“Cậu muốn nói gì?” Hoàng Quốc Tường cau mày và hỏi.
“Như tôi đã nói, chúng ta nên nhìn thế giới này với góc nhìn tiến bộ.” An Lương mỉm cười trả lời.
“Anh đang do dự, tại sao quân đội nguyện ý cho tôi quyền kiểm soát máy bay không người lái phiên bản quân sự, đúng chứ?” An Lương hỏi thêm.
Hoàng Quốc Tường trả lời với giọng khẳng định: “Đúng vậy. Sự uy hiếp của máy bay không người lái phiên bản quân sự rất lơn trong nội thành Đế Đô. Cho dù chúng tôi có hệ thống phòng không thành phố, nhưng với hiệu suất mạnh mẽ của máy bay không người lái phiên bản quân sự, nếu cậu muốn dùng nó để làm một vài chuyện, chúng tôi cũng khó mà ngăn cản kịp.”
“Chuyện mà anh nghĩ ra được, chẳng lẽ phía quân sự không nghĩ ra được?” An Lương hỏi ngược lại.
Hoàng Quốc Tường im lặng.
An Lương nói tiếp: “Không phải phía quân đội không nghĩ ra được, mà là tầng lớp logic trong cách nghĩ của anh với phía quân đội hoàn toàn khác nhau.”
“Anh Hoàng, anh luôn thích suy nghĩ theo hướng tiêu cực. Ý nghĩ đầu tiên của anh là tôi sẽ dùng máy bay không người lái phiên bản quân sự làm chuyện cực đoan, các anh gặp tình huống cực đoan thì phả giải quyết như thế nào.” An Lương trêu chọc.
“Nhưng quân đội biết tôi làm vậy chỉ để tự vệ.” An Lương nói thêm, “Tôi nói cho anh biết một chuyện nữa. Thủ đoạn chống lại tôi do Cục điều tra tình báo nước Mỹ bố trí đã bắt đầu. Tôi đã mượn sân bay Lương Hải của phía quân đội, nếu cần thiết, tôi sẽ chặn chuyến bay này lại.”
“Chuyện này… cậu định điều tra thế nào?” Hoàng Quốc Tường đã bị sốc.
Làm thế nào mà An Lương có thể tìm thấy thông tin chi tiết như vậy?
Đối mặt với lời chất vấn của Hoàng Quốc Tường, An Lương hiển nhiên không thể nói ra sự thật.
Thực tế thì An Lương không thể nói ra với bất kỳ ai!
“Anh đoán xem?” An Lương mỉm cười hỏi.
“Cậu có nhân viên nằm vùng cao cấp trong Cục điều tra tình báo nước Mỹ à?” Hoàng Quốc Tường đoán câu trả lời có khả năng nhất.
Bởi vì thông tin mà An Lương có được quá chính xác!
“Tôi chỉ để anh đoán thôi, tôi sẽ không nói cho anh đâu.” An Lương đáp lại một cách đùa giỡn.
“Đúng rồi, anh Hoàng, còn có một chuyện muốn nói với anh, chúng tôi cần mượn một ít trang bị từ phía anh để sử dụng.” An Lương giải thích.
“Tôi nói rồi, cậu chỉ cần nói thẳng với tôi thôi, tôi nói không cho phép thì cậu không làm à?” Hoàng Quốc Tường trả lời với thái độ hơi khó chịu.
“Chúng ta là bạn, phải không?” An Lương không trả lời, mà hỏi ngược lại.
“Ừ, ừ, ừ!” Hoàng Quốc Tường đã có được đáp án.
“Nếu không còn chuyện gì khác, trước tiên cứ như vậy đi, tôi phải giải quyết những phiền phức hiện đang gặp phải đây.” An Lương bày tỏ ý định kết thúc cuộc gọi.
Hoàng Quốc Tường im lặng một lúc, rồi trả lời: “Chú ý an toàn!”
“Yên tâm đi, tôi còn chú ý an toàn hơn cả những gì anh tưởng tượng.” An Lương đáp.
Sau khi hai bên kết thúc cuộc gọi, Hoàng Quốc Tường lập tức liên lạc với Chu Quang Hạo, đại diện thường trực về quân sự của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai. Khi cuộc gọi được kết nối, Hoàng Quốc Tường hỏi trước: “Chu Quang Hạo, các anh điên rồi à?”
“Chúng tôi thì sao chứ?” Chu Quang Hạo bối rối hỏi.
“Tại sao các anh lại cho cậu ta quyền kiểm soát máy bay không người lái phiên bản quân sự?” Hoàng Quốc Tường hỏi.
“Tại sao chúng tôi lại không thể trao quyền kiểm soát cho cậu ta?” Chu Quang Hạo hỏi lại.
Trước khi Hoàng Quốc Tường trả lời, Chu Quang Hạo tiếp tục nói thêm: “Anh cho rằng cậu ta sẽ dùng máy bay không người lái phiên bản quân sự quậy phá nội bộ Đế Đô à?”
“Chắc là không.” Hoàng Quốc Tường trả lời.
“Nếu đã như vậy, thế tại sao lại không đồng ý với cậu ta?” Chu Quang Hạo mỉm cười trả lời, “Cậu ta đã nói cho chúng tôi biết cậu ta đang gặp phải phiền toái, thực ra nếu không phải do cậu ta từ chối, chúng tôi còn định sắp xếp người bảo vệ cậu ta.”
“Tổng giám đốc Hoàng à, An Lương vô cùng quan trọng đối với chúng tôi.” Chu Quang Hạo nói thêm.
Hoàng Quốc Tường do dự hỏi: “Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai?”
Lúc trước An Lương và Hoàng Quốc Tường nói chuyện điện thoại có đề cập đến Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai, lúc đó Hoàng Quốc Tường vẫn chưa hiểu rõ. Nhưng bây giờ khi Chu Quang Hạo nói An Lương rất quan trọng, Hoàng Quốc Tường lập tức nghĩ đến Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai.
Chu Quang Hạo cũng không che giấu bất cứ điều gì: “Đúng vậy, công nghệ năng lượng hạt nhân thế hệ thứ tư của Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai rất mạnh mẽ, chúng tôi đang khám phá việc đưa công nghệ năng lượng hạt nhân thế hệ thứ tư vào lĩnh vực đóng tàu.”
“Còn có thể làm vậy được nữa sao?” Hoàng Quốc Tường đã rất ngạc nhiên.
“Tại sao không?” Chu Quang Hạo hỏi lại.
“Chắc anh không có hiểu biết sâu về công nghệ năng lượng hạt nhân thế hệ thứ tư, kỹ thuật này vượt xa công nghệ năng lượng hạt nhân hiện tại. Một khi công nghệ năng lượng hạt nhân thế hệ thứ tư được mang lên tàu sân bay, tàu sân bay của chúng ta sẽ phá bỏ giới hạn phạm vi, không bị giới hạn trong khu vực gần biển nữa.” Chu Quang Hạo đáp.
“Quan trọng hơn, công nghệ điện hạt nhân thế hệ thứ tư an toàn hơn và dễ bảo trì hơn công nghệ điện hạt nhân trên tàu hiện tại. Thậm chí ngay sau khi chế tạo thành công, nó có thể vận hành an toàn trong vòng 30 đến 40 năm.” Chu Quang Hạo nói thêm.
“Tổng giám đốc Hoàng chắc cũng hiểu giá trị của công nghệ này, phải không?” Chu Quang Hạo thở dài.
Hoàng Quốc Tường cuối cùng đã hiểu tại sao quân đội luôn ủng hộ An Lương nhiều như vậy. Nói một cách hợp lý, với những gì Chu Quang Hạo đã nói, phía quân đội sao có thể không hỗ trợ An Lương?
Nếu nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư của tàu sân bay thực sự được phát triển thành công, cho dù là tàu sân bay dựa trên nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư hay tàu ngầm chạy bằng năng lượng hạt nhân, nó sẽ trở thành vũ khí chủ lực của một quốc gia lớn.