Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 532 - Chương 4673 - Phiền Não Của Trương Tử Câm?

Chương 4673 - Phiền não của Trương Tử Câm?
Chương 4673 - Phiền não của Trương Tử Câm?

“Bữa tiệc “miễn phí” như vậy dường như kiếm được rất nhiều tiền cho Hạ Quốc của chúng ta. Bởi vì thật dễ dàng để sử dụng hệ thống máy tính mà những người khác đã dày công phát triển, nhưng bữa tiệc “miễn phí” này đã bị xóa sổ hoàn toàn công việc phát triển hệ điều hành máy tính bản địa của chúng ta.” An Lương chỉ ra những hậu quả xấu.

“Cho đến hôm nay, Hạ Quốc chúng ta vẫn chưa có một hệ điều hành chính thống thực sự. Hệ thống của chính quyền mặc dù đã được cập nhật để tránh rò rỉ thông tin, nhưng đây là một sự thay đổi bắt buộc, người bình thường vẫn không sử dụng hệ điều hành của Hạ Quốc..” An Lương thở dài.

Triệu Hưng Quốc cũng thầm thở dài.

“Phương pháp của Bill Gates là một cách thông minh để đàn áp Hạ Quốc của chúng ta. Thông qua cái gọi là bữa tiệc “miễn phí”, nó dễ dàng xóa sạch mầm mống của hệ điều hành địa phương của chúng ta, và sau đó dần dần đưa ra sự bảo vệ quyền hợp pháp đối với các công ty địa phương ở Hạ Quốc. Bằng cách này, tất cả những lợi ích bị mất trước đây sẽ được phục hồi và trong tương lai sẽ gặt được lợi ích lâu dài.” An Lương thán phục.

“Hãy nhìn lại Donald Trump và Biden, thủ đoạn của bọn họ quá tàn nhẫn, cái gì mà hạn chế nhập khẩu máy quang khắc cực tím EUV. Hạn chế thế này thế nọ, nhưng kết quả duy nhất của những hạn chế đó chỉ khiến những công nghệ tự phát triển như chúng ta nhận thức được khủng hoảng và làm việc chăm chỉ.” An Lương giải thích.

“Không quan trọng là máy quang khắc hay là máy quang học, cộng thêm phần mềm EDA, thậm chí là lộ tuyến chip, chỉ cần bị chặn, chúng ta sẽ tìm biện pháp thoát khỏi hạn chế của nước Mỹ, tìm ra con đường của riêng mình.” An Lương nói thêm.

“Chú Triệu, so sánh ra, chẳng phải cả Trump và Biden đều không được hay sao?” An Lương hỏi Triệu Hưng Quốc.

Triệu Hưng Quốc gật đầu: “Dựa theo những gì cháu nói, hai vị tổng thống Mỹ này quả thực không được.”

Triệu Hưng Quốc thay đổi chủ đề: “Chú nghe nói cháu với Hoàng Quốc Tường cùng hợp tác với nhau để nhắm vào Đài Loan?”

“Vu oan!” An Lương trực tiếp phàn nàn, “Đó là ý của anh Hoàng, cháu chỉ là tay sai của anh Hoàng thôi, còn quyết định cho phương hướng chung vẫn là do anh Hoàng làm chủ.”

“Thật sao?” Triệu Hưng Quốc nói đùa, “Hoàng Quốc Tường nói, thủ đoạn của cháu tàn nhẫn hơn nhiều, tỷ như cắt đứt một phần năng lực vận chuyển đường biển của đối phương thông qua liên minh vận tải biển, điều này sẽ khiến giá cả của đối phương tăng lên.”

“Trước đó, Hoàng Quốc Tường còn có cảm giác xúc động, giá trứng gà của đối phương đã tăng lên gần 100 đài tệ một cân, tỷ giá hối đoái tương đương với 22 Hạ Quốc tệ một cân đúng không?” Triệu Hưng Quốc thản nhiên hỏi.

Hiện tại, trong các siêu thị ở Đế Đô, có thể mua trứng giá rẻ với giá 5 hoặc 6 tệ một cân.

An Lương nghe ra được Triệu Hưng Quốc không có ý trách cứ mình, vì vậy anh mỉm cười đáp lại: “Mặc dù bọn cháu đã mất một phần thị trường ở Đài Loan, nhưng bọn cháu đã chuyển thị phần bị mất sang Châu Phi thông qua kế hoạch cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài.”

“Những thị phần được chuyển nhượng này không chỉ có thể kiếm tiền ở Châu Phi mà còn thúc đẩy hiệu quả các ứng dụng địa phương của Hạ Quốc tệ. Ví dụ: thị trường lớn bọn cháu thiết lập chỉ chấp nhận các giao dịch của Hạ Quốc tệ.” An Lương nói thêm.

Triệu Hưng Quốc xúc động; “Chú còn nghe có một vài người trong số cháu thậm chí còn làm trò bên đó thông qua quy tắc này ở Châu Phi.”

“Đây nhất định là vu khống!” An Lương không chút do dự nói, “Bọn cháu sống hòa bình cùng với dân địa phương, tuyệt đối không làm những chuyện mập mờ.”

“Trong lòng cháu hiểu là được.” Triệu Hưng Quốc không hỏi chi tiết.

Bởi vì Triệu Hưng Quốc biết An Lương chưa bao giờ đi sai một bước trong phương hướng chung, và trong cuộc giao tiếp vừa rồi với An Lương, Triệu Hưng Quốc rất hài lòng với câu trả lời của An Lương, vì vậy Triệu Hưng Quốc tin tưởng rằng An Lương có thể xử lý tốt những việc này .

“Được rồi, được rồi, chúng ta trò chuyện cũng kha khá rồi, Uyển Hề chắc đang sốt ruột lắm.” Triệu Hưng Quốc bày tỏ ý định kết thúc cuộc trao đổi.

An Lương trả lời: “Vâng, chú Triệu, cháu đi trước đây ạ.”

An Lương rời khỏi phòng làm việc của Triệu Hưng Quốc. Anh đã gửi một tin nhắn cho Triệu Uyển Hề. Triệu Uyển Hề đang nói chuyện với mẹ, sau khi nhận được tin nhắn của An Lương, cô nói với Lương Vũ Điệp: “Mẹ, bố và An Lương đã xong rồi, con đi trước đây.”

“Ừm, nhớ trở về thường xuyên.” Lương Ngọc Điệp nói với giọng bất đắc dĩ.

“Mẹ yên tâm, chúng ta chỉ cách nhau mấy phút đi bộ thôi mà, sau này An Lương và con sẽ thường xuyên tới ăn cơm.” Triệu Uyển Hề trả lời.

“Được rồi!” Lương Vũ Điệp liên tục đồng ý.

Triệu Uyển Hề tìm thấy An Lương trong phòng khách, cô ấy thản nhiên nói: “Anh và bố em nói chuyện gì vậy? Không ngờ nói chuyện hơn hai tiếng đồng hồ.”

“Ha ha, tán gẫu rất nhiều, sau đó chú Triệu nói cho anh một tin tức xấu.” An Lương giả vờ đau khổ.

Triệu Uyển Hề bối rối: “Tin xấu?”

“Nước Mỹ lại định làm gì đó. Chẳng phải chúng ta đã có máy quang khắc sao? Nước Mỹ thấy rằng không thể giới hạn chúng ta trong máy quang khắc, vì vậy bọn họ sẽ hợp tác với Nhật Bản để hạn chế chúng ta trong lĩnh vực chất cản quang.” An Lương giải thích.

“Có cách nào giải quyết không?” Triệu Uyển Hề tò mò.

An Lương trả lời với giọng khẳng định: “Chuyện rất đơn giản, những người ra quyết định của nước Mỹ đều mất trí rồi. Bọn họ luôn cho rằng chúng ta giống như Công ty Huawei, chỉ có thể bị động chấp nhận trừng phạt!”

Công ty kỹ thuật Ám Tâm là một công ty thương mại thuần túy, nhưng quyền lực do An Lương kiểm soát không chỉ là một công ty thương mại thuần túy! Hiện tại, Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã trở thành một tổ chức siêu bóng tối trên toàn thế giới, một tập đoàn bảo mật tích hợp các hoạt động an ninh, quốc phòng và thực địa.

Bình Luận (0)
Comment