Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 5 - Chương 76. Bố À, Có Phải Bố Hiểu Lầm Rồi Không?

Chương 76. Bố À, Có Phải Bố Hiểu Lầm Rồi Không?

Trong phòng Vạn Niên Thanh của Nông Gia Yến.

Đối với câu hỏi của Vân Hi Nguyệt, An Lương đưa đũa gắp một miếng ruột già kho: “Đương nhiên là nó!”

“Hinh Hinh cũng thích!” Vân Hinh cũng gắp một miếng ruột già lên, miệng của cô nhóc và An Lương đều đầy dầu mỡ.

Vân Hi Nguyệt ngượng ngùng nói: “Tôi cũng thích ruột già, nhưng có rất nhiều người không ăn được.”

Đối với đa số người mà nói, ruột già đúng là một món ăn hắc ám.

Tiệc mổ heo gần kết thúc, nhân viên của Nông Gia Yến đến hỏi phân chia phần thịt heo còn lại thế nào.

An Lương chỉ cần một cái chân heo, cho dù chỉ lấy một cái, An Lương vẫn lo lắng Tôn Hà ‘không có thời gian’.

“Anh trai, sau này anh còn đến chơi với em không?” Vân Hinh nhìn An Lương, hỏi.

Vốn dĩ An Lương thật sự đi ăn tiệc với suy nghĩ giải quyết phiền phức, sau buổi tiệc này, hai bên sẽ không gặp gỡ nhau nữa?

Bây giờ đối diện với câu hỏi của Vân Hinh, An Lương nhất thời do dự.

Có lẽ là do An Lương đã cứu Vân Hinh, vì thế Vân Hinh không muốn rời xa cậu.

Cuối cùng An Lương vẫn không thể nhẫn tâm từ chối một đứa bé.

“Đương nhiên là có!” An Lương cười đáp lại.

“Nói rồi nha, vậy chúng ta móc ngoéo đi.” Vân Hinh duỗi ngón tay nhỏ ra móc ngoéo với An Lương.

Đối với mấy đứa bé mà nói, móc ngoéo chính là hứa hẹn?

An Lương cũng không từ chối, cậu móc ngoéo với Vân Hinh.

“Anh trai, vậy bao giờ chúng ta đi chơi nữa ạ?” Vân Hinh hỏi thêm.

Vân Hi Nguyệt lập tức nói: “Hinh Hinh, anh còn có việc, mẹ sẽ liên lạc với anh giúp con, đợi anh có thời gian, mẹ sẽ nói cho con biết.”

‘Tinh!’

‘Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Đi chơi cùng Vân Hinh.

‘Ban thưởng: Sẽ được căn cứ vào kết quả cuối cùng.’

‘Trừng phạt khi thất bại: Không.’

An Lương kích hoạt nhiệm vụ từ hệ thống Nhân Sinh Người Thắng.

Nhiệm vụ từ hệ thống Nhân Sinh Người Thắng rất có tính nhân văn, cho nhiệm vụ, không làm cũng không sao, cũng không có gì như chết, sét đánh, thái giám hay các loại trừng phạt loè loẹt khác.

Đây mới là dáng vẻ Nhân Sinh Người Thắng nên có!

An Lương suy nghĩ một chút, bây giờ không được, bởi trước mắt trời đã tối, không thích hợp cho trẻ em đi chơi.

“Ngày mai thế nào?” An Lương đáp lại.

“Ngày mai chúng ta đi rừng Việt Dã có được không?” An Lương nhìn về phía Vân Hi Nguyệt, giải thích: “Cô Vân à, rừng Việt Dã nằm sau núi Mộc Linh, đường mòn trong rừng dài gần 10km, có thể lái xe địa hình, tôi sẽ chở Hinh Hinh đi chơi.”

Vân Hi Nguyệt còn chưa kịp trả lời, Vân Hinh đã hoan hô: “Hay quá, hay quá, cảm ơn anh, ngày mai chúng ta đi chơi!”

Vân Hi Nguyệt có chút lúng túng, đáp lại: “Thành thật xin lỗi cậu An, chúng tôi lại làm phiền cậu.”

An Lương xua tay nói: “Không sao, tôi cũng rất thích đi chơi cùng Hinh hinh, tôi vẫn luôn muốn có một đứa em gái.”

“Đúng rồi cô Vân, để lát nữa tôi gửi địa chỉ rừng Việt Dã cho cô, 9 giờ sáng mai tập hợp, thời tiết buổi sáng sẽ mát mẻ hơn một chút.” An Lương giải thích.

“Được, làm phiền cậu An rồi.” Vân Hi Nguyệt áy náy nói.

An Lương giơ tay trái lên nhìn đồng hồ, để thể hiện rằng mình muốn rời đi: “Hai người lái xe tới sao?”

“Phải.” Vân Hi Nguyệt cũng hiểu ý An Lương: “Thời gian không còn sớm, chúng tôi cũng phải về nhà, cậu An, ngày mai gặp.”

“Ừm.” An Lương gật đầu: “Hinh Hinh, ngày mai gặp.”

“Anh trai, ngày mai gặp.” Vân Hinh đáp lại đầy mong đợi.

Vì là khách, thế nên An Lương phải rời đi trước.

Về đến nhà, nhìn thấy phòng khách tối đen như mực, An Lương biết An Thịnh Vũ và Tôn Hà vẫn chưa về.

Trong phòng ngủ, An Lương mở Hạp Cốc Chinh Chiến (1) hôm nay lên, trình độ chơi game của cậu cũng khá bình thường, nhưng cậu lại có năng lực đồng tiền, chỉ cần gửi một bao lì xì lên wechat, lập tức sẽ có một đám chó đi rừng xuất hiện.

(1) Một map của game Vương Giả Vinh Diệu (giống như game Liên Quân ở Việt Nam).

Trò chơi thì thắng thua không quan trọng, quan trọng là trải nghiệm khi đứa đi rừng chết vì bảo vệ được cho top mới tuyệt vời làm sao.

Gần 9 giờ tối An Thịnh Vũ mới về đến nhà, mặt ông ấy có chút phình ra, rõ ràng là đã uống rượu.

“An Lương?” An Thịnh Vũ ngồi trong phòng khách, gọi lớn.

An Lương vừa kết thúc một trận đấu, cậu chọn Fiora chơi bản nghịch đảo, dưới sự giúp đỡ của Leesin không não đi rừng, không những dành được thành tích siêu việt, mà còn dành được chiến thắng.

Nghe thấy An Thịnh Vũ la lên, An Lương gửi tin nhắn trong game xong đứng dậy đi ra phòng khách.

“Bố về rồi?” An Lương đáp lại.

Ánh mắt An Thịnh Vũ phức tạp nhìn An Lương, ông ấy chần chừ không biết nên mở miệng thế nào, bởi vừa nãy ông ấy nhìn thấy An Lương trong Nông Gia Yến, cũng thấy tình huống bên trong phòng Vạn Niên Thanh.

Dưới góc nhìn của An Thịnh Vũ, quả thật Vân Hi Nguyệt rất đẹp, thế nhưng cô ấy đã có một đứa con gái?

“Tối nay con đi ăn cơm ở Nông Gia Yến phải không?” An Thịnh Vũ hỏi thăm.

“Ơ?” An Lương có chút sửng sốt: “Bố cũng ở đó à?”

“An Lương, con cũng đã trưởng thành, theo lý mà nói, bố sẽ không can thiệp chuyện riêng của con, nhưng bố phải nói con biết, có một số việc cần phải suy nghĩ thật kỹ.” Lời nói của An Thịnh Vũ rất nhiều ẩn ý.

Mặt An Lương đầy dấu chấm hỏi, chẳng lẽ An Thịnh Vũ hiểu lầm chuyện gì?

--------------

PS: Em không biết tướng trong game Vương Giả Vinh Diệu (game mobile) của Trung Quốc giống game Liên Minh Huyền Thoại hay tác nhầm nữa. Lấn cấn mãi chỗ này, cuối cùng thì đành để theo tác ạ. Có gì mọi người thông cảm giúp em nha ^^

Chương 77. Còn Dám Nói Không Phải Đứa Nhóc Nghịch Ngợm?

Phòng khách nhà họ An.

An Lương hỏi lại: “Bố, tối nay bố cũng đi ăn ở Nông Gia Yến?”

An Thịnh Vũ thở dài gật đầu: “Quả thật là bố cũng ở Nông Gia Yến, bố cũng nhìn thấy rồi, con và cô gái đó là sao, cô gái ấy thì xinh đấy, nhưng cô gái đó đã có con gái, con... hầy!”

“Bố!” An Lương sửng sốt!

Rốt cuộc là đầu óc của An Thịnh Vũ đã nghĩ tới bao nhiêu chuyện rồi?

“Con cảm thấy Bố hiểu lầm rồi!” An Lương vừa nói vừa móc điện thoại ra, cậu đưa tin nhắn wechat của Trần Thuỵ Bân, đội trưởng đội bảo vệ của Trung tâm Quốc Kim đã gửi cho cậu ra.

“Bố xem bản tin này đi.” An Lương đưa điện thoại ra.

An Thịnh Vũ nhìn lại.

Một lát sau, An Lương tiếp tục đưa tin nhắn wechat của Vân Hi Nguyệt ra cho An Thịnh Vũ xem.

Sau khi An Thịnh Vũ xem xong, An Lương mới kể chuyện thang cuốn của Trung tâm Quốc Kim xảy ra sự cố.

An Thịnh Vũ hơi lúng túng, ông vốn đã nghĩ rất nhiều chuyện, thậm chí ông ấy còn nghĩ sau khi An Lương kiếm được nhiều tiền rồi thì thức tỉnh sở thích kỳ quặc, ví dụ như 'niềm vui nhân đôi' gì đó?

“Bố, sao bố lại đến Nông Gia Yến?” An Lương hỏi lại.

An Thịnh Vũ thuận miệng đáp lại: “Gần đây đang cạnh tranh dự án, bố mời đối tác đi ăn cơm.”

“Ồ ồ.” An Lương lập tức không hứng thú: “Đúng rồi, con có mua vài thứ cho hai người.”

Vừa đúng lúc Tôn Hà trở về.

“Con lại mua cái gì đấy?” Tôn Hà hỏi thăm.

An Lương chỉ vào một đống túi đồ trong góc phòng khách: “Quần áo, túi xách, giày, ví tiền, thắt lưng, bố mẹ tự xem, con đi chơi game trước đây.”

“Con lại xài tiền lung tung!” Tôn Hà trừng mắt liếc An Lương.

An Lương cười ha ha đáp lại: “Vừa nhận được 400.000 tệ tiền hoa hồng từ công ty đầu tư, thuận tiện mua cho hai người một chút. Đúng rồi, mẹ, vừa nãy con với bố đi Nông Gia Yến sẵn mang chân giò về, ngày mai mẹ xem làm gì ăn đi?”

Tôn Hà bị chuyển chủ đề: “Hai người còn đi Nông Gia Yến?”

An Thịnh Vũ cũng không giải thích cặn kẽ, ông ấy gật đầu nói: “Ừ.”

“Con đi chơi game đây, mọi người làm gì làm đi. Mẹ, tối mai nhớ làm món chân giò hầm, nêm tiêu thật nồng lên!” An Lương cười ha ha.

“Con chỉ biết sắp đặt!” Tôn Hà nhìn chằm chằm.

An Lương nhanh chóng phóng vào phòng ngủ chơi game.

Tôn Hà bắt đầu xử lý đống đồ ở góc phòng khách, phát hiện An Lương mua cho bà rất nhiều đồ hiệu cao cấp, mặc dù ngoài miệng bà nói An Lương xài tiền bậy bạ, nhưng trong lòng rất mãn nguyện.

Hôm sau.

8 giờ 40 sáng.

An Lương đến rừng Việt Dã rất sớm.

8 giờ 50, Vân Hi Nguyệt cũng dẫn Vân Hinh đến.

An Lương nhìn xe của Vân Hi Nguyệt, Mercedes đời cũ 200L màu trắng, giá năm nay rơi khoảng hơn 300.000 tệ, thuộc hàng không cao không thấp.

Đợi Vân Hi Nguyệt dừng xe hẳn, Vân Hinh nhảy xuống trước, phóng tới chỗ An Lương.

Sắc mặt An Lương tối sầm, đứa nhóc nghịch ngợm này!

Cậu vội vàng nghênh đón cô bé, trước tiên bế Vân Hinh lên rồi mới cau mày nói: “Hinh Hinh, về sau không cho phép em tự xuống xe, nhất định phải chờ mẹ em đỡ xuống, biết chưa?”

Vân Hinh chỉ cười cười không có ý định đồng ý.

Vân Hi Nguyệt đã xuống xe, đương nhiên cô cũng nghe thấy An Lương đang giáo huấn Vân Hinh, cô lúng túng đáp lại: “Xin lỗi cậu An, vừa rồi tôi không xem chừng Hinh Hinh cẩn thận.”

An Lương bất lực oán trách, rốt cuộc may mắn của Vân Hinh phải tốt bao nhiêu mới có thể bình an đến bây giờ?

“Chúng ta đi thuê xe trước.” An Lương thả Vân Hinh xuống: “Hinh Hinh, em qua bên kia với mẹ đi.”

Nói xong, An Lương nhìn về phía Vân Hi Nguyệt: “Cô Vân, cô muốn chơi không?”

Vân Hi Nguyệt lo lắng một chút mới gật đầu, nói: “Tôi cũng chơi, tôi theo sau hai người.”

Thời điểm thuê xe, Vân Hi Nguyệt bày tỏ cho dù thế nào cũng phải để cô trả tiền, An Lương cũng không giành trả tiền, dù sao tiền thuê xe cũng chỉ 480 tệ, cho dù cậu hay Vân Hi Nguyệt, ai trả cũng chẳng sao.

Trả tiền xong, nhân viên của rừng Việt Dã đưa bọn họ đồ bảo hộ, ngay cả Vân Hinh cũng có một bộ, mặc lên người xong, An Lương đặt Vân Hinh ở trước người cậu, lúc cậu lái xe cũng có thể thuận tiện bảo vệ Vân Hinh.

Đứa trẻ Vân Hinh này có chút kích động, cô bé hoan hô: “Anh trai, đi thôi, đi thôi!”

An Lương khởi động động cơ, nhìn về phía Vân Hi Nguyệt nói: “Cô Vân, cô biết lái không?”

“Không thành vấn đề.” Vân Hi Nguyệt đáp lại.

Xe địa hình bốn bánh cũng có người không biết lái sao?

Con đường của rừng Việt Dã dài 10km, vì phải chăm sóc người mới tập lái như Vân Hi Nguyệt, lại thêm đứa trẻ Vân Hinh này, vốn dĩ chuyến tham quan rừng Việt Dã thú vị sẽ kết thúc trong 1 tiếng, đột ngột trở thành chuyến tham quan 2 tiếng.

Thời điểm quay lại bãi chờ của rừng Việt Dã, cô nhóc vẫn chưa thỏa mãn, không muốn bước xuống khỏi chiếc xe địa hình bốn bánh, An Lương miễn cưỡng bế cô bé xuống.

An Lương xác định lại lần nữa, đứa nhóc này chính xác là đứa nhóc nghịch ngợm!

Chắc là do Vân Hi Nguyệt quá cưng chiều?

“Cậu An, trưa nay cậu có thời gian không, tôi mời cậu đi ăn cơm.” Vân Hi nguyệt chủ động mời.

Bây giờ đã hơn 11 giờ, đúng lúc là giờ cơm trưa.

“Anh trai, em muốn ăn gà rán, em muốn uống coca-cola.” Vân Hinh nhìn An Lương với ánh mắt long lanh.

An Lương từ chối không chút do dự: “Không được!”

Sau khi xác định Vân Hinh là đứa nhóc nghịch ngợm, thái độ của An Lương lập tức trở nên cứng rắn, đối phó với đứa nhóc nghịch ngợm nhất định phải dùng thái độ cứng rắn, mềm mỏng một chút sẽ khiến nó được voi đòi tiên.

Chương 78. Phần Thưởng Này Thú Vị Đấy!

An Lương dùng thái độ cứng rắn từ chối yêu cầu ăn gà rán của Vân Hinh, cậu giải thích thêm: “Chúng ta chơi cả buổi sáng, thức ăn quá béo không tốt cho sức khỏe, chúng ta đi ăn cháo thôi.”

Vân Hinh là đứa bé lanh lợi, mặc dù chỉ mới năm tuổi, nhưng bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện cực tốt, đối với thái độ cứng rắn của An Lương, Vân Hinh thành thật ngoan ngoãn gật đầu.

Vân Hi Nguyệt lộ ra nụ cười: “Nghe cậu An sắp xếp.”

“Anh trai, em có thể ngồi xe của anh không?” Vân Hinh lại bắt đầu có ý đồ xấu.

An Lương nhìn về phía Vân Hi Nguyệt nói: “Cô Vân, trên xe cô có ghế trẻ em không?”

Vân Hi Nguyệt gật đầu: “Có.”

An Lương thả Vân Hinh xuống: “Cô trông chừng con bé, tôi đi gỡ ghế ra.”

Ghế trẻ em hiện đại được trang bị khoá ISO-FIX, cho dù tháo dỡ hay lắp đặt đều không cần dụng cụ đặc biệt, hơn nữa chỉ 1-2 phút là có thể tháo xong.

An Lương gỡ ghế trẻ em ở ghế sau của Mercedes C200L ra trước, sau đó lắp vào ghế lái phụ của Porsche 911 TurboS.

Vân Hinh không thích ngồi ghế dành cho trẻ em, nhưng đối với thái độ cứng rắn của An Lương, cô bé chỉ có thể đồng ý.

“Cô Vân, chúng ta gặp nhau ở quán Kim Chúc trên tầng cao nhất của Đại Thịnh Thành.” An Lương nói với Vân Hi Nguyệt, sau đó dùng wechat gửi địa chỉ cho cô.

Vân Hinh đã bị An Lương gắn chặt trên ghế ngồi dành cho trẻ em để bảo đảm Vân Hinh an toàn.

An Lương nổ máy, Vân Hinh lập tức la lên: “Anh trai, xông lên, chúng ta vượt qua mẹ nào!”

An Lương không nhìn Vân Hinh, cậu vẫn chậm rãi theo sau Vân Hi Nguyệt, không tăng tốc, cũng không có ý định vượt qua, hoàn toàn không giống siêu xe 2.7 giây đạt 100km/h.

“Hinh Hinh, em thích ăn cháo gì?” An Lương đổi chủ đề.

Mắt thấy An Lương không có ý định tăng tốc, Vân Hinh đành ngừng công kích, cô bé trả lời: “Em thích cháo tôm.”

“Được, lát nữa anh sẽ gọi cháo tôm cho em.” An Lương trò chuyện với cô bé về đồ ăn suốt đường đi, đến cả việc lái siêu xe đi mua đồ ăn.

Trong hầm đậu xe dưới lòng đất, An Lương bế Vân Hinh ra khỏi ghế bảo hộ dành cho trẻ em, Vân Hi Nguyệt đứng bên cạnh khách sáo nói: “Làm phiền cậu An quá!”

An Lương đáp lại: “Ngược lại thật ra tôi cảm thấy không phiền phức, tôi rất thích Vân Hinh.”

Dù sao hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã giao nhiệm vụ, An Lương cũng rất mong đợi phần thưởng!

Hơn 1 tiếng sau, ba người họ ăn xong, An Lương nhận được thông báo từ hệ thống Nhân Sinh Người Thắng.

‘Tinh!’

‘Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên, đang tiến hành đánh giá.’

‘Đánh giá độ hoàn thành nhiệm vụ: Hoàn mỹ!’

‘Ban thưởng: Thẻ Vận Hạn

Thẻ Vận Hạn : Khi sử dụng 'Thẻ Vận Hạn' vào mục tiêu, mục tiêu sẽ dính vận rủi, xin sử dụng cẩn thận.’

An Lương nhìn thông tin phần thưởng từ thông báo của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, phần thưởng này thú vị đấy!

Thẻ Vận Hạn?

Chẳng lẽ hiện thực hoá đặc tính của đứa nhóc nghịch ngợm?

Cái 'Thẻ Vận Hạn' này, nếu dùng để chơi khăm người khác, hẳn là một lựa chọn không tồi?

An Lương đã nghĩ ra đối tượng để chơi khăm!

Sau khi tiễn Vân Hi Nguyệt và Vân Hinh, An Lương đang chuẩn bị về nhà thì nhận được cuộc gọi từ Lưu Khải.

“Chuyện gì vậy?” An Lương hỏi trước.

“Tối nay đi uống rượu đi.” Lưu Khải vào thẳng vấn đề.

“Chuyện Hà Tư Minh và Đặng Lệ Sa à?” An Lương hỏi lại.

“Ừm.” Lưu Khải cũng không phủ nhận.

“Chỗ cũ?” An Lương hỏi lại.

Cái gọi là chỗ cũ chính là cửa hàng đồ nướng, nơi cậu đã gặp streamer Dương Mậu Di.

“Đúng, chỗ cũ, tôi có gọi Chu Khang và Lương Siêu theo, đội hình cũ, các cậu ba người chiến Lữ Bố, hôm nay tôi muốn uống say.” Giọng điệu Lưu Khải có chút đau khổ.

“Lớp trưởng lại làm chuyện xấu à?” An Lương hiếu kỳ hỏi thăm.

“Cậu không biết ư?” Lưu Khải hỏi lại.

An Lương oán trách: “Lúc nào khoe khoang cũng chặn tôi, cậu không biết ư?”

“Đợi tôi chút.” Lưu Khải trả lời xong, sau đó mở dòng thời gian wechat ra, chụp màn hình bài viết của lớp trưởng và Đặng Lệ Sa, gửi cho An Lương.

An Lương bật loa ngoài lên, sau đó kiểm tra hình chụp Lưu Khải gửi tới.

Trong ảnh là bài viết Đặng Lệ Sa đăng lúc 7 giờ 30 sáng, cô gửi một câu ‘Buổi sáng tốt lành’, hình ảnh là hai người tay trong tay, chỉ nhìn hình ảnh, An Lương không thể nhận ra rốt cuộc đây có phải Đặng Lệ Sa và lớp trưởng hay không.

Dù sao An Lương cũng không thân quen với bọn họ, sao có thể nhìn tay nhận ra người?

Vị trí của Đặng Lệ Sa công bố trên dòng thời gian wechat có chút thú vị, là ở khách sạn Cẩm Hà Loan, một cái khách sạn 5 sao bên bờ sông Thịnh Khánh.

Bài viết Hà Tư Minh đăng trên dòng thời gian wechat là: 'Thức sớm, dậy trễ.’

Hình đính kèm là cảnh tay trong tay, lần này An Lương nhận ra Hà Tư Minh, không phải nhận ra thông qua cánh tay, mà là thông qua chiếc đồng hồ Longines.

Vị trí ở khách sạn Cẩm Hà Loan.

Vậy lớp trưởng đã ngủ cùng Đặng Lệ Sa?

An Lương lại cảm thấy lớp trưởng Hà đang tự giết chính mình, vì trong đám nam sinh, chuyện phiếm về việc Đặng Lệ Sa đã từng quan hệ vẫn ít sao?

‘Vua náo nhiệt’ An Lương bất lực chửi bậy.

An Lương ngẫm nghĩ có nên để lớp trưởng Hà trải nghiệm ‘Thẻ Vận Hạn’ một chút không?

Chương 79. Vua Náo Nhiệt Mất Lý Trí!

Thời điểm An Lương nhận được 'Thẻ Vận Hạn', cậu đã nghĩ tới lớp trưởng Hà đầu tiên.

Các mối quan hệ cá nhân của An Lương vô cùng đơn giản, một học sinh trung học bình thường: ‘kẻ thù lớn nhất' hẳn là vua náo nhiệt - lớp trưởng Hà, nhưng mâu thuẫn đôi bên cũng chỉ là ghen ghét mà thôi.

“Đồ ngốc, nhìn thoáng chút, tái ông thất mã họa phúc khôn lường!” An Lương trấn an.

Lưu Khải thở dài một tiếng: “Đừng nói nữa, người anh em, tối nay theo tôi uống rượu.”

“Đi, để tôi sắp xếp!” An Lương đáp lại.

Cúp điện thoại, An Lương ngồi vào chiếc Porsche 911 TurboS, đánh mạnh vào tay lái, chửi bậy: “Mẹ kiếp, chuyện vớ vẩn!”

Chửi bậy xong, An Lương phát hiện trong nhóm QQ của lớp có vài tin nhắn mới, cậu mở ra và phát hiện lớp trưởng Hà đang phát bao lì xì mật lệnh. (1)

(1) Dạng bao lì xì bạn phải gửi dòng chữ giống với trên bao lì xì yêu cầu mới có thể mở khóa lì xì.

‘Cảm ơn mọi người đã chúc phúc!’

Mật khẩu bao lì xì là như vậy ư?

Mọi người chúc phúc hắn ta với Đặng Lệ Toa?

Rốt cuộc tên vua náo nhiệt này thật sự không biết hay đang giả vờ ngu ngốc, cố ý làm người khác buồn nôn?

An Lương hoài nghi lớp trường Hà cố ý khiến người khác buồn nôn!

Bởi vì An Lương là bạn Lưu Khải, nói đúng ra, An Lương cũng chỉ có một người bạn là Lưu Khải, lớp trưởng Hà không thắng nổi An Lương, cho nên mới làm trò với bạn của An Lương, đây là cách chiến thắng của mấy đứa có tinh thần của toán học?

Cho dù lớp trưởng Hà có thật sự muốn khiến người khác buồn nôn hay không, An Lương đã thấy buồn nôn lắm rồi!

An Lương nhìn lì xì Hà Tư Minh gửi, tổng cộng có 20 tệ, chia làm 20 lượt may mắn, quá bủn xỉn, còn cảm ơn mọi người đã chúc phúc?

Chắc chắn tên vua náo nhiệt này đang cố khiến mọi người buồn nôn!

An Lương gửi một bao lì xì mật lệnh vào nhóm QQ không chút do dự.

‘Kỹ nữ hợp chó, thiên trường địa cửu’

Bây giờ trong nhóm hiện có 56 người, cộng thêm 5 thầy/cô giáo, An Lương gửi tổng cộng 61 bao lì xì, hơn nữa trực tiếp phát 12.200 tệ không giới hạn, đồng nghĩa với việc mỗi người đều sẽ nhận được 200 tệ.

An Lương gửi lì xì xong, bạn bè trong nhóm lập tức ồn ào huyên náo, kẻ lặn dưới nước, kẻ đang giả chết, toàn bộ đều chạy ra lãnh bao lì xì.

Vừa tốt nghiệp cấp ba mà không có thời gian lên mạng?

Câu chuyện hài này thật buồn cười!

Thậm chí An Lương cũng phát hiện giáo viên dạy hoá và giáo viên dạy lý đã nhận lì xì, hai giáo viên này đều là thực tập sinh vừa tốt nghiệp, tuổi bọn họ còn trẻ, dễ dàng hòa nhập với văn hóa của người trẻ.

‘Hà Tư Minh: @An Lương cậu có ý gì?’

‘An Lương: ???’

‘Hà Tư Minh: @An Lương người âm dương? Cố ý làm trò kỳ quặc à?’

‘An Lương: Tôi phát lì xì thì sao?’

‘Hà Tư Minh: Mắng xéo tôi?’

‘An Lương: Ha! Lạ thật đấy! Tôi chỉ nghe qua việc giật lì xì, giật phiếu giảm giá, kết quả còn có việc giật vị trí ăn chửi?’

‘Hà Tư Minh: Cậu…!’

‘Chu khang: Lớp trưởng, cậu nhạy cảm quá rồi! An Lương chỉ đang phát lì xì mà thôi!’

‘Tôn Phỉ Phỉ: Đúng đúng, An Lương đang cứu tế chúng ta, muốn phát một bao lì xì lớn.’

‘Lý Lệ: Đúng đúng đúng, nào có làm trò kỳ quặc gì đâu?’

Vì An Lương phát bao lì xì lớn nên toàn bộ bạn bè trong nhóm lớp đều ủng hộ An Lương, cho dù là chó săn của Hà Tư Minh, sau khi nhận bao lì xì, bọn họ cũng đều lựa chọn giữ im lặng.

Dù sao ‘bắt người tay ngắn’ mà! (3)

(3) Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: Nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.

Hà Tư Minh nhìn mọi người đều đứng bên phía An Lương, trong lòng hắn ta càng tức giận, đây là nhóm trên QQ, không phải nhóm trên wechat, hắn ta chính là người quản lý của nhóm!

Hiểu giùm cái?

Trước tiên Hà Tư Minh tố cáo An Lương, lý do tố cáo là An Lương đang bôi nhọ người khác, gây ra ảnh hưởng tinh thần rất lớn với hắn ta, tố cáo xong, Hà Tư Minh lập tức đá An Lương ra khỏi nhóm.

An Lương vốn đang chuẩn bị lên tiếng, nhưng cậu lại phát hiện mình đã bị đá!

Việc này…?

Chẳng lẽ Hà Tư Minh cho rằng hắn ta có thể một tay che trời?

Tên vua náo nhiệt này đúng là cầm lông gà làm lệnh tiễn à!

Hà Tư Minh đá An Lương xong, tập thể lớp lập tức xù lông, một vài người vừa nhận lì xì lớn @giáo viên chủ nhiệm liên tục, một vài người khác thì châm biếm Hà Tư Minh quái gở.

‘Lưu Khải: Lớp trưởng Hà à, quyền quản lý của cậu lớn thật đó! Nói một lời không hợp ý là đá người ta! Có muốn đá tôi luôn hay không?’

Lưu Khải vốn đang một mực giả chết, suy cho cùng chuyện Hà Tư Minh và Đặng Lệ Sa khiến cậu ta rất khó chịu.

Lưu Khải vừa nói xong, Hà Tư Minh một là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, trực tiếp đá Lưu Khải ra khỏi nhóm.

Dù gì đã đá một người, đá thêm một người nữa cũng sao đâu?

Nếu đã sai, vậy sai đến cùng!

‘Chu khang: Ôi! Đúng là lớp trưởng! Đá An Lương, đá Lưu Khải, kế tiếp là ai đây?’

Chu Khang vừa lên tiếng xong, cậu đã biến mất!

Hà Tư Minh đã hoàn toàn trở nên xấu xa, bây giờ ai nói hắn ta, hắn ta đá người đó.

Hà Tư Minh vốn chuẩn bị đá Lý Tịch Nhan ra, nhưng hắn ta phát hiện hắn ta đã không còn là người quản lý, chủ nhiệm lớp đồng thời là trưởng nhóm đã hủy bỏ tư cách quản lý của hắn ta, hơn nữa còn thêm những người vừa bị đá ra khỏi nhóm trở lại.

An Lương vừa quay lại nhóm xong, lập tức phát một bao lì xì lớn, hơn nữa là lì xì giọng nói.

“Đại nhân, Đại Thanh đã diệt vong từ lâu rồi!”

Cả đám lập tức nhận lì xì, bọn họ ai cũng đều biết An Lương đang giễu cợt Hà Tư Minh, nhưng vẫn phối hợp cùng An Lương, giống như trước đây khi công bố điểm thi đại học, Hà Tư Minh châm biếm An Lương, đại đa số đều lựa chọn đứng bên Hà Tư Minh.

Bây giờ An Lương là kẻ thắng, bọn họ lựa chọn đứng bên cậu.

Suy cho cùng thì lì xì ngon mà!

Chương 80. Kẻ Nhiều Tiền Cũng Có Anh Em!

Bản năng con người là nịnh nọt.

Bây giờ An Lương là kẻ thắng, đương nhiên mọi người sẽ ủng hộ An Lương.

Còn Hà Tư Minh?

Ai lại nhớ đến kẻ thất bại?

Hà Tư Minh đã bị hủy quyền quản lý, còn bị vả mặt điên cuồng, thế mà hắn ta vẫn không rời khỏi nhóm, điều này khiến An Lương kinh ngạc, tên vua náo nhiệt này học được tính nhẫn nại của Việt Vương Câu Tiễn?

An Lương cũng không tiếp tục hùng hổ dọa hắn, dù sao chủ nhiệm lớp cũng đã ra mặt, đương nhiên hắn sẽ không tiếp tục.

Còn việc buông tha tên vua náo nhiệt?

Không thể nào!

An Lương vốn vẫn đang do dự không biết có nên sử dụng 'Thẻ Vận Hạn' với Hà Tư Minh hay không, dù sao đôi bên cũng không có hận thù sâu sắc gì, chỉ là xung đột giữa bạn học cùng lớp mà thôi.

Nhưng bây giờ An Lương ném 'Thẻ Vận Hạn' cho Hà Tư Minh không chút do dự.

‘Tinh!’

‘'Thẻ Vận Hạn đã có hiệu lực!’

‘Hiệu quả tương ứng đang được tạo, xin ký chủ kiên nhẫn chờ đợi.'

An Lương xác định 'Thẻ Vận Hạn' đã được kích hoạt xong, không còn quan tâm chuyện này nữa, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã nói kiên nhẫn chờ đợi, vậy kiên nhẫn chờ đợi một chút là xong?

5 giờ 40 chiều.

An Lương đón xe đi tới chỗ cũ, lần này cậu không lái xe, dù sao cậu phải uống rượu, sao có thể lái xe?

Lần trước lái xe tới là vì Lưu Khải muốn xem Porsche 911 TurboS, thế nên An Lương mới lái xe đến.

Lần này chỉ đến uống rượu, đương nhiên không cần lái xe.

Trong tiệm đồ nướng, Lưu Khải và Chu Khang, còn có Lương Siêu, ba người đã đến trước một bước, thời điểm An Lương đến, ba người vẫn đang bàn về chuyện của Hà Tư Minh.

“Anh Lương!” Chu Khang gọi trước.

Lưu Khải và Lương Siêu cũng lên tiếng chào hỏi, An Lương ngồi ở chỗ trống còn lại: “Hôm nay đã nói gì? Đồ ngốc nói chúng ta ba người chiến Lữ Bố, nhưng cậu ta tính là Lữ Bố cái gì, lúc trước như chó vậy!”

An Lương hoàn toàn không nhắc đến chuyện Hà Tư Minh và Đặng Lệ Sa, trực tiếp lấy chủ đề uống rượu, từ đó tránh để Lưu Khải lúng túng.

Quả nhiên ba người bị An Lương chuyển chủ đề.

Lưu Khải la hét đáp lại: “Lần trước là trạng thái tôi không tốt! Lần này giết hết các cậu!”

Chu Khang cười xấu xa: “Anh Lương, kẻ ngốc ra vẻ kìa, chúng ta xử cậu ta đi!”

Lương Siêu cũng nói: “Anh Lương, ba chúng ta xử cậu ta đi!”

Lưu Khải cứng rắn nhìn ba người: “Chỉ dựa vào ba người các cậu, vẫn còn kém một chút!”

An Lương gọi: “Ông chủ, bốn ly bia, hai ly đá, hai ly không đá, thêm 10 cân tôm và nước sốt.”

"Có ngay!” Ông chủ mặt mày hớn hở đáp lại, đây chính là khách hàng lớn!

Có lẽ là do lớp trưởng mất mặt, trạng thái hôm nay của Lưu Khải rất dũng mãnh, dưới tình huống ba người họ luân phiên chiến đấu, Lưu Khải vẫn chưa uống say, ngược lại Chu Khang là người ‘tử trận’ đầu tiên’.

Nếu không phải An Lương kêu dừng kịp thời, e rằng Chu Khang sẽ biểu diễn màn ‘phun nước’ tại chỗ.

Chu Khang rút lui!

Lương Siêu cũng không kiên trì quá lâu, cậu ta cũng rút lui.

“Cậu biết hai người bọn họ ở đâu không?” An Lương hỏi thăm vì cậu không biết.

Lưu Khải khẳng định: “Tôi biết.”

“Cậu gửi địa chỉ bọn họ cho tôi, tránh lát nữa cậu say, tôi không có cách nào xử lý.” An Lương chuẩn bị trước.

Lưu Khải gửi địa chỉ của Chu Khang và Lương Siêu cho An Lương xong, mới bưng bia lên nói: “Cảm ơn anh Lương!”

An Lương biết ý của Lưu Khải chính là nói về việc phát bao lì xì mắng Hà Tư Minh.

“Chúng ta là anh em, nói những thứ này làm gì?” An Lương nâng ly cụng với Lưu Khải một cái: “Uống đi uống đi! Lúc trước tôi nhận ra, tửu lượng của cậu cũng khá đấy!”

“Trả lại câu này cho cậu! Lúc trước cậu luôn nói mình không biết uống, kết quả lại giỏi như vậy?” Lưu Khải trêu chọc.

“Hà hà, là tôi khiêm tốn!” An Lương cười đáp lại.

“Đúng là cậu rất khiêm tốn.” Lưu Khải cảm thán.

Hai người mỗi người uống ba chai, Lưu Khải vẫn chưa uống say, An Lương chủ động ngừng chiến: “Dẹp đi, không uống nữa, tôi sắp say rồi, cậu cũng không khác gì mấy, bây giờ cậu còn tỉnh táo, giao bọn họ cho cậu xử lý.”

An Lương bổ sung: “Tôi kêu hai người khác tới giúp đỡ, cậu trông chừng một chút là được, đưa bọn họ về nhà an toàn.”

“Được.” Lưu Khải cũng không cự tuyệt.

“Ông chủ, tính tiền.” An Lương hô.

“Để tôi!” Lưu Khải cướp hóa đơn.

An Lương cự tuyệt: “Đồ ngốc, hai chúng ta không cần khách sáo, nói thẳng ra thì, tôi khao bữa này cũng không khác gì tiêu một tệ, cậu đừng tranh trả nữa.”

Lưu Khải cũng không kiên trì, An Lương đã nói như vậy, đúng là cậu ta cũng không nên cố ép.

Hôm sau.

Gần 10 giờ sáng, An Lương mới tỉnh dậy, thời điểm cậu đi ngang qua phòng khách, cuối cùng cũng thấy trên mặt bàn có tờ giấy.

‘Chân giò hầm trong tủ lạnh, con tự hâm đi, tiêu rang ở trên bàn.’

Đương nhiên chữ viết này là của Tôn Hà.

An Lương có chút ngượng ngùng, ban đầu cậu đã nói tối qua sẽ về nhà ăn cơm, kết quả lại bị Lưu Khải kéo đi mượn rượu giải sầu, Tôn Hà vẫn chừa chân giò lại cho cậu.

Rửa mặt xong, An Lương ăn sáng và trưa chung một lần, chân giò mẹ cậu làm quả thực rất ngon, An Lương lại ăn đến miệng đầy mỡ, sau đó gửi wechat cho Tôn Hà.

‘Cảm ơn mẹ, chân giò ăn rất ngon!’

Chương 81. Vận Hạn Đột Kích!

Gần tới trưa.

Lý Tịch Nhan gửi tin nhắn wechat cho An Lương, An Lương mở ra xem, lại là ảnh chụp màn hình dòng thời gian wechat của Hà Tư Minh.

‘Tốt bụng nhắc nhở: Giữa hè ăn ít tôm hùm chua cay, nếu không bờ môi sẽ gặp nạn!’

Trong hình, Hà Tư Minh khoe một đống tôm, sau đó lại tự chụp nửa dưới của khuôn mặt, môi của hắn ta đầy mụn nước màu đỏ xung quanh, có vẻ do ăn nhiều tôm hùm nên bị nhiệt.

Đây là đang khoe khoang?

Ăn tôm hùm thoải mái?

Nhưng mà khi An Lương mở dòng thời gian wechat, cậu không bị Hà Tư Minh xóa bạn, vì An Lương còn có thể nhìn thấy những bài viết trước kia của Hà Tư Minh, thế nhưng lại không nhìn thấy bài viết này.

Xem ra lại bị chặn?

‘An Lương, cậu có thấy bài viết này không?' Lý Tịch Nhan hỏi thăm.

An Lương trả lời tin nhắn: ‘Không nhìn thấy.’

‘Mình cũng không nhìn thấy, cậu ta cũng chặn mình rồi!’ Lý Tịch Nhan trả lời.

An Lương cười thầm, Hà Tư Minh chặn Lý Tịch Nhan, sự tỉnh ngộ của thằng mê gái?

‘Tấm ảnh này là Phỉ Phỉ gửi cho mình.’ Lý Tịch Nhan bổ sung.

An Lương trả lời tin nhắn: ‘Lớp trưởng Hà đúng là có vấn đề, ăn có tí tôm hùm cũng phải khoe khoang, 128 tệ 5 cân, ai ăn không nổi?’

Bây giờ Lý Tịch Nhan cũng bắt đầu tán đồng với ý kiến của An Lương, Hà Tư Minh khoe khoang hơi thái quá.

Thời điểm An Lương đang tán gẫu với Lý Tịch Nhan, Lý Lệ gửi một tấm hình cho An Lương.

An Lương gần như không có trò chuyện gì với Lý Lệ, cậu cảm thấy kỳ quái là tại sao Lý Lệ lại gửi tin nhắn cho cậu, thời điểm xem tin nhắn, An Lương mới biết được nguyên nhân.

Hình ảnh Lý Lệ gửi tới là hình ảnh kết quả kiểm tra của bệnh viện, căn cứ vào kết quả kiểm tra, bệnh nhân bị mắc bệnh giang mai, tên của bệnh nhân là Đặng Lệ Sa!

Lại thêm tuổi tác trên hồ sơ bệnh án là 18 tuổi, An Lương thắc mắc Đặng Lệ Sa này có phải là Đặng Lệ Sa trong lớp cậu?

An Lương còn đang suy nghĩ, Lý Lệ lại gửi tin nhắn tới.

Rõ ràng là ảnh Đặng Lệ Sa đang ngồi trong bệnh viện!

Từ góc độ chụp, có thể dễ dàng nhận ra đó chính là Đặng Lệ Sa.

Cảm ơn tính năng chụp lấy nét xa của Huawei!

Vậy là Đặng Lệ Sa đang khám bệnh giang mai ở bệnh viện, kết quả phát hiện bị bệnh giang mai?

Có một số bệnh viện quản lý hồ sơ bệnh án rất thoải mái, vì để tiết kiệm chi phí nguồn nhân lực, một số bệnh viện trực tiếp đặt hồ sơ bệnh án ở sảnh lớn, sau đó để bệnh nhân tự tìm kết quả kiểm tra của mình.

Vận may của Đặng Lệ Sa không tốt, bệnh viện cô lựa chọn là một trong những bệnh viện keo kiệt, tiết kiệm chi phí nguồn nhân lực!

Nhìn thấy kết quả kiểm tra của Đặng Lệ Sa, đột nhiên An Lương nghĩ đến vừa rồi lớp trưởng Hà khoe khoang trên wechat, hắn ta ăn tôm đến mức miệng nổi mụn nước.

Bây giờ kết quả kiểm tra này đã có.

Hmmmm...

Bây giờ An Lương bắt đầu suy nghĩ, không biết rốt cuộc có phải là do lớp trưởng Hà ăn tôm mới bị như vậy hay không?

Lỡ như là triệu chứng đặc biệt?

Ví dụ như ăn hải sản?

Trước tiên, An Lương lưu hình ảnh Lý Lệ vừa gửi, sau đó gửi một bao lì xì, rồi xóa cuộc trò chuyện giữa cậu và Lý Lệ, hơn nữa còn chụp màn hình gửi cho Lý Lệ.

Lý Lệ vốn còn đang lo lắng bất an, bây giờ nhìn thấy hành động của An Lương, Lý Lệ đã có thể thở phào nhẹ nhõm, An Lương làm việc quá đáng tin, đảm bảo hoàn toàn bí mật của Lý Lệ, bằng cách đó tránh bị người khác biết nguồn ngọn của tin tức.

“Cảm ơn anh Lương!” Lý Lệ gửi một đoạn tin nhắn thoại, cũng không nói chuyện khác, dù sao hai người cũng không gặp nhau.

An Lương cũng không trả lời Lý Lệ, cậu gửi tin nhắn cho Lý Tịch Nhan, đúng lúc có thể đùa giỡn với Lý Tịch Nhan một chút.

‘Tịch Nhan, vừa rồi mình nhận được một tin nhắn, lớp trưởng của chúng ta, e rằng không phải do ăn tôm mới bị nhiệt.’ An Lương gửi tin nhắn.

‘Hửm?’ Lý Tịch Nhan trả lời.

An Lương lập tức gửi hình ảnh cậu vừa nhận được từ Lý Lệ cho Lý Tịch Nhan: ‘Cậu xem đi, đây là vấn đề do tôm gây ra à, mình e là không phải!’

Lý Tịch Nhan gửi một biểu cảm trợn mắt trắng.

Kiểu học giỏi như Lý Tịch Nhan cũng hiểu An Lương đang ám chỉ điều gì, sắc mặt cô đỏ bừng, hừ nhẹ nói: “Tên xấu xa!”

‘Mình đi báo tin vui cho tên ngốc kia trước.’ An Lương lại gửi tin nhắn cho Lý Tịch Nhan.

‘Ừm, chờ xem náo nhiệt!’ Lý Tịch Nhan biết sau khi Lưu Khải nhận được tin nhắn, chắc chắn sẽ gây ầm ĩ trong nhóm.

Nhóm QQ có thầy cô, tuy nhiên nhóm wechat lại không có!

‘Tên ngốc kia, mau gọi bố nào, bố cho cậu một tin tốt!’ An Lương gửi tin nhắn trêu chọc.

‘Thằng chó con, có tin tốt gì?’ Lưu Khải trả lời tin nhắn, thái độ như vậy khiến An Lương vui vẻ yên tâm, Lưu Khải không vì chuyện cậu ngả bài mà ảnh hưởng đến tình bạn đôi bên.

Ít nhất là tán dóc trên wechat không bị thay đổi.

An Lương gửi luôn hình ảnh cậu nhận được từ Lý Lệ cho Lưu Khải, còn có hình ảnh ăn tôm thoải mái của Hà Tư Minh đăng trên dòng thời gian wechat.

‘Cậu ngẫm đi, ngẫm cho kỹ vào, tôm hùm mang tiếng oan?’ An Lương gửi tin nhắn.

Lưu Khải xem tin nhắn xong điên cuồng gửi ‘ha ha ha', cậu ta thật sự cười đến phát điên, dù hôm qua mới mượn rượu giải sầu, thế nhưng sau khi tỉnh rượu không phải chuyện sầu thì vẫn sầu sao?

Bây giờ nhìn thấy hình ảnh An Lương gửi tới, đột nhiên Lưu Khải cảm thấy, thật đúng là tái ông thất mã họa phúc khôn lường!

Lỡ như cậu ta miệt mài theo đuổi Đặng Lệ Sa thành công, sau đó cũng bị nhiệt do ăn tôm thì làm sao đây?

Chương 82. Tuy Tôm Tốt Nhưng Cũng Không Nên Ăn Nhiều!

Sau khi Lưu Khải xem tin nhắn xong, cậu ta hít sâu một hơi, mặc dù nhìn những tin nhắn này rất sảng khoái, thế nhưng cũng không có nghĩa là Lưu Khải buông xuống, không những cậu ta không thả xuống, ngược lại còn muốn điên cuồng bôi nhọ Hà Tư Minh và Đặng Lệ Sa.

‘Anh Lương, tin nhắn này, tôi có thể công khai trên dòng thời gian wechat không? Lưu Khải gửi tin nhắn hỏi thăm, ý cậu ta là phát tin nhắn này ra có ảnh hưởng gì đến An Lương hay không.

An Lương nhắc nhở: ‘Cậu gạch tên họ Đặng Lệ Sa đi một chút, nhưng khoanh tròn số tuổi lại, thuận tiện xoá tên bệnh viện đi, miễn gây phiền toái.’

‘Được!’ Lưu Khải đồng ý.

Không đến một phút sau, Lưu Khải đã đăng một bài viết mới lên dòng thời gian wechat, cậu ta cẩn thận @ đám bạn học cấp ba, từ đó xác định vị trí để đả kích Hà Tư Minh và Đặng Lệ Sa.

‘Tuy tôm tốt, nhưng cũng đừng tham ăn!’

Rõ ràng câu này của Lưu Khải có vết tích bắt chước, nhưng dùng ở đây lại tràn đầy mùi giễu cợt!

An Lương là người nhấn Like đầu tiên, hơn còn gửi bình luận.

‘Mọi người đều biết, tôm có độc, ăn nhiều là bị nhiệt! ‘icon đầu chó’.’

An Lương còn chụp màn hình bài viết của Lưu Khải lại, sau đó gửi vào nhóm wechat của lớp, hơn nữa còn @Hà Tư Minh.

‘An Lương: @Hà Tư Minh lớp trưởng Hà, cậu và Lưu Khải xảy ra chuyện gì, sao cậu ta lại móc cậu trên dòng thời gian wechat vậy?’

Kỳ thực Hà Tư Minh đã nhìn thấy bài viết của Lưu Khải, bây giờ trong lòng cậu ta đang hoảng sợ, cậu ta vốn ngây thơ cho rằng vết nhiệt trên môi là do ăn nhiều tôm.

Nhưng sau khi nhìn thấy bài viết của Lưu Khải, phản ứng đầu tiên của cậu ta không phải là tìm Lưu Khải cãi cọ, cũng không phải muốn đánh Lưu Khải đánh một trận, mà là làm rõ rốt cuộc vết nhiệt trên môi cậu ta là do ăn nhiều tôm hay ăn hải sản khác?

Hà Tư Minh chụp màn hình bài viết của Lưu Khải gửi cho Đặng Lệ Sa, sau đó gửi tin nhắn.

‘Cô thật sự bị bệnh giang mai?’ Hà Tư Minh còn có một tia hi vọng xa vời.

‘......’ Đặng Lệ Sa im lặng không trả lời tin nhắn.

Hà Tư Minh thấy Đặng Lệ Sa không trả lời, cậu ta gọi điện thoại cho Đặng Lệ Sa không chút do dự, đợi cô bắt điện thoại, hắn mở miệng hỏi: “Đặng Lệ Sa, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

Đặng Lệ Sa trầm mặc.

“Bài viết của Lưu Khải là thật?” Hà Tư Minh tiếp tục hỏi.

Đặng Lệ Sa vẫn trầm mặc không nói gì.

Hà Tư Minh tức giận đề cao âm lượng: “Thế nào?”

“Là thật.” Đặng Lệ Sa đáp lại.

“Cô...” Hà Tư Minh cảm thấy đầu mình như nổ tung một cái!

“Cậu vội cái gì!” Đặng Lệ Sa thẳng thắn đáp trả: “Giang mai mà thôi, không phải không trị được!”

“Lúc ông đây ăn, sao cô không nói?” Hà Tư Minh nổi giận hỏi.

“Tôi bắt cậu ăn?” Đặng Lệ Sa hỏi lại: “Hay cậu tự nhào vào?”

“Bà nội...” Hà Tư Minh còn chưa mắng xong, Đặng Lệ Sa đã cúp điện thoại.

Hà Tư Minh có cảm giác như ăn phải phân!

Rõ ràng nhìn như mỹ vị, kết quả lại bị trúng độc?

Mọi người đều biết tôm có độc?

Hà Tư Minh gọi lại cho Đặng Lệ Sa, nhưng Đặng Lệ Sa lại tắt điện thoại, thử gọi thêm lần nữa phát hiện cậu ta đã bị đưa vào danh sách đen.

“Con mẹ nó!” Hà Tư Minh tức giận suýt chút nữa ném điện thoại di động!

Càng khiến cho Hà Tư Minh tức giận hơn là An Lương lại khiêu khích trong nhóm trên wechat.

‘An Lương: @Hà Tư Minh lớp trưởng Hà, tình hình thế nào, sao nãy giờ không nói gì, toàn giả chết, có phải bị độc chết rồi hay không?’

Hà Tư Minh nhìn thấy An Lương dương dương đắc ý, cậu ta vẫn nhịn, vẫn lựa chọn giả chết.

Hiện tại cậu ta vừa bị Lưu Khải đâm một dao từ phía sau, hơn nữa còn là là một dao trí mạng, bây giờ cậu ta còn có thể phản kháng như thế nào?

Dứt khoát nằm ngửa chịu đựng!

‘An Lương: Bắt đầu huy vốn từ cộng động, xét thấy lớp trưởng Hà đã từng cống hiến hết mình vì chúng tôi, bây giờ lớp trưởng trúng độc, chúng tôi nên dang tay giúp đỡ.’

‘An Lương: tôi dẫn đầu, hiến dâng một xu, đừng ngại ít, gia cảnh bần hàn, một xu cũng là có.’

‘Lưu Khải: Ủng hộ một xu, gia cảnh bần hàn +1!’

‘Chu khang: tôi hào phóng hơn một chút! tôi góp một hào!’

Đám bạn học đã nhận lì xì lớn của An Lương cũng cậu một câu tôi một lời chế nhạo Hà Tư Minh, nhưng cho dù như vậy Hà Tư Minh cũng không rời nhóm, không thể không nói con hàng này đúng là rùa thành tinh?

Lưu Khải gửi tin nhắn riêng cho An Lương: ‘Vô vị! Lúc nào cũng giả chết, thật không thú vị!’

‘Học hỏi đi!’ An Lương cảm thán trả lời tin nhắn: ‘Lúc này giả chết mới là chính xác, bây giờ đi ra không bị chê cười thì bị trêu chọc, hoàn toàn không cần bước ra.’

Trên thực tế cũng đúng là như vậy.

Nếu bây giờ Hà Tư Minh chạy ra cứng rắn chống đỡ, bị đám các cậu vây công, chờ chuyện này đi qua, ngoại trừ những thành viên nòng cốt như An Lương và Lưu Khải ra, những người khác sẽ không trêu chọc Hà Tư Minh.

‘Có điều Hà Tư Minh đã trúng virus Giang Mai nhưng tôi vẫn không vui nổi!’ Lưu Khải rất chân thật, hoàn toàn không phải giả vờ.

Loại chân tình thế này mới có thể làm bạn An Lương!

Nếu Lưu Khải là loại ngoài miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, thế nhưng trong lòng lại mong Hà Tư Minh và Đặng Lệ Sa gặp đủ loại xui xẻo, An Lương có thể làm bạn với cậu ta không?

Dù sao An Lương cũng là một chàng trai tốt, chân thật!

Chương 83. Gói quà đặc thù!

‘Anh Lương, cảm ơn!’ Lưu Khải gửi tin nhắn: ‘Xong đợt này thì thoải mái rồi!’

‘Bây giờ tôi đã hoàn toàn buông xuống được chuyện này rồi!’ Lưu Khải tiếp tục gửi tin nhắn.

‘Tôi cũng rất thoải mái, chúc lớp trưởng Hà sớm bình phục!’ An Lương trả lời tin nhắn.

Lưu Khải lại trả lời: ‘Ngày mai tôi lại ghê tởm cậu ta một trận, sau đó xóa bài viết đi, gửi tin nhắn mong cậu ta sớm bình phục.’

‘Ha ha ha, hành động này của cậu… lão m Dương Sư!’ An Lương cười xấu xa.

Sau khi nhắn tin với Lưu Khải xong, An Lương nhận được thông báo từ hệ thống Nhân Sinh Người Thắng.

‘Tinh!’

‘Chúc mừng ký chủ thu được một gói quà đặc thù.’

‘Xin hỏi ký chủ có mở hay không?’

Gói quà đặc thù?

Đây là lần đầu tiên An Lương nhận được thứ này!

‘Mở ra!’ An Lương đáp lại.

‘Chúc mừng Ký chủ thu được món quà đặc thù: +1 Toàn Bộ Thuộc Tính Cơ Thể .’

‘Mời xem, hệ thống đang mở thông tin thuộc tính cơ thể...’

3 giây sau, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đưa thông tin An Lương ra.

Ký chủ: An Lương

Cấp độ: Lv5

Dự trữ: 264.622 tệ

Chúc phúc: 0,8/ giây

Kinh nghiệm: 2.992.270/5.000.000

Nhan sắc: 70

Thể chất: 8

Sức mạnh: 8

Nhanh nhẹn: 8

Kỹ năng:

Điều khiển: Tinh thông

Tiếng Anh: Tinh thông

Tiếng Thái: Tinh thông

Năng lực:

Dự cảm nguy hiểm: giúp Ký chủ dự đoán khi gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng!

Vật phẩm:

Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp : 1 lần

1.000.000 xu Răng Hổ

Tài khoản chính:

25.698.940 tệ

......

Ghi chú đặc biệt một: Thể chất là tổng hợp các tố chất của cơ thể, cơ thể càng khỏe mạnh, thể chất càng cao.

Ghi chú đặc biệt hai: Thuộc tính sức mạnh là sức mạnh vật lý, có thể tăng cường thông qua việc rèn luyện theo khoa học, ví dụ như vận động viên cử tạ, tố chất cơ thể bằng người bình thường, nhưng sức mạnh của vận động viên cử tạ lại mạnh hơn.

Ghi chú đặc biệt ba: Thuộc tính nhanh nhẹn cũng là thuộc tính vật lý, cũng có thể tăng cường thông qua việc rèn luyện theo khoa học, ví dụ như vận động viên điền kinh, tố chất cũng như người bình thường, nhưng tốc độ vận động viên điền kinh lại nhanh hơn, tốt hơn;

Ghi chú đặc biệt bốn: Số điểm trung bình ba thuộc tính của cậu bình thường là từ 5-10 điểm, thông qua việc ăn uống cùng rèn luyện theo khoa học, tối đa có thể đạt đến 15 điểm.

An Lương xem ghi chú từ hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, phần thưởng đặc biệt mà cậu nhận được là +1 toàn bộ thuộc tính cơ thể, vậy có nghĩ là cả ba thuộc tính đều được tăng lên?

Theo phản hồi từ hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, An Lương đoán không sai, mỗi thuộc tính của cậu đều đã được cộng thêm 1 điểm.

Kinh nghiệm cần để thăng cấp lên Lv5 cần đến 5.000.000, cho dù lần trước An Lương nạp 2.200.000 vào Răng Hổ, bây giờ cũng chỉ mới đầy 60%.

Con đường dùng tiền, gánh nặng đường xa!

May mà kiếm tiền tương đối đơn giản, nếu không An Lương đã phải tự bế tại chỗ.

An Lương lại hỏi xác suất thu được gói quà đặc thù cao bao nhiêu, theo hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, xác suất thu được gói quà đặc thù tương đối thấp, ít nhất xác suất nhận được gói quà đặc thù từ nhiệm vụ ngẫu nhiên và nhiệm vụ hàng ngày vô cùng nhỏ.

Hơn 6 giờ chiều, An Thịnh Vũ và Tôn Hà cùng về nhà, An Lương thuận miệng hỏi: “Bố mẹ ăn cơm chưa?”

An Thịnh Vũ trả lời trước: “Bố ăn rồi, bố còn chút công việc phải xử lý.”

Nói xong, An Thịnh Vũ đi vào thư phòng.

Đợi An Thịnh Vũ rời đi, Tôn Hà mới đáp lại, nói: “Mẹ vẫn chưa ăn, con ăn chưa?”

“Con chưa!” An Lương nghi ngờ hỏi: “Bố sao thế?”

“Chỉ là công việc không được thuận lợi thôi!” Tôn Hà cũng không giấu diếm.

“A?” An Lương nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì vậy mẹ?”

Tôn Hà cũng không trả lời ngay mà hỏi sang chuyện khác: “Tối nay muốn ăn gì?”

“Chân giò hầm vẫn chưa hết, làm thêm một chút thức ăn là được mẹ.” An Lương trả lời.

“Ừ.” Tôn Hà biểu thị đồng ý.

“Đúng rồi, bố gặp phiền toái gì?” An Lương lại hỏi.

“Gần đây đang có một cái hạng mục, nhưng tiến triển không thuận lợi, đối thủ cạnh tranh đang sử dụng thủ đoạn đường ngang ngõ tối.” Tôn Hà thuận miệng nói, sau đó bổ sung: “Con cũng đừng quan tâm tới ông ấy, cứ để ông ấy tự giải quyết là được.”

“Vâng.” An Lương gật đầu.

Công ty xây dựng của An Thịnh Vũ không lớn cũng không nhỏ, giá trị thị trường chừng một triệu, đối với đội kiến trúc mà nói, đây chính là một công ty lớn, nhưng đối với công ty chuyên nghiệp mà nói, vẫn còn hơi kém một chút.

An Lương hỏi thăm Tôn Hà vốn là để xem hệ thống Nhân Sinh Người Thắng có phát động nhiệm vụ hay không, kết quả hệ thống Nhân Sinh Người Thắng lại không phản ứng gì.

Ăn một bữa cơm đơn giản xong, An Lương vừa định vào chơi game thì bị một người bạn nhỏ giữ chặt.

Vân Hinh sử dụng wechat của Vân Hi Nguyệt gửi tin nhắn giọng nói cho An Lương.

“Anh trai, anh ngủ chưa?”

An Lương cũng trả lời bằng tin nhắn giọng nói: “Anh vừa ăn cơm tối xong, Hinh Hinh ăn cơm có ngoan hay không?”

“Đương nhiên là có!” Vân Hinh trả lời.

An Lương biểu thị nghi ngờ, Vân Hinh này là mặt ngoài ngoan ngoãn, nhưng chắc chắn bản chất là đứa nhóc nghịch ngợm, lần trước An Lương đã nhìn thấu Vân Hinh.

“Anh trai, ngày mai chúng ta có thể đi chơi nữa không?” Vân Hinh lại gửi tin nhắn.

Chương 84. An Thịnh Vũ rất xoắn xuýt!

Đối với câu hỏi của Vân Hinh, An Lương suy nghĩ một chút, cậu cũng không cự tuyệt: “Em muốn đi đâu chơi?”

Mặc dù Vân Hinh đúng là đứa nhóc nghịch ngợm, nhưng An Lương cũng không chán ghét Vân Hinh, ngược lại cậu còn rất thích, cậu luôn xem Vân Hinh như em gái của mình.

Đáng tiếc!

Bất kể là An Thịnh Vũ hay Tôn Hà đều biểu thị khi còn bé An Lương chính là một đứa nhóc vô cùng nghịch ngợm, từ dùng pháo nổ phân, nhảy vào hố bùn, đến đại chiến bút màu gì đó đều có bóng dáng An Lương.

Tình huống như vậy khiến An Thịnh Vũ và Tôn Hà vô cùng đau đầu, đương nhiên sẽ không muốn có thêm một đứa con, nhỡ đứa sau cũng nghịch ngợm y như vậy thì làm sao bây giờ?

Mỗi lần kể đến những trò quậy phá của An Lương khi còn nhỏ, An Thịnh Vũ đều có thể nói mấy tiếng đồng hồ mà không trùng nội dung!

“Anh trai muốn đi đâu, chúng ta đi nơi đó.” Vân Hinh trả lời.

An Lương suy nghĩ một chút mới đáp lại, nói: “Chúng ta đi Viện Hải Dương chơi đi.”

“Được được!” Vân Hinh vui vẻ trả lời.

Tiếp đó giọng nói Vân Hi Nguyệt truyền đến: “Xin lỗi, xin lỗi, thành thật xin lỗi anh An, điện thoại của tôi bị Hinh Hinh cầm đi, tôi không biết nó gửi tin nhắn cho cậu.”

An Lương lập tức trả lời: “Không sao, cô Vân, tôi đã đồng ý với Hinh Hinh, ngày mai dẫn cô bé đi Viện Hải Dương chơi.”

“Cái này… thật phiền anh An quá, ngày mai chúng tôi không có thời gian, chúng tôi...” Vân Hi Nguyệt chưa nói xong bị Vân Hinh ngắt lời.

“Mẹ, mẹ đã nói chúng ta không được nói dối, ngày mai chúng ta có thời gian!” Quả nhiên Vân Hinh chính là một con quỷ nhỏ láu cá!

An Lương dùng tin nhắn giọng nói trả lời: “Cô Vân, ngày mai mấy giờ chúng ta gặp mặt?”

Vân Hi Nguyệt trả lời: “Cái này... Ài! 9:00 sáng mai, ở cổng Viện Hải Dương? Thật làm phiền anh An, Hinh Hinh, mau cảm ơn anh An.”

“Cám ơn anh trai!” Vân Hinh cảm ơn.

“Không cần khách sáo.” An Lương trả lời tin nhắn xong, cậu còn ngồi tán gẫu với cô nhóc một lúc mới đăng nhập vào game.

Tất cả người chơi đều biết, ở trong game, năng lực tiền giấy chính là vua!

Hôm sau.

An Lương dẫn Vân Hinh đi chơi ở Viện Hải Dương. Vân Hi Nguyệt trở thành người xách đồ, chủ yếu là cầm giúp giỏ xách, thuận tiện mua nước uống, An Lương thì giải thích cho Vân Hinh về các loài động vật trong hải dương.

Gần trưa, Vân Hi Nguyệt nói đã đặt cơm trưa từ trước, An Lương đồng ý, cậu đã giới thiệu các loài động vật ở Viện Hải Dương cho Vân Hinh cả buổi, không có công lao cũng có khổ lao đi?

Thế nên ăn một bữa thì thế nào?

Lao động là vinh quang!

Hắn phải lao động để kiếm cơm trưa, cũng không phải ăn cơm miễn phí.

Quán cơm Vân Hi Nguyệt đặt trước cũng nằm gần Viện Hải Dương, một nhà hàng hải sản tên ‘Hải Dương Kỷ’. An Lương bế Vân Hinh, theo sau Vân Hinh Nguyệt đi vào Hải Dương Kỷ, vừa bước vào nhà hàng, cậu có cảm giác da đầu tê dại.

Bởi cậu lại gặp An Thịnh Vũ!

Ánh mắt An Thịnh Vũ phức tạp nhìn An Lương, dù sao bây giờ An Lương đang bế Vân Hinh, Vân Hi Nguyệt lại đứng bên cạnh An Lương, nhìn thế nào cũng có cảm giác có vấn đề.

Khóe miệng An Lương giật một cái, cậu không chút do dự tiến lên chào hỏi: “Bố!”

An Thịnh Vũ tằng hắng một cái rồi hỏi ngược lại: “Sao con lại ở đây?”

An Lương vội vàng giới thiệu hai bên, sau đó mới đáp lại, nói: “Con dẫn bạn nhỏ này tới chơi, thuận tiện ghé qua ăn một bữa cơm.”

Vân Hi Nguyệt hơi đỏ mặt, lúng túng nói: “Chào ngài An Thịnh Vũ.”

An Thịnh Vũ khẽ gật đầu, sau đó đáp lại, nói: “Hai người cứ ăn đi, tôi còn có khách bên này.”

“Đi!” An Lương cũng không khách sáo.

Đợi sau khi rời đi, Vân Hi Nguyệt mới thở dài một hơi: “Xin lỗi cậu An, chúng tôi...”

An Lương ngắt lời Vân Hi Nguyệt: “Chúng ta ăn cơm trước.”

Chuyện này càng nói càng lúng túng, trực tiếp chuyển chủ đề mới là lựa chọn chính xác nhất.

Nếu không càng tô càng đen?

"Được.” Vân Hi Nguyệt thở dài một hơi.

Vân Hinh hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cô nhóc nhìn đống cua đang giơ nanh vuốt trong bể kính, còn có tôm hùm hoạt bát nói: “Anh trai, em muốn ăn tôm, còn có quái thú tôm chân xấu xí này.”

“Gọi là con cua!” An Lương uốn nắn.

“Đúng đúng, Hinh Hinh muốn gọi tên đầu tiên!” Vân Hinh đáp lại: “Bọn chúng quá xấu!”

An Lương vừa gọi nhân viên phục vụ vớt tôm cua, vừa giải thích cho Vân Hinh.

Cách đó không xa, bên bàn An Thịnh Vũ, một người đàn ông trung niên dò hỏi: “Lão An, chàng trai vừa rồi là...”

An Thịnh Vũ cũng không giấu diếm: “Cậu chàng vừa rồi là con trai tôi.”

Người đàn ông trung niên như có thâm ý liếc mắt nhìn An Thịnh Vũ, sau đó chủ động cụng ly, nói: “Tới tới tới, lão An, chúng ta uống một ly!”

An Thịnh Vũ lộ ra vẻ vinh hạnh, ông ta dùng tay phải nâng thân ly, tay trái đỡ đáy đáy ly: “Vương tổng, tôi mời anh!”

Người đàn ông trung niên gọi là Vương tổng cười nói: “Lão An, anh đúng là khiêm tốn, về chuyện hợp tác của chúng ta thì ngày mai anh mang bản kế hoạch chi tiết qua.”

An Thịnh Vũ hơi sửng sốt, nhưng cũng hiểu ý Vương tổng, ông lại nâng ly lên: “Rất cảm ơn, Vương tổng, tôi cạn, anh tùy ý.”

Vương tổng cũng cười cụng ly, cho An Thịnh Vũ đầy đủ mặt mũi!

Chương 85. Chủ Động Mời Rượu!

Trong nhà hàng hải sản Hải Dương Kỷ.

An Lương dặn nhân viên phục vụ chuẩn bị ghế ngồi trẻ em cho Vân Hinh, dù sao cô bé cũng là đứa nhóc nghịch ngợm, An Lương cảm thấy vẫn cần ghế ăn dành cho trẻ em.

Đương nhiên Vân Hinh không vui, nhưng đứa nhóc lanh lợi này phát hiện An Lương sẽ không chiều theo sự nũng nịu giả ngây thơ của mình, cho nên đành ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của An Lương.

Vân Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Vân Hinh, ánh mắt của cô có chút phức tạp.

Vì có trẻ em như Vân Hinh, các món An Lương lựa chọn đều có khẩu vị thanh đạm, ví dụ như các món hấp và muối tiêu.

Còn về món cay?

Không tồn tại!

15 phút sau, món tôm hùm Úc hấp được bưng lên đầu tiên, Vân Hinh đầy mong đợi nhìn món tôm hùm đỏ, cô bé rất thích tôm.

An Lương đặt hai con tôm, một con đưa cho Vân Hi Nguyệt, sau đó cầm kìm xử lý vỏ tôm.

Chừng một phút sau, An Lương róc thịt trong đuôi tôm ra ngoài, cậu thuận tiện dùng kìm xé thịt ra, sau đó mới thả vào bát của Vân Hinh.

“Cám ơn anh!” Vân Hinh cảm ơn một cách ngoan ngoãn lễ phép.

An Lương khẽ gật đầu: “Em ăn từ từ thôi.”

“Vâng! Hinh Hinh bắt đầu đây, tôm ngon quá!” Vân Hinh cũng không khách sáo.

An Lương nhìn Vân Hi Nguyệt tay chân vụng về cầm kìm bấm vỏ tôm, cậu chủ động mở miệng nói: “Cô Vân, để tôi làm cho!”

Sắc mặt Vân Hi Nguyệt đỏ lên, hơi lúng túng đáp lại: “Tôi làm được!”

“Vẫn nên để tôi làm cho!” An Lương kiên trì nói.

Vân Hi Nguyệt ngượng ngùng đẩy tôm hùm qua, An Lương lại bắt đầu lột vỏ, sức của con trai mạnh hơn con gái một chút, ở phương diện bóc vỏ tôm sẽ tiện hơn.

Khi An Lương đang xử lý con tôm hùm thứ hai, giám đốc Vương bên bàn An Thịnh Vũ bưng ly rượu đi tới, ông ta khách sáo nhìn Vân Hi Nguyệt nói: “Xin chào cô Vân.”

“Vâng?” Vân Hi Nguyệt nghi ngờ nhìn giám đốc Vương.

Giám đốc Vương không hề lúng túng, ngược lại còn chủ động tự giới thiệu: “Tôi là Vương Đức Phát đến từ tập đoàn Văn Đạt, trước đó từng gặp cô, vô cùng vinh hạnh được gặp lại cô lần nữa.”

“Ồ.” Vân Hi Nguyệt lãnh đạm gật đầu.

Vương Đức Phát cũng không thèm để ý đến thái độ Vân Hi Nguyệt, ông ta tiếp tục nói: “Tôi mời cô một ly, tôi uống, cô tùy ý!”

Vân Hi Nguyệt bưng đồ uống lên nhấp một ngụm, không uống cạn, cũng không có ý định đứng lên.

Vương Đức Phát càng không có bất kỳ ý kiến gì, ông ta uống một hơi cạn sạch, khách sáo đáp lại: “Vậy không quấy rầy cô Vân dùng cơm.”

“Ừm.” Vân Hi Nguyệt lên tiếng.

An Lương đã lột vỏ tôm xong rồi đưa tới, cảnh tượng này rơi vào mắt Vương Đức Phát, ông ta quay người rời đi, nghe loáng thoáng Vân Hi Nguyệt đang nói gì đó.

“Cậu An, cảm ơn cậu.” Vân Hi Nguyệt khách sáo cảm ơn.

Rõ ràng chỉ là lời cảm ơn thông thường, thế nhưng lại khiến An Lương có cảm giác thụ sủng nhược kinh.

Đại khái là khách của bố cậu tới mời rượu, cả cuộc đối thoại Vân Hi Nguyệt chỉ toàn ừm, vâng?

Thì ra Vân Hi Nguyệt lạnh lùng như vậy sao?

Chờ đã!

Đột nhiên An Lương phát hiện điểm mù!

Vương Đức Phát kia giới thiệu ông ta đến từ tập đoàn Văn Đạt, lại thêm việc ông ta là khách của An Thịnh Vũ, vậy dự án lần này của An Thịnh Vũ đến từ tập đoàn Văn Đạt?

Thế nhưng tập đoàn Văn Đạt là tập đoàn quy mô lớn toàn quốc, vậy mà lại khách sáo với Vân Hi Nguyệt như vậy?

Rốt cuộc Vân Hi Nguyệt có thân phận gì?

Cậu vô tình cứu được một đứa bé, đối phương trông thì bình thường, kết quả bây giờ lại ngả bài với cậu?

Cái này...

Không phải An Lương mới là người nên ngả bài sao?

Sao lại ngược lại rồi?

Nhưng mà cho dù Vân Hi Nguyệt có thân phận gì, chuyện đó cũng có liên quan gì với An Lương, cậu cũng không bất ngờ, bản thân cậu cũng là đại gia mà?

“Hai người ăn đuôi tôm, tôi ăn gạch tôm, không có vấn đề gì chứ?” An Lương xử gạch của hai con tôm hùm đỏ.

Vân Hinh kêu la: “Hinh Hinh cũng muốn ăn gạch gạch!”

“Trẻ con không thể ăn!” An Lương cười híp mắt đáp lại.

Vân Hinh lập tức bĩu môi.

An Lương cẩn thận moi gạch tôm ra, sau đó múc một muỗng, thổi bớt nóng mới đưa tới: “Trẻ em chỉ có thể ăn một miếng.”

Vân Hinh lập tức vui vẻ lại, cô bé vâng một tiếng, sau đó ăn một miếng gạch tôm.

Bọn họ giải quyết hai con tôm hùm xong, một con cua pha lê Úc hấp lại được đưa lên, An Lương lại bắt đầu lột vỏ, cậu gỡ một cái càng cua cho Vân Hinh, sau đó lột cái càng còn lại cho Vân Hi Nguyệt.

Cách đó không xa, thỉnh thoảng Vương Đức Phát nhìn về phía An Lương và Vân Hi Nguyệt, ông ta tò mò hỏi: “Ông An này, con của ông có quan hệ gì với cô Vân vậy?”

Sao An Thịnh Vũ có thể không nhận ra thái độ của Vương Đức Phát thay đổi là vì Vân Hi Nguyệt?

“Giám đốc Vương, ông xem tin tức này một chút.” An Thịnh Vũ tìm thấy bài báo có liên quan đến tai nạn thang cuốn ở Trung tâm Quốc Kim, sau đó đưa điện thoại cho Vương Đức Phát.

Khi Vương Đức Phát đọc bài báo, An Thịnh Vũ kể chuyện An Lương đã cứu được Vân Hinh.

Vương Đức Phúc trả điện thoại lại, ông ta trầm một lúc, mới thở dài nói: “Ông An, vận may của ông tốt quá đi!”

“Phương án của ông cần cặn kẽ một chút!” Vương Đức Phúc giải thích.

An Thịnh Vũ không nhịn được lộ ra một nụ cười, ông nghe hiểu ý của Vương Đức Phúc, hy vọng hợp tác vốn mong manh, bây giờ là ván đã đóng thuyền!

Chương 86. Phần Thưởng Đến Từ Bố?

Chừng 1 tiếng sau, bàn An Lương đã ăn xong trước, bọn họ không uống rượu cho nên giải quyết nhanh hơn rất nhiều.

An Lương qua bàn An Thịnh Vũ chào hỏi: “Bố, các chú, con đi trước, mọi người cứ ăn tự nhiên.”

An Thịnh Vũ gật đầu nói: “Đi đi, con đi trước đi, đưa hoá đơn cho bố.”

An Lương đáp lại: “Bàn con đã tính tiền rồi, bố cứ ăn đi.”

Sau khi An Lương rời đi, An Thịnh Vũ mới cảm thán nói: “Thật ra nên để thằng con tôi trả tiền!”

“Hửm?” Vương Đức Phát tò mò: “Tiền mừng tuổi của tiểu An nhiều như vậy?”

An Thịnh Vũ đáp lại: “Nó đầu tư một công ty tiền ảo như Bitcoin, mỗi tháng thu được hơn mười mấy ngàn tệ.”

“Đúng rồi!” An Thịnh Vũ bổ sung: “Porsche 911 Turbo S tôi lái lần trước chính là thằng con tôi tự mua.”

Vương Đức Phát lập tức giơ ngón tay cái lên: “Hổ phụ sinh hổ tử!”

Mặt khác, An Lương và Vân Hi Nguyệt, còn có Vân Hinh rời khỏi nhà hàng hải sản Hải Dương Kỷ, Vân Hinh lập tức hỏi: “Anh trai, chiều nay chúng ta đi đâu chơi?”

An Lương còn chưa trả lời, Vân Hi Nguyệt ngăn lại nói: “Chiều nay con còn phải học dương cầm!”

“Ơ?” Vân Hinh khổ não đáp lại: “Con không muốn học dương cầm! Anh trai, chúng ta đi chơi đi, chúng ta đi viện Hải Dương nữa đi.”

An Lương từ chối: “Em ngoan ngoãn về học dương cầm, nếu em chăm chỉ học, đợi đến kỳ nghỉ đông, anh sẽ dẫn em đi công viên giải trí.”

“Vâng, vâng, em muốn đi công viên giải trí!” Vân Hinh lập tức hoan hô.

Nhưng An Lương cảm thấy có vẻ cô bé không để ý đến yêu cầu ‘chăm chỉ học tập’ và ‘kỳ nghỉ đông’.

“Anh trai, chừng nào anh đến kỳ nghỉ đông?” Vân Hinh hỏi, An Lương còn chưa trả lời, Vân Hinh lại nói tiếp: “Có phải tuần sau hay không?”

“...” An Lương im lặng.

Vân Hi Nguyệt đứng đó nín cười.

Mặt An Lương đen lại, hừ hừ nói: “Nghỉ đông chính là mùa đông.”

“Ơ?” Khuôn mặt nhỏ của Vân Hinh lập tức đau khổ: “Em biết mùa đông, còn rất rất lâu!”

“Đứa nhóc nghịch ngợm này, mau về học dương cầm!” Thái độ An Lương cứng rắn, quả nhiên không thể chiều đứa nhóc nghịch ngợm một chút nào, buông lỏng một chút cô bé lại được voi đòi tiên.

Vân Hinh láu cá nhìn An Lương, gật đầu lia lịa: “Vâng ạ, em sẽ về học dương cầm.”

Hơn 5 giờ chiều, An Thịnh Vũ hăng hái về nhà, ông ấy kêu: “An Lương?”

An Lương đang chơi game!

“Chuyện gì vậy bố?” An Lương lớn tiếng đáp lại.

“Đang chơi game?” An Thịnh Vũ đi vào phòng ngủ của An Lương, ông ấy tiếp tục nói: “Đúng rồi, rốt cuộc mẹ đứa bé kia có thân phận gì vậy?”

An Lương biểu thị mình cũng có rất nhiều dấu chấm hỏi.

“Sao con biết được?” An Lương nghi hoặc.

“Con không hỏi à?” An Thịnh Vũ tò mò.

“Con hỏi cái đó làm gì?” An Lương trêu chọc: “Nhưng nhìn tình huống hôm nay, thân phận cô ấy cũng không đơn giản.”

"Không chỉ không đơn giản!” An Thịnh Vũ giải thích: “Gần đây bố đang cạnh tranh một dự án của tập đoàn Văn Đạt, vốn đã không có hy vọng gì, nhưng hôm nay người phụ trách bên đối phương lại nói bố chuẩn bị phương án.”

“Hẳn con cũng hiểu đây là ý gì?” An Thịnh Vũ nhìn An Lương.

An Lương gật đầu: “Thế nên thân phận cô ấy thật sự không đơn giản, nhưng cũng chỉ như vậy!”

An Thịnh Vũ trợn mắt nhìn An Lương, ý An Lương là không muốn tiếp cận Vân Hi Nguyệt với mục đích gì.

“Bố cũng không bảo con ráng tiếp cận đối phương, ngược lại nên giữ liên lạc là được. Đúng rồi, lợi nhuận dự án lần này rất tốt, tầm khoảng 30 - 40 triệu tệ, bố thưởng cho con một thứ, con muốn cái gì?” An Thịnh Vũ hỏi thăm.

An Lương suy nghĩ một chút mới trả lời: “Mấy ngày nữa ở Đế Đô có buổi triển lãm xe, con sẽ qua đó xem, nếu có xe mà con thích, bố giúp con nhé?”

???

An Thịnh Vũ cả mặt đầy dấu chấm hỏi.

“Con còn muốn mua xe?” An Thịnh Vũ nghi hoặc.

An Lương đã có một chiếc Porsche 911 TurboS rồi mà?

Loại đó là quái thú, chỉ cần 2,7 giây tăng tốc lên 100km/h, những chiếc Ferrari và Lamborghini thông thường đều bị quái thú đó giết trong chớp mắt.

Vậy An Lương còn muốn mua xe gì?

“Ôi trời bố, bố đừng nghĩ nhiều quá, con chỉ đi xem tí thôi, nếu có gì thích hợp thì con mua, không có gì thích hợp thì coi như thôi, con không mua Ferrari với Lamborghini đâu, bố không cần lo lắng.” An Lương trêu ghẹo.

“Thằng nhãi này, cho dù con muốn mua Ferrari và Lamborghini, bố cũng sắp xếp cho con!” An Thịnh Vũ đáp lại.

“Đến lúc đó rồi tính, con qua đó xem trước. Đúng rồi bố, bố muốn qua đó xem luôn không?” An Lương hỏi, An Thịnh Vũ cũng là một dân mê xe.

An Thịnh Vũ phủ định: “Bây giờ đã xác định sẽ hợp tác cùng tập đoàn Văn Đạt, tiếp theo đây sẽ rất bận rộn, sao bố có thời gian đi xem triển lãm xe?”

“Vậy thì thật đáng tiếc!” An Lương tiếc nuối nói.

An Thịnh Vũ hừ một tiếng, ông dặn dò: “Con xem giúp bố chiếc Audi Q7 mẫu mới, bố vẫn luôn để ý đến nó.”

“Vâng!” An Lương đồng ý.

An Thịnh Vũ là người hâm mộ dòng xe Audi, mua một chiếc Audi Q7 cũng không có vấn đề gì!

Chương 87. Người Đẹp, Cậu Đang Ngồi Chỗ Của Tôi!

Hơn 9 giờ sáng ngày 4 tháng 8.

An Lương gửi tin nhắn wechat cho Lý Tịch Nhan: ‘Tịch Nhan, mình chuẩn bị dạo một vòng ở Đế Đô, cậu muốn đi chung không?’

Lý Tịch Nhan trả lời tin nhắn: ‘Mình không đi đâu, dạo này mình đang học tiếng Anh trên mạng.’

Lý Tịch Nhan chỉ cần một giây đã nhận ra ý đồ của An Lương, một mình đi Đế Đô cùng An Lương?

E rằng đi ‘tiếp xúc thân mật’ mới phải?

An Lương cũng không miễn cưỡng Lý Tịch Nhan, nếu Lý Tịch Nhan đi, đương nhiên An Lương sẽ dẫn Lý Tịch Nhan theo. Còn nếu Lý Tịch Nhan không đi thì An Lương vẫn còn nhớ cuộc gặp gỡ trước đây ở Thái Lan.

Hình như Liễu Tâm Di là người Đế Đô thì phải?

An Lương lại lên wechat gửi tin nhắn cho Liễu Tâm Di: ‘Chị gái, còn nhớ tôi không?’

Sao Liễu Tâm Di lại có thể không nhớ An Lương?

Liễu Tâm Di cũng không phải cô gái bình thường, cô là nhân viên Cơ quan An ninh Quốc gia

‘Chào anh bạn nhỏ.’ Liễu Tâm Di trả lời tin nhắn.

‘???’ An Lương gửi dấu chấm hỏi, anh bạn nhỏ là cái quỷ gì?

‘Anh bạn nhỏ, cậu về nước rồi sao?’ Liễu Tâm Di lại hỏi thăm.

‘Đã về từ lâu rồi!’ An Lương trả lời, sau đó tiếp tục gửi tin nhắn: ‘Tôi chuẩn bị ngày mai tới Đế Đô, cô có thể sắp xếp không?’

‘Cậu tới Đế Đô làm gì?’ Liễu Tâm Di thầm thăm dò.

‘Đương nhiên là để dẫn cô đi chơi!’ An Lương trả lời.

Liễu Tâm Di không khách sáo trả lời: ‘Tôi không có hứng thú với anh bạn nhỏ!’

‘Ói mất!’ An Lương đùa giỡn: ‘Trước đây đã cô nói khi nào tôi đến Đế Đô, cô sẽ sắp xếp đi ăn uống vui chơi, kết quả lại như vậy?’

An Lương tiếp tục gửi tin nhắn: ‘Quả nhiên mẹ tôi nói không sai, con gái xinh đẹp đều lừa đảo!’

Liễu Tâm Di lộ ra một nụ cười, kiểu tán gái sến sẩm của An Lương không có hiệu quả đối với cô.

‘Khi nào cậu đến?’ Liễu Tâm Di gửi tin nhắn hỏi thăm.

‘Chiều mai, nhưng không cần ra đón, khách sạn tôi đặt trước có dịch vụ chở giùm, tối hẹn đi ăn cơm là được.' An Lương gửi tin nhắn.

Sau đó lại bổ sung: ‘Tôi muốn nếm ẩm thực địa phương của Đế Đô, nhưng xin từ chối nước đậu xanh, cô hiểu mà!’

‘Rồi, sau khi cậu đến khách sạn thì báo tôi, tôi dẫn cậu đi ăn đi uống, còn vui chơi gì đó thì tôi chưa từng đồng ý với cậu!’ Liễu Tâm Di trả lời tin nhắn.

‘Ừm, mai gặp.’ An Lương gửi tin nhắn.

Hôm sau, giữa trưa.

An Lương chỉ đeo một chiếc ba lô đơn giản, cậu vẫn lựa chọn cách tự lái xe tới sân bay, phí đỗ xe gì đó hoàn toàn không thành vấn đề, dù sao thời điểm trở về, bất luận là đợi xe taxi hay lên mạng đặt xe đều không có trải nghiệm tốt.

Gần 2 giờ, An Lương ngồi trong phòng chờ VIP đợi thông báo ra làm thủ tục, cậu trả tiền để vào phòng chờ VIP của sân bay, vì vé máy bay cậu mua là khoang phổ thông, chủ yếu là do vé khoang hạng nhất đã bán sạch, các chuyến bay trước và sau cũng vậy.

Thế nên mới nói, kẻ có tiền cũng rất nhiều, đúng không?

An Lương cũng không già mồm kiểu không phải hạng nhất là không đi, như đi ăn cơm vậy, cậu có thể ăn ở quán đồ nướng ven đường, cũng có thể lựa chọn nhà hàng cực kỳ cao cấp.

Có khoang phổ thông thì ngồi khoang phổ thông!

Không phải có vị đại gia nào đó từng nói, khoang phổ thông và khoang hạng nhất cũng chỉ có một đích đến, nếu nghĩ như vậy có khi còn cảm thấy mình tiết kiệm được một chút?

An Lương xếp hàng đợi làm thủ tục, cậu đi lên máy bay như những hành khách khác, sau đó tìm chỗ ngồi của mình, chỗ ngồi của cậu là 17F, ở bên gần cửa sổ.

17D và 17E đã có hành khách, trong đó 17D là một người đàn ông trung niên, còn 17E là một cô gái trẻ tuổi đeo kính râm, thời điểm An Lương đi đến, người đàn ông trung niên 17D đang khoe thành tích vĩ đại của mình ở công ty với cô gái trẻ 17E.

An Lương thấy cô gái trẻ tuổi 17E hoàn toàn không có hứng thú, thậm chí còn có chút phiền chán, nhưng vẫn cư xử lễ phép.

“Xin chào, chỗ của tôi là 17E.” An Lương nhìn cô gái trẻ tuổi đeo kính râm.

Cô gái trẻ tuổi đang ngồi ở vị trí 17E hơi sửng sốt một chút, cô nhanh chóng lấy vé máy bay của mình ra xem, chỗ ngồi của cô đúng là 17E.

An Lương trịnh trọng lấy vé máy bay của mình ra đưa cho cô gái trẻ tuổi: “Xin lỗi, cô đang ngồi chỗ của tôi.”

Cô gái đeo kính râm nhìn thấy chỗ ngồi của An Lương là 17F, cô lập tức hiểu ý An Lương, cô vội vàng xin lỗi: “Ngại quá, ngại quá.”

Cô vừa xin lỗi, vừa chuyển qua chỗ 17F.

Người đàn ông trung niên 17D nhìn thấy hành động của An Lương và cô gái trẻ tuổi đeo kính râm, sao ông ta lại có thể không hiểu ý An Lương?

Ông ta trừng mắt nhìn An Lương một cách dữ tợn.

An Lương hoàn toàn ngó lơ.

Người đàn ông trung niên này chính là kiểu trung niên bụng phệ tiêu chuẩn, ông ta mặc áo thun hãng Polo, đeo một chiếc vòng không rõ nhãn hiệu, bụng như có thai sáu tháng, là ba tiêu chuẩn của đàn ông trung niên bụng phệ.

Loại đàn ông tuổi tác đã già mà còn muốn đi tán gái?

Chắc không phải muốn ăn rắm đâu nhỉ!

“Chú em, cậu cũng đi Đế Đô?” Thời điểm An Lương ngồi vào ghế 17E, người đàn ông trung niên chủ động hỏi.

An Lương đáp lại, trêu chọc: “Tôi nghĩ, cũng không thể nào nhảy dù xuống giữa đường để đi thành Pecado đâu nhỉ?” (1)

(1) Thành Pecado là một khu vực trong map sa mạc của game PUBG.

“Hả?” người đàn ông trung niên hơi sửng sốt một chút.

Cô gái trẻ tuổi đeo kính râm bên cạnh cười ra tiếng.

Người đàn ông trung niên còn đang sững sờ, An Lương lại tiếp tục trêu chọc: “Chú xem kìa, chuyện của những người trẻ tuổi bọn tôi, chú nghe cũng không hiểu, vậy nên rõ rồi chứ?”

Cái gọi là nhảy dù thành Pecado, hiểu thì hiểu đó, nhưng người đàn ông trung niên không chơi game thì làm sao tham gia vào cuộc vui được?

Đây chính là khoảng cách thế hệ!

Hiểu chưa?

Chương 88. Vừa Ngại Ngùng Vừa Khó Xử!

Trong chuyến bay từ Thịnh Khánh đến Đế Đô, An Lương ngồi kế một người đàn ông trung niên mập mạp.

Nhưng đối phương không hổ là người đàn ông trung niên mập mạp mặt dạn mày dày, rõ ràng đã bị An Lương kẹp thương đeo gậy chê cười ông ta đã già cả, nhưng ông ta lại có thể nhảy qua chủ đề này.

“Chú em, cậu đến Đế Đô làm việc sao?” Người đàn ông trung niên mập mạp hỏi thăm.

An Lương bất lực chửi bậy, ông ta có vấn đề à?

Nhìn cậu giống độ tuổi đi làm sao?

Cho dù đôi mắt có vấn đề, nhìn không ra độ tuổi, chẳng lẽ lại không nhìn ra cậu đang mặc trang phục mùa hè kiểu mới nhất của Louis Vuitton?

Trên thực tế ông ta cũng nhìn thấy bộ trang phục mùa hè Louis Vuitton của An Lương, dù gì Louis Vuitton cũng là hãng phổ biến, ông ta cũng nhận ra Louis Vuitton, nhưng ông ta cho rằng đây là đồ giả.

Tóm lại, ông ta cho rằng đại gia mặc hàng thật hẳn sẽ không ngồi khoang phổ thông.

“Tôi vừa tốt nghiệp cấp ba, nhân dịp nghỉ hè đến Đế Đô đi du lịch.” An Lương lễ phép đáp lại.

“Thì ra là đến Đế Đô đi du lịch, người anh em có kế hoạch gì chưa, tôi rất quen thuộc Đế Đô.” Ông ta hỏi, sau đó nhướng người qua khỏi An Lương, hỏi: “Người đẹp, cô cũng đến Đế Đô đi du lịch sao?”

“......” An Lương không thể không bội phục độ chai mặt của ông ta.

Cô gái trẻ tuổi đeo kính râm giả bộ như không nghe thấy.

Thấy ông ta lại bị nghẹn, An Lương mở miệng: “Chú ơi, đừng tốn sức nữa, người ta không muốn để ý đến chú, sao lại phải cố chấp như vậy?”

Ông ta phủ định một cách nghiêm túc: “Tôi chỉ muốn chia sẻ một chút tình hình của Đế Đô cho hai người. Nếu đến Đế Đô, nhất định phải đi Trường Thành, nếu không đi Trường Thành thì không phải là đàn ông!”

“Đúng rồi, còn phải đi hoàng cung của người xưa, còn phải xem nghi thức kéo cờ.” Dáng vẻ ông ta như hiểu rất rõ về Đế Đô.

“Chú em và người đẹp đây ở khách sạn nào, tôi sắp xếp người đến đón, nếu tiện đường, tôi có thể chở hai người. Gặp nhau trên máy bay cũng là duyên phận, chúng ta thêm bạn wechat nhau đi, hai người ở Đế Đô có điều gì không biết thì cứ hỏi tôi.” Ông ta vẫn cố gắng khoe khoang.

Công ty sắp xếp người tới đón?

Đây là lén khoe khoang công việc của mình sao?

Ám chỉ mình là một nhân viên quan trọng trong công ty?

An Lương giả bộ nghi ngờ hỏi: “Khách sạn có dịch vụ đưa đón không?"

“Hả?” Nam trung niên béo nghi hoặc: “Chắc không đâu?”

An Lương vẫn bày vẻ mặt nghi ngờ: “Không đúng! Lúc tôi đặt khách sạn, đối phương chủ động hỏi có cần ra đón hay không!”

“Đây đều là chiêu trò thôi!” Dáng vẻ ông ta như thể ‘tôi hiểu nội tình’: “Chỉ cần cậu chọn dịch vụ đưa đón của đối phương, cậu sẽ phải tốn thêm tiền, những chiêu trò này đặc biệt nhằm vào du khách!”

“Là như vậy sao?” Dáng vẻ An Lương vẫn đầy nghi ngờ.

“Chắc chắn là như vậy!” Ông ta tranh thủ cho kịp thời cơ: “Chú em, cậu đặt khách sạn gì, nếu tiện đường, tôi đưa cậu đến khách sạn, tránh việc cậu bị khách sạn chơi một vố!”

An Lương mỉm cười đáp lại: “Khách sạn Di Hanh.”

Ông ta chần chừ một chút, cũng không dùng điện thoại tìm xem khách sạn Di Hanh là khách sạn thế nào, trực tiếp mở miệng nói: “Chỉ là khách sạn nhỏ, chưa từng nghe qua, chú em, đi du lịch thì nên ở khách sạn lớn, dù sao môi trường và dịch vụ của khách sạn lớn cũng sẽ tốt hơn!”

Cô gái trẻ tuổi đeo kính râm đang ngồi bên cửa sổ lại không nhịn được cười ra tiếng!

Khách sạn Di Hanh là khách sạn nhỏ?

Làm ơn!

Khách sạn Di Hanh là khách sạn nổi tiếng xa xỉ ở Đế Đô đó?

Về chỗ đứng, khách sạn Di Hanh còn vượt qua khách sạn Ritz-Carlton, Shangri La, và khách sạn Four Season, thậm chí còn vượt qua khách sạn xa xỉ nổi tiếng từ xưa như khách sạn The Peninsula.

Ông ta còn tưởng cô đang cười nhạo An Lương ở khách sạn nhỏ, ông ta càng hăng hái nói: “Chú em, nếu ngân sách của cậu vừa đủ, tôi đề cử cho cậu một vài nơi, cậu có thể lựa chọn khách sạn Trường Thành, đây là khách sạn năm sao lâu đời, hoặc có thể lựa chọn khách sạn JW Marriott, những khách sạn này đều rất tốt.”

An Lương không biết nên nói gì cho phải!

An Lương vốn cho rằng nếu cậu tiết lộ mình ở khách sạn Di Hanh, từ đó có thể kết thúc cuộc trò chuyện gượng gạo này, kết quả đối phương lại không biết khách sạn Di Hanh, còn nói khách sạn Di Hanh là khách sạn nhỏ, không có tiếng tăm.

Kiểu này không theo kịp!

An Lương ban đầu tính đặt khách sạn Vân An Man, nhưng thiết kế của khách sạn Vân An Man quá xa xưa, hơn nữa đánh giá cũng khá kém, An Lương đành lựa chọn khách sạn Di Hanh.

Có một bí quyết để chọn khách sạn, không chỉ nhìn vào danh tiếng và xếp hạng sao của khách sạn, mà còn phải xem thiết kế và thời gian kinh doanh.

Thông thường mà nói, thiết kế càng mới, thời gian kinh doanh vừa mở không lâu, xếp hạng sao lại cao, thì đây chính là một khách sạn tốt.

Lấy khách sạn Vân An Man làm ví dụ, nó được xây vào năm 2008, đánh giá đều rất tệ, rõ ràng chất lượng không được tốt.

Khách sạn Di Hanh được xây vào năm 2013, đánh giá tương đối tốt, thế nên An Lương mới chọn khách sạn Di Hanh.

Kết quả, khách sạn Di Hanh lại không có danh tiếng?

Chương 89. Dáng Người Cũng Đỉnh Quá Đi!

“Các hành khách chú ý, máy bay sắp cất cánh...”

Thông báo từ tiếp viên hàng không kết thúc cuộc trò chuyện giữa An Lương và người đàn ông trung niên mập mạp, thế nhưng An Lương lại có cảm giác nhẹ nhõm, người đàn ông trung niên mập mạp này thích khoe khoang thì thôi đi, mấu chốt là ông ta còn không có kiến thức.

Ông ta cứ bô bô mãi mà không nhận ra sự lợi hại của An Lương.

Chuyện này cũng gượng gạo quá?

Sau khi máy bay cất cánh, ổn định độ cao, người đàn ông trung niên mập mạp lại bắt đầu ra vẻ khoe khoang, ông ta làm bộ hạ giọng, nhưng thực tế âm lượng vẫn đủ để cô gái trẻ tuổi ngồi gần cửa sổ nghe.

“Chú em, nếu tiền du lịch của cậu không đủ, có thể lựa chọn kiểu khách sạn Boutique, đơn vị của chúng tôi có quan hệ hợp tác với khách sạn Boutique, tôi có thể giúp cậu sắp xếp giá cả.” Ông ta nói.

Nếu là học sinh vừa tốt nghiệp đi du lịch nước ngoài, kiểu khách sạn Boutique đúng là một lựa chọn không tệ.

An Lương chưa kịp xỉa xói, cô gái trẻ tuổi từng được An Lương đổi chỗ đã chủ động mở miệng: “Chú ơi, tôi xin chú đừng nói nữa, tôi sắp không nhịn nổi, bụng tôi đều run cả rồi!”

Giờ khắc này, mặt ông ta đầy dấu chấm hỏi như một đứa bé năm tuổi bốn trăm tháng.

Ông ta nói có gì mắc cười sao?

Hình như đâu có!

Hay ông ta nói cái gì, khiến nội dung câu trả lời của An Lương có chỗ nực cười?

Cô gái trẻ tuổi đeo kính râm nói tiếp: “Khách sạn Di Hanh là khách sạn xa xỉ vô cùng nổi tiếng của Đế Đô, đương nhiên, chú không biết, tôi có thể hiểu được.”

Cuộc đối thoại vừa nãy mà ông ta đang nói, bỗng phát ra một mùi nồng nặc như con gián đất!

“Đặc biệt nhắc nhở chú một chút, giá khởi điểm của khách sạn Di Hanh là 1800 tệ một đêm, phòng tốt hơn một chút sẽ đắt hơn.” Cô gái trẻ tuổi giải thích thêm.

“Tôi tin chắc chàng trai này không đặt phòng loại thường, bởi vì phòng loại thường của bọn họ không có dịch vụ đưa đón.” Cô gái trẻ tuổi nhìn về phía An Lương.

An Lương thở dài một hơi: “Đột nhiên tôi cảm thấy khách sạn Boutique cũng không tệ, dù sao có thể thương lượng giá cả, tốt xấu cũng có thể bớt một chút”

“Ha ha ha!” Cô gái trẻ tuổi không nhịn được nữa, cười lên ha hả.

Sắc mặt ông ta biến đổi bất định, nói nửa ngày, kết quả trước đó đều là xiếc khỉ, hơn nữa ông ta còn là con khỉ trong đó?

Người đàn ông trung niên mập mạp hít sâu một hơi, ông ta cắn răng nói: “Chú em, cậu cũng quá đáng rồi đó?”

An Lương nghi ngờ hỏi lại: “Tôi quá đáng sao?”

Ông ta còn chưa kịp trả lời, An Lương lại nói tiếp: “Chú à, chú muốn khoe khoang, tôi có thể hiểu, dù sao trước mặt người đẹp, kiềm lòng không nổi là chuyện bình thường. Thế nhưng tôi đã nói cho chú biết tôi ở khách sạn Di Hanh, chú vẫn tiếp tục khoe khoang không ngừng, chú không biết khách sạn Di Hanh, cái này trách ai được?”

“......” Ông ta cạn lời, bày ra dáng vẻ ‘bế quan tỏa cảng’!

An Lương vừa nói xong, cô gái trẻ tuổi ngồi gần cửa sổ đưa điện thoại tới, màn hình điện thoại đang mở ứng dụng ghi chú.

‘Cảm ơn chàng trai đã giải vây, tôi tên Trần Tư Vũ, rất hân hạnh được biết cậu.’

An Lương dùng ứng dụng ghi chép trả lời.

‘Chào cô, tôi tên An Lương, không cần khách sáo, tôi chỉ không quen nhìn loại đàn ông trung niên mập mạp ra vẻ.’

Thời điểm đưa điện thoại di động qua, An Lương sử dụng 'Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp' để xem thông tin Trần Tư Vũ một chút.

......

Trần Tư Vũ:

Tuổi: 20

Chiều cao: 178cm

Cân nặng: 55kg

Nhan sắc: 94

Dáng người: 98

Đặc thù: 96

Thiện cảm: 60

......

Nhìn thông tin Trần Tư Vũ, An Lương cảm thấy kinh ngạc, cô cao tới 1m78!

Quái quỷ gì đây!

Nếu cô chọn một đôi cao gót cao một chút, thế chẳng phải đứng bằng An Lương rồi sao?

Số liệu cơ thể cũng rất khoa trương, vậy mà lại đạt tới 98 điểm!

Có lẽ là vì Trần Tư Vũ bây giờ đang trong trại thái ngồi, thế nên nhìn không ra, nhưng có thể chắc chắn số liệu từ hệ thống Nhân Sinh Người Thắng không sai, điểm đánh giá dáng người cũng đỉnh quá đi?

Điểm đặc thù cũng rất cao!

Độ thiện cảm vượt qua cấp bậc ‘người qua đường’, đồng nghĩa hai người có thể thêm wechat, trở thành bạn bè.

An Lương lại thuận tiện nhìn người đàn ông trung niên mập mạp thích khoe khoang kế bên.

......

Lê Khôn:

Tuổi: 46

Chiều cao: 169cm

Cân nặng: 72kg

Thiện cảm: -15 Trạng Thái Chán Ghét

An Lương hoàn toàn không xem kỹ thông tin của ông ta, 46 tuổi, không hổ là người đàn ông trung niên mập mạp.

Mấu chốt là chiều cao chỉ 1m69???

Chiều cao của Trần Tư Vũ là 1m78?

Vậy ông ta là người hâm mộ của Lương Tĩnh Như?

Hát bài Dũng Khí thật xuất sắc?

Không thể không bội phục độ chai mặt của ông ta, tuyệt đối là loại hiếm thấy.

Còn về độ thiện cảm, hoàn toàn có thể hiểu được, ông ta vừa khoe khoang điên cuồng, kết quả lại bị An Lương đâm thủng, không căm ghét An Lương thì thật là phi lý.

Nhưng mà An Lương tuyệt nhiên không quan tâm!

Cuộc giao lưu giữa cậu và ông ta đại khái chỉ như vậy mà thôi, con đường sau này là song song, không còn điểm tụ.

Chương 90. Không Phải Tôi Tới Để Tán Gái!

Chuyến bay An Lương ngồi, hạ cánh xuống sân bay quốc tế của Đế Đô một cách an toàn.

Người đàn ông trung niên mập mạp nhờ ưu thế ghế ngồi gần lối đi, ông ta nhanh chóng rời máy bay, rốt cuộc ông ta cũng xấu hổ không chịu nổi rồi sao?

“Chàng trai, chúng ta thêm wechat không?” Trần Tư Vũ chủ động mở miệng.

Là một người đàn ông tốt, An Lương nghiêm ngặt tuân thủ hai nguyên tắc: Không chủ động, không cự tuyệt.

Cậu không chủ động xin wechat của Trần Tư Vũ, nhưng nếu Trần Tư Vũ muốn thêm wechat, An Lương sẽ không cự tuyệt.

Nhất định phải làm người đàn ông tốt!

An Lương và Trần Tư Vũ thêm wechat xong, An Lương chủ động hỏi thăm: “Cô chuẩn bị đi đâu?”

“Cậu cũng muốn tiễn tôi?” Trần Tư Vũ hỏi lại.

An Lương gật đầu: “Nếu tiện đường, đương nhiên không có vấn đề gì.”

“Nếu không tiện đường thì sao?” Trần Tư Vũ hỏi lại.

An Lương đáp lại nói: “Xe của khách sạn, tiện đường khắp thành phố.”

Trần Tư Vũ nở nụ cười: “Miễn cưỡng tiện đường! Cậu ở gần Nhật Đàn, tôi ở cạnh Thiên Đàn.”

“Cạnh Thiên Đàn...” Lương do dự: “Tôi không quen thuộc đường xá ở Đế Đô, cô học trường nào?”

Thái độ không biết thì hỏi của An Lương giành được thiện cảm của của Trần Tư Vũ.

Trần Tư Vũ đáp lại: “Học viện m nhạc Quốc gia.”

“Sốc thật!” An Lương tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Trần Tư Vũ: “Tôi còn tưởng cô là sinh viên của Học viện Múa, kết quả lại Học viện m nhạc?”

“Tôi cũng có chị em bên Học viện Múa, nếu cậu thích con gái bên đó, tôi cho cậu cơ hội lấy lòng tôi, sau đó tôi sẽ giới thiệu cho cậu.” Trần Tư Vũ trêu chọc.

An Lương xua tay nói: “Tôi tới đây là để đi du lịch chứ không phải để tán gái.”

Lúc hai người trò chuyện, gần như toàn bộ những hành khách khác đều đã rời khỏi máy bay, An Lương bước ra lối đi, hỏi như một quý ông: “Cô gái, cô có hành lý không?”

Trần Tư Vũ cũng không khách sáo, cô gật đầu đáp lại, nói: “Chỉ có một cái vali, phiền anh đây lấy xuống giúp.”

An Lương mở ngăn đựng hành lý trên đầu ra, lấy một cái vali màu bạc xuống, vì bên trong chỉ có một cái vali này, nên cũng không cần lo lắng là lấy lộn.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, điện thoại của An Lương vang lên: “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại trước.”

Trần Tư Vũ gật đầu.

An Lương nghe điện thoại, hóa ra là nhân viên của khách sạn Di Hanh, liên hệ nhanh như vậy, thiện cảm của An Lương đối với khách sạn Di Hanh cũng tăng lên một phần.

Kết thúc cuộc trò chuyện, An Lương đáp lại, nói: "Nhân viên của khách sạn Di Hanh gọi tới, tài xế đang đợi bên ngoài.”

“Vậy tôi cũng không khách sáo, đúng lúc đón xe về cũng tốn nhiều tiền.” Trần Tư Vũ đáp lại.

“Không cần khách sáo, dù sao cũng là xe của khách sạn, không dùng thì phí!” An Lương cười trả lời.

Hai người vừa ra đến cửa sân bay, trông thấy có người giơ tấm bảng ‘An Lương’.

An Lương vẫy Trần Tư Vũ đi theo, xác nhận thông tin đơn giản xong, tài xế nhiệt tình nói: “Cậu An, mời tới bên này, chúng tôi đã sắp xếp xong xuôi xe đưa đón.”

Người đàn ông trung niên mập mạp ôm một cục quê trên máy bay cũng lén theo sau An Lương và Trần Tư Vũ, khi ông ta nhìn thấy hai người rời đi cùng tài xế của khách sạn, cuối cùng ông ta thở dài một tiếng, sau đó lắc đầu rời đi.

Ông ta vốn cho rằng An Lương đang khoác lác, An Lương nói đặt khách sạn Di Hanh nhưng có chắc là thật không?

Vì thế ông ta đã lén đi theo quan sát, nếu không có người đến đón, ông ta có thể đắc ý nhảy cẫng lên.

Vậy mà sự thật lại tát ông ta thê thảm!

An Lương và Trần Tư Vũ không phát hiện ông ta đang lén quan sát, cho dù phát hiện thì cũng chỉ cười một tiếng.

Hai người theo sau tài xế ra bãi đậu xe, xe phục vụ của khách sạn Di Hanh là Mercedes E300L, ở phương diện cấp bậc thì thua xa Vân An Man của Ma Đô.

Dù sao cũng là dịch phụ miễn phí, lại thêm giá phòng cũng chỉ 6000 tệ một đêm, đương nhiên sẽ không dùng Rolls-Royce rồi?

“Bác tài, đi Học viện m nhạc Quốc gia trước.” An Lương dặn dò.

Tài xế nhiệt tình đáp ứng: “Không thành vấn đề.”

Cạnh tranh trong nghề khách sạn cũng rất lớn, hơn nữa yêu cầu của An Lương cũng không phải yêu cầu quá đáng gì, hoàn toàn hợp tình lý, sao tài xế có thể cự tuyệt?

Cảm giác ngồi Mercedes E300L quả nhiên không bằng Rolls-Royce Phantom, đi rồi lại dừng rồi lại đi, chừng 1 tiếng sau mới tới Học viện m nhạc Quốc gia.

Lúc xuống xe, Trần Tư Vũ chủ động nói: “Cảm ơn cậu tiễn tôi về nhà, lần sau sẽ mời cậu đi ăn cơm.”

“Lần sau là lúc nào?” An Lương trực tiếp hỏi.

“Nhắn trên wechat!” Trần Tư Vũ đáp lại, sau đó kéo vali màu bạc vào cổng Học viện.

“Cậu An, bây giờ chúng ta về khách sạn chứ?” Tài xế hỏi thăm.

An Lương gật đầu, nói: “Ừ.”

Mercedes E300L màu đen lại khởi động.

An Lương dùng wechat gửi tin nhắn cho Trần Tư Vũ: ‘Người đẹp, chừng nào cô mời tôi ăn cơm?’

Trần Tư Vũ trả lời tin nhắn: ‘Cậu ở Đế Đô mấy ngày?

Triển lãm xe ngày mai mới bắt đầu, kéo dài ba ngày, ít nhất thì An Lương sẽ ở Đế Đô ba ngày, cậu trả lời tin nhắn: ‘Chắc là bốn ngày.’

‘Vậy ngày cuối mời cậu đi ăn cơm, thế nào?’ Trần Tư Vũ trả lời tin nhắn.

An Lương đồng ý: ‘Không thành vấn đề! Tốt nhất nên sắp xếp vài món đặc sản của Đế Đô.’

‘Được, nước đậu xanh chứ? Trần Tư Vũ lập tức trả lời tin nhắn.

Chương 91. Đặc Sản Ẩm Thực Đế Đô!

Khách sạn Di Hanh.

An Lương đặt một căn phòng sang trọng có bể bơi, trong gian phòng có hồ bơi riêng. Diện tích gian phòng 110 m², trên mọi phương diện đều không bằng Vân An Man, do đó giá cả rẻ hơn nhiều.

Làm thủ tục xong, An Lương vào trải nghiệm hồ bơi trong phòng trước, thời tiết Đế Đô quá khô, hơn nữa còn rất nóng.

An Lương dùng kiểu bơi không tao nhã lắm bơi 2 vòng, sau đó mới lên wechat liên hệ với Liễu Tâm Di.

‘Tôi đã đến rồi đây!’ An Lương gửi tin nhắn xong, sẵn gửi luôn vị trí của mình.

Không lâu sau Liễu Tâm Di trả lời tin nhắn: ‘Không thành vấn đề, tôi sắp tan làm, buổi tối tôi sẽ dẫn cậu đi ăn vịt quay Đế Đô.’

‘???’ An Lương gửi biểu cảm mặt người chấm hỏi qua.

Trước đó cậu có yêu cầu Liễu Tâm Di dẫn cậu đi thưởng thức ẩm thực đặc sắc của Đế Đô, vậy ra đó là vịt quay Đế Đô sao?

Mặc dù vịt quay đúng là một trong những món ăn ngon nhất Đế Đô, nhưng lẽ nào An Lương chưa từng ăn qua?

Theo lý mà nói, vịt quay Đế Đô có ở khắp nơi chẳng phải sao?

‘Lẽ nào cậu không muốn ăn vịt quay Đế Đô?’ Liễu Tâm Di hỏi.

‘Tôi rất cảm ơn chị, vịt quay Đế Đô thì miễn bàn, thôi, để tôi tự sắp xếp!' An Lương trả lời tin nhắn.

Nếu chỉ muốn ăn vịt quay Đế Đô, cần gì tới Đế Đô?

Trung tâm Tinh Quang đối diện nhà An Lương cũng có bán vịt quay Đế Đô, hơn nữa hương vị còn rất ngon!

‘Thịt dê nhúng thế nào?’ Liễu Tâm Di trả lời tin nhắn.

“......” An Lương im lặng.

‘Này chị, chị đang muốn làm tôi rối bời hả?’ An Lương gửi tin nhắn.

Thịt dê nướng và vịt quay Đế Đô khác nhau chỗ nào?

Nếu nhất định phải tìm điểm khác nhau thì một cái là thịt vịt, một cái là thịt dê, một cái là quay, một cái là nhúng?

Thịt dê nhúng cũng là món cả nước đều có, hơn nữa hương vị cũng không quá khác nhau.

‘Thế cậu tự nói đi, cậu muốn ăn gì?’ Liễu Tâm Di gửi tin nhắn.

‘Làm phiền rồi, tạm biệt, mình tôi tự xử.’ An Lương trả lời tin nhắn.

Liễu Tâm Di lập tức trả lời tin nhắn: ‘Được được, không giỡn nữa, tôi đã đã sắp xếp xong, tôi dẫn cậu đi ăn gan xào chính thống, bao tử chần, còn có lòng heo hầm.’

Gan xào, bao tử chần và lòng heo hầm là món ăn đặc sản của Đế Đô, hơn nữa còn là món ăn truyền thống.

Giống như miếng cừu của Trường An, lẩu cay của Thiên Phủ, đồ nướng của Thịnh Khánh, toàn bộ đặc sản đều đại diện cho mỗi nơi, rất truyền thống.

‘Hờ, đúng là con gái!’ An Lương trả lời tin nhắn.

‘15 phút nữa tôi tan làm, sau đó lái xe qua đón cậu, chừng khoảng 1 tiếng sẽ đến, cậu chuẩn bị trước đi’ Liễu Tâm Di gửi tin nhắn.

An Lương trả lời đã hiểu, sau đó đi tắm trước.

Mặc dù vừa bơi lội xong, nhưng bơi lội là bơi lội, tắm rửa là tắm rửa, có quỷ mới biết trong hồ bơi có bao nhiêu bột khử trùng!

Khi nãy đang bơi, An Lương đã nhạy bén phát hiện trong hồ bơi có rất nhiều bột khử trùng, có lẽ là vì đảm bảo vệ sinh của bể bơi? Nhưng bột khử trùng cũng hơi nhiều quá đó?

Sau khi tắm xong, An Lương nhắn tin cho Lý Tịch Nhan, báo rằng mình đã đến nơi an toàn.

‘Chết mất thôi, Tịch Nhan, thời tiết Đế Đô đúng là có vấn đề, vừa khô hanh vừa nóng nực, may mà mình không chọn trường ở Đế Đô.' An Lương oán trách thời tiết ở Đế Đô. Trên thực tế đúng là như vậy!

Có rất nhiều người đến Đế Đô không thể chịu được thời tiết khô hanh, nên bị chảy máu mũi đủ kiểu.

‘Vậy lúc cậu vào khách sạn ở, nhớ tìm khách sạn nào có máy tạo ẩm.’ Lý Tịch Nhan trả lời tin nhắn.

‘Yên tâm, khách sạn này vẫn ổn, có máy tạo ẩm!’ An Lương chụp ảnh bể bơi trong nhà gửi sang.

Sau đó tiếp tục oán trách: ‘Hồ bơi có quá nhiều bột khử trùng, muốn bơi cũng không bơi nổi, lại bị khách sạn lừa một cú.’

‘Đáng đời!’ Lý Tịch Nhan trả lời tin nhắn.

Hai người trò chuyện một hồi, Lý Tịch Nhan tiếp tục học tiếng Anh, vừa hay Liễu Tâm Di cũng tới bãi đỗ xe của khách sạnh Di Hanh.

An Lương vừa gửi tin nhắn thoại cho Liễu Tâm Di, vừa đi xuống bãi đỗ xe. Xe của Liễu Tâm Di là một chiếc Mazda 3 Angkesaila màu đỏ, giá lăn bánh(1) là 120.000 đến 130.000 tệ.

(1) Giá lăn bánh: Là chi phí đăng ký và hoàn thành nghĩa vụ tài chính cho Nhà nước để chiếc xe lưu thông hợp pháp (tiền biển số, tiền bảo hiểm v...v…).

An Lương ngồi vào ghế lái phụ một cách thuần thục, cậu thuận miệng hỏi: “Không ngờ cô lại có bằng lái xe của Đế Đô, được đấy!”

Liễu Tâm Di đáp lại, nói: “Người Đế Đô, hiểu chứ?”

Bằng lái của Đế Đô và Thượng Hải rất khó xin, e là giá của một biển số xe còn hơn giá của chiếc xe này đấy?

“Đích đến hơi xa, dựa theo tình trạng kẹt xe này, hơn 1 tiếng mới tới.” Liễu Tâm Di giải thích.

An Lương xỉa xói: “Cái này mà gọi là kẹt xe?”

Mặc dù bây giờ xe cộ di chuyển chậm chạp, nhưng ít ra cũng có thể nhích từ từ mà?

“Hửm?” Liễu Tâm Di nghi hoặc.

“Tôi nhớ tôi từng nói với chị, tôi là người Thịnh Khánh?” An Lương đáp lại, nói: “Kẹt xe ở Thịnh Khánh mới thật sự là kẹt xe!”

“Cậu xác định không phải đang 'bôi đen' quê hương chứ?” Liễu Tâm Di nói đùa.

“Thịnh Khánh còn cần phải bôi đen?” An Lương chửi bậy: “Giao thông nổi tiếng là tệ hại!”

Thực tế vấn đề giao thông của Thịnh Khánh không cần phải bôi đen!

Kẹt xe ở Thịnh Khánh, cái gọi là hơi nghiêm trọng tức nhích cũng không nhích nổi, còn cần bôi đen sao?

Đúng như Liễu Tâm Di dự đoán, khoảng 1 tiếng sau, Mazda 3 Angkesaila màu đỏ quẹo vào trong một con hẻm nhỏ, cô đậu xe ven đường, bảo An Lương xuống xe.

“Tới nơi rồi, đi thôi, tôi dẫn cậu đi nếm gan xào chính thống, bao tử chần và lòng heo hầm.” Liễu Tâm Di hô.

Chương 92. Chờ Đã, Chuyện Này Cũng Quá Tục Rồi Đó!

Trong con hẻm nhỏ, tại một quán ăn ven đường khá ồn ào.

An Lương quan sát sơ qua, quán ăn này không có bảng hiệu, nhìn qua hẳn là quán ăn được truyền miệng.

“Chê à?” Liễu Tâm Di nhìn thấy An Lương dò xét quán, cô trêu chọc hỏi.

Dù gì lúc đầu ở Thái Lan, Liễu Tâm Di nhìn ra An Lương mặc một bộ quần áo nhãn hiệu cao cấp, đồng hồ hơn 1 triệu tệ, còn có bảo vệ đi theo.

An Lương lắc đầu phủ định: “Tiệm như vậy mới đáng để mong chờ!”

“Xem ra cậu cũng biết nhìn!” Liễu Tâm Di hừ nhẹ, nói: “Nếu không phải tôi đặt chỗ trước, e rằng phải xếp hàng hơn nửa tiếng.”

An Lương tán thành câu này của Liễu Tâm Di, dù sao bây giờ cũng phải xếp hàng.

“Tôi bắt đầu mong đợi rồi đấy!” An Lương thật sự tràn đầy chờ mong.

Liễu Tâm Di dẫn An Lương vào quán ăn, cô thân thuộc chào hỏi: “Chú Bao, hai phần lòng heo hầm, gan xào và bao tử chần cũng hai phần, cho cháu thêm một phần nước đậu xanh và bánh rán chiên giòn.”

“Có ngay!” Một người đàn ông tóc bạc tràn đầy năng lượng đáp lại, ông ấy nhìn An Lương, sau đó trêu chọc: “Bạn trai cháu đấy à?”

“Không phải không phải, chú Bao, chú đừng nói lung tung, cậu ấy chỉ vừa thi đại học xong, bạn trai cái gì!” Liễu Tâm Di vội vàng đáp lại.

An Lương cũng không chen vào, cậu nhận ra mối quan hệ giữa Liễu Tâm Di và chủ quán rất thân quen.

Người chủ quán có tên là chú Bao tiếp chuyện không ngừng, thế nhưng động tác của ông không dừng lại, ông thuần thục cắt ruột già, sau đó bỏ vào nước luộc.

An Lương và Liễu Tâm Di ngồi xuống, một lát sau, hai phần lòng heo hầm đã được đưa lên.

Liễu Tâm Di đề cử, nói: “Cậu mau nếm thử xem hương vị thế nào?”

Liễu Tâm Di tiếp tục nói: “Chú Bao có hơn 30 năm trong nghề, tuyệt đối không có vấn đề gì đâu.”

An Lương vừa chuẩn bị trả lời, bỗng có giọng của một người đàn ông chen vào.

“Người đẹp, tay nghề của tôi cũng không có vấn đề, làm quen chút chứ?” Một tên mặt mày đỏ au, nhìn là biết đã uống rượu, đứng lên đi về phía bàn của An Lương.

An Lương thầm chửi bậy trong lòng, nơi này chính là Đế Đô, bây giờ đã là năm 9102, vẫn còn chuyện bất bình thường thế này?

Thịnh Khánh của bọn họ cũng không có dạng này.

‘Tinh!’

‘Chúc mừng ký chủ nhận được một gói quà may mắn khẩn cấp.’

‘Chúc mừng ký chủ nhận được ‘thành thạo kickboxing’ từ gói quà may mắn khẩn cấp.

Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng thông báo xong, vô số tri thức về kickboxing hiện ra trong đầu An Lương, những kiến thức này tựa như do An Lương tự học hành gian khổ mà được, cậu có thể nhớ kỹ, rõ ràng, hơn nữa còn có thể lấy ra sử dụng.

Nhìn thấy tên say rượu chen vào cuộc trò chuyện, trước khi Liễu Tâm Di mở miệng, An Lương đã trực tiếp đứng lên, bước nhanh đến trước mặt đối phương, nhắc nhở: “Người anh em, anh uống say rồi!”

“Anh em?” Hắn ta hung tợn nhìn An Lương: “Ai là anh em mày? Nhà quê từ đâu tới? Mày xứng à? Cút mau!”

Hắn ta vừa nói chuyện vừa đưa tay đẩy An Lương, An Lương cố ý lùi về sau mấy bước, sau đó mở miệng nói: "Anh đánh tôi trước, dựa theo pháp luật, bây giờ tôi có thể phòng vệ chính đáng.”

Tên say rượu hơi sửng sốt, Liễu Tâm Di vốn đang xem kịch cũng sửng sốt, kịch bản này có vẻ không đúng lắm?

An Lương nói xong, đi tới trước mặt tên say rượu, cậu dùng một quyền đánh vào xương sườn dưới ngực của tên say rượu khiến đối phương đau nhức khôn nguôi.

Gã ta còn chưa kịp hoàn hồn, An Lương đã đẩy gã té xuống cạnh thùng bia.

An Lương chủ động mở miệng: “Bây giờ tôi lo lắng anh sẽ dùng chai bia công kích tôi, theo quy định của pháp luật, tôi có thể phòng vệ chính đáng đến khi anh không còn sức chống cự mới thôi!”

Trên thực tế bây giờ tên say rượu kia gần như đã không còn sức chống cự, hắn ta chỉ đang cố vùng vẫy đứng lên.

Trong mắt Liễu Tâm Di lóe lên một chút lo lắng, lúc trước ở Thái Lan, cô đã nghe thấy phương án xử lý của An Lương, cô vốn cho rằng An Lương mượn sức mạnh của Thái Lan để làm việc, kết quả xem ra không phải là như vậy?

An Lương nói xong, cậu lại xông về phía tên say rượu đang vùng vẫy đứng dậy, trực tiếp đè gã xuống đất, đồng thời khóa cổ của gã, không đến một phút sau gã đã hôn mê.

Sau khi An Lương buông hắn ta ra, cậu lấy điện thoại báo cảnh sát, cậu nhanh chóng nói rõ tình huống, sau đó hỏi: “Này chị, đây là nơi nào?”

“Hẻm Tiểu Thanh Miêu.” Liễu Tâm Di mơ màng nói ra địa chỉ, bây giờ trong đầu cô không tỉnh táo!

Kịch bản này sai rồi!

Đạo diễn đâu?

Sao không kêu ‘Cắt’?

Thực tế bàn của tên say rượu kia vẫn còn hai người, nhưng bọn họ lại không hề nhúc nhích chút nào, trong suốt quá trình đều sững sờ nhìn An Lương hạ gục bạn mình trong nháy mắt.

“Vâng, đồng chí tuần tra, tôi đã ổn định hiện trường, mọi người mau tới đi.” An Lương kết thúc cuộc điện thoại.

“Đúng rồi, chị nói chủ quán giữ đoạn camera giám sát kia, chờ lát nữa cảnh sát sẽ đến.” An Lương dặn dò Liễu Tâm Di.

Liễu Tâm Di ngơ ngác gật đầu: “Ừm, ừm!”

Chương 93. Song Hỷ Lâm Môn!

An Lương nhìn về phía hai người còn lại, cậu chủ động mở miệng nói: “Hai người là bạn anh ta sao?”

Bọn họ trực tiếp lắc đầu phủ định.

“Không phải! Không phải!”

“Chúng tôi không phải bạn bè! Ngồi cùng, chúng tôi chỉ ngồi cùng bàn!”

Từ ngữ lặp lại, ánh mắt đảo loạn, khả năng cao là nói dối!

An Lương cũng không tính toán, cậu nhắc nhở: “Chủ quán có camera giám sát, hai người cũng là nhân chứng, đợi lát nữa cảnh sát đến, hai người hiểu chứ?”

“Hiểu, hiểu, hiểu!”

“Hiểu, chúng tôi ăn ngay nói thật.”

Bọn họ thành thật trả lời.

An Lương hài lòng gật đầu, sau đó ngồi đối diện Liễu Tâm Di, tiếp tục ăn một miếng ruột già, cậu thích ăn ruột già, ruột già của lòng heo hầm rất ngon.

“Ngon!” An Lương khẳng định: “Quán ăn chị đề cử quả không tệ.”

Liễu Tâm Di im lặng nhìn An Lương, tên này vừa đánh một người, lại còn có tâm trạng ăn uống?

“Cậu...” Liễu Tâm Di nhìn An Lương.

An Lương lại ăn thêm một miếng ruột già, cậu nói: “Ăn đi, chị không thích à?”

“......” Liễu Tâm Di không cách nào xỉa xói, cô chỉ chỉ người đang nằm trên đất: “Cậu không lo sao?”

“Tôi lo lắng cái gì?” An Lương trả lời với dáng vẻ sao cũng được: “Anh ta khiêu khích trước, tôi nhìn thấy, chủ quán có camera, tôi cũng không làm gì anh ta, quá lắm là đau một chút, bây giờ cũng chỉ hôn mê mà thôi, cảnh sát tới là có thể giải quyết chuyện này.”

An Lương trêu chọc: “Nói gì thì, ấn tượng của tôi đối với Đế Đô đã kém đi mấy phần, chuyện này khiến tôi cho rằng mình đang sống ở thời đại trước!”

Chú Bao tự bưng gan xào lên, ông ấy áy náy nói: “Xin lỗi, xin lỗi, thật sự là xin lỗi, chàng trai à, cháu hiểu lầm rồi, kỳ thực đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, từ trước đến nay quán chúng tôi chưa từng gặp chuyện thế này!”

“......” An Lương im lặng, kiểu này sao trả lời bây giờ, thế là nên trách cậu rồi?

Trên thực tế thì đúng là nên trách cậu!

Bất luận là kẻ đang nằm trên đất hay hai người vừa phủ sạch quan hệ kia, cả ba bọn họ đều là nhân viên của Cục an toàn Quốc gia, lần này phối hợp cùng Liễu Tâm Di, từ đó giúp Liễu Tâm Di có cơ hội mỹ nhân cứu anh hùng.

Đương nhiên, cái gọi là mỹ nhân cứu anh hùng, cũng không phải để Liễu Tâm Di bốp bốp giải quyết ba người đàn ông, mà là dùng ngôn ngữ khiến bọn họ khiếp sợ, sau đó hợp tác với cảnh sát giải quyết triệt để phiền phức.

Nếu như thế, quan hệ giữa An Lương và Liễu Tâm Di có thể tiến thêm một bước, Liễu Tâm Di định lợi dụng sức mạnh của An Lương ở Thái Lan để truy lùng tập đoàn buôn bán thuốc phiện mà cô đã để mất dấu lần trước.

Kết quả ai biết An Lương lại không theo kịch bản bình thường?

Không đến 10 phút sau, cảnh sát tuần tra đã đến, sau khi xem đoạn camera giám sát của quán, cùng với bằng chứng từ các thực khách xong, An Lương thậm chí còn không cần đi về đồn làm báo cáo.

Dù sao đây cũng chỉ là một tranh chấp nhỏ, đồng thời cũng không có người bị thương, một cơn bão nhỏ kết thúc như vậy.

Đối với An Lương mà nói, cơn bão nhỏ này cũng thật tốt!

Bởi vì An Lương được miễn phí một kỹ năng thông thạo, hơn nữa còn rất thực dụng.

Kickboxing!

Về sau biệt hiệu ‘Anh Lương’ của cậu nên đổi thành ‘Anh Hùng’: Gặp chuyện bất bình thì gầm một tiếng, lúc nên ra tay thì ra tay!

Sau khi cảnh sát dẫn tên kia đi, hai người ngồi cùng bàn với hắn ta cũng rời đi, Liễu Tâm Di hiếu kỳ, hỏi: “Anh bạn nhỏ, cậu đánh nhau thật lợi hại!”

“Ngại quá! Ngại quá! Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Bá Vương của trường học, chính là tại hạ!” An Lương nói hươu nói vượn.

Chẳng lẽ lại muốn nói thật?

Hôm nay cũng không uống rượu?

Sao say được?

Ăn một bữa lòng heo hầm xong, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng lại phát thông báo.

‘Tinh!’

‘Ký chủ hưởng thụ một bữa ăn vui vẻ thoải mái!’

‘Chúc mừng ký chủ nhận được Thẻ Hoàn Tiền Thưởng Thức Đồ Ngon

‘Thẻ Hoàn Tiền Thưởng Thức Đồ Ngon: Ký chủ tổ chức hoạt động thưởng thức đồ ăn ngon cùng với 4 người, sau khi hoạt động kết thúc, ký chủ sẽ được hoàn tiền từ 1-100 lần, hơn nữa còn có thể nhận thêm tiền tùy theo độ hài lòng của tất cả thành viên ngoại trừ ký chủ.’

Thẻ Hoàn Tiền Thưởng Thức Đồ Ngon?

Chờ một chút!

Trước đây An Lương từng có tấm thẻ này!

Lần trước khi cậu nhận được tấm thẻ này, An Lương đã lựa chọn nhà hàng Vinh Phúc Yến để đãi Lương Tuyết, Triệu Nguyệt, còn có trợ lý của Lương Tuyết - La Tố Phân, cuối cùng được ban thưởng gần 6 triệu tệ.

Được một bữa lòng heo hầm miễn phí do Liễu Tâm Di mời, miễn phí kỹ năng ‘thành thạo kickboxing’, còn được một Thẻ Hoàn Tiền Thưởng Thức Đồ Ngon?

Đây là song hỷ lâm môn!

Có câu ‘Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí’ mà?

Đừng hỏi!

Đây chính là bản mô phỏng người thành công trong cuộc sống!

An Lương ngẫm nghĩ, lần này dùng Thẻ Hoàn Tiền Thưởng Thức Đồ Ngon, ít nhất cũng phải tiêu 5 triệu?

Vậy chính là đi dạo triển lãm xe được tặng xe miễn phí?

Có vẻ như là ý này.

Không hổ là hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, sắp xếp rõ ràng, quy trình này khiến An Lương thật sự rất sảng khoái.

Được tặng miễn phí đến mê muội, An Lương dò hỏi: “Này chị, chị còn quán nào thế này không, không chỉ mỗi lòng heo hầm, những món khác cũng được!”

Liễu Tâm Di trừng mắt liếc An Lương, màn kịch hay của cô bị An Lương hủy hoại hoàn toàn, còn muốn tiếp tục ăn chực?

Tắm rồi ngủ đi!

Mơ một giấc mơ đẹp!

Trong mơ cái gì chả có?

Chương 94. Gặp Gỡ Những Người Bạn Trong Buổi Triển Lãm!

Trong quán lòng heo hầm vô danh, đối với câu hỏi của An Lương, Liễu Tâm Di tức giận đáp lại: “Đừng hỏi, không có, cậu tự tìm!”

An Lương nghi ngờ nhìn Liễu Tâm Di, cô gái này bị gì thế?

Gần 10 giờ đêm, Liễu Tâm Di đưa An Lương về khách sạn Di Hanh, Liễu Tâm Di chủ động nói: “Cậu không mời tôi lên phòng uống một ly nước sao?”

Bạn trẻ An Lương đang có nhiều dấu chấm hỏi!

“Ly của khách sạn không được sạch sẽ, uống nước thì không cần, ngày khác mời cô đi uống cà phê.” An Lương đáp lại.

Khi ra ngoài, con trai phải bảo vệ bản thân thật tốt!

Nhìn bóng lưng An Lương rời đi, lần này đến phiên Liễu Tâm Di có rất nhiều dấu chấm hỏi, chẳng lẽ mị lực của cô bị hạ xuống?

Hôm sau.

8 giờ 30 sáng, An Lương ăn buffet tại khách sạn Di Hanh, còn hương vị thế nào, chỉ là buffet mà thôi, còn yêu cầu hương vị gì, càng không có khả năng được hệ thống Nhân Sinh Người Thắng ban thưởng.

Cuộc triển lãm xe lần này được tổ chức ở Trung tâm Triển lãm xe Quốc tế của Đế Đô, An Lương mướn xe Limousine của khách sạn Di Hanh.

Cái gọi là Limousine, kỳ thực chính là Mercedes E300L, mặc dù có lựa chọn tốt hơn, nhưng An Lương cũng không kén chọn.

Gần 9 giờ 30 sáng, An Lương đã đến Trung tâm Triển lãm xe Quốc tế của Đế Đô, quả nhiên buổi triển lãm đông nghịt người.

Dù sao cũng là buổi triển lãm xe quốc tế, hiển nhiên sẽ hấp dẫn rất nhiều quần chúng vây xem.

Còn có mua xe hay không?

Chẳng lẽ mua không nổi thì không được nhìn?

Dù sao 99% người ở đây cũng chỉ đến xem, đa số nhà sản xuất xe đều biết việc này, nhận vé vào cửa là được rồi, cần gì phải mua xe?

An Lương đã đặt trước vé vào cửa, đúng lúc vừa qua giờ cao điểm, cậu thuận lợi tiến vào bên trong một cách nhẹ nhàng.

Triển lãm xe Quốc tế Đế Đô không hổ là triển lãm quy mô lớn top 1 top 2 trong nước, gần như toàn bộ công ty nổi tiếng đều tham gia buổi triển lãm xe lần này, ngay cả các nhà sản xuất xe chính thống như Ferrari, Lamborghini, McLaren, thậm chí còn có nhà không chính thống như Pagani.

Vị trí cửa vào là của nhà Lamborghini, gian hàng được rất nhiều quần chúng vây xem, Lamborghini mang đến kiểu xe Lamborghini Huracán hoàn toàn mới, bất luận là thông số kỹ thuật, tính năng tổng hợp, toàn diện đều hơn Huracán đời trước.

“Chiếc EVO này là bất khả chiến bại!” Một chàng trai nhuộm tóc vàng, trông khoảng dưới 20 tuổi, đang đứng bên phải cách An Lương không xa cảm thán.

An Lương nhìn sơ qua đối phương, mặc dù tên tóc vàng này nhìn như tên lưu manh, nhưng lại mặc một bộ quần áo của Balenciaga, lại thêm dép lê Gucci và đồng hồ đeo tay Rolex, cho thấy đối phương không phải tên lưu manh gì.

“Hẳn bây giờ các chủ xe của Huracán đời trước đang rất luống cuống, chiếc EVO này quá mạnh mẽ, bất luận là động cơ hay điều khiển, thậm chí là hệ thống xe, quả thật tiến bộ vượt thời đại.” Tên tóc vàng tiếp tục cảm thán.

“Quan trọng hơn là giá khởi điểm cũng thấp, cậu tin nổi không?” Tên tóc vàng điên cuồng xỉa xói.

“Viễn, tốt nhất cậu nên mau chóng bán chiếc Huracán của cậu đi, nếu không sau khi chiếc Huracán này được đưa ra thị trường, e rằng chiếc Huracán cũ của cậu sẽ bị chặt giá đấy.” Tên tóc vàng nói với người đứng bên cạnh.

Chàng trai trẻ được gọi là Viễn nhạo báng: “Vậy bây giờ tôi lấy giá đó bán cho cậu, cậu muốn không?”

“Đương nhiên là muốn!” Tên tóc vàng vội vàng đáp lại, sau đó bổ sung: “Mà giá đó, tôi cũng không có tiền đâu!”

An Lương không nhịn được cười ra tiếng, tên tóc vàng này có chút thú vị.

Có lẽ là bởi khoảng cách quá gần, sau khi An Lương cười ra tiếng, tên tóc vàng và anh Viễn đều nhìn về phía An Lương, An Lương vội vàng biểu thị xin lỗi: “Ngại quá, các anh, tôi xin lỗi.”

Tên tóc vàng đánh giá An Lương, sau đó hỏi: “Anh chàng này cũng thích Lamborghini à?”

Anh Viễn chủ động tự giới thiệu: “Xin chào, tôi tên Lý Tồn Viễn, làm quen một chút chứ?”

Lý Tồn Viễn chủ động tự giới thiệu, kỳ thực cũng là bởi cậu ta nhận ra, hôm nay An Lương mặc bộ trang phục mùa hè mới nhất của Gucci, trên chân cũng là giày của Gucci, trên cổ tay càng là Patek Philippe 5160/500G-001 hơn 1 triệu tệ.

Nếu An Lương chỉ là một tên quần chúng bình thường, Lý Tồn Viễn có thể chủ động kết giao sao?

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

“Xin chào, tôi tên An Lương, đến từ Thịnh Khánh, chủ yếu tới xem triển lãm xe một chút.” An Lương đáp lại.

Tên tóc vàng cũng chủ động tự giới thiệu: “Làm quen một chút, người anh em, tôi tên Vân Hải Dương.”

“Hai người rất hiểu về xe nhỉ!” An Lương cười đáp lại.

Vân Hải Dương oán trách: “Đúng là tôi rất am hiểu về xe, nhưng có tác dụng gì, không mua nổi!”

Nói tới đây, Vân Hải Dương lại vạch trần như rất quen thuộc: “Lần trước cậu ta đi mua Huracán, tôi đi cùng, tôi kể rõ một tràng tính năng tham số và đủ loại ưu khuyết điểm, cậu đoán xem rốt cuộc cậu ta đã nói gì?”

Đương nhiên Vân Hải Dương cũng không chờ An Lương đoán, cậu ta nói tiếp: “Kết quả cậu ta nói, cậu ta bội phục loại nghèo nát như tôi, rõ ràng không mua nổi nhưng lại rất am hiểu, còn cậu ta lại không như vậy, chỉ cần hỏi tôi rồi sau đó mua là được!”

“Cậu nghe xem, đây có giống tiếng người không?” Vân Hải Dương nhanh chóng rút ngắn khoảng cách của đôi bên bằng câu chuyện vạch trần và lời phàn nàn.

Lý Tồn Viễn vừa cười vừa mắng: “Cái tên vong ân phụ nghĩa nhà cậu, chiếc Huracán của tôi, cậu lái chắc ít?”

Vân Hải Dương cười ha hả đáp lại: “Cảm ơn ‘anh’ Viễn.”

Lý Tồn Viễn lại nhìn về phía An Lương, chủ động hỏi: “Cậu có mục tiêu gì không?”

Chương 95. Lại Gặp Nhau!

Đối với câu hỏi của Lý Tồn Viễn, An Lương thuận miệng đáp lại: “Tạm thời vẫn chưa có mục tiêu, chỉ đi vòng vòng xem trước. Đúng rồi, hai người có mục tiêu gì chưa?”

Tên tóc vàng Vân Hải Dương trả lời trước: “Tôi có rất nhiều mục tiêu, chiếc Huracán mới này, còn có Audi Urus cao cấp, Ferrari 488 Pista bên cạnh và cả SF90 chưa được đưa ra thị trường, McLaren GT, BMW 8 Series Golden Thunder, Mercedes-AMG GT R, Audi RS7, còn có...”

Lý Tồn Viễn ngắt lời Vân Hải Dương: “Đừng nói nữa, cậu không mua nổi.”

An Lương suýt nữa cười ra tiếng, câu ‘cậu mua không nổi’ này cũng quá chân thật?

Vân Hải Dương thoải mái thừa nhận: “Hầy! Viễn, cho tôi mượn chút tiền, tôi muốn mua chiếc BMW 8 Series Golden Thunder, một chiếc xe thể thao bốn chỗ ngồi tiêu chuẩn, để đạt 100km/h chỉ mất 3,2 giây, cái này cũng phi lý quá? Dẫu vậy vẫn rất mạnh mẽ!”

“Giá 2,2 triệu cũng rất phi lý!” Lý Tồn Viễn không khách sáo đáp lại.

Ba người rời khỏi gian hàng Lamborghini, đương nhiên mục tiêu kế tiếp là Ferrari.

Lamborghini và Ferrari có thể nói là đối thủ của nhau, hai công ty siêu xe đối chọi gay gắt.

Vừa đến gian hàng Ferrari, An Lương phát hiện một người quen!

Trần Tư Vũ đang đứng trong sàn triển lãm Ferrari!

Mặc dù bây giờ triển lãm xe cấm người mẫu xe hơi, nhưng các hãng vẫn có đủ loại phương pháp làm màu, ví dụ như sắp xếp nhân viên nữ bán hàng, mặc dù nhân viên bán hàng không có khả năng làm điệu làm bộ như người mẫu xe hơi, nhưng gái đẹp vẫn hấp dẫn được người khác!

“Oa! Ferrari thật đỉnh! Nhân viên nữ này... lẽ nào là 1m8?” Vân Hải Dương chỉ có 1m7, cậu ta cảm thấy áp lực hơi lớn.

Lý Tồn Viễn khẽ gật đầu: “E rằng tầm đấy!”

“Đột nhiên tôi cảm thấy mình như đang yêu đương, nhưng cũng cảm thấy mình như đang thất tình!” Tên tóc vàng ra vẻ bi thương nói.

Lý Tồn Viễn đồng tình: “Tiểu Hoàng, điều kiện của cậu hơi kém một chút, đúng là tự biết mình.”

“......” Vân Hải Dương nhìn Lý Tồn Viễn với ánh mắt như muốn giết người: “Trí nhớ của tôi rất tốt, Viễn, tiểu Hoàng là chú chó nhà ông ngoại cậu nuôi, hồi nhỏ chúng ta từng chơi cùng nó.”

“Phải không?” Lý Tồn Viễn bừng tỉnh: “Tôi quên mất!”

An Lương đứng một bên suýt cười ra tiếng.

Vân Hải Dương nhìn Trần Tư Vũ, cảm thán nói: “Viễn, cậu không đi thử một chút đi?”

“Tôi cũng muốn thử, nhưng tôi biết lượng sức mình.” Lý Tồn Viễn nói: “Này cậu, cậu thử xem?”

An Lương đáp lại: “Chúng ta cá cược đi?”

“Cậu muốn cược thế nào?” Lý Tồn Viễn hỏi lại.

“Cược một bữa cơm, thế nào, tôi đi xin wechat. Nếu tôi xin wechat thành công, trưa nay hai người mời, nếu tôi thất bại, trưa nay tôi mời.” An Lương nói điều kiện cá cược.

Tiếp đó bổ sung: “Bất luận gan xào, lòng heo hầm hay thịt dê nướng đều được, chỉ cần không phải nước đậu xanh là được.”

Lý Tồn Viễn đồng ý: “Không thành vấn đề!”

Vân Hải Dương cảm thán nói: “Kỳ thực uống nước đậu xanh cũng rất ngon!”

An Lương xin từ chối vì năng lực kém, đồ uống theo phong cách lên men chua đó, An Lương thật sự không thể chấp nhận được!

“Giao sân khấu cho cậu, người anh em, chúng tôi coi trọng cậu!” Vân Hải Dương bổ sung.

An Lương khẽ gật đầu, cậu luồn lách qua đám người, bước tới sảnh triển lãm Ferrari, nhưng đã có người tới chỗ Trần Tư Vũ trước một bước.

“Xin chào, tôi muốn tìm hiểu một chút về tình trạng của Pista.” Một người đàn ông dáng vẻ doanh nhân ưu tú, mặc áo sơ mi trắng, trông có vẻ là hơn 30 tuổi, đeo một cặp kính mắt kính không gọng, hỏi chuyện với Trần Tư Vũ.

“Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách cần tìm hiểu cái gì?” Trần Tư Vũ hỏi lại.

“Đúng rồi, tôi tên là Trần Hào, giám đốc Công ty Giải trí Thâm Tình ở Đế Đô.” Trần Hào giới thiệu với vẻ tự đắc.

An Lương đang đi tới nghe thấy Công ty Giải trí Thâm Tình, cậu hơi sửng sốt một chút, cái tên này có chút quen tai, hình như đã từng nghe qua ở đâu rồi.

“Tôi muốn hỏi bây giờ mua Pista còn bị hạn chế gì không?” Trần Hào hỏi.

Với vẻ bề ngoài ưu tú, Ferrari 488 Pista vừa được đưa ra thị trường đã trở thành mẫu xe rất nổi, do đó nhà sản xuất bắt đầu đưa ra nhiều điều kiện gọi là mua hàng hạn chế.

Ví dụ như hội viên Ferrari, lịch sử mua xe Ferrari, thậm chí tăng giá các kiểu.

Nhưng mà theo sự thay đổi của thời gian, lại thêm việc Đại Hạ Quốc siết chặt chính sách bảo vệ môi trường, các điều kiện hạn chế đều bị bãi bỏ, tăng giá càng không có khả năng, thậm chí bây giờ còn có ưu đãi!

Trần Tư Vũ giải thích tình hình một chút, cô nói bổ sung: “Nếu đặt trước 488 Pista ở buổi triển lãm, chúng tôi sẽ tặng quý khách một loạt phần quà lớn, bao gồm phim cách nhiệt cho xe trị giá 100.000 tệ, hệ thống an ninh bãi đậu xe và cả bảo dưỡng trong 3 năm hoặc 100.000 km v..v...”

Trần Hào suy nghĩ một chút mới mở miệng nói: “Nếu không có điều kiện mua hàng hạn chế, tôi rất hứng thú với Pista, chúng ta thêm wechat đi, tôi đi xem thêm Lamborghini và McLaren bên cạnh, sau đó sẽ đưa ra lựa chọn.”

Trong nháy mắt, Trần Tư Vũ nhìn thấu thủ đoạn nhỏ của Trần Hào, chính là muốn thêm wechat mà thôi!

An Lương cũng nhìn thấu thủ đoạn tán gái của đối phương, dựa theo hành động như vậy, e rằng bước kế tiếp sẽ là đưa ra đủ loại điều kiện trong wechat?

Ví dụ mua xe tặng người mẫu xe?

A!

Xin lỗi!

Bây giờ triển lãm xe không cho phép có người mẫu xe.

Vậy là mua xe tặng nhân viên bán hàng?

Khó trách tại sao siêu xe lại có lượng tiêu thụ như vậy!

Dù gì mua xe tặng nhân viên bán hàng, liệu có thể không mua không?

Chờ đã...

Nhân viên nam có mua không?

Bình Luận (0)
Comment