Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 400 - Chương 4541 - Cậu Tiêu Rồi!

Chương 4541 - Cậu tiêu rồi!
Chương 4541 - Cậu tiêu rồi!

Nếu An Lương chỉ là một người bình thường, sao có thể khiến cô ấy cảm động được?

An Lương nắm tay Vân Hinh đi trước, anh hô lên: “Chị Hi Nguyệt, đi theo sau này.”

Vân Hi Nguyệt đi theo.

Ba người cùng nhau vào nhà hàng Thiên Phủ, nhân viên phục vụ ở cửa bày tỏ sự hoan nghênh: “Chào mừng đến với nhà hàng Thiên Phủ, xin hỏi đã đặt bàn trước chưa?”

“Rồi, tôi họ An.” An Lương đáp.

“Xin chào, anh An, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn một phòng cho anh, mời đi lối này.” Nhân viên phục vụ lập tức dẫn nhóm của An Lương vào phòng riêng.

Trong phòng riêng, nhân viên phục vụ lịch sự hỏi: “Xin hỏi, có cần một chiếc ghế trẻ em không?”

Vân Hinh vội vàng từ chối: “Em không muốn!”

An Lương khẽ gật đầu: “Vậy thì không cần nữa, cảm ơn.”

“Vâng, anh An. Bây giờ mọi người sử dụng ứng dụng quét mã để đặt hàng nhé.” Nhân viên phục vụ đáp.

An Lương lấy điện thoại di động ra quét mã QR để gọi đồ ăn, anh thản nhiên hỏi: “Món ăn đặc trưng của quán này là gì?”

“Các món ăn nổi tiếng của cửa hàng chúng tôi là thịt lợn xắt nhỏ với nước sốt tỏi, thịt kho tàu với đậu que khô, chúng đều là hương vị ẩm thực Tây Xuyên.” Nhân viên phục vụ nhắc nhở.

“Vậỵ thì kêu một phần thịt lợn xắt nhỏ với nước sốt tỏi, một phần thịt kho tàu với đậu que khô và thêm một phần thịt heo xắt sợi xào.” An Lương chọn các món ăn. Trong đó thịt heo xắt sợi xào và thịt kho tàu với đậu que khô đều là món khoái khẩu của đứa trẻ nghịch ngợm Vân Hinh.

An Lương nhìn Vân Hi Nguyệt: “Chị Hi Nguyệt, chị thích ăn món gì?”

Đối mặt với câu hỏi của An Lương, Vân Hi Nguyệt đáp: “Tôi không kén ăn, gọi món gì cũng được, nhưng đừng gọi nhiều kẻo lãng phí.”

“Ừm.” An Lương cũng không thích lãng phí.

Đối với An Lương, đó là vấn đề giáo dục và phẩm chất.

Nếu An Lương gọi quá nhiều món ăn, trong trường hợp bình thường, anh sẽ gói mang về.

“Về món rau và món canh, có gợi ý gì không?” An Lương hỏi nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ liếc nhìn Vân Hinh, cô ấy trả lời: “Các món ăn của chúng tôi giữ nguyên phong cách ẩm thực Tây Xuyên. Thịt lợn xắt nhỏ với nước sốt tỏi hơi cay, thịt kho tàu với đậu que khô thì mùi vị hơi nặng, món thịt heo xắt sợi xào cũng cay. Vì vậy, tôi đề xuất hai món. Món đầu là cà chua ngâm vừa chua vừa ngọt, có thể giảm bớt vị cay cho trẻ em.”

“Món thứ hai là rau muống xào, đây là một món ăn Tây Xuyên tiêu chuẩn mang phong cách địa phương.” Nhân viên phục vụ nói thêm.

“Còn món canh cuối cùng, tôi khuyên chọn món súp đậu phụ bắp cải.” Nhân viên phục vụ giới thiệu những món ăn phù hợp thay vì những món đắt tiền.

An Lương nhìn Vân Hi Nguyệt: “Chị Hi Nguyệt cảm thấy thế nào?”

“Cũng được.” Vân Hi Nguyệt đáp.

An Lương gật đầu: “Vậy cứ thế đi, cảm ơn đề xuất của cô.”

“Không có gì.” Nhân viên phục vụ lịch sự đáp lại.

Sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi phòng ăn, An Lương thản nhiên hỏi: “Này bé con, em không đi học à?”

Vân Hi Nguyệt lộ ra vẻ mặt đau khổ: “Bọn chị đã chuyển trường cho Vân Hinh đến Đế Đô, nhưng mà…”

An Lương tò mò, chờ đợi Vân Hi Nguyệt tiếp tục giải thích. Anh không lo lắng chuyện gia đình họ Vân không lo được việc học hành cho Vân Hinh ở Đế Đô, đây chỉ như là một món ăn nhẹ đối với gia đình họ Vân.

“Vân Hinh quá nghịch ngợm, hôm qua con bé đánh bạn học khóc, hôm nay xin nghỉ ở nhà để tự kiểm điểm bản thân.” Vân Hi Nguyệt bất lực nói.

An Lương không khỏi nở nụ cười, không ngờ đứa trẻ nghịch ngợm Vân Hinh này lại đánh bạn học khác đến khóc luôn à?

“Vân Hinh, hôm qua em đánh ai khóc vậy?” An Lương hỏi.

“Em đánh Lưu Nhị Oa khóc. Tên Lưu Nhị Oa này rất đáng ghét, cứ nói những lời khó nghe với em.” Vân Hinh hừ hừ nói.

Vân Hinh sống ở Thịnh Khánh trong một thời gian dài, vì vậy con bé đương nhiên có giọng địa phương của khu vực Thịnh Khánh.

“Anh An, em đã cảnh cáo Lưu Nhị Oa rồi. Em bảo cậu ta đừng nói về em nữa, nhưng cậu ta không nghe, còn cố ý cười nhạo em.” Vân Hinh phàn nàn.

“Cho nên Vân Hinh đánh cậu ta?” An Lương thích thú.

Vân Hinh gật đầu: “Vâng, Lưu Nhị Oa thật ngốc. Em đánh cậu ta hai lần, cậu ta bắt đầu khóc rống lên, em còn chưa dùng sức nữa mà!”

An Lương vẫn còn nhớ rằng đứa trẻ nghịch ngợm Vân Hinh này đã làm rất nhiều việc ngớ ngẩn khi vẫn còn ở Thịnh Khánh, chẳng hạn như cắt rau bằng gậy, đuổi gia cầm, v.v.. đây đều là những việc mà đứa trẻ nghịch ngợm Vân Hinh đã làm.

Vậy nên con bé dùng tay đánh người hình như cũng là chuyện bình thường nhỉ?

“Lưu Nhị Oa của nhà nào vậy?” An Lương nhìn Vân Hi Nguyệt.

Vân Hi Nguyệt đáp lại: “Chuyện này đã xử lý xong, cậu không cần lo lắng, chỉ là Vân Hinh...”

Vân Hi Nguyệt lo lắng rằng Vân Hinh sẽ lại đánh người sau khi quay lại trường học.

Mặt khác, An Lương trả lời: “Vân Hinh, anh cảm thấy em đánh đúng lắm, kiểu người đó quả thực rất thiếu đòn!”

Đôi mắt của Vân Hinh sáng lên: “Anh An cũng cảm thấy Lưu Nhị Oa đáng đánh, phải không?”

“Đương nhiên!” An Lương trả lời với giọng khẳng định.

“Vậy thì thứ hai khi đi học lại, em sẽ đánh cậu ta nữa!” Khi Vân Hinh nói, cô ấy vung nắm đấm nhỏ của mình.

“Vân Hinh!” Vân Hi Nguyệt nhìn chằm chằm vào Vân Hinh.

“Lêu, lêu, lêu.” Vân Hinh thè lưỡi mà không hề sợ hãi. Vân Hi Nguyệt chỉ có thể bất lực nhìn An Lương.

An Lương nhắc nhở: “Hinh Hinh à, Lưu Nhị Oa không có kiếm chuyện với em, em không được đánh cậu ta nữa. Chúng ta không được phép đánh người vô duyên vô cớ…”

“À, em hiểu rồi, vậy khi nào em quay lại trường học, em sẽ nói tiếng Thịnh Khánh. Đợi khi nào Lưu Nhị Oa cười cợt em, em sẽ có lý do để đánh cậu ta. Phải không, anh An?” Vân Hinh đáp.

“…” An Lương không nói nên lời.

Đứa trẻ nghịch ngợm này cũng học được mánh lới rồi sao?

“Vân Hinh! Con học đâu ra những cái trò linh tinh đó vậy?” Vân Hi Nguyệt cau mày.

Bình Luận (0)
Comment