“Đơn giá trung bình cho mỗi khách hàng trong cửa hàng SKP thấp hơn một chút. Có nhiều khách hàng ở đó là các cặp đôi. Nói chung, giá đồ uống do nam giới gọi thấp hơn nhiều.” Tống Thiến nói thêm.
An Lương cười nhếch mép nói: “Đến khi nào thì đám đàn ông mới có thể vùng lên nhỉ?”
Tống Thiến trợn mắt nhìn An Lương.
Trong khi hai người đang trò chuyện và đùa giỡn, một chiếc mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi từ từ hạ cánh xuống. Sau khi dừng hẳn, khoang ngồi mở ra, Vân Hinh trực tiếp nhảy xuống, sau đó phi nước kiệu về phía An Lương.
An Lương nhìn thấy hành động nguy hiểm của đứa trẻ nghịch ngợm, anh bất lực phàn nàn: “Em nhìn đứa trẻ đó đi, quả nhiên là một đứa trẻ nghịch ngợm!”
Tống Thiến mỉm cười bao dung: “Nhưng cô bé này dễ thương mà, phải không?”
“Hóa ra em thích trẻ con?” An Lương hỏi ngược lại.
“Đại sự An không thích sao?” Tống Thiến cũng hỏi lại.
An Lương phủ nhận: “Sau này con của anh chắc chắn không thể nào nghịch ngợm được. Bởi vì trẻ con mà không nghe lời, nhất định là do chưa bị đánh đòn!”
“Anh An!” Đứa trẻ nghịch ngợm Vân Hinh chạy một mạch đến, sau đó mở rộng vòng tay và nép mình vào vòng tay của An Lương.
An Lương cũng dang tay bế đứa trẻ nghịch ngợm Vân Hinh đặt lên chiếc ghế bên cạnh, sau đó chỉ vào ly dâu tuyết để trên bàn: “Đây, trà sữa dâu của em, hôm nay em có nghiêm túc khiêu vũ không?”
Làm sao Vân Hinh có thể nghe thấy câu hỏi phía sau của của An Lương?
Cô bé vội vàng cầm ống hút lên chuẩn bị mở bao ra, An Lương cầm lấy ống hút từ tay Vân Hinh, giúp cô bé mở ra rồi đút vào ly trà sữa.
“Uống chậm thôi, kẻo bị nghẹn đấy.”
“Vâng!” Vân Hinh đáp lại, sau đó nhấp một ngụm lớn, rồi nhai những miếng dâu trong ly dâu tuyết.
Vân Hi Nguyệt đi tới, cô ấy nhìn Tống Thiến trước rồi chào: “Thiến Thiến.”
“Chị Hi Nguyệt, mời ngồi.” Tống Thiến nồng nhiệt chào đón Vân Hi Nguyệt.
Đợi Vân Hi Nguyệt ngồi xuống, An Lương thản nhiên hỏi: “Chị Hi Nguyệt, hôm nay đứa trẻ này có khiêu vũ nghiêm túc không vậy?”
Vân Hi Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu: “Rất chiếu lệ, nhưng may mắn là cô giáo Ngải phụ trách.”
Vân Hinh nghe thấy những lời nhận xét của Vân Hi Nguyệt, cô bé đáp lại với giọng hờn dỗi: “Con không thích khiêu vũ, khiêu vũ rất mệt!”
An Lương trả lời: “Nếu như em không thích khiêu vũ, vậy em sẽ trở thành một đứa trẻ béo phì, em muốn trở thành đứa trẻ béo phì không?”
Vân Hinh nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng lắc đầu: “Vậy em nên khiêu vũ! Nếu như em trở thành đứa trẻ béo phì, đám bạn của em chắc chắn sẽ cười em.”
“Vậy thì phải khiêu vũ thật nghiêm túc. Nếu em nghiêm túc, anh sẽ mua trà sữa cho em.” An Lương hứa hẹn.
“Thật không?” Đôi mắt của Vân Hinh sáng lên.
Vân Hi Nguyệt cau mày.
Tống Thiến tiếp lời: “Chị Hi Nguyệt yên tâm, trà hoa quả trong cửa hàng em đều là nguyên liệu thuần túy từ thiên nhiên, không có thêm bất kỳ chất phụ gia nào, cho dù trẻ nhỏ uống cũng không sao.”
Trà trái cây của QueenTea không có phụ gia, chính vì vậy mà giá thành sẽ đắt hơn để theo đuổi hương vị tuyệt hảo so với việc sử dụng phụ gia trong trường hợp nguyên liệu hoàn toàn từ thiên nhiên.
“Đúng vậy!” An Lương gật đầu đồng ý, “Nhưng em phải khiêu vũ thật tốt, biết chưa?”
“Em biết rồi, em biết rồi!” Đứa trẻ nghịch ngợm Vân Hinh trả lời với giọng khẳng định, rõ ràng là trà sữa hấp dẫn hơn.
“Chị Hi Nguyệt, buổi tối chị có kế hoạch gì không?” Tống Thiến thản nhiên hỏi.
Vân Hi Nguyệt bối rối hỏi: “Thiên Thiển, có chuyện gì vậy?”
“Nếu chị Hi Nguyệt không có kế hoạch gì, vậy chúng ta ăn tối cùng nhau nhé.” Tống Thiến đưa ra một lời mời.
Vân Hi Nguyệt nhìn An Lương với ánh mắt dò hỏi.
Anh Lương trả lời: “Ý của tôi cũng vậy, nếu như chị không có chuyện gì, chúng ta đi ăn chung với nhau.”
“Cả bốn chúng ta?” Vân Hi Nguyệt hỏi ngược lại.
An Lương lắc đầu: “Đương nhiên còn có những người khác. Chúng ta sẽ gọi thêm Vân Hải Dương, sẵn tiện bảo cậu ấy gọi luôn Tồn Viễn và Tiểu Cương. Cộng thêm Tư Vũ, Sương Sương, Uyển Hề, đều là người quen của chị Hi Nguyệt.”
Vân Hi Nguyệt suy nghĩ một chút, sau đó đồng ý: “Vậy được, để chị nói với người nhà một tiếng.”
An Lương gật đầu, rồi nhìn Vân Hinh: “Nhóc con, tối nay chúng ta sẽ đi ăn chung với nhau, em muốn ăn cái gì?”
Vân Hinh nhấp một ngụm dâu tây của ly trà sữa dâu tuyết, chậm rãi trả lời: “Em muốn ăn lẩu, nhưng mẹ không cho.”
“Tại sao mẹ em lại không cho?” An Lương hỏi ngược lại.
“Mẹ nói em lãng phí.” Vân Hinh hừ hừ đáp lại.
Vân Hi Nguyệt trả lời: “Con bé thích gọi nhiều món, mỗi món ăn một hai miếng rồi không ăn nữa. Đây không phải là lãng phí sao?”
Vân Hinh cãi: “Nhưng con chỉ muốn ăn mỗi món một ít.”
An Lương nói đùa: “Đứa nhỏ này thích hợp ăn xiên que đấy, món nào cũng có, hơn nữa chỉ lấy một hai xiên.”
“Bên này không có xiên que nào ngon.” Vân Hi Nguyệt đáp.
Xiên que có khắp nơi ở Thịnh Khánh, nhưng hiếm thấy ở Đế Đô. Ở đây có nhiều lẩu hơn, và đó là những món lẩu đã được cải tiến theo khẩu vị địa phương, chẳng hạn như vị nhạt hơn và các món chấm tương vừng.
“Hôm nay chúng ta có nhiều người, có thể gọi nhiều món.” An Lương đáp lại, bảo rằng hôm nay anh sẽ nghe lời Vân Hinh, cùng nhau đi ăn lẩu.
“Thiến Thiến, em gửi tin nhắn cho Uyển Hề và những người khác, anh sẽ liên lạc với Tồn Viễn và những người khác.” An Lương ra chỉ thị, rồi nói thêm, “7 giờ tối nay tập trung tại quán lẩu tại khách sạn Thịnh Khánh của đường số 3 phía Bắc.”
Tống Thiến trả lời với giọng khẳng định: “Được.”
Khi Vân Hi Nguyệt nghe những lời của An Lương, bề ngoài cô ấy rất bình tĩnh, nhưng trái tim cô ấy lại dao động. Bởi vì cô ấy phát hiện ra rằng An Lương, Tống Thiến, Triệu Uyển Hề, Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương rất hợp nhau.
Mặc dù Vân Hi Nguyệt không biết An Lương đã làm điều đó như thế nào, nhưng An Lương đã cố gắng để liên minh hậu cung sống trong hòa bình.