Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 44 - Chương 778: Quang Minh Chính Đại Ngắm Lưu Linh

Chương 778: Quang minh chính đại ngắm Lưu Linh

Nửa tiếng sau, An Lương lái xe đến Trung tâm thương mại Quốc Kim. Hôm nay anh lái chiếc Lamborghini Urus, hoàn toàn có thể sử dụng kỹ xảo đậu xe thực dụng ở Trung tâm thương mại Quốc Kim.

Nhưng An Lương không lựa chọn kỹ xảo đậu xe thực dụng vì quá phô trương!

Lỡ như gặp người quen thì sao?

Vẫn nên đậu xe trong garage tầng hầm thì hơn!

Lý Tịch Nhan nghi ngờ hỏi: "Chúng ta không đỗ phía trên sao?"

An Lương thuận miệng đáp: "Bên ngoài gió lạnh, garage tầng hầm sẽ ấm hơn chút."

"Ừ, có lý!" Lý Tịch Nhan đáp lại.

An Lương âm thầm thở phào. Vậy mà cô nhóc này lại nhớ rõ có thể đậu xe ở bên ngoài. Xem ra sau này anh phải cẩn thận hơn một chút. Cẩn thận là quy tắc chân lý để làm một người đàn ông tốt!

Trong tầng hầm đậu xe dành riêng cho các thành viên Bạch kim của Trung tâm thương mại Quốc Kim, An Lương lựa chọn vị trí đậu xe gần thang máy.

Giáp Tết nên còn rất nhiều chỗ đậu xe tha hồ cho anh lựa chọn.

Sau khi xuống xe, Lý Tịch Nhan tự nhiên nắm tay Lưu Linh đi phía trước. Sau khi Lưu Linh mặc quần áo của Lý Tịch Nhan vào, bà và Lý Tịch Nhan thật sự trông như hai chị em.

Không!

Nếu tách hai người họ ra và nhìn nghiêng thì An Lương cảm thấy rất khó mà nhận ra được sự khác nhau giữa Lý Tịch Nhan và Lưu Linh.

Chỉ có nhìn chính diện thì An Lương mới có thể phán đoán sự khác biệt giữa hai người một cách chính xác.

Vì Lưu Linh trông trưởng thành còn Lý Tịch Nhan thì trẻ trung hơn chút.

An Lương thầm nghĩ trong lòng thực sự quá khó cho anh rồi.

Dưới tầng hầm đỗ xe của trung tâm thương mại Quốc Kim.

Lý Tịch Nhan và Lưu Linh tay trong tay đi phía trước, còn An Lương đi theo phía sau. Nếu không để ý sự khác biệt của quần áo thì nhìn sau lưng sẽ không cách nào phân biệt được Lưu Linh và Lý Tịch Nhan.

Trong thang máy, Lý Tịch Nhan hỏi: “Mẹ! Chúng ta đi xem gì trước đây?”

Lưu Linh thuận miệng nói: “Tùy con.”

Lý Tịch Nhan lại hỏi An Lương: “Còn anh muốn đi xem gì?”

An Lương cũng thuận miệng trả lời: “Xem gì cũng được, em thích thứ gì thì chúng ta mua thứ đó.”

Lý Tịch Nhan cong khóe miệng, cô ấy thích được An Lương nuông chiều như vậy.

Ba người đi thang máy lên tầng trệt, từ trong thang máy bước ra đối diện chính là Bottega Veneta, thương hiệu bình dân này giờ cũng dần tan vào trong cát bụi.

Phong cách dệt da cừu ban đầu sau khi được quyết định thay đổi thì những người yêu thích trước đây cũng bắt đầu trở nên xa cách với thương hiệu này.

Còn một số phương tiện truyền thông sau khi thổi phồng chuyện Bottega Veneta đã thay đổi nhà thiết kế thì phong cách thiết kế càng trẻ hóa và đa dạng hơn, thực sự đúng là như vậy nhưng doanh số giảm thì nói thế nào đây?

Ngay cả Lý Tịch Nhan cũng không thèm nhìn Bottega Veneta, cô ấy không thích Bottega Veneta nên đã kéo Lưu Linh đến cửa hàng Gucci. Lý Tịch Nhan thích Gucci nhất trong số các thương hiệu cao cấp.

Có lẽ là vì Gucci có phong cách đáng yêu nhất chăng?

Chẳng hạn như dòng chuột Mickey hay các dòng có hoa văn trái cây khác nhau đều phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của Lý Tịch Nhan.

Trong cửa hàng Gucci, Lý Tịch Nhan cùng Lưu Linh lựa chọn mẫu mới về mùa đông, cô ấy vừa nhìn đã thấy thích cái áo hoodie màu hồng có in hình quả dứa màu vàng.

“Mẹ! Mẹ thấy cái áo này có đẹp không?” Lý Tịch Nhan hỏi.

Lưu Linh gật đầu: “Đẹp lắm.”

Lý Tịch Nhan nói với nhân viên cửa hàng muốn mặc thử.

Lưu Linh đứng bên cạnh ngăn cản: “Mẹ không hợp với màu hồng.”

“Hợp mà.” Lý Tịch Nhan trả lời: “Nhìn mẹ cũng trẻ trung mà sao cứ mặc đồ màu sẫm hoài vậy?”

Nhân viên cửa hàng mau chóng lấy hai cái áo, Lý Tịch Nhan kéo Lưu Linh đến phòng thử đồ rồi hai người cùng mặc áo hoodie in hình quả dứa.

Đương nhiên An Lương sẽ ngồi đợi ở bên ngoài.

Phòng thử đồ của Gucci khác với phòng thử đồ của Uniqlo nên An Lương không thể cùng Lý Tịch Nhan vào phòng thử đồ.

Một lát sau, Lý Tịch Nhan thay xong áo hoodie in hình quả dứa bước ra trước, cô ấy nhìn An Lương và hỏi: “Có đẹp không?”

Lý Tịch Nhan vừa hỏi vừa dang rộng hai tay.

An Lương gật đầu tán thành: “Đẹp lắm.”

Lúc này, Lưu Linh cũng từ trong phòng thử đồ bước ra, bà ta đứng cạnh Lý Tịch Nhan, hai người mặc cùng một kiểu áo nên có cảm giác như hai chị em.

“Mẹ! Mẹ thấy thế nào?” Lý Tịch Nhan hỏi.

Lưu Linh tỏ vẻ ngại ngùng và bối rối: “Mẹ thấy màu hồng... Có cảm giác không hợp lắm.”

“Con thấy hợp mà.” Lý Tịch Nhan trả lời.

“Mẹ! Mẹ nhìn này, mẹ tự nhìn mà xem.” Lý Tịch Nhan chỉ vào gương.

Trong gương, Lý Tịch Nhan và Lưu Linh đứng cạnh nhau, chiều cao của hai người cũng gần bằng nhau, hơn nữa nét mặt cũng rất giống nhau và mặc áo hoodie có in hình quả dứa hệt như nhau. Lưu Linh có giống là mẹ của Lý Tịch Nhan đâu?

Hoàn toàn không giống được không?

“An Lương, anh thấy có hợp với mẹ không?” Lý Tịch Nhan hỏi.

Lưu Linh liếc nhìn.

Nếu Lý Tịch Nhan đã hỏi thì An Lương cũng quang minh chính đại ngắm nhìn Lưu Linh rồi cuối cùng gật đầu tán thành: “Đẹp lắm.”

Lý Tịch Nhan nói với Lưu Linh: “Mẹ! Mẹ nghe đó, An Lương cũng nói là đẹp.”

Lưu Linh than thở trong lòng.

Hai người chọn áo hoodie in hình quả dứa trước rồi sau đó Lý Tịch Nhan chọn tiếp kiểu màu đen có in hình con mèo được dệt bằng bông, vẫn là phong cách đáng yêu.

“Mẹ! Con mèo này có đẹp không? Mẹ thấy thế nào?” Lý Tịch Nhan hỏi.

Lưu Linh định từ chối nhưng không nói ra, sau đó lại bị Lý Tịch Nhan kéo đến phòng thử đồ để thay áo.

Lần này Lưu Linh bước ra trước, An Lương đang lướt tin nhắn trong điện thoại, anh để điện thoại xuống rồi nhìn Lưu Linh và chủ động nói: “Cũng đẹp lắm.”

Lưu Linh hơi đỏ mặt, bà ta không phải là Lý Tịch Nhan, bà ta biết rõ con người của An Lương.

An Lương không phải là người thành thật.

Chương 779: Bí kíp chủ yếu của đàn ông tốt

Lý Tịch Nhan cũng thay xong áo hoodie E11 in hình con mèo và bước ra, cô ấy đứng cạnh Lưu Linh và hỏi: “An Lương! Anh thấy có đẹp không?”

An Lương gật đầu tán thành: “Đẹp lắm!”

Sau khi nhận được lời khen của An Lương, Lý Tịch Nhan quyết định chọn kiểu áo hoodie in hình con mèo, sau đó không chọn nữa vì những kiểu khác cô ấy đều có.

“A! Cửa hàng Gucci ra hàng mới chậm quá.” Lý Tịch Nhan than thở.

An Lương cười nói: “Vậy chúng ta qua cửa hàng bên cạnh xem sao.”

Hai kiểu áo hoodie, mỗi người hai cái. Áo hoodie in hình quả dứa là 8500 tệ một cái, còn áo hoodie in hình con mèo là 10.200 tệ một cái, tổng số tiền là 37.400 tệ.

Nếu sử dụng Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp thì sẽ hơi chịu thiệt.

An Lương liếc nhìn Lưu Linh rồi gợi ý: “Tịch Nhan, hai người có muốn mua hai đôi giày không?”

Lý Tịch Nhan lắc đầu: “Em vừa xem qua rồi, toàn là mấy mẫu cũ trước đây, không có mẫu nào mới cả.”

“Vậy mua cho mẹ em hai đôi được không? Anh thấy giày thể thao Gucci mang rất thoải mái.” An Lương gợi ý thêm lần nữa.

Lý Tịch Nhan chợt hiểu ra: “Vâng.”

Giày thể thao Gucci cơ bản tầm 7500 tệ, sau khi thêm hai đôi giày thì tổng số tiền là 52.400 tệ nên vượt quá mức Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp.

Cuối cùng cũng thấy dễ chịu.

An Lương không mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhưng An Lương thích chiếm lợi.

Lấy Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp làm ví dụ, nó hoàn tiền với mức cao nhất là 50.000 tệ. Nếu thấp xuống mức hoàn tiền cao nhất thì tính theo mức tiêu dùng thực tế.

Chẳng hạn mức tiêu dùng là 37.400 tệ thì mức hoàn tiền là 37.400 tệ, nhưng mức hoàn tiền cao nhất có thể lên đến 50.000 tệ với An Lương mà nói chẳng phải chịu thiệt rồi sao?

Chuyện chiếm lợi đương nhiên là cần phải làm cho tới cùng.

Vậy nên sau khi mua thêm hai đôi giày thể thao Gucci cho Lưu Linh thì đã hoàn toàn vượt quá mức cao nhất của Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp, An Lương mới thấy thoải mái hơn và không còn cảm giác chịu thiệt.

Tổng số tiền là 52.400 tệ. An Lương quẹt thẻ rồi sử dụng Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp, hệ số hoàn tiền ngẫu nhiên tăng gấp ba, điều đó có nghĩa là không những được mua sắm miễn phí tại cửa hàng Gucci mà còn kiếm được 97.600 tệ.

Vậy nên Lương ca lời rồi.

Lý Tịch Nhan và Lưu Linh cũng có lời.

Đương nhiên Gucci cũng có lợi nhuận.

Hình như tất cả mọi người đều kiếm được tiền, không có vấn đề gì đúng không?

Cùng nhau thắng muôn năm.

Sau khi từ trong cửa hàng Gucci bước ra, Lý Tịch Nhan và Lưu Linh đều thay áo hoodie in hình quả dứa. Bộ đồ ban đầu của họ cùng với áo hoodie E11 in hình con mèo và hai đôi giày thể thao Gucci toàn bộ được gửi tạm ở cửa hàng Gucci.

Lát nữa rời khỏi sẽ đến lấy sau.

Lý Tịch Nhan kéo Lưu Linh, hai người mặc áo hoodie hình quả dứa hiệu Gucci giống nhau như hai chị em. An Lương đi bên cạnh họ cũng được chú ý nhiều.

Phần lớn đàn ông đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, rõ ràng là cùng một suy nghĩ với An Lương.

Dù sao đàn ông cùng phụ nữ đi mua sắm thì có lẽ đều là người đàn ông tốt nên suy nghĩ của họ cũng khá giống nhau.

Sau khi từ trong cửa hàng Gucci bước ra, Lý Tịch Nhan kéo Lưu Linh đến cửa hàng Christian Dior, nhưng chỉ sau vài phút thì Lý Tịch Nhan lại kéo Lưu Linh ra ngoài.

Lý Tịch Nhan nhỏ tiếng phàn nàn: “Nhà thiết kế của cửa hàng Dior đúng là xui xẻo. Rõ ràng váy dài mùa hạ nhìn rất đẹp, nhưng sao trang phục mùa đông lại xấu đến thế?”

An Lương cười nói: “Có lẽ quê hương của nhà thiết kế không có mùa đông?”

Lý Tịch Nhan nghiêm túc suy giây lát: “Cũng có lý.”

“Mẹ! Chúng ta đi xem Louis Vuitton thôi.” Lý Tịch Nhan kéo Lưu Linh đến cửa hàng Louis Vuitton.

Lưu Linh còn biết làm thế nào?

Đương nhiên là phải đi theo Lý Tịch Nhan rồi.

Nhưng trái tim của Lưu Linh dần trở nên nặng nề.

Lưu Linh không phải là Lý Tịch Nhan, bà ta có suy nghĩ chín chắn hơn Lý Tịch Nhan, đặc biệt là trong việc giải quyết các mối quan hệ xã giao thì Lưu Linh thấu đáo hơn Lý Tịch Nhan nhiều.

Lưu Linh đã nhận ra chiến lược của An Lương.

Chiến lược của An Lương rất đơn giản, chỉ có một chiêu: Tốt với người khác.

Lấy Lý Tịch Nhan làm ví dụ, Lưu Linh hiểu rất rõ An Lương vẫn chưa đi đến một mối quan hệ thực sự với Lý Tịch Nhan, nhưng An Lương lại đối xử rất tốt với Lý Tịch Nhan, mấy vạn vòng vàng, một hợp đồng đáng mơ ước với mức vay hơn 20 ức, các loại thương hiệu cao cấp khác nhau, ngay cả phát bao lì xì đầu năm mới cũng hơn 500 vạn.

Mánh khóe như vậy có mấy ai kiềm lòng được?

Cho dù là chính Lưu Linh thì bà ta cũng không dám đảm bảo có thể cưỡng lại được không.

Đúng là “Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh”

Chiêu này của An Lương là chiến lược lớn mạnh nhất.

Dù sao Lưu Linh nhận ra Lý Tịch Nhan đã hoàn toàn đắm chìm. Quan điểm tiêu dùng, quan niệm mua sắm và những biểu hiện thành thạo ở các cửa hàng thương hiệu cao cấp của Lý Tịch Nhan đã chứng minh được điều này.

Người xưa có một câu rất hay: Từ tiết kiệm chuyển sang xa hoa thì dễ, nhưng chuyển từ xa hoa về lại tiết kiệm thì rất khó.

Khi đã quen được An Lương đối xử tốt, nếu đánh mất đi cái tốt đó thì sợ rằng rất khó chấp nhận phải không?

Nhưng cái tốt này cũng phải trả giá.

Chương 780: Sự thay đổi trong im lặng!

Lưu Linh âm thầm lo lắng cho Lý Tịch Nhan, nhưng bà ta cũng không thay đổi được tình hình bây giờ bởi vì Lý Tịch Nhan đang chìm đắm.

Lần trước ở Thượng Hải, Lưu Linh đã thử thay đổi tình hình nhưng kết quả là Lý Tịch Nhan lại làm thay đổi suy nghĩ của Lưu Linh.

Quan điểm của Lý Tịch Nhan rất đơn giản, An Lương tốt với cô ấy thì cô ấy nhận, nhưng cô ấy sẽ không chủ động tìm An Lương cầu xin.

Quan điểm như vậy đã thay đổi cách nghĩ của Lưu Linh rồi phải không?

Vậy nên Lưu Linh thấy rõ chiến lược của An Lương lần này, bà ta cũng chỉ có thể bỏ mặc.

Sự thật là trong lòng Lưu Linh thấy hơi hoang mang.

Bởi vì Lưu Linh nhận ra bà ta cũng bị An Lương dùng chiêu này hạ gục.

Lòng người rất phức tạp.

Có đôi lúc, rõ ràng biết là sai nhưng vẫn đắm chìm vào.

Chẳng hạn như chuyện massage chăm sóc sức khỏe, có rất nhiều người biết không hợp nhưng cũng có rất nhiều người biết không hợp vẫn không kìm được đi mát-xa đúng không?

Phụ nữ có suy nghĩ tinh tế và cũng rất cảm tính. Nếu bạn đối xử tốt với cô ấy và điều đó trở thành thói quen thì cô ấy sẽ quen việc luôn có bạn bên cạnh.

Vậy nên học được bí kíp của Lương ca chưa?

Lý Tịch Nhan kéo Lưu Linh vào trong cửa hàng Louis Vuitton, cô ấy hoàn toàn không sợ sệt chút nào khi đi vào cửa hàng có thương hiệu cao cấp, ngược lại còn giao tiếp sành sỏi với nhân viên cửa hàng muốn xem trang phục nữ trước.

Trang phục nữ của Louis Vuitton rất đẹp nhưng Lý Tịch Nhan không thích phong cách của Louis Vuitton, cô ấy thích phong cách đáng yêu của Gucci hơn.

Lý Tịch Nhan bắt đầu chọn cho Lưu Linh.

“Mẹ! Nhìn cái áo măng tô màu đỏ này, con thấy hợp với mẹ lắm đó.” Lý Tịch Nhan giải thích thêm: “Nó có kiểu dáng nhỏ gọn, mẹ mặc đi làm cũng được phải không?”

Lưu Linh từ chối: “Mẹ đi làm có đồng phục rồi.”

Ngân hàng có đồng phục cố định.

“Hả?” Lý Tịch Nhan sững sờ giây lát rồi nói: “Không sao đâu, bình thường cũng mặc được mà.”

“Mẹ! Thử cái này đi.” Lý Tịch Nhan vừa hỏi vừa lấy cái áo măng tô màu đỏ xuống rồi kéo Lưu Linh đến phòng thử đồ.

Lưu Linh bị Lý Tịch Nhan kéo đến phòng thử đồ, bà ta than thở trong lòng, Lý Tịch Nhan có phải là đang tiếp tay cho An Lương không?

Cửa hàng Louis Vuitton.

Thật ra nhân viên bán hàng Tiểu Phương đã nhận ra An Lương, thậm chí cô ta còn nhớ rõ lúc trước An Lương đã đến đây mua sắm cùng với Dương Mậu Di, bây giờ nhìn thấy An Lương lại đi đến đây cùng với một người phụ nữ khác, Tiểu Phương cũng chỉ có thể âm thầm cảm thán ở trong lòng.

Còn về việc vạch trần An Lương?

Làm ơn đi!

Cô ta vạch trần An Lương thì có được lợi ích gì?

Lợi ích đầu tiên chính là mất đi một khách hàng lớn như An Lương này!

Lợi ích thứ hai chính là bị đuổi việc!

Lợi ích thứ ba chính là bị Louis Vuitton ghi chép lại vết nhơ sự nghiệp trong hồ sơ công việc của cô ta khi đã tiết lộ thông tin của khách hàng, sau đó lúc đi tìm việc làm một lần nữa sẽ vấp phải vô số khó khăn hay sao?

Đơn giản mà nói, chỉ cần cô ta vạch trần An Lương, sự nghiệp bán hàng của cô ta trong lĩnh vực sản phẩm xa xỉ sẽ hoàn toàn kết thúc.

Bất kể là thương hiệu cao cấp về quần áo, hay là thương hiệu cao cấp về trang sức, đều vô cùng chú trọng việc bảo mật thông tin của khách hàng.

Đào tạo nhân viên cửa hàng cũng có nói một cách vô cùng rõ ràng.

Mức tiền lương của nhân viên trong những cửa hàng thương hiệu cao cấp vượt xa so với nhân viên bán hàng bình thường, đương nhiên là sẽ trân trọng công việc của chính mình!

Tội gì lại đi tìm đường chết chứ?

Ngay cả sau khi vạch trần An Lương, đối phương có rời khỏi An Lương hay không mới là một vấn đề lớn!

Cho nên cần phải “đèn nhà ai nhà nấy rạng”.

Một lúc sau, Lý Tịch Nhan và Lưu Linh từ phòng thay đồ bước ra ngoài, Lý Tịch Nhan gọi: “An Lương, anh đến xem thử đi.”

Trong lòng An Lương cười thầm, nếu như Lý Tịch Nhan đã ra lệnh thì anh sẽ không khách sáo nữa!

An Lương đi qua, anh đánh giá Lưu Linh một cách cẩn thận tỉ mỉ, áo khoác ngoài màu đỏ kết hợp với làn da trắng nõn của bà ấy, trông rất đẹp, có một loại cảm giác tương phản giữa ngọn lửa bùng cháy và tuyết trắng.

“Anh cảm thấy rất đẹp!” An Lương khẳng định nói: “Chỉ là còn thiếu chút gì đó!”

“Đúng rồi, khoác thêm một chiếc khăn quàng cổ!” An Lương bổ sung.

Lý Tịch Nhan hành động ngay lập tức, cô ấy chọn một chiếc khăn quàng cổ có hoa văn kinh điển của Louis Vuitton, hơn nữa sau khi choàng vào cho Lưu Linh lại hỏi: “Bây giờ thì sao?”

“Bây giờ thì rất đẹp rồi!” An Lương trả lời.

Lý Tịch Nhan nhẹ nhàng gật đầu: “Em cũng cảm thấy rất đẹp!”

Nói thật là ngay cả bản thân Lưu Linh cũng cảm thấy rất đẹp.

Nhìn bản thân ở trong gương, Lưu Linh có một loại cảm giác bừng tỉnh khỏi giấc mộng, bởi vì vừa rồi bà ấy đã xem qua giá của chiếc áo khoác ngoài này, vừa tròn 43.000 tệ!

Chương 781: Mẹ em đẹp không?

Trong mắt Lưu Linh, dáng của chiếc áo khoác ngoài này chẳng qua chỉ là chiếc áo khoác mỏng rất bình thường, nhưng chất liệu lông cừu xuất sắc kết hợp với sợi tơ tằm tổng hợp khiến cho họa tiết của nó rất tuyệt vời, hơn nữa sau khi mặc lên người cũng có thể giữ phom áo rất tốt.

Đồng thời, thuốc nhuộm chất lượng cao cùng với kỹ thuật nhuộm màu cao siêu đã khiến cho chiếc áo màu đỏ thuần này trông có vẻ rất dễ chịu, màu đỏ rất tươi sáng và rực rỡ, hoàn toàn không có cảm giác thiếu sức sống giống như mấy sản phẩm kém chất lượng.

Đặc biệt là sau khi kết hợp thêm chiếc khăn quàng cổ in hoa văn Monogram kinh điển của nhà Louis Vuitton, có một loại cảm giác giống như tinh anh ở nơi làm việc.

Bản thân Lưu Linh cũng không tự chủ được mà chìm đắm trong đó.

“Thủ đoạn của thằng nhóc này…” Trong lòng Lưu Linh thầm cảm thán.

Rõ ràng biết rằng đây là thủ đoạn ăn mòn của An Lương, nhưng thật sự rất khó có thể từ chối được.

Dù sao thì An Lương đã trả tiền trước, anh hoàn toàn không đưa ra bất kì điều kiện nào nào mà chỉ là đơn phương đi trả tiền, giống như cơn mưa mùa xuân âm thầm làm ẩm mọi thứ, đã âm thầm thay đổi một số chuyện.

“Mẹ, mẹ thử thêm cái này nữa nhé!” Lý Tịch Nhan lại chọn thêm một chiếc áo khoác ngoài màu đen.

Chiếc áo khoác màu đỏ là sự kết hợp giữa hai kiểu cổ tròn và cổ chữ V, chiếc áo khoác màu đen là kiểu cổ chữ V, nhìn họa tiết của nó cũng vô cùng nổi bật, dù sao thì cũng là sự pha trộn giữa lông cừu và sợi tơ tằm tổng hợp của nhà Louis Vuitton.

Lưu Linh bị Lý Tịch Nhan bắt ép mặc một chiếc áo khoác mới màu đen, Lưu Linh ý thức được rằng bản thân mình đang chìm đắm vào nó.

Một lúc sau, Lưu Linh mặc chiếc áo khoác màu đen cổ chữ V bước ra ngoài, cuối cùng An Lương cũng nhìn thấy chiếc áo mặc Lưu Linh bên trong là một chiếc áo lông màu trắng bó sát người, dưới phong cách cổ chữ V, chiếc áo lông bó sát mặc bên trong đã tôn lên thân hình tuyệt đẹp của Lưu Linh.

“An Lương, anh thấy như thế nào?” Lý Tịch Nhan dò hỏi.

Lần này An Lương đã cẩn thận hơn!

Anh thản nhiên nhìn lướt qua rồi gật đầu nói: “Cũng tạm được! Tịch Nhan, em lại đi chọn thêm một chiếc khăn quàng cổ, có cảm giác chiếc khăn quàng cổ lúc nãy không không hợp với chiếc áo khoác này lắm.”

“Vâng!” Lý Tịch Nhan lập tức đi chọn khăn quàng cổ.

Lúc này An Lương mới không kiêng nể gì cả mà đánh giá Lưu Linh.

Lưu Linh cũng phát hiện ra ánh mắt trắng trợn của An Lương, bà ấy giả vờ như không phát hiện ra, chẳng qua là nhìn vào gương soi toàn thân mà xem xét tình hình chiếc áo khoác.

Lý Tịch Nhan tìm một chiếc khăn quàng cổ tối màu sau đó choàng lên giúp Lưu Linh, cô ấy hỏi thêm lần nữa: “Bây giờ thì sao?”

“Rất đẹp!” An Lương trả lời trước, sau đó hỏi Lưu Linh: “Dì à, dì có thể đi giày cao gót không?”

Lưu Linh gật đầu: “Có thể.”

“Vậy thì lại chọn thêm hai đôi giày cao gót nhé?” An Lương bổ sung: “Tiện thể nhìn xem quần nào có thể kết hợp với áo khoác.”

Áo khoác của Louis Vuitton cũng đã mua rồi thì đương nhiên cần phải mua cho đủ bộ.

Nếu không thì áo khoác Louis Vuitton mấy vạn mà phối với những chiếc quần mười mấy đồng, lại kết hợp thêm đôi giày một hai trăm hay sao? Quần áo hàng hiệu thường được kết hợp theo bộ!

Quần áo hàng hiệu không thể nào giống với túi hàng hiệu, một chiếc túi vải họa tiết Monogram kinh điển của Louis Vuitton có thể kết hợp được với nhiều loại quần áo khác nhau, nhưng quần áo hàng hiệu thì không thể như vậy được.”

Cho nên mới có cách nói đùa rằng đeo túi hàng hiệu chưa chắc đã là người có tiền, nhưng mặc quần áo hàng hiệu thì chắc chắn điều kiện kinh tế không tồi.

Lấy Lưu Linh để tham khảo, một chiếc áo khoác, một đôi giày cao gót, lại thêm quần dài và một chiếc khăn quàng cổ, đó chính là khoản đầu tư bảy tám vạn, vượt xa một cái túi hàng hiệu đấy được không?

Trong cửa hàng Louis Vuitton, Lý Tịch Nhan phối đồ mùa đông cho Lưu Linh, Lưu Linh để mặc cho Lý Tịch Nhan sửa soạn cho mình, bản thân bà ấy cũng phát hiện ý chí chống cự của bản thân rất yếu.

Dù sao nếu như bà ấy muốn chống cự thì bà ấy hoàn toàn có thể từ chối đi mua sắm cùng An Lương, đúng không?

Chẳng qua dù Lưu Linh có từ chối đi nữa thì An Lương cũng sẽ có chiêu trò mới!

Hiểu rõ một chút về câu yêu ai yêu cả đường đi?

An Lương hoàn toàn có thể giải thích rằng bởi vì anh thích Lý Tịch Nhan cho nên muốn hiếu thảo với Lưu Linh.

Cái này không có vấn đề gì chứ?

Đến gần 5 giờ rưỡi, Lý Tịch Nhan cũng phối xong hai bộ đồ mùa đông cho Lưu Linh, cô ấy còn thuận tiện chọn cho Lưu Linh một chiếc lắc tay Lockme Tote cỡ nhỏ, cái lắc tay này có giá 25.800 tệ.

Lúc này, Lý Tịch Nhan đã hoàn toàn trở thành một người bệnh mắc hội chứng Stockholm.

“Được rồi, tôi mua tất cả những thứ này, quẹt thẻ đi!” An Lương gọi nhân viên cửa hàng.

Nhân viên của hàng Tiểu Phương vội vàng trả lời: “Vâng ạ, thưa ngài, vui lòng đợi một chút.”

Nhân viên cửa hàng Tiểu Phương vui vẻ trong lòng, quả nhiên An Lương là một khách hàng lớn, cô ta tính toán nhanh chóng, hai bộ đồ mùa đông, lại thêm một chiếc lắc tay, tổng cộng hết 183.700 tệ.

An Lương quẹt thẻ, hơn nữa còn dùng một cái Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ Sơ Cấp, mặc dù hệ số hoàn tiền ngẫu nhiên là ba lần, nhưng cuối cùng cũng không hoàn toàn bù đủ được.

Chẳng qua vừa nãy kiếm được lời ở cửa hàng Gucci rồi, hôm nay mua sắm vẫn giống như trước không tốn một đồng nào, còn lời được hơn sáu vạn!

Phương thức cua gái như vậy, người bình thường có thể học được sao?

Chương 782: Cái gì cũng tốt, chỉ là...

Sau khi thanh toán thì đã là 5 giờ 40 phút, ba người An Lương xách theo túi lớn túi nhỏ đi về phía cửa hàng Gucci, thời gian đóng cửa ngày hôm nay của trung tâm thương mại Quốc Kim là chạng vạng sáu giờ tối, sắp đóng cửa rồi cho nên ba người cũng không định tiếp tục đi mua sắm nữa.

Bọn họ quay trở lại cửa hàng Gucci, lấy lại mấy cái túi mua sắm mà lúc nãy gửi ở đó, An Lương nhân tiện chọn năm cái áo len mới ở cửa hàng Gucci, tổng chi phí hết 50.800 tệ, sau đó thẻ hoàn tiền mua đồ sơ cấp lại ngẫu nhiên hoàn tiền lại ba lần.

Cho nên lại lời thêm được 99.200 tệ!

Thoải mái rồi!

Thoải mái rồi!

Anh Lương mua sắm còn phải tiêu tiền sao?

Hoang đường!

Cảm ơn Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng!

Đến gần sáu giờ, An Lương dẫn Lý Tịch Nhan và Lưu Linh trở về gara xe dành riêng cho hội viên bạch kim của trung tâm thương mại Quốc Kim, ba người vất mấy cái túi mua sắm vào sau cốp xe.

Vậy mà cốp xe lại không đủ chỗ!

Sau đó ghế lái phụ cũng đầy ắp túi mua sắm.

“Dì, Tịch Nhan, buổi tối hai người muốn ăn gì?” An Lương hỏi.

Gara xe dành riêng cho hội viên bạch kim của trung tâm thương mại Quốc Kim được đỗ xe miễn phí, đây chính là phúc lợi giành do hội viên bạch kim, dù sao thì hội viên bạch kim cũng đã đóng góp tiêu dùng cho trung tâm thương mại Quốc Kim thì sao có thể thu phí đỗ xe chứ?

Chỉ là một thủ đoạn nhỏ để lôi kéo lòng người mà thôi!

Lưu Linh trả lời: “Hay là chúng ta trở về ăn?”

“An Lương, hôm nay cảm ơn cháu, lại làm cháu phải tốn tiền nữa rồi, trở về dì nấu ăn cho.” Lưu Linh nói một cách rõ ràng.

An Lương bật cười ra tiếng: “Là thế này dì à, cháu cảm thấy hôm nay chúng ta đi mua sắm cũng rất mệt rồi, nên cứ ăn ở ngoài đi?”

Lý Tịch Nhan nghe thấy câu trả lời của An Lương, cô ấy nở nụ cười vô tư: “Ha ha ha ha, An Lương, anh làm em cười chết, rõ ràng là chê cơm mà mẹ em nấu khó ăn, còn nói dễ nghe như vậy!

Sắc mặt An Lương tối sầm!

Lý Tịch Nhan này có phải bị thiếu đòn hay không?

Gương mặt Lưu Linh đỏ bừng, đúng thật là tài nấu nướng của bà ấy hơi kém một chút.

“Dì à, dì đừng hiểu nhầm, cháu thật sự cảm thấy hai người mua sắm đã mệt rồi nên cứ ăn ở ngoài đi!” An Lương bổ sung thêm: “Đúng rồi, Thiên Không Chi Dực của Thịnh Khánh chúng ta cũng không rồi, vừa hay có thể ngắm cảnh đêm.”

Lý Tịch Nhan ở một bên nói phụ họa: “Mẹ, chúng ta cứ nghe theo anh ấy đi, kẻo anh ấy lại tìm thêm nhiều lý do khác.”

???

Gương mặt An Lương tràn đầy vẻ thắc mắc, hình như lời này Lý Tịch Nhan rất dễ khiến cho người khác hiểu nhầm đấy có được không?

Dường như Lưu Linh cũng nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt của bà ấy và An Lương chạm nhau qua kính chiếu hậu, hai người đều làm như không có chuyện gì mà tránh đi.

“Vậy thì đi Thiên Không Chi Dực, dì cũng từng nghe qua tên của nó nhưng cũng chưa từng đến đó.” Lưu Linh trả lời.

An Lương âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Linh.

Cái gì cũng tốt!

Người rất xinh đẹp, thân hình cũng chuẩn, giọng nói cũng rất hay, nhưng chỉ có điều nấu cơm quá khó ăn!

Khụ khụ!

Vẫn nên uyển chuyển một chút, nấu ăn không ngon lắm.

An Lương vừa lái xe rời khỏi trung tâm thương mại Quốc Kim, vừa gọi điện thoại cho Thiên Không Chi Dực.

Đợi sau khi nối máy thành công, nhân viên chăm sóc khách hàng của Thiên Không Chi Dực mở miệng trước: “Xin chào, đây là Thiên Không Chi Dực.”

“Xin chào, xin hỏi hôm nay nhà hàng có mở cửa không?” An Lương hỏi.

“Chúng tôi hoạt động bình thường ạ.” Nhân viên chăm sóc khách hàng trả lời.

“Tôi muốn đặt trước bữa tối ba người, còn có vị trí gần cửa sổ không? An Lương hỏi.

“Có ạ.” Nhân viên chăm sóc khách hàng trả lời: “Nhưng hôm nay chúng tôi sẽ thu thêm năm mươi phần trăm phí phục vụ đặc biệt của chi phí dùng bữa, xin hỏi ngài có thể chấp nhận được không?”

Hôm nay là giao thừa!

Tăng giá không phải là điều đương nhiên sao?

Thật ra hoàn toàn có thể chấp nhận được, dù sao giao thừa vẫn còn phải làm việc, tăng giá cũng là chuyện rất bình thường.

Cho dù là quán đồ nướng ven đường thì hôm nay cũng tăng giá.

An Lương trả lời một cách chắc chắn: “Không thành vấn đề, có thể chấp nhận được, khoảng nửa tiếng nữa chúng tôi sẽ đến.”

“Vâng ạ. Xin hỏi tên họ của ngài?” Nhân viên chăm sóc khách hàng của Thiên Không Chi Dực hỏi.

“Họ An.” An Lương trả lời.

Chạng vạng lúc 6 giờ 40 phút, buổi tối mùa đông đến sớm, còn chưa đến bảy giờ thì trời đã tối rồi.

An Lương trước là đến Thiên Không Chi Dực, thuận đường đến khu đỗ xe, sau đó đi thang máy đi tới tầng năm mươi lại bị nhân viên tiếp đãi của Thiên Không Chi Dực đi theo đổi thành tầng 58.

Ở cửa của Thiên Không Chi Dực, nhân viên tiếp đãi nhiệt tình: “Chúc mừng năm mới, xin hỏi các vị có đặt trước chưa?”

“Chúc mừng năm mới.” Đầu tiên An Lương ân cần hỏi thăm, sau đó mới đáp lại: “Có đặt trước, tôi họ An.”

Chương 783: Thiếu đi một người

“Xin chào, ngài An, mời đi bên này!” Nhân viên tiếp đãi lập tức làm động tác mời.

An Lương đi trước, Lý Tịch Nhan và Lưu Linh đi phía sau, các cô đang xì xào bàn tán.

Lưu Linh thấp giọng nói: “Mẹ vẫn cảm thấy màu hồng này hơi xấu hổ.”

Hiện tại các cô ấy đang mặc áo hoodie Gucci in hình trái dứa.

Lưu Linh luôn có một cảm giác xấu hổ mình đang cưa sừng làm nghé.

Lý Tịch Nhan cũng thấp giọng đáp lại: “Không sao đâu, mẹ, chỉ cần chúng ta không nói thì không ai nhìn ra được tuổi của mẹ đâu!”

Chả sao cả!

Nếu như An Lương không có Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp, dựa vào trang phục của Lưu Linh bây giờ, có lẽ anh đoán nhiều nhất Lưu Linh chỉ có hai mươi lăm tuổi.

Nhân viên tiếp đãi dẫn ba người An Lương đi tới chỗ ghế dài ngắm cảnh ban đêm, ngoài cửa sổ là cảnh đêm của Thịnh Khánh, bất kể là Tượng đài Tự Do hay Trung tâm thương mại Quốc Kim, cả quảng trường Phúc Phàm, cùng với nhà hát lớn Thịnh Khánh... tất cả đều nằm trong tầm mắt.

“Cảnh đêm đẹp quá!” Lý Tịch Nhan nói rõ nhưng cô ấy hoàn toàn không có ý định chụp ảnh, bởi vì ở trong lòng cô ấy vốn không cần chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè để chứng minh mình đã đến Thiên Không Chi Dực.

Thiên Không Chi Dực sao?

498 tệ một người có đắt không?

Đối với người bình thường mà nói thì rất đắt nhưng đối với Lý Tịch Nhan mà nói thì An Lương gửi tiền lì xì năm mới cho cô ấy cũng là hơn năm trăm vạn, tuy rằng cô ấy không nhận nhưng tầm mắt của cô ấy đã được rèn luyện từ lâu.

Lưu Linh cũng như vậy.

Nhân viên phục vụ lấy ra ba cái máy tính bảng để cho ba người gọi món, đầu tiên An Lương chọn tôm càng tên là tôm càng đáy biển Nam Cực, thuộc về một loại tôm biển có hương vị vô cùng ngon.

Ở phương diện hương vị vượt qua tôm hồng và tôm chì.

An Lương tiện thể gọi ba con tôm tít.

Nhân viên phục vụ lập tức nhắc nhở: “Thưa ngài, tôm tít số lượng có hạn, hai người có thể nhận được một con, nếu như gọi thêm thì giá 688 tệ.”

An Lương đã hiểu gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Nếu như tôm cũng không hạn chế cung cấp vậy chỉ 498 tệ một người?

E rằng Thiên Không Chi Dực muốn phá sản!

Lý Tịch Nhan và Lưu Linh cũng chọn, Lưu Linh chọn một phần sashimi cá ngừ, Lý Tịch Nhan gọi một phần tôm hùm Boston nướng, An Lương lại gọi thêm sashimi tôm hùm nhỏ.

Dựa vào điều kiện tiên quyết không lãng phí, ba người An Lương cũng không khoe khoang lãng phí, nếu như chưa có ăn no thì có thể gọi thêm.

Trong lúc chờ đợi, Lý Tịch Nhan và Lưu Linh thưởng thức cảnh đêm, thỉnh thoảng các cô xì xào bàn tán, An Lương cũng không nghe thấy hai người nói cái gì, anh kiểm tra tin nhắn trong điện thoại di động.

Thẩm Gia Xương bên Sở tài nguyên và môi trường đã gửi cho An Lương một tài liệu Excel, đồng thời gửi một tin nhắn.

'Thẩm Gia Xương: Tổng giám đốc An, quá trình kiểm tra lại của chúng tôi, có tổng cộng 50.255 nhân viên công tác bảo vệ môi trường tuyến đầu, trong tài liệu ghi chép tất cả thông tin liên quan của mọi người, mời tổng giám đốc An xem xét.'

An Lương kiểm tra ngay lập tức, bên trong tài liệu này bao gồm những gì liên quan đến nhân viên như tên, giới tính, tuổi tác, bằng cấp, ngành nghề, khu vực công tác, mức lương, cùng với tài khoản ngân hàng.

Thẩm Gia Xương này có chút thú vị!

Ngay cả khu vực làm việc của nhân sự tương ứng cũng được tiến hành thống kê, điều này rõ ràng là thuận tiện cho việc kiểm tra sau này của An Lương đúng không?

Nhưng có một vấn đề!

Lúc trước nói chuyện trong quán trà trên vườn hoa sân thượng, nhân viên đầy đủ điều kiện, hình như là 50.256 người mà?

Hiện tại thiếu một người?

Mặc dù chỉ thiếu mất một người, An Lương cũng gửi tin nhắn hỏi.

'An Lương: Lão Thẩm, danh sách này thiếu một người đúng không?'

'Thẩm Gia Xương: Xin lỗi, tổng giám đốc An, danh sách này thật sự thiếu một người.'

'Thẩm Gia Xương: Lúc sáu giờ hai mươi ngày hôm nay, một nhân viên bảo vệ môi trường sở tài nguyên và môi trường tuyến đầu của chúng tôi sau khi rửa sạch vách tường của đường hầm thì xảy ra sự cố ngoài ý muốn.'

'An Lương: ?'

'Thẩm Gia Xương: Một tài xế lái xe vận tải vì quá lao lực nên đã đụng phải nhân viên liên quan đang làm việc, cuối cùng người này đã chết.'

'An Lương: 'ngọn nến cầu nguyện'.'

Điều này.

Haiz!

Thật ra thì chuyện như vậy mỗi một năm hết tết đến đều xảy ra.

'An Lương: Gửi thông tin của nhân viên công tác này qua cho tôi.'

'Thẩm Gia Xương: Được, tổng giám đốc An, Sở tài nguyên và môi trường của chúng tôi sẽ bồi thường tổn thất liên quan.'

'An Lương: Ừ, tôi sẽ xem lại tình hình.'

'Thẩm Gia Xương: 'tài liệu'.'

An Lương lập tức kiểm tra, nhân viên gặp chuyện không may này tên là Tô Đại Bằng, giới tính nam, năm nay bốn mươi bốn tuổi, tốt nghiệp bậc tiểu học, người Ô Sơn gần Thịnh Khánh, không có nhiều thông tin.

'An Lương: Mức bồi thường liên quan là bao nhiêu?'

'Thẩm Gia Xương: Sau khi truy cứu trách nhiệm, đại khái khoảng 60 vạn.'

Trong thâm tâm An Lương thở phào nhẹ nhõm, cái tiêu chuẩn bồi thường này không cao không thấp nhưng có thể bảo đảm cho gia đình của người xảy ra chuyện ít nhất có thể nuôi nấng con cái.

Chương 784: Uống chút rượu nhé?

'An Lương: Được, lão Thẩm, bên này tôi lập tức sắp xếp An Thịnh xử lý.'

'Thẩm Gia Xương: Một lần nữa cảm ơn sự hào phóng và nhân nghĩa của tổng giám đốc An!'

'An Lương: Lão Thẩm, anh cũng đừng hãm hại tôi, chuyện này là ba tôi làm, hiểu chưa?'

'Thẩm Gia Xương: Hiểu rồi hiểu rồi!'

'An Lương: Tôi không quấy rầy anh đoàn viên nữa, chúc mừng năm mới!'

'Thẩm Gia Xương: Chúc mừng năm mới!'

An Lương để điện thoại di động xuống, anh nhìn về phía Lưu Linh nói: “Dì ơi, trong Tết, ngân hàng công thương của các dì phân công ai trực ban?”

Mặc dù bây giờ là kỳ nghỉ Tết âm lịch nhưng ngân hàng cũng có bộ phận online hoạt động như thường để đảm bảo nhu cầu nghiệp vụ cơ bản.

Lưu Linh đáp lại: “Dịch vụ online chúng tôi làm theo ca nhưng sáng sớm lùi lại một tiếng, buổi chiều tan ca sớm hơn một tiếng, cháu cần thực hiện công việc gì sao?”

An Lương trả lời lại: “Đúng vậy. Công ty xây dựng An Thịnh của chúng cháu cần chuyển tiền cho 50.255 tài khoản, mỗi một tài khoản chuyển 1000 tệ.”

Lưu Linh bỗng nhiên nhận ra: “An Thịnh của các cháu cho công nhân bảo vệ môi trường tuyến đầu trên địa bàn thành phố tiền năm mới đúng không?”

“Đúng vậy.” An Lương thẳng thừng đáp.

“Chuyện này giao cho dì xử lý, đối với ngân hàng công thương của chúng dì mà nói chuyện này cũng là một tin vừa tầm, từ đó tuyên truyền ngân hàng công thương của bọn dì cũng có thể cung cấp năng lực xử lý nghiệp vụ bình thường ở trong kỳ nghỉ lễ.” Lưu Linh giải thích.

An Lương hỏi ngược lại: “Nhân viên trực ban sẽ có ý kiến chứ?”

“Không sao, dì sẽ mời họ ăn cơm.” Lưu Linh đáp lại.

An Lương gật đầu: “Vậy thì cháu xin nhờ dì, cháu muốn xử lý xong trong ngày mai. Đúng rồi, dì, cháu gửi thẳng cho dì thông tin chuyển khoản nhé?”

“Được.” Lưu Linh đáp lại.

An Lương không gửi thẳng tài liệu của Thẩm Gia Xương, văn bản này không thích hợp gửi trực tiếp bởi vì trong đó còn có một ít tin mật, An Lương cần xóa tin đó, chỉ để lại tên và tài khoản ngân hàng.

“Được rồi, dì, ngày mai bên bộ phận online có bao nhiêu người xử lý chuyện này?” An Lương hỏi dò.

Chuyển khoản cho 50.255 người, chắc là cần rất nhiều người nhỉ?

Lưu Linh nở nụ cười: “Có phải cháu cho là bên dì chuyển khoản cho từng tài khoản đúng không?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” An Lương nghi ngờ hỏi lại.

“Cháu là có tài liệu Excel đúng không?” Lưu Linh hỏi ngược lại.

“Vâng!” An Lương thừa nhận.

“Chỉ cần biểu mẫu của cháu không có vấn đề, bên dì có thể trực tiếp nhập số liệu vào trong bảng Excel.” Lưu Linh giải thích: “Nếu như số liệu chuyển khoản mỗi người không giống nhau thì đúng là một chuyện rất phiền phức nhưng tất cả mọi người đều chuyển khoản một nghìn, vậy thì là chuyện rất đơn giản.”

“Bên dì chỉ cần một người xử lý, khoảng 2 tiếng là có thể xử lý xong.” Lưu Linh giải thích.

An Lương cảm thán nói: “Thuận tiện như vậy sao? Cháu còn thật sự cho rằng cần phải đưa vào từng tài khoản một!”

Lưu Linh liếc An Lương một cái: “Bây giờ là năm 2020, cháu nghĩ sao vậy?”

Lý Tịch Nhan cũng nở nụ cười.

An Lương vò đầu, không trong nghề nên mù tịt!

“Vậy thì tốt rồi! Cháu còn tưởng rằng sẽ vô cùng phiền phức chứ!” An Lương đáp lại.

Trong lúc hai người trao đổi, nhân viên phục vụ của Thiên Không Chi Dực đưa tôm càng đáy biển Nam Cực ra, đồng thời chỉ cho ba người cách bóc vỏ tôm.

Phục vụ này thiếu ý tứ ghê!

Công việc bóc vỏ tôm, đương nhiên là Lương ca đang xử lý, rốt cuộc đám đàn ông ồn ào cố chấp, việc nên làm vẫn là phải làm.

Ví dụ như đại ca số một, anh ta mua cho người vợ túi xách thì cũng là phải là túi xách đàng hoàng chứ đúng không?

Tôm càng biển sâu Nam Cực ăn thì ngon nhưng bóc vỏ hơi phiền phức, cho nên An Lương bóc vỏ giúp Lý Tịch Nhan và Lưu Linh.

Lý Tịch Nhan hưởng thụ màn phục vụ bóc vỏ tôm của An Lương, cô ấy gắp một miếng thịt tôm đút cho An Lương, An Lương cũng không khách sáo, trực tiếp há miệng ăn.

Lưu Linh ở một bên yên lặng nhìn, bà ấy không ôm hy vọng với Lý Tịch Nhan.

Lý Tịch Nhan hoàn toàn rơi vào tay giặc!

“Được rồi, Tịch Nhan, em có muốn uống chút rượu trái cây không?” An Lương đề nghị.

Lý Tịch Nhan nhìn về phía Lưu Linh: “Mẹ, mẹ uống một chút không?”

Lưu Linh gật đầu: “Vậy uống một chút đi!”

Đương nhiên An Lương sẽ không uống, anh phải lái xe!

Cho nên là Lý Tịch Nhan và Lưu Linh uống rượu trái cây, An Lương uống nước trái cây.

Sau gần hai tiếng, bữa tiệc hải sản này kết thúc.

Theo đánh giá của An Lương, Thiên Không Chi Dực thì bình thường, ở Thịnh Khánh mà nói không khó khăn lắm nhưng kém hơn một chút so với dịch vụ ăn uống cao cấp ở Đế Đô, đương nhiên Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng không kích hoạt phần thưởng nào.

Tửu lượng của Lý Tịch Nhan hơi kém, cô ấy hơi ngà ngà say, An Lương và Lưu Linh cùng nhau dìu cô ấy rời đi.

Sau khi lên xe, Lý Tịch Nhan dựa sát Lưu Linh, cô ấy nhanh chóng rơi vào mộng đẹp.

An Lương và Lưu Linh đều không nói gì, sau hơn nửa tiếng, An Lương lái xe đưa hai người đến khu dân cư Thiên Lan, ở một phòng đơn dưới lầu, sau khi An Lương đỗ xe thì ôm Lý Tịch Nhan lên lầu, Lưu Linh mang túi mua sắm đi theo cùng lên lầu.

Phòng số 1903, An Lương đưa Lý Tịch Nhan vào trong phòng ngủ, anh gọi: “Dì ơi, cháu đi xuống mang đồ lên trước.”

Lưu Linh chần chừ một chút mới đáp lại: “Dì đi chung với cháu!”

Chương 785: Không từ chối?

Tiểu khu Thiên Lan, dưới lầu căn hộ.

An Lương và Lưu Linh đang xách rất nhiều túi từ cốp xe, còn để ra ghế phụ nữa.

Lưu Linh đột nhiên mở miệng nói: "An Lương.”

An Lương trả lời: “Làm sao vậy dì?”

Ánh mắt Lưu Linh phức tạp nhìn An Lương, bà hạ thấp giọng nói: "Cháu có thể đừng làm tổn thương Tịch Nhan được không?”

An Lương kinh ngạc nhìn Lưu Linh: "Dì, làm sao cháu có thể làm Tịch Nhan tổn thương được?”

Trong lúc nhất thời Lưu Linh không biết nên nói tiếp như thế nào.

“Dì, dì biết tỉ lệ ly hôn năm ngoái không?” An Lương vừa nói, vừa đi tới thang máy.

Đúng lúc thang máy không có người, An Lương tiếp tục nói: "Năm ngoái số người kết hôn của Thịnh Khánh chúng ta là gần 24 vạn người, số người ly hôn gần 14 vạn, tỉ lệ người ly hôn vượt quá 50% so với số người kết hôn.”

“Năm kia, số người kết hôn gần 26 vạn, số người ly hôn vẫn như cũ là gần 14 vạn, tỉ lệ phần trăm số người ly hôn và kết hôn vẫn vượt quá 50%.” An Lương giải thích thêm.

"Cháu nghĩ đa số các cặp kết hôn với nhau hẳn là yêu nhau hết chứ?” An Lương bổ sung: "Tại sao vẫn cãi nhau rồi đi tới kết cục ly hôn vậy?”

Lưu Linh im lặng.

“Hai người ở bên nhau, điều quan trọng nhất là hai người họ thích ở bên nhau, tình nguyện ở bên nhau, và có cảm giác hưởng thụ ở bên nhau.”An Lương giải thích.

“Dì, cháu chỉ có thể đảm bảo một điều, cháu là thật lòng với Tịch Nhan, cháu sẽ tốt với cô ấy.” An Lương nói xong, thang máy đã tới lầu một, trong thang máy cũng không có người.

Hai người bước vào thang máy.

Thang máy nhanh chóng đi lên từng tầng.

Lúc tới tầng 19, đi ra khỏi thang máy, Lưu Linh mới thở ra một hơi: "Hy vọng cháu nói được làm được.”

"Cháu sẽ làm được.” An Lương nhẹ giọng đáp.

Thật ra Lưu Linh nghe hiểu ý của An Lương, An Lương chỉ bảo đảm một điều.

Tới cửa phòng 1903, Lưu Linh mở cửa, An Lương không có ý vào nhà, anh đưa những túi mua sắm cho Lưu Linh, Lưu Linh im lặng đón lấy.

Nhìn cách trang điểm của Lưu Linh giống như đúc với Lý Tịch Nhan, An Lương khẽ thở dài: "Thực ra dì và Tịch Nhan rất giống nhau.”

Mặt của Lưu Linh lập tức đỏ bừng.

"Cháu đi trước, chờ chút nữa về, cháu sẽ gửi bảng biểu Excel qua cho dì.” An Lương xua tay, sau đó cửa phòng đóng lại.

Sau khi cửa phòng đóng lại, Lưu Linh dựa vào cửa, tim đập rất nhanh, vừa rồi bà rất sợ, không phải là bà ấy sợ An Lương có hành động khác người, bà là sợ mình không chống cự được...

Một câu bà và Lý Tịch Nhan giống nhau kia của An Lương, thật sự trong nháy mắt đánh trúng tim Lưu Linh!

Lưu Linh dựa vào cánh cửa, bà không tự chủ nghĩ tới lúc trước An Lương đè Lý Tịch Nhan lên tường ở nơi này.

Bà và Lý Tịch Nhan thật sự rất giống nhau sao?

Lưu Linh sờ mặt mình, dường như không có bất kỳ giấu vết nào của năm tháng, giống như làn da trắng nõn của thiếu nữ, vẫn còn có tính đàn hồi, đây là chuyện bà tự hào nhất!

Chẳng qua là, bây giờ hình như nó đang rước lấy phiền phức cho bà?

Bên kia, An Lương lái xe trở về nhà, khi anh trở về, trong nhà đã yên tĩnh lại, những người họ hàng kia đều đã rời đi, nhưng ngày mai lại sẽ có một số họ hàng khác tới cửa.

An Thịnh Vũ đang ngồi ở sofa ở phòng khách xem tài liệu, khi An Lương trở lại, ông ấy nhìn thoáng qua An Lương, chỉ là hỏi thăm một câu đơn giản.

“Bố, bố có đem laptop của bố về không?” An Lương hỏi.

An Thịnh Vũ trả lời quả quyết: "Mang về rồi, làm sao?”

“Con dùng một chút.” An Lương nhanh chóng giải thích là công nhân lao động Sở Tài nguyên và Môi trường gửi tin cho anh, anh cần phải xử lý bảng biểu Excel một chút.

An Thịnh Vũ đem laptop từ trong phòng ngủ ra đưa cho An lương: "Tiền vốn của công ty đầu tư An Tâm bọn con khi nào thì chuyển qua? Tài khoản của An Thịnh chúng ta không nhiều hơn 5000 vạn đâu.”

“Đừng lo, con đã phân phó xuống dưới, trước 12 giờ sẽ tới tài khoản.” An Lương vừa trả lời, vừa phục chế phần bảng biểu Excel Thẩm Gia Xương gửi qua, sau đó xử lý lại một chút bảng biểu Excel mới, chỉ lưu lại tên và thông tin tài khoản ngân hàng.

Sau khi làm xong, An Lương trực tiếp gửi qua cho Lưu Linh, sau đó đăng xuất máy tính, đồng thời xóa lịch sử đăng nhập.

“Bố, con đã lưu bảng biểu Excel tương ứng trong máy tính của bố rồi, sau này bố sắp xếp thực tập sinh phỏng vấn kiểm tra một chút, không có vấn đề gì chứ?” An Lương giải thích.

“Không có vấn đề.” An Thịnh Vũ trả lời, sau đó phàn nàn nói: "Nhờ phúc của con, lúc Tết Nguyên Tiêu, bố bị mời dự tiệc tối Nguyên Tiêu của cơ quan hành chính Thịnh Khánh, lại đi tong hai ngày nghỉ ngơi rồi.”

“Hì hì, đây là chuyện tốt mà!” An Lương cười xấu xa.

“Còn là chuyện tốt sao?” An Thịnh Vũ châm chọc: "Quả thực chính là phiền phức!”

An Lương nhanh chóng chuồn đi, miễn cho An Thịnh Vũ châm chọc lâu, anh nhanh chóng rửa mặt rồi trở về phòng ngủ, sau đó kiểm tra tin nhắn mà Lưu Linh gửi qua.

‘Lưu Linh: Đã nhận được.’

‘Lưu Linh: chỉ cần phần bảng biểu Excel này không có vấn đề, buổi sáng ngày mai có thể xử lý xong.’

‘Lưu Linh: Đúng rồi, hôm nay lại làm cháu tốn kém rồi, cảm ơn nhé.’

‘An Lương: Đừng khách sáo!’

‘An Lương: Năm mới vui vẻ!’

‘Lưu Linh: Năm mới vui vẻ!’

Chương 786: Không thể thất bại

An Lương không trao đổi quá nhiều với Lưu Linh, bởi vì kiên nhẫn là một phẩm chất ưu tú.

Sau khi kết thúc trao đổi với Lưu Linh, An Lương lại kiểm tra tình hình giá vàng quốc tế, giá vàng quốc tế được cập nhật theo thời gian thực tế 24 giờ, cho dù là giao dịch lăng xê vàng có sẵn trên quốc tế, cũng không dừng trong vòng 24 giờ, hơn nữa là quy tắc T0.

Cái gọi là quy tắc T0 là nhiều nhà buôn có thể mở và đóng trong cùng hôm đó, giao dịch hai chiều, cùng với hoạt động bán khống. (1)

(1: Bán khống là một cách kiếm lợi nhuận từ sự tụt giảm của chứng khoán như cổ phần hoặc trái phiếu.)

Chèn ép lớn thứ hai thế giới là quy luật T1, có nghĩa là hôm nay mua rồi, hôm nay không thể bán ra, phải đợi đến ngày giao dịch kế tiếp.

An Lương không muốn đánh giá quy luật nào tốt, dù sao công ty đầu tư An Tâm không tham dự vào chuyện nơi chèn ép lớn thứ hai trên thế giới.

Dù sao nơi chèn ép lớn thứ hai thế giới là không nhiều, lợi ích đoàn thể trong đó lại nhiều như lông trâu, dù cho An Lương gom góp lợi ích đoàn thể lên cực mạnh, nhưng con đường tiền tài giống như giết cha giết mẹ người khác, An Lương không muốn người khác ghi hận.

Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, không phải sao?

Thời điểm ngày mai, giá vàng quốc tế là 345 tệ nước Hạ một gram.

Bây giờ gần 12 giờ, giá vàng quốc tế giảm xuống còn 341 tệ nước Hạ một gram.

Đây là dựa theo một phần "Thông tin đặc biệt" liên quan đến vàng, giá vàng quốc tế vào ngày 24 tháng 2, không phải là tăng lên 450 tệ nước Hạ một gram sao?

Bây giờ liên tục hạ xuống?

Có chút thú vị!

An Lương biết lượng giao dịch trong ngày của thị trường vàng có sẵn quốc tế đã đạt tới 20 vạn ức đô la, không có khả năng tồn tại cái gọi là nhà cái, ở đây không phải là nơi cắt rau hẹ.

Thị trường vàng có sẵn trên quốc tế là nổi tiếng công bằng công khai công chính, thuộc về thị trường đầu tư thắng được thì vui, thua thì cam lòng.

Nhưng tư bản cũ có biện pháp ảnh hưởng tới thị trường vàng có sẵn trên quốc tế!

Ví dụ như nói tạo ra một thông tin lừa gạt.

Lấy nước Bạch Đầu Ưng làm ví dụ, nếu quốc gia này tạo ra chuyện, ví dụ như nói nhiều khu vực khai mào rắc rối ở nhiều khu vực trên toàn cầu, vậy giá vàng tất nhiên sẽ tăng lên.

Nếu lại có thiên tai thảm họa nhân loại gì đó, giá vàng vẫn sẽ tiếp tục tăng lên!

Như câu nói: Thịnh thế đồ cổ, loạn thế hoàng kim.

Bây giờ 20% quốc gia đứng đầu thế giới đều trong trạng thái ca múa mừng cảnh thái bình, ngay cả nước Bạch Đầu Ưng cũng không làm được gì, giá vàng hạ xuống cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã gửi cho An Lương một "Thông tin đặc biệt" liên quan đến vàng, trong đó ghi rõ giá vàng quốc tế ngày 24 tháng 2.

An Lương rất tin tưởng Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng, anh càng sẵn lòng tin tưởng Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng, chứ không phải là thị trường vàng có sẵn trên quốc tế có biểu hiện giảm xuống.

Xu hướng giá vàng giảm xuống có khả năng là phán đoán chung của nhiều nhà đầu tư.

Ngày 24 tháng 2 giá vàng quốc tế cao tới 459 tệ nước Hạ một gram, lại có khả năng là thị trường đầu tư toàn cầu xảy ra chuyện lớn.

An Lương âm thầm điều tra, từ chuyện lớn trong nước tới chuyện lớn nước ngoài, toàn bộ anh đều tra xét từng cái, sau đó phát hiện ra một chút manh mối. Cuộc đàm phán giữa Vương quốc Anh và Liên minh EU đã tiến tới bước ngoặt cuối cùng!

Chuyện Vương quốc Anh làm ầm ĩ ba năm muốn rời khỏi Liên minh EU, bây giờ đã tiến vào giai đoạn cuối cùng, hoặc là ở lại, hoặc là cút xéo, chỉ có hai lựa chọn.

Thoạt nhìn tình hình trước mặt, xác suất Vương quốc Anh rời khỏi Liên minh EU cực kỳ cao.

Dù sao Vương quốc Anh chính là chúa cứu thế cứu khổ cứu nạn trong Liên minh EU, lại thêm Đức và Pháp, ba nước bọn họ dẫn dắt toàn bộ Liên minh EU.

Ba năm trước, Vương quốc Anh tuyên bố không muốn sống mà dẫn theo một đám dân nghèo, nó muốn ra ngoài độc lập, nó muốn một cuộc sống mới.

Một chuyện lớn như Vương quốc Anh thoát khỏi Liên minh EU, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thị trường đầu tư toàn cầu, vì vậy sau khi Vương quốc Anh rời khỏi Liên minh EU sẽ tạo thành một hạn mức lớn trong giới vàng chăng?

An Lương âm thầm cân nhắc tính khả thi của chuyện này.

Nếu Vương quốc Anh thoát khỏi Liên minh EU, tạo rung chuyển lớn với kinh tế, ví dụ như xuất hiện tranh cãi về các loại thương mại giữa Liên minh EU và Vương quốc Anh, vậy thì có khả năng gây ra căng thẳng trên thị trường đầu tư toàn cầu.

Sau khi tìm được nguyên nhân khả thi, An Lương âm thầm thở ra một hơi, anh gửi thông tin cho Phạm Bình.

‘An Lương: Lão Phạm, thành lập tài khoản FXSOL thông qua công ty đầu tư An Tâm.’

‘Phạm Bình: Tổng giám đốc An muốn gia nhập thị trường ngoại vi sao?’

‘An Lương: Trước tiên tạo tài khoản, sau đó chuyển tiền vốn của thị trường cổ phiếu Mỹ vào trong tài khoản FXSOL, sắp tới tôi sẽ sử dụng.’

‘Phạm Bình: Tất cả tiền vốn sao?’

‘An Lương: Đúng vậy, rút toàn bộ vốn tư nhân của tôi về.’

An Lương chuẩn bị có một cuộc chiến lớn!

Bởi vì phần thắng lần này là 99,99%, khả năng thất bại chỉ có một phần vạn, xác suất thấp như vậy, chính là không có khả năng thất bại, vì vậy tại sao không xông pha một phen?

‘Phạm Bình: Được, tôi nhận được rồi.’

‘An Lương: Xử lý xong thì liên hệ tôi.’

‘Phạm Bình: Đã hiểu.’

Chương 787: Cách âm hơi kém!

An Lương suy nghĩ cẩn thận về nguyên nhân vì sao giá vàng trên thế giới tăng vọt lên nhanh như vậy, anh cũng không gửi tin tức này cho mấy người bạn ở Đế Đô biết luôn, anh còn phải chuẩn bị quan sát, xem xét kỹ càng xu hướng thay đổi của giá vàng trên thế giới tiếp đã.

Hôm sau, vào buổi sáng sớm, đồng hồ mới điểm 8 giờ, vậy mà đã có họ hàng thân thích lục tục mò đến cửa.

An Lương có chút cạn lời!

Quả nhiên, người đời nói chớ sai: Nghèo ở chợ đông không người hỏi, giàu nơi núi thẳm có bà con xa tới tìm.

Huống chi lão An nhà bọn họ đang sống giàu có, sung túc ở phố xá sầm uất chứ?

Nhìn đám bà con thân thích trưng ra dáng vẻ nịnh nọt hèn mọn, An Lương lại cảm thấy không thú vị gì hết, anh chào hỏi qua loa rồi nói: “Bố, hôm nay con phải đi xử lý chuyện của An Thịnh, cơm trưa với cả cơm tối đều ăn ở ngoài.”

An Thịnh Vũ cũng không ép buộc anh, ông ấy gật đầu nói: “Vậy đi! Đúng rồi, hôm nay nhớ phải xử lý thỏa đáng chuyện con làm ra đấy!”

“Vâng.” An Lương đáp lại.

Sau khi An Lương ra khỏi nhà thì đi thẳng đến quán cà phê Starbucks ở trung tâm Tinh Quang, mặc dù bây giờ là Tết m lịch nhưng quán cà phê Starbucks lại không ngừng hoạt động, quả nhiên là xí nghiệp của Quốc gia Bạch Đầu Ưng, dường như không có khái niệm gì về Tết m Lịch nhỉ?

Bên trong quán cà phê Starbucks, An Lương gửi tin nhắn đến cho Lưu Linh.

'An Lương: Dì, dì tỉnh chưa, khi nào đến cửa hàng thì cháu lại qua đón dì.'

'Lưu Linh: Không cần phải phiền phức như vậy đâu, để dì tự đi là được rồi.'

'Lưu Linh: Chờ tầm 8 rưỡi là dì qua bên đó, dì hẹn trước là 9 giờ mà.'

'Lưu Linh: Cháu cứ yên tâm, chắc chắn sẽ xử lý xong mọi chuyện trong buổi sáng ngày hôm nay.'

'An Lương: Vâng. À đúng rồi, dì đã ăn sáng chưa vậy, cháu đang ở quán cà phê Starbucks, ở đây có sandwich và đồ ăn nhẹ, dì thử xem xem mình muốn ăn gì không, tiện thể hỏi Tịch Nhan luôn.'

An Lương gửi ảnh của sandwich và đồ ăn nhẹ qua cho bà ấy chọn món.

Lưu Linh nhìn mấy tấm ảnh An Lương gửi qua cho mình, bà ấy do dự một lát, cuối cùng vẫn chọn vài món.

Dù sao thì bữa sáng mà bà ấy tự chuẩn bị chỉ có sữa bò đã qua khử trùng và yến mạch.

“Tịch Nhan, con tỉnh rồi sao?” Lưu Linh đi vào phòng của Lý Tịch Nhan.

Lý Tịch Nhan mơ mơ màng màng đáp lời: “Dạ?”

“An Lương chuẩn bị qua đây rồi đấy, thằng bé đang ngồi ở quán cà phê Starbucks, hỏi con muốn ăn gì vào bữa sáng?” Lưu Linh nói.

Lý Tịch Nhan lập tức từ chối “Con không ăn, con muốn đi ngủ, sao ngày nào cái tên xấu xa này cũng tới đây vậy!”

Miệng Lưu Linh cong lên thành một nụ cười, nói: “Nếu con không thức dậy ngay lập tức, chờ lát nữa thằng bé qua bên này, thể nào cũng trị con một trận cho xem.”

“Anh ấy dám!” Lý Tịch Nhan hờn dỗi, nhưng cô ấy biết, chờ lát nữa An Lương qua đây, ít nhất cô cũng phải bị ăn một cây kem.

“Con… con ăn một phần sandwich!” Lý Tịch Nhan nhanh chóng sửa lời: “Tiện thể bảo anh ấy mang đến cho con một ly nước ép của Starbucks luôn.”

Nước ép của Starbucks không tệ chút nào, dường như 100% là nước trái cây.

Lưu Linh gửi yêu cầu của Lý Tịch Nhan qua, bà ấy chọn một phần salad rau, gà xông khói, hơn nữa còn cho thêm một chút sữa chua.

'An Lương: Đã rõ, mười phút sau cháu tới.'

Lưu Linh tiếp tục truyền lời cho Lý Tịch Nhan: “Mười phút sau thằng bé sẽ đến đây, con còn muốn ngủ nữa sao?”

Lý Tịch Nhan ‘hừ’ hai tiếng rồi nói: “Con muốn ngủ.”

Sau khi nói xong, Lý Tịch Nhan còn nhét cả cơ thể từ đầu đến mông của mình vào trong chăn.

Mười phút trôi qua, An Lương đến nhà Lý Tịch Nhan, anh xách theo bữa sáng của Lưu Linh và Lý Tịch Nhan tới, vừa vào đến nhà đã hỏi: “Tịch Nhan vẫn còn đang ngủ à dì?”

Lưu Linh chỉ chỉ vào căn phòng đang đóng chặt rồi tiếp nhận bữa sáng trong tay An Lương.

An Lương đi tới phòng ngủ của Lý Tịch Nhan, anh phát hiện cô nàng học bá này đang vùi cả đầu vào trong chăn, anh cười xấu xa thò tay mình vào trong lớp chăn. Sau đó, tiếng hét của Lý Tịch Nhan vang lên.

“An Lương, cái đồ xấu xa này, lạnh quá!” Lý Tịch Nhan vừa la hét vừa nói.

Nền nhà Lý Tịch Nhan không ấm, cũng không mở điều hòa, đương nhiên là rất lạnh rồi.

Mùa đông ở Thịnh Khánh rất khó chịu!

Người từ phương Bắc tới Thịnh Khánh vào mùa đông thì chắc chắn sẽ bị lạnh đến mức cứng đờ hết cả người.

Bởi vì ở Thịnh Khánh không có không khí ấm áp giống như ở phương nam nên mùa đông vô cùng lạnh lẽo, lâu dần mọi người cũng quen nên hầu như trong mỗi nhà đều trang bị sẵn máy điều hòa để sưởi ấm, nhiệt độ bên trong, bên ngoài chênh lệch nhiều quả đúng là khiến người ta không tài nào chịu nổi.

Nhiệt độ ngoài trời hôm nay là tám độ, An Lương lại đi từ trên xe xuống rồi xách đồ ăn sáng lên đây, chưa kịp sưởi ấm gì nên tay anh lạnh như băng là chuyện thường.

“Mau dậy thôi, anh mang bữa sáng sang cho em rồi này.” An Lương nói xong thì đi ra ngoài phòng khách.

Lưu Linh đã cất miếng lót tập yoga đi rồi, người phụ nữ xinh đẹp này khủng bố vậy?

Tự ràng buộc bản thân như thế nữa, đúng là người có nghị lực!

Buổi sáng lạnh lẽo như vậy mà còn có thể kiên trì dậy sớm tập yoga, thật xứng với dáng người hoàn mỹ của bà ấy!

Sau khi Lưu Linh cất tấm thảm tập đi, việc đầu tiên bà ấy làm là mặc quần áo giữ ấm vào, lúc đó mới đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Phòng trong khu dân cư Thiên Lan là phòng giá rẻ, tuổi thọ của mỗi phòng cũng phải hơn mười năm rồi, khả năng cách âm có chút kém, An Lương ngồi trong phòng khách cũng có thể nghe thấy âm thanh tiếng người tắm rửa trong phòng vệ sinh một cách rõ ràng rành mạch.

Chuyện này… thật khiến người ta đau đầu mà!

Chương 788: Lại nhận nhầm người?

Có điều phòng này chỉ là phòng giá rẻ, có thể yêu cầu gì nhiều sao?

Dù sao thì cũng vừa mới nói là phòng giá rẻ, trong lòng còn không biết đường mà cân nhắc sao?

An Lương ngồi trên sô pha, anh dùng di động tra giá cả của vàng trên thế giới nhằm phân tán những suy nghĩ miên man khi nghe thấy âm thanh người tắm rửa trong phòng.

Sắp tới 8 rưỡi sáng rồi.

Giá vàng trên thế giới đang giữ nguyên với mức 345 tệ nước Hạ, rất nhiều tay lính mới và dân cờ bạc Cao Giang Can cũng bị thu lại như thế.

Vậy mà mười phút sau Lưu Linh lại quấn khăn tắm đi ra từ phòng vệ sinh, dường như bà ấy đã quên mất rằng An Lương cũng đang ở đây?

Lúc Lưu Linh đi ra từ phòng vệ sinh, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm duy nhất, mãi lúc sau bà ấy mới bừng tỉnh, hóa ra mình quên mất chuyện An Lương tới nhà.

Trong phòng khách, Lưu Linh đối diện với An Lương, anh không kiêng nể gì hết, tròn mắt đánh giá Lưu Linh, khi một người phụ nữ vừa tắm xong, trên người họ tỏa ra sức hấp dẫn vô cùng mạnh mẽ, nhưng An Lương cũng chỉ đang thưởng thức mà thôi.

Dù sao thì Lý Tịch Nhan cũng đang ở nhà mà, đúng không?

Lưu Linh bị ánh mắt đánh giá không kiêng nể gì của An Lương làm cho mặt đỏ bừng, bà ấy không hét lên một cách chói tai giống như mấy cô thiếu nữ mà chỉ yên lặng đi vào phòng ngủ của mình.

Mấy phút sau, Lưu Linh mặc quần áo chỉnh tề đi ra, bà ấy hỏi: “Tịch Nhan còn chưa dậy sao?”

“Chưa thấy cô ấy ra ạ!” An Lương đáp: “Để cháu vào xem lại lần nữa.”

Anh đi vào phòng Lý Tịch Nhan một lần nữa thì phát hiện cô nàng này lại chìm vào giấc ngủ nữa rồi?

Lúc này An Lương cũng không đùa Lý Tịch Nhan nữa, anh cẩn thận rời khỏi phòng ngủ của cô, tiện thể đóng cửa lại: “Cô ấy lại ngủ tiếp rồi, hôm qua cô ấy uống say rồi không chịu ngủ sớm phải không ạ?”

Lưu Linh không chắc chắn lắm, đáp lại: “Dì đi ngủ khá sớm.”

“Thôi để cháu nhắn lại qua WeChat cô ấy vậy, để bữa sáng vào trong tủ lạnh, đợi khi nào cô ấy dậy thì tự xử lý sau.” An Lương nói.

Lưu Linh gật đầu, bà ấy bắt đầu yên lặng ăn gà xông khói, salad rau và hỗn hợp sữa chua óc chó của mình.

An Lương tiếp tục xem xu hướng tăng giảm của giá vàng trên thế giới trong điện thoại di động của mình.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, đợi thêm hai, ba ngày nữa, anh sẽ lập tức vào sân.

Không đến mười phút, Lưu Linh đã nhanh chóng ăn xong phần ăn của mình, bà ấy nói: “An Lương, cháu cũng đi tới của hàng với dì sao?”

Trước khi An Lương trả lời, Lưu Linh lại tiếp tục nói: “Bên dì và nhân viên tài vụ của An Thịnh bên cháu đã nói chuyện với nhau rồi, để nhân viên của cháu qua đó là được, cháu không cần đích thân đi tới đâu.”

An Lương nói: “Cháu rảnh rỗi nên qua đó xem cho đỡ chán, bà con thân thích nhà cháu quá nhiều, cháu phải ra ngoài giải sầu.”

Lưu Linh hiểu, gật đầu: “Vậy thì chờ thêm một lát nhé, dì đi thay một bộ quần áo đã rồi chúng ta xuất phát.”

“Vâng.” An Lương gật đầu.

Lại thêm mười phút nữa trôi qua, vậy mà Lưu Linh lại mặc bộ áo khoác Louis Vuitton lông cừu màu đỏ mà hôm qua An Lương đã mua cho, nguyên một bộ lông cừu, quần dài màu đen, còn có giày cao gót cùng với chiếc khăn quàng cổ kiểu dáng kinh điển.

Mặc bộ Louis Vuitton này lên người, nhìn qua cảm giác Lưu Linh đã trẻ ra mấy tuổi.

“Đẹp không?” Lưu Linh dò hỏi.

An Lương khẽ gật đầu: “Rất đẹp!”

Lưu Linh mỉm cười: “Vậy chúng ta đi?”

Hai người cùng nhau rời đi, lúc ở dưới lầu bọn họ gặp bà chủ của siêu thị nhỏ gần đó, Lưu Tiểu Cầm, đối phương chào hỏi: “Tịch Nhan, hai đứa ra ngoài đi chơi sớm vậy sao?”

Vậy mà Lưu Tiểu Cầm lại nhận nhầm Lưu Linh thành Lý Tịch Nhan!

Cách ăn mặc lẫn phong cách trang điểm của Lưu Linh đều thiên hướng trẻ hóa, mấu chốt là khi nhìn vào áo khoác lông dê màu đỏ rất có sức sống.

An Lương phất phất tay, tỏ ý đáp lại.

Khóe miệng Lưu Linh cũng hơi cong lên, đương nhiên là vô cùng vui vẻ trước sự hiểu lầm này!

Chiếc Lamborghini Urus màu vàng sáng chói ngừng lại trong một bãi đậu xe lộ thiên dưới lầu, Lưu Linh ngồi vào ghế phụ, dường như đang coi mình thành Lý Tịch Nhan thật vậy.

An Lương ngồi vào ghế điều khiển, sau khi khởi động xong thì mở điều hòa ngay lập tức, áo anh mặc có chút mỏng manh, đương nhiên là muốn trong xe phải ấm áp một chút.

Lưu Linh cởi áo khoác dài tay ra vô cùng tự nhiên, bên trong bà ấy mặc một chiếc áo lông màu trắng bó sát, phác họa dáng người xinh đẹp một cách trọn vẹn.

An Lương thưởng thức vẻ đẹp này một cách không kiêng nể gì hết, điều này khiến Lưu Linh muốn giả vờ không phát hiện ra cũng không thể, bà ấy chỉ có thể nhắc nhở An Lương.

“An Lương, dì hẹn người ta vào lúc 9 giờ, nếu muốn tới kịp thì cháu phải nhanh chóng xuất phát.” Lưu Linh nhắc nhở.

Lúc này An Lương trả lời: “Vâng.”

Lamborghini Urus rời đi từ khu dân cư Thiên Lan, An Lương thuận miệng dò hỏi: “Dì biết lái xe không?”

Lưu Linh thừa nhận: “Có học bằng lái, nhưng hầu như không lái xe bao giờ nên có thể là kỹ thuật không được tốt lắm.”

An Lương âm thầm nhớ kỹ điểm này.

Lúc đi trên đường, điện thoại của Lưu Linh vang lên, bà ấy nghe máy, lúc sau mới trả lời đầu dây bên kia: “Sa Sa, chị đang đi trên đường, lập tức tới đó luôn đây.”

Người bên kia điện thoại là Nghiêm Sa Sa, nói: “Chị Lưu, còn bao lâu nữa chị mới đến đây?”

Chương 789: Bình tĩnh

Lưu Linh không trả lời ngay lập tức, bà ấy hỏi An Lương trước: “Bao lâu nữa chúng ta sẽ tới nơi?”

“Khoảng năm phút nữa!” An Lương nói: “Bây giờ không kẹt xe, lâu lắm là năm phút nữa sẽ tới được chỗ đó.”

Sau khi An Lương trả lời, Lưu Linh còn chưa nói gì, Nghiêm Sa Sa đã trêu chọc: “Uầy uầy uầy, chị Lưu, có chuyện gì vậy?” Nghiêm Sa Sa cười xấu xa, nói: “Có người đưa chị qua bên này sao? Mới sáng sớm đã đưa đi làm, đêm qua hai người ở bên nhau?”

Đây là logic trinh thám bình thường!

Dẫu sao thì mới sáng sớm đã ở cùng nhau, hầu như đều bởi vì buổi tối đã bên cạnh nhau!

Tương tự với tình huống như vậy, theo lý mà nói thì trong 100 người, thì ít nhất là 95 người có suy nghĩ giống hệt như Nghiêm Sa Sa!

Lưu Linh nghĩ theo hướng suy nghĩ của Nghiêm Sa sa một lát, mặt mũi cũng âm thầm nóng hết cả lên.

“Sa Sa, em nói bậy gì đó!” Lưu Linh lớn giọng nói.

“Đúng rồi, Sa Sa, người của An Thịnh tới rồi sao?” Lưu Linh kéo đề tài sang chuyện công việc, nếu không thì không biết lát nữa sẽ lại nói thêm gì đó kỳ cục.

Nghiêm Sa Sa đáp: “Nhân viên tài vụ của An Thịnh tới rồi nên em mới gọi điện thoại sang cho chị.”

Nghiêm Sa Sa hạ giọng nói: “Chị Lưu, em thấy nhân viên của An Thịnh không vui cho lắm, lát nữa tới chị nhớ chú ý một chút.”

Lưu Linh liếc mắt sang An Lương đang ngồi bên cạnh, bà ấy khẽ cười mộVt tiếng rồi trả lời: “Được rồi, chị biết, lát gặp lại.”

“Vâng, lát gặp lại.” Nghiêm Sa Sa đáp.

Trong Lamborghini Urus, Lưu Linh cúp máy, bà ấy cũng không nói nhân viên tài vụ An Thịnh có chút kích động, dù sao An Lương cũng đi theo.

Gần năm phút sau, An Lương lái xe đến chi nhánh ngân hàng công thương Bắc Ngọc, Tết nhất, trước cửa ngân hàng công thương vẫn chật ních xe cộ, xem ra giao dịch cần xử lý cũng không ít nhỉ?

An Lương dừng xe ở ven đường: "Dì à, dì đi vào trước đi, cháu đi đỗ xe ở Long Hành đối diện.”

"Được.” Lưu Linh đáp lại sau khi xuống xe.

Ngân hàng Long Nghiệp đối diện xéo với ngân hàng công thương, hai ngân hàng này cách nhau cùng lắm 100 mét, nhưng chi nhánh Bắc Ngọc của ngân hàng Long Nghiệp không có trực ban, bọn họ không mở cửa nên tạm thời chỗ đỗ xe ở cửa ra vào không có chiếc nào.

An Lương lái xe qua đó.

Lưu Linh bên này vừa mới đi vào đại sảnh chi nhánh Bắc Ngọc của ngân hàng công thương đã thấy nhân viên tài vụ của công ty Xây dựng An Thịnh, bà ấy khách khí gọi to: "Chị Lệ Kiều, năm mới vui vẻ!”

Nhân viên tài vụ Xây dựng An Thịnh tên Chu Lệ Kiều, bởi vì họ và âm tự có nghĩa khác, trong môi trường làm việc, nếu nhân viên họ 'Chu' có địa vị cao thì cũng sẽ không dùng họ đối phương để xưng hô.

Ví dụ như hiện tại Lưu Linh xưng với Chu Lệ Kiều là chị Lệ Kiều, chứ không phải chị Chu.

Bởi vì 'chị Chu' có hơi giống 'chị Trư'.

Vẻ mặt Chu Lệ Kiều bất mãn, quát lớn: "Tết rồi, cô không thể tới sớm hơn một chút sao?”

"Bọn tôi phải xử lý xong sớm hơn một chút để về nhà ăn Tết chứ!” Chu Lệ Kiều tiếp tục oán giận.

Lưu Linh ở tiến vào phía trước nhìn đồng hồ, bà ấy hẹn trước 9 giờ, lúc ở cửa là 8 giờ 55 phút, bà ấy hoàn toàn tuân thủ thoả thuận, chỉ là Chu Lệ Kiều tới trước mà thôi.

Hơn nữa, Chu Lệ Kiều cũng tới trước có 5 phút!

Chu Lệ Kiều còn lải nhải: "Ngân hàng công thương các người luôn làm chậm trễ khách hàng, An Thịnh bọn tôi tốt xấu gì cũng là khách hàng chủ chốt của ngân hàng công thương các người, các người không biết tới sớm một chút để chờ tôi sao?”

"Ăn Tết vui vẻ, lại bị chuyện tồi tệ này trì hoãn!” Chu Lệ Kiều oán giận.

“Hôm nay nhà bọn tôi làm bữa cơm đoàn viên, các người cần bao nhiêu thời gian mới có thể xử lý xong?” Chu Lệ Kiều dò hỏi.

Lưu Linh nhìn thoáng qua An Lương cách đó không xa, bà ấy đáp lại: "Cần tầm hai tiếng mới có thể xử lý xong.”

“Hai tiếng?” Chu Lệ Kiều tiếp tục tức giận: “Sao phải lâu như vậy?”

“Bởi vì tài khoản cần chuyển tiền ước chừng khoảng 50.255 tài khoản, bọn em cần nhập các tài khoản này vào bên trong hệ thống, sau đó cần chị Lệ Kiều tiến hành ủy quyền, chờ đến khi kết thúc chuyển khoản, bọn em còn phải phản hồi kết quả cho chị Lệ Kiều, hơn nữa trả lại thẻ công cộng và U-Shield cho chị Lệ Kiều.” Lưu Linh trình bày tình hình.

Kỳ thật nhập hơn năm vạn tài khoản vào Hệ Thống chuyển khoản thì có thể hoàn thành rất nhanh, nhưng thẩm tra bảo mật liên quan thì cần thời gian nhất định, ví dụ như trước hết Lưu Linh cần copy dữ liệu bảng biểu Excel hơn 5 vạn tài khoản vào USB và giao cho nhân viên kỹ thuật phân tích, làm vậy để nhận định có tồn tại virus hay không.

Sau khi nhân viên kỹ thuật xét duyệt không có vấn đề gì, nhân viên kỹ thuật sẽ trích xuất thông tin ra, sau đó lại chuyển giao cho giao dịch viên tương ứng, mới có thể tiến hành ghi chép thông tin chuyển khoản.

Công việc này tiêu hao nhiều thời gian nhất!

Chu Lệ Kiều nghe lý do từ chối của Lưu Linh, bà ta đáp lại: "Tôi trực tiếp ủy quyền cho các người, các người tự mình chuyển khoản đi, sau đó gửi kết quả qua WeChat cho tôi, cô mang thẻ công cộng và U-shield đến nhà cho tôi!”

“Cái này...” Lưu Linh khó xử nói: "Chị Lệ Kiều, cái này không đúng quy tắc. Trong quá trình chuyển khoản, bọn em yêu cầu chị phải ở đây.”

'Tôi có ở đây hay không thì có liên quan gì?” Chu Lệ Kiều chế giễu: "Tết âm lịch, một hai phải làm mấy chuyện này, trước tiên phải làm gì?”

“Tiểu Lưu, chúng ta đều già cả rồi, tôi tin tưởng cô!” Chu Lệ Kiều nói tiếp: “Sau khi tôi ủy quyền cho các người, các người cứ chuyển khoản là được rồi, rồi gửi kết quả cuối cùng cho tôi là không thành vấn đề.”

An Lương đột nhiên chen vào nói: "Nếu đám người bọn họ chuyển cho những người khác thì sao?”

Chương 790: Ba thị trường lớn

Chu Lệ Kiều không nhận ra là An Lương đang dò hỏi, bà ta đáp lại theo bản năng: “Sao bọn họ có thể chuyển khoản cho người khác...”

Lúc nói đến một nửa, Chu Lệ Kiều hiểu được vấn đề, bà ta nhìn về phía An Lương.

Trước đó An Thịnh Vũ đã đưa An Lương đến công ty Xây dựng An Thịnh để làm quen với mọi người, tất nhiên Chu Lệ Kiều cũng biết An Lương, bà ta biết là thế hệ tiếp theo điều hành Xây dựng An Thịnh.

“Tổng giám đốc Tiểu An.” Chu Lệ Kiều vội vàng thăm hỏi: "Năm mới vui vẻ!”

"Năm mới vui vẻ, Tổng giám đốc Chu.” An Lương đáp lại.

“Tổng giám đốc Tiểu An, tôi...” Chu Lệ Kiều muốn giải thích chuyện vừa nãy.

An Lương cắt ngang lời giải thích của Chu Lệ Kiều, anh đáp lại: "Thực sự xin lỗi, Tổng giám đốc Chu, chuyện lúc này xác thật là chúng tôi không suy xét chu toàn, trong ngày lễ đặc biệt như Tết m Lịch này chúng tôi lại thêm công việc không cần thiết vào.”

“Cho nên tôi tự mình lại đây xử lý chuyện này, thật sự là phiền Tổng giám đốc Chu quá.” An Lương áy náy.

Chu Lệ Kiều có chút xấu hổ.

"Được rồi, Tổng giám đốc Chu, giao tài khoản ngân hàng công cộng của An Thịnh và U-Shield cho tôi đi, chuyện tiếp theo để tôi xử lý, bà có thể tiếp tục nghỉ ngơi.” An Lương nói.

“Cái này...” Trong lúc nhất thời Chu Lệ Kiều do dự.

An Lương gọi điện thoại cho An Thịnh Vũ, sau đó nói đơn giản về tình hình, anh không nói Chu Lệ Kiều có vấn đề gì, chỉ nói mình thay Chu Lệ Kiều xử lý vụ chuyển khoản.

“Tổng giám đốc Chu, phiền bà nghe điện thoại một chút.” An Lương đưa qua điện thoại mình qua.

Trong chi nhánh Bắc Ngọc của Ngân hàng công thương, Chu Lệ Kiều nhận lấy điện thoại của An Lương và đặt lên bên tai, sau đó không ngừng gật đầu đồng ý.

Được nửa phút sau, Chu Lệ Kiều đưa điện thoại lại cho An Lương.

An Lương tiếp tục nghe điện thoại một lần nữa, giọng nói của An Thịnh Vũ truyền đến: “An Lương, chuyện còn lại con tự xử lý nhé.”

"Vâng.” An Lương đáp lại.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, An Lương nhìn về phía Chu Lệ Kiều.

Chu Lệ Kiều xấu hổ mang thẻ tài khoản công cộng của công ty Xây dựng An Thịnh và U-Shield ra giao cho An Lương, bà ta khách khí đáp lại: “Cảm ơn Tổng giám đốc Tiểu An.”

An Lương gật đầu nói: "Chu tổng giám khách khí quá, Chu tổng giám mau về nhà đoàn viên đi!”

“Cậu An năm mới vui vẻ.” Chu Lệ Kiều chúc phúc.

An Lương đáp lại lời chúc phúc.

Chờ đến khi Chu Lệ Kiều rời khỏi, An Lương nhìn về phía Lưu Linh nói: "Dì à, chúng ta xử lý vụ chuyển khoản trước nhỉ?”

Lưu Linh gật đầu: "Được. Giai đoạn xử lý công việc sơ bộ cần khoảng một giờ. Cháu vào phòng cho khách VIP nghỉ ngơi một chút đi?”

“Không thành vấn đề.” An Lương gật đầu.

Lưu Linh đưa An Lương đi tới phòng cho khách VIP, bà ta mang cho An Lương một ly trà, rồi tiếp tục nói: "Dì đi xử lý công việc trước, cháu tự mình nghỉ ngơi đi nhé.”

"Vậy đi.” An Lương đáp lại.

Sau khi Lưu Linh rời khỏi phòng cho khách VIP, An Lương lập tức mở WeChat lên trao đổi với An Thịnh Vũ, anh tự thuật toàn bộ chuyện của Chu Lệ Kiều từ đầu đến cuối, anh cũng không thêm mắm thêm muối, chỉ là trình bày y nguyên tình hình ngay lúc đó mà thôi.

Bởi vì tình hình ngay từ ban đầu cũng đã đủ!

Chu Lệ Kiều là Tổng giám đốc tài vụ Xây dựng An Thịnh, lúc này xử lý vấn đề khoản tiền hơn 5000 vạn, bảo Chu Lệ Kiều ra mặt xử lý, đó là tín nhiệm với Chu Lệ Kiều.

Nhưng Chu Lệ Kiều vì đoàn viên mà hủy bỏ trách nhiệm công việc của mình sao?

Uỷ quyền ngân hàng công thương, sau đó rời đi?

Giống như lời An Lương nói, bà ta không sợ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn sao?

'An Thịnh Vũ: Haiz!’

'An Thịnh Vũ: Tiểu Chu cũng đã gia nhập An Thịnh được mười hai năm rồi!'

'An Thịnh Vũ: Lúc trước bố có nghe nói Tiểu Chu có chút vấn đề, nhưng vẫn không thể xử lý, chỉ là hy vọng bà ta có thể tự mình sửa lại, kết quả vấn đề lại nghiêm trọng hơn.'

'An Lương: Bố, bố định xử lý như thế nào? ’

'An Thịnh Vũ: Chờ năm sau khởi công rồi nói, bây giờ cứ cho bà ta một năm mới vui vẻ đi.'

'An Lương: Vâng.'

'An Thịnh Vũ: Giữa trưa con trở về chứ?’

'An Lương: Chắc là con không về, không phải mọi người đã ra ngoài ăn cơm sao?'

'An Thịnh Vũ: Vậy đi!’

'An Thịnh Vũ: Buổi tối về đến đây đấy?'

'An Lương: Chắc chắn buổi tối sẽ về tới!'

Hôm qua Tôn Hà còn có lệ một chút, hôm nay Tôn Hà lười đến qua loa, buổi trưa và buổi tối đều đặt quán ăn bên ngoài trước.

Hai bố con kết thúc trao đổi xong, An Lương lại bắt đầu xem xét giá vàng quốc tế.

Điều anh quan tâm nhất bây giờ chính là chuyện này!

Bây giờ là 9 giờ 20 phút sáng, giá vàng quốc tế là 342 tệ nước Hạ một gram.

Trước đó lúc 8 giờ rưỡi, giá vàng quốc tế 345 tệ nước Hạ một gram, chưa đến một tiếng đã dao động 0,8695%.

Dao động này thoạt nhìn rất nhỏ, nhưng trên thị trường vàng có sẵn trên quốc tế hiện nay, dân cờ bạc chơi một trăm lần đòn bẩy và hai trăm lần đòn bẩy cũng có, thậm chí có thằng điên đã làm 888 lần đòn bẩy.

Chương 791: Hoàn thành nhiệm vụ!

Nếu lấy một trăm lần đòn bẩy làm ví dụ, cùng lắm chỉ có thể chấp nhận dao động 1% giá cả.

Ví dụ như nói dùng một 1 ức tệ nước Hạ làm tiền vốn, làm nhiều thao tác một trăm lần đòn bẩy, chưa đến một tiếng làn sóng thị trường này đã hao tổn 8695 vạn, chỉ còn 1305 vạn tiền vốn.

Đương nhiên, nếu không làm thao tác, vậy thì một đợt như thế kiếm lời 8695 vạn tệ nước Hạ!

Bình thường trong ngành sản xuất, muốn dùng 1 ức kiếm 8695 vạn lợi nhuận, quả thực là điều viển vông, thậm chí là không có khả năng xảy ra.

Nhưng mà trong thị trường vàng có sẵn trên quốc tế hiện nay, không đủ 1 ức lợi nhuận, hoàn toàn chính là mưa bụi.

Thị trường vàng có sẵn trên quốc tế chính là kích thích như thế!

Nhưng mà nguy hiểm của thị trường vàng có sẵn trên quốc tế quá lớn, đối với người thường mà nói, căn bản không nên đụng vào nó.

Thị trường chứng khoán, kỳ hạn giao hàng, vàng, nguy hiểm ba loại đầu tư này hoàn toàn không giống nhau.

Thị trường chứng khoán thuộc về thị trường ngư long hỗn tạp, trong thị trường này có mấy bác gái mua đồ ăn, đại gia khoe chim, sinh viên tốt nghiệp cấp ba, thành phần tri thức đi làm, dù sao cũng không có cơ sở, tất cả đều có thể mua cổ phiếu dù không biết gì cả.

Trong thị trường chứng khoán cũng có cao thủ, ví dụ như Thần cấp Buffett!

Nhưng tổng thể mà nói, thị trường chứng khoán có người bình thường sinh sống, có tình huống người thường đối chiến với người thường.

Thị trường kỳ hạn giao hàng thì khác!

Mấy bác gái mua đồ ăn và đại gia khoe chim, loại cấp bậc tuyển thủ này vào thị trường kỳ hạn giao hàng?

Khả năng cao là chết không có chỗ chôn!

Tất cả người trong thị trường kỳ hạn giao hàng đều là tay già đời, thuộc về lĩnh vực người chơi, bởi vì tay mới vào, cơ bản đều sẽ nhanh chóng thành tay mơ chính hiệu?

Đề nghị vào thị trường chứng khoán ôm nhau sưởi ấm!

Cuối cùng thị trường vàng, cái này chính thức là lĩnh vực vô cùng khủng bố.

Các tuyển thủ chuyên nghiệp đều rất ít khi vào thị trường vàng vật lộn!

Ở trong lĩnh vực tài chính có một cách nói trêu chọc, tài chính không đủ 5000 vạn, còn định vào thị trường vàng sao?

Xem ra chính là tay mới!

Tuy rằng hạn mức tối thiểu cho các nhà giao dịch trong thị trường vàng có sẵn trên quốc tế là 250 đô la, nhưng với 250 đô la mà vào thị trường vàng có sẵn trên quốc tế? Ngoại trừ có Tin Tức Xu Thế Giá Vàng Quốc Tế Tương Lai Bản Cao Cấp, thật sự là khi có tin tức cung cấp giá vàng có sẵn của thị trường quốc tế, mới có khả năng không bị choáng ngợp.

Về phần thực sự có người sử dụng 250 đô la là kiếm tiền từ thị trường vàng có sẵn trên quốc tế, điểm này An Lương cũng không phủ định, luôn có người may mắn, không phải sao?

Những người may mắn có thể gặp may mắn được bao lâu?

Chỉ cần còn ở trong thị trường vàng có sẵn trên quốc tế, chỉ cần không có tài chính có sẵn, thì có khả năng bị một cơn sóng thanh lý đánh xuyên!

Phải đào thải, nếu không sẽ trở thành tay già đời ngay lập tức.

Trên thị trường vàng quốc tế sẵn có đều là những ông chủ lớn!

Người khuấy gió nổi mưa trên thị trường vàng quốc tế không phải là các quốc gia sao?

An Lương không đề nghị người bình thường tham gia thị trường vàng quốc tế sẵn có.

Giá cả vàng có liên quan đến rất nhiều nhân tố, nào là tình hình chính trị toàn cầu, nào là giá cả toàn cầu, nào là liên kết với tiền tệ của quốc qua Bạch Đầu Ưng...

Vừa nói xong, những người khuấy gió nổi mưa trên thị trường vàng đều là các quốc gia, chuyện này người bình thường có thể tham dự sao?

Trên thị trường vàng là những cuộc đại chiến của cơ giáp, người bình thường thì ngay cả Áo sắt và Chuông vàng cũng không có chống lại thì nói gì đến tay không hủy cơ giáp?

Đề nghị tắm rửa đi ngủ đi!

Trong giấc mơ cái gì mà không có?

Lấy 250 đô la Mỹ bắt đầu, tiến hành sử dụng đòn bẩy nâng lên 400 lần, quyền hạn tài chính 10 vạn đô la Mỹ ở trên thị trường vàng quốc tế.

Bên trong đi qua đi lại nhiều lần, mỗi ngày kiếm 10 ức đô la Mỹ!

Giấc mơ này không tốt sao?

Cho tới hiện thực?

Thế giới hiện thực của thị trường vàng quốc tế đại khái giống như độ khó của người chơi bóng bàn nghiệp dư muốn đối kháng với Trương đại ma vương vậy, hơn còn muốn thắng đối phương!

Hình dung như vậy là có thể hiểu rồi chứ?

Nếu không phải là độ khó kinh khủng này, giá vàng mà An Lương lấy được sau một tháng, tại sao anh phải chần chừ?

Chẳng qua là không muốn bị lừa mà thôi!

Nói thật, chẳng phải là hơn 20 ức mà An Lương đổ vào thị trường vàng quốc tế đều như một hát cát trong sa mạc sao?

Lượng mua bán mỗi ngày trên thị trường vàng quốc tế động một chút là 20 vạn ức đô la Mỹ, tương đương với hơn 140 vạn ức tệ nước Hạ. Tài chính của An Lương chiếm khoảng 1,8/100.000 đúng không?

Một số tiền như vậy, nếu không may gặp phải tình huống xấu thì vẫn có thể bị lừa đấy!

An Lương cũng không muốn tiến vào trang trại rau hẹ lớn thứ hai thế giới để thu hoạch rau hẹ, anh cũng không muốn bị người ta lừa.

Chương 792: Em nấu ăn rất ngon

Gần mười giờ sáng, An Lương nhận được Wechat của Lý Tịch Nhan.

'Lý Tịch Nhan: Anh đến sớm quá!’

'An Lương : ...'

'An Lương: Hôm qua em không phải uống say rồi đi ngủ sớm sao?’

'An Lương: Sao hôm nay muộn như vậy rồi còn chưa dậy?’

'Lý Tịch Nhan: Nửa đêm em lại dậy, sau đó ngủ không được. Gần 6 giờ sáng em mới ngủ một lần nữa, uống rượu vào rất khó chịu.'

'An Lương: Thật là một đứa ngốc mà!’

'Lý Tịch Nhan: Anh đã đi đâu vậy?'

'An Lương: [Thông tin định vị]'

'An Lương: Anh đang xử lý chuyện tiền thăm hỏi đầu năm mới của công nhân viên trực tiếp bảo vệ môi trường.'

'An Lương: Buổi trưa qua nhà em ăn cơm, em đồng ý chứ?'

'Lý Tịch Nhan: Vâng! Tài nấu nướng của em rất tốt!

‘An Lương: ?’

'Lý Tịch Nhan: Em nấu mì ăn liền rất ngon!'

'Lý Tịch Nhan: Mì ăn liền em nấu ăn thật ngon, dinh dưỡng đầy đủ, thời gian vừa vặn.'

'Lý Tịch Nhan: Cái này là em học được từ một bộ phim.’

An Lương bừng tỉnh, bộ phim này là Bình Đông Vũ và Hoàng Thành Võ liên kết sản xuất sao?

'An Lương: Mì ăn liền thì thôi, buổi trưa anh đến thể hiện tài năng!'

Lý Tịch Nhan: Anh biết nấu cơm sao?

'An Lương: Coi thường người khác à?'

Xin hỏi Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng có đó không?

Cần một đầu bếp tinh thông kỹ thuật!

Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng không có bất kỳ phản hồi nào.

'Lý Tịch Nhan: Chờ mong!'

'An Lương: Em đợi đấy!'

Lúc 11 rưỡi, Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng đưa ra lời nhắc nhở.

'Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành một việc có ý nghĩa!’

Trước khi An Lương trả lời, Lưu Linh đi vào phòng khách quý, bà ấy nhắc nhở: "An Lương, chúng ta đã xử lý xong mọi chuyện liên quan rồi, đang đóng dấu danh sách chuyển khoản phù hợp, cháu có muốn xem không?"

"Được!" An Lương gật đầu.

An Lương đi theo Lưu Linh tới đại sảnh của ngân hàng, trong quầy bọc kính chống đạn, một nữ nhân viên đang đối chiếu đóng dấu lên danh sách thông tin chuyển khoản.

Lưu Linh lấy một phần danh sách chuyển khoản đã đối chiếu xong và đóng thành tập đưa cho An Lương.

"Cháu xem đi, mỗi một trang có một trăm mục ghi chép chuyển khoản." Lưu Linh nói rõ.

An Lương nhanh chóng tùy ý tra xét vài tờ, sau đó đáp lại: "Cháu không xem, mặt sau giao cho nhân viên tài vụ An Thịnh đối chiếu cẩn thận."

Tổng cộng có hơn năm vạn ghi chép, An Lương phải xem đến lúc nào?

Hơn nữa, Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng đã đưa ra nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành, cho nên lần chuyển khoản này không có vấn đề gì.

Lưu Linh cũng không hy vọng An Lương đối chiếu thông tin từng cái một, bà ấy đưa toàn bộ danh sách thông tin chuyển khoản mà Nghiêm Sa Sa đưa đến để vào, sau đó lại đưa cho An Lương.

"Toàn bộ đều là danh sách chuyển khoản. Cháu nhớ cất cẩn thận." Lưu Linh nhắc nhở.

Dù cho mỗi một trang có tới một trăm mục ghi chú, 50.255 mục ghi chép chuyển khoản cũng dùng hết 503 tờ giấy in ngân hàng.

An Lương nhận túi đựng tài liệu mà Lưu Linh đưa tới và một tờ danh sách thông tin chuyển khoản vừa cất vào túi cầm trong tay, cuối cùng xếp vào năm cái túi giấy bìa.

Lưu Linh trả phiếu công nợ của kiến trúc An Thịnh cho An Lương, bà ấy nói với Nghiêm Sa Sa: "Sa Sa, cảm ơn em, lần sau chị mời em đến Thiên Không Chi Dực."

Nghiêm Sa Sa nói cảm ơn: "Cảm ơn chị Lưu."

An Lương khẽ gật đầu với Nghiêm Sa Sa, sau đó quan tâm hỏi: "Dì, bây giờ dì trở về sao?"

Lưu Linh suy nghĩ một chút, mới gật đầu: "Ừ."

Bên trong chi nhánh Bắc Ngọc ngân hàng công thương.

Doãn Trúc Vi dò hỏi: "Chị Sa Sa, người trẻ tuổi lúc nãy là thái tử của An Thịnh sao?"

Nghiêm Sa Sa trả lời một cách chắc chắn: "Đúng vậy."

"Oa!" Doãn Trúc Vi khẽ hô lên: "Anh ấy đẹp trai quá!"

Doãn Trúc Vi tiếp tục nói: "Lúc anh ấy đè ép tên Chu Lệ Kiều kia quả thực rất đẹp trai, y như cảnh tượng trong phim truyền hình!"

"Không!" Cách nói của Doãn Trúc Vi đang tự tát chính mình: "Quả thực so với phim truyền hình còn chân thật hơn, anh ấy giải quyết Chu Lệ Kiều một cánh qua loa, e rằng tiếp theo sẽ khiến Chu Lệ Kiều xong đời đúng không?"

Nghiêm Sa Sa trêu đùa: "Trúc Vi, em không có cơ hội đâu, anh ta là bạn trai của con gái chị Lưu, chị đã thấy con gái của chị Lưu rồi, dung mạo y như tiên nữ!"

Doãn Trúc Vi thở dài nói: "Thật hâm mộ chị Lưu!"

"Ai mà không hâm mộ chứ?" Nghiêm Sa Sa cũng thở dài: "Lần này khoản tiền cho vay 20 ức của kiến trúc An Thịnh, mặc dù không có công lao nhưng coi như thêm vào quyền lợi thăng chức, xí nghiệp liên quan đến An Thịnh, về sau còn không phải của chị Lưu sao?"

Cùng lúc đó, trong xe Lamborghini Urus An Lương chủ động mở miệng nói: “Trước đây ở ngân hàng công thương Chu Lệ Kiều cũng như vậy sao?"

Lưu Linh do dự.

An Lương bổ sung thêm: “Lần này cô ta đã đụng chạm đến ranh giới cuối cùng. Bất kể là tình huống nào, năm sau đi làm, An Thịnh chúng cháu sẽ xử lý cô ta. Còn xử lý ra sao thì phải xem kết quả điều tra cuối cùng."

"Nếu như cô ấy chỉ là không làm tròn trách nhiệm, nhưng không xảy ra tình huống lợi dụng chức vụ để chiếm đoạt công ty tài vụ, chúng cháu sẽ dựa theo hợp đồng lao động nên bồi thường thế nào thì bồi thường như thế." An Lương nói rõ: "Nhưng nếu xảy ra tình huống lợi dụng chức vụ để chiếm đoạt tài vụ của công ty, nên xử lý dựa theo pháp luật thế nào thì phải xử lý dựa theo pháp luật như thế."

Chương 793: Bị tài nghệ nấu ăn của Lưu Linh chi phối

Lưu Linh nghe ý tứ của An Lương thì đã xác định vận mệnh của Chu Lệ Kiều, bà ấy mới trả lời: "Thực ra trước đây Chu Lệ Kiều vẫn rất giỏi, nhưng từ sau khi An Thịnh được thêm vào kế hoạch phát triển Tây Thành, cô ta luôn cho rằng mình hơn người khác một bậc."

An Lương hiểu rõ ý tứ của Lưu Linh.

Tư tưởng của Chu Lệ Kiều là không đúng!

Kiến trúc An Thịnh gia nhập kế hoạch phát triển Tây Thành của Thịnh Khánh, đó là chuyện của kiến trúc An Thịnh. Nói thẳng ra, đó là chuyện của nhà họ An, Chu Lệ Kiều chỉ là nhân viên của kiến trúc An Thịnh mà thôi, cô ta dựa vào cái gì mà tự cho rằng mình hơn người một bậc?

Tình huống như vậy ở một số cửa hàng loại xe sang trọng 4S cũng có. Trong một số cửa hàng bán xe sang trọng 4S, huấn luyện nhân viên bán hàng không chu đáo, đặc biệt là người mới, rất dễ xảy ra tình huống tương tự.

Ngược lại là việc huấn luyện nhân viên bán hàng của các cửa hàng cao cấp phải vô cùng chu đáo, cho dù rõ ràng không phải là khách hàng mục tiêu, nhân viên bán hàng của các cửa hàng hàng hiệu cao cấp cũng không thể mắt chó coi thường người khác.

Đại khái là người bình thường cắn răng cũng có thể mua một món xa xỉ phẩm, nhưng người bình thường cắn răng mua một chiếc xe sang trọng thử xem?

"Nếu như mọi người muốn điều tra vấn đề của Chu Lệ Kiều, dì đề nghị mọi người điều tra rõ, lúc trước An Thịnh chuẩn bị vay 20 ức, dì có tiếp xúc với nhân viên ngân hàng." Lưu Linh nói rõ.

"Cho nên cô ta thu lợi ích từ một số ngân hàng sao?" An Lương hỏi ngược lại.

Lưu Linh không khẳng định trả lời: "Đây là chuyện đã rõ, nhưng dì không biết tình huống cụ thể."

"Cháu sẽ điều tra." An Lương trả lời.

Chuyện này giao cho công ty Nhân Nghĩa An Toàn điều tra là được rồi...

"Đúng rồi, dì ơi, buổi trưa cháu ăn cơm chỗ dì, trong nhà có đồ ăn không?" An Lương dò hỏi.

Lưu Linh thoáng lúng túng: "Có thì cũng có, nhưng..."

An Lương hiểu rõ ý tứ của Lưu Linh, kỹ thuật nấu ăn không tốt!

Yên tâm!

Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng không để ý đến anh, cũng không sắp xếp kỹ thuật nấu ăn giỏi cho anh, kỹ thuật nấu ăn giỏi của anh cũng không tốt, tất cả mọi người đừng có ghét bỏ đối phương!

An Lương suy nghĩ một lúc, mới trả lời: "Hay là chúng ta mua thức ăn ngoài? Chúng ta lượn một vòng nhìn có đồ gì ngon, nếu ngon thì chúng ta sẽ mang về cho Tịch Nhan."

"Được." Lưu Linh nhanh chóng đồng ý.

Kỹ năng nấu nướng của bà ấy đúng là không tốt, đa số thời gian là sữa bò yến mạch, thêm hoa quả và quả hạch sống qua ngày, bà ấy ở nhà một mình nên ít nấu ăn.

Thực ra nhìn vào tình trạng da của bà cũng có thể nhận ra, bà ấy đâu phải là người thường xuyên nấu cơm rửa bát chứ?

Sau khi quyết định mua thức ăn ngoài, đầu tiên An Lương lái xe đi tới con đường phía sau nhà anh, anh muốn biết cửa hàng Thanh Thủy Mạo có đang kinh doanh hay không.

Lamborghini Urus màu vàng óng đi tới con phố phía sau, cửa hàng Thanh Thủy Mạo quả nhiên đang kinh doanh và xếp hàng!

Cái này.

Xếp hàng ăn Tết?

Những người này chưa về nhà sao?

"Dì, dì ở trong xe chờ một chút, cháu đi hỏi thăm tình hình." An Lương chỉ vào tình hình buôn bán của Thanh Thủy Mạo.

Lưu Linh gật đầu: "Ừ."

An Lương cũng không tắt máy xe Lamborghini Urus, thời tiết bên ngoài rất lạnh, mở động cơ mới có thể cung cấp hơi ấm.

An Lương đi tới cửa hàng Thanh Thủy Mạo, anh hỏi thăm một người trẻ tuổi đang xếp hàng: "Người anh em, mọi người xếp hàng làm gì?"

Người trẻ tuổi này trang phục thời thượng, anh ta thuận miệng trả lời: "Anh không biết sao? Cửa hàng này làm ăn rất tốt đấy! Mấy ngày nay các loại video đều đề cử cửa hàng này, vừa thuận tiện lại vừa ngon."

"Ừ!" An Lương trả lời một tiếng, anh nhìn hàng người đã vượt qua ba mét, cuối cùng vẫn là quyết định đổi cửa hàng!

An Lương trở lại bên trong xe Lamborghini Urus, anh nhổ nước bọt nói: "Muốn ăn là phải xếp hàng."

Lưu Linh nở nụ cười: "Hay là quay về ăn cơm rang trứng..."

Lại là cơm rang trứng sao?

An Lương nhớ tới lần trước bị kỹ thuật nấu ăn của Lưu Linh hạ gục...!

Quả thực là tài nấu nướng của Lưu Linh rất tệ.

Dù sao món cơm rang trứng lần trước Lưu Linh làm thật đúng là chi phối vị giác của An Lương.

Theo lý mà nói, An Lương có cảm giác mình nấu tạm một món cơm rang trứng cũng ngon hơn Lưu Linh làm.

Hai người về tới khu dân cư Thiên Lan.

Lý Tịch Nhan đã rời giường, cô ấy đang chơi điện thoại di động ở trên ghế sô pha. Lúc An Lương và Lưu Linh trở về, Lý Tịch Nhan nhìn về phía An Lương: “An Lương, tại sao anh không mua thức ăn?”

Lưu Linh nghi ngờ nhìn Lý Tịch Nhan, sau đó nhìn An Lương.

An Lương nghiêm trang nói: “Em hỏi mẹ em đi, anh định mua ở trên đường nên anh đến một cửa hàng đặc sản, gần sang năm mới còn đứng xếp hàng. Kết quả xếp hàng quá dài cho nên anh không mua về.”

?

Lý Tịch Nhan tỏ ý có rất nhiều dấu chấm hỏi.

“Không phải anh nấu cơm sao?” Lý Tịch Nhan nhìn An Lương.

Hai tay An Lương giơ ra: “Cơm rang trứng nhé?”

Sắc mặt Lưu Linh nhất thời đỏ bừng.

“Ha ha ha!” Lý Tịch Nhan cười rất hiền lành.

“Được rồi, được rồi, đừng cười nữa, em nhanh thay quần áo, buổi trưa chúng ta đến phía sau núi Mộc Linh ăn cơm.” An Lương nói.

“Bên kia có đồ ăn à?” Tuy khu dân cư Thiên Lan cách núi Mộc Linh không đến 1 km, nhưng Lý Tịch Nhan vẫn chưa từng đến phía sau núi Mộc Linh.

Chương 794: Tốt cho da!

Phía sau núi Mộc Linh chủ yếu kinh doanh các cửa hàng ăn uống từ bình dân đến cao cấp, họ thường lái xe đi ăn.

“Đương nhiên là có, bên kia rất náo nhiệt.” An Lương đáp lại.

“Được, được, chờ em một chút, em đi thay quần áo.” Lý Tịch Nhan đáp lại.

Lúc Lý Tịch Nhan đi thay quần áo, An Lương ngồi ở trên ghế sofa kiểm tra lời nhắc nhở mà Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng vừa gửi.

Tất nhiên là An Lương chọn mở phần thưởng đặc biệt cho "Năm mới thuận lợi".

‘Tinh! Chúc mừng kí chủ nhận được Công nghệ pin Graphene - Sơ Cấp. Kỹ thuật này được cung cấp bởi chuyên gia pin Graphene Quách Chí Dương của nước Hạ.’

‘Hiện nay, Quách Chí Dương ở Thái Lan đã bị truy nã bởi cơ quan tình báo tại quốc gia Bạch Đầu Ưng.’

‘Hệ Thống đã gửi thông tin liên quan đến hộp thư của ký chủ thông qua mạng lưới Dương Thông ẩn danh bao gồm ảnh chụp với Quách Chí Dương và chỗ ẩn náu.’

‘Lời nhắc nhở đặc biệt: Mời ký chủ tự đi sắp xếp cho Quách Chí Dương.

Đặc tính kỹ thuật của pin graphene Sơ Cấp:

Mật độ năng lượng pin đạt đến mức 450Wh/kg;

Giá thành là pin lithium polymer bậc ba 200%;

Sạc 5000 lần, pin duy trì hơn 90% dung lượng định mức;

Tốc độ sạc cao hơn hai lần so với pin lithium bậc ba bình thường, tốc độ cụ thể sẽ được xác định tùy theo hoàn cảnh sạc.’

An Lương xem xong lời nhắc của Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng, anh khẽ nhíu mày, pin kỹ thuật sao?

Anh không hiểu!

Nhưng thông tin về pin graphene luôn xuất hiện trong tin tức, chắc hẳn là nó vô cùng lợi hại chứ nhỉ?

An Lương lập tức mở hòm thư trong điện thoại di động ra. Quách Chí Dương khoảng chừng bốn mươi tuổi, anh lưu ảnh chụp Quách Chí Dương lại, sau đó gửi tin tức cho công ty Nhân Nghĩa An Toàn.

Và yêu cầu công ty Nhân Nghĩa An Toàn đưa Quách Chí Dương đến nước Hạ an toàn.

Nếu ở quốc gia Bạch Đầu Ưng, lực lượng của công ty Nhân Nghĩa An Toàn có hạn, không nhất định có đưa Quách Chí Dương đi.

Mà ở Thái Lan?

A!

Trung tâm cơ quan tình báo của quốc gia Bạch Đầu Ưng thì sao?

Công ty Nhân Nghĩa An Toàn muốn đưa Quách Chí Dương đi cũng là một chuyện dễ dàng.

An Lương vừa phân phó công ty Nhân Nghĩa An Toàn, Lý Tịch Nhan đã thay quần áo xong đi tới. Cô ấy mặc chiếc áo hoodie in hình con mèo của Gucci mới mua hôm qua.

“Đẹp không?” Lý Tịch Nhan hỏi An Lương.

“Có quần áo ấm bên trong đấy!” Lý Tịch Nhan làm nũng.

Ngày hôm nay, trong nhà Lý Tịch Nhan mở điều hòa, nhưng không khí của máy điều hòa phả ra quá khô, nên sẽ không cảm thấy thoải mái.

Hệ Thống sưởi ấm kết hợp với lọc không khí mới là lựa chọn tốt nhất.

“Đúng rồi, An Lương, trưa nay chúng ta ăn gì?” Lý Tịch Nhan hỏi.

An Lương hỏi lại: “Em muốn ăn gì?”

Anh tiếp tục nói: “Ở phía sau núi Mộc Linh có món ăn kiểu Trung Quốc cùng với nhiều món đặc sản, hay là chúng ta qua xem thử cho chắc xem?”

Lý Tịch Nhan đáp lại một cách khẳng định: “Được!”

Tất nhiên Lưu Linh không phản đối.

Ba người cùng đi ra ngoài.

Lần này không gặp phải bà chủ của siêu thị nhỏ ở tầng dưới, nếu không thì sẽ bị lộ.

An Lương lái Lamborghini Urus đi đến phía sau núi Mộc Linh. Hầu hết các cửa hàng ở đây đều tiếp tục kinh doanh, bây giờ ngành dịch vụ ăn uống thật là liều mạng, lễ mừng năm mới cũng không nghỉ ngơi.

“Ăn lẩu không?” An Lương thuận miệng hỏi.

Lý Tịch Nhan trực tiếp từ chối: “Không phải ăn hay không, mà ăn lẩu xong thì toàn thân toàn dính mùi lẩu!”

“Cơm kiểu Trung nhé?” An Lương lại hỏi: “Bên này còn có món Quảng Đông, có muốn ăn không?”

Lý Tịch Nhan vẫn phủ định. Cô ấy và Lưu Linh ngồi ở hàng ghế sau. Cô nhìn bảng hiệu cửa hàng, rồi đột nhiên mở miệng nói: “Hay chúng ta ăn lẩu gà hoa đi?”

Lưu Linh đồng tình: “Lẩu gà hoa được đó! Nghe nói nó tốt cho da!”

Ma nữ xinh đẹp này.

Nó tốt cho da à! Cũng được đấy.

Trong cửa hàng lẩu gà hoa ở phía sau núi Mộc Linh, Lý Tịch Nhan và Lưu Linh đang gọi món ăn, An Lương đang kiểm tra tin nhắn trong điện thoại di động.

Bởi vì Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng có chỉ chỗ ẩn thân của Quách Chí Dương, sau hơn mười phút ngắn ngủi, công ty Nhân Nghĩa An Toàn đã khống chế được Quách Chí Dương, đồng thời bố trí một lối đi an toàn để anh ta vào nước Hạ.

Không thể không nói công ty Nhân Nghĩa An Toàn vô cùng đáng tin cậy!

Hiệu suất làm việc quá cao.

Trên thực tế, công ty Nhân Nghĩa An Toàn liên hợp với công ty đầu tư Nhân An. Hai công ty lớn của Cốc Mạn ở Thái Lan đã chiếm cứ toàn bộ thế giới ngầm, dù bề ngoài chỉ kiểm soát 70%, nhưng trên thực tế chỉ là che giấu mà thôi.

An Lương đọc được tin tức do công ty Nhân Nghĩa An Toàn gửi tới, sau đó anh nhìn Lý Tịch Nhan và Lưu Linh và nói: “Hai người gọi món ăn trước, anh đi gọi điện thoại.”

Lý Tịch Nhan và Lưu Linh gật đầu.

An Lương bấm số điện thoại của Hoàng Quốc Tường ở cục điều tra an ninh quốc gia.

Sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói của Hoàng Quốc Tường vang lên đầu tiên: “Cậu An, chúc mừng năm mới!”

An Lương đáp lại: “Chúc mừng năm mới! Đúng rồi, lão Hoàng, hiệu suất của mấy người có hơi thấp đấy!”

Hoàng Quốc Tường ám thị đáp: “Đã xảy ra một chút xíu việc ngoài ý muốn. Tuy nhiên, không phải mấy người đã điều tra xong rồi sao?”

Tất cả các thiết bị QN2 mà hai bên thống nhất với nhau đã được bàn giao cho công ty Nhân Nghĩa An Toàn.

Chương 795: Đánh giá thấp sao?

“Tôi không nói chuyện này, tôi định hỏi anh là mấy người có cần giúp đỡ không?” An Lương hỏi.

“Tạm thời không cần, cảm ơn cậu.” Hoàng Quốc Tường đáp lại.

“Thật ra tôi cần mấy người trợ giúp, tôi lập tức gửi tin tức cụ thể cho anh.” An Lương có ý tứ là gọi điện thoại thì không tiện nói, anh chuẩn bị gửi tin tức qua phần mềm liên lạc mật của cục điều tra an ninh quốc gia.

Hoàng Quốc Tường hiểu: “Được, tôi chờ cậu gửi tin tức.”

An Lương cúp điện thoại, anh lập tức mở phần mềm liên lạc mật của cục điều tra an ninh quốc gia ra rồi gửi ảnh chụp của Quách Chí Dương và tin tức liên quan đi.

Hoàng Quốc Tường: “…”

Hoàng Quốc Tường: “Cậu bắt cóc người này?”

An Lương: “???”

An Lương: “Lão Hoàng, vì sao anh cứ thích mở miệng ngậm miệng là các loại chuyện phạm tội trái pháp luật vậy?”

An Lương: “Tôi có lòng nhắc nhở, bắt cóc là hành vi phạm tội, dù trường hợp rất nhỏ cũng hơn 5 năm trở lên, hiểu không?”

Hoàng Quốc Tường: “…”

Hoàng Quốc Tường: “Tôi biết người này, anh ta là Quách Chí Dương, là chuyên gia kỹ thuật pin của quốc gia Bạch Đầu Ưng.”

An Lương: “Tôi nhớ anh ta là chuyên gia kỹ thuật pin của quốc gia chúng ta.”

Hoàng Quốc Tường: “…”

Hoàng Quốc Tường: “Anh ta sinh ra ở quốc gia Bạch Đầu Ưng, lớn lên ở quốc gia Bạch Đầu Ưng, là quốc tịch của quốc gia Bạch Đầu Ưng.”

An Lương: “Chưa kể một số thông tin trong này không có, anh hãy hỗ trợ về phần thẻ căn cước, là thẻ căn cước thật và hợp lệ.”

Hoàng Quốc Tường: “Cậu bắt cóc anh ta thật à?”

An Lương: “Nếu anh nói theo cách hợp lý khác là công ty Nhân Nghĩa An Toàn ở Cốc Mạn của Thái Lan đã phát hiện ra chuyên gia Quách gặp phải khó khăn nên giúp đỡ thì tôi có thể chấp nhận đây là một câu trả lời hợp lý.”

Hoàng Quốc Tường: “…”

An Lương: “Đúng rồi, nghiên cứu về pin graphene của chuyên gia Quách đã có tiến triển đột phá, có ý nghĩa thực tế. Sau đó chuyên gia Quách nhớ ơn quê hương của mình và muốn đền đáp Tổ quốc.”

An Lương: “Lão Hoàng, lúc anh giải quyết các vấn đề về danh tính, thì thuận tiện làm một bộ hồ sơ gồm giấy khai sinh với các loại giấy tờ. Chuyên gia Quách là chuyên gia được bồi dưỡng bởi nơi chúng ta lớn lên.”

Hoàng Quốc Tường: “Cậu có chắc là anh ta nghiên cứu pin graphene?”

Hoàng Quốc Tường: “Có ý nghĩa thực tế sao?”

An Lương: “Tôi chắc chắn!”

Hoàng Quốc Tường: “Chừng nào thì cậu có thời gian để chúng ta gặp mặt nói chuyện?”

Hoàng Quốc Tường: “Tôi giải quyết chuyện thân phận của chuyên gia Quách giúp cậu trước, thuận tiện làm một lý lịch không chê vào đâu được giúp anh ta. Rồi chúng ta sẽ nói chuyện về chuyện chuyên gia Quách sau nhé?”

An Lương: “Sau đêm rằm tháng giêng nhé?”

An Lương: “Tôi phải tới Đế Đô vào đêm rằm tháng giêng, mấy người thấy như thế nào?”

Hoàng Quốc Tường: “Vậy để chuyên gia Quách ở lại Đế Đô trước?”

An Lương: “Làm thế là bắt cóc.”

Đột nhiên An Lương ý thức được rằng có vẻ anh đã đánh giá thấp tác dụng của pin graphene.

Theo quan điểm của An Lương, pin graphene có giá thành cao nên có lẽ được sử dụng trong các thiết bị điện tử cao cấp, thí dụ như điện thoại di động cao cấp của Huawei, điện thoại di động cao cấp của Samsung và Apple.

Ngoài ra còn có các thiết bị thông minh cao cấp đeo trên người, chẳng hạn như màn hình hiển thị gắn trên thiết bị của thực tế hỗn hợp tăng cường Hololens của Microsoft cùng với dự án Glass bị Google cắt giảm.

Chưa kể còn có các dòng xe điện cao cấp như Porsche Taycan, nó có giá bán khởi đầu là 90 vạn, nhưng cũng không có nhiều lợi thế hơn các dòng xe điện khác.

Ưu thế lớn nhất chỉ là nhãn hiệu của Porsche mà thôi!

Nếu có mật độ năng lượng pin cao hơn, tốc độ sạc nhanh hơn và pin graphene tuổi thọ cao hơn thì Porsche Taycan sẽ tạo ra một khoảng cách với các loại xe điện khác không?

Nhưng mà từ thái độ của Hoàng Quốc Tường, An Lương phát hiện ra có vẻ anh đã đánh giá thấp vai trò của pin graphene.

Qua thái độ của Hoàng Quốc Tường, An Lương phát hiện hình như anh đã coi thường độ quan trọng của Quách Chí Dương và tác dụng của pin Graphene?

'An Lương: Lão Hoàng, Quách Chí Dương rất quan trọng sao?'

'Hoàng Quốc Tường: Rất quan trọng!'

'An Lương: Các anh có ý tưởng rồi chứ?'

'Hoàng Quốc Tường: Đúng vậy!’

'An Lương: A, cho tôi biết trước chẳng lẽ không sợ tôi tham lam sao?'

'Hoàng Quốc Tường: Cậu sẽ không.'

'Hoàng Quốc Tường: Không phải cậu biết chúng tôi đã từng điều tra cậu sao?'

'Hoàng Quốc Tường: Theo phân tích của chúng tôi, cậu vô cùng lý trí, hơn nữa cậu cũng không phải người thích ăn một mình.'

'An Lương: Nếu tôi ăn mảnh, e rằng mọi người cũng chẳng còn gì!'

Hoàng Quốc Tường không dây dưa về đề tài này, anh ta trả lời.

'Hoàng Quốc Tường: Chuyện quan trọng của chuyên gia Quách, cậu cần chúng tôi hỗ trợ đúng không?'

'An Lương: Xem ra anh ta thật sự rất quan trọng, đến mức các anh liều lĩnh bại lộ mà tham gia sao?'

'An Lương: Lão Hoàng, người khác không biết công ty Nhân Nghĩa An Toàn, anh còn không biết sao?'

'An Lương: Thế này đi, tôi cho người đưa đến chỗ giao hàng lúc trước, rồi các anh mang thẳng về được không?'

Chỗ giao hàng lúc trước là nơi trữ bạch phiến của tổ chức Hải Phổ.

'Hoàng Quốc Tường: Không thành vấn đề, đúng lúc chúng tôi có người ở bên đó.'

'An Lương: Lão Hoàng, tôi cũng tin anh, chuyên gia Quách giao cho anh, anh tuyệt đối đừng để mất của tôi, tôi thấy giá thị trường pin Graphene ít nhất hơn 1 vạn ức.'

'An Lương: Ngoài ra nó còn đại diện cho tương lai.'

'An Lương: Từ thái độ của anh, tôi phát hiện giá trị của nó vượt qua át chủ bài mà tôi đang sở hữu bây giờ!'

'Hoàng Quốc Tường: Cậu yên tâm, chúng ta tin tưởng lẫn nhau.'

'An Lương: Được! Ăn cơm trước đi, bên này tôi sẽ sắp xếp, các anh tự kết nối giao lưu.'

'Hoàng Quốc Tường: Không thành vấn đề.'

Sau khi An Lương kết thúc cuộc nói chuyện với Hoàng Quốc Tường, anh lại nói lại tình huống với công ty Nhân Nghĩa An Toàn.

Chương 796: Chơi bài dán giấy

Sau khi xử lý tốt tất cả mọi chuyện, An Lương để di động xuống, anh nhìn Lưu Linh nói: “Dì, thực lực kỹ thuật của công ty công nghiệp kỹ thuật pin Địch Á thế nào?”

Lưu Linh nhìn An Lương với vẻ nghi ngờ: “An Thịnh nhà cháu chuẩn bị tiến vào lĩnh vực pin sao?”

An Lương đáp lại: “Mới có ý tưởng thôi. Tình huống cụ thể phải đợi sau khi đi Đế Đô bàn bạc, bây giờ cháu tìm hiểu trước một chút về công nghiệp kỹ thuật pin Địch Á.”

Lưu Linh trả lời: “Thực lực kỹ thuật của công nghiệp kỹ thuật pin Địch Á không tồi, tình huống cụ thể bây giờ dì nói không rõ. Chờ sau khi về nhà, dì gửi giấy xin vay tiền của công nghiệp kỹ thuật pin Địch Á cho cháu, trên đó có thông số kỹ thuật liên quan.”

“Dì cho cháu xem giấy xin vay tiền, có phiền không?” An Lương hỏi lại.

Lưu Linh gật đầu chắc nịch: “Cháu không nói, dì không nói, Tịch Nhan không nói, ai biết được?”

Có lý!

Lý Tịch Nhan buông di động xuống, cô nghi ngờ nói: “Mẹ, hai người đang nói gì vậy?”

Cô nhóc học bá này!

Lát sau, súp gà bong bóng cá được mang lên bàn, hương vị súp gà bong bóng cá của nhà hàng sau núi Mộc Linh cũng không tồi, nhưng vẫn kém với công ty súp gà bong bóng cá Cửu Long của khu Bến Đò Cũ.

Nhưng trước mắt, An Lương không thể đưa Lưu Linh và Lý Tịch Nhan qua đó ăn cơm. Bên đó là địa bàn của hồ ly tinh nhỏ, cho dù gần đây hồ ly tinh nhỏ không ở Thịnh Khánh, nhưng An Lương vẫn yên lặng tuân thủ giới hạn cuối cùng.

Đàn ông tốt phải có giới hạn cuối cùng của chính mình!

Nếu không có giới hạn cuối cùng, một ngày nào đó sẽ biến thành đàn ông xấu.

Mãi sau đó, ba người vẫn chưa ăn xong súp gà bong bóng cá, nhưng cũng không lãng phí, An Lương gọi hai phần nước dùng súp gà bong bóng cá, và một ít đồ ăn, nhờ đóng gói mang về.

“Tịch Nhan, tối nay anh bộc lộ tài năng cho em xem tài năng vào bếp của anh!” An Lương vui đùa nói.

Lý Tịch Nhan lẩm bẩm nói: "Có phải súp gà bong bóng cá không?”

“Nếu không thì sao?” An Lương đương nhiên đáp lại: "Tiết kiệm là đức tính tốt!”

An Lương chịu trách nhiệm tính tiền, bởi vì thêm đồ ăn đóng gói mang về, bữa cơm này ước chừng 1758 tệ.

Lý Tịch Nhan nhỏ giọng nói: "Hơi đắt!”

Thực ra súp gà bong bóng cá vốn dĩ rất đắt tiền!

Đặc biệt là lúc ăn súp gà bong bóng cá, còn thêm hải sản tươi, giá cả tất nhiên đi lên.

Gần 20 phút sau, ba người An Lương trở lại khu dân cư Thiên Lan.

Lưu Linh đưa giấy xin vay tiền của công nghiệp kỹ thuật pin Địch Á cho An Lương xem. Gần nửa tiếng sau, trong lòng An Lương đã rõ, anh trả lại giấy xin vay tiền.

Lý Tịch Nhan thấy An Lương đã xử lý xong công việc, cô ấy đề nghị: "Mẹ, An Lương, chúng ta chơi bài đi?”

“Chơi cái gì?” An Lương hỏi lại.

“Đấu địa chủ?” Lý Tịch Nhan cười xấu xa đề nghị: "Thua thì phải dán giấy lên!”

Lý Tịch Nhan bổ sung: "Còn phải chụp ảnh!”

Lý Tịch Nhan tiếp tục nói: "Nếu anh thua, anh sẽ rất thảm, em nhất định sẽ dán giấy đầy người anh, sau đó chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè. An Lương nhìn Lưu Linh: "Dì, người sẽ không liên hợp với Tịch Nhan gian lận chứ?”

Lưu Linh gật đầu chắc chắn: "Dì sẽ không!”

Lý Tịch Nhan hờn dỗi: "Em cũng không!”

An Lương gật đầu đáp ứng: "Được! Anh xuống mua hai bộ bài tú lơ khơ.”

Cô nhóc học bá này lại đề nghị chơi trò chơi dán giấy?

Lúc cô đưa ra đề nghị này thì đã thua!

Bởi vì Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng cho An Lương năng lực dự cảm nguy hiểm!

Chơi bài thua bị dán giấy cũng là một loại nguy hiểm mà?

Trong một cửa hàng tiện lợi dưới lầu khu dân cư Thiên Lan, An Lương nói: "Cháu lấy hai bộ bài tú lơ khơ.”

Bà chủ của cửa hàng tiện lợi Lưu Tiểu Cầm đáp lại nói: "Là cậu à, lại tới tìm Lý Tịch Nhan?”

“Vâng.” An Lương đáp lại chắc nịch.

“2 tệ một bộ.” Lưu Tiểu Cầm nói giá.

An Lương quét mã trả 4 tệ, sau đó cầm bài tú lơ khơ rời đi, anh yên lặng suy nghĩ một vấn đề, rốt cuộc là nên mua một chiếc xe ô tô tầm thấp một chút, hay thẳng thắn đổi nhà cho Lý Tịch Nhan?

Nhà Lý Tịch Nhan cần nơi an toàn, tình hàng xóm nơi đây khá nồng đậm một chút, rất nhiều người đều biết đến tình hình nhà Lý Tịch Nhan, nếu khi Lý Tịch Nhan đi học, An Lương lại qua đây.

Chỉ sợ đủ loại đàm tiếu sẽ tới?

Thật đúng là đau đầu!

Anh tìm Lưu Linh nhiều là vì chuyện công việc được không?

Lúc trước là cho công ty kiến trúc An Thịnh vay, bây giờ là chuyện công nghiệp kỹ thuật pin Địch Á, sau đó có thể sẽ dùng cổ phần mỏ vàng Linh Khúc thế chấp khoản vay.

Mấy chuyện đó đều là công việc bình thường?

Nhưng mà lòng người là phức tạp nhất, An Lương tìm Lưu Linh vì chuyện công việc bình thường, nhưng trong mắt những người khác có thể không phải, thậm chí còn có thể gây ra những tin đồn nhảm nhí.

Vì tránh phiền toái này, An Lương thấy cứ vất vả một lần suốt đời nhàn nhã?

Chọn một căn hộ cao cấp để Lý Tịch Nhan và Lưu Linh chuyển nhà?

Nhưng cách này cũng có một vấn đề nhỏ!

An Lương muốn cẩn thận tránh người quen tòa nhà.

Danh tiếng của kiến trúc An Thịnh ở Thịnh Khánh ngày càng lớn, An Lương cũng ngày càng nổi tiếng trong giới địa ốc, nếu vô tình gặp người quen tòa nhà, vẫn có chút xấu hổ?

Chương 797: Chờ mong quần áo ngủ hè

Phòng 1903, An Lương phát hiện cửa phòng không đóng, anh kéo thẳng cửa phòng ra.

Lý Tịch Nhan đang ở phòng khách, cô ấy trải rộng thảm yoga của Lưu Linh trên mặt đất của phòng khách.

Lưu Linh mua thảm yoga loại siêu rộng, chiều dài 2 mét, độ rộng cũng 1,2 mét trở lên, đúng lúc vừa đủ ba người đánh bài tú lơ khơ.

Điều hòa trong phòng khách đã mở, Lý Tịch Nhan còn lấy đệm tựa sofa tới, cô ấy cười đùa với An Lương.

“Mẹ em đâu?” An Lương thuận miệng dò hỏi.

“Đang thay quần áo!” Lý Tịch Nhan đáp lại: "Áo khoác ngoài ở nhà không thoải mái.”

Trước khi An Lương đáp lại, Lưu Linh mặc áo ngủ mùa đông đi ra, đáng tiếc bây giờ là mùa đông, tất cả áo ngủ mùa đông vừa dày lại vừa kín đáo.

Nếu áo ngủ mùa hè?

Khụ khụ…

Đừng nói nữa, chờ mong mùa hè!

Lưu Linh ngồi bên trái An Lương, Lý Tịch Nhan ngồi bên phải An Lương, Lý Tịch Nhan vừa lấy một bộ bài tú lơ khơ ra vừa nói: "Trước tiên chúng ta nói về phạt, mỗi lần phạt là một tờ giấy, mỗi lần thua thêm một tờ giấy, nhiều nhất là bốn bom.”

Lý Tịch Nhan bổ sung: "Ví dụ anh là địa chủ, sau đó ván này có bốn bom, anh thua, anh bị dán tám tờ giấy, được chưa?”

“Vì sao anh lại thua?” An Lương hỏi lại.

“Chờ một lát anh sẽ biết, em chơi đấu địa chủ rất giỏi, em có thể nhớ rõ năm tư lá bài, anh nhất định thua rồi!” Lý Tịch Nhan nói một cách chân thành.

Cô nhóc học bá này rõ ràng là dùng năng lực học tập vào đấu địa chủ?

Trong lòng Lưu Linh yên lặng tự nghĩ, bà ấy luôn giao tiếp cùng các con số, tuy rằng không thể nhớ tất cả năm tư lá bài, nhưng vẫn có thể nhớ lá bài quan trọng.

An Lương trêu chọc nói: "Đây không phải là sổ ghi chép bài sao? Sổ ghi chép bài thua nhiều đi!”

Nếu có sổ ghi chép bài có thể thắng, không phải đấu địa chủ sẽ phát đạt sao?

“Hừ!” Lý Tịch Nhan hừ nhẹ một tiếng: "Chúng ta dùng cách nguyên thủy nhất chơi đấu địa chủ, mỗi người thay phiên lấy một lá bài, hạn chế nguyên nhân vận may đến mức lớn nhất.”

“Được!” An Lương đáp lại.

Vòng thứ nhất bài địa chủ là K bích, An Lương thuận lợi lấy được địa chủ, anh không chút do dự gọi địa chủ.

Bởi vì là cách đấu địa chủ nguyên thủy không có phần đoạt địa chủ, ai là địa chủ người đó có quyền quyết định, nếu địa chủ không gọi thì quyền lựa chọn được hoãn.

Dù sao cũng là trò chơi dán giấy giải trí thôi!

Bài ván thứ nhất của An Lương cũng không tốt, tuy rằng có một đôi K, với một con 2, hơn nữa có ba A, nhưng ra một con 4, con 5, con 9, và cả một đôi 7.

Xem bài này, một ván này có nửa cơ hội thắng nửa cơ hội bại!

Cho dù An Lương tách hai con K lớn nhỏ ra áp chế cũng không thể thắng chắc được.

Dù sao ở ngoài cũng có ba con 2, lỡ như Lý Tịch Nhan và Lưu Linh đều có, hơn nữa bài của hai người không tồi, thì An Lương cũng chỉ có thể lạnh lạnh chơi.

Nếu An Lương ra thẳng một con 4, Lý Tịch Nhan và Lưu Linh tùy tiện ra một con 2 chiếm chỗ, An Lương muốn lấy quyền nhất định phải tách hai con K lớn nhỏ ra, nhưng hai con K lớn nhỏ cũng chỉ có thể đạt được hai lần lấy quyền ra bài.

Nếu lần thứ ba đối phương ra 2 trước, An Lương sẽ không có cách nào lấy được quyền ra bài, sau đó đối phương cũng sẽ có đủ bộ nhiều, An Lương không thể có cơ hội ra bài.

Vậy nên lúc An Lương thử thăm dò muốn đánh con 4 lẻ, năng lực dự cảm nguy hiểm quả nhiên phát ra báo động rất nhỏ.

An Lương lại định đánh ra con 5 lẻ, báo động trước rất nhỏ của năng lực dự cảm nguy hiểm không biến mất, con 9 lẻ cũng vẫn thế, đến lúc lựa chọn đôi 7, cảm giác báo động trước rất nhỏ mới biến mất.

An Lương đánh một đôi 7, Lý Tịch Nhan chặn lại bằng một đôi K, An Lương chọn không theo, sau đó Lý Tịch Nhan ra một con 3, Lưu Linh đánh một con Q định chặn lại An Lương, nhưng An Lương đánh thẳng 2 đạt được quyền ra bài.

Có ý nghĩa là An Lương thắng!

An Lương trực tiếp ra ba A sau đó ra một con 4, K nhỏ thu lại quyền ra bài, lại ra một con 5, K lớn thu về quyền ra bài, cuối cùng giữ lại một con 9, giành được thắng lợi!

“Anh thắng!” An Lương cười tủm tỉm nhìn Lý Tịch Nhan.

Năng lực dự cảm nguy hiểm đúng là năng lực đánh bài cấp cao chứ?

Ván đầu tiên An Lương đã thuận lợi bắt lại!

“Giấy đâu?” An Lương nhìn về phía Lý Tịch Nhan.

Lý Tịch Nhan đã chuẩn bị xong giấy ăn từ sớm, còn chuẩn bị thêm một ly nước lọc: “Tới đây, anh dán!”

Trò chơi dán giấy hay nhất không cần dùng giấy ghi chú!

Tuy rằng giấy ghi chú có khả năng tự dính nhưng băng keo của giấy ghi chú có thể gây tổn thương nhất định đối với làn da, cho nên để chơi trò dán giấy tuyệt nhất, chính là tổ hợp ly nước lọc và giấy ăn.

Quan trọng nhất là dựa vào tổ hợp này có thể thuận tiện xem nhan sắc thực sự nha! Cho dù dùng phấn nền dày để che giấu tới cỡ nào cũng khó có thể chống lại tổ hợp ly nước lọc và giấy ăn đấy?

Trò chơi dán giấy không giới hạn với chơi bài, mà còn có thể chơi với lắc xúc xắc, lời thật lòng hay thử thách lớn, miễn là có trừng phạt nhỏ trong trò chơi đều có thể lựa chọn dán giấy.

Đây là kỹ năng nòng cốt của kính chiếu yêu!

Học được chưa?

Bình Luận (0)
Comment