“Cậu Hải Dương đã dạy con đó.” Vân Hinh đã phản bội Vân Hải Dương mà không do dự. Vân Hải Dương đáng thương không biết rằng mình đã bị bán đứng!
Vân Hi Nguyệt bất lực.
An Lương an ủi và thuyết phục: “Chị Hi Nguyệt, thực ra như vậy cũng tốt, ít nhất là Hinh Hinh ức hiếp người khác.”
“…” Vân Hi Nguyệt nhìn An Lương không nói nên lời.
Vân Hinh tán thành: “Anh An nói đúng, cậu Hải Dương nói với em rồi, em ức hiếp người khác vậy thì người khác thiệt thòi!”
An Lương lại không nói nên lời, Vân Hải Dương rốt cuộc đang dạy cái gì vậy?
Vẻ mặt của Vân Hi Nguyệt khá bất lực.
An Lương liếc nhìn biểu cảm của Vân Hi Nguyệt, anh tự hỏi liệu Vân Hải Dương có gặp rắc rối không? Thế nên An Lương lấy điện thoại di động ra và nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Vân Hải Dương.
‘An Lương: Hải Dương, cậu tiêu rồi, tự chúc phúc cho mình đi!’
Vân Hải Dương đang ở trường nhận được tin nhắn của An Lương, cậu ta sững sờ một lúc rồi đưa tin nhắn cho Lý Tồn Viễn xem.
“Tồn Viễn, An Lương đang nói cái quái gì vậy?” Vân Hải Dương nói với giọng nghi hoặc.
Lý Tồn Viễn nhìn Vân Hải Dương với ánh mắt kì lạ: “Gần đây cậu có làm ra chuyện gì đắc tội không, sau đó bị Tiểu Ngư hoặc Lý Thiến phát hiện ra?”
“Hả?” Vân Hải Dương vô cùng khó hiểu, gần đây cậu ta rất thành thật và cư xử tốt, được chứ?
“Để tôi nhắn tin hỏi An Lương tình hình cụ thể.” Vân Hải Dương có chút khó hiểu, cậu đã sống ngoan ngoãn trong một thời gian dài, không đi quán bar, cũng không tán gái, làm sao xảy ra chuyện được chứ?”
‘Vân Hải Dương: ???’
‘Vân Hải Dương: An Lương, hãy giải thích rõ ràng, chuyện gì đã xảy ra với tôi?’
Tuy nhiên, tại nhà hàng Thiên Phủ, nhân viên phục vụ đang phục vụ món ăn, An Lương cũng đang trò chuyện với Vân Hi Nguyệt, đương nhiên không thể trả lời Vân Hải Dương. Vân Hải Dương cảm thấy hơi hoảng khi không nhận được câu trả lời, anh nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra được mìnnh có chuyện gì chứ.
‘Vân Hải Dương: An Lương, đừng có đánh đố nữa, cậu không nói thì tôi càng hoảng đấy.’
An Lương đã để điện thoại di động của mình vào túi quần. Điện thoại di động của anh đã được hệ thống trí tuệ nhân tạo Thiên Cơ kiểm soát thông báo tin nhắn. Đối với những tin nhắn giống như của Vân Hải Dương, trừ khi An Lương bật lời nhắc thông báo, bằng không hệ thống trí tuệ nhân tạo Thiên Cơ sẽ không đưa ra lời nhắc nhở đặc biệt.
Chỉ sau khi An Lương nhấc điện thoại lên để mở khóa, những thông báo tin nhắn này mới hiển thị lại.
“Hinh Hinh, thịt heo xắt sợi xào có ngon không?” An Lương hỏi Vân Hinh.
Vân Hinh vui vẻ trả lời: “Ngon ạ!”
“Mẹ em làm đồ ăn ngon hay là cửa hàng này làm đồ ăn ngon?” An Lươngcố ý làm khó dễ đứa trẻ nghịch ngợm.
Tuy nhiên, con nhóc Vân Hinh này hoàn toàn không có mong muốn sống, vì vậy đã nói thẳng: “Mẹ nấu ăn thật kinh khủng!”
Sắc mặt của Vân Hi Nguyệt hơi đỏ lên.
An Lương không khỏi lộ ra một nụ cười, thản nhiên hỏi: “Chị Hi Nguyệt, Hải Dương không tặng cho chị robot Guardian mô hình gia đình à?”
Vân Hi Nguyệt phủ nhận: “Tôi biết về robot Guardian của cậu, nhưng khuyết điểm của nó rất rõ ràng, đặc biệt là về trọng lượng của thân máy, nó quá nặng, và có rất nhiều tình huống không phù hợp để sử dụng.”
An Lương đã nhận ra vấn đề mà Vân Hi Nguyệt đề cập từ lâu, ngay cả Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai cũng phát triển một loại robot Guardian mô hình gia đình thế hệ thứ hai, và đã hoàn thành các thử nghiệm liên quan, chỉ còn chờ cuộc họp chính thức vào ngày 1 tháng 5.
“Bên phía tập đoàn cũng biết vấn đề này, hơn nữa cũng đã tiến hành cải thiện. Đúng lúc trước đó vào dịp Tết Nguyên Đán, vẫn chưa có dịp tặng đứa trẻ nghịch ngợm này món quà nào, lần này bù đắp nhé!?” An Lương đáp.
Vân Hi Nguyệt liên tục từ chối: “Không, Vân Hinh không cần gì đâu.”
“Vân Hinh, anh muốn tặng em một món quà, em muốn cái gì?” An Lương hỏi.
Vân Hinh suy nghĩ một hồi, sau đó đáp: “Anh An, em không muốn đi học, anh có thể tặng em một món quà mà em không cần phải đi học không?”
???
An Lương nhìn Vân Hinh không nói nên lời, đứa trẻ nghịch ngợm này thực sự đang làm khó anh! Vân Hi Nguyệt ngồi bên cạnh, mỉm cười.
“Cái này hả, cái này thì không được, trẻ con cần phải đến trường.” Anh Lương trả lời, “Nhưng mà anh có thể tặng cho em một đầu bếp siêu lợi hại, em muốn ăn gì cũng có thể làm cho em ăn, em có muốn không?”
Vân Hinh ngay lập tức vui vẻ đáp lại: “Em muốn! Đồ ăn mẹ làm dở quá, em không muốn ăn đồ ăn mẹ nấu đâu.”
Đứa trẻ nghịch ngợm xui xẻo!
Vân Hi Nguyệt nhận ra rằng, sau khi quay trở về nhà, cô cần phải giáo dục lại Vân Hinh.
Đã gần 1 giờ 30 phút chiều, An Lương, Vân Hi Nguyệt và Vân Hinh đã ăn xong bữa trưa. An Lương thản nhiên hỏi: “Chị Hi Nguyệt, buổi chiều chị có kế hoạch gì không?”
Vân Hi Nguyệt trả lời: “Chị đang tìm một lớp dạy khiêu vũ đáng tin cậy cho Hinh Hinh. Trong lớp khiêu vũ trước đó, các giáo viên không có trách nhiệm lắm.”
“Dạy khiêu vũ à, để tôi hỏi xem sao.” An Lương đáp.
“Được, em cứ hỏi xem.” Vân Hi Nguyệt không từ chối lòng tốt của An Lương.
An Lương gọi cho Ninh Nhược Sương. Sau khi cuộc gọi được kết nối, An Lương nói trước: “Sương Sương, anh nhớ dì ba của em có mở lớp dạy múa đúng không?”
Ninh Nhược Sương trả lời một cách khẳng định: “Đúng thế, dì ba của em đã mở một lớp dạy khiêu vũ ở quận Thạch Sơn.”
Thực ra chyện này cũng có sự giúp đỡ của An Lương!
Bởi vì lớp dạy khiêu vũ do dì ba của Ninh Nhược Sương mở ở gần Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, rất nhiều học viên là nhân viên của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai.
“Con gái của chị họ Vân Hải Dương đang tìm một lớp dạy khiêu vũ đáng tin cậy, chiều nay em có thời gian không, chúng ta cùng đi qua bên chỗ của dì ba xem sao nhé?” An Lương hỏi.
“Được, vậy em tắm rửa một lát. Anh tới đón em hay là chúng ta gặp nhau tại chỗ của dì ba?” Ninh Nhược Sương hỏi.