“Được, tôi sẽ lo liệu!” Lần này Dương Tư Quá trả lời với giọng khẳng định, không cố gắng bảo thủ.
Sau khi An Lương hỏi về địa chỉ e-mail của Dương Tư Quá, anh đã gửi dữ liệu liên quan của Taxi thông minh Thắng Hành cùng với dữ liệu thử nghiệm, mọi chuyện sau đó sẽ do Dương Tư Quá xử lý.
Đợi cho đến khi An Lương đặt điện thoại xuống, Triệu Uyển Hề thản nhiên hỏi: “Anh họ của Lý Tồn Viễn thế nào?”
An Lương mỉm cười trả lời: “Thật là một người thông minh!”
Ý tưởng phân tích của Dương Tư Quá rất rõ ràng, anh ta đã từng là trưởng dự án của Công ty Baidu và Công ty Volvo, điều đó có nghĩa là khả năng quản lý cơ bản của Dương Tư Quá không phải là vấn đề. Hơn nữa, Dương Tư Quá cũng thông minh, nên bổ nhiệm anh ta làm tổng giám đốc của Thắng Hành chắc chắn không có vấn đề gì.
Hơn nữa nếu thật sự có vấn đề, chỉ cần đổi người đi, cũng không phải chuyện gì phiền phức.
“Anh đi thông báo cho Tồn Viễn một tiếng.” An Lương nói thêm.
“Ừm.” Triệu Uyển Hề trả lời.
An Lương lại nhấc điện thoại để gửi tin nhắn cho Lý Tồn Viễn.
‘An Lương: Tồn Viễn, anh họ của cậu cũng đỉnh đấy!’
‘Lý Tồn Viễn: Hầy! Còn phải nói sao! Tử nhỏ đến lớn, anh ấy chính là “con nhà người ta” trong cả toàn bộ gia tộc của chúng tôi đấy!’
‘Lý Tồn Viễn: Từ khi còn nhỏ, thành tích học tập của anh ấy đã rất tốt. Anh ấy được nhận vào đại học Thủy Mộc chỉ dựa vào bản lĩnh của chính mình thôi đấy, nói ra thì khá ảo nhỉ.’
‘Lý Tồn Viễn: Anh chị em chúng tôi đều đều núp dưới cái bóng của anh ấy.’
‘An Lương: Tôi có thể hiểu được.’
‘An Lương: Cuộc họp báo ngày mai của Thắng Hành được giao cho anh họ của cậu, cậu có muốn tham dự không?’
‘Lý Tồn Viễn: Khi nào?’
‘An Lương: Chưa xác định.’
‘An Lương: Tôi đã giao cho anh họ cậu nhiệm vụ xác định thời gian cụ thể, cậu đi hỏi anh ấy xem sao?’
‘Lý Tồn Viễn: Cậu tin tưởng anh ấy nhiều thế sao?’
‘An Lương: Tôi tin tưởng vào lời đề xuất của cậu, Tồn Viễn!’
Ngày hôm sau.
Mới hơn 7 giờ sáng, An Lương cảm thấy chóp mũi ngứa ngáy, mở mắt ra thì thấy đó là Trần Tư Vũ, con mèo lớn Đế Đô, đang dùng ngọn tóc của cô để trêu chọc chóp mũi của anh.
An Lương ngáp một cái: “Hôm nay không đi học sao?”
“Đương nhiên là đi!” Trần Tư Vũ trả lời với giọng khẳng định.
“Vậy mà em còn dám trêu chọc anh?” An Lương hỏi ngược lại.
Trần Tư Vũ mỉm cười trả lời: “Em chỉ phụ trách việc chọc giận, lát nữa bảo chị Uyển Hề ở cùng với anh đi.”
“Ôi trời!” An Lương trêu chọc, “Trực tiếp bán đứng chị em của mình à?”
“Ai bảo hôm qua chị Uyển Hề lừa bọn em qua ăn cơm?” Trần Tư Vũ cố tình hừ hừ vài tiếng..
“Vậy chẳng phải tối qua mọi người cũng qua ăn cơm tối đấy sao?” An Lương đáp.
Trần Tư Vũ đảo mắt nhìn An Lương: “Chúng ta gọi cháo bát bảo, anh mau dậy ăn bổ sức đi.”
An Lương không từ chối, anh nhanh chóng đứng dậy rửa mặt. Khi anh đến phòng ăn, Triệu Uyển Hề và Trần Tư Vũ đang ăn sáng, bữa sáng của anh cũng được sắp xếp gọn gàng.
An Lương ngồi bên phải Triệu Uyển Hề, anh nếm thử bát cháo bát bảo trước rồi khen ngợi: “Cháo bát bảo mới đun có mùi vị khá ngon, không có vị thối và cảm giác dính như cháo bát bảo đóng hộp.”
An Lương luôn cảm thấy cháo bát bảo đóng hộp có gì đó không ổn, bởi vì anh luôn có thể nếm được mùi vị thối và cảm giác nhớp nháp khó tả.
Hương vị của cháo t bát bảo mới đun rất sảng khoái, đặc biệt là vị hơi ngọt được thêm mật ong khiến cháo bát bảo càng ngon hơn. Sau khi An Lương uống xong một bát, Trần Tư Vũ ân cần rót một bát khác cho An Lương: “Đại sư An, anh ăn nhiều một chút!”
“Hầy!” An Lương trừng mắt nhìn Trần Tư Vũ, con mèo lớn Đế Đô này rất thích chọc ghẹo nhỉ?
Tống Thiến ngồi bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa: “Đại sư An, anh thực sự cần phải bồi bổ đó!”
An Lương lại nhìn Tống Thiến: “Hôm qua anh có lòng tốt tha cho em, em đắc ý quá nhỉ?”
Tống Thiến xua tay hết lần này đến lần khác: “Hôm nay cũng không được, hôm nay em phải đến trường tiểu học ở quận mới để dạy hai tiết sinh hoạt ngoại khóa âm nhạc.”
“Quận mới nào?” An Lương nghi hoặc.
“Tất nhiên là quận An Khê mới được quy hoạch.” Tống Thiến trả lời, “Từ chỗ bọn em qua đó khoảng 100 kn!:
An Lương thản nhiên hỏi: “Này là bên phía học viện âm nhạc sắp xếp à?”
Tống Thiến gật đầu khẳng định: “Đúng vậy. Ngoài em ra, còn có ba bạn sinh viên cùng với một giáo viên đi chung,. Trường sẽ sắp xếp xe qua đó.”
“Vậy hôm nay em có về không?” An Lương hỏi.
“Chắc sẽ về muộn một chút!” Tống Thiến đáp.
“Được! Chẳng trách em dám đổ thêm dầu vào lửa!” An Lương hừ hừ vài tiếng.
Sau bữa sáng, Trần Tư Vũ, Ninh Nhược Sương và Tống Thiến cùng nhau đến trường. An Lương không tiễn, hôm nay anh dự định cùng Triệu Uyển Hề đến Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai để kiểm tra dự án Titan sản xuất taxi thông minh.
9 giờ 30 phút sáng.
Mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi từ từ hạ cánh xuống bến đậu hàng không lớn của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai.
Khi An Lương và Triệu Uyển Hề từ trong mô tô bay xuống, Lư Lập Chí, người đứng đầu bộ phận an ninh của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, lập tức chào đón.
“Chào buổi sáng, tổng giám đốc An, tổng giám đốc Triệu.” Lư Lập Chí chủ động chào hỏi.
Lư Lập Chí là nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, mật danh là “Voi Ma Mút”. Anh ta đương nhiên là một trong những thành viên bị lộ trong kế hoạch kéo dài tuổi thọ, hiện đang giữ chức vụ bộ trưởng an ninh của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, chịu trách nhiệm hoàn toàn về công tác an ninh của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai.
An Lương khẽ gật đầu: “Tình hình bên này thế nào rồi?”
Lư Lập Chí trả lời: “Toàn là những vấn đề nhỏ, bộ phận an ninh của chúng tôi xử lý rất tốt.”