Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 31 - Chương 545: Đây Là Phần Thưởng Tuyệt Vời Nhất!

Chương 545: Đây là phần thưởng tuyệt vời nhất!

Ngày hôm sau, vừa qua 8 giờ sáng.

Khi An Lương tỉnh lại sau giấc ngủ, đầu tiên cậu nhìn về phía Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt đã hoàn toàn cuộn mình trong chăn bông, quả nhiên là chim cút nhỏ à?

Trên thực tế, Bạch Nguyệt đã tỉnh rồi!

Không!

Chính xác mà nói, cả đêm qua Bạch Nguyệt ngủ không ngon tí nào. Thậm chí cô còn có một giấc mơ vô lý, trong giấc mơ, An Lương đã bất ngờ tập kích cô khi cô đang ngủ, sau khi phát hiện ra điều đó, cô đã lựa chọn giả vờ ngủ tiếp.

Một giấc mơ ngớ ngẩn như vậy khiến Bạch Nguyệt hơi sợ hãi.

Nếu giấc mơ là sự thật, liệu cô có cản được An Lương?

Vì vậy, cả đêm qua cô ngủ không ngon.

An Lương nhìn Bạch Nguyệt đang trốn trong chăn bông, nhưng cậu không vội vã ngồi dậy, vì cậu phát hiện hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã gửi cho cậu một tin nhắn.

‘Chúc mừng ký chủ đã thu hoạch được Tình Yêu Trong Sáng .’

‘Ký chủ nhận được Lời Chúc Phúc Của Cô Gái Thuần Khiết .’

‘Lời Chúc Phúc Của Cô Gái Thuần Khiết: Một cô gái thuần khiết và hoàn mỹ, thành tâm chúc phúc cho ký chủ, chúc phúc ký chủ sống lâu trăm tuổi, chúc phúc ký chủ không ốm đau bệnh tật, chúc phúc ký chủ vạn sự bình an.’

‘Nhắc nhở đặc biệt: Lời chúc phúc này thành công!’

Chuyện này...

Chúc phúc thành công?

Sống lâu trăm tuổi?

Không ốm đau bệnh tật?

Vạn sự bình an?

An Lương nhìn Bạch Nguyệt đang trốn trong chăn bông, lời chúc phúc này chắc chắn đến từ Bạch Nguyệt!

Nhưng lời chúc phúc của Bạch Nguyệt cũng khủng khiếp quá, phải không?

Tạm thời không nói đến chuyện sống lâu trăm tuổi, cũng không nhắc tới vạn sự bình an, chỉ mỗi cái không ốm đau bệnh tật cũng đủ thấy khoa trương rồi, phải không?

Suy cho cùng đó cũng là không ốm đau bệnh tật!

Đối với người giàu mà nói, điều gì là quan trọng nhất?

Tiền bạc?

Dĩ nhiên là không!

Đã là người giàu mà còn có chuyện thiếu tiền sao?

Lấy An Lương làm ví dụ, hiện tại An Lương đang nắm trong tay khối tài sản hơn 6 ức. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì số tiền này chỉ càng ngày càng nhiều hơn mà thôi.

Vậy tiền tài có quan trọng đối với An Lương không?

Không không không!

10 ức, 100 ức thậm chí là 1000 ức, mặc dù có sự chênh lệch khá lớn, nhưng đối với sự tiêu xài thường ngày mà nói, ba mức này đều thuộc cấp muốn cái gì thì có thể mua cái đó.

Vậy thì muốn nhiều tiền để làm gì chứ?

Đối với người giàu, điều quan trọng nhất là sức khỏe!

Câu trả lời này là mong ước chung của tất cả những người giàu có.

Nếu bạn không có một cơ thể khỏe mạnh, có nhiều tiền hơn nữa thì sao?

Lời chúc phúc từ Bạch Nguyệt hoàn toàn là phần thưởng phù hợp nhất cho những người giàu có.

Ban đầu, An Lương chỉ đơn giản là đưa Bạch Nguyệt về nhà, nhân tiện đi thăm Đại Lượng Sơn, sau đó đón Bạch Nguyệt và mẹ cô ấy lên thành phố, coi như đang làm một việc tốt.

Kết quả thì, thiện có thiện báo phải không?

Nếu giá trị của lời chúc này phải đo bằng giá trị kinh tế thì e rằng vượt hơn cả 100 ức đấy.

Tóm lại, nếu để An Lương lựa chọn dùng 100 ức để trao đổi, cậu sẽ không do dự mà chấp nhận đổi!

Giữa 100 ức và không ốm đau bệnh tật, phải chọn cái nào đây?

Điều này cũng cần phải suy nghĩ à?

An Lương thầm cảm ơn Bạch Nguyệt, sau đó cố ý lớn tiếng nói.

“Oáp! Ha!” An Lương ngáp một cái, biểu thị cậu đã tỉnh, cậu gọi: “Bạch Nguyệt, tỉnh lại, dậy thôi!”

Bạch Nguyệt đã thức dậy từ lâu, cô cẩn thận thò cái đầu nhỏ ra khỏi chăn bông, cô âm thầm quan sát biểu hiện của An Lương để xác định xem An Lương có phát hiện ra cô đã lén hôn cậu ngày hôm qua hay không.

Tuy nhiên, biểu hiện của An Lương không hề khác thường, điều đó khiến Bạch Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

“Mình đi tắm trước, cậu tự giải quyết việc của mình.” An Lương nói rõ.

Bạch Nguyệt vội vàng gật đầu, thật ra cô đang ngủ trong bộ đồ lót giữ nhiệt, cô đã quấn chăn bông vào người rất chặt, không phải đề phòng An Lương, mà là sợ An Lương hiểu lầm cô, khơi dậy sự chán ghét của An Lương.

Khi An Lương đang tắm rửa trong phòng tắm, Bạch Nguyệt nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề.

Đợi An Lương từ trong phòng tắm đi ra, Bạch Nguyệt đã xỏ giày vào.

“Cậu đi tắm đi, xong việc, chúng ta đi ăn sáng, sau đó mình sẽ đưa cậu về.” An Lương nói.

“Ừm!” Bạch Nguyệt trả lời ngắn gọn.

Bữa sáng của Nguyệt Thành hiển nhiên là phở.

An Lương dựa theo đánh giá của mọi người, tìm được một quán ăn lâu đời để ăn sáng. Cậu gọi một tô phở thịt dê, lát nữa phải lái xe lên núi cho nên không cần phở bò. Bạch Nguyệt cũng chọn phở thịt dê, cô ấy chỉ muốn chọn giống như An Lương.

Phở thịt dê của Nguyệt Thành không có hương vị cay của Thiên Phủ và Thịnh Khánh, nhưng chúng có hương vị riêng. Nói chung, chúng ở mức trên trung bình, không đủ để kích hoạt phần thưởng của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng.

Cả hai ăn sáng và tiếp tục lên đường. Hệ thống dẫn đường trên điện thoại vẫn cung cấp lộ trình đường đi, nhưng tầm một tiếng sau, khi An Lương lái xe đến Đại Lượng Sơn, hệ thống dẫn đường trên điện thoại bắt đầu bị lỗi.

Lúc này Bạch Nguyệt trở thành một bản đồ sống.

Trong nửa tháng qua, Đại Lượng Sơn không có mưa, mặc dù điều kiện đường xá của đường máy cày đi rất xấu, nhưng nó không có vấn đề gì đối với chiếc Land Cruiser đã trải qua quá trình chuyển đổi địa hình.

Land Cruiser đã chinh phục rất nhiều nơi, lần này chỉ là núi Đại Lượng mà thôi!

Quê nhà của Bạch Nguyệt ở huyện Bố Thác trên Đại Lượng Sơn, cao hơn 2.600m so với mực nước biển. Từ Nguyệt Thành đến huyện Bố Thác, theo Bạch Nguyệt, phải mất 4 tiếng đi bằng máy cày.

Nếu đi bộ thì sao?

Tức là phải đi bộ từ sáng đến tối, ít nhất cũng phải 10 tiếng!

Kỹ năng lái xe của An Lương ở mức chuyên nghiệp, chiếc Land Cruiser khổng lồ cũng đang tiến về phía trước một cách ổn định trên đường cày.

Nhìn thấy phía trước không có thôn xóm, phía sau không có cửa hàng, trên đường cũng không có người, tất cả đều là núi rừng rậm rạp, An Lương không khỏi mừng thầm!

Nếu cậu không đưa Bạch Nguyệt về, Bạch Nguyệt phải về nhà một mình như thế nào đây?

Dù sao Bạch Nguyệt của bây giờ đã không còn là Bạch Nguyệt của trước đây!

Bạch Nguyệt của bây giờ đã có điểm nhan sắc vượt hơn 80 điểm!

Chương 546: Ngôi làng trên mây

Quê hương của Bạch Nguyệt không phải ở huyện Bố Thác, mà là ở làng Vân Pha xã Liệt Hoả phía dưới huyện Bố Thác, một ngôi làng nhỏ ẩn mình sâu trong núi.

Ý nghĩa của huyện Bố Thác là “Một nơi có nhím và cây thông”, trong khi ý nghĩa của làng Vân Pha là một ngôi làng nằm trên mây.

Con đường dành cho máy cày trong núi trải dài từ xã Liệt Hoả đến làng Vân Pha.

Chiếc Land Cruiser đã trải qua quá trình sửa đổi để đi vượt địa hình, thích nghi rất tốt với các con đường dành cho máy cày.

An Lương hỏi: “Nếu không có máy cày, cậu định đi bộ về sao?”

“Ừ.” Bạch Nguyệt đáp lại một cách ngắn gọn.

“Cậu không sợ sao?” An Lương hỏi lại.

Bạch Nguyệt kinh ngạc nói: “Sợ?”

Cô gái ngốc nghếch này!

“Nơi hoang vu không xe, không người, cậu không sợ sao?” An Lương lại hỏi.

Bạch Nguyệt do dự một lúc, sau đó trả lời: “Không sợ.”

“Mình đã đi trên con đường này nhiều năm, tâm trí mình tràn ngập những kỷ niệm về nó.” Bạch Nguyệt nói rất nhẹ nhàng.

“Khi mình còn nhỏ, mẹ mình thường cõng mình vào xã, mình nhớ rất rõ con đường này. Sau này khi mẹ mình bị bệnh, mình đã địu một rổ dương dụ để vào xã bày sạp buôn bán, vì thế mình cũng khắc sâu ký ức về con đường này.” Bạch Nguyệt kể tiếp.

Là một người đến từ Thịnh Khánh, An Lương đương nhiên biết “dương dụ” là một tên gọi khác của “khoai tây”.

Khoai tây, dương dụ, mã linh thự, hiểu không?

Có vẻ như sức khỏe của Bạch Nguyệt kém là do vấn đề trong quá khứ.

“Theo vị trí hiện tại của chúng ta, đi về phía trước một đoạn sẽ thấy phiến đá mỏ vịt.” Bạch Nguyệt hơi ngượng ngùng nói: “Đó là cái tên mình đặt cho nó, nó là một tảng đá lớn nhô ra, trông hơi giống mỏ vịt nên hồi nhỏ gọi là phiến đá mỏ vịt. Nếu lúc nào đó gặp mưa, mình có thể đứng dưới phiến đá mỏ vịt để trú mưa.”

Có lẽ là vì đang trở về quê nhà, lại trong một môi trường quen thuộc, cô gái lầm lì Bạch Nguyệt đột nhiên nói rất nhiều.

An Lương lái chiếc Land Cruiser hướng về phía trước gần 1 km, dưới sự hướng dẫn của Bạch Nguyệt, cậu nhìn thấy một tảng đá to như mỏ vịt.

Hơn một tiếng sau, Bạch Nguyệt chỉ vào một đường hầm trống bên đường: “Đây là vị trí chính giữa, nếu đi bộ ra vào, thường sẽ dừng lại đây nghỉ ngơi, ăn chút gì đó để bổ sung năng lượng.”

Theo như Bạch Nguyệt nói, nếu đi bộ từ làng Vân Pha đến xã Liệt Hoả thì phải mất cả ngày. Vì đường núi khó đi, khi ra ngoài thường phải mang vác đồ đạc, nếu mang vác đồ nặng mà xuất phát từ sáng sớm thì tối khuya mới đến nơi.

An Lương tò mò hỏi: “Buổi tối cậu ở đâu?”

Bạch Nguyệt giải thích rằng ở xã Liệt Hoả có một ký túc xá chuyên dành cho người miền núi ở. Tất cả đều là dạng phòng ngủ tập thể nam riêng nữ riêng, không cần tốn tiền, đồng thời nước nóng cũng được cung cấp miễn phí.

Chuyện này...

An Lương âm thầm thở dài, ở phía rìa của thế giới phồn hoa chính là như vậy sao?

“Chiếc xe này rất tuyệt.” Bạch Nguyệt đột nhiên khen ngợi.

Chiếc Land Cruiser chỉ mất hơn một tiếng để đi được một nửa quãng đường, còn máy cày phải đi hơn hai tiếng. Suy cho cùng, nó là một Land Cruiser đã trải qua quá trình sửa đổi để đi vượt địa hình.

An Lương trả lời: “Đây là một chiếc xe địa hình chuyên nghiệp, hơn nữa đã trải qua quá trình sửa đổi để mạnh mẽ hơn. Nó được thiết kế để đối phó với những đường xá điều kiện như vậy.”

Chiếc Land Cruiser tiếp tục tiến về phía trước, gần nửa tiếng sau, An Lương đột nhiên đạp phanh vì giữa con đường dành cho máy cày xuất hiện một con báo!

Không sai!

Đúng là một con báo!

Là con báo trong thế giới động vật trên tivi!

“À, hóa ra là một con báo hoa mai!” Bạch Nguyệt vừa nhìn con báo vừa nói.

Nhưng con báo đã lao nhanh vào rừng khi Land Cruiser dừng lại.

“Mình đột nhiên cảm thấy, khi còn nhỏ, lá gan của cậu cũng lớn đấy!” An Lương cảm thán nói.

Đã là thời đại 9102 rồi, lại có thể gặp một con báo ở giữa đường, xin hỏi thời đại trong quá khứ liệu còn có gì nữa đây?

Bạch Nguyệt ngượng ngùng nói: “Trước đây, khi gặp báo hoa mai, mình đã sợ hãi đến bật khóc, nhưng người trong làng đã tạo thành nhóm để đi đến xã Liệt Hoả. Lá gan của báo hoa mai rất nhỏ, nếu trong tình huống có quá nhiều người, chỉ cần lớn tiếng la lên là có thể dọa được nó!

Được đấy!

An Lương biểu thị mình lại vừa tiếp thu được một kiến thức kỳ quái!

Nếu lần sau đi dã ngoại, đột nhiên gặp báo hoa mai thì cứ hét lên để xua đuổi nó?

Thôi dẹp đi, đối với sự gặp gỡ kỳ diệu như vậy, An Lương lựa chọn trao nó cho người khác.

E là người bình thường chẳng ai muốn gặp cái tình huống quái quỷ như là đang đi trên đường gặp báo hoa mai, đúng không?

Nếu hét to mà không dọa nó bỏ chạy vậy thì lẽ nào phải trượt? (1)

Tuy nhiên ngoài kiến thức kỳ lạ ra, An Lương đã nắm bắt được một kiến thức khác. Đó là những người dân làng Vân Pha sẽ đi theo nhóm khi đến xã Liệt Hỏa.

Nghĩ kỹ thì cũng không có gì lạ lắm!

Những người cùng một làng tạo thành đoàn đi chung với nhau, có vấn đề gì sao?

Như câu nói “Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại lên hòn núi cao”, dù cho là đang đi trên đường hay là đang đến xã Liệt Hỏa, bọn họ đều có thể đối phó với những tình huống bất ngờ.

“Mọi người trong làng của em thường đến xã Liệt Hỏa vào khi nào?” An Lương tò mò hỏi.

“Thường thì đều là ngày đầu tiên và ngày giữa của mỗi tháng. Còn ngày cụ thể sẽ do trưởng làng thảo luận với mọi người.” Bạch Nguyệt trả lời.

An Lương vừa nói chuyện phiếm với Bạch Nguyệt vừa lái xe về phía trước, nửa tiếng sau lại trôi qua, khi cậu đi vòng quanh khe núi, phía trước rất rộng rãi và sáng sủa. Trên sườn đồi phía trước, có những ngôi nhà nằm rải rác, mây trắng và sương mù bao quanh những ngôi nhà đó.

Ngôi làng Vân Pha này, đúng như tên gọi, ngôi làng trên mây.

Chương 547: Một góc bị lãng quên của thế giới phồn hoa!

Theo lời giới thiệu của Bạch Nguyệt, làng Vân Pha có chưa đến 100 hộ gia đình, với tổng số hơn 500 người, thu nhập chính từ trồng trọt và hái các sản phẩm từ núi rừng.

Những người trên núi này là sự tồn tại bị lãng quên bởi thế giới phồn hoa!

Thu nhập hàng tháng của họ chưa đến 1.000 tệ, ngoại trừ nguồn điện cung ứng không ổn định, ở đây không có khí đốt tự nhiên hay nước máy, hoàn toàn không tương thích với thế giới phồn hoa.

Còn về mạng lưới?

Mạng điện thoại di động của An Lương đã giảm xuống tín hiệu 2G, giao tiếp cơ bản chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng hơi khó để xem một video ngắn hoặc nội dung nào đó.

Xét cho cùng, làng Vân Pha là một ngôi làng trên núi cao rất bình thường, đương nhiên không thể có cơ sở hạ tầng tiêu chuẩn cao.

Hầu hết những người dân miền núi ở đây là mặt khác của số liệu thống kê “8 ức cư dân mạng Hạ Quốc”.

Một số người miền núi lớn tuổi thậm chí còn không biết đến khái niệm Internet!

Ở đây bảo tồn cuộc sống nông nghiệp nguyên thủy, trời mọc thì ra đồng, trời lặn thì về nhà.

Khi chiếc Land Cruiser đến làng Vân Pha, một số dân làng già và trẻ đã đợi sẵn ở cổng làng, chiếc Land Cruiser đã phá vỡ sự yên tĩnh của làng Vân Pha.

Đối với đại đa số dân làng, họ chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc xe nào giống như Land Cruiser, vì vậy sau khi phát hiện ra chiếc Land Cruiser, họ đã đợi ở cổng làng.

An Lương lái chiếc Land Cruiser hạ cánh dừng lại ở cổng làng, Bạch Nguyệt bước xuống xe từ ghế lái phụ. Sau khi xuống xe cô vội vàng chào hỏi, nhưng An Lương phát hiện ra, Bạch Nguyệt đang dùng ngôn ngữ địa phương để nói chuyện.

Hầu hết cư dân của làng Vân Pha là dân tộc địa phương, Bạch Nguyệt nói tiếng địa phương một cách rất tự nhiên.

An Lương ra khỏi xe từ ghế lái chính, một đám trẻ nhỏ rụt rè nhìn An Lương và chiếc Land Cruiser dũng mãnh.

Đối với những đứa trẻ nhỏ này, Land Cruiser chắc chắn là thứ mà chúng chưa từng thấy bao giờ, những hiểu biết trước đây của chúng về các phương tiện giao thông chỉ là một chiếc máy cày.

Nếu không có chuyến thăm của An Lương, họ thậm chí có thể không ra khỏi núi trong suốt cuộc đời, xa nhất là đi đến xã Hỏa Liệt, bọn họ không bao giờ nhìn thấy một chiếc Land Cruiser bao giờ.

An Lương đi đến cửa xe sau của Land Cruiser, cậu mở cửa hàng ghế sau, lấy ra một thùng kẹo mút mà cậu đã tiện tay đem theo khi ở Vũ Nguyệt.

Vũ Nguyệt chủ yếu bán các sản phẩm cao cấp, những chiếc kẹo mút mà An Lương lấy đi là loại tốt nhất của Nhật Bản, một loại kẹo có hương vị thơm ngon và sử dụng que giấy thân thiện với môi trường.

An Lương mở nắp, lấy ra một cây kẹo mút, vươn tay làm động tác đưa nó ra, cậu cố gắng nói với tốc độ thật chậm: “Xin chào, anh là bạn của Bạch Nguyệt. Anh rất vui được làm quen với các em. Đây là một món quà nhỏ dành cho các em, mỗi người một cái, được không?”

Trong đó có một cậu bé trả lời: “Anh là bạn của chị Bạch Nguyệt à?”

“Ừ!” An Lương gật đầu khẳng định: “Anh và cô ấy là bạn học, cũng là bạn rất tốt.”

Những người dân làng cao tuổi xung quanh có thể hiểu được tiếng Quan Thoại đều bật cười, rõ ràng là họ đã hiểu lầm mối quan hệ giữa An Lương và Bạch Nguyệt.

Cậu bé nghe An Lương trả lời, nhanh chóng nói với những đứa trẻ khác bằng tiếng địa phương, sau đó cậu bé là người đầu tiên làm mẫu, cậu bé nhận lấy một cây kẹo từ An Lương.

“Em tên gì?” An Lương hỏi.

“Tên em là A Lực • A Mộc • Xích Tử.” Cậu bé trả lời An Lương: “Anh cũng có thể gọi em là Xích Tử, đó là tên của em.”

Bạch Nguyệt bước đến, cô ấy chào: “Tại sao em không giúp A Mạc đi gom khoai tây?”

“Khoai tây tím của chúng ta đã được gom xong rồi! Chị Bạch Nguyệt, chị đang nghỉ đông à?” Chi Tử tò mò hỏi.

“Ừm, trường cho nghỉ rồi, dạo này em học hành thế nào?” Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.

Xích Tử trả lời: “Em đang chăm chỉ đấy! Em phải giống như chị Bạch Nguyệt, em cũng muốn thi đại học!”

An Lương im lặng đứng bên cạnh, đối với thế giới phồn hoa mà nói, cuộc trò chuyện của bọn họ có vẻ rất tầm thường, thậm chí có chút buồn cười.

Nhưng đối với bọn họ mà nói, chuyện thi lên đại học rất là kỳ diệu!

Bởi vì thi đại học, đồng nghĩa với việc có thể nhận được trợ cấp từ chính quyền địa phương, bước vào thế giới phồn hoa, cuối cùng có hy vọng rời khỏi ngọn núi.

Bạch Nguyệt giúp An Lương phát kẹo mút. Những đứa trẻ khác lấy kẹo mút, hầu hết chúng đều tháo bao bì bên ngoài và trực tiếp ăn, nhưng Xích Tử thì không. Cậu bé thậm chí còn nuốt nước bọt nhìn người khác ăn, nhưng vẫn không ăn kẹo mút của mình.

“Sao em không ăn?” An Lương hỏi.

Bạch Nguyệt thay mặt thằng bé giả thích, ở nơi này, “A Mộc.” có nghĩa là “đứa con đầu lòng.” trong gia đình.

“Cậu bé vẫn còn hai người em gái.” Bạch Nguyệt chỉ nói đến đây.

An Lương thở dài, cậu lấy ra thêm hai cây kẹo mút đưa cho Xích Tử: “Em ăn thử đi!”

Xích Tử không nhận ngay cây kẹo mút, cậu bé nhìn Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt gật đầu: “Nhớ nói lời cảm ơn. Anh ấy tên là An Lương, An trong bình an, Lương trong lương thiện.”

Lúc này Xích Tử mới nhận lấy hai cây kẹo mút, cậu bé nhanh chóng cảm ơn: “Cảm ơn anh An Lương.”

An Lương vỗ vỗ vai cậu bé: “Cố lên nhé!”

Cậu bé thật hiểu chuyện, An Lương thấy cậu bé rất được!

Với sự giúp đỡ của Bạch Nguyệt, An Lương phân phát nhiều kẹo mút hơn cho trẻ em có anh chị em ở nhà, một giọng nói thăng trầm vang lên.

“Bạch Nguyệt!”

An Lương nhìn theo tiếng nói phát ra, đó là một người phụ nữ nước da ngăm đen, thân hình gầy gò, hình như khoảng 50 tuổi, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng lưng của Bạch Nguyệt từ khuôn mặt của đối phương.

“Mẹ!”

Bạch Nguyệt lao về phía đối phương, sau đó ôm thật chặt lấy đối phương.

Người phụ nữ với khuôn mặt hơi ngăm ngăm này quả nhiên là mẹ của Bạch Nguyệt!

Chương 548: Hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” Thăng cấp!

An Lương không đoán sai, người phụ nữ có khuôn mặt hơi ngăm ngăm kia đúng là mẹ của Bạch Nguyệt.

Khi Bạch Nguyệt ôm mẹ, An Lương đã sử dụng hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp.” để kiểm tra thông tin của mẹ Bạch Nguyệt.

‘Xét thấy ký chủ đã sử dụng hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” nhiều lần, hơn nữa những trường hợp mà ký chủ quét ngày càng phức tạp hơn, hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” sẽ được nâng cấp.’

‘Sau lần nâng cấp này, điểm đặc thù của hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” sẽ được làm mới, điểm đặc thù sẽ được chia làm ba: Thể Chất Thuần Khiết , Đạo Đức Nhân Phẩm , Tình Trạng Sức Khỏe

‘Hoàn thành nâng cấp!’

‘Xin Ký chủ hãy sử dụng hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” lại lần nữa để có được dữ liệu mới nhất về các mục tiêu liên quan.’

Chuyện này...

An Lương có nên được ca ngợi là người chiến thắng trong cuộc sống không?

Trước đó An Lương có phản hồi rằng dữ liệu thu thập được bởi hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” vẫn chưa đủ hoàn thiện, đặc biệt là Điểm Đặc Thù , kết hợp ba dữ liệu thành một, An Lương không thể đánh giá chính xác thông tin.

Đã bao lâu rồi đấy, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng quả nhiên đã cập nhật hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”.

An Lương còn có thể nói gì nữa?

Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng thật tuyệt vời!

An Lương sử dụng hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” với bản hoàn toàn mới để kiểm tra thông tin của mẹ Bạch Nguyệt.

Bạch Linh:

Tuổi: 39

Chiều cao: 154 cm

Cân nặng: 62kg/36kg

Nhan sắc: 45

Dáng người: 60

Thiện cảm: 60

Thể chất thuần khiết: 79

Đạo đức nhân phẩm: 92

Tình trạng sức khỏe: 43

Hướng dẫn cập nhật:

Thể Chất Thuần Khiết

Khi sự thuần khiết là 100%, điểm đánh giá là 100 điểm;

Khi số điểm là 79, nghĩa là chỉ có 1 người khác giới;

Khi số điểm là 78, nghĩa là có 2 người khác giới;

Khi số điểm là 70, nghĩa là có 10 người khác giới;

Khi điểm số là 69, nghĩa là có 11 người khác giới, tương tự như vậy.

Đạo Đức Nhân Phẩm

100 điểm là nhân phẩm của thần thánh, không tồn tại trên lý thuyết.

Hơn 90 điểm sẽ là tam quan đoan chính, phẩm hạnh tốt, có nhận thức đúng đắn về tiền bạc, gần như rất khó tác động lên đối phương thông qua tiền bạc.

Điểm số chỉ là là dữ liệu nổi. Khi mục tiêu học kiến thức mới, bước vào môi trường mới, trải nghiệm chuyện mới v.v..., điểm số có thể thay đổi.

Tình Trạng Sức Khỏe

Điểm chuẩn về sức khỏe là 80 điểm, lớn hoặc bằng 80 điểm là tình trạng sức khỏe, điểm số càng lớn thì sức khỏe càng tốt.

Thấp hơn 80 điểm, cao hơn 60 điểm là trạng thái sức khỏe hơi kém, các phương pháp y học thông thường hầu như có thể giải quyết được vấn đề.

Thấp hơn 60 điểm, cao hơn 40 điểm là trạng thái sức khỏe không tốt, nghiêm trọng, phải dùng sự chăm sóc y tế tỉ mỉ mới có thể giải quyết vấn đề.

Thấp hơn 40 điểm, đề nghị nên đầu tư đất mộ.

An Lương đọc hướng dẫn cập nhật của hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, và cậu tìm thấy một điểm mù.

Mẹ của Bạch Nguyệt được gọi là “Bạch Linh”, vậy Bạch Nguyệt theo họ của mẹ?

Bố của Bạch Nguyệt ở đâu?

Câu hỏi này tạm thời không nên hỏi vào lúc này.

Dựa theo đánh giá của hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” sau khi cập nhật, tình trạng thể chất của Bạch Linh rất nguy hiểm, tình trạng thể chất hiện tại của bà ấy chỉ được đánh giá ở mức 43 điểm.

Thảo nào bà ấy chỉ mới 39 tuổi mà trông như là 50 tuổi.

Nếu nó giảm xuống dưới 40 điểm, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng khuyên bạn nên đầu tư đất mộ, từ đây có thể thấy được tình trạng thể chất của Bạch Linh tồi tệ như thế nào!

Về việc sức khỏe của Bạch Linh rốt cuộc là như thế nào?

Hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” chỉ quét mà thôi, không phải là một hệ thống y tế.

An Lương thử quét bản thân bằng hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” sau khi được cập nhật. Điểm mấu chốt là cậu muốn xem ba dữ liệu mới của mình.

An Lương:

Thể chất thuần khiết: 78

Đạo đức nhân phẩm: 89

Tình trạng sức khỏe: 100

Hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” mới phân tích ba mục dữ liệu mới của An Lương, nhưng dữ liệu này có vấn đề rồi thì phải?

'Cái đệch!' An Lương nhìn ba dữ liệu mới của mình, cậu trực tiếp oán trách: ‘Đổi điểm! Tôi nhiệt liệt yêu cầu đổi điểm!’

Thể chất thuần khiết 78 điểm?

A!

Khốn kiếp, cái này không phải cố ý sỉ nhục An Lương à…

Hình như thực sự không phải sỉ nhục An Lương!

Hồ Ly Tinh ở Thịnh Khánh và con mèo lớn trong lòng ở Đế Đô, hình như đâu có sỉ nhục An Lương đâu?

Được thôi!

Điểm thể chất thuần khiết thì tạm bỏ qua, còn 89 điểm đạo đức nhân phẩm thì nói sao đây?

Theo hướng dẫn cập nhật của hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, hình như hơn 90 điểm sẽ là tam quan đoan chính, phẩm hạnh tốt, có nhận thức đúng đắn về tiền bạc đúng không?

Đạo đức nhân phẩm của An Lương không phải rất tốt sao?

Cho dù đó là quyên góp đồ dùng cho Viện Phúc lợi Trẻ em Tây Phố, hay ưu tiên cung cấp công việc bán thời gian ở Vũ Nguyệt cho các sinh viên nghèo, những thứ này không phải là biểu hiện của đạo đức nhân phẩm tốt à?

Còn chuyện nhận thức đúng đắn về tiền bạc?

Công bằng mà nói, điểm này An Lương tuyệt đối phải là 100%!

Nhìn chung thì, nhận thức đúng đắn của An Lương về tiền bạc, cho dù là lần đầu cậu kiếm lời trên ứng dụng game Răng Hổ, rõ ràng cậu có thể khen thưởng nhiều hơn để nhận lại nhiều tiền hơn, nhưng An Lương cũng lựa chọn cách điềm tĩnh.

Về việc sau này còn lôi kéo thêm đồng minh, thành lập liên minh lợi ích, chẳng phải tất cả những điều này đều giải thích cho sự nhận thức đúng đắn của An Lương về tiền bạc sao?

Tại sao điểm đạo đức nhân phẩm lại là 89 điểm?

Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã trực tiếp đưa ra phản hồi, làm nổi bật điểm số thể chất thuần khiết.

Điểm thể chất thuần khiết là 78 điểm, trực tiếp hạ điểm đạo đức nhân phẩm xuống dưới 90 điểm, nếu không phải do nhân phẩm tốt và được đánh giá cao nhận thức đúng đắn về tiền bạc, e là điểm số còn tụt thấp hơn?

Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng có vấn đề!

Không sợ quyền lực sao?

Sau khi cập nhật hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, nó có hiển thị tình trạng thực tế của An Lương một cách công bằng không?

Trực tiếp hiển thị cả ba phần đều 100 điểm thì có làm sao đâu?

Dù sao An Lương cũng không ngại lừa người dối mình!

Chương 549: n tình!

Hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” được nâng cấp quả thực rất đáng sợ!

Thậm chí không nể nang mặt mũi của An Lương, trường hợp như thế nào thì sẽ thể hiện như thế đó.

Thực ra thông tin trên hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” rất chính xác.

Chỉ có thể khuyên An Lương cũng phải hiểu đi chứ!

Làm gì có trường hợp “hút thuốc, uống rượu, tụ tập quán bar, và có rất nhiều bạn trai cũ” mà điểm đạo đức nhân phẩm vẫn là 99 điểm?

Sau khi An Lương đọc thông tin của mình, Bạch Nguyệt đã kéo mẹ cô là Bạch Linh đến.

“An Lương, đây là mẹ của mình, Bạch Linh.” Bạch Nguyệt giới thiệu cho An Lương trước.

An Lương lập tức lễ phép chào hỏi: “Xin chào dì Bạch, con tên là An Lương.”

Bạch Linh gật đầu trả lời: “Xin chào, An Lương, chào mừng con đến làng Vân Pha làm khách.”

Phù!

Nhìn thấy biểu hiện bình thường của Bạch Linh, An Lương rất yên tâm, cậu sợ Bạch Linh vừa bước đến đã hỏi tám phương tứ phía, đối xử với cậu như bạn trai của Bạch Nguyệt. Sau khi hai bên chào hỏi nhau, Bạch Linh mời An Lương đến nhà bà ấy để làm khách.

Sẽ không có vấn đề gì với chiếc Land Cruiser đậu ở cổng làng, không có chuyện trộm cướp ở các làng nằm trong núi sâu, dù gì bọn họ cũng đều là hàng xóm của nhau và môi trường sống rất khép kín.

An Lương đi theo Bạch Nguyệt và Bạch Linh dọc theo con đường nhỏ trong làng, Tầm 7 đến 8 phút sau, ba người họ đến một ngôi nhà đá, đó là căn phòng nhỏ bằng đá. Bạch Nguyệt hơi xấu hổ, cô ấy nói nhỏ: “Trong phòng hơi tối.”

An Lương xua tay: “Không sao.”

Cậu đi theo Bạch Nguyệt và Bạch Linh vào nhà, ngôi nhà bằng đá này là một đặc điểm tiêu biểu của địa phương, có cả bếp và phòng ngủ, ánh sáng trong phòng rất kém, chỉ có một ngọn đèn sợi đốt cường độ thấp.

Bạch Nguyệt đang rửa cốc, cô ấy chăm chỉ làm cho những chiếc cốc trông sạch sẽ hơn để tránh bị An Lương ghét bỏ.

Bạch Linh nhìn thấy hành động của Bạch Nguyệt, bà thầm thở dài.

“An Lương, cậu uống nước đi.” Bạch Nguyệt bưng một ly nước sôi tới.

An Lương không chán ghét mà nhấp lấy một ngụm, hành động này đã giành được thiện cảm của Bạch Linh.

“An Lương, cảm ơn con đã đưa Bạch Nguyệt về.” Bạch Linh nói rõ: “Buổi trưa chúng ta sẽ ăn cơm ở nhà, đừng chê cơm canh sơ sài.”

“Dì khách sáo quá!” An Lương trả lời.

Bạch Nguyệt đứng một bên, đưa ra đề nghị: “Mẹ, buổi trưa ăn thịt gà hầm sườn heo, bánh khoai tây chiên và khoai tây nướng, được không?”

Nếu không có An Lương, Bạch Linh nhất định sẽ từ chối!

Bởi vì dù là sườn heo hay thịt gà, chúng chỉ được ăn trong Tết Nguyên Đán hoặc các lễ hội quan trọng, hầu hết gà đều sẽ được gửi đến Xã Liệt Hoả để bán, đổi lấy một khoản thu nhập từ môi giới.

Bạch Linh đồng ý: “Được, mẹ sẽ đi làm ngay.”

“An Lương, cậu có muốn đi dạo quanh làng với mình không? Mình muốn đến thăm các cô chú của mình.” Bạch Nguyệt nói rõ.

Cô ấy tiếp tục nói thêm: “Trước đó, Vũ Nguyệt đã phát trước tiền thưởng cuối năm, vừa chẵn 2000 tệ. Mình muốn trả lại một ít tiền cho các cô chú trước.”

“Ừm!” An Lương đồng ý.

Những đứa trẻ mồ côi và góa phụ như Bạch Nguyệt và Bạch Linh khi sống trên núi sâu như vậy, bọn họ chắc hẳn đã nhận được viện trợ từ hàng xóm và trợ cấp viện trợ của chính phủ. Nếu không, theo tình trạng thể chất của Bạch Linh, cậu e rằng sẽ rất nghẹt thở.

Hai người bước ra khỏi nhà đá, An Lương tò mò hỏi: “Cậu nợ bao nhiêu?”

Bạch Nguyệt im lặng một lúc, sau đó trả lời: “Mình không muốn nhận sự giúp đỡ của cậu trong vấn đề này.”

“Hầy, cậu nghĩ là giúp miễn phí hả?” An Lương cố ý hừ hừ, nói: “Cậu đang làm ở Vũ Nguyệt, mình có thể trừ lương của cậu bất cứ lúc nào, cậu tưởng cậu còn có thể quỵt nợ sao?

Đột nhiên Bạch Nguyệt thấy hơi chua xót ở mũi.

Không phải công việc của Vũ Nguyệt cũng là An Lương giúp cô ấy sao?

“Trước đó cậu có bảo sẽ dẫn dì lên thành phố, chuyện này mình ủng hộ cậu. Mình thấy sức khỏe của dì rất tệ, sau khi ra khỏi đây, cậu hãy dẫn dì đi kiểm tra sức khỏe cho kỹ vào, nếu có vấn đề gì thì cứ tiến hành trị liệu.” An Lương nói.

An Lương nói tiếp: “Dù gì cũng sẽ phải đón dì lên thành phố, hai người thiếu bao nhiêu tiền, mình sẽ giúp hai người trả nợ trước, tránh để mọi người hiểu lầm. Còn về phần tiền này, về sau mình sẽ trừ vào lương của cậu!”

Bạch Nguyệt hít một hơi thật sâu, cô khẽ nói: “Tổng cộng là 13.260 tệ.”

“Đã tính tiền lãi chưa?” An Lương hỏi.

Bạch Nguyệt lắc đầu.

“Có giấy vay nợ không?” An Lương tiếp tục hỏi.

Bạch Nguyệt vẫn lắc đầu.

Quả nhiên là một ngôi làng hoang sơ trên núi.

Vay tiền trong thế giới phồn hoa khủng khiếp hơn nhiều.

“Cậu có nhớ mình đã vay tiền khi nào và vay bao nhiêu không?” An Lương hỏi lại.

Bạch Nguyệt gật đầu liên tục.

“Chúng ta hãy ra xe lấy ít tiền trước.” An Lương giải thích: “Nhân tiện, cậu gửi cho mình thông tin liên quan trên wechat, bao gồm cậu nợ bao nhiêu người trong gia đình, mỗi người lại nợ bao nhiêu tiền và cả việc đã mượn tiền từ lúc nào.”

Bạch Nguyệt im lặng lấy điện thoại ra và bắt đầu nhập những thông tin liên quan.

Hai người lại đến cổng làng, ở cổng làng có mấy cụ già đang hút thuốc lá, họ lần lượt chào Bạch Nguyệt và An Lương.

TuyAn Lương không hiểu tiếng địa phương nhưng cũng nhiệt tình vẫy tay đáp lại.

Lúc trước An Lương dự định đến quê nhà của Bạch Nguyệt, cậu đã chuẩn bị 20 vạn tiền mặt, nhưng có thể thấy cậu đã chuẩn bị nhiều hơn so với thực tế. Đợi Bạch Nguyệt gửi tin nhắn xong, cậu lập tức kiểm tra.

Tổng cộng là 13.260 tệ, chia thành năm người, người cho Bạch Nguyệt vay tiền sớm nhất là từ 15 năm trước, nhà này chính là nhà của A Lực • A Mộc • Xích Tử, tổng cộng 5260 tệ.

Chỉ hơn 5000 tệ, đối với nhiều người trong thế giới phồn hoa, e rằng không đáng nói, đúng không?

Nhưng đối với một góc của làng Vân Pha, nơi bị thế giới lãng quên, khoản tiền này lại là một ơn cứu mạng!

An Lương lấy ra từ trong cốp xe ba xấp giấy nhỏ màu đỏ, cậu cầm gói quà rượu và thuốc lá, hô lên: “Bạch Nguyệt, giúp mình một tay.”

Bạch Nguyệt đi tới.

An Lương đưa hai túi quà là thuốc lá và rượu cho Bạch Nguyệt, sau đó lại mang ra hai túi quà lớn là kẹo, tất cả đều giao cho Bạch Nguyệt cầm, vì An Lương còn phải cầm theo ba túi quà như vậy.

An Lương đã chuẩn bị rất kỹ, có mười phần gói thuốc lá, rượu và bánh kẹo, nhưng xem ra bây giờ không cần nhiều như vậy.

“Cậu xách nổi không?” An Lương hỏi.

“Mình xách được.” Bạch Nguyệt đáp lại

“Cậu đi trước dẫn đường đi, chúng ta sẽ đi trả tiền cho từng nhà.” An Lương nói.

Trong gói quà thuốc lá và rượu có hai chai rượu ngũ lương màu đỏ, giá không cao, hai chai chỉ 500 tệ. Ngoài ra còn có một hộp thuốc Hoa Tử giá khoảng 400 tệ, tổng giá trị được khống chế trong tầm 1000 tệ.

Giá cả như vậy không đắt lại có thể thể hiện được thành ý.

Về phần túi quà kẹo, trong đó gồm đủ loại kẹo nặng khoảng 3 cân và cả 2 cân socola. Tất cả đều là tiện tay lấy ở trong Vũ Nguyệt, nhưng xét về mặt giá trị thì nó cao hơn một chút, vừa đủ khoảng 1500 tệ.

An Lương dự định sẽ trả tiền theo kiểu chơi đẹp, tránh bị bới móc soi mói.

Danh tiếng trong vùng núi sâu rất quan trọng!

Chương 550: “Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Cao Cấp”!

Làng Vân Pha.

An Lương và Bạch Nguyệt tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ đến nhà của A Lực • A Mộc • Xích Tử.

Bạch Nguyệt nợ tiền gia đình Xích Tử nhiều nhất, An Lương lựa chọn đây sẽ là căn nhà đến thăm đầu tiên.

Khi cả hai gần đến nhà Xích Tử, An Lương bảo Bạch Nguyệt đưa phần quà là thuốc lá, rượu và hộp kẹo trong tay cô cho An Lương, tránh việc Bạch Nguyệt xách hai túi quà đứng trước cửa sẽ gây ra những hiểu lầm không đáng có.

Bạch Nguyệt mang một phần quà là thuốc lá, rượu và hộp kẹo đến trước cửa nhà Xích Tử, An Lương cầm theo bốn hộp quà đứng cách cửa hai mét.

Bạch Nguyệt đích thân thương lượng về việc trả lại tiền.

Theo như sự dặn dò của An Lương, lần trả nợ này không chỉ trả lại tiền gốc, mà còn tính lãi tương ứng với lãi tiền gửi ngân hàng.

Tuy nhiên, sự đơn giản ở vùng núi lại được thể hiện một lần nữa.

Gia đình Xích Tử nhận hộp quà là thuốc lá, rượu và hộp kẹo nhưng bọn họ không chịu lấy tiền lãi. Cuối cùng chỉ trả lại số tiền gốc là 5260 tệ, tình hình của bốn gia đình còn lại cũng giống hệt như vậy.

Sau khi trả tiền xong, An Lương không khỏi cảm thán: “Kiểu quan hệ này thật là tốt!”

Suy cho cùng, đây là một tình huống gần như không thể xảy ra trong thế giới phồn hoa, phải không?

Nếu bạn không tin?

Hãy thử vay tiền từ trên dòng thời gian xem nào!

Chỉ khi vay tiền trên dòng thời gian, bạn mới có thể biết được hoàn cảnh thực sự của mình.

Gần 1 giờ, An Lương và Bạch Nguyệt trở về lại nhà Bạch Nguyệt.

An Lương vừa bước vào nhà đá là ngửi thấy mùi thơm xộc vào mũi, đó là mùi của thịt heo và canh gà, An Lương bất giác nuốt nước bọt.

Bạch Linh nhìn thấy hai người họ đã trở lại, bà ấy nói: “Hai đứa rửa tay trước đã, dì sẽ mang canh gà lên ngay.”

Một lúc sau, An Lương ngồi vào bàn gỗ, có thể thấy Bạch Linh đã cố ý dọn dẹp sạch sẽ bàn gỗ, bát đĩa và đũa cũng được rửa rất sạch sẽ, những chi tiết này khiến An Lương cảm động, thầm thở dài.

“An Lương, thử món sườn heo này đi. Đây là món sườn heo làm bằng thịt heo đen độc nhất vô nhị ở vùng núi của bọn mình, ngon lắm đấy.” Bạch Nguyệt vừa nói, vừa nuốt nước bọt.

An Lương gật đầu: “Ừm, mình thử xem sao.”

Cậu gắp một miếng sườn heo lên, trước khi cho vào miệng, nó đã có mùi thơm ngào ngạt, cậu không thể kìm lòng mà nuốt nước bọt, sau đó ăn không ngừng.

Miếng sườn heo này thực sự rất ngon, thịt săn chắc và mịn, không có vân, hương vị được lưu giữ rất tốt, có mùi khói nhưng được rửa rất sạch sẽ.

An Lương không nhịn được ăn thêm một miếng nữa!

“Ngon quá!” An Lương khen ngợi.

“Cậu thử thêm món gà thả rông của nhà mình xem.” Bạch Nguyệt khuyến nghị.

An Lương gắp một miếng gà lên nếm thử, món gà gà thả rông trên núi chính gốc này quả nhiên ngon hơn, có vị tươi đậm đà, không có mùi tanh, trái lại còn có một mùi thơm dịu.

An Lương ăn thêm mấy miếng, cậu thật sự không khách sáo nữa.

Nhìn thấy An Lương ăn liên tục, trên mặt Bạch Nguyệt nở nụ cười.

“Cậu hãy nếm thử món khoai tây tím chỉ có ở chỗ mình đi.” Bạch Nguyệt lại nhắc.

Khoai tây tím là một giống khoai tây độc đáo ở Đại Lượng Sơn, mọc ở những vùng cao và lạnh, vỏ mỏng và mềm, hàm lượng tinh bột cao.

Điều đáng tiếc là nó có yêu cầu rất cao về môi trường trồng, cộng với năng suất thấp và giao thông đi lại không thuận tiện, khiến nó trở thành lương thực chính của các dân tộc địa phương ở vùng núi sâu.

An Lương gắp một củ khoai tây nướng, cậu tách làm đôi, tiếp đó chấm một ít bột ớt. Sau khi nướng xong, mùi thơm của khoai tây tím xộc vào mũi, nhân mịn nhẵn, quả là loại tốt nhất trong số những thứ tốt nhất.

‘Ký chủ đã thưởng thức món ăn tuyệt phẩm nguyên gốc, nếm được món ngon tuyệt đỉnh trên đầu lưỡi.’

‘Chúc mừng ký chủ đã nhận được Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Cao Cấp

Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Cao Cấp:

Hạn mức tiêu dùng một lần: 500 vạn

Hệ số hoàn tiền tiêu dùng: ngẫu nhiên từ 1 đến 9

Số lần hoàn tiền tiêu dùng: 1 lần

Món ngon của người dân vùng núi này đã giúp cậu nhận được “Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Cao Cấp”

Nếu hạn mức tiêu dùng là 500 vạn và nếu may mắn rút ngẫu nhiên số lần hoàn tiền là 9, vậy tức là sẽ được hoàn 4500 vạn?

Thẻ phần thưởng “Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về” à?

An Lương ăn thêm một củ khoai tây tím, trong lòng cậu chợt nghĩ đến một chuyện.

Món ăn nhẹ ở Vũ Nguyệt không phải đang thiếu nguồn khoai tây hảo hạng sao?

Loại khoai tây tím này chẳng phải là khoai tây ngon nhất sao?

Theo đánh giá của An Lương, sau khi tự mình nếm thử. Mùi vị của loại khoai tây tím này vượt trội hơn hẳn tất cả các loại khoai cậu đã ăn trước đây, cảm giác mịn nhẵn của loại khoai tây này không quá dính cũng không quá khô khốc làm nghẹn cổ họng.

“Bạch Nguyệt, trong thôn của cậu có nhiều khoai tây tím không?” An Lương đột nhiên hỏi.

Thực tế trước kia khi đang ở quầy món ăn nhẹ của Vũ Nguyệt, Bạch Nguyệt rất muốn nói chuyện này nhưng cuối cùng cô ấy đã không nói ra.

Bởi vì cô sợ An Lương sẽ hiểu lầm cô!

Bây giờ mọi chuyện vừa đúng lúc, An Lương đưa cô về nhà, cô cho An Lương nếm thử khoai tây tím, đồng thời thu hút sự chú ý của An Lương.

An Lương tiếp tục hỏi: “Khoai tây tím trong làng của cậu phải bán cho bên ngoài sao?”

“Lần trước cậu cũng nghe rồi đấy, chất lượng khoai tây trong món ăn nhẹ ở Vũ Nguyệt rất tệ, nếu dùng loại khoai tây tím của làng cậu, chắc cậu cũng biết hiệu quả của nó rồi nhỉ?” An Lương nhìn Bạch Nguyệt.

Bạch Linh trả lời thay Bạch Nguyệt: “An Lương à, giao thông ở đây rất là tệ.”

An Lương thoải mái trả lời: “Hoàn toàn không có gì phải lo lắng về vấn đề giao thông.”

“Nếu như không có gì phải lo lắng về vấn đề giao thông, làng nhất định sẽ bán khoai tây tím. Vì bình thường bên làng của dì cũng phải địu khoai đi xã Hỏa Liệt để bán mà.” Bạch Linh nói rõ.

Chương 551: Xã hội tư bản: Thúc đẩy phát triển?

Trong ngôi nhà bằng đá của gia đình Bạch Nguyệt.

An Lương đã gắp đến củ khoai tây tím thứ ba, khoai tây tím chính gốc vùng cao lạnh lẽo khác khoai tây bình thường ở chỗ nó khá nhỏ, chẳng hạn như củ khoai tây tím trong tay An Lương, to khoảng trái bóng bàn thôi, hoặc là còn nhỏ hơn một chút nữa.

Còn về khoai tây tím rất to?

Khả năng lớn là khoai tây tím nuôi trồng công nghiệp ở độ cao 1000m so với mực nước biển, thêm phân bón hoá học và chất kích thích, khiến khoai tây to trương to lên.

Thôn Vân Pha nằm ở độ cao trên 2600m so với mực nước biển, môi trường ở đây lạnh lẽo, mây mù, khoai tây tím mọc chậm, từ đó mới hình thành da mỏng chất mềm.

“Dì ơi, giá bán của những cái này ở xã Liệt Hoả là bao nhiêu tiền một cân ạ?” An Lương hiếu kỳ hỏi.

Trong thế giới phồn hoa, khoai tây tồn kho loại to rẻ nhất, giá trong siêu thị có thể xuống tới 8 hào một cân.

Những thứ hoa hoè như khoai tây tươi đất cát, khoai tây hữu cơ, khoai tây không thuốc trừ sâu, khoai tây nhỏ núi cao, về mặt giá có thể lên đến 10 tệ một cân.

Nhưng công bằng mà nói, An Lương cảm thấy những khoai tây hoa hoè đó trước mặt khoai tây tím, không cái nào so sánh được cả!

“Bán khoai tây tím ở xã Liệt Hoả, giá cả năm nay là 1,8 tệ một cân, nếu hôm đó ít người bán một chút, có thể lên đến 2 tệ một cân.” Bạch Linh nói.

1,8 tệ đến 2 tệ một cân?

Cái này…

Từ thôn Vân Pha đến xã Liệt Hoả, nếu cõng năm mươi cân khoai tây tím qua, giả sử dùng phương thức đi bộ, thì sẽ tốn thời gian đúng một ngày.

Vậy mà chỉ bán được 100 tệ?

An Lương không biết nên nhận xét như thế nào.

Chỉ có thể nói nơi đây và thế giới phồn hoa là hai thế giới khác nhau.

“Nếu bạn An Lương tự giải quyết vấn đề vận chuyển, tôi nghĩ 5 hào một cân cũng có thể mua được không ít khoai tây tím.” Bạch Linh bổ sung.

Giá cả nơi vùng sâu, quả thật rất rẻ, đúng chứ?

Trong quán cafe ăn nhẹ Vũ Nguyệt, một phần khoai tây nghiền 200g, giá bán gốc là 28 tệ, cho dù là giảm giá tức thời thì cũng là 18 tệ.

Khoai tây nghiền cần kỹ năng nấu nướng gì?

Đương nhiên là không có.

Ấy thế mà giá của quán cafe ăn nhẹ Vũ Nguyệt là cao thế đó, vì định vị của Vũ Nguyệt ở đó, người tiêu dùng cũng chấp nhận định giá như vậy.

Theo định giá của quán ăn nhẹ ở Vũ Nguyệt, dù là trong trường hợp 18 tệ một phần, trừ đi hao phí phần vỏ, giá của một cân khoai tây bình thường cũng vượt mốc 40 tệ rồi.

Nếu là khoai tây tím thì sao?

Tay kinh doanh lâu năm như An Lương, chắc chắn sẽ giống như Anessa vậy, quay một TVC ký sự cho khoai tây tím trước, quay hoàn cảnh của thôn Vân Pha, cùng với quá trình vận chuyển, chứng minh khoai tây tím không dễ có được.

Từ dó xây dựng khái niệm khoai tây tím quý hiếm.

Sau khi xây dựng được khái niệm như vậy, An Lương lại tiêm nhiễm thêm khái niệm dinh dưỡng.

Thức ăn có màu tím than tự nhiên có Anthocyanin nhỉ?

Tác dụng của Anthocyanin thì quá nhiều rồi!

Cái gì mà chống lão hoá, chống oxy hoá, chống tia khúc xạ, phòng các bệnh tim huyết áp, bảo vệ mắt, kháng viêm v.v…, sắp xếp toàn bộ đưa vào quảng cáo?

Một loạt thao tác thế này, An Lương thậm chí dám bán 200g khoai tây tím với giá cao đến 68 tệ một phần!

Theo tính toán sơ lược của An Lương, chi phí vận chuyển từ thôn Vân Pha đến Thiên Phủ, phí cầu đường và tiền xăng khoảng 1500 tệ, nếu chuyển thành xe tải chở hàng, giá này gấp đôi lên, vậy là 3000 tệ.

Nhưng xe cộ có thể vào được thôn Vân Pha hơi khó xử, An Lương suy nghĩ chắc phải dùng xe bán tải Ford F-series, mới có thể vào được thôn Vân Pha một cách thuận lợi, khoảng chi phí này hơn 50 vạn.

Sau đó xe bán tải không vào được nội thành Thiên Phủ, còn phải đổi phương thức vận chuyển một lần nữa, mới chuyển đến Vũ Nguyệt được, đây lại là một khoản chi phí.

Nếu cộng thêm tiền lương của nhân viên vận chuyển, An Lương tính toán một lần chuyển 1000 cân khoai tây tím, chi phí trung bình một cân có khả năng lên đến sáu bảy tệ.

Chi phí còn chưa tính chi phí mua xe bán tải Ford F-series nữa.

Chi phí đắt đỏ như vậy, tất nhiên không có ai buôn bán lỗ vốn như vậy cả!

Nhưng quán ăn nhẹ Vũ Nguyệt thì khác, vốn dĩ định vị của nó đã rất cao cấp, chi phí vận chuyển có mỗi sáu bảy tệ có là gì?

Tính theo giá một phần khoai tây tím nghiền 200g là 66 tệ, thì đó là giá lên đến 170 tệ một cân.

Cho dù có trường hợp hao phí vỏ ngoài, ít nhất cũng lên đến 150 tệ một cân.

Cái này mà lỗ á?

Thực ra kiếm tiền hay không không quan trọng, quan trọng là giúp cho quê hương của Bạch Nguyệt nâng cao thu nhập kinh tế, cái này gọi là giúp đỡ vùng sâu vùng xa, sẽ chuyển đổi thành tư bản xã hội của An Lương.

“5 hào một cân à…” An Lương thở dài.

Bạch Linh liền đáp: “Nếu cảm thấy mắc quá, chúng ta còn có thể thương lượng.”

An Lương thở dài lần nữa: “Ý cháu là giá này rẻ quá, tính theo giá của xã Liệt Hoả đi, chúng cháu tự tiến hành vận chuyển.”

“Hả?” Bạch Linh vội xua tay: “Không không không, như vậy không được, chúng tôi ăn lời quá, cháu An Lương, như vậy không được thật.”

“Cháu có yêu cầu.” An Lương trả lời: “Chúng cháu sẽ ký hợp đồng cung ứng chuyên biệt với thôn Vân Pha, khoai tây tím của thôn Vân Pha, bắt buộc chỉ có thể bán cho chúng cháu với giá thị trường, ngoài những cái mọi người tự để lại ăn, tất cả còn lại đều không được phép bán ra bên ngoài.”

“Ngoài ra, trong trường hợp chúng cháu có nhu cầu, chúng cháu sẽ yêu cầu mọi người mở rộng diện tích canh tác, từ đó nâng cao lượng cung cấp.” An Lương bổ sung nói rõ.

Nhưng những yêu cầu này không hề khắt khe chứ hả?

Chương 552: Trở về Thịnh Khánh!

Vì điều kiện ưu đãi, cộng thêm Bạch Nguyệt và Bạch Linh điều tiết ở giữa, An Lương lấy được quyền mua bán độc quyền khoai tây tím của thôn Vân Pha.

Còn về vấn đề ký hợp đồng cụ thể, An Lương tính giao cho Phùng Kiệt, kêu Phùng Kiệt tuyển thêm một bác tài xế, chuyên chạy tuyến vận chuyển cố định này.

Gần 4 giờ chiều, cuối cùng Bạch Nguyệt cũng thuyết phục được Bạch Linh, kêu gọi Bạch Linh cùng mình đi ra khỏi vùng núi.

Vì lý do phải rời khỏi, toàn bộ gần 100 cân khoai tây tím dự trữ của nhà Bạch Nguyệt gửi hết cho An Lương, sẽ được chuyển về Vũ Nguyệt làm tuyên truyền lúc đầu và hàng dùng thử.

Ngoài ra còn có ba con gà cũng bị vơ vét nốt!

Sau đó còn có gần mười cân sườn non hun khói, toàn bộ đều được đóng gói lên xe chuyển đi.

Đến lúc gần 5 giờ rưỡi, tất cả đồ đạc mới chuẩn bị xong, nhà thì nhờ gia đình Xích Tử trông hộ, và nhờ trưởng thôn Dương chiếu cố.

Tại vị trí đầu thôn, An Lương đã khởi động chiếc Land Cruiser, Bạch Nguyệt và Bạch Linh đang từ biệt với mọi người trong thôn, đợi hai người ngồi lên ghế sau, Land Cruiser cao to dũng mãnh từ tốn lăn bánh khỏi thôn Vân Pha.

Đáng lý ra buổi tối không nên đi đường núi, đặc biệt là chất lượng đường núi rất xấu, nhưng Land Cruiser sau khi trải qua sự cải tạo việt dã chuyên nghiệp, trang bị lượng lớn đèn pha trên đỉnh xe.

Cho dù là vào buổi tối, những đèn pha này có thể xua đuổi bóng đêm một cách dễ dàng.

Sự thật cũng như vậy!

Mới vừa hơn sáu giờ, sắc trời đã tối hẳn, An Lương khởi động đèn pha trên đỉnh xe, chiếu sáng hoàn toàn cả trên dưới trái phải, điều kiện tầm nhìn gần như giống ban ngày.

Khoảng gần ba tiếng sau, Land Cruiser đã rời khỏi đường núi gập ghềnh, đến xã Liệt Hoả có mặt đường nhựa, sau đó chạy tiếp gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng mới tới Nguyệt Thành.

Lần này An Lương đã trở nên khôn hơn, cậu đặt khách sạn trước đó rồi, một phòng tiêu chuẩn cho Bạch Nguyệt và Bạch Linh, một mình cậu ở phòng giường lớn.

Chủ nhật, ngày 29 tháng 12

Hơn 7 giờ sáng, khi cậu tỉnh dậy thì đã thấy Bạch Nguyệt và Bạch Linh dậy từ trước rồi, ba người ăn sáng xong lại tiếp tục lên đường, An Lương dự tính chiều tối hôm nay về đến Thiên Phủ, ngày mai đưa Bạch Nguyệt và Bạch Linh đến bệnh viện kiểm tra, trễ nhất ngày 31 về tới Thịnh Khánh.

Bởi vì An Lương và tiểu hồ ly tinh hẹn nhau vào hôm 31, tiểu hồ linh tinh đón sinh nhật với cậu.

Sự kiểm soát và quản lý thời gian của An Lương ngày càng thuần thục, giống như những gì cậu đã kế hoạch, chiều tối họ về đến Thiên Phủ, An Lương đưa Bạch Nguyệt và Bạch Linh đến nhà một phòng ngủ một phòng khách bên đường Nam Phong 3.

Ngày thứ hai lại đưa Bạch Linh đến bệnh viện để kiểm tra, kết quả cuối quả lại là thiếu hụt dinh dưỡng nghiêm trọng, hơn nữa cơ thể mất sức cực độ, chỉ có thể hồi phục từ từ trong thời gian dài.

Kết quả như thế này cũng xem như là trong cái rủi có cái may.

Ít ra không phải bệnh tật nghiêm trọng!

Xét đến Bạch Linh chỉ là thiếu hụt dinh dưỡng và cơ thể mất sức, An Lương cũng yên tâm chuẩn bị trở về Thịnh Khánh.

Lần này An Lương không định lái Land Cruiser cải tạo việt dã về, dù gì trải nghiệm chạy xe Land Cruiser cải tạo việt dã trên đường phẳng tệ hại quá.

Cậu lái Lamborghini về nhà, để Porsche 911 TurboS và Ferrari 488 Pista ở lại Thiên Phủ.

Tiện thể An Lương mang theo năm mươi cân khoai tây tím về nhà, nhà họ tất nhiên là ăn không hết, nhưng An Thịnh Vũ chắc sẽ cần mang đi làm quà.

Nhân vật ở đẳng cấp của An Thịnh Vũ, căn bản chẳng quan tâm quà cáp thông thường, mà những đặc sản địa phương như khoai tây tím sẽ được hoan nghênh hơn.

Chiều ngày 30, An Lương thuận lợi về đến nhà, Lamborghini chiếm mất chỗ để xe ở của Tôn Hà.

An Lương vác năm mươi cân khoai tây tím về nhà, đúng như cậu dự đoán, ở nhà không có ai cả.

An Thịnh Vũ chắc chắn ở công trưởng thi công của kế hoạch phát triển Tây Thành, Tôn Hà thì có lẽ đang ở văn phòng làm việc kế toán, cậu lần lượt gửi tin nhắn Wechat cho hai người.

‘An Lương: Bố à, tối nay bố về ăn cơm không?’

‘An Lương: 'Hình ảnh'.’

‘An Lương: Khoai tây tím đích thân con chạy đến núi Đại Lượng kéo về đây.

‘An Thịnh Vũ: ...’

‘An Thịnh Vũ: 'Tôi cảm thấy não cậu có vấn đề'.’

An Thịnh Vũ còn gửi thêm một nhãn dán rất hiện đại.

‘An Thịnh Vũ: Tối nay bố có hẹn, con hỏi mẹ con xem thử.”

‘An Thịnh Vũ: Bố biết khoai tây tím của núi Đại Lượng, những cái này bố tịch thu nha, vừa hay sắp tới Tết Nguyên Đán, tiện thể tặng một ít đặc sản vùng miền.’

‘An Lương: Tết Nguyên Đán không phải sinh nhật con sao?’

‘An Thịnh Vũ: Không phải giới trẻ tụi con đều tự giải quyết sinh nhật sao?’

???

An Lương chẩm hỏi đầy mặt, lại là như vậy sao?

‘Tôn Hà: Hôm nay mẹ có một nhiệm vụ thống kê, chắc phải tăng ca đến nửa đêm, con về rồi thì về, tự ăn cơm ở ngoài.

‘An Lương: Hụ hụ, con nhắc nhở một chút, ngày mốt là sinh nhật con.’

‘Tôn Hà: Rồi sao?’

An Lương: ???

‘An Lương: Không phải trước đó có nó, lúc sinh nhật của con, sẽ làm một bàn đàng hoàng sao?’

‘Tôn Hà: Con thấy bố con có thời gian không hả, gần đây mẹ phải xử lý việc của mỏ vàng Linh Khúc cho con, mẹ làm gì có thời gian?’

‘Tôn Hà: Mấy đứa trẻ tụi con, lúc sinh nhật không phải hát hò nhậu nhẹt với bạn bè sao, con cũng làm vậy là được.’

Được thôi!

Không hổ danh là bố mẹ ruột!

Chương 553: Tiểu hồ ly tinh này lợi hại quá!

Trong nhà An Lương, cậu lại bị bố mẹ bỏ quên rồi, chỉ có thể gửi tin nhắn cho tiểu hồ ly tinh.

‘An Lương: Hồ ly tinh, bổn vương về rồi đây, em đang ở đâu đấy?’

‘Dương Mậu Di: Đại vương về rồi sao, em ở Lâm Sơn Cư, đại vương có qua đây không?’

‘Dương Mậu Di: 'Đỏ mặt' 'Đỏ mặt' 'Đỏ mặt'.’

Được!

Trong đầu An Lương đã tưởng tượng ra nét mặt ngượng ngùng của tiểu hồ ly tinh, cậu đã bị cấm dục một tháng rồi, là con hồ ly tinh này tự chuốc lấy!

‘An Lương: Anh qua ngay!’

Sau khi An Lương trả lời tin nhắn thì lấy chìa khoá xe Lamborghini từ trên bàn uống trà, ngay lập tức chạy sang Lâm Sơn Cư.

Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, An Lương đã đến Lâm Sơn Cư.

Nhà xe của Lâm Sơn Cư chấp nhận giữ xe khách vãng lai, điều này cực kỳ tiện lợi.

An Lương đỗ xe trên vị trí đỗ xe tạm thời đối diện GLC-AMG6 của tiểu hồ ly tinh rồi đi thang máy lên lầu.

Phòng số 6 lầu 29.

An Lương đã gửi tin nhắn cho tiểu hồ ly tinh từ trong thang máy, vì vậy cửa phòng đã được mở sẵn, hồ ly tinh đang đợi An Lương ở trước cửa.

“Đại Vương!” Lúc Dương Mậu Di nhìn thấy An Lương, cô cũng rất phấn khích.

An Lương dang rộng hai tay ôm Dương Mậu Di vào lòng, cuộc chiến giữa đại diện của chính nghĩa và hồ ly của tộc yêu quái, cuối cùng bộc phát ở trong phòng tắm.

Tà không thắng chính là lẽ thường tình!

Đại diện của chính nghĩa An đạo sĩ lại một lần nữa chiến thắng, anh bế tiểu hồ ly tinh đến phòng ngủ, tiểu hồ ly tinh mềm nhũn trong lòng anh.

An Lương tuỳ ý hỏi: “Bây giờ em không livestream nữa à?”

Trước đó An Lương xem trên kênh Răng Hổ mấy lần, cũng đều không thấy livestream của Dương Mậu Di.

Dương Mậu Di trả lời: “Em có mà.”

“Nhưng mà em huỷ bỏ livestream Tìm kiếm quán ngon rồi.” Dương Mậu Di bổ sung nói rõ.

???

Con hồ ly tinh nhỏ này điên rồi sao?

“Livestream của em, hình như chỉ có Tìm kiếm quán ngon mới có người xem mà?” An Lương hỏi.

Dương Mậu Di nũng nịu: “Trời ơi, đại vương, em đang chuyển đổi hình thức, em chuyển Tìm kiếm quán ngon thành một hình thức như phim ký sự vậy, cộng thêm thuyết minh tiếng anh, đưa video lên youtube ở nước ngoài.”

“Học tập Lý Tiểu Thất à?” An Lương hỏi.

“Có suy nghĩ như vậy, nhưng thực chất thì không giống, chủ yếu em muốn làm phim ký sự ẩm thực của Thịnh Khánh, hơn nữa chuyên ngành của em là Ngôn ngữ Anh, vừa hay học đi đôi với hành, còn có thể tuyên truyền văn hoá ẩm thực Hoa Hạ của chúng ta.” Dương Di nói rõ.

“Thành tích sao rồi?” An Lương hỏi vặn lại.

“Tài khoản Youtube của em mới thành lập ngày 12 tháng 12, đến bây giờ mới chỉ đăng có 3 cái video, bao gồm một cái lẩu, một cái xiên que, một cái đồ nướng than. Trong đó lượt xem của lẩu là cao nhất, đến hôm nay đã đạt đế 40 vạn lượt xem; xiên que và đồ nướng than đều có lượt xem là 30 vạn.” Hồ ly tinh nhỏ nói rõ tình trạng.

Theo kế hoạch thưởng khích lệ của Youtube, khoảng một nghìn lượt xem là có thu nhập 1 đô, mười vạn lượt xem là 100 đô la Mỹ, hiện tại tổng lượt xem là 100 vạn, vậy là một nghìn đô la Mỹ?

Theo tỷ lệ ngoại hối hiện tại, một nghìn đô la Mỹ bằng khoảng hơn sáu nghìn tệ, tuy lời không nhiều, nhưng cũng bắt đầu có khởi sắc.

“Được đấy được đấy!” An Lương khen ngợi.

Sự nghiệp mới phát triển của Dương Mậu Di đúng là khá tốt, giống như chính cô đã từng nói, vừa có thể đưa kiến thức chuyên ngành vào thực hành, vừa có thể tuyên truyền ẩm thực ngon của nước Hạ và Thịnh Khánh.

“Bên kênh Răng Hổ không livestream nữa à?” An Lương hiếu kỳ.

“Tất nhiên phải live!” Dương Mậu Di trả lời: “Đại vương, không phải em đã mượn tài khoản của anh sao, em chuyển đổi thành livestream rút thăm trúng thưởng trên kênh Răng Hổ, hôm nay có livestream rút thăm trúng thưởng nè.”

“Lần trước đại vương thay đổi tỷ lệ chia hoa hồng giúp em, em đã nghĩ đến vấn đề chuyển đổi, nên mới mượn tài khoản của đại vương chuẩn bị vào thế, đến nay đã mở được 5 kỳ rút thăm trúng thưởng, tổng lợi nhuận lên đến gần 6 vạn tệ.” Dương Di kiêu ngạo nói.

Cái này?

Rút thăm trúng thưởng có lời?

“Em thực hiện kiếm lời như thế nào vậy?” An Lương hiếu kỳ.

“Đầu tiên là tuyên truyền thật tốt, tiếp theo là khống chế thời gian rút thăm trúng thưởng, cùng với giảm biên độ phần thưởng xuống.” Dương Di nói.

“Nếu giảm biên độ phần thưởng, số người rút thăm trúng thưởng chắc sẽ giảm sút nhỉ?” An Lương hỏi một cách hiếu kỳ.

“Đúng là như vậy.” Dương Mậu Di đáp: “Vậy nên trước đó mở hết 5 kỳ, mới chỉ lời có hơn 5 vạn tệ. Nhưng mà bây giờ em đã tìm được điểm cân bằng của số lượng phần thường, nếu không có gì ngoài ý muốn, một ngày hôm này chắc sẽ có thể lời trên 5 vạn.”

“Nhiều như vậy sao?” An Lương hiếu kỳ.

Dương Mậu Di trả lời khẳng định: “Ừm ừm, chút nữa 8 giờ bắt đầu rút thăm trúng thưởng, 10 giờ kết thúc, nửa tiếng một vòng, tổng giải thưởng của mỗi vòng là 10 vạn.”

“Giải thưởng cụ thể thì sao?” An Lương hỏi tiếp.

“Giải nhất 48.888 tệ, giải nhì 18.888 tệ, cả hai đều là 1 phần; giải ba 9999 tệ, cài đặt 2 phần; giải may mắn 1111 tệ, tổng cộng có 11 phần.” Dương Mậu Di nói rõ.

Cô ấy bổ sung thêm: “Giải nhất cần có quà tham dự 188 tệ; giải nhì cần 66 tệ; giải ba chỉ cần quà 1 tệ; cuối cùng giải may mắn chỉ cần 1 hào là có một cơ hội.”

“Theo thí nghiệm của 5 lần trước, thu nhập nhiều nhất lại là giải ba và giải may mắn, lần nào cũng lời. Giải nhất và giải nhì lại có lời có lỗ, nên em giảm đi số lượng giải nhất và giải nhì, và chỉ cài đặt 1 phần.” Dương Mậu Di tổng kết.

An Lương không nhịn được khen ngợi: “Lợi hại đó, tiểu hồ ly tinh của anh!”

Chương 554: Trung tâm rút thưởng lớn nhất Răng Hổ

7 giờ 50 phút tối.

Dương Mậu Di đang chuẩn bị livestream. Tiểu hồ ly tinh này cực kỳ có đầu óc kinh doanh, sau khi An Lương đòi hỏi tỷ lệ chia doanh thu hoàn toàn mới cho cô thì cô lập tức tiến hành chuyển hình thức phát triển.

Trước mắt, Youtube hay Răng Hổ đều phát triển tương đối khá.

Ít nhất thì tốt hơn với livestream tìm kiếm quán ăn ngon như trước đây!

"Một lát nữa có cần anh hỗ trợ không?" An Lương dò hỏi.

Dương Mậu Di lập tức phủ định đáp: "Không không không, đại vương, anh không cần giúp đỡ, tốt nhất là đại vương lặng lẽ giữ yên lặng để đỡ ảnh hưởng đến kết quả rút thưởng, em đang muốn thu thập số liệu xem tình hình lần rút thưởng này thế nào."

"Được rồi, để anh xem em biểu diễn." An Lương cười xấu xa nói.

"Hừ hừ, đại vương, anh cứ ở đó xem đi!" Dương Mậu Di nũng nịu hừ nhẹ hai tiếng.

Dương Mậu Di mở rút thưởng, lại học tập biện pháp của An Lương, cô đều không ló mặt mà để camera nhắm ngay cuốn sách Làm sao để thành công .

Đây chính là quyển sách lúc trước An Lương dùng giấy đè lên viết: 'Làm thế nào để phú bà hài lòng?'

7 giờ 55 phút.

Dương Mậu Di đã sớm mở livestream, cô thành thạo dùng điện thoại di động đăng nhập tài khoản của An Lương rồi tiến vào phòng livestream của chính mình, An Lương liếc mắt nhìn tài khoản của cậu, cậu suýt chút nữa cười ra tiếng.

Tài khoản Đế Vương Thần Thánh của cậu lại biến thành tài khoản để quảng cáo!

Tài khoản Đế Vương Thần Thánh Lương Nhân Trở Về biến thành tài khoản Dương Mậu Di nhận thưởng quảng cáo.

Thì ra tiểu hồ ly tinh này mượn tài khoản là có kế sách như thế?

Đầu óc kinh doanh max điểm!

"Chào buổi tối tất cả mọi người, tôi là streamer Hồ Ly, thần may mắn của các bạn." Dương Mậu Di giới thiệu.

An Lương lại suýt chút nữa cười ra tiếng, thần may mắn Hồ Ly chứ? Tiểu hồ ly tinh này là hoàn toàn chuyển hình thành streamer rút thưởng rồi à?

An Lương tiện tay kiểm tra tràng bình luận trong phòng livestream.

'Streamer hồ ly tinh này lại không ló mặt để phát trực tiếp, tức thật chứ!'

'Ngày hôm nay tài khoản của đại ca Lương Nhân lại bị streamer Hồ Ly sắp xếp rồi.'

'Ngày thứ ba mươi bảy hoài niệm Đế Vương Thần Thánh!'

'Thật hoài niệm Đế Vương Thần Thánh mang theo streamer tiểu hồ ly đại sát tứ phương!'

'Ngồi đợi nhận thưởng!'

'Tôi quên đại ca Lương Nhân rồi, tôi cũng quên luôn streamer tiểu hồ ly, hiện tại đầy đầu tôi chỉ còn chuyện rút thưởng của thần may mắn Hồ ly thôi!'

'Tôi cũng bị thần may mắn Hồ ly tẩy não rồi.'

'Đế Vương Thần Thánh Lương Nhân? Ai vậy! Tôi chỉ nhớ rõ rút thưởng thôi!'

'Rút thưởng thật là thơm!'

'Giải thưởng lớn ngày hôm nay là của tôi!'

'Mau mau mở rút thưởng, tôi đã chuẩn bị kỹ càng một lượng tài chính lớn rồi, ngày hôm nay muốn đổ hết vào đây.'

'Chơi free ba năm, chảy nước mắt khuất nhục xuống chuẩn bị của cải khổng lồ một tệ, chỉ muốn rút thưởng một lần.'

'Đã từng là người ăn chực, bị thần may mắn hồ ly cưỡng ép thành người chơi nạp tiền!

'Tôi cũng vậy!'

'Tôi cũng vậy!'

'Thêm tôi nữa!'

'Các người không cô đơn!'

...

An Lương nhìn tràng bình luận như vậy thì suýt chút nữa đã cười ra tiếng.

Dương Mậu Di không để ý đến bình luận, cô gửi nhắc nhở phát sóng, chờ đến tám giờ tròn, nhân số hàng ghế VIP lại vượt qua năm vạn người!

Chuyện này…

Chuyển hình thành công rồi à?

"Các bạn khán giả, thời gian may mắn của ngày hôm nay sắp đến, phần thưởng của chúng ta là tờ giấy xanh người gặp người thích, giải thưởng cụ thể..." Dương Mậu Di nói tránh đi cấm kị của ứng dụng Răng Hổ.

"Cách thức tham dự thời gian may mắn rất đơn giản, thấp nhất chỉ cần một que phát sáng là có cơ hội thu được 1111 tờ giấy xanh người gặp người thích, tiêu chuẩn càng là lên đến 11 người." Dương Mậu Di giới thiệu.

"Thời gian may mắn lần này là 30 phút, tổng cộng bốn đợt thời gian may mắn, một khi may mắn ập tới ai, chúng ta sẽ phân phát chúc phúc may mắn đến người đó trước khi thời gian rút thưởng kết thúc." Dương Mậu Di giải thích phương thức đổi tặng phẩm.

Dương Mậu Di có thể thành công thu được lãi nhận thưởng, một phần nguyên nhân trong đó chính là lập tức thực hiện khen thưởng!

Còn chuyện làm sao bảo đảm Dương Mậu Di lập tức thực hiện khen thưởng?

Phiền bạn nhìn tài khoản Đế Vương Thần Thánh ở vị trí ghế VIP đầu tiên.

Tài khoản Đế Vương Thần Thánh của An Lương quá có tiếng, cung cấp độ đáng tin cực cao cho Dương Mậu Di. Hơn nữa Dương Mậu Di đã mở năm kỳ nhận thưởng, toàn bộ đều thuận lợi đổi tặng phẩm, vì lẽ đó độ tín dụng của cô hiện tại cực kỳ cao.

Đây cũng là nguyên nhân các streamer khác không cách nào làm theo cô được!

Nếu là các streamer khác làm hoạt động rút thưởng, ví dụ như tiền thưởng quá ít thì không có cách nào hấp dẫn người chơi, nhưng tiền thưởng nhiều một chút lại sẽ khiến cho khán giả nghi kỵ có phải là sẽ chạy trốn hay không.

Mặc dù có người dẫn chương trình liều mạng mở ra tiền thưởng cao, đồng thời trả tiền mặt sòng phẳng, nhưng muốn có độ tín nhiệm cao thì còn cần tiền của bao nhiêu kỳ tập trung vào?

Những streamer bình thường nào trả nổi?

Vì lẽ đó không có ai học theo rút thưởng trực tiếp của Dương Mậu Di, dù sao cũng phải đánh đổi quá lớn, làm theo không nổi.

Bốn đợt rút thưởng nhanh chóng trôi qua.

Phần thưởng tổng là 399.980 tệ.

Quà thu vào tổng tương tác là: 878.931 tệ, dựa theo thỏa thuận trước đó của An Lương với ứng dụng Răng Hổ, trong quá trình Dương Mậu Di rút thưởng, tổng doanh thu chia làm là bảy ba, lại trừ 20% thuế, cô có thể thu vào 492.201,36 tệ.

Livestream một hồi rút thưởng có lợi nhuận đạt đến 92.221,36 tệ.

Chỉ hơn hai giờ mà thôi, vẻn vẹn là một hồi livestream rút thưởng mà thôi, nhưng hạn mức lợi nhuận vượt qua 9 vạn, nếu như đặt ở thôn Vân Pha, chỉ sợ là chuyện khó có thể tưởng tượng nổi?

Đây chính là thế giới phồn hoa!

Chương 555: Ngẫu nhiên gặp gỡ mẹ vợ

Hơn 10 giờ tối, Dương Mậu Di mới vừa livestream xong, An Lương đã nhận được cuộc gọi của Tôn Hà.

“Alo, con không ở nhà hả?” Vừa mới nhấc máy, Tôn Hà đã hỏi ngay.

An Lương trả lời: “Không ạ, con đang ở ngoài với Lưu Khải, hôm nay con không về đâu.”

“Được thôi.” Tôn Hà cúp máy luôn.

Được mẹ ruột đối xử như vậy đó!

Dù gì An Lương là một tên con trai cao lớn, cậu không về thì không về thôi, còn có thể làm sao chứ?

An Lương hơi ngơ ngác đặt điện thoại xuống, Tôn Hà cũng dứt khoát quá đi?

Cũng không thèm hỏi xem tối nay cậu ở đâu?

Được thôi!

Chắc là Tôn Hà cảm thấy An Lương cũng sẽ không bị lỗ?

Nghĩ như vậy một cái, hình như lại rất vui nhỉ!

Dù gì cũng là sự tin tưởng của Tôn Hà dành cho cậu?

“Đại vương, em giỏi không?” Tiểu Hồ ly tinh vui vẻ hỏi.

An Lương kéo cô vào lòng: “Giỏi! Giỏi!”

Tiểu Hồ ly tinh cười nũng nịu: “Thực ra vẫn là đại vương giỏi! Nếu không có uy tín của đại vương làm đảm bảo cho em, trung tâm rút thăm trúng thưởng của em chắc chắn không mở được.”

Thực ra kênh Răng Hổ có lượng lớn người livestream cũng từng thử mở trung tâm rút thăm trúng thưởng, nhưng cuối cùng đề thất bại cả!

Còn về nguyên nhân?

Hầu hết đều là vấn đề uy tín.

Trung tâm rút thăm trúng thưởng mà tiền thưởng quá ít thì sức hút quá thấp, từ đó không thực hiện được việc kiếm lời.

Trung tâm rút thăm trúng thưởng mà tiền thưởng nhiều hơn một chút thì bị đố kỵ các thứ, cộng thêm việc trao thưởng không đúng kỳ hạn, áp lực tiền bạc thời gian đầu cực lớn, tính bất ổn của kiếm lời v.v…, cuối cùng dẫn đến những trung tâm rút thăm trúng thưởng như vậy cũng rất khó vận hành.

Vậy nên đến thời điểm hiện tại, trung tâm rút thăm trúng thưởng của kênh Răng Hổ chỉ có tiểu hồ ly tinh độc quyền.

Dù gì tiền thật vàng thật An Lương vứt ra ở kênh Răng Hổ được tính bằng nghìn vạn, cộng thêm An Lương lại đích thân làm streamer cho hai lần rút thăm trúng thưởng với số tiền thưởng khổng lồ, còn trao thưởng ngay tại hiện trường.

Từ đó độ uy tín của An Lương là quá cao rồi!

Trong trường hợp như vậy, tiểu hồ ly tinh sao có thể không thành công?

Điều này trong lòng tiểu hồ ly tinh biết hết, cô ấy biết rõ nguyên nhân.

“Đúng rồi, đại vương, số tiền em lời thông qua trung tâm rút thăm trúng thưởng chia cho đại vương một nửa nha!” Dương Mậu Di ngẩng đầu rụt rè nhìn An Lương.

An Lương cười phá lên, tay phải anh nâng mặt Dương Mậu Di: “Em có tấm lòng này, anh đã rất vui, nhưng em tự để dành là được, sao anh có thể lấy tiền em chứ?”

“Đại vương!” Dương Mậu Di nhõng nhẽo ngồi trên đùi An Lương.

“Đừng có lắc nữa, việc này anh quyết rồi, em tự giữ là được, anh thiếu chút tiền này của em sao?” An Lương nhéo nhẹ gương mặt non mềm của Dương Mậu Di.

“Được thôi!” Dương Mậu Di đồng ý: “Nhưng sau này đại vương đừng tặng quà cho em nữa, bây giờ em đang không làm livestream bình thường rồi, em đang làm việc rút thăm trúng thưởng.”

An Lương cười đáp: “Chuyện của sau này để sau này rồi tính.”

Lỡ như hệ thống Nhân Sinh Người Thắng thưởng xu Răng Hổ cho cậu thì sao?

Không lẽ để đó phơi?

Đáng thưởng thì phải thưởng!

Theo hợp đồng hiện tại Dương Mậu Di ký với kênh Răng Hổ, nếu An Lương thưởng với trường hợp dùng gia hạn phí Đế Vương, hoa hồng của Dương Mậu Di lên đến 88%.

Màn đêm buông xuống.

Cuộc chiến giữa đại diện của chính nghĩa và hồ ly tinh của yêu tộc lại một lần nữa vang lên, tại sao hệ thống Người Thắng Nhân Sinh không sắp xếp cho An Lương nhiệm vụ diệt yêu trừ ma, hướng về chính nghĩa?

Thôi kệ thôi kệ!

Cho dù không có nhiệm vụ, An Lương cũng phải trừ ma vệ đạo.

Hồ ly tinh không được ngông cuồng, xem hàng yêu côn pháp của bần đạo!

Ngày hôm sau.

Hơn 8 giờ sáng ngày cuối cùng của năm 2019, lúc An Lương và tiểu hồ ly tinh đều đang ngủ nướng, tiếng chuông điện thoại của An Lương reo lên, cậu cầm điện thoại lên xem hiển thị người gọi, lại là An Thịnh Vũ?

An Lương trượt màn hình nhấc máy: “Alo, đồng chí Lão An, bố gọi điện sớm như vậy làm gì?”

“Con đang ở đâu đấy?” An Thịnh Vũ hỏi.

“Đương nhiên con ở Thịnh Khánh!” An Lương trả lời.

“Nhóc con mau tới công ty một cái, nhân viên tài vụ của công ty chúng ta bệnh rồi, con đi ngân hàng giúp một chuyến, rút 50 vạn từ ngân hàng ra, hôm qua chúng ta đã đặt sẵn rồi, hôm nay con đi lấy tiền là được.” An Thịnh Vũ nói rõ tình hình.

“Lấy nhiều tiền như vậy làm gì ạ?” An Lương thắc mắc.

“Ngày mai là ngày gì?” An Thịnh Vũ hỏi ngược lại.

“Sinh nhật con ạ, đưa lì xì cho con á?” An Lương nói một cách thắc mắc: “Con không lấy tiền mặt, bố chuyển trực tiếp vào thẻ con đi.”

“…” An Thịnh Vũ câm nín.

“Ngày mai là Tết Nguyên Đán, bố tính phát tiền thưởng tăng ca cho anh em trên công trường.” An Thịnh Vũ nhắc nhở An Lương đừng suy nghĩ nhiều.

Vì tham gia vào công tác vận hành của mỏ vàng Linh Khúc, An Thịnh Vũ bây giờ ít nhiều biết một chút về tình hình tài chính của An Lương.

An Lương còn muốn lì xì?

Không lẽ ngủ chưa tỉnh?

“…” An Lương cũng câm nín: “Bố tự đi đi?”

“Bố đang ở công trường của kế hoạch phát triển Tây Thành, làm gì có thời gian? An Thịnh Vũ than vãn: “Nhóc con này mau đi đi, lấy tiền xong mang qua cho bố, giờ bố gửi định vị cho con qua Wechat.”

“Được rồi! Được rồi!” An Lương đồng ý.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Dương Mậu Di mới mở miệng: “Đại vương có việc à?”

An Lương nói nhanh tình hình: “Em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, anh làm xong việc của bố, chúng ta sẽ đi Happy Valley.

“Vâng vâng!” Dương Mậu Di ngoan ngoãn đáp lại.

Sau khi An Lương rửa mặt đơn giản, bèn lái Lamborghini xuất phát từ Lâm Sơn Cư, chưa tới nửa tiếng đồng hồ đã đến công ty xây dựng An Thịnh, sau đó lấy thẻ ngân hàng công ty xây dựng An Thịnh.

Công ty xây dựng An Thịnh mở tài khoản ở ngân hàng Công Thương, An Lương lái xe đến chi nhánh rút tiền mà hôm qua công ty xây dựng An Thịnh đã hẹn lịch, cậu hỏi nhân viên thông tin ở sảnh một chút, rồi đi thẳng đến phòng VIP.

Vậy mà vừa mới bước vào phòng VIP, An Lương đã cảm thấy hơi khó xử.

Bởi vì nhân viên tiếp tân của phòng VIP, lại là mẹ của Lý Tịch Nhan, Lưu Linh.

Cái này…

Xin hỏi gặp phải mẹ vợ thì phải làm gì?

Hôm nay Lưu Linh mặc đồng phục của ngân hàng, đúng là bà ta rất giống Lý Tịch Nhan, Lưu Linh trong trạng thái đi làm càng giống Lý Tịch Nhan phiên bản trưởng thành.

“Hụ hụ, chào dì.” An Lương chủ động chào hỏi.

Lưu Linh nhếch mày nhẹ, cô ép giọng trầm lại: “Cháu tới đây làm gì vậy?”

Chương 556: Thần tài?

Giữa An Lương và Lưu Linh có sự hiểu nhầm nhất định.

Đợt lễ Quốc Khánh, An Lương đến Ma Đô tìm Lý Tịch Nhan, Lưu Linh mặc chiếc đầm dài Dior mà An Lương tặng cho Lý Tịch Nhan đứng trước cổng trường, cộng thêm hình thể và góc nghiêng gần như giống hệt Lý Tịch Nhan.

Kết quả là An Lương hiểu nhầm, sau đó thẳng tay ôm vào!

Cái này…

Hình như có hơi kích thích?

An Lương không nhịn được dùng Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp sau khi nâng cấp xem tình hình của Lưu Linh

Lưu Linh:

Tuổi tác: 38

Chiều cao: 166cm

Cân nặng: 49kg

Nhan sắc: 92

Hình thể:94

Độ thiện cảm: 75

Bản chất trong sáng: 79.5

Phẩm hạnh đạo đức: 85

Sức khoẻ: 95

Chú ý đặc biệt: Từ khi ly hôn năm 2015 đến nay, Lưu Linh vẫn luôn độc thân.

Đây là chú ý đặc biệt của dùng Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp sau khi nâng cấp?

Khi bản chất trong sáng cao hơn 79, nhưng lại không đủ 100 điểm, sẽ tiến hành chú ý đặc biệt, từ đó để An Lương tự suy nghĩ.

Mỗi năm thêm một chút quyền lợi sao?

An Lương phát hiện thêm nhiều điểm mù trong thông tin của Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp.

Ví dụ như đạo đức phẩm hạnh 85 điểm!

Về việc phẩm hạnh đạo đức của Lưu Linh dưới 90 điểm, thực ra cũng là lẽ thường tình.

Vì theo phân tích của An Lương, tuyệt đại đa số người đều bị đánh giá về mặt phẩm hạnh đạo đức thấp hơn 90 điểm, bởi vì cuộc sống hiện thực có quá nhiều sự bất lực.

Những cô gái trưởng thành chiến đấu trong môi trường công sở nhiều năm như Lưu Linh, mặt phẩm hạnh đạo đức của bà ấy làm sao có thể giữ trên mức 90 điểm được? Có lẽ chỉ có thế giới vùng ven xa cách phồn hoa như thôn Vân Pha, mới có thể xuất hiện người ở tuổi trung niên, phẩm hạnh đạo đức vẫn còn trên 90 nhỉ? Đánh giá sức khoẻ lên đến 95 điểm ư!

Hèn gì mẹ vợ này rõ ràng đã 38 tuổi rồi, lại có cảm giác nhìn như 28 tuổi vậy!

Không hổ danh là mỹ nữ có đánh giá nhan sắc duy trì ở điểm 92, đánh giá hình thể duy trì ở điểm 94.

Hụ Hụ!

Ngưng lại!

An Lương lại xem độ thiện cảm của Lưu Linh, đã lên đến 75 điểm rồi á?

Điều này…

Lại cao như vậy sao?

Rõ ràng cậu không tiếp xúc nhiều với Lưu Linh mà nhỉ?

Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng có thể hiểu, bởi vì số liệu mà Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp có được là số liệu liên quan, ví dụ như là bản chất trong sáng có liên quan đến phẩm hạnh đạo đức.

Phẩm hạnh đạo đức lại có liên quan đến độ thiện cảm.

Lấy tổ khí chất của quán bar Thập Tam Tiên Sinh làm ví dụ, hầu hết đánh giá về mặt phẩm hạnh đạo đức của các chị gái ở tổ khí chất e là cực kỳ thấp, sau đó ảnh hưởng đến độ thiện cảm của họ với An Lương.

Hầu hết độ thiện cảm của mỗi người đối với An Lương đều trên 50 điểm, thuộc loại An Lương ngoắc tay một cái, bọn họ sẽ hoá thân thành sinh viên chuyên ngành tự động hoá ngay. Thế nào gọi là chuyên ngành tự động hóa?

Ngồi lên đây!

Tự mình động!

Nên gọi là chuyên ngành tự động hoá, hiểu chưa?

Đương nhiên, hồi trước kiểu như vậy còn được gọi là phục vụ trọn gói.

Trong tích tắc An Lương đã nghĩ rất nhiều, đối diện với câu hỏi của Lưu Linh, cậu nhìn khuôn mặt trắng trẻo căng bóng giống Lý Tịch Nhan của Lưu Linh, trong lòng cảm thán lần nữa, đúng là sự tồn tại của đánh giá sức khoẻ 95 điểm.

Làn da này lão hoá ngược à?

Yoga mỗi ngày sao?

Hay là học khiêu vũ mỗi ngày đó?

“Hụ hụ, dì ơi, cháu đến lấy tiền.” An Lương nói một cách nhanh chóng: “Hôm qua công ty bố cháu có đặt lịch hẹn dịch vụ rút tiền mặt 50 vạn của chi nhánh các dì ạ, nhân viên tài chính công ty ông ấy nghỉ phép rồi, cháu qua rút giúp một chút.”

Lưu Linh ngơ ra một chút, việc này bà biết!

Công ty xây dựng An Thịnh mà!

Gần đây trong giới ngân hàng của họ, công ty xây dựng An Thịnh gần như là thần tài!

Bởi vì công ty xây dựng An Thịnh lấy được 5% của kế hoạch phát triển Tây Thành, cộng thêm bản thân công ty xây dựng An Thịnh tương đối nhỏ, chắc chắn sẽ vay vốn ngân hàng để xử lý kế hoạch phát triển Tây Thành.

Vậy nên ngân hàng nào cũng muốn tiếp xúc với công ty xây dựng An Thịnh.

Hôm qua lúc công ty xây dựng An Thịnh đặt lịch hẹn rút tiền từ chi nhánh Bắc Ngọc của ngân hàng công thương, toàn bộ nhân viên tiếp tân khách hàng VIP của chi nhánh Bắc Ngọc đều âm thầm tranh đấu, hi vọng lôi kéo được nhân viên của công ty xây dựng An Thịnh, từ đó thám thính tình hình nhu cầu vốn của công ty xây dựng An Thịnh.

Hai nhân viên tiếp tân khách hàng VIP còn lại đều đợi nhân viên tài chính của công ty xây dựng An Thịnh ở sảnh lớn, Lưu Linh bị chơi xấu thành tiếp tân cố định tại phòng VIP.

Nếu nhân viên tài chính của công ty xây dựng An Thịnh đến chi nhánh Bắc Ngọc, chắc chắn sẽ bị hai tiếp tân khách VIP kia chặn từ sảnh lớn, từ đó loại Lưu Linh ra ngoài.

Nhưng ai ngờ nhân viên tài chính của công ty xây dựng An Thịnh bệnh rồi?

Càng thú vị hơn là An Lương lại là cậu chủ nhỏ của công ty xây dựng An Thịnh?

Lưu Linh nhếch môi lên trong vô thức, hai người đồng nghiệp của bà tính kế này bày keo nọ, chắc là không lường trước được tình hình bây giờ nhỉ?

Cuộc sống ở đâu cũng có bất ngờ!

“An Lương, cháu đợi dì một chút, dì sắp xếp việc rút tiền cho cháu ngay.” Lưu Linh đáp.

“Dạ!” An Lương gật đầu.

Cậu ngồi trên ghế sofa của phòng VIP, nhìn Lưu Linh mặc đồng phục đi khỏi, cậu suy nghĩ có phải nên tìm một bộ đồng phục cho Lý Tịch Nhan không?

Lúc trước An Lương cảm thấy thấy đồng phục này bệnh hoạn, nhưng đột nhiên lại thấy rất được nhỉ?

Chắc là do thanh niên sức lực dồi dào?

Chương 557: Tranh đấu?

Ngân hàng công thương, chi nhánh Bắc Ngọc.

Lưu Linh bước từ cửa sau phòng VIP đến phía trong bàn giao dịch của ngân hàng, bà nói: “Sa Sa, người rút tiền của công ty xây dựng An Thịnh đến rồi, tiền nong đã chuẩn bị xong chưa?”

Nghiêm Sa Sa trả lời ngay: “Bên em đã chuẩn bị xong hết rồi, có thể sắp xếp rút tiền ngay.”

Sau khi nói xong, Nghiêm Sa Sa bổ sung: “Chị Lưu, chị giỏi đấy! Hai người kia còn đang đợi người ở cửa kìa, kết quả là người đã đến tay chị. Lợi hại! Lợi hại thật!

Lưu Linh không giải thích gì, nếu không phải nhân viên tài chính của công ty xây dựng An Thịnh bị bệnh, hôm nay e là bà ấy cũng không có cơ hội gì.

Vậy nên thế giới kỳ diệu như vậy đấy?

Ai cũng không biết được phút tiếp theo sẽ xảy ra trường hợp gì!

Bởi vì thế giới hiện thực chính là không màng lý lẽ như thế, không có logic, xảy ra thì là xảy ra thôi!

“Sa Sa, chút nữa phiền em mang tiền qua nha, chị về xem khách hàng như thế nào.” Lưu Linh đáp.

“Dạ vâng, chị Lưu, chút nữa đích thân em đưa đến phòng VIP. Hề hề hề, em muốn xem hai người kia có biểu cảm gì.” Sa Sa trả lời.

Lưu Linh vừa về đến phòng VIP, An Lương đã phát hiện hai nhân viên đoán mò nhan sắc trên 70 điểm bước vào phòng VIP, họ nhìn sang Lưu Linh trước, sau đó lại nhìn sang An Lương.

Một trong hai người chủ động nói: “Chào anh, anh à, tôi là chuyên viên phòng VIP Sử Diễm Như, rất hân hạnh được phục vụ cho anh.”

Người còn lại cũng mở miệng tự giới thiệu: “Chào anh, tôi là chuyên viên phòng VIP Tào Ngọc Kiều.”

Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều đều trong tư thế giành khách hàng một cách quen thuộc.

Lưu Linh hừ nhẹ một tiếng: “Sử Diễm Nhu, Tào Ngọc Kiều, cậu ấy là khách hàng của tôi.”

Sử Diễm Như phản bác ngay: “Vị tiên sinh này đại diện công ty xây dựng An Thịnh, hôm qua lúc công ty xây dựng An Thịnh đặt lịch rút tiền, rõ ràng là tôi đang tiếp.”

Tào Ngọc Kiều bổ sung: “Dịch vụ mở tài khoản của công ty xây dựng An Thịnh là do tôi làm, vậy nên dù tính thế nào đi nữa, dịch vụ của công ty xây dựng An Thịnh, tôi và Diễm Như đều có thể xử lý.”

???

An Lương chấm hỏi đầy mặt.

Ba người này là chuyện gì?

Trước mặt khách hàng mà lại giành giật vậy à?

Trường hợp này An Lương chưa từng gặp qua, cậu cũng không biết phải xử lý như thế nào, thôi thì ngồi xem phim?

Hình như cũng không vấn đề gì nhỉ?

Lưu Linh đáp lại một cách bình tĩnh: “Nhưng bây giờ là tôi đang tiếp.”

“Chị tiếp thì có thể giành khách hàng sao?” Sử Diễm Như đổ thừa ngược lại.

Tào Ngọc Kiều hùa theo: “Chúng tôi mới là chuyên viên khách hàng VIP nắm rõ công ty xây dựng An Thịnh nhất, chị biết tình hình của công ty xây dựng xây dựng An Thịnh không?”

Trong lúc ba người đang tranh chấp, một người đàn ông trung niên bước vào, trước tiên anh ta ho một tiếng chấm dứt tranh luận của ba người, sau đó gửi lời xin lỗi đến An Lương.

“Thật ngại quá, anh An, rất xin lỗi.” Người đàn ông nói tiếp: “Tôi là giám đốc tiếp đãi khách VIP Vương Bác, từng may mắn gặp anh An trong tiệc cuối năm của giám đốc An tổ chức.”

“Ồ…” An Lương giả vờ mới nhận ra: “Giám đốc Vương à!”

Nhưng thực tế ai mà nhớ giám đốc Vương này?

Rõ ràng Vương Bác cũng biết An Lương không nhớ ông ta, ông ta cũng không lằng nhằng những vấn đề cỏn con này, chủ động trả lời: “Anh An à, số tiền 50 vạn anh cần rút chúng tôi đã chuẩn bị xong, xin hỏi anh An rút ngay bây giờ chứ?”

An Lương trả lời khẳng định: “Ừm, bây giờ tôi lấy đi ngay, việc này bố tôi đã sắp xếp, tôi còn phải đưa đến công trường bên phát triển Tây Thành cho ông ấy.”

Vương Bác mặt sáng rực lên, ông ta nhanh chóng đưa danh thiếp ra: “Nếu anh Anh có việc quan trọng, tôi cũng không làm phiền thời gian của anh An, đây là danh thiếp của tôi, nếu công ty xây dựng An Thịnh có bất kỳ nhu cầu gì về tiền vốn, ngân hàng công thương chúng tôi sẽ cung cấp sự ủng hộ tốt nhất cho công ty xây dựng An Thịnh.”

An Lương tiện tay nhận danh thiếp.

Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều cũng nhanh tay đưa danh thiếp lên, An Lương nhận tất.

Lưu Linh đứng ở một bên không có ý muốn tham dự.

Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều thấy Lưu Linh không có đưa danh tiếp, họ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vì họ xem Lưu Linh là đối thủ cạnh tranh lớn nhất.

“Anh An, đây là số tiền anh cần.” Vương Bác đưa một cái túi dệt bình thường cho An Lương.

An Lương cũng không có ý muốn kiểm tra.

Những khách hàng lớn ổn định như công ty xây dựng An Thịnh, trong khâu rút tiền, ngân hàng không thể nào làm bậy, dù gì nếu bị công ty xây dựng An Thịnh phát hiện vấn đề, chuyển tiền vốn sang ngân hàng khác, không phải doanh số sẽ tụt dốc nghiêm trọng sao?

Vậy nên An Lương căn bản không cần kiểm tra 50 vạn này có tồn tại vấn đề số lượng, hoặc là các vấn đề khác không.

An Lương cầm túi dệt đứng dậy, cậu đáp lại: “Thôi, tôi đi trước đây, rất cảm ơn sự tiếp đãi của mọi người.”

Vương Bác và Sử Diễm Như, còn có Tào Ngọc Kiều cùng đưa An Lương ra cửa, họ nhìn An Lương bước lên Lamborghini Urus, và lái xe rời khỏi mới cảm thán.

“Công ty xây dựng An Thịnh này đúng là quật dậy rồi, con trai của ông chủ An lái chiếc Lamborghini ba trăm mấy vạn cơ đấy.” Vương Bác cảm thán.

Sử Diễm Như trả lời: “Công ty xây dựng An Thịnh lấy được 5% của kế hoạch phát triển Tây Thành, đó là miếng bánh hơn nghìn ức, ít nhiều lợi nhuận trên 10 chữ số.”

Tào Ngọc Kiều nói nhỏ: “Tôi nghe nói cảm tình của ông chủ An và vợ rất tốt, không chừng chúng ta có thể bắt đầu từ ông chủ nhỏ nhà họ An?”

“Vương Bác cũng nói nhỏ đáp lại: “Dịch vụ của công ty xây dựng An Thịnh buộc phải lấy được! Diễm Như, Ngọc Kiều, hai người cố gắng một chút, chỉ cần lấy được dịch vụ của công ty xây dựng An Thịnh, tôi lên một cấp hai người cũng lên một cấp.”

Vương Bác tiếp tục hứa hẹn: “Hai người ai công lao lớn hơn, thì sẽ thế vị trí của tôi, người còn lại chiếm vị trí của Lưu Linh, sát hạch phó giám đốc của bà ta sắp đến rồi, theo thành tích của bà ta, lần này trừ khi lấy được dịch vụ vay vốn của công ty xây dựng An Thịnh, nếu không vị trí của bà ta chắc chắc không giữ được!”

Chương 558: Nối nghiệp gia đình đau khổ quá đi hả?

An Lương lái chiếc Lamborghini Urus theo định vị của An Thịnh Vũ gửi đi đến công trường lớn của kế hoạch phát triển Tây Thành.

Ngày trước Thịnh Khánh đẩy mạnh phát triển miền Bắc, nhưng lúc đó công ty xây dựng An Thịnh hoàn toàn không thể tham gia vào.

Lần này kế hoạch phát triển Tây Thành, vì An Lương suy nghĩ lợi ích của tập thể nhỏ, mới đưa công ty xây dựng An Thịnh lên sân khấu.

Nếu không một công ty xây dựng mức một nghìn vạn nhỏ nhoi tham gia vào kế hoạch phát triển hai nghìn ức?

Xin lỗi!

Tắm rửa ngủ nghỉ đi?

Trong mơ không phải muốn gì được nấy sao?

Công trường lớn của kế hoạch phát triển Tây Thành, An Lương đã nhìn thấy chiếc Panamera Sport Turismo của An Thịnh Vũ, cậu lái chiếc Lamborghini Urus đậu kế bên, sau đó gọi điện cho An Thịnh Vũ.

Đợi điện thoại vừa được kết nối, An Lương mở miệng trước một bước: “Đồng chí lão An, bố ở đâu đấy?”

An Thịnh Vũ trả lời: “Con tới rồi à?”

“Vâng, con vừa mới tới, con đang ở bên cạnh xe của bố.” An Lương trả lời.

“Chờ chút, bố qua ngay.” An Thịnh Vũ nói xong lập tức cúp máy.

Chưa đến ba phút, An Thịnh Vũ đã đi đến, ông nhìn thấy ngay chiếc Lamborghini Urus màu vàng chói, mở miệng than phiền: “Thằng nhóc con lại vừa đổi xe lúc nào đấy?”

“Lúc trước con mua đại một chiếc ở Thiên Phủ, bố cũng thích à?” An Lương đưa chìa khoá xe qua: “Vậy mình đổi xe?”

“Được!” An Thịnh Vũ đưa chìa khoá chiếc Panamera Sport Turismo cho An Lương.

An Thịnh Vũ là người mê xe!

An Lương thích xe là do An Thịnh Vũ dạy.

Nhưng An Thịnh Vũ là một người mê xe lý trí, ông chỉ theo đuổi cái ông thích, không theo đuổi thần mã gì đó một cách mù quáng, càng không chi tiền cho thần mã.

Lấy Ferrari mà vạn người theo đuối làm ví dụ, xe này là thần mã nhỉ?

Là dòng siêu cấp bước lên giới thần mã chứ gì nữa!

Ngày trước lúc LaFerrari trong thời đỉnh điểm giá lên đến nửa ức.

Bây giờ?

Thời đại thay đổi rồi!

Triều Đại Thanh đã diệt vọng từ sớm rồi!

Giá trị của LaFerrari sớm đã rớt xuống khoảng một nghìn vạn, nếu tình trạng xe hơi tệ một chút, e là phải rớt xuống dưới một nghìn vạn.

An Lương kế thừa khái niệm của An Thịnh Vũ, cậu không theo đuổi những thứ hoa hoè loè loẹt một cách mù quáng, chẳng hạn như cậu thích Porsche 911 TurboS, nhưng sẽ không theo đuổi Porsche 918.

“Bố, tiền con để ở ghế phụ, con trốn trước nha, tí nữa con có hẹn bạn đi chơi.” An Lương nói rõ.

“Chờ chút!” An Thịnh Vũ gọi lại.

“Dạ?” An Lương thắc mắc.

An Thịnh Vũ đáp: “Con đi phát tiền với bố, con cũng trưởng thành rồi, sau này công ty xây dựng An Thịnh sẽ vào tay con, bố đưa con làm quen những việc này trước.

???

Không phải!

Anh Lương đã cố gắng khởi nghiệp ở ngoài như vậy rồi, hơn nữa cũng mở ra một cục diện tốt đẹp, cho dù là mỏ vàng Linh Khúc, hay là công ty đầu tư An Tâm, thậm chí là Vũ Nguyệt, bây giờ không phải đều đang phát triển rất tốt đẹp sao?

Kết quả vẫn không thoát được số phận nối nghiệp gia đình sao?

Không lẽ không nên là cố gắng hết sức, thì có thể thoát khỏi số phận như vậy sao?

Rốt cuộc vẫn là lừa gạt à?

“Cái này… đồng chí Lão An, con cảm thấy…” An Lương còn chưa nói xong, An Thịnh Vũ đã ngắt lời.

“Không cần con cảm thấy, bố muốn bố cảm thấy, nhà họ An chúng ta chỉ có mỗi một mình con thôi, đúng là con phát triển cũng khá, nhưng giang sơn ông đây đánh được, tương lai vẫn là của con!” Cuối cùng An Thịnh Vũ cũng lên chức tổng tài bá đạo.

Công ty xây dựng An Thịnh ở cấp độ lợi nhuận 10 ức, khiến cho An Thịnh Vũ thành công nhận chức tổng tài bá đạo tiêu chuẩn, vứt bỏ xưng hô “bản cấp thấp”.

“Con cảm thấy, bố và mẹ cũng còn khá trẻ, hay là hai người cố gắng chút nữa, chắc chắn con sẽ làm một người anh trai tốt, loại mà chắc chắn không tranh gia tài với em trai.” An Lương thử nói.

“Cút cút cút, hồi nhỏ con đã quậy mẹ con muốn chết, suốt ngày nghịch ngợm muốn thủng trời, con nghĩ mẹ con còn làm lần nữa à?” An Thịnh Vũ than phiền.

“Cái này… điều kiện gia đình mình cũng tốt hơn rồi, chắc là sẽ không sao nhỉ?” An Lương không cam tâm nói.

Rõ ràng là kế thừa tài sản mức độ 10 ức, tại sao là bộ dạng đau khổ thế kia?

Trong phút giây đó, An Lương hiểu được tâm trạng của anh Lâm, chỉ có hát hết sức mình, mới có thể không về nhà kế thừa tài sản nhỉ?

“Chuyện này, chỗ bố là không thương lượng, con có thể thuyết phục mẹ con thì bố sẽ phối hợp hết sức.” An Thịnh Vũ trả lười: “Đi thôi, bố dắt con đi gặp những nguồn lực cạnh tranh trọng tâm của công ty xây dựng An Thịnh.

An Lương còn có thể làm gì nữa?

Thái tử dễ làm như thế sao?

An Lương xách theo túi dệt đựng 50 vạn đi theo An Thịnh Vũ, trước khi bước vào công trường, An Thịnh Vũ đưa cho An Lương một cái mũ an toàn, đây là trang bị tiêu chuẩn khi vào công trường.

Vài phút sau, An Thịnh Vũ đưa An Lương đến một khu đất trống, ở đây đã để sẵn hai cái bàn và trải sẵn khăn đỏ.

Lúc An Thịnh Vũ đi qua, ông gọi: “Ông Đường, thông báo xuống dưới, kêu mọi người chia tốp qua nhận tiền.”

Đường Đại Sơn đáp: “Dạ vâng, ông chủ, tôi thông báo xuống dưới ngay.”

Lúc Đường Đại Sơn đi thông báo công nhân, dưới sự chỉ dẫn của An Thịnh Vũ, An Lương xếp 50 vạn tiền mặt lên, từ đó tạo thành xung đột thị giác. Dù gì cũng phát tiền mặt, sao không tạo sự xung đột thị nhãn được?

Chương 559: Nguồn lực cạnh tranh trọng tâm!

50 vạn nhiều không?

Đối với An Lương bây giờ mà nói thật sự không nhiều!

Chẳng qua là một dãy sáu chữ số được hình thành từ một số có năm số 0 theo sau thôi mà?

Chỉ có sáu chữ số mà thôi!

Tài khoản cá nhân của An Lương luôn có tám chữ số được chứ?

Cho dù không có tám chữ số thì tính sơ sơ số lông dê của An Lương là lại khôi phục về tám chữ số, vậy nền có mỗi 50 vạn này đối với An Lương mà nói thực sự không nhiều.

Nhưng bây giờ 50 vạn tiền mặt xếp chồng lên nhau, đột nhiên An Lương cảm thấy hơi nhiều!

Sau khi An Lương xếp xong tiền mặt, hiện trường đã hội tụ vài chục người công nhân xây dựng, họ đều nhìn về chồng tiền mặt kia.

An Thịnh Vũ vỗ tay bảo: "Các anh em, tôi giới thiệu cho anh em một chút, đây là con trai của tôi An Lương, mọi người trong đây có người đã từng gặp cậu ấy, nhưng cũng có người chưa từng gặp, bây giờ tôi giới thiệu lại lần nữa một cách trịnh trọng."

An Lương hợp tác đứng lên trả lời: “Xin chào các chú các bác, cháu là An Lương.”

Sau khi An Thịnh Vũ giới thiệu, ông kêu gọi: “Được rồi, mọi người xếp hàng vào, từng người một lên lãnh tiền, sau đó cút về làm việc lẹ làng lên cho ông đây, công việc hôm nay buộc phải làm đủ cho ông đây!”

Mọi người cười phá lên, rõ ràng giao tiếp thường ngày của An Thịnh Vũ với bọn họ là như vậy.

Người đầu tiên lên lãnh tiền là một người trung niên, tóc ông ta lấm tấm bạc, nhưng trạng thái tinh thần nhìn có vẻ rất tốt.

An Thịnh Vũ giới thiệu cho An Lương: “Vị này là…”

An Lương cắt ngang An Thịnh Vũ: “Chú là chú Đặng Quốc Cường?”

Người đàn ông trung niên cười ha ha lên: “Đại thiếu gia của chúng ta lại còn nhớ tôi!”

“Haiz, gì mà đại thiếu gia không đại thiếu gia chứ. Cháu nhớ hồi trước mình từng bắt cá với nhau? Hình như ở dự án Cửu Khúc Khê?” An Lương nói trong sự hồi ức.

Chuyện này hình như là lúc nghỉ hè năm lớp 7, An Lương đến cổng trường chơi, sau đó kéo một đám công nhân đi phá con sông nhỏ bên cạnh công trường.

“Kết quả cậu bị ông thầu An phạt khổ luôn!” Đặng Quốc Cường trả lời.

Lần đó đúng là An Lương bị phạt, phạt đứng đúng hai tiếng đồng hồ.

An Thịnh Vũ nghiêm cấm An Lương chơi nước trong mùa hè, dù gì năm nào mà nghỉ hè không xuất hiện tình trạng chết đuối?

An Lương gãi đầu, anh cũng đùa giỡn không mấy để tâm: “Chú Đặng, đánh người không đánh mặt, quá đang rồi nha!”

“Đúng rồi, bố, tiền thưởng của chú Đặng là bao nhiêu?” An Lương hỏi.

“Ông Đặng theo bố 22 năm rồi, tiền thưởng tết Nguyên Đán là 2200 tệ.” An Thịnh Vũ vừa nói, vừa tìm tên Đặng Quốc Cường trên danh sách tiền thưởng đã được in sẵn, và đưa cho Đặng Quốc Cường ký tên.

An Lương nhanh chóng đếm 2200 tệ ra, và còn dùng máy đếm tiền đếm lại lần nữa, sau đó đưa cho Đặng Quốc Cường: “Chú Đặng, Nguyên Đán vui vẻ.”

“Nhóc An, sinh nhật vui vẻ!” Đặng Quốc Cường trả lười.

An Lương gãi gãi đầu: “Sao cái này chú cũng biết vậy?”

“Ngày trước ông thầu An lỡ miệng, mỗi lúc tết Nguyên Đán, tất cả tiền thưởng phát trước một ngày, ngày hôm sau đều ở nhà với con, rất nhiều người chúng tôi đều biết.” Đặng Quốc Cường nói rõ.

An Lương hơi ngơ người ra, anh nhanh chóng hồi ức lại, hình như đúng là như thế, tết Nguyên Đán năm nào An Thịnh Vũ cũng ở bên cậu.

Cái này…

Hồi trước cậu cũng không để ý đến điểm này!

Tình cha âm thầm sao?

An Thịnh Vũ ở một bên cười mắng: “Ông Đặng, ông mau cút đi, việc hôm nay không làm xong, thưởng cuối năm của năm sau, ông coi chừng với ông đây!”

Đặng Quốc Cường cười trả lời: “Yên tâm, ông thầu An, tay nghề quen hai mươi mấy năm, vừa nhanh vừa chắc!”

Người thứ hai qua lãnh tiền cũng là một người trung niên, An Lương cũng nhận ra đối phương: “Chú là chú Vi Đại Bảo!”

Vi Đại Bảo hơi mập mạp một chút, lúc ông ấy cười mắt chỉ còn một đường kẻ: “Coi như thằng nhóc con thẳng thắn! Năm đó cứ đòi tôi đưa cậu lên tháp treo, làm tôi bị trừ mất nửa tháng lương.”

Vi Đại Bảo là kỹ sư kết cấu, hồi trước lúc An Lương nghịch ngợm, cậu nhất quyết đòi lên tháp treo, nhưng việc nguy hiểm như vậy chắc chắn bị An Thịnh Vũ chặn, thế là âm thầm gọi tên Vi Đại Bảo.

Vi Đại Bảo vì an toàn của An Lương, làm tận 3 bộ dây an toàn cột trên người An Lương đó, nhưng vẫn bị An Thịnh Vũ phạt, nhưng sau này cũng phát bù tiền thưởng để bồi thường.

Dù gì An Thịnh Vũ cũng hiểu là An Lương nghịch ngợm.

An Thịnh Vũ ở một bên giới thiệu: “Ông Vi cũng theo bố 21 năm rồi, tiền thưởng là 2100 tệ.”

Nói đến đây, An Thịnh Vũ nhìn sang Vi Đại Bảo, ông hừm hừm nói: “Ông Vi, ông đây nói cho ông nghe một lần nữa, nghiêm cấm đi tiểu trực tiếp từ trên tháp treo cuốn, di tiểu đi đại không phải có chuẩn bị bô cho ông rồi sao?”

An Lương không nhịn được cười phá lên!

Đây chắc là truyền thống của kỹ sư kết cấu rồi, dù gì ở trên tháp treo cũng không thể vì đi tiểu mà xuống, vậy thì đi tiểu xuống trực tiếp?

An Lương phát tiền thưởng dưới sự trợ giúp của An Thịnh Vũ, cậu cũng hiểu rằng nguồn lực cạnh tranh trọng tâm của công ty xây dựng An Thịnh chính là những người công nhân già đầy kinh nghiệm này.

Trong công ty xây dựng An Thịnh có một đám công nhân trọng tâm, đều có kinh nghiệm làm việc trên 15 năm.

Một số công nhân và công nhân già tuổi nghề thấp đều có quan hệ họ hàng, rõ ràng là vì công ty xây dựng An Thịnh đãi ngộ tốt, nên đưa họ hàng và đồng hương qua làm việc cùng.

Gần hai tiếng đồng hồ sau, An Lương mới phát xong tiền thưởng của tất cả mọi người, cuối cùng còn dư hơn một vạn tệ.

Tất nhiên An Lương nuốt trọn không khách sáo rồi!

Chương 560: Truyền giao!

Sau khi phát xong tiền thưởng, An Thịnh Vũ và An Lương cùng đi về phòng làm việc di động.

“Bây giờ con biết nguồn lực cạnh tranh trọng tâm của xây dựng An Thịnh chúng ta rồi chứ?” An Thịnh Vũ thở dài nói: “Trong xây dựng An Thịnh của chúng ta, tổng cộng có sáu bảy mươi người anh em già, người có thời gian theo bổ ngắn nhất cũng là 15 năm.”

“Hầu hết trong số họ đã theo bố trước khi thành lập công ty xây dựng An Thịnh.” An Thịnh Vũ tiếp tục nói.

“Hiện tại, đội ngũ của chúng ta đã mở rộng lên đến 426 người, ngoài bạn bè và gia đình của những người anh em cũ giới thiệu, những người còn lại bị thu hút bởi danh tiếng.” An Thịnh Vũ nói rõ.

“Xây dựng An Thịnh chúng ta thành lập 19 năm nay, chưa từng xảy ra một sự cố an toàn nào, cho dù là sự kiện bị thương, hay là sự kiện chết người, chúng ta đều không xảy ra một vấn đề nào hết.” An Thịnh Vũ đắc ý nói.

“Sản phẩm bảo hiểm lao động của kiến trúc An Thịnh chúng ta là tốt nhất trong các doanh nghiệp cùng ngành, phúc lợi của chúng ta cũng là tốt nhất trong số các doanh nghiệp cùng ngành, đồ ăn của chúng ta cũng tốt nhất trong các doanh nghiệp cùng ngành, bao gồm cả điều kiện cư trú cũng vậy, vào mùa hè, tất cả ký túc xá công nhân đều được lắp đặt máy lạnh cả.” An Thịnh Vũ nói rõ triết lý kinh doanh của công ty xây dựng An Thịnh.

An Thịnh Vũ hy vọng sau này An Lương tiếp quản công ty xây dựng An Thịnh cũng chấp hành như thế.

Lợi nhuận của công ty xây dựng An Thịnh trước đây của chúng ta luôn không lên cao được, nguyên nhân lớn nhất là những nguyên nhân này, nhưng xây dựng An Thịnh chúng ta đã đi qua khó khăn lần này đến lần khác, vượt qua thử thách này đến thử thách khác, từ không có gì hết phát triển đến quy mô nghìn vạn như trước đây, vẫn là nhờ vào những anh em già kia.” An Thịnh Vũ nhìn An Lương.

“Nhóc con sau này tiếp quản xây dựng An Thịnh, chắc chắn cũng phải lưu truyền triết lý doanh nghiệp như vậy, hiểu chưa.” An Thịnh Vũ dạy dỗ An Lương.

Tính cách bây giờ của An Lương thực ra cũng chịu nhiều ảnh hưởng của An Thịnh Vũ.

An Thịnh Vũ là một người tốt, tất nhiên An Lương cũng sẽ là một người tốt.

Vậy nên mới có việc An Lương quyên góp vật chất cho viện phúc lợi trẻ em Tây Phố, vậy nên cậu mới đồng cảm với Bạch Nguyệt, cùng với phương án part time dành cho sinh viên nghèo vượt khó tại Vũ Nguyệt.

Những cái này đều là nguyên nhân từ giáo dục gia đình, thuộc về phẩm chất tốt đẹp truyền từ đời này sang đời khác.

Đối mặt với sự giáo dục của An Thịnh Vũ, lần này An Lương không có đùa giỡn, cậu trả lời với thái độ nghiêm túc: “Dạ, đồng chí Lão An yên tâm, con sẽ giữ vững những triết lý doanh nghiệp của xây dựng An Thịnh.”

“Buổi trưa đi ăn cơm bên đoàn ăn với bố nhé?” An Thịnh Vũ hỏi.

“Dạ được!” An Lương trả lời.

Bây giờ đã gần 12 giờ, An Lương gửi một tin nhắn cho Dương Mậu Di, rồi cùng với An Thịnh Vũ đến căng tin công trường.

An Lương không có thói kén ăn thái quá, thực ra cũng có nguyên nhân do An Thịnh Vũ.

Lúc An Thịnh Vũ đang công tác, hầu hết thời gian của ông đều ăn ở đoàn ăn cùng với công nhân, theo cách nói của An Thịnh Vũ, công nhân có thể ăn, ông thầu như ông thì không ăn được sao?

Trình độ của đoàn ăn công ty xây dựng An Thịnh tương đối cao, bởi vì lúc trước khi phát tiền thưởng, An Lương phát hiện nhân viên công tác của đoàn ăn cũng là người đã theo An Thịnh Vũ mười mấy năm, hơn nữa hiện tại đời con cháu của đối phương cũng gia nhập vào đoàn ăn, rõ ràng là chuẩn bị duy trì mối quan hệ trung thành này về sau.

Tình hình của công ty xây dựng An Thịnh, thực chất giống một doanh nghiệp gia tộc ở nước ngoài hơn, đối xử với nhân viên tốt hơn, từ đó nhận được sự trung thành của nhân viên.

Tuy là phương án kinh doanh như vậy có thể không kiếm được quá nhiều tiền, nhưng tuyệt đối là yếu tố quan trọng để doanh nghiệp trường tồn.

Dù gì đãi ngộ của doanh nghiệp khắt khe với nhân viên quá, nhân viên làm sao có thể có cảm giác quen thuộc như ở nhà được chứ?

Lợi nhuận trung bình của một số doanh nghiệp kỹ thuật cao thực sự rất lớn, nhưng đón tiếp thời đại của năm 9102, một lượng lớn doanh nghiệp kỹ thuật cao trên toàn cầu gặp vấn đề thiếu hụt nhân sự…

Lấy công ty Samsung của Hàn Quốc làm ví dụ, đây được xem là một doanh nghiệp công nghệ cực kỳ khổng lồ trên toàn cầu, nhưng tại sao tốc độ phát triển lại càng ngày càng chậm?

Tổng kết nguyên nhân, vẫn là những vấn đề đã nói ở trên.

Giới trẻ thế hệ mới phát hiện nhân viên nghiên cứu của thế hệ trước không có kết quả tốt, tất nhiên không thể nào lựa chọn gia nhập đội ngũ của họ nữa.

Dù gì cực khổ công tác mười mấy hai mươi năm, sau đó lại nhận được sự đuổi cổ một cách vô tình của doanh nghiệp, ai lại có thể để bình thản chấp nhận được?

Đúng là!

Đứng về phía của doanh nghiệp, việc này không có vấn đề, bởi vì doanh nghiệp cần thay máu mới, một số nhân viên không thể tiếp bước với sự phát triển của doanh nghiệp, nhân viên như vậy bị đào thải cũng là chuyện bình thường.

Nhưng những người khác từng cống hiến cho doanh nghiệp, và cũng theo được sự phát triển của doanh nghiệp, chỉ vì tiền lương bắt đầu cao hơn một chút so với những gì họ có thể tạo ra, như vậy cũng bị doanh nghiệp đào thải sao?

Công ty Samsung chính là như vậy, đào thải một lượng lớn nhân viên từ 35 tuổi trở lên, từ đó đó lãnh hậu quả khôn lường.

Tất nhiên rồi, rốt cuộc là phương thức kinh doanh doanh nghiệp như thế nào mới là chính xác, An Lương cũng không biết, cậu chỉ biết là cách mà An Thịnh Vũ đang dùng bây giờ thì là rất tốt.

Nếu một ngày nào đó trong tương lai, khi An Thịnh Vũ quyết định về hưu, lúc cần An Lương phải chính thức tiếp quản công ty xây dựng An Thịnh, cơ bản An Lương sẽ không thay đổi kết cấu và văn hóa doanh nghiệp của công ty xây dựng An Thịnh, chỉ tiếp tục phương án quản lý mang tính nhân văn như vậy, đưa công ty xây dựng An Thịnh tiếp tục tiến về phía trước.

Cách thức kinh doanh của công ty xây dựng An Thịnh là sự lan truyền của tính nhân văn!

Cho dù là An Thịnh Vũ cũng được, An Lương cũng được, cả hai người đều không vì tiền, tính cách không màng đến phương thức.

Chương 561: Phần thưởng ẩm thực ngon trong ký ức

Chỗ đoàn ăn của công ty xây dựng An Thịnh tại công trường lớn của kế hoạch phát triển Tây Thành.

Anh Thịnh Vũ dùng thẻ công tác của ông quẹt cho An Lương, mỗi nhân viên công tác tại công ty xây dựng An Thịnh, bao gồm cả nhân viên cấp thấp nhất, tất cả đều có thẻ công tác.

Thẻ công tác cũng tích hợp thẻ ăn luôn.

Ngoại trừ thẻ ăn của một số cực kỳ ít nhân viên quản lý, tất cả thẻ ăn của những người công nhân khác chỉ có thể dùng cho mình, bởi vì trình độ của đoàn ăn công ty xây dựng An Thịnh cực kỳ cao, hơn nữa giá cả lại rất rẻ.

An Lương bưng khay ăn bằng thép, cậu đi theo An Thịnh Vũ để lấy đồ ăn, một phần gan heo tỏi ớt nhiều thật nhiều cũng chỉ mất 5 tệ, hai viên thịt viên sốt đỏ to như như quả bóng bida cũng chỉ có 5 tệ, cũng giống vậy một phần khau nhục tươi ngon cũng chỉ cần 10 tệ mà thôi.

Đồ ăn chay ư?

Đồ ăn chay có giá thống nhất là 2 tệ!

Bao gồm trứng chiên cà chua cũng là 2 tệ!

Đây đúng là đoàn ăn có lương tâm mà.

Lương tâm hơn nữa là miễn phí cơm trắng, chỉ cần ăn hết, thì có thể lấy tùy thích, không cần trả một đồng nào cả.

An Thịnh Vũ đưa An Lương ngồi một bàn tùy ý, sau khi hỏi thăm công nhân kế bên thì tự mình ăn cơm.

An Lương nếm thử thịt viên sốt đỏ trước, thịt viên này khá là nhiều thịt, hơn nữa bột năng tương đối ít, ít ra thì ngon hơn thịt viên sốt đỏ của chuỗi thức ăn nhanh gà thôn quê.

Khau nhục lại càng đậm vị địa phương.

Nhưng An Lương không chịu được, bởi vì một miếng quá to, hơn nữa lại quá mỡ, cậu chỉ ăn có một miếng, cảm giác mỡ ngập tràn trong miệng, khiến cho An Lương cảm thấy mình sẽ mập lên, còn An Thịnh Vũ thì ăn không sợ gì cả.

Công nhân cấp thấp nhất lại thích ăn cảm giác này!

Bởi vì ăn thịt mới có sức để làm việc.

An Lương ăn một cách nhanh chóng, hồi nhỏ cậu đã ăn chực ở đoàn ăn công trường rất nhiều lần, thói quen không lãng phí của cậu chính là do ăn ở đoàn ăn của công trường mà có.

Vậy nên cho dù trước đó ở nhà ăn thứ hai của học viện kinh tế Thiên Phủ, hay là ăn cơm ở chỗ khác, cơ bản thì cũng không xuất hiện tình trạng cậu lãng phí thức ăn.

An Thịnh Vũ ăn xong trước một bước.

Sau khi ăn xong, ông hỏi thăm sơ qua anh công nhân trẻ kế bên, nhìn là biết mới làm không lâu.

“Tiểu Dương, dạo này tình trạng của đoàn ăn có hài lòng không?” An Thịnh Vũ hỏi, lúc ông ăn cơm ở đoàn ăn, lần nào cũng đều sẽ hỏi công nhân cùng bàn, từ đó xác định tình trạng của đoàn ăn.

Cậu thanh niên tên Dương Nghị vội trả lời: “Cũng khá được, thưa giám đốc An, tôi cảm thấy khá được ạ.”

“Gọi tôi là ông thầu An, tôi chỉ là một ông thầu thôi. Khá được là được, nếu đoàn ăn có làm giả, trong báo cáo ý kiến của mỗi tháng nhớ phải nói ra.” An Thịnh Vũ vỗ vai đối phương.

An Lương cũng ăn xong tất cả đồ ăn, Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đưa ra thông báo.

‘Ký ức đầu lưỡi hồi nhỏ lại một lần nữa quay lại, chúc mừng ký chủ nếm lại được mùi vị trong ký ức.’

‘Ký chủ nhận được một tấm Thẻ Hoàn Tiền Thưởng Mỹ Thực Trong Trí Nhớ

Thẻ Hoàn Tiền Thưởng Mỹ Thực Trong Trí Nhớ:

Quy tắc sử dụng: Ký chủ có thể chia sẻ với tối đa một thành viên về đồ ăn ngon trong ký ức của mình.

Sẽ căn cứ vào mức độ hạnh phúc của người được chia sẻ, độ tương thích với đồ ăn trong ký ức, cộng thêm độ hài lòng của ký chủ, sẽ tiến hành hoàn trả tiền mặt từ 1 đến 1000 lần.

Được đấy!

Thẻ hoàn tiền chia sẻ đồ ăn ngon hoàn toàn mới!

Tuy rằng số người được chia sẻ giảm xuống chỉ còn một người, nhưng An Lương cũng có thể tiến hành chấm điểm, hơn nữa hệ số hoàn tiền cao nhất lên đến 1000 lần.

An Lương và An Thịnh Vũ lại quay về phòng làm việc di động.

An Lương đùa bảo: “Đồng chí Lão An, chúng ta thương lượng một chút, người của đoàn ăn này chia một nửa cho con, đoàn ăn của trường học chúng con thật sự là khó nói lắm luôn.”

Căng tin số 2 của học viện kinh tế Thiên Phủ thực sự là khó nói.

Đúng là An Lương thường xuyên ăn cơm ở căng tin số 2, nhưng không có nghĩa là An Dương thích ăn cơm ở căng tin số 2.

Có thể chấp nhận và thích là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Chẳng hạn như có người hẹn hò với các cô em, tuy rằng cô em hơi xấu, nhưng có người sẽ cảm thấy đến nước này rồi, ngậm nước mắt cũng nhận.

Yên tâm!

An Lương chắc chắn không phải là loại người đến nước này rồi!

An Thịnh Vũ cười mắng “Không thể nào! Vì nguyên nhân kế hoạch phát triển Tây Thành, bây giờ người của đoàn ăn còn không đủ, cho con một nửa, đoàn ăn này của bố dẹp luôn là vừa được chứ?”

“Đúng rồi, đồng chí Lão An, giá của đoàn ăn thấp như vậy, bố đắp thêm hả? An Lương hỏi một cách hiếu kỳ.

Theo giá bán của đoàn ăn, kiếm tiền là điều chắc chắn không thể rồi.

“Ừm, bố sẽ bù thêm, đây cũng là phúc lợi của xây dựng An Thịnh chúng ta, vậy nên mỗi người đều có thẻ ăn, tránh các công nhân của công ty xây dựng khác mạo nhận công nhân của chúng ta.” An Thịnh Vũ trả lời.

“Lại còn có cả mạo nhận nữa á?” An Lương cười phá lên.

“Đương nhiên là có!” An Thịnh Vũ trả lời: “Nhưng bây giờ đã không còn rồi, bởi vì đều biết rằng bên chúng ta phải có thẻ ăn mới được, hơn nữa chỉ có thẻ ăn có mấy người quản lý có thể mua đồ ăn giúp thôi.”

Đoàn ăn của công ty xây dựng An Thịnh là chế độ phát khay ăn, lúc quẹt thẻ lấy khay ăn, thẻ công tác của nhân viên bình thường chỉ có thể quẹt một lần, chỉ có số ít mấy người quản lý mới có thể quẹt nhiều lần.

“Thì ra là vậy, đồng chí Lão An, con đi trước đây, chiều nay có hẹn bạn đi chơi ở ngoài, tối nay không về ăn cơm.” An Lương trả lời.

An Thịnh Vũ hỏi lại: “Tối nay về nhà không?”

“Chắc chắn về.” An Lương trả lời một cách khẳng định, ngày mai là sinh nhật của cậu, chắc chắn cậu sẽ đón sinh nhật ở nhà.

Dù gì hôm nay cậu mới phát hiện ra tình cha âm thầm của An Thịnh Vũ.

“Ừm, về sớm nha, chú ý an toàn.” An Thịnh Vũ một câu hai nghĩa.

Trong lòng An Lương hiểu rõ, cậu gật đầu đáp: “Vâng ạ, ăn cơm tối xong con sẽ về.”

Bình Luận (0)
Comment