An Lương tán thành: “Em nói đúng. Mặc dù nước Mỹ ngoài mặt không ngăn chặn chúng ta, nhưng thực tế thì bọn họ đã bắt đầu nhắm vào chúng ta rồi. Chúng ta không thể có được máy quang khắc EUV, vậy thì hãy công bố chip trí tuệ nhân tạo Bạch Trạch để tăng cường sự tự tin, và đồng thời khiến nước Mỹ cảm thấy khó chịu.”
An Lương nói thêm: “Nếu như công bố chip trí tuệ nhân tạo Bạch Trạch, vậy chúng ta cũng hãy công bố quá trình nghiên cứu và phát triển chip dựa trên carbon.”
Triệu Uyển Hề nhắc nhở: “Quy trình sản xuất chip dựa trên carbon của chúng ta hình như không lý tưởng, phải không?”
An Lương chọc vào vòng eo thon thả của Triệu Uyển Hề: “Em có thể tự tin vứt bỏ chữ “hình như” được không. Việc nghiên cứu và phát triển chip dựa trên carbon vẫn đang trong giai đoạn thử và sai, và những hướng đi sai lầm sẽ lần lượt được loại trừ.”
Như câu nói: Thất bại là mẹ thành công.
Nhưng hiện tại, công việc nghiên cứu và phát triển của Công ty kỹ thuật Ám Tâm trong lĩnh vực chip dựa trên carbon thực sự đã thất bại quá nhiều lần, mặc dù mỗi lần thất bại đều là loại bỏ phương hướng sai, nhưng ai biết có bao nhiêu phương hướng sai?
1 lần? 10,000 lần? Hay 100,000,000 lần? Không ai biết!
Năm 2020, số tiền đầu tư nghiên cứu và phát triển của Công ty kỹ thuật Ám Tâm đã vượt quá 247 ức Hạ Quốc tệ, chi phí nhân lực cũng phải chi ra hơn 20 ức Hạ Quốc tệ, nhưng kết quả nghiên cứu và phát triển trong lĩnh vực chip dựa trên carbon gần như bằng không.
Ngược lại, nó lại đột phá được công nghệ xử lý 7nm trong lĩnh vực chip dựa trên silicon và tỷ lệ năng suất đã tăng lên hơn 85%. Nên là: cố ý trồng hoa thì hoa không nở, nhưng vô tình trồng liễu, liễu lại xanh.
Ngân sách nghiên cứu và phát triển hàng năm của Công ty kỹ thuật Ám Tâm vào năm 2021 đã đạt mức 820 ức Hạ Quốc tệ.
Trong quý đầu tiên đã tiêu tốn hơn 260 ức Hạ Quốc tệ của quỹ nghiên cứu và phát triển, nhưng vẫn không có thành tựu quan trọng nào trong lĩnh vực chip dựa trên carbon, chỉ có một vài tiến bộ không đáng kể.
May mắn thay, tính kiên nhẫn của An Lương rất tốt, An Lương không phải là một nhà tư bản đơn giản, anh sẵn sàng không ngừng đầu tư vào quỹ nghiên cứu và phát triển chip dựa trên carbon, cho dù đó là 1,000 ức Hạ Quốc tệ, 2,000 ức Hạ Quốc tệ hay thậm chí 10,000 ức Hạ Quốc tệ, An Lương sẵn sàng tiếp tục đầu tư.
Điều này là do An Lương biết rất rõ Công ty kỹ thuật Ám Tâm hiện tại không thể đi theo con đường của chip dựa trên silicon. Con đường dẫn đến chip silicon đã chết!
Cho dù đó là bằng sáng chế của các công ty khổng lồ khác nhau chặn con đường phía trước hay giới hạn vật lý treo lơ lửng trên đầu, tất cả chúng đều chặn hoàn toàn con đường đến với chip dựa trên silicon.
Do đó chỉ có thể thay đổi một con đường khác, nhảy từ lĩnh vực chip dựa trên silicon sang lĩnh vực chip dựa trên carbon và tìm một lối thoát mới trong con đường hoàn toàn mới này.
Để mở ra con đường trong lĩnh vực chip dựa trên carbon, An Lương đương nhiên sẽ đầu tư tiền một cách liều lĩnh. Suy cho cùng, tiền chỉ là một dãy số và An Lương cần sử dụng những “những con số” này để tạo ra nguồn lực và công nghệ thực sự, nếu không “những con số” này sẽ thất bại vào thời điểm quan trọng.”
Ví dụ như trong trường hợp bị nước Mỹ phong tỏa, An Lương không thể dùng “những con số” này để mua máy quang khắc cực tím EUV.
“Vậy chúng ta công bố cái gì?” Triệu Uyển Hề do dự.
“Chúng ta có thể vẽ chiếc bánh trước, giống như nước Mỹ và nước Nga đã cạnh tranh với nhau trong thời kỳ chiến tranh lạnh. Trước tiên chúng ta có thể loại bỏ khái niệm chip dựa trên carbon và cho những người khác biết rằng chúng ta đang mở ra một nền kinh tế mới.” An Lương nhếch mép cười.
“Chỉ cần chúng ta công bố chip dựa trên carbon, cho dù nước Mỹ, Liên minh EU hay thậm chí là Nhật Bản và Hàn Quốc, những người này chắc chắn sẽ theo kịp sự phát triển.” An Lương nói với giọng quyết tâm.
“Xét cho cùng, nếu bọn họ không làm theo, một khi chúng ta giành được ưu thế trong lĩnh vực chip dựa trên carbon, bọn họ sẽ cảm thấy đặc biệt khó chịu, giống như chúng ta hiện đang bị hạn chế trong lĩnh vực chip dựa trên silicon.” An Lương đang lên kế hoạch cho một âm mưu táo bạo.
An Lương muốn nói với các quốc gia khác rằng Công ty kỹ thuật Ám Tâm đang nghiên cứu và phát triển chip dựa trên carbon, các quốc gia khác có muốn đi theo không? Nếu thực sự không đi theo lĩnh vực chip dựa trên carbon, vậy thì người bị tụt lại phía sau sẽ không thoải mái gì đâu!
Vào một ngày cuối tháng 4, đêm tối mịt. Triệu Uyển Hề rúc vào lòng An Lương và ngủ thiếp đi, An Lương cũng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, ngày đầu tiên của tháng 5, Ngày Quốc tế Lao động. Kỳ nghỉ tuần lễ vàng nhỏ của Hạ Quốc bắt đầu. Hiếm khi Trần Tư Vũ được nghỉ lễ, hôm nay cô ấy sẽ ngủ muộn. Hôm nay Ninh Nhược Sương không đi học, cô dậy sớm làm bữa sáng cho An Lương.
Đợi An Lương tắm rửa xong, Ninh Nhược Sương bưng bữa sáng thịnh soạn đi vào phòng ăn, cô chào hỏi nói: “Đại sư An, em đã làm bữa sáng cho anh, mì cay kiểu Thịnh Khánh và trứng chiên.”
An Lương đi tới, phát hiện trên bàn chỉ có một đĩa mì cay, anh nghi ngờ hỏi: “Chỉ mình anh thôi sao?”
Triệu Uyển Hề liếc nhìn những quả trứng rán có phần hơi đen và nước canh hơi sẫm màu, cô nở một nụ cười. Kỹ năng nấu nướng của Ninh Nhược Sương không tiến bộ, trước đây cô ấy cũng đã phải chịu đựng như vậy.
Ninh Nhược Sương trả lời: “Bọn em đã gọi đầu nành với bánh rán vòng, những thứ này là những thứ anh không thể ăn.”
Triệu Uyển Hề cũng chỉ có thể uống nước đậu nành, cô ấy mỉm cười tán thành: “Đại sư An, Sương Sương có lòng tốt làm bữa sáng cho anh, sao anh lại không ăn?”
An Lương ậm ừ đáp lại: “Anh thấy mọi người thiếu đòn, hợp tác với nhau để làm trò với anh phải không?”