“Anh sẽ tới đón em, nhanh lên nhé.” An Lương giải thích.
“Ừm.” Ninh Nhược Sương cũng không nói thêm gì, cô chỉ tắm rửa để rửa sạch mồ hồi sau khi khiêu vũ thôi, cũng không mất quá nhiều thời gian.
Sau khi An Lương đặt điện thoại xuống, anh chủ động nói: “Chị Hi Nguyệt, bên em đã hỏi xong xuôi rồi, lát nữa chúng ta cùng nhau đi qua đó. Đến lúc ây, chị có thể xem chất lượng tư cách của giáo viên và cả môi trường học tập tương ứng, được chứ?”
Tuy nhiên, Vân Hi Nguyệt lại cảm thấy lùng bùng khi nghe câu hỏi của An Lương. Bởi vì vừa nãy An Lương gọi điện thoại, anh không hề tránh né Vân Hi Nguyệt, cho nên Vân Hi Nguyệt nghe rõ An Lương gọi đối phương là “Sương Sương”.
Mặc dù Vân Hi Nguyệt biết một số điều về An Lương, nhưng An Lương không hề che đậy như thế khiến Vân Hi Nguyệt có chút bối rối.
“Chị Hi Nguyệt?” An Lương cao giọng gọi Vân Hi Nguyệt, anh phát hiện Vân Hi Nguyệt hình như đang suy nghĩ chuyện gì đó đến mức rơi vào trạng thái mơ hồ.
“Hả?” Vân Hi Nguyệt hoàn hồn.
An Lương lặp lại lời giải thích, sau đó nhìn Vân Hi Nguyệt.
Vân Hi Nguyệt trả lời với giọng khẳng định: “Nếu đã như vậy, thế chúng ta qua đó xem sao.”
An Lương dẫn Vân Hinh đi phía trước, Vân Hi Nguyệt theo sau, ba người họ đến bãi đậu xe ngoài trời và bước vào khoang ngồi của mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi. Tiếp đó là hệ thống điều khiển chuyến bay thông minh tự động bay đến Học viện múa Quốc gia.
Học viện múa Quốc gia nằm giữa đường số 2 và đường số 3 phía Tây, rất gần nhà hàng Thiên Phủ. Chỉ trong 2 phút, mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi đã hạ cánh xuống bãi đậu xe ngoài trời của Học viện múa Quốc gia.
An Lương gửi tin nhắn cho Ninh Nhược Sương.
‘An Lương: Sương Sương, mọi người đến rồi, đang chờ ở bãi đậu xe, em tắm xong rồi thì qua đây đi.’
Khi An Lương gửi tin nhắn cho Ninh Nhược Sương, tâm trí của Vân Hi Nguyệt đang rối bời. Đế Đô là quê hương của cô ấy, cô ấy đương nhiên biết rằng đây là Học viện múa Quốc gia.
Lúc này Vân Hi Nguyệt đang hoảng loạn, cô thầm đoán An Lương đang có ý gì đây. Bây giờ An Lương An Lương đang dẫn cô đi gặp những người phụ nữa khác của An Lương ngoài Vạn Uyển Hề sao?
Vân Hinh đang quan sát tình hình bên ngoài qua kính chắn gió, An Lương thản nhiên hỏi: “Hinh Hinh, em có thích khiêu vũ không?”
“Không thích.” Vân Hinh trả lời vô cùng thành thật.
“Vậy em có muốn học khiêu vũ không?” An Lương lại hỏi.
“Không muốn.” Vân Hinh vẫn trả lời thành thật.
“Chuyện này… chị Hi Nguyệt à, chị chắc chắn muốn đưa Hinh Hinh đi học khiêu vũ chứ?” An Lương do dự.
Dù sao Vân Hinh cũng đã nói rằng cô bé không thích khiêu vũ, cũng không muốn học khiêu vũ. Với tình huống như vậy, Vân Hinh có thể thực sự nghiêm túc học khiêu vũ không?
An Lương bày tỏ sự nghi ngờ sâu sắc!
Vân Hi Nguyệt còn chưa kịp trả lời, Vân Hinh thay Vân Hi Nguyệt đáp: “Nhưng nếu như em không học, em sẽ dạy em.”
Hóa ra là vậy!
Đứa trẻ nghịch ngợm Vân Hinh này đã nếm trải mùi vị đau đớn, vậy nên mới bị ép học phải không?
Vân Hi Nguyệt khẽ khịt mũi: “Mẹ chỉ muốn tốt cho con mà thôi!”
Vân Hinh cong môi.
Khoảng 5 đến 6 phút sau, Ninh Nhược Sương mặc một chiếc áo khoác ngoài màu trắng như tuyết bước tới. An Lương mở cửa mô tô bay, ra hiệu cho Ninh Nhược Sương đi vào.
Ninh Nhược Sương nhìn tình hình bên trong, Vân Hi Nguyệt và Vân Hinh đang ngồi ở hàng ghế sau, cô ấy hiển nhiên ngồi ở ghế phụ.
Sau khi Ninh Nhược Sương vào bên trong mô tô bay, An Lương giới thiệu: “Chị Hi Nguyệt, người này là Ninh Nhược Sương, bạn gái của em.”
Trước sự giới thiệu hào phóng của An Lương và công khai thừa nhận rằng Ninh Nhược Sương là bạn gái của mình, Vân Hi Nguyệt có chút mất cảnh giác.
Ninh Nhược Sương cũng rất hài lòng với lời giới thiệu của An Lương, bởi vì điều đó có nghĩa là trong lòng của An Lương có cô.
“Sương Sương, đây là Vân Hi Nguyệt, chị họ của Hải Dương. Em gọi chị Hi Nguyệt là được rồi, còn bên cạnh là Vân Hinh – con gái của chị Hi Nguyệt, đứa trẻ này hơi nghịch ngợm!” An Lương giới thiệu.
Ninh Nhược Sương phát hiện điểm mù! Vân Hinh?
Tại sao lại là họ “Vân” giống Vân Hi Nguyệt?
Nhưng Ninh Nhược Sương hiển nhiển không thể nào hỏi huỵch toẹt ra được, cô chủ động chào hỏi: “Chào chị Hi Nguyệt, chào Hinh Hinh!”
Vân Hinh mỉm cười trả lời: “Chào chị đẹp gái!”
Vân Hi Nguyệt cũng đáp lại: “Chào em Ninh.”
An Lương ngồi bên cạnh, mỉm cười nói: “Chị Hi Nguyệt, chị có thể gọi cô ấy là Sương Sương hoặc là Nhượng Sương. Em Ninh nghe hơi kỳ lạ.”
Ninh Nhược Sương trợn mắt nhìn An Lương.
Vân Hi Nguyệt trả lời với giọng khẳng định: “Được, được. Vậy chị không khách sáo nữa, gọi em là Sương Sương, không sao chứ?”
“Được ạ, chị Hi Nguyệt khách sáo quá rồi.” Ninh Nhược Sương đáp.
An Lương đặt điểm đến trong hệ thống điều khiển chuyến bay thông minh, anh thản nhiên hỏi: “Sương Sương, lớp học khiêu vũ của dì ba tên là gì?”
“Lớp dạy khiêu vũ Tinh Nguyệt, nó gần tập đoàn của bên anh đấy.” Ninh Nhược Sương đáp.
Sau khi An Lương nhập tên địa điểm tương ứng, hệ thống điều khiển chuyến bay thông minh lập tức điều khiển mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi cất cánh, sau đó di chuyển về phía mục tiêu.
Trên đường đi, Vân Hi Nguyệt thản nhiên hỏi: “Sương Sương, em học ở Học viện múa Quốc gia có mệt không?”
Ninh Nhược Sương lắc đầu: “Thực ra vẫn ổn, vốn dĩ em thích khiêu vũ, cũng không thấy khiêu vũ mệt.”
Vân Hinh xen vào: “Em cảm thấy khiêu vũ rất mệt, eo cũng rất đau, tại sao chị gái xinh đẹp lại thích khiêu vũ thế?”
“Bởi vì tôi thích khiêu vũ thôi.” Ninh Nhược Sương đáp.
“Nếu như khiêu vũ không thấy mệt, vậy thì em thích khiêu vũ.” Vân Hinh trả lời, “Chỉ tiếc là nhảy khiêu vũ quá mệt, em chỉ muốn ở nhà xem phim thôi.”
“Hinh Hinh!” Vân Hi Nguyệt không biết phàn nàn thế nào, đứa trẻ nghịch ngợm này thực sự…