Trong chiếc Panamera Sport Turismo, An Lương không cài đặt hướng dẫn tự động đến Lâm Sơn Cư, cậu không có ý định đến Lâm Sơn Cư, cũng không kết nối Bluetooth.
Cậu mở hẳn loa ngoài để gọi điện thoại cho Dương Mậu Di, sau khi Dương Mậu Di nhấc máy, cậu nói trước một bước: “Tiểu Hồ ly, bên anh xong rồi, bây giờ em có thể đi ra ngoài, em lái xe đến quán cà phê Starbucks của trung tâm Tinh Quang đợi anh, tầm 40 phút nữa anh tới.”
“Vâng vâng.” Dương Mậu Di ngoan ngoãn đồng ý.
An Lương rất thích điểm này của tiểu hồ ly tinh, cô thực sự rất hiểu chuyện, cho dù sáng nay mới bị cho leo cây, cô vẫn không có lời oán trách nào.
Bởi vì cô biết An Lương chắc chắn có chuyện không thể đi được, hơn nữa cô cũng hiểu rõ việc quan trọng thì làm trước, biết rằng việc đi chơi ngoài, chắc chắn không thể so sánh với việc quan trọng được.
Nhưng cũng có một số cô em thì không thể hiểu rõ điều này!
Luôn có một số cô em cho rằng đã hứa cùng đi chơi, thì đó là chuyện quan trọng nhất, nếu không đi là không giữ lời hứa.
Nếu An Lương gặp những cô em như vậy thì sao?
Hơ hơ!
Vậy thì cút xéo càng xa càng tốt đi!
Hơn nửa tiếng sau, An lương lái xe về đến trung tâm Tinh Quang, nhà của cậu ở ngay đối diện, cậu đậu chiếc Panamera Sport Turismo của An Thịnh Vũ ngay dưới trung tâm Tinh Quang.
Trước đó An Thịnh Vũ một câu hai nghĩa nhắc nhở An Lương chú ý an toàn, An Lương đã phát hiện ra vấn đề, An Thịnh Vũ đoán được một số chuyện gì đó.
Vậy nên An Lương mới không lái xe của An Thịnh Vũ đến thẳng Lâm Sơn Cư, bởi vì An Thịnh Vũ có thể kiểm tra vị trí của xe thông qua ứng dụng điện thoại, thậm chí có thể hiển thị đường chạy của xe trên điện thoại.
Xét đến trường hợp như vậy, An Lương vứt xe tại trung tâm Tinh Quang rồi lái xe của Dương Mậu Di đến Happy Valleys.
Cuộc đọ sức giữa hai cha con chỉ đơn giản như thế thôi.
Hơn nữa xe của An Thịnh Vũ vốn là xe có vé tháng của trung tâm Tinh Quang, tiết kiệm luôn cả tiền gửi xe được chứ?
Sau khi An Lương đỗ xe xong thì đến cà phê Starbucks, đúng là Dương Mậu Di đang đợi cậu ở đấy.
“Đại vương!” Dương Mậu Di vẫy tay chào An Lương.
An Lương không có ý định gọi một ly Starbucks, cậu kéo tay Dương Mậu Di xuất phát luôn.
Mercedes-Benz GLC-AMG63 chiếc xe này cái gì cũng tốt, tăng tốc đủ nhanh, bề ngoài đủ hung hăng, tính năng đủ mạnh mẽ, chỉ là giá hơn một trăm vạn thì không được thân thiện cho lắm.
Với giá hơn một trăm vạn, hầu hết mọi người đều muốn mua Porsche Cayenne thôi.
An Lương mở cửa xe ghế lái ra, cậu không lên xe ngay lập tức mà bấm vào nút số 2 của trí nhớ ghế ngồi, để ghế lái tự động điều chỉnh đến vị trí của cậu.
Số vị trí ghế lái của Dương Mậu Di là số 1, số của An Lương cài đặt là số 2.
Nhìn ghế lái tự động điều chỉnh đến vị trí lái quen thuộc phù hợp với mình, An Lương gật đầu hài lòng, những chi tiết nhỏ này nói rõ là Dương Mậu Di thực sự chấp nhận cậu.
Nếu không giữ ghi nhớ của vị trí ghế lái làm gì?
Một người con gái có thực sự thích bạn, thật ra có thể nhìn ra từ rất nhiều chi tiết.
Ví dụ như động tác nổi tiếng kéo dây an toàn cho ghế phụ, đó giờ Dương Mậu Di không bao giờ né tránh, cũng không giấu điện thoại, cô chỉ ngồi đợi An Lương thắt dây an toàn cho cô.
An Lương lái xe ra khỏi Trung tâm Tinh Quang, Happy Valleys của Thịnh Khánh nằm ở khu Bắc Ngọc, từ trung tâm Tinh Quang qua đó, tối đa chỉ cần 20 phút.
Hơn hai giờ chiều, An Lương và Dương Mậu Di mới đến cổng của Happy Valleys, An Lương mua vé luôn rồi đưa Dương Mậu Di vào Happy Valleys.
Happy Valleys của Thịnh Khánh cực kỳ lớn, theo hướng dẫn trên mạng thì tốt nhất là đến vào sáng sớm, mới có thể miễn cưỡng chơi hết tất cả trò chơi tại đó, dù gì thì Happy Valleys không có dịch vụ miễn xếp hàng VIP của Disneyland.
“Em muốn chơi cái gì?” An Lương hỏi Dương Mậu Di.
Dương Mậu Di nhìn một vòng, chỉ ngay đến đu quay.
“Em muốn chơi cái đó! Đại vương, không lẽ anh sợ độ cao à?” Dương Mậu Di nói một cách cách khiêu khích.
An Lương hừ hừ nói: “Sao mà anh có thể sợ độ cao được?”
“Vậy chúng ta đi đu quay đi!” Dương Mậu Di kéo An Lương đi sang phía đu quay.
Đu quay là trò chơi chơi nổi tiếng của Happy Valleys, cho dù hôm nay không phải là ngày nghỉ, nhưng vẫn có một hàng dài đang được xếp.
Theo hướng dẫn xếp hàng, vị trí của An Lương và Dương Mậu Di, ít nhất phải xếp hàng một tiếng đồng hồ.
Hứng thú của Dương Mậu Di không hề bị ảnh hưởng bởi việc xếp hàng.
An Lương chuẩn bị phát huy năng lực đồng tiền!
Tuy rằng Happy Valleys không có dịch vụ miễn xếp hàng VIP như Disneyland, nhưng năng lực đồng tiền thất bại rồi sao?
Tất nhiên là không!
An Lương nhìn phần đầu hàng của hàng xếp, lựa chọn mục tiêu một cách kỹ càng trước, sau đó chuẩn bị 400 tệ tiền mặt, cuối cùng đưa Dương Mậu Di đi thẳng qua đó.
“Này anh em, vị trí của hai người có bán không?” An Lương trả giá luôn: “200 tệ một vị trí.”
An Lương lựa chọn mục tiêu cực kỳ chính xác, anh không lựa chọn cặp tình nhân, bởi vì trong lúc tình nhân hẹn hò, khả năng lớn người con trai sẽ nổi tính gia trưởng, từ đó từ chối việc bán vị trí.
Anh cũng không có lựa chọn đối tượng nữ, bởi vì đối tượng nữ có thể khiến Dương Mậu Di nảy sinh tâm lý ghen tỵ, từ đó từ chối vị trí được bán.
Hai người con trai thì sẽ khác!
Đầu tiên con trai sẽ yêu cầu về vật tốt giá rẻ hơn, hơn nữa con trai không hứng thú nhiều với đu quay nhỉ?
Quan trọng hơn là, hai người con trai cùng đi đu quay, trừ khi gặp phải tổ hợp gay, nếu không tỷ lệ bị từ chối cực kỳ thấp.
Về sự thật cũng là như vậy!
Hai người con trai không hề do dự bán ngay vị trí của mình, bởi vì tiền vé của Happy Valleys cũng chỉ không đến 200 tệ.
Năng lực đồng tiền lại một lần nữa có hiệu quả!
Với tình trạng đáng lẽ phải xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ, bây giờ họ đã đến vị trí thứ năm và thứ sáu của hàng đó, dự kiến chỉ cần trong vòng 5 phút, là họ đã có thể ngồi lên đu quay rồi.
Còn về việc lấy 400 tệ để mua hai vị trí rốt cuộc có đáng hay không?
Đây là câu hỏi tùy vào người trả lời.
Có người cảm thấy thời gian đáng tiền hơn, còn có người thì lại chấp nhận đợi.
An Lương là loại thứ nhất, chỉ có mỗi 400 tệ thôi, không những tiết kiệm thời gian, mà còn nâng cao trải nghiệm vui chơi một cách cực lớn.
Dù gì xếp hàng trong giá lạnh một tiếng đồng hồ?
Trải nghiệm vui chơi này…
Có lẽ tâm trạng cũng hơi phức tạp nhỉ?
Chương 563: Nhắc nhở thân thiện: Cảnh giác camera siêu rõ nét của điện thoại!Đoạn trước nhất của hàng xếp đợi đu quay.
An Lương và Dương Mậu Di chỉ xếp hàng có 4 phút là đã thành công leo lên một khoang đu quay, may mà bên kinh doanh của Happy Valleys không có quy định bắt buộc khoang ngồi của đu quay phải ngồi đầy người.
Nếu không An Lương chắc chắn sẽ block Happy Valleys này luôn!
Đu quay đi lên chầm chậm, dần dần theo sự gia tăng của độ cao, rõ ràng khả năng dự đoán nguy hiểm của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng không có phát hiện nguy hiểm, nhưng dần dần An Lương vẫn cảm thấy hơi toát mồ hôi lạnh.
Dương Mậu Di không đoán sai, An Lương đúng là có chút sợ độ cao.
“Quao!” Dương Mậu Di cũng phát hiện ra vấn đề: “Đại vương, đúng là anh sợ độ cao kìa!”
An Lương điềm tĩnh trả lời: “Chỉ là độ cao thôi mà, anh có thể ứng phó được.”
“Ha ha, đại vương, chúng ta chụp hình chúng đi!” Dương Mậu Di đến sát bên An Lương, cô chủ động chụp hình chung với An Lương.
Hồ ly tinh nhỏ này chỉ nói là chụp ảnh chung, không hề nói là đăng lên tường nhà, cô thật sự cực kỳ hiểu chuyện, thậm chí có thể đoán được gì đó, nhưng cô lựa chọn làm như không thấy?
An Lương hợp tác chụp hình với Dương Mậu Di, Dương Mậu Di hoàn toàn không có cảm giác gì về sợ độ cao.
Theo nghiên cứu đưa ra, tỷ lệ của chứng sợ độ cao nằm ở khoảng 20%, An Lương may mắn nằm trong 20% đó.
Sau khi Dương Mậu Di chụp chung với An Lương mười mấy tấm hình, cô e ấp bên người An Lương, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn đại vương!”
Rõ ràng An Lương có chứng sợ độ cao, nhưng cũng đồng ý đi đu quay với cô, Dương Mậu Di thật sự rất vui.
Điều này chứng minh cô có địa vị trong lòng An Lương!
An Lương cảm nhận được sự nhiệt tình của Dương Mậu Di khi ôm tay mình, cậu nhắc nhở: “Con yêu tinh này, sau khi về anh sẽ dạy dỗ em sau, ở đây thì không được.”
Nếu là 10 năm trước, đu quay chắc sẽ là nơi an toàn.
Nhưng ở thời đại này, camera của điện thoại cũng có khả năng phóng đại lên năm mươi đến sáu mươi lần, trên đu quay cũng sẽ bị quay lén được chứ?
An lương không muốn ngày mai mình lên tin tức đâu!
Hồ ly tinh nhỏ rõ ràng cũng hiểu ý của An Lương, cô chỉ ôm tay An Lương, dựa vào người An Lương, và an ủi An Lương bị chứng sợ độ cao.
Mười phút sau, đu quay đã đi xong một vòng, An Lương và Dương Mậu Di quay trở về lại mặt đất.
Cảm giác chân đạp trên mặt đất thật tuyệt vời!
“Đại vương, tiếp đến mình chơi máy nhảy lầu nha?” Dương Mậu Di cố tình xúi bậy.
An Lương hừ hừ đáp: “Anh nghĩ là hôm nay em cần được dạy dỗ!”
“Vậy tụi mình đi vòng quay ngựa gỗ chứ?” Dương Mậu Di đổi sang một trò khác.
Trò này được đấy!
Tuy rằng Dương Mậu Di không phải là cô gái nhỏ, nhưng vòng quay ngựa gỗ vẫn rất tốt.
Dấu chân của An Lương và Dương Mậu Di xuất hiện trong các hạng mục với độ khó thấp như vòng quay ngựa gỗ, xe điện đụng… chẳng nhẽ không tốt sao?
Hai người chơi hơn một tiếng, An Lương chủ động nói: “Mình đi chơi tàu lượn siêu tốc đi!”
“Hả?” Dương Mậu Di thắc mắc nhìn An Lương.
Thông thường mà nói, người sợ độ cao chắc cũng sợ tàu lượn siêu tốc mà nhỉ?
“Anh thấy em khá là muốn chơi.” An Lương kéo Dương Mậu Di về phía tàu lượn siêu tốc.
Lúc nãy Dương Mậu Di đã nhìn sang hướng của tàu lượn siêu tốc nhiều lần.
Tàu lượn siêu tốc của Thịnh Khánh là tàu lượn siêu tốc bằng gỗ lớn nhất của vùng phía Tây nước Hạ, so với tàu lượn siêu tốc truyền thống, tàu lượn siêu tốc bằng gỗ đáng sợ và kích thích hơn.
Bởi vì lúc tàu lượn siêu tốc được xây dựng bằng chất liệu gỗ chạy qua, không những có cảm giác kích thích tốc độ cao của tàu lượn siêu tốc truyền thống, mà con xuất hiện hiện tượng lắc lư trái phải, từ đó tạo cho người khác cảm giác tàu lượn siêu tốc sắp sụp đổ, thêm một bước gia tăng cảm giác mạnh.
Nếu không có khả năng dự đoán nguy hiểm của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cung cấp, chắc chắn An Lương sẽ không chơi những cái trò quỷ này.
Không lẽ những người này không biết nguy hiểm đến nhường nào sao?
“Đại vương, chúng ta đi bắn bong bóng đi, anh thắng cho em một con gấu bông dài hai mét được không?” Dương Mậu Di đề nghị.
An Lương đồng ý cùng cô chơi tàu lượn siêu tốc, tất nhiên cô cũng hiểu cho chứng sợ độ cao của An Lương.
Vậy nên Dương Mậu Di mới đề nghị đổi một trò khác, nhảy qua trò tàu lượn siêu tốc kinh khủng, cho dù trong lòng cô rất muốn chơi, hơn nữa là chơi với An Lương, nhưng cô chấp nhận thấu hiểu cho An Lương.
An Lương cười đáp: “Chứng sợ độ cao chỉ là một hội chứng mà thôi, anh có thể khắc phục nó. Đi thôi, mình chơi tàu lượn siêu tốc trước.”
Trong lòng Dương Mậu Di trở nên ấm áp, những chi tiết nhỏ này chứng minh một cách trọn vẹn trong lòng An Lương có cô, và nguyện đối xử tốt với cô.
Tàu lượn siêu tốc của Happy Valleys còn nổi tiếng hơn cả đu quay, tất nhiên An Lương đã phát huy năng lực đồng tiền, lại một lần nữa hưởng thụ dịch vụ miễn xếp hàng, hơn nữa dùng năng lực đồng tiền nhận được vị trí tầm nhìn tốt nhất của hàng ghế ngồi đầu tiên.
Hàng đầu tiên của tàu lượn siêu tốc là vị trí tốt nhất cho sự xung đột tầm nhìn, nhưng vị trí thực sự kinh khủng nhất có lẽ là hàng cuối cùng.
Nếu muốn hưởng thụ sự xung đột tầm nhìn tất nhiên là hàng đầu tiên.
Nhưng nếu muốn cảm nhận tốc độ cực hạn, kiến nghị lựa chọn hàng cuối cùng.
Những lý lẽ này An Lương đều rất rõ, thậm chí cậu còn hiểu rõ chứng sợ độ cao cũng chỉ là hội chứng sợ hãi thôi, nhưng lúc thực sự ngồi trên tàu lượn siêu tốc, An Lương vẫn hơi căng thẳng một chút.
Điều đáng mừng là khả năng dự đoán nguy hiểm của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng không có phát ra cảnh báo nguy hiểm.
Khi nhân viên an toàn lắp xong thiết bị an toàn cho An Lương và Dương Mậu Di, Dương Mậu Di chủ động nắm tay An Lương, cô khích lệ: “Đại vương, cố gắng lên!”
“Ừm!” An Lương hít một hơi thật sâu.
Tàu lượn siêu tốc từ từ khởi động, khi đến điểm cao nhất và rớt xuống, An Lương vẫn phát ra tiếng kêu gào thét.
Được rồi được rồi!
An Lương chịu thua rồi!
Trời ơi tàu lượn siêu tốc này bệnh hoạn thật chứ!
Chương 564: Phần thưởng đầy mùi ám thị!Tàu lượn siêu tốc bằng chất liệu gỗ thực sự bệnh hoạn!
Lúc nãy có một phút giây nào đó, An Lương cảm thấy khả năng dự đoán nguy hiểm của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng có phải là chết máy rồi không?
Bởi vì tàu lượn siêu tốc chất liệu gỗ nghiêng trái nghiêng phải, khiến An Lương nảy ra cảm giác như nó sắp sập xuống.
Đến khi tàu lượn về đến điểm xuất phát, cuối cùng An Lương cũng thở phào nhẹ nhõm, đây có lẽ là lần cuối cùng An Lương ngồi tàu lượn siêu tốc rồi nhỉ?
Từ từ lượn siêu tốc đi xuống, ảnh hưởng đến tủ giữ đồ đeo lại chiếc đồng hồ vua Patek Philippe 6002G-010.
Đồng hồ cơ là thiết bị tinh vi, ngoại trừ một số ít đồng hồ đeo tay của phi hành gia, hầu hết các đồng hồ cơ đeo tay đều không ủng hộ việc đeo khi đi tàu lượn siêu tốc, từ đó tránh lực ly tâm quá mạnh khiến cho đồng hồ đeo tay xuất hiện hư hỏng.
“Đại Vương, anh ổn chứ?” Dương Mậu Di quan tâm hỏi.
An Lương gật đầu khẳng định: “Không có vấn đề. Lúc nãy ở trên tàu lượn siêu tốc thì khá là kinh khủng, nhưng bây giờ về lại mặt đất, anh cảm thấy hoàn toàn không có vấn đề gì hết.”
“Cảm ơn đại vương!” Dương Mậu Di khoác tay An Lương.
Hai người rời khỏi trò chơi tàu lượn siêu tốc, Dương Mậu Di kéo An Lương đến sạp chơi bắn bong bóng, An Lương chỉ liếc nhìn một cái đã biết được trò lừa đảo của đối phương.
Những sạp bắn bong bóng tặng thú bông như vậy, toàn bộ đều là lừa đảo.
Không có ngoại lệ!
An Lương chịu trách nhiệm cho kết luận của mình.
Bởi vì những thương lái này sẽ làm trò gian lận trên cây súng hơi, từ đó khiến cho đường bay của súng hơi trở nên kỳ lạ, rõ ràng để ngắm chuẩn, nhưng sẽ tồn tại một số lượng nhất định sai lệch ngẫu nhiên.
“Trai xinh gái đẹp, bắn bong bóng không?” Chủ sạp trung niên mời gọi.
An Lương từ chối ngay, cậu nhỏ tiếng giải thích tình hình với Dương Mậu Di.
“Tệ đến như vậy sao?” Dương Mậu Di kinh ngạc cảm thán.
“Nếu không cự ly có hai ba mét , rốt cuộc là kẻ ngốc đến thế nào mới không thể bắn trúng được bong bóng?” An Lương mỉa mai.
“Nói thêm cho em nghe một trò lừa đảo nữa.” An Lương bật mí nói: “Nhìn thấy dùng bóng rổ ném lon nước ngọt bên kia chưa?”
Bóng rổ ném lon nước ngọt có nghĩa là, đem 10 cái lon từ trên xuống dưới xếp chồng lên nhau, tầng thấp nhất có bốn lon, tầng cao nhất có một lon.
Nếu làm đổ toàn bộ 10 cái lon, thì sẽ được tiền thưởng rất cao, ví dụ như 10 tệ được ném 3 lần, tiền thưởng thì có thể là 1000 tệ.
Tiền thưởng 1000 tệ không cao không thấp, rõ ràng rất là hợp lý.
Nếu ghi thẳng 100 vạn thì, chẳng phải là lừa đảo sao?
Tuy rằng cũng đúng là lừa đảo mà!
Chỉ cần suy nghĩ một chút, là có thể phán đoán ra được đường kính của bóng rổ không thể che hết bốn cái lon ở tầng thấp nhất, tất nhiên là không thể làm đổ mười cái lo cho một lần.
Quan trọng hơn là thương lái còn có phương án gian lận!
Bốn cái lon ở tầng thấp nhất toàn bộ đều được đựng đầy cát, hơn nữa dùng keo dán sắt khiến cho cát cứng lại, từ đó lon ở tầng thấp nhất có độ ổn định tốt hơn.
Vậy nên cho dù là thần đồng toán học đến đây, tính toán được phương án đàn hồi phản xạ để cho bóng rổ có thể che lấp hết 10 cái lon, thì cũng không thể nào làm đổ 10 cái lon của tầng thấp nhất.
“Toàn bộ đều là lừa đảo sao?” Dương Mậu Di cảm thấy suy nghĩ của mình bị lật đổ, trước giờ cô vẫn nghĩ đây là vấn đề kỹ thuật và may mắn mà thôi!
“Tất nhiên là lừa đảo rồi, nếu không làm sao mà kiếm tiền?” An Lương trả lời.
“Vậy chúng ta không chơi nữa!” Dương Mậu Di không hề do dự nói.
Rõ ràng biết là lừa đảo, còn tiếp tục chơi, không phải là có vấn đề về thần kinh sao?
Khi hai người bước ra khỏi Happy Valleys, Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng phát ra thông báo.
‘Chúc mừng ký chủ đối diện với sự sợ hãi, khắc phục sợ hãi, còn nhìn nhận được các loại lừa đảo.’
‘Ký chủ nhận được một tấm 【 Thẻ phần thưởng trải nghiệm cảm giác mạnh khu vui chơi 】 ’
Thẻ phần thưởng trải nghiệm cảm giác mạnh khu vui chơi :
Ký chủ có thể mời tối đa hai người bạn khác giới đến khu vui chơi trải nghiệm trò chơi cảm giác mạnh.
Sau khi khi kết thúc trải nghiệm cảm giác mạnh ở khu vui chơi, sẽ căn cứ vào mức độ kích thích của người khác giới, mức độ hài lòng, cùng với hệ số ngẫu nhiên từ 1 đến 1000, tiến hành tính toán thống kê, sau đó tiến hành hoàn tiền phần thưởng theo giá vé của khu vui chơi.
Điều kiện hoàn tiền đặc biệt bổ sung: Nếu không có sự nhắc nhở của ký chủ, người khác giới khi cùng tham gia trải nghiệm cảm giác mạnh ở khu vui chơi, sau khi trải nghiệm chủ động mời ký chủ ăn cơm, hạn ngạch tiêu thụ tương ứng cũng sẽ được thêm vào phần thưởng hoàn tiền.
Phần thưởng này thú vị đấy!
Nó đầy ắp mùi ám thị điên cuồng!
An Lương âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Sau khi hai người lên xe, An Lương vừa lái xe, vừa nói chuyện của đoàn ăn công ty xây dựng An Thịnh, cậu cảm thán những mùi vị trong ký ức đó, không thay đổi một chút nào, thật khiến người ta cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh!”
Bắt đầu từ lớp 9, An Lương đã không đi đến công trường của công ty xây dựng An Thịnh nữa, tất nhiên là cũng không đến nhà ăn nữa, chủ yếu là vì nguyên nhân học tập.
Dù gì ngày còn nhỏ là một đứa học dở chính hiệu, kỳ nghỉ hè của cậu hồi trước chưa từng tốt đẹp bao giờ.
“Tiểu Hồ ly, em có đồ ăn ngon gì trong ký ức không?” An Lương hỏi.
Trước đó An Lương nhận được một tấm 【 Thẻ Hoàn Tiền Thưởng Mỹ Thực Trong Trí Nhớ 】 tại đoàn ăn công trường của công ty xây dựng An Thịnh, bây giờ anh chuẩn bị sử dụng thẻ này.
Trong những cô em mà An Lương quen biết, chỉ có Dương Mậu Di trước đó từng làm tìm kiếm quán ngon, chắc cô là người hiểu ẩm thực ngon nhất.
“Có chứ!” Dương Mậu Di trả lời.
“Đại vương, Thịnh Khánh chúng ta dạo gần đây cực kỳ nổi món bong bóng cá, anh ăn qua chưa?” Dương Mậu Di hỏi.
“Đương nhiên!” An Lương gật đầu khẳng định.
Dạo thời gian gần đây, bong bóng cá ở Thịnh Khánh là xu hướng cực hot, có thể nói là là món hot của các vùng trên toàn quốc nhỉ?
Dù gì vị bong bóng cá phù hợp với triết lý ẩm thực sức khỏe của người hiện đại.
“Thật ra lúc cấp 2 em đã từng ăn qua bong bóng cá, lúc lần đầu tiên ăn, hương vị đó đến bây giờ vẫn còn nhớ.” Dương Mậu Di cảm thán.
“Vậy chúng ta đi nếm thử?” An Lương trả lời.
“Thật hả?” Ánh mắt Dương Mậu Di sáng lên.
“Đương nhiên là thật rồi!” An Lương khẳng định.
Chương 565: Lý Tịch Nhan gửi tên Wechat của mẹ quaDương Mậu Di cài đặt dẫn đường tự động cho An Lương, vị trí nằm ở bến cảng cũ phía cực nam của Thịnh Khánh.
Lúc An Lương lái xe, Dương Mậu Di nói rõ tình hình cho An Lương nghe: “Bà của em sống ở bên đó, ngày trước lúc nghỉ hè cấp hai, em đến nhà bà chơi, sau đó bà dẫn em đi ăn bong bóng cá một lần.”
Tại Trịnh Khánh, bà có nghĩa là bà nội, không phải là xưng hô của người vợ với mẹ chồng của mình.
"Sau này sau khi bà mất, em đến giờ cũng không có qua nữa, bong bóng cá cũng trở thành mùi vị trong ký ức." Dương Mậu Di tiếp tục nói.
An Lương thăm dò nói: “Hay là chúng ta đổi một chỗ khác?”
“Không sao đâu, đại vương.” Dương Mậu Di nói rõ: “Bà nội em phúc thọ đầy đủ, em chỉ nhớ bà thôi, nhưng không buồn lòng.”
“Ừm.” An Lương âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Ngày trước là em đã muốn nếm thử bong bóng cá của cửa hàng đó, nhưng vẫn luôn không có người đi cùng với em, trước đó lúc làm Tìm kiếm quán ngon, em cũng muốn về đấy, nhưng mà cuối cùng cũng từ bỏ.” Dương Mậu Di tiếc nuối.
Lúc gần 6 giờ, hai người đến một khu dân cư cũ kỹ, nhìn thấy một biển hiệu cửa hàng 【 Công ty ẩm thực bong bóng cá Cửu Long 】 .
Biển hiệu cửa hàng này sặc mùi của đảo Hồng Khang, không lẽ đến từ đảo Hồng Khang thật sao?
An Lương đỗ xe ở vị trí ven đường, xung quanh có đậu tận mấy chiếc xe xịn.
Dương Mậu Di dẫn đường ở phía trước, cô giới thiệu rằng tiệm bong bóng cá này chắc là bong bóng cá chính thống nhất tại Thịnh Khánh này.
Đột nhiên cô hạ giọng xuống: “Nghe nói ông chủ chú Tài đắc tội với người khác ở đảo Hồng Khang, cuối cùng quyết định đến Thịnh Khánh phát triển.
Ồ!
Lại còn có câu chuyện như vậy sao?
Nhưng chỉ một giây là An Lương đã tìm được điểm mù.
Một ông chủ quán ẩm thực đắc tội với người khác ở đảo Hồng Khang đi đến đất khách quê người, tại sao lại nói những chuyện như vậy ra?
Đã là chuyện nghiêm trọng đến mức bỏ đi nơi khác, nếu nói ra thực sự không lo sẽ bị kẻ thù biết được sao?
Vậy nên những câu chuyện như vậy chỉ là lừa gạt chỉ để để thêm tính chủ đề cho cửa hàng, từ đó xây dựng ra một bối cảnh câu chuyện mà thôi.
Lúc nãy khi đậu xe An Lương đã phát hiện ven đường có rất nhiều xe xịn đậu ở đó, xem ra người chủ tên chú Tài này cũng thực sự là một người biết kể chuyện đó!
An Lương và Dương Mậu Di bước vào công ty ẩm thực bong bóng cá Cửu Long, đối phương sửa tầng 1 của hai căn nhà dân thành quán ăn, hai phòng khách có tổng cộng tám cái bàn, cùng với sáu phòng riêng.
Hôm nay sáu phòng riêng đều bị đặt trước rồi, An Lương và Dương Mậu Di cũng không ngại ăn cơm ở đại sảnh.
“Em gọi món đi, xem thử muốn ăn món gì.” An Lương ngỏ ý Dương Mậu Di Gọi món.
Dương Mậu Di cũng không khách sáo, sau khi cô gọi một số món ăn đặc sắc nên gọi, đã đưa thực đơn qua cho An Lương: “Đại vương, anh xem còn muốn ăn gì nữa?”
An Lương xem xét, giá cả của công ty bong bóng cá Cửu Long này quả thật không rẻ!
Bong bóng cá chính gốc, một phần nhỏ cho hai người đến 198 tệ.
Dương Mậu Di gọi một phần thịt bò cắt lát đông lạnh cấp độ M6, giá của mỗi phần là 168 tệ, bốn Con Bào Ngư loại 8 con một ký cũng có giá là 168 tệ, giá của bốn con tôm vằn biển tươi sống là 198 tệ.
An Lương xem qua một chút, cậu bổ sung thêm một phần cá mú giá lên đến 268 tệ, sau đó thêm một phần cơm trộn bong bóng cá, và cộng thêm một phần rau quả ăn nhẹ để đỡ ngán.
Rẻ nhất chắc có lẽ là phần ăn nhẹ rau quả, nhưng giá cả cũng lên đến 38 tệ.
Cơm trộn bong bóng cá vì phải dùng canh gà bong bóng cá, giá cả cũng lên đến 88 tệ.
Gà bong bóng cá là món được lên đầu tiên, nhân viên phục vụ múc một chén canh gà hoa tiêu cho An Lương và Dương Mậu Di trước.
An Lương nếm thử một miếng, canh gà vừa tươi vừa ngọt, không có mùi vị của hạt nêm, cảm giác cực kỳ tốt.
Nhưng thịt gà thì phải bị trừ điểm!
Bởi vì thịt gà chưa được xử lý tốt, ăn có cảm giác bị khô.
May mắn là hải sản và thịt bò lạnh cắt lát sau đó cứu vớt lại một số nhận xét nhất định, đặc biệt là cơm trộn bong bóng cá, khiến cho An Lương ăn tận hai bát, điều đáng tiếc duy nhất là không có phát hiện được phần thưởng của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng
Cuối cùng là Dương Mậu Di tính tiền, An Lương cũng không có giành tính tiền.
Đáng lẽ cậu suy nghĩ lần sau tìm cơ hội sử dụng 【 Thẻ Hoàn Tiền Thưởng Mỹ Thực Trong Trí Nhớ 】 , kết quả trong trường hợp Dương Mậu Di tính tiền cũng có thể xuất hiện phần thưởng hoàn tiền?
‘Chúc mừng ký chủ và Dương Mậu Di cùng nếm thử đồ ăn ngon trong ký ức, đang trong quá trình tiến hành đánh giá…’
‘Hệ số hoàn tiền ngẫu nhiên: 920’
‘Hệ số hạnh phúc: 1,72’
‘Hệ số ký ức: 0,99’
An Lương mở chi tiết của hệ số hạnh phúc ra xem, Dương Mậu Di đã chấm điểm 10 cho hệ số vui vẻ của An Lương chỉ có 0,72
Điều này…
Tự chơi khăm mình sao?
Hình như là tự mình chơi khăm mình thật?
Chủ yếu vẫn là thịt gà trong gà bong bóng cá dở tệ, từ đó khiến cho quá trình trải nghiệm đồ ăn ngon của An Lương xuất hiện vết nhơ.
Tổng hạn ngạch phần thưởng hoàn tiền: 2,807,343 tệ.’
‘Chú ý đặc biệt: tiền vốn phần thưởng hoàn tiền lần này đến từ thị trường cổ phiếu Mỹ, sẽ nhận lại thông qua công ty đầu tư An Tâm, thao tác nhận được tiền vốn hợp tình hợp lý, mỗi thao tác đều có thể tra được, xin ký chủ yên tâm sử dụng.’
Xét đến tiền thưởng gần 300 vạn, An Lương quyết định tha thứ cho sự việc thịt gà dở tệ trong gà hoa tiêu!
“Đại vương, anh có thể đi dạo cùng em ở gần đây không?” Dương Mậu Di hỏi.
Tất nhiên là An Lương không từ chối.
Bà nội của Dương Mậu Di hồi trước chắc ở gần đây nhỉ.
Hai người tản bộ gần đó hơn nửa tiếng, sau đó mới trở về Lâm Sơn Cư.
Đại diện của chính nghĩa An đạo trưởng liên tục trấn áp hồ ly tinh hai lần, mới khiến cho tiểu hồ ly tinh yên phận.
“Đại vương sinh nhật vui vẻ.” Dương Mậu Di chúc trước, bây giờ mới hơn 10 giờ tối mà.
Cậu nựng nhẹ gương mặt non mềm của Dương Mậu Di: “Hôm nay anh phải về nhà, ngày mai bố mẹ anh mừng sinh nhật cho anh, ngày mốt anh tới kiếm em nha.”
“Dạ Dạ!” Dương Mậu Di ngoan ngoãn đồng ý.
Khi An Lương đón xe về nhà đã hơn 11 giờ, An Thịnh Vũ và Tôn Hà đã về phòng ngủ nghỉ ngơi, cậu gửi tin nhắn cho hai người rồi về phòng ngủ của mình.
Vậy mà An Lương vừa nằm xuống đã phát hiện một vấn đề nghiêm trọng!
Lý Tịch Nhan lại gửi tài khoản WeChat của mẹ cô ấy là Lưu Linh qua, vậy là có ý gì đây?
Chương 566: Thám thính lẫn nhau, không hề đơn giản?9102 măn gnúc iồuc iồt iổuB. (Buổi tối cuối cùng năm 2019)
An Lương phát hiện mình cầm được điện thoại rồi?
Trên WeChat An Lương nhận được Lý Tịch Nhan gửi tài khoản WeChat của mẹ cô ấy qua, cậu trả lời tin nhắn ngay lập tức.
‘An Lương: ?”
‘Lý Tịch Nhan: An Lương, cậu kết bạn với WeChat của mẹ mình một chút.’
An Lương: ???
Không phải…
Nếu là kết bạn WeChat của Bạch Linh, An Lương đã kết bạn không ngần ngại rồi, vì Bạch Linh là mẹ của Bạch Nguyệt, chỉ có vậy thôi, kết bạn Wechat thì có vấn đề gì.
Nhưng Lưu Linh có hơi khác một chút…
‘Lý Tịch Nhan: Hình như mẹ mình có chuyện muốn hỏi cậu, mình hỏi mẹ, mẹ không nói, nói cậu kết bạn với mẹ mình một chút đi.’
‘Lý Tịch Nhan: Yên tâm đi, mẹ mình không làm khó cậu đâu.’
An Lương chợt hiểu ra, việc Lưu Linh tìm cậu chắc có liên quan đến công ty xây dựng An Thịnh nhỉ.
‘An Lương: được thôi.’
‘Lý Tịch Nhan: Ừm ừm. Đúng rồi, ngày 6 mình về.’
‘An Lương: Được! Lúc cậu về thông báo cho mình trước về thông tin chuyến bay, mình đến đón cậu.’
‘Lý Tịch Nhan: ‘Được thôi, cậu kết bạn với mẹ mình trước đi, một chút nhớ nói với mình xem mẹ mình tìm cậu có chuyện gì nha.’
‘An Lương: Được!’
Còn về việc tí nữa có nói hay không?
Còn phải xem An Lương và Lưu Linh đã nói về gì mới quyết định được.
An Lương thông qua tên mà Lý Tịch Nhan gửi qua anh chủ động kết bạn với tài khoản WeChat của Lưu Linh.
Bây giờ đã là hơn 11 giờ khuya vốn dĩ An Lương tưởng Lưu Linh đã ngủ rồi vậy mà anh vừa mới gửi lời mời kết bạn cho Lưu Linh thì đã được chấp nhận.
An Lương gửi tin nhắn trước một bước.
‘An Lương: Chào dì.’
‘Lưu Linh: Chào buổi tối An Lương, thật ngại quá, tối thế này mà vẫn làm phiền cháu.’
“An Lương: Không sao ạ, vốn dĩ cháu ngủ trễ. Đúng rồi, dì ơi, cho cháu hỏi có việc gì ạ?’
An Lương đây là biết mà còn hỏi.
Trong tâm lý học có một học thuyết về ‘chủ động và bị động’.
Tuy rằng An Lương đoán được mục đích của Lưu Linh, nhưng An Lương tự động nói về chủ đề và bị động tiếp thu chủ đề, sẽ nảy sinh hai trường hợp hoàn toàn khác nhau.
Ví dụ như An Lương chủ động nói ra chủ đề, và hỏi một cách thấu hiểu lòng người rằng nguyên nhân Lưu Linh tìm anh có phải liên quan đến công ty xây dựng An Thịnh không, thậm chí sự thấu lòng người thêm một bước nữa, chủ động bày tỏ đồng ý thông qua Lưu Linh để xử lý các nghiệp vụ liên quan của ngân hàng.
Thấu hiểu lòng người như vậy, thực ra lại không bằng tiếp thu bị động, khiến cho Lưu Linh chủ động nói ra, thậm chí khiến Lưu Linh nhờ vả cậu, năn nỉ cậu giúp đỡ làm cầu nối trong việc vay vốn của công ty xây dựng An Thịnh.
Tâm lý loài người đôi lúc lại kỳ lạ như vậy!
Những gì quá dễ dàng có được ắt sẽ không cảm thấy quý giá, càng sẽ không cố gắng trân trọng.
Ngược lại những gì do mình cố gắng nỗ lực, thậm chí chí năn nỉ cầu xin mới có được, lúc đó mới trân trọng hơn.
Nên An Lương mới đã biết còn hỏi!
“Lưu Linh: Dì liên hệ cháu thực ra là muốn cháu giúp đỡ dì một chuyện.’
Lưu Linh không có nói rõ.
‘An Lương: Hả?’
An Lương cũng giả vờ giả vịt.
‘Lưu Linh: Công ty nhà cháu là công ty xây dựng An Thịnh nhỉ?’
Lưu Linh vẫn hiểu rõ An Lương biết mà giả vờ không biết, xưng hô của cô với An Lương cũng đã chuyển từ bạn An Lương xa cách sang gọi cháu thân thuộc hơn.
‘An Lương: Dạ vâng.’
An Lương không tiếp chiêu!
Chủ động hứa hẹn?
Chuyện đó là chuyện không thể nào.
Cách đó 3 cây số, khu dân cư Thiên Lan.
Lưu Linh mặc đồ ngủ dựa vào đầu giường, bà đang gửi tin nhắn cho An Lương, quả thật là bà ấy hiểu rõ nhưng giả vờ không biết, bà ấy hi vọng An Lương sẽ chủ động nói về vấn đề nhu cầu vốn của Công ty xây dựng An Thịnh.
Nhưng An Lương hoàn toàn không tiếp chiêu!
Trong lòng Lưu Linh thở dài, là một người từng trải, hôm nay bà phát hiện trong ánh mắt của An Lương có thần thái khác người, điều này khiến Lưu Linh vừa tự hào vừa rầu rĩ.
Nếu An Lương và Lý Tịch Nhan không quen biết, nếu An Lương và Lý Tịch Nhan không có bất kỳ quan hệ gì, nếu Lý Tịch Nhan không thích An Lương…
Chỉ tiếc là không có nếu như!
Hôm nay lúc trong phòng khách hàng VIP, Lưu Linh lại một lần nữa phát hiện ánh mắt của An Lương, ánh mắt của đối phương cực kỳ mang tính xâm chiếm, hoàn toàn không có mộy chút né tránh nào.
Cho dù bà ấy là mẹ của Lý Tịch Nhan.
Lưu Linh nhìn vào tin nhắn của An Lương trả lời, ánh mắt của bà thay đổi bất định, trong lòng bà ấy từng nghĩ kêu Lý Tịch Nhan nhờ vả An Lương, nhưng lợi dụng con gái như vậy, Lưu Linh không qua được ải của bản thân.
Bà hít một hơi thật sâu, cuối cùng trả lời tin nhắn.
‘Lưu Linh: An Lương, trước tiên chúc mừng công ty của nhà cháu xâm nhập vào kết hoạch phát triển Tây Thành.’
‘An Lương: Cháu cảm ơn.’
‘Lưu Linh: Kế hoạch phát triển Tây Thành là một công tình với khối lượng cực lớn, nếu cty của nhà cháu cần sự ủng hộ về mặt tiền vốn, ngân hàng Công Thương của dì có thể đưa ra phương án vay vốn với lợi ích thấp nhất.’
Cuối cùng Lưu Linh cũng tự mình nói ra nguyên nhân bà ta tìm An Lương.
Nhìn tin nhắn mà Lưu Linh gửi qua, An Lương lộ ra nét cười.
‘An Lương: Công ty xây dựng An Thịnh nhà cháu đúng là cần sự ủng hộ về mặt tiền vốn. Dì ơi, xin hỏi ngân hàng Công Thương bên dì có thể cho bên cháu điều kiện ưu đãi gì ạ?’
Hiện tại công ty xây dựng An Thịnh có lợi nhuận của sự hợp tác từ trước với tập đoàn Văn Đạt, vậy nên mở ra được một cách sợ bộ kế hoạch phát triển Tây Thành.
Nhưng tiền vốn tiếp tục về sau, chắc chắn cần tìm ngân hàng để giải quyết.
Cũng không thể để An Lương lấy tiền từ công ty đầu tư An Tâm ủng hộ nhỉ?
Đó là chuyện không thể nào!
Tuy rằng lợi nhuận của kế hoạch đầu tư Tây Thành rất cao, nhưng chu kỳ tổng thể quá dài, ít nhất cũng phải mất khoảng thời gian trên 5 năm, làm sao An Lương có thể đầu tư tiền vốn của mình vào chứ?
Phía bên kia, Lưu Linh nhìn tin nhắn An Lương trả lời, bà đã nhạy bén phát hiện ra câu hỏi của An Lương không hề đơn giản.
Chương 567: Quà sinh nhật lớn từ Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng!Khu dân cư Thiên Lan, tòa số 1, phòng 1903.
Lưu Linh nhìn tin nhắn An Lương trả lời, bà nhíu mày nhẹ, vì bà ấy cảm nhận được câu hỏi của An Lương không hề đơn giản!
An Lương đang hỏi điều kiện ưu đãi gì, trong mắt Lưu Linh điều này bao hàm mùi ám thị.
Nếu thực sự hỏi ưu đãi vay vốn của ngân hàng Công Thương, không phải nên hỏi thẳng lãi suất vay vốn, kỳ hạn vay vốn, cùng với lượng vốn vay sao?
Đột nhiên Lưu Linh lại nghĩ đến cảnh hôm lễ Quốc Khánh, An Lương bao hết cả đỉnh Ma Đô, tâm trạng của bà vô cùng phức tạp.
‘Lưu Linh: Điều kiện ưu đãi cụ thể, chúng ta có thể trao đổi trực tiếp.’
‘Lưu Linh: An Lương, ngày mai có rảnh không? Nếu ngày mai rảnh, chúng ta cùng ăn cơm, rồi thảo luận tiếp vấn đề này.’
Thông thường mà nói, trao đổi điều kiện đều là trao đổi trực tiếp, từ đó tránh việc để lại lịch sử trò chuyện.
‘An Lương: Xin lỗi, dì ạ, ngày mai cháu không có thời gian, ngày mốt hoặc ngày mốt nữa, chúng ta liên lạc lại, được không?’
‘Lưu Linh: Được chứ.’
‘An Lương: Vậy thì không làm phiền dì nghỉ ngơi nữa ạ, ngày mốt chúng ta liên lạc.’
‘Lưu Linh: OK’
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Lưu Linh âm thầm đặt điện thoại xuống, đột nhiên bà từ trên giường đứng dậy, kéo rèm cửa số trước, sau đó cởi bỏ đồ ngủ đứng trước gương trang điểm. Nhìn bản thân trong gương như một thiếu nữ, bà nở nụ cười tươi.
Phía bên kia, An Lương và Lưu Linh kết thúc cuộc trò chuyện, cậu trả lời tin nhắn của Lý Tịch Nhan.
‘An Lương: Tịch Nhan, mẹ cậu tìm mình về chuyện trong công việc.’
‘Lý Tịch Nhan: ?’
‘An Lương: Dì làm việc bên ngân hàng công thương, đúng không?’
‘An Lương: Công ty của bố mình có tài khoản ở ngân hàng Công Thương, vậy nên có một số chuyện hợp tác trong công việc.’
‘Lý Tịch Nhan: À à!’
‘An Lương: Cậu đang ôn tập chuẩn bị thi hả?’
‘Lý Tịch Nhan: Đương nhiên! Ngày mốt với ngày mốt nữa tụi mình thi, sau đó ngày 5 chính thức nghỉ hè, ngày 6 mình về.’
‘An Lương: Đã rõ! Đợi cậu!’
‘Lý Tịch Nhan: 'Tia chớp'’
‘Lý Tịch Nhan: Mình tiếp tục ôn tập đây nha, cậu nghỉ sớm đi.’
‘An Lương: Ừm!’
Đêm khuya 0 giờ.
Bước vào năm 2020, thế hệ 10x lớn nhất cũng đã 20 tuổi, lần đầu bước chân vào xã hội, bọn họ chính là làn gió mới.
‘Hôm nay là Tết Nguyên Đán, đồng thời là sinh nhật của ký chủ, trong thời khắc song hỷ tốt đẹp này, ký chủ nhận được một phần thường 【 Cầu Nguyện Sinh Nhật 】 !’
‘Ghi chú đặc biệt: tuy rằng 【 Cầu Nguyện Sinh Nhật 】 không có bất kỳ hạn chế nào, nhưng một số điều ước hiển nhiên không phù hợp với thế giới hiện thực sẽ không thể trở thành hiện thực.’
‘Ví dụ 1: Nếu ký chủ ước trở thành thần tiên, trường sinh bất tử, điều ước như vậy chắc chắn sẽ không thực hiện được.’
‘Ví dụ 2: Nếu ký chủ ước nắm bắt năng lực siêu nhiên, chẳng hạn các năng lực siêu nhiên như điều khiển vật bằng ý thức, chuyển động không gian vân vân, chắc chắn sẽ không thành hiện thực.’
‘Ví dụ 3: Nếu ký chủ ước trước 40 tuổi nhận được tài sản trên nghìn ức, dưới sự phối hợp của hệ thống, chắc chắn sẽ trở thành hiện thực.’
‘Ví dụ 4: Nếu ký chủ ước nhan sắc bản thân đạt đến 90 điểm, dưới thói quen ăn uống và nghỉ ngơi tốt, cộng thêm sự phối hợp của hệ thống, và sự ấp ủ của thời gian, chắc chắn sẽ trở thành hiện thực.’
‘Xin ký chủ sử dụng phần thưởng 【 Cầu Nguyện Sinh Nhật 】 thận trọng!’
‘Nếu điều ước của ký chủ vượt quá tác dụng của ước nguyện, sẽ châm chước thực hiện hiệu quả nhất định của điều ước, hơn nữa sẽ không đặt lại cơ hội điều ước.’
An Lương nhìn thông tin thông báo mà Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng gửi đến, cậu âm thầm suy nghĩ, rốt cuộc phải dùng 【 Cầu Nguyện Sinh Nhật 】 này cầu nguyện điều gì.
Ví dụ điều thứ ba và điều thứ tư, An Lương từ chối không do dự gì!
Có được tài sản nghìn ức trước 40 tuổi?
Thú vị?
Khá là không thú vị đó!
Không phải vấn đề tiền nhiều hay tiền ít, mà là trước 40 tuổi, An Lương tự cố gắng một chút, chắc cũng có thể có tài sản một nghìn ức, còn cần phải ước sao?
Còn về việc nhan sắc bản thân lên đến 90 điểm, An Lương phân tích được nhiều thông tin hơn từ phần thưởng này!
Chẳng hạn như, với sự cố gắng của bản thân cậu, e là không thể nào đạt được 90 điểm nhỉ?
Nhưng sức hấp dẫn của một người đàn ông, ngoại trừ nhan sắc, còn tổng hợp chung cả khí chất, tính cách, suy nghĩ, gu thời trang, cách đối nhân xử thế, phong cách nói năng, cùng với điều kiện kinh tế…
Hiện tại nhan sắc của An Lương đã đạt đến 77 điểm, sắp tiếp cận mức nghìn người có một.
Đánh giá nhan sắc này thấp không?
Nếu so với các cô em mà Lương ca quen biết, bọn họ cứ đụng vào là nhan sắc trên 90 điểm, xem ra thì khá thấp đấy.
Nhưng An Lương lén dùng Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp quét thử nhan sắc của anh Bằng đẹp trai, nhan sắc của anh Bằng đẹp trai trong nhận xét của Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp lại chỉ có 75 điểm mà thôi.
Điều này, chẳng nhẽ nói là anh Bằng đẹp trai không đẹp trai sao?
Nếu nói công khai trên mạng anh Bằng đẹp trai không đẹp trai, chắc sẽ bị chửi đến chết nhỉ?
Vậy nên anh Lương cũng không có đam mê lớn với việc nâng cao nhan sắc, có phần thưởng đặc biệt nâng cao được một điểm hai điểm là cậu cũng rất mãn nguyện rồi.
Nếu không có thì không có thôi!
Dù gì Lương ca cũng không phải tuyển thủ kiếm cơm bằng mặt?
Hơn thế nữa, quan niệm thẩm mỹ giữa người với người có sự khác nhau, nhận xét của Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp dựa trên quan điểm thẩm mỹ của An Lương. Điều này…
An Lương lộ rồi!
Trong quan điểm thẩm mỹ của cậu, cậu cảm thấy cậu đẹp trai hơn anh Bằng đẹp trai một chút.
Quan trọng là Lương ca còn cảm thấy không vấn đề gì!
Hình như cũng không có vấn đề thật?
Chương 568: Điều ước chân thành!Lương ca đẹp trai không?
Câu hỏi này, nếu hỏi hồ ly tinh nhỏ, thì hồ ly tinh nhỏ chắc chắn sẽ trả lời cực kỳ đẹp trai, trong mắt người yêu đều tốt cả, không cần giải thích nhỉ? Con mèo lớn ở Đế Đô kia, chắc hẳn đáp án cũng như vậy.
Dù gì bản thân Lương ca cũng cảm thấy mình khá đẹp trai mà!
‘Tôi muốn cầu nguyện!’ An Lương âm thầm ngỏ ý muốn cầu nguyện.
‘Đã kích hoạt phần thưởng 【 Cầu Nguyện Sinh Nhật 】 , mời ký chủ cầu nguyện.’ Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng phản hồi.
‘Tôi mong Tôn Hà thọ lâu trăm tuổi, không nhiễm bệnh tật, bình bình an an.’ An Lương tiến hành cầu nguyện.
Điều ước này là lời chúc phúc Bạch Nguyệt từng dành cho cậu!
Lời chúc phúc của thiếu nữ thuần khiết: Một thiếu nữ thuần khiết không vết nhơ, chúc phúc cho ký chủ một cách chân thành, chúc phúc ký chủ thọ lâu trăm tuổi, chúc phúc ký chủ không nhiễm bệnh tật, chúc phúc ký chủ bình bình an an.
Bây giờ An Lương mong mẹ của mình cũng thọ lâu trăm tuổi, không nhiễm bệnh tật, bình bình an an.
‘Cầu nguyện thất bại!’
‘Phẩm hạnh đạo đức của Bạch Nguyệt đạt đến cảnh giới 【 Chân thành bậc nhất 】 , ký chủ không thể thực hiên lại chúc phúc chân thành của Bạch Nguyệt.’
‘Hiệu quả cầu nguyện giảm thành: Tôn Hà sẽ không nhiễm bệnh nặng, bình bình an an.’
‘Ghi chú đặc biệt: Tôn Hà vẫn sẽ xuất hiện các bệnh tật thường gặp như ho hen cảm cúm, nhức đầu sốt vân vân…’
Thì ra lời chúc phúc của Bạch Nguyệt với cậu mạnh mẽ đến vậy sao?
Tuy rằng trước đó An Lương đã đánh giá cao giá trị chúc phúc của Bạch Nguyệt đối với cậu hết lần này đến lần khác, thậm chí đến mức một nghìn ức cũng không trao đổi, nhưng bây giờ xem ra cậu vẫn đánh giá thấp chúc phúc chân thành của Bạch Nguyệt.
Đặc biệt là lời chúc phúc ‘Thọ lâu trăm tuổi’ mà cậu đã từng bỏ qua.
Vậy nên Lương ca chắc chắn sẽ sống thọ trăm tuổi?
Bây giờ xem ra thì hình như đúng vậy!
Tuy là lần cầu nguyện của An Lương thất bại, và hiệu quá bị giảm đi, An Lương vẫn cảm thấy cực kỳ hài lòng, ít ra Tôn Hà miễn dịch cách bệnh tật nặng, hơn nữa nhân được chúc phúc bình bình an an.
Còn đồng chí Lão An?
Thôi đợi thêm đi nhỉ?
Đợi lúc sinh nhật năm sau của An Lương, cậu mới cầu nguyện cho đồng chí Lão An.
Còn về phần chúc phúc này có đáng hay không, đó lại là câu hỏi tuỳ vào người trả lời.
Dù gì đối với An Lương mà nói, điều ước chúc phúc này hoàn toàn xứng đáng!
Bởi vì Tôn Hà là mẹ của cậu!
Ngày hôm sau.
Buổi sáng vừa mới 7 giờ Tôn Hà đã gọi An Lương dậy.
“An Lương, con mau dậy đi, mẹ chuẩn bị mì trường thọ, cho con thời gian ba phút.” Tôn Hà nói lớn tiếng.
An Lương mơ mơ màng màng đáp lại: “Dạ vâng.”
Mì trường thọ đã là tiết mục cố định vào sinh nhật của An Lương.
Mỗi lần sinh nhật An Lương, Tôn Hà cũng sẽ đích thân kéo mì làm cho An Lương một tô mì trường thọ, bà ấy và An Thịnh Vũ cũng sẽ cùng ăn.
An Lương đến phòng khách sau khi rửa mặt một cách đơn giản và nhanh chóng, vừa đúng lúc An Thịnh Vũ bưng mì trường thọ lên bàn.
“Mau đến đây ăn, sáng sớm 6 giờ mẹ con đã thức dậy nhào mì, nhóc con hiểu rồi chứ?” An Thịnh Vũ nói tốt cho Tôn Hà, từ đó có ý đồ nâng cao địa vị gia đình.
Nhưng điều đó là không thể nào!
Cho dù tiến thân thành tổng tài bá đạo, địa vị ở nhà của đồng chí Lão An cũng vẫn là thứ ba, Tôn Hà thứ nhất, An Lương thứ hai, đồng chí Lão An thuộc về vị trí ăn hành tuyệt đối.
Bao nhiêu năm nay rồi chưa hề thay đổi!
An Lương ngồi vào bàn ăn, cậu vừa trộn đều mì trường thọ, vừa hỏi rằng: “An Thịnh cần tiền vay vốn ngân hàng hả bố?”
An Thịnh Vũ trả lời: “Ừm! Dự án lần này quá lớn, chúng ta ăn hẳn hạn ngạch tận một trăm ức, hiện tại dự án mới vừa triển khai, đợi sau khi các công ty xây dựng khác hoàn thành nhiều vấn đề cơ bản hơn, chúng ta sẽ phải mở rộng quy mô thêm bước nữa, tiền vốn hiện tại của An Thịnh chắc chắn không đủ, vậy nên cần sự ủng hộ vay vốn của ngân hàng.”
“Bố dự định chọn ngân hàng nào?” An Lương hiếu kỳ hỏi.
An Thịnh Vũ trả lời: “Hiện tại vẫn chưa xác định. Theo tính toán của tài chính nội bộ công ty chúng ta, tổng lượng vốn cần thiết vượt quá hai mươi ức, tiền vốn lớn như vậy, cộng thêm dự án lời chắc không lỗ, chúng ta cần suy nghĩ kỹ càng, tổng hợp các trường hợp lãi suất vay vốn, thời hạn vay vốn, tốc độ giải ngân, cùng với hạn chế sử dụng vốn vay của các ngân hàng để so sánh.
“Có đối tượng hợp tác sơ bộ chưa ạ?” An Lương hỏi xoáy.
An Thịnh Vũ hỏi ngược lại: “Con có suy nghĩ gì?”
“Con có mẹ của một người bạn học làm việc ở ngân hàng.” An Lương nói đúng trọng tâm.
“Bạn học nữ?” An Thịnh Vũ hỏi vặn.
An Lương gật đầu đáp: “Dạ, bạn học cấp ba, Lý Tịch Nhan.”
Tôn Hà vừa hay bước ra từ trong bếp: “Mẹ nhớ con bé đó, khá xinh xắn, tụi con đang quen nhau hả?”
An Lương phủ định: “Mới có một chút tiến triển, cô ấy học chuyên ngành truyền thông tốt nhất của trường đại học Phúc Đán ở Ma Đô, nơi đi học khoảng cách hơi xa một chút.”
“Từ Thiên Phủ đến Ma Đô, hình như chỉ cần có hai tiếng đồng hồ?” Tôn Hà nói: “Dù gì tiền máy bay cũng rẻ, con cũng đâu thiếu tiền vé máy bay.”
Điều này…
Tôn Hà hiện đại như vậy sao?
Rõ ràng là yêu xa, mà sao bị bẻ thành như yêu cùng thành phố vậy?
“Chừng nào con bé về, con có thời gian đưa về đây cho bố mẹ xem thử.” Tôn Hà nói rõ bổ sung.
“Mẹ!” An Lương than thở: “Chuyện đã đâu với đâu đâu chứ!”
An Thịnh Vũ hỏi: “Con bé chưa về à?”
Câu hỏi này sắc bén đấy!
Trước đó An Thịnh Vũ đã đoán được việc An Lương qua đêm bên ngoài có vấn đề, bây giờ hỏi như vậy, chẳng phải đang thử An Lương sao?
An Lương không thể nói dối: “Đại học Phúc Đán còn chưa được nghỉ.”
Dù gì lúc nào đại học Phúc Đán nghỉ, không phải chuyện chỉ cần một cuộc gọi là biết sao?
An Thịnh Vũ nhìn chằm chằm An Lương, ông ấy không có nói gì, chỉ đáp lại: “Chuyện của mẹ bạn con, tự con nói chuyện với bà ấy, sau đó đưa điều kiện tương ứng cho bố, trong trường hợp cùng điều kiện, chúng ta sẽ ưu tiên chọn bà ấy.”
“Dạ vâng.” An Lương thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra đồng chí Lão An là mắt nhắm mắt mở rồi hả?
Hoặc là sự an tâm khi heo nhà mình cuối cùng cũng biết lùa bắp cải rồi?
Khoan đã!
Hình dung như vậy bệnh hoạn đấy!
Chương 569: Quà sinh nhật ngày trước muốn có nhất!Nhà Lão An.
Ba người cùng ăn mì trường thọ, Tôn Hà là người ăn xong sớm nhất, chủ yếu là vì bà ăn ít nhất.
“Đúng rồi, An Lương, sinh nhật năm nay, chúng ta vẫn đơn giản hoá mọi thứ, các họ hàng gần xa muốn chúc mừng cho con, bố mẹ đều từ chối cả rồi.” Tôn Hà nói rõ.
Ngày trước lúc An Lương đón sinh nhật, họ hàng của nhà họ An, cũng với họ hàng của nhà họ Tôn trăm phương nghìn kế muốn kéo gần mối quan hệ, dù gì lúc đó An Thịnh Vũ cũng là triệu phú.
Nhưng cho dù là An Thịnh Vũ, hay là Tôn Hà đều không có cho họ cơ hội.
Năm nay công ty xây dựng An Thịnh một bước lên mây, họ hàng đáng lý ra chẳng liên quan gì cũng muốn kéo gần mối quan hệ, An Thịnh Vũ và Tôn Hà làm sao có thể đồng ý?
An Lương hiểu rõ đáp: “Con hiểu! Con chỉ có một câu hỏi thôi, sinh nhật năm nay có cá xông khói không?”
Cá xông khói là món tủ của Tôn Hà, nhưng quá trình nấu nướng quá đỗi phức tạp, gần như chỉ có lúc sinh nhật, An Lương mới được ăn một lần, nhưng thời điểm khác, hoàn toàn dựa vào vận may.
Tôn Hà phàn nàn: “Mẹ biết ngay! Hai bố con đi mua nguyên liệu đi, mẹ làm công tác chuẩn bị ở nhà.”
“Dạ! Cảm ơn mẹ!” An Lương vừa nói vừa hoan hô.
Thật ra với gia thế và tài sản hiện tại của An Lương, cậu muốn ăn gì mà không có chứ?
Thứ cậu muốn là mùi vị của gia đình!
An Lương và An Thịnh Vũ cùng ra ngoài, An Thịnh Vũ lái chiếc Lamborghini Urus đến chợ trời, một tổng tài bá đạo chính hiệu, một thanh niên thành công với khối tài sản hơn nửa tỷ lại cùng nhau đến chợ trời.
Nhà họ An trước giờ vẫn mua đồ ở chợ trời, chủ yếu là vì rau củ ở chợ tươi ngon hơn, chủng loại cũng nhiều hơn, hơn nữa thường phát hiện một số kho báu ngoài ý muốn.
Chẳng hạn như hôm nay An Lương và An Thịnh Vũ phát hiện măng tươi ở chợ.
Thịnh Khánh cũng có măng tươi, nhưng sản lượng cực kỳ ít, chỉ là các hộ nông xung quanh tự đào rồi đưa đến chợ bán lẻ thôi.
Giá của măng tươi không hề rẻ, tới 15 tệ một cân, có thể nói là ‘vật xa xỉ’ trong chợ, tổng cộng có sáu búp măng tươi, An Lương hốt hết cả.
Hai người đi dạo ở chợ hơn nửa tiếng đồng hồ, không những mua được măng tươi, còn mua được cà chua chín tự nhiên của địa phương, cùng với mướp địa phương, còn có bắp địa phương.
Thời đại hiện nay, tuy rằng các loại vật phẩm cực kỳ phong phú, đặc biệt là nông sản ở trong siêu thị cực kỳ rẻ, nhưng vẫn luôn cảm thấy nhưng nông sản này thiếu đi mùi vị trong ký ức.
Thật ra những nông sản này toàn bộ đều là thành quả sản xuất theo lô, tất nhiên không thể nào có mùi vị trong ký ức.
Nhưng ở chợ cũng sẽ tìm thấy một số rau quả mà hộ nông địa phương trồng theo phương thức truyền thống, đây cũng là một trong những thú vui đi dạo chợ.
Còn về việc tỷ phú đi chợ có mất mặt hay không?
Hễ là những người hỏi câu hỏi này, chắc chắn có sự lý giải sai lầm về tài phú!
Điều tài phú đem lại là sức mạnh khi đối diện bất kỳ trường hợp gì, chứ không phải sự ràng buộc với bản thân, An Thịnh Vũ cũng vậy, An Lương cũng vậy, họ vừa có thể trả giá tại chợ trời, cũng có thể vung tiền tại cửa hàng thương hiệu xa xỉ.
Đó là sức mạnh mà tài phú đem lại!
Không phải là có chút tiền thì cảm thấy bản thân hơn người khác một bậc, mua đồ cũng phải đến siêu thị nhập khẩu, đó không phải là biểu tượng của người có tiền, đó là bị yêu quái làm màu nhập, hoàn toàn là làm màu!
Buổi sáng 10 giờ, hai người tổng tài lão An và bạn học tiểu An xách bịch lớn bịch nhỏ về đến nhà, sau đó phụ Tôn Hà xử lý công tác chuẩn bị như sơ chế các thứ.
Đến buổi trưa, Tôn Hà làm một phần trứng chiên cà chua, một phần thịt heo xắt sợi xào cộng thêm một phần mướp xào, đối phó bữa ăn trưa.
Mướp địa phương đúng là ngon hơn nông sản công nghiệp, vị ngọt thanh và tươi ngon của tự nhiên, thể hiện rõ độ tươi của mướp.
Công việc cơm nước buổi chiều tối giao hết cho Tôn Hà.
An Thịnh Vũ thần bí gọi An Lương: “Con trai, bố chuẩn bị một phần quà cho con!”
“Hả?” An Lương thắc mắc nhìn An Thịnh Vũ.
Lúc sinh nhật năm ngoái, quà sinh nhật của An Lương là ‘Đề mô phỏng 5 năm của 3 năm cấp ba’, lúc đó tâm trạng của An Lương rất phức tạp, loại quàsinh nhật như vậy, cả đời này cậu cũng không muốn nhận lần thứ hai.
“Không phải tài liệu học tập gì chứ?” An Lương mỉa mai.
“Yên tâm!” An Thịnh Vũ nói với nụ cười rạng rỡ: “Lần này, chắc chắn con sẽ thích!”
“Không lẽ bố mua cho con một chiếc Lamborghini?” An Lương hiếu kỳ hỏi lại.
“Không phải con tự mua rồi sao?” An Thịnh Vũ hỏi ngược lại.
Có lý!
An Lương đã mua một chiếc Lamborghini Urus, tuy rằng Lamborghini Urus thường được nhận xét là không phải Lamborghini chính thống, nhưng chuyện của thần xe bàn phím nghe qua rồi thôi, không cần phải để bụng.
“Rốt cuộc là cái gì.” An Lương hỏi.
“Con đợi đó.” An Thịnh Vũ đi vào phòng ngủ chính.
Lúc ông bước ra trở lại, An Lương nhìn một phát là biết ngay thùng đóng gói trong tay An Thịnh Vũ đang cầm là PS4 Pro của công ty Sony, vậy là tặng một cái máy chơi game?
“Quà năm ngoái con muốn có nhất, thích chứ?’ An Thịnh Vũ hỏi.
An Lương than thở trong bất lực, tự An Thịnh Vũ cũng nói, đây là quà năm ngoái cậu thích nhất!
Được thôi!
An Lương của năm nay cũng thích!
“Chơi một ván Triệu hồi sứ mệnh?” An Lương đưa ra lời mời.
“Vô!” An Thịnh Vũ hưởng ứng.
Hai bố con bật chế độ trò chơi trong phòng khách.
Tôn Hà bước ra từ nhà bếp thấy cảnh tượng hai bố con chơi game, bà cười lắc đầu, bèn quay về lại nhà bếp, bà rất vui vì mối quan hệ hoà hợp của An Lương và An Thịnh Vũ.
Chương 570: Không sợ lộ tin đồn xấu?Buổi tối gần 9 giờ, cuối cùng An Lương cũng trả lời xong các lời chúc sinh nhật cần trả lời.
Chủ yếu là lời chúc của mấy cô em, cùng với những người bạn.
Cậu cất điện thoại đi, chủ động dọn dẹp bàn ăn với An Thịnh Vũ, Tôn Hà bận rộn cả buổi chiều, bây giờ công việc dọn dẹp tàn tiệc và rửa chén tất nhiên là của An Thịnh Vũ và An Lương, năm nào cũng như vậy.
Gần 11 giờ, An Lương tắm rửa xong nằm trên giường, Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng lại đưa ra thông báo.
‘Xét đến gia đình ký chủ hoà thuận, cha hiền con hiếu, ký chủ sẽ nhận được một phần thưởng thêm.’
‘Chúc mừng ký chủ nhận được một phần 【 Thông tin bí mật thương nghiệp 】 ’
An Lương thích những phần thưởng như vậy!
Bời vì phần thưởng 【 Thông tin bí mật thương nghiệp 】 , thêm thao tác phía sau của An Lương, thông thường đều nhận được lợi ích cực lớn.
Hiện tại hạn ngạch lớn nhất của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng chính là phần thưởng Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về, nhưng cũng không vượt quá năm nghìn vạn, hơn nữa tạm thời không có phần thưởng kinh tế trực tiếp nhiều hơn.
An Lương nghi ngờ rằng có phải Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng không có phần thưởng cao hơn không nhỉ?
Cho dù là 【 Thẻ Hoàn Tiền Ăn Uống – Cao cấp 】 mới nhất mà cậu nhận được, hạn ngạch hoàn tiền cao nhất cũng mới chỉ có 4500 vạn, hơn nữa số lần hoàn tiền khác với thẻ hoàn tiền mua đồ sơ cấp và trung cấp.
Số lần hoàn tiền của thẻ hoàn tiền mua đồ sơ cấp và thẻ hoàn tiền mua đồ cao cấp đều là 5, số lần hoàn tiền của thẻ hoàn tiền ăn uống cao cấp chỉ có 1 lần!
Vậy nên An Lương thích phần thưởng 【 Thông tin bí mật thương nghiệp 】 hơn.
An Lương kiểm tra xem ngay lập tức, phần thưởng 【 Thông tin bí mật thương nghiệp 】 thú vị đấy, nó ghi nhận chiến lược kỳ thị khu vực hành chính của 【 Xe hơi Honda 】 của Nhật Bản.
Xe hơi Honda được bán tại Nhật Bản và nước Mỹ, cùng với vùng Châu u mới là xe hơi Honda chính hãng.
Còn xe hơi Honda bán ra ở nước Hạ và khu vực Đông Nam Á, toàn bộ đều xuất hiện vấn đề ăn bớt nguyên liệu, không phải là ăn bớt nguyên vật liệu chức năng phụ kiện gì, mà là ăn bớt nguyên vật liệu ảnh hưởng đến tính an toàn của xe.
Theo ghi nhận của 【 Thông tin bí mật thương nghiệp 】 , xe con 【 Civic 】 bán chạy nhất của Honda tồn tại hành vi cắt xén nguyên liệu một cách nghiêm trọng, bao gồm độ cứng nguyên liệu của ba cột A/B/C quan trọng nhất trong xe hơi
Xe hơi hiện đại đều sử dụng xe thân trắng với ‘kết cấu dạng lồng’, nghĩa là ba cột A/B/C cùng với thân xe hình thành một cái lồng với độ cứng cao bảo vệ người trong xe, trong trường hợp thông thường, khi xe chịu va đập mạnh, thì kết cấu dạng lồng là sợi dây an toàn bảo hộ cuối cùng.
Nếu ba cột A/B/C của kết cấu dạng lồng bị ăn bớt nguyên vật liệu?
E rằng dùng ngón chân cái suy nghĩ cũng có thể hiểu được hậu quả nhỉ?
An Lương vừa xem phần thông tin bí mật thương nghiệp về xe hơi Honda, vừa tìm kiếm thông tin liên quan ở trên mạng, ấy vậy mà càng tìm kiếm thì càng khiến An Lương hết hồn!
Bời vì phần thông tin bí mật thương nghiệp này, thậm chí còn không được xem là thông tín bí mật thương nghiệp!
Trên mạng đã có thông tin tiết lộ về việc ăn bớt nguyên vật liệu của xe hơi bán ra tại nước Hạ của xe hơi Honda, nhưng những thông tin này như đá chìm biển sâu, tuy rằng vẫn ở trên mạng, nhưng không thể gây ra hề hấn gì.
Quan trọng hơn là không có truyền thông đưa tin!
Doanh số của xe hơi Honda tại nước Hạ vẫn tiếp bước lên cao, thậm chí có rất nhiều bình luận tích cực.
Điều này…
Càng nghĩ càng sợ!
Theo tình hình như vậy, nếu dùng cách đối phó với Shiseido và Anessa, tiết lộ thông tin qua mạng Internet, e rằng không được, bởi vì vốn dĩ trên mạng đã có rất nhiều rất nhiều tin đồn xấu về xe hơi Honda.
Cho dù là chỉ rõ ra chất lượng của xe hơi Honda có khiếm khuyết, nhưng truyền thông thấy như không thấy, người tiêu dùng dường như cũng thấy như không thấy, thậm chí còn có phát ngôn hoang đường như ‘Xe hơi dùng để lái, không phải dùng để tông’
Ai muốn đụng xe?
Ai muốn bị tai nạn giao thông?
Tính an toàn của xe hơi là để bảo vệ an toàn tính mạng của hành khách khi trường hợp cực đoan xảy ra, ai lại cố tình đi đụng xe chứ?
An Lương âm thầm cảm thán, không hổ danh là doanh nghiệp cực lớn trên toàn cầu, các tin đồn xấu trên mạng thông thường, lại không thể làm gì nó.
Còn về việc phải đối phó với xe hơi Honda làm sao, và hưởng lợi từ trong đó, An Lương cần suy nghĩ thận trọng lại.
Dù gì đây cũng là một doanh nghiệp không sợ lộ tin đồn!
‘An Lương: @All: Có đó không?’
An Lương gửi tin nhắn cho nhóm chat bạn thân ở Đế Đô.
‘Tiền Tiểu Cương: Trời mẹ! Lương ca xuất hiện rồi ư! Chúng tôi còn tưởng sinh nhật cậu phải làm lớn thật lớn, có cả thời gian ra đây ư?’
‘Lý Tồn Viễn: Trường không có kỳ nghỉ, âm thầm ngưỡng mộ.’
‘Vân Hải Dương: Lương ca, Thịnh Khánh vui không?”
“An Lương: @Tiền Tiểu Cương: Sinh nhật tôi trước giờ không làm lớn.’
Hôm nay An Lương nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng sinh nhật, bao gồm Trần Tư Vũ và tiểu hồ ly tinh, cùng với Lý Tịch Nhan, thậm chí là chị em nhà họ Hạ và Ninh Nhược Sương… tất cả đều gửi lời chúc mừng sinh nhật đến An Lương.
Trước đó cậu mải lo trả lời tin nhắn, mới khiến giờ ăn tối dời đến 9 giờ.
‘An Lương: Đúng rồi, chừng nào các cậu được nghỉ.’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi nói tôi rớt môn rồi, phải ở lại đến ngày 7 hoặc ngày 17, các cậu có cười tôi không?’
‘An Lương: Tôi sẽ không!’
‘Vân Hải Dương: Yên tâm, quen rồi, năm ngoái cậu cũng rớt môn mà!’
‘Lý Tồn Viễn: Chuẩn bị tâm lý từ sớm! Dù gì thì tôi phải ở lại trường, ngày 4 mới nghỉ. Lương ca, sau đó chúng tôi đến Thịnh Khánh tụ họp?’
‘Vân Hải Dương: Tôi cũng muốn đến Thịnh Khánh, chị họ của tôi kêu tôi qua, tôi qua cùng Tồn Viễn.’
‘An Lương: Các cậu đến rồi, chắc chắn tôi sẽ tiếp đãi, nhưng các cậu hiểu mà, đừng chơi tôi được chứ?’
‘Lý Tồn Viễn: ?’
‘Tiền Tiểu Cương: ?’
‘Vân Hải Dương: Không giả làm đàn ông tốt nữa à?’
‘An Lương: Giả vờ???’
‘An Lương: Tôi chính là đàn ông tốt!’
‘Vân Hải Dương: Tôi ói đây!’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi lạy cậu, đừng có điệu như vậy!’
‘Lý Tồn Viễn: Tôi nghĩ, Ninh Nhược Sương sẽ tin cậu là đàn ông tốt.’
‘An Lương: Nói một chuyện quan trọng!’
‘An Lương: 'Hình ảnh' 'Hình ảnh' 'Hình ảnh' 'Hình ảnh'.’
‘An Lương: Các cậu xem trước, rồi nêu suy nghĩ thử.’
An Lương gửi tin đồn xấu trên mạng của xe hơi Honda gửi vào nhóm wechat.
Chương 571: Kế hoạch thập tử vô sinh?Trong nhóm wechat bạn thân Đế Đô, An Lương gửi tin xấu của xe hơi Honda qua.
Khoảng ba phút sau, Lý Tồn Viễn trả lời tin nhắn đầu tiên.
‘Lý Tồn Viễn: Lương ca, Honda mạnh quá, tôi cảm thấy chúng ta không đụng nổi!’
‘Vân Hải Dương: Đồng ý!’
‘Tiền Tiểu Cương: Nếu là Honda, chỉ có những tin đồn xấu này, e rằng chúng ta không làm gì được nó.’
‘Lý Tồn Viễn: An Lương, cậu chờ một chút, để tôi đi hỏi thử về tình hình của Honda.’
‘Vân Hải Dương: Tôi cũng hỏi thử.’
‘Tiền Tiểu Cương: Cùng hỏi!’
‘An Lương: Được!’
Lúc ba người bạn thân Đế Đô đi thám thính thông tin, An Lương tiếp tục điều tra thông tin liên quan của Honda, bao gồm giá trị vốn thị trường, thông tin giá cả cổ phiếu, cũng với các thông tin liên quan của Honda Nhật Bản.
Hiện tại giá trị vốn hoá thị trường của công ty xe hơi Honda Nhật Bản nằm ở khoảng 5.117 vạn ức yên Nhật, chuyển đổi sang nhân dân tệ ước tính khoảng 3400 ức, giá cổ phiếu vừa đạt đến mức 3000 yên Nhật, giá trị vốn hoá thị trường gấp khoảng 1,5 lần so với Shiseido, nhưng công ty xe hơi Honda Nhật Bản phát hành nhiều cổ phiếu hơn, nên giá cổ phiếu thấp hơn một chút.
An Lương xem xét sự biến động của giá cổ phiếu công ty xe hơi Honda Nhật Bản, tổng thể mà nói là tương đối bình ổn, cho dù có biến động cũng trong phạm vi bình thường.
Căn cứ vào giá trị vốn hoá thị trường khổng lồ như vậy của xe hơi Honda, cộng thêm kỹ thuật của xe hơi Honda đúng thật là xếp hàng đầu trên toàn thế giới, chỉ dựa vào tin xấu trên mạng, hoàn toàn không thể tạo ra tổn hại đến gân cốt của xe hơi Honda.
Mười mấy phút sau, lúc An Lương còn đang nghiên cứu hướng đi của giá cổ phiếu xe hơi Honda, Lý Tồn Viễn @ cậu trong nhóm bạn thân Đế Đô.
‘Lý Tồn Viễn: @An Lương: An Lương, tôi mới lấy được một ít số liệu.’
‘Lý Tồn Viễn: Số liệu thứ nhất là năm 2019, chi phí kinh doanh toàn cầu của xe hơi Honda, ước tính vượt mốc 1000 ức nhân dân tệ, chi phí kinh doanh trong nước, chiếm khoảng 300 ức.’
Điều này…
300 ức?
Nhân dân tệ?
‘Tiền Tiểu Cương: Bên tôi mới vừa lấy được doanh số cả năm của Honda, tuy rằng đối phương nói rằng chưa hoàn toàn thống kê hết, nhưng về cơ bản cũng là số liệu cuối cùng rồi.’
‘Tiền Tiểu Cương: Doanh số năm 2019 của Honda nước Hạ là hơn 155 vạn chiếc một chút, chúng ta cứ tình theo 155 vạn chiếc.’
‘Tiền Tiểu Cương: Nếu chi phí kinh doanh của xe hơi Honda tính theo mức 300 ức nhân dân tệ, doanh số tính theo mức 155 vạn, chi phí kinh doanh trung bình cho một chiếc xe lên đến 1,93 vạn tệ.’
‘Tiền Tiểu Cương: Với sức chi cho kinh doanh cao như vậy, tất nhiên là đút no tất cả truyền thông rồi, cho dù có Hiệp hội bảo hiểm cố tình làm khó xe hơi Hondo yêu cầu làm kiểm tra va chạm, nhưng không có truyền thông nào chịu đưa tin.’
‘An Lương: Xem ra tất cả mọi người đều ăn rất no!’
‘Vân Hải Dương: Sự thật đúng là như vậy!’
‘Vân Hải Dương; Tôi mới nhận được một số thông tin nội bộ, một số truyền thông xe hơi và KOL về xe hơi, đều nhận tiền bịt miệng của Honda, chỉ cần không kiếm chuyện với Honda, thì đã có thể có tiền thưởng kha khá.’
‘Vân Hải Dương: Chi phí kinh doanh của Honda thực sự chi một cách rất thoải mái, dù gì thì mọi người đều cần kiếm cơm.’
‘Lý Tồn Viễn: Nếu chúng ta dùng lại cách lần trước làm khó Anessa để làm khó Honda, chắc chắn sẽ bị những đơn vị truyền thông đã lấy tiền bịt miệng công kích.’
‘Lý Tồn Viễn: Không những truyền thông sẽ ghim chúng ta, lượng lớn người tiêu dùng đã mua xe hơi Honda cũng sẽ tự phát mà làm khó chúng ta.’
Điều này An Lương suy nghĩ rất rõ!
Một hộp Anessa mới có bao nhiêu tiền?
Hai ba trăm tệ mà thôi!
Nhưng giá trị của một chiếc xe hơi hễ nhắc đế là tận mấy vạn, gần như là tất cả gia tài của nhiều người, thậm chí là vay vốn mua xe.
Trong tình hình như vậy, nếu xe hơi đã mua bị bôi xấu, thực ra rất nhiều người sẽ ủng hộ nhà sản xuất một cách mù quáng, hoàn toàn không suy nghĩ đến tình hình thực tế, thậm chí không quan tâm đến trường hợp thực tế.
‘Lý Tồn Viễn: Quan trọng hơn, kênh chính thức của xe hơi Honda, cùng với đại lý kinh doanh xe hơi Honda, toàn bộ đều sẽ tham gia vào việc bao vây chúng ta.
‘Tiền Tiểu Cương: Những nhà sản xuất xe hơi này chịu chi đấy.’
‘Vân Hải Dương: An Lương, hay là chúng ta đổi một mục tiêu khác?’
‘An Lương: Không.’
‘An Lương: Chính vì đầy rẫy khó khăn, chúng ta mới phải xác định nó là mục tiêu.’
‘An Lương: Chính vì tất cả mọi người đều nghĩ tốt về Honda, tất cả mọi người đều tin tưởng Honda, chúng ta mới có cơ hội kiếm tiền lớn.’
‘An Lương: Quan trọng hơn là, việc làm này, không chỉ là việc kiếm tiền, còn là việc đả kích gian thương.’
‘An Lương: Nhưng gian thương ở nước ngoài, rõ tàng cố tình ăn bớt nguyên vật liệu, mang sinh mạng của người tiêu dùng ra làm trò đùa, những người tiêu dùng bị lừa này lại còn bênh vực những gian thương.’
‘An Lương: Để tôi tìm cách giải quyết nó, các cậu có theo không?’
‘Lý Tồn Viễn: Theo.’
‘Vân Hải Dương: Chắc chắn phải theo.’
‘Tiền Tiểu Cương: Chắc chắn theo! Cần bao nhiêu theo bao nhiêu! Quăng toàn bộ mỏ vàng Linh Khúc vào cũng được!’
‘An Lương: Các cậu không sợ lỗ?’
‘Lý Tồn Viễn: Cùng lắm thì nghèo rách mồng tơi!’
‘Vân Hải Dương: Nếu chúng ta lỗ hết cả, có thể qua nhà Lương ca ăn tết không?’
‘Tiền Tiểu Cương: Sợ cái quần! Dù gì cũng là tiền kiếm theo Lương ca! Nếu lỗ hết cả, chúng ta xiên que bên đường, nhậu xỉn một đêm, làm lại từ đầu!’ An Lương âm thầm thở dài, những người bạn này tin tưởng cậu thật sao?
Vậy mà tình hình làm khó Honda lần này, cho dù xem như thế nào, dường như cũng không có tỷ lệ thắng nhỉ? Bởi vì họ phải đối đầu với cả ngành nghề luôn!
Cho dù là người tiêu dùng bị tổn hại đến lợi ích, cũng đứng về phía đối lập của bọn họ.
Đúng là quá đáng mà!
Chương 572: Mẹ vợ chủ động hẹn ăn cơm?Xe hơi khác với các hàng tiêu dùng phổ thông!
Lấy Anessa làm ví dụ, nếu mua một chai kem chống nắng hai trăm mấy tệ, phát hiện trong đó có chất gây ung thư benzophenone, phản ứng đầu tiên của tuyệt đại đa số người chắc chắn là ngưng sử dụng.
Hai trăm mấy tệ thôi mà, tuy cảm thấy đáng tiếc, nhưng lãng phí rồi thì lãng phí luôn, nằm trong phạm vi chịu đựng của hầu hết mọi người.
Còn nếu là xe hơi?
Lấy xe Volkswagen Passat là ví dụ, nếu có người nói trụ cột A của xe hơi Volkswagen Passat là nguyên liệu đồ dỏm, đụng một phát là gãy, cho dù đây chính là sự thật, cho dù trường hợp như vậy đã uy hiệp đến an toàn tính mạng của chủ xe một cách nghiêm trọng.
Nhưng phản ứng đầu tiên của chủ xe chắc chắn không phải là không dùng chiếc xe này nữa, mà là phản bác lại người nói xe Volkswagen Passat không tốt.
Nguyên nhân sâu xa cũng chỉ là vì Volkswagen Passat hai mươi mấy vạn, Anessa hai trăm mấy tệ, giữa cả hai chỉ chênh lệch giá cả hơn nghìn lần mà thôi!
Nếu hãng Volkswagen hứa hẹn hoàn tiền cho chủ xe Volkswagen Passat, thậm chỉ hoàn tiền hợp lý theo mức độ hao tổn, xem thử có bao nhiêu chủ xe Volkswagen Passat không hoàn tiền chứ?
Chủ xe của xe hơi Honda cũng có tâm lý tương tự!
Nếu An Lương cài dân mạng công kích xe hơi Honda trên mạng, e rằng hoàn toàn không cần đích thân xe hơi Honda ra tay, chỉ là đơn vị truyền thông ăn tiền, cùng với một bộ phận chủ xe kha khá, là đã có thể chống lại sự công kích của cư dân mạng.
Nếu không rõ ràng trên mạng đã rộ tin thiếu hụt chất lượng trụ cột B của xe hơi Honda, nhưng tại sao lượng tiêu thụ của xe hơi Honda vẫn còn tốt như vậy?
Chẳng qua là hầu hết người mua xe đều không tiếp cận được thông tin khiếm khuyết chất lượng mà thôi.
Một lượng lớn đơn vị truyền thông đều sẽ chỉ thổi phồng về động cơ nổ máy công nghệ Earth Dreams tốt như nào như nào, tiết kiệm xăng như nào như nào, tỷ lệ sự cố tổng hợp của xe thấp như nào như nào, sẽ hoàn toàn không nói cái gì mà xe hơi Honda ăn bớt nguyên vật liệu.
Dù gì động cơ nổ máy công nghệ Earth Dreams đúng thật là mạnh mẽ, xe hơi Honda cũng đúng là tiết kiệm xăng, tương tự tỷ lệ sự cố toàn xe tương đối thấp, những người bạn truyền thông cũng không có nói dối, đúng chứ?
Lúc vừa không nói dối vừa có thế kiếm cơm, có mấy người chịu đựng được?
‘An Lương: Được thôi! Việc này tôi kế hoạch lại trước, có kết quả rồi nói với các cậu sau.’
‘An Lương: Nếu các cậu muốn đến Thịnh Khánh, nhớ thông báo trước cho tôi một tiếng.’
‘An Lương: Để tôi dễ sắp xếp cho các cậu ăn uống vui chơi.’
‘Lý Tồn Viễn: Ổn rồi!’
‘Vân Hải Dương: Tôi cũng là một nửa người địa chủ, đến lúc đó tôi cũng sắp xếp.’
‘Tiền Tiểu Cương: Các anh em, đợi tôi với, tôi còn chưa lên xe!’
‘An Lương: Hơ! Học ngu!’
‘Lý Tồn Viễn: Thằng gà học ngu!’
‘Vân Hải Dương: Tôi nói thật đây, tôi cũng rớt môn rồi, không giả vờ nổi nữa, nhưng trường chúng tôi không thi lại, đóng tiền là xong!’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi… thật kinh tởm!’
‘Lý Tồn Viễn: Vậy tôi cũng nói thật đây, tôi cũng rớt môn rồi, tôi và Hải Dương cùng trường.’
Lý Tồn Viễn và Vân Hải Dương đúng là cùng một trường, hai người đều là Học viện Sư phạm Đế Đô, Lý Tồn Viễn cao hơn một khoá, Vân Hải Dương thấp hơn một khoá.
‘Tiền Tiểu Cương: Trường tôi quá nghiêm khắc đi, sao lúc đầu tôi lại bị che mắt mà chọn nó chứ?’
Thành tích học tập của Tiền Tiểu Cương là tốt nhất trong bốn người.
Vì trường của Tiền Tiểu Cương là Đại học Công nghệ Đế Đô, Đại học Công nghệ Đế Đô là đại học bậc nhất, tuy rằng Tiền Tiểu Cương vào bằng điểm chuyên ngành khác, nhưng ít ra cũng là vào được, đúng chứ?
‘Vân Hải Dương: Yên tâm, Cương Tử, chúng tôi đợi cậu.’
‘Lý Tồn Viễn: Đừng buồn chúng tôi đợi cậu mà.’
‘An Lương: Từ từ đến, cố gắng vượt qua thi lại, còn về việc đối đầu với xe hơi Honda, trong thời gian ngắn không xong đâu, tôi còn phải nghĩ cách một cách kỹ càng.’
‘Tiền Tiểu Cương: Cảm ơn nha, anh em, lúc chúng ta đi Thịnh Khánh, quẩy banh quán bar tính tiền tôi!’
‘An Lương: Nhắc nhở thân thiện, chiếc Porsche 911 TurboS và Ferrari 488 Pista ở Thiên Phủ, nếu các cậu không mang xe qua, tôi liên hệ xe kéo kéo xe về trước.’
‘Tiền Tiểu Cương: Lương ca không dùng xe ở Thịnh Khánh sao?’
‘An Lương: Tôi mới mua một chiếc Lamborghini Urus. Chắc Hải Dương biết tình hình giao thông của Thịnh Khánh, thực sự tôi không đề xuất siêu xe chạy qua đây.’
‘Tiền Tiểu Cương: Không vấn đề gì, bốn anh em chúng ta vừa đủ đi một xe.’
‘Vân Hải Dương: Tôi cũng không mang xe.’
‘Vân Hải Dương: Tình hình giao thông của Thịnh Khánh, tôi có khùng mới chơi xe!’
‘Lý Tồn Viễn: Vậy tôi phải xem thử Thịnh Khánh là tình hình giao thông yêu ma quỷ quái gì mới được.’
‘Vân Hải Dương: Nói thật nha, Tồn Viễn, cho dù có bật dẫn đường tự động cho cậu, tỷ lệ cậu lạc đường ở Thịnh Khánh cũng cực kỳ cao.’
‘Vân Hải Dương: Trước đó tôi chạy xe lạc đường ở Thịnh Khánh, suýt tí nữa là rơi vào trong hố.’
‘An Lương: Tình hình giao thông của Thịnh Khánh đúng thật là hơi tệ, một người địa phương như tôi, còn thường xuyên đi nhầm đường.’
‘Lý Tồn Viễn: Nghe danh đã lâu, chắc chắn tôi phải xem thử!’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi cũng muốn thử.’
‘An Lương: Sắp 1 giờ sáng rồi, tôi chuồn trước đây, có việc gì liên hệ bất cứ lúc nào.’
Ngày hôm sau, ngày ông công ông táo về trời.
An Lương không nhận được phần quà đến từ Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, hôm nay là không ngày thất vọng?
An Thịnh Vũ đến công trường lớn của kế hoạch phát triển Tây Thành như thường lệ, tất nhiên Tôn Hà đi làm, lại còn mỗi một mình An Lương, cậu vừa chuẩn bị gửi tin nhắn cho hồ ly tinh nhỏ thì nhận được tin nhắn của Lưu Linh.
‘Lưu Linh: An Lương, trưa nay cùng ăn cơm chứ?’
‘An Lương: Không có vấn đề, thưa dì.’
‘Lưu Linh: Cháu có kiêng kỵ gì không?’
Vậy là mẹ vợ chủ động sắp xếp?
An Lương suy nghĩ một hồi, cậu không từ chối lòng tốt của Lưu Linh.
‘An Lương: Chỉ cần không phải món Thái, món Ấn Độ hoặc là món Lào, cùng với các món kỳ lạ của các nước xung quanh, cháu đều chấp nhận được. Cho dù An Lương có tài sản ở Nước Thái, nhưng An Lương thực sự không chấp nhận nổi món Thái.’
Còn về món Ấn Độ?
Nào!
Mời uống một ngụm nước Hoàng Hà?
Chương 573: Ván cờ không lời giải, đi đến nơi hẹnNgân hàng công thương, chi nhánh Bắc Ngọc.
Trong phòng tiếp khách VIP, Lưu Linh đang gửi tin nhắn wechat cho An Lương, Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều đang thì thầm nói nhỏ.
“Kiều Kiều, phải xem bà ta cho kỹ!” Sử Diễm Như nói nhỏ: “Tôi nghi ngờ bà ta có kết bạn wechat với con trai giám đốc An!”
Tào Ngọc Kiều đồng ý: “Tôi cũng cảm thấy vậy!”
“Lúc trước tôi tưởng bà ta đúng là không nhiễm khói bụi trần gian, ngày nào ngày nấy làm ra vẻ như tiên nữ ấy, kết quả là vừa gặp con trai giám đốc An cũng xài chiêu đó thôi!” Tào Ngọc Kiều nói năng thị phi.
Ba người đều là chuyên viên khách VIP của phòng tiếp đãi khách VIP, bởi vì Lưu Linh xinh đẹp, cho dù không vui đùa với khách hàng, doanh số của bà ấy vẫn tốt nhất trong ba người.
Nếu không Lưu Linh cũng không thể trở thành phó giám đốc!
Nhưng từ sau lúc Vương Bác chen ngang xuống làm giám đốc khách hàng VIP, ông ta săn me sắc đẹp của Lưu Linh, sau đó suốt ngày kiếm chuyện với Lưu Linh.
Cộng thêm Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều chủ động e ấp, thế là hai người họ cấu kết gian dối với Vương Bác.
Lần này đáng lẽ họ định chơi khăm Lưu Linh một lần, trước đó Vương Bác cố tình sắp xếp Lưu Linh ngồi trực ở phòng tiếp đãi khách hàng VIP, Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều chặn trước nhân viên tài chính của công ty xây dựng An Thịnh ở bên ngoài, chính là muốn đả kích Lưu Linh.
Nhưng nào ngờ sai sót ngẫu nhiên lại xảy ra biến cố như vậy chứ?
Sử Diễm Như cười khinh: “Tôi đã sớm nhìn ra bà ta có vấn đề! Trước đó tôi đã nói rồi, tôi nhìn thấy bà ta từng mặc một kiểu đầm Dior hơn 5 vạn, bà nghĩ bà ta mua nổi sao?”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Tào Ngọc Kiều hơi vội vã: “Nếu bà ta xài chiêu sơ sơ, tôi sợ tiểu giám đốc An không chịu được. Người đàn bà chết tiệt này phiền chết đi chứ, trong trường hợp không rõ tình hình, e rằng tiểu giám đốc An tưởng bà ta chỉ có hai mươi mấy tuổi nhỉ?”
Sử Diễm Như hạ giọng xuống: “Chúng ta giám sát bà ta kỹ càng là được! Cho dù là bà ta thực sự đang nhắn tin với tiểu giám đốc An, nếu bà ta có hẹn với tiểu giám đốc An, chúng ta cứ len lén đi theo.”
Nói đến đây, Sử Diễm Như ngưng lại một chút: “Nếu chúng ta nói cho tiểu giám đốc An nghe, Lưu Linh thực chất đã 38 tuổi rồi, bà nghĩ tiểu giám đốc An có tâm trạng gì?”
Sử Diễm Như năm nay 29 tuổi, Tào Ngọc Kiều cũng mới có 30 tuổi, nhưng hai người họ nhìn lại trông già dặn hơn Lưu Linh một chút, ngày thường họ rất ngưỡng mộ Lưu Linh.
Tào Ngọc Kiều không nhịn được cười lên: “Nếu tôi là tiểu giám đốc An, chắc chắn tôi sẽ rất tức giận!”
Chỉ tiếc rằng, Tào Ngọc Kiều không phải là An Lương!
Người không phải cá, là sao biết được niềm vui của cá?
Lưu Linh không biết bà đã bị Tào Ngọc Kiều và Sử Diễm Như để ý, bà còn đang nói chuyện với An Lương.
Nhìn sự phản hồi của An Lương, Lưu Linh suy nghĩ một chút, bèn trả lời tin nhắn.
‘Lưu Linh: Dì biết có một quán tư nhân gà dưa chua bán được 21 năm rồi.’
‘Lưu Linh: Hai vợ chồng ông chủ lập nghiệp từ thời giải phóng, đến nay cũng đã được 20 năm.’
‘Lưu Linh: Quán ăn tư nhân gà dưa chua này chỉ có ba cái bàn, hai mươi năm như ngày đầu chỉ bán một món gà dưa chua.’
‘Lưu Linh: An Lương, cháu có hứng thú không?’
Đồ ăn ngon?
Chắc chắn An Lương có hứng thú!
Dù gì có khả năng mở ra phần thường đồ ăn ngon của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, cho dù là 100 vạn xu Răng Hổ tệ, theo hợp đồng mới nhất của Dương Mậu Di với kênh Răng Hổ, thưởng cho Dương Mậu Di cũng chuyển được sang hơn 70 vạn tiền mặt.
‘An Lương: Tất nhiên có hứng thú!’
‘An Lương: Địa điểm ở đâu ạ?’
‘Lưu Linh: 'Thông tin địa điểm'’
‘Lưu Linh: Dì đặt bàn trước, 11 giờ rưỡi trưa chúng ta gặp?’
‘An Lương: Không vấn đề!’
‘Lưu Linh: Lúc đó gặp.’
‘An Lương: OK’
An Lương và Lưu Linh hẹn gặp mặt xong, An Lương gửi tin nhắn cho tiểu hồ ly tinh trước, đáng lẽ cậu nói hôm nay đi tìm hồ ly tinh, nhưng xem ra có trường hợp ngoài ý muốn.
‘An Lương: Tiểu Hồ ly, bên đây có công việc đột xuất phải xử lý, một chút nữa xem tình hình sao.’
‘Dương Mậu Di: Vâng vâng! Được thôi, đại vương.’
Dương Mậu Di lúc nào cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện, An Lương thực sự rất hài lòng về cô ấy, thậm chỉ cậu còn cảm thấy có thể dùng Dương Mậu Di là nơi đột phá?
An Lương ăn bữa sáng một cách tuỳ ý, cậu đặt một đồng hồ báo thức trước, nhắc nhở cậu việc đến điểm hẹn, sau đó bắt đầu nghiên cứu làm sao để làm khó xe hơi Honda, Thế nhưng sau khi nghiên cứu cả buổi sáng, bản thân An Lương cũng đau đầu.
Bởi vì đây chính là một ván cờ không có lời giải!
Người tiêu dùng — Đại lý kinh doanh — Đơn vị truyền thông — Nhà sản xuất xe hơi Honda
Bốn vai trò hình thành một vòng khép kín, tất cả bọn họ đều muốn bảo về lợi ích và danh tiếng của xe hơi Honda, hoàn toàn là một khối sắt cứng ngắc, muốn phá vỡ sự liên minh giữa bọn họ cũng không được.
An Lương cũng xem như là hiểu được nguyên nhân lượng tiêu thụ xe hơi trên cả nước năm 2019 giảm, nhưng lượng tiêu thụ của xe hơi Honda lại tăng gần 10%.
Không thể không nói rằng cả nghìn tỷ nhân dân tệ mà xe hơi Honda chi ra cho chi phí kinh doanh trên toàn cầu, không phải là hao phí, mà thực sự là đã hình thành hiệu quả vô địch.
Trong phút chốc An Lương cũng không nghĩ ra phương án giải quyết, cậu liếc sơ thời gian, bây giờ đã là 10 rưỡi, cậu hẹn Lưu Linh lúc 11 rưỡi, vị trí của quán ăn tư nhân gà dưa chua cách đây khoảng nửa tiếng đồng hồ.
An Lương quyết định tắm rửa đơn giản, rồi đến điểm hẹn của Lưu Linh, xem Lưu Linh có thể đưa ra điều kiện gì?
Chương 574: Cái phần thưởng này kiếm chuyện!Lúc An Lương chuẩn bị tắm rửa xuất phát, Lưu Linh cũng đang tắm ở nhà.
Là một chuyên viên khách hàng VIP, hơn nữa còn là phó giám đốc khách hàng VIP, Lưu Linh có quyền tự do sắp xếp thời gian, bà về sớm tám rửa thay đồ, không hề thay đồ đi chơi, chỉ thay một bộ đồng phục sạch sẽ mà thôi.
Đối diện khu dân cư Thiên Lan, Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều lái một chiếc Volkswagen Lavida màu trắng, bọn họ đang theo dõi giám sát Lưu Linh.
Lưu Linh không có xe, những năm nay một mình bà nuôi dưỡng Lý Tịch Nhan, tất nhiên không có nhiều tiền tiết kiệm, càng không thể nào mua xe, vậy nên mới bị theo dõi dễ dàng.
10h40 sáng, sau khi Lưu Linh tắm xong ăn mặc sạch sẽ đàng hoàng xuất phát, bà gọi một chiếc taxi ở trước khu dân cư.
Xe taxi vừa mới lăn bánh, đã bị Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều đi theo, hai người đi theo phía sau không nhanh không chậm.
Nửa tiếng sau, họ xác định được địa chỉ gặp mặt của Lưu Linh và An Lương, không phải là khách sạn nhà nghỉ gì đó như bọn họ nghĩ, lại là một quán ăn tư nhân được sửa lại từ tầng trệt nhà dân.
Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều đậu ngay tại, đối diện xéo quán ăn tư nhân, gà dưa chua Đằng Thị.
“Lưu Linh này đúng là nhiều tâm cơ, bà ta vừa về nhà chắc là đi tắm rồi, nếu chỉ là ăn một bữa cơm, cần phải tắm rửa sao?” Sử Diễm Như phân tích đầy ác ý.
Tào Ngọc Kiều đồng ý khẳng định: “Tôi thấy người đàn bà chết tiệt này chính là muốn gạ gẫm tiểu giám đốc An!”
“Với nhan sắc của bà ta, nếu tiểu giám đốc An không biết sự tình, e rằng phải mắc bẫy!” Sử Diễm Như cười một cách lạnh lùng: “Chúng ta cứ kiên nhẫn đợi đó, đợi tiểu giám đốc An đến, cho bọn họ nói trước, đợi đến khi ăn cũng kha khá rồi, chắc là lúc đó Lưu Linh và tiểu giám đốc An cũng nói kha khá rồi, chúng ta đi vào nói tình hình thực sự cho tiểu giám đốc An nghe.”
“Như vậy thì, chắc là tiểu giám đốc An sẽ đội ơn chúng ta rồi nhỉ?” Tào Ngọc Kiều cười nham hiểm: “Người đàn bà 38 tuổi, lại dám gạ gẫm tiểu giám đốc An, tôi tin chắc chắn tiểu giám đốc An sẽ tức giận.”
“Haiz!” Sử Diễm Như thở dài: “Cũng không biết là mụ đàn bà chết tiệt kia giữ gìn như thế nào, rõ ràng đã 38 tuổi rồi, hứ!”
Tào Ngọc Kiều cũng than thở tương tự.
Rõ ràng hai người họ trẻ hơn Lưu Linh khá nhiều, nhưng lại trông có vẻ già dặn hơn cả Lưu Linh, sao bọn họ không ghen tỵ được chứ?
Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều mai phục kiên nhẫn, họ âm thầm chờ đợi sự xuất hiện của An Lương, sau đó tiến triển theo kịch bản bọn họ vẽ ra.
Chưa đến 10 phút sau, Sử Diễm Như nhắc nhở: “Tiểu giám đốc An đến rồi!”
Tào Ngọc Kiều cũng nhìn thấy chiếc Lamborghini Urus màu vàng tươi đang chạy đến.
An Lương và An Thịnh Vũ đã đổi xe lại, đối đầu sơ bộ của hai bố con kết thúc, kéo rèm bằng cái giá An Lương hứa sẽ kế thừa doanh nghiệp gia đình trong tương lai.
Hôm nay Lưu Linh vẫn mặc bộ đồng phục mùa đông của ngân hàng, tràn đầy sức hút của một phụ nữ chuyên nghiệp.
Sau khi An Lương xuống xe đi thẳng về phía quán gà dưa chua Đằng Thị, cậu không phát hiện Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều đang giám sát cậu và Lưu Linh, khả năng dự đoán nguy hiểm của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cũng không phát ra cảnh báo.
Bởi vì hai người Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều căn bản không có gì có thể uy hiếp đến cậu cả!
Hôm nay gà dưa chua Đằng Thị chỉ có một bàn khách là bọn họ, cả quán ăn tư nhân chính là phòng khách của một nhà dân, để ba cái bàn tròn hoàn chỉnh, cùng với một cái bàn vuông gần tường.
Bàn vuông chính là nửa bàn nhỉ?
Ông chủ và bà chủ nhìn có vẻ đều hơn sáu mươi tuổi, bà chủ ôm một con mèo ngồi giữa bàn tính tiền xem ti vi, ông chủ chào mời rõ to, "hoan nghênh quý khách."
Lưu Linh đứng lên chào hỏi trước một nước: “Bạn học An!”
An Lương gật đầu với ông chủ, sau đó đi về phía Lưu Linh, cậu hỏi thăm: “Chào buổi trưa dì. Thật ngại quá, cháu đến trễ rồi.”
Lưu Linh trả lời: “Là dì đến sớm thôi.”
Nói đến đây, Lưu Linh gọi: “Ông chủ, gà dưa chua của chúng tôi có thể lên món được rồi.”
“Phải chờ chút.” Ông chủ đáp lại không nóng không lạnh.
Vài phút sau đó, ông chủ bưng ra một cái thau thép to, đặt thau thép to vào bếp ga giữa bàn tròn, An Lương đã ngửi thấy mùi thơm dưa chua phảng phất.
Lưu Linh giới thiệu cho An Lương: “Dưa chua nhà họ đều tự họ ngâm, không có dùng dưa chua bên ngoài, hơn nữa chuyên tâm nấu gà dưa chua 21 năm rồi.”
Vừa hay ông chủ nghe lời giới thiệu của Lưu Linh, ông phản bác lại: “Không chỉ 21 năm, trước khi chúng tôi mở quán, tay nghề của tôi đã rất tốt.”
Lưu Linh cười gật đầu.
An Lương không khách sáo mà gắp trước một miếng dưa chua ăn thử, giống như Lưu Linh đã nói, dưa chua của gà dưa chua Đằng Thị là nhà làm tự ngâm, cảm giác khá là tốt, vừa có độ chua của dưa chua, vừa hoà quyện với sự tươi ngon của thịt gà.
Ngoài việc hơi nóng, không có khuyết điểm gì khác!
An Lương tiện tay gắp một miếng cánh gà vào chén cho bớt nóng, cậu gắp lại miếng dưa chua lần nữa nhâm nhi tiếp, đợi ăn xong dưa chua, cánh gà cũng vừa nguội đến nhiệt độ thích hợp, An Lương lại tiếp tục nếm thử.
‘Ký chú nếm được mùi vì của món ăn ngưng tụ tinh tuý của 21 năm, nhận được một phần thưởng ngẫu nhiên.’
An Lương mở luôn phần quà ngẫu nhiên.
‘Chúc mừng ký chú nhận được một hộp trải nghiệm cực hạn 001.’
‘Phần thưởng lần này sẽ gửi đến ký chủ thông qua chuyển phát nhanh, xin ký chủ chú ý kiểm nhận.’
???
Hả?
Tại sao đột nhiên lại kiếm chuyện?
An Lương đang ăn cơm với mẹ vợ đấy, mẹ kiếp thưởng một hộp trải nghiệm cực hạn 001? Không phải đang kiếm chuyện sao?
Chương 575: Có một số chuyện cậu không biết đó thôi!Quán ăn tư nhân gà dưa chua Đằng Thị
Phần thưởng Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng gửi cho rõ ràng là kiếm chuyện!
An Lương không thay đổi sắc mặt tiếp tục tận hưởng gà dưa chua, đây không hổ danh là quán gà dưa chua có tay nghề lão luyện hơn 21 năm, mùi vị đúng là cực kỳ tuyệt, được Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cấp cho chứng phần thưởng đồ ăn ngon.
Tuy là phần thưởng không ổn lắm.
“An Lương, cháu thấy mùi vị thế nào?” Lưu Linh tìm kiếm chủ đề.
An Lương khen trước: “Cực kỳ tuyệt vời!”
Sau đó hiếu kỳ hỏi: “Nhưng mà cháu hơi hiếu kỳ, rõ ràng mùi vị ngon như vậy, thịt gà xử lý đến mức ngon mà không khô, dưa chua cũng cực kỳ ngon, lại chỉ có mỗi bàn chúng ta sao?”
Ông chủ đang xem ti vi chủ động trả lời: “Bởi vì gà dưa chua của quán chúng tôi 98 tệ một cân.”
Điều này???
Gà dưa chua 98 tệ một cân?
An Lương đưa ánh mắt hỏi thăm nhìn sang Lưu Linh, cậu tưởng mình nghe nhầm rồi, bởi vì gà dưa chua là một món ăn rất phổ biến ở Thịnh Khánh, thông thường cũng là 38 tệ một cân nhỉ?
Lưu Linh đáp lại: “Của quán họ đúng là 98 tệ một cân.”
Ông chủ nói rõ bổ sung thêm: “Giá cả của chúng tôi tuỳ theo thị trường, hai năm đổ lại đây giá của gà ta nông thôn tăng hết lần này đến lần khác, tất nhiên chúng tôi phải lên giá.”
Giá của gà ta nông thôn dúng thật là lên một cách quá đáng.
“Thứ hai là tay nghề của tôi rất tốt, các hàng quán bình thường bên ngoài cũng không bằng tôi.” Ông chủ nói đầy tự tin.
“Cuối cùng còn một nguyên nhân nữa, chúng tôi muốn làm một khách kiếm tiền hai khách. Người già rồi, sức khoẻ không còn nữa, không còn muốn lời ít bán nhiều, chí muốn cố gắng làm ít việc, kiếm nhiều tiền hơn.” Ông chủ thành thật nói.
Nhưng cùng thành thật quá đi chứ?
Một câu làm một khách kiếm tiền hai khách hay!
Nghe những cái cớ mà ông chủ liệt kê ra, thậm chí An Lương còn không tìm được lý do để phản bác.
Lưu Linh rõ ràng là đã từng nghe nguyên lý của ông chủ, bà hoàn toàn không có biểu cảm ngạc nhiên nào.
“Hụ hụ, ông chủ, ông cũng thành thật quá đấy!” Thực ra An Lương muốn hỏi, thành thật như vậy, không lẽ không sợ khách hàng giận dỗi sao?
Ông chủ trả lời luôn: “Quán chúng tôi làm nhờ truyền miệng, kinh doanh 21 năm, đã tích tụ đủ bình luận truyền miệng và khách hàng, cộng thêm con cháu hậu duệ của hai thân già này cũng không chịu thua kém, chúng tôi không cần cực khổ quá, một ngày một hai bàn là đủ rồi.”
“Nếu thực sự vì muốn kiếm tiền, tôi đã mở bán mang đi. Chúng tôi thường nhận được cuộc gọi, có khách hàng muốn đặt mang đi, nhưng tôi đã từ chối luôn.” Ông chủ nói về triết lý kinh doanh của bản thân.
An Lương vẫn không thể phản bác, hai vợ chồng già này mở quán đã không phải vì kiếm tiền nữa, mở quán chỉ là cách sống của họ, cộng thêm nguyên liệu tươi ngon và tay nghề tinh tế, cùng với bình luận truyền miệng tích góp trong 21 năm, hình như đúng là không cần phải lo có khách hay không?
An Lương âm thầm ghi nhớ lời của ông chủ gà dưa chua Đằng Thị, có thể trong tương lai Lương ca cũng có thể về hưu sớm, chuyên tâm hưởng thụ cuộc sống.
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, An Lương và Lưu Linh đã ăn gần xong.
Lưu Linh chủ động hỏi: “Bạn học An, về vấn đề vay vốn, An Thịnh nhà cháu có suy nghĩ gì không?”
An Lương dùng khăn giấy ăn lau đi vết mỡ trên khoé miệng trước, rồi trả lời: “Tất nhiên cũng là những vấn đề thường được nhắc đến. Chẳng hạn như là lãi suất vay vốn, thời hạn trả tiền. thời gian giải ngân, giới hạn sử dụng tiền vốn...”
Những cái này đều là vấn đề cơ bản!
Hiện tại công ty xây dựng An Thịnh được giới ngân hàng ở Thịnh Khánh đánh giá là khách hàng ưu tú ‘hạng kim cương’.
Bởi vì hiện công ty xây dựng An Thịnh đã gia nhập kế hoạch phát triển Tây Thành, hơn nữa giới ngân hàng biết rõ công ty xây dựng An Thịnh đang giữ hạn ngạch 5% của kế hoạch phát triển Tây Thành.
Đơn giản mà nói, công ty xây dựng An Thịnh chắc chắc sẽ phát đạt, chỉ là hiện tại công ty xây dựng An Thịnh thiếu hụt vốn hoá thôi.
Bất kỳ ngân hàng nào cho công ty xây dựng An Thịnh vay vốn, hoàn toàn không cần e ngại việc công ty xây dựng An Thịnh không trả tiền.
Dù gì công ty xây dựng An Thịnh có hợp đồng của kế hoạch phát triển Tây Thành, cộng thêm công ty xây dựng An Thịnh có đánh giá truyền miệng tốt tại Thịnh Khánh, bây giờ vay vốn cho xây dựng An Thịnh, gần như là tình huống kiếm tiền trắng trợn.
Vậy nên giới ngân hàng mới đánh giá công ty xây dựng An Thịnh là khách hàng ưu tú ‘hạng kim cương’.
Hiện tại giới ngân hàng của cả Thịnh Khánh đều đang tranh cơ hội cho công ty xây dựng An Thịnh vay vốn, bình thường An Thịnh Vũ đã bị quấy rối đến không chịu được.
Đối mặt với câu hỏi cơ bản mà An Lương đề ra, Lưu Linh vừa chuẩn bị trả lời An Lương, một giọng nữ chen ngang vào.
“Lưu Linh, bà có liêm sỉ không hả?” Sử Diễm Như hạnh họe.
Tào Ngọc Kiều ở cạnh bổ sung: “Lưu Linh, bình thường bà giả vờ thanh cao lắm cơ mà, bây giờ lại hẹn hò riêng với con trai của giám đốc An, rốt cuộc bà muốn làm gì hả?”
Lưu Linh nhìn Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều một cách lạnh lùng.
An Lương ngạc nhiên nhìn hai người, họ đang theo dõi Lưu Linh sao?
Ông chủ và bà chủ của gà dưa chua Đằng Thị cũng bật mode hóng hớt, thậm chí bà chủ còn tắt phim truyền hình dài tập luôn.
“Lưu Linh, tôi thực sự không ngờ, bà lại vô liêm sỉ đến vậy!” Sử Diễm Như nhìn sang An Lương nói: “Cậu An, e rằng cậu không biết, ả Lưu Linh này không đơn giản như mặt ngoài đâu!”
Tào Ngọc Kiều ở một bên hùa theo: “Đúng đúng đúng, cậu An, có một số chuyện cậu không biết mà thôi!”
An Lương cố tình hỏi ngược lại: “Chuyện gì mà tôi không biết nhỉ?”
Chương 576: Tôi gọi cuộc diện thoại trước!Quán ăn tư nhân gà dưa chua Đằng Thị.
Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều chen ngang vào cuộc nói chuyện của An Lương và Lưu Linh.
Đối mặt với câu hỏi của An Lương, Tào Ngọc Kiều trả lời: “Cậu An, cậu cho là Lưu Linh bao nhiêu tuổi?”
Sử Diễm Như ở một bên nói một cách âm dương quái khí: “Có một số phụ nữ chỉ trông có vẻ trẻ trung mà thôi, trên thực tế không biết tiêm bao nhiêu HA rồi để giữ thể diện.” Lưu Linh lạnh lùng nhìn Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều, bà ấy không có ý định mở miệng, bởi vì bà ấy biết chắc chắn An Lương biết thông tin của bà.
Tào Ngọc Kiều tiếp tục nói: “Cậu An, người đồng nghiệp của chúng tôi, bà Lưu Linh năm nay 38 tuổi, cậu có cảm thấy bất ngờ lắm không?”
Sử Diễm Như đồng tình: “Tuy là nhìn có vẻ trẻ trung, nhưng thực chất bà ta đã 38 tuổi.”
An Lương trả lời bình tĩnh: “Sau đó thì sao?”
Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều ngây người ra.
“Sau đó?” Tào Ngọc Kiều có hơi ngơ ngác.
Cái gì sau đó?
Tình hình này hình như có chút không đúng nhỉ!
Không phải nên là bọn họ nói cho An Lương nghe, năm nay Lưu Linh 38 tuổi, sau đó An Lương sẽ bị chuyện này làm buồn nôn sao?
Chuyện như vậy làm gì có cái gì mà sau đó.
Sử Diễm Như không nhịn được nhắc nhở lại lần nữa: “Cậu An, người đàn bà này 38 tuổi!”
Ông chủ An tiệm ma chay online: “Tôi thấy điểm chú ý của hai người rất kỳ lạ, tại sao cứ nói chuyện bà ấy 38 tuổi.”
???
Tào Ngọc Kiều và Sử Diễm Như đều cảm thấy mình có rất nhiều dấu chấm hỏi.
“Hừm, tôi đoán thử hai người bao nhiêu tuổi.” An Lương nhìn nhìn Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều: “Nếu bà ấy 38 tuổi, xin hỏi hai người 45 tuổi hả?”
Lưu Linh không nhịn được lộ nét cười.
Tào Ngọc Kiều và Sử Diễm Như hoài nghi nhìn An Lương.
An Lương tiếp tục nói: “Thực sự tôi hoàn toàn không có hứng thú với tuổi tác của các người, tôi cũng không có hứng thú biết sự đấu đá của các người, tôi và bà Lưu Linh, chỉ có thảo luận về ưu đãi vay vốn mà thôi!”
Tào Ngọc Kiều đáp lại ngay: “Cậu An, cho dù bà ta có thể cho cậu điều kiện gì, bên chúng tôi đều cho cậu điều kiện ưu đãi hơn!”
Sử Diễm Như trả lời: “Đúng vậy! Cậu An, bà ta chỉ là phó giám đốc tiếp đãi khách hàng VIP, chúng tôi có thể tìm giám đốc Vương xin giúp anh ưu đãi thấp hơn, hơn nữa đảm bảo chắc chắn xin được.”
An Lương cười như không cười nhìn hai người, anh không nhịn được dùng Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp để xem thông tin của hai người.
Sử Diễm Như:
Tuổi tác: 29
Chiều cao: 164cm
Cân nặng: 48kg
Nhan sắc: 72
Hình thể: 88
Độ thiện cảm: 99
Bản chất trong sáng: 68,6
Phẩm hạnh đạo đức: 60
Sức khoẻ: 80 (-10)
Chú ý đặc biệt: Đối tượng này có bệnh giang mai, xin ký chủ đối xử thận trọng.
Tào Ngọc Kiều:
Tuổi tác: 30
Chiều cao: 163cm
Cân nặng: 47kg
Nhan sắc: 74
Hình thể: 84
Độ thiện cảm: 99
Bản chất trong sáng: 66,2
Phẩm hạnh đạo đức: 62
Sức khoẻ: 80 (-10)
Chú ý đặc biệt: Đối tượng này có bệnh giang mai đến từ 【 Sử Diễm Như 】 , xin ký chủ đối xử thận trọng.
Điều này…
Thông tin của hai người này đúng là đau mắt mà!
Không hổ danh là kẻ có phẩm hạnh đạo đức 60 điểm, trong trường hợp độ thiện cảm đều ở mức 99, An Lương chỉ cần một ánh mắt thôi cũng có thể giải quyết nhỉ?
Nhưng Lương ca không dám!
Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cũng đã đưa ra chú ý đặc biệt, hai người này đều có bệnh giang mai.
Thú vị hơn là bệnh giang mai của Tào Ngọc Kiều đến từ Sử Diễm Như?
Trong đây có câu chuyện ly kỳ thế nào đây?
Còn về bản chất trong sáng, theo hướng dẫn của nhật ký cập nhật Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp, trong giai đoạn 70 đến 70 điểm, mỗi điểm là một người; trong giai đoạn 60 đến 69.9, mỗi 0.1 điểm đại diện cho một người.
Vậy nên Sử Diễm Như là 24 mạng?
Tào Ngọc Kiều cũng là 18 mạng?
Lợi hại!
Vậy nên nguồn của bệnh giang mai này, có thể là hai người đồng thời trúng từ một trong số đó?
Hơn nữa là Sử Diễm Như dính trước, Tào Ngọc Kiều dính sau?
Hoặc là làm luôn là hai PK một?
Điều này cũng kích thích quá nhỉ!
An Lương cố tình trả lời chọc ghẹo: “Cho dù bà ấy có cho tôi điều kiện gì, hai người cũng có thể cho tôi điều kiện ưu đãi hơn?”
Sử Diễm Như ngay lập tức đáp lại một cách đầy ẩn ý: “Xin cậu An yên tâm, chúng tôi nói sẽ giữ lấy lời. Đúng không, Kiều Kiều?
Tào Ngọc Kiều đáp lại khẳng định tương tự: “Vâng ạ! Cậu An, cho dù bà ta có cho cậu điều kiện gì, chúng tôi cho cậu nhiều hơn, thậm chí một số điều kiện có thể gấp đôi.”
Gấp đôi?
Không lẽ muốn làm hai PK một?
Sau đó lây nhiễm bệnh giang mai sao?
Hèn gì Tào Ngọc Kiều nhiễm bệnh giang mai của Sử Diễm Như, thì ra hai người lôi kéo khách hàng như vậy sao?
An Lương âm thầm mặc niệm cho khách hàng của bọn họ!
Rõ ràng là xử lý dịch vụ ngân hàng một cách đơn thuần, lại còn nhiễm cả bệnh giang mai, điều này cũng đáng thương quá nhỉ?
Lưu Linh tất nhiên là nghe hiểu ẩn ý của Tào Ngọc Kiều và Sử Diễm Như, trong lòng bà ấy cười khinh, e rằng Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều hơi đánh giá thấp An Lương rồi, bởi vì mặt mũi họ thế nào, trong lòng không biết sao?
Có thể trong mắt người bình thường, Tào Ngọc Kiều và Sử Diễm Như đúng là xinh xắn, thậm chỉ nịnh bợ gọi một tiếng nữ thần cũng không có vấn đề, nhưng đối với người ở tầng lớp của An Lương, bọn họ không đủ tầm thật!
“Hai người chờ một chút, tôi gọi cuộc điện thoại trước.” An Lương điềm tĩnh bỏ mặc ám thị của hai người.
Chương 577: Thì ra chúng tôi nghĩ sai rồi?Ám thị của Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều đến cực đúng độ, An Lương nhìn hiểu, nhưng tiếp chiêu thì không thể nào tiếp chiêu, dù gì cũng còn cảnh báo bệnh giang mai ở đó mà?
An Lương nhấn chọn vài cái trên điện thoại, sau đó gọi điện thoại, anh trực tiếp mở loa ngoài luôn.
Chưa đến nửa phút, điện thoại được nhấc máy.
An Lương nói trước một bước: “Alo, em yêu.”
Lý Tịch Nhan ở Thượng Hải bị xưng hô thân mật này của An Lương làm đỏ hết cả mặt, cô nũng nịu: “Anh làm gì chứ!”
“Ăn cơm chưa?” An Lương tùy ý hỏi.
“Ừm ừm, lúc nãy ăn ở nhà ăn rồi, bây giờ đang chuẩn bị về phòng ngủ ôn tập.” Lý Tịch Nhan đáp lại.
Lưu Linh đã nghe ra giọng của Lý Tịch Nhan.
Tào Ngọc Kiều và Sử Diễm Như hơi thắc mắc một chút, họ đoán được trong xưng hô của An Lương, đối phương hình như là bạn gái của An Lương, không lẽ An Lương an ủi bạn gái trước, sau đó mới nói điều kiện với bọn họ?
Nhưng rồi ngay lập tức họ ý thức được sai lầm của bản thân!
“Em yêu, buổi trưa anh ăn cơm cùng với mẹ em.” An Lương nói rõ tình hình.
“Hả?” Lý Tịch Nhan ngây người ra một chút: “Mẹ em không có làm khó anh chứ?”
An Lương tắt loa ngoài, anh cầm điện thoại lên đặt bên tai: “Không có đâu, anh với dì chỉ thảo luận về chuyện trong công việc thôi.”
“Đúng rồi, em yêu, em vẫn về vào ngày 6 chứ hả?” An Lương hỏi.
“Ừm ừm!” Lý Tịch Nhan đáp lại một cách khẳng định.
“Được, chút nữa anh đặt vé máy bay cho em, em đừng tự mình làm nữa, biết chưa?” An Lương nói rõ.
Lý Tịch Nhan không từ chối, cô thích An Lương chăm sóc cô như vậy.
“Ừm ừm, được rồi.” Lý Tịch Nhan trả lời.
An Lương có thông tin chứng minh nhân dân của Lý Tịch Nhan, anh trả lời: “Được rồi, em yêu, bên đây anh còn có chút việc, cúp máy trước nha, chút nữa liên lạc bằng wechat.”
“Ừm ừm, em cũng đi học đây, ngày 6 chúng ta gặp.” Lý Tịch Nhan trả lời.
“Ừm, ngày 6 gặp.” An Lương kết thúc cuộc gọi.
Đúng là An Lương kết thúc cuộc gọi rồi, nhưng không khí thì trở nên khó xử.
Biểu cảm của Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều rất đỗi đặc sắc, vừa có khó xử, vừa có đành chịu.
Cuộc gọi lúc nãy của An Lương tiết lộ đủ nhiều thông tin, thì là bạn gái của An Lương là con gái của Lưu Linh?
Này là chơi khăm nhau hả!
Quan hệ như vậy làm sao mà cạnh tranh?
Trong lúc Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều đang khó xử, Lưu Linh nhận được cuộc gọi từ Lý Tịch Nhan, Lưu Linh học An Lương bật loa ngoài rồi nhấc máy.
Giọng Lý Tịch Nhan vang ra trước: “Mẹ! Mẹ không có làm khó An Lương chứ?”
Có câu này là đủ rồi!
Lưu Linh tắt chế độ loa ngoài, bà trả lời: “Không có mà, mẹ chỉ ăn một bữa cơm đơn giản với bạn học An, thảo luận một chút về chuyện trong công việc thôi.”
Lý Tịch Nhan hỏi: “Chuyện trong công việc có làm khó anh ấy không?”
“Không đâu.” Lưu Linh trả lời.
Thực sự đúng là không!
Theo tình hình của công ty xây dựng An Thịnh, bất kỳ một ngân hàng nào, chỉ cần có điều kiện ưu đãi, vậy thì chắc chắn có thể cho.
Cho dù không có điều kiện ưu đãi, cũng có thể thông qua hiệp thương, mở ra điều kiện ưu đãi mới, từ đó làm riêng cho công ty xây dựng An Thịnh.
Dù gì bây giờ công ty xây dựng An Thịnh nắm quyền chủ động!
“Vâng vâng, vậy thì tốt.” Lý Tịch Nhan thở phào nhẹ nhõm, cô cứ sợ mẹ cô dùng cô làm cái cớ, từ đó buộc An Lương phải đồng ý một số điều kiện của mẹ cô ấy.
Nếu là như vậy, Lý Tịch Nhan lo ngại lâu ngày về sau, An Lương sẽ thấy chán ghét.
“Bên đây mẹ có chút việc, trễ tí rồi nói.” Sau khi Lưu Linh nói xong, không đợi Lý Tịch Nhan trả lời, bà đã cúp máy.
An Lương thấy Lưu Linh đặt điện thoại xuống, anh nhìn sang Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều: “Nè, tình hình đại khái là như vậy, hai người có điều kiện ưu đãi hơn không?” Nét mặt của Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều đều rất khó xử, trước tiên họ lắc đầu, sau đó nhìn sang Lưu Linh một cách nịnh nọt.
“Thật ngại quá, chị Lưu, chúng tôi làm phiền hai người nói chuyện rồi, chúng tôi về trước, chị Lưu có gì sai bảo cứ liên hệ bất cứ lúc nào.” Sử Diễm Như trả lời.
Tào Ngọc Kiều ở một bên đồng tình: “Đúng đúng đúng, chị Lưu có gì sai bảo, cứ liên hệ chúng tôi bất cứ lúc nào.”
Thái độ của hai người này thay đổi cũng nhanh quá nhỉ?
Không hổ danh là hai kẻ phẩm hạnh đạo đức chỉ có 60 điểm, kỹ năng đổi mặt đúng là cấp bậc chuyên gia?
Lúc nãy còn chửi Lưu Linh không có liêm sỉ, vừa chớp mắt đã thành ‘Chị Lưu’?
Nói thật đấy, An Lương không học được!
Sau khi Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều nói xong thì chán nản rời khỏi quán ăn tư nhân gà dưa chua Đằng Thị, hai người nhanh chóng lên xe, và lái xe đi khỏi luôn.
Trong chiếc Volkswagen Lavida màu trắng, Sử Diễm Như nói một cách bực bội: “Toang rồi toang rồi toang rồi! Giữa ả Lưu Linh này và cậu An kia lại có cả mối quan hệ này!”
Tào Ngọc Kiều cũng không biết nói gì hơn: “Chả trách gì trước đó tiểu giám đốc An đến thẳng phòng VIP tìm Lưu Linh. Có tầng quan hệ này ở đây, làm sao chúng ta giành lại?
Sử Diễm Như than thở: “Đứa con gái này của Lưu Linh, tôi từng gặp qua, đúng thật cực kỳ xinh đẹp. Nhưng mà, chúng ta còn có cơ hội, chúng ta chủ động lấy lòng bà ta, chỉ cần cố gắng thêm được vào, cũng được tính là một phần doanh số của chúng ta.”
Tào Ngọc Kiều im lặng, suy nghĩ như này e rằng quá ngây thơ nhỉ?
“Tôi cảm thấy bà ta sẽ không chấp nhận chúng ta đâu.” Tào Ngọc Kiều trả lời.
Sử Diễm Như cười lạnh lùng: “Có lão Vương ở đây, chúng ta còn không có doanh số?”
Sử Diễm Như tiếp tục nói: “Quan hệ của Lưu Linh với tiểu giám đốc An đúng là rất tốt, nhưng bà ta chỉ là phó giám đốc của bộ phận VIP, lão Vương mới là giám đốc. Tối nay chúng ta liên hệ lão Vương, để lão Vương sắp xếp sự việc này.”
“Hôm nay không được, chồng tôi ở nhà. Ngày mốt đi, ngày mốt chồng tôi đi công tác.” Tào Ngọc Kiều đáp lại.
“Được!” Sử Diễm Như trả lời.
Chương 578: Bọn họ thực sự nghĩ sai rồi?Quán ăn tư nhân gà dưa chua Đằng Thị.
Sau khi Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều rời khỏi, ông chủ Đằng không nhịn được cảm thán: “Da mặt của hai cô gái này hơi dày!”
An Lương cười phá lên, đồng tình đáp: “Đúng thật!”
“Chàng trai trẻ, cậu khá được đấy, hôm nay tôi giảm 20% cho cậu!” Ông chủ Đằng giơ ngón tay cái lên cho An Lương.
Ồ?
Còn có cả giảm giá!
An Lương giàu có thiếu chút giảm giá này sao?
Tài sản của Lương ca gần 10 chữ số được chứ?
Khoan đã!
Bữa ăn hôm nay không hoàn tiền?
“Vâng ạ, cảm ơn ông chủ!” An Lương cười mủm mỉm trả lời: “Đúng rồi, bao nhiêu tiền nhỉ?”
Bà chủ tiếp lời: “Gà trống lớn 6,4 cân 627 tệ, thêm một phần dưa chua 30 tệ, tổng cộng 657 tệ, giảm thêm 20%, vậy là 525 tệ.”
Bà chủ tiếp tục bổ sung: “Đúng rồi, chàng trai, chúng tôi chỉ nhận tiền mặt.”
Ông chủ Đằng nói rõ: “Thật ngại quá, chàng trai, đúng là chúng tôi chỉ nhận tiền mặt. Trước đó có cái gì mà thanh toàn bằng điện thoại, chúng tôi nhìn đúng là đối phương đã thanh toán rồi, nhưng sau đó lại không có nhận được tiền.”
“An Lương, bữa này để dì.” Lưu Linh chen ngang.
An Lương tiện miệng đáp lại: “Để con cho, dì à, lần sau mới để dì.”
An Lương bổ sung: “Hôm nay chúng ta cũng chưa thảo luận xong. Dì à, dì về thảo luận lại điều kiện ưu đãi tương ứng với cấp trên, lần sau chúng ta tiếp tục thảo luận.”
Thanh toán tiền mặt gì đó, đúng là trùng hợp quá đi!
Trước đó An Lương mới chôm hơn 1 vạn tiền mặt từ chỗ An Thịnh Vũ, anh lôi ra bóp kiểu kéo khoá của Louis Vuiton, sau đó thanh toán một cách nhanh gọn.
Ông chủ Đằng nhìn Lưu Linh cảm thán: “Bà già, bà có nhìn ra cô bé này 38 tuổi không?”
Bà chủ trả lời phủ định: “Hoàn toàn không nhìn ra! Lúc thằng nhỏ này mới đến gọi con bé là dì, tôi còn tưởng là do vai vế nữa!”
Ông chủ Đằng cảm thán: “Đúng là hoàn toàn không nhìn ra!”
Lưu Linh đúng thật là 38 tuổi, nếu chỉ nhìn tuổi tác, e rằng không ai cảm thấy là một phụ nữ trung niên nhỉ?
Nhưng tuổi tác, đối với mỗi người khác nhau tồn tại ý nghĩa khác nhau.
Thực ra Lưu Linh cũng chỉ là 8x thôi, bà ấy cực kỳ xem trọng giữ gìn bản thân, hơn nữa mỗi ngày có tập yoga và gym, cộng thêm chế độ ăn uống và thời gian ngủ nghỉ hợp lý, trông bà thực sự cực kỳ trẻ trung.
“Cảm ơn lời khen của ông chủ, lần sau nhớ cũng giảm giá cho con.” Lưu Linh nói đùa.
Ông chủ Đằng gật đầu: “Chắc chắn chắc chắn!”
Sau khi thanh toán, An Lương và Lưu Linh đi ra khỏi quán ăn tư nhân gà dưa chua Đằng Thị, An Lương chủ động hỏi: “Dì à, bây giờ dì đi đâu?”
“Dì về ngân hàng xử lý việc trước đó cháu hỏi, dì sẽ cố gắng giành lấy lãi suất vay vốn thấp hơn, và giành thời hạn trả tiền hợp lý. Còn về thời gian giải ngân, chỉ cần thông qua thẩm định, chắc chắn giải ngân rất nhanh.” Lưu Linh nói rõ.
An Lương mở khoá chiếc Lamborghini Urus, anh mời: “Cháu đưa dì về?”
Lưu Linh không từ chối, bà ngồi vào vị trí ghế phụ, tiếp tục nói rõ: “Điều phiền phức duy nhất là việc giám sát tiền vốn.”
An Lương khởi động động cơ, anh hỏi: “Giám sát vốn thì sao?”
“Theo dự đoán nội bộ của chúng tôi, lượng tiền vốn mà kiến trúc An Thịnh nhà cháu cần có khả năng vượt quá 20 tỷ. Lượng vốn to lớn như vậy, chắc chắn sẽ bị giám sát nghiêm ngặt.” Lưu Linh nói rõ.
Nghĩ thôi cũng đúng!
Nếu lỡ An Thịnh Vũ lấy tiền xong rồi trốn mất thì sao?
Tuy rằng tỷ lệ như vậy rất thấp, tuy rằng bình luận của công ty xây dựng An Thịnh rất tốt, tuy rằng công ty xây dựng An Thịnh lời chắc không lỗ trong kế hoạch phát triển Tây Thành.
Nhưng nếu lỡ xảy ra sự việc ngoài ý muốn thì sao?
“Giám sát nghiêm ngặt như thế nào?” An Lương hiếu kỳ hỏi.
“Theo dự đoán của dì, số tiền vốn này chắc chắn sẽ để chỗ ngân hàng công thương bên dì, và không được chuyển đi, không được rút ra, chỉ được phép dùng trong dự án kế hoạch phát triển Tây Thành.” Lưu Linh nói nhanh.
An Lương gật đầu: “Điều kiện như vậy không có vấn đề gì quá lớn. Dì à, dì về hỏi thử lãi suất cho vay, cùng với thời gian trả tiền, hai vấn đề này là vấn đề trọng tâm mà An Thịnh nhà cháu suy xét.”
“Được thôi, sau khi dì về sẽ hỏi cấp trên trong chi nhánh trước, có kết quả rồi dì liên lạc với cháu.” Lưu Linh đáp lại.
“Dạ.” An Lương đáp.
Lamborghini Urus lăn bánh không nhanh không chậm, trong xe cách đi sự lạnh lẽo bên ngoài, cộng thêm An Lương mở điều hoà gió ấm, Lưu Linh cởi áo khoác ngoài ra một cách tự nhiên.
Bên trong Lưu Linh mặc một chiếc áo len ôm màu trắng, phối hợp với hình thể được đánh giá 94 điểm, cái này có cảm giác hơi không chịu nổi!
Không không không!
Bạn học Tiểu An lại có hơi khó chịu!
An Lương di chuyển ánh mắt trong âm thầm.
Lưu Linh phát hiện ánh mắt của An Lương, bà không có phản ứng gì cả, những chuyện như vậy giả vờ không biết mới là cách xử lý tốt nhất.
Nếu không còn có thể làm sao?
Kéo áo khoác lên lại?
Động tác này cố ý quá, nói rõ bà ấy đã phát hiện ánh mắt của An Lương, quan trọng hơn là bà không có động tác tiếp theo, đó mới là vấn đề lớn được chứ?
Vậy nên thôi thì giả vờ không biết!
Chỉ tiếc rằng Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều không có ở ghế sau, nếu bọn họ ngồi ở ghế sau, có thể sẽ đoán già đoán non ngay, suy nghĩ trước đó của bọn họ sai rồi sao?