Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 48 - Chương 857: Kiếm Được Nhiều Và Kiếm Được Rất Nhiều!

Chương 857: Kiếm được nhiều và kiếm được rất nhiều!

Hiện tại là 2 giờ 30 phút ngày 1 tháng 2.

An Lương tiến vào thị trường vàng quốc tế giao dịch ngay, thời gian là 11 giờ 43 phút sáng ngày 27 tháng 1.

Thời gian chỉ hơn năm ngày một chút mà tiền lãi của An Lương đã vượt qua mức 134%!

Karl Marx có một câu danh ngôn:

Nếu có 20% lợi nhuận, tư bản sẽ sẵn sàng di chuyển;

Nếu có 50% lợi nhuận, tư bản sẽ chấp nhận rủi ro;

Nếu có 100% lợi nhuận, tư bản dám chấp nhận rủi ro nguy cơ bị mắc cạn;

Nếu có 300% lợi nhuận, tư bản dám chà đạp lên mọi quy luật của con người!

Các cách kiếm lợi nhuận kếch xù, hầu như được viết hết trong luật.

Tình huống này tương tự như An Lương vậy, chỉ trong năm ngày đã đạt được 134% lợi nhuận, đại khái chỉ có thể xuất hiện ở trên thị trường vàng có sẵn trên quốc tế và thị trường ngoại hối quốc tế nhỉ?

Dù sao cũng là lợi nhuận kếch xù hợp pháp!

Quan trọng hơn là An Lương vẫn treo 2570 ức tệ giao dịch ở thị trường vàng có sẵn trên quốc tế, ngoài ra hơn ngàn ức này muốn xuất ra cũng rất dễ dàng, chỉ cần một lệnh đơn giản thì sau vài phút rút ra được, đồng thời cũng sẽ không có tổn thất gì.

Đây mới là sức hấp dẫn của giao dịch ở thị trường vàng có sẵn trên quốc tế!

Nếu đổi thành thị trường cổ phiếu thì sao?

Đừng nói trên ngàn ức, cũng đừng nói trên trăm ức, nếu là một cổ phiếu nhỏ hơn, mấy trăm ức có thể thâm nhập điều chỉnh giá, từ đó không có cách nào giải quyết được.

Lần trước An Lương có khoản tiền trên ngàn ức ở trên sàn chứng khoán Mỹ, nếu không có Berkshire Hathaway hợp tác đổi hướng thì anh muốn rút khỏi, e rằng cũng phải mất một thời gian nhất định.

An Lương lại xem ghi chép lịch sử giá vàng quốc tế, bắt đầu từ rạng sáng đã chậm rãi tăng lên, sau đó tới 9 giờ sáng, giá vàng quốc tế quay ngược lại, giảm xuống 356 tệ một gram, như vậy tương đương với mức giảm trên 3,5%.

Sau đó giá vàng lại đột nhiên tăng lên mốc 382 tệ một gram, giá này tăng khoảng 3,5% so với giá lúc ban đầu là 369 tệ một gram.

Nhưng trên thực tế không thể dùng 369 tệ một gram làm tham khảo!

Bởi vì giá vàng quốc tế luôn có một số liệu mới ở từng giây từng phút.

Giá vàng quốc tế từ 356 tệ tăng lên 382 tệ, vậy tương đương với biên độ biến động là 7,3%.

Biến động này trực tiếp phá vỡ biến động kỷ lục trong một ngày của thị trường vàng quốc tế giao dịch ngay trong mười năm qua!

An Lương âm thầm cảnh giác, biến động này có chút dọa người rồi.

Bởi vì một biến động này thông qua 12,5 lần đòn bẩy đã phóng to ra thành biến động mới, cao gần 91%.

Hẳn là giá thị trường dao động có thể giết rất nhiều người thêm một lần nữa!

Nếu đặt lệnh mở bán ở mốc giá 356 tệ, chỉ cần hệ số đòn bẩy vượt qua 13,7 lần, vậy thì sẽ có một tổn thất lớn bị làn sóng giá thị trường cuốn đi.

Đây cũng là sức hấp dẫn của thị trường vàng có sẵn trên quốc tế!

Vô cùng dễ dàng lật xe!

Có thể giàu lên nhanh chóng mà cũng có thể phá sản ngay lập tức, độ nguy hiểm lớn hơn không biết bao lần so với thị trường cổ phiếu!

May mắn là An Lương biết tình hình trước khi vào sàn, anh thông qua Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng lấy được tin tức sớm, ngay khi giá vàng quốc tế là 345 tệ một gram, anh đã thiết lập xong.

Nhìn theo tình hình trước mắt, anh tuyệt đối an toàn.

Dù sao bây giờ giá đã đạt mốc 382 tệ một lượng, cho dù có giảm xuống và gây tổn thất cho An Lương, nhất định An Lương sẽ phản ứng trước khi chuyện đó xảy ra, làm giá vàng quốc tế giảm xuống 317,6 tệ một gram.

Suy nghĩ muốn giá vàng quốc tế giảm xuống khoảng 16,91% trong thời gian ngắn, mới khiến giá vàng quốc tế giảm còn 317,6 tệ.

Giá có thể chỉnh như vậy sao?

Không thể!

Nếu là một tuần thì quả thật có thể.

Không!

Cho dù là năm ngày.

Ba ngày đi!

Mặc dù là ba ngày cũng sẽ có chút khả năng.

Một ngày thì sao?

Tuyệt đối không thể!

Cho nên An Lương chỉ cần cảnh giác, không nhất thiết phải rút khỏi thị trường vàng quốc tế giao dịch ngay.

Lúc này chắc là anh thuộc về nhóm bóng tối phía sau liên minh EU và vương quốc Anh?

Nhắc tới nhóm bóng tối, thật sảng khoái!

27 nước thành viên trong liên minh EU, liên minh vương quốc Anh và 53 nước thành viên, tổng cộng toàn cầu có 80 quốc gia chính thức chạm mặt ở thị trường giao dịch vàng có sẵn trên quốc tế.

Vậy đội ngũ bóng tối của các nước trốn ở đâu?

Sợ rằng những đoàn đội có thực lực của các nước đang âm thầm phát lực.

Tuy rằng An Lương không thuộc đội quốc gia, nhưng anh đứng ở trong nhóm bóng tối phía sau hai liên minh lớn, trong mỗi lần thao tác, có thể coi anh như một đội ngũ cao cấp trong đội quốc gia!

Chính xác tới 99,4%. Dù sao khi anh tiến vào thị trường vàng quốc tế giao dịch ngay, thì giá đã gần 345 tệ một gram, với giá cả như vậy, bây giờ chính là ổn định không lỗ. Tuy An Lương không biết giá vàng ngày 24 tháng 2, anh cũng sẽ kiếm tốt và không lỗ.

Điểm khác nhau duy nhất chính là kiếm được nhiều và kiếm được càng nhiều thôi.

An Lương đánh giá một chút, nếu Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng không nói giá vàng quốc tế ngày 24 tháng 2 đạt mốc 450 tệ một gram, chắc là anh sẽ bắt đầu từng bước rời sàn ở mốc 425 dến 430 tệ một gram.

Nếu hoàn toàn rời sàn ở mốc 425 tệ, tiền lời An Lương kiếm được xấp xỉ 300 ức tệ nước Hạ, chẳng lẽ không nhiều à

Cho nên là kiếm được nhiều và kiếm được càng nhiều rất khác nhau!

Chương 858: Sự lớn mạnh của người tiên phong hàng đầu

Kiếm nhiều tiền và kiếm càng nhiều tiền có khác biệt hay không?

Đương nhiên là có.

Kiếm được càng nhiều tiền thì tâm trạng càng tốt hơn.

An Lương đã thu xếp xong cho số vốn lần này, anh chuẩn bị đầu tư lợi nhuận đã kiếm được vào ngành công nghiệp pin graphene.

Ngành công nghiệp pin là ngành tài sản nặng, giai đoạn đầu sẽ mất một số vốn khá lớn, hơn nữa còn hình thành bẫy tăng giá cho ngành tài sản nặng. Muốn có lợi nhuận? Thậm chí muốn hoàn vốn?

Có lẽ cần phải mất một thời gian.

Công nghệ pin graphene cũng như vậy. Tuy hàm lượng công nghệ của nó cao hơn, dù là mật độ năng lượng hay tốc độ sạc pin đều hơn hẳn pin lithium, nhưng giá thành là hai trăm phần trăm. Xin hãy tìm hiểu.

An Lương sớm đã có sự sắp xếp cho ngành công nghiệp pin graphene để chiến đấu cho tương lai.

Tương lai có thể thấy trước được, pin graphene chắc chắn sẽ thay thế pin lithium nên nó hoàn toàn hòa tan vào mọi ngóc ngách trong ngôi sao này.

Đến lúc đó, ngành công nghiệp pin graphene mà An Lương đã sắp xếp cho dù không thể lọt vào top năm trăm doanh nghiệp mạnh hàng đầu thế giới, nhưng lọt vào được top mười ở trong nước thì chẳng phải như nhau hay sao?

Mỗi một người tiên phong hàng đầu đều luôn chiếm ưu thế lớn nhất.

Lấy máy quang khắc làm ví dụ, ASML đã từ bỏ công nghệ truyền thống, tự nghiên cứu và phát triển công nghệ quang khắc mới toanh, cuối cùng nó đã trở thành người tiên phong hàng đầu trong lĩnh vực máy quang khắc.

Trước tình hình đó, cho dù người đến sau dựa vào năng lực học tập lớn mạnh mà đuổi theo kịp, nhưng hoàn toàn không thể qua mặt được công nghệ đã được cấp bằng sáng chế của ASML nên chỉ có thể bị kiểm soát bởi ASML.

Ngành công nghiệp pin graphene cũng có đạo lý giống như vậy.

Chỉ cần trở thành người tiên phong hàng đầu và tạo rào cản với bằng sáng chế thực dụng của các loại pin grapheme thì cho dù những người chơi phía sau muốn đuổi theo cũng hoàn toàn không vượt qua được rào cản bằng sáng chế của người tiên phong hàng đầu.

Có rất nhiều những ví dụ như vậy.

Chẳng hạn như hộp số tự động AT trong ngành công nghiệp xe hơi. Tuy các loại hộp số tự động AT rất tốt và bền, nhưng tại sao Volkswagen lại thay đổi rộng rãi thành hộp số ly hợp kép?

Bởi vì bằng sáng chế công nghệ của hộp số AT chủ yếu do ZF Friedrichshafen, Aisin Warner và Jatco nắm giữ nên ba công ty này đã tạo rào cản bằng sáng chế nên những người chơi đến sau muốn dùng hộp số AT thì phải nộp phí bảo hộ rất cao.

Bất kể là Mercedes-Benz cũng được, hay là Ford và GM cũng thế, mặc kệ là Hyundai hay Honda, dù sao muốn chơi hộp số AT thì phải ngoan ngoãn nộp phí bằng sáng chế.

Cho dù đã nộp phí bằng sáng chế nhưng việc nghiên cứu hộp số AT là một chuyện rất phiền toái. Lấy BMW làm ví dụ, họ đã dứt khoát ủy thác toàn quyền cho ZF Friedrichshafen chế tạo hộp số AT.

Thực ra Volkswagen cũng muốn dùng hộp số AT. Lấy những mẫu xe cao cấp như Audi A8, Audi Q7 của Volkswagen làm ví dụ, chẳng phải chúng đều dùng hộp số AT hay sao?

Những mẫu xe cấp thấp như Audi A1 và A3, ngay cả A4L lại sử dụng hộp số ly hợp kép.

Lý do Volkswagen dùng hộp số ly hợp kép không phải là vì giá thành.

Giá thành chỉ là một lý do kèm theo.

Nguyên nhân quan trọng nhất là do ba nhà sản xuất AT lớn cố tình chơi Volkswagen khiến cho Volkswagen không có sự lựa chọn nào khác mà thôi.

Lượng tiêu thụ của Volkswagen quá lớn, năng lực sản xuất của ba nhà sản xuất AT không thể cung ứng đủ cho Volkswagen.

Bằng sáng chế công nghệ của hộp số AT đã ủy quyền cho Volkswagen nhưng lại đặt ra mức giá rất cao.

Volkswagen sao có thể chịu đựng được cơn giận này?

Vậy nên các loại xe cấp thấp của Volkswagen dứt khoát từ bỏ hộp số AT và lựa chọn hộp số ly hợp kép có giá thành rẻ hơn, hoàn toàn đầu tư vào việc nghiên cứu hộp số ly hợp kép.

Đây là điểm lợi hại của người tiên phong hàng đầu.

Volkswagen không mạnh sao?

Rất mạnh.

Nhưng khi đối mặt với người tiên phong hàng đầu, vẫn không có cách nào muốn bắt nạt nó là bắt nạt được.

Chẳng phải anh bạn láng giềng BMW cũng bị ZF Friedrichshafen bắt nạt hay sao?

ZF Friedrichshafen không cung cấp linh kiện cho BMW thì BMW đã bị ngừng sản xuất rồi biết không?

Những người tiên phong hàng đầu này mới là kẻ mạnh đích thực.

An Lương nhìn thấy tiềm lực và cơ hội trở thành người tiên phong hàng đầu của công nghệ pin graphene, anh đã phát hiện ra đầu mối từ thái độ của Hoàng Quốc Tường, sau khi suy nghĩ kỹ thì An Lương mới nhận ra điều này.

Hóa ra công nghệ graphene có thể khiến anh bước lên đỉnh cao.

Nhà họ An có một cơ hội thực sự để bay lên trời.

Một khi trở thành người tiên phong hàng đầu trong lĩnh vực công nghệ pin graphene thì sẽ trở thành người đặt ra các quy tắc, sau này người khác muốn dùng pin graphene thì phải xem sắc mặt của người tiên phong hàng đầu.

Nghĩ về lĩnh vực ứng dụng của pin mà xem.

Nhỏ bằng điện thoại.

Lớn bằng thiết bị nặng của các nước.

Toàn bộ đều có hình bóng của pin, pin đại diện cho công nghệ điện lực được ứng dụng trong mọi ngóc ngách của mọi ngành nghề ở thế giới loài người.

Hãy tưởng tượng mà xem, nếu lộ trình của ô tô điện đạt đến 1000 km, hơn nữa còn trong điều kiện khắc nghiệt, thời gian sạc điện rút ngắn trong vòng mười lăm phút thì sẽ gây ra cơn bão táp thế nào đây?

Với smartphone trong thời đại 2020, công nghệ sạc nhanh tốc độ cao được nghiên cứu trên lý thuyết đến 125 wat, thời gian sạc pin 4000 mAh rút ngắn chỉ còn mười lăm phút.

Nếu thời gian sạc điện tiếp tục rút ngắn còn năm phút thì sao?

Dung lượng tăng gấp đôi thì sao?

Vậy sẽ gây nên cơn bão thế nào đây?

Đây chính là cơn bão mà công nghệ pin graphene có thể mang lại.

Một trận bão làm thay đổi nền văn minh nhân loại.

Chương 859: Về thăm chốn cũ

Có ai không?

Xin hỏi làm móng tay mất thời gian bao lâu?

Trong thời gian chờ đợi, An Lương xem giá vàng quốc tế trước rồi xem tình hình giao dịch của thị trường vàng London rồi tiện thể xem luôn thị trường giao dịch vàng Thượng Hải.

Nhưng việc làm móng tay vẫn đang tiếp tục.

Ngay sau đó An Lương lại bắt đầu xem tình hình thị trường “Rau hẹ” lớn thứ hai trên toàn thế giới.

Rau hẹ có màu xanh mơn mởn và phát triển rất tốt, An Lương dự đoán chắc là sắp chào đón một đợt thu hoạch mới rồi nhỉ?

Dù sao đã trải qua năm năm khôi phục và sinh sôi, rau hẹ lại một lần nữa phát triển.

Nhưng An Lương không có hứng thú tham gia.

Ngoài việc đồng cảm với rau hẹ, An Lương cũng nhìn thấy các lưỡi liềm cắt đứt mấy cọng rau hẹ, bọn chúng đúng là không dễ động vào.

Gần năm giờ chiều, cuối cùng Lý Tịch Nhan đã làm xong móng tay.

Lý Tịch Nhan giơ hai tay lên, mu bàn tay hướng về An Lương và hỏi: “Có đẹp không?”

Móng tay trái của cô ấy là màu hồng viên kẹo, móng tay phải là màu xanh viên kẹo.

An Lương gật đầu: “Cũng đẹp đấy.”

Nói xong, An Lương ngoắc tay trái, Lý Tịch Nhan ngoan ngoãn để tay phải vào tay trái của An Lương, mười ngón tay của hai người đan vào nhau.

Tôn Phỉ Phỉ bắt đầu châm chọc: “Ôi! Quá đáng ghê luôn.”

Tống Tâm Hinh không kìm được tán thành: “Đúng là có hơi quá đáng đấy.”

An Lương cười ha ha: “Xin lỗi, có bạn gái là có thể quá đáng như vậy rồi.”

Lý Tịch Nhan ngượng ngùng.

“Đúng rồi! Tôn Phỉ Phỉ, Tống Tâm Hinh, tôi và Tịch Nhan đi trước đây, hôm khác lại gặp.” An Lương nói rõ.

Tống Tâm Hinh nhanh nhảu trả lời: “Được.”

Tôn Phỉ Phỉ trả lời với vẻ tiếc nuối: “Lần sau gặp lại.”

An Lương gật đầu, rồi nắm tay Lý Tịch Nhan rời đi.

Khi đang đi xuống tầng hầm đỗ xe thì Lý Tịch Nhan hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu vậy?”

“Đi theo anh là được rồi.” An Lương nói.

Trong tầng hầm đỗ xe, An Lương ngồi vào ghế lái, đương nhiên Lý Tịch Nhan ngồi ghế phụ, An Lương lái xe đi sau khi trả phí trên điện thoại.

Gần một giờ sau, An Lương lái xe đến một con phố cũ ở quận Bắc Ngọc.

Lý Tịch Nhan nhìn con phố cũ bên ngoài cửa sổ, trong ánh mắt lộ đầy vẻ nhung nhớ.

“Nhớ ra chưa?” An Lương dừng xe bên đường.

“Ừm!” Lý Tịch Nhan gật đầu: “Lễ 1/5 năm ngoái, chuyến tham quan cuối cùng của lớp chúng ta khi học cấp ba.”

“Đúng thế.” An Lương trả lời: “Còn nhớ lúc đó, em đã làm gì không?”

Lý Tịch Nhan suy nghĩ trong giây lát rồi nói: “Em đã mua dâu tằm, đúng không?”

“Đúng thế! Em ngốc thật một mình mua dâu tằm, kết quả là ăn đến nỗi cái miệng tím rịm.” An Lương cười nói: “Lúc đó, anh lén nhìn em, thấy em rất đáng yêu.”

“Hừ!” Lý Tịch Nhan hờn dỗi: “Chủ yếu là vì bà cụ đó rất đáng thương.”

“Chúng ta về thăm chốn cũ được không?” An Lương đưa ra lời đề nghị.

“Được đó.” Lý Tịch Nhan trả lời.

Sau khi hai người xuống xe, An Lương lại một lần nữa nắm tay Lý Tịch Nhan, hai người vẫn mười ngón tay đan vào nhau như những cặp tình nhân trẻ khác. Họ dạo bước trên phố cũ như được xuyên không trở về năm đó.

Nơi đây gọi là Phố cổ Thiên Tâm, không phải là phố cổ thương mại hóa, mà là một phố cổ thực sự, chỉ là quy mô nhỏ mà thôi.

Phổ cổ Thiên Tâm vào lúc sáu giờ là thời gian rất náo nhiệt, các quán ăn nhỏ men theo con đường này đều thoang thoảng mùi thơm, tiếng người huyên náo bên tai và cả tiếng hét của các cửa hàng kinh doanh nhỏ đã quay ngược thời gian về hai mươi năm trước.

“An Lương, anh mau nhìn xem.” Lý Tịch Nhan ra dấu cho An Lương.

An Lương nhìn về phía Lý Tịch Nhan ra dấu.

“Là bà cụ bán dâu tằm.” Trí nhớ của Lý Tịch Nhan rất tốt, cô ấy vừa nhìn đã nhận ra đối phương ngay.

Bà cụ bán dâu tằm hôm nay không còn bán dâu tằm nữa, đương nhiên mùa đông cũng không có dâu tằm, hôm nay bà ấy bán củ cải trắng và cải thảo.

An Lương liếc nhìn quầy hàng của đối phương, chắc bà ấy không bán được, bởi vì một giỏ củ cải trắng hoàn toàn không giảm đi chút nào và giỏ cải thảo cũng giống hệt như vậy.

Dù sao phần lớn các nhà nông xung quanh đều trồng củ cải và cải thảo, rau cải bình thường như vậy, về cơ bản không có sức cạnh tranh.

Nhưng đối phương vẫn rất kiên trì cho dù có lạnh đến phát run.

“An Lương, bà ấy... đáng thương quá.” Lý Tịch Nhan nhỏ nhẹ nói.

An Lương không trả lời ngay, anh nắm tay Lý Tịch Nhan đi đến một cái tiệm bên đường, đối phương bán bánh hành chiên, An Lương sớm đã ngửi thấy mùi thơm.

“Em yêu, em có muốn ăn một cái không?” An Lương hỏi.

Lý Tịch Nhan do dự giây lát rồi gật đầu: “Ừm! Em muốn ăn.”

An Lương đã mua hai cái bánh hành chiên, anh và Lý Tịch Nhan chia nhau mỗi người một cái.

Chủ tiệm gói bánh hành chiên vào túi chống dầu, An Lương hỏi: “Chú ơi, cháu muốn hỏi bà cụ bán củ cải sao vậy ạ?”

Chủ tiệm trung niên trả lời: “Bà ấy à, nghe nói là góa chồng ở làng Thiên Đông, cũng có người nói bà ấy có con trai con gái, cụ thể thế nào thì không rõ lắm.

Chủ tiệm đưa cho An Lương cái bánh hành chiên gói trong túi chống dầu, An Lương đưa cho Lý Tịch Nhan.

Chủ tiệm trung niên mở miệng nói tiếp: “Kể ra cũng tội nghiệp, ngày nào cũng gánh củ cải với cải thảo đến đây bán, mà một ngày không bán được bao nhiêu, toàn là hàng xóm xung quanh có lòng tốt mua giúp một ít.”

“Nếu thật sự có con trai con gái thì đó mới gọi là tội nghiệp.” Chủ tiệm trung niên than thở.

Chương 860: Sức nặng bình thường

Phố cổ Thiên Tâm.

An Lương quét mã thanh toán hai chiếc bánh rán hành 4 tệ. Giá cả nơi này khá thấp. Nếu là cầu Quan Tâm bên kia thì có lẽ giá hai chiếc bánh rán hành phải không dưới 10 tệ?

Tuy người Thịnh Khánh chẳng phân biệt ‘4’ hay ‘10’ nhưng 4 tệ và 10 tệ thì chắc chắn phải phân biệt được.

An Lương và Lý Tịch Nhan cùng đi bộ về phía bà lão bán dâu.

Lý Tịch Nhan chủ động hỏi thăm: "Bà cụ ơi! Bà còn nhớ cháu không?"

Bà cụ bán dâu vẫn nhớ Lý Tịch Nhan, bà nói một cách chính xác: "Là cháu à, năm ngoái cháu mua năm cân dâu của bà mà."

Vẻ ngoài xinh đẹp có lợi đến vậy sao?

Chỉ một người qua đường tùy tiện cũng nhớ rõ chuyện hơn nửa năm trước!

Điều này…

Thật đáng ngưỡng mộ!

Bà cụ bán dâu lại nhìn An Lương, nói: "Bà cũng nhớ cậu ta. Cậu nhóc này thường lén nhìn cháu."

'Cậu nhóc' là ngôn ngữ địa phương của Thịnh Khánh, ý là ‘chàng trai’. Đây là cách gọi của người lớn tuổi với một thiếu niên xa lạ.

"…" An Lương không nói gì.

Đây là nằm yên cũng trúng đạn sao?

Lý Tịch Nhan liếc nhìn An Lương rồi hỏi bà cụ: "Bà ơi, muộn thế này rồi, trời lại sắp tối nữa, sao bà vẫn chưa về nhà?"

Bà cụ bán dâu đáp: "Chờ một chút, vẫn còn người tan ca chưa về mà. Bà muốn chờ thêm một chút."

Lý Tịch Nhan sửng sốt.

Vẫn còn người tan ca chưa về nhà?

Đây là ý gì?

Đang lúc Lý Tịch Nhan khó hiểu thì một người phụ nữ trung niên đi đến, bà ấy gọi: "Bà Phan, cháu muốn mua một bắp cải."

"Được. Hôm nay cháu tan ca muộn vậy sao?" Bà Phan bán dâu vừa cầm cân vừa hỏi.

"Hôm nay cháu bị kẹt xe." Phụ nữ trung niên đáp.

Bà Phan đặt bắp cải lên cân và cân nó một cách thành thạo, sau đó nói: "Ba cân hai, tám hào một cân, vậy của cháu là 2 tệ rưỡi."

Phụ nữ trung niên lấy ra 2 tệ rưỡi đưa cho bà Phan, sau đó xách túi bắp cải trắng đi về. Trước khi đi, bà ấy còn đặc biệt nhìn thoáng qua An Lương và Lý Tịch Nhan.

Lý Tịch Nhan đứng bên cạnh hiểu ý bà Phan nói 'Vẫn còn người tan ca chưa về nhà’ là có ý gì. Thì ra bà đang chờ để bán hàng!

Lý Tịch Nhan lại nhìn bà Phan cất tiền. Bà lấy ra một chiếc túi vải, sau đó bỏ hai tệ năm xu vào trong một cách cẩn thận.

Có vẻ như bà Phan cũng là người hay nói chuyện, bà chủ động nói: "Mùa đông năm nay bà phải bán thêm thật nhiều bắp cải và củ cải, để dành thêm ít tiền. Khi mùa xuân đến bà sẽ vào trong thành phố đi thăm cháu trai và mua cho nó một bộ quần áo mới."

"Cháu gái, bộ quần áo này của cháu rất đẹp, chắc phải một 200 tệ hả?" Bà Phan dò hỏi.

"…" Lý Tịch Nhan không nói gì.

Hôm nay cô mặc là một chiếc váy len in hình quả dứa màu hồng nhạt của Gucci trị giá 8500 tệ.

An Lương ở bên cạnh đáp: "Chỉ 85 tệ thôi, vẫn chưa đắt đến mức một hai trăm tệ đâu bà ạ. Đúng rồi, bà Phan, cháu trai bà năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Sắp mười tuổi rồi. Mỗi ngày nó lại ‘quậy phá’ hơn." Bà Phan tươi cười nói.

‘Quậy phá’ ở đây ý là ‘nghịch ngợm’.

Người Thịnh Khánh thế hệ trước đều không nói tiếng phổ thông.

Bà Phan nhìn An Lương nói: "Cậu nhóc này thật may mắn, cô bé này rất xinh đấy!"

An Lương đồng tình nói: "Cháu cũng tự thấy cháu rất may mắn! Đúng rồi, bắp cải và củ cải này bao nhiêu tiền một cân? "

"Củ cải 5 giác, bắp cải 8 giác." Bà Phan nói.

"Vậy cháu mua hết. Nhà cháu có mở một nhà hàng trong thành phố, nhân tiện cháu mang mấy thứ này về cũng được." An Lương nói.

"Thì ra nhà cháu mở nhà hàng, chả trách giàu có như thế!" Bà Phan vừa nói, vừa bắt đầu cân.

An Lương cảm thấy dở khóc dở cười, thì ra mở nhà hàng là giàu có sao?

Nhưng trong ấn tượng của thế hệ trước, có lẽ mở nhà hàng thực sự được xem là giàu có?

Khoảng 5 phút sau, bà Phan đã cân xong hết củ cải và bắp cải, bà nói: "Củ cải hơn 32 cân, chỉ tính cho cháu 32 cân là 16 tệ. Bắp cải 24 cân 7 lạng, mấy giác lẻ cũng bớt cho cháu, chỉ tính 19 tệ. Vậy tổng cộng của cháu là 35 tệ."

Đột nhiên An Lương cảm thấy mấy giác lẻ được bớt rất có sức nặng.

"Bà chờ một chút nhé! Cháu đi sang kia đổi ít tiền." An Lương nói. Anh không mang theo tiền mặt, chỉ có thể dùng di động quét mã để đổi tiền mặt từ chủ quán khác.

An Lương lại đi đến quán bánh rán hành, nói: "Bác ơi, cháu mua thêm một cái bánh rán hành, tiện thể đổi giúp cháu 35 tệ."

Chủ quán trung niên đã thấy An Lương bên phía bà Phan, ông ta hạ giọng nói: "Cậu nhóc cháu làm việc tốt nên bác đổi thẳng tiền cho cháu. Cháu không cần mua bánh rán hành cũng được."

"Vẫn nên mua một cái. Bà cụ giảm bớt tiền lẻ cho cháu. Cháu nên mua cho bà ấy một cái bánh rán hành." An Lương nói.

Chủ quán trung niên sửng sốt, sau đó giơ ngón tay cái lên với An Lương: "Người trẻ tuổi như cháu ngay thẳng đấy!"

Lúc ở bên kia, An Lương đã phát hiện bà Phan nhìn bánh rán hành anh cầm rất nhiều lần. Đúng lúc bà lại bớt tiền lẻ cho anh nên đổi lại anh sẽ mua cho bà một cái bánh rán hành.

An Lương quẹt thẻ cho chủ quán trung niên 37 tệ, chủ quán trung niên đưa lại cho An Lương 35 tệ cùng với bánh rán hành, đồng thời dựng thẳng một ngón tay cái với An Lương.

An Lương cầm bánh rán hành qua đường. Anh đưa cho bà Phan 35 tệ trước, sau đó nói: "Ông chủ đổi tiền bên kia cứ kiên quyết nhét cho cháu một cái bánh rán hành. Cháu đã ăn rồi, cô ấy cũng ăn rồi, vậy cái này cho bà thôi. Cảm ơn bà đã bớt chút tiền lẻ kia cho cháu."

Bà Phan không khách sáo, nhận lấy nói: "Nhà bán bánh rán hành kia đã sắp sửa 50 năm tuổi rồi đấy. Từ lúc bà còn trẻ, bà đã từng thử món bánh rán hành của bố cậu ta làm."

An Lương cười đáp: "Hương vị thực sự rất ngon."

Sau khi nói xong, An Lương xách hai giỏ đan bằng nhựa đựng củ cải và cải thảo lên, nói: "Bà Phan, chúng cháu đi trước đây ạ!"

Bà Phan vẫy tay trái. Bà đang bận ăn bánh rán hành. Đó là món ngon tồn tại trong ký ức bà mà chính bà không nỡ mua.

Năm đó là bố bà đã mua nó cho bà.

Chương 861: Nơi ghi dấu những kỷ niệm cả cuộc đời

'Chúc mừng ký chủ đã trao tặng một chút ấm áp rất bình thường. Tuy cuộc sống rất vất vả nhưng một ánh nến cũng có thể sưởi ấm lòng người.'

'Khen thưởng đặc biệt: Trong lòng Lý Tịch Nhan phát sinh thay đổi nho nhỏ.’

Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng phát ra nhắc nhở.

Cả hai tay An Lương đều đang bận xách túi đan nhựa, anh dò hỏi: "Cục cưng, em làm sao vậy?"

"Hả?" Lý Tịch Nhan hồi phục tinh thần, hỏi: "Cái gì?"

"Em làm sao vậy?" An Lương lặp lại.

Lý Tịch Nhan hơi buồn bã nói: "Em cảm thấy bà Phan thật đáng thương."

Hai người đi đến bên cạnh chiếc Lamborghini Urus, An Lương bỏ hai giỏ rau củ vào trong cốp trước. Để không bị lãng phí, An Lương lại không mở nhà hàng nhưng công ty kiến trúc An Thịnh có một nhóm thực phẩm trong kế hoạch phát triển Tây Thành.

Anh sẽ đưa hết toàn bộ số củ cải và cải thảo này sang đó.

"Lên xe trước đã!" An Lương nói.

Lý Tịch Nhan ngồi vào ghế phụ lái, cô buồn bã không vui. Tình huống vừa rồi có lẽ đã gây ảnh hưởng rất lớn với Lý Tịch Nhan.

Đặc biệt bà Phan hỏi giá bộ đồ cô mặc, Lý Tịch Nhan mơ hồ cảm thấy buồn.

"Cục cưng, em biết không? Anh cảm thấy bà Phan cũng rất hạnh phúc." An Lương nói.

"Hửm?" Lý Tịch Nhan nghi ngờ nhìn An Lương.

"Đầu tiên, bà Phan kiếm tiền dựa vào sức lao động của mình và cuộc sống bà ấy trôi qua rất vui vẻ." An Lương giải thích: "Tuy theo lời ông chủ bánh rán hành và trong mắt chúng ta đều cảm thấy bà Phan rất đáng thương nhưng ‘tôi không phải cá, sao biết được niềm vui của cá’?"

"Bà Phan có mục tiêu của riêng mình. Bà ấy muốn thông qua số tiền mình tích cóp được đi gặp cháu trai mình, lúc ấy bà sẽ mua cho cháu trai mình một bộ quần áo. Đó là mục tiêu phấn đấu của bà ấy. Vì mục tiêu này mà cuộc sống của bà ấy thực sự phong phú." An Lương tiếp tục nói.

"Con người sợ nhất là sống không có mục tiêu!" An Lương nghiêm túc nhìn Lý Tịch Nhan. Anh khởi động Lamborghini Urus, để động cơ bắt đầu vận hành cung cấp không khí ấm áp nên tất nhiên có thể phân tâm nhìn Lý Tịch Nhan.

"Đứng ở góc độ chúng ta, tuổi tác bà Phan đã cao, trời thì tối vẫn một mình ngồi đó bán củ cải và cải thảo có vẻ rất đáng thương." An Lương kể lại.

"Có lẽ các con của bà Phan đã thiếu sót điều gì đó. Nhưng em biết không, đó là nơi cả đời bà Phan sinh sống, bà ấy sẽ chấp nhận rời bỏ sao?" An Lương hỏi lại.

"Cửa hàng bánh rán hành sắp sửa được 50 năm lịch sử, còn các cửa hàng khác trong phố cổ Thiên Tâm này có bao nhiêu năm lịch sử?" An Lương tiếp tục hỏi.

"Đó là nơi đã cưu mang cả đời bà Phan, cũng là tất cả trong ký ức bà ấy. Nếu rời khỏi phố cổ Thiên Tâm thì cuộc sống của bà ấy sẽ thật sự vui vẻ sao?" An Lương thở dài.

Khó mà rời xa quê hương được!

Trong lòng ai cũng có một mái ấm riêng!

Lý Tịch Nhan như đang đắm chìm trong miêu tả của An Lương, cô ấy thở dài nói: "50 năm trước phố cổ Thiên Tâm như thế nào?"

"Đó là chuyện chỉ bà Phan mới biết được. Có lẽ món bánh rán hành đã làm cho bà ấy nhớ mãi!" An Lương lại nói.

"Được rồi, cục cưng à, rõ ràng chúng ta đã làm việc tốt mua hết củ cải và bắp cải giúp bà Phan để hôm nay bà ấy có thể về nhà sớm. Vui vẻ chút đi nào!" An Lương an ủi.

Lý Tịch Nhan gật đầu: "Vâng!"

Cô ấy thoát ra khỏi sự mất mát, có lẽ giống như An Lương nói, phố cổ Thiên Tâm là nơi ghi dấu những kỷ niệm cả đời của bà Phan, bà thật sự bằng lòng rời khỏi sao?

"Đúng rồi, cục cưng, tối nay em muốn ăn gì?" An Lương dò hỏi.

Lý Tịch Nhan lắc đầu: "Vừa rồi em ăn bánh rán hành kia no rồi. Thật sự rất ngon!"

"Dù sao cũng gần 50 năm lịch sử, anh tin rằng một con heo cũng quen tay hay việc thôi?" An Lương trêu chọc.

"Anh cái tên này…" Lý Tịch Nhan hừ nhẹ.

"Vậy anh đưa em về nhé?" An Lương hỏi.

"Vâng!" Lý Tịch Nhan đáp lại.

Khoảng gần một tiếng sau, An Lương lái xe về Phồn Hoa Nguyên. Lúc dưới gara tầng hầm, An Lương định ‘tập kích’ Lý Tịch Nhan, nhưng bị Lý Tịch Nhan kiên quyết từ chối.

"Không được! Miệng anh toàn mùi bánh rán hành!" Lý Tịch Nhan châm chọc nói.

"Em cũng vậy mà!" An Lương đáp lại.

"Hứ!" Mặt Lý Tịch Nhan đỏ bừng: "Em nói là không được đấy! Em đi lên trước đây!"

Sau khi nói xong, Lý Tịch Nhan bước nhanh vào thang máy, sau đó vẫy tay tạm biệt với An Lương.

An Lương nhìn Lý Tịch Nhan vào thang máy rồi mới lái xe đi.

Trên đường đi, An Lương gọi điện cho An Thịnh Vũ.

Sau khi kết nối, An Lương mở miệng trước: "Bố, bố đang ở nhà sao?"

"Bố vừa về, có việc gì à?" An Thịnh Vũ hỏi lại.

An Lương nói rõ chuyện muốn đưa bắp cải và củ cải trắng đến nhóm thực phẩm của kế hoạch phát triển Tây Thành: "Lát nữa bố để chìa khóa xe lại, con sẽ xách giỏ rau củ bỏ vào cốp của bố. Khi nào bố đến chỗ kế hoạch phát triển Tây Thành thì mang qua đó luôn nhé."

"Đúng rồi, ngày kia bố sẽ đi làm chính thức sao?" An Lương hỏi thêm.

"Ừm, thực tế là ngày mai cũng có vài người về trước để làm công tác chuẩn bị nên ngày mai bố cũng phải đến công trường." An Thịnh Vũ đáp.

"Được, lát nữa đến gara con sẽ gọi điện." An Lương nói.

"Được!" An Thịnh Vũ lên tiếng đáp.

Chương 862: An Lương không phải người đàn ông cặn bã!

Phồn Hoa Nguyên.

Lý Tịch Nhan vừa dùng vân tay mở khóa cửa ra, cô ấy lập tức cảm nhận được sự ấm áp bên trong, rõ ràng hệ thống sưởi ấm trong phòng đã được mở lên.

"Mẹ?" Lý Tịch Nhan vừa mới vào nhà đã gọi lên một tiếng.

Nhưng Lưu Linh không đáp lại cô ấy.

Lý Tịch Nhan đi thẳng vào phòng tập yoga. Căn phòng đa chức năng ban đầu đã được cải tạo thành phòng tập yoga,

Lưu Linh đang ở trong đó.

Bà ấy đang tập yoga để duy trì vóc dáng của mình.

"Hôm nay con đi đâu chơi vậy?" Lưu Linh thuận miệng hỏi.

Lý Tịch Nhan bắt đầu kể từ lúc đi dạo phố, đến lúc ăn một bữa gần 2 vạn tệ ở nhà hàng bít tết Tôn Hưởng, sau đó buổi chiều cùng An Lương về lại chốn cũ, gặp bà Phan bán dâu trước đây.

Đặc biệt lúc nói đến bà Phan, Lý Tịch Nhan có chút xúc động.

Lưu Linh tò mò hỏi: "Phản ứng của An Lương thế nào?"

Lý Tịch Nhan nói lại lý luận của An Lương.

Ánh mắt Lưu Linh phức tạp, An Lương này đúng là lắm trò!

Mặc dù Lưu Linh cũng không tìm ra được logic để phản bác lý lẽ của An Lương.

Bởi vì lời nhận xét của An Lương không phải chỉ một câu đơn giản ‘tôi không phải cá, sao biết được niềm vui của cá’ là có thể phản bác.

Trên thực tế, Lưu Linh cũng đồng tình với lý luận của An Lương. Bà Phan đã sống cả đời ở phố cổ Thiên Tâm, nếu rời khỏi phố cổ Thiên Tâm thì bà ấy sẽ vui sao?

Ban đầu, Lưu Linh còn tưởng rằng An Lương cố ý đưa Lý Tịch Nhan đến phố cổ Thiên Tâm, để Lý Tịch Nhan nhìn người đời khó khăn rồi ám chỉ Lý Tịch Nhan nên tiêu tiền tiết kiệm thôi!

Kết quả sau khi An Lương đưa ra lý luận như vậy, Lưu Linh mới biết mình nghĩ nhiều rồi và An Lương không có ý ám chỉ.

Skyland.

Trong hầm đỗ xe, An Thịnh Vũ mở miệng hỏi: "Con đi đâu chơi mà còn mua về hai túi đồ ăn vậy?"

An Lương kể sơ lược chuyện đến phố cổ Thiên Tâm.

An Thịnh Vũ nghe xong thầm an ủi: "Chuyện này con làm không tệ!"

An Lương chăm chú nhìn chỗ đậu xe bên cạnh, anh không thấy chiếc Porsche 718 của Tôn Hà, vì thế anh hỏi: "Mẹ đi chơi mạt chược rồi sao?"

"Ừ! Không dễ gì mới giải quyết xong mấy người họ hàng thân thích, ngày kia lại phải đi làm nên có thể hôm nay mẹ con sẽ về muộn đấy." An Thịnh Vũ đáp lại.

"Đúng rồi, đã giải quyết xong chuyện người giúp việc chưa bố?" An Lương thuận miệng hỏi.

"Vẫn còn đang chọn. Chủ yếu do mẹ con gấp gáp quá, ngày nào lão Ngô và lão Lưu cũng cười bố." An Thịnh Vũ thở dài.

"Dù sao thì…" An Lương nhẫn nhịn đề tài này.

"Dù sao cái gì? " An Thịnh Vũ nghi ngờ hỏi lại.

"Dù sao bố cũng là tổng giám đốc bá đạo của An Thịnh, mẹ lo lắng cũng là chuyện bình thường." An Lương cười ha ha bỏ qua đề tài này. Chẳng lẽ lại phải nói chuyện tài trợ cho sinh viên đại học? Vẫn nên giữ lại chút mặt mũi cho đồng chí lão An thì hơn!

Sau khi về nhà, An Lương vừa định tắm rửa thì phát hiện hai chị em nhà họ Hạ đang gửi tin nhắn trong nhóm ba người trên điện thoại.

'Hạ Như Ý: @An Lương: Đại lão, anh có đó không?'

'Hạ Như Ý: @An Lương: Triệu hồi đại lão!'

Hà Hòa Tâm: @An Lương: Không có đó sao?'

'An Lương: @Hạ Như Ý: @Hà Hòa Tâm: ?'

'An Lương: Vừa rồi tôi bận lái xe, vừa về đến nhà, có chuyện gì sao?'

'Hạ Như Ý: Đại lão đang ở Thịnh Khánh sao?'

'An Lương: Đúng.'

'Hạ Như Ý: Gần đây đại lão có thời gian không?'

'An Lương: Các cô muốn đến Thịnh Khánh chơi sao?'

'Hạ Như Ý: Đại lão anh minh!'

'Hạ Như Ý: Em và chị em muốn đến Thịnh Khánh chơi.'

'Hạ Như Ý: Có rất nhiều video về Thịnh Khánh, bọn em muốn đến tham quan thành phố thần bí này.'

'Hà Hòa Tâm: Địa hình của Thịnh Khánh và Thiên Phủ hoàn toàn khác nhau đúng không?'

'An Lương: Thực sự hoàn toàn khác nhau!'

'An Lương: Thiên Phủ là đồng bằng còn Thịnh Khánh là thành phố vùng núi, chủ yếu di chuyển lên những dốc núi.'

'An Lương: Khi nào các cô qua đây?'

'An Lương: Từ Thiên Phủ qua đây, chọn đường sắt cao tốc đi thẳng vừa nhanh lại vừa thoải mái, giá cả cũng hợp lý.'

Trước đó, An Lương đã lì xì cho hai chị em nhà họ Hạ mỗi người 88,888 tệ nên các cô ấy không thiếu tiền đi du lịch.

'Hạ Như Ý: Ngày mai được chứ?'

'Hà Hòa Tâm: Ngày mai bọn em sẽ xuất phát ngay khi ngủ dậy, buổi sáng sẽ đến nơi.'

An Lương chăm chú nhìn thời gian, ngày mai là ngày nghỉ đông cuối cùng, ngày hôm sau hồ ly tinh nhỏ sẽ trở lại.

'An Lương: Ngày mai tôi có thời gian, các cô qua đây tôi sẽ đến nhà ga đón các cô. Đúng rồi, các cô định ở lại chơi mấy ngày?'

'Hạ Như Ý: Không biết.'

'Hạ Như Ý: Khi nào trường anh bắt đầu học?'

'An Lương: Ngày 7 tháng 3, tôi định ngày bảy sẽ trở lại trường.'

Hạ Như Ý: Vậy bọn em chờ anh đi về cùng.'

'Hà Hòa Tâm: Ừ, bọn em chờ anh đi về cùng.'

Hai chị em này có ý gì?

An Lương không đoán ra được ý của hai chị em nhà họ Hạ. Anh chỉ có thể bắt đầu vận dụng quản lý học.

'An Lương: Không thành vấn đề.'

'An Lương: Ngày mai tôi sẽ đi chơi với các cô một ngày. Còn ngày hôm sau tôi phải xử lý công việc trong công ty, tự các cô dạo chơi ở Thịnh Khánh, được chứ?'

'An Lương: Đến ngày 7, tôi sẽ đưa các cô về Thiên Phủ.'

'An Lương: Chủ yếu là công việc trong nhà khá bận rộn.'

'Hạ Như Ý: Được, bọn em sẽ qua đó thư giãn.'

'Hà Hòa Tâm: Không thành vấn đề.'

'An Lương: Được rồi! Ngày mai các cô đặt vé tàu xong thì gửi số tàu và thời gian cho tôi. Tôi sẽ đến nhà ga đón các cô.

'Hạ Như Ý: Ừ, ngày mai gặp.'

'Hà Hòa Tâm: Được.'

'An Lương: Ngày mai gặp!'

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, An Lương thở phào nhẹ nhõm, hai chị em nhà này định đánh đòn bất ngờ sao?

May mà An Lương anh không phải người đàn ông cặn bã!

Quản lý học liên tục phát huy tác dụng!

Chương 863: Một lần xui xẻo theo phong trào!

Một người đàn ông tốt cần đứng vững ở vị trí bất khả chiến bại thế nào?

Đây là một vấn đề nhiều hướng nhiều chiều.

Vì trong quan hệ yêu đương, liên tục xuất hiện đủ loại vấn đề vốn không thể có một đáp án chung để một người đàn ông tốt đứng vững ở vị trí bất khả chiến bại.

Có lẽ như người ta thường nói có năng lực kiếm tiền?

Nhưng năng lực kiếm tiền chỉ là một phương án giải quyết, tuyệt đối không thể nào thông quan năng lực kiếm tiền để đứng vững ở vị trí bất khả chiến bại!

Ví dụ kinh điển nhất: Khi có năng lực kiếm tiền thì phụ nữ bắt đầu theo đuổi phương diện tinh thần, nhưng lúc thỏa mãn phương diện tinh thần rồi thì sẽ theo đuổi năng lực kiếm tiền sao?

Cho nên một người đàn ông muốn đứng vững ở vị trí bất khả chiến bại thì phải tấn công chiếm đóng cùng lúc nhiều hướng và nhiều chiều.

Lúc nên chú ý thì nhất định phải chú ý!

Lúc nên bước đi thì hãy vững vàng, đừng bao giờ mềm yếu!

Lúc nên phát huy năng lực kiếm tiền thì hãy chứng tỏ bạn có tiền tỷ!

Như vậy, năng lực kiếm tiền và dịu dàng săn sóc kết hợp cùng nhau mới hình thành tia chớp cực mạnh, để đối phương chủ động bị hấp dẫn, giống như một ngôi sao thu hút một hành tinh và cuối cùng có thể bất khả chiến bại.

Trước mắt An Lương đang là bất khả chiến bại!

Hơn 11 giờ đêm, An Lương nói cần giải quyết công việc, nhóm em gái đều ngoan ngoãn không dây dưa nữa. Anh bắt đầu vào xem giá vàng thế giới.

Giá vàng thế giới đã giảm nhẹ so với lúc chiều, mỗi gam giảm xuống còn 374 tệ.

Đợt giảm giá đột ngột của thị trường không có bất cứ ảnh hưởng gì với An Lương nhưng có lẽ một số kẻ đầu cơ trục lợi phải rơi vào khốn đốn rồi?

Đế Đô.

Quán bar Thập Tam Tiên Sinh.

Lý Tồn Viễn, Vân Hải Dương và cả Tiền Tiểu Cương đang uống rượu.

Xung quanh họ có hơn mười người đang vây lấy xem họ làm trung tâm hệt như sao vây quanh trăng.

Lưu Năng đang rót rượu cho Lý Tồn Viễn, anh ta vừa rót rượu vừa dò hỏi: "Anh Tồn Viễn, nghe nói công ty đầu tư An Tâm đã tham gia vào thị trường vàng quốc tế sẵn có. Nhưng hiện tại thị trường vàng quốc tế sẵn có thay đổi khó lường, các anh không lo lắng gì sao?"

Lưu Năng là một thành viên bên lề trong kế hoạch phản bản. Cậu ta xuất thân từ nhà họ Lưu ở Đế Đô, địa vị khá thấp trong giới ở Đế Đô, cho nên chỉ có thể là thành viên bên lề.

Lý Tồn Viễn thuận miệng nói: "Tiểu Năng, cậu đừng hỏi những chuyện không nên hỏi!"

Nói tới đây, Lý Tồn Viễn bổ sung thêm: "Tôi xem cậu như em trai nên tôi chỉ có thể nói nếu có hành động tương tự như kế hoạch phản bản thì chắc chắn tôi sẽ kéo cậu theo. Nhưng cậu biết rồi đấy, bây giờ Lương ca không nói gì cả!"

Tiền Tiểu Cương ở bên cạnh nói: "Lương ca nói lần này rủi ro rất cao nên không thể chắc chắn trăm phần trăm được. Hiểu chứ?"

"Vậy lỡ như lỗ thật thì sao?" Lưu Năng lo lắng hỏi.

"Uống ba ly trước đi!" Lý Tồn Viễn chỉ vào sâm panh Armand de Brignac trên bàn.

Hiện tại mặt thẻ của ba người Lý Tồn Viễn đã đầy đủ, mở đầu là Đại Thần Long, thuộc vào hàng cao thủ.

Lưu Năng cũng không mập mờ, uống ngay lập tức ba ly.

Lý Tồn Viễn nhìn Lưu Năng uống xong ba ly mới nói: "Tiểu Năng, vừa rồi tôi đã nói với cậu là đừng hỏi những chuyện không nên hỏi. Thằng nhóc cậu có mục đích gì?"

Lưu Năng xấu hổ vò đầu nói: "Việc này… anh Tồn Viễn… Em đã lỗ mất gần 300 vạn trong thị trường vàng quốc tế sẵn có cho nên muốn hỏi thử xem có cơ hội lấy lại được không."

"Sao cậu lại lỗ?" Lý Tồn Viễn kinh ngạc.

Lưu Năng bổ sung thêm: "Không chỉ em mà Lý Minh Phi - anh trai của Lý Thiến cũng lỗ gần 100 vạn, Chu Vinh Hoa của nhà họ Chu lỗ gần 500 vạn, còn bảy, tám người nữa cũng lỗ nhưng không nói rõ con số."

Lý Tồn Viễn nhíu mày, hỏi: "Sao các cậu lại lao vào thị trường vàng quốc tế sẵn có?"

"Có người trong giới tung tin nói công ty đầu tư An Tâm dùng tiền của các anh để tham gia vào thị trường vàng quốc tế sẵn có. Vì thế nên họ đánh giá thị trường vàng quốc tế sẵn có hiện tại đang có cơ hội." Lưu Năng nói.

"Trần Minh đã tung tin?" Lý Tồn Viễn hỏi lại.

"Em không biết." Lưu Năng lắc đầu: "Đó là tin tức nặc danh."

"Tin tức nặc danh?" Lý Tồn Viễn cười nhạo: "Sao các cậu lại tin vào tin tức nặc danh?"

"Sau khi tin tức nặc danh này được gửi đi, lại có một người nặc danh khác tung tin công ty đầu tư An Tâm dùng toàn bộ vốn lưu động tham gia vào thị trường vàng quốc tế sẵn có." Lưu Năng nói.

"Ngoài ra, gần đây giá vàng thế giới đang có chiều hướng tăng lên, từ hơn 340 tệ lên đến đỉnh điểm 378 tệ. Lại thêm Anh Quốc tuyên bố rời khỏi Liên minh Europa, kết hợp với hành động của công ty đầu tư An Tâm nên bọn em mới bàn bạc nghĩ có thể kiếm được tiền!" Lưu Năng bổ sung.

Theo như phân tích này thì thực sự có thể kiếm được tiền!

Tất cả các yếu tố cộng lại với nhau thì giá vàng quốc tế thực sự sẽ tăng?

Trên thực tế, phần lớn những người làm công việc liên quan đều đi đến kết luận như vậy.

"Vậy sao nhóm các cậu lại lỗ được chứ?" Lý Tồn Viễn hỏi lại.

Nếu phân tích giá vàng tăng như vậy thì sao lại bị lỗ vốn?

"Giá vàng trên thị trường quốc tế sẵn có biến động liên tục và biên độ dao động vượt xa kỷ lục 10 năm trước. Rất nhiều người trong số bọn em bị mắc kẹt trong đó." Lưu Năng thở dài nói.

"Các cậu dùng đòn bẩy?" Lý Tồn Viễn hỏi. Anh đã tìm hiểu về quy tắc giao dịch của thị trường vàng có sẵn quốc tế nên tất nhiên biết người ta thường dùng đòn bẩy trong thị trường vàng có sẵn quốc tế.

Theo sự hiểu biết của Lý Tồn Viễn thì chắc chắn Lưu Năng đã sử dụng đòn bẩy!

Chương 864: Sắp xếp có tính khoa học!

Đối mặt với câu hỏi của Lý Tồn Viễn, Lưu Năng gật đầu khẳng định.

“Đúng vậy, em vừa tăng thêm hai mươi lần đòn bẩy, vậy mà suýt chút nữa bị phá sản, tổng thiệt hại hơn 280 vạn, phải lui ra khỏi giao dịch ở thị trường vàng có sẵn trên quốc tế rồi.” Lưu Năng rầu rĩ không vui nói.

Lý Tồn Viễn bực bội nói: “Cậu muốn tôi nói như thế nào mới tốt đây?”

“Lần trước trong kế hoạch quay vòng vốn, Trần Minh cầm đầu mấy tên làm nhóm Ảnh Tử, kết quả cuối cùng như thế nào, chẳng lẽ tên nhóc như cậu không biết à?” Lý Tồn Viễn hận rèn sắt không thành thép, nói.

“Lúc này tin tức nặc danh không hề hợp lý!” Lý Tồn Viễn thở dài nói: “Loại tin tức nặc danh như vậy mà mấy người lại có thể tin, còn muốn phân tích cái gì? So sánh thế lực giữa các nước hả? Nếu có thể kiếm tiền đơn giản như vậy, chúng tôi đã sớm phát tài thành "tám số không" rồi!”

Tiền Tiểu Cương ở bên cạnh xác nhận nói: “Nếu tin tức nặc danh này không phải do Trần Minh cố ý thả ra, tôi sẽ uống cạn chai Đại Thần Long!”

Lưu Năng lên tiếng xin xỏ: “Anh Tồn Viễn, anh Đại Cương, giúp em đi mà. Tiền tiêu vặt trong ba năm của em đều đổ hết vào, em thê thảm lắm!”

Lý Tồn Viễn chẳng muốn so đo nữa: “Cương Tử, cậu nói chuyện với cậu ta đi!”

Tiền Tiểu Cương mở cả hai chai bia: “Nhóc Tiểu Năng tới đây, chúng ta làm một chai.”

Lưu Năng không nói hai lời, uống cạn một chai.

Tiền Tiểu Cương cũng uống cạn một chai, đáp lại: “Chúng ta sẽ không tính toán chuyện này nữa, bây giờ chúng ta chỉ có thể đổ tiền vào công ty đầu tư An Tâm, còn phía bên đó sử dụng như thế nào thì chúng ta hoàn toàn không hỏi được.”

Tiền Tiểu Cương nói thêm vào: “Đầu tư vào lúc này, bên đầu tư An Tâm không phải chịu trách nhiệm và giải trình, cho dù bọn họ làm mất toàn bộ tiền, ngay cả chúng ta cũng không có quyền truy cứu.”

“Nói một cách đơn giản, chỉ cần công ty đầu tư An Tâm chứng minh tiền của chúng ta bị mất trên thị trường vàng có sẵn trên quốc tế, chúng ta lỗ vẫn hoàn lỗ, nó thuộc về tự nguyện đầu tư, hiểu không?” Tiền Tiểu Cương giải thích rõ.

Lưu Năng khiếp sợ nhìn Tiền Tiểu Cương, rồi nhìn về phía Lý Tồn Viễn.

Lý Tồn Viễn gật đầu: “Cương Tử nói đúng đấy, ba người chúng tôi đều ký hiệp ước miễn trừ trách nhiệm của đối phương. Nếu thực sự xuất hiện tình huống lỗ vốn toàn bộ, chúng tôi không có quyền truy cứu.”

“Cái này...” Lưu Năng chần chừ.

“Đối mặt với miễn trừ trách nhiệm như vậy, có ai trong mấy người có thể tiếp thu được?” Lý Tồn Viễn trêu chọc nói.

Lưu Năng yên lặng, cậu ta không có cách nào tiếp thu dù chỉ một chút.

“Được rồi, nhóc Tiểu Năng, uống rượu đi!” Lý Tồn Viễn tiếp tục nói: “Đã bị lỗ thì cố gắng mà gỡ lại! Ngoài ra, tôi nhớ lần trước cậu lãi hơn 1000 vạn hoa hồng trong kế hoạch quay vòng vốn nhỉ?”

Lưu Năng ỉu xìu nói: “Trong nhà đã tịch thu toàn bộ!”

“Tôi thương cậu nhưng không giúp được rồi!” Lý Tồn Viễn nâng chén: “Sau này có cơ hội, tôi sẽ ưu tiên suy xét cậu!” “Cảm ơn anh Tồn Viễn, cảm ơn anh Đại Cương.” Lưu Năng vội vàng nói lời cảm ơn.

Hôm sau.

Chuông đồng hồ điểm hơn 7 giờ sáng, An Lương tỉnh lại, phát hiện Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đang nhắn tin trong nhóm ba người, sáng sớm các cô đã lên tàu cao tốc, khoảng 8 rưỡi sáng là có thể đến quảng trường phía nam của trạm bắc Thịnh Khánh.

Ga tàu Thịnh Khánh rất đặc sắc.

Vị trí thực tế của trạm tây Thịnh Khánh thật ra lại nghiêng về phía khu Nam hơn.

Vị trí thực tế của trạm bắc ở khu bắc, nhưng trạm bắc lại chia thành quảng trường bắc và nam, đừng nói người ngoài ngay cả người địa phương cũng cảm thấy lờ mờ.

Mỗi ngày, số người đi nhầm ga này có ít nhất ba con số!

Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đã đến điểm dừng chân ở quảng trường nam của trạm bắc, từ Skyland tới đó cũng cần khoảng nửa tiếng.

Đầu tiên, An Lương nhắn tin trả lời trong nhóm ba người.

'An Lương: @ Hạ Hòa Tâm: @ Hạ Như Ý: Tôi mới dậy, vừa thấy tin nhắn của hai người. Hai người chờ một lát, tôi qua đón.'

'Hạ Như Ý: Được.'

'Hạ Như Ý: Tín hiệu không tốt lắm, có thể bỏ lỡ tin nhắn.’

'Hạ Hòa Tâm: Dọc theo đường đi có rất nhiều đường hầm. '

'An Lương: Ừ, đúng là có rất nhiều đường hầm. Hai người cứ đi dạo xung quanh, tôi đi rửa mặt rồi ra ngoài đặt khách sạn trước cho hai người.'

'Hạ Như Ý: Được, cảm ơn đại ca.’

'Hạ Hòa Tâm: Cảm ơn.'

An Lương không đáp lại, anh rời giường, sau đó đi rửa mặt. Anh lái Lamborghini Urus tới khách sạn lớn trên đỉnh núi Mộc Linh, lại lần nữa đặt một phòng tổng thống.

Lúc này anh chỉ cần đặt trước một phòng tổng thống, bởi vì hai chị em nhà họ hoàn toàn có thể ở cùng nhau.

Tuy rằng phòng tổng thống của khách sạn lớn trên đỉnh núi Mộc Linh có giá chỉ 5888 tệ cho một ngày một đêm, nhưng tiết kiệm được thì phải tiết kiệm.

Dù sao hai chị em nhà họ Hạ không giống với ba anh em Lý Tồn Viễn, ba anh em Lý Tồn Viễn muốn tạo khí thế trước nhóm mấy em gái, không lẽ để ba anh em họ đi thành ba hàng?

“Đúng rồi, quản lý Tạ, bắt đầu từ ngày mai, mấy người bố trí dịch vụ xe chuyên dụng cả ngày lẫn đêm cho phòng 6609.” An Lương dặn dò.

Quản lý đại sảnh Tạ Xuân Lan đáp lại: “Vâng. Ngài An, chúng tôi cung cấp xe có đẳng cấp như thế nào trong dịch vụ?”

An Lương hơi nghĩ ngợi một chút rồi trả lời: “Dùng Mercedes Benz S350!”

“Không thành vấn đề.” Tạ Xuân Lan nói thêm: “Vì ngài là khách hàng VIP của chúng tôi nên tổng hóa đơn phí thuê xe và phí phòng là 7500 tệ một ngày, ngài thấy được không?"

Nếu tính chung lại như vậy thì phí thuê xe là 1612 tệ một ngày.

Dưới trường hợp tính toán riêng lẻ, thì phí thuê xe Mercedes Benz S350 chạy trong mọi điều kiện thời tiết là 2000 tệ, được ưu đãi 388 tệ, tạm được nhỉ?

“Được!” An Lương đồng ý ngay: “Cứ quyết định như vậy. Đúng rồi, quản lý Tạ, chúng ta thêm một cái WeChat, sau đó cô gửi WeChat của tài xế xe chuyên dụng cho tôi, tôi muốn biết hành trình của các cô ấy.”

Như thế có thể lập tức tránh được tình huống xấu do tình cờ gặp phải.

Một chiêu này gọi là sắp xếp có tính khoa học!

Chương 865: Ai mà chịu được tình huống ngoài ý muốn này!

8 giờ 25 phút sáng.

Đầu tiên, An Lương tới quảng trường nam của ga bắc Thịnh Khánh, mà đọc cái tên ga cũng không thuận miệng.

Quảng trường nam của ga bắc Thịnh Khánh là ga đã được hiện đại hóa, toàn bộ ga tàu bao gồm các bến xe buýt hình thành nên trung tâm trung chuyển đường sắt, cũng rất thuận tiện với bãi đậu xe ngầm dưới đất.

Hành khách ra đến cửa có thể căn cứ vào bảng chỉ dẫn lựa chọn phương tiện giao thông tương ứng.

An Lương đứng ở vị trí cửa ra của hành khách, anh xem tình hình trên bảng hiệu thông báo, số hiệu đoàn tàu hai chị em nhà họ Hạ đi không tới trễ, như vậy sẽ thuộc về trường hợp đến đúng giờ.

Sau bảy tám phút, có rất nhiều hành khách đến cửa ra của lữ khách, hiển nhiên là hành khách trên số hiệu đoàn tàu mà hai chị em nhà họ Hạ đi đã bắt đầu rời trạm.

Lại hai phút nữa trôi qua, An Lương thấy Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, hai chị em mặc giống nhau như đúc áo lông vũ màu be với quần dài màu đen, phối thêm giày đi tuyết màu xám nhạt.

Hai người các cô đang kéo va li hành lý, thậm chí còn đeo ba lô.

Đây là chuẩn bị cho tình huống nhập học ngày thứ 7 sao?

An Lương gọi: “Hạ Như Ý, Hạ Hòa Tâm!”

Hai người Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đi tới bên cạnh An Lương, một người trong đó bí hiểm nói: “Đoán xem tôi là ai?”

An Lương đoán một cách mù mờ: “Cô là Hạ Hòa Tâm, đúng không?”

Sau khi đoán bừa, An Lương sử dụng Hệ Thống Máy Quét Giao Tiếp để kiểm tra kết quả, đối phương quả nhiên là Hạ Hòa Tâm.

Vận khí An Lương không tệ, đoán bừa mà lại trúng!

“Tôi là Hạ Như Ý.” Hạ Hòa Tâm phủ định đáp án của An Lương.

An Lương lại nhìn về phía Hạ Như Ý chân chính: “Cho nên cô là Hạ Hòa Tâm?”

Hạ Như Ý bắt chước giọng nói dịu dàng từ tốn của Hạ Hòa Tâm, nhẹ nhàng nói: “Ừ.”

Trong lòng An Lương cười thầm, hai chị em nhà họ Hạ vẫn thích chơi trò 'đoán xem tôi là ai’, hơn nữa còn chơi không biết mệt!

'Xin ký chủ chú ý, Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp chịu ảnh hưởng của Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý nên đã xảy ra tình huống ngoài ý muốn, dưới tình huống cực đoan này không có cách nào rà quét để xác định thân phận Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm.’

'Xin ký chủ yên tâm, khi xuất hiện tình huống cực đoan ngoài ý muốn, Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp sẽ không cung cấp thông tin sai cho ký chủ, chỉ không có cách nào sử dụng.'

Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng phát ra nhắc nhở 'Đổi mới'.

Tình huống cực đoan này là gì?

Nếu Hạ Hòa Tâm trở thành bạn gái của An Lương, sau đó Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp xuất hiện tình huống cực đoan ngoài ý muốn, thì An Lương làm như thế nào để xác định thân phận của Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý?

Không may nhận sai thì sao?

Đó không phải là hố anh à?

An Lương nhận va li hành lý từ trong tay Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý, anh hỏi dò: “Hai người chuẩn bị đi học với tôi à?”

An Lương lại hỏi thêm: “Trường học của hai người cũng nhập học vào ngày 7 sao?”

“Không phải, trường chúng tôi muộn một tuần.” Hạ Như Ý giả mạo Hạ Hòa Tâm, dùng giọng nói lanh lảnh dễ nghe trả lời, thời gian Học viện sư phạm Thiên Phủ nhập học trùng với Đại học Phúc Đán Ma Đô, Lý Tịch Nhan cũng nhập học vào thời gian này.

Nhìn Hạ Như Ý giả mạo Hạ Hòa Tâm, An Lương thầm thở dài trong lòng.

Về mặt tính cách, hai chị em có chút khác biệt.

Người chị Hạ Hòa Tâm khi nói chuyện thường dịu dàng từ tốn và nhẹ nhàng, có cảm giác hơi hồn nhiên ngốc nghếch. Còn em gái Hạ Như Ý khi trò chuyện có giọng nói trong trẻo vui tai, hơn nữa tính cách cũng hoạt bát hơn.

Tính cách khác biệt như vậy, gần như giúp người khác dễ dàng phân biệt rõ Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm.

Nhưng nhờ có Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp, An Lương sớm phát hiện Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm có năng lực vô hạn trong việc mô phỏng tính cách và giọng nói của đối phương, bất cứ lúc nào hai người cũng có thể trao đổi thân phận cho nhau.

Có lẽ chính bởi vì tình huống như vậy nên Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp mới có thể xuất hiện tình huống cực đoan, không có cách nào phân biệt hai người.

Hạ Như Ý giả mạo Hạ Hòa Tâm, dùng giọng nói mềm mại, nói: “Tuy rằng nhập học muộn một tuần nhưng có thể đi một vòng trường học trước.”

“Được, đã rõ. Chúng ta đi khách sạn trước.”

An Lương nói rõ ràng.

Hạ Hòa Tâm giả mạo Hạ Như Ý trêu chọc hỏi dò: “Đại ca, anh cũng thẳng thắn quá. Chúng tôi vừa mới tới đây mà anh đã muốn đưa chúng tôi đi khách sạn sao?”

Ồ!

Phụ nữ!

Vì Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp không hoạt động bình thường và liên tục nên An Lương đành phải cho rằng đây là Hạ Như Ý!

Rốt cuộc ai có thể nghĩ rằng tính cách Hạ Hòa Tâm vốn dịu dàng và dễ thương, thế mà lại có thể nói ra lời của hổ của sói chứ?

An Lương cố ý trả lời: “Con người của tôi rất thật thà, trong lòng nghĩ gì sẽ nói thẳng ra. Cho nên, hai người có đi không?”

Hạ Hòa Tâm giả mạo Hạ Như Ý khiêu khích nhìn An Lương: “Dĩ nhiên phải đi rồi!”

“Đi thôi, đi thôi!” An Lương đẩy hai va li hành lý dẫn đường, ngay khi anh đi ở phía trước, Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm liếc nhau, hai người lập tức hoàn thành chuyển đổi thân phận.

Hạ Hòa Tâm không giả mạo Hạ Như Ý nữa, hai chị em quay về làm chính mình!

Trong bãi đỗ xe dưới mặt đất, An Lương dẫn hai chị em nhà họ Hạ đến bên cạnh Lamborghini Urus: “Hai người lên xe trước, tôi đi cất va li hành lý.”

“Được!” Hạ Như Ý đáp lại.

Một nhắc nhở 'Đổi mới', sao An Lương có cảm giác như thể anh đang làm chuyện gì đó?

Ngoài mặt An Lương tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng cười thầm, bởi vì anh phát hiện Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đã hoán đổi thân phận, bây giờ Hạ Như Ý chính là Hạ Như Ý, Hạ Hòa Tâm cũng trở lại làm Hạ Hòa Tâm.

Nếu không có Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp, An Lương tỏ vẻ thật sự không chịu nổi!

Chương 866: Nếu như bọn họ chưa có nhiều trải nghiệm!

Bãi đỗ xe dưới lòng đất của ga tàu Thịnh Khánh Bắc ở quảng trường phía Nam.

Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm chơi trò hoán đổi thân phận, nếu như không phải An Lương có Hệ Thống Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp thì e rằng chỉ trong chốc lát đã bị chơi xấu rồi?

Hai chị em nhà này có độc!

An Lương để hai chiếc va li hành lý vào cốp sau của chiếc xe Lamborghini Urus, anh vòng qua ghế lái lên xe.

Trong ghế lái, An Lương liếc nhìn ghế lái phụ, thông qua Hệ Thống Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp, An Lương xác định được đối phương là Hạ Như Ý, nhưng anh chủ động hỏi: “Cô là Hòa Tâm hay là Như Ý?”

Hạ Như Ý cố ý trả lời với vẻ mặt không chút biểu cảm: “Anh đoán xem.”

“Có lẽ là Như Ý!” An Lương thuận miệng trả lời: “Nếu như là Hòa Tâm, cô ấy sẽ dịu dàng hơn một chút.”

Hạ Như Ý cười thầm trong lòng, cô ta cho rằng An Lương chỉ là mèo mù vớ phải cá rán thôi!

Hạ Hòa Tâm ngồi ở ghế sau dịu dàng trả lời: “Em ấy là Như Ý.”

Hạ Như Ý cố tình gây rắc rối: “Vậy anh thích Hòa Tâm hay là Như Ý?”

An Lương không hề không tiếp chiêu!

“Tôi nhớ là trước kia tôi đã từng nói, chỉ có trẻ con mới lựa chọn!” Lời nói của An Lương đầy ám thị.

Hạ Như Ý thẳng thắn trả lời: “Người lớn thì sẽ không chịu nổi!”

“Yêu chứ!” An Lương cười xấu xa nói: “Sao cô biết?”

Mặt Hạ Như Ý hơi ửng đỏ: “Nói chung là em biết!”

“Tôi có thể khẳng định mà nói với cô, cho dù có được tin tức từ kênh nào, thì đó chắc chắn là tin sai sự thật!” An Lương nói với vẻ đầy tự tin.

Thiên phú long thể an khang là gì chứ?

Người đàn ông chân chính tuyệt đối không 5 giây đúng không?

An Lương chính là chiến sĩ hai thiên phú!

Người bình thường có chịu được hay không thì không biết, dù sao chắc chắn là anh chịu đựng được. Nếu không thì tại sao anh luôn có kế hoạch được bên cả Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương chứ?”

Hạ Như Ý nói lầm bầm: “Khoác lác! Anh tiếp tục nói khoác đi!”

“Được rồi, được rồi, cô cứ coi như là tôi nói khoác đi!” An Lương không tiếp tục giải thích nữa.

Những chuyện như thế này thì giải thích làm gì chứ?

Đến lúc nào đó chứng minh là được rồi!

Nửa tiếng sau, An Lương dẫn Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý đến một khách sạn lớn ở trên đỉnh núi Mộc Linh.

Lúc An Lương lái xe đến cổng, Tạ Xuân Lan đã đích thân ra nghênh đón, đồng thời còn có cả nhân viên phục vụ đẩy xe chở hành lý đến đợi.

An Lương mở cửa cốp sau xe ra, nhân viên phục vụ lấy hai chiếc va li hành lý rồi để lên chiếc xe chở.

An Lương và hai người kia xuống xe, anh đưa chìa khóa xe cho nhân viên của bãi đỗ xe đang đứng bên cạnh, sau đó Tạ Xuân Lan dẫn bọn họ vào đại sảnh để làm thủ tục nhận phòng.

“Chứng minh nhân dân của hai người đâu?” An Lương nói.

Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm lấy chứng minh nhân dân ra đưa cho An Lương.

Nhân tiện An Lương xem luôn ảnh thẻ của hai người, ảnh thẻ của họ đều rất xinh, đồng thời xác định luôn cả sinh nhật của hai người, ngày 8 tháng 8 năm 2000.

“Giám đốc Tạ, dịch vụ xe chuyên dụng cho mọi thời tiết đã được sắp xếp ổn thỏa chưa?” An Lương hỏi.

Tạ Xuân Lan trả lời chắc chắn: “Xin anh An cứ yên tâm, bên chúng tôi đã sắp xếp ổn thỏa dịch vụ xe chuyên dụng cho mọi thời tiết rồi.”

An Lương nói với Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm: “Lát nữa tôi vẫn còn phải giải quyết công việc, bên này tôi đã sắp xếp dịch vụ xe chuyên dụng cho hai người rồi, hai người đi ra ngoài chơi thì có thể dùng xe chuyên dụng.”

An Lương tiếp tục nói: “Xe chuyên dụng sử dụng thoải mái trong mọi thời tiết, cho dù là buổi sáng hay là buổi tối, hai người đều có thể tùy ý sử dụng.

“Oa!” Hạ Như Ý reo lên: “Cảm ơn đại lão.”

Hạ Hòa Tâm dịu dàng trả lời: “Cảm ơn.”

“À đúng rồi, nếu hai người ăn cơm ở bên trong khách sạn, thì toàn bộ sẽ nằm trong tiền phòng, tầng hai có đủ các món ăn Trung Quốc, tầng ba có các loại các món ăn kiểu Tây cũng như kiểu Nhật…” An Lương bổ sung thêm.

An Lương giới thiệu với hai người: “Vị này là giám đốc tiền sảnh Tạ Xuân Lan, hai người có bất cứ vấn đề gì đều có thể tìm cô ấy xử lý.”

Tạ Xuân Lan ở bên cạnh trả lời: “Xin chào hai cô Hạ.”

“Xin chào.” Hạ Như Ý trả lời trước.

Hạ Hòa Tâm gật đầu cười.

Rất nhanh bọn họ đã làm xong thủ tục nhận phòng, An Lương dẫn hai chị em nhà họ Hạ lên thang máy, nhân viên phụ trách xe chở hành lý cũng đi cùng, anh ta sẽ mang hàng lý đến cửa phòng 6609.

Ở trước cửa phòng 6609, nhân viên phụ trách xe chở hành lý mang hai chiếc va li đến để xuống, sau đó mới khom lưng đẩy chiếc xe chở hành lý đi.

An Lương sử dụng thẻ phòng để mở cửa, chào mời: “Mời vào trong!”

Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm cùng nhau vào phòng, tổng diện tích của căn phòng Tổng thống số 6609 này lên đến 240 mét vuông, bao gồm hai phòng ngủ, một phòng đọc sách, một phòng khách, một phòng ăn cũng như ba phòng vệ sinh.

Sau khi vào trong phòng, Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm bắt đầu nhìn lướt qua, môi trường nhà ở mà bọn họ sống từ lúc nhỏ có chút tù túng, cho dù vì quan niệm con gái phải được nuôi dưỡng đầy đủ, để trong cuộc sống bọn họ không thiếu cái ăn cái mặc, nhưng vấn đề về nhà ở thì thực sự là vẫn chưa được cải thiện.

Từ nhỏ Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đã phải nằm giường tầng, cho dù là thi thoảng đặt phòng ở ngoài nhưng đó cũng chỉ là khách sạn rẻ tiền, chứ làm sao đã được nhìn thấy kiểu phòng khách sạn hào hoa nào như phòng Tổng thống này.

Hai người nhanh chóng nhìn lướt qua căn phòng, Hạ Như Ý hân hoan nói: “Căn phòng này tuyệt quá!”

Hạ Hòa Tâm cũng không kìm được mà gật đầu: “Ừm! Quả thực là rất tuyệt!”

An Lương ở bên cạnh nhắc nhở: “Hai người nhanh chóng thu dọn rồi tôi dẫn hai người đi dạo quanh Thịnh Khánh!”

Chương 867: Đi 100 dặm

Trong căn phòng Tổng thống số 6609 của khách sạn trên đỉnh núi Mộc Linh, An Lương nhắc nhở hai chị em nhà họ Hạ, bảo bọn họ đừng lề mề mà hãy nhanh chóng cất hành lý đi rồi xuất phát.

An Lương chuẩn bị dẫn họ đi Thiên Tầm Nhai, đây là một trong những biểu tượng nổi tiếng nhất của thành phố Thịnh Khánh, sau đó đi Tượng đài Tự Do. Buổi trưa sẽ dùng bữa trưa tại nhà hàng có phong cảnh bầu trời trên cao của Tượng đài Tự Do.

Buổi chiều sẽ đi đến quảng trường Phúc Phàm trước để trải nghiệm một chút về đài ngắm cảnh trên cao, ngắm cảnh hòa hợp giữa hai dòng sông đục trong khi giao nhau. Sau đó bọn họ sẽ đi xuyên qua trung tâm thành phố Thịnh Khánh đến khu vực điện ảnh và truyền hình Dân Quốc, cuối cùng lại đi xuyên qua thành phố trở về Từ Khí Hàng, trải nghiệm cuộc sống về đêm của Từ Khí Hàng.

Vốn dĩ vẫn còn một nơi nữa cũng là một lựa chọn tuyệt vời, đó chính là khu vực văn hóa và sáng tạo, nơi quay bộ phim “Ngang qua thế giới của em”, nhưng ở đó có lưu lại hồi ức đẹp đẽ giữa anh với Dương Mậu Di, anh không muốn đi cùng với những cô gái khác nữa.

Dù gì Lương ca cũng là một người đàn ông tốt!

Lương ca đã đặt ra cho mình rất nhiều giới hạn.

An Lương hy vọng mình là một người có giới hạn chứ không phải là người không có giới hạn.

Bởi vì trong tình huống không có giới hạn, anh sợ rằng sẽ đắm chìm vào trong tiền bạc và tình dục, đến cuối cùng sẽ hoàn toàn đánh mất bản thân.

“Đợi một chút!” Hạ Như Ý trả lời, cô chọn căn phòng ngủ ở phía bên phải, Hạ Hòa Tâm đương nhiên sẽ chọn phòng ngủ bên trái.

Bên trong phòng ngủ, Hạ Như Ý phát hiện phòng vệ sinh riêng có diện tích rất rộng, đặc biệt là chiếc bồn tắm khổng lồ khiến Hạ Như Ý dường như nghĩ đến điều gì đó, sau đó đột nhiên sắc mặt cô đỏ ửng lên.

Trong phòng ngủ không chỉ có phòng vệ sinh riêng, mà còn có phòng thay đồ riêng, thiết kế này làm Hạ Như Ý bị sốc, hóa ra phòng ngủ còn có thể như vậy?

Trong phòng ngủ phía bên trái, Hạ Hòa Tâm cũng bị sốc như vậy.

Nhà bọn họ là một căn nhà nhỏ với hai phòng ngủ và một phòng khách, chỗ ở của hai chị em họ vẫn luôn tù túng chật hẹp. Thậm chí cô ấy còn cảm thấy rằng phòng ngủ của nhà bọn họ, e rằng còn không to bằng phòng vệ sinh này?

Hạ Như Ý lấy điện thoại ra chụp ảnh trong phòng ngủ một hồi, sau đó gửi vào trong nhóm hội chị em bà tám của Đại học Sư phạm Thiên Phủ.

'Hạ Như Ý: [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]'

'Hạ Như Ý: Hóa ra đây là khách sạn mà người có tiền ở sao?'

'Hạ Hòa Tâm: Sửng sốt'

'Từ Nặc: Oa!'

'Từ Nặc: Hai cậu đang ở đâu vậy?'

'Khang Ngọc Giai: Chắc chắn là ở Thịnh Khánh, chắc chắn là đang ở bên cạnh đại lão, hai chị em sinh đôi các cậu tự mò đến tận cửa nhà người ta à?'

'Lâm Lâm: Đi 1000 dặm sao?'

'Hạ Như Ý: Thịnh Khánh cách Thiên Phủ chỉ có 300 km.'

'Lâm Lâm: Đi 100 dặm à?'

'Từ Nặc: Đạo lý có gì nói đấy, tớ cảm thấy, nếu như tớ là Hạ Như Ý hoặc là Hạ Hòa Tâm thì dù sao tớ cũng không chịu nổi!'

'Khang Ngọc Giai: Ở đây có ai chịu nổi chứ?'

'Khang Ngọc Giai: Chỉ hận bản thân lớn lên xấu xí, không có bạn trai giàu sang phú quý!'

'Hạ Như Ý: Khá có vần điệu đấy!'

'Khang Ngọc Giai: Tớ…!'

'Khang Ngọc Giai: @Hạ Như Ý: Chúc cậu hôm nay tắm thật sạch sẽ!'

'Hạ Như Ý: Tớ với chị tớ ở cùng nhau!'

'Lâm Lâm: Không phải chứ?'

'Lâm Lâm: Hai cậu là đôi chim sát cánh bên nhau?'

'Từ Nặc: Tớ khuyên các cậu thận trọng một chút!'

'Khang Ngọc Giai: Cùng lời khuyên!'

'Khang Ngọc Giai: Mặc dù đại lão là đại lão thực thụ, nhưng vẫn cần phải hành sự thận trọng.'

'Hạ Như Ý: Tớ phục rồi, các cậu đúng là toàn nói nhảm!'

'Hạ Hòa Tâm: Không hổ danh là các cậu!'

'Hạ Như Ý: Không nói nữa, đại lão vẫn đang đợi, anh ấy muốn dẫn bọn tớ đi chơi, đi trước đây!'

'Hạ Hòa Tâm: Chuồn thôi.'

'Lâm Lâm: Nhắc hai cậu này, tuyệt đối đừng uống rượu, nếu không thì các cậu sẽ đi tong đấy!'

'Khang Ngọc Giai: Nhất trí!'

'Từ Nặc: +10000!'

Hạ Như Ý không quan tâm nhóm buôn chuyện nữa, cô nhanh chóng cất hành lý rồi đi ra khỏi phòng.

Hạ Hòa Tâm cũng gần như bước ra cùng lúc.

Hạ Như Ý hỏi: “Đại lão, anh muốn đưa bọn em đi đâu chơi vậy?”

An Lương nói sơ qua một chút về hành trình, sau đó nói: “Tôi đưa hai người đến chơi ở điểm tham quan nổi tiếng nhất. Sau đó chúng ta sẽ trải nghiệm vận tải đường sắt gì đó, trải nghiệm đường cáp treo qua sông, cũng như trải nghiệm tháng máy dài nhất… Hai người tự mình thực hiện thao tác.”

“Vâng.” Hạ Như Ý gật đầu.

Hạ Hòa Tâm cũng dịu dàng trả lời: “Ừm.”

Ba người đi ra khỏi phòng, bọn họ đến khu vực nghỉ ngơi ở đại sảnh ngồi một lúc, nhân viên phục vụ bãi đỗ xe lái chiếc xe Lamborghini Urus đến cửa. An Lương nhận chìa khóa xe mà nhân viên phục vụ bãi đỗ xe đưa cho, anh phát hiện lần này Hạ Hòa Tâm ngồi ở ghế lái phụ.

Hai chị em nhà này quả nhiên là có cơ chế tuần hoàn bên trong!

Lúc vừa đến là Hạ Như Ý ngồi ở ghế lái phụ, bây giờ lại thành Hạ Hòa Tâm.

Có điều An Lương vừa lái xe rời khỏi khách sạn lớn trên đỉnh núi Mộc Linh thì nhận ra vấn đề không hề đơn giản, bởi vì người ngồi ghế lái phụ là Hạ Hòa Tâm tự nhiên lại giả mạo Hạ Như Ý.

Hai chị em bọn họ cố ý tạo ra một loại ảo tưởng về việc Hạ Như Ý ngồi ở ghế lái phụ phải không?

An Lương cũng phối hợp với bọn họ diễn kịch: “Như Ý, hai người nghĩ thế nào về việc đến đây chơi?”

Hạ Như Ý ngồi đằng sau cười thầm trong lòng, cô ta tưởng rằng An Lương thực sự bị sự giả mạo của bọn họ lừa rồi.

Từ nhỏ cô ta và Hạ Hòa Tâm đã thích chơi trò này, thậm chí bọn họ còn lừa được cả bố mẹ, chứ chẳng nói gì đến người ngoài đúng không?

Hạ Hòa Tâm ngồi ở ghế lái phụ giả mạo thành Hạ Như Ý, nói với giọng trong trẻo và êm tai: “Đại lão còn nhớ chị họ nhà em không?”

Chương 868: Chị em so bì?

Chị họ của Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm?

Con nhỏ trà xanh hám tiền Dương Oánh Oánh kia ư?

Lần trước An Lương giả làm bạn trai của Hạ Hòa Tâm đến cuộc hẹn, từ đó đả kích mạnh mẽ Dương Oánh Oánh một chút, người này lại gây ra chuyện xấu gì nữa?

"Có nhớ, là trà nghệ sư kia, đúng không?" An Lương đáp lại.

"Ha ha ha!" Hạ Hòa Tâm giả mạo Hạ Như Ý cười vui vẻ: "Đại lão, anh đúng là xấu xa mà, chị họ em không phải trà nghệ sư đâu... Được rồi được rồi, chị ta đúng là trà nghệ sư!"

Hạ Như Ý ngồi phía sau đúng lúc làm một động tác phù hợp với tính cách của Hạ Hòa Tâm - cười khẽ.

An Lương thông qua kính chiếu hậu nhìn sự biểu diễn của Hạ Như Ý, trong lòng anh thầm cảm thán, hai chị em này đúng là ghê thật!

Xin hỏi các cô ấy có thể lấy được tượng vàng giải Oscar không?

"Cái cô trà nghệ sư ấy lại làm chuyện gì à?" An Lương tò mò hỏi.

"Trà nghệ sư..." Hạ Hòa Tâm giả mạo Hạ Như Ý ngừng lại một thoáng: "Suýt nữa thì bị anh tiêm nhiễm cái xấu rồi!"

Hạ Hòa Tâm giả mạo Hạ Như Ý nói tiếp: "Ngày hôm qua, chị họ em tới đây làm khách, chị ta lại lên cơn dở hơi kiếm chuyện, em với chị gái không chịu nổi nên nói luôn là đến chơi với anh rể!"

Lúc tiếng "anh rể" này được gọi ra, Hạ Như Ý thật ngồi ở sau thậm chí còn đỏ mặt!

Bái phục!

An Lương thật sự bái phục!

Loại động tác tỉ mỉ thế này, các cô ấy thi Học viện sư phạm cái gì, nếu như để các cô ấy thi Học viện điện ảnh và truyền hình, vậy chẳng phải là trực tiếp thành siêu thần luôn à?

"Chị họ cô dở hơi như nào cơ?" An Lương tò mò hỏi.

"Chị ta chia tay với cái tên tổng giám quảng cáo gì gì kia, sau đó có lẽ cảm thấy là lỗi của chúng em, thế là cứ lên cơn dở hơi ở trong nhà của chúng em vậy đó." Hạ Hòa Tâm giả mạo Hạ Như Ý kể sơ qua.

Trên thực tế thì tình hình phức tạp hơn!

Vốn nhà họ Hạ gặp phải một nguy cơ hiếu đạo.

Lúc Dương Oánh Oánh đến đây làm khách đã trực tiếp chỉ đích danh rằng bạn trai của Hạ Hòa Tâm có thể dễ dàng giải quyết nguy cơ, thậm chí cố ý lên cơn quái gở để cho Hạ Hòa Tâm phải liên lạc với An Lương, từ đó giải quyết phiền phức của nhà họ Hạ.

Làm sao Hạ Hòa Tâm có thể đồng ý được?

Đương nhiên hai bên tan rã trong không vui!

Nhưng nguy cơ hiếu đạo của nhà họ Hạ thật sự tồn tại.

Đối mặt với tình hình như vậy, Hạ Như Ý chủ động đề xuất rằng các cô ấy sẽ đến Thịnh Khánh tìm bạn trai của Hạ Hòa Tâm, sau đó sẽ quay về trường học sớm, do đó trước tiên giảm bớt được nguy cơ hiếu đạo.

Về phần sau này giải quyết thế nào, đó là Chuyện của sau này, chí ít có thể giải quyết được non nửa năm đã chứ?

Bởi vậy hai chị em nhà họ Hạ mới quyết định đến Thịnh Khánh du lịch.

Rốt cuộc các cô ấy lại bị thuật âm dương của trà nghệ sư đánh bại!

An Lương không biết rõ chi tiết trong chuyện, anh còn tưởng rằng đúng là Dương Oánh Oánh vì chuyện chia tay mà giận cá chém thớt với hai chị em nhà họ Hạ, anh xấu xa cười khà khà bảo: "Trình độ trà nghệ của cái cô chị họ trà nghệ sư kia của hai người hơi kém nhỉ."

"Cái tên tổng giám đốc quảng cáo kia vừa nhìn là biết là tay chơi già đời, anh ta chỉ vui đùa một chút với chị họ của các cô thôi!" An Lương hừ hừ nói.

"Kẻ có tiền như anh ta, kén chọn lắm!" An Lương nói mỉa Tưởng Triệu Thông.

Người này đúng là một tay già đời, khi chưa biết thân phận của An Lương, anh ta miệng nam mô, bụng một bồ dao găm nhiều lần giở trò bịp bợm. Nhưng sau khi anh ta biết thân phận của An Lương rồi thì lại có thể tỉnh bơ như không mà quỳ liếm.

Dương Oánh Oánh sao mà chơi lại được với loại tay chơi già đời này?

Nhưng mà An Lương lại tự lấy đá đập chân của mình!

Bởi vì Hạ Hòa Tâm giả mạo Hạ Như Ý tức thời dò hỏi: "Đại lão, anh cũng là người có tiền, có phải anh cũng rất kén chọn không?"

An Lương mở khóa kỹ năng khống chế trong một giây!

"Đúng là tôi rất kén chọn!” An Lương khẳng định đáp: "Nói ví dụ như, tôi thích chị gái cô hơn."

"Hả?" Hạ Hòa Tâm giả mạo Hạ Như Ý hơi sửng sốt.

"Tôi nhớ hồi trước đã nói với cô rồi, tôi thích dịu dàng hơn." An Lương trêu chọc nói: "Hơn nữa, anh là bạn trai của chị gái em, chẳng phải thế à?"

Hạ Như Ý giả mạo Hạ Hòa Tâm ngồi phía sau phối hợp lộ vẻ đỏ mặt, đồng thời hơi cúi đầu giống như thật sự thẹn thùng.

An Lương quan sát qua kính chiếu hậu, trong lòng anh thầm suy xét. Nếu như Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp cung cấp thông tin nhận dạng thân phận chỉ dựa vào chính phán đoán bằng mắt thường của anh thì sao?

Anh cảm thấy đoán mò tốt hơn!

"Hừ!" Hạ Hòa Tâm giả mạo Hạ Như Ý hừ khẽ: "Anh thích chị ấy thì cứ thích chị ấy đi!"

Sau khi nói xong, như thể cô ấy giận thật mà hờn dỗi ở ghế lái phụ.

Cái đồ chúa diễn này!

An Lương đáp: "Được rồi được rồi, anh cũng rất thích em."

"Có thật không?" Hạ Hòa Tâm giả mạo Hạ Như Ý hỏi lại.

"Thật mà." An Lương khẳng định đáp.

"Chị, chị xem đi, người này bảo thích em đó, chị thấy rõ ràng bộ mặt thật của anh ấy chưa?" Hạ Hòa Tâm giả mạo Hạ Như Ý nghĩ thầm muốn kiếm chuyện. Hạ Như Ý giả mạo Hạ Hòa Tâm ngồi ở sau hỏi lại: "Thấy rõ rồi thì sao?"

"Đương nhiên là chia tay với anh ấy rồi!" Hạ Hòa Tâm giả mạo Hạ Như Ý nửa thật nửa giả nói: "Nếu như chị chia tay với anh ấy, mà anh ấy lại bảo thích em, có phải em nên lấp vào vị trí trống hay không?"

Cái này...

An Lương đang lái xe im lặng, anh rất rõ ràng 'Hạ Như Ý' ngồi ở ghế phó lái thật ra là Hạ Hòa Tâm, mà Hạ Hòa Tâm lấy thân phận của 'Hạ Như Ý' nói ra lời như vậy.

Rốt cuộc là đang thử hay là nói giỡn?

Chương 869: Trái ôm phải ấp? Lương ca quen rồi!

Cái khó nhất của Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý đó chính là cả hai người đều thích chơi trò tráo đổi thân phận!

Mà trò chơi này...

An Lương vẫn luôn cố ý nhận nhầm.

Mà bây giờ Hạ Hòa Tâm lại lấy thân phận của Hạ Như Ý bày tỏ, nếu như Hạ Hòa Tâm 'chia tay' với An Lương thì có phải Hạ Như Ý có thể thay thế đúng không?

Cái vấn đề này mang theo tính chất thử dò xét!

Đối mặt với vấn đề mà Hạ Hòa Tâm lấy thân phận Hạ Như Ý để hỏi, Hạ Như Ý thật sự lấy thân phận Hạ Hòa Tâm đáp lại: "Đương nhiên là có thể!"

Thế nên hai chị em thật sự đang so bì à?

An Lương cũng không biết hai cô ấy đang so cái gì, bởi vì Lương ca luôn luôn nguyện ý tìm kiếm biện pháp để trở thành bên thắng, hơn nữa còn là người thắng to ăn hết không chừa.

Gần 10 giờ sáng.

Ba người An Lương đi tới Thiên Tầm Nhai.

Mặc dù tới vào giữa buổi sáng, nhưng Thiên Tầm Nhai vẫn không còn chỗ đậu xe, may mà bên cạnh khách sạn có chỗ đậu xe giá cao, một giờ thu phí 20 tệ, bảo đảm gần như lúc nào cũng còn chỗ đậu xe.

Thiên Tầm Nhai là một điểm du lịch miễn phí, An Lương mang theo Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm cùng đi vào. Tuy rằng vẫn chưa đến 10 giờ nhưng Thiên Tầm Nhai đã tấp nập người.

Đối mặt với hoàn cảnh chen chúc nhau, An Lương không khách sáo tay trái dắt Hạ Hòa Tâm, tay phải dắt Hạ Như Ý.

Hành động kiểu này Lương ca quen rồi!

Dù sao khi trước lúc ở Đế Đô, An Lương đã từng làm hành động như vậy, tay trái anh dắt Trần Tư Vũ, tay phải dắt Ninh Nhược Sương, còn cùng nhau đi dạo phố nữa cơ mà!

Khi Hạ Hòa Tâm và được An Lương nắm tay, các cô ấy đều hơi sửng sốt, sau đó đồng thời nhìn về phía An Lương.

Nhưng An Lương tỏ vẻ rất tự nhiên, như thể là vì chăm sóc cho các cô ấy, tránh cho các cô ấy bị lạc mất trong biển người.

Với tình huống như vậy, Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý lại liếc nhau, sau đó ai cũng không lên tiếng, yên lặng để cho An Lương nắm tay.

An Lương cười thầm trong lòng.

Hai chị em so bì ngầm à?

Xin lỗi!

Anh là người duy nhất được lợi!

"Thật ra cảnh Thiên Tầm Nhai vào buổi tối mới đẹp, buổi tối sau khi đèn sáng lên, Thiên Tầm Nhai mới thật sự là Thiên Tầm Nhai." An Lương giải thích.

Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý không tráo đổi thân phận nữa, bây giờ các cô ấy đang là chính mình.

Hạ Như Ý đáp lại: "Em xem thử ảnh chụp buổi tối của Thiên Tầm Nhai ở trên mạng, so với ban ngày hiện giờ thì đúng là buổi tối trông đẹp hơn thật."

Hạ Hòa Tâm thể hiện sự tán thành: "Ừm, đúng vậy."

Sau khi hai người vừa trả lời, điện thoại di động của Hạ Như Ý phát ra tiếng chuông gọi video wechat, An Lương chủ động thả tay cô ta ra để cô có thể nghe cuộc gọi wechat.

Hạ Như Ý nhìn thoáng qua cuộc gọi đến, trước tiên cô ta nhìn về phía An Lương và Hạ Hòa Tâm: "Là mẹ gọi đến."

Hạ Hòa Tâm hơi do dự nhưng vẫn không tránh khỏi tay An Lương, bởi vì chị họ của cô ấy - Dương Oánh Oánh lúc trước đã nói ở nhà của các cô ấy rằng An Lương là bạn trai của cô ấy.

Hạ Như Ý chọn nút nhận cuộc gọi video, cô còn cố ý giơ điện thoại lên đi tới bên cạnh người An Lương.

Cuộc gọi video wechat được kết nối, trong điện thoại xuất hiện hình ảnh video, An Lương nhìn thấy mẹ của Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý, mẹ của các cô ấy có hơi giống với các cô ấy.

"Mẹ!" Hạ Như Ý chào hỏi trước.

Hạ Hòa Tâm cũng dịu dàng chào hỏi: "Mẹ ạ."

"Mẹ... Khụ khụ... Cháu chào dì ạ! Cháu là An Lương, chúc dì năm mới vui vẻ!" An Lương cố ý giở trò gọi nhầm.

Thái Vũ San đương nhiên nghe thấy xưng hô An Lương gọi, bà cười đáp lại: "Chào cháu, An Lương, dì cũng chúc cháu năm mới vui vẻ."

"Mẹ, mẹ gọi điện cho con có chuyện gì à?" Hạ Như Ý dò hỏi.

"Chẳng phải mẹ bảo con đến nơi thì phải báo bình an cho mẹ à?" Thái Vũ San nhắc nhở.

"Ôi chao, con quên mất quên mất, đúng rồi, mẹ, bọn con đang ở Thiên Tầm Nhai, chỗ này hơi ồn, mẹ nói chuyện với bọn con hơi khó nghe, con cúp máy trước nhé, lát nữa trở về con gọi mẹ sau." Hạ Như Ý bày tỏ ý muốn cúp máy.

Thái Vũ San bất đắc dĩ đáp lại: "Được rồi! Mà đúng rồi, An Lương, làm phiền cháu chăm sóc cho hai đứa nó, hai đứa nó chẳng nghe lời gì cả, bảo đi là đi, rước thêm phiền phức cho cháu."

An Lương khách sáo đáp lại: "Không sao đâu ạ, cháu là bạn trai của Hạ Hòa Tâm mà, chăm sóc các em ấy là điều nên làm."

Thái Vũ San tò mò hỏi: "Cháu có thể phân biệt được hai đứa nó ai là ai sao?"

"Đương nhiên!" An Lương nói chắc nịch: "Đợi hai em ấy nói chuyện trước rồi căn cứ vào giọng điệu nói chuyện để phán đoán. Mặt khác, cháu sẽ hỏi các em ấy ai là ai, nói chung thì vẫn dễ nhận ra."

Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý lại liếc mắt nhìn nhau, các cô ấy cười thầm trong lòng, bởi vì cách An Lương phán đoán hoàn toàn là sai lầm, các cô ấy có thể mô phỏng giọng nói và tính cách của đối phương một cách hoàn mỹ.

Nếu như chỉ dựa vào chuyện giọng nói của Hạ Hòa Tâm dịu dàng hơn, giọng nói thì trong trẻo êm tai hơn để làm căn cứ nhận ra các cô ấy thì đó chính là một sai lầm cực kỳ!

Nhưng các cô ấy cho rằng Lương ca ở tầng thứ nhất, mà Lương ca đã sớm ở trên tầng thứ năm đợi các cô ấy!

Tồn tại của Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp đã khiến ngụy trang của các cô ấy chẳng còn chút ý nghĩa nào. Mặc dù bây giờ Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp xuất hiện một vài tình huống ngoài ý muốn, nhưng An Lương chưa gặp phải tình huống cực đoan.

Hai chị em này cho rằng họ hoàn toàn lừa gạt được Lương ca, nhưng Lương ca không những biết thừa mà đồng thời còn cố ý nhận nhầm, thậm chí tiến hành lót sẵn đường vì một loại khả năng nào đó trong tương lai.

Cho nên bọn họ mới ở tầng thứ hai, cho rằng Lương ca ở tầng thứ nhất, nhưng Lương ca đã kiên nhẫn chờ đợi ở tầng thứ năm từ lâu.

Chương 870: Vượt quá ranh giới

Thiên Phủ.

Số 26 đường Văn Hóa.

Trong nhà hai chị em nhà họ Hạ, Thái Vũ San để điện thoại di động xuống, thông qua cuộc gọi video ngắn ngủi vừa nãy, Thái Vũ San đã xác định được một vài thông tin.

Lúc trước Dương Oánh Oánh ở nhà họ Hạ nói bạn trai của Hạ Hòa Tâm có thể giải quyết nguy cơ hiếu đạo của nhà họ Hạ, thật ra Thái Vũ San đã sinh ra lòng hiếu kỳ với An Lương.

Thái Vũ San là giáo viên mỹ thuật, ánh mắt của bà không tệ. Dù sao sinh viên mỹ thuật học mỹ thuật nếu như không có một chút của cải thì thật sự không nên theo học mỹ thuật làm gì.

Chỉ bằng cuộc gọi video ngắn ngủi khi nãy, Thái Vũ San đã xác định được đồ An Lương đang mặc là đồ mùa đông mới ra gần đây của Louis Vuitton.

Đồ mùa đông của Louis Vuitton đắt thế nào, trong lòng bà hiểu rõ!

Kết hợp với lời khi trước mà Dương Oánh Oánh nói, nhà An Lương tại Thiên Phủ có một công ty đầu tư tài chính, đồng thời cũng là công ty đầu tư có tiếng lành đồn xa trong Trung tâm tài chính Quốc tế.

Vậy hẳn An Lương thật sự có năng lực giải quyết được nguy cơ hiếu đạo của nhà bọn họ nhỉ?

Thái Vũ San năm nay đã 40 tuổi, rất nhiều suy nghĩ của bà đã trở nên vô cùng thực tế, dù sao cũng đã nhìn hết sự phồn hoa, cuộc sống quay về củi gạo dầu muối tương dấm trà.

Đối với Thái Vũ San mà nói, bà chỉ muốn ở trong khuôn khổ đạo đức chính thống, thậm chí là hơi vượt quá ranh giới một chút để cuộc sống có thể suôn sẻ hơn!

Nói ví dụ như nếu An Lương đồng ý vì Hạ Hòa Tâm mà giải quyết nguy cơ hiếu đạo của nhà họ Hạ thì Thái Vũ San sẽ tán thành cả hai tay.

Về phần danh tiếng có thể bị hạ xuống thành kẻ nịnh hót gì đó, nếu như là mười năm trước thì Thái Vũ San chắc chắn sẽ để ý.

Nhưng bây giờ còn để ý cái gì nữa?

Mẹ của Hạ Hiểu Đông - Đinh Tiểu Hoa đã chuyển vào, đồng thời vào ở trong phòng của Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý, nếu không thì sao hai chị em nhà họ Hạ lại phải vội vàng đi ngay?

Vì chuyện này mà Thái Vũ San đã cãi nhau nhiều lần với Hạ Hiểu Đông, nhưng Hạ Hiểu Đông cũng có nỗi khổ của mình, ông là một người con hiếu thảo, hiếu thảo là sai sao?

Nhưng đối với Thái Vũ San, Hạ Hiểu Đông đã làm sai, bởi vì hai cô con gái đều bỏ nhà ra đi vì lòng hiếu thảo của ông, lẽ nào hiếu thảo thì không thể tùy vào tình hình mà đưa ra quyết định ư?

Thiên Tầm Nhai.

Hạ Như Ý cất điện thoại đi, cô lẩm bẩm: "Xùy, mẹ cứ thích lo lắng vớ vẩn vậy đó."

An Lương lại tiện tay nắm tay Hạ Như Ý, anh đáp: "Đó là quan tâm các em thôi, nên mới hỏi thăm các em đúng không?"

An Lương nói tiếp: "Mẹ anh thì chẳng giống vậy, hồi tết Trung thu, anh muốn về nhà thế là mẹ bảo luôn anh khỏi phải về làm gì, sau đó thì mẹ anh với bố anh ra nước ngoài du lịch!"

"Trong đợt mừng năm mới, trước đó anh có ra ngoài uống rượu với bạn, bố mẹ lại bảo anh về muộn quá quấy rầy họ nghỉ ngơi, để anh sang một căn hộ khác mà ở." An Lương oán giận.

"Bị đối xử như thế có sướng không?" An Lương nói lầm bầm.

Cũng không phải anh thật sự oán giận Tôn Hà, mà chỉ là tạo phép so sánh với lời lẩm bẩm của Hạ Như Ý thôi.

Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm nghe An Lương cằn nhằn, hai người bọn họ đều chỉ chú ý một vấn đề. Hóa ra gia đình giàu có lại chỉ bởi vì buổi tối về muộn quấy rầy đến chuyện nghỉ ngơi mà mua một căn hộ thứ hai?

Xin lỗi nhé!

Nghèo khổ hạn chế tưởng tượng của các cô ấy!

An Lương dắt hai chị em nhà họ Hạ đi dạo trong Thiên Tầm Nhai. Ba người hấp dẫn ánh mắt mọi người xung quanh, đặc biệt là đám đàn ông con trai, bọn họ đều dồn dập hướng ánh mắt hâm mộ về phía An Lương.

Song sinh cũng không phải điều hiếm có.

Mà là hiếm có cặp chị em sinh đôi nào vừa đạt 92 điểm về nhan sắc và dáng người, vừa có chiều cao 1m73.

Đây mới là điều quan trọng hấp dẫn người ta!

An Lương thành đối tượng hâm mộ của mọi người, thậm chí còn có vài người lén chụp ảnh.

Nhưng khi An Lương dắt tay hai chị em nhà họ Hạ rời đi, những người chụp ảnh bị một đám đàn ông nhìn như người qua đường dồn dập cản lại, đồng thời yêu cầu họ xóa ảnh vừa chụp đi.

Về phần không chịu phối hợp?

Không ai không phối hợp cả...

Bởi vì những người đó toàn bộ đều là nhân viên công tác của Công ty Nhân Nghĩa An Toàn được sắp xếp xung quanh An Lương.

Ba người đi dạo trong Thiên Tầm Nhai, môi trường thương mại ở đây gần giống với những khu thương mại kinh điển khác trong nước, ba người căn bản chẳng hề có ý định mua sắm, thậm chí ngay cả đồ ăn vặt cũng không mua.

Chủ yếu là do an toàn vệ sinh thực phẩm của đồ ăn vặt khá đáng lo!

Chỉ trong hơn nửa tiếng, An Lương đã dắt hai chị em nhà họ Hạ đi dạo hết Thiên Tầm Nhai, anh cười hỏi: "Có phải thấy hơi thất vọng không?"

"Đúng là hơi thất vọng chút." Hạ Như Ý đáp lại.

Hạ Hòa Tâm tán thành: "Trông ảnh chụp đẹp hơn."

"Buổi tối chúng ta tới xem lần nữa, lái xe qua cầu trên sông tới đây, các em có thể thấy cảnh đêm nơi đây." An Lương thuyết minh.

Hạ Như Ý gật đầu nói: "Được, lúc trước em cũng thấy có người đề cử đi qua cầu trên sông ngắm Thiên Tầm Nhai."

"Đi thôi, chúng ta đi ngắm tượng đài Tự Do nữa, đó là dấu ấn của Thịnh Khánh chúng tôi." An Lương giải thích.

Chương 871: Chụp ảnh. Còn thiếu một chút?

Tượng đài Tự Do chắc chắn là dấu ấn đại biểu cho Thịnh Khánh!

Tuy rằng bây giờ xung quanh nó cao ốc mọc lên như rừng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nó là dấu ấn của Thịnh Khánh.

Ba người về bãi đậu xe giá cao do khách sạn kế bên cung cấp, thời gian đỗ xe còn chưa đủ một giờ, tính theo giá một giờ, 20 tệ tiền phí đỗ xe khiến An Lương cảm giác như thể mình đã về tới Đế Đô khu Nam Thành.

Thiên Tầm Nhai rất gần với tượng đài Tự Do, khoảng cách đi thẳng chỉ có hơn 500 mét, đi bộ tới thì cũng không vượt quá 700 mét, nhưng đoạn đường leo dốc này mà đi bộ thì tuyệt đối không phải là một trải nghiệm hay ho gì.

Bởi vậy nên An Lương vẫn chọn lái xe!

Mười phút sau, An Lương mang hai chị em nhà họ Hạ đi tới dưới tượng đài Tự Do, Hạ Như Ý đề nghị: "An Lương, ba người chúng ta cùng chụp ảnh đi, được không?"

Chụp ảnh?

An Lương nhanh chóng tự hỏi trong đầu!

Vòng giao tiếp của hai chị em Hạ Hòa Tâm, Hạ Như Ý và An Lương chỉ gói gọn trong phạm vi trường học, nhiều lắm cũng chỉ xuất hiện thêm Bạch Nguyệt thôi?

An Lương nghĩ có lẽ hai chị em nhà họ Hạ đã thêm Wechat của Bạch Nguyệt?

Cho nên tình huống xấu nhất khi chụp ảnh cùng hai chị em nhà họ Hạ có lẽ sẽ bị Bạch Nguyệt thấy được?

Điểm này thì An Lương không hề lo lắng.

Bởi vì Bạch Nguyệt…

Đối với cô gái mạnh mẽ, tốt bụng và bướng bỉnh kia thì An Lương càng đồng tình và thương tiếc nhiều hơn.

Về phần tình yêu nam nữ…

Bản thân An Lương cũng không thể xác định được anh là vì đồng tình hay là vì yêu thích mới sinh ra thiện cảm với Bạch Nguyệt. Cho nên An Lương không tiến thêm bước nào với cô ấy nữa.

Anh chỉ đối mặt một cách tự nhiên.

Cuối cùng sẽ xuất hiện kết quả gì thì chính An Lương cũng không biết!

Có lẽ là anh tự mình đa tình cũng nên?

Ai quy định anh giúp đỡ Bạch Nguyệt thì nhất định đối phương sẽ thích anh?

An Lương nhanh chóng suy nghĩ rõ ràng lợi và hại, sau đó anh đồng ý nói: "Không thành vấn đề! Anh đề nghị mỗi người các em chụp riêng với anh một tấm, sau đó chúng ta sẽ chụp cùng nhau, càng tăng tính hấp dẫn!"

"Để đoán xem bọn em ai là ai sao?" Trong chốc lát, Hạ Như Ý đã hiểu ngay ý của An Lương.

Hạ Hòa Tâm lại từ chối: "Thôi chụp chung cả đi!"

"Hửm?" An Lương nghi ngờ.

"Chỉ chụp chung rồi giữ làm kỷ niệm thôi. Em cũng không muốn đăng lên vòng bạn bè hay gửi đi đâu cả." Hạ Hòa Tâm đáp lại.

Câu nói này…

Đối phương nhìn thấu suy nghĩ của anh sao?

An Lương bình tĩnh đáp lại: "Đăng lên vòng bạn bè thì sao chứ? Anh cảm thấy anh khá đẹp trai?"

Hạ Như Ý thẳng thắn nói: "Bọn em có thêm Bạch Nguyệt nữa!"

"Sau đó thì sao?" An Lương thản nhiên hỏi lại.

"Hừ! " Hạ Như Ý hừ một tiếng.

"Được rồi! Chụp chung thì chụp chung! Để anh tìm một người qua đường chụp giúp chúng ta. Sau đó anh sẽ đăng vào nhóm của chúng ta." An Lương nói.

Người được gọi là người qua đường, tất nhiên chính là thành viên của công ty Nhân Nghĩa An Toàn.

An Lương đưa điện thoại di động cho đối phương, nói như nói với một người qua đường thực sự: "Người anh em, phiền anh chụp giúp chúng tôi một tấm ảnh nhé! Cám ơn anh!"

"Được." Nhân viên bảo vệ của công ty Nhân Nghĩa An Toàn đáp lại.

An Lương và hai cô gái đứng dưới Tượng đài Tự Do, anh trái nắm tay Hạ Như Ý phải nắm tay Hạ Hòa Tâm, hai người cũng không phản kháng, thậm chí một trái một phải còn nghiêng đầu về phía An Lương, rồi đưa tay qua đầu làm động tác hình trái tim.

Đối mặt với tình huống như vậy, An Lương lại to gan hơn chút nữa!

Anh buông tay hai cô ra, ngay lúc Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý nghi ngờ thì An Lương trái ôm phải ấp eo hai người khiến cả hai cô cứng đơ cả người!

Tục ngữ có câu: Nam không sờ đầu, nữ không chạm eo.

Độ thiện cảm của Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý đối với An Lương đều là 79 điểm, lưng chừng giữa bạn thân thiết và người yêu, thuộc vào giai đoạn mập mờ.

Cho nên An Lương có thể nắm tay các cô và các cô cũng chấp nhận hành vi như vậy.

Nhưng động tác ôm eo quá thân thiết, dù là Hạ Hòa Tâm hay là Hạ Như Ý thì cả hai đều cứng ngắc người.

Tất nhiên An Lương phát hiện ra tình huống này.

Anh vội vàng buông hai tay ra, giả vờ như không để chuyện này trong lòng đi thẳng về phía nhân viên Công ty Nhân Nghĩa An Toàn ngụy trang thành người qua đường.

Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý liếc mắt nhìn nhau.

Hai chị em tâm ý tương thông, các cô đều nhìn ra suy nghĩ của nhau, sau đó cùng nhìn về phía An Lương.

Từ tình huống trước mắt, xem ra hành động vừa rồi của An Lương là vô tâm?

Không!

Các cô bỗng cảm thấy hành động vừa rồi của An Lương là đang thăm dò!

Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý lại liếc nhau một cái, hai chị em không ai có ý nhượng bộ, thái độ tranh giành của các cô lại giúp An Lương đạt được mục đích.

An Lương lấy di động của mình qua, tự nhiên nói: "Các em thử xem thế nào?"

Trong bức ảnh đầu tiên, Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý cười tươi như hoa, hai chị em vòng tay hình trái tim lấy An Lương làm trung tâm trông vô cùng ấm áp.

Tạo dáng trong bức ảnh thứ hai cũng đẹp đến bất ngờ!

An Lương một trái một phải ôm eo Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý, lúc hai người ngạc nhiên đều quay đầu nhìn về phía An Lương, nhưng An Lương vẫn nhìn ống kính và không thấy ánh mắt của hai cô.

Tạo dáng này rất đáng nhớ!

Chương 872: Ngũ chỉ sơn!

"Không tệ đúng không?" An Lương lại dò hỏi.

Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm hài lòng về bức ảnh thứ nhất hơn. Còn đối với bức ảnh thứ hai thì tâm trạng họ có chút phức tạp. Cái tên An Lương này thật giống như tự nói cho mình nghe vậy.

Người trưởng thành cả rồi mà còn phải làm trắc nghiệm lựa chọn?

"Anh gửi ảnh gốc vào trong nhóm rồi! Các em tự tải về máy đi." An Lương nói.

Lúc gửi hình ảnh đi, An Lương tiện thể sử dụng Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp để xem độ thiện cảm của hai chị em nhà họ Hạ.

Dù là Hạ Hòa Tâm hay Hạ Như Ý thì đều ở mức điểm 79, không tăng thêm bước nào.

Nhưng cũng không lùi một bước nào!

Vừa rồi lúc An Lương ôm eo Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, dưới tình huống cả hai cô cứng đờ người, An Lương còn tưởng rằng độ thiện cảm sẽ giảm xuống một hai điểm chứ.

Vậy mà kết quả lại không hề giảm xuống?

Nguyên nhân thực sự chính là hai chị em nhà Họ hạ đang ghen tuông mà thôi!

Tình huống như vậy khiến An Lương suy nghĩ, nếu độ thiện cảm tăng thêm một bước và bước vào giai đoạn yêu đương mập mờ thì có phải anh càng dễ tiến thêm một bước hay không?

Gần 9 giờ tối.

An Lương đưa chị em nhà họ Hạ về phòng Tổng thống số 6609 của khách sạn lớn trên đỉnh núi Mộc Linh.

Trong phòng khách phòng Tổng Thống, An Lương nói: "Hòa Tâm, Như Ý, ngày mai công ty nhà anh bắt đầu làm việc nên mấy ngày sau đó anh đều phải theo bố anh bận rộn công việc."

"Ừ, em biết rồi! Tự bọn em sẽ đi chơi." Hạ Như Ý đáp.

Hạ Hòa Tâm nói: "Anh cứ yên tâm làm việc. Vào ngày bảy chúng ta sẽ cùng nhau về Thiên Phủ."

"Được." An Lương gật đầu, sau đó vẫy tay nói: "Hôm nay đi chơi cả ngày hai em cũng mệt rồi! Mau nghỉ ngơi sớm một chút đi!"

"Vâng! Hôm nay làm phiền anh rồi! Cảm ơn anh." Hạ Hòa Tâm dịu dàng nói.

Hạ Như Ý cũng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh nhé!"

"Dù gì anh cũng là bạn trai của Hòa Tâm mà, đúng không?" An Lương nói đùa xong xoay người đi.

Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý cùng thở phào nhẹ nhõm, thực ra các cô đang lo An Lương không đi!

Nếu An Lương không đi…

Thì chắc các cô sẽ đi!

An Lương rất có chừng mực, từ tình huống ôm eo hôm nay xem ra An Lương đã tự cân nhắc. Sao anh có thể ở lại?

Hơn nữa, hôm nay hồ ly tinh nhỏ đã về, lúc chiều cô ấy còn gửi tin nhắn cho An Lương. An Lương lấy cớ bận rộn việc công ty để bày tỏ với cô ấy tối anh mới qua được.

Hiện tại An Lương đang suy nghĩ một chuyện!

Là anh nên đến thẳng nhà hồ ly tinh nhỏ hay là nên về nhà tắm rửa trước rồi mới qua đón?

Hôm nay anh chơi cả một ngày với hai chị em nhà họ Hạ, nắm tay tiếp xúc gần gũi nhiều nên trên người chắc chắn có mùi của hai chị em nhà họ Hạ. Nếu anh đi thẳng qua đó có khi nào sẽ bị Dương Mậu Di phát hiện không?

Cho nên An Lương vẫn quyết định về nhà tắm rửa trước đã!

Tuy An Lương suy đoán Dương Mậu Di sẽ lựa chọn vờ như không biết nhưng như vậy không phải sẽ rất tủi thân cho hồ ly tinh nhỏ sao?

Ngay chính con hồ ly tinh nhỏ kia còn tủi thân cho mình thì sao anh có thể để hồ ly tinh nhỏ chịu tủi thân?

Trong phòng Tổng thống số 6609 trong khách sạn trên đỉnh núi Mộc Linh.

Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý đều đang ngâm mình trong bồn tắm ở phòng tắm riêng của họ. Đây là lần đầu tiên họ cảm thấy tắm bồn cũng là một loại hưởng thụ.

Hai người giống như tâm ý tương thông đều đang nghịch điện thoại.

Trong nhóm chị em hội bà tám của Học viện sư phạm Thiên Phủ, Hạ Như Ý gửi tin nhắn.

'Hạ Như Ý: [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]'

'Hạ Như Ý: Đây là phòng bọn mình ở cùng với chiếc bồn tắm khổng lồ này.'

'Hạ Hòa Tâm: [Hình ảnh]’

'Hạ Hòa Tâm: Tắm bồn thực sự rất thoải mái!'

'Lâm Lâm: Xin hỏi đại lão đâu rồi?'

'Lâm Lâm: Sau khi hai người các cậu tắm rửa sạch sẽ có đại lão chờ đợi sao?'

'Hạ Như Ý: Thôi thôi thôi! Tiểu Lâm à, cậu bớt nhảm đi!'

'Hạ Hòa Tâm: Anh ấy về rồi! Ngày mai công ty nhà anh ấy bắt đầu làm việc lại nên bận nhiều việc lắm.'

'Từ Nặc: Không phải chứ?'

'Từ Nặc: Hai nàng tiên lại còn là nàng tiên song sinh như các cậu dâng lên tận miệng mà anh ta còn làm việc được à?'

'Khang Ngọc Giai: Tớ nghi ngờ người này có vấn đề một cách nghiêm trọng!'

'Khang Ngọc Giai: Đề nghị các cậu phải kiểm tra xem người này có đồng tính luyến ái hay không?'

Nhìn tin nhắn Khang Ngọc Giai gửi, Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý vốn không hề nghi ngờ gì. Bởi vì hôm nay lúc An Lương ôm các cô không giống kiểu của một người đồng tính luyến ái.

Hơn nữa hôm nay An Lương chủ động nắm tay các cô nhiều lần, lúc An Lương nắm tay cũng có chút mập mờ, ví dụ như dùng ngón tay cái cọ cọ vào ngón tay các cô.

An Lương như vậy có thể đồng tính luyến ái được sao?

'Hạ Như Ý: @Khang Ngọc Giai: Tớ nghi ngờ cậu bị An Lương mua chuộc mất rồi!'

'Hạ Hòa Tâm: Đồng ý!'

'Khang Ngọc Giai: Tớ cũng muốn lắm đây này! Xin giới thiệu để đại lão mua chuộc tớ với! Chắc chắn tớ sẽ thành nội gián của đại lão và bán hết các cậu cho đại lão!'

'Từ Nặc: Tình chị em plastic đến đây là vỡ tan.’

'Lâm Lâm: Quen rồi, quen rồi, chị em plastic ngày thường.'

'Từ Nặc: Đúng rồi, tớ cũng muốn làm nội gián của đại lão!'

'Lâm Lâm: Thêm cả tớ nữa!'

'Hạ Như Ý: …'

'Hạ Hòa Tâm: …'

Chương 873: Tiểu biệt thắng tân hôn!

Tuy ba người Khang Ngọc Giai nói trong nhóm sẵn lòng làm nội gián cho An Lương nhưng hai chị em nhà họ Hạ biết họ đang nói đùa. Dù sao các cô cũng đã thăm dò tính cách đối phương rồi mới thành lập nhóm tám chuyện này.

Nếu không tin tưởng lẫn nhau thì sao có thể cùng nhau tán dóc?

Bên kia, chưa đầy mười phút sau An Lương đã về đến Skyland.

Skyland cũng nằm ở núi Mộc Linh, nó rất gần khách sạn lớn trên đỉnh núi Mộc Linh, khoảng cách nếu đi thẳng còn chưa đến năm trăm mét, chỉ là do phải đi đường vòng nên lâu hơn mà thôi.

Trong phòng ngủ, An Lương cầm di động gửi tin nhắn trong nhóm ba người với hai chị em nhà họ Hạ.

'An Lương: Anh về đến nhà rồi. Mấy ngày tiếp theo các em tự chơi vui nhé.'

Sau khi gửi tin nhắn xong, An Lương gửi riêng cho Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm mỗi người 52.000 tệ. Anh cũng không quan tâm hai người họ có nhận hay không mà đi thẳng vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Đối với Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý, An Lương cảm thấy không phải tình huống 'Không phụ Như Lai, không phụ nàng’.

An Lương cảm thấy anh chính là Phật Tổ Như Lai!

Hai chị em nhà họ Hạ muốn thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của anh sao?

Chỉ sợ là không thể nào!

Vấn đề duy nhất là, phải thông qua cơ hội gì mới thêm được điểm cho độ thiện cảm cuối cùng kia?

Phòng tổng thống số 6609 tại khách sạn lớn trên núi Mộc Linh.

Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý đi tắm riêng, các cô đều nhận được tin nhắn chuyển khoản của An Lương. Việc đầu tiên cả hai chị em cùng làm là gửi tin nhắn cho nhau.

'Hạ Hòa Tâm: Hình F'

'Hạ Như Ý: Hình I'

Hai chị em nhà họ Hạ cùng gửi tin nhắn vào nhóm chat ba người.

'Hạ Hòa Tâm: Cảm ơn.'

'Hạ Như Ý: Cảm ơn đại lão.'

'Hạ Như Ý: Đại lão làm việc chăm chỉ nhé, ngày thứ bảy lại đến đưa chúng em ra sân bay.'

An Lương đang tắm nên không thể thấy được tin nhắn của hai chị em nhà họ Hạ.

Hai chị em nhà họ Hạ cũng đoán có thể là An Lương đang đi tắm nên hai cô tiếp tục tám chuyện trong nhóm chị em hội bà tám của Học viện sư phạm Thiên Phủ.

'Hạ Như Ý: Hình I'

'Hạ Như Ý: Đây có phải là đại lão không?'

'Lâm Lâm: Tớ chìm rồi!'

'Khang Ngọc Giai: Chìm chung!'

'Từ Nặc: Giàu có không được quên bạn!'

'Hạ Như Ý: Giàu có không được quên bạn!'

'Hạ Hòa Tâm: [Tin nhắn tiền lì xì]'

'[Từ Nặc] đã nhận tiền lì xì của [Hạ Như Ý].'

'Từ Nặc: Tớ.'

'Từ Nặc: Hạ Hòa Tâm, cậu cũng thay đổi rồi, còn phát cả tiền lì xì nữa!'

'Hạ Hòa Tâm: Đợi đến khi nào đi học lại sẽ mời các cậu đến nhà hàng Tứ Hải làm trợ lý!'

'Hạ Như Ý: Bọn tớ sẽ quay lại trường vào ngày thứ bảy, khi nào các cậu đến, chị tớ sẽ mời các cậu đến nhà hàng Tứ Hải làm trợ lý.'

'Hạ Hòa Tâm: 9'

'Từ Nặc: Mời cơm thành công, ngồi đợi khai giảng thôi!'

'Lâm Lâm: Tớ chuẩn bị quay lại trường vào ngày 14, các cậu thì sao?'

'Khang Ngọc Giai: Tớ cũng ngày 14. Nhưng chắc là Hòa Tâm và Như Ý có không rảnh nhỉ?'

'Hạ Như Ý: Tạm thời chưa biết được.'

'Hạ Như Ý: Để bọn mình hỏi đại lão xem sao rồi sẽ xác định thời gian.'

'Từ Nặc: Được.'

Thiên Phủ.

An Lương sấy tóc xong chuẩn bị đi ra ngoài thì gặp An Thịnh Vũ đang xem tivi trong phòng khách, ông ấy thuận miệng hỏi: "Tối rồi mà con còn tính đi đâu?'

"Tên Lưu Khải xấu xa gọi con đi ăn đồ nướng." An Lương lại quăng cái nồi cho Lưu Khải.

An Thịnh Vũ nhắc nhở: "Kế hoạch phát triển Tây Thành sẽ làm việc trở lại vào ngày mai, con đi với bố đến phát tiền lì xì mừng ngày làm việc lại, phải nhớ kĩ chuyện này đấy, nghe chưa?"

"Bố yên tâm, con đã nhớ kĩ rồi. Đúng rồi, nếu lát nữa con uống say thì con sẽ ngủ lại nhà Lưu Khải, ngày mai đi thẳng đến công trường Kế hoạch phát triển Tây Thành luôn." An Lương nói rõ.

"Ừm!" An Thịnh Vũ thuận miệng trả lời.

"Bố, đưa giùm con chìa khóa chiếc Audi." An Lương gọi: "Đậu chiếc Audi ven đường mà không đau lòng sao!"

An Thịnh Vũ ném chìa khóa xe cho An Lương.

Chiếc Lamborghini Urus màu vàng sáng nhìn hơi phách lối, bây giờ lại đang là giai đoạn bất thường, vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn, chiếc Audi cũ là phù hợp nhất.

Trong hầm để xe, An Lương đeo tai nghe điện thoại bluetooth vào rồi gọi cho Dương Mậu Di trước, xong mới khởi động xe.

Đợi đến khi có người nhận máy lập tức nghe thấy giọng nói của Dương Mậu Di nhanh chóng truyền đến: "Đại vương!"

An Lương đáp lại: "Hồ ly nhỏ, em đang ở Lãm Cảnh Nguyên hay đang ở Lâm Sơn Cư?"

"Em đang ở Lâm Sơn Cư." Dương Mậu Di trả lời.

Tuy Lãm Cảnh Nguyên là khu nhà cao cấp có giá trị gần ngàn vạn nhưng Dương Mậu Di thích ở Lâm Sơn Cư hơn, bởi vì Lãm Cảnh Nguyên rất rộng, Dương Mậu Di cảm thấy cô ấy ở một mình bên đó quá quạnh quẽ.

"Được, anh mới ra ngoài, nửa tiếng nữa sẽ đến!" An Lương nói.

"Dạ, Đại vương, em chờ anh." Dương Mậu Di cười duyên đáp lại.

"Yêu tinh nhỏ này, xem lát nữa anh xử lý em như thế nào!" An Lương lầm bầm nói.

An đạo trưởng đại diện cho chính nghĩa gần đây không đi hàng yêu phục ma nên sức mạnh ánh sáng chính nghĩa đã được tích cóp dồi dào từ lâu.

Tình hình giao thông ban đêm rất tốt, chỉ mới lái xe gần 20 phút An Lương đã đến Lâm Sơn Cư.

Phòng số 2906 tòa nhà số ba, Lâm Sơn Cư.

An Lương vừa vào nhà đã đè hồ ly nhỏ lên tường.

Đối diện với sự công kích của An đạo trưởng đại diện cho chính nghĩa, hồ ly nhỏ bắt đầu chống trả.

Tiểu biệt thắng tân hôn là gì?

Chính là cái này!

Chương 874: Hình như béo lên?

Sau cuộc chiến kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ của người đại diện cho chính nghĩa và hồ ly nhỏ, hồ ly nhỏ chui vào lòng An Lương, cô di đầu ngón trỏ tay phải trên lồng ngực An Lương, cảm nhận từng nhịp tim mạnh mẽ của An Lương qua đầu ngón tay.

"Về nhà chơi có vui không?" An Lương hỏi.

Dương Mậu Di phủ định: "Không vui chút nào!"

"Có mấy người họ hàng thật là phiền phức!" Dương Mậu Di chửi bậy.

"Làm sao vậy?" An Lương tò mò hỏi.

Dương Mậu Di nói rõ: "Để lần này về nhà tiện hơn nên em đã lái xe về."

"Mấy đứa nhỏ nhà họ hàng biết được chiếc xe trị giá gần ngàn vạn thì mấy người họ hàng bắt đầu hỏi chuyện làm streamer thế nào, nói nhờ em giúp đỡ bọn họ trở thành streamer kiếm tiền." Dương Mậu Di nói một cách phiền não.

"Làm streamer đâu có dễ như vậy!" Dương Mậu Di cảm thán.

Làm streamer quả thật là không dễ dàng chút nào!

Trong lúc live stream, lấy nữ streamer làm ví dụ đi, đâu phải có ngoại hình xinh đẹp là chắc chắn sẽ thành công đâu.

Không thấy có nhiều streamer xinh đẹp livestream suốt một tháng cũng không được nên phải rút sao?

Chẳng lẽ thật sự có người nghĩ rằng làm streamer rất đơn giản hả trời!

Thật ra Dương Mậu Di khá là xinh đẹp!

Trong hệ thống đánh giá của [Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp], điểm nhan sắc của cô ấy đạt 93 điểm, điểm vóc người cũng được 93 điểm, lại thêm chiều cao tiêu chuẩn của nữ thần là 168cm, kết hợp với làn da trắng nõn nà, thêm cái khí chất yêu mị, nên trông cô ấy có hơi giống như một con hồ ly tinh.

Nhưng khi Dương Mậu Di live stream ở kênh Răng Hổ thì cô thật sự vẫn gặp rất nhiều khó khăn không phải sao?

Nếu không gặp được An Lương, Dương Mậu Di đã quyết định xong xuôi việc bỏ nghề livestream rồi.

Bởi vậy có thể thấy được, làm streamer không chỉ đẹp là được!

"Anh rất tò mò, họ hàng nhà em coi livestream cái gì?" An Lương nói một cách hứng thú.

"Em có một cô em họ cực kỳ xa, nó học ở trường Cao đẳng Kế toán, nó là streamer dancer." Dương Mậu Di nói.

An Lương hơi sửng sốt: "Streamer dancer?"

Anh hỏi thêm: "Đẹp không? Nhảy có đẹp không? Hay có ưu điểm nào khác không?"

Dương Mậu Di lật người, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường rồi lại chui vào lòng An Lương, cô mở app livestream Răng Hổ ra, sau khi thoát khỏi giao diện của tài khoản, thì tham gia vào phòng livestream của một người khác.

"Đây, đúng lúc nó đang livestream, anh xem thử đi." Dương Mậu Di ý bảo An Lương xem đi.

An Lương nhìn, streamer đó tên là [em gái của Hồ ly tinh nhỏ].

Đây…!

An Lương cười: "Ha ha ha, em họ của em đúng là có độc."

Dương Mậu Di chửi bậy: "Còn quá đáng hơn nữa!"

Đúng là còn quá đáng hơn!

An Lương phát hiện nội dung livestream của em họ Dương Mậu Di có liên quan đến Dương Mậu Di, cô ta lấy một vài thông tin cá nhân của Dương Mậu Di làm nội dung livestream, từ đó thu hút người xem.

An Lương cau mày: "Cô em họ này của em thật chẳng thú vị gì cả!"

"Ừm!" Dương Mậu Di nói một cách phiền não: "Trước đây, có lần suýt nữa nó để lộ địa chỉ nhà em rồi, đúng là đầu óc có..." Cuối cùng Dương Mậu Di vẫn nhịn xuống.

An Lương vỗ vỗ tấm lưng bóng mượt của hồ ly nhỏ: "Cầm điện thoại của anh đến đây."

Dương Mậu Di xoay người cầm điện thoại của An Lương đến.

An Lương cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Lâm Bác của kênh Răng Hổ, người này chính là người đã thảo luận việc chia tỷ lệ phần trăm của Dương Mậu Di với An Lương, anh ta đang là phó tổng giám đốc của nền tảng livestream Răng Hổ.

'An Lương: Phó giám đốc Lâm, làm phiền anh xử lý giúp tôi một chuyện.'

'An Lương: Streamer có tài khoản: [Em gái của Hồ ly tinh nhỏ], cô ta là người có liên quan đến việc để lộ thông tin cá nhân của người khác, đề nghị các anh cấm tài khoản của cô ta vĩnh viễn.'

'Lâm Bác: Xin anh đợi một lát, anh An. Chúng tôi sẽ xác nhận sự việc ngay lập tức.'

'An Lương: Được.'

An Lương là khách hàng lớn của kênh Răng Hổ, tuy là gần đây An Lương không tiêu tiền trên kênh Răng Hổ nữa nhưng đối với một người dùng tiềm năng như vậy thì kênh Răng Hổ vẫn đối đãi với anh một cách khiêm nhường như trước.

Còn chưa được 5 phút đồng hồ, Lâm Bác đã trả lời tin nhắn.

'Lâm Bác: Anh An, sau khi xác nhận lại, đúng là streamer này đã từng để lộ thông tin cá nhân của người khác, chúng tôi đã cấm vĩnh viễn tài khoản này.'

'An Lương: Cảm ơn!'

'Lâm Bác: Đúng rồi, anh An, kênh Răng Hổ của chúng tôi đang tổ chức cuộc thi bình chọn streamer của năm 2019, anh An có thể quan tâm.'

'An Lương: Được, để tôi xem thử, hồ ly nhỏ nhà tôi còn chưa nói cho tôi biết việc này.'

'Lâm Bác: Nếu anh An có bất kỳ vấn đề gì với kênh Răng Hổ, hoan nghênh anh liên hệ với chúng tôi bất cứ lúc nào, tôi không quấy rầy giờ nghỉ ngơi của anh An nữa, chúc anh An năm mới vui vẻ.'

'An Lương: Năm mới vui vẻ.'

Sau khi trao đổi xong, An Lương đưa kết quả cuối cùng cho Dương Mậu Di xem: "Hồ ly nhỏ, xem kết quả này đã hài lòng chưa?"

"Dạ!"

Dương Mậu Di gật đầu: "Rất hài lòng! Cảm ơn đại vương, trước đây em cảm thấy nó rất phiền, đứa em họ này đúng là không biết xấu hổ!"

"Đúng là cô ta không biết xấu hổ thật, nếu như cô ta còn đến những nền tảng livestream khác làm việc hoặc đổi qua những cách khác nữa thì em cứ nói cho anh biết, anh đây sẽ xử lý tiếp." An Lương nói.

Xâm phạm thông tin cá nhân của người khác là một hành vi phạm tội!

Nhắc nhở một cách hữu nghị, tra thông tin cá nhân là hành vi phạm tội.

Để lộ thông tin cá nhân của người khác trên mạng khi chưa có sự cho phép cũng là hành vi phạm tội.

Chỉ là phải đối mặt với chi phí bảo vệ quyền lợi cá nhân khá cao nên đại đa số mọi người đều chọn cách buông tha dễ dàng mà thôi.

Chương 875: Nhiệm vụ liên hoàn

Nhưng An Lương nắm trong tay nhiều tài nguyên, nếu em họ Dương Mậu Di lại tiếp tục xâm phạm quyền riêng tư của Dương Mậu Di thì An Lương chỉ cần gửi một cái tin cho Tống Chí Phong, mọi việc đều sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.

Bố của Tống Chí Phong là cảnh sát Thịnh Khánh, chuyên xử lý những chuyện xâm phạm quyền riêng tư của người khác như vậy, chỉ cần có chứng cứ rõ ràng, thì sẽ bị phạt tù tới ba năm.

"Hồ ly nhỏ, anh mới phát hiện một việc!" An Lương quăng điện thoại của mình sang một bên ôm lấy vòng eo thon thả của Dương Mậu Di.

"Hửm?" Dương Mậu Di nghi ngờ.

"Qua một năm hình như em béo lên một chút rồi nhỉ?" An Lương hỏi thăm.

"Có sao?" Dương Mậu Di không chịu thừa nhận: "Em để ý kĩ lắm mà, em cũng kiểm soát chặt chế độ ăn hằng ngày nữa, còn tập thể dục thường xuyên, sao có thể béo lên được!"

An Lương cười xấu xa nói: "Vậy để anh kiểm tra lại thử xem nào!"

Cuộc kiểm tra này kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng An Lương cảm thấy có lẽ là hồ ly nhỏ không béo lên đâu nhỉ?

Lâm Sơn Cư.

Hồ ly tinh nhỏ lười biếng nép mình trong khuỷu tay của An Lương rồi một chân vắt lên chân của An Lương, cô ngáp một cái, có cảm giác hơi buồn ngủ.

An Lương đang xem hoạt động tuyển chọn streamer năm 2019 của kênh Răng Hổ.

Hoạt động của kênh Răng Hổ lúc nào cũng giản dị không màu mè.

Bởi vì kênh Răng Hổ dù có đưa ra hoạt động gì, có đặt ra những quy tắc không thiết thực cỡ nào thì hình thức cuối cùng đều là ‘Donate’.

Không donate ư?

Chơi trên kênh Răng Hổ làm khỉ gì?

Kênh Răng Hổ: Các tình yêu ơi! Nếu bạn không có tiền thì tôi đề nghị bạn sang TV nhỏ bên cạnh để like, theo dõi, tặng xu chính là sự ủng hộ tốt nhất.

TV nhỏ: ???

Quy tắc của hoạt động tuyển chọn streamer năm 2019 rất đơn giản, từ ngày 1/1 đến trước một giây cuối cùng của ngày 29/2, streamer nào nhận được lượt phiếu năm nhiều nhất thì sẽ trở thành streamer đứng nhất trong năm.

Streamer đứng nhất trong năm sẽ được trang chủ đề xuất không ít hơn một trăm giờ trong tháng đầu tiên và trong mười một tháng tiếp theo được trang chủ đề xuất hơn ba tiếng ít nhất một lần một tháng.

Streamer đứng thứ hai trong năm sẽ được trang chủ đề xuất không ít hơn năm mươi tiếng trong tháng đầu tiên và trong mười một tháng tiếp theo thì trang chủ giảm thời gian xuống còn hai tiếng mỗi tháng.

Streamer đứng thứ ba trong năm, phần thưởng tiếp tục giảm, chỉ được trang chủ đề xuất hai mươi lăm tiếng trong tháng đầu tiên và trong mười một tháng tiếp theo thì trang chủ giảm thời gian xuống còn một tiếng mỗi tháng.

Phần thưởng từ hạng tư đến hạng mười gần giống với hạng ba, chỉ khác ở chỗ là được trang chủ đề xuất ít nhất là năm tiếng trong tháng đầu tiên và cao nhất là hai mươi tiếng.

Phiếu năm là phần thưởng mới nhất kênh Răng Hổ mới thêm vào, mỗi một phiếu năm có giá một tệ.

An Lương đã kiểm tra, hiện tại đứng nhất trong hoạt động tuyển chọn streamer năm 2019 là người quen, đó là Triệu Cao đến từ công hội Đại Tần.

Người này muôn đời luôn đứng nhì, cuối cùng đã vọt lên nhất rồi sao?

Phiếu năm của Triệu Cao lên đến 12.687.204.

Đứng thứ hai cũng là người quen, Mặc Tâm đến từ công hội Hoàn Mỹ, là bạn của Dương Mậu Di với tổng số phiếu hơn 980 vạn.

Đứng thứ ba là người lạ, tên của streamer là [Nhất Mộng], nhưng đến từ công hội quen thuộc Trang Chu, lúc đầu xảy ra mâu thuẫn với An Lương nên đã nhận thua, đạo lý sáng suốt bảo vệ bản thân.

Phiếu năm của Nhất Mộng cũng hơn 880 vạn.

An Lương nhìn thấy quy tắc bảng xếp hạng phiếu năm, cách mười phút làm mới một lần dựa vào giờ chẵn, chẳng hạn một giờ làm mới, đến một giờ mười phút làm mới, rồi đến một giờ hai mươi phút lại làm tiếp tục làm mới.

Ngoài việc làm mới dựa vào giờ chẵn, nếu số liệu của một streamer nào đó trong vòng mười phút có mức độ tăng hơn 100 vạn phiếu thì lại được làm mới trong vòng một tiếng.

An Lương thấy rõ cái bẫy làm mới theo thời gian thực.

Chẳng qua chỉ là thu hút sự chú ý của người khác, rồi từ đó bắt đầu đại chiến giành phiếu?

“Hồ ly tinh nhỏ.” An Lương gọi.

“Dạ?” Dương Mậu Di lười trả lời, cô cuộn mình trong khuỷu tay của An Lương rất có cảm giác an toàn, đây là lúc cô thấy yên tâm nhất trong thời gian gần đây.

“Buồn ngủ rồi à?” An Lương hỏi lại.

“Vâng!” Dương Mậu Di nói với vẻ mặt buồn ngủ.

“Vậy thì em ngủ đi.” An Lương trả lời, anh với tay tắt đèn phòng ngủ.

Ngày hôm sau.

Lúc bảy giờ sáng.

An Lương thức dậy từ sớm bởi vì anh cảm nhận được có một bàn tay nhỏ đang vuốt ve khuôn mặt của anh.

“Đại vương” Dương Mậu Di thấy An Lương đã tỉnh dậy, cô nũng nịu gọi.

Hồ ly tinh quyến rũ này.

Cho dù đại diện của chính nghĩa An đạo trưởng biến thành An đại sư đức cao vọng trọng vẫn không cưỡng lại được biết không?

Dù sao bạn học An Lương cũng rất thành thật.

An Lương bế hồ ly tinh nhỏ đến phòng tắm, vốn dĩ tắm thì rất nhanh, nhưng hai người lại ở trong phòng tắm hơn một tiếng mới bước ra.

Trong phòng ngủ, Dương Mậu Di lại ngã vào khuỷu tay của An Lương, cô ấy thích ngửi mùi trên người An Lương, đó là mùi khiến cô ấy thấy yên tâm hơn.

Bình Luận (0)
Comment