Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 30 - Chương 527: Thị Trường Mới?

Chương 527: Thị trường mới?

Tại lối vào thang máy trong hầm đậu xe.

Nhìn bóng lưng Tưởng Triệu Thông rời đi, An Lương đột nhiên nhớ đến một câu thoại trong phim của Châu Tinh Trì.

‘Cậu như một con chó vậy đó!’

Tưởng Triệu Thông còn không phải là một con chó sao?

Hắn ta cứ làm mấy chuyện lén lén lút lút, bây giờ lại cúi đầu hèn mọn không ai bằng, hắn ta đúng là như một con chó ở nơi làm việc hiện đại!

“Giám đốc An, tình cờ là hôm nay cậu ở đây. Tôi có một chuyện rất khó nói qua điện thoại.” Phạm Bình giải thích.

An Lương nhìn hai chị em nhà họ Hạ: “Hừm, công ty có chuyện cần giải quyết, hai người muốn đi dạo một lát hay là lên công ty của tôi ngồi luôn?”

Hạ Như Ý trả lời trước: “Vừa nãy đi dạo cũng mệt rồi, chúng tôi sẽ ngồi với cậu một chút!”

Hạ Hòa Tâm gật đầu đồng ý.

Phạm Bình liếc nhìn hai chị em nhà họ Hạ, không nói gì, quay người dẫn đường.

Một lúc sau, mọi người đi thang máy lên tầng 66.

Bảng danh thiếp “Công ty Đầu tư An Tâm” được đánh dấu trong thang máy tầng 66.

Khi hai nhân viên lễ tân có điểm nhan sắc trên 70 điểm nhìn thấy An Lương và Phạm Bình, họ lập tức chào hỏi nồng nhiệt: “Chào buổi tối, giám đốc An, giám đốc Phạm.”

An Lương khẽ gật đầu, cậu nói: “Lưu Lệ, để tôi giới thiệu cho cô, bọn họ là bạn của tôi, Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm. Tôi cũng không phân biệt nổi bọn họ ai là ai nên cô không cần bận tâm đến vấn đề nhỏ nhặt này, cô dẫn bọn họ đi tham quan công ty một chút đi.”

An Lương nói thêm: “Phòng đang có giao dịch thì không nên dẫn vào, hiểu không?”

Lưu Lệ vội vàng gật đầu: “Vâng, giám đốc An.”

An Lương lại nhìn Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm: “Hai người đi theo Lưu Lệ tham quan công ty đi, sau đó vào phòng nghỉ chơi một lát, ở đó có rất nhiều đồ ăn vặt.”

Đãi ngộ tiệc trà của Công ty Đầu tư An Tâm rất tốt, đủ loại đồ ăn vặt ùn ùn kéo đến không ngừng.

“Ừm, ừm!” Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm cùng nhau gật đầu.

Nếu không có hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, An Lương thực sự không thể nào phán đoán được sự khác biệt giữa họ.

Bây giờ cậu có thể phán đoán được!

Vì túi đeo chéo dòng uria của Hạ Như Ý có màu xanh ngọc, còn túi đeo chéo dòng uria của Hạ Hòa Tâm có màu trắng ngà.

Khi Lưu Lệ dẫn hai chị em nhà họ Hạ tham quan Công ty Đầu tư An Tâm, An Lương đến văn phòng của mình, Phạm Bình và Lý Cương cũng đi vào theo sau.

Lý Cương đưa cho An Lương một sấp giấy tờ, anh ta nói: “Giám đốc An, cậu xem qua kế hoạch này xem.”

An Lương nhận lấy sấp giấy tờ, sau đó xem qua.

Báo cáo phân tích về việc gia nhập Thị trường chứng khoán A

Kế hoạch này phân tích khả năng gia nhập vào thị trường chứng khoán A của Công ty Đầu tư An Tâm, cũng như lợi nhuận mong muốn của công ty, còn có các báo cáo điều tra sơ bộ liên quan về rủi ro thua lỗ.

‘Phần thưởng đặc biệt: Bản sao thông tin bí mật về thị trường chứng khoán A

‘Nhắc nhở đặc biệt: Xin ký chủ hãy xem xét thông tin này cẩn thận, từ đó quyết định hướng phát triển của Công ty Đầu tư An Tâm.’

Khả năng “Dự Đoán Nguy Hiểm.” - phần thưởng của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã đưa ra một cảnh báo mập mờ, cho thấy “Báo cáo phân tích về việc gia nhập Thị trường chứng khoán A” nhất định có nguy hiểm.

Đầu tiên, An Lương nhanh chóng kiểm tra Bản sao thông tin bí mật về thị trường chứng khoán A một cách cẩn thận, sau đó lại xem “Báo cáo phân tích về việc gia nhập thị trường chứng khoán A”, cậu hỏi: “Anh Lý, anh nói thử suy nghĩ của anh xem.”

Lý Cương trả lời: “Giám đốc An, trước mắt thì tổng số tiền trong công ty của chúng ta là mấy chục ức. Trong đó, tài khoản đầu tư cá nhân của cậu có 64 ức. Số tiền của Vân Hải Dương, Lý Tồn Viễn, Tiền Tiểu Cương và một số khách hàng nhỏ, tổng cộng là có 34 ức.”

“Với số vốn này, chúng ta hoàn toàn có thể mở rộng quy mô công ty và sử dụng thời gian ban ngày để tiến vào thị trường chứng khoán A.” Lý Cương giải thích.

Phạm Bình nói thêm: “Công ty Đầu tư An Tâm của chúng ta có danh tiếng rất tốt tại nơi làm việc của Trung tâm Quốc Kim IFS. Nếu chúng ta muốn mở rộng việc tuyển dụng nhân viên, chúng ta có thể dễ dàng tuyển dụng nhân viên từ các công ty đầu tư tài chính khác.”

Lý Cương tán thành: “Đúng vậy! Chúng ta có thể hốt người từ các công ty đầu tư tài chính khác, bỏ qua giai đoạn đào tạo người mới, để nhân viên mới trực tiếp vào trạng thái làm việc.”

Lý Cương nói thêm: “Theo ước tính của bọn tôi, nếu gia nhập vào thị trường chứng khoán A, lợi nhuận hàng tháng của chúng ta sẽ tăng ít nhất là 1853 vạn trở lên!

Vậy đây là một phần trăm lợi nhuận hàng tháng sao?

Mức lợi nhuận này hơi bảo thủ!

An Lương không phản bác, chỉ đứng dậy đi về phía két sắt, mở két sắt ra, lấy điện thoại ra tắt rồi lại cất vào két sắt.

Phạm Bình và Lý Cương cũng hiểu quy tắc!

Hai người họ làm giống như An Lương, tắt điện thoại trước, sau đó ném vào két sắt.

An Lương đóng két sắt lại, để két sắt trở thành một cái lồng Faraday khép kín, từ đó ngăn chặn hoàn toàn hành vi nghe trộm điện thoại di động.

Về việc điện thoại di động có hành vi nghe trộm hay không?

Làm thế nào để phần mềm thông minh bằng giọng nói của các nhà sản xuất điện thoại phát hiện được người dùng đang gọi nó?

Người dùng bình thường thực sự không quan tâm họ có bị theo dõi hay không, nhưng thông tin mà An Lương sẽ nói tiếp theo đây, là thông tin do hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cung cấp cho cậu, làm sao cậu có thể không thận trọng chứ?

Biết thận trọng thì sẽ lái được thuyền đến vạn năm!

Nếu ngay cả bản thân An Lương còn không coi trọng vấn đề bảo mật, lỡ làm rò rỉ bí mật thì sao?

Chương 528: Làm giả?

Công ty Đầu tư An Tâm.

Lưu Lệ đưa hai chị em nhà họ Hạ đi tham quan, trong lòng cô đã đoán được mối quan hệ của hai chị em song sinh đẹp như thần tiên này với An Lương. Vốn dĩ, Lưu Lệ ít nhiều cũng có chút ảo tưởng về An Lương, nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy hai chị em nhà họ Hạ, cô mới biết bản thân còn kém xa tới mức nào! Sau một hồi tham quan, Lưu Lệ đưa hai chị em nhà họ Hạ vào phòng khách.

Trong phòng khách còn có một bàn chơi bóng bàn, một vài chiếc xe đạp tập thể dục tại chỗ, còn có ghế sô pha thoải mái và một quầy nước nhỏ.

“Xin hỏi, hai quý cô đây muốn uống gì không?” Lưu Lệ hỏi: “Chúng tôi có đủ loại đồ uống, cũng như cà phê và nước trái cây.”

Hạ Như Ý ném túi hàng hiệu Louis Vuitton xuống ghế sô pha, cô đi đến khu vực để đồ ăn vặt, xem qua một lượt.

Khu vực đồ ăn vặt của Công ty Đầu tư An Tâm có rất nhiều món ăn vặt, từ chân gà cay đặc trưng của vùng Thiên Phủ đến thịt bò cay, đậu phụ khô cay và các loại hạt, bánh mì v.v…

Hạ Như Ý tuỳ tiện chụp vài tấm, sau đó gửi vào trong nhóm “Chuyện phiếm Hội chị em” của trường Học viện Sư phạm Thiên Phủ.

‘Hạ Như Ý: Đang tham quan công ty của nhà đại lão, chế độ đãi ngộ này cũng tốt quá nhỉ?’

‘Hạ Như Ý: Ảnh '

‘Hạ Như Ý: Tất cả đồ ăn vặt đều được miễn phí.’

‘Từ Nặc: Công ty của đại lão An Lương?’

‘Khang Ngọc Giai: Hai người tiến triển cũng nhanh quá rồi đấy?’

‘Lâm Lâm: Quá nhanh! Nhanh đến chóng mặt!’

‘Khang Ngọc Giai: Xin hỏi hai người tối nay có về không?’

‘Từ Nặc: Bữa ăn của hai chị em sinh đôi?’

‘Hạ Hòa Tâm: Các cậu đừng tào lao nữa, An Lương tạm thời có chuyện phải giải quyết ở trong công ty, bọn tôi lười đi dạo nên mới đi theo cậu ấy vào công ty để nghỉ ngơi.’

‘Hạ Như Ý: Ảnh Ảnh Ảnh

‘Hạ Như Ý: Đây mới gọi là tiến triển nhanh’

‘Hạ Như Ý: Cậu ấy đã tặng cho bọn tôi ba món quà, túi xách đeo chéo dòng uria, ví cầm tay khóa kéo dòng ziy, còn có túi messenger nữa.’

‘Hạ Như Ý: Tiến triển kiểu này thế nào?’

‘Khang Ngọc Giai: ? ? ?’

‘Từ Nặc: ? ? ?’

‘Lâm Lâm: Ghen tị quá!’

‘Lâm Lâm: Túi xách uria là kiểu dáng mới nhất của Louis Vuitton giá hơn 3 vạn, chiếc ví cầm tay khoá kéo cùng kiểu dáng giá hơn 1 vạn, cộng thêm chiếc túi messenger, như vậy mỗi người các cậu đã tiêu hơn 5 vạn!’

‘Khang Ngọc Giai: Không phải chứ? Đây là giá bữa ăn của hai chị em sinh đôi à?’

‘Từ Nặc: Tôi thấy hình như mình còn thiếu một em gái?’

‘Lâm Lâm: Tôi rất tò mò, cậu ấy thích ai trong số hai người?’

‘Khang Ngọc Giai: Đừng hỏi, nếu hỏi thì câu trả lời là chị gái!’

‘Từ Nặc: Tại sao lại không phải là em gái?’

‘Khang Ngọc Giai: Về nguyên tắc, chị gái thuộc về anh rể, không có vấn đề gì đâu nhỉ?’

‘Hạ Như Ý: Các cậu đang ghen tị!’

‘Hạ Như Ý: Nhưng thành thực mà nói, cậu ta quả nhiên chọn chị tôi!’

‘Hạ Hòa Tâm: ...’

‘Hạ Hòa Tâm: Lát nữa bọn tôi sẽ trả đồ lại cho cậu ấy để cậu ấy đưa lại cho Louis Vuitton.’

‘Hạ Như Ý: Thôi đi chị, chị nghĩ cậu ta quan tâm à?’

‘Hạ Như Ý: Tóm lại em có thể đóng giả thành chị, cho nên chị nghĩ kỹ chút đi?’

‘Hạ Hòa Tâm: …’

‘Hạ Như Ý: Chúng ta sẽ mời cậu ấy đi ăn vào tuần sau!’

‘Khang Ngọc Giai: Kết thúc rồi! Em gái đã rơi vào bẫy!’

‘Lâm Lâm: Đồng ý!’

‘Từ Nặc: Bọn tôi bảo này, một đại lão như vậy, liệu có mấy ai có thể chống đỡ nổi?’

‘Khang Ngọc Giai: Cậu ấy tốt hơn Hoàng Hi rất nhiều, tên Hoàng Hi kia cả ngày chỉ biết cãi nhau, hoặc là tặng hoa, tặng socola, kiểu này ai chịu nổi.’

‘Hạ Như Ý: Tôi cảm giác cậu đang bôi nhọ tôi!’

‘Khang Ngọc Giai: Hãy tự tin lên!’

‘Hạ Như Ý: Quả nhiên là tình bạn keo nhựa?’

‘Khang Ngọc Giai: Hẳn là thế! Nhưng chỉ cần một bữa ăn tối tại quán buffet Tứ Hải Gia là có thể hồi phục lại tình bạn keo nhựa của chúng ta rồi.’

‘Hạ Như Ý: Nằm mơ đi!’

Tình cảm của những cô gái trong nhóm “Chuyện phiếm Hội chị em” thực ra rất tốt.

Nếu tình cảm này là kiểu tình cảm keo nhựa?

Vậy chắc chắn sẽ không nói thẳng ra rồi, mà là xì xào truyền tin, chẳng hạn như hai chị em nhà họ Hạ được An Lương bao nuôi gì đó?

An Lương đương nhiên không biết đến niềm vui của nhóm “Chuyện phiếm Hội chị em” này, cậu đang thận trọng chuẩn bị tiết lộ một bí mật trong văn phòng.

“Chúng ta sẽ không tham gia vào thị trường chứng khoán A!” Trước hết An Lương xác định tư tưởng chính.

Phạm Bình và Lý Cương đều nghi ngờ nhìn An Lương.

Lý Cương thậm chí còn mở miệng nói: “Giám đốc An, lợi nhuận của thị trường chứng khoán A rất tốt, anh có thể đảm bảo lợi nhuận ít nhất là 1000 vạn một tháng!”

Phạm Bình cũng khẳng định chắc nịch: “Tình hình thị trường chứng khoán A quả thực rất ổn.”

“Tôi sẽ kể cho hai anh nghe một câu chuyện.” An Lương hạ giọng.

“Trong thị trường chứng khoán A có một công ty dược phẩm, vì trước mắt vẫn chưa có bão tố, để bảo vệ thông tin của nó, tôi sẽ dùng X thay thế nó.” An Lương giải thích.

“Năm 2017, công ty dược phẩm X làm giả doanh thu và giảm bớt chi phí thông qua hình thức gian lận tài chính. Hai anh có biết khoản tiền này là bao nhiêu không?” An Lương nhìn Phạm Bình và Lý Cương.

Cả hai người đều cau mày.

Những chuyện như vậy hình như không hiếm thấy?

Lý Cương ho khan một tiếng: “Giám đốc An, bọn tôi có biết chuyện này, một số công ty trên thị trường quả thực có dùng thủ đoạn như thế, nhưng bọn tôi tự tin sẽ giải quyết được.”

“Nếu số tiền lừa đảo của bọn họ là 299 ức thì sao?” An Lương nói ra thông tin bí mật mà Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng tiết lộ.

Chương 529: Kiến nghị của An Lương!

Trong văn phòng làm việc của An Lương, Phạm Bình và Lý Cương đều hoá ngu ngơ!

Bọn họ đều là những người hành nghề đầu tư tài chính, làm sao bọn họ có thể không biết khái niệm gian lận tài chính 299 ức là gì?

Quả là gây sốc cho thế giới!

“Chuyện này… giám đốc An, cậu không có đùa chứ?” Lý Cương chần chừ.

An Lương chế nhạo: “Anh nghĩ gì vậy?”

Phạm Bình biết An Lương không nói đùa, bởi vì trước đó An Lương đã hành động rất thận trọng.

“Anh cho rằng vụ gian lận tài chính 229 ức là chuyện lớn sao?” An Lương cười nhạt nói: “Để tôi nói cho anh nghe, cho dù chuyện này bị bại lộ, e là không hề có bất kỳ sóng gió nào xảy ra, kết quả có khả năng nhất chắc là phạt 3 ly rượu!”

Lý Cương im lặng.

An Lương giải thích: “Tại sao tôi lại chọn thị trường quốc tế đầy rủi ro hơn? Đó là vì tôi hoàn toàn không hiểu thị trường chứng khoán A!”

Có rất nhiều rủi ro trên thị trường chứng khoán quốc tế!

Như là các vấn đề về ngoại tệ, lấy thị trường Nhật Bản làm ví dụ. Nếu Công ty Đầu tư An Tâm muốn hoạt động trên thị trường Nhật Bản, trước tiên cần phải đổi tiền Hạ Quốc thành tiền Nhật Bản, vậy mới đủ điều kiện tham gia thị trường.

Giữa các quốc gia với nhau, ngoài trừ đô la Mỹ của Bạch Đầu Ưng Quốc là đồng tiền trung gian ra, tất cả những đồng tiền của quốc gia khác sẽ có khả năng bị đối phương từ chối.

Tiền giấy là tiền tín dụng, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?

Suy cho cùng tiền giấy là tiền in, trong trường hợp cực đoan, chẳng phải muốn in bao nhiêu thì in à?

Ngay cả khi nó là đô la Mỹ, lẽ nào cũng chưa từng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

Tất nhiên là có!

Đô la Mỹ từng được gọi là Mỹ Kim!

Tại sao nó được gọi là Mỹ Kim?

Vấn đề này có thể bắt nguồn từ hậu quả của Chiến tranh thế giới thứ hai. Khi đó, giao dịch giữa các quốc gia hầu hết toàn là giao dịch vàng bạc.

Nhận tiền giấy của đối phương?

Đang đùa chắc?

Nhưng 2/3 số vàng trên thế giới đã nằm trong tay của Bạch Đầu Ưng Quốc, do đó có một nhà lãnh đạo của Bạch Đầu Ưng Quốc tên là “White” bày tỏ chính sách.

Đổi đô la Mỹ thành “Mỹ Kim”, bất cứ lúc nào, miễn là bạn đưa 35 đô la Mỹ cho Bạch Đầu Ưng Quốc, bạn có thể đổi lấy một ounce vàng. (1)

Khi nãy cũng đã nói rồi, tiền giấy là tiền in!

Đô la Mỹ đổi thành “Mỹ Kim”, lẽ nào không phải là tiền giấy sao?

Do đó đã xảy ra một tai nạn ngoài ý muốn!

Sau khi in ra một lượng lớn đô la Mỹ, Bạch Đầu Ưng Quốc gần như không thể nào dùng giá 35 đô la Mỹ để đổi lấy một ounce vàng, vì thế mà đã làm một hành động đáng xấu hổ.

Đơn giản mà nói: Vàng, tôi nuốt; Mỹ kim, bạn thích thì cứ thích, không thích thì thôi!

Thị trường tài chính quốc tế cũng tiềm ẩn những rủi ro như vậy.

Mặc dù ngày nay, khả năng xảy ra hành vi vô liêm sỉ như vậy chỉ là con số nhỏ, nhưng việc trao đổi tiền tệ vẫn là chuyện rất rắc rối.

Phiền phức hơn là tiền của Công ty Đầu tư An Tâm, nếu để lại ở thị trường Nhật Bản, tương tự như trường hợp thu hoạch chiếm lời lần trước, chắc chắn sẽ bị chính quyền Nhật Bản điều tra, tịch thu tiền.

Do đó, rủi ro trên thị trường tài chính quốc tế càng lớn hơn!

Nhưng An Lương vẫn chọn thu hoạch trên thị trường tài chính quốc tế thay vì quay trở lại thị trường chứng khoán A của Hạ Quốc.

Lý do quá đơn giản, tình huống mà cậu vừa nêu ra chính là vấn đề lớn nhất.

An Lương không thể lần nào cũng biết đối phương ở sau lưng liệu có thành lập tập đoàn lợi nhuận giống cậu với ba người bạn Đế Đô hay không.

Dù sao thì Công ty Dược phẩm X đó, bắt buộc phải có!

Lừa đảo tài chính quy mô lớn như vậy mà vẫn có thể che giấu được, nếu nói chuyện này không có vấn đề gì, đầu ngón chân của An Lương cũng sẽ không tin nổi?

An Lương biểu thị mình thật sự không hiểu nổi cái gọi là thị trường đầu tư đó.

Làm sao có thể đầu tư một số tiền lớn vào tình huống mà mình không hiểu gì cả?

An Lương không phải đang sợ mình cố chấp, Công ty Đầu tư An Tâm tuy có quy mô như vậy nhưng đã có năng lực chống rủi ro cao, lo lắng lớn nhất của cậu chính là Công ty Đầu tư An Tâm trở thành lão làng trong Đế Đô.

Nếu Công ty Đầu tư An Tâm cứ gây thù chuốc oán trên thị trường chứng khoán A, sớm muộn gì cũng có một ngày rơi vào tình huống mọi người kêu gọi đánh đập, cuối cùng là bao vây và đàn áp giống như những tay lão làng của Đế Đô.

Chính vì điều này mà An Lương đã từ chối lời đề nghị của Lý Cương.

Còn việc các nhà đầu tư nhỏ lẻ lao vào kiếm tiền?

An Lương cũng không ngăn được!

Đúng chứ?

Nhắm vào một thị trường kỳ lạ như vậy, lời khuyên của An Lương là hãy cẩn thận.

“Được rồi, anh Lý, anh cứ giữ kế hoạch này lại đi đã. Công ty Đầu tư An Tâm của chúng ta vẫn tập trung vào thị trường chứng khoán Mỹ. Còn về lô rau lớn thứ hai thế giới, chúng ta để lại cho ngươi khác thôi!” An Lương trả lời.

“Đã hiểu.” Lý Cương đáp.

Phạm Bình cũng bày tỏ sự hiểu biết của mình.

Mặc dù không thể thu hoạch tỏi tây, nhưng ít nhất nó vẫn bảo đảm an toàn.

An Lương không bao giờ thích phiêu lưu mạo hiểm, cậu thích đạo trung dung, không cấp tiến, không lạc hậu, không theo phong trào, ẩn mình dưới nước, âm thầm thu lợi cho mình.

Sau khi ba người thảo luận xong, An Lương lại mở két sắt, lấy điện thoại di động của cả ba người ra rồi bật lại, cậu gửi tin nhắn wechat cho Hạ Như Ý trước.

‘An Lương: Tôi ở đây xong rồi, chuẩn bị đi về thôi!’

‘Hạ Như Ý: Ừm, bọn tôi qua đó ngay.’

Sau khi An Lương khóa két sắt, cậu đợi Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm ở cửa.

Khi hai chị em họ Hạ đi tới, trên tay đang cầm một bình sữa chua, An Lương cầm lấy hai chiếc túi hàng hiệu Louis Vuitton do Hạ Như Ý đang mang.

“Anh Phạm, bọn tôi đi trước đây!” An Lương vẫy tay.

“Giám đốc An đi từ từ.” Phạm Bình khách sáo đáp lại.

An Lương đưa hai chị em nhà họ Hạ xuống hầm đậu xe, khi vừa đi đến bên cạnh chiếc Porsche 911 TurboS, Hạ Như Ý đột nhiên bật cười.

“Ha ha ha ha, hôm nay thực sự rất vui. Tôi vừa kiểm tra dòng thời gian của chị họ, cô ta quả nhiên đã chặn tôi. Có vẻ như cô ta muốn khoe chiếc túi nhưng không muốn tôi nhìn thấy nó!” Hạ Như Ý lại bổ thêm một nhát dao!

Thẩm định kết thúc, cô ấy là người sói!

Chương 530: Độ hảo cảm: Up! Up!

Hầm đậu xe của Trung tâm Quốc Kim.

An Lương mở khoá chiếc Porsche 911 TurboS, cậu mở cửa ghế lái phụ ra và chỉnh vị trí ghế lái phụ ngả ra sau. Cậu còn chưa kịp mở miệng hỏi là chị gái ngồi sau hay là em gái ngồi sau, Hạ Như Ý đã chủ động lên xe và ngồi ở hàng ghế sau.

Ơ!

An Lương vốn tưởng rằng người chị gái với tính cách dịu dàng sẽ ngồi ở phía sau cơ!

Kết quả này lại lật đổ cái nhìn của An Lương về hai chị em nhà họ Hạ thêm một lần nữa, trước kia cậu luôn cho rằng Hạ Như Ý có chút nóng nảy, thuộc dạng hơi tuỳ hứng, không hiểu chuyện lắm.

Nhưng bây giờ Hạ Như Ý đột nhiên tung ra chiêu này, đây chẳng phải đang trực tiếp lật đổ nhận thức của An Lương về bọn họ sao?

Thậm chí An Lương còn sử dụng hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” để xác nhận lại thông tin của Hạ Như Ý, để tránh việc bọn họ chỉ trao đổi túi xách uria mà thôi.

Tuy nhiên, kết quả vẫn vậy!

Hạ Như Ý, người vốn dĩ hơi cứng đầu và thiếu hiểu biết trong nhận thức của An Lương, ngồi ở hàng ghế phía chật hẹp phía sau, biểu hiện như thế này cho thấy cũng rất hiểu chuyện đấy chứ?

Thông qua hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, An Lương cũng phát hiện ra một điều.

Cho dù là Hạ Như Ý hay Hạ Hòa Tâm, độ thiện cảm đã tăng lên 79 điểm!

Khái niệm 79 điểm là gì?

Từ 80 đến 89: Bạn bè chí cốt hoặc tình yêu chưa đong đầy.

Nói một cách đơn giản, mối quan hệ giữa hai chị em nhà họ Hạ và An Lương bây giờ sắp chuyển sang giai đoạn nhập nhằng, trên tình bạn dưới tình yêu.

An Lương phát hiện trong hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” có thông tin chi tiết về độ thiện cảm của hai chị em nhà họ Hạ, cậu kiểm tra xem tình hình cụ thể.

Tình hình độ thiện cảm của hai chị em nhà họ Hạ tăng cao được liệt kê trong bảng thông tin chi tiết.

Mỗi lần An Lương chống đối Dương Oánh Oánh, độ thiện cảm của hai chị em nhà họ Hạ càng tăng lên.

Đặc biệt là khi An Lương chọc giận Dương Oánh Oánh lần cuối cùng, yêu cầu Dương Oánh Oánh đừng gắn mác “người nhà” gì đó, độ thiện cảm của hai chị em Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm trực tiếp tăng thêm 9 điểm.

Trong lần gia tăng này, độ thiện cảm trực tiếp từ 70 điểm vọt lên 79 điểm!

Đối với ba chiếc túi Louis Vuitton mà An Lương tặng cho bọn họ, độ thiện cảm khi gộp lại chỉ mới được 1 điểm.

Sau đó, An Lương đưa bọn họ đến Công ty Đầu tư An Tâm, động thái lấy lòng như vậy nhưng cũng không tăng thêm chút thiện cảm nào, vấn đề chắc là độ thiện cảm đã bước vào khu vực quan trọng?

Tình huống này khiến An Lương nhận ra lúc trước hai chị em nhà họ Hạ đã bị cô chị họ này ức hiếp đủ rồi phải không?

Nếu không có người chị họ này, mong muốn cải thiện độ thiện cảm hai chị em nhà họ Hạ của An Lương có lẽ sẽ không đơn giản như vậy!

Suy cho cùng, ai cũng có nhu cầu riêng của mỗi người.

Cũng như không phải ai cũng thích rau mùi.

Chỉ khi xác định được nhu cầu của đối phương, bạn mới có thể nhanh chóng đạt được độ thiện cảm của đối phương.

Lấy An Lương làm ví dụ, nếu một phụ nữ giàu có muốn bao nuôi An Lương, chuyện này sao có thể thành công?

Cho dù có cho bao nhiêu tiền, Lương ca cũng không nhận!

Nhưng nếu đó là người có nhan sắc trên 90 điểm, đặc thù trên 90 điểm và dáng người trên 90 điểm, cho dù chỉ cho một chút tiền, thậm chí là An Lương phải chu cấp lại, thì đó cũng không phải là một vấn đề gì lớn lắm?

Xét một cách công bằng, An Lương là kẻ tham tiền à?

Trong chiếc Porsche 911 TurboS, Hạ Như Ý ngồi sau ghế lái phụ, Hạ Hòa Tâm ngồi ở ghế lái phụ, An Lương khởi động động cơ, từ từ lái xe rời khỏi vị trí.

Hạ Như Ý thắc mắc: “Anh rể, có một chuyện em rất tò mò. Anh có Porsche cũng có Ferrari, tại sao còn muốn mua thêm chiếc Lamborghini làm gì?”

Cách gọi “anh rể” này quả thực chịu không nổi!

Nguyên nhân chủ yếu là có quá nhiều câu chuyện về anh rể và em vợ trên mạng, gì mà sếp Hoàng chạy trốn cùng em vợ, gì mà em vợ - cô dâu mới vỗ tay cùng chú rể, rất nhiều kiểu như vậy, sao có thể trách An Lương nghĩ nhiều được?

Hạ Hòa Tâm cũng bị hai từ “anh rể” này làm cho đỏ mặt, nhưng cô không có ý định phản bác.

Bởi vì độ thiện cảm đã đạt đến 79 điểm, thiếu chút nữa là có thể tiến vào giai đoạn tình yêu chưa đong đầy.

“Tôi nghĩ tình hình hiện tại hoàn toàn chứng minh được lý do tại sao tôi nên mua một chiếc Lamborghini khác.” An Lương trả lời.

“Chiếc Ferrari đó chỉ có hai chỗ ngồi. Mặc dù chiếc Porsche này có bốn chỗ ngồi, nhưng cô đâu có thoải mái khi ngồi ở phía sau, phải không?” An Lương hỏi.

Hạ Như Ý trả lời chắc nịch: “Không gian ở hàng ghế sau hơi nhỏ, tư thế ngồi không thoải mái. Em có thể chịu đựng trong thời gian ngắn, nhưng chắc chắn sẽ không thể chịu đựng trong thời gian dài.”

“Là vậy đó!” An Lương trả lời.

Ba người nói chuyện và cười đùa trên đường đi, từ những tin tức thú vị ở trường cho đến chuyện của Dương Oánh Oánh, cuối cùng An Lương cũng biết tại sao chị em nhà họ Hạ lại ghét Dương Oánh Oánh.

Thì ra lúc học cấp ba, cô ta đã làm đủ trò quái gở với chị em bọn họ, là ân oán tình cũ!

Nửa tiếng sau, An Lương lái xe đến Học viện Sư phạm Thiên Phủ, lần này lại tiến vào rất thuận lợi, cậu đưa hai chị em nhà họ Hạ tới dưới lầu khu ký túc xá.

Khi xuống xe, Hạ Hòa Tâm chủ động nói: “An Lương, chúng ta thêm wechat đi!”

An Lương trả lời: “Cô bảo Như Ý gửi cho cô đi, cô ấy không có wechat của tôi sao?”

Hạ Như Ý trả lời: “Được thôi, anh rể, lát nữa em sẽ gửi wechat của anh cho chị em.”

Cuộc trò chuyện này… hình như có ám muội gì đó?

Em vợ đưa wechat của anh rể cho chị gái?

Được thôi!

Mối quan hệ giữa em vợ và anh rể tốt hơn, không sai!

Chương 531: Xin hỏi, trái ôm phải ấp là cảm giác gì?

Gần 10 giờ tối, tại Học viện Sư phạm Thiên Phủ.

Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm trở về ký túc xá, bọn họ vừa bước vào đã bị Khang Ngọc Giai và Từ Nặc trêu chọc.

“Chà! Hai chị em sinh đôi của chúng ta đã trở lại?” Khang Ngọc Giai trêu chọc.

Từ Nặc cũng đồng tình: “Tôi còn nghĩ hôm nay các cậu sẽ không về nữa đấy!”

Hạ Như Ý hừ hừ, nói: “Hai người các cậu không có lương tâm, thật uổng công với đống đồ ăn vặt mà tôi đã mang về cho hai cậu!”

“Lại còn có đồ ăn vặt nữa sao?” Từ Nặc vội vàng hỏi.

Khang Ngọc Giai hỏi thêm: “Có phải là đống đồ ăn vặt được lấy trong công ty của đại lão An Lương không vậy?”

“Ừ hửm!” Hạ Như Ý gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, đồ ăn vặt của công ty bọn họ cũng ngon lắm, tôi đã mang về một ít khô bò và các loại hạt.”

Hạ Như Ý vừa nói chuyện vừa mở túi xách uria màu xanh ngọc, lấy đồ ăn vặt trong túi xách ra và đặt lên bàn học.

Khang Ngọc Giai ghen tị nói: “Túi xách uria dòng mới nhất của Louis Vuitton, đem qua đây đi, tôi muốn xem nó.”

Hạ Như Ý cởi túi xách ra đưa cho Khang Ngọc Giai.

Khang Ngọc Giai vuốt ve lớp da bò chạm rỗng mềm mại và thốt lên: “Không hổ danh là Louis Vuitton. Kết cấu của lớp da bò thật tuyệt, màu xanh ngọc bích này thậm chí còn là màu đặc biệt của Louis Vuitton, nhìn thôi cũng thấy vô cùng thoải mái!”

Từ Nặc nghịch túi xách uria của Hạ Hòa Tâm: “Màu trắng kem này cũng rất đẹp, nhược điểm duy nhất chính là giá quá đắt, hình như giá 31.500 tệ?”

Khang Ngọc Giai oán trách: “Giá cao không phải lỗi của nó, mà là lỗi của chúng ta.”

Những món đồ đắt tiền, chỉ đau lòng vào lúc mua nó, còn sau này khi sử dụng, ai ai cũng thấy vui vẻ.

Trên thực tế, tiền không hề biến mất, tiền trong quá trình lưu động, nó vẫn tồn tại đấy thôi, chỉ là đổi một phương thức khác để ở bên cạnh bạn.

Ví dụ, nếu bạn mua một chiếc ô tô, liệu số tiền có thực sự biến mất?

Không hề!

Nó chỉ trở thành một chiếc xe để đồng hành cùng bạn!

Có ích gì nếu cứ sống chết bảo vệ tiền mà không tiêu xài?

Người giám hộ tiền chắc?

“Hòa Tâm, Như Ý, các cậu phải giữ thật chặt. Cậu An Lương này quả thực là một đại lão, xem ra những bài viết trên nhóm của Học viện Kinh tế Thiên Phủ bọn họ đều không phải bịa đặt, An Lương này có khả năng kiếm hơn cả ức.” Khang Ngọc Giai thán phục.

Từ Nặc bổ sung: “Nếu cậu ấy kiếm được hơn cả ức, vậy thì những chiếc túi xách này đối với cậu ấy có khác gì mấy đồng bạc lẻ đâu?”

“Có khả năng lắm!” Khang Ngọc Giai trả lời: “Dù sao thì tôi cũng không có tiền. Tôi không thể hiểu được suy nghĩ của những người giàu có.”

Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm nhìn nhau, cả hai đã nhìn ra suy nghĩ của đối phương, bọn họ rất hiểu nhau từ khi còn nhỏ, có thể bắt chước tính cách và giọng nói của nhau mọi lúc mọi nơi, do đó có thể mạo danh đối phương một cách hoàn hảo.

Trong hoàn cảnh như vậy, dù là Hạ Như Ý hay Hạ Hòa Tâm, bọn họ đều biết suy nghĩ của nhau, nhưng hai chị em bọn họ không xảy ra tranh chấp, bọn họ cũng có suy nghĩ của riêng mình.

Học viện Kinh tế Thiên Phủ.

An Lương vừa trở về ký túc xá 307 thì bị ba người bạn cùng phòng chỉ trích nặng lời.

“Đệch! An Lương! Cậu đã về đấy ư?” Trầm Thế Trung kinh ngạc nhìn An Lương.

“Chuyện gì đây?” An Lương hỏi ngược lại.

Lữ Văn Sơn giải thích: “Không phải cậu đang đi mua sắm với hai chị em sinh đôi của Học viện Sư phạm Thiên Phủ bên cạnh ở Trung tâm Quốc Kim sao? Bọn tôi còn nghĩ rằng cậu sẽ không quay lại.”

“Nguồn tin trên nhóm của Học viện phải không?” An Lương phán đoán tình hình.

Lữ Văn Sơn trả lời chắc nịch: “Đúng đó, trường của chúng ta có người đã gặp cậu ở Trung tâm Quốc Kim, người đó vừa đăng bài viết. Bọn tôi vốn dĩ định gửi tin nhắn cho cậu vào lúc 12 giờ, nhưng không ngờ cậu đã về rồi!”

Mã Long tò mò hỏi: “An Lương, xin hỏi cảm giác trái ôm phải ấp là như thế nào vậy?”

Trầm Thế Trung nói thêm: “Cậu nên hỏi là có cảm giác gì khi ôm một cặp chị em sinh đôi xinh đẹp vậy!”

An Lương không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào!

Cậu trái ôm phải ấp từ lúc nào cơ chứ?

“Việc này tuyệt đối là đang muốn bôi nhọ tôi!” An Lương đăng nhập vào nhóm của Học viện, sau đó xem tình hình trên nhóm của Học viện.

Y như Lữ Văn Sơn đã nói, có ai đó thực sự đã chụp lại cảnh cậu và hai chị em nhà họ Hạ đi mua sắm tại Louis Vuitton ở Trung tâm Quốc Kim. Lúc đó chắc là khi Dương Oánh Oánh và Tưởng Triệu Thông đang đến khu vực túi xách cổ điển để lựa chọn.

Không chỉ vậy, còn có những bức ảnh tiếp theo!

Cảnh tiếp theo chính là ở trong hầm để xe, kẻ chụp lén đã chụp cảnh Phạm Bình dẫn đường, An Lương dẫn hai chị em nhà họ Hạ đi theo sau. Phạm Bình đường đường là một người giỏi giang trong giới tài chính, vậy mà lại bị chụp y như một con rùa.

Không thể không nói, điều này thật sự quá độc ác!

“Tôi phải làm rõ chuyện này, tôi với bọn họ chỉ là bạn bè.” An Lương trả lời.

Trầm Thế Trung bật cười ha hả: “Tôi tin á?”

Lữ Văn Sơn đồng ý: “Tôi cũng tin chắc?”

“Chỉ tôi tin thôi?” Mã Long cũng tỏ vẻ không tin.

“Được rồi, được rồi. Tôi thấy có giải thích cũng không rõ ràng, may là cũng không cần làm thế!” An Lương tỏ ra sao cũng được.

Lữ Văn Sơn tung ra nhát dao: “Lương ca, cậu đã quên Bạch Nguyệt rồi!”

Mã Long cũng bổ thêm một nhát: “Đúng, đúng, còn Bạch Nguyệt nữa!”

Trầm Thế Trung nhếch mép, cười đểu: “An Lương, cậu độc ác quá đấy. Học viện Sư phạm nằm ở đối diện xéo với trường của chúng ta, cậu không sợ bị lật xe à?”

“Vậy cô gái ở Học viện Mỹ thuật thì sao?” An Lương đáp trả.

“Anh chàng quán quân, cậu làm gì với bạn cùng bàn của Phương Mai đấy?” An Lương lại tung ra một câu hỏi quái quỷ khác.

Lữ Văn Sơn thì sao?

Đừng nói nữa, tên cặn bã!

Tên này đã bị mắc bẫy mà chết rồi, An Lương chỉ có thể tiếc nuối giùm cậu ta, cậu ta vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng!

Chương 532: Nụ hoa!

Sự nghiệp học tập của An Lương tại Học viện Kinh tế Thiên Phủ đầy nhàm chán và tẻ nhạt.

Từ thứ hai đến thứ sáu, mỗi ngày đều học và trò chuyện trên wechat.

Bởi vì hai chị em nhà họ Hạ mới gia nhập, An Lương lại phải nâng cao kỹ năng quản lý của mình, từ đó sắp xếp thời gian cho hợp lý, nếu không thời gian chắc chắn sẽ loạn cào cào cả lên?

Vào tối thứ sáu, An Lương đi cùng với Phùng Kiệt đến thăm cửa hàng Vũ Nguyệt.

Trước mắt, đã chuẩn bị xong mọi thứ cho siêu thị cao cấp Vũ Nguyệt, theo kế hoạch thì cửa hàng sẽ được mở cửa, hoạt động chính thức vào 9 giờ sáng mai.

“Giám đốc An, tính đến hôm nay, chúng tôi đã rải hơn 20.000 tờ quảng cáo và 4.000 bảng câu hỏi khảo sát, đồng thời cũng thành công nhận về 3428 bảng báo cáo câu hỏi khảo sát.” Phùng Kiệt giải thích tình hình.

“Đối tượng khảo sát của chúng tôi chủ yếu là những sinh viên có thể chấp nhận mức tiêu dùng cao cấp. Dựa theo tình hình của bảng câu hỏi khảo sát, 64% số người được hỏi hy vọng rằng sẽ có một siêu thị cao cấp.” Phùng Kiệt tiếp tục nói.

“Qua bảng câu hỏi khảo sát mà chúng tôi đã thu thập thành công, lựa chọn cẩn thận 100 bạn sinh viên, trong đó có 79 sinh viên nữ và 21 sinh viên nam. Chúng tôi đã mời họ đến để thử những món ăn nhẹ và cả nước, đánh giá tốt chiếm hơn 95%!” Phùng Kiệt vẫn tiếp tục nói.

Hoàn toàn không có vấn đề gì trong việc mời nhiều sinh viên nữ dùng món ăn nhẹ, bởi vì sinh viên nữ chú ý đến việc giảm cân hơn, hầu hết sinh viên nam không có ý định giảm cân.

“Nhân tiện, giám đốc An, dựa trên phản hồi từ các sinh viên được mời, chúng tôi quyết định mở chương trình đặt thức ăn nhẹ, thông qua hình thức giao hàng nhanh để đảm bảo độ tươi ngon của thức ăn nhẹ, từ đó thuận tiện mua thức ăn nhẹ của chúng ta hơn.” Phùng Kiệt giải thích cụ thể.

“Ở tầng dưới của Vũ Nguyệt chắc cũng có dịch vụ mua bán?” An Lương hỏi.

“Hầu như đều có!” Phùng Kiệt nói thêm: “Chúng tôi đã mở tài khoản chính thức và bán trực tiếp trên tài khoản chính thức. Chúng tôi đã từ chối dịch vụ của hai công ty giao hàng Hoàng Mã Giáp và Lam Mã Giáp, bọn họ đòi hỏi tiền hoa hồng có hơi quá đáng!”

Tiền hoa hồng cho dịch vụ giao hàng của Hoàng Mã Giáp và Lam Mã Giáp quả thực rất quá trớn!

Khi còn học cấp ba, An Lương rất thích món cơm gà Hoàng Quýnh gần nhà, nhưng cậu phát hiện khi đặt đồ ăn, số lượng gà Hoàng Quýnh rất ít.

Lúc cậu ở trong cửa hàng, cậu gọi một phần nhỏ với giá 18 tệ thôi mà cũng đã thấy no.

Nhưng khi đặt đồ ăn, cậu gọi một phần cỡ vừa giá 22 tệ, vậy mà lại không nhiều bao nhiêu so với phần nhỏ, ăn một phần cơm gà Hoàng Quýnh cỡ vừa thế nhưng lại không có cảm giác no hoàn toàn.

Sau đó, An Lương đến nhà hàng cơm gà Hoàng Quýnh để hỏi tình hình và phàn nàn rằng phần đồ ăn lúc đặt dịch vụ giao hàng quá ít.

Ông chủ của cơm gà Hoàng Quýnh đã cho An Lương xem trực tiếp dữ liệu trên ứng dụng của Hoàng Mã Giáp. Tiền hoa hồng mà ứng dụng Hoàng Mã Giáp nhận được sẽ là 45 tệ cho một phần cơm gà Hoàng Quýnh 18 tệ, tương đương 25%.

Đồng thời, nếu người dùng có phiếu giảm giá, họ sẽ tiếp tục khai thác lợi nhuận của người bán.

Và trong trường hợp người mua ở quá xa, người bán có thể phải trợ giá một phần tiền cước cho tài xế.

Theo ông chủ của cơm gà Hoàng Quýnh, phần cơm gà Hoàng Quýnh suất nhỏ với giá gốc là 18 tệ, số tiền thấp nhất ông ấy nhận được là 5,4 tệ, hoàn toàn không khác gì hoàn vốn cả.

Nhưng trong trường hợp ăn ở quán, 18 tệ một phần thì tức là 18 tệ một phần, tất cả số tiền đều thuộc về ông chủ.

Với trường hợp như vậy, sẽ có sự đối đãi khác nhau giữa việc ăn tại chỗ và đặt gọi về, đó là chuyện đương nhiên rồi phải không?

Ứng dụng đặt đồ ăn của Hoàng Mã Giáp và Lam Mã Giáp hiện đã hoàn toàn trở thành độc quyền, hiển nhiên bọn họ phải bắt đầu thu lợi nhuận.

Tuy nhiên, nếu ăn lời trên chính món lời ấy, các thương gia không thể nào hoàn đủ vốn để làm kinh doanh, thương gia ắt sẽ giảm bớt số lượng đặt đồ ăn thôi!

Phùng Kiệt biết rất rõ vị trí của Vũ Nguyệt nơi dùng hàng cao cấp, không thể làm giảm chất lượng của Vũ Nguyệt, chất lượng của Vũ Nguyệt phải nhất quán cho dù là ăn tại chỗ hay là đặt đồ ăn.

Vì để tránh sự thu hoạch từ phía Hoàng Mã Giáp và Lam Mã Giáp, Phùng Kiệt đã đặc biệt mở một tài khoản công cộng trên wechat, sau đó lợi dụng tài khoản wechat để tiến hành tiếp thị dịch vụ đặt đồ ăn.

Sau khi nghe quyết định của Phùng Kiệt, An Lương phải giơ ngón cái ra khen Phùng Kiệt!

An Lương hứa với Phùng Kiệt sẽ cho anh ta mức lương cao, hơn nữa còn chia sẻ lợi nhuận, bây giờ Phùng Kiệt dốc hết sức vào làm việc để An Lương có thể yên tâm làm một chủ tiệm mà không cần động tay vào việc gì.

Đây chính là cái lợi của mức lương cao.

“Giám đốc An, chúng ta lên lầu thưởng thức một bữa ăn nhẹ đi, cậu đánh giá xem sao.” Phùng Kiệt đề nghị.

An Lương gật đầu: “Ừm!”

Tầng hai của Vũ Nguyệt được trang trí rất sáng sủa, với nhiều cửa sổ kính dài từ trần đến sàn, cho phép ánh sáng tự nhiên tràn vào tạo thành một môi trường tươi sáng.

Phong cách trang trí và bố cục tổng thể rất đơn giản, phù hợp với thẩm mỹ của giới trẻ.

Khu vườn ngoài trời phía sau còn có dàn hoa pergola hình tròn theo phong cách Châu u, đây chắc chắn là khung cảnh tuyệt vời thu hút các cô gái đến chụp ảnh.

Cùng với vị trí cao cấp của Vũ Nguyệt, nơi đây chắc chắn sẽ trở thành địa điểm yêu thích của tầng lớp tiểu tư sản xung quanh!

An Lương thưởng thức món bít tết và rau luộc trên chiếc bàn tròn nhỏ cạnh cửa sổ trên tầng 2. Chiếc ghế gỗ đơn giản khi ngồi cảm thấy không thoải mái, vì nó không phù hợp với công thái học. (1)

Nhưng đây cũng là một chi tiết nhỏ mà thôi!

Chi tiết này khiến khách hàng không thể ở lâu được.

Ví dụ như gọi một ly nước trái cây, rồi ngồi từ 1 giờ trưa đến 9 giờ tối, trường hợp này sẽ chiếm dụng tài nguyên ở Vũ Nguyệt, nên mới có thiết kế bàn ghế phản công thái học như vậy.

Giống như Starbucks vậy, các loại thức ăn nhanh đều sẽ dùng cách thức như thế này!

(1) Công thái học là bộ môn khoa học nghiên cứu mối quan hệ giữa con người và môi trường làm việc, là bí mật đằng sau sự thoải mái của mỗi sản phẩm công nghiệp.

Chương 533: Vũ Nguyệt khai trương!

Ngày hôm sau, thứ bảy, ngày mà Vũ Nguyệt khai trương.

Khoảng 8 giờ 30 phút sáng.

An Lương đã đến Vũ Nguyệt, cậu đang giám sát nhân viên cửa hàng hoa đặt lẵng hoa.

Ông chủ Hách Nhân của quán lẩu “Ngon Lại Tới” cũng tặng một cặp lẵng hoa, ông ấy đứng bên cạnh An Lương cảm thán nói: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu An rành rành trước mắt. Thoắt cái cậu An đã triển khai một cảnh tượng lớn như vậy. Hậu sinh khả uý! Hậu sinh khả uý!”

An Lương cười đáp lại: “Sau này còn cần ông chủ Hách chiếu cố nhiều hơn cho việc kinh doanh.”

“Nhất định, nhất định!” Hách Nhân đồng ý.

Không có nghi thức cắt băng khánh thành, cũng không có múa lân đánh trống gì cả, thậm chí còn không canh lúc 9 giờ 09 phút “Cửu Cửu Hưng Long.” với ý nghĩa là may mắn khi khai trương Vũ Nguyệt.

Để chúc mừng cho việc Vũ Nguyệt chính thức khai trương và đưa vào hoạt động, sau khi Phùng Kiệt thảo luận với An Lương, bọn họ đã lập một kế hoạch giảm giá gấp đôi.

Đầu tiên là đăng ký làm thành viên của Vũ Nguyệt, nạp tiền sẽ được tặng 10% số dư, mức nạp thấp nhất là 100 tệ.

Ví dụ: Nếu bạn nạp 100 tệ, bạn sẽ nhận được tặng miễn phí 10 tệ; Nếu bạn nạp 1000 tệ, bạn sẽ nhận được tặng miễn phí 100 tệ; Tượng tự như vậy và chỉ có giá trị trong ngày khai trương.

Tiếp theo là thanh toán thông qua số dư của thẻ thành viên, sẽ được nhận hoạt động giảm giá 10% duy trì liên tục trong ba ngày.

Vũ Nguyệt có applet wechat, thẻ thành viên cũng có thể cất trực tiếp trong ví thẻ wechat, nếu bạn đang sử dụng điện thoại Apple thì cũng có thể lưu trực tiếp vào ví tiền của điện thoại Apple, rất tiện lợi khi sử dụng. (1)

Đúng 9 giờ.

Vũ Nguyệt khai trương.

Các sinh viên lớp Tài chính 3 khóa 2019 của Học viện Kinh tế Thiên Phủ rất giữ thể diện. Bọn họ ùn ùn kéo để hỗ trợ, nhưng bọn họ dường như đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của Vũ Nguyệt, bởi vì có khá nhiều sinh viên ủng hộ Vũ Nguyệt.

Phùng Kiệt đang quan sát theo dõi trong Vũ Nguyệt để ngăn chặn và xử lý các tình huống phát sinh đột ngột.

An Lương cũng bước vào Vũ Nguyệt để kiểm tra tình hình nội bộ, Vũ Nguyệt mới khai trương đã thu hút rất nhiều người, cho dù có mua hay không mua, số lượng người cứ ùn ùn kéo vào trông rất nhộn nhịp.

Đặc biệt khu vườn ngoài trời phía sau với dàn hoa pergola hình tròn theo phong cách Châu u đã trở thành điểm chụp ảnh của rất nhiều sinh viên.

Cũng may An Lương đã bố trí lối đi thẳng trực tiếp vào khu vừa phía sau, nếu không nhiều người như vậy mà cứ từ Vũ Nguyệt đi vào khu vườn phía sau sẽ ra cái thể thống gì nữa?

Suy cho cùng, Vũ Nguyệt được định vị là một siêu thị cao cấp!

Còn về việc đặt biển báo không mua hàng cấm vào khu vườn phía sau?

An Lương rất hiểu lòng người, nếu làm như vậy e là ngày mai những gì liên quan đến cậu và cả Vũ Nguyệt, sẽ được dán đầy trên khắp nhóm của tất cả các trường xung quanh, rồi sẽ bị kêu gọi tẩy chay hoặc đại loại như vậy.

Lòng người là thế!

Hử?

An Lương đang ở bên trong Vũ Nguyệt, đột nhiên phát hiện một cảnh tượng khiến cậu kinh ngạc!

Ở vị trí quầy tính tiền tự động, An Lương nhìn thấy Bạch Nguyệt và cả hai chị em nhà họ Hạ.

Vâng, đúng vậy!

Đã thế, hai chị em nhà họ Hạ còn đang đứng cạnh Bạch Nguyệt, họ dường như đang giúp Bạch Nguyệt giám sát máy tính tiền tự động.

Cái quái gì đây?

Làm thế nào mà hai chị em nhà họ Hạ lại có quen biết với Bạch Nguyệt?

Ít nhất thì từ trước mắt có thể thấy rõ, có vẻ như Bạch Nguyệt và hai chị em nhà họ Hạ rất hợp nhau, bởi vì An Lương thậm chí còn nhìn thấy Bạch Nguyệt đang mỉm cười.

Công bằng mà nói, ngay cả An Lương, lần cuối cùng cậu nhìn thấy Bạch Nguyệt cười là khi ở Viện Phúc lợi Trẻ em Tây Phổ, Bạch Nguyệt cũng cười thuần khiết như một đứa trẻ.

Nhưng bây giờ Bạch Nguyệt và hai chị em nhà họ Hạ lại nói nói cười cười với nhau?

An Lương cảm thấy có chút hoảng sợ!

Xin hỏi ông vua đá bóng Messi bây giờ còn sợ không?

Nếu vẫn còn sợ, An Lương yêu cầu thành lập một đội.

An Lương lặng lẽ rời đi, cậu tìm Phùng Kiệt và hỏi: “Anh đã thuê nhân viên bán thời gian để hỗ trợ Bạch Nguyệt chưa?”

“Hả?” Phùng Kiệt khó hiểu: “Tôi mới tuyển được hai nhân viên an ninh.”

Nhân viên an ninh?

Đó chắc chắn không phải là hai chị em nhà họ Hạ!

“Giám đốc An, chuyện gì vậy?” Phùng Kiệt hỏi.

An Lương phủ định đáp lại: “Không có gì, tôi sẽ tự mình xử lý.”

Vì An Lương nói không có gì, Phùng Kiệt đương nhiên không thể hỏi thêm mấy câu hỏi phiền phức.

Gần 11 giờ 30 phút trưa, sự bùng nổ mua sắm ở Vũ Nguyệt rốt cuộc cũng tan biến, An Lương đi về phía quầy tính tiền tự động lần nữa, phát hiện hai chị em nhà họ Hạ vẫn còn ở đó!

Chuyện này có vấn đề!

An Lương bất chấp đi tới, cậu bình tĩnh chào hỏi: “Hoà Tâm, Như Ý, sao hai người lại ở đây?”

“Anh rể, siêu thị của anh khai trương, bọn em đương nhiên phải tới ủng hộ anh chứ!” Hạ Như Ý nói trước.

Câu anh rể này vừa thốt ra, An Lương thấy nụ cười của Bạch Nguyệt dần dần tắt lịm.

Hạ Hòa Tâm mắng: “Hạ Như Ý, em nói bậy bạ gì đó!”

“Em đang nói bậy à?” Hạ Như Ý đi đến bên cạnh An Lương, cô trực tiếp trìu mến ôm lấy cánh tay trái của An Lương, An Lương thậm chí còn cảm thấy sự mềm mại của bộ ngực.

“Vậy chị ơi, chị từ chối anh ấy sao?” Hạ Như Ý khiêu khích hỏi.

Nhưng việc này có phải là mượn dao giết người hay không thì chưa chắc!

Bạch Nguyệt liếc nhìn Hạ Như Ý, ánh mắt của cô ấy rất bình tĩnh, có lẽ Bạch Nguyệt cho rằng cô và An Lương là không có khả năng, nên tình cảm chỉ là giấu trong lòng mà thôi?

Hạ Hòa Tâm cũng liếc nhìn Bạch Nguyệt, cô phát hiện Bạch Nguyệt không có biểu hiện gì cả, đồng thời An Lương cũng thẳng thắn vô tư, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra An Lương thực sự đúng như lời người ta đồn thổi, chỉ là thương hại Bạch Nguyệt?

(1) Applet wechat: là ứng dụng của bên thứ 3 mượn wechat để thanh toán.

Chương 534: Không kiếm tiền thì kết bạn?

Tại quầy tính tiền tự động của siêu thị cao cấp Vũ Nguyệt.

An Lương để mặc Hạ Như Ý ôm cánh tay trái của mình, nhìn Bạch Nguyệt nói: “Có quen với công việc chưa?”

Bạch Nguyệt gật đầu, cô ấy lại trở nên câm lặng.

Nhìn thấy vẻ ngoài mềm yếu của Bạch Nguyệt, An Lương quét thông tin của cô thông qua hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, độ thiện cảm của cô giống hệt Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, đều ở mức giới hạn là 79 điểm.

Tiến thêm một bước nữa là tình yêu chưa đong đầy.

Thấy độ hảo cảm của Bạch Nguyệt không giảm, khóe miệng An Lương nhếch lên một chút.

“Đã gần 12 giờ rồi, đi thôi, chúng ta lên lầu hai nếm thử đồ ăn vặt của Vũ Nguyệt.” An Lương kêu.

Hạ Như Ý nắm lấy An Lương đang chuẩn bị rời đi, Hạ Hòa Tâm đi theo, nhưng An Lương lại nhìn Bạch Nguyệt, nói: “Bạch Nguyệt, cậu đang làm gì vậy?”

Bạch Nguyệt hoài nghi nhìn An Lương.

“Đi thôi!” An Lương kêu gọi.

Bạch Nguyệt chỉ vào máy tính tiền tự động, ý là cô ấy đang làm việc.

An Lương suýt chút nữa bị cô làm cho dở khóc dở cười, còn tưởng rằng Vũ Nguyệt là người duy nhất chịu trách nhiệm giám sát quầy tính tiền tự động nữa đấy?

“Nhanh lên nào!” An Lương lại hối.

Bạch Nguyệt im lặng làm theo.

Hạ Như Ý đột nhiên ghé vào tai An Lương, cô nói nhỏ: “Anh rể, anh đang chơi trò nuôi dưỡng sao?”

An Lương bị hơi nóng thở ra của Hạ Như Ý làm nhột nhột, cậu khẽ khịt mũi: “Cô biết cũng nhiều rồi đấy?”

“Hừ hừ, em cũng biết lên mạng chứ!” Hạ Như Ý buông cánh tay An Lương ra, cô lại đến bên cạnh Bạch Nguyệt.

Chiều cao của Hạ Như Ý là 1m7, chiều cao của Bạch Nguyệt là 1m55, cả hai người họ đều tạo nên sự chênh lệch chiều cao đáng yêu nhất, huống chi là An Lương cao hơn?

“Bạn Bạch Nguyệt, tôi tò mò không biết cậu bao nhiêu ký?” Hạ Như Ý thấp giọng hỏi.

Bạch Nguyệt nhỏ giọng trả lời: “Gần 40 ký rồi.”

Hạ Như Ý nhẹ giọng trêu chọc: “Wow, thật tuyệt!”

“Hả?” Bạch Nguyệt khó hiểu.

Hạ Như Ý hơi cúi đầu, ghé vào tai Bạch Nguyệt nói: “Mức đấy đủ tiêu chuẩn của 'Chim nhỏ nép người', là kiểu con trai rất thích!”

An Lương nhìn thấy Hạ Như Ý và Bạch Nguyệt đang thì thầm to nhỏ, cậu hỏi: “Hai người đang thì thầm cái gì vậy?”

Hạ Như Ý cười đáp: “Không có chuyện gì!”

“Bạch Nguyệt?” An Lương nhìn Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt không biết đang nghĩ đến cái gì, cô liếc nhìn An Lương, mặt đỏ bừng, im lặng không nói.

‘Chim nhỏ nép người à?’ Bạch Nguyệt nói thầm trong lòng, sau đó ghi nhớ câu nói này.

“Tôi vốn dĩ định tặng cho ba người mỗi người một cái thẻ mua sắm, nhưng giờ không có!” An Lương hừ hừ nói.

Hạ Như Ý lập tức đến bên cạnh An Lương, nắm lấy cánh tay An Lương, nói: “Anh rể, đừng vậy mà!”

“Khụ khụ!” An Lương ho khan một tiếng.

Vài chàng trai ở xung quanh bọn họ nhìn theo hướng An Lương và Hạ Như Ý, rồi lại nhìn Hạ Hòa Tâm, bọn họ im lặng ăn vài miếng chanh chua.

Hạ Như Ý này cứ thích làm trò!

Tại quầy thức ăn nhẹ trên tầng hai.

An Lương chọn một vị trí cạnh cửa sổ, dùng điện thoại di động quét mã QR trên bàn, sau đó đưa điện thoại di động cho Hạ Như Ý đang ở bên cạnh, nói: “Cậu xem đi, muốn ăn gì.”

Hạ Như Ý cầm lên, cô chọn một phần bít tết chiên không dầu, kết hợp với nấm và măng không dầu, thêm một ly nước ép kiwi tươi, sau đó trả lại điện thoại cho An Lương và than thở: “Anh rể, anh thực sự là một kẻ trục lợi, đắt quá đi!”

Giá một phần bít tết chiên không dầu kết hợp với nấm và măng không dầu là 88 tệ, giá một ly nước kiwi ép tươi là 38 tệ. Một bữa ăn nhẹ tưởng chừng rất đơn giản nhưng lại có giá tận 126 tệ.

An Lương đưa điện thoại cho Hạ Hòa Tâm, nhưng cậu nhìn Bạch Nguyệt nói: “Cậu có thể gọi món gì tùy thích.”

Bạch Nguyệt yên lặng gật đầu.

“Giá cả này rất phải chăng!” An Lương trả lời Hạ Như Ý: “Bít tết của bên tôi được làm từ bít tết Wagyu lõi thăn vai loại 45 chính quy của Úc. Giá thành chỉ gần 40 tệ, cộng thêm nấm và măng với tài nghệ nấu nướng xuất sắc, nếu bỏ qua chi phí vận hành, tổng chi phí của nó cũng đã hơn 50 tệ.”

“Kiwi mà bên tôi dùng để ép đều là kiwi được tuyển chọn kỹ càng, nhập khẩu từ New Zealand. Mỗi ly có ít nhất hai trái kiwi tươi và còn nguyên vẹn.” An Lương nói tiếp.

“Bên tôi sẽ không sử dụng bất kỳ loại trái cây thối nào để ép nước. Lấy nước ép táo làm ví dụ. Nếu một quả táo bị hỏng một chút, theo cách kinh doanh thông thường là cắt bỏ phần bị hỏng, nhưng bên tôi sẽ không làm thế mà là bỏ hết toàn bộ.”An Lương nói thêm.

Hạ Như Ý kinh ngạc: “Làm như vậy cũng có thể kiếm được tiền sao?”

“Ý tưởng về Vũ Nguyệt của bên tôi là làm bạn trước sau đó mới nghĩ cách kiếm tiền.” An Lương trả lời.

“88 tệ một phần, kết bạn?” Hạ Như Ý lập tức nói tiếp: “Có quỷ mới tin anh đấy!”

An Lương cũng bật cười, cậu trả lời: “Vì tôi đã mua trước toà nhà nhỏ này rồi, nên sẽ không có tình trạng áp lực tiền thuê nhà, kiếm tiền thì nhất định phải kiếm rồi.”

Hạ Như Ý hừ hừ nói: “Tại sao lại đột nhiên khoe khoang trong lúc đang nói chuyện đàng hoàng?”

“Chị, Bạch Nguyệt, hai người nghe đi, đây là lời mà con người nói đó à. Vì để kinh doanh Vũ Nguyệt mà mua đứt luôn toà nhà nhỏ này!” Hạ Như Ý nôn khan.

Hạ Hòa Tâm trợn mắt, nói: “Em nói nghe rất có lý, chị không tìm được lý do để phản bác.”

Bạch Nguyệt yên lặng lắng nghe, cô không biết phải nói gì.

Bởi vì hai chị em nhà họ Hạ quá chói mắt, giống như hai tiên nữ giáng trần, Bạch Nguyệt thậm chí còn cảm thấy nếu cô là An Lương, cô ắt sẽ thích hai chị em nhà họ Hạ này cũng nên?

Chương 535: Phần thưởng đặc biệt: Sự biến đổi tuyệt đẹp!

Nội tâm của Bạch Nguyệt rất phức tạp.

Một mặt, Bạch Nguyệt ảo tưởng ra viễn cảnh có một ngày cô sẽ ở cùng với An Lương, cho dù chỉ ở cùng với An Lương một ngày thôi.

Không!

Ngay cả khi đó chỉ là một giờ hoặc thậm chí thời gian ngắn hơn, Bạch Nguyệt vẫn sẵn lòng.

Suy cho cùng vì là con thiêu thân xông vào lửa, nên sẽ không có cái suy nghĩ ngốc hay không ngốc, mà chỉ có bằng lòng hay không bằng lòng trả giá.

Bạch Nguyệt bằng lòng!

Nhưng mặt khác, Bạch Nguyệt lại rất rõ, khi so sánh cô ở cạnh An Lương và khi bên cạnh An Lương có những cô gái khác, cô ấy thực sự rất bình thường, rất đơn điệu, thậm chí là không lọt nổi vào mắt.

Bây giờ chính là như thế ấy!

Hai chị em nhà họ Hạ đều ưa nhìn, cao ráo, da dẻ trắng trẻo, điều quan trọng hơn họ là chị em sinh đôi.

Bạch Nguyệt cũng có trong nhóm của Học viện!

Bạch Nguyệt hiển nhiên đã thấy những bài viết về hai chị em sinh đôi này như là bọn họ ưu tú thế nào trên nhóm của Học viện.

Bây giờ Bạch Nguyệt nhìn thấy hai chị em sinh đôi bọn họ đang đùa giỡn với An Lương, trêu ghẹo nhau rất tự nhiên, trong lòng cô tràn đầy ghen tị.

Bởi vì nội tâm của Bạch Nguyệt đầy mặc cảm tự ti!

Khi Bạch Nguyệt đối mặt với An Lương, một nam thần cao ráo, đẹp trai và giàu có. Cô quả thực tràn đầy mặc cảm, không biết phải đối mặt với An Lương như thế nào, cách tốt nhất chính là ngoan ngoãn nghe lời, làm một kẻ câm không biết nói chuyện.

Theo cô nghĩ, có lẽ như vậy mới có thể ở bên cạnh An Lương, đúng không?

Nếu quá ồn ào, nếu như cô biểu hiện mình yêu thích An Lương dù chỉ một chút, có lẽ sẽ bị An Lương ghét bỏ?

Gần đây Bạch Nguyệt thích nghe một bài hát, trong đó có một số lời ca chạm sâu vào trái tim cô.

‘Không dám lại quá gần anh vì sợ anh chê phiền, đành chỉ một mình cô đơn lặng lẽ.’

‘Anh chỉ là một người qua đường đi ngang qua thế giới của em, em không dám lưu luyến quá nhiều, sợ anh nhìn thấy nỗi buồn của em.’

‘Em không mong cầu gì nhiều nơi anh, chỉ mong anh cho em một nụ cười.’

Bài hát này tên là “Người qua đường.” và nó gần như hoàn toàn phù hợp với tâm trạng của Bạch Nguyệt, đối với cô ấy mà nói, An Lương có lẽ là một người qua đường vội vã trên hành trình của cuộc đời, phải không?

Mặc dù cái nhìn thoáng qua như một giấc mơ, nhưng nó đã để lại cho Bạch Nguyệt một ký ức không thể xóa nhòa.

Anh ấy vốn không dính gì bụi trần, cớ gì gió lại thổi bụi trần đến!

Bạch Nguyệt cố nén sự yêu thích của mình, cô muốn đến gần An Lương hơn nhưng lại tự ti sợ gần An Lương, còn cái gọi là “tiến thêm một bước”?

Không có tư cách!

Thế lùi lại một bước?

Lại không nỡ!

Bạch Nguyệt từng có đọc một câu: 'Chúng ta không nên như vậy, càng không nên như vậy, nhưng cũng chỉ có thể như vậy!'

Cô cũng muốn cùng An Lương tiến xa hơn, nhưng liệu có thể hay không?

Nhìn hai chị em nhà họ Hạ lúc này hào quang sáng chói, dáng vẻ chói loà toả sáng của bọn họ tựa như những con thiên nga, còn Bạch Nguyệt thì như con vịt con xấu xí!

An Lương thấy Bạch Nguyệt im lặng, tình cảm của cậu dành Bạch Nguyệt cũng rất phức tạp.

Từ sự thương hại và cảm thông ban đầu, sau khi tiếp xúc từ từ, cậu công nhận sự kiên trì của Bạch Nguyệt, cho đến bây giờ cậu không nỡ làm tổn thương, cậu chỉ muốn âm thầm bảo vệ cô.

Ít nhất trong bốn năm đại học, cậu sẽ để lại một kỷ niệm khó quên cho Bạch Nguyệt!

‘Đây là một cô gái với vẻ ngoài yếu đuối nhưng lại có một trái tim mạnh mẽ, cô ấy chiến đấu chống lại vận mệnh mạnh mẽ với thân thể yếu ớt, nhưng chưa bao giờ cúi đầu trước số phận!’

Vận May Của Bạch Nguyệt Chuỗi nhiệm vụ đặc biệt đã hoàn thành!’

‘Phần thưởng cho Bạch Nguyệt: Sự Biến Đổi Tuyệt Đẹp

‘Nhắc nhở đặc biệt: Xin ký chủ hãy tiếp tục chú ý đến Bạch Nguyệt, cô gái mạnh mẽ này, người đã được vận mệnh chiếu cố, sắp sửa bắt đầu một sự biến đổi tuyệt vời.’

‘Phần thưởng nhiệm vụ: Không có’

‘Hình phạt khi thất bại: Không có’

Phần thưởng nhiệm vụ không có sao?

Hay nên nói…

Chuỗi nhiệm vụ đặc biệt Vận May Của Bạch Nguyệt đã cung cấp thông tin bí mật thương mại cho An Lương trong giai đoạn đầu và giai đoạn hai, do đó giành được rất nhiều lợi ích kinh tế cho An Lương.

Vậy là nhiệm vụ đặc biệt này cuối cùng cũng hoàn thành, An Lương hoàn toàn chấp nhận dù không có phần thưởng rõ ràng.

Có những lúc, phần thưởng về lợi ích hay tiền bạc đều không thể an ủi lòng người.

Ai cũng có trái tim mà!

Kết quả bây giờ rất tốt cho Bạch Nguyệt và An Lương thực sự hài lòng.

Nếu kết quả này được thay thế bằng các phần thưởng khác, cho dù đó là phần thưởng cho An Lương 1 ức, hay một thông tin về xu hướng hướng đi trong ba ngày tới của chứng khoán Mỹ, hoặc thậm chí thưởng trực tiếp cho An Lương 10 ức cho đến 100 ức đi nữa!

Nghiêm túc mà nói, An Lương sẽ không rung động!

Quý nhân yêu tiền nên dùng tiền phải có đạo đức.

An Lương có giới hạn cuối cùng của mình.

Tiền là thứ tốt nhất nếu bạn có thể kiểm soát nó, vì nó gần như là vạn năng.

Nhưng nếu không thể kiểm soát nó, thậm chí bị nó điều khiển, vậy thì nó sẽ hoá thành ác quỷ và khiến người ta rơi vào đáy sâu vực thẳm.

Trạng thái của An Lương rất tốt, cậu không phải là một người kinh doanh đơn thuần, nên sẽ không có tư tưởng lợi ích dẫn đến thành công gì đó.

‘Biến đổi tuyệt đẹp sao?’ An Lương nghĩ thầm trong lòng.

Lẽ nào thật sự mọc cánh hoá bướm?

Vịt con xấu xí hóa thân thành thiên nga quý tộc?

An Lương bắt đầu mong chờ!

Không cần biết trong tương lai, cậu và Bạch Nguyệt như thế nào, cậu thực lòng hy vọng Bạch Nguyệt sẽ trở nên đẹp hơn, cậu hy vọng cô gái chống lại vận mệnh này có thể có được một kết quả tốt đẹp!

Nếu một ngày ánh trăng cũng toả sáng rực rỡ, vậy đó chính là kết cục đẹp nhất còn gì!

Chương 536: Kỳ thi cuối kỳ sắp đến!

Bây giờ là 9 giờ 30 tối.

Vũ Nguyệt đóng cửa.

Phùng Kiệt báo cáo với An Lương về tình hình kinh doanh của Vũ Nguyệt.

Thử nghiệm đưa Vũ Nguyệt hoạt động ngày đầu tiên đã diễn ra tốt đẹp, tổng số tiền đã nạp là 16 vạn, tổng doanh thu đạt 46 vạn, lợi nhuận miễn cưỡng được 1 vạn.

Là một siêu thị cao cấp, còn là dạng kinh doanh thức ăn nhẹ, lợi nhuận lần này thực sự bình thường.

Chủ yếu là do ngày đầu tiên nạp thẻ sẽ tặng 10%, thêm việc giảm giá 10% nữa.

Nếu không, lợi nhuận sẽ cao hơn.

An Lương xem dữ liệu hoạt động của Vũ Nguyệt, cậu dẫn Bạch Nguyệt và hai chị em nhà họ Hạ rời đi.

Không sai!

Hai chị em nhà họ Hạ cũng ở Vũ Nguyệt, bọn họ được tính như là những nhân viên ngoài biên chế.

Đã gần 10 giờ tối.

Dù tháng 12 thời tiết giá lạnh, nhưng trên đường vẫn còn rất nhiều học sinh sinh viên, đa phần đều đang đi về phía trường học.

Đường Nam Phong 3 gần trường Kinh tế Thiên Phủ hơn, trước tiên An Lương tiễn Bạch Nguyệt quay trở lại trường, sau đó cậu đưa hai chị em nhà họ Hạ đến bãi đậu xe ngoài trời.

Lần trước khi cậu đi bộ qua đây là khoảng 20 phút.

Lần này chắc chắn sẽ không thể đi bộ nữa.

An Lương định lái xe đưa họ trở về, An Lương dùng hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp.” để xác định danh tính của Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, cậu phát hiện ra lần này Hạ Hòa Tâm đang ngồi ở ghế sau.

Kỳ lạ!

Chẳng lẽ là bởi vì lần trước Hạ Như Ý ngồi ở ghế sau, cho nên lần này đến lượt Hạ Hòa Tâm ngồi ở ghế sau?

An Lương không hỏi chi tiết, cậu đoán chắc là giữa hai chị em bọn họ có cái gì như là thứ tự trao đổi?

Hạ Như Ý đang ngồi ở ghế lái phụ, cô hỏi: “Anh rể, anh có thích Bạch Nguyệt không?”

An Lương trêu ghẹo, hỏi lại: “Đoán xem?”

“Hừ hừ!” Hạ Như Ý hừ nhẹ: “Đám đàn ông các anh đều là mấy tên đầu heo!”

An Lương đột nhiên thở dài: “Thực ra Bạch Nguyệt rất đáng thương.”

Nếu không có sự giúp đỡ của cậu, Bạch Nguyệt hẳn là rất đáng thương!

Cô gái có vẻ ngoài yếu đuối nhưng có trái tim mạnh mẽ này, trước khi nhận được sự giúp đỡ của An Lương, trong căng tin cô ấy ăn uống rất tệ, hơn nữa còn muốn tìm một công việc bán thời gian.

Do dù là lao động chân tay như phân loại kiện hàng, cô ấy cũng chấp nhận.

Dựa theo tình trạng sức khoẻ của cô ấy, kiểu lao động chân tay phân loại kiện hàng thế này có thể duy trì được bao lâu?

Việc này tiêu hao rất nhiều sức lực!

Trước kia, điểm đặc thù của Bạch Nguyệt đã giảm xuống đến ngưỡng 80 điểm, dựa theo sự trong sạch của Bạch Nguyệt, cộng với phẩm hạnh đạo đức của cô ấy, điểm đặc thù có thể giảm xuống 80 điểm chứng tỏ tình trạng sức khoẻ của cô ấy vô cùng tệ!

Nếu không có sự giúp đỡ của An Lương, hậu quả sẽ rất thảm khốc!

Hạ Hòa Tâm đồng ý: “Bạn Bạch Nguyệt rất mạnh mẽ! Nếu tôi ở trong hoàn cảnh giống cô ấy, e rằng sẽ không thể làm được những gì cô ấy có thể làm được.”

Hạ Như Ý im lặng, bởi vì cô biết rằng mình cũng không thể làm được.

Hôm nay, khi họ phụ trách giám sát quầy tính tiền tự động với Bạch Nguyệt, cả ba đã trò chuyện với nhau và bọn họ hiểu một số điều về Bạch Nguyệt.

Học viện Kinh tế Thiên Phủ và Học viện Sư phạm Thiên Phủ nằm đối diện xéo nhau, mất 20 phút để đi bộ, nhưng nếu đi đường vòng thì cũng chỉ mất 5 phút lái xe.

An Lương tiễn hai chị em nhà họ Hạ đến dưới lầu ký túc xá.

Hạ Như Ý hỏi trước: “Ngày mai anh vẫn đi Vũ Nguyệt chứ?”

An Lương phủ định đáp lại: “Ngày mai tôi không đi nữa, sắp thi cuối kỳ rồi. Tôi phải chuyên tâm vào việc học, ít nhất phải cố gắng không thi trượt môn.”

“Hóa ra là học kém à!” Hạ Như Ý hừ hừ kiêu ngạo.

???

Chuyện này…

Hình như Học viện Sư phạm Thiên cũng là đại học thường mà thôi?

Hạ Hòa Tâm đứng bên cạnh nói: “Ngày mai bọn tôi vẫn sẽ đi Vũ Nguyệt.”

An Lương cảm thấy mình có rất nhiều dấu chấm hỏi, hai chị em này lại đi tìm Bạch Nguyệt sao?

Bỏ đi! An Lương tỏ vẻ cậu không muốn dây vào, bọn họ muốn tìm Bạch Nguyệt, vậy cứ để bọn họ tìm Bạch Nguyệt!

Ngày tiếp theo.

Lúc 7 giờ sáng, An Lương gửi tin nhắn trên wechat hẹn Bạch Nguyệt đi ăn sáng, cậu còn dặn Phùng Kiệt chuẩn bị một bữa ăn nhẹ cho Bạch Nguyệt ở Vũ Nguyệt, bao gồm cả bữa trưa và bữa tối.

Điều gì sẽ xảy ra nếu Bạch Nguyệt được phép tự do ăn?

Nếu An Lương không đi cùng cô ấy, thì có lẽ cô ấy sẽ gọi một phần cơm trắng, thêm một món rau, sau đó sẽ thêm một món canh miễn phí.

Mức độ dinh dưỡng này hỗ trợ quá trình chuyển đổi của cô ấy như thế nào đây?

Thời gian vội vàng trôi qua, trong nháy mắt lại là thứ bảy.

Ba ngày sau, Học viện Kinh tế Thiên Phủ sẽ bắt đầu kỳ thi cuối kỳ đầu tiên.

Dưới sự hỗ trợ của buff tạm thời Ghi Nhớ Nhanh , An Lương gần như đã hoàn thành tất cả nội dung học tập của học kỳ này. Mặc dù đó là kết quả của việc miễn cưỡng ghi nhớ, không chắc cậu sẽ đạt điểm toàn phần, nhưng không nợ môn thì hoàn toàn không có vấn đề gì.

An Lương có đủ tự tin!

Sau 5 giờ chiều, An Lương đến Vũ Nguyệt, cậu định xem tình hình của Bạch Nguyệt.

Công việc của Bạch Nguyệt ở Vũ Nguyệt tương đối dễ. Đúng như An Lương dự đoán, Vũ Nguyệt được định vị là một siêu thị cao cấp. Sau những tò mò ban đầu, những sinh viên hiện đang bước vào mua sắm tại Vũ Nguyệt gần như là những sinh viên có kinh tế tài chính ổn định. Hầu hết bọn họ đều là những người có tố chất tương đối cao.

Trong hoàn cảnh như vậy, công việc của Bạch Nguyệt đương nhiên là nhẹ nhàng.

Khi An Lương đi qua, Bạch Nguyệt đang hướng dẫn một cô gái sử dụng thẻ thành viên của Vũ Nguyệt để thanh toán, từ đó tích điểm thành viên của Vũ Nguyệt.

Mỗi một tệ sẽ nhận được một điểm thành viên của Vũ Nguyệt.

Trong tài khoản công cộng trên wechat của Vũ Nguyệt, cứ cách 3 đến 5 lần sẽ có hoạt động nhỏ tích điểm đổi thưởng, vì vậy điểm Vũ Nguyệt khá hữu ích.

Các hoạt động nhỏ như đổi 200 điểm lấy 100 gram hạt hướng dương caramel, hoặc đổi 500 điểm lấy phiếu ưu đãi đủ 100 tệ sẽ giảm 10 tệ v.v...

Những hoạt động nhỏ như vậy không chỉ khiến điểm Vũ Nguyệt trở nên hữu ích mà còn giúp duy trì hoạt động của khách hàng.

Chương 537: Công việc yêu thích!

Sau khi mở cửa, Vũ Nguyệt đã nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường cửa hàng cao cấp xung quanh.

Khu vườn ngoài trời phía sau với dàn hoa pergola hình tròn theo phong cách Châu u là địa điểm đầu tiên được lựa chọn để chụp ảnh, được các cô gái cực kỳ ưa chuộng.

“Cuối cùng, nếu bạn lựa chọn thanh toán bằng số tiền trong thẻ thành viên của Bạch Nguyệt, có thể nhận được điểm tích lũy là 20%.” Bạch Nguyệt hướng dẫn cho cô gái đang làm thanh toán, làm cách nào để nhận được nhiều điểm Vũ Nguyệt hơn.

“Chị gái, xin hãy bấm theo dõi tài khoản công khai trên wechat của Bạch Nguyệt chúng tôi. Chúng tôi thường tung ra nhiều hoạt động nhỏ tích điểm khác nhau, tất cả đều là những hoạt động với giá cả phải chăng và chu đáo.” Bạch Nguyệt rất biết cách giới thiệu.

An Lương nhìn Bạch Nguyệt với ánh mắt phức tạp, hoá ra khi đối mặt với An Lương, Bạch Nguyệt mới câm sao?

Cô ấy không dám nói nhiều nữa?

“Được rồi, tôi sẽ theo dõi.” Cô gái đang thanh toán trả lời.

An Lương liếc mắt nhìn đối phương, đoán mò chắc tầm 26 đến 27 tuổi!

Đối phương kia mặc một bộ đồ sang trọng nhẹ nhàng, có vẻ là khách hàng của Vũ Nguyệt.

Khi cô gái ở quầy thanh toán rời đi, An Lương đi về phía Bạch Nguyệt: “Quen rồi chứ?”

Bạch Nguyệt, người đang nói đủ thứ về hướng dẫn cách thanh toán cho khách hàng và cách lấy thêm điểm thành viên, đột nhiên trở nên câm lặng, cô lặng lẽ gật đầu, bày tỏ cô đã quen với cách làm việc ở Vũ Nguyệt.

Bạch Nguyệt thực sự thích làm việc tại Vũ Nguyệt!

Ở Vũ Nguyệt có môi trường làm việc trong lành và thoải mái, điều hòa bên trong Vũ Nguyệt rất ấm, có hệ thống cung cấp khí tươi và điều hòa độ ẩm không khí để đảm bảo nhiệt độ và độ ẩm ở mức dễ chịu nhất.

Ở Vũ Nguyệt không cần phải làm những công việc nặng nhọc, cô chỉ cần giải thích cho khách hàng cách sử dụng máy tính tiền tự động, cách sử dụng thẻ thành viên Vũ Nguyệt, cách nhận được nhiều điểm Vũ Nguyệt và giới thiệu tài khoản công cộng của Vũ Nguyệt.

Bạch Nguyệt rất thích kiểu công việc này, vì công việc này rất đàng hoàng, cô ấy không cần phải đổ mồ hôi và dầm mưa làm bẩn kiện hàng chuyển phát nhanh, cô ấy không phải chịu ánh mắt kỳ lạ của những người phân loại kiện hàng chuyển phát nhanh khác, càng không lo lắng về việc sẽ bị ông chủ trừ lương.

Bạch Nguyệt thực sự thích công việc ở Vũ Nguyệt, ngay cả khi công việc của cô ấy ở Vũ Nguyệt chỉ là một vài việc vụn vặt, nó vẫn khiến cô ấy rất hạnh phúc.

“Tối nay cậu muốn ăn gì?” An Lương hỏi.

Bạch Nguyệt nói nhỏ: “Có suất ăn công nghiệp rồi.”

“Ừm, vậy tôi sẽ đi ăn với cậu.” An Lương đáp lại.

Bây giờ là 6 giờ tối.

Giờ tan ca của Bạch Nguyệt.

Trong những ngày nghỉ, thời gian làm việc của cô là từ 8 giờ sáng đến 6 giờ chiều, và có 1 tiếng ăn uống và nghỉ ngơi vào buổi trưa.

An Lương và Bạch Nguyệt đến quầy thức ăn nhẹ trên lầu hai.

Nhân viên tại quầy ăn nhẹ đã chuẩn bị suất ăn công nghiệp của Bạch Nguyệt từ lâu. Đây vẫn là phần ăn nhẹ nhưng đi kèm với bánh mì và mì spaghetti.

Theo Phùng Kiệt, nguyên liệu chế biến món ăn nhẹ của Vũ Nguyệt phải được giữ ở trạng thái tươi ngon nhất, những nguyên liệu không đạt tiêu chuẩn sẽ được chế biến thành suất ăn công nghiệp. Bạch Nguyệt là nhân viên được đãi ngộ suất ăn công nghiệp.

Đối với những người khác?

Chỉ thi thoảng mới có!

Ví dụ đúng như những gì Phùng Kiệt nói, nguyên liệu chế biến món ăn nhẹ nếu phần lớn không phù hợp với yêu cầu, chúng sẽ được chế biến thành suất ăn công nghiệp.

Tuy nhiên, nguyên liệu chế biến món ăn nhẹ của Vũ Nguyệt lại rất khắt khe.

Tiêu chí loại bỏ món ăn nhẹ của Vũ Nguyệt không phải đợi sắp hết hạn mới bỏ!

Lấy cà chua làm ví dụ, chỉ những quả cà chua tươi nhất mới đáp ứng được yêu cầu của Vũ Nguyệt, và những quả cà chua tươi ngon đó chỉ dùng trong ngày.

Ngày hôm sau?

Lấy làm tiếc!

Tiêu chuẩn cao như vậy, ngay cả các nguyên liệu bị Vũ Nguyệt loại bỏ, nó cũng vượt quá tiêu chuẩn của nhiều cửa hàng phục vụ ăn uống, vậy nên dùng chúng để chế biến làm bữa ăn của nhân viên thì cũng không có vấn đề gì.

“Giám đốc An, cậu muốn ăn gì.” Đầu bếp đồ ăn nhẹ Sài Đức Hậu hỏi An Lương.

An Lương suy nghĩ một chút mới trả lời: “Một phần bít tết và khoai tây nghiền. Công bằng mà nói, mấy món ăn nhẹ này tôi không cần, chúng thích hợp với Bạch Nguyệt hơn.”

Bạch Nguyệt chỉ cao vỏn vẹn 1m55, tuần trước cân nặng của cô đã phục hồi lên 41kg, bây giờ cô không cần tăng cân mà chỉ cần bổ sung dinh dưỡng.

Trước đây cô ấy luôn ăn cơm trắng và bánh bao trắng, làm sao có dinh dưỡng được?

Suất ăn công nghiệp của Bạch Nguyệt hôm nay là bít tết Wagyu Úc, cá ngừ hun khói, khoai tây nghiền, đậu sen và măng, còn có súp nấm, cộng với 4 cái bánh nhỏ làm từ lúa mì và một phần mì spaghetti nhỏ.

Sự kết hợp này không chỉ đảm bảo dinh dưỡng mà còn đảm bảo Bạch Nguyệt có thể ăn được.

Trong khi chờ món bít tết và khoai tây nghiền, An Lương đã sử dụng hệ “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” để xem xét tình hình của Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt:

Tuổi: 18

Chiều cao: 155 cm

Cân nặng: 41 kg

Nhan sắc: 78

Dáng người: 63

Đặc thù: 85

Thiện cảm: 79

Nửa tháng trước, cân nặng của Bạch Nguyệt chưa đến 40 kg, cuối cùng bây giờ cô ấy đã vượt hơn 40 kg, cơ thể của cô ấy đã cải thiện rất nhiều, không còn dáng vẻ suy dinh dưỡng như trước nữa.

Bạch Nguyệt của ngày trước, luôn mang đến một cảm giác yếu đuối mong manh.

Đặc biệt là mái tóc vàng khô xơ khiến người ta cảm thấy xót xa không thể giải thích được.

May mắn thay, Bạch Nguyệt đã gặp An Lương, quá khứ đã trôi qua, các thuộc tính của Bạch Nguyệt gần như đã được cải thiện hoàn toàn.

Chương 538: Bạch Nguyệt muốn xin nghỉ?

Với thông tin thu được qua hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, tình hình của Bạch Nguyệt đã được cải thiện đáng kể.

Nhan sắc của Bạch Nguyệt cũng đã được cải thiện chút ít, có lẽ là do thể chất của cô ấy tốt hơn, cộng với việc thay đổi môi trường sống, đặc biệt là sau khi đi làm ở Vũ Nguyệt, cô ấy không còn cần phải chạy đua kiếm sống nữa, nhan sắc của cô ấy đã tăng từ 78 điểm lên 82 điểm.

An Lương từ lâu đã thấy ngũ quan của Bạch Nguyệt rất đẹp, nếu như dùng máy ảnh làm đẹp có thể nhìn rõ hơn nữa.

Điểm cơ thể của Bạch Nguyệt tăng rất ít, có lẽ là vì lý do 1m55, thêm hoàn cảnh khó khăn của cuộc sống, cơ thể của cô ấy trông giống như một học sinh trung học cơ sở?

Điểm đặc thù thì tăng vọt rất nhanh!

Nó lao thẳng đến mốc 90 điểm!

Xem ra trước khi điểm đặc thù của Bạch Nguyệt giảm xuống còn 80 điểm, là vì sức khỏe của cô ấy quá tệ.

Tuy nhiên độ thiện cảm không thay đổi, vẫn là 79 điểm, không tăng không giảm.

An Lương lẳng lặng nhìn Bạch Nguyệt cúi đầu ăn cơm, cậu đột nhiên thích Bạch Nguyệt trầm mặc như vậy, có lẽ là vì thương hại?

Chưa đầy 10 phút sau, đầu bếp món ăn nhẹ Sài Đức Hậu đích thân giao món bít tết và khoai tây nghiền lên.

“Giám đốc An, mời nếm thử.” Sài Đức Hậu đặt miếng bít tết chiên không dầu và khoai tây nghiền không dầu xuống.

An Lương nếm thử món bít tết chiên không dầu, mặc dù chiên không dầu nhưng miếng bít tết vẫn có vị béo của nó và được chiên rất ngon, cả kết cấu và hương vị đều tuyệt.

An Lương nếm thử khoai tây nghiền, cậu hơi nhíu mày, khoai tây nghiền rất bình thường.

“Bít tết rất ngon!” An Lương đáp: “Nhưng khoai tây nghiền quá bình thường. Nếu là khách hàng, tôi nhất định không thể chấp nhận mức giá 28 tệ một phần này.”

Bạch Nguyệt nghe An Lương bình luận, cô lặng lẽ cắn một miếng khoai tây nghiền, ánh mắt hơi thay đổi.

Trong mắt Bạch Nguyệt, món khoai tây nghiền này thực sự rất chung chung ngoại trừ cách nấu tinh tế của nó.

Sài Đức Hậu giải thích: “Xin lỗi cậu An, chúng tôi thực sự cũng thấy có vấn đề với mùi vị của khoai tây nghiền, nhưng chúng tôi đã tìm kiếm tất ở cả các chợ và siêu thị ở Thiên Phủ, thử tất cả các loại khoai tây, nhưng không có nơi nào có thể cung cấp một mùi vị ổn định.”

“Giảm giá đi!” An Lương trả lời: “Hãy đăng thông báo trên tài khoản công cộng, nói rằng bên chúng ta không tìm được loại khoai tây chất lượng, vì thế không thể cung cấp cho khách hàng món khoai tây với mùi vị tuyệt vời. Khoai tây nghiền với giá ban đầu là 28 tệ sẽ được giảm xuống 18 tệ một phần trong thời gian giới hạn. Cho đến khi chúng ta tìm được nguồn cung cấp nguyên liệu tốt hơn.”

Bạch Nguyệt nghe thấy lời dặn dò của An Lương, cô ngẩng đầu nhìn An Lương, cô muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói ra.

“Vâng!” Sài Đức Hậu trả lời.

Định giá món ăn nhẹ trong Vũ Nguyệt cũng thiên về cao cấp. An Lương chỉ có một yêu cầu đối với món ăn nhẹ trong Vũ Nguyệt: Đáng đồng tiền bát gạo!

Giá trị của đồng tiền rất kỳ diệu, trong thế giới kinh doanh, một phần tiền hay một phần hàng đều đại diện lương tâm của bạn.

Giá trị của đồng tiền chính là lương tâm lớn nhất!

Xét cho cùng, trong ngành dịch vụ ăn uống, hầu hết chúng đều “không đáng đồng tiền bát gạo”

Lấy con tôm đất trong các tiệc cưới làm ví dụ, nếu nói toàn là tôm chết thì vẫn chưa chắc, nhưng nếu 99% đều là tôm chết thì không oan uổng chút nào!

Quan niệm “đáng đồng tiền bát gạo” như An Lương nói chắc chắn là lương tâm trong ngành dịch vụ ăn uống.

Sau khi Sài Đức Hậu rời đi, Bạch Nguyệt lại im lặng ăn khoai tây nghiền, cô liên tục nếm thử mùi vị của khoai tây nghiền, trong mắt Bạch Nguyệt, phần khoai tây nghiền trị giá 28 tệ “không đáng đồng tiền bát gạo”.

“Bạn An Lương.” Bạch Nguyệt đột nhiên mở miệng nói.

Ồ!

Cô gái câm này cuối cùng cũng chịu nói chuyện rồi?

“Hả?” An Lương nghi ngờ nhìn Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt do dự một lúc, nhưng cuối cùng lại đổi chủ đề.

“Mình muốn xin nghỉ phép.” Bạch Nguyệt trả lời.

“Xin nghỉ phép?” An Lương khó hiểu: “Là chuyện về thi cuối kỳ à?”

Trước khi Bạch Nguyệt trả lời, An Lương tiếp tục: “Vũ Nguyệt có quy định. Trong kỳ thi cuối kỳ, cậu có thể nghỉ có lương và tập trung cho kỳ thi.”

Vũ Nguyệt có quy định không?

Không quan trọng!

Bây giờ An Lương đã nói vậy thì tức là có quy định như vậy!

Bạch Nguyệt lắc đầu: “Mình hy vọng sẽ được nghỉ phép từ ngày 28 đến ngày 30.”

“Cậu có chuyện gì à?” An Lương hỏi mấu chốt.

Bạch Nguyệt cân nhắc một lúc, sau đó nhỏ tiếng nói: “Mình muốn về nhà một chuyến, mình định đón mẹ lên ăn tết. Mình đã nói rõ với Ngụy Lệ Duyệt rồi, vào kỳ nghỉ đông mình sẽ ngủ trên giường của cô ấy còn mẹ sẽ ngủ trên giường của mình.”

“Mình muốn năm nay dẫn mẹ đi xem thế giới bên ngoài.” Bạch Nguyệt nói thêm.

Học viện Kinh tế Thiên Phủ rất có tính nhân văn, không có chuyện ký túc xá sẽ đóng cửa sau kỳ nghỉ, bạn chỉ cần viết đơn đăng ký là có thể ở lại trường trong kỳ nghỉ mà không phải trả thêm phí nào cả.

Phải khen ngợi Học viện Kinh tế Thiên Phủ ở điểm này!

An Lương biết Bạch Nguyệt là người ở Đại Lượng Sơn, cậu hỏi với vẻ nghi hoặc: “Ba ngày có đủ không?”

“Đủ rồi!” Bạch Nguyệt trả lời khẳng định: “Nếu không phải do sức khoẻ mẹ của mình không tốt thì hai ngày đã đủ rồi. Mình định ngày 27 sẽ lên đường, ngày 28 tranh thủ về nhà, sau đó thì đón mẹ lên.”

An Lương nhíu mày: “Sức khỏe của mẹ cậu không tốt?”

Bạch Nguyệt im lặng.

“Đúng rồi, bên cậu mở cửa giao thông chưa?” An Lương hỏi.

Bạch Nguyệt gật đầu trước, sau đó lắc đầu: “Có một đường núi vô cùng khó đi, xe bình thường không thể nào qua được, chủ yếu là xe máy cày đi mà thôi. À, cậu biết xe máy cày không?”

???

An Lương bày tỏ có rất nhiều dấu chấm hỏi: “Trông mình giống một tên ngu dốt lắm hả?”

Bạch Nguyệt nhanh chóng lắc đầu: “Không, không phải, mình chỉ nghĩ rằng người trong thành phố như cậu sẽ không biết xe máy cày là gì.”

Bạch Nguyệt này!

Thận trọng đến mức gọi ra một cái tên có tính chất “nhãn dán” như “người trong thành phố” thế à?

Chương 539: Suy nghĩ và phần thưởng cuối năm

Sao An Lương lại không biết xe máy cày?

Có lẽ những người trẻ tuổi khác, cùng tuổi với An Lương đều chưa nhìn thấy máy cày. Nhưng khi An Lương còn nhỏ, bố cậu An Thịnh Vũ đã là một chủ thầu, cậu có từng đi qua công trường của bố để chơi, cho nên hiển nhiên sẽ thấy qua xe máy cày.

Nói một cách hợp lý, An Lương cũng đã từng ở trên một chiếc máy cày!

“Mình biết xe máy cày là gì.” An Lương đáp.

Nếu đã có một con đường mà máy cày có thể đi qua được, trong lòng An Lương nảy ra một ý tưởng.

Bạch Nguyệt im lặng nhìn An Lương, cô rất muốn đón mẹ lên đây để ăn Tết.

An Lương hứa: “Không sao, nghỉ phép được chấp thuận. Tuy nhiên trước khi cậu đi thì hãy liên lạc với mình, hiểu không?”

Bạch Nguyệt gật đầu.

Nếu không cần thiết, cô thà rằng làm một người câm còn hơn.

Sau khi hai người ăn tối xong, An Lương bảo: “Bây giờ cậu đã tan làm rồi, tự mình về phòng trước đi, mình và giám đốc Phùng còn có chuyện cần thảo luận.”

Bạch Nguyệt gật đầu một lần nữa nhưng cô không có ý định đi về, cô đi đến quầy tính tiền tự động ở tầng một để tiếp tục công việc của mình.

Một văn phòng nhỏ nằm ở vị trí trong góc chỗ khu vườn phía sau trên tầng hai, bên cạnh quầy bán món ăn nhẹ.

Trong văn phòng, Phùng Kiệt đang báo cáo tình hình tài chính của Vũ Nguyệt cho An Lương.

Trong vòng một tuần thử nghiệm đưa vào kinh doanh, số lượng thành viên của Vũ Nguyệt đã tăng đến 1.200 người và doanh thu trong 7 ngày đã đạt ở mức cao là 42 vạn. Doanh thu trung bình hàng ngày đã vượt qua mức khi vừa khai trương.

Cho thấy rõ đột phá trong việc truyền miệng về Vũ Nguyệt, hấp dẫn được các khách hàng tiêu dùng cao cấp ở các Học viện xung quanh.

Đặc biệt là doanh thu của quầy món ăn nhẹ đã tăng dần dần, mặc dù giá cả món ăn nhẹ cao ngất ngưởng, nhưng nguyên liệu hàng thật đúng giá, đồng thời tay nghề của đầu bếp cũng rất giỏi.

Với doanh thu là 42 vạn, lợi nhuận đạt được là 12,6 vạn.

Ngày đầu khai trương, tỷ suất lợi nhuận chỉ có 21,74%.

Tỷ suất lợi nhuận hiện đã tăng vọt lên mức 30%.

Nếu chỉ là những mặt hàng thương mại của siêu thị cao cấp Vũ Nguyệt, chắc chắn không thể đạt được lợi nhuận cao như vậy. Tuy nhiên, lợi nhuận của món ăn nhẹ thực sự quá tốt.

“Giám đốc An, chúng tôi ấn định chi phí thuê nhà là 5 vạn một tháng, cậu thấy có phù hợp không?” Phùng Kiệt hỏi.

Mặc dù bất động sản mà Vũ Nguyệt sử dụng đã được An Lương mua lại, nhưng tòa nhà nhỏ hai tầng này nếu nói một cách nghiêm túc thì nó vẫn thuộc về bất động sản của Công ty Đầu tư An Tâm.

Trong lĩnh vực thương mại, khi tính toán lợi nhuận ròng của Vũ Nguyệt, bắt buộc phải liệt kê riêng chi phí địa điểm.

Nếu tính mức giá 5 vạn một tháng, tương đương với tiền thuê 104 tệ một mét vuông mỗi tháng cho diện tích bên trong của tòa nhà, khu vườn phía sau được tính là phụ phí.

Nhưng giá thuê của các cửa hàng trên đường Nam Phong 3 không cao như thế!

Trước đó An Lương có hỏi ông chủ Hách Nhân của tiệm lẩu “Ngon Lại Tới”, ông ấy bảo tiền thuê bên này là 80 tệ cho lầu một và 60 tệ cho lầu hai, tất cả đều là giá của một mét vuông mỗi tháng.

Dựa trên giá thị trường này, chi phí thuê địa điểm của Vũ Nguyệt là 3,36 vạn, thấp hơn so với số liệu mà Phùng Kiệt báo cáo.

Phùng Kiệt này rất biết cách đối nhân xử thế!

An Lương hứa cho anh ta một khoản cổ phần cuối năm cho lợi nhuận ròng, nhưng anh ta đã không làm mọi cách để tăng tỷ suất lợi nhuận ròng, thay vào đó, anh ta cân nhắc cho An Lương nhiều hơn.

Nếu tính theo giá mặt bằng của Phùng Kiệt thì một năm sẽ là 60 vạn; Nếu tính theo giá thị trường thì một năm chỉ khoảng 40 vạn.

Sự khác biệt giữa cả hai là lợi nhuận ròng 20 vạn!

An Lương đã hứa với Phùng Kiệt sẽ cho anh ta 10% cổ phần cuối năm cho lợi nhuận ròng. Nếu tính theo giá mặt bằng của Phùng Kiệt, tiền thưởng hàng năm của anh ta sẽ giảm 2 vạn.

An Lương phủ định, trả lời: “Nếu tính theo mức một năm 40 vạn thì thời gian thử bán của chúng ta sẽ duy trì tới ngày 31 tháng 12. Ngày 1 tháng 1 năm sau được định là ngày bắt đầu năm tài chính của Vũ Nguyệt, năm tài chính của Vũ Nguyệt phải đồng bộ với năm kinh doanh tự nhiên.”

Phùng Kiệt gật đầu: “Cảm ơn giám đốc An!”

“Nhân tiện…” An Lương nói thêm: “Sắp đến kỳ nghỉ đông, sẽ có rất nhiều sinh viên của các Học viện xung quanh về nhà. Vì thế Vũ Nguyệt của chúng ta cũng phải điều chỉnh lại phương thức kinh doanh, kể cả khi cứ tiếp tục thua lỗ, chúng ta cũng phải bảo đảm chất lượng sản phẩm, anh hiểu điều này chứ?”

“Hiểu rồi!” Phùng Kiệt trả lời: “Giám đốc An, về chuyện kỳ nghỉ xuân thì cậu tính sắp xếp như thế nào?”

“Theo quy định của nhà nước thì các trường học gần đây cũng sẽ không còn sinh viên, chúng ta sẽ đóng cửa và nghỉ ngơi vào mùa xuân.” An Lương nói rõ.

“Trước kỳ nghỉ xuân, anh thông báo cho bên tài chính chuẩn bị cho tất cả mọi người một tháng lương bằng tiền mặt. Tuy Vũ Nguyệt của chúng ta chỉ mới khai trương nhưng lương thưởng cuối năm vẫn phát cho tất cả mọi người.” An Lương dặn dò.

An Lương nói thêm: “Lương thưởng cuối năm nay của anh cũng vậy, không có vấn đề gì chứ?”

Phùng Kiệt nhanh chóng cảm ơn: “Cảm ơn giám đốc An!”

“Vấn đề này nên được giữ bí mật trước.” An Lương nói thêm: “Nhân tiện, anh dặn dò bên tài chính thống kê các sinh viên đang làm bán thời gian chỗ chúng ta đi. Những sinh viên làm bán thời gian sẽ chia ra làm 3 bộ phận. Một là làm ba ngày, hai là làm từ bốn đến bảy ngày và ba là từ tám ngày trở lên.”

“Vào mùa xuân, chúng ta sẽ công bố thưởng cuối năm cho các nhân viên làm bán thời gian trên tài khoản công cộng. Phân ra làm 100 tệ, 200 tệ và 300 tệ. Gửi một món quà tình cảm đến tất cả các nhân viên đi làm bán thời gian.” An Lương nói rõ.

Theo ước tính của cậu, bỏ ra tối đa 2 vạn trong chuyện này thì Vũ Nguyệt sẽ thu về danh tiếng không tệ!

Dù sao thì làm gì có chỗ nào phát phần thưởng cho nhân viên làm bán thời gian?

Chương 540: Bảo vệ!

An Lương đã sắp xếp tiền thưởng cuối năm cho nhân viên và nhân viên bán thời gian của Vũ Nguyệt, cậu dự định sắp xếp cho Bạch Nguyệt.

Cô gái ngốc nghếch này!

Cô ấy nghĩ sẽ không có vấn đề gì khi đưa mẹ mình vào sống trong ký túc xá?

An Lương chuẩn bị bố trí sau hậu trường!

“Về phần thưởng cuối năm của Bạch Nguyệt, cũng là một tháng lương, không cần đãi ngộ gì đặc biệt. Nhưng ngày mai anh đi nói chuyện với cô ấy, bảo cô ấy trong thời gian nghỉ xuân hãy đến xem tình hình Vũ Nguyệt mỗi ngày, kiểm tra bảo mật của Vũ Nguyệt có an toàn không. Sau đó hãy gửi phần thưởng đặc biệt cho cô ấy, khởi đầu sẽ là 5000 tệ.”An Lương giải thích.

Lúc nãy, Bạch Nguyệt chỉ nói một nửa, sức khỏe của mẹ cô ấy không tốt, cho nên khoản tiền này chắc cũng đủ để kiểm tra tình hình sức khỏe rồi đúng không?

Không phải An Lương không nỡ đưa thêm tiền, mà là đưa thêm liệu Bạch Nguyệt có chịu không?

“Tiện thể, anh sắp xếp với bên tài chính thuê cho cô ấy một căn nhà có một phòng ngủ và một phòng khách. Không cần quá tốt đâu, tầm trung là được rồi. Nếu là nhà có cầu thang bộ thì nhất định phải ở lầu một, nhà có thang máy thì sao cũng được.” An Lương sắp xếp tỉ mỉ cho Bạch Nguyệt.

Mặc dù Bạch Nguyệt nói rằng cô ấy chuẩn bị đón mẹ mình lên ở trong ký túc xá của trường, ký túc xá của Học viện Kinh tế Thiên Phủ sẽ không đóng cửa trong kỳ nghỉ đông, nhưng vẫn có chút bất tiện.

Ví dụ làm thế nào để ăn cơm?

Căng tin trường sẽ không mở cửa vào kỳ nghỉ đông!

Theo tính cách tiết kiệm của Bạch Nguyệt, e là cô ấy sẽ lén sử dụng nồi cơm điện trong ký túc xá?

Để tránh những phiền phức này, An Lương dự định sẽ cho Bạch Nguyệt thuê một căn hộ có một phòng ngủ và một phòng khách.

Lý do thì đã nghĩ xong rồi!

“Trong thời gian nghỉ đông, anh hãy cho Bạch Nguyệt đi tham quan siêu thị, chợ rau ở xung quanh chúng ta, để cô ấy đánh giá nguyên liệu. Ví dụ như bảo với cô ấy nguyên liệu làm khoai tây nghiền mà bên bộ phận phụ trách món ăn nhẹ cung cấp quá tệ, bao gồm cà chua, xà lách, dưa leo, nấm gì gì đó. Sau đó để cô ấy ra chợ rau hay siêu thị xung quanh để mua và tiến hành đánh giá.”An Lương dặn dò.

Vì cần đánh giá thành phần nguyên liệu, cho nên cần phải có một nơi để nấu ăn, sau đó bố trí một căn hộ với một phòng ngủ và một phòng khách, vậy thì không có vấn đề gì nữa?

Cho dù Bạch Nguyệt đoán được câu trả lời thì với một cái cớ hợp lý như vậy, Bạch Nguyệt vẫn sẽ chấp nhận dù biết rằng An Lương đã đứng sau sắp xếp cho cô.

“Vâng.” Phùng Kiệt đáp lại: “À còn nữa, giám đốc, về ngân sách dự trù cho kế hoạch đánh giá này thì sao?”

“Ngân sách không giới hạn, cứ đưa trước cho cô ấy 1 vạn. Như vậy cô ấy không chỉ đánh giá được đồ chay mà còn có trứng gà, thịt gà, cá, thịt bò v.v.. Toàn bộ đều dùng để đánh giá, hiểu không?” An Lương dặn dò.

Trên thực tế, những món này có cần sự đánh giá của Bạch Nguyệt không?

Hoàn toàn không cần!

Nó chỉ là một cái cớ.

Lấy thịt bò làm ví dụ. Bít tết trong món ăn nhẹ ở Vũ Nguyệt, toàn bộ đều là loại bít tết Wagyu lõi thăn vai loại 45 chính quy của Úc, còn có cả các loại bít tết giá bán mắc hơn và cao cấp hơn.

Làm sao có thể sử dụng loại thịt bò thông thường ở siêu thị được?

“Anh Phùng, anh bổ sung thêm một chi tiết trong kế hoạch đánh giá, lý do là để khám phá khả năng ăn uống thường ngày ngoài quán ăn nhẹ trong Vũ Nguyệt, được chứ?” An Lương dặn dò.

Phùng Kiệt còn không hiểu được chăng?

“Giám đốc An cứ yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý.” Phùng Kiệt trả lời.

Từ lâu, Phùng Kiệt đã biết An Lương đối xử với Bạch Nguyệt rất tốt, công việc của Bạch Nguyệt ở Vũ Nguyệt cũng rất nhẹ nhàng. Cho dù chỉ là giám sát quầy tính tiền tự động, nhưng thực tế còn có hai nhân viên an ninh và một nhân viên phục vụ toàn thời gian cũng hỗ trợ chung.

Bạch Nguyệt sẽ xử lý ở vị trí đó nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn.

Trong trường hợp có xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì nhân viên an ninh và nhân viên phục vụ toàn thời gian sẽ ra mặt giải quyết vấn đề.

Khoảng 8 giờ tối, An Lương đi ra khỏi văn phòng, sau khi xuống lầu, cậu nhìn thấy Bạch Nguyệt.

Cậu cau mày: “Sao cậu vẫn ở đây?”

Bạch Nguyệt cúi đầu không nói.

Theo như lịch làm việc của Bạch Nguyệt, vào ngày lễ, thời gian tan làm của cô ấy là vào 6 giờ tối. Bây giờ đã gần 8 giờ tối, tại sao cô ấy vẫn chưa về?

Phùng Kiệt hạ giọng, nói: “Giám đốc An, chúng tôi đã bố trí lương tăng ca. Bình thường thì 12 tệ một tiếng, vào cuối tuần và ngày lễ sẽ là 18 tệ một tiếng.”

Mức lương làm bán thời gian ở Vũ Nguyệt vượt xa mức lương làm bán thời gian ở các cửa hàng thức ăn nhanh.

Thời đại năm 9102 này, mức lương làm bán thời gian ở một vài cửa hàng nhẫn tâm như KFC, McDonald và cả Pizza Hut chỉ có 9,9 tệ một tiếng.

Xứng đáng là một công ty chèn ép sức lao động chưa?

Nhưng công việc bán thời gian ở Vũ Nguyệt cũng có hạn chế!

Điều kiện là chứng nhận sinh viên nghèo.

Nếu sinh viên từ tám trường xung quanh muốn làm việc bán thời gian ở Vũ Nguyệt, họ phải có giấy chứng nhận sinh viên nghèo. Đây cũng là một trong những ý định ban đầu của An Lương dành cho Vũ Nguyệt để cung cấp sự lựa chọn cho sinh viên nghèo.

Nếu đáp ứng được điều kiện có giấy chứng nhận sinh viên nghèo, trong hoàn cảnh bình thường, Vũ Nguyệt sẽ chọn những nhóm thiệt thòi hơn. Chẳng hạn như các em gái có sức khoẻ yếu ớt và cả những sinh viên hoàn cảnh nghèo khó có thể cung cấp được giấy chứng nhận sinh viên nghèo.

An Lương biết một chàng trai đang làm công việc giao hàng bán thời gian ở Vũ Nguyệt, cậu ta là sinh viên của trường Kinh tế Thiên Phủ. Gia đình cậu ấy cha mất sớm, mẹ thì ốm đau bệnh tật, còn có hai đứa em gái đang học trung học.

Đây là những bằng chứng được cung cấp bởi ủy ban khu phố địa phương, vì thế cậu ta nhận được một công việc bán thời gian ở Vũ Nguyệt.

An Lương không muốn làm vị cứu tinh, cũng không muốn trở thành vị cứu tinh gì cả. Nhưng khi còn có thể, tại sao ta lại không giúp đỡ những người xung quanh?

Làm người tốt là chuyện xấu à?

Người xưa đã từng nói: Nghèo thì giữ mình trong sạch, giàu thì lo chuyện thiên hạ.

An Lương không nghèo nhưng cũng chưa đạt đến mức lo được chuyện thiên hạ. Cho nên nếu ở trong khả năng của mình, cậu giúp được gì thì sẽ giúp, làm một người tốt mà không hổ thẹn với lương tâm.

Chương 541: Nghiên cứu pháp luật? Là một con sói!

An Lương cúi đầu nhìn Bạch Nguyệt, cậu thở dài: “Đi thôi, chúng ta đi về.”

Bạch Nguyệt thành thật đi theo sau An Lương.

An Lương đi chậm lại, cậu bước đến bên cạnh Bạch Nguyệt, sau đó mới mở miệng nói: “Mặc dù tăng ca ở Vũ Nguyệt sẽ được trả tiền, nhưng chúng ta cũng không nên bỏ việc học ở trường, cậu biết chưa?”

Bạch Nguyệt gật đầu.

An Lương không nói thêm nữa, học lực của Bạch Nguyệt thực sự thuộc loại giỏi nhất lớp.

Hơn 8 giờ tối.

An Lương đưa Bạch Nguyệt đến dưới lầu ký túc xá, cậu vẫy vẫy tay ra hiệu Bạch Nguyệt tự mình lên lầu.

Bạch Nguyệt lẳng lặng lên lầu, trong lòng thầm mừng rỡ.

Vừa nãy cô âm thầm đi cạnh An Lương, trong khoảng thời gian đi bộ từ Vũ Nguyệt về lại trường, trong lòng cô hy vọng con đường này có thể dài hơn một chút, lâu hơn một chút, có như thế cô mới có thể ở cạnh An Lương nhiều hơn nữa.

Cho dù chỉ làm một người câm lặng ở bên cạnh An Lương, cô cũng đã rất mãn nguyện.

An Lương nhìn Bạch Nguyệt lên lầu, cậu xoay người đi về phía ký túc xá nam, vừa đi vừa gửi tin nhắn wechat cho Lý Tiểu Phi, nhân viên bán hàng của Lamborghini.

‘An Lương: Có đó không?’

‘Lý Tiểu Phi: Chào buổi tối, anh An, tôi có thể giúp gì cho anh?’

Lý Tiểu Phi trả lời tin nhắn trong vài giây.

An Lương gọi điện thoại cho Lý Tiểu Phi, thực ra cậu có chuyện muốn dặn dò Lý Tiểu Phi xử lý.

Gần 5 phút sau, An Lương nói xong chuyện của chính mình: “Tiểu Phi, chuyện này tôi giao cho anh xử lý, có được không?”

Lý Tiểu Phi lịch sự trả lời: “Không có vấn đề gì cả! Cảm ơn anh An đã tín nhiệm. Tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này.”

“Ừ.” An Lương kết thúc cuộc gọi.

Khả năng làm việc của Lý Tiểu Phi khá tốt, anh ta đã dán phim cách nhiệt cho Lamborghini Urus rất đàng hoàng. Đặc biệt là khi gửi xe trở về, anh ta đã tham khảo đầy đủ thời gian đi học buổi chiều của An Lương.

Cách làm việc tỉ mỉ như vậy chắc chắn chiếm được cảm tình của An Lương, cho nên An Lương đã nhờ Lý Tiểu Phi giúp cậu giải quyết một việc.

Còn về Lý Tiểu Phi sẽ nhận được lợi ích gì nếu hoàn thành?

Vậy thì phải xem khả năng của Lý Tiểu Phi đến đâu.

Gần 8 giờ 30 phút, An Lương trở lại phòng ký túc 307.

Hệ thống mở khoá cửa bằng vân tay đã được nâng cấp hoàn toàn, tránh rắc rối khi phải sử dụng chìa khoá, cũng tránh việc làm phiền người khác phải mở cửa giúp.

Suy cho cùng thì ký túc xá hay có dạng giường ngủ hai tầng, nếu như đang nằm ở tầng trên mà có người gõ cửa thì quả thực chẳng muốn bước xuống để mở tí nào.

Ba người trong phòng ký túc xá 307 đã thay đổi thái độ thường ngày, bọn họ đều đang tập trung học tập!

Bao gồm cả Trầm Thế Trung!

Vị khách kỳ lạ ở Hạp Cốc này không kêu gọi người khác chơi trò chơi, mà thay vào đó là đọc sách.

“Ô kìa, ba con cún con lại thích học vậy sao?” An Lương trêu ghẹo.

Lữ Văn Sơn vặn lại: “Không, An Lương, bọn tôi đó giờ vẫn luôn yêu thích học tập, hiểu không?”

Mã Long tán thành: “Bọn tôi phải chăm chỉ học tập và phấn đấu trở thành thế hệ giàu có, con trai bọn tôi sẽ như…”

“Thôi thôi thôi! Đứa con mà cậu nói có phải lại đang ám chỉ tôi?” Sao An Lương lại không hiểu được?

Trầm Thế Trung ngồi một bên, bộc bạch sự thật: “Sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi. Hôm nay Học viện đã thông báo chính sách mới, những người bị nợ môn sẽ phải ở lại để thi lại, cho đến ngày 10 tháng sau mới được rời khỏi trường, bọn họ chắc không nói dối đâu nhỉ?”

“Đệch?” An Lương oán trách: “Học viện của chúng ta tàn nhẫn vậy sao?”

“Còn không phải à?” Trầm Thế Trung hừ hừ nói: “Thứ hai sẽ là kỳ thi của sinh viên năm hai, năm ba và năm 4. Thứ ba sẽ là kỳ thi của sinh viên năm nhất chúng ta. Bỏ qua thứ ba và thứ tư, thứ năm thứ sáu sẽ là buổi chấm điểm. Nghe nói là chiều 2 giờ ngày thứ sáu sẽ có kết quả chấm điểm.”

“Thật quá độc ác!” An Lương xỉa xói.

Lữ Văn Sơn đồng tình: “Thông báo được công bố trên nhóm của Học viện vào tối nay, quả thực đúng kiểu cực kỳ bi thảm.”

Mã Long than thở: “Tui nghĩ bọn họ muốn kiếm chác tiền thi lại đây mà!”

Tên này chắc bực mình quá nên là nói ra luôn tiếng địa phương quê nhà?

“Có một người trung thực ở đây, mau bắt hắn lại!” An Lương nói đùa.

Chuyện này trong lòng tự hiểu là được rồi, còn phải nói ra làm gì?

Quả là một con người trung thực!

Dù sao cũng sắp đón tết rồi, chắc mọi người đều hiểu nhỉ?

Trầm Thế Trung phàn nàn: “Học phí thi lại chỉ là chuyện vặt, phải ở lại trường tới ngày 10 tháng sau mới đúng là kiểu độc hại.”

“Không phải cậu không thích về nhà sao?” An Lương hỏi ngược lại.

“Năm mới đó!” Trầm Thế Trung nói với một cách mong đợi: “Tôi vẫn có thể nhận được tiền lì xì.”

Mã Lương tán thành: “Tôi cũng không muốn ở lại. Tôi muốn về nhà sớm. Vậy mà đã xa nhà hơn nửa năm rồi, tôi nhớ nhà. Nếu phải ở lại thì khổ sở quá đi mất!”

Lữ Văn Sơn cũng đưa ra lý do của mình: “Tôi cũng không muốn ở lại, tôi muốn về quê nhà. Tôi phải dạy kèm cho Phương Mai, trước đó cô ấy có cúp học nên giờ có vài môn không theo kịp.”

???

Chuyện này…

Dạy kèm?

“Văn Sơn, cậu có chắc mình không phạm tội không?” An Lương nhắc nhở.

“Cút cút cút, An Lương, cậu bớt hù dọa tôi đi!” Lữ Văn Sơn hừ hừ, nói.

“Tôi đã tìm hiểu về luật pháp từ lâu rồi!” Lữ Văn Sơn nghiêm nghị nói.

“Móa?” An Lương kinh ngạc nhìn Lữ Văn Sơn.

Tên này…

Làm phiền rồi!

Lữ Văn Sơn là một con sói!

Chương 542: An Lương bị nợ môn?

Ký túc xá phòng 307.

Khi Lữ Văn Sơn nói rằng cậu ta đã nghiên cứu về pháp luật, cả An Lương và Trầm Thế Trung đều kinh ngạc nhìn Lữ Văn Sơn.

Chỉ có Mã Long hưng phấn nói: “Văn Sơn, tôi có thể đến nhà cậu ăn Tết không?”

Cái tên có đôi mắt to và lông mày rậm này vừa nãy còn bảo là nhớ nhà kia mà?

“Anh chàng quán quân, cậu thắng rồi!” Trầm Thế Trung nôn khan.

Lữ Văn Sơn bật cười, sau đó mắng: “Cút cút cút, nhà tôi đón Tết có nhiều việc phải làm lắm. Nếu cậu thật sự muốn đến chơi thì đợi sau lập xuân rồi đến.”

Lữ Văn Sơn nói thêm: “Theo như thông báo trên nhóm của Học viện hôm nay, có ba ngày để đăng ký cho đến ngày 7 tháng 2. Cậu có thể qua đây vào ngày 5, chúng ta cùng nhau tới trường.”

Mã Long trả lời chắc nịch: “Được rồi! Khi tôi đến, tôi sẽ mang cho chú và dì đặc sản của người Đông Sơn. Nhân tiện, Văn Sơn, lúc đó tôi mời chị dâu ăn cơm. Cậu bảo chị dâu gọi bạn cùng bàn nhé?”

“Không thành vấn đề!” Lữ Văn Sơn đồng ý.

An Lương và Trầm Thế Trung hai mắt nhìn nhau. Lữ Văn Sơn có độc, vậy mà lại thành công kéo Mã Long xuống nước?

“Thân sĩ, đột nhiên tôi cảm giác cậu không phải là đồ cặn bã. So với Văn Sơn và anh chàng quán quân kia, cậu quả thực là một bông hoa thuần khiết, hai người bọn họ mới đúng là đồ cặn bã.” An Lương thở dài.

Một phòng có tận ba tên cặn bã, An Lương rất áp lực!

Xin hỏi, cặn bã có bị lây cho người khác không?

Thời gian thấm thoắt trôi qua.

Chỉ trong nháy mắt đã là buổi trưa, ngày 27 tháng 12.

Đêm giáng sinh và lễ giáng sinh không liên quan gì đến An Lương. Toàn bộ đều đang trong giai đoạn thi cử. Kỳ thi cuối kỳ này đã cứu An Lương, nếu không môn Quản trị rất có khả năng bị trượt.

An Lương đang kiểm tra tin nhắn trong nhóm wechat của Lớp tài chính 3.

‘Vạn Vân Phi: @All: Xin các bạn sinh viên chú ý, kết quả của kỳ thi cuối kỳ này đã được công bố trên nhóm của Học viện. Các bạn sinh viên rớt môn vui lòng chủ động liên hệ với cố vấn để đăng ký thông tin thi lại.’

‘Vạn Vân Phi: @All: Các bạn sinh viên rớt môn đặc biệt chú ý, bắt buộc phải đăng ký thông tin thi lại!’

‘Vạn Vân Phi: @All: Nếu các bạn sinh viên rớt môn không tham gia thi lại, các bạn sẽ học lại môn tương ứng với các em sinh viên năm nhất trong thời gian làm sinh viên năm hai. Đồng thời, khi tham gia thi lại mà vẫn không qua môn, các em sẽ không nhận được chứng chỉ môn học.’

‘Bạch Tinh Tinh: Vượt qua một cách suôn sẻ!’

‘Trần Nhạc: Có bất ngờ nhưng không nguy hiểm, đủ qua môn!’

‘Trầm Thế Trung: Tôi qua môn rồi!’

‘Lữ Văn Sơn: Tôi cũng qua môn rồi!’

‘Mã Long: Tôi cũng qua môn rồi!’

‘Trầm Thế Trung: An Lương, cậu rớt rồi!’

“Thân sĩ, tôi rớt rồi á?” An Lương trực tiếp hỏi ở trong phòng ký túc xá.

“Khụ khụ khụ, tôi chỉ đùa thôi mà!” Trầm Thế Trung nhanh chóng trả lời lại.

An Lương mở thông tin công bố điểm thi cuối kỳ trên nhóm của Học viện. Sau khi nhập mã số sinh viên và mật khẩu, cậu đã tìm thấy điểm thi cuối kỳ của mình.

An Lương:

Toán giải tích: 66

Kinh tế vi mô: 99

Kinh tế chính trị: 100

Khoa học máy tính cơ bản cho sinh viên Đại học: 68

Sinh viên năm nhất Khoa Tài chính trong học kỳ trước chỉ có bốn môn, An Lương đã thuận lợi qua môn thành công. Mặc dù có hai môn điểm chỉ hơn 60, nhưng 60 điểm không phải đã “vạn tuế” rồi à?

Ngoài ra, môn Kinh tế chính trị của An Lương đạt điểm cao là vì môn này cậu đã áp dụng toàn bộ thực tiễn vào bài thi, được chứ?

An Lương chụp màn hình sau đó gửi vào trong nhóm wechat của Lớp tài chính 3.

‘An Lương: Ảnh

‘An Lương: @Trầm Thế Trung: Thân sĩ, cậu nói điêu, tự mình xem mà xử lý đi!’

‘Trầm Thế Trung: ...’

‘Trầm Thế Trung: Bao lì xì “Chúc mừng An Lương thuận lợi qua môn”

Trầm Thế Trung gửi bao lì xì 200 tệ, số lượng chỉ có 10, đúng kiểu chậm tay thì mất.

An Lương chộp lấy một cái, hơn 35 tệ, thuộc dạng khá may mắn. Cậu cũng thấy Bạch Nguyệt giật được hơn 20 tệ.

‘An Lương: @Bạch Nguyệt: Rớt môn chưa?’

‘Bạch Nguyệt: Ảnh

Bạch Nguyệt:

Toán giải tích: 100

Kinh tế vi mô: 100

Kinh tế chính trị: 80

Khoa học máy tính cơ bản cho sinh viên Đại học: 100

Chuyện này…

Thành tích học tập của Bạch Nguyệt khủng vậy sao?

Môn hơi yếu một chút là Kinh tế chính trị. Đối với Bạch Nguyệt mà nói, cô ấy không tài nào hiểu rõ về kinh tế chính trị, có lẽ là do tầm nhìn của cô ấy bị hạn chế chăng?

‘An Lương: Có ai có điểm cao hơn không?’

‘An Lương: Nếu có điểm cao hơn, tôi sẽ gửi một bao lì xì.’

‘Lưu Tiểu Yến: Ảnh

Lưu Tiểu Yến:

Toán giải tích: 100

Kinh tế vi mô: 99

Kinh tế chính trị: 99

Khoa học máy tính cơ bản cho sinh viên Đại học: 99

Lưu Tiểu Yến là ủy viên học tập, thành tích học tập của cô ấy quả thực kinh dị!

Mặc dù Lưu Tiểu Yến chỉ có một môn được trọn điểm, nhưng điểm tổng của cô ấy thì khủng khiếp khỏi phải nói. Không hổ danh là cô gái đến từ Đế Đô, cô ấy có mắt nhìn rộng hơn, môn Kinh tế chính trị cũng đạt 99 điểm.

‘An Lương: Ủy viên học tập quá đỉnh!’

‘Bạch Tinh Tinh: Lớp trưởng tôi đây đang run rẩy, không dám công bố điểm số.’

‘Trần Nhạc: Run rẩy chờ bao lì xì!’

‘Lâm Hân: Ngồi chờ bao lì xì siêu to của ủy viên đời sống!’

Lâm Hân này vẫn không sửa được thói hợm hĩnh!

An Lương cũng không keo kiệt, cậu gửi bao lì xì 2000 tệ với 42 lượt giật trong nhóm lớp wechat, trong lớp có 41 người, tính thêm Vạn Vân Phi nữa là 42 người.

Còn việc Vạn Vân Phi có lấy hay không?

Không quan trọng!

Dù sao tâm ý của An Lương đã đặt đúng chỗ. Vạn Vân Phi nhận hay không thì phần ân tình này cũng đã đạt được, nhận hay không cũng vậy mà thôi.

Chương 543: Đồng hành cùng Nguyệt!

An Lương vừa gửi bao lì xì vào trong nhóm của Lớp tài chính 3 thì cậu nhận được tin nhắn của Bạch Nguyệt.

‘Bạch Nguyệt: An Lương, mình chuẩn bị về nhà tồi, cảm ơn sự giúp đỡ của cậu rất nhiều.’

‘Bạch Nguyệt: Lần này nếu không có cậu giúp đỡ, có lẽ kế hoạch của mình sẽ gặp trở ngại, cảm ơn cậu.’

‘An Lương: ???’

‘Bạch Nguyệt: Cả ba người bạn cùng phòng của mình đều rớt môn rồi.’

Theo yêu cầu của Học viện Kinh tế Thiên Phủ, nếu như bị rớt môn thì phải ở lại để thi lại.

Nếu An Lương không dặn dò, bảo Phùng Kiệt thuê một căn nhà có một phòng ngủ cho Bạch Nguyệt trước, kế hoạch đón mẹ qua đây của Bạch Nguyệt sẽ bị phá hỏng.

An Lương xem tin nhắn Bạch Nguyệt gửi đến, quả nhiên như cậu đã đoán được từ trước, Bạch Nguyệt biết đây đều là do cậu sắp đặt, đành im lặng tiếp nhận.

‘An Lương: Thế cậu tính về kiểu gì?’

‘Bạch Nguyệt: Trước tiên thì ngồi xe lửa về Nguyệt Thành, sau đó lại ngồi taxi, cuối cùng là đi bộ hoặc ngồi máy cày.’

‘An Lương: Nhà của cậu ở đâu?’

‘Bạch Nguyệt: Ở một nơi rất nhỏ rất nhỏ bé.’

‘An Lương: Cụ thể là ở đâu?’

Lần này Bạch Nguyệt không trả lời tin nhắn ngay lập tức.

Khoảng 1 phút sau, Bạch Nguyệt mới trả lời tin nhắn.

‘Bạch Nguyệt: Thông tin vị trí

‘Bạch Nguyệt: Nhà của mình nằm ở độ cao hơn 2.600m, vị trí trên bản đồ thì chắc là đây.’

‘An Lương: Cậu có biết đường về nhà không?’

‘Bạch Nguyệt: Biết.’

Câu hỏi này không phải có hơi vô nghĩa à?

Bạch Nguyệt vừa nói rồi, nếu cuối cùng cô ấy không thể ngồi máy cày thì sẽ tự mình đi bộ về nhà.

‘An Lương: Cậu đóng gói đồ đạc của mình xong chưa?’

‘Bạch Nguyệt: Ừm, mình chuẩn bị xuất phát rồi.’

‘An Lương: Đứng dưới lầu đợi mình.’

‘Bạch Nguyệt: Ừm!’

An Lương không trả lời lại tin nhắn, cậu đeo ba lô Louis Vuitton lên, sau đó chủ động nói: “Đám cún con à, bố đi trước đây. Năm sau chúng ta gặp lại.”

“Wow! An Lương, cậu cứ vậy mà đi?” Lữ Văn Sơn hừ hừ nói: “Tôi với anh chàng quán quân còn tính mời cậu và thân sĩ ăn một bữa gà rút xương, bữa ăn chia tay của chúng ta.”

“Cút cút cút, có phải sinh viên năm tư đâu, chia cái lông ý, bố tranh thủ thời gian đây.” An Lương xua tay.

Rời khỏi ký túc xá, An Lương đến bãi đậu xe ngoài trời của trường trước, chiếc Lamborghini Urus của cậu đang đậu ở đây, nhưng hôm nay An Lương không có ý định lái nó.

Bên cạnh chiếc Lamborghini Urus là chiếc Toyota Land Cruiser màu trắng, đây là phiên bản cao của đời 2016. Giá lăn bánh thông thường hơn 100 vạn.

Chiếc Land Cruiser này đã trải qua quá trình sửa đổi để đi vượt địa hình, bao gồm thay thế lốp xe địa hình chuyên nghiệp, lắp đặt thiết bị thoát hiểm v.v..

Vì An Lương sẽ đích thân đưa Bạch Nguyệt về nhà!

An Lương muốn nhìn thấy quê hương của Bạch Nguyệt.

Ngoài ra, An Lương rất lo lắng cho Bạch Nguyệt, cậu lo rằng một mình Bạch Nguyệt sẽ không thể chăm sóc tốt cho mẹ cô, cậu cũng lo lắng về nhiều thứ khác.

Vì vậy, An Lương đã dặn Lý Tiểu Phi giúp cậu mua một phiên bản trang bị cao cấp của “Land Cruiser”, đồng thời cũng tiến hành sửa đổi những thứ liên quan để vượt địa hình, giá cuối cùng cao tới 150 vạn.

Từ bãi đậu xe ngoài trời, An Lương lái chiếc Land Cruiser to lớn và dũng mãnh đến lầu dưới của ký túc xá nữ, cậu đã nhìn thấy Bạch Nguyệt từ xa.

Bạch Nguyệt đeo ba lô vải bố màu xanh biển loại cũ, tay thì xách vali đứng ngây ngốc trong gió lạnh khiến người ta không khỏi xót xa.

An Lương lái xe tới, hạ cửa kính ở ghế lái phụ xuống, cậu bảo: “Lên xe đi!”

Bạch Nguyệt ngập ngừng nhìn An Lương, cô không biết An Lương lại mua xe mới.

Nguyên nhân chính là biển số của chiếc xe này là Rong A-11W28 , một biển số rất ngẫu nhiên, cho nên không ai phát hiện ra đó là xe An Lương mới mua.

Thấy Bạch Nguyệt im lặng, An Lương tự mình xuống xe, mở cửa ở ghế lái phụ, lấy túi hành lý từ tay Bạch Nguyệt ném vào hàng ghế phía sau.

“… Còn ngơ ra đó làm gì? Lên xe thôi!” An Lương thúc giục.

Bạch Nguyệt lo lắng lên xe, trong lòng thoáng hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng lại sợ mình nghĩ lung tung nên mới lo lắng bất an.

An Lương quay trở lại vị trí ghế lái, cậu nhắc nhở: “Thắt dây an toàn chưa đấy?”

Bạch Nguyệt gật đầu.

“Vậy thì chúng ta lên đường thôi!” An Lương xuất phát trên con quái vật khổng lồ Land Cruiser.

Tầm một tiếng sau, Bạch Nguyệt dần dần khẳng định suy đoán của mình, bởi vì chiếc Land Cruiser này không đi đến nhà ga, nó đã rời khỏi thành phố.

“Cậu…” Bạch Nguyệt ngập ngừng nhìn An Lương.

“Mình đưa cậu về!” An Lương trả lời: “Đúng lúc mình muốn đi xem núi Đại Lượng, vừa hay mình mới mua chiếc xe địa hình, cho nên muốn kiểm tra khả năng vận hành của nó.”

An Lương nói thêm: “Nhân tiện, vé xe lửa của cậu có thể được trả lại trên điện thoại rồi đấy. Mình đã xem qua, từ Thiên Phủ đi qua đó cũng phải 700km, mất khoảng 8 tiếng đến 10 tiếng.”

“Bây giờ chỉ mới hơn 1 giờ trưa. Chúng ta cố gắng đến Nguyệt Thành trước sáng sớm, sau đó ở lại Nguyệt Thành một đêm, sáng hôm sau lại đi lên núi.” An Lương giải thích kế hoạch.

Bạch Nguyệt yên lặng gật đầu, ngoài mặt cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nhưng trong mắt cô lại ẩn chứa vẻ hạnh phúc.

Bạch Nguyệt không nghi ngờ liệu bây giờ cô có đang mơ hay không.

Bởi vì hoàn cảnh hiện tại có nằm mơ cô cũng không dám, An Lương đích thân lái xe đưa cô về nhà, mọi chuyện còn tốt đẹp hơn cả nằm mơ!

Chương 544: Chỉ có một căn phòng?

Chiếc Land Cruiser màu trắng đang bon bon rất nhanh trên đường cao tốc, hệ thống định vị di động cung cấp thông tin về tình trạng lộ trình theo thời gian thực.

An Lương vừa lái xe vừa trò chuyện với Bạch Nguyệt.

Nhưng hầu hết đều do An Lương nói, Bạch Nguyệt lắng nghe, sau đó thỉnh thoảng Bạch Nguyệt đáp lại.

Đã gần 11 giờ tối.

Cuối cùng An Lương và Bạch Nguyệt cũng đến Nguyệt Thành, nhưng tình hình càng trở nên tồi tệ hơn. An Lương liên tục hỏi bốn khách sạn qua điện thoại di động, tất cả đều không có phòng, cậu chỉ có thể lái xe vòng vòng trong Nguyệt Thành để tìm khách sạn.

Sau 15 phút tìm kiếm, cuối cùng cậu cũng tìm được một khách sạn trông khá ổn, nhưng những vấn đề mới lại xuất hiện.

Khách sạn này chỉ có một phòng!

Mặc dù là phòng tiêu chuẩn với hai giường nhưng theo tình hình của An Lương và Bạch Nguyệt thì vẫn không tiện lắm.

“Bạch Nguyệt, chúng ta đổi khách sạn khác nhé?” An Lương hỏi ý kiến của Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt chưa kịp trả lời thì nhân viên lễ tân của khách sạn đã trả lời: “Thưa anh, giờ đang là mùa du lịch cao điểm, lúc này hầu hết các khách sạn đều kín chỗ, rất khó tìm được khách sạn.”

“Căn phòng còn trống hiện giờ của chúng tôi thực ra đã có khách hàng đặt rồi, nhưng khách hàng đã bỏ hành trình, hơn nữa cũng quá thời gian trả phòng cho nên mới còn dư.” Nhân viên lễ tân giải thích.

An Lương không nói nên lời.

Bây giờ có phải lễ hội rước đuốc đâu mà lại là mùa du lịch cao điểm?

Những vị khách này cũng có vấn đề quá đi!

Bạch Nguyệt đỏ bừng mặt, cúi đầu không dám nói vì sợ mình nói ra sẽ khiến An Lương hiểu lầm.

An Lương nhìn Bạch Nguyệt đang thẹn thùng như chim cút nhỏ, cậu quyết định luôn: “Vậy thì đặt phòng này đi!”

Khi nghe quyết định của An Lương, tai của Bạch Nguyệt đã đỏ ửng lên.

Khi làm xong thủ tục nhận phòng, An Lương dẫn theo Bạch Nguyệt đi đến cửa phòng, cậu đưa thẻ phòng cho Bạch Nguyệt: “Cậu ở một mình trong phòng đi, mình ra xe ngủ, tạm đỡ một đêm thôi.”

May mắn thay, hàng ghế sau của Land Cruiser đủ rộng!

An Lương nói xong, cậu chuẩn bị rời đi.

Nhưng Bạch Nguyệt đột nhiên nắm lấy cánh tay của An Lương, cô ấy không lên tiếng, chỉ kéo An Lương.

An Lương nhìn Bạch Nguyệt, cậu sử dụng hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” để kiểm tra thuộc tính của Bạch Nguyệt, nhưng độ thiện cảm của Bạch Nguyệt vẫn là 79 điểm.

Vậy ra cô gái này đang kìm nén chính mình?

Bạch Nguyệt vừa kéo An Lương vừa đẩy cửa phòng ra, cô nhỏ giọng nói: “Ở lại đi.”

“Được rồi!” An Lương trả lời.

Sau khi hai người vào phòng, An Lương tắm rửa thật nhanh, sau đó cậu chọn giường cạnh cửa sổ, để giường gần phòng tắm cho Bạch Nguyệt.

“Hôm nay lái xe hơi mệt, mình ngủ trước đây, cậu cũng ngủ sớm đi.” An Lương nói xong, cậu thật sự đã nằm xuống giường ngủ.

Hôm nay đi từ Thiên Phủ đến Nguyệt Thành, gần 700km và mất 10 tiếng lái xe.

An Lương quả thực rất mệt, cậu nằm trên giường và nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Bạch Nguyệt len lén nhìn An Lương đang ngủ, ánh mắt cô rất phức tạp, có chút hân hoan, một chút chần chừ và cả một chút tiếc nuối.

Tầm 10 phút sau, công việc giặt giũ đơn giản của Bạch Nguyệt đã hoàn thành, cô lại đến bên giường của An Lương.

Giờ phút này, An Lương đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Lái xe thực sự rất mệt, được chứ?

Nếu bạn không tin?

Hãy thử một mình lái xe trong 10 tiếng xem!

Bên cạnh giường của An Lương, Bạch Nguyệt lặng lẽ nhìn An Lương đang ngủ. Cô nhìn một lúc tiếp đó nhẹ nhàng quay người, cầm điện thoại lên. Sau khi tắt đèn flash và tiếng máy ảnh, cô lén chụp một bức An Lương đang ngủ, rồi ôm điện thoại vào ngực.

Cô có thể xác định rõ ràng, trong lòng cô rất thích An Lương!

Nhưng cô cũng khẳng định khoảng cách giữa mình và An Lương rất xa.

Cô đoán rằng tình cảm của An Lương dành cho cô phần lớn là thương hại, đúng không?

Sau tất cả, cô biết An Lương là một người rất tốt bụng. Từ lúc đầu khi An Lương quyên góp cho Viện Phúc lợi Trẻ em Tây Phố, đến việc tạo công việc bán thời gian ở Vũ Nguyệt cho những sinh viên nghèo sau này, tất cả đều chứng tỏ rằng An Lương là một người rất tốt bụng!

Chính vì điều này mà Bạch Nguyệt cảm thấy rằng An Lương không thích cô, mà chỉ đơn thuần là cảm thông và thương hại cô mà thôi.

Nếu là người khác, Bạch Nguyệt chắc chắn sẽ không chấp nhận.

Nhưng vì là An Lương nên đã có một bóng dáng bước vào trái tim của Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt yên lặng nhìn An Lương, nhìn ngắm khoảng nửa tiếng, sau đó cô mới lấy hết dũng khí, nói nhỏ: “An Lương?”

Nhưng mà, An Lương đã ngủ say, làm sao có thể trả lời Bạch Nguyệt?

Bạch Nguyệt gọi lại hai lần, phát hiện An Lương không trả lời. Cô lẻn đến gần An Lương, cuối cùng cũng đến bên cạnh An Lương, cô lại thận trọng gọi: “An Lương?”

An Lương hoàn toàn chìm trong giấc ngủ, gần như là không biết gì đến Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt thấy An Lương không phản ứng, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó cúi xuống hôn lên trán An Lương.

Hôn xong, cô lùi lại nhanh như kẻ trộm, rồi trốn vào chăn bông, tim cô đập rất nhanh.

Bạch Nguyệt trốn trong chăn bông, đợi mấy phút trôi qua, rồi len lén thò đầu nhìn về phía An Lương, An Lương vẫn đang ngủ, cô yên tâm rồi nở một nụ cười ngọt ngào.

Bình Luận (0)
Comment