Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 409 - Chương 4550 - Thân Bất Do Kỷ?

Chương 4550 - Thân bất do kỷ?
Chương 4550 - Thân bất do kỷ?

Do đó, Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai tuyệt đối không thể nào niêm yết.

An Lương nhìn lại giá đóng cửa của Thắng Xuân - Chuyến đi thông minh, anh mỉm cười, giá cổ phiếu này sẽ ổn định sự thống nhất của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.

Xét cho cùng, các thành viên của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh không phải là kẻ ngốc. Nếu như Thắng Xuân - Chuyến đi thông minh có giá trị như vậy, thế những người nắm giữ cổ phần của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai hiển nhiên sẽ bảo vệ câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, đồng thời cũng sẽ đoàn kế chặt chẽ với An Lương!

“Anh An, cứu em với!” Đứa trẻ nghịch ngợm Vân Hinh hét lên và chạy về phía An Lương.

An Lương nhìn về phía âm thanh, anh hỏi với giọng nghi ngờ: “Chuyện gì vậy?”

“Nhảy múa mệt quá!” Vân Hinh lẩm bẩm.

Vân Hi Nguyệt, Ninh Nhược Sương và Ngải Trạch Nguyệt cùng nhau đi tới.

Ninh Nhược Sương nói: “Nền tảng của Hinh Hinh rất tốt, tài năng khiêu vũ của em ấy cũng tốt.”

Ngải Trạch Nguyệt tán thành: “Có vẻ trước đó Hinh Hinh đã khổ luyện không ít, khả năng phối hợp chân tay và sự cân bằng của cơ thể của con bé rất giỏi.”

Vân Hinh đi đến bên An Lương, cô bé nắm lấy cánh tay của An Lương bằng cả hai tay: “Anh An, giúp em với, em không muốn nhảy.”

An Lương trả lời trong sự bất lực: “Anh không cứu em được, mẹ của em rất dữ!”

Vân Hi Nguyệt nhìn chằm chằm vào An Lương, cô không nói nên lời.

Vân Hinh bày ra khuôn mặt đau khổ: “Vậy thì ai có thể cứu em?”

“Cậu Hải Dương của em có thể cứu được em.” An Lương đổ lỗi cho Vân Hải Dương.

Tuy nhiên, Vân Hinh phát ra một tiếng “chậc”: “Cậu Hải Dương không được đâu, mẹ cháu trừng mắt với cậu ấy một cái, cậu ấy chạy mất rồi!”

“Ông nội cũng nói rồi, cậu Hải Dương là kiểu đàn ông sợ vợ.” Vân Hinh nói thêm.

An Lương hơi sửng sốt, đứa nhóc nghịch ngợm này cũng biết nói vậy sao? Đúng là sống ở Thịnh Khánh trong một thời gian dài có khác.

“Hinh Hinh, tại sao em không thích khiêu vũ?” An Lương hỏi.

“Khiêu vũ thật là mệt!” Đứa trẻ nghịch ngợm thẳng thắn nói.

“Nhưng sau khi mệt rồi, em sẽ trở nên xinh hơn, cũng sẽ cao hơn.” An Lương vẽ miếng bánh lớn, “Hinh Hinh, em thấy chị Sương Sương có đẹp không?”

Vân Hinh nhìn Ninh Nhược Sương, cô bé đầu không chút do dự: “Đẹp!”

“Chị Sương Sương sau khi học khiêu vũ thì trở nên xinh đẹp như vậy, em có muốn đẹp như chị Sương Sương không?” An Lương thuyết phục.

“Muốn!” Vân Hinh trả lời với giọng khẳng định.

“Vậy thì em phải học hành thật chăm chỉ, sau này sẽ giống như chị Sương Sương, biết chưa?” An Lương nói thêm.

Vân Hinh do dự một lúc, rồi thì thầm: “Anh An, nếu như em khiêu vũ tốt, vậy em có thể uống trà sữa không?”

An Lương nhìn Vân Hi Nguyệt.

Vân Hi Nguyệt suy nghĩ, sau đó đáp lại: “Được thì được, nhưng con nhất định phải học khiêu vũ thật chăm chỉ, mẹ mới mua trà sữa cho con uống.”

“Vâng, vậy con sẽ học khiêu vũ. Mỗi lần nhảy khiêu vũ xong, con sẽ uống trà sữa!” Vân Hân đáp.

Vân Hi Nguyệt miễn cưỡng đồng ý: “Mẹ hứa với con!”

“Thật tuyệt, vậy hôm nay con muốn đi uống trà sữa.” Vân Hinh vui vẻ nói.

An Lương đứng bên cạnh, tiếp lời: “Anh biết có một quán trà sữa rất ngon.”

“Thật sao?” Vân Hinh vội vàng hỏi, “Anh An đang nói đến loại trà sữa nào vậy?”

Vân Hinh tiếp tục nói: “Em thích uống Hắc Trà, trà sữa của họ rất ngon!”

“Vậy thì trà sữa mà anh biết còn ngon hơn nữa.” An Lương đáp.

“Ngon hơn nữa sao? Vậy thì chúng ta mau đi thôi.” Vân Hinh nói với giọng hơi gấp gáp.

An Lương nhìn Vân Hi Nguyệt: “Chị Hi Nguyệt, hay là hôm nay đến đây thôi. Chúng ta dẫn Vân Hinh đi uống trà sữa trước, ngày mai lại đưa em ấy đến đây học khiêu vũ?”

Vân Hi Nguyệt trả lời với giọng khẳng định: “Được.”

An Lương sử dụng điện thoại di động của mình để gọi mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi. Mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi đang sạc tại bến đậu hàng không siêu lớn của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, lập tức kết thúc quá trình sạc, sau đó bay qua theo vị trí của điện thoại di động.

Trong vòng chưa đầy 2 phút, mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi đã hạ cánh xuống bãi đậu xe ngoài trời bên ngoài tòa nhà văn phòng thương mại, nơi có lớp huấn luyện khiêu vũ Tinh Nguyệt, nhóm của An Lương cùng nhau bước lên mô tô bay.

Trên đường đi, Ninh Nhược Sương thuận miệng hỏi: “Chúng ta đi cửa hàng nào vậy?”

“Cửa hàng bên chung cư Hoa Mậu, bên đó có chỗ đậu tạm thời, hơn nữa không cần xếp hàng.” An Lương đáp.

Cửa hàng của QueenTea ở SKP phải xếp hàng mỗi ngày, mặc dù An Lương có thể không cần phải đợi nhưng An Lương vẫn quyết định đến cửa hàng ở chung cư Hoa Mậu vì danh tiếng của QueenTea.

Trên đường đi, An Lương đưa điện thoại di động của mình cho Vân Hinh: “Này nhóc, em xem thử muốn uống trà sữa gì?”

Vân Hinh lấy điện thoại di động của An Lương để kiểm tra, cô bé chỉ nhìn rồi hỏi với giọng nghi ngờ: “Anh An, quán trà sữa này sao mắt vậy? Anh bị lừa à?”

Trẻ con bảy tuổi có thể hiểu khái niệm về tiền bạc, cũng hiểu khái niệm vật giá. Vì vậy, khi Vân Hinh nhìn thấy một cốc trà sữa trị giá 200 đến 300 tệ, so với cốc trà này mà cô bé thường uống có giá 20 đến 23 tệ, hiển nhiên cô bé phải cảm thấy giá của quán QueenTea mắc rồi.

An Lương mỉm cười trả lời: “Lát nữa em sẽ biết tại sao đắt như vậy. Em xem thử em muốn uống cái gì. Yên tâm đi, hôm nay cậu em sẽ khao em trà sữa!”

“Hả?” Vân Hinh sững sờ một lúc, cô bé không thể hiểu tại sao cậu Hải Dương lại trả tiền.

Vân Hi Nguyệt ngồi bên cạnh, cô mỉm cười, cô biết An Lương và Vân Hải Dương có quan hệ rất tốt. Vân Hi Nguyệt thậm chí còn từng nảy sinh ra suy nghĩ bảo Vân Hải Dương làm mai mối, dù sao thì lúc đó An Lương chỉ là đời thứ hai của một công ty xây dựng ở Thịnh Khánh.

Bình Luận (0)
Comment