Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 29 - Chương 509: Bữa Ăn Của Chị Em Sinh Đôi Như Đã Nói Đâu!

Chương 509: Bữa ăn của chị em sinh đôi như đã nói đâu!

Gần 11 giờ sáng ngày Chủ nhật.

An Lương đang học tập nghiêm túc, với sự giúp đỡ của buff Ghi Nhớ Nhanh tạm thời, hiệu quả học tập của An Lương khá cao.

Tiếng rung của chiếc điện thoại phát lên, cắt ngang việc học của cậu.

An Lương cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn wechat Hạ Như Ý gửi cho cậu.

‘Hạ Như Ý: Bạn học An, buổi trưa hôm nay cậu có rảnh không, tôi và chị gái mời cậu đi ăn gà rút xương thơm cay. Cậu đã bao giờ ăn gà rút xương thơm cay chưa?’

Cái gọi là gà rút xương thơm cay không phải là nấu gà trong một cái bát.

Gà rút xương thơm cay là món ngon đặc sắc của Thiên Phủ, nó có đặc trưng rất giống với xiên nướng, nhưng gà rút xương thơm cay là làm chín các nguyên liệu trước rồi mới tẩm gia vị cay, khi khách đến tới cửa có thể ăn luôn, tiết kiệm rất nhiều thời gian chờ đợi dùng bữa và cả thời gian dọn đồ ăn lên bàn.

Thực tế Thịnh Khánh cũng có rất nhiều gà rút xương thơm cay!

Sao An Lương có thể chưa từng ăn?

‘An Lương: Tất nhiên là ăn rồi. Hai người chọn quán nào vậy? Nếu là gà rút xương thơm cay ở quán “Đen Mà Ngon” đường số 3, Nam Phong, tôi khuyên hai người nên suy nghĩ thật kỹ!’

Hạ Như Ý trả lời tin nhắn trong vài giây.

‘Hạ Như Ý: Không phải quán “Đen Mà Ngon” đó!’

‘Hạ Như Ý: Chúng ta sẽ đi phố Văn Hóa, ở đó có một quán gà rút xương “Câu Chuyện Cũ” số 913, trong trí nhớ của tôi, khi bọn tôi còn chưa học tiểu học thì quán gà rút xương này đã mở bán rồi, mùi vị của quán bọn họ thực sự rất ngon.’

An Lương đã bắt được điểm mù!

Bọn họ đã ăn món gà rút xương thơm cay ở quán “Câu Chuyện Cũ” trước khi học tiểu học, lẽ nào bọn họ sống gần phố Văn Hóa?

‘An Lương: Hai người sống gần phố Văn Hóa à?’

‘Hạ Như Ý: Chà! Phản ứng của cậu quá nhanh đấy?’

‘An Lương: Xem ra gà rút xương thơm cay ở quán “Câu Chuyện Cũ” thực sự rất ngon. Được rồi, tôi đến đón hai người, dưới lầu ký túc xá?’

‘Hạ Như Ý: Ừm! Bây giờ cậu có thể qua luôn, bọn tôi sửa soạn xong sẽ xuống lầu đợi cậu.’

‘An Lương: Bên ngoài đang rất lạnh, đợi lát nữa khi tôi vào tới cổng trường, tôi sẽ gửi tin nhắn cho hai người, sau đó hai người đi xuống là được.’

‘Hạ Như Ý: Ừm.’

Sự chu đáo của An Lương đã giành thêm điểm!

Tất nhiên phần thêm điểm này, hầu hết sẽ đến từ tài nguyên của An Lương.

Sẽ thế nào nếu việc dịu dàng ân cần này không thành công?

A!

Vô giá trị!

An Lương đặt điện thoại xuống, cậu suy nghĩ đến vấn đề nên ăn mặc như thế nào, nhiệt độ bên ngoài hôm nay là 8 độ C. Sau khi suy nghĩ, An Lương quyết định mặc một chiếc áo ấm cơ bản, bên ngoài khoác một chiếc hoodie Gucci, quần thể thao Louis Vuitton và giày đương nhiên cũng là Gucci.

Loại trang phục này có thể hơi lạnh đối với hoạt động ngoài trời, nhưng An Lương không có hoạt động ngoài trời, cậu chỉ đi ra ngoài ăn cơm thôi.

“Ô, An Lương, hẹn hò à?” Trầm Thế Trung nói đùa.

“Cậu không đi hẹn hò à?” An Lương hỏi ngược lại.

“Hôm nay cô ấy có bài tập về nhà, nên tôi sẽ tập trung học!” Trầm Thế Trung trả lời.

“Cậu cố lên!” An Lương cảm thán.

Lữ Văn Sơn ở một bên xen vào: “Này… An Lương, thân sĩ đang hẹn hò với một cô gái khác ở ngoài trường à?”

“Tôi chưa nói sao?” An Lương cố ý hỏi.

Mã Long gật đầu khẳng định: “100% chưa nói!”

“Vậy hai cậu đi hỏi thân sĩ đi!” An Lương nâng cổ tay trái lên, nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe 6002G-010, biểu thị mình đang rất vội.

“Đù má, thân sĩ, trước đó cậu cứ bô bô tôi là tên cặn bã, kết quả giờ cậu mới là tên cặn bã!” Lữ Văn Sơn oán trách.

Mã Long tán thành: “Thân sĩ, cậu định làm thế nào với ba người bạn cùng phòng của Bạch Nguyệt?”

Lữ Văn Sơn nói thêm: “Còn có Tống Tuyết Yên của lớp bên cạnh!”

Trầm Thế Trung trả lời: “Tôi và bọn họ đều là bạn bè!”

“Thôi, đừng nói nữa, tên cặn bã!” Lữ Văn Sơn cảm thán.

Mã Long tán thành: “Quả nhiên là kiểu cặn bã!”

Tại Học viện Sư phạm Thiên Phủ, An Lương lái chiếc Lamborghini Urus vào cổng trường, sau đó gọi điện thoại wechat, đợi bên kia bắt máy, cậu nói trước: “Tôi đã vào cổng trường, hai người có thể xuống rồi, lát nữa gặp.”

“Ừ, được rồi.” Hạ Như Ý trả lời.

Chưa đầy 2 phút, An Lương đã đứng ở dưới lầu tòa ký túc xá 3 của nữ sinh ở Học viện Sư phạm Thiên Phủ, chiếc Lamborghini Urus màu vàng sáng cực kỳ thu hút ánh nhìn, An Lương phát hiện có người đang chụp ảnh.

Những kẻ này!

E rằng lại sắp có một làn sóng ở trên nhóm của Học viện?

Toàn là những kẻ ghen tị đố kỵ!

Sau khi An Lương dừng xe, cậu gửi tin nhắn cho Hạ Như Ý trên wechat.

‘An Lương: Tôi tới rồi.’

Lần này Hạ Như Ý không trả lời tin nhắn, bởi vì trong vòng 2 phút, Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đã xuất hiện trong tầm mắt của An Lương, cả hai đều mặc bộ quần áo giản dị màu xám, hơn nữa còn sửa soạn y hệt nhau.

Hôm qua đã nói rằng phải sửa soạn khác biệt nhau mà?

A!

Đàn bà!

Lại chiêu trò gì đây?

An Lương thấy Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý ăn mặc giống hệt nhau thì coi như thôi đi, cậu còn phát hiện, ngoài cặp chị em sinh đôi này ra, còn có hai cô gái đi theo bọn họ.

Không phải đã nói là bữa ăn của hai chị em sinh đôi sao?

Thế mà mua 2 tặng 2?

Kiểu mua bán này…

Bỏ đi!

Vì để nể mặt hai chị em song sinh, An Lương hoàn toàn có thể chấp nhận.

“Hi, đợi lâu chưa?” Một trong hai chị em song sinh mở cửa xe ở phía ghế lái phụ, sau đó ngồi luôn vào.

An Lương biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: “Cô là Hạ Hòa Tâm hay Hạ Như Ý?”

Chương 510: Nếu là người bình thường, chắc sẽ bị đùa giỡn đến chết!

Nếu An Lương không có hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, chắc chắn cậu sẽ không thể nào phân biệt được Hạ Hòa Tâm với Hạ Như Ý.

Cặp chị em sinh đôi này có độc!

Cách ăn mặc trang điểm giống nhau, kiểu tóc cũng giống nhau, thậm chí cả hai có thể bắt chước giọng điệu, tính cách và âm sắc của nhau. Nếu là một người bình thường, chẳng phải sẽ bị hai cô gái này đùa giỡn đến chết sao?

May mắn thay, An Lương không phải là người bình thường!

Thông qua hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, An Lương xác định được người ngồi ở ghế lái phụ là Hạ Hòa Tâm, cho nên cậu mới kiểu biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.

“Cậu đoán xem?” Hạ Hòa Tâm hỏi ngược lại.

“Hạ Như Ý?” An Lương cố ý hỏi.

“Cậu đoán lại xem?” Hạ Hòa Tâm lại hỏi.

“Hạ Hòa Tâm?” An Lương phối hợp suy đoán.

“Không đoán thêm lần nữa sao?” Hạ Hòa Tâm mô phỏng gần như hoàn hảo giọng nói trong trẻo và ngọt ngào của Hạ Như Ý.

“Được rồi, được rồi, tôi đã đoán ra từ lâu, cô là Hạ Như Ý!” An Lương cố ý nói một cách khẳng định, bởi vì kiểu mà Hạ Hòa Tâm biểu hiện ra là Hạ Như Ý.

An Lương còn khoe khoang mình giỏi, nói: “Giọng của chị cô dịu dàng hơn, giọng của cô thì trong trẻo hơn, thế nên lần sau muốn giả làm chị mình thì đừng nói gì cả!”

An Lương biểu hiện thì như đang ở bậc 1 nhưng thực tế thì nằm tận bậc 5?

Cố tình nhận nhầm hai chị em sinh đôi, đồng thời nói ra phán đoán dựa theo căn cứ của mình, từ đó chôn giấu lời gợi ý?

Suy cho cùng, trong tình huống nhận nhầm thế này, người không biết ắt không có tội!

Hạ Hòa Tâm ngồi ở ghế lái phụ, Hạ Như Ý dẫn hai cô gái khác bước vào ghế phía sau.

Hạ Hòa Tâm giả làm Hạ Như Ý giới thiệu với An Lương: “Bạn học An, người ngồi giữa ở phía sau là chị gái Hạ Hòa Tâm của tôi, cậu cũng gặp qua rồi.”

An Lương khẽ gật đầu, chủ động chào hỏi: “Xin chào, bạn học Hạ Hòa Tâm.”

“Xin chào, bạn học An.” Hạ Như Ý cũng tương tự như vậy, mô phỏng Hạ Hòa Tâm một cách hoàn hảo. Kể cả tính cách dịu dàng hay âm sắc khi nói chuyện, phối hợp hoàn hảo với cái tên Hạ Hòa Tâm.

An Lương lại cảm thán lần nữa, cặp chị em song sinh này quá khủng khiếp đấy?

Thay đổi thân phận bất cứ lúc nào?

Điều đó không phải...

Rất kích thích sao?

Hạ Hòa Tâm tiếp tục giới thiệu: “Hai cô gái còn lại là bạn cùng phòng với chúng tôi. Người bên trái tên là Khang Ngọc Giai, người bên phải tên là Từ Nặc.”

An Lương chào hỏi: “Xin chào hai người đẹp!”

Khang Ngọc Giai trả lời lại một cách lịch sự: “Xin chào, xin chào, thực sự rất áy náy, vốn dĩ chúng tôi không muốn trở thành ‘bóng đèn’, nhưng trước đó hai chị em bọn họ cá cược thua và nợ chúng tôi một chầu ăn, chúng tôi không biết chuyện gì hết!”

Từ Nặc cũng phàn nàn: “Hai người chị em bọn họ nói sẽ mời chúng tôi ăn cơm, kết quả đồng thời mời luôn cả cậu?”

Hạ Hòa Tâm đang ngồi ở ghế lái phụ, mô phỏng Hạ Như Ý, hừ hừ nói: “Chúng tôi đã nói sẽ mời đi ăn, bây giờ mời đi ăn rồi đó, có vấn đề gì không?”

Hạ Như Ý ở ghế sau bắt chước Hạ Hòa Tâm, nhẹ nhàng gật đầu.

An Lương cười thầm trong lòng, cặp song sinh làm trò này!

Cậu định vị quán gà rút xương “Câu Chuyện Cũ”, tập trung lái xe đến đó, không tham gia vào cuộc trò chuyện của bốn cô gái kia, ba cô gái hợp lại đã là một cái chợ, huống hồ chi đây là bốn cô?

Khoảng tầm 30 phút sau, An Lương lái xe đến vị trí quán gà rút xương “Câu Chuyện Cũ”, cậu dừng xe ở bãi đậu xe thu phí tự động bên đường, nếu không phải xung quanh không có bãi đậu xe nào, An Lương nhất định sẽ không chọn dừng xe ở bãi đậu xe thu phí tự động.

Bởi vì cách tính tiền của các bãi đậu xe thu phí tự động hơi trêu ngươi.

Bãi đậu xe thông thường có hạn mức thu phí giới hạn trong 12 tiếng, chẳng hạn như 1 tiếng 5 tệ, 2 tiếng 10 tệ, 3 tiếng 15 tệ, hơn 3 tiếng nhưng chưa vượt quá 12 tiếng thì toàn bộ đều tính là 15 tệ.

Tuy nhiên, bãi đậu xe thu phí tự động thì khác!

Phần lớn các bãi đậu xe thu phí tự động không thiết lập hạn mức thu phí giới hạn, ví dụ như 1 tiếng 5 tệ, 12 tiếng là 60 tệ. Cùng lúc đó, nếu hơn 1 tiếng nhưng chưa đủ 2 tiếng thì vẫn tính giá của 2 tiếng.

Bãi đậu xe kiểu này không phải rất trêu ngươi sao?

May mắn thay, An Lương chỉ đi ăn mà thôi, cùng lắm cỡ 2 tiếng sau cậu sẽ rời đi.

Mặc dù An Lương không thiếu tiền, chỉ là một khoản phí đậu xe đơn thuần, tuy nhiên tỷ phú Mã có nói, ngoài vấn đề tiền bạc còn có một trái tim mong manh.

Trong quán gà rút xương “Câu Chuyện Cũ”, đầu tiên năm người bọn họ chọn món, sau đó lại chọn một bàn vuông. Hai chị em sinh đôi ngồi bên trái của An Lương, hai chị em bọn họ trông y hệt nhau như hai giọt nước, hoàn toàn không có sự khác biệt nào cả.

“Hai người thật sự có thể mở khóa điện thoại của đối phương sao?” An Lương tỏ vẻ nghi ngờ.

Điện thoại của hai chị em bọn họ đều là iPhone thế hệ trước, bọn họ trực tiếp bắt tay biểu diễn, trước tiên là mở khóa iPhone của mình, sau đó khóa máy rồi đổi điện thoại cho nhau, thuận lợi mở khóa lần nữa.

Vậy Face ID mà Công ty Apple luôn luôn kiêu hãnh, đã thua cuộc khi gặp cặp song sinh này?

Chưa đầy 10 phút, quán ăn bưng món gà không xương xiên nướng mà bọn họ trước đó đã gọi, toàn bộ que xiên nướng đều bị lấy ra, trong nồi lẩu chỉ còn lại các loại rau củ.

“Cậu mau ăn thử xem.” Hạ Như Ý nhìn An Lương đầy mong đợi, Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm lại đổi thân phận trong yên lặng, bọn họ trở về thân phận của bản thân.

Còn về chuyện làm sao An Lương đoán ra?

Cậu đoán ra được là từ cách nói chuyện của cả hai, Hạ Hòa Tâm dịu dàng hơn và Hạ Như Ý hoạt bát hơn, mặc dù bọn họ có thể tự do mô phỏng tính cách, giả vờ trở thành đối phương.

Tuy nhiên, An Lương đã nhìn thấu tất cả mọi thứ, bởi vì An Lương có hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”!

Chương 511: Tôi chỉ muốn chăm chỉ học tập!

Quán gà rút xương “Câu Chuyện Cũ” ở phố Văn Hóa.

An Lương gắp một miếng mề gà cho vào miệng nhai, miếng mề gà này mềm ngọt, có mùi thơm của nước hầm và còn có vị cay của gà rút xương, có vẻ như nó được tẩm ướp trước rồi mới tẩm vị cay của gà rút xương?

Thông thường thì mề gà của mấy quán gà rút xương chỉ được luộc chín, sau đó bỏ vào trộn với gói gia vị cay, làm như vậy thì miếng gà mới thấm vị cay.

‘Ký chủ đã trải nghiệm thưởng thức vị giác, nhận được một cơ hội rút thăm trúng thưởng ngẫu nhiên’

Không hổ là quán ăn lâu năm!

An Lương trực tiếp chọn mở rút thăm trúng thưởng ngẫu nhiên.

‘Xin chúc mừng ký chủ đã nhận được Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp

Gần đây, phần thưởng này hơi nhiều!

Có phải vì trước đây An Lương nói rằng cậu thích phần thưởng này, nên hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã điều chỉnh kế hoạch khen thưởng?

An Lương nhìn lướt qua kho dự trữ vật phẩm trong Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng. Trong đó, có bốn tấm “Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp”, ba trong số đó là 5 lần hoàn tiền mua đồ, và thẻ còn lại chỉ còn 1 lần hoàn tiền mua đồ cuối cùng, đồng nghĩa với việc tổng cộng có 16 lần hoàn tiền mua đồ sơ cấp.

“Ngon thật!” An Lương bình luận: “Mề gà của quán có phải được tẩm ướp trước rồi không?”

“Vậy mà cậu cũng nhận ra!” Hạ Như Ý trả lời.

Mùi vị rõ ràng như vậy, nhận ra cũng là chuyện đương nhiên thôi?

“Mấy món ăn của bọn họ được tẩm ướp trước rồi mới tẩm gia vị cay, vì thế mà hương vị luôn luôn ngon.” Hạ Hòa Tâm nói thêm.

An Lương đã nếm thử từng món một, y như Hạ Hòa Tâm đã nói, rất nhiều món ăn tại quán gà rút xương “Câu Chuyện Cũ” đều được tẩm ướp gia vị trước rồi mới tẩm gia vị cay, bao gồm cả củ sen, lát khoai tây và các món ăn chay như đậu phụ khô với măng, tất cả đều được làm theo cách đó.

Hơn 1 tiếng sau, cuối cùng An Lương cũng đặt đũa xuống, cậu cảm thán, nói: “Mùi vị quả nhiên rất ngon!”

“Cậu thích là được!” Hạ Như Ý trả lời: “Tiện thể, cậu ăn no chưa?”

An Lương gật đầu: “Ừm, sau bữa ăn này, tôi nghĩ tối nay mình sẽ phải chạy 5 vòng sân thao trường.”

“Có cậu là ăn nhiều nhất, bốn người chúng tôi đều không ăn nhiều bằng cậu.” Hạ Như Ý hừ hừ nói, sau đó hô to: “Chú Chu, tính tiền.”

Một người đàn ông trung niên tóc hoa râm đi tới, ông ấy nhìn An Lương rồi mới trả lời: “Tiểu Hạ, của cháu vốn dĩ 527 tệ, cháu đưa 500 tệ là được rồi.”

Bình quân đầu người của món gà rút xương này tận 100 tệ!

Nhưng hương vị này hoàn toàn xứng đáng với giá cả!

Đương nhiên, vấn đề lớn nhất chính là An Lương đã ăn quá nhiều, nếu chỉ có bốn cô gái, e là có ăn nổi tới 200 tệ hay không cũng là một vấn đề lớn?

Nếu suy nghĩ của An Lương bị bốn cô gái biết, bọn họ nhất định sẽ cười điên cuồng không dứt!

Bởi vì vừa rồi tất cả bọn họ đều rất dè dặt!

Đặc biệt là Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, hai người bọn họ hầu như chẳng ăn được bao nhiêu, bọn họ chính là đang giả vờ trước mặt An Lương, nếu không cứ ngồi ăn uống xì xụp trước mặt An Lương thì còn ra thể thống gì?

An Lương cũng không giành thanh toán, theo phán đoán của cậu, hai chị em Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý chắc là ở trong một gia đình trung lưu, thuộc dạng không thiếu ăn thiếu mặc.

Dù sao thì lần đầu tiên gặp bọn họ là đang ở quán buffet Tứ Hải Gia, những sinh viên có điều kiện hơi tệ một chút sẽ không đến quán buffet Tứ Hải Gia.

Bên cạnh đó, tán gái không nhất định cứ phải giành trả tiền.

Vội vàng chi trả mọi thứ, chỉ càng nảy sinh ra thái độ “đó là hiển nhiên”.

Sau khi Hạ Như Ý trả tiền, An Lương hỏi: “Chiều nay mọi người có việc gì không?”

Hạ Như Ý trả lời phủ định: “Không có việc gì hết.”

“Được rồi!” An Lương trả lời: “Vậy tôi sẽ chở mọi người về!”

???

Cả bốn cô gái đều cảm thấy bản thân có rất nhiều câu hỏi.

Hạ Như Ý nói không có việc gì nhỉ?

Rõ ràng nói là không có việc, An Lương cứ thế chở bọn họ đi về?

Trong tình huống như vậy, không phải nên tìm một quán cà phê để ngồi sao?

Sẵn tiện xem một bộ phim hay cái gì đó?

Rồi tối đến thì mời lại bọn họ một bữa cơm?

Cuối cùng là tiến thêm một bước, gia tăng mối quan hệ sâu sắc giữa đôi bên?

“Chiều nay tôi tính chăm chỉ học tập, kì thi cuối kì của trường tôi là vào ngày 24. Trước đây tôi thiếu rất nhiều tiết cho nên phải cố gắng bù lại, tránh để bị nợ môn, không thì xấu mặt.” An Lương nói thêm.

Anh Lương làm sao lại không hiểu chiêu trò tán gái chứ?

Món gà rút xương buổi trưa đã được Hạ Như Ý chiêu đãi, theo lý mà nói, cậu nên đưa Hạ Như Ý đi một quán cà phê hay gì đó, sau đó sắp xếp bữa tối để lấy lòng Hạ Như Ý.

Nhưng bây giờ là bốn cô gái đấy!

Liệu có ổn không khi “bỏ ra thì nhiều, thu lại thì ít” trong tình huống này?

Nếu chỉ có Hạ Như Ý hoặc Hạ Hòa Tâm, hoặc chỉ có hai chị em sinh đôi bọn họ, An Lương nhất định sẽ sắp xếp như thế, đặc biệt là khi xem phìm gì đó, cậu có thể cố ý ngồi ở giữa hai người bọn họ.

Sau đó, một trái một phải, nắm tay thăm dò?

An Lương muốn biết hai chị em sinh đôi bọn họ sẽ có phản ứng như thế nào trong hoàn cảnh như vậy.

Nghe đồn nếu là song sinh, sẽ có khả năng cảm ứng lẫn nhau, đúng không?

Thực muốn biết, trong tình huống như thế, liệu bọn họ có cảm ứng được không?

Thật đáng tiếc khi bây giờ Khang Ngọc Giai và Từ Nặc đang ở đây, cho nên An Lương sẽ bảo mình muốn chăm chỉ học tập.

Dù sao thì cậu cũng rất muốn chăm chỉ học tập!

Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã sắp xếp buff tạm thời Ghi Nhớ Nhanh , chẳng lẽ An Lương còn có thể làm rối bài kiểm tra?

Chương 512: Xin hỏi, gia cảnh của bạn học An là như thế nào?

Tầm 5 giờ tối.

An Lương đang tập trung học ở ký túc xá, có lẽ vì chịu sự ảnh hưởng của An Lương, Lữ Văn Sơn và Mã Long cũng chăm chú học tập.

Còn Trầm Thế Trung?

Tên này đã chuồn mất sau 4 giờ chiều, rõ ràng là kiểu đi tìm Diêu Tuyết.

Hầy!

Chỉ cần đẹp là có thể muốn làm gì thì làm sao?

Trước mắt thì có vẻ là như vậy!

Học viện Sư phạm Thiên Phủ, phòng 303 tòa ký túc xá 3 của nữ sinh.

Khang Ngọc Giai đang nằm trên giường đột nhiên kêu lên: “Wow! Tin tức lớn!”

Từ Nặc đang đọc sách, tò mò hỏi: “Tin gì lớn?”

Hai chị em sinh đôi nhà họ Hạ cũng đang học, thời gian thi cử của Học viện Sư phạm Thiên Phủ là sau Tết Nguyên Đán, tuy muộn hơn Học viện Kinh tế Thiên Phủ một chút, nhưng thời gian cũng gần kề với cuối kỳ.

Hạ Như Ý tùy tiện hỏi: “Có chuyện phiếm à?”

“Có!” Khang Ngọc Giai bật cười he he, chuyện phiếm liên quán tới anh chàng An Lương, mọi người xem không?”

Hạ Như Ý hỏi: “Chuyện phiếm gì?”

“Mọi người tự vào nhóm của Học viện, xem thông báo của trường đi.” Khang Ngọc Giai giải thích.

Hạ Như Ý ngay lập tức đăng nhập vào nhóm của Học viện, cô nhìn thấy thông báo của trường.

Thông báo về việc đuổi học Hoàng Hi, sinh viên Lớp 1 - Khoa tiếng Anh học kỳ 2019 của Học viện Ngoại Ngữ

Đây là thông báo!

Sau nhiều lần thảo luận và cân nhắc kỹ lưỡng của lãnh đạo nhà trường, cuối cùng lãnh đạo nhà trường đã quyết định đuổi học Hoàng Hi, sinh viên Khoa tiếng Anh 1 khóa 2019 của Học viện Ngoại Ngữ. Theo thông tin do phòng tuần tra cung cấp, Hoàng Hi, sinh viên Khoa tiếng Anh 1 khóa 2019 của Học viện Ngoại Ngữ, đã có nhiều hành vi phạm tội trái luật pháp.

Bao gồm: Thay đổi bất hợp pháp các phương tiện cơ giới, gây tai nạn và bỏ chạy, buôn lậu và bán hàng cấm bất hợp pháp, đe dọa công khai đến sự an toàn cá nhân của các sinh viên khác v..v..

Bây giờ, sinh viên Hoàng Hi đã bị bắt và giam giữ trong phòng tuần tra, bên điều tra đang thu thập thêm bằng chứng phạm tội trái luật pháp.

Các bạn sinh viên hãy lấy đó làm gương, không được làm bất cứ chuyện phạm pháp nào.

Hạ Như Ý nhìn bài thông báo này với vẻ mặt kinh ngạc: “Chuyện này… là thật hay giả đấy?”

Hạ Hòa Tâm cũng hỏi: “Thông báo này là thật sao?”

Khang Ngọc Giai xỉa xói: “Vớ vẩn! Có thông báo giả nào trên nhóm của Học viện không?”

“Wow!” Từ Nặc thốt lên: “Thông báo này rất thú vị, hành vi phạm tội ở dòng cuối cùng có phải là mấu chốt không?”

Khang Ngọc Giai tán thành, khẳng định: “Như Ý, tôi nhớ lúc đó cậu nói Hoàng Hi uy hiếp An Lương, vậy ra đây là kiệt tác của An Lương sao?”

Hạ Như Ý có chút hoảng: “Tôi không biết!”

“Ai đó đã tiết lộ thêm thông tin trên nhóm của Học viện.” Từ Nặc nhắc nhở.

Các cô gái bắt đầu kiểm tra tình hình trên nhóm của Học viện.

Gia đình buôn lậu bất hợp pháp của Hoàng Hi

Chào các bạn!

Tôi là Ngải Vinh Hiên, Khoa tiếng Anh 1 khóa 2019 của Học viện Ngoại Ngữ, tôi và Hoàng Hi là bạn tốt của nhau, trước tiên tôi xin nói về hoàn cảnh gia đình của Hoàng Hi.

Hoàng Hi là người gốc Thiên Phủ, gia đình cậu ta mở tiệm sửa xe và bảo dưỡng ô tô, tổng cộng có một tiệm sửa xe và ba tiệm chăm sóc ô tô ở Thiên Phủ.

Hôm qua, đội tuần tra từ phòng tuần tra đã đến kiểm tra tiệm sửa xe và chăm sóc ô tô của gia đình Hoàng Hi, bọn họ tìm thấy một số lượng lớn các sản phẩm lậu, bao gồm cả các sản phẩm nhập lậu bất hợp pháp từ nước ngoài.

Hóa ra gia đình Hoàng Hi đã bí mật hoạt động kinh doanh sửa ô tô bất hợp pháp, đồng thời thông qua việc buôn lậu bất hợp pháp, nhập lậu một số lượng lớn các hàng cấm.

Các hành vi phạm pháp dù có che giấu đến đâu cũng không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

Tình hình gia đình Hoàng Hi chính là như vậy!

Tuy rằng tôi và Hoàng Hi là bạn bè, nhưng tôi ủng hộ Học viện vì việc nước quên tình nhà!

Những người coi thường luật pháp và tham gia vào các hoạt động phạm pháp không xứng đáng là bạn bè, càng không xứng làm bạn học của tôi, Học viện của chúng ta trong sạch, không nên bị những thành phần phạm pháp như vậy làm ô nhiễm!

“Wow!” Khang Ngọc Giai kêu lên: “Gia đình Hoàng Hi dữ dằn vậy sao?”

“Khó trách cậu ta lại kiêu căng như thế!” Hạ Như Ý nhẹ giọng hừ hừ.

Hạ Hòa Tâm không nói gì, cô đang xem những bình luận dưới bài viết.

Từ Nặc phàn nàn: “Có một chuyện khiến tôi quan tâm hơn là, tình hình gia đình của bạn học An Lương như thế nào?”

“Hoàng Hi kiếm chuyện với An Lương, cậu ta không chỉ ném Hoàng Hi vào phòng tuần tra, khiến cho Học viện của chúng ta đuổi học Hoàng Hi, hơn nữa còn phá hỏng tất cả công việc kinh doanh của gia đình Hoàng Hi, không phải khủng khiếp lắm sao.” Từ Nặc cảm thán nói.

Khang Ngọc Giai tán thành: “Đúng, đúng, đúng! Quá khủng khiếp!”

Hạ Hòa Tâm nhìn Hạ Như Ý: “Như Ý, chi bằng em hỏi cậu ta xem, chuyện này rốt cuộc có phải do cậu ta làm không, hay đội tuần tra trùng hợp phát hiện hành vi phạm pháp của gia đình Hoàng Hi?”

Trước mắt chỉ có Hạ Như Ý đã kết bạn với tài khoản wechat của An Lương, cô trả lời: “Được rồi, em sẽ hỏi cậu ta xem cậu ta có làm điều đó không.”

Hạ Như Ý chụp màn hình bài thông báo trên nhóm của Học viện, và cả bài viết về Gia đình buôn lậu bất hợp pháp của Hoàng Hi , cô gửi tất cả cho An Lương. Hạ Như Ý không hỏi trực tiếp An Lương, cô chỉ gửi tin nhắn.

‘Hạ Như Ý: Đại lão quyền thế!’

‘Hạ Như Ý: Hoàng Hi nhỏ bé, đáng chê cười!’

‘Hạ Như Ý: Nhìn thấy chiến tích kinh khủng của đại lão, dân đen tôi đây rùng mình lo sợ.’

‘Hạ Như Ý: Xin hỏi, đại lão đã làm như thế nào?’

Hạ Như Ý trực tiếp xác định sự việc này là do năng lực của An Lương, nếu An Lương không phủ nhận, tức có nghĩa An Lương đã làm điều đó sau lưng. Cách này tốt hơn là hỏi trực tiếp An Lương!

Bởi vì khi hỏi trực tiếp An Lương, cảm giác có hơi lộ liễu, hơn nữa An Lương sẽ phủ nhận.

Nếu dùng câu hỏi cơ bản để ám chỉ việc An Lương đã nhúng tay ở sau lưng, An Lương dễ thừa nhận hơn.

Tuy nhiên, Anh Lương đã nhìn thấu thủ đoạn của Hạ Như Ý!

Chương 513: Chuyện chua xót nhất

Chiêu bài của Hạ Như Ý được gọi là “Quy tắc 2 chọn 1”, ra đời từ tâm lý tiếp thị.

Khi một nhà tiếp thị hỏi khách hàng ký hợp đồng, họ sẽ không hỏi khi nào khách hàng có thời gian, mà hỏi khách hàng liệu hôm nay hay ngày mai có thời gian không.

Đây là “Quy tắc 2 chọn 1” điển hình, thông qua “Quy tắc 2 chọn 1”, các nhà tiếp thị bỏ qua việc liệu khách hàng có sẵn sàng ký hợp đồng hay không, họ trực tiếp khiến khách hàng phải đồng ý ký hợp đồng, hơn nữa còn thiết lập lựa chọn là hôm nay hoặc ngày mai ký hợp đồng.

Tuy nhiên, dù hôm nay ký hợp đồng hay ngày mai ký hợp đồng, cuối cùng vẫn là ký hợp đồng đó thôi?

Chiêu bài bây giờ của Hạ Như Ý cũng giống như vậy!

Khi Hạ Như Ý hỏi An Lương đã làm như thế nào, chính là bỏ qua vấn đề “Chuyện này có phải là An Lương làm không”.

Anh Lương làm sao không nhìn ra chiêu bài của Hạ Như Ý?

‘An Lương: Một người bạn của tôi đã từng nói, nếu như cậu không có sơ hở, hiển nhiên sẽ không bị thế lực bên ngoài phá vỡ’

‘An Lương: Hoàng Hi quá kiêu ngạo, tôi ghét những lời đe dọa của người khác’

‘An Lương: Nếu Hoàng Hi đàng hoàng chính trực, tôi chắc chắn sẽ không có việc gì’

‘An Lương: Nhưng Hoàng Hi rõ ràng có vấn đề, tất cả đều do cậu ta gieo gió gặt bão, tôi chỉ thông báo cho đội tuần tra mà thôi’

‘Hạ Như Ý: Có mà tôi tin cậu!’

Tình hình gia đình của Hoàng Hi, sớm không lộ, muộn không lộ, vậy mà sau khi xảy ra xung đột với An Lương thì bị lộ?

‘Hạ Như Ý: Cậu vẫn đang học đấy à?’

‘An Lương: Ảnh

An Lương đã trực tiếp chụp ảnh và gửi qua để thể hiện rằng mình đang chăm chỉ học tập.

‘Hạ Như Ý: Dân đen tôi đây không làm phiền đại lão học tập, cảm ơn đại lão một lần nữa vì đã giúp dân đen tôi đây giải quyết rắc rối’

‘An Lương: Tạm biệt

Rõ ràng là An Lương lại dùng mưu kế “lạt mềm buộc chặt”!

Lúc này, nếu An Lương lợi dụng tình hình đề nghị hẹn ăn tối, chẳng phải “nước chảy thành sông” rồi sao?

Nhưng An Lương không như vậy, về chuyện Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, An Lương phải cân nhắc xử lý thế nào cho hợp lý, ít nhất cũng phải xử lý tốt mối quan hệ giữa hai chị em, đúng không?

Gần 6 giờ tối, An Lương gửi tin nhắn cho Bạch Nguyệt trên wechat.

‘An Lương: Căng tin 2, vị trí cũ, cùng nhau ăn cơm’

‘Bạch Nguyệt: Ừm’

An Lương đánh dấu sách giáo khoa, cậu hô: “Văn Sơn, quán quân, đi căng tin số 2 không?”

“Không đi đâu, tôi đang đắm chìm trong biển kiến thức!” Lữ Văn Sơn trả lời lại.

Mã Long cũng từ chối: “Tôi học trực tuyến thêm một lát! Nhân tiện, An Lương, nếu ở căng tin số 2 vẫn còn cơm gà xào đậu phộng thì mang về giúp tôi một phần.

Lữ Văn Sơn bổ sung: “Tôi cũng vậy!”

“Được rồi!” An Lương trả lời.

Khi An Lương bước ra khỏi ký túc xá, cậu nhận được 16 tệ từ Mã Long và Lữ Văn Sơn thông qua wechat, một phần cơm gà xào đậu phộng là 16 tệ, An Lương sẵn tay nhận tiền.

Cậu thích kiểu quan hệ bạn cùng phòng như thế này, cả Lữ Văn Sơn và Mã Long đều không vì việc cậu giàu mà coi như chuyện đương nhiên, bắt cậu phải trả tiền.

Nếu coi như chuyện đương nhiên, bắt cậu phải trả tiền, mối quan hệ bạn cùng phòng của họ sẽ kết thúc ở đó.

Không phải vì vấn đề ít tiền hay nhiều tiền, mà là vấn đề của lòng người.

Anh Lương thiếu gì 16 tệ?

Nói dóc gì đấy!

An Lương vừa đi đến góc căng tin số 2, Bạch Nguyệt bước theo sau.

An Lương vẫn theo lệ cũ, ba món mặn hai món chay và một món canh, đồng thời gọi thêm hai phần cơm gà xào đậu phộng.

Còn về chuyện liệu nó có nguội không?

Xin lỗi, có lò vi sóng trong phòng 307!

Suy cho cùng, phòng 307 có một hệ thống cung cấp năng lượng bên trong bao gồm bốn bức tường năng lượng Tesla thế hệ thứ hai, có thể sử dụng các thiết bị điện khác nhau như mong muốn.

Từ máy giặt đến lò vi sóng, từ tủ lạnh đến máy lạnh, mọi thứ đều được sắp xếp rõ ràng.

“Tình hình bên đó của Vũ Nguyệt thế nào?” An Lương vừa dùng thìa thép không gỉ cắt miếng thịt heo kho nước sốt, vừa hỏi Bạch Nguyệt, đồng thời kiểm tra thuộc tính của Bạch Nguyệt.

Thuộc tính của cô gái này lại có biến đổi thêm lần nữa!

Điểm nhan sắc đã tăng từ 77 điểm lên 78 điểm, dù chỉ tăng một chút nhưng nó hoàn toàn cho thấy thể chất của Bạch Nguyệt rất tốt, trước đây là do bị suy dinh dưỡng nên chỉ số bị nhầm lẫn mà thôi.

Điểm dáng người không thay đổi, điểm thiện cảm cũng không thay đổi, điểm đặc thù thì tăng lên một chút.

Xem ra sức khỏe đã có bước tiến trong việc phục hồi?

Các đường nét trên khuôn mặt của Bạch Nguyệt rất ổn, nếu như sử dụng các hiệu ứng bộ lọc chỉnh ảnh trong mấy video ngắn, nhan sắc của cô ấy chắc chắn sẽ tăng lên, bây giờ chỉ bị giảm là do chịu ảnh hưởng của suy dinh dưỡng.

Khi cô ấy hồi phục sau tình trạng suy dinh dưỡng, điều chỉnh quản lý làn da của mình, An Lương rất mong đợi nhan sắc của của cô ấy có thể đạt tới mức nào!

“... Vũ Nguyệt vẫn ổn.” Bạch Nguyệt nói ngắn gọn.

Tâm trạng bây giờ của cô rất phức tạp, cô nhìn thấy bài đăng trên nhóm của Học viện Sư phạm Thiên Phủ, cô biết An Lương đã giúp Hạ Như Ý giải vây, cô cũng nhìn thấy bức ảnh của Hạ Như Ý.

Dù là phụ nữ, Bạch Nguyệt cũng phải thừa nhận rằng Hạ Như Ý rất đẹp!

Quan trọng hơn, Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm là chị em sinh đôi, trong lòng cô có chút ghen tị, cho dù biết mình không có cơ hội ở bên An Lương, nhưng cũng không ngăn được sự chua xót trong lòng.

Bạch Nguyệt đột nhiên hiểu ý nghĩa của câu nói “Cảm giác chua xót nhất không phải là ghen, mà là đến cả tư cách ghen cũng không có!”

Tình hình bây giờ chính là như vậy!

Rõ ràng phát hiện An Lương tiếp xúc với những cô gái khác, nhưng cô ấy còn không có tư cách để ghen tuông, đây mới là điều chua xót nhất.

Chương 514: Mạo danh bạn trai?

Lúc này đã gần 7 giờ tối.

An Lương và Bạch Nguyệt tách ra, Bạch Nguyệt đi đến chỗ Vũ Nguyệt để học, An Lương mang hai phần cơm gà xào đậu phộng trở lại ký túc xá, Lữ Văn Sơn và Mã Long vẫn đang dùi mài kinh sử.

“Văn Sơn, quán quân, bố mang cho hai đứa hai phần cơm gà xào đậu phộng về rồi đây.” An Lương lợi dụng nói.

Không khí trong ký túc xá của bọn họ rất tốt, không có xếp thứ tự lớn bé như anh cả anh hai gì hết, dù sao ngoài bản thân ra thì ba người còn lại đều là thuộc hạ.

“Cút, cút, cút, bố đang bận học, lát nữa ăn!” Lữ Văn Sơn trả lời, đầu cậu ta vẫn không ngẩng lên.

“Cảm ơn An Lương, bây giờ tôi cũng chưa muốn ăn, tôi học xong lớp học trực tuyến rồi ăn sau.” Mã Long trả lời.

“Được rồi, tôi đặt cơm vào lò vi sóng, lát nữa mọi người tự hâm nóng.” An Lương nói rõ.

“Được.” Lữ Văn Sơn trả lời.

Mã Long đắm chìm trong lớp học trực tuyến, cậu ta đang đeo tai nghe, vì thế không nghe thấy để đáp lại.

An Lương vừa trở lại chỗ ngồi, điện thoại di động đã vang lên cuộc gọi wechat, chính là Hạ Như Ý đang gọi cho cậu.

Đã giờ khắc này, Hạ Như Ý kiếm cậu có chuyện gì?

An Lương đeo tai nghe không dây vào để trả lời điện thoại, cậu nói trước: “Hạ Như Ý, có chuyện gì không?”

Giọng Hạ Như Ý lập tức truyền đến: “Đại lão cứu mạng!”

“Hả?” An Lương nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Lý Kiệt phòng tuần tra đã nhấn chết Hoàng Hi, còn muốn cứu mạng gì nữa?

An Lương phải giơ ngón cái lên cho Lý Kiệt!

Cậu ta giải quyết vấn đề của Hoàng Hi rất hiệu quả.

Đương nhiên, Hoàng Hi cũng quá hợp đi, nhà của cậu ta kinh doanh không sạch sẽ lại còn nhảy nhót thế này, vậy chẳng phải tự mình tìm đường chết rồi sao?

“Đại lão có thời gian không?” Hạ Như Ý hỏi.

An Lương nhìn sách, vừa định trả lời không có thời gian thì Hạ Như Ý lại lên tiếng.

“Đại lão, tôi cần cậu đóng giả làm bạn trai của tôi.” Hạ Như Ý nói thêm.

Chuyện này…

Nếu là chuyện này, Lương ca có thời gian!

“Tình huống gì đây?” An Lương hỏi ngược lại.

Mặc dù trong lòng An Lương đã đồng ý với Hạ Như Ý, nhưng vẫn nên tỏ vẻ thái độ chần chừ một chút.

Hạ Như Ý giải thích: “Một người chị họ có hơi thích nịnh nót trong gia đình chúng tôi rủ chúng tôi đi mua sắm. Chúng tôi đoán rằng cô ấy đã tìm được bạn trai mới và muốn thể hiện, vì vậy nên tôi phải nhờ tới đại lão rồi!”

An Lương thản nhiên trả lời: “Tối hôm nay tôi phải đưa chiếc Lamborghini ra ngoài dán phim cách nhiệt, tên thân sĩ kia cũng ra ngoài chơi, bây giờ không có chiếc xe nào trong trường cả.”

“Không sao đâu, trường của tôi cũng gần, qua đây tầm 10 phút mà thôi. Lát nữa chúng ta gặp nhau tại cổng trường, chị họ của tôi sẽ đến đón, tôi nghĩ nên để bạn trai chị ta lái xe.” Như Ý trả lời lại.

“Được rồi!” An Lương lại hỏi: “Chị của cậu cũng đi à?”

“Chị ta cũng là chị họ của chị tôi mà?” Hạ Như Ý hỏi ngược lại.

Không có gì sai cả!

“Ừm, tôi thay đồ rồi qua.” An Lương đồng ý.

Cậu vẫn chọn áo khoác của Gucci và cả nguyên bộ đồ Gucci.

“Văn Sơn, quán quân, nhìn xem, cách ăn mặc như thế này của tôi có vấn đề gì không?” An Lương hỏi.

Lữ Văn Sơn nghiêm túc nhìn, sau đó gật đầu: “Không có vấn đề gì, nhưng Bạch Nguyệt chắc chắn sẽ cảm thấy có vấn đề!”

Mã Long tán thành: “Lương ca lại đi ra ngoài tán gái?”

“Cút, cút, cút, miệng chó không thể khạc ra ngà voi!” An Lương bật cười, cậu mắng: “Phần cơm gà xào đậu phộng của cậu để trong lò vi sóng, đừng quên!”

“Ok, tôi xem xong bài này sẽ đi ăn!” Lữ Văn Sơn trả lời lại.

“Tôi sắp xong lớp học trực tuyến rồi.” Mã Long cũng nói theo.

An Lương rời khỏi ký túc xá, băng qua khuôn viên trường và đi tới Học viện Sư phạm ở phía đối diện xéo.

Khi cậu vừa đến nơi, Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý đã ở cổng trường, bọn họ vẫn mặc bộ đồ đơn giản màu xám, trang điểm theo kiểu Hàn Quốc.

“Wow, đại lão, cuối cùng cậu cũng đến, tôi còn tưởng cậu cho tôi leo cây nữa chứ!” Hạ Như Ý thở phào nói.

An Lương oán trách: “Cô nói đi bộ mất 10 phút, tôi còn tưởng là thật, sau đó đi tận 20 phút”

“Ôi trời, chúng ta bỏ qua những vấn đề nhỏ nhặt này đi.” Hạ Như Ý chỉ thản nhiên nói, làm sao cô ấy biết rốt cuộc phải mất bao lâu?

Hạ Hòa Tâm đứng một bên, bật cười.

“Mà này, chị họ của hai người đâu?” An Lương hỏi.

Bây giờ là 7 giờ 30, chị họ của bọn tôi có chút kén chọn thời gian?

“Tôi hỏi xem sao.” Hạ Như Ý lập tức vào wechat nhắn tin, sau khi hỏi xong, cô trả lời lại với An Lương: “Họ sẽ đến ngay thôi, có thể mất 5 phút.”

An Lương gật đầu: “Tiện thể, tôi có gì cần chú ý không?”

“Chỉ có một chuyện cần chú ý, nếu như bạn trai của chị ta quá khoe khoang, phiền đại lão châm chọc một chút.” Hạ Như Ý giải thích.

“Cái này dễ thôi!” An Lương cười nham hiểm: “Tôi thích ăn cá, đặc biệt rất thích chọn xương!”

“Ha ha ha!” Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đều bật cười.

Đùa à, kẻ thích ăn cá ắt phải thích lựa xương!

“Ngoài ra, tôi còn một câu hỏi nữa.” An Lương nhìn Hạ Hòa Tâm rồi lại nhìn Hạ Như Ý, hôm nay bọn họ rất có phép tắc, không hề đánh tráo thân phận, giả mạo đối phương.

“Tôi đang giả làm bạn trai của người chị, hay là giả làm bạn trai của người em?” An Lương hỏi.

Chương 515: Kiểu giới thiệu này cũng đỉnh quá đi!

Đóng giả bạn trai của Hạ Hòa Tâm hay đóng giả bạn trai của Hạ Như Ý, đó là một câu hỏi khó cho An Lương.

Đối mặt với câu hỏi của An Lương, Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý nhìn nhau, hai người lập tức hiểu ý nhau, bọn họ đã hoàn thành việc tráo đổi danh tính chỉ trong chốc lát!

Hạ Hòa Tâm bắt đầu giả làm Hạ Như Ý, và Hạ Như Ý bắt đầu giả làm Hạ Hòa Tâm.

Hai người họ cùng nhau đi về phía An Lương, vòng quanh người An Lương hai vòng, sau đó hoàn thành việc tráo đổi danh tính một cách triệt để!

Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý đứng trước mặt An Lương khá sinh động, bọn họ cùng nhau nhìn về phía An Lương.

“Cậu muốn trở thành bạn trai của ai?” Hạ Hòa Tâm giả làm Hạ Như Ý nói.

Hạ Như Ý giả tính cách dịu dàng của Hạ Hòa Tâm, cô ấy không nói gì mà chỉ để hai tay xếp chồng lên, đặt phía trước người.

Nếu An Lương không có hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, giúp cậu có thể xác định chính xác danh tính của hai người, thì bây giờ đã bị hai người họ làm cho mơ hồ rồi.

Suy cho cùng, nếu chỉ dựa vào tính cách mà hai người bọn họ biểu hiện ra bên ngoài để phán đoán thân phận, e là không có khả năng!

Bởi vì hai người bọn họ có thể dễ dàng mô phỏng tính cách, cách nói năng, thậm chí là giọng điệu của nhau, cộng thêm sự giống nhau đến mức lừa được cả Face ID, vậy thì làm sao có thể phân biệt được?

Chỉ dựa vào mắt thường?

Thật là vớ vẩn!

Công nghệ nhận dạng khuôn mặt của Apple còn bị họ đánh lừa, chỉ dùng mắt thường mà nhận ra được sao?

Sharingan vạn hoa à? (1)

(1) Sharigan (Tả Luân Nhãn): là một trong những con mắt trong truyện Naruto, có khả năng quan sát tốt.

Mặc dù An Lương xác định được danh tính của Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm thông qua hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, nhưng cậu vẫn vui vẻ phối hợp diễn kịch với hai chị em bọn họ, cậu biểu hiện rằng mình phán đoán tính cách của bọn họ thông qua việc nhận biết tính cách.

“Nếu ở góc độ cá nhân của tôi, tôi thích tính cách dịu dàng hơn, nếu có thể, tôi sẽ lựa chọn người chị.” An Lương nhìn Hạ Như Ý.

Vì giờ này phút này, Hạ Như Ý đang giả làm Hạ Hòa Tâm, An Lương phối hợp diễn kịch với bọn họ và giả vờ nhận nhầm Hạ Như Ý là Hạ Hòa Tâm.

Hạ Hòa Tâm giả làm Hạ Như Ý vui vẻ trả lời lại: “Được rồi, được rồi, cậu sẽ đóng giả làm bạn trai của chị tôi, chúng tôi sẽ giới thiệu như thế này khi chị họ của chúng tôi tới.”

An Lương nhìn Hạ Hòa Tâm biểu diễn, nếu không có hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, cậu sẽ không bao giờ nghi ngờ Hạ Như Ý này chính là Hạ Hòa Tâm đang đóng giả, bởi vì thật sự không có khuyết điểm nào.

Khi An Lương và hai chị em họ Hạ đang diễn kịch với nhau ở trước cổng Học viện Sư phạm Thiên Phủ, một chiếc Mercedes-Benz E-Class màu đen chạy đến trước cổng Học viện Sư phạm Thiên Phủ.

Lúc chiếc xe vừa dừng lại, cửa sổ ở ghế lái phụ hạ xuống, và một cô gái đeo kính râm hô: “Hạ Hòa Tâm! Hạ Như Ý!”

An Lương nhìn theo tiếng nói, cậu sử dụng hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”

Dương Oánh Oánh:

Tuổi: 23

Chiều cao: 168

Cân nặng: 52kg

Nhan sắc: 80

Dáng người: 88

Đặc thù: 65

Thiện cảm: 10

Nhan sắc của cô chị họ này 80 điểm, thuộc dạng ngàn dặm có một, cũng gần như là xuất chúng, ít nhất cũng là nữ thần trong mắt những người bình thường?

Nhưng điểm đặc thù chỉ có 65 điểm!

Cái này… có thấp quá không?

Vậy chàng trai Mercedes-Benz này là bạn trai thứ mấy của cô ta?

Còn việc độ hảo cảm cực thấp thế này, An Lương cũng không biết phải nói sao, chắc đây là trận Waterloo đầu tiên của An Lương? (2)

(2) Trận Waterloo là một trong những trận đánh nổi tiếng, bị thất bại, đặt dấu chấm hết cho Hoàng đế Napoléon.

“Anh rể, chúng ta đi thôi!” Hạ Như Ý nắm lấy cánh tay của An Lương, bọn họ thật sự đã hoàn thành việc tráo đổi thân phận trong âm thầm lặng lẽ.

Năng lực này thật sự quá mạnh!

Ở hàng ghế sau của Mercedes-Benz E-Class, An Lương được sắp xếp ngồi ở chính giữa!

Trong tình huống bình thường, vị trí ở giữa là vị trí không thoải mái nhất, chỗ để chân hẹp hơn, đệm cứng hơn, tư thế ngồi cũng khó chịu hơn, nhưng những thứ đó không còn quan trọng vào lúc này, bởi vì Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý một trái một phải, ngồi hai bên.

Dương Oánh Oánh nhìn An Lương, cô mở miệng nói trước: “Hạ Hòa Tâm, Hạ Như Ý, chàng trai này là ai?”

Mặc dù An Lương mặc nguyên một bộ Gucci, nhưng Dương Oánh Oánh cho rằng An Lương đang mặc đồ nhái, vì cô cảm thấy An Lương trông không giống một người giàu có.

Còn việc tại sao lại không giống?

Có lẽ là một định kiến bẩm sinh?

“Chị họ, em là Như Ý.” Hạ Như Ý ngồi ở bên trái An Lương nói.

“Chị họ, em là Hòa Tâm.” Hạ Hòa Tâm ngồi ở bên phải An Lương nói thêm: “Cậu ta tên là An Lương, học ở Học viện Kinh tế Thiên Phủ đối diện trường em, cậu ta là bạn trai của em”

Hạ Hòa Tâm giới thiệu tiếp: “An Lương, người này là Dương Oánh Oánh, chị họ của bọn em.”

An Lương lễ phép chào hỏi: “Chào chị họ.”

Dương Oánh Oánh bất giác nhíu mày, nhẹ nhàng khịt mũi hừ một tiếng, không để ý đến An Lương, cô giới thiệu: “Người này là bạn trai của tôi, Tưởng Triệu Thông, anh ấy là Giám đốc sản phẩm của Công ty Thiết kế & Quảng cáo Thiên Nhan, một công ty nổi tiếng trong Trung tâm Quốc Kim IFS”

Khụ khụ!

Kiểu giới thiệu này cũng được đấy!

Dùng Trung tâm Quốc Kim IFS để nâng cao địa vị của bạn trai?

Suy cho cùng, công ty có chỗ đứng trong Trung tâm Quốc Kim IFS gần như không thể nào là công ty nhỏ.

Cộng thêm việc giới thiệu công ty quảng cáo nổi tiếng, và chức danh giám đốc sản phẩm, kiểu giới thiệu này thực sự đỉnh đấy!

Chị họ của hai chị em họ Hạ, quả nhiên toàn mùi vị nịnh bợ, vô cùng phù hợp với điểm đặc thù 65 đó.

Dù gì nếu không có biểu hiện nịnh bợ như thế này, điểm đặc thù làm sao có thể tuột xuống 65 điểm chứ?

Chương 516: Thật ngưỡng mộ những người làm tài chính!

Sau khi Tưởng Triệu Thông thấy hai chị em họ Hạ bước lên xe, hắn ta liên tục nhìn trộm bọn họ qua gương chiếu hậu.

Lúc này khi Dương Oánh Oánh giới thiệu, hắn càng quan sát thái độ và ánh mắt của hai chị em họ Hạ qua kính chiếu hậu, nhưng hắn phát hiện hai chị em nhà họ Hạ hoàn toàn thờ ơ, hắn bất giác hơi nhíu mày.

“Bạn học An đến từ Học viện Kinh tế Thiên Phủ?” Tưởng Triệu Thông chủ động nói.

An Lương tích cực trả lời lại: “Đúng vậy, năm nay vừa mới là sinh viên năm nhất.”

“Học viện Kinh tế Thiên Phủ thật tuyệt!” Tưởng Triệu Thông mở lời khen ngợi: “Rất dễ tìm được công việc nếu tốt nghiệp từ Học viện Kinh tế. Các công ty đầu tư đều cần những nhân tài như cậu An đây!”

???

Ý hắn là gì?

Không chơi trò lật bài theo thói quen nữa à?

Học viện Kinh tế Thiên Phủ là một trường đại học bình thường. Nói trắng ra, hầu hết các công việc sau này của sinh viên khi tốt nghiệp không liên quan gì đến kinh tế tài chính.

Tưởng Triệu Thông này khi mở miệng là đã khen tới tấp, gì mà Học viện Kinh tế Thiên Phủ rất tốt, gì mà An Lương là một người tài năng, hắn muốn chơi trò “mật ngọt chết ruồi” à?

Xứng đáng là lão khốn kiếp đã lăn lộn trong môi trường làm việc nhiều năm, trình độ về cách nói chuyện chướng khí cũng cao hơn rất nhiều!

Sau khi Tưởng Triệu Thông khen ngợi một hồi, hắn tiếp tục nói: “Gần đây, có một công ty đầu tư chuyên về tài chính trong Trung tâm Quốc kim IFS đã trở nên nổi tiếng!”

“Ồ?” An Lương giả vờ khó hiểu, nhưng trong lòng đã mơ hồ đoán được câu trả lời.

“Cách đây một khoảng thời gian, Công ty Đầu tư An Tâm trên tầng 66 của Trung tâm Quốc kim IFS đã nổi tiếng trên khắp dòng thời gian của các công ty xung quanh.” Tưởng Triệu Thông giải thích.

A!

Công ty Đầu tư An Tâm?

Điều này có một chút thú vị!

An Lương giả vờ tò mò hỏi: “Làm sao công ty này lại nổi tiếng trên dòng thời gian như vậy?”

“Tôi nghe nói công ty này kiếm được rất nhiều tiền. Ông chủ của công ty này chia khoản tiền thưởng hậu hĩnh cho tất cả nhân viên. Vị trí cấp cao hình như là 200 vạn một người, tất cả những nhân viên giao dịch thì tầm 100 vạn một người. Thậm chí cả những người phụ trách hậu cần như đặt đồ ăn, dọn dẹp vệ sinh và quầy lễ tân, mỗi người cũng nhận được số tiền là 10 vạn.” Tưởng Triệu Thông cảm thán nói.

“Chuyện này đã bùng nổ trên dòng thời gian tại nơi làm việc của Trung tâm Quốc kim IFS, rất nhiều nhân viên của các công ty đầu tư cảm thấy bị giao động. Nếu Công ty Đầu tư An Tâm tạm thời có kế hoạch tuyển dụng nào, tôi sợ rằng các công ty đầu tư khác của Trung tâm Quốc kim IFS đều sẽ gặp xui xẻo.” Tưởng Triệu thán phục.

Trên thực tế, An Lương đã biết về điều này!

Như Tưởng Triệu Thông đã nói, kế hoạch của Phạm Bình chính là thế, công khai sự đãi ngộ tốt của Công ty Đầu tư An Tâm. Trong tương lai, Công ty Đầu tư An Tâm sẽ có quy mô lớn hơn. Khi chiến đấu trên nhiều chiến tuyến hướng về thị trường đầu tư, rất có khả năng thu hút thêm nhân tài xuất chúng.

Chim khôn biết chọn cây mà đậu!

Công ty Đầu tư An Tâm có chế độ đãi ngộ tốt hơn, đương nhiên có thể thu hút những nhân tài xuất sắc từ các công ty đầu tư tài chính khác.

Tưởng Triệu Thông tiếp tục nói: “Các cô cậu kiếm tiền trong lĩnh vực tài chính, tiền thưởng ngẫu nhiên thôi cũng đã 100 vạn, còn tôi vất vả một năm mới được 50 đến 60 vạn, cộng thêm thưởng cuối năm cũng chưa chắc đạt 100 vạn, quả thực rất ngưỡng mộ những người học tài chính như các cô cậu đây!”

Tên này cũng có chút thú vị!

Mặc dù trong miệng thì nói rằng, bản thân rất ngưỡng mộ những người làm chơi chơi cũng kiếm được 100 vạn một năm trong ngành tài chính, nhưng thực tế hắn ta đã vô tình tiết lộ thu nhập hàng năm của mình.

Với thu nhập hàng năm là 50 đến 60 vạn, cộng với tiền thưởng cuối năm, đứng trên quan điểm của những người bình thường mà nói, bọn họ thực sự là những chuyên gia rất mạnh ở nơi làm việc!

Lấy Thiên Phủ làm ví dụ, theo thống kê số liệu chính thức, chỉ có hơn 4% số người có thu nhập hàng tháng vượt quá 1 vạn, còn chưa tới 5%.

Đúng vậy!

Số liệu này thực sự chính là như thế!

Điều này cũng đúng ở Thịnh Khánh, hai thành phố là anh em với nhau, về cơ bản cũng là chế độ nhân bản.

Tất nhiên, nếu muốn nói về mức lương trung bình, mức lương trung bình hàng năm của Công ty Penguin là 80 vạn, phải không?

Nhưng ông Lưu, Giám đốc điều hành của Công ty Penguin, có mức lương hàng năm hơn 3 ức. Sau khi loại bỏ các giám đốc điều hành cấp cao do ông Lưu đứng đầu, mức lương trung bình hàng năm của nhân viên Penguin chưa tới 20 vạn.

Như vậy, nói ra thu nhập bình quân chính là đang giở trò lưu manh mà thôi?

Ngay cả khi An Lương có sự hỗ trợ của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, An Lương cũng hy vọng có mức mức lương trung bình giống với Mã Vân (Jack Ma), tốt nhất là mức lương trung bình này có thể được chuyển được.

Có ai không biết về tình hình thu nhập thực tế chứ?

Suy cho cùng, mỗi khi công bố thu nhập bình quân, mọi người đều thở dài và biểu thị mình đang tụt lại phía sau. Vì vậy Tưởng Triệu Thông cố tình tiết lộ thu nhập hàng năm của hắn. Ngoài ra, Dương Oánh Oánh còn giới thiệu hắn là giám đốc sản phẩm của Công ty Thiết kế & Quảng cáo Thiên Nhan, thêm việc lái Mercedes Benz, hắn ta thực sự là một người tài giỏi ở nơi làm việc.

Mục đích của người này là thu hút sự chú ý của hai chị em nhà họ Hạ!

Tuy nhiên, màn trình diễn của hắn đã hoàn toàn thất bại, hiểu chứ?

Hai chị em nhà họ Hạ rất hiểu tình hình của An Lương, Tưởng Triệu Thông thầm thở dài về ưu thế của mình, nhưng lại bị hai chị em nhà họ Hạ trực tiếp bỏ qua.

Dù sao, so với An Lương mà nói, thu nhập 50 đến 60 vạn trong 12 năm quả thực rất giỏi!

Chỉ những chiếc Ferrari 488 Pista, Porsche 911 TurboS và Lamborghini Urus của An Lương được tiết lộ trên nhóm của Học viện, đã trị giá hơn 1000 vạn.

Cho dù lương hàng năm của Tưởng Triệu Thông là 100 vạn thì sao?

Giá trị của ba chiếc xe hơi đủ để Tưởng Triệu Thông làm việc chăm chỉ trong hơn 10 năm!

Tưởng Triệu Thông tội nghiệp muốn thể hiện sự vượt trội, nhưng càng thể hiện càng trở nên ngu ngốc, tệ hơn nữa là hắn ta không biết điều đó. Hắn ta nhìn thấy hai chị em nhà họ Hạ không có phản ứng gì, hắn ta chỉ cho rằng hai chị em nhà họ Hạ vẫn chưa gia nhập làm việc trong xã hội, không hiểu lương hằng năm này là trình độ gì.

Do đó, Tưởng Triệu Thông đã có một kế hoạch khác!

Chương 517: Giúp An Lương giới thiệu công việc?

Tưởng Triệu Thông bí mật khoe thu nhập hàng năm của mình, nhưng hai chị em nhà họ Hạ hoàn toàn không có phản ứng, bọn họ thậm chí còn không nghe kỹ lời nói của Tưởng Triệu Thông, cả hai chị em họ đều đang nghịch điện thoại di động.

Tình cảnh này khiến cho Tưởng Triệu Thông không vui trong lòng, thấy không thể làm được gì, hắn đành tạo ra kế hoạch khác!

Lần này Tưởng Triệu Thông vẫn định lợi dụng, dùng An Lương như một công cụ.

“Nhân tiện, An Lương, kỳ nghỉ đông sắp đến rồi, cậu có hứng thú nhận việc trong kỳ nghỉ đông không?” Tưởng Triệu Thông nói rõ.

Trước khi An Lương trả lời, Tưởng Triệu Thông tiếp tục: “Tôi khá là thân thiết với giám đốc Phạm của Công ty Đầu tư An Tâm. Nếu cậu An Lương muốn làm việc trong kỳ nghỉ đông, tôi có thể giúp giới thiệu cậu với Công ty Đầu tư An Tâm. Nếu cậu có thể vào công ty đầu tư tài chính nổi tiếng này, cho dù chỉ là làm việc trong kỳ nghỉ đông, cũng có được một sơ yếu lý lịch khá tốt.”

Phạm Bình và Tưởng Triệu Thông quen nhau?

Chuyện này…

An Lương cảm thấy không thể nào!

Bởi vì giờ làm việc thông thường của Công ty Đầu tư An Tâm là vào ban đêm, Công ty Thiết kế & Quảng cáo Thiên Nhan làm việc thông thường vào ban ngày, phải không?

Bên cạnh đó, công ty quảng cáo và công ty đầu tư tài chính chẳng liên quan gì đến nhau. Trên thực tế, có một khoảng cách rất lớn giữa nhân vật tài giỏi ở công việc trong mắt những người bình thường như Tưởng Triệu Thông và nhân vật ưu tú trong ngành tài chính như Phạm Bình.

Mối quan hệ giữa hai người họ lại rất thân thiết ư?

Chắc không phải là dát vàng lên mặt đâu nhỉ?

Tuy nhiên, Tưởng Triệu Thông vừa dứt lời, Dương Oánh Oánh đã dùng thái độ chướng khí để nói thêm: “Anh Thông, anh đừng bận tâm làm gì! Bạn học An người ta mặc đồ Gucci đấy! Vừa nhìn là biết dạng thế hệ giàu có không thiếu tiền rồi, anh lại còn giới thiệu cho người ta đi làm trong kỳ nghỉ đông!”

Cô chị họ hợm hĩnh này thật độc.

Tưởng Triệu Thông cũng phát hiện ra An Lương đang mặc quần áo Gucci, hắn và Dương Oánh Oánh có cùng suy nghĩ, An Lương chắc đang mặc đồ nhái, phải không?

Còn về việc làm thế nào để đánh giá được có phải hàng nhái hay không?

Xin lỗi!

Hầu hết những người bình thường không có kỹ năng chuyên môn như vậy.

Đối với những người bình thường, cách thông thường nhất để đánh giá độ thật giả của hàng hiệu cao cấp là “nhìn người mà đoán”, nếu người đó ăn mặc đẹp và giống người giàu có thì đó là hàng thật.

Nếu như vẻ ngoài trông như không có tiền?

Vậy thì là hàng giả!

Trang phục của An Lương hôm nay rất giản dị, áo khoác Gucci, quần thể thao Gucci, giày thể thao Gucci, đồng hồ Patek Philippe được che hoàn toàn bởi ống tay dài của áo khoác Gucci.

Một sinh viên đại học mặc nguyên bộ đồ Gucci?

Cho dù đó là Dương Oánh Oánh hay Tưởng Triệu Thông, phán đoán ấn tượng ban đầu là hàng nhái.

Chức vị của Tưởng Triệu Thông khá cao, sau khi Dương Oánh Oánh giở chứng, Tưởng Triệu Thông nhẹ nhàng trách móc: “Oánh Oánh!”

Dương Oánh Oánh không quan tâm chút nào, trái lại còn nhắc nhở càng táo tợn hơn: “Hạ Tâm, kiếm bạn trai thì nên banh mắt ra mà nhìn, có vài người tuổi còn trẻ mà lòng hám lợi lại quá mạnh, thực sự chả phải tốt đẹp gì lắm!”

Kỹ năng diễn xuất của hai chị em nhà họ Hạ rất tốt!

Nếu không, làm sao có thể trao đổi danh tính bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào?

Hai chị em họ chơi xấu trong âm thầm, hoàn toàn không giải thích gì về hoàn cảnh của An Lương. Những chiếc siêu xe hạng sang khác nhau của An Lương với giá trị hơn 1000 vạn, thương hiệu cao cấp mà còn có thể nhái được sao?

Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm nhìn nhau, cả hai chị em họ đều hiểu suy nghĩ của nhau, bọn họ cùng nhau nắm lấy cánh tay của An Lương để tránh việc An Lương tự làm lộ mình.

Trên thực tế, An Lương không có kế hoạch để lộ ra!

Bây giờ đã trở nên thú vị hơn, Tưởng Triệu Thông và Dương Oánh Oánh kẻ xướng người họa, hình ảnh họ trong mắt của An Lương chẳng khác nào chú hề hài hước.

“Chị họ!” Hạ Hòa Tâm giả bộ bất mãn.

Tưởng Triệu Thông thầm ghen tị trong lòng, một tên hôi hám bẩn bẩn như An Lương lại là bạn trai của Hạ Hòa Tâm. Hắn ta đột nhiên cảm thấy Dương Oánh Oánh cũng được rồi, ai mà biết được hai người em họ của Dương Oánh Oánh lại đẹp đến thế đâu?

“Oánh Oánh, em bớt nói một hai câu đi!” Tưởng Triệu Thông cố ý đợi việc hỏng rồi mới ra ứng cứu, từ đó tạo dựng được hình tượng tốt.

“Xin lỗi, bạn học An, tôi thay mặt Oánh Oánh xin lỗi cậu.” Tưởng Triệu Thông cố ý nói lời xin lỗi, rồi nói thêm: “Như vậy đi, có gì tôi sẽ liên lạc với giám đốc Phạm của Công ty Đầu tư An Tâm sau, cố gắng giành lấy cơ hội để cho cậu thực tập trong Công ty Đầu tư An Tâm.”

An Lương cười lạnh nhạt, tên này thật giả tạo!

Cố gắng?

Giành lấy?

Chẹp chẹp!

Hạ Như Ý suýt chút nữa không nhịn được cười, cô ấy dùng cánh tay của mình thúc nhẹ một bên của An Lương, ra hiệu cho An Lương ăn cá.

An Lương nhận được tín hiệu, cậu trả lời lại: “Dù gì anh Thông cũng có quan hệ, vậy thì làm phiền anh Thông rồi!”

“Tôi thực sự ghen tị với anh Thông!” An Lương thán phục, nói: “Lương 50 đến 60 vạn một năm, còn có tiền thưởng cuối năm gì đó nữa, nghĩ thôi cũng thấy rất hạnh phúc, quả là bước trên đỉnh cao của cuộc đời.”

“Thực ra, trường của bọn em rất thảm, nếu không có cơ hội đặc biệt, sau này tốt nghiệp, kiếm được một công việc có lương tháng tầm 5000 tệ cũng đã khó rồi!” An Lương vẫn tiếp tục thán phục, tựa như đang thở dài cho tương lai mờ mịt của mình ở phía trước.

Hạ Như Ý đã cúi đầu!

Cô không thể kiểm soát nổi biểu cảm của chính mình, kiểu như suýt nữa là cười thành tiếng, An Lương cũng biết làm trò quá đi?

Hạ Hòa Tâm bất ngờ trả lời lại: “Không sao đâu, sau này chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng!”

Chuyện này…

Tưởng Triệu Thông biểu thị bản thân đang thấy ghen tị!

Một người phụ nữ xinh đẹp như Hạ Hòa Tâm, lại sẵn sàng vất vả cùng với An Lương?

Tưởng Triệu Thông không khỏi nghĩ đến bản thân, hắn ta liều mình phấn đấu và nỗ lực, cuối cùng cũng đạt đến đỉnh cao như hiện tại, mặc dù hắn ta đã tìm được một người bạn gái xinh đẹp như Dương Oánh Oánh, nhưng thực ra trong lòng hắn ta vẫn không cam tâm.

Dù gì, hắn ta cũng biết Dương Oánh Oánh nhất định là kiểu “đã qua tay”!

Cho nên bây giờ nhìn thấy Hạ Hòa Tâm ủng hộ An Lương nhiều như vậy, trong lòng lại cảm thấy chua xót.

Tại sao tình yêu ngọt ngào luôn thuộc về người khác?

Chương 518: Chấp nhận đòn hiểm, quả đấm thép của xã hội?

Trong chiếc xe Mercedes-Benz E-Class màu đen, Tưởng Triệu Thông đang thể hiện rõ sự vượt trội và thu nhập hàng năm của mình!

Đột nhiên, An Lương và Hạ Hòa Tâm làm lộ ra vẻ mặt?

Dương Oánh Oánh nghe thấy câu nói của Hạ Hòa Tâm, cô ta trực tiếp phản bác lại: “Hòa Tâm, chị phải nhắc nhở em rằng những năm tháng đẹp nhất của người phụ nữ là thanh xuân đó. Em có bao nhiêu thanh xuân để lãng phí với cậu ta?”

Dương Oánh Oánh quay sang nhìn An Lương, nói: “Bạn học An, cậu có biết giá nhà của Thiên Phủ bây giờ là bao nhiêu không?”

“Ở mấy thành phố cũ thì giá trung bình hơn 1 vạn, còn ở mấy thành phố mới thì trung bình hơn 3 vạn, số liệu đại khái chắc là như vậy.” An Lương thản nhiên trả lời.

Cậu thực sự hiểu rõ!

Bởi vì trước đây khi mua cơ sở kinh doanh của Vũ Nguyệt tại đường số 3, Nam Phong, cậu đã hiểu toàn diện về giá nhà đất ở Thiên Phủ.

???

Dương Oánh Oánh bị nghẹn!

Cô ta thực sự đang hỏi về giá nhà của Thiên Phủ à?

Ý cô ta là An Lương không đủ tiền mua nhà ở Thiên Phủ!

Dương Oánh Oánh đột nhiên cảm thấy An Lương có độc!

Hạ Hòa Tâm trả lời một cách đồng tình: “Chà, giá nhà hiện tại ở Thiên Phủ cũng gần như thế này.”

Dương Oánh Oánh hít một hơi thật sâu, trong lòng cô ta có chút tổn thương.

“Bạn học An đến từ đâu?” Dương Oánh Oánh vẫn nhắm vào An Lương.

An Lương trả lời: “Thịnh Khánh, bên cạnh Thiên Phủ.”

“Nhà cậu làm gì?” Dương Oánh Oánh lại hỏi.

Dương Oánh Oánh này quản chuyện hơi nhiều đấy!

Hạ Như Ý lại lén lút dùng cánh tay thúc vào người An Lương một lần nữa, ra hiệu cho An Lương tiếp tục ăn cá, cô ấy không thích Dương Oánh Oánh từ khi còn nhỏ. Nếu không phải thế hệ trước có quan hệ tốt, bằng không Hạ Như Ý sẽ không thèm nói chuyện với Dương Oánh Oánh.

Hôm nay cũng là do có An Lương giúp đỡ, nếu không cô ấy có thể đồng ý đi dạo với Dương Oánh Oánh sao?

An Lương liếc nhìn Hạ Như Ý, cậu khẽ gật đầu rồi mới trả lời: “Bố tôi làm ở công trường xây dựng, mẹ tôi thì chỉ là kế toán nhỏ.”

An Thịnh Vũ ngày nào cũng làm ở công trường của Kế hoạch Phát triển Tây Thành chỗ Thịnh Khánh, nói ông ấy làm ở công trường xây dựng thì đâu có gì sai nhỉ?

Mặc dù Tôn Hà là một kế toán có chứng chỉ, nhưng bà ấy không phải là lãnh đạo trong công ty kế toán, càng không có văn phòng làm việc độc lập, nói bà ấy là một kế toán nhỏ cũng là chuyện bình thường mà thôi?

Dương Oánh Oánh bất giác cười lạnh nhạt một tiếng, cô ta vừa định nói đã bị Tưởng Triệu Thông cắt ngang, EQ của Tưởng Triệu Thông cao hơn, hắn ta đã có đủ thông tin cần thiết, An Lương chỉ là một người bình thường, trong lòng hắn lại nảy sinh thêm một mưu kế mới.

Tưởng Triệu Thông định để An Lương hứng chịu một trận đòn - quả đấm thép của xã hội!

“Được rồi, Oánh Oánh, em đừng nói gì cả, hôm nay chúng ta ra ngoài là để mua sắm mà!” Tưởng Triệu Thông ngắt lời Dương Oánh Oánh, sau đó lại xin lỗi lần nữa với An Lương: “Xin lỗi, An Lương, Oánh Oánh chỉ đang lo lắng cho em gái của cô ấy, điều đó không có nghĩa là đang chống đối lại cậu đâu.”

Được lắm!

Như vậy mà không có nghĩa chống đối lại An Lương?

An Lương âm thầm gửi tin nhắn cho Phạm Bình trên wechat, nhưng cậu không có ý định nhắm vào Tưởng Triệu Thông.

“Oánh Oánh, lần trước không phải em nói rằng em thích chiếc túi kẹp nách mới ra của Gucci sao? Hôm nay anh dẫn em đi mua!” Tưởng Triệu Thông nói rõ.

Dương Oánh Oánh ngay lập tức vui mừng nói: “Cảm ơn anh Thông!”

An Lương đã nhìn thấu thủ đoạn nhỏ của Tưởng Triệu Thông trong một giây!

Hai chị em nhà họ Hạ cũng nhìn ra Tưởng Triệu Thông đang làm chuyện chướng khí.

Đi mua một chiếc túi Gucci?

Vừa rồi Dương Oánh Oánh dùng thái độ quái gở để ám chỉ quần áo Gucci của An Lương là đồ giả, bây giờ lại đi mua túi Gucci, đó không phải là kiểu trừng phạt công khai An Lương sao?

Tưởng Triệu Thông quả là kiểu người đàn ông trung niên ở nơi làm việc, kẻ xấu xa!

Hai chị em nhà họ Hạ lại khoác tay An Lương, bọn họ đều nhìn An Lương, ánh mắt lóe lên nét cười.

Một lúc sau, chiếc Mercedes-Benz E-Class màu đen đã đến hầm để xe của Trung tâm Quốc Kim ở Thiên Phủ, Tưởng Triệu Thông quen thuộc đi trước để dẫn đường.

“Hầm đậu xe của Trung tâm Quốc Kim không thân thiện lắm. Nếu không quen nơi này, rất dễ đi lạc trong hầm đậu xe, có thể sẽ đi nhầm tới thang máy của khu vực văn phòng.” Tưởng Triệu Thông tùy tiện nói.

Nhưng sao câu nói này nghe như có vẻ đang thể hiện sự vượt trội?

Tức là hắn ta rất quen thuộc Trung tâm Quốc Kim?

Tức là hắn ta đã làm việc ở cái nơi cao cấp như Trung tâm Quốc Kim này trong một thời gian dài?

Khi mọi người đang đi về phía thang máy, Hạ Như Ý chỉ về một hướng và đột nhiên nói: “Chị ơi, nhìn kìa!”

Hạ Hòa Tâm nhìn về hướng Hạ Như Ý đang chỉ, Tưởng Triệu Thông và Dương Oánh Oánh cũng nhìn sang.

Trong bãi đậu xe cách đó không xa có Ferrari 488 Pista và Porsche 911 Turbo S, biển số xe tất nhiên là Sheng A-488AL Sheng A-AL888 .

Tưởng Triệu Thông cũng nhìn thấy hai chiếc siêu xe, đồng thời cũng nhìn thấy biển số của hai chiếc siêu xe, nhưng hắn ta hoàn toàn không nghĩ tới An Lương, dù sao trong mắt Tưởng Triệu Thông, An Lương là một tên hôi thối mà thôi?

Lấy Sheng A-AL888 làm ví dụ, những người có quen biết với An Lương đương nhiên sẽ đoán rằng đó là âm viết tắt của chữ “An Lương phát phát phát”.

Nhưng những người không thân thiết với An Lương làm sao có thể đoán được như vậy?

AL không thể đại diện cho từ “yêu sóng.” được à?

Một tiếng trước, Tưởng Triệu Thông hoàn toàn không quen biết An Lương, hiển nhiên hắn ta không thể nào liên tưởng tới việc hai chiếc siêu xe đó là quân của An Lương.

Nếu An Lương có siêu xe, tại sao không lái nó?

Có một kết luận trong tâm lý học, bạn là người như thế nào, bạn sẽ tự quy chiếu mình và cho rằng người khác cũng là người như vậy.

Nếu Tưởng Triệu Thông có một chiếc Porsche 911, hắn ta chắc chắn sẽ lái nó ra ngoài, ngay cả khi hàng ghế sau của chiếc Porsche 911 thực sự rất rất hẹp, nhưng hắn ta cảm thấy chiếc Porsche 911 nhất định hấp dẫn hơn Mercedes-Benz E-Class.

Chương 519: Duyên phận tình cờ?

Tại hầm đậu xe của Trung tâm Quốc Kim.

Hạ Như Ý đã nhìn thấy hai chiếc siêu xe của An Lương, cô có một cảm giác “bỗng nhiên tỉnh ngộ”, khó trách An Lương lại mua thêm một chiếc Lamborghini Urus, có phải vì chiếc Lamborghini Urus có thể ngồi được bốn cô gái không?

“Chiếc màu đỏ là Ferrari 488 Pista, trị giá hơn 600 vạn.” Tưởng Triệu Thông tỏ ra hiểu biết giới thiệu: “Chiếc màu xanh da trời là Porsche 911 TurboS, giá khoảng 300 vạn.”

“Từ biển số xe có thể thấy hai chiếc xe đó đều thuộc về cùng một chủ. Loại xe cao cấp này nếu sinh ra đã không có thì cả đời này khó mà có.” Tưởng Triệu Thông cảm thán, nói.

An Lương đột nhiên cảm thấy có chút hối hận, lúc cậu đi ra ngoài, tại sao lại không đem theo chìa khóa của hai chiếc xe này?

Hạ Như Ý hiển nhiên cũng nghĩ đến điều tương tự, cô lại huých vào người An Lương, nắm lấy cánh tay An Lương, nhướng mày nhìn An Lương.

An Lương hạ giọng, nói nhỏ: “Không mang chìa khóa.”

Dương Oánh Oánh nhìn Ferrari 488 Pista và Porsche 911 TurboS đầy ghen tị, cô ta trầm trồ, nói: “Loại xe thể thao này thật sự rất đẹp!”

Tưởng Triệu Thông trả lời lại: “Anh sẽ làm việc chăm chỉ trong tương lai, phấn đấu cỡ vài năm để mua cho em một chiếc Porsche 718!”

Dương Oánh Oánh lập tức ôm lấy cánh tay của Tưởng Triệu Thông: “Cảm ơn anh Thông!”

“Đó là chuyện nên làm, em là bạn gái của anh, anh sẽ đối xử thật tốt với em.” Khi Tưởng Triệu Thông đang nói, hắn ta lặng lẽ quan sát biểu hiện của Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm.

Tuy nhiên, cả Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đều không chú ý đến những gì Tưởng Triệu Thông nói, họ trưởng thành hơn nhiều so với Dương Oánh Oánh về phương diện đối nhân xử thế.

Hai chị em nhà họ Hạ biết rõ không nên nghe lời người đàn ông nói, mà hãy xem người đàn ông làm.

Nói nghe ngọt tai thì có tác dụng gì?

Chỉ nói mà không làm à?

Tương tự như tấm séc trống rỗng của Tưởng Triệu Thông, hai chị em nhà họ Hạ làm sao sinh ra cái gọi là “đố kỵ”?

Tưởng Triệu Thông nhìn hai chị em nhà họ Hạ không hề có phản ứng gì, cảm thấy có chút mất hứng, đành dẫn đường đi vào thang máy, quen thuộc dẫn mọi người đến cửa hàng Gucci.

An Lương vừa bước vào cửa hàng, cậu phát hiện ngay một vấn đề, Lệ Lệ - nhân viên cửa hàng Gucci đang đi tới, hiển nhiên cô ấy đã nhận ra An Lương.

‘Mẹ kiếp!’ An Lương đã bỏ qua chi tiết này!

Cậu nhìn Lệ Lệ và hơi cau mày, điều này khiến Lệ Lệ không thể nói lời chào.

Trình độ đoán ý qua lời nói và sắc mặt của Lệ Lệ rất cao, cô ấy quả thực đã nhìn thấy An Lương, nhưng cô ấy cũng nhìn thấy Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, người mà lần trước An Lương dẫn đến là Hồ Ly Tinh nhỏ.

Trong tình huống như vậy, Lệ Lệ thuộc dạng có thể hiểu được trong vài giây!

Lệ Lệ không chào hỏi An Lương, cô quay sang chào hỏi Dương Oánh Oánh: “Xin chào, chào mừng đến với Gucci, xin hỏi quý khách cần xem gì?”

Dương Oánh Oánh mừng thầm trong lòng, cô ta trả lời: “Tôi muốn xem chiếc túi kẹp nách mẫu mới nhất của các người.”

Lý do cho việc mừng thầm trong lòng là vì cô ta cảm thấy khi vừa bước vào, nhân viên cửa hàng tìm cô ta đầu tiên, chứ không phải tìm Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, điều này nói rõ cô ta trông có sức mua tiềm năng hơn hai chị em nhà họ Hạ?

Vậy thì, vẻ ngoài có đẹp cũng vô dụng?

Cô ta - Dương Oánh Oánh sống đẹp hơn!

“Rất tiếc, túi kẹp nách tạm thời hết hàng. Túi kẹp nách gần đây quá phổ biến, hoan nghênh quý khách đến xem các kiểu túi khác của chúng tôi.” Lệ Lệ xin lỗi.

An Lương đưa hai chị em nhà họ Hạ đi dạo quanh cửa hàng Gucci, Dương Oánh Oánh nhìn An Lương mặc bộ Gucci “hàng nhái” mà lại tỏ điệu bộ không biết gì, khiến cô ta cũng tự thấy mất mặt.

“Anh ơi, không có túi xách kẹp nách mà em muốn, chúng ta đi tiệm kế bên xem đi!” Dương Oánh Oánh nép vào cánh tay của Tưởng Triệu Thông.

Tưởng Triệu Thông cân nhắc một hồi mới gật đầu: “Đi thôi, chúng ta đi qua tiệm Louis Vuitton bên cạnh.”

Nói xong, hắn gọi: “Bạn học An, chúng ta đi xem cửa hàng kế bên đi.”

“Được.” An Lương trả lời.

Dương Oánh Oánh và Tưởng Triệu Thông đi phía trước, An Lương và hai chị em họ Hạ đi phía sau, cả năm người lần lượt bước vào cửa hàng Louis Vuitton.

Nhìn chung, giá của Louis Vuitton cao hơn Gucci một chút.

Khi An Lương bước vào Louis Vuitton, cậu ra ám hiệu với nhân viên Tiểu Đường như khi nãy.

Tương tự như trường hợp cùng một khách hàng nam đưa những khách hàng nữ khác nhau đến cửa hàng như An Lương đây, cũng không phải là chuyện kỳ lạ hiếm thấy gì trong cửa hàng cao cấp, Tiểu Đường đương nhiên hiểu ý của An Lương.

Yên tâm!

Nhân viên bán hàng ở các cửa hàng cao cấp về cơ bản là chuyên nghiệp.

Dương Oánh Oánh đi dạo một vòng trong Louis Vuitton, cô ta chọn túi xách tay dòng uria mà trước đây An Lương đã tặng cho Trần Tư Vũ, Ninh Nhược Sương và Tống Thiến khi ở Đế Đô.

Đây có phải là duyên phận tình cờ?

Những chiếc túi xách tay dòng này toàn có giá là 31.500 tệ!

Túi xách kẹp nách của Gucci chỉ có 18.000 tệ, được chứ?

Từ kinh phí dưới 2 vạn tệ đột ngột tăng cao đến hơn 3 vạn tệ, Tưởng Triệu Thông cũng hơi đau xót trong lòng.

Mặc dù mức lương hàng năm của Tưởng Triệu Thông thực sự là 50 đến 60 vạn, nhưng hắn ta mới được thăng chức trong năm nay. Chiếc Mercedes-Benz E-Class mà hắn ta mua cũng là dòng cấu hình thấp nhất, đồng thời vẫn còn đang vay thế chấp.

Còn về việc nhà cửa?

Lấy làm tiếc!

Tưởng Triệu Thông không có mua!

Vậy nên, đối mặt với chiếc túi xách Louis Vuitton có giá hơn 3 vạn, Tưởng Triệu Thông vẫn còn do dự, suy cho cùng thì đó cũng rất là đắt, được chứ?

Chương 520: Vậy mà cậu lại hiểu?

Trong cửa hàng Louis Vuitton, Dương Oánh Oánh rất có mắt nhìn, cô ta chọn túi xách dòng uria với phiên bản màu xanh lá cây.

Mặc dù ý nghĩa của màu xanh lá cây có chút vấn đề, nhưng đồ vật thì thực sự rất đẹp!

“Oánh Oánh, anh thấy chiếc túi này cũng bình thường!” Tưởng Triệu Thông phủ nhận lựa chọn của Dương Oánh Oánh, dù sao thì hơn 3 vạn tệ, quả thực là quá đắt.

“Túi Louis Vuitton phải mua những mẫu cổ điển, những dòng nổi tiếng nhất của bọn họ là những mẫu cổ điển. Suy cho cùng, danh tiếng của những mẫu cổ điển đều ở đây. Không chỉ có tỷ lệ giá xuất sắc, quan trọng là dùng được rất lâu, thiết kế kinh điển nhưng không lỗi thời!” Lời giải thích của Tưởng Triệu Thông vô cùng hợp tình hợp lý.

Trên thực tế, những chiếc túi của Louis Vuitton, nổi tiếng nhất là các dòng cổ điển.

Tuy nhiên, An Lương bắt đầu đóng vai ông chủ tiệm tang lễ!

Điều chỉnh mua bán của cõi âm?

Kiểu âm dương gì An Lương cũng làm rất tốt đấy biết không?

“Đúng, đúng, đúng, anh Thông nói đúng, về các loại túi của Louis Vuitton, nhất định phải ưu tiên chọn những mẫu cổ điển, dù sao cũng có thể đeo tới 10 năm, 20 năm mà vẫn không lỗi thời!” An Lương khen ngợi, nói.

Hạ Như Ý suýt nữa bật cười!

Một chiếc túi cho 10 năm, 20 năm?

Điều đó nghe có vẻ rất thảm?

Hạ Hòa Tâm cũng nhịn không được, lộ ra nụ cười.

Dương Oánh Oánh chán ghét những lời nói của An Lương, cô ta làm sao không nghe thấy lời trêu chọc của An Lương chứ?

Trước những lời nhận xét đầy vẻ quái gở của An Lương, Dương Oánh Oánh giận dữ đâm chọt lại: “Ồ, cậu cũng hiểu về Louis Vuitton à?”

“Chỉ biết chút ít thôi.” An Lương thản nhiên nói: “Lấy chiếc túi xách này làm ví dụ. Nó sử dụng chất liệu da bò làm rỗng. Mặc dù kỹ thuật làm rỗng giúp tăng tính thời trang của nó, nhưng về độ bền thì nó đã bị giảm đi rất nhiều.”

“Ngoài ra, độ bền của da bò cũng kém hơn rất nhiều so với vải Monogram Canvas nổi tiếng của Louis Vuitton. Đối với da bò, nếu bảo dưỡng không kỹ, cộng với việc tiếp xúc với mỹ phẩm hay gặp mưa tự nhiên trong quá trình sử dụng thì e rằng cùng lắm là 2 năm, màu sắc của nó sẽ mờ đi, thậm chí còn xuất hiện những vết mòn da nghiêm trọng hơn.” An Lương còn không hiểu về nó sao?

Túi của Louis Vuitton, tổng tài bá đạo phiên bản thấp - An Thịnh Vũ, lẽ nào chưa từng dùng qua?

“Vải Monogram Canvas thì khác, chưa nói đến nước mưa tự nhiên, thậm chí cả chai xịt cồn 75 độ, các loại nước hoa và mỹ phẩm, nó có thể chống lại sự hư hại một cách thoải mái, sau đó dùng giẻ thấm nước sạch lau sạch là xong.” An Lương nói thêm.

Dương Oánh Oánh hừ lạnh: “Xem ra bạn học An ngày thường rất quan tâm đến Louis Vuitton!”

Tưởng Triệu Thông nghi ngờ nhìn An Lương, hắn ta lờ mờ phát hiện ra có gì đó không ổn, bởi vì nội dung mà An Lương miêu tả không phải là thứ có thể bắt nguồn từ một cuộc thảo luận chung chung trên mạng, giống như chỉ có thể tự mình sử dụng nó hoặc đã nhìn thấy nó, sau đó mới đưa ra được kết luận.

An Lương chỉ cười mà không trả lời, cậu lại nhập vai ông chủ tiệm tang lễ: “Chị họ, em nghĩ chị nên mua một chiếc túi cổ điển đi! Dù sao thì mua một chiếc túi da bò nhỏ mà giá hơn 3 vạn, quả thực không đáng lắm đâu?”

Mặc dù trong lòng Tưởng Triệu Thông có nghi ngờ, nhưng lúc này An Lương đang giúp hắn ta nói, hắn ta hiển nhiên tiếp lời: “Đúng, đúng, đúng, anh nghĩ bạn học An nói đúng. Việc bảo dưỡng da bò là một vấn đề lớn, mua một túi xách thôi chứ có phải đem cúng nó trên bàn thờ đâu?”

Dương Oánh Oánh có chút bực bội, cô ta bị An Lương chọc tức rồi!

Vốn dĩ cô ta nghĩ, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là có hy vọng lay chuyển được Tưởng Triệu Thông, nhưng lúc này An Lương nhúng tay vào làm rối tung cả lên, có lẽ chuyện này coi như toi rồi, chỉ có thể chọn một chiếc túi cổ điển mà thôi.

Những chiếc túi của Louis Vuitton, trong hoàn cảnh bình thường, giá của những mẫu cổ điển tương đối rẻ, hầu hết đều trên 1 vạn, thậm chí cũng có những chiếc túi dưới 1 vạn!

Dương Oánh Oánh kéo Tưởng Triệu Thông đến khu vực của chiếc túi cổ điển, cô ta đặc biệt trừng mắt nhìn An Lương, ý nói An Lương không nên đi theo cô ta, kẻo An Lương sẽ đưa ra những lời nhận xét kỳ quái gì đó nữa.

An Lương không có ý định đi theo nữa, khi Dương Oánh Oánh và Tưởng Triệu Thông rời đi, rốt cuộc Hạ Như Ý không nén nhịn được, thấp giọng cười một tiếng.

“Wow, đại lão, cậu xấu xa thật đó!” Hạ Như Ý dùng tay phải nắm vai An Lương, cười đến cúi cả người xuống.

Hạ Hòa Tâm đồng ý: “Một cái túi đeo tận 20 năm, chuyện này cũng quá đáng rồi đấy!”

An Lương nghiêm mặt trả lời: “Tôi nói sai sao? Rất nhiều túi cổ điển của Louis Vuitton có lịch sử tới 20 năm, đúng không?”

Hạ Hòa Tâm lại không nhịn được, bật cười: “Đại lão, cậu đừng kể chuyện cười nữa. Chị họ của tôi sắp tức chết rồi. Vốn dĩ cô ta muốn mua cái túi này, nhưng bây giờ lại bị cậu làm cho khó chịu.”

Hạ Hòa Tâm đứng bên cạnh phủ nhận: “Tôi cũng cảm thấy người đàn ông đó sẽ không mua nó.”

Hạ Như Ý khó hiểu: “Hả?”

“Cái túi này đắt quá.” Hạ Hòa Tâm trả lời: “Hơn nữa An Lương nói cũng rất có lý. Một chiếc túi cổ điển có thể đeo rất lâu và một chiếc túi thời trang làm bằng da bò, có khả năng tầm 2 đến 3 năm sau là xảy ra vấn đề, sau đó liệu có mua lại nữa không?”

“Có vẻ hợp lý!” Hạ Như Ý cảm thán, nói: “Hắn ta vừa rồi khoe khoang lương hàng năm 50 đến 60 vạn, cuối cùng thì một chiếc túi giá 3 vạn cũng không nỡ mua sao?”

Vậy là Tưởng Triệu Thông đã ra vẻ thất bại, sau đó bị bôi nhọ?

An Lương tùy tiện hỏi: “Hai người thấy cái túi này có đẹp không?”

Chương 521: An Lương quả là đại lão!

Đối mặt với câu hỏi của An Lương, Hạ Như Ý thản nhiên trả lời: “Thực tế thì nó rất đẹp! Tôi thấy nó đẹp hơn nhiều so với mẫu cổ điển. Mẫu cổ điển trông hơi lỗi thời và có một loại cảm giác như ở tuổi xế chiều.”

Hạ Hòa Tâm đồng ý: “Tôi cũng thấy nó rất đẹp, những mẫu thời thượng quả thực rất thời thượng. Mặc dù không thể sử dụng chúng trong thời gian dài như những mẫu cổ điển, nhưng quả thực đẹp hơn rất nhiều.”

“Tiểu Đường!” An Lương hô gọi.

Tiểu Đường lập tức bước tới, cô trả lời: “Anh An, xin hỏi anh có dặn dò gì ạ?”

Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm nhìn nhau, hai người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì An Lương rõ ràng có quen biết với nhân viên cửa hàng và nhân viên cửa hàng cũng quen biết với An Lương.

Tuy nhiên, bọn họ lại nghĩ tới tình hình thực tế của An Lương. An Lương biết nhân viên cửa hàng Louis Vuitton, và nhân viên cửa hàng Louis Vuitton biết An Lương. Đó không phải là chuyện bình thường nhất nhất nhất sao?

“Hai người thích màu gì?” An Lương hỏi Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm.

Hạ Như Ý hỏi ngược lại: “Cậu muốn mua à?”

Hạ Hòa Tâm từ chối, nói: “Bạn học An, cậu không cần phải tốn tiền đâu.”

“Tiểu Đường, chúng tôi bây giờ đã trở thành khách hàng may mắn, bên cửa hàng của cô tặng bọn họ hai cái túi, cô xem được không?” An Lương thản nhiên nói.

Tiểu Đường không chút do dự đáp lại: “Đương nhiên là được! Chúc mừng anh An đã là khách hàng may mắn của cửa hàng chúng tôi, anh có thể tùy ý chọn hai chiếc túi bất kỳ!”

???

Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm nhìn An Lương không nói nên lời, lại còn có cách làm này nữa sao?

An Lương nói thêm: “Hình như trực tiếp trúng thưởng trông có hơi cường điệu?”

Hạ Như Ý xỉa xói: “Cậu cũng biết cường điệu à?”

Hạ Hòa Tâm đồng ý: “Thật sự là có hơi cường điệu.”

“Tiểu Đường, cô xem nên giải quyết thế nào?” An Lương hỏi ngược lại.

Tiểu Đường trả lời thẳng: “Vì hai người đẹp đây là cặp song sinh hiếm có, nên mời hai người đẹp hãy đeo túi xách của cửa hàng chúng tôi, hoặc là túi đeo chéo. Chúng tôi sẽ chụp ngẫu nhiên hai bức ảnh, giả vờ như đang làm quảng cáo tuyên truyền, sau đó tặng hai chiếc túi xách, nhưng thực tế thì chúng tôi sẽ xóa ảnh đi, cũng không làm bất kỳ quảng cáo nào.”

“Anh An, anh thấy kế hoạch như vậy có được không?” Tiểu Đường nhanh chóng nghĩ ra cách.

An Lương gật đầu đồng ý: “Được đấy, được đấy, kế hoạch này rất thực tế.”

“Vậy hai người thích màu gì?” An Lương hỏi Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm.

Lần này, cuối cùng hai người họ cũng không từ chối.

Hạ Như Ý trực tiếp chọn màu xanh lá, còn Hạ Hòa Tâm chọn màu trắng kem. Hai người đứng cùng nhau và đặt chiếc túi đeo chéo dòng uria ở phía trước người.

Tiểu Đường lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, chụp đại hai tấm rồi đưa điện thoại di động cho An Lương: “Anh An, chúng ta thêm tài khoản wechat của nhau đi, tôi sẽ gửi ảnh cho anh, sau đó sẽ xóa ảnh đi.”

“Được rồi!” An Lương đáp lại.

Sau khi hai bên thêm wechat, An Lương đã chuyển 63.000 từ wechat, đồng thời cũng lưu lại tấm ảnh mà đối phương đã gửi qua.

'Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp đang có hiệu lực, lần tiêu dùng này được hoàn tiền ngẫu nhiên gấp ba lần.'

‘Chúc mừng Ký chủ đã nhận được khoản hoàn tiền 150.000 tệ, xin hỏi có muốn rút tiền mặt hay không, khoản hoàn tiền này đến từ…’

An Lương trực tiếp chuyển tiền vào tài khoản cá nhân của mình.

Chỉ có 15 vạn mà thôi!

“Hạ Như Ý, tôi gửi ảnh cho cậu rồi, cậu thấy có đẹp không?” An Lương gửi ảnh.

Hạ Như Ý nhìn tấm ảnh do An Lương gửi qua, cô thấy chiếc túi đeo chéo dòng uria màu xanh ngọc đeo chéo trên người, trong lòng tràn đầy niềm yêu thích, gật đầu nói: “Đẹp đấy!”

Hạ Hòa Tâm nhìn bức ảnh cũng gật đầu khẳng định: “Quả thực là rất đẹp, nhưng đắt quá, chúng tôi không mua đâu.”

Hạ Như Ý đồng ý: “Ừm, chúng tôi không mua. Bạn học An à, chúng tôi không giống cậu.”

An Lương chế nhạo: “Tôi suýt nữa là hát vang luôn rồi! Thôi được, không phải lúc nãy đã nói rồi sao, hai chiếc túi này là hàng tặng cho việc hai người đã chụp ảnh quảng cáo, chúng thuộc về hai người, bây giờ tôi đang rất nóng lòng chờ đợi lát nữa chị họ của hai người sẽ có biểu hiện như thế nào?”

Tiểu Đường đứng bên cạnh, bổ sung: “Hai người đẹp, tôi thay mặt Louis Vuitton tặng túi cho các bạn, cảm ơn rất nhiều vì tình yêu của các bạn dành cho Louis Vuitton. Chúng tôi tin rằng khi các bạn sẽ sử dụng chúng, sẽ góp phần tăng thêm vẻ sang trọng cho Louis Vuitton của chúng tôi.”

Những nhân viên của hàng hiệu cao cấp đều có tài hùng biện!

Hạ Như Ý thán phục: “Đại lão quả là đại lão!”

Hạ Hòa Tâm do dự, cô vừa định mở miệng từ chối thì bị An Lương chặn lại.

“Hòa Tâm, tôi không phải bạn trai của cậu sao? Tặng cậu một cái túi, chắc là không sao chứ?” An Lương trêu ghẹo, nói.

Hạ Như Ý đứng bên cạnh, hờn dỗi nói: “Cảm ơn anh rể, em cũng có phần, thật là tuyệt!”

Hạ Hòa Tâm đỏ bừng cả mặt, cô cũng không có ý định từ chối nữa, cô đang nghĩ cách để bù đắp lại.

An Lương nhìn Hạ Hòa Tâm đang im lặng, cậu nói thêm: “Cậu không cần phải gánh nặng trách nhiệm vậy đâu, tôi rất thích món gà rút xương mà lần trước hai người đã dẫn tôi đi ăn, cho nên “bánh ít đi bánh quy lại”, tặng cho hai người mỗi người một cái túi, đây thực sự chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

Món gà rút xương ở quán “Câu Chuyện Cũ” đã cung cấp cho An Lương một tấm “Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp”!

Là An Lương kiếm được, hiểu không?

“Mau, mau, mau, chúng ta nên thảo luận trước đi, chút nữa chị họ qua đây, lời nói của chúng ta phải thống nhất. Tôi thật sự rất tò mò, một lát nữa chị họ hai người sẽ có biểu hiện như thế nào?” An Lương nhếch mép cười một cách không bình thường.

Dương Oánh Oánh lúc nãy bị chọc tức, cậu thấy rất là vui!

Chương 522: Bởi vì bọn họ đẹp!

Lúc trước khi đang trên đường đi, Dương Oánh Oánh vạch lá tìm sâu, bới móc An Lương, đến nỗi cô ta thấy rất vui!

An Lương làm sao có thể không đánh đòn tâm lý với Oánh Oánh?

Vừa rồi, biểu hiện chướng khí của An Lương ý nói một cái túi cổ điển có thể đeo tận 10 đến 20 năm, chẳng qua là cố ý khiến Dương Oánh Oánh không thoải mái.

Mặt khác, Tưởng Triệu Thông đang đưa Dương Oánh Oánh đi chọn những chiếc túi cổ điển, sau một vài lần lựa chọn, cuối cùng cũng chọn được chiếc túi xách dòng ochettetis.

Túi xách messenger được biết đến là chiếc túi Louis Vuitton khó mua nhất trên mạng, về nhận định này, An Lương chỉ có thể khuyên bạn nên đến tận cửa hàng chuyên dụng để xem. Khó mua nhất à?

Túi xách messenger dòng cổ điển màu nâu sẫm là kiểu cơ bản và phổ biến nhất trong loạt túi xách messenger, và nó chỉ có giá 14.900 tệ.

Giá của chiếc túi xách messenger cải tiến với phiên bản có nắp túi và dây đeo vai màu nâu nhạt là 16.000 tệ; Loại onograrete cao cấp hơn được làm bằng da bò, kiểu dáng thoát ra khỏi phong cách cổ điển và bước vào lĩnh vực thời thượng, có rất nhiều màu sắc để lựa chọn, nhưng giá của nó lên đến 18.700 tệ.

Cái gọi là ‘khó mua nhất’ có lẽ là câu nói an ủi của ‘rẻ nhất’?

Dù sao đối với Louis Vuitton mà nói, chắc hẳn chiếc túi xách messenger cổ điển màu nâu sẫm làm bằng chất liệu canvas onograrete thu lợi nhiều nhất, nên nghiễm nhiên được quảng cáo là khó mua nhất.

Nếu không, nói theo kiểu “rẻ nhất” thì khó nghe tới mức nào?

Bộ phận quan hệ công chúng của Louis Vuitton không thể cho phép công khai kiểu này!

Dương Oánh Oánh chọn chiếc túi xách messenger màu nâu sẫm cơ bản rẻ nhất. Cô ta một tay cầm chiếc túi màu nâu sẫm cổ điển, một tay được Tưởng Triệu Thông dẫn trở lại khu vực túi xách thời trang.

Cô ta hiển nhiên nhìn thấy chiếc túi đeo chéo dòng uria mà Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đeo trên người. Trong số đó, phiên bản màu xanh ngọc bích mà cô ta yêu thích được Hạ Như Ý đeo.

Hai chị em nhà họ Hạ đang đánh giá chiếc túi đeo chéo dòng uria trước gương soi toàn thân. Bọn họ điều chỉnh vị trí của chiếc túi xách uria, sau đó phán đoán xem chúng có đẹp không qua chiếc gương soi toàn thân, hơn nữa còn chụp ảnh.

Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của hai chị em nhà họ Hạ và chiếc túi đeo chéo dòng uria của bọn họ, Dương Oánh Oánh đột nhiên khó chịu.

Cô ta chế nhạo, nói: “Hạ Tâm, Như Ý, hai em phải cẩn thận một chút. Bạn học An lúc nãy có nói, loại túi này rất mỏng manh, ngộ nhỡ lát nữa không cẩn thận sẽ làm hư đấy, giá của bọn chúng lại rất là đắt.”

Nghe những gì Dương Oánh Oánh nói, An Lương bất giác mỉm cười, cậu nhìn hai chị em nhà họ Hạ, hai chị em nhà họ Hạ cũng nhìn lại cậu, Hạ Như Ý nháy mắt trái với An Lương.

An Lương trong giây lát hiểu được ý tứ của Hạ Như Ý, cậu lại cải trang thành ông chủ tiệm bán đồ tang lễ!

Thái độ chướng khí, ai lại không biết?

“E hèm, chị họ, bọn họ vừa...” An Lương bị Dương Oánh Oánh cắt ngang trước khi nói xong.

“Ai là chị họ của cậu?” Dương Oánh Oánh hừ lạnh.

Cô ta nhìn chiếc túi đeo chéo dòng uria mà Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đeo, càng nhìn càng thích, cô ta đột nhiên cảm thấy chiếc túi xách cổ điển mà cô ta đang mang không đẹp chút nào!

Rõ ràng đây là chiếc túi Louis Vuitton mà cô ta đã mơ ước từ lâu, nhưng bây giờ lại sinh ra cảm giác không thích nữa, chẳng lẽ là vì trong lòng có mong đợi khác tốt hơn chăng?

Tưởng Triệu Thông quay lại từ quầy thanh toán, hắn ta thuận tay đưa biên lai thu ngân cho Dương Oánh Oánh, bởi vì hắn ta biết rằng Dương Oánh Oánh nhất định sẽ chụp ảnh và đăng trên dòng thời gian wechat, nên hắn ta đương nhiên sẽ cầm theo biên lai.

Nếu không, ai biết được chiếc túi messenger Louis Vuitton này liệu có phải mua qua kênh trung gian nào không?

Tình hình về việc mua qua trung gian thì chắc mọi người cũng hiểu?

Đối mặt với kim chủ, Dương Oánh Oánh hiển nhiên sẽ không tỏ vẻ nhỏ nhen, cô ta cầm lấy biên lai thu ngân, sau khi nhìn lướt qua, cô ta nhắc nhở: “Hòa Tâm, Như Ý, chúng ta chuẩn bị đi rồi, hai đứa thử xong chưa? “

Nói đến đây, Dương Oánh Oánh nhìn An Lương và nói tiếp: “Bạn học An, cậu cần phải cố gắng rất nhiều, sau này mới có thể mua được một chiếc túi như vậy cho Hòa Tâm.”

Cố gắng chăm chỉ là được!

Ông chủ An mở cửa hàng bán đồ tang lễ, cậu ta đáp lại: “Xin lỗi, chị họ, chúng tôi không cần phải mua, Louis Vuitton vừa quyết định tặng hai chiếc túi cho Hòa Tâm và Như Ý.”

???

Dương Oánh Oánh tỏ vẻ khó hiểu.

An Lương nói tiếp: “Bởi vì người phụ trách cửa hàng Louis Vuitton này cảm thấy Hòa Tâm và Như Ý quá đẹp, nếu bọn họ dùng túi của Louis Vuitton, sẽ mang lại hiệu quả trong việc quảng bá cho Louis Vuitton, cho nên bên phía cửa hàng đã tặng miễn phí hai chiếc túi!”

Lời nói của An Lương mang hàm ý chế giễu, hai chị em nhà họ Hạ quá xinh đẹp tức là Dương Oánh Oánh chưa đủ xinh đẹp?

Tiểu Đường bước tới khi An Lương đang thể hiện thái độ chướng khí, ngay lúc An Lương nói xong, Tiểu Đường nói thêm: “Đúng vậy, chúng tôi rất vinh dự khi hai cô gái đây đã chọn Louis Vuitton!”

Dù biết An Lương và Tiểu Đường chỉ đang phối hợp diễn cùng nhau, nhưng Hạ Như Ý vẫn cảm thấy rất thoải mái khi nhìn dáng vẻ Dương Oánh Oánh nghiến răng hờn dỗi.

“Cảm ơn Louis Vuitton. Tôi cảm thấy chiếc túi này rất đẹp, sờ vào cũng rất là thoải mái, tôi rất thích nó!” Hạ Như Ý khen ngợi chiếc túi xách dòng uria.

Rõ ràng đó chỉ là một lời khen đơn giản, nhưng Dương Oánh Oánh lại thấy nó rất phũ phàng!

Bởi vì cô ta cũng thích túi xách uria, nhưng bây giờ chỉ mua được một chiếc túi messenger cổ điển có giá chưa bằng một nửa túi xách uria. Làm thế nào để lấp đầy khoảng trống trong tâm trí cô ta đây?

Quan trọng hơn, Louis Vuitton thực sự đã tặng hai chiếc túi cho Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, làm sao Dương Oánh Oánh có thể chấp nhận điều này?

Lần đầu tiên cô ta gặp chuyện như vậy!

Điều này có vô lý quá không?

Chương 523: Thử thêm lần nữa?

Trong cửa hàng Louis Vuitton, tâm trạng của Dương Oánh Oánh có chút suy sụp!

Đáng lẽ tình huống của ngày hôm nay không phải là như thế này, được chứ?

Kịch bản của ngày hôm nay lẽ ra phải là cảnh Dương Oánh Oánh dẫn theo người bạn trai có trình độ lại ưu tú trong công việc để ra oai trước mặt hai chị em xinh đẹp nhà họ Hạ, khiến cho hai chị em nhà họ Hạ biết rằng xinh đẹp cũng không bằng sống đẹp.

Dương Oánh Oánh không thích hai chị em bọn họ!

Đặc biệt là sau khi hai chị em họ lên cấp ba, cô ta càng ngày càng ghét hai chị em họ, bởi vì hai chị em họ xinh đẹp hơn cô ta, vì vậy mà Dương Oánh Oánh luôn muốn khoe khoang trước mặt hai chị em họ.

Lần này Dương Oánh Oánh đã đổi một người bạn trai khác, là một người ưu tú trong công việc, cô ta muốn khoe khoang với hai chị em họ trước. Vốn dĩ cô ta nghĩ rằng hai chị em họ sẽ từ chối lời mời mua sắm của cô ta, nhưng ai lại biết rằng hai chị em họ đồng ý?

Rắc rối hơn nữa là tình hình hiện tại, vốn cô ta còn ghen tị vì hai chị em họ xinh đẹp hơn mình, nhưng bây giờ Louis Vuitton lại tặng túi xách vì hai chị em họ quá đẹp?

Louis Vuitton có uống nhầm thuốc không?

“Các người thực sự định tặng cho họ hai chiếc túi trị giá hơn 3 vạn sao?” Dương Oánh Oánh cảm thấy không cam tâm, cô ta hỏi Tiểu Đường.

Tiểu Đường gật đầu khẳng định đáp lại: “Đúng vậy. Hai cô gái họ Hạ thực sự rất xinh đẹp, đồng thời là một cặp song sinh hiếm có. Nếu họ sử dụng sản phẩm Louis Vuitton của chúng tôi, chúng tôi tin rằng sẽ mang lại hiệu quả quảng cáo tốt.”

“Nhưng… hai người họ chỉ là những sinh viên bình thường!” Dương Oánh Oánh cảm thấy hơi tức điên: “Trong môi trường hoạt động thường ngày của bọn họ, hầu như không có khả năng trở thành khách hàng tiềm năng của Louis Vuitton.”

Tiêu Đường chỉ cười cười, không có ý trả lời.

Ông chủ tiệm bán đồ tang lễ nhìn chiếc túi cổ điển màu nâu sẫm mà Dương Oánh Oánh đang xách, bất giác hỏi: “Chị họ, chiếc túi của chị cũng rất đẹp, bao nhiêu tiền thế?”

Dương Oánh Oánh nhìn chằm chằm vào An Lương với ánh mắt muốn giết người, vừa nãy khi tên này đang giải thích về túi xách uria, cách nói lưu loát mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy, bây giờ lại làm bộ làm tịch như dân quê mới lên?

Tưởng Triệu Thông đứng một bên lúng túng, hắn ta biết giá túi xách uria, nếu không có tình huống bây giờ, hôm nay hắn ta đã có thể thu phục được Dương Oánh bằng cách mua cho cô ta chiếc túi xách messenger dòng cổ điển màu nâu sẫm này rồi đúng không?

Kết quả ai mà biết lại xảy ra tình huống bất ngờ như vậy!

Khả năng đoán ý qua lời nói và sắc mặt của Tiểu Đường rất giỏi, cô ấy phối hợp với An Lương đánh vào tâm lý đối phương, cô ấy trả lời: “Giá của loại túi messenger dòng cổ điển này là 14.900 tệ, nó là loại túi messenger cổ điển của Louis Vuitton chúng tôi, nhận được rất nhiều đánh giá khá tốt trên phạm vi toàn cầu.”

An Lương nháy mắt với Tiểu Đường, đồng thời làm động tác “số hai” bằng tay phải.

Tiểu Đường tiếp tục nói: “Tôi thay mặt Louis Vuitton tặng thêm hai chiếc túi messenger dòng cổ điển này cho hai cô gái họ Hạ.”

“Hai vị họ Hạ, xin mời lại đây, để tôi đưa hai người đi chọn kiểu dáng thích hợp.” Tiểu Đường làm động tác mời.

Ông chủ tiệm bán đồ tang lễ lại bổ thêm một nhát dao, nói: “Chị họ, chị nghĩ chiếc túi messenger dòng nào là tốt nhất?”

Dương Oánh Oánh hít một hơi thật sâu, cô ta không tức giận mà rời khỏi cửa hàng, trái lại còn đi theo xem, cô ta muốn biết rốt cuộc có tặng thật không, hay chỉ đang giả vờ.

Tưởng Triệu Thông hoài nghi liếc nhìn An Lương, hắn ta bắt đầu nghi ngờ An Lương đứng sau làm trò.

‘Liệu có khi nào tên trẻ tuổi này lại là người có tiền?’ Tưởng Triệu Thông thầm nghĩ.

Trước đó, theo quan điểm cá nhân của hắn ta, hắn ta cho rằng An Lương là một con ma nghèo kiết xác, nhưng bây giờ xem ra tình hình có gì đó bất thường, nếu bộ đồ Gucci mà An Lương đang mặc không phải là hàng nhái, vậy tức là An Lương thật sự rất giàu.

Nhưng Tưởng Triệu Thông cũng không quan tâm lắm!

Bởi vì lần này khi ra đường, An Lương và hai chị em nhà họ Hạ ngồi ké xe của hắn ta!

Tưởng Triệu Thông đứng từ góc độ của chính mình mà nghĩ, nếu An Lương có xe, chắc chắn sẽ không dẫn hai chị em nhà họ Hạ ngồi ké xe của hắn, phải không?

Suy cho cùng, đối với đàn ông mà nói, ké xe là một chuyện vô cùng mất mặt!

Nhưng đối với An Lương mà nói, chuyện như vậy có gì mà mất mặt?

Hiện tại, khối tài sản mà An Lương sở hữu về cơ bản có thể giúp An Lương muốn làm gì thì làm trong một mức độ nhất định, lấy tình hình hiện tại ra mà nói, An Lương muốn ké xe thì cứ ké xe thôi.

Nếu không muốn thì sao?

Có thể sắp xếp cho xe của Công ty Đầu tư An Tâm đến đón mình bất cứ lúc nào, thậm chí có thể sắp xếp xe Limousine của khách sạn 5 sao và cả dịch vụ taxi chuyên nghiệp.

Nhưng An Lương chỉ muốn ké xe thôi, có vấn đề gì sao?

Thứ mà sự giàu có mang lại cho An Lương không phải là sự khoe mẽ chết người, mà là sự tự tin đối mặt với mọi tình huống!

Nói tóm lại, cho dù có chuyện gì xảy ra, An Lương cũng có tự tin đối mặt với nó.

Tại khu vực túi xách cổ điển.

Tiểu Đường đưa hai chị em nhà họ Hạ lựa chọn các loại túi messenger.

"Chị ơi, chúng ta đã có một chiếc túi thời trang rồi, bây giờ chọn thêm một cái cổ điển nữa nhé?" Hạ Như Ý vừa nói vừa vỗ vỗ vào chiếc túi đeo chéo dòng uira.

Ánh mắt Hạ Hòa Tâm nhìn thấy Dương Oánh Oánh, cô vốn dĩ không cần, nhưng Dương Oánh Oánh ở ngay bên cạnh, cô chỉ có thể đồng ý: “Ừm, chị cũng có suy nghĩ như vậy.”

“Vậy chúng ta chọn màu tương phản đi, màu nâu nhạt và màu nâu sẫm, em thấy đẹp hơn đấy!” Hạ Như Ý cũng đã mở cửa hàng bán đồ tang lễ.

Dòng cải tiến với nắp túi màu nâu nhạt và thân túi màu nâu sẫm, giá là 16.000 tệ, đó không phải là dòng cổ điển cao cấp hơn của Dương Oánh Oánh sao?

Chương 524: Mấy người điên rồi à!

Chiếc túi messenger mà Dương Oánh Oánh mua là dòng cổ điển màu nâu sẫm kiểu cơ bản nhất, giá của nó chỉ 14.9000 tệ.

Bây giờ Hạ Như Ý muốn chọn dòng cải tiến, điều này chứng tỏ là đang muốn áp đảo Dương Oánh Oánh còn gì?

An Lương đứng bên cạnh, cười thầm trong lòng, Hạ Như Ý hoá ra cũng là một người rất quái gở!

Dương Oánh Oánh nghe thấy sự lựa chọn của Hạ Như Ý, cô ta nghiến răng, trong lòng đầy sự bực tức, nhưng không thể bộc phát ra được.

Rõ ràng mua được một chiếc túi messenger Louis Vuitton là một chuyện vui, trước đó trong lúc đang lựa chọn, cô ta thậm chí còn nghĩ xong việc làm thế nào để thể hiện sự vượt trội của mình trước mặt Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, sau đó sẽ đăng trên dòng thời gian để phô ra sự tồn tại của mình, rồi nhận được một đống lượt yêu thích.

Kết quả bây giờ chẳng còn tâm trạng gì nữa.

Điều duy nhất có thể giúp cô ta gượng đến bây giờ chính là chờ đợi kết quả, trong lòng cô ta đang nghi ngờ liệu có phải An Lương đã mua chuộc nhân viên cửa hàng, để cho nhân viên cửa hàng phối hợp diễn chung hay không.

Cho nên cô ta mới ở lại để chờ đợi đáp án cuối cùng!

“Xin chào, chúng tôi muốn chọn loại thiết kế hai màu tương phản, màu nâu nhạt và màu nâu sẫm.” Hạ Như Ý nói với Tiểu Đường.

“Tầm nhìn của cô Hạ thật là tốt!” Đầu tiên Tiểu Đường khen ngợi: “Chiếc túi messenger có thiết kế hai màu tương phản này sử dụng chất liệu vải bạt dòng monogram reverse, mang lại sức sống trẻ trung hơn cho mẫu túi cổ điển, đây là kiểu dáng hot nhất trong cách dòng túi messenger hiện nay.”

“Hai vị họ Hạ, xin đợi một chút, tôi sẽ đi lấy hàng cho hai cô.” Tiểu Đường giải thích xong, lập tức bước về phía kho hàng.

Dương Oánh Oánh nghi ngờ nhìn Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, sau đó nhìn về phía An Lương: “Cậu đang làm cái trò gì vậy?”

An Lương vẻ mặt vô tội, nói: “Hả? Chị họ, chị đang nói cái gì vậy?”

“Hừ!” Dương Oánh Oánh hừ lạnh một tiếng: “Tôi muốn xem trong hồ lô của cậu bán thuốc gì!”

An Lương giả vờ không hiểu, cậu gửi tin nhắn cho Tiểu Đường trên wechat.

Chưa đầy 3 phút, Tiểu Đường đã quay lại, trước tiên cô ấy đưa hai chiếc túi xách được thiết kế hai màu tương phản là màu nâu nhạt và màu nâu sẫm cho Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm.

Hạ Như Ý cởi túi xách đeo chéo dòng uria ra, trực tiếp đưa cho An Lương. Hạ Hòa Tâm cũng làm như vậy, trên cổ An Lương treo hai chiếc túi xách đeo chéo dòng uria.

Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm bắt đầu đeo thử chiếc túi messenger được thiết kế hai màu tương phản.

Nói một cách hợp lý, thiết kế hai màu tương phản với nắp túi màu nâu nhạt và thân túi màu nâu sẫm này thực sự đẹp hơn rất nhiều so với loại màu nâu sẫm đơn thuần, nó mang lại sức sống mới cho mô hình cổ điển.

Trong trường hợp chỉ đắt hơn 1100 tệ, An Lương khuyên bạn nên mua một chiếc túi messenger có màu sắc tương phản.

Đương nhiên, một người trung niên béo ục ịch như Tưởng Triệu Thông, miệng thì ba hoa bản thân rất tài giỏi rất ưu tú nhưng thực tế đã hiện nguyên hình thông qua hành động, hoạ chăng là một con quỷ keo kiệt bủn xỉn mà thôi!

“Anh rể, anh thấy có đẹp không?” Hạ Như Ý hỏi An Lương.

Chuyện này…

Cách gọi anh rể khiến cậu có chút không vững!

An Lương gật đầu một cách trịnh trọng: “Không tồi, không tệ! Rất đẹp! Chị họ, hay là chị cũng đổi loại này đi, em thấy loại này đẹp hơn một chút, chị thấy thế nào?”

Ông An, chủ tiệm bán đồ tang lễ, buộc Dương Oánh Oánh phải kinh doanh trong âm phủ.

Tiểu Đường đứng bên cạnh xin lỗi: “Tôi rất xin lỗi, bây giờ trong cửa hàng chỉ còn đúng hai chiếc túi messenger dòng monograreverse mới nhất mà thôi, túi trưng bày thì không thể bán, tôi thực sự xin lỗi.”

Dương Oánh Oánh đột nhiên có cảm giác bị cả thế giới đối đầu!

Nhưng chuyện này đã kết thúc chưa?

Dĩ nhiên là chưa!

Tiểu Đường bật chế độ giết người có một không hai: “Hai cô đây, thay mặt Louis Vuitton, tôi sẽ tặng thêm cho hai cô ví cầm tay có khoá kéo dòng ziy. Chúng tôi đã đặc biệt lựa chọn màu xanh ngọc và màu ngà voi để phù hợp với túi đeo chéo dòng uria của hai cô.”

Nói xong, Tiểu Đường lấy ra hai chiếc ví dài có khoá kéo tặng cho Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm.

Dương Oánh Oánh biết rõ giá của hai chiếc ví khoá kéo này, mỗi cái đều hơn 1 vạn!

Trong đó, ví cầm tay có khoá kéo dòng ziy màu xanh ngọc giá 10.700 tệ, màu ngà voi rẻ hơn một chút nhưng cũng có giá là 10.400 tệ.

Khi cô ta đi dạo xem túi cũng có coi qua dòng này, nói thật là cô ta cũng rất thích chiếc ví cầm tay có khoá kéo dòng ziy, nó sử dụng chất liệu giống với túi đeo chéo dòng uria, nhìn rất thời trang.

Chỉ có điều, phải chùn bước vì giá của nó mà thôi!

Một cái ví khoá kéo hơn 1 vạn?

Hả!

Dương Oánh Oánh chắc chắn một trăm phần trăm rằng Tưởng Triệu Thông sẽ không mua nó!

Tuy nhiên, bây giờ Louis Vuitton lại bảo muốn tặng nó cho Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm?

Dương Oánh Oánh biểu thị đầu óc mình có cảm giác nghĩ không thông.

“Cô điên rồi à?” Dương Oánh Oánh nhìn Tiểu Đường, cô ta có chút xúc động nói.

Tiểu Đường đáp lại bằng một nụ cười: “Xin lỗi, thưa cô, Louis Vuitton chúng tôi thực sự hy vọng hai cô gái đây sẽ sử dụng sản phẩm của chúng tôi, để sản phẩm Louis Vuitton của chúng tôi được quảng bá, mở rộng trong môi trường đại học.”

“Mặc dù trong môi trường đại học, khách hàng tiềm năng hiện tại của Louis Vuitton chúng tôi có thể hơi ít, nhưng sau khi tốt nghiệp, họ làm việc chăm chỉ và cải thiện điều kiện của mình, họ có thể chọn Louis Vuitton của chúng tôi.” Tiểu Đường nói một cách quang minh chính đại, tựa như chuyện đó là thật vậy.

“Louis Vuitton chúng tôi sẵn sàng hỗ trợ các khoản đầu tư quảng cáo lâu dài như hai cô Hạ đây, và Louis Vuitton chúng tôi cũng rất vinh dự khi hai cô Hạ đây thích Louis Vuitton chúng tôi!” Tiểu Đường không ngớt lời khen ngợi Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm.

Dương Oánh Oánh cảm giác như có một trận sét ầm ầm lao tới!

Điều gì đã xảy ra với thế giới này?

Cô ta đang nằm mơ à?

Chương 525: Khoe khoang thì phải khoe đến cùng!

Dương Oánh Oánh cảm thấy mình đang nhận một cú sốc tinh thần rất lớn!

Hôm nay rõ ràng là kịch bản do cô ta sắp xếp, cô ta là nữ chính, cô ta muốn khoe khoang với hai người em họ của mình, tại sao tất cả lại xoay chuyển thế này?

Này, đạo diễn, có phải đưa nhầm kịch bản rồi không?

Đối mặt với sự nịnh nọt không chút nao núng của Tiểu Đường dành cho Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, trong lòng Dương Oánh Oánh đầy tức giận, cô ta xoay người rời đi!

Tưởng Triệu Thông kéo Dương Oánh Oánh: “Oánh Oánh, chúng ta phải đưa bọn họ về, không thể nào bỏ mặc bọn họ ở đây được?”

Tên này tưởng chừng rất tốt bụng, nhưng thực tế hắn ta muốn ám chỉ - An Lương không có xe.

Về việc tiễn về?

Bây giờ bắt taxi và đặt xe trực tuyến rất thuận tiện, đưa đón ở đâu chẳng được?

Dương Oánh Oánh nghe hiểu ám hiệu của Tưởng Triệu Thông, khóe miệng bất giác nhếch lên, ít nhất thì cô ta có thể đả kích An Lương một lần nữa, phải không?

Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm ưu tú như vậy, nhưng xem ra An Lương hơi vô dụng!

Dương Oánh Oánh thầm nghĩ về điều đó, lát nữa khi lên xe, trước tiên sẽ lấy xe làm chủ đề nói chuyện, sau đó nhắm vào An Lương, tốt nhất nên làm cho cả An Lương và Hạ Hòa Tâm đều không vui.

An Lương làm sao có thể không nhìn thấu thủ đoạn như vậy?

“Anh Thông, anh không cần đưa đón bọn em đâu, đợi lát nữa bọn em tự bắt xe về là được!” An Lương giả bộ ân cần nói thêm: “Chị họ có vẻ hơi bực bội, anh hãy ở cùng với chị họ trước đi!”

Ông chủ tiệm bán đồ tang lễ - An Lương, trực tiếp chỉ ra rằng Dương Oánh Oánh đang tức giận, suýt chút nữa khiến cho Dương Oánh Oánh nổ tung.

May mắn là, Dương Oánh Oánh nghĩ đến lúc khi đưa ba người họ trở về nhà, cô ta có thể đâm chọt An Lương thoả thích, do đó cô ta đã nhịn.

Tưởng Triệu Thông nhanh chóng trả lời lại: “Bạn học An không cần khách sáo, chúng tôi đến đón mọi người thì phải đến nơi đến chốn, không thể để bỏ mặc mọi người ở đây mà bỏ về được.”

Hạ Như Ý nhìn An Lương, trong ánh mắt cô lộ ra vẻ dò hỏi.

Cô em gái song sinh thông minh này cũng đoán ra được Dương Oánh Oánh sắp làm trò ngu ngốc.

An Lương trả lời: “Nếu đã vậy, thế thì cảm ơn anh Thông, bọn em không khách sao nữa!”

“Cậu không cần khách sáo!” Tưởng Triệu Thông trả lời: “Tôi thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi tiễn mọi người về trước nhé?”

An Lương nhìn Tiểu Đường: “Những món đồ này đều là tặng cho hai người họ sao?”

Tiểu Đường gật đầu khẳng định: “Tất nhiên! Đó là vinh dự của Louis Vuitton chúng tôi!”

“Cảm ơn!” An Lương đáp.

Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm cũng cảm ơn, An Lương lặng lẽ chuyển khoản thanh toán trên wechat.

‘Tinh!’

‘Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp đang có hiệu lực, xin chúc mừng Ký chủ được hoàn tiền ngẫu nhiên gấp ba lần.’

Giá của hai chiếc túi messenger cải tiến được thiết kế hai màu tương phản nâu nhạt và nâu sẫm là 32.000 tệ, ví cầm tay có khóa kéo màu xanh ngọc là 10.700 tệ và màu ngà voi là 10.400 tệ.

Tổng số tiền đã dùng là 53.100 tệ, vượt quá hạn mức 5 vạn, dựa theo mức độ hoàn tiền gấp ba, số tiền bây giờ là 15 vạn!

Vậy là sau khi mua mua mua còn kiếm được lời?

Đợt này là quà tặng của Louis Vuitton, không có vấn đề gì cả, đúng không?

Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đeo lại túi đeo chéo dòng uria, đặt chiếc ví cầm tay khóa kéo cùng màu vào bên trong, An Lương xách hai chiếc túi hàng hiệu Louis Vuitton, trong đó đương nhiên là hai chiếc túi messenger.

Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý đều âm thầm đánh đòn tâm lý lên Dương Oánh Oánh, rõ ràng là Dương Oánh Oánh muốn mua chiếc túi đeo chéo dòng uria, nhưng bây giờ Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đều có chiếc túi đeo chéo dòng uria.

Chuyện này…

Dù sao tâm lý của Dương Oánh Oánh cũng hơi bùng nổ!

Điều duy nhất khiến Dương Oánh Oánh gượng được vào lúc này chính là lát nữa sau khi lên xe, trên đường tiễn bọn họ đi về, cô ta sẽ bắt đầu hỏi những câu hỏi chết người để nhắm vào An Lương.

Kể cả chuyện Louis Vuitton tặng túi cho Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm vừa rồi, tất cả sẽ trở thành những câu hỏi chết người mà Dương Oánh Oánh đặc biệt dành tặng cho An Lương.

Ví dụ, cô ta sẽ hỏi An Lương, sau này làm thế nào để mua những chiếc túi hàng hiệu cao cấp cho Hạ Hòa Tâm.

Suy cho cùng, giá của những chiếc túi hàng hiệu cao cấp rất là mắc. Người bình thường trừ phi bớt ăn bớt mặc, bằng không khó mà mua nổi.

Dùng cách bớt ăn bớt mặc để mua túi hàng hiệu cao cấp?

E là trong não cũng toàn là túi mà thôi!

Trong lòng Dương Oánh Oánh càng nghĩ càng thấy hưng phấn, một đống đả kích mà cô ta đã chịu đựng khi ở Louis Vuitton, lát nữa tất cả những sự tổn thương đó đều truyền hết nguyên vẹn sang cho An Lương.

Không!

Không phải là truyền sự tổn thương!

Cô ta muốn tăng mức độ tổn thương!

Tốt nhất là đả kích đến nỗi An Lương không còn chốn dung thân, phải chia tay với Hạ Hòa Tâm ngay tại chỗ!

Ít nhất theo quan điểm của Dương Oánh Oánh, cô ta sẽ đả kích An Lương khiến cậu phải tự kỷ.

Dương Oánh Oánh và Tưởng Triệu Thông đi phía trước, An Lương và hai chị em họ Hạ đi phía sau.

Hạ Như Ý nhỏ giọng, nói: “Lát nữa cậu nhớ chú ý một chút, chị họ của tôi chắc chắn sẽ làm chuyện gì đó.”

Hạ Hòa Tâm đồng ý: “Đúng vậy, theo những gì bọn tôi biết về chị ta, lát nữa chị ta ắt hẳn sẽ hoá thành quỷ.”

Nhưng Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm không hoá quỷ!

Bởi vì An đạo trưởng là một chính đạo lỗi lạc, hàng yêu côn pháp cực kỳ lợi hại.

Không tin?

Không tin thì thử xem!

Với tình hình của Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, cái giá mà bọn họ phải trả chắc chắn là bằng máu!

“Yên tâm, tôi cũng nhìn ra rồi, chị họ của hai chị em các người quả thực có độc.” An Lương nói rằng cậu biết rất rõ. Dương Oánh Oánh cho rằng như vậy là kết thúc rồi sao?

Không!

An Lương làm theo chính sách “nhổ cỏ nhổ tận gốc”!

Cho dù là giả vờ khoe khoang, cũng phải làm cho triệt để!

Chương 526: Đầu Tư An Tâm? Công ty của tôi!

Không khí trong thang máy hơi trầm mặc.

Kế hoạch khoe khoang của Dương Oánh Oánh hoàn toàn bị phá nát, bây giờ cô ta chỉ nghĩ đến đợi lát nữa sau khi lên xe, nên tra khảo An Lương như thế nào.

Tưởng Triệu Thông cũng không nói gì, trong lòng hắn ta thầm nghĩ không biết hắn ta có cơ hội để cưa cẩm hai chị em nhà họ Hạ hay không.

An Lương và hai chị em nhà họ Hạ cũng không mở miệng, hai chị em bọn họ cũng đoán được Dương Oánh Oánh nhất định sẽ làm chuyện gì đó, bây giờ chỉ đành xem An Lương hạ màn vở kịch này thế nào mà thôi.

Tại hầm đậu xe, cửa thang máy từ từ mở ra.

Sau khi thang máy vừa mở cửa ra, Tưởng Triệu Thông đột nhiên nhiệt tình, nhanh chóng bước ra khỏi thang máy: “Giám đốc Phạm!”

Trước đó, Phạm Bình đã nhận được tin nhắn của An Lương, bảo anh ấy đợi trước hầm đậu xe.

“Cậu là?” Phạm Bình nghi hoặc nhìn Tưởng Triệu Thông, anh ấy thật sự không quen biết Tưởng Triệu Thông.

An Lương và Dương Oánh Oánh cũng bước ra khỏi thang máy, đúng lúc nghe thấy câu hỏi “Cậu là?” của Phạm Bình, thêm cái dáng vẻ nịnh nọt của Tưởng Triệu Thông, quả thực có chút buồn cười.

“Ha ha ha!” Hạ Như Ý trực tiếp cười ra tiếng!

Tưởng Triệu Thông không cảm thấy xấu hổ chút nào, hắn ta nhanh chóng giới thiệu bản thân: “Xin chào, giám đốc Phạm, tôi là Tưởng Triệu Thông, giám đốc marketing của Công ty Thiết kế & Quảng cáo Thiên Nhan ở tầng 27.”

Phạm Bình gật đầu miễn cưỡng: “Ồ!”

Tưởng Triệu Thông đã rất khôn khéo lấy lại thể diện, hắn ta tiếp tục nói: “Chúng ta đã gặp mặt và trao đổi danh thiếp cho nhau tại buổi giao lưu “Chia sẻ để giàu có” do Trung tâm Quốc Kim tổ chức trước đó.”

Vậy ra, hành động trao đổi danh thiếp cho nhau của Tưởng Triệu Thông nghiễm nhiên mang ý nghĩa là “thân thiết”?

Cũng xuất sắc đấy!

“Có chuyện gì không?” Phạm Bình càng chiếu lệ.

An Lương đứng bên cạnh, mở miệng nói: “Anh Phạm, giám đốc Tưởng nói rằng anh ấy rất thân quen với anh, anh ấy dự định sắp xếp cho em một công việc làm trong kỳ nghỉ đông ở trong công ty anh, anh định thế nào?”

???

Tưởng Triệu Thông kinh ngạc nhìn An Lương.

Chuyện này… chắc không phải đâu?

Dương Oánh Oánh cũng nghi ngờ nhìn An Lương.

“Giám đốc An, tôi không quen anh ta.” Phạm Bình thẳng thắn trả lời.

“Nhân tiện, giám đốc, chìa khoá xe của cậu đây.” Phạm Bình đưa chìa khóa xe Porsche 911 TurboS cho An Lương.

Dù là Ferrari 488 Pista hay Porsche 911, An Lương đều để chìa khóa dự phòng ở Công ty Đầu tư An Tâm, dù gì nếu đậu ở đây thì việc để chìa khóa dự phòng là điều đương nhiên.

An Lương nhìn Dương Oánh Oánh, cậu nói: “Chị họ, chị có từng nghĩ qua, trước đây Hạ Như Ý không đi chơi với chị, tại sao lần này lại đồng ý đi với chị chưa?”

Dương Oánh Oánh im lặng.

Hình như điều này có vẻ đúng!

Lúc trước, khi cô ta đổi bạn trai, Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đều không quan tâm đến cô ta, nhưng lần này lại khác với bình thường.

Thực ra Dương Oánh Oánh có chút ngạc nhiên khi Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đồng ý, nhưng vì cô ta chỉ muốn khoe khoang, cho nên đã không suy nghĩ kỹ hơn.

“Anh Thông, em xin tự giới thiệu, em tên là An Lương.” An Lương lại nhìn Tưởng Triệu Thông: “Chị họ có hỏi em là em từ đâu đến, nếu anh hiểu biết về Công ty Đầu tư An Tâm này, lúc ở hầm đậu xe trước đó, anh đã phải hiểu tất cả rồi chứ.”

“Tạm thời bỏ qua chuyện biển số xe của Ferrari 488 Pista và Porsche 911 TurboS đều là tên viết tắt chữ cái đầu phiên âm tên em. Vì anh và em không quen biết nhau, nên anh không nghĩ đến điều này cũng là việc bình thường thôi. Tuy nhiên, vị trí đậu xe ở đó đều là vị trí đậu xe cố định riêng của Công ty Đầu tư An Tâm.” An Lương nhắc nhở.

“Em tên An, An trong Công ty Đầu tư An Tâm, công ty này cũng là sản nghiệp của gia đình em, xin hỏi anh Thông định sắp xếp cho em làm việc trong kỳ nghỉ đông như thế nào đây?” An Lương nhìn Tưởng Triệu Thông chế giễu.

Tưởng Triệu Thông nhìn An Lương có chút lúng túng, nhưng cũng không lộ ra vẻ tức giận. Trái lại, trong mắt hắn ta tràn đầy vẻ nịnh nọt.

Đằng nào hắn ta cũng là một tên giảo hoạt tại nơi làm việc!

Chỉ là bị tát vào mặt thôi, hắn ta có quan tâm đến thể diện của mình à?

Nếu bạn vẫn quan tâm đến thể diện của mình ở nơi làm việc, chi bằng về nhà bán khoai lang nướng đi!

Trong lòng Dương Oánh Oánh tràn đầy tức giận, cô ta nhìn Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm nói: “Hai đứa có biết chuyện của cậu ta không?”

Hạ Như Ý không chút do dự đáp lại: “Đương nhiên biết!”

Hạ Hòa Tâm ngầm thừa nhận.

“Tốt, tốt, tốt! Tốt lắm! Hai đứa bây quả nhiên trưởng thành rồi, bênh người ngoài chửi người nhà, dám hợp tác với người ngoài để bắt nạt người nhà.” Dương Oánh Oánh hừ lạnh.

An Lương đứng bên cạnh xỉa xói: “Thôi đi, chị cũng đừng cứ gắn cái mác “người nhà” lên mặt mình nữa, chị có ý đồ gì chẳng lẽ bọn tôi lại không biết?”

An Lương nói tiếp: “Bọn tôi diễn kịch với chị lâu như vậy rồi, chị là loại ma yêu quỷ quái gì trong lòng bọn tôi lại không rõ được sao?”

“Nói một cách hợp lý thì một người ngoài như tôi đây còn thấy không vừa mắt, chị còn nói gì mà người nhà?” Ông chủ tiệm bán đồ tang lễ - An Lương, đã lên sàn.

Tính cách thật sự của Hạ Như Ý có chút kỳ quặc, cô đồng ý, nói: “Nói đúng lắm! Chị họ, chị có ý đồ gì, trong lòng bọn em đều biết rõ. Chuyện này trước đây cũng từng xảy ra, bọn em không phải mấy đứa ngu ngốc, dù gì cũng bằng lòng diễn kịch với chị nên bọn em phải xem chị diễn thế nào chứ.”

Hạ Hòa Tâm thở dài một hơi: “Chị họ, chúng ta là một gia đình, tại sao chị luôn thích khoe khoang với bọn em?”

Dương Oánh Oánh không trả lời, cô ta trực tiếp xoay người rời đi.

Đối với Dương Oánh Oánh mà nói, đả kích của ngày hôm nay thực sự quá nhiều, cứ một đợt rồi một đợt không dừng, làm sao cô ta có thể chịu đựng được?

Quan trọng hơn là, hôm nay cô ta muốn khoe rằng mình đã tìm được một người bạn trai ưu tú trong sự nghiệp, tuy nhiên bây giờ khi so sánh với An Lương, đó không phải là khác nhau một trời một vực sao? Trước đó cô ta hợp tác với Tưởng Triệu Thông, tâng bốc Công ty Đầu tư An Tâm lên chín tầng mây, giờ có khác gì đang tâng bốc An Lương đâu?

Dương Oánh Oánh cảm thấy hỏng bét!

Tưởng Triệu Thông nhìn thấy Dương Oánh Oánh bỏ đi, hắn ta gật đầu chào Phạm Bình và An Lương, sau đó nói: “Xin lỗi, giám đốc An, giám đốc Phạm, tính cách của bạn gái tôi có hơi kỳ quặc, hôm khác tôi sẽ mời hai người đi ăn bữa cơm tạ lỗi.”

Mặt An Lương lộ ra nụ cười, da mặt tên này quả thực rất dày!

Bình Luận (0)
Comment