ trợ khách hàng trả tiền, đồng thời còn phải giám sát khách hàng nào còn chưa trả tiền.” An Lương nhắc nhở.
Bạch Nguyệt lầm lì gật đầu, có phải là đã tán thành với lời giải thích của An Lương không?
Chương 492: Tình yêu cũng phải vứtĐời sống ở Học viện Kinh tế Thiên Phủ vừa nhạt nhẽo vừa khô khan, đặc biệt dưới ngòi bút của Lương ca lại càng thêm vô vị. Đợi đến thứ sáu, An Lương phát hiện đặc tính của Bạch Nguyệt lại thay đổi thêm lần nữa.
Trong đó giá trị nhan sắc tăng lên 1 điểm, vóc dáng tăng lên 1 điểm, đặc thù lại tăng lên những 2 điểm.
Có sự thay đổi như vậy là do hàng ngày An Lương dẫn Bạch Nguyệt đi ăn, cho dù chỉ là ăn ở căng tin số 2 mà thôi.
An Lương lấy làm bối rối, mức độ hồi phục sức khỏe của Bạch Nguyệt chậm quá nhỉ?
Buổi trưa, An Lương gửi tin nhắn vào nhóm lớp.
‘An Lương: @Bạch Tinh Tinh, lớp trưởng đại nhân, địa điểm liên hoan tối nay đã chọn được chưa?’
‘Bạch Tinh Tinh: Nhà hàng lẩu Ngon Lại Tới: 3 phiếu, nhà hàng Táo Vương Trung: 4 phiếu, nhà hàng buffet Tứ Hải: 33 phiếu.’
‘Bạch Tinh Tinh: @An Lương, hiện tại chỉ còn có mỗi mình thủ quỹ là cậu chưa bỏ phiếu.’
Vụ bỏ phiếu này, An Lương bỏ hay không thì có khác biệt gì chứ?
'Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Sắp kết thúc học kì, làm sao có thể tổ chức một bữa liên hoan vui vẻ?'
'Phần thưởng: Căn cứ vào mức độ vui vẻ của các bạn học để tính thưởng.'
Quá đỉnh!
Đúng là cuộc sống nơi đâu cũng có bất ngờ!
‘An Lương: Thành viên ở bên ngoài thì sao?’
Cái gọi là thành viên bên ngoài chính là bạn trai hoặc bạn gái đến từ lớp khác.
‘Bạch Tinh Tinh: Không có ai cả.’
‘An Lương: ???’
Xin hỏi các bạn cùng lớp đều là đều là phế vật trong tình yêu thì phải làm sao?
Trước tiên phải loại trừ Lữ Văn Sơn!
Tên này là được làm mối từ trước!
‘Trần Nhạc: Thủ quỹ lão đại, cậu hiểu mà, tôi là Chí Tôn Bảo, người yêu tôi cũng cùng lớp, cho nên không tính.’
‘An Lương: Chém gió!’
‘Trần Nhạc: Meme “Oan ức”.’
‘Trầm Thế Trung: Cậu oan ức cái mông, mỗi lần mượn rượu tỏ tình cậu đều giả bộ bị say, cậu còn mặt mũi mà oan với chả ức?’
‘Trần Nhạc: Xin thân sĩ đại lão đừng nói nữa, tôi hèn đấy, tôi tự nhân tôi hèn mà!’
‘An Lương: @Bạch Tinh Tinh: Lớp trưởng đại nhân nói thế nào?’
‘Bạch Tinh Tinh: Tôi nói bằng miệng!’
‘Lữ Văn Sơn: Nhân danh là người duy nhất trong lớp đã thoát kiếp FA, tôi cần phải phổ cập cho các cậu, như thế nào mới có thể “in relationship”.’
‘Mã Long: Lời lão đại nói cần phải ghi nhớ!’
‘Trần Nhạc: Yêu mấy em gái cấp 3 thì cút!’
‘Đinh Thải Vân: Yêu mấy em gái cấp 3 thì cút!’
‘Ngụy Lệ Duyệt: Yêu mấy em gái cấp 3 thì cút!’
‘An Lương: Văn Sơn, bây giờ cậu đã biết bản thân sai chỗ nào chưa?'
‘Lữ Văn Sơn: Không không không, tôi không sai, là thế giới sai!’
‘An Lương: Sao cậu lại ngu xuẩn như vậy? Anh em đâu, tối nay tiễn Văn Sơn lên đường!’
‘Trầm Thế Trung: Đã rõ!’
‘Trần Nhạc: Nghe theo thủ quỹ đại nhân sắp xếp!’
‘Mã Long: Tôi muốn đi cùng với Văn Sơn, bạn cùng bàn với bạn gái Văn Sơn xinh lắm.’
‘An Lương: ???’
‘Trầm Thế Trung: ???’
‘Trần Nhạc: Hả?’
‘Bạch Tinh Tinh: Cuối cùng cũng đã lộ bản chất biến thái!’
‘An Lương: @Mã Long, tôi thấy tư tưởng của cậu có vấn đề, đang ở trên giảng đường thì tình yêu cũng vứt, hiểu không?’
‘Trầm Thời Trung: Mặc niệm!’
‘Trần Nhạc: -1 Đối thủ cạnh tranh!’
‘An Lương: @All: Sáu giờ tối nay, nhà hàng buffet Tứ Hải đường Nam Phong 3, lát nữa tôi sẽ đặt chỗ ngồi, mọi người tập trung đến là được.’
‘An Lương: Hoạt động lần này do Vũ Nguyệt đường Nam Phong 3 tài trợ.’
‘An Lương: Đừng hỏi nhiều, tiệm của tôi!’
‘An Lương: Đợi lát nữa tiện đường sẽ chụp ảnh, đăng lên vòng bạn bè thì nhớ nhắc đến người tài trợ là tiệm của tôi đấy.’
‘An Lương: @Vạn Vân Phi, xin hỏi phụ đạo viên có bạn gái không, nếu có thì hoan nghênh cả hai cùng đến.’
‘Vạn Vân Phi: ...’
‘Trầm Thế Trung: Dường như tôi cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của phụ đạo viên.’
‘Vạn Vân Phi: ...’
An Lương và Vạn Vân Phi đã thân với nhau, thỉnh thoảng đùa vui một chút không ảnh hưởng đến tình cảm hai bên.
An Lương lên nhóm Wechat của lớp luyên thuyên một hồi thì nhắn tin cho Phùng Kiệt, bảo anh ta đặt trước chỗ ở nhà hàng buffet Hải Nam.
Chạng vạng lúc 5 giờ 30.
Học viện Kinh tế Thiên Phủ, sinh viên lớp Tài chính 3 khóa 2019 đang tụ tập.
Bạch Tinh Tinh đang kiểm tra sĩ số, cô lớp trưởng này vô cùng tận tụy với công việc.
Nếu như cho An Lương làm lớp trưởng?
Có lẽ chính là xếp làm hai hàng ở trước cửa nhà hàng buffet Hải Nam, để các bạn ai đến rồi thì tự quét mã số điểm danh?
Lúc lớp Tài chính 3 đã tập trung ở trước cửa, một nam sinh đi đến dò hỏi: “Lưu Cường, lớp cậu lại làm gì thế?”
Lưu Cường biết đối phương, cậu ta là ủy viên đời sống lớp Tài chính 1- Uông Văn, cậu ta cười xấu xa: “Cậu sẽ không muốn biết đâu.”
“Ách, xảy ra chuyện gì thế?” Uông Văn hơi ngây ra hỏi.
Lưu Cường lại tiếp tục cười xấu xa: “Ủy viên đời sống lớp bọn tôi dẫn cả đám đi ăn buffet Tứ Hải, cậu là ủy viên đời sống lớp bên cạnh cũng nên tìm hiểu chút chứ?”
“...” Uông Văn thật sự hết chỗ nói, cậu ta quả thật không muốn biết câu trả lời.
Sau đó sẽ càng ngày có càng nhiều bạn học dò hỏi, lớp Tài chính 3 làm bữa liên hoan lớp sẽ được đưa lên bảng tin của nhà trường, lúc đó sẽ có bao người vừa ao ước vừa ghen tỵ.
Đặc biệt là những tân sinh viên hai lớp Tài Chính còn lại, tại sao bọn họ lại không vào lớp số 3 cơ chứ?
Một lớp kém mà lại có khác biệt lớn như vậy sao?
“Ủy viên đời sống, lớp chúng ta tập trung đủ người rồi, bây giờ xuất phát chưa?” Bạch Tinh Tinh dò hỏi.
“Đi đi đi, mau xuất phát, nếu không đi nhanh không khéo ủy viên đời sống của hai lớp kia lại tìm đến tôi choảng nhau mất.” An Lương tự giễu nói.
Cho dù là choảng nhau thì cũng nên tìm hiểu xem An Lương giỏi nhất là môn kick boxing đấy!
Chương 493: Tình cờ gặp gỡ, trêu đùa lẫn nhauSinh viên lớp Tài chính 3 khóa 2019 rồng rắn kéo về đường Nam Phong Tam.
An Lương và phụ đạo viên Vạn Vân Phi đi trước, hai người tán gẫu, đợi đến khi cả lớp đi đến Vũ Nguyệt rồi, An Lương giới thiệu: “Đây chính là Vũ Nguyệt, tôi nghĩ có người đã nghe qua rồi nhỉ?”
Đám bạn học bàn tán ầm ĩ, bọn họ không chỉ nghe qua rồi đâu, mà thậm chí còn nghe được một số thông tin “tuyệt mật” nữa cơ.
Ví dụ như siêu thị cao cấp này là An Lương mở cho Bạch Nguyệt.
Còn vì sao An Lương lại quan tâm Bạch Nguyệt như vậy?
Một đồn mười, mười đồn một trăm, tam sao thất bản ra đời!
Phiên bản được nhiều người biết đến nhiều nhất là An Lương thấy Bạch Nguyệt đáng thương, do đó mới không ngừng hỗ trợ Bạch Nguyệt.
Thật lòng mà nói, ban đầu đúng là vì nguyên nhân này thật.
Sau đó An Lương bị sự kiên trì và độc lập của Bạch Nguyệt hấp dẫn, nên mới quyết định tiếp tục hỗ trợ Bạch Nguyệt.
Nhà hàng Tứ Hải chuyên buffet hải sản, bữa trưa là 128 tệ một người, bữa tối là 168 tệ một người, đây là một mức giá khá là đắt đỏ trên tuyến đường Nam Phong 3.
Lớp Tài chính 3 tổng cộng có 41 người, lại thêm Vạn Vân Phi là thành 42 người, tổng thiệt hại 7056 tệ, An Lương không thèm dùng bất kỳ ưu đãi giảm giá nào.
Giảm giá ư?
Đây mới có nhiêu tiền chứ!
Lương ca đang chờ hệ thống hoàn lại tiền đây!
Ông chủ nhà hàng Tứ Hải tên là Đỗ Hữu Dân, ông ta tự mình đến đây mời rượu, nhưng An Lương chỉ nâng cốc nước ngọt, đối phương cũng không khó chịu, cho dù là rượu hay nước ngọt, đã đến nhà hàng Tứ Hải thì đều là khách hàng, mà khách hàng chính là thượng đế mà!
“Lương ca, ăn tôm nào!” Lữ Văn Sơn bê 10 đĩa tôm Kewei về.
An Lương không còn sức đâu mà xỉa xói cậu ta, thằng cha này chân tay mau lẹ thế?
Có điều An Lương có một thắc mắc, nếu cứ ăn như vậy, ông chủ Đỗ có sạt nghiệp hay không?
Thông thường thì những nhà hàng buffet gần trường đại học rất dễ sạt nghiệp.
Không phải bản tin thời sự vẫn thường nói đến hay sao?
Sức ăn uống của sinh viên rất khủng bố, đặc biệt là những sinh viên nam ở trọ ký túc rủ rê nhau đi ăn uống, quang cảnh ăn uống trông hùng hục như hổ đói, những nhà hàng buffet thông thường thực sự không thể trụ nổi.
Chẳng trách nhà hàng Tứ Hải lại hét giá lên đến 168 tệ một người.
Nếu như mỗi người chỉ có 98 tệ, sợ rằng nếu như ăn uống thả ga thì sẽ bị lỗ vốn.
Lúc An Lương đi lấy đồ cũng có xem xét tình hình nhà hàng Tứ Hải, nói là buffet hải sản cho sang miệng thôi, chứ thực tế món đắt nhất cũng chỉ là tôm Kewei.
Còn lại toàn là ếch ương, trai sò, rắn riếc gì đó, toàn bộ đều là loại nhỏ, giá cả lại rất rẻ, có ăn vỡ bụng cũng không thể lỗ vốn được.
An Lương cũng không bắt bẻ gì, cậu ăn được khoảng nửa tiếng thì đi vào nhà vệ sinh.
Bên trong nhà hàng buffet có giấy vệ sinh, điều này thật đáng khen ngợi!
Có một số nhà hàng buffet quá đáng còn không có nhà vệ sinh, càng quá đáng hơn chính là khi rời khỏi nhà hàng (để đi vệ sinh), thì sẽ không được quay lại ăn tiếp nữa.
Nhà vệ sinh ở Tứ Hải được phân làm hai bên nam nữ tách biệt, trước cửa có bệ rửa công cộng, lúc An Lương đang rửa mặt, nhìn qua gương thì bắt gặp một người đẹp đang tiến vào nhà vệ sinh.
“Hả?” An Lương có chút ngạc nhiên, bởi vì người đẹp vừa bước qua quả thực rất xinh đẹp, đoán mò thì giá trị nhan sắc phải từ 90 điểm trở lên.
An Lương lập tức sử dụng Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp thu thập dữ liệu của đối phương.
Hạ Hòa Tâm:
Tuổi tác: 19
Chiều cao: 1m70
Cân nặng: 50.2 kg
Giá trị nhan sắc: 92
Dáng người: 92
Đặc thù: 90
Độ hảo cảm: 59
Hạ Hòa Tâm mặc nguyên một bộ quần áo thể thao màu xám, xem ra trong lúc ăn uống đã cởi bỏ áo khoác ngoài, cô phát hiện An Lương đang nhìn mình qua gương, cô cũng thông qua gương để nhìn cậu ta.
“Ồ?” Hạ Hòa Tâm hơn nhướng mày bởi vì An Lương trông khá đẹp trai!
An Lương cũng phát hiện ra Hạ Hòa Tâm đang nhìn mình, cậu nhã nhặn gật đầu coi như đang chào hỏi đối phương.
Hạ Hòa Tâm cũng gật đầu chào, sau đó đi vào nhà vệ sinh.
An Lương không chờ Hạ Hòa Tâm đi ra. Đằng nào cũng biết tên tuổi của đối phương rồi, nếu như sau này có cơ hội gặp lại, thì sẽ luôn có cơ hội để làm quen, không nhất thiết phải đứng ở nhà vệ sinh chờ đợi.
An Lương lau khô tay rồi trở về, nhưng cậu ta vừa đi được nửa đường thì đột nhiên dừng bước, đồng thời sắc mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, bởi vì cậu ta nhìn thấy Hạ Hòa Tâm.
Đúng!
Cậu ta nhìn thấy Hạ Hòa Tâm đang ngồi dựa trên ghế dài, tay đang mải lột một con tôm!
Đây là một hiện tượng thần bí?
Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng phải cho cậu ta một lời giải thích!
Đến khi An Lương sử dụng Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp thì không cần lời giải thích của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng nữa.
Hạ Như Ý:
Tuổi tác: 19
Chiều cao: 1m70
Cân nặng: 50,5 kg
Giá trị nhan sắc: 92
Vóc người: 92
Đặc thù: 90
Độ hảo cảm: 59
Một người là Hạ Hòa Tâm, một người là Hạ Như Ý, hơn nữa trông giống nhau như đúc, đây hẳn là hai chị em sinh đôi, không phải là hiện tượng thần bí gì cả.
Nếu như Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng quét ra được đây là Hạ Hòa Tâm thì Lương ca có lạnh gáy không?
Sau khi đã xác định đây là Hạ Như Ý, cậu ta mới bước đến bắt chuyện.
“Chào cậu, cho hỏi chút, cậu... Vừa nãy cậu có đi vào nhà vệ sinh không?” An Lương dò hỏi.
An Lương tiếp tục thăm dò: “Ý tôi là lúc tôi đi ra thì thấy cậu đi vào.”
Hạ Như Ý giả vờ lạnh lẽo nhìn An Lương: “Cho nên cậu nhìn thấy tôi?”
???
An Lương chuẩn bị làm quen đối phương, kết quả lại bị đối phương chơi lại.
Có thể nhìn thấy tôi là cái mẹ gì?
Giả quỷ à?
Chương 494: Bất kể chuyện gì cũng là do số phận định sẵn?Nhà hàng buffet Tứ Hải, băng ghế số 17.
An Lương chuẩn bị bắt chuyện làm quen với hai chị em sinh đôi, sau đó sẽ tìm cách làm thân, nhưng kết quả lại bị đối phương chơi lại?
Đối mặt với sự đùa giỡn của đối phương, An Lương vời gọi nhân viên phục vụ: “Xin chào, nhờ anh mang đến cho cô ấy một chai rượu vang.”
Ở nhà hàng Tứ Hải, rượu vang là đồ uống mất phí!
Nhân viên phục vụ liếc nhìn nhìn Hạ Như Ý rồi gật đầu nói: “Vâng ạ, anh chờ chút.”
An Lương xòe tay nhún vai: “Nhân viên phục vụ cũng nhìn thấy cô?”
Hạ Như Ý xỉa xói đáp lại: “Sao cậu lại không phản ứng như bình thường cơ chứ?”
“Bởi vì tôi biết đáp án rồi mà!” Trong lòng An Lương không khỏi cười nhạo.
“Chủ yếu là vì tôi phát hiện ra mâu thuẫn!” An Lương đáp lại.
“Hả?” Hạ Như Ý hoài nghi.
An Lương chỉ vào băng ghế đối diện Hạ Như Ý: “Thứ nhất, chỗ này có một chiếc áo khoác.”
Hạ Như Ý gật đầu tán thành.
“Thứ hai, cậu đang buộc tạp dề, hơn nữa cậu còn đang bóc vỏ tôm, tôm cũng đã bóc được nửa con rồi.” A Lương chỉ ra từng chi tiết nhỏ. “Cậu không thể về nhanh hơn tôi được, hơn nữa còn buộc tạp dề, lột vỏ tôm nữa chứ?”
“Kết hợp với nghi vấn thứ nhất, tôi nghĩ đó là em gái hoặc là chị gái cậu?” An Lương nói.
Hạ Như Ý hỏi vặn lại: “Cậu nghĩ tôi là chị hay là em?”
“Không đoán được.” An Lương đáp.
Đánh giá của Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp về Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm gần như giống nhau y như đúc, trừ sự khác biệt nhỏ về cân nặng ra, tuổi tác giống nhau, chiều cao tương đương, giá trị nhan sắc cũng thế, vóc người cũng vậy, đặc thù cũng giống nhau luôn.
Như thế thì làm sao nhận ra được?
“Thử đoán xem?” Hạ Như Ý khích lệ.
An Lương phủ nhận lại: “Dù sao cũng chỉ là đoán mò, không có ý nghĩa.”
“Là cậu?” Một giọng nói dịu dàng từ phía sau lưng An Lương truyền đến.
An Lương quay người nhìn lại, thì ra là Hạ Hòa Tâm.
“Quả nhiên là hai người!” An Lương nói.
Hạ Hòa Tâm nhìn Hạ Như Ý: “Em lại giả quỷ à?”
“Cậu ta phát hiện ra rồi!” Hạ Như Ý đáp lại.
“Hả?” Hạ Hòa Tâm nghi hoặc.
Hạ Như Ý tóm tắt nhanh gọn những phân tích vừa nãy của An Lương.
Hạ Hòa Tâm nói nhỏ: “Lợi hại ghê!”
“Tôi chỉ luận theo thuyết vô thần mà thôi.” An Lương đáp.
An Lương vừa dứt lời, nhân viên phục vụ mang đến một chai rượu vang, An Lương lên tiếng trước: “Bình rượu vang này tính phí vào bàn số 33.”
Đỗ Hữu Dân cũng vừa hay đi đến, ông ta đáp lại: “Anh bạn An, chai rượu này là tôi mời cậu!”
Ánh mắt nhìn người của ông chủ Đỗ tương đối lợi hại!
An Lương cười đáp: “Vậy xin cảm ơn ông chủ Đỗ!”
“Sau này mong anh bạn An sẽ thường xuyên đến đây hơn!” Đỗ Hữu Dân liếc nhìn Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý, sau đó thức thời mà rời đi.
Hạ Như Ý thấy Đỗ Hữu Dân đi rồi mới dò hỏi: “Cậu quen biết ông chủ à?”
“Không quen.” An Lương phủ định.
“Hứ!” Hạ Như Ý lườm nguýt An Lương.
Hạ Hòa Tâm tò mò hỏi: “Nếu hai người không quen biết thì sao ông ta lại đưa rượu cho cậu?”
“Lớp tôi hôm nay làm bữa liên hoan, có những 42 con người đến đây tiêu tiền, một chai rượu có đáng là gì?” An Lương đáp lại, “Đúng rồi, tôi là tân sinh viên của Học viện Kinh tế Thiên Phủ, tên là An Lương, an lương trong bình an thiện lương, còn các cậu?”
Hạ Như Ý khẽ cười: “Tôi thấy cậu bất lương thì có!”
“Hả?” An Lương nghi hoặc.
Hạ Như Ý chỉ ngón tay vào bình rượu: “Nào có ai mới quen biết đã tặng rượu?”
An Lương cười không đáp.
Hạ Hòa Tâm đáp lại: “Chúng tôi ở Học viện sư phạm nằm đối diện với Học viên Kinh tế Thiên Phủ các cậu, tôi là Hạ Hòa Tâm, đây là Hạ Như Ý, tôi là...”
An Lương nói chen vào: “Cậu là chị đúng không?”
“Hả?” Hạ Hòa Tâm nghi hoặc nhìn An Lương.
Hạ Như Ý cũng nghi ngờ nhìn sang An Lương: “Không phải vừa nãy cậu bảo không đoán ra?”
“Vừa nãy không đoán ra bởi vì không có chi tiết nào có thể tham khảo phân tích, cho nên nếu có đoán thì cũng là đoán mò.” An Lương đáp lại.
“Vậy sao bây giờ cậu lại đoán ra?” Hạ Như Ý dò hỏi.
“Tính cách?” An Lương trả lời, “Bình thường chị gái sẽ trưởng thành hơn em gái.”
Cái gọi là trưởng thành, thực ra chính là cách ăn nói khéo léo hiểu chuyện hơn.
“Hừ!” Hạ Như Ý đương nhiên hiểu được An Lương đang nói kháy mình.
An Lương nhún vai tỏ vẻ phản ứng của Hạ Như Ý đã xác thực suy đoán của cậu ta, cậu ta không tiếp tục dây dưa với cặp chị em sinh đôi này nữa, có một số chuyện phải từ từ không được gấp gáp, nếu như cố quá sẽ thành quá cố.
“Tôi đi trước, sau này mong gặp lại.” An Lương tỏ vẻ muốn rời đi.
Lúc An Lương quay người rời đi, Hạ Như Ý kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của cậu, vốn dĩ cô ấy còn tưởng An Lương sẽ xin Wechat, bởi vì trước nay luôn vậy mà.
Nếu như An Lương thực sự muốn xin Wechat của cô ấy hay là của Hạ Hòa Tâm, cho dù An Lương muốn xin của ai, thậm chí là xin của cả hai thì cô ấy vẫn sẽ không cho.
Nhưng mà An Lương lại rời đi!
Đúng!
An Lương về thẳng luôn!
“Cái tên này có ý gì vậy?” Hạ Như Ý có chút hậm hực nói, An Lương không xin Wechat khiến cô ấy có cảm giác bản thân không được để ý.
Hạ Hòa Tâm cũng nhìn theo bóng lưng của An Lương, cô đáp lại: “Có thể chỉ đơn giản là cậu ấy cảm thấy tò mò thôi, lúc chị gặp cậu ấy ở nhà vệ sinh, bọn chị còn gật đầu chào nhau cơ, thế mà cậu ta lại không đợi chị ở ngoài.”
Cho nên bất kể chuyện gì cũng đã do số phận định sẵn?
Nếu như vừa nãy An Lương đứng trước cửa nhà vệ sinh chờ đợi Hạ Hòa Tâm, thì không phải bây giờ hình tượng của cậu ta trong lòng hai chi em đã hoàn toàn sụp đổ rồi à?
Chương 495: Chủ động tìm hiểuBàn số 33.
Lúc An Lương trở về, Mã Long đang ăn như quỷ đói, Lữ Văn Sơn cũng đang thi ăn với cậu ta.
Không phải chứ?
Mã Long người cao 1m88 nặng 90 cân, Lữ Văn Sơn có 1m62 với cân nặng là 50 cân, cậu ta dựa vào cái gì mà dám thi ăn?
Không khoa học!
Bạch Nguyệt im lặng ngồi ăn, An Lương biết sức ăn của cô khá tốt, ba người bạn cùng phòng của cô đang túm lấy Trầm Thế Trung, mải mê bóc tôm cho cậu ta.
An Lương đi tới ngồi cạnh Bạch Nguyệt, cậu nhìn vào chiếc đĩa trước mặt Trầm Thế Trung, thấy tôm Kewei chất đầy một đống thì trêu chọc: “Ái chà, nỗi buồn phiền của hạnh phúc là đây à?”
Trầm Thế Trung nhìn chằm chằm vào An Lương!
Tên An Lương này không “hành động” hả?
Ngụy Lệ Duyệt cao 1m50, đã thế còn nặng hơn 50 cân, mình hạc xương mai như cậu ta thì làm sao chịu nổi?
Mặc dù Đinh Thải Vân và Miêu Tuệ Oánh cũng khá được, thế nhưng hai cô nàng cùng ngồi đây, Trầm Thế Trung còn có thế sơ múi gì?
“Cậu không ăn à?” An Lương cười híp mắt bê đĩa trước mặt mình lên, sau đó đổi với đĩa của Trầm Thế Trung, cuối cùng lấy chiếc đĩa đầy ắp thịt tôm đã lột vỏ về.
Lần này ba người Ngụy Lệ Duyệt nhìn chằm chằm vào An Lương!
An Lương liếc nhìn ba người Ngụy Lệ Duyệt đang đeo găng tay sử dụng một lần, mọi người đều chú ý giữ gìn hình tượng thế hả?
Cậu ta gắp một miếng thịt tôm lên chấm vào nước chấm hải sản rồi đưa vào miệng, ông chủ Đỗ này này cũng là người uy tín, không có dùng tôm chết lừa gạt người, bởi vì tôm Kewei có vị tươi ngọt, ăn vào cảm thấy vô cùng ngon miệng.
Nếu như là tôm đông lạnh thì sẽ không có vị như vậy đâu!
An Lương đẩy đĩa tôm ra trước mặt Bạch Nguyệt: “Bạch Nguyệt, cậu phải ăn đấy, chúng ta không thể lãng phí lương thực.”
Bạch Nguyệt nhìn An Lương, sau đó nhìn ba người Ngụy Lệ Duyệt, rồi lại nhìn Trầm Thế Trung, cô im lặng cúi đầu ăn.
An Lương nhìn về phía ba cô nàng Ngụy Lệ Duyệt: “Sao các cậu lại dừng lại thế, lột tôm đi kìa, không nhìn thấy đĩa của cậu ta trống trơn hả?”
“Đồng chí ủy viên đời sống à, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy cậu quá...” Ngụy Lệ Duyệt nghẹn họng nhìn An Lương.
Đinh Thải Vân dứt khoát tháo găng tay ra.
Miêu Tuệ Oánh cũng vậy.
Trầm Thế Trung nhìn An Lương đầy cảm động, thì ra cậu ta đã hiểu lầm, An Lương là đang giải vây giúp cậu ta?
“Quá bẩn bựa sao?” An Lương bổ xung thêm cho Ngụy Lệ Duyệt.
“Tôi nói hồi nào chứ!” Ngụy Lệ Duyệt đáp lại: “Đồng chí ủy viên đời sống không được vu oan cho tôi!”
“Yên tâm, tôi nào có phải là loại người như vậy.” An Lương đáp.
Thực ra phải bẩn bựa một chút thì An Lương mới có thể hòa nhập với đám bạn học, cậu lợi dụng điều này để xóa bỏ rào cản.
Dù sao làm người không phải nên bẩn bựa một chút sao?
An Lương từng nghe qua một chuyện, Đại liên minh bóng bầu dục chuyên nghiệp Anh mỗi năm tổ chức trận chung kết đều phủ sóng toàn quốc, gọi tắt là “Super Bowl”.
Muốn được đăng quảng cáo lên chương trình tường thuật trực tiếp trận thi đấu thì phải chi ra rất nhiều tiền!
Thế nhưng các thương hiệu ô tô lại đổ xô tới, cho dù có đắt hơn nữa cũng không làm bọn họ chùn bước.
Vậy mà có một hãng ô tô lại bắt đầu chơi xỏ, hãng ô tô này là Volvo, bọn họ chọn thời điểm phát quảng cáo trước khi Super Bowl lên sóng khoảng vài ngày, khi ấy phí quảng cáo sẽ rẻ hơn.
Cách thức quảng cáo của Volvo cũng vô cùng thú vị!
“Trong lúc Super Bowl diễn ra, mọi người sẽ phải xem quảng cáo của rất nhiều hãng ô tô- nhưng trong đó không có chúng tôi!”
“Trong lúc chờ quảng cáo trên Super Bowl kết thúc, các bạn có thể đăng nhập internet gắn thẻ người thân và kèm theo thẻ #Volvo, chúng tôi sẽ rút thăm và tặng một chiếc xe Volvo cho người thân của bạn!”
Đoạn quảng cáo này cũng rất là bẩn bựa!
Kết quả, đoạn quảng cáo ảnh hưởng đến những hãng ô tô khác, bởi vì trong lúc ngồi xem trận đấu Super Bowl, trong lúc chờ đợi quảng cáo của các hãng xe khác, sợ rằng đại đa số khán giả sẽ lựa chọn tham gia hoạt động của Volvo?
Hơn nữa quảng cáo của Volvo còn lợi dụng “tư duy vị tha” trong tâm lý học. Bởi vì là “tặng một chiếc xe cho người thân của bạn”, điều này có hiệu quả rất lớn. Nó thể hiện khán giả chuyển sang quảng cáo của Volvo không phải vì bản thân, từ đó khiến càng nhiều người không gặp rào cản khi tham gia chương trình của Volvo.
Quảng cáo năm đó vô cùng kinh điển, giúp Volvo gặt được rất nhiều thắng lợi trong mùa giải Super Bowl, hơn nữa còn làm thay đổi quy tắc chuyển tiếp quảng cáo của đài truyền hình phát sóng Super Bowl, bởi vì đài truyền hình lo sợ sẽ xuất hiện tình huống tương tự như Volvo.
Cho nên tại sao không bẩn bựa một chút?
Chí ít với hoàn cảnh hiện tại của An Lương, cậu ta bẩn bựa một chút với bạn học, ngược lại sẽ càng rút ngắn khoảng cách giữa mọi người, sẽ càng được các bạn học yêu mến hơn.
Dù sao An Lương cũng là người có tiền, cậu ta đùa giỡn thì được gọi là bẩn bựa ư?
Không, đó gọi là khiếu hài hước!
Cái loại như Lữ Văn Sơn yêu thích các em gái lớp 11 mới gọi là bẩn bựa!
Rõ ràng bản chất đều là một, thế nhưng một người là hài hước một người là bẩn bựa, chuyện này cũng chẳng lạ lùng gì.
Ví dụ như để Lữ Văn Sơn đi xin Wechat mỹ nữ, liệu người ta có cho không?
Sợ rằng còn bị người ta khinh bỉ!
Nhưng đổi là là An Lương đi hỏi, có lẽ kết quả sẽ hoàn toàn trái ngược?
Trong lúc An Lương hòa nhập với các bạn cùng lớp thì Hạ Như Ý đang hỏi thăm thông tin về An Lương, An Lương càng không chủ động cô ấy càng thấy thú vị!
Đó là hiện tượng tâm lý nghịch đảo?
Tâm lý nghịch đảo - đây là hiện tượng tâm lý bị khiếm khuyết, đề xuất nên đi bệnh viện!
Chương 496: Lúc cậu cảm thấy tò mòHạ Như Ý gửi tin nhắn trong nhóm chat Hội chị em bà tám.
‘Hạ Như Ý: Chị em đâu, cứu mị! Cho hỏi có ai biết tin tức gì về Học viện đối diện không?’
‘Lâm Lâm: Như Ý có biến?’
‘Từ Nặc: Khang Ngọc Giai và Cách Bích biết đây.’
‘Khang Ngọc Giai: Bạn thân hồi cấp ba của tớ học ở bên đấy, biến gì vậy?’
‘Hạ Như Ý: Khang Khang, nhờ cậu hỏi bạn kia một chút, xem cậu ấy có quen học sinh mới nào tên là An Lương không?’
'Khang Ngọc Giai: ???'
‘Khang Ngọc Giai: Vụ gì đấy?’
‘Hạ Như Ý: Vụ gì là vụ gì?’
‘Khang Ngọc Giai: Chẳng cần hỏi cậu ấy đâu, vì tớ cũng biết cậu ta, được chưa?’
‘Hạ Như Ý: ???’
‘Khang Ngọc Giai: Cậu ta là lão đại ở Học viện Kinh tế Thiên Phủ kế bên mà, rất giỏi làm kinh tế đấy, là cái loại bạn mà sau khi tốt nghiệp thì bỗng nổi tiếng, hiểu không?’
‘Hạ Như Ý: Không phải chứ? Oách như vậy?’
‘Khương Ngọc Giai: Còn oách hơn ấy chứ! Để tớ tìm mấy bức ảnh mà bạn tớ gửi, cái tên kia có mặt đầy trên trang trường cậu ấy.’
‘Khang Ngọc Giai: ‘ảnh’ ‘ảnh’ ‘ảnh’ ‘ảnh’’
‘Khang Ngọc Giai: Xem đi!’
Hạ Như Ý xem hết mấy tấm ảnh mà Khang Ngọc Giai gửi.
Bức ảnh đầu tiên là một chiếc Ferrari màu đỏ, hơn nữa còn có ghi thông tin liên quan, chiếc xe này có giá trị 640 vạn, tấm thứ hai là chiếc Porsche 911 TurboS có giá 290 vạn.
Tấm thứ ba là Patek Philippe 5270R-011 có giá 123 vạn tệ.
Tấm thứ tư là một thiếp mời “Nói rõ một chút chuyện - An Lương lớp Tài chính 3 khóa 2019.”
‘Khang Ngọc Giai: Tớ nghe bạn thân nói lúc trước tên này kiếm lời được hơn nghìn vạn từ thị trường cổ phiếu Nghê Hồng đấy.’
‘Khang Ngọc Giai: Hơn nghìn vạn là khái niệm gì?’
‘Ngọc Lâm: Cả đời tớ cũng kiếm không nổi!’
‘Từ Nặc: Mười đời tớ cũng không kiếm được ấy!’
‘Hạ Như Ý: Không phải chứ?’
‘Hạ Như Ý: Cậu ta giỏi vậy sao?’
‘Hạ Như Ý: Nhìn trông cũng bình thường mà nhỉ!’
‘Khang Ngọc Giai: Cậu gặp cậu ta rồi hả?’
‘Khương Ngọc Giai: Oa! Với nhan sắc như tiên nữ của Như Ý nhà ta thì có phải là cậu ta đến bắt chuyện không? Cậu đã cho Wechat chưa?’
Câu hỏi này giống như một thanh kiếm đâm thẳng vào lồng ngực Hạ Như Ý!
An Lương có tìm các cô để xin Wechat đâu, An Lương cứ đi thẳng như vậy, giống như không hề để ý đến cô.
Bây giờ mới thấy đúng là không thèm để ý thật.
‘Hạ Như Ý: Cậu ta đã có bạn gái chưa?’
‘Khang Ngọc Giai: Oa! Oa! Oa!’
‘Giai Giai: Tớ muốn được ôm đùi!’
‘Từ Nặc: Đợi đến khi Như Ý thành công, chúng ta sẽ cùng nhau thăng thiên.’
‘Khang Ngọc Giai: Tớ nghe nói hình như chưa, nhưng mà cậu ta có quan hệ rất tốt với một nữ cùng lớp, bạn của tớ lúc trước còn ngưỡng mộ ấy, nghe nói là cảm thấy bạn nữ kia quá đáng thương, nên mới quan tâm chăm sóc.’
‘Hạ Hòa Tâm: Đừng đoán bừa, bọn tớ vừa gặp cậu ta xong, nhưng mà cậu ta không hề xin Wechat.’
‘Khang Ngọc Giai: Không phải chứ?’
‘Khang Ngọc Giai: Cậu ta gặp cả hai chị em cậu mà lại không xin Wechat á?’
‘Lâm Lâm: Oa! Tên này không hổ danh là lão đại!’
‘Từ Nặc: Có thể cưỡng lại được hai chị em, tên này khủng quá nhỉ?’
‘Hạ Hòa Tâm: Chuyện là thế này...’
Hạ Hòa Tâm ở trong Hội chị em bà tám kể hết mọi chuyện có liên quan ra, Hạ Như Ý bổ xung cô còn dọa quỷ nhưng bị An Lương vạch trần.
‘Khang Ngọc Gia: Oa!’
‘Khang Ngọc Giai: Cuộc gặp gỡ thú vị như vậy mà cậu ta lại không hỏi Wechat của các cậu, rốt cuộc là nhử mồi các cậu, hay là bên cạnh cậu ta không thiếu gì gái đẹp?’
‘Lâm Lâm: Tớ nghĩ là cậu ta không thiếu gái đâu!’
‘Từ Nặc: Chắc chắn không thiếu gì gái đẹp!’
‘Khang Ngọc Lâm: Chuẩn! Chuẩn! Chuẩn! Loại lão đại như cậu ta, gái phải nói là vơ không hết ấy chứ!’
‘Hạ Như Ý: Bọn tớ là chị em song sinh, bọn tớ có thể thắng!’
‘Hạ Hòa Tâm: Em nói nhăng cuội gì đấy!’
‘Hạ Như Ý: Em thấy hơi thích tên fuckboy này, em muốn tìm hiểu cậu ta!’
‘Từ Nặc: Muốn cậu ta say mê thì phải bắt đầu từ bước tìm hiểu.’
‘Lâm Lâm: Lão đại như này rất khó nha!’
‘Khang Ngọc Giai: Ngồi đợi Như Ý thành công nào! Như Ý, cậu mà thành công là phải dẫn bọn này ngồi trên chiếc Ferrari trị giá hơn 600 vạn đi hóng gió đấy nhé!”
‘Từ Nặc: Năn nỉ đấy!’
‘Lâm Lâm: Chờ chút, tớ đã lên xe đâu!’
‘Hạ Hòa Tâm: Tỉnh mộng đi các nàng ơi, tên kia đã đi rồi, em có thể vào thẳng Học viện Kinh tế bên kia tìm cậu ta sao?’
‘Hạ Như Ý: Em có thể!’
‘Hạ Như Ý: Thứ bảy này em sẽ tìm cậu ta, em là Hạ Như Ý, em nhất định phải tìm cho ra bạn học An Lương!’
‘Khang Ngọc Giai: Ưu thế của chị em song sinh đột nhiên xuất hiện rồi, nếu tớ là tụi con trai, tớ cũng sẽ rất thích hai cậu!’
‘Hạ Như Ý: Fuckboy?’
‘Lâm Lâm: Lại còn thích cả hai cậu?’
‘Từ Nặc: Sức mê hoặc nhất của chị em song sinh không phải là có hai người sao?’
‘Hạ Như Ý: Lần này tớ biết rồi, tên fuckboy kia cũng có chút thú vị, không thèm hỏi Wechat của bọn tớ hả, tớ giận rồi!’
‘Hạ Như Ý: Tớ sẽ chủ động đến trêu chọc cậu ta, chờ đến lúc cậu ta cắn câu, tớ sẽ từ chối!’
Nhưng mà chăm chú nhìn vào vực sâu, không sợ vực sâu nuốt chửng hay sao?
Chương 497: Tôi cũng muốn, nhưng mà các chị em lại không thích!Hơn chín giờ tối.
Trong phòng ký túc số 307, Trầm Thế Trung đang chìm đắm trong game, không tự chủ phát ra những “lời ngon tiếng ngọt”, ngày nào cũng vật lộn ở trong mấy hang hốc hẻm núi.
An Lương liếc nhìn Lữ Văn Sơn và Mã Long, Mã Long lưu manh giả danh trí thức ở lớp đã chia tay với người yêu, con đường của cậu ta thật là gian truân!
Còn Lữ Văn Sơn thì sao?
Tên này...
Ôi!
Một phút mặc niệm cho mấy em gái lớp 11!
An Lương rửa mặt qua loa xong thì nằm vật lên giường, cậu ta kiểm tra thông tin trên Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng.
‘Chúc mừng ký chủ đã dẫn cả lớp hoàn thành một bữa liên hoan vui vẻ!’
‘Phần thưởng như sau:’
‘Phần thưởng 1: Ghi nhớ cực nhanh - chỉ được buff có thời hạn, đến kỳ thi sẽ kết thúc.’
‘Phần thưởng 2: Ký chủ sẽ nhận được phí hoàn trả cho bữa liên hoan lần này.’
‘Tổng cộng phí liên hoan lần này là 7056 tệ.’
‘Hệ số cảm giác vui vẻ của cả lớp: 3965’
‘Hệ số phần thưởng cho sự kiện đặc biệt của liên hoan lần này: 18’
An Lương lập tức kiểm tra thông tin cẩn thận, hệ số vui vẻ của cả lớp tính cả Vạn Vân Phi là 41 điểm, tổng cộng đạt được 3965 điểm, một con số đáng để mơ ước.
Trên cơ bản có vài bạn học lựa chọn cách liên hoan khác, nên bị mất ít điểm ở hệ số cảm giác vui vẻ.
Còn hệ số phần thưởng cho sự kiện đặc biệt?
Phân biệt được Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, mỗi người đóng góp được 9 điểm hệ số.
'Tinh!'
‘Phí hoàn trả của bữa liên hoan là 503.586 tệ.’
‘Đặc biệt nhắc nhở: Phần thưởng lần này trích từ mục đầu tư hàng ngày của công ty đầu tư An Tâm, đến từ thị trường chứng khoán Mỹ.’
Phần thưởng hơn 50 vạn tệ đúng là trích từ lợi nhuận đầu tư hàng ngày của công ty đầu tư An Tâm.
An Lương chuyển thẳng số tiền này về tài khoản cá nhân.
“Đúng rồi, mấy đồng chí, ngày mai là thứ bảy, chúng ta đi xem xe chứ?” An Lương gợi ý.
Lữ Văn Sơn trả lời thay cho Trầm Thế Trung: “Lương ca, tôi đã chờ ba năm, ba năm rồi lại ba năm nữa, thi học kỳ sắp đuổi đến mông rồi, cuối cùng cậu cũng nhớ ra chuyện mua xe à.”
Mã Long bổ xung: “Đồng chí đã mua xe vào dịp Quốc Khánh.”
Trầm Thế Trung vừa vặn đánh xong trận game, màn hình máy tính chuyển thành màu trắng đen, cậu ta đáp lại: “Lương ca, tôi đã không chờ được, kiếp sau chúng ta nối lại tiền duyên nhé!”
“Cút cút cút!” An Lương cười mắng: “Cậu mua xe gì rồi?”
“Mercedes- Benz C2001, màu trắng kim cương, thay lại vô lăng sáng lấp lánh luôn.” Trầm Thế Trung nói: “Giá đập hộp là khoảng 35 vạn tệ.”
“Thế còn Audi thì sao?” An Lương xỉa xói.
“Tôi cũng thích Audi lắm chứ, nhưng mà các chị em lại thích sao ba cánh của Mercedes, cho nên còn kén chọn gì nữa?” Trầm Thế Trung dùng loại ngữ điệu tiếc hận nói.
Cái lý do như này, An Lương cũng không thể nào phản bác.
“Được rồi, mai cậu cho tôi mượn xe, đi ngắm Audi.” An Lương nói: “Đúng rồi, các cậu có đi không?”
Lữ Văn Sơn vội vàng từ chối: “Ngày mai tôi có hẹn với bạn gái làm bài tập video rồi.”
Mã Long cũng từ chối: “Tôi lên thư viện ngắm nữ thần.”
Trầm Thế Trung đáp lại: “Tôi đi với cậu!”
Tuy rằng Lữ Văn Sơn và Mã Long cùng từ chối cậu ta, thế nhưng An Lương thích bầu không khí phòng ký túc như này, nếu như Lữ Văn Sơn và Mã Long điên cuồng lấy lòng cậu ta, điều đó mới khiến An Lương không thoải mái.
Bầu không khí bây giờ rất hòa hợp, tất cả mọi người đều chung sống bình thường với nhau.
Gần 9 rưỡi tối, An Lương nhận được tin nhắn Wechat của Dương Mậu Di.
‘Dương Mậu Di: Đại vương ơi, cứu em!’
‘An Lương: ???’
‘An Lương: Có người bắt nạt em?’
‘Dương Mậu Di: Không có, em chỉ muốn mượn tài khoản Răng Hổ của Đại vương, có thể cho mượn không?’
‘An Lương: Đương nhiên là được.’
An Lương lập tức gửi tên đăng nhập và mật khẩu của tài khoản Răng Hổ.
‘An Lương: Trong tài khoản không có tiền đâu, anh nạp cho em một ít.’
‘Dương Mậu Di: Không không không, đại vương, anh không cần nạp đâu, em đi thử nghiệm đây!’
‘An Lương: Hử?’
‘Dương Mậu Di: Tuần sau sẽ nói kết quả cho đại vương, em đi làm việc đây, bai bai đại vương.’
Tán chuyện với Dương Mậu Di một hồi, thấy cô nàng cứ úp úp mở mở, An Lương mở nền tảng Răng Hổ ra kiểm tra kênh phát sóng trực tiếp của Dương Mậu Di, nhưng mà cô lại không livestream?
Rốt cuộc cô nàng đang làm gì thế?
Thôi quên đi!
Dù sao cô cũng bảo tuần sau sẽ nói, cứ kệ đi!
Ngày hôm sau.
Bảy giờ sáng, An Lương hẹn Bạch Nguyệt ở căng tin số 2, vẫn như cũ An Lương dẫn Bạch Nguyệt đi ăn.
“Tay cậu thế nào rồi?” An Lương dò hỏi.
Tay phải của Bạch Nguyệt đã không cần đeo nẹp cố định, cô nhỏ giọng đáp: “Ổn hơn rồi, nhưng mà vẫn chưa thể làm gì nặng.” Gần đây An Lương hay ở cùng với Bạch Nguyệt, em gái lầm lì này cuối cùng cũng nói chuyện nhiều hơn, đây là một chuyển biến đáng mừng!
“Cậu nhớ cẩn thận chút, tuần sau Vũ Nguyệt sẽ khai trương, có thời gian rảnh thì sang bên đấy, hiểu không?” An Lương nói.
Bạch Nguyệt gật đầu.
“À, quản lý Phùng đã nói chuyện với cậu về vấn đề đãi ngộ chưa?” An Lương hỏi Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt tính tình cứng nhắc, nếu như quản lý Phùng đặc biệt đãi ngộ tốt với Bạch Nguyệt, rất có khả năng cô ấy sẽ từ chối công việc ở Vũ Nguyệt, như thế sẽ là khéo quá hóa vụng.
Chương 498: Kém hơn một chútỞ góc căng tin số 2, hình như nơi này đã trở thành vị trí quen thuộc của An Lương và Bạch Nguyệt.
Đối mặt với câu hỏi của An Lương, Bạch Nguyệt chỉ nhỏ giọng đáp: “Đã nói rồi, lương mỗi tháng là 2500 tệ, cộng thêm các khoản thưởng khác nữa.”
An Lương cau mày, giả vờ bất mãn nói: “Thấp vậy sao?”
Bạch Nguyệt vội vã giải thích: “Không thấp, không thấp, tôi làm bán thời gian mà, cái này không thấp đâu.”
Thật ra An Lương cũng biết lương như vậy không thấp!
An Lương chỉ muốn Bạch Nguyệt cảm thấy bớt nặng nề mà thôi.
Bạch Nguyệt liên tục giải thích: “Nếu không phải là ngày lễ đặc biệt thì tôi sẽ làm việc từ 7 giờ tối đến 9 rưỡi, nếu là ngày lễ thì sẽ làm từ 8 giờ sáng đến 6 giờ tối, trong đó còn có thời gian nghỉ ngơi là 1 tiếng rồi, cho nên lương như vậy không thấp đâu.”
“Bạn học An à, thật sự không thấp đâu.” Bạch Nguyệt nhìn An Lương bằng ánh mắt khẩn cầu, cô không muốn được nhiều tiền lương hơn, mà là muốn được làm việc nhiều hơn.
“Được thôi!” An Lương khẽ gật đầu, sau đó nói nhỏ: “Mình có một việc cần cậu làm!”
Bạch Nguyệt nghi hoặc nhìn An Lương.
“Cậu chú ý quan sát tình hình ở Vũ Nguyệt, nếu có vấn đề gì cậu phải báo cho mình biết ngay, được chứ?” An Lương nói.
Bạch Nguyệt gật đầu.
Hai người ăn sáng xong, An Lương khoát tay nói: “Hôm nay mình có việc bận, cậu tự đi xem tình hình ở Vũ Nguyệt đi nhé.”
Bạch Nguyệt lại gật đầu, hôm nay cô ấy cũng cần phải đi đến Vũ Nguyệt, chủ yếu là để làm quen với các thao tác của máy thanh toán tự động, và các phương pháp giải quyết vấn đề thường gặp.
Cho đến khi Bạch Nguyệt rời đi, An Lương gọi điện cho Trầm Thế Trung.
“Đồng chí, cậu dậy chưa?” An Lương hỏi.
Trầm Thế Trung ngáp một cái: “Dậy ngay đây. Lương ca, cậu đang ở căng tin à?”
“Ừ, tôi mang cho cậu một cốc sữa đậu nành, hai cái bánh bao, thế nào?” An Lương đáp lại.
Trầm Thế Trung này cũng là một tên Phú nhị đại, thế nhưng không có tật xấu gì, đồ ăn trong nhà ăn của trường cũng xơi tất.
“Cũng được.” Trầm Thế Trung đáp lại, “Tôi rửa mặt súc miệng rồi đến, chúng ta gặp nhau ở bãi đỗ xe.”
“Được.” An Lương trả lời.
Khoảng 10 phút sau, An Lương và Trầm Thế Trung đợi nhau ở bãi đỗ xe ngoài trời ở sân sau Học viện Kinh tế Thiên Phủ, thế mà Trầm Thế Trung lại mặc một bộ quần áo ngủ thu đông bằng nhung có in hình san hô đến!
Bạn học này vẫn mơ ngủ à?
Trầm Thế Trung xỏ dép lê giữ ấm chân, cậu ta đưa chìa khóa xe cho An Lương, sau đó nhận lấy sữa đậu nành và bánh bao: “Lương ca, cậu lái xe được chứ?”
Cậu ta vừa nói vừa giơ chân phải lên, để lộ ra đôi dép lê vừa to vừa dày, đi loại dép này mà lái xe chắc chắn không an toàn, cho nên đành để An Lương lái xe.
“Cậu lôi thôi như này, không chú ý đến hình tượng à?” An Lương châm chọc.
Trầm Thế Trung uống một ngụm sữa đậu nành: “Ba người bạn cùng phòng Bạch Nguyệt đều thích tôi, tôi còn cần hình tượng?”
Được rồi!
Coi như là cậu hỏi thừa!
“Tôi thấy cậu nên đổi bộ khác, nếu lát nữa cậu muốn lái thử xe, tôi thấy quần áo như này không hợp.”
“Được!” Trầm Thế Trung đáp lại, “Mất 10 phút thôi!”
Không đến mười phút sau, Trầm Thế Trung đã đổi một bộ quần áo lông.
Đợi Trầm Thế Trung lên xe, An Lương lái chiếc xe Mercedes- Benz C2001 màu trắng kim cương ra khỏi trường.
Trên đường đi, đặc biệt là lúc cua xe, cùng với những lúc vừa giảm phanh vừa đi qua nắp cống, An Lương phát hiện ra trong xe có tiếng kêu lạ, cậu ta xỉa xói: “Mercedes nhập khẩu mà chán thế!”
Rốt cuộc Mercedes đang lừa người có tiền hả?
Một chiếc Mercedes dưới trăm vạn tệ mà xét đến những lỗi chi tiết nhỏ, nói cả ngày không hết.
Xe bốn mươi, năm mươi vạn tệ mà còn dám dùng động cơ 15t, ngoại trừ Mercedes ra thì còn ai dám dùng?
Trầm Thế Trung cũng phụ họa: “Có tiếng ồn là lỗi nhỏ thôi! Hộp số lái ở tốc độ thấp thì cảm giác xe rất yếu, hệ thống động cơ xe thì như shit, tôi cũng thấy chán!”
“Vậy mà cậu còn mua?” An Lương chế giễu.
“Hôm qua tôi nói rồi đấy, tại các chị em cứ ham hố!” Trầm Thế Trung nhắc lại.
“À ha!” An Lương thấy có biến, “Có vụ gì mới?”
“Cậu có biết phía sau trường mình, cách tầm khoảng 2km là trường gì không?” Trầm Thế Trung úp úp mở mở.
An Lương cười ha hả: “Cậu quên là tôi mới khai trương Vũ Nguyệt à?”
“Trước khi mở cửa hàng Vũ Nguyệt, cậu tưởng tôi không điều tra thị trường sao?” An Lương hỏi ngược lại.
“Không phải chứ?” Trầm Thế Trung thắc mắc: “Tưởng Vũ Nguyệt là mở cho Bạch Nguyệt? Cậu còn đi điều tra thị trường á?”
“Tôi cảm thấy Vũ Nguyệt có thể thu về lợi nhuận rất tốt, cậu tin không?” An Lương vặn lại.
“Cho nên vừa tán gái vừa kiếm tiền?” Trầm Thế Trung châm chọc, “Không hổ là cậu!”
Hình như từ khi có Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, An Lương đúng thật vừa tán gái vừa kiếm tiền, từ đó đến nay chưa từng lỗ vốn?
Chưa đầy 20 phút sau, An Lương lái xe quẹo vào trạm kiểm tra xe cơ giới, thông thường bên cạnh những trạm kiểm tra này sẽ có cửa hàng bán phụ tùng xe.
Rốt cuộc Trầm Thế Trung cũng đã phát hiện ra vấn đề, cậu ta nhìn ra ngoài cửa xe thấy logo Lamborghini liền xỉa xói: “Đây là Audi mà cậu nói?”
“Phiên bản kết hợp cao cấp của Audi?” An Lương đáp lại.
“Lamborghini Urus?” Trầm Thế Trung cũng rất quan tâm đến tin tức về xe, đại đa số các nam sinh đều thích xe mà.
“Ừm!” An Lương đáp, “Nó là phiên bản kết hợp cao cấp của Audi Q8!”
“Nói như vậy thì cậu không mặn mà với Lamborghini lắm, có thể nói Audi Q8 là phiên bản kết hợp thấp nhất của Lamborghini Urus, nhưng mặt khác nó lại làm cậu cảm thấy thoải mái?” Trầm Thế Trung chế nhạo.
“Nội thất bên trong của hai loại xe này khá giống nhau, là Urus tham khảo Audi Q8 quá nhiều, như vậy không khỏi khiến người khác bật cười?” An Lương tỏ vẻ bản thân giống như một “anh hùng bàn phím” đang bàn luận xe.
“Nó và Audi Q8 đều có chung nền tảng MBQ- EVO, nội thất bên trong gần như được sắp xếp giống nhau, lại thêm hệ thống trục vít và bánh răng của Audi. Có phải thấy giống với hệ thống dẫn động bốn bánh của Audi Astro?” An Lương lại lần nữa hóa thân thành “anh hùng bàn phím” nổ rất hăng say.
Thật ra cậu ta vẫn hiểu được nguyên lý, nền tảng giống nhau thì cũng chỉ là nền tảng mà thôi, động cơ, hộp số, các loại chi tiết nhỏ mới quyết định làm ra được một chiếc xe khác biệt.
Có điều Audi Q7 60 vạn tệ và Lamborghini Urus 300 vạn tệ cùng dùng chung một nền tảng, đúng thực khiến người khác phải phì cười.
Chương 499: Lần bị so sánh thảm nhất!Trong cửa hàng Lamborghini 4S, An Lương và Trầm Thế Trung đứng cạnh một chiếc xe Lamborghini vàng óng, đang mải mê trao đổi thông tin về nó.
Lamborghini Urus chỉ có một nhà phân phối, lúc ra mắt thị trường, phía nhà sản xuất Lamborghini còn hừng hực kỳ vọng Urus sẽ đạt được thành tích xuất sắc như Cayenne Porsche.
Cayenne Porsche gần như là lựa chọn hàng đầu trong phân khúc một 100 vạn tệ.
Lamborghini muốn trở thành lựa chọn hàng đầu trong phân khúc 300 vạn, ở trong lĩnh vực này, đối tượng cạnh tranh của nó là Mercedes Benz-Big G và Bentley Bentayga cùng chung nền tảng.
Trên thực tế ba loại xe này không thể tạo thành một mối quan hệ cạnh tranh, Lamborghini Urus là loại xe thể thao, Bentley Bentayga là loại xe giải trí, Mercedes Benz-Big G là xe dành cho fuckboy, ba loại xe này cạnh tranh với nhau thế nào được?
Nhưng mà phía sản xuất Lamborghini đã quá lạc quan, khi Urus ra mắt thị trường lại trở thành hiện tượng có tiếng mà không có miếng.
Trước khi xe ra mắt, các fan đồng loạt tuyên bố: Nhất định phải mua!
Thế nhưng sau khi ra mắt, những vị fan này biến mất như bị bốc hơi vậy, thay vào đó các bình luận tiêu cực xuất hiện liên tiếp, ví dụ như những bình luận tiêu cực vừa nãy của An Lương cũng là cóp nhặt từ bình luận của các “anh hùng bàn phím.”
Trong cửa hàng Lamborghini 4s, mặc dù An Lương và Trầm Thế Trung trông còn rất trẻ, thế nhưng không có nhân viên tiếp thị nào dám tỏ thái độ.
Cửa hàng siêu hào nhoáng, thế nhưng thực tế lại có rất ít người đến ngắm xe.
Mà nếu chỉ đến để ngắm xe thì sao?
Cứ ngắm thôi!
Trừ khi muốn thử xe thì mới bị từ chối.
Cho dù có bị từ chối thì cũng cho thấy trong cửa hàng không có xe thử, chứ không phải là thái độ mắt để cao hơn đầu, coi thường người khác.
Nhân viên trong những cửa hàng bán đồ cao cấp có dại gì mà vô cớ đắc tội với người khác?
Giống như bây giờ An Lương và Trầm Thế Trung đi xem xe, nhân viên tiêu thụ cũng không can thiệp vào, không phải là nhân viên không có phép lịch sự, mà là vì lịch sự nên mới không can thiệp.
Lỡ như An Lương và Trầm Thế Trung chỉ đến ngắm mà không đến mua thì sao?
Nhân viên tiêu thụ càng nhiệt tình thì sẽ càng khiến khách hàng không thoải mái.
Ngược lại An Lương rất ghét mấy nhân viên ở Watsons, rõ ràng chỉ đi dạo một chút xem có muốn mua gì hay không, mà nhân viên cửa hàng cứ lẽo đẽo theo sau hỏi không ngớt, thế là dứt khoát đi về luôn!
“Này, anh đẹp trai!” An Lương gọi một nhân viên tiêu thụ.
Một nhân viên tiêu thụ còn khá trẻ nhanh nhẹn bước đến hỏi: “Chào anh, anh có việc gì ạ?”
“Mẫu này có xe luôn không?” An Lương hỏi: “Màu vàng óng, không phải là xe trưng bày.”
“Phiền anh đợi một chút.” Nhân viên tiêu thụ trẻ tuổi lập tức mở điện thoại tra thông tin kho hàng, sau đó đáp: “Có. Hôm trước chỗ chúng tôi vừa mới nhập về một chiếc.”
“Được, tôi mua. Ký hợp đồng luôn!” An Lương đáp.
“Hả?” Anh nhân viên trẻ tuổi ngỡ ngàng nhìn An Lương, anh ta còn tưởng bản thân nghe nhầm, mua luôn cơ à?
“Có vấn đề gì không?” An Lương hỏi.
Nhân viên tiêu thụ trẻ tuổi có chút lúng túng: “Anh có cần thử xe không?”
“Ở nhà tôi đã có mô hình của một chiếc Audi, tôi cũng từng lái một chiếc Audi A6L, tôi thấy cách thức lái cũng không khác nhau lắm.” An Lương nói.
???
Audi A6L?
Cái này...
Nhiên viên tiêu thụ giống như đang bị lag, chiếc Lamborghini Urus trị giá 300 vạn bị so sánh với một chiếc chiếc Audi A6L?
Sợ rằng đây là lần Lamborghini bị so sánh thảm nhất!
Trên mạng nếu có chê bai Lamborghini thì ít gì cũng so sánh nó với Audi Q8 phiên bản SQ8 hoặc là RSQ80 chứ.
“Xin hỏi anh có trả góp không ạ?” Nhân viên tiêu thụ bổ sung: “Nếu như là trả góp thì phải trả trước 40%, đồng thời không bao gồm thuế đi kèm.”
An Lương cắt lời đối phương: “Trả hết, hôm nay tôi muốn lái luôn, thủ tục linh tinh các thứ, các anh xử lý hộ tôi.”
Nhân viên tiêu thụ có cảm giác “Má nó!”, anh ta cứ tưởng An Lương và Trầm Thế Trung chỉ đến ngắm cho vui mắt thôi, kết quả anh chàng này còn không thử xe đã bỏ tiền ra mua?
“Mời đến bên này! Anh chờ một chút để tôi liên hệ với giám đốc về khoản chiết khấu.” Nhân viên trẻ tuổi lịch sự nói, anh ta dẫn An Lương và Trầm Thế Trung đến khu vực chờ, đồng thời mang nước khoáng Perrier đến cho hai người.
An Lương cũng không từ chối các khoản ưu đãi, chủ yếu là vì chưa phát động nhiệm vụ của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, cho nên được ưu đãi cũng tốt, coi như là tiền xăng xe không được sao?
Chưa đến 5 phút sau nhân viên tiêu thụ trẻ tuổi đã trở về khu vực chờ, anh ta lịch sự nói: “Chào cậu, cửa hàng chúng tôi xin gửi tặng cậu 5 phiếu ưu đãi, đồng thời tặng cậu vỏ bọc chống trầy xe trị giá mười vạn, cùng với hộp đen ghi âm, hơn nữa cửa hàng chúng tôi còn đặc biệt gửi tặng anh một thẻ trả phí mua dầu trị giá mộy vạn, anh thấy có được không?”
An Lương liếc nhìn thẻ nhân viên của đối phương, anh ta tên là Lý Tiểu Phi.
“Không vấn đề gì.” An Lương gật đầu, “Anh tính giá đi!”
Lý Tiểu Phi còn bổ xung: “À, còn một chuyện nữa, chiếc xe Urus nhập về hôm trước có trang bị thêm hệ thống ghế thông gió, cái này... Tăng thêm tám vạn so với giá ban đầu.”
“Không sao!” An Lương trả lời chắc nịch.
“Trang bị luôn hệ thống ghế thông gió cũng tốt, nếu không thì đằng nào tôi cũng sẽ trang bị thêm, anh cứ tính giá đi!”
Chương 500. Hun đúc nghệ thuật!Trong cửa hàng Lamborghini 4S, An Lương đã xác nhận ý định mua.
Lý Tiểu Phi bày ra bảng niêm yết giá xe:
Giá xe trần chưa lắp đặt phụ kiện: 291,2 vạn, chiết khấu 5%, như vậy giá sẽ là 276,64 vạn, tương đương với chiết khấu 14,56 vạn, chiết khấu này dùng để đổ xăng, thời gian khoảng 2 đến 3 năm, chắc là không có vấn đề?
Không có chiết khấu cho lắp đặt hệ thống thông gió chỗ ngồi, giá đơn lẻ là 8 vạn.
Thuế mua ô tô là 10%, thuế cho ô tô hạng sang là 10%, tương đương với 55,33 vạn.
Phí dịch vụ cho giấy phép lái xe và phí làm giấy phép lái xe tạm thời đều được miễn phí.
Tổng giá cuối cùng là 339,97 vạn!
Thảo nào chiếc xe này tuy được khen gợi nhưng sức hút lại không cao!
Audi Q8 bản cấu hình cao cấp không tới 100 vạn, sau khi lắp giai đoạn 2, thay hệ thống làm mát khí nạp và xả hơi, hệ thống phanh xe v..v.., cùng lắm cũng dưới 20 vạn, có thể cạnh tranh được với Lamborghini Urus.
Với tình hình như vậy, ngoài việc thích Lamborghini ra, chắc chỉ cần chút tiền là có thể mua được rồi?
Thật là trùng hợp!
An Lương không thiếu tiền bạc!
Tài khoản cá nhân của An Lương có hơn 1000 vạn, nếu giá cả không tới 340 vạn, An Lương hoàn toàn không quan tâm.
“Ký hợp đồng, quẹt thẻ, mua!” An Lương trả lời.
“Cảm ơn anh An!” Lý Tiểu Phi kích động đáp, cậu chỉ là thực tập sinh, nếu đơn này được đặt, như vậy là cậu có thể trở thành nhân viên chính thức rồi?
Sau khi hai bên ký kết thỏa thuận, Lý Tiểu Phi đương nhiên biết tên An Lương thông qua chứng minh thư của cậu: “Nhân tiện, anh An, hôm nay anh có cần dán phim cách nhiệt cho xe không?”
“Dán phim cách nhiệt cho xe cần bao lâu?” An Lương hỏi ngược lại.
“Mất khoảng ba đến bốn ngày.” Lý Tiểu Phi trả lời.
“Hôm nay không dán, chúng ta thêm wechat đi, khoảng chiều chủ nhật cậu lái chiếc xe đến Học viện Kinh tế Thiên Phủ và dán phim cách nhiệt cho xe, sẵn tiện giúp tôi làm giấy phép lái xe.” An Lương nói rõ.
“Vâng.” Lý Tiểu Phi đáp lại một cách khẳng định.
Hai người đã ký hợp đồng, An Lương thanh toán toàn bộ số tiền chỉ trong một lần.
“Anh An, anh chờ một chút, chúng ta sẽ đưa xe ra khỏi nhà để xe ngay lập tức.” Lý Tiểu Phi nói.
‘Chúc mừng ký chủ mua được xe mới, hệ thống đặc biệt tặng biển số xe cho Ký chủ 【 Dung A12539168AL 】 ’.
‘Biển số này sẽ được chọn ngẫu nhiên tại trạm kiểm định xe cơ giới trong khu công nghệ cao’.
Tầm 15 phút sau, Lý Tiểu Phi mang chiếc Lamborghini Urus màu vàng rực rỡ ra khỏi nhà để xe. Sau khi An Lương kiểm tra, con số trên đồng hồ công tơ mét trong xe chỉ có hơn 20km, lớp sơn ngoài xe còn nguyên vẹn và các thiết bị chiếu sáng khác cũng hoàn hảo không tì vết, nói chung là không có vấn đề gì.
“Anh An, chúng ta sẽ làm thủ tục cấp giấy phép lái xe ở trạm kiểm định xe cơ giới trong khu công nghệ cao bên cạnh.” Lý Tiểu Phi hỏi: “Nhân tiện, Anh An, về chuyện biển số, anh muốn tự mình lên mạng lựa chọn hay là muốn rút ngẫu nhiên tại chỗ?”
“Rút ngẫu nhiên ở tại chỗ đi!” An Lương trả lời: “Khi nào tới lúc làm giấy phép lái xe thì cậu gọi cho tôi, tôi sẽ tự rút!”
“Vâng.” Lý Tiểu Phi trả lời.
An Lương khởi động chiếc Lamborghini Urus, mặc dù An Lương phàn nàn chê bai chiếc này là Audi Q bản cao cấp, nhưng trên thực tế thì sự khác biệt giữa hai chiếc xe này rất là lớn, quan trọng là động cơ V8 hoàn toàn khác, hiểu không?
“Chà! Động cơ V8 lớn này quả thực là quá mạnh!” Trầm Thế Trung cảm thán khi ngồi bên ghế lái phụ.
“Cậu có muốn thử không?” An Lương hỏi.
“Chuyện này…” Trầm Thế Trung do dự.
“Hầy, đừng khách sáo, lát nữa cậu lái nó về, tôi lái chiếc Mercedes của cậu.” An Lương lái chiếc Lamborghini Urus đến bên cạnh chiếc Mercedes Benz C200L của Trầm Thế Trung, sau đó nói: “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”
Trầm Thế Trung không hề dây dưa, trực tiếp đưa chìa khóa xe Mercedes Benz C200L cho An Lương, đợi An Lương xuống xe, Trầm Thế Trung bước ra khỏi ghế lái phụ và đổi chỗ vào vị trí ghế lái.
Hai người họ một trước một sau, lái xe quay lại Học viện Kinh tế Thiên Phủ, ở bãi đậu xe ngoài trời, Trầm Thế Trung lại cảm thán: “Thật tuyệt, chiếc xe này thật tuyệt, tôi lại có mục tiêu trong cuộc sống, tôi đã sẵn sàng phấn đấu rồi, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi sẽ làm việc chăm chỉ.”
“Sau đó, làm việc chăm chỉ trong một năm, tự mình vất vả tiết kiệm được 1 vạn, thêm 300 vạn do gia đình trợ cấp, Lamborghini Urus?” An Lương nói đùa.
“…” Trầm Thế Trung nhìn An Lương không nói nên lời: “Cậu độc ác quá đấy!”
“An Lương, cậu thật độc ác!” Trầm Thế Trung bất lực nói: “Xem ra cũng chỉ có cách này mà thôi, có như thế tôi mới mua nổi nó!”
“Khoe của?” An Lương trêu ghẹo.
“Cút, cút, cút, tôi sẽ khoe khoang sự giàu có của mình trước mặt cậu à?” Trầm Thế Trung không nhịn được xỉa xói: “Điều kiện gia đình tôi thực ra cũng ổn, nhưng tôi thì… hầy!”
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh?
Thực ra, An Lương cũng đã đoán được điều kiện gia đình của Trầm Thế Trung rất tốt, nếu không thì sao Trầm Thế Trung có thể trực tiếp chuyển thẳng 40 vạn cho cậu?
An Lương vỗ vỗ cánh tay của Trầm Thế Trung: “Lúc tôi không đi học, cậu lái xe đi!”
“Bỏ đi, áp lực quá cao, chiếc Mercedes nhỏ của tôi muốn tán gái, nhất định có thể tán gái!” Trầm Thế Trung trả lời: “Đúng rồi, chúng ta đi đến Học viện Mỹ thuật xem sao?”
Trước đó ở bãi đậu xe, chủ đề của hai người toàn là Học viện Mỹ thuật Thiên Phủ, nơi đó có rất nhiều cô gái vẽ tranh!
“Ở đó cậu có quen ai à?” An Lương hỏi ngược lại.
Trầm Thế Trung cười hê hê nham hiểm, nói: “Tôi biết một cô gái học vẽ tranh sơn dầu, tôi dẫn đường cho?”
An Lương gật đầu: “Đi, đi, đi, dạo một vòng xem sao. Cô gái gì đó không quan trọng, tôi chỉ muốn tìm hiểu khai sáng một chút về nghệ thuật!”
“Không hổ là cậu!” Trầm Thế Trung cười ha ha.
------
PS: Event nhỏ: mỗi đề cử trên 90 điểm sẽ nhận 200 tlt ạ ^^
Chương 501. Hiểu biết về các nguy cơ Phòng cháy chữa cháyLần này An Lương và Trầm Thế Trung đổi lại về xe của chính mình, Trầm Thế Trung đi trước dẫn đường, An Lương đi theo sau, hai người sẽ đến Học viện Mỹ thuật Thiên Phủ mở quầy hàng.
Thực ra, điều An Lương càng tò mò hơn là cô gái mà Trầm Thế Trung tìm được bên đó là kiểu như thế nào, có khiến An Lương mở hàng không?
Không tồn tại!
An Lương quá kén!
Đối với An Lương mà nói, để trở thành mục tiêu của cậu, ít nhất phải đạt được yêu cầu cơ bản “Hai cặp 90”
Có nghĩa là, điểm nhan sắc và điểm đặc thù đều đạt mức 90 điểm, có thế mới có thể trở thành mục tiêu của cậu.
Còn việc điểm nhan sắc 90 điểm và điểm đặc thù 80 điểm, thì tùy tình hình cụ thể mà đưa ra quyết định tương ứng.
Mặc dù điểm đặc thù 80 điểm cũng coi như là đạt tiêu chuẩn, nhưng thẻ 【 Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về 】 có yêu cầu rất cứng nhắc, bắt buộc phải đạt điều kiện cơ bản “Hai cặp 90” mới có thể nhận được phần thưởng của thẻ 【 Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về 】 .
Không thể để An Lương tốn sức tốn lực nhưng lại không trả tiền, phải không?
Dù sao, với những công việc lao động chân tay mà trước đây An Lương đã làm, cậu đều nhận được những bao lì xì lớn, hơn nữa cậu cũng quen với nhịp điệu lao động chân tay và nhận lì xì rồi.
Trầm Thế Trung và An Lương lần lượt rời khỏi trường Học viện Kinh tế Thiên Phủ, khi đi ngang qua trường Học viện Sư phạm Thiên Phủ, An Lương thấy có rất nhiều người đang tụ tập ở cổng Học viện Sư phạm Thiên Phủ, cậu mở xi nhan quẹo phải, sau đó dừng bên đường.
Trầm Thế Trung phát hiện hành động của An Lương từ gương chiếu hậu, cậu ta cũng dừng lại bên đường, tiếp đó gọi điện thoại cho An Lương.
“Này, An Lương, cậu đang làm cái quái gì vậy?” Trầm Thế Trung hỏi.
“Hình như có náo nhiệt!” An Lương nhắc.
???
Trầm Thế Trung hoài nghi, An Lương có vẻ đâu phải là kiểu người thích xem náo nhiệt?
Thực tế thì An Lương không phải kiểu người thích xem náo nhiệt, là vì cậu nhìn thấy có một bóng hình quen thuộc, thế nên mới dừng xe lại!
An Lương bước xuống xe, lấy bình cứu hỏa từ trong cốp xe ra, bước tới cổng trường Học viện Sư phạm Thiên Phủ, Trầm Thế Trung cũng đi theo sau.
Ở cổng trường Học viện Sư phạm Thiên Phủ, một đống nến được xếp thành hình trái tim có diện tích hơn 4 mét vuông, có lẽ lớn hơn giường đôi một chút.
Ở giữa các ngọn nến xếp hình trái tim còn được phủ bởi những cánh hoa hồng đỏ, trông rất là lãng mạn, hơn nữa cảm giác như rất chân thành.
Một chàng trai trẻ mặc vest trắng, tay cầm bó hoa hồng đỏ, quỳ một chân dưới đất, trìu mến nói: “Hạ Hòa Tâm, anh thích em, làm bạn gái anh nhé!”
Một vài người trong đám đông xung quanh đột nhiên tạo ra bầu không khí: “Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Một số người hóng chuyện không rõ chân tướng cũng hét lên trong bầu không khí lãng xẹt được tạo bởi nến xếp hình trái tim và những cánh hoa hồng đỏ.
“Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
“Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
An Lương cầm bình cứu hỏa chen vào trong đám người, đầu tiên là liếc nhìn Hạ Hòa Tâm, người này có phải Hạ Hòa Tâm đâu, rõ ràng là Hạ Như Ý!
Hai chị em Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý, nếu chỉ quan sát bằng mắt thường, sẽ không thể phân biệt được bọn họ ai là ai.
Nhưng An Lương có “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” do Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng ban thưởng, cậu có thể dễ dàng nhận ra đó là Hạ Hòa Tâm hay Hạ Như Ý. Lúc An Lương chen vào, cậu trực tiếp dùng bình cứu hỏa thổi tắt những ngọn nến được xếp hình trái tim, những cánh hoa hồng đỏ cũng bị thổi bay tán loạn trên không trung.
“Chết tiệt!” Chàng trai mặc vest trắng nhìn An Lương: “Cậu làm gì vậy?”
An Lương trả lời: “Dập lửa, có vấn đề gì sao?”
“Cậu… ” Chàng trai mặc vest trắng nhìn chằm chằm An Lương bằng ánh mắt tức giận, nói: “Cậu bị mù à?”
“Tôi nhìn thấy có người phóng hỏa, dập lửa đấu tranh cho chính nghĩa thì có vấn đề gì sao?” An Lương giễu cợt chàng trai mặc vest trắng.
Chàng trai mặc vest trắng tức giận nhìn An Lương: “Cậu bị ngu à? Con mẹ nó, cái này mà gọi là phóng hỏa? Cậu đang giỡn mặt với tôi đấy à?”
“Anh yêu, sao giờ anh mới tới? Em đã nói với anh ấy là em có bạn trai rồi!” Hạ Như Ý đột nhiên mở miệng nói, sau đó đi đến bên cạnh An Lương, chủ động nắm lấy cánh tay phải của An Lương, nhưng cô vẫn giữ một khoảng cách nhất định với An Lương, ít nhất An Lương không thể cảm nhận được chút mềm mại nào.
Trầm Thế Trung còn đang thấy kỳ lạ, tại sao An Lương đột nhiên đi xem náo nhiệt, hơn nữa còn tạo ra một tin sốt dẻo, kết quả bây giờ lại xuất hiện tình huống như thế này?
Khi Trầm Thế Trung nhìn rõ Hạ Như Ý, cậu cảm thấy bản thân ghen tị chết mất!
An Lương âm thầm câu cá ở Học viện Sư phạm Thiên Phủ đối diện?
Chàng trai mặc vest trắng nhìn Hạ Như Ý, rồi lại nhìn An Lương. Đến bây giờ cậu ta còn có thể không hiểu hành động khi nãy của An Lương sao?
“Được, được, được! Rất được!” Chàng trai mặc vest trắng nhìn chằm chằm An Lương: “Này cậu, cậu đến từ trường nào, cậu ngông nghênh như vậy, người nhà của cậu có biết không?”
Trước khi An Lương mở miệng trả lời, chàng trai mặc vest trắng nói tiếp: “Này cậu, để tôi nhắc nhở cậu, nếu sinh viên đại học tham gia đánh nhau ở bên ngoài, có khả năng sẽ bị nhà trường đuổi học. Cậu chăm chỉ học tập nhiều năm như vậy, bố mẹ cậu vất vả nuôi nấng cậu nhiều năm như vậy, cậu không sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?”
???
An Lương nhìn chàng trai mặc vest trắng với vẻ mặt khó hiểu, tên này gia thế ra sao vậy, ương ngạnh đến thế à?
Thực tế, chàng trai mặc vest trắng đã bị An Lương chọc điên, cậu ta cũng sắp mất trí rồi.
Bởi vì chàng trai mặc vest trắng bây giờ trông giống như một chú hề, khi nãy cậu đã sắp xếp bố trí mọi thứ lãng mạn biết bao nhiêu, bây giờ trông lại ngớ ngẩn bấy nhiêu, thêm việc đang có rất nhiều người đứng ở đây, e là chuyện này sắp được lan truyền khắp nơi rồi phải không?
Mặt mũi của cậu ta phải làm sao?
Sau này cậu ta làm sao có chỗ đứng trong mối quan hệ bạn bè của mình nữa?
“Hoàng Hi, anh đang uy hiếp anh ấy sao?” Hạ Như Ý khẽ hừ một tiếng.
Hoàng Hi lạnh lùng nhìn An Lương, cậu ta cười nhạt: “Anh chỉ nhắc nhở một chút, làm người đừng quá kiêu ngạo, đôi khi, quá kiêu ngạo rất dễ bị ghét!”
Chuyện này…
Rốt cuộc là Hoàng Hi quá kiêu ngạo, hay là An Lương quá kiêu ngạo đây?
Theo lý mà nói, An Lương đã làm sai gì à?
Bộ chưa thấy chuyện tỏ tình bằng nến, sau đó bảo vệ của khuôn viên trường dùng bình cứu hỏa dập lửa trên bản tin sao?
Về tình, về lý, về pháp, An Lương đều không làm sai gì cả!
Chương 502: Giáo phái “Lương Thần Mỹ Cảnh”!Tại cổng trường Học viện Sư phạm Thiên Phủ.
An Lương mang theo bình cứu hỏa dập tắt nến tỏ tình, thổi bay luôn cả hoa hồng tình yêu, dù gì cậu cũng quen biết trước với hai chị em sinh đôi Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý, đúng chứ?
Khụ, khụ!
Không quan trọng ai trước ai sau!
Dù sao, việc Hoàng Hi nhận lầm Hạ Như Ý thành Hạ Hòa Tâm cảm giác như có ý đồ xấu, tên này muốn ăn luôn cả chị lẫn em?
Đối mặt với sự kiêu ngạo của Hoàng Hi, An Lương xỉa xói: “Này cậu, tôi có thể hiểu là cậu đang uy hiếp tôi đấy?”
Hoàng Hi hung hăng nhìn chằm chằm An Lương, hôm nay cậu ta bị An Lương làm cho mất mặt, nếu không phải cậu ta nghĩ bản thân đánh không lại An Lương, e rằng lúc này cậu ta sẽ ra tay luôn.
Đại khái là thay thế An Lương bằng Lữ Văn Sơn, Lữ Văn Sơn xác định bị đánh bại?
Lữ Văn Sơn 1m62 thực sự quá khó khăn!
“Là tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu!” Hoàng Hi hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm An Lương: “Nếu cậu muốn hiểu là uy hiếp, vậy cũng được, là tôi đang uy hiếp cậu!”
“Đe dọa là phạm pháp!” An Lương nói một cách khẳng định.
“Hừ!” Hoàng Hi hừ lạnh một tiếng: “Tôi uy hiếp cậu, cậu có xảy ra chuyện thì liên quan gì đến tôi?”
An Lương không để ý tới Hoàng Hi, cậu nhìn Trầm Thế Trung: “Thân sĩ, cậu quay rõ chưa?”
“Không thành vấn đề!” Trầm Thế Trung đáp lại.
“Cậu hãm hại tôi?” Hoàng Hi kinh ngạc nhìn An Lương.
“Ý cậu là gì?” An Lương giả vờ khó hiểu: “Tôi chỉ đang lo lắng cho sự an toàn của mình.”
An Lương nói tiếp: “Này cậu, tư tưởng của cậu rất nguy hiểm!”
“Cậu đợi đấy!” Hoàng Hi trực tiếp xoay người rời đi, cậu ta bước đến bên đường, mở cửa ngồi vào chiếc BMW 3 Series, sau đó tăng ga phóng đi.
An Lương âm thầm ghi nhớ biển số xe 【 Dung a-34x21 】 , một biển số xe rất bình thường, hơn nữa còn là loại 3 Series đời cũ.
Vừa nãy khi Hoàng Hi phát ngôn bừa bãi, cậu cho rằng Hoàng Hi là một đại lão cao cấp, nhưng bây giờ trông có vẻ như, chắc là, có lẽ, chỉ vậy mà thôi?
Trầm Thế Trung cũng nhìn thấy Hoàng Hi lái chiếc BMW 3 Series đời cũ rời đi, cậu ta kinh ngạc nhìn An Lương.
“An Lương, tôi có bị hoa mắt không?” Trầm Thế Trung tỏ vẻ ngạc nhiên.
An Lương phủ nhận: “Tôi không nghĩ rằng chúng ta đều hoa mắt cùng lúc.”
“Chuyện này cũng nực cười quá?” Trầm Thế Trung xỉa xói: “Tôi tưởng là Cao thủ, hóa ra là Đồng nát?”
Nói đến đây, Trầm Thế Trung nhìn Hạ Như Ý: “Chà chà, An Lương, giới thiệu chút nào?”
Hạ Như Ý buông tay An Lương ra, cô học giọng điệu và tính cách của Hạ Hòa Tâm, cô chủ động giới thiệu bản thân: “Xin chào, tôi tên Hạ Hòa Tâm, tôi là bạn của anh ấy.”
Được đấy!
Hạ Hòa Tâm cũng ổn!
Xin hỏi, giả làm chị gái mình là kiểu trải nghiệm gì?
Trên thực tế, trình độ ngụy trang của Hạ Như Ý rất cao, cho dù là giọng điệu, hay là âm sắc, thậm chí cả tính cách bên ngoài đều gần giống với Hạ Hòa Tâm, người mà An Lương đã gặp ở quán buffet Tứ Hải trước đây.
Trừ khi là một người vô cùng thân quen với bọn họ, bằng không ai cũng đều bị lừa qua ải?
Trên thực tế, hai người Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý thậm chí có thể dễ dàng lừa Face ID của Iphone, bọn họ có thể trực tiếp mở khóa điện thoại di động của nhau thông qua tính năng nhận dạng khuôn mặt.
Về việc Công ty Apple tuyên bố, gì mà nhận dạng khuôn mặt an toàn?
Ha ha!
Công ty Apple còn nói rằng bọn họ sẽ không đẩy quảng cáo!
“Xin chào, tôi tên Trầm Thế Trung, bạn cùng phòng của An Lương.” Trầm Thế Trung trả lời, sau đó nhìn An Lương bằng ánh mắt dò hỏi, ý muốn hỏi cậu có nên đến Học viện Mỹ thuật để mở quầy hàng không.
An Lương hiểu ý Trầm Thế Trung, cậu trả lời: “Cậu gửi đoạn phim hồi nãy qua đây, tôi xử lý việc bên này trước…”
“Ừ” Trầm Thế Trung gửi đoạn phim vừa quay lúc nãy qua wechat.
An Lương nhìn Hạ Như Ý, cậu không bóc trần thân phận của đối phương: “Mà này, vừa nãy người đó bị gì vậy?”
“Cậu ta là bạn cùng lớp của tôi, hôm nay cậu ta tỏ tình như một tên điên. Tôi đã nói với cậu ta rằng tôi đã có bạn trai, nhưng cậu ta vẫn làm theo ý mình. Thật sự rất khó chịu.” Hạ Như Ý giải thích.
An Lương trêu chọc: “Bạn trai của cô đâu?”
Hạ Như Ý ghẹo lại: “Không phải là cậu sao?”
Quả nhiên không hổ là Hạ Như Ý!
Lúc trước khi ở quán buffet Tứ Hải, An Lương muốn tán tỉnh cô ấy, nhưng lại bị cô ấy gài bẫy giả ma giả quỷ, bây giờ lại bị cô ấy tán tỉnh lại.
“An Lương, gửi đoạn phim qua rồi đó!” Trầm Thế Trung nhắc nhở.
An Lương nhận được đoạn phim, sẵn tiện xem qua, đoạn phim Trầm Thế Trung quay rất rõ ràng, hoàn toàn quay được sự kiêu ngạo của Hoàng Hi, mặc dù hiện trường khá ồn ào nhưng giọng nói của Hoàng Hi cũng được ghi lại rất rõ ràng.
“Người này thật sự rất kiêu ngạo!” Sau khi An Lương xem xong, không khỏi thở dài: “Nhân tiện, cô có biết gia cảnh người này ra sao không?”
Một tên kiêu ngạo như vậy, bình thường chắc cũng rất kiêu ngạo trong trường?
Hạ Như Ý lắc đầu: “Tôi không biết, tôi chỉ biết cậu ta cũng là người Thiên Phủ”
Hóa ra là người địa phương!
Vậy là đệ tử của giáo phái “Lương Thần Mỹ Cảnh.” sao?
Cậu ta có một trăm cách để giữ An Lương ở lại Thiên Phủ?
Còn An Lương thì không biết phải làm sao?
Không nên dây vào!
An Lương biểu thị không nên dây vào, vẫn nên gửi cho tuần tra giải quyết thôi!
An Lương đưa đoạn phim do Trầm Thế Trung quay được, gửi thẳng cho Lý Kiệt trên wechat, mặc dù Lý Kiệt chịu trách nhiệm chính trong việc điều tra kinh tế, nhưng cậu ta là một tuần tra lớn, chuyện nhỏ như vậy sao có thể không giải quyết được?
Chương 503. Đánh mất và bại lộVì An Lương đang đi học ở Thiên Phủ, Vân Hải Dương đã gửi wechat của một số người ở Thiên Phủ cho An Lương, để An Lương có thể tiến hành điều chỉnh tài nguyên.
Ví dụ, trong tình huống như bây giờ, An Lương có thể sử dụng các tài nguyên hiện có để giải quyết vấn đề mà không cần sử dụng một vài sức mạnh của phía “bất hợp pháp”.
‘Lý Kiệt: Đã nhận, cậu cứ yên tâm, An Lương, chuyện hôm nay sẽ được giải quyết.’
‘An Lương: 【 ok 】 【 chắp tay võ thuật 】 ’
An Lương trả lời bằng hai biểu tượng cảm xúc để biểu thị rằng cậu đã hiểu rõ.
Lý Kiệt cũng trả lời lại bằng một biểu tượng “chắp tay”
“Đã xong!” An Lương cất điện thoại.
Vẻ kinh ngạc lóe lên trong mắt Trầm Thế Trung, cậu ta biết An Lương đến từ Thịnh Khánh, nhưng An Lương cũng có mạng lưới mạnh mẽ ở Thiên Phủ sao?
Quả nhiên Thịnh Khánh Thiên Phủ là người một nhà?
An Lương chủ động nhìn Hạ Như Ý: “Tiện thể, tôi và bạn của tôi tính đi Học viện Mỹ thuật, cô đi không?”
Hạ Như Ý đồng ý: “Được thôi, được thôi, tôi cũng muốn đi Học viện Mỹ thuật, tôi rất thích hồ liễu ở Học viện Mỹ thuật”
“Ok!” An Lương đồng ý.
Trầm Thế Trung xoay người đi về phía chiếc Mercedes Benz C200L màu trắng kim cương.
Hạ Như Ý đang định đi theo, vừa cất bước, An Lương lại hô gọi: “Bên này!”
“Ồ!” Hạ Như Ý khó hiểu quay đầu đi theo An Lương, sau đó cô nhìn thấy chiếc xe Lamborghini Urus màu vàng sáng đang đậu ở ven đường, nhìn con bò đực vẫn chưa dán biển số xe này, cô nhíu mày.
An Lương bước thẳng vào vị trí ghế lái, cậu không có phong thái của một quý ông phong độ giúp đỡ quý bà mở cửa xe, vì đây là bài kiểm tra của An Lương, cậu muốn xem rốt cuộc là Hạ Như Ý sẽ ngồi vào ghế lái phụ hay là ghế sau.
Chi tiết này thực sự đại diện cho trạng thái của tâm lý.
Nếu ngồi ở ghế lái phụ thì độ khó trong việc theo đuổi sẽ tương đối thấp; Còn nếu ngồi ở ghế sau, vậy có khả năng là tâm lý phòng bị rất cao, hoặc là có sự trù tính, hoặc là có ranh giới rõ ràng.
Hạ Như Ý nhìn An Lương mở cửa ghế lái Lamborghini Urus, trong lòng cô thầm cảm thán: “Tên này quả thực là đại lão!”
Bởi vì chiếc Lamborghini Urus này chưa từng lộ diện trên nhóm của Học viện, cộng với việc nó chưa đăng ký giấy phép lái xe, biển số được dán tạm thời bên trong kính chắn gió, nên có thể đánh giá đây là một chiếc xe mới.
Vậy ra đại lão lại thích xe mới?
Hạ Như Ý mở cửa ghế lái phụ, cô không phát hiện khóe miệng An Lương hơi nhếch lên.
Khi Hạ Như Ý thắt xong dây an toàn, An Lương nổ máy, nhẹ nhàng đi theo Trầm Thế Trung.
Hạ Như Ý ngồi ở ghế lái phụ, mở miệng hỏi: “Hai người đi Học viện Mỹ thuật làm gì vậy?”
An Lương hiển nhiên không thể thừa nhận rằng mình đi mở hàng, cậu trực tiếp úp nồi cho Trầm Thế Trung: “Bạn của tôi có quen một cô gái ở bên đó, tôi không thể giúp cậu ta xem xét một chút sao?”
Hạ Như Ý bật cười, cách nói của An Lương có chút kỳ quái?
“Đúng rồi, tôi nghe nói gia cảnh nhà Hoàng Hi không đơn giản, tốt nhất cậu nên báo cho lính tuần tra đi.” Hạ Như Ý nhắc nhở.
An Lương thản nhiên trả lời: “Tôi vừa thông báo cho tuần tra rồi, chuyện này cô không cần lo lắng, sẽ không ảnh hưởng đến cô đâu.”
Hạ Như Ý liếc nhìn An Lương, cô đáp lại một cách khá oái oăm: “Em lo lắng cho anh!”
Cô gái Hạ Như Ý này!
A!
Cô ấy có biết cô ấy đột nhiên bị bại lộ rồi không?
An Lương ngẫm nghĩ, theo tính cách của Hạ Hòa Tâm, cô ấy sẽ không nói như thế này đâu nhỉ?
Hạ Như Ý dường như cũng bất ngờ nhận ra rằng cô ấy có thể bị bại lộ, nhưng cô ấy nghĩ An Lương cũng không thân thuộc gì lắm với cô ấy và Hạ Hòa Tâm, cô ấy chỉ cần giả vờ rằng mọi thứ vẫn bình thường và tiếp tục trò chuyện.
Một lúc sau, An Lương đi theo Trầm Thế Trung đến Học viện Mỹ thuật Thiên Phủ, hai người thuận lợi lái xe vào bên trong Học viện Mỹ thuật Thiên Phủ, sau đó dừng xe ở bên hồ liễu phía cạnh Học viện.
Trầm Thế Trung gọi An Lương: “Bên này!”
An Lương và Hạ Như Ý theo sau, cả ba người đi đến bờ hồ liễu, Trầm Thế Trung bước tới chỗ một cô gái đang vẽ tranh bên hồ.
Tên Trầm Thế Trung này thực sự là một tên cặn bã!
Có ba cô gái khác trong Học viện Kinh tế Thiên Phủ vây quanh cậu ta, vậy mà cậu ta còn đi dụ dỗ một cô gái nữa trong Học viện Mỹ thuật, cậu ta không phải tên cặn bã thì là gì?
“An Lương, để tôi giới thiệu với cậu, người này là Diêu Tuyết, một họa sĩ vẽ tranh sơn dầu chuyên nghiệp, và là một họa sĩ rất giỏi!” Trầm Thế Trung chủ động giới thiệu, sau đó giới thiệu An Lương với Diêu Tuyết.
An Lương vẫn theo lệ cũ, cậu dùng “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp.” để kiểm tra thông tin của Diêu Tuyết.
Diêu Tuyết:
Tuổi: 19
Chiều cao: 163
Cân nặng: 50kg
Nhan sắc: 82
Dáng người: 86
Đặc thù: 80
Thiện cảm: 70
Dữ liệu này nên nói sao đây?
Điểm nhan sắc 82 điểm, thuộc dạng “nghìn dặm có một”, điểm dáng người 86 điểm cũng tương đương với tầm trung, điểm đặc thù 80 điểm, vốn dĩ là mức độ đạt tiêu chuẩn.
Nhưng kết hợp với điểm thiện cảm 70 điểm mà nói, thì có một vấn đề nhỏ, phải nói là “miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn”, hoặc nên nói là giáp rìa với sa đọa?
Điểm đặc thù bao gồm ba khía cạnh, phân thành: bản chất trong sáng, nhân phẩm đạo đức và cả cơ thể khỏe mạnh.
Trong đó trọng lượng của bản chất trong sáng chiếm tương đối cao, nếu như bản chất trong sáng bị ô nhiễm, chắc chắn sẽ dưới 80 điểm.
Tuy nhiên, có những trường hợp ngoại lệ dưới 80 điểm, ví dụ vận động mạnh, chẳng hạn như cưỡi ngựa, dẫn đến việc xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho bản chất trong sáng.
Nhân phẩm đạo đức cũng chiếm một trọng lượng nhất định, đạo đức càng cao thì càng không thể bán mình vì tiền.
Cuối cùng là cơ thể khỏe mạnh, Bạch Nguyệt là ví dụ điển hình nhất, khi cân nặng của cô giảm xuống còn hơn 37 kg, điểm đặc thù giảm xuống ngưỡng 80 điểm.
Đó là do thể chất của Bạch Nguyệt quá kém, ảnh hưởng đến việc đánh giá điểm đặc thù.
An Lương hi vọng Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng có thể cập nhật “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, từ đó chia điểm đặc thù thành 3 phần, có như vậy An Lương mới phán đoán chính xác thông tin của mục tiêu, để An Lương có thể hiểu rõ đối phương là loại người như thế nào.
Nhưng Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng không phản hồi, chắc là lần thăng cấp tiếp theo sẽ được?
Nhắc mới nhớ, Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng luôn bỏ qua một số lần nạp tiền của An Lương, may mắn là An Lương không quan tâm quá nhiều đến số tiền chúc phúc, nếu không thì cũng sẽ sống mái một phen với Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng!
Chương 504: Tôi, Hạ Như Ý, rất lợi hại!Bên bờ hồ liễu.
“Xin chào, rất vui được gặp cậu.” Diêu Tuyết chủ động đưa tay ra, bắt tay với An Lương.
An Lương khẽ gật đầu, cậu dùng khuỷu tay chạm vào Hạ Như Ý, đồng thời trả lời: “Rất vui được gặp cô!”
Hạ Như Ý hiểu được chỉ thị của An Lương, cô đưa tay ra bắt tay với Diêu Tuyết.
Trầm Thế Trung nhìn An Lương đầy cảm kích, ấn tượng trong lòng của cậu ta đối với Diêu Tuyết đã giảm đi một bậc.
“Tôi sẽ đưa mọi người đi dạo Học viện Mỹ thuật.” Diêu Tuyết tựa như bỏ qua cảm giác khó chịu khi bắt tay, cô cất giá vẽ và giấy vẽ, sau đó dẫn ba người An Lương đi vào Học viện Mỹ thuật.
“Ngoài hồ liễu nổi tiếng trong Học viện Mỹ thuật của chúng tôi, bức tường graffiti là nơi đáng tham quan nhất.” Diêu Tuyết đưa ba người họ đến một bức tường được phun đầy sơn.
Có lẽ vì An Lương thiếu tế bào nghệ thuật, cậu nói rằng cậu không thể hiểu được nghệ thuật vẽ tường graffiti.
Diêu Tuyết vẫn đang giới thiệu: “Bức tường graffiti này sẽ được làm mới mỗi tháng. Vào cuối mỗi tháng, Học viện Mỹ thuật của chúng tôi sẽ chụp ảnh bức tường graffiti, sau đó họ sẽ sơn lại bức tường graffiti và đợi các sinh viên sáng tạo graffiti”
Học viện này rất nhân văn phải không?
Hạ Như Ý vừa đi theo An Lương quan sát tham quan Học viện Mỹ thuật, vừa gửi tin nhắn đến nhóm “Chuyện phiếm Hội chị em.” của Học viện Sư phạm Thiên Phủ.
‘Hạ Như Ý: Bà đây xuất mã, thuận lợi lấy được!’
‘Hạ Như Ý: 【 Ảnh 】 ’
Hạ Như Ý đã bí mật chụp một tấm ảnh mặt bên của An Lương.
‘Khang Ngọc Giai: ???’
‘Lâm Triệt: ???’
‘Từ Nặc: ???’
‘Hạ Như Ý: Có phải tôi rất lợi hại không?’
‘Hạ Như Ý: Anh chàng này quả thực là một đại lão, nhưng như vậy thì sao, chỉ cần tôi đồng ý, tôi có thể thắng lợi!’
‘Hạ Như Ý: Các cậu có thấy tôi tuyệt vời không?’
‘Khang Ngọc Giai: Như Ý, cậu có đang làm hiệu ứng hài nào không?’
‘Lâm Lâm: Tôi cười sắp chết rồi!’
‘Từ Nặc: Tôi vừa uống nước, suýt nữa là phun hết ra rồi, cậu làm tôi sặc nước đấy!’
‘Hạ Như Ý: ???’
‘Hạ Hòa Tâm: 【 Link 】 《 Hoàng Hi tỏ tình với Hạ Hòa Tâm, bình cứu hỏa phun vào đống nến xếp hình trái tim, thật thê thảm! 》 ’
‘Hạ Hòa Tâm: 【 Link 】 《 Chuyện lớn! Đại lão ở Học viện Kinh tế Thiên Phủ kế bên, nhảy dù vào Học viện của chúng ta 》 ’
‘Hạ Hòa Tâm: 【 Link 】 《 Gia cảnh cơ bản của đại lão bên Học viện Kinh tế Thiên Phủ 》 ’
‘Hạ Hòa Tâm: 【 Link 】 《 Xin hỏi, Hoàng Hi lần này thất bại rồi sao? 》 ’
‘Hạ Hòa Tâm: 【 Link 】 《 Một nữ thần của chúng ta đã không còn, Lamborghini Urus bao nhiêu tiền? 》 ’
‘Hạ Như Ý: ???’
‘Hạ Như Ý: Em…’
‘Khang Ngọc Giai: Không sao đâu, Như Ý, cậu cứ chém gió đi, mọi người sẽ giả vờ hợp tác với cậu.’
‘Lâm Lâm: Ai đó đã đăng bài trên nhóm của Học viện, nói cậu đã công khai mình là bạn gái của An Lương.’
‘Từ Nặc: Như Ý quá giỏi!’
‘Hạ Như Ý: Tôi tự kỷ đây!’
‘Hạ Như Ý: May mắn thay, tôi đã giả làm Hạ Hòa Tâm!’
‘Hạ Hòa Tâm: …’
Gần 12 giờ trưa.
Diêu Tuyết chủ động nói: “Trưa nay tôi mời mọi người đi ăn, nhà ăn của Học viện Mỹ thuật chúng tôi rất tốt, vừa hay có thể so sánh sự khác nhau giữa các Học viện.”
Trầm Thế Trung trả lời: “Thôi, chúng ta ra ngoài ăn, tôi mời.”
An Lương cản lời: “Lần này để tôi thanh toán, tôi đã cho cậu leo cây về chuyện mua xe, tôi đãi cậu bữa này để tạ lỗi.”
“Được thôi!” Trầm Thế Trung nói đùa: “Nếu chúng ta mua cùng nhau, tôi thực sự sẽ mua một chiếc Audi, hầy!”
“Có quỷ mới tin cậu!” An Lương vừa cười vừa mắng.
Hạ Như Ý đứng bên cạnh, hỏi: “Buổi trưa chúng ta ăn cái gì?”
An Lương hỏi: “Cô muốn ăn cái gì?”
“Tôi sao cũng được!” Hạ Như Ý trả lời.
An Lương lại hỏi Trầm Thế Trung: “Thân sĩ, cậu và bạn cậu thì sao?”
Trầm Thế Trung nhìn Diêu Tuyết: “Cậu có muốn ăn gì không?”
Diêu Tuyết cũng trả lời như Hạ Như Ý: “Tôi sao cũng được.”
Trầm Thế Trung đáp: “An Lương, cứ theo như cậu bố trí đi!”
“Được rồi!” An Lương gật đầu.
Mọi người quay lại con đường ở Học viện, nơi cạnh hồ liễu, Diêu Tuyết nhìn chiếc Lamborghini Urus hai lần, nhưng cô ta đi theo Trầm Thế Trung đến chiếc Mercedes Benz C200L, hiển nhiên cô ta cũng phân biệt rõ ràng tình hình cơ bản.
“Thân sĩ, cậu theo tôi.” An Lương hô.
“Được!” Trầm Thế Trung trả lời lại.
Hai người lần lượt lái xe rời khỏi Học viện Mỹ thuật, chưa đầy 15 phút, bọn họ đã đến khách sạn Cẩm Giang, An Lương đặt trước ẩm thực Nhật Bản Teppanyaki của Cẩm Các Anh Hải trên xe.
(1) Teppanyaki: là nghệ thuật trình diễn trực tiếp quá trình chế biến món ăn trên chảo bằng gang/ thép đặc trưng trong văn hóa ẩm thực của người Nhật.
Ẩm thực kiểu Teppanyaki này gần như là một trong những loại ẩm thực cao cấp nhất của Thiên Phủ, các đầu bếp phục vụ Teppanyaki ở đây đều là người Nhật Bản, và danh tiếng của họ trên phần mềm đánh giá rất tốt.
Trước cửa tiệm ẩm thực Nhật Bản Teppanyaki của Cẩm Các Anh Hải, một nhân viên phục vụ nữ có nhan sắc tầm 70 điểm bước tới, lịch sự chào hỏi: “Xin chào.”
An Lương trả lời: “Tôi có đặt bàn trước, họ An, An trong bình an.”
“Xin chào, anh An, hoan nghênh anh ghé qua. Chúng tôi đã sắp xếp phòng quan sát ngắm cảnh tốt nhất cho anh, hơn nữa ông chủ bếp Chiku Koga sẽ là người nấu ăn cho các anh chị.” Nhân viên phục vụ trả lời lịch sự, sau đó hơi khom lưng đi về phía trước bên phải.
Trầm Thế Trung cảm thán: “Quao, An Lương, cậu lại đặt trước cái gì thế, đột nhiên tôi có chút mong đợi.”
“Suýt nữa tôi cũng tin rồi!” An Lương cũng trả lời rất thản nhiên.
Điều kiện gia đình của Trầm Thế Trung khá tốt, cậu ta chỉ là khen lấy lòng mà thôi.
Bốn người họ đi theo nhân viên phục vụ vào một căn phòng gần cửa sổ, trong căn phòng đã có một người đàn ông trung niên đứng đó, ông ấy mặc đồng phục đầu bếp màu trắng, cùng với chiếc mũ đầu bếp cao tựa như đang thể hiện trình độ nấu ăn rất chuyên nghiệp?
“Xin chào quý khách, tôi là Chiku Koga, đến từ Osaka, xin hãy chỉ giáo thêm.” Đầu bếp Chiku Koga khom lưng hành lễ.
Kiểu nghi thức này quả thực khoa trương quá rồi!
Cả Diêu Tuyết và Hạ Như Ý đều đang chụp ảnh, rõ ràng bọn họ thích nghi thức này.
Chương 505: Cực kỳ tinh tế!Trong căn phòng “Phồn Anh” của Cẩm Các Anh Hải, quán ẩm thực Nhật Bản Teppanyaki.
Sau khi đầu bếp Chiku Koga cúi mình chào hỏi, ông ấy bắt đầu sắp xếp các nguyên liệu cho món Teppanyaki. Bốn người tính cả An Lương, lần lượt ngồi vào chỗ của mình. Bên phải của bọn họ là một cửa sổ sát sàn rất lớn, có góc nhìn về phía Nam Hà.
Diêu Tuyết và Hạ Như Ý đang chụp ảnh.
An Lương và Trầm Thế Trung nhìn nhau, cả hai người đều lộ ra một nụ cười.
Một lúc sau, Chiku Koga đã làm xong món khai vị đầu tiên, nhân viên phục vụ nữ mang món khai vị đến, cô giới thiệu: “Thưa quý khách, món khai vị đầu tiên là món sashimi cua hoàng đế từ Alaska, phần thịt chân cua được chọn lựa từ những con cua hoàng đế ngon nhất, hơn nữa vỏ đã được bóc ra trong trạng thái tươi sống nên giữ được trọn vẹn độ thơm ngon của cua hoàng đế.”
Nhân viên phục vụ nữ đặt món sashimi cua hoàng đế xuống, cô cầm một miếng mài dát da cá mập để mài wasabi, vừa mài vừa giải thích: “Thưa quý khách, wasabi của chúng tôi đến từ huyện Vệ, tỉnh Nam Vân, Hạ Quốc, là loại wasabi hàng đầu của toàn quốc, từng chỉ cung cấp cho thị trường Nhật Bản.”
Nhân viên phục vụ nữ tiếp tục giải thích: “Vì vị cay của nước sốt wasabi rất nguyên chất và tự nhiên, mùi thơm cũng nồng hơn, chúng tôi khuyên quý khách không nên rưới nước sốt wasabi vào nước sốt hải sản. Nếu quý khách muốn thưởng thức hương vị thuần khiết của nước sốt wasabi, chúng tôi đề xuất quý khách hãy bôi nước sốt wasabi lên mặt trên của miếng sashimi cua hoàng đế, và phết nước sốt hải sản lên mặt dưới của miếng sashimi.”
Thực tế, wasabi không phải là mù tạt!
Loại mù tạt được gọi bởi Hạ Quốc thực ra là một loại thực vật có tên là “cây cải ngựa”, vị cay của nó kích thích hơn.
Vị cay của wasabi chính gốc rất dễ bay hơi và khó bảo quản, vì vậy nước sốt wasabi đều được mài tại chỗ và sẽ không được thêm chung vào nước sốt hải sản.
Lỡ như thêm vào, độ cay sẽ bay hơi và làm mất hương vị của wasabi.
Phương án đề xuất của nhân viên phục vụ là phương án chính xác.
Điều đáng nói là loại wasabi hàng đầu thế giới này được sản xuất ở tỉnh Nam Vân, Hạ Quốc. Thông thường toàn là tâng bốc wasabi Nhật Bản, thậm chí là wasabi của Europa, toàn bộ đều kiểu không hiểu nhưng lại giả vờ rất hiểu!
An Lương đương nhiên biết ăn wasabi đúng cách, cậu lấy một chút wasabi phủ lên trên sashimi chân cua hoàng đế, sau đó gắp lên, dùng mặt dưới của sashimi chấm với nước sốt hải sản, tiếp đó cho vào miệng ăn.
Khác với vị cay nồng của mù tạt, nước sốt wasabi có vị cay tự nhiên, hơn nữa còn có một mùi thơm ngát.
Wasabi ở tỉnh Nam Vân có yêu cầu cực kỳ cao đối với môi trường sinh trưởng, và nó chỉ có thể trưởng thành một lần sau mỗi 3 đến 5 năm. Vì vậy, ẩm thực Nhật Bản trong khu vực Hạ Quốc thường mà dưới 2.000 tệ, về cơ bản là không thể có wasabi chất lượng hàng đầu.
Tiêu chuẩn đánh giá wasabi rất đơn giản, nếu không được mài tại chỗ thì nhất định là hàng giả.
Tất nhiên cũng không nhất thiết phải là mài tại chỗ, chỉ là nếu không phải mài tại chỗ thì nhất định là giả mà thôi.
‘Xin chúc mừng Ký chủ đã thưởng thức được hương vị thuần túy do wasabi thượng hạng mang lại và trúng một gói rút thăm may mắn ngẫu nhiên’.
An Lương trực tiếp lựa chọn mở gói rút thăm.
‘Xin chúc mừng Ký chủ đã nhận được 【 Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp 】 ’.
Ba người còn lại cũng nếm thử món sashimi cua hoàng đế như An Lương.
Tất nhiên, hai cô gái chụp ảnh trước sau đó mới nếm thử.
Sau khi Diêu Tuyết ăn món sashimi làm từ chân cua hoàng đế, cô cảm thán: “Quả nhiên mùi vị rất ngon, không có mùi vị kích thích của mù tạt, nó có mùi thơm nhẹ, sashimi cua hoàng đế còn có vị ngọt”
Hạ Như Ý đồng ý: “Thật sự rất ngon!”
Sau món khai vị là một đĩa sashimi tổng hợp, gồm tôm hùm baby của Úc, phần thịt ở đuôi mềm và ngọt nhưng lượng thịt khi cắt ra ít hơn, giống kiểu mổ gà lấy trứng.
Ngoài ra còn có bào ngư vàng từ Phúc Hải, Hạ Quốc và nhím biển nhập từ Nhật Bản, cá ngừ ngâm dầu, cá ngừ cắt lát, cá hồi truyền thống và sò.
“Quý khách thân mến, cá hồi của chúng tôi là cá hồi được nuôi dưỡng ở Hokkaido. Nó trải qua quá trình kiểm dịch nghiêm ngặt và khử trùng bằng phương pháp đông lạnh, nó không phải là cá hồi đến từ Na Uy.” Nhân viên phục vụ giải thích.
Vấn đề nuôi cá hồi ở Na Uy đã bị phanh phui từ lâu nhưng luôn bị che đậy, cho nên không được chú ý mà thôi.
Tập đoàn Mitsubishi của Nhật Bản thuộc tập đoàn lớn thứ hai thế giới trong lĩnh vực nuôi cá hồi. Cá hồi của ẩm thực Nhật Bản cao cấp phải đến từ Tập đoàn Mitsubishi, không phải tập đoàn Canh Hải của Na Uy.
Những vấn đề chi tiết này được phản ánh đầy đủ trong ẩm thực Nhật Bản cao cấp!
Sau đĩa sashimi tổng hợp là các món Teppanyaki chính thống, bao gồm cá mú chấm, chân cua hoàng đế, tôm hùm Boston, gan ngỗng, thịt bò Wagyu A4 và các loại rau theo mùa kèm theo.
Sau món Teppanyaki là món salad rau và trái cây, và cả món chính như cơm trứng cuộn nấm Truffle đen, ramen Kyushu Nhật Bản, cuối cùng kết thúc bằng một món tráng miệng.
Bữa ăn Teppanyaki này, bao gồm cả An Lương, đều rất hài lòng!
Nhân viên phục vụ đưa hóa đơn, An Lương gọi một gói 3.000 tệ một người, bốn người là một vạn hai, không tính phí dịch vụ, điểm này nên được khen.
Nhà hàng mà phải thu thêm phí phục vụ là có ý gì?
Dù sao, theo quan điểm cá nhân của An Lương, cậu khá chán ghét khoản phí dịch vụ, lẽ nào đến nhà hàng để ăn, giá của món ăn không bao gồm phí dịch vụ?
Giống như khi mua điện thoại di động, nhà sản xuất không gửi kèm bộ sạc vậy, điều đó có vô nghĩa không?
Khi An Lương đang thanh toán, Hạ Như Ý nhìn hóa đơn, cô ấy lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó Diêu Tuyết cũng nhìn vào hóa đơn, thậm chí cô ta còn chụp ảnh hóa đơn.
Trầm Thế Trung cũng xem qua hóa đơn, mức giá một vạn hai không nằm ngoài dự đoán của cậu ta.
“An Lương, cảm ơn cậu!” Trầm Thế Trung cảm kích nói.
Hạ Như Ý cũng cảm ơn: “Cảm ơn đại lão!”
Ánh mắt của Diêu Tuyết nhìn về phía An Lương, khách sáo nói: “Cảm ơn bạn học An”
An Lương mỉm cười trả lời: “Mọi người vui vẻ là được!”
An Lương cũng rất vui!
Bởi vì bữa ăn này có thể sử dụng “Thẻ Hoàn Tiền Thưởng Thức Đồ Ngon”!
Chương 506: Bữa ăn của chị em sinh đôi?‘Ký chủ đã sử dụng thành công 【 Thẻ Hoàn Tiền Thưởng Thức Đồ Ngon 】 , hệ thống đang tiến hành tổng kết’.
‘Tổng mức tiêu thụ lần này: 12.000 tệ’.
‘Hệ số hoàn tiền ngẫu nhiên cho mức tiêu thụ lần này: 85’.
‘Hệ số độ hài lòng cho mức tiêu thụ lần này: 299’.
‘Số tiền được hoàn cuối cùng sau khi tiêu thụ: 3.049.800 tệ’.
‘Nhắc nhở đặc biệt: Số tiền được hoàn lần này sẽ do Công ty Đầu tư An Tâm sử dụng tài khoản đầu tư của Ký chủ, thu được lợi nhuận tương ứng từ thị trường chứng khoán Mỹ, mọi thao tác đều hợp tình hợp lý, có thể điều tra được, xin ký chủ yên tâm’.
An Lương kiểm tra tình hình chi tiết về độ hài lòng, Hạ Như Ý và Trầm Thế Trung đều đạt mức cao nhất, hệ số độ hài lòng của Diêu Tuyết trừ đi 001, hệ số độ hài lòng cực kỳ nhỏ như 001 này có bị trừ đi cũng không có vấn đề gì lớn lắm?
Tổng số tiền được hoàn lại vậy mà hơn 300 vạn!
Nếu cộng thêm 55 vạn cho lần hoàn tiền ở quán buffet Tứ Hải Gia trước đó, có khác gì với việc được miễn phí một chiếc Lamborghini Urus không?
Cảm giác này thật tuyệt!
Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng luôn tạo ra sự cảm động trong một cuộc sống bình thường thế này!
Bốn người rời khỏi tiệm ẩm thực Nhật Bản Teppanyaki của Cẩm Các Anh Hải.
Trong thang máy, Trầm Thế Trung nói: “An Lương, chúng ta chia ra hành động chứ?”
Ý của cậu ta là cậu ta sẽ đưa Diêu Tuyết về Học viện Mỹ thuật, còn An Lương đưa Hạ Như Ý về Học viện Sư phạm.
“Không thành vấn đề, lát nữa gặp lại.” An Lương trả lời.
Bốn người tách ra làm hai cặp trong hầm để xe, An Lương đưa Hạ Như Ý quay lại Học viện Sư phạm.
Trên chiếc Lamborghini màu vàng rực rỡ, Hạ Như Ý bước vào ghế lái phụ, cô thắt dây an toàn trước và chủ động nói: “Bạn học An, chúng ta thêm wechat của nhau đi, rất cảm ơn hôm nay cậu đã giải vây giúp tôi, lần sau tôi mời cậu đi ăn.”
An Lương đương nhiên không thể từ chối, khi cậu đang thêm wechat, cậu phát hiện ra Hạ Như Ý lại bị lộ, bởi vì biệt danh wechat của Hạ Như Ý là “Như Ý Như Ý, Thuận Theo Tâm Ý”
Một biệt danh tràn đầy cảm giác hiện đại!
Lần này An Lương không ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp hỏi: “Cô là Hạ Như Ý?”
Hạ Như Ý sửng sốt một chút, sau đó nhớ tới biệt danh wechat, cô thoải mái thừa nhận: “Ừm, tôi là Hạ Như Ý!”
“Hầy, hai chị em các người, tôi thật sự không phân biệt nổi.” An Lương đưa ra phương án dự phòng, biểu thị cậu không thể đoán được sự khác biệt giữa Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm.
Hạ Như Ý bật cười: “Không chỉ có mỗi cậu là không nhận ra, bố mẹ tôi cũng vậy, điện thoại của bọn tôi đều có thể mở khóa bằng khuôn mặt của nhau.”
“Đỉnh vậy!” An Lương vừa cảm thán vừa khởi động chiếc Lamborghini Urus.
Khi An Lương đang lái xe, Hạ Như Ý không làm phiền An Lương nữa, cô gửi tin nhắn vào nhóm “Chuyện phiếm Hội chị em.” của Học viện Sư phạm Thiên Phủ.
‘Hạ Như Ý: 【 Ảnh 】 【 Ảnh 】 【 Ảnh 】 … 【 Ảnh 】 ’
Hạ Như Ý gửi một loạt hình ảnh, bắt đầu bằng bức ảnh đầu bếp Chiku Koga của Cẩm Các Anh Hải đang cúi chào, tiếp đó là cửa sổ sát sàn hướng ra phía Nam Hải, sashimi chân cua hoàng đế, nước sốt wasabi xanh tươi, đĩa sashimi tổng hợp đa dạng, các món Teppanyaki, món chính và món tráng miệng, cả một sấp hình được gửi vào trong nhóm “Chuyện phiếm Hội chị em.” bọn họ.
‘Khang Ngọc Giai: Á!!!’
‘Khang Ngọc Giai: Cẩm Các Anh Hải!’
‘Khang Ngọc Giai: Không phải ... lần đầu tiên hai người gặp nhau, cậu ta đã đưa cậu đến Cẩm Các Anh Hải đấy chứ?’
‘Khang Ngọc Giai: Tôi thực sự ghen tị!’
‘Từ Nặc: Trông có vẻ rất ngon, xin hỏi ăn ngon không?’
‘Lâm Lâm: Điều tôi thực sự quan tâm là giá cả!’
‘Lâm Lâm: Nhìn vẻ ngoài đầy nghi thức, cộng thêm nhiều nguyên liệu cao cấp khác nhau, giá cả chắc không hề rẻ đúng không?’
‘Hạ Hòa Tâm: Vậy có nghĩa là tôi “đã đi ăn” rồi?’
‘Khang Ngọc Giai: Về lý thuyết thì phải như vậy!’
‘Hạ Như Ý: Cậu ta đã nhìn thấu rồi!’
‘Hạ Hòa Tâm: ???’
‘Hạ Hòa Tâm: Cậu ta có thể nhìn thấu sao?’
‘Hạ Như Ý: Bọn em thêm wechat của nhau, em quên đổi tên wechat!’
‘Hạ Hòa Tâm: …’
‘Khang Ngọc Giai: Bước đầu tiên phát triển rất thuận lợi, đôi bên đã thêm wechat, bước tiếp theo là tiếp tục hẹn hò!’
‘Lâm Lâm: Xin hỏi giá cả, nếu không đắt quá, tôi cũng muốn nếm thử’
‘Từ Nặc: Yêu cầu tương tự! Trông có vẻ rất ổn, nếu giá cả chấp nhận được, tôi và Lâm Lâm cũng sẽ đến “check-in.” một chút’
‘Hạ Như Ý: Tôi và cậu ta, tính thêm bạn của cậu ta và cả bạn nữ của bạn cậu ta nữa, tộng cộng 12.000 tệ’
‘Lâm Lâm: Làm phiền rồi!’
‘Từ Nặc: 3000 tệ một người, thật độc hại!’
‘Hạ Hòa Tâm: Vậy em tính bồi thường cho chị như thế nào?’
‘Hạ Như Ý: Lần sau em tìm cơ hội để mời cậu ta đi ăn, em sẽ dẫn chị theo!’
‘Khang Ngọc Giai: Bữa ăn của chị em sinh đôi?’
‘Lâm Lâm: Hình dung được rồi!’
‘Từ Nặc: Tôi nghĩ tên đại lão này không thể nào chạy thoát rồi?’
‘Lâm Lâm: Chúc hai chị em sinh đôi thành công, sau đó mời bọn tôi đi ăn Teppanyaki!’
‘Khang Ngọc Giai: Chờ chung!’
Khoảng 20 phút sau, An Lương lái xe đến Học viện Sư phạm Thiên Phủ, cậu thuận lợi vượt qua cổng an ninh và vào thẳng bên trong của Học viện Sư phạm Thiên Phủ.
Không thể không nói, siêu xe quả thật rất có ưu thế?
“Tôi đưa cậu đến đâu đây?” An Lương hỏi.
Hạ Như Ý phát hiện bọn họ đã vào bên trong Học viện Sư phạm Thiên Phủ, cô chỉ đường: “Quẹo phải rồi đi thẳng, sau đó đến cuối đường thì quẹo trái, tòa nhà thứ 3 là ký túc xá của tôi”
Chương 507: Thích à?Tại tòa ký túc xá 3 của nữ sinh ở Học viện Sư phạm Thiên Phủ.
An Lương dừng ở bên đường, nói: “Ở đây à?”
Hạ Như Ý trả lời lại một cách khẳng định, cô nhắc đến chuyện cũ: “Ừm, hôm nay cảm ơn cậu, khi nào rảnh tôi mời cậu đi ăn.”
An Lương trêu ghẹo, trả lời: “Cô định mời tôi ăn gì?”
“Khi nào cậu có thời gian, chúng ta sẽ suy nghĩ tới vấn đề này.” Hạ Như Ý trả lời.
“Ngày mai là cuối tuần, có thời gian.” An Lương thừa thắng xông lên.
“Ngày mai à?” Hạ Như Ý suy nghĩ một hồi mới trả lời: “Ngày mai cũng được! Nhân tiện, tôi gọi chị tôi đi nữa, có được không?”
Đây không phải là câu hỏi có thể hay không, chuyện này không phải quá tốt sao?
An Lương gật đầu, trả lời: “Được thôi! Nhưng hai người đừng mặc đồ giống nhau, tôi không phân biệt nổi.”
“Ha ha!” Hạ Như Ý bật cười, cô đồng ý: “Ừm, ngày mai liên lạc sau.”
“Ngày mai liên lạc.” An Lương trả lời.
Sau khi đợi câu trả lời của An Lương, Hạ Như Ý mở cửa xe ở phía ghế lái phụ, xuống xe xong, cô đột nhiên quay người lại, làm động tác vẫy tay chào tạm biệt An Lương.
An Lương vẫy tay đáp lại, sau đó lái xe rời đi.
Tình huống Hạ Như Ý bước xuống từ ghế lái phụ của chiếc Lamborghini Urus bị một số người nhìn thấy, nhưng Hạ Như Ý không quan tâm, tâm trạng của cô rất tốt, không thích đối chất với mấy người quái gở.
An Lương lái xe về lại Học viện Kinh tế Thiên Phủ, hai Học viện đối diện chéo nhau, chỉ mất 5 phút để từ Học viện Sư phạm Thiên Phủ quay về Học viện Kinh tế Thiên Phủ.
Sau khi An Lương đỗ xe ở bãi đậu xe ngoài trời của Học viện Kinh tế Thiên Phủ, cậu liếc nhìn một vòng, không thấy chiếc Mercedes Benz C200L màu trắng của Trầm Thế Trung, cậu cũng không vội vã trở lại ký túc xá, ngồi trong xe đợi Trầm Thế Trung quay về.
Hôm nay, biểu hiện của Diêu Tuyết hơi tệ, cậu nghĩ chắc Trầm Thế Trung đang rất chán nản?
Chưa đến 5 phút, An Lương đã nhìn thấy chiếc xe Mercedes màu trắng của Trầm Thế Trung tiến vào bãi đậu xe ngoài trời, cậu ta phát hiện ra An Lương, trực tiếp đậu ở bên phải của An Lương.
Sau khi hai người ra khỏi xe, Trầm Thế Trung lên tiếng trước: “An Lương, tôi lại thất bại rồi nhỉ?”
“Thật sự thích?” An Lương hỏi ngược lại.
Trầm Thế Trung do dự một hồi mới gật đầu: “Tôi nghĩ cô ấy khá tốt, hầy!”
Điểm nhan sắc của Diêu Tuyết là 82 điểm, điểm này thuộc loại ngàn dặm có một, dù sao thì trong Học viện Kinh tế Thiên Phủ, ngoại trừ Tống Tuyết Yên có điểm đặc thù 70 điểm và điểm nhan sắc là 81 điểm ra, những người khác toàn dưới 80 điểm.
Vì thế An Lương có thể thấu hiểu Trầm Thế Trung.
Suy cho cùng thì tam quan đi theo ngũ quan đúng không?
Chỉ cần đối phương xinh đẹp, một chút khiếm khuyết có là gì?
Biểu hiện hôm nay của Diêu Tuyết có hơi tệ ở hai chỗ. Thứ nhất là khi định bắt tay với An Lương, An Lương và Trầm Thế Trung là anh em, trong tình huống như vậy, Diêu Tuyết còn chủ động bắt tay với An Lương, thế không phải là châm ngòi tạo ra mâu thuẫn đôi bên?
Đừng nói gì mà chỉ là bắt tay mà thôi, nếu như không ai để tâm, An Lương đồng ý bắt tay với bạn gái của người khác, thuận tiện xem chỉ tay gì đó thì sao.
Còn về điều thứ hai, chính là trong tiệm ẩm thực Nhật Bản Teppanyaki của Cẩm Các Anh Hải, hành động chụp hóa đơn vào lúc cuối cùng cho thấy tính cách của Diêu Tuyết là kiểu ham hư vinh.
Hạ Như Ý chỉ nhìn hóa đơn chứ không có ý định chụp hình.
“Trước tiên thì tôi muốn hỏi, cậu thích cô ấy, muốn hẹn hò với cô ấy?” An Lương hỏi.
Trầm Thế Trung gật đầu khẳng định: “Ừm!”
“Cho dù cô ấy có một số khuyết điểm?” An Lương hỏi.
“Không ai là hoàn hảo cả. Tôi có thể chấp nhận một số khuyết điểm nhỏ.” Trầm Thế Trung trả lời: “Dù gì theo như tôi tìm hiểu, trước đây cô ấy chưa từng có bạn trai.”
Điều này cũng được xác nhận bởi hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”
“Cậu có từng nghĩ đến tương lai?” An Lương nhắc nhở: “Nhiệt huyết của ban đầu có thể làm tan những khuyết điểm của cô ấy, nhưng theo sự thay đổi của thời gian, những khuyết điểm ấy sẽ dần dần tái sinh thêm lần nữa, cậu đã chuẩn bị tốt để chấp nhận điều đó chưa?”
“Hả?” Trầm Thế Trung nghi ngờ nhìn An Lương.
“Không, An Lương, tại sao cậu đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy?” Trầm Thế Trung xỉa xói.
“Tôi chỉ muốn hẹn hò với cô ấy, cái gì mà tương lai với không tương lai, mùa tốt nghiệp không phải là mùa chia tay sao?” Trầm Thế Trung nói tiếp.
“Bên cạnh đó, liệu tôi với cô ấy có thể kiên trì đến mùa tốt nghiệp hay không vẫn là một câu hỏi rất lớn. Tại sao chúng ta phải suy nghĩ tới một vấn đề xa vời như vậy?” Trầm Thế Trung bộc bạch mọi thứ.
“Đừng nói nữa, tên cặn bã!” An Lương xỉa xói.
“Cái này… An Lương, tôi chỉ có thể xếp thứ hai, đúng không?” Trầm Thế Trung không biết phải làm sao.
“Nếu tâm tư của cậu là như vậy, thế thì tôi cảm thấy không có vấn đề gì cả, xông tới cho xong chuyện!” An Lương nói.
Trầm Thế Trung do dự: “Vấn đề mà tôi lo sợ chính là không dễ dàng chia tay.”
An Lương bật cười: “Đừng lo lắng, nếu không chia tay được, tôi sẽ giúp cậu.”
Trầm Thế Trung hiển nhiên đoán được ý của An Lương: “Thỏa thuận vậy đi! Vẫn là An Lương kiên định!”
“Đành vậy thôi, giúp anh em một tay, đó là chuyện nên làm!” An Lương trả lời.
Hai người cùng nhau trở về ký túc xá, sau đó phát hiện Lữ Văn Sơn và Mã Long đang chụm đầu vào gọi video, An Lương và Trầm Thế Trung cũng phóng tới, hai người họ nhìn thấy tình hình bên kia của video.
Ở phía bên kia của video, ngoài đối tượng xem mắt của Lữ Văn Sơn là Phương Mai, còn có Trần Giai Giai, bạn cùng bàn của Phương Mai, hai nữ sinh cấp ba như nụ hoa chớm nở đang làm bài tập, hơn nữa bọn họ còn trò chuyện với Lữ Văn Sơn và Mã Long.
Vậy đây là lý do tại sao Mã Long phản bội lại cách mạng?
Chương 508: An Lương cũng cố gắng lắm rồi?Tại phòng ký túc 307.
An Lương và Trầm Thế Trung rình mò bí mật của Mã Long, Trần Giai Giai đó trông rất đáng yêu, chẳng trách Mã Long cứ yêu đương đắm đuối trong lớp học, nhưng cậu ta đang đi vào ngõ cụt!
Vì khoảng cách giữa Mã Long và Trần Giai Giai quá lớn, Mã Long phải làm quen với Trần Giai Giai thông qua mối quan hệ của Lữ Văn Sơn, và Lữ Văn Sơn phải thông quan mối quan hệ của Phương Mai, cuối cùng cậu ta mới quen được với Trần Giai Giai.
Trần Giai Giai năm nay học cấp ba, năm sau sẽ thi đại học!
Lựa chọn học ở đâu sau khi thi đại học lại là một vấn đề rất lớn, nếu là yêu xa thì khả năng chết bất đắc kỳ tử cao hơn đúng không?
“An Lương, tôi đề nghị cậu nên có một chiếc máy vi tính, chúng ta sẽ cùng nhau chinh chiến Hạp Cốc.” Trầm Thế Trung gửi lời mời.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ sắp xếp để chơi cùng với cậu, kỹ năng của cậu hơi tệ nhưng chúng ta cũng có thể cất cánh.” Trầm Thế Trung nói với sự bảo đảm.
An Lương xỉa xói: “Cút, cút, cút, cậu lại bắt đầu chướng khí rồi đấy, dám nói kỹ năng của tôi kém!”
“Không, An Lương, tôi nói nghiêm túc.” Trầm Thế Trung trả lời.
“Thôi dẹp, không chơi, tôi phải chăm chỉ học tập, tôi không thể cứ trượt môn mãi, đúng không?” An Lương bây giờ đã được buff 【 Ghi Nhớ Nhanh 】 tạm thời, sẽ không có vấn đề gì nếu cậu muốn vượt qua kì thi.
Trước khi học, An Lương lại đăng nhập vào Răng Hổ, kết quả Dương Mậu Di cũng không livestream, chẳng lẽ Hồ Ly Tinh này đã trở thành Bồ Câu Tinh, suốt ngày cho người ta leo cây rồi à?
An Lương để điện thoại sang một bên, cậu đeo tai nghe chống ồn và bắt đầu học.
Hiệu quả của việc buff 【 Ghi Nhớ Nhanh 】 tạm thời rất tốt. Quyển ghi chép bài vở của ủy ban học tập Lưu Tiểu Yến, An Lương chỉ cần xem qua một lần là nhớ, kết hợp với vốn kiến thức đã có của An Lương, cậu nhanh chóng hiểu được nội dung của sách giáo khoa.
Ngày hôm sau.
Tầm 7 giờ sáng.
An Lương và Bạch Nguyệt ăn sáng cùng nhau ở căng tin số 2 như thường ngày, An Lương phát hiện hôm nay Bạch Nguyệt hơi kỳ lạ.
Vốn dĩ cô gái lầm lì này sẽ luôn mở miệng nói chuyện, nhưng hôm nay dường như đã trở lại thành cô gái câm của trước đây, im lặng ăn cơm.
An Lương kiểm tra thông tin của Bạch Nguyệt thông qua hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, nhưng thông tin của Bạch Nguyệt không có gì thay đổi kể cả độ thiện cảm, toàn bộ không có biến chuyển gì cả.
Lẽ nào là? An Lương đoán ra đáp án!
Có thể Bạch Nguyệt đang ghen tuông?
Cậu kiểm tra các bài viết trên nhóm của Học viện, Bạch Nguyệt chỉ có thể tìm hiểu về tình hình ngày hôm qua thông qua nhóm này thôi, phải không?
Đúng như dự đoán!
Trên nhóm của Học viện có một bài viết, thực ra đó chỉ là bài viết được chuyển tiếp từ Học viện Kinh tế Thiên Phủ qua nhóm của Học viện này, bài viết đó chụp rõ cảnh An Lương dùng bình cứu hỏa để dập tắt ngọn nến hình trái tim ở cổng trường Học viện Sư phạm.
Ngoài ra còn có những bức ảnh chụp Hạ Như Ý bước lên xe và rời đi cùng An Lương, và cả việc An Lương đưa Hạ Như Ý quay về ký túc xá.
Mấy người đó cũng nhạt nhẽo quá?
Mặc dù biết nguyên nhân khiến Bạch Nguyệt trở nên câm lặng, nhưng An Lương không chỉ ra, có một vài chuyện dù hiểu rõ nhưng cứ giả vờ không hiểu sẽ tốt hơn, lỡ như làm hỏng thì không còn đẹp nữa.
Bạch Nguyệt ăn vội ăn vàng, sau đó cô ấy nói nhỏ: “Mình đi qua chỗ Vũ Nguyệt đây.” Nói xong, cô ấy cứ thế rời đi.
An Lương nhìn bóng lưng của Bạch Nguyệt, trên mặt lộ ra một nụ cười bình tĩnh.
Tại sao lại hoảng sợ?
Đây chỉ là một tình huống nhỏ mà thôi!
Buổi sáng, An Lương tiếp tục học ở ký túc xá.
“Quán quân, chúng ta cũng học thôi?” Lữ Văn Sơn đề nghị.
Mã Long liếc nhìn An Lương đang chăm chỉ học bài, cậu ta xỉa xói: “Đi, đi, đi, chăm chỉ thôi, An Lương thật sự quá dã man, rõ ràng là kiểu người chiến thắng trong cuộc sống, vậy mà còn chăm chỉ học hành như thế!”
Trầm Thế Trung ngồi bên cạnh, nói: “Thực ra trước đây cậu ấy từng nói, những người có hoàn cảnh gia đình tốt như chúng tôi nên chăm chỉ học tập, rồi từ đó học cách kiểm soát và chi phối tài sản, bằng cách này gia tộc của chúng tôi mới có thể thịnh vượng dài lâu.”
Trầm Thế Trung tiếp tục nói: “Người ta thường nói: Không ai giàu ba họ. Kết luận này dường như là một lời nguyền độc nhất đối với đất nước chúng ta, bởi vì ở Europa và Bạch Đầu Ưng Quốc, thậm chí cả nước Nhật Bản láng giềng của chúng ta, không có cái gọi là ‘Không ai giàu ba họ’ như vậy.”
“Lấy Công ty xây dựng đền thờ lớn ở Nhật Bản “Kongo Gumi.” làm ví dụ, công ty này đứng đầu 《 Danh sách các công ty gia đình lâu đời nhất thế giới 》 , cho đến nay đã có hơn 1.400 năm lịch sử, truyền qua hơn 40 thế hệ.” Trầm Thế Trung tiếp tục giải thích.
“Vị trí cuối cùng trong 《 Danh sách các công ty gia đình lâu đời nhất thế giới 》 , tức 【 Công ty mài Saint John 】 đứng thứ 100 đến từ Bạch Đầu Ưng Quốc, cũng có lịch sử hơn 200 năm.” Trầm Thế Trung cảm thán.
“Trên ‘Diễn đàn bảo tồn và thừa kế tài sản công ty gia đình’ được tổ chức cách đây 5 năm, Cơ quan điều tra kinh tế đã công bố những số liệu liên quan, tuổi thọ trung bình của các công ty gia đình ở nước chúng ta chỉ là 24 năm, và chỉ chưa đầy 30 năm là có thể bước vào thế hệ thứ hai, bước vào thế hệ thứ ba chưa tới 10 năm, mà con số công ty gia đình có thể bước vào thế hệ thứ tư chỉ là con số 4.” Trầm Thế Trung giải thích tình hình.
“Gia đình của chúng tôi hiện đã bước vào hàng ngũ 10%. Xem xét từ tình hình hiện tại, có vẻ chúng tôi có thể tiến vào hàng ngũ 4% trong tương lai.” Trầm Thế Trung đột nhiên tung ra một bước đi lớn.
“Thực tế trong 5 năm qua, tình hình này đã thay đổi mạnh mẽ. Theo như tôi biết, các công ty gia đình cũng đang thay đổi, sau khi ngày càng có nhiều thế hệ trẻ lên nắm quyền, họ càng chú ý đến việc nuôi dưỡng thế hệ tương lai. Vì vậy, quan niệm ‘Không ai giàu ba họ’ sẽ thay đổi rất lớn trong tương lai.” Trầm Thế Trung chỉ vào An Lương.
“Lấy An Lương làm ví dụ, thực ra cậu ấy không cần làm gì cả, thậm chí mỗi ngày chỉ ăn chơi vui vẻ, cậu ấy cũng có thể sống một đời hạnh phúc, nhưng bây giờ cậu ta vẫn chăm chỉ như vậy, có thể không giàu ba họ được sao?” Trầm Thế Trung cảm thán.
Lữ Văn Sơn cũng cảm thán: “Tôi cũng sẽ chăm chỉ học tập!”
Mã Long tán thành: “Chăm chỉ học hành!”
“Hãy chăm chỉ học hành đi!” Trầm Thế Trung trả lời: “Trước đây thì không cần phải nói, nó đã trở thành lịch sử từ lâu, bây giờ chỉ có học hành mới có cơ hội thay đổi tương lai, chúc mọi người thuận buồm xuôi gió trong tương lai!