“Đúng lúc tôi cũng có chuyện cần thương lượng với tổng giám đốc Hoàng. Chúng tôi cần sự hỗ trợ của anh. Chúng tôi cần huy động máy bay không người lái quân sự thuộc Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai.” Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán mở miệng.
“Chuyện này… rốt cuộc mấy người muốn làm cái gì?” Hoàng Quốc Tường không trực tiếp đồng ý.
Bởi vì Hoàng Quốc Tường rất ý thức được sức mạnh của những chiếc máy bay không người lái quân sự đó, để tránh những tai nạn nghiêm trọng nhất, Hoàng Quốc Tường đương nhiên không thể dễ dàng đồng ý.
“Tổng giám đốc Hoàng chắc cũng biết chuyện điều động của chúng tôi ở Đế Đô, phải không?” Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán hỏi lại.
“Biết.” Hoàng Quốc Tường trả lời.
“Nếu đã như vậy, dựa theo sự khôn ngoan của tổng giám đốc Hoàng, chúng tôi tin rằng tổng giám đốc Hoàng cũng đã nghĩ ra được đáp án.” Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán trả lời theo kiểu đánh đố.
Hoàng Quốc Tường thực sự rất thông minh, nếu không thì làm sao anh ta có thể ở vị trí cao trong Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia?
Hoàng Quốc Tường nghĩ nhanh: “Tăng cường mức độ an ninh... huy động robot Guardian mô hình an ninh... và máy bay không người lái quân sự... chẳng lẽ là...”
“Về việc huy động máy bay không người lái quân sự, tôi cần nói chuyện với An Lương trước, sau đó mới trả lời với các anh.” Hoàng Quốc Tường chừa lại đường thương lượng.
“Được, cảm ơn tổng giám đốc Hoàng.” Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán trả lời.
Sau khi hai người nói chuyện xong, Hoàng Quốc Tường suy nghĩ một chút rồi quyết định đăng nhập vào Dark Web, sau đó sử dụng ám hiệu đã thỏa thuận trên Dark Web.
Ám hiệu do Hoàng Quốc Tường gửi trên Dark Web là tín hiệu đánh thức nhân viên nằm vùng do Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia cài vào trong Cục điều tra tình báo nước Mỹ. Khi nhân viên nằm vùng nhìn thấy mã này, người đó sẽ tự nhiên liên lạc với Hoàng Quốc Tường.
Cơ quan tình báo quốc gia cài nhân viên nằm vùng vào các cơ quan tình báo quốc gia khác chẳng phải là hành động cơ bản nhất hay sao?
Hoàng Quốc Tường có thể đảm bảo 100% rằng cũng có những nhân viên nằm vùng do Cục điều tra tình báo nước Mỹ cài vào Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia.
Lúc đó đã gần 7 giờ sáng.
Hoàng Quốc Tường cuối cùng đã nhận được tin nhắn của nhân viên nằm vùng.
‘123: ZZ?’
Nhân viên nằm vùng đưa ra ám hiệu, chỉ khi Hoàng Quốc Tường trả lời khớp mã trong thời gian quy định, đối phương sẽ trả lời Hoàng Quốc Tường. Đây là một biện pháp bảo mật để nhân viên nằm vùng có thể kết nối một cách an toàn.
‘YYY: Fool!’
Hoàng Quốc Tường lập tức phản hồi ám hiệu, anh ta chỉ có 30 giây để phản hồi ám hiệu. Nếu quá thời gian phản hồi, anh ta cần gửi tín hiệu hẹn mới trên Dark Web, rồi mới có thể liên hệ lại với nhân viên nằm vùng.
Cơ chế xác minh nghiêm ngặt này là để bảo vệ nhân viên nằm vùng, tránh cho nhân viên nằm vùng bị bại lộ thân phận.
‘123: Có chuyện gì vậy?’
‘YYY: Gần đây bên anh có nhắm vào An Lương không?’
‘123: Tôi không biết.’
‘123: Cấp độ của tôi không tiếp cận được với thông tin tình báo kiểu này.’
‘123: Tuy nhiên, tôi nghe được một tin đồn, bảo rằng chúng tôi đang bị tuột lại phía sau trong cuộc cạnh tranh ở Guinea.’
‘123: Trước đó chúng tôi đã giải quyết Thủ tướng Guinea, hẳn anh cũng biết phải không?’
‘YYY: Đương nhiên!’
‘123: Nếu chúng tôi dám tấn công Thủ tướng Guinea, tại sao chúng tôi lại không dám tấn công An Lương?’
‘123: Tôi đoán An Lương cũng đã nhận ra đó là chúng tôi rồi.’
‘YYY: Hiểu rồi, cẩn thận.’
‘123: Được rồi.’
[Người dùng 123] đã ngoại tuyến.
Sau khi Hoàng Quốc Tường liên lạc với nhân viên nằm vùng, anh ta nở một nụ cười tự giễu, logic đơn giản như vậy, anh ta thực sự có thể hiểu ra nó chỉ bằng cách đổi vị trí suy nghĩ thôi mà.
Đám người từ Cục điều tra tình báo nước Mỹ thực sự dám nhắm thẳng vào An Lương! Suy cho cùng, nước Mỹ chẳng phải luôn như vậy hay sao?
Nhìn bề ngoài, nước Mỹ dường như chơi theo luật. Tuy nhiên, với tư cách là người đặt ra quy tắc, nếu nước Mỹ không tuân theo quy tắc, người khác có thể làm gì?
Mới hơn 8 giờ sáng, Hoàng Quốc Tường gọi điện cho An Lương.
An Lương hiển nhiên đã thức dậy, anh đang ăn bữa sáng do Triệu Uyển Hề gọi về.
“Có chuyện gì vậy?” An Lương đeo tai nghe bluetooth để trả lời cuộc gọi.
“Cậu còn hỏi có chuyện gì vậy nữa sao? Tôi phải là người hỏi câu này mới đúng?” Hoàng Quốc Tường phàn nàn.
“Không phải vậy, anh Hoàng. Anh làm vậy thật là vô vị, tôi không tin anh không điều tra qua. Nếu như anh đã điều tra rồi, tôi cũng không tin anh không biết đã xảy ra chuyện gì.” An Lương bình tĩnh đáp.
“Chính xác thì cậu muốn làm gì?” Hoàng Quốc Tường hỏi.
“Đương nhiên là để bảo vệ chính mình!” An Lương đáp lại một cách đùa cợt, “Tôi cần quyền kiểm soát máy bay không người lái phiên bản quân sự của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, ít nhất phải tới 10 chiếc.”
“Chuyện này cậu phải tự mình nói với phía quân đội, chúng tôi cũng không có quyền kiểm soát, toàn bộ quyền kiểm soát nằm trong tay của phía quân đội.” Hoàng Quốc Tường thay đổi chủ đề.
“Quân đội đã chuyển giao quyền kiểm soát.” An Lương bình tĩnh đáp.
“Cái gì?” Hoàng Quốc Tường bị sốc.
Hoàng Quốc Tường vốn cho rằng mình đã đẩy vấn đề cho quân đội, quân đội chắc chắn sẽ không đồng ý với yêu cầu của An Lương. Bởi vì dù sao yêu cầu này cũng hơi thái quá!
Thế nhưng không ngờ quân đội đã đồng ý yêu cầu của An Lương, điều này thực sự khiến Hoàng Quốc Tường bị sốc. Anh ta cảm thấy vô cùng nghi ngờ, tại sao phía quân đội lại đồng ý với chuyện này?
“Anh Hoàng, có nhiều lúc chúng ta nên nhìn thế giới này với góc nhìn tiến bộ, chẳng hạn như cách anh nhìn tôi vậy, vẫn còn là ánh nhìn của quá khứ.” An Lương mỉm cười trả lời.
Trước khi Hoàng Quốc Tường nói, An Lương tiếp tục: “Anh Hoàng, mặc dù Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia của anh không mua được cổ phần tương ứng của Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai, nhưng tôi tin rằng anh nhất định đã chú ý đến sự phát triển của Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai đúng không?”