Triệu Uyển Hề nở một nụ cười nhàn nhạt.
An Lương gập đầu đáp: “Chào buổi tối, ông Đường.”
Cách đó không xa, hơn chục người trung niên vây quanh Đường Gia Tuấn đang nhìn về phía An Lương. Bọn họ thấy biểu hiện nhã nhặn nịnh nọt của Đường Gia Tuấn, bọn họ không hề có ánh mắt xem thường Đường Gia Tuấn, ngược lại còn tò mò về thân phận của An Lương và Triệu Uyển Hề.
Bởi vì theo cách nhìn của họ, Đường Gia Tuấn đã là một ông chủ lớn, vậy ai là ông chủ lớn khiến Đường Gia Tuấn phải cúi đầu?
“Ông Đường, bên đó đều là bạn bè của ông sao?” An Lương thản nhiên hỏi.
Đường Gia Tuấn trả lời ngay lập tức: “Bọn họ đều là nhà cung cấp trong chuỗi cung ứng máy giao hàng không người lái, tổng giám đốc An có muốn gặp bọn họ không?”
An Lương gật đầu: “Đã đến cả rồi, vậy thì gặp mặt một chút.”
Dù gì cũng gặp nhau trong buổi từ thiện do Học viện kinh tế của Đại học Đế Đô tổ chức, lẽ nào thấy mà làm ngơ?
Đường Gia Tuấn lập tức lon ton chạy về, sau đó nhanh chóng giới thiệu tình hình của An Lương và Triệu Uyển Hề. Tuy nhiên ông ta không nói chi tiết, ông ta chỉ nói rằng An Lương và Triệu Uyển Hề là giám đốc điều hành thực sự của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, ít nhất là bọn họ có thể quyết định hệ sinh thái của máy giao hàng không người lái.
Danh tính này đủ để những nhà cung cấp những chiếc máy giao hàng không người lái chú ý đến, vì vậy bọn họ lần lượt đi theo Đường Gia Tuấn, chào hỏi An Lương và Triệu Uyển Hề.
An Lương có hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, vì vậy anh tự nhiên “nhớ” tên của mọi người.
Sau một hồi trao đổi vui vẻ, An Lương đã biết được danh tính của những người này. Bọn họ là nhà cung cấp thứ hai và thứ ba trong chuỗi cung ứng máy giao hàng không người lái.
Nhà cung cấp chính vẫn do quân đội đảm nhận, nhưng quân đội đã nói rõ với Công ty chế tạo Tinh Mật Đế Đô rằng quân đội sẽ rút khỏi việc cung cấp các bộ phận cho máy giao hàng không người lái.
Điều này là do việc cung cấp phụ tùng thay thế cho máy giao hàng không người lái có lợi nhuận thấp và hàm lượng kỹ thuật thấp, vì vậy quân đội đương nhiên không muốn thực hiện công việc cung cấp cơ bản này.
Nội dung kỹ thuật thực sự của máy giao hàng không người lái là hệ thống điều khiển chuyến bay!
Chính vì nhà cung cấp chính của máy giao hàng không người lái sắp rút khỏi hệ thống chuỗi cung ứng nên nhà cung cấp thứ cấp và nhà cung cấp thứ ba đã tích cực liên hệ với Đường Gia Tuấn để phấn đấu trở thành nhà cung cấp chính.
“Chân muỗi” mà quân đội coi thường đã trở thành món ưa thích trong mắt các nhà cung cấp cấp hai và cấp ba khác.
“Ông Đường, sau khi nguồn cung cấp bị rút đi, ông phải giải quyết vấn đề này càng sớm càng tốt và đảm bảo năng lực sản xuất của máy giao hàng không người lái, hiểu không?” An Lương nhắc nhở.
Đường Gia Tuấn trả lời với giọng khẳng định: “Tổng giám đốc An yên tâm. Trước khi bên đó rút lui, giữa chúng tôi đã có thỏa thuận với nhau. Bọn họ sẽ bảo đảm năng lực sản xuất sẽ được duy trì trong khoảng nửa tháng. Trong nửa tháng này, nhà cung cấp thứ hai và thứ ba sẽ mở rộng năng lực sản xuất để lấp đầy khoảng trống nguồn cung ở đó.”
“Chúng tôi đảm bảo năng lực sản xuất sẽ không bị ảnh hưởng!” Đường Gia Tuấn nói thêm.
“Tốt đấy!” An Lương vỗ vỗ cánh tay của Đường Gia Tuấn.
Kế hoạch giao hàng không người lái sắp chính thức được triển khai ở Nhật Bản, nếu năng lực sản xuất của máy giao hàng không người lái không thể đảm bảo thì làm sao kế hoạch giao hàng không người lái có thể thực hiện được?
An Lương và Triệu Uyển Hề cũng không trò chuyện với Đường Gia Tuấn với nhóm của ông ta quá lâu, bởi vì Trương Tử Câm cũng ở đó, bọn họ phải đến chào Trương Tử Câm.
An Lương khá tò mò về Trương Tử Câm, người có thể chất thuần khiết là 100 đểm.
Khi An Lương và Triệu Uyển Hề tìm thấy Trương Tử Câm, bọn họ phát hiện Trương Tử Câm đang bị bao vây.
“Ôi trời, chuyện gì thế này?” An Lương hỏi đùa.
“Còn không phải do anh sao?” Đến lượt Triệu Uyển Hề trêu chọc.
“Hả?” An Lương kinh ngạc, “Bởi vì anh? Uyển Hề, em đag cố ý bôi nhọ anh phải không?”
Triệu Uyển Hề giả vờ vô tội: “Em không hề bôi nhọ anh. Đại sư An à, anh không biết mình đã làm ra chuyện gì sao?”
“Anh thực sự không biết!” An Lương trả lời một cách đường hoàng.
Mặc dù nhan sắc của Trương Tử Câm cao tới 92 điểm, điểm dáng người cao tới 92 điểm, và thể chất thuần khiết vẫn được đánh giá là 100 điểm, nhưng An Lương rất ít tiếp xúc với Trương Tử Câm.
An Lương rất lý trí!
An Lương biết chính xác loại người nào anh ta nên tiếp xúc và loại người nào anh không nên tiếp xúc.
Trương Tử Câm xinh đẹp, nhưng họ Trương và họ Triệu đều là những gia tộc hạng nhất trong giới Đế Đô. Trương Tử Câm cũng có thuộc tính “góa phụ”, tất nhiên An Lương phải thận trọng.
Ngay cả khi có một vài chuyện nhất định phải xảy ra, nó cũng chỉ có thể xảy ra một cách bí mật và không được công khai ra ngoài. Bởi vì có một vài chuyện kể cả mọi người đều biết, nhưng mọi người vẫn có thể giả vờ không biết.
Nếu đặt chuyện này ở góc độ tươi sáng, mọi người muốn giả vờ không biết, xem ra cũng không thể nào nhỉ?
“Chị Tử Câm phụ trách quỹ từ thiện của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, hiện tại quỹ từ thiện của câu lạc bộ đã hơn 60 ức, cho nên chị Tử Câm là đối tượng theo đuổi của mọi người.” Triệu Uyển Hề giải thích.
“Những người vây quanh chị Tử Câm đều là những người phụ trách trong ngành nghề từ thiện, bọn họ đều hy vọng có thể nhận được “khoản từ thiện” từ trong tay của chị Tử Câm.” Triệu Uyển Hề nói thêm.
“Vậy là vẫn là do anh đúng không?” Triệu Uyển Hề lại trêu chọc.