Trước sự chế giễu của Triệu Uyển Hề, An Lương hừ hừ đáp lại: “Uyển Hề, anh phát hiện khẩu vị của em ngày càng nặng rồi đấy, em có cảm thấy mình thay đổi không?”
Vừa nãy Triệu Uyển Hề toàn nói những lời đầy sự ẩn ý!
Nếu không phải An Lương nhịn được, và vì không liên quan gì đến Trương Tử Câm, nên An Lương mới có thể chịu được sự chế giễu của Triệu Uyển Hề.
Triệu Uyển Hề mỉm cười trả lời: “Điều đó không thú vị sao?”
“Đại sư An à, có phải vừa rồi anh đã hoảng hốt?” Triệu Uyển Hề thấp giọng hỏi.
“Tại sao anh lại hoảng sợ?” An Lương cố ý hỏi.
Triệu Uyển Hề ghé vào tai An Lương và thì thầm: “Có phải anh đang đoán em nghi ngờ anh và chị Tử Câm có mối quan hệ gì đặc biệt?”
“Vậy thì đó là do em nghi ngờ lung tung!” An Lương bình tĩnh đáp.
“Nếu anh thực sự có quan hệ gì đó với chị ấy, anh sẽ không giấu em. Em nhìn Tư Vũ, Sương Sương và Tống Thiến đi, chẳng phải anh không hề giấu gì em sao?”An Lương đưa ra một ví dụ.
“Còn nữa không?” Triệu Uyển Hề mỉm cười hỏi.
An Lương nhịn không được vươn tay búng vào trán của Triệu Uyển Hề, anh biết Triệu Uyển Hề không phải đang ghen, cũng không phải đang muốn tính nợ cũ, mà chỉ là khẩu vị của cô ấy hơi khác người mà thôi.
Dạo gần đây, Triệu Uyển Hề như thức tỉnh sở thích kỳ lạ. Tuy nhiên hiện tại có thể thấy, sở thích này không có vấn đề gì quá to tát, trái lại còn tăng thêm sự thú vị của cuộc sống.
“Đại sư An, anh cảm thấy chị Tử Câm thế nào?” Triệu Uyển Hề hỏi.
“Thế nào cái gì?” An Lương cố tình giả ngơ.
Triệu Uyển Hề phớt lờ thái độ giả ngơ có chủ ý của An Lương, cô ấy nhẹ nhàng nói: “Tình hình của chị Tử Câm rất đặc biệt, cộng thêm địa vị của gia đình em với chị ấy trong giới Đế Đô. Nếu như anh muốn ở cạnh chị Tử Câm, hai người phải lén lút, nhất định không được để người ngoài phát hiện ra.”
Những gì Triệu Uyển Hề nói khiến An Lương đột nhiên nghĩ đến tên nhóc Vân Hinh đó, lẽ nào đang chơi chiêu với anh không?
An Lương phủ định một cách đường hoàng: “Em suy nghĩ nhiều quá rồi!”
Triệu Uyển Hề mỉm cười không nói gì.
Vài phút sau, Tùy Vĩnh An, hiệu trưởng Học viện kinh tế của Đại học Đế Đô đến, ông đeo kính gọng đen và mặc vest giản dị, trông rất lịch lãm. Tùy Vĩnh An cầm chiếc micrô không dây, ông ta gõ hai lần để đảm bảo rằng micrô đã được bật, sau đó giơ micrô lên: “Các vị khách thân mến, các doanh nhân hào phóng và các sinh viên xuất sắc, chúc mọi người buổi tối tốt lành.”
“Đầu tiên, tôi xin cảm ơn mọi người đã tham gia bữa từ thiện của Học viện kinh tế Đại học Đế Đô. Chúng tôi sẽ dành tình yêu thương cho những trẻ em thuộc nhóm dễ bị tổn thương ở khu vực Đế Đô.” Tùy Vĩnh An giải thích mục đích của bữa từ thiện.
“Lần này có tổng cộng 17 em bị bệnh đang chờ được cấp cứu. Học viện kinh tế của chúng tôi đã xác minh thông tin của các em và xác nhận tính xác thực của các thông tin liên quan. Vui lòng quét mã QR trên màn hình để xem thông tin cụ thể.” Tùy Vĩnh An giải thích.
Khi Tùy Vĩnh An vừa dứt lời, trên màn hình chiếu ngay phía Bắc của sảnh tiệc phát một mã QR. An Lương cũng tò mò quét mã QR, sau đó kiểm tra 17 đứa trẻ bị bệnh đang chờ cứu. Chúng bao gồm bệnh bạch cầu, bệnh tim, khối u não, vết bỏng rộng và thậm chí cả những đứa trẻ bị bệnh cần ghép thận.
An Lương ước tính sơ bộ rằng 17 đứa trẻ bị bệnh có thể cần hàng nghìn vạn quỹ cứu trợ. Tại hiện trường chỉ có hơn 100 vị khách, trong đó chiếm hầu hết toàn là sinh viên. Vậy nên nhiệm vụ của buổi từ thiện này khá nặng nề!
An Lương nhanh chóng gõ chữ trên điện thoại, sau đó gửi cho Triệu Uyển Hề.
‘An Lương: Nếu muốn giải quyết vấn đề của 17 đứa trẻ bị bệnh, anh ước tính sẽ cần đến hàng nghìn vạn. Buổi từ thiện ngày hôm nay có thể quyên góp được bao nhiêu tiền?”
‘Triệu Uyển Hề: Chắc là được!’
‘Triệu Uyển Hề: Hôm nay có ba kiểu người đến đây. Kiểu thứ nhất là cựu học sinh xuất sắc, nhóm người này nhất định sẽ ủng hộ trường cũ của họ.’
‘Triệu Uyển Hề: Kiểu thứ hai là các doanh nghiệp địa phương ở Đế đô, Công ty chế tạo Tinh Mật Đế đô. Bọn họ chắc chắn sẽ hỗ trợ các trường học địa phương ở Đế đô. Dù sao, Đại học Đế đô của chúng ta là một trong những trường đại học tốt nhất ở Đế đô của Hạ Quốc. Trường học cũng đã sắp xếp báo cáo tuyên dương liên quan.’
‘Triệu Uyển Hề: Kiểu thứ ba là các nhóm người quan tâm giống như anh, và những nhóm người quan tâm này cũng sẽ giúp sức.’
‘Triệu Uyển Hề: Ngoài ra, trường đại học của bọn em sẽ phân bổ ba hạn ngạch cho doanh nhân đã quyên góp, để bọn họ tổ chức một tiết học chia sẻ kinh nghiệm trong trường của bọn em, nhằm đánh bóng tên tuổi.’
An Lương nhướng mày, quả nhiên Học viện kinh tế của Đại học Đế Đô sắp xếp lớp học chung để đánh bóng tên tuổi mà thôi, thậm chí còn không đồng ý cho một thân phận như giảng viên khách mời, càng không cần nói tới gì mà giáo sư khách mời hay là giáo sư vinh dự.
‘An Lương: Vậy cần anh ứng cứu vào thời khắc quan trọng không?’
‘Triệu Uyển Hề: Tùy theo tâm trạng của anh.’
‘Triệu Uyển Hề: Muốn nhúng tay thì nhúng tay, không muốn cũng không sao.’
‘Triệu Uyển Hề: Em tham gia buổi từ thiện này để giữ thể diện cho trường. Dù sao chị Tử Câm cũng đã đồng ý đến đây bởi vì em, nhiệm vụ của em đã hoàn thành.’
‘An Lương: Vậy thì anh coi thời cơ rồi hành động.’
Triệu Uyển Hề đã đúng, Trương Tử Câm đại diện cho câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh. Bất kể An Lương có đưa ra lựa chọn như thế nào cũng không sao cả. Nếu An Lương chọn trao tình yêu, đó là tình cảm của An Lương, nếu An Lương thờ ơ không giúp, đó cũng chỉ là nghĩa vụ của anh mà thôi.