Ban đầu, An Lương định sẽ đích thân đi lấy máy quang khắc của ASML về, tuy nhiên bây giờ cậu đành phải làm phiền nhóm của Lý Tồn Viễn đi giúp cậu xử lý, bởi vì Lý Tịch Nhan thực sự đang gặp nguy hiểm ở Ma Đô.
“Ừm! Có thể giải quyết là được!” Trần Tư Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Đúng rồi, An đại sư, lần này sau khi anh đi, lần sau khi nào anh về?”
“Sau này có thời gian thì anh lại về, anh định vòng về trường trước một chuyến. Dù sao thì sau khi báo danh anh vẫn chưa đi học lần nào.” An Lương trả lời.
Trần Tư Vũ giả vờ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, em cuối cùng cũng có thời gian luyện đàn, tránh việc anh ngày ngày ở đây quấy rầy bọn em.”
Ninh Nhược Sương đồng ý: “Cân nặng của em đã tăng lên trong khoảng thời gian An đại sư ở đây!”
???
Ninh Nhược Sương quăng nồi được đấy!
Rõ ràng là cô ấy tăng cân do ăn quá nhiều trong lúc đón năm mới, vậy mà vẫn có thể quăng nồi cho An Lương?
Xem ra sau này phải để Ninh Nhược Sương học thêm chuyên ngành tự động hóa, như vậy cô ấy sẽ tiêu hao nhiều mỡ hơn, tránh lại quăng nồi cho An Lương.
Ngày hôm sau.
Khoảng 5 giờ sáng, An Lương lên khoang hạng nhất của chuyến bay đến Ma Đô, cậu đã giao lại cho Lý Tồn Viễn việc mua máy quang khắc, số tiền 5,8 ức cũng được gửi cho Lý Tồn Viễn.
Sau 2 tiếng, chuyến bay buổi sáng đã đáp xuống Ma Đô sớm hơn 10 phút.
Xem ra cơ trưởng có hơi hứng, cho nên bay khá nhanh?
Sau khi ra khỏi sân bay quốc tế Đông Phổ, An Lương lên taxi, sau khi ngồi lên xe, tài xế taxi mở miệng nói trước: “Chúng tôi đã theo dõi mục tiêu. Đối phương ở khách sạn WH Ming, phía đông Học viện Phúc Đán.”
Người lái xe taxi là nhân viên của Công ty Nhân Nghĩa An Toàn!
“Cậu đã tìm hiểu chi tiết và mục đích của đối phương chưa?” An Lương hỏi.
“Mục tiêu là Togo Saburo, năm nay 41 tuổi, đến từ Higashitsu Nhật Bản. Chủ tịch của Công ty TNHH Reader Media. Lần này là đối phương đã đồng ý lại lời mời của Học viện Phúc Đán đến diễn giải. Học viện Phúc Đán đã đưa cơ hội phỏng vấn giao lại cho Lý Tịch Nhan.” Người tài xế taxi nói nhanh.
“Có bao nhiêu người trong đoàn tùy tùng của Togo Saburo?” An Lương hỏi.
“Chỉ có hai người, thư ký Onohara Kuriko, nữ, 27 tuổi; Tài xế kiêm nhân viên bảo vệ Nakata Mori, nam, 32 tuổi, đai đen môn Judo Nhật Bản, hơn nữa trong ghi chép học tập còn có Kickboxing.” Tài xế taxi trả lời lại.
Người tài xế taxi tiếp tục nói: “Theo điều tra của chúng tôi, mục tiêu đã gặp mặt Lý Tịch Nhan vào ngày hôm qua tại trường học, đồng thời cũng xác định sẽ nhận phỏng vấn.”
“Chúng ta phải xử lý như thế nào?” Người lái xe taxi hỏi.
Trong năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm”, An Lương phát hiện Togo Saburo và Nakada Mori đang có âm mưu làm loạn, trong trường hợp âm mưu bị bại lộ, Togo Saburo bảo Nakada Mori lái xe đâm vào Lý Tịch Nhan, từ đó tạo ra tai nạn thương tâm.
An Lương chỉ có thể nói, đám người này gan cũng lớn quá nhỉ?
Bây giờ là năm 2020, bọn họ tưởng rằng đây là thời đại của quá khứ à?
“Theo phương án xử lý TA cấp 1.” An Lương trả lời.
Phương án xử lý TA là đại từ viết tắt của tai nạn giao thông, tiêu chuẩn xử lý cấp 1 tức là càng nhanh càng tốt và càng nghiêm trọng càng tốt. Nói một cách đơn giản, đó là trường hợp tử vong do tai nạn giao thông.
Công ty Nhân Nghĩa An Toàn rất có kinh nghiệm trong trò này, Giả Đức Văn của trước đây cũng bị xử lý như thế này, sau đó vì phòng tuần tra gần như không tìm được bằng chứng, cho dù biết An Lương là người đứng sau lập kế hoạch nhưng không thể tìm ra bằng chứng.
Kế hoạch xử lý mà bây giờ An Lương đang sử dụng cũng giống với cách xử lý Giả Đức Văn!
“Đã hiểu.” Người lái xe taxi trả lời trước, sau đó đưa An Lương đến khách sạn 5 sao Hoàng Đình Holiday.
Trong phòng Suite của khách sạn 5 sao Hoàng Đình Holiday, An Lương liên hệ với Lý Tịch Nhan trên wechat. (1)
(1) Phòng Suite: thường là loại phòng SUT cao cấp nhất trong khách sạn.
‘An Lương: Cục cưng, em dậy chưa?’
Bây giờ còn chưa đến 8 giờ, nếu như Lý Tịch Nhan còn nằm lười trên giường, chắc chắn là vẫn chưa dậy.
‘Lý Tịch Nhan: Tất nhiên là em dậy rồi. Hôm nay có một cuộc phỏng vấn quan trọng. Em khó khăn lắm mới đánh bại những người khác và giành được cơ hội!’
Chuyện này...
Khó khăn lắm mới giành được cơ hội sao?
Quả nhiên cuộc sống vô thường!
May mắn thay, cô gái ngốc nghếch này có An Lương bảo vệ!
Lúc 8 giờ 05 phút sáng, tại cổng trường Học viện Phúc Đán.
An Lương đã thuận lợi tụ họp với Lý Tịch Nhan, dưới sự dẫn dắt của Lý Tịch Nhan, cậu bước vào khuôn viên Học viện Phúc Đán.
“Đi đi đi, cục cưng, mau dẫn anh đi ăn sáng.” An Lương dẫn Lý Tịch Nhan đến căng tin. Cậu đã từng đến Học viện Phúc Đán, lại từng đến căng tin, cậu hoàn toàn giống với một học sinh Phúc Đán quen đường quen xá, được chứ?
Lý Tịch Nhan để mặc An Lương dẫn cô đi, cô hỏi: “Sao đột nhiên lại tới đây mà không nói với em trước?”
“Dự án bên này có vấn đề, cho nên hôm nay anh phải qua đây để xử lý.” An Lương giải thích rồi nói: “Tiện thể, địa điểm phỏng vấn đã hẹn là ở đâu?”
“Quán cà phê Starbucks ngay đối diện trường.” Lý Tịch Nhan trả lời: “Chà, chỗ này là chỗ mà em đã học cùng với anh đó!”
Chương 1009: Đàn ông tốt không nhớ tên bạn thân của bạn gái!Trong kỳ nghỉ hè trước, An Lương và Thái Minh Kiệt - Giám đốc bán hàng của Porsche, đã ở quán Starbucks của Trung tâm Tinh Quang để thảo luận vấn đề. Khi đó, Lý Tịch Nhan và Lưu Linh cũng ở đó.
Lựa chọn này cũng được!
Nhưng tại sao lại xảy ra tai nạn?
Năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” không thể nào sai được, lẽ nào địa điểm lựa chọn sẽ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn?
Khi An Lương dẫn Lý Tịch Nhan đến căng tin, bọn họ gặp bạn cùng phòng của Lý Tịch Nhan.
Đối phương chủ động chào hỏi: “Tịch Nhan!”
An Lương không nhớ tên đối phương nên cậu đã dùng hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” để kiểm tra thông tin. Sau khi kiểm tra thông tin được phản hồi trên hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, An Lương cũng đã “nhớ ra” tên của đối phương.
Lý Tịch Nhan trả lời lại: “Vũ Tình, để mình giới thiệu với cậu, người này là...”
Quách Vũ Tình trả lời: “Bạn trai của cậu, mình đã từng gặp anh ấy, An Lương, mình nói đúng không?”
Khụ khụ!
May mắn là An Lương có hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, nó đã giúp An Lương xác định được tên của đối phương, nếu không sẽ thật là xấu hổ nếu không biết tên của đối phương, đúng không?
Không không không!
Tất nhiên là không xấu hổ!
Ai rảnh rỗi đi nhớ tên bạn thân hoặc tên bạn cùng phòng của bạn gái chứ?
Những người đàn ông tốt sẽ không làm chuyện này…
Ví dụ như An Lương nhớ tên của Ninh Nhược Sương, kết quả cũng không cần phải nói ra rồi nhỉ?
“Khụ khụ, cục cưng, giới thiệu chút đi?” Người đàn ông tốt An đại sư hỏi với vẻ mặt lúng túng.
Quách Vũ Tình liếc An Lương, cô ấy trả lời: “Tôi tên là Quách Vũ Tình, Quách trong Quách đại hiệp, Vũ Tình trong sau mưa trời lại sáng, lần này anh đã nhớ tên chưa?”
Lý Tịch Nhan đứng bên cạnh, bất cẩn mỉm cười, cô gái ngốc nghếch ngọt ngào này có đôi lúc hơi ngốc, hoặc là đầu óc đơn giản, hoàn toàn không suy gì nghĩ nhiều.
An Lương gật đầu: “Xin chào, Quách nữ hiệp!”
Quách Vũ Tình hừ hừ nhẹ một tiếng, cô ấy nói với Lý Tịch Nhan: “Bạn trai của cậu hơi nghịch ngợm.”
Lý Tịch Nhan quả nhiên lại tán thành, cô trả lời: “Đúng, anh ấy rất nghịch ngợm, nhưng anh ấy rất tốt.”
An Lương nhìn Quách Vũ Tình đầy tự hào, cậu cười nói: “Quách nữ hiệp, cô không nghĩ thử xem, cô ấy là cục cưng của ai, chắc chắn là phải giúp tôi rồi!”
Quách Vũ Tình bất lực: “Có bạn gái thì hay ho lắm sao?”
“Xin lỗi, có bạn gái thực sự rất là hay ho!” An Lương bổ thêm một nhát: “Tôi thấy hình như cô không có bạn trai, phải không?”
Thực tế, nhan sắc của Quách Vũ Tình không tệ, cỡ 82 điểm, thuộc dạng ngàn dặm có một. Tuy nhiên, An Lương có hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, cậu biết “Thể chất thuần khiết” của Quách Vũ Tình là 100 điểm, hiển nhiên biết cô ấy vẫn chưa có bạn trai.
“A!” Quách Vũ Tình nhìn An Lương không nói nên lời: “Tịch Nhan, bạn trai của cậu cũng tàn nhẫn quá rồi đó?”
Lý Tịch Nhan trả lời lại: “Chuyện bình thường, anh ấy luôn luôn như vậy.”
An Lương đứng bên cạnh nói thêm: “Quách nữ hiệp, tại sao cô không nhớ nổi chuyện Lý Tịch Nhan là bạn gái của tôi vậy.”
Quách Vũ Tình cảm thấy muốn tự kỷ!
Sau đó, cả ba cùng nhau đến căng tin. Căn tin ở Học viện Phúc Đán có rất nhiều sự lựa chọn đa dạng cho bữa sáng. Có nhiều loại đồ ăn khác nhau, bao gồm bánh bao hấp, bánh bao cuộn hoa, bánh bao nhân thịt, mì, cũng có giò cháo quẩy, cháo, sủi cảo chiên, sandwich, trứng chiên, thịt xông khói và cả sữa.
An Lương lược bỏ qua trước những món như bánh bao nhân thịt, sủi cảo chiên và sandwich, còn cả thịt xông khói. Bởi vì giá thành bị hạn chế, nên cậu không thể xác định nguyên liệu nào được sử dụng cho những bữa sáng như này.
An Lương có thể chấp nhận thức ăn từ căng tin, nhưng không có nghĩa là cậu không sàng lọc những thức ăn có thể có vấn đề.
An Lương chọn trứng chiên, sữa và bánh bao cuộn hoa.
Lý Tịch Nhan đã ăn sáng rồi, cô chỉ dùng thẻ ăn để quẹt thẻ giúp An Lương, sau đó ngồi chung với An Lương.
Quách Vũ Tình ngồi đối diện xéo với An Lương, cô ấy chọn sandwich và một ly sữa, vừa ăn vừa hỏi Lý Tịch Nhan.
“Tịch Nhan, cậu đã hẹn phỏng vấn với ông Togo Saburo, giám đốc của Công ty TNHH Reader Media chưa?” Quách Vũ Tình hỏi.
Lý Tịch Nhan trả lời lại một cách khẳng định: “Rồi, cả hai đã thống nhất là 10 giờ.”
Quách Vũ Tình cảm thán: “Mình thực sự ghen tị với cậu! Đây là một điều tốt cho lý lịch của cậu. Sau khi tốt nghiệp, kinh nghiệm phỏng vấn sẽ giúp cậu giành được điểm trong lúc xin việc.”
Lý Tịch Nhan trả lời: “Không có đâu, chỉ là may mắn nên mình mới được chọn.”
“Vẫn là cậu giỏi nhất, cậu còn ép bản thân học vài từ tiếng Nhật đơn giản nữa.” Quách Vũ Tình thán phục.
Trong lòng An Lương sửng sốt, Lý Tịch Nhan còn học cả tiếng Nhật?
Hấp dẫn!
Thực ra An Lương cũng có thể nói tiếng Nhật, đặc biệt là trong lúc chơi Hiệp Cốc, tiếng Nhật của cậu khá trôi chảy!
9 giờ 30 phút sáng, quán cà phê Starbucks mở cửa kinh doanh.
An Lương đi theo Lý Tịch Nhan đến quán cà phê Starbucks đối diện với Học viện Phúc Đán. Buổi sáng vắng người, Lý Tịch Nhan chọn một vị trí trong góc, cô lấy máy ghi âm từ chiếc túi messenger đeo chéo của Louis Vuitton ra.
Máy ghi âm mà cô ấy sử dụng rất tân tiến, đó là máy ghi âm kỹ thuật số tuyến tính chuyên nghiệp PCM-D100 của Sony. Đầu tiên, cô ấy đặt máy ghi âm trên một giá ba chân nhỏ và thêm cả kính chắn gió.
Chương 1010: Đối tượng phỏng vấn đâu rồi?“An Lương, lát nữa anh qua bên cạnh tự chơi một mình, em cần phải tập trung cho việc phỏng vấn.” Lý Tịch Nhan nghiêm túc nói.
An Lương gật đầu: “Không thành vấn đề, đợi sau khi em phỏng vấn xong, chúng ta đi ra ngoài chơi.”
“Ừ!” Lý Tịch Nhan gật đầu khẳng định: “Buổi phỏng vấn hôm nay kết thúc thì chiều em sẽ đi chơi với anh.”
Trong lòng An Lương cười thầm: “Vậy anh qua bên kia xử lý chút công việc, em tự mình chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn đi.”
“Ừm.” Lý Tịch Nhan trả lời lại, cô ấy lấy cuốn sổ nhỏ của mình ra và xem các câu hỏi sẽ phỏng vấn ngày hôm nay, xem ra cô ấy chuẩn bị khá nghiêm túc.
An Lương ngồi cách đó hai bàn nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lý Tịch Nhan, anh mỉm cười trong lòng, đối tượng được phỏng vấn mà cô gái ngốc nghếch này chờ đợi sẽ không bao giờ tới!
Trong phần mềm liên lạc bí mật của Công ty Nhân Nghĩa An Toàn, An Lương nhận được một tin nhắn từ số 1 - Đường Cẩm Thắng.
‘Số 1: Mục tiêu đang hành động, dự kiến sẽ hoàn thành nhiệm vụ trong 6 phút.’
‘Số 0: Đã nhận.’
Khách sạn WH Ming.
Togo Saburo mặc vest và đi giày da, còn Onohara Kuriko mặc áo vest và trang điểm, hai người họ cùng nhau lên chiếc xe đa dụng Alphard, Nakata Mori phụ trách lái xe.
Trên ghế sau của chiếc xe đa dụng Alphard, Togo Saburo hỏi: “Kuriko, thông tin về nữ sinh đã được điều tra rõ ràng chưa?”
“Tôi đã có được một số thông tin, căn cứ theo thông tin phán đoán, điều kiện kinh tế của đối phương rất tốt. Onohara Kuriko trả lời.
“Nếu điều kiện kinh tế tốt, chúng ta phải nghĩ đến những phương pháp khác. Ví dụ, nếu đối phương muốn phỏng vấn một người nổi tiếng, chúng ta sẽ sắp xếp một người nổi tiếng cho đối phương.” Togo Saburo nói.
“Vâng, thưa ngài Togo, tôi sẽ ghi chú lại.” Onohara Kuriko trả lời.
Nakata Mori, người đang lái chiếc xe đa dụng Alphard, đột nhiên phát hiện ra vấn đề. Bởi vì phía trước có đèn đỏ, anh ta phát hiện ra rằng hệ thống phanh có sự cố, phanh không hiệu quả, như thể hệ thống phanh đã bị lão hóa.
Trong trường hợp này, anh ta trực tiếp trở thành người vượt đèn đỏ. Điều tồi tệ hơn là đèn giao thông phía trước không phải là đèn giao thông của người qua đường, mà là ngã tư nơi giao nhau của các xe cộ.
Nakata Mori cố gắng lái qua dòng xe cộ với sự tập trung cao độ, nhưng cuối cùng anh ta đã bị một chiếc Land Cruiser húc lật xe.
Nếu là một vụ tai nạn xe bình thường, đại khái sẽ là chiếc xe đa dụng Alphard bị lật, sau đó các phương tiện xung quanh dừng lại rồi đội tuần tra đi ra xử lý sự cố giao thông.
Nhưng bây giờ nó không phải là một vụ tai nạn bình thường!
Sau khi chiếc xe đa dụng Alphard bị lật, Nakata Mori lại phát hiện ra vấn đề, anh ta không thể mở cửa, hơn nữa chiếc xe đa dụng Alphard ngay lập tức bốc cháy, ngọn lửa rất mạnh.
Từ lúc lật xe cho đến lúc bốc cháy chỉ cách nhau có vài giây, tuy nhiên ngọn lửa bốc cháy dữ dội khiến các phương tiện xung quanh phải tránh xa vì sợ ảnh hưởng.
Chiếc Land Cruiser gây tai nạn lại không bỏ chạy. Một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh bàng hoàng nhìn ngọn lửa đang cháy.
Những người xung quanh đã có người thông báo cho đội tuần tra, nhưng không ai tiến tới dập lửa mà thay vào đó là lấy điện thoại ra để quay video.
Đây có lẽ là đặc điểm của thời đại này, phải không?
Cho dù đó là rơi xuống nước, nhảy khỏi tòa nhà hay các trường hợp khác, người xem thường lấy điện thoại ra để quay video hơn là nghĩ đến việc cứu người.
Suy cho cùng, cứu người có thể liên lụy đến cả bản thân, có ai lại không sợ cơ chứ?
Chưa đầy 10 phút sau, ba chiếc mô tô tuần tra đã đến hiện trường trước, đội tuần tra cứu hỏa không vào được vì giao thông xung quanh bị tắc nghẽn hoàn toàn, dù có đến được hiện trường thì bọn họ cũng chỉ biết đứng nhìn ngọn lửa bùng lên dữ dội.
Dù sao thì với mức độ cháy như thế này, những bình chữa cháy thông thường cũng vô dụng, đúng không?
Ba người tuần tra đi về phía người nước ngoài gây ra tai nạn, một người trong đội tuần tra hỏi: “Hộ chiếu, bằng lái xe, vừa rồi chuyện gì đã xảy ra?”
Người nước ngoài tóc vàng mắt xanh lấy hộ chiếu và bằng lái xe ra, sau đó sử dụng tiếng Hạ Quốc một cách cứng nhắc để trả lời lại: “Anh ta vượt đèn đỏ, tôi, bình thường, lái xe.”
Một đội tuần tra khác đang kiểm tra hồ sơ giám sát an ninh trên máy tính bảng, luôn có hệ thống giám sát an toàn tại các ngã tư, vì ngã tư luôn là nơi có tỷ lệ tai nạn giao thông cao.
Sau khi dò hỏi, đội tuần tra xác định được lời khai của người ở nước ngoài tên Thomas Edwin, quả thực là do chiếc xe đa dụng Alphard đã vượt đèn đỏ.
Xét trên phương diện pháp lý, Thomas Edwin chẳng những không sao, mà chi phí sửa chữa chiếc Land Cruiser của anh ta còn cần phải do đối phương bồi thường. Tuy nhiên, trước mắt xem ra, chủ nhân của chiếc xe có vẻ toi rồi?
“Lưu Bằng, cậu đã tìm được tình hình của chiếc xe gây tai nạn chưa?” Trang Tử Dương hỏi.
“Chờ một chút, anh Trang, tôi vẫn đang tìm biển số xe của người kia.” Lưu Bằng trả lời.
Dương Hạo đang quan sát tình hình vụ tai nạn xe hơi: “Chắc không có nguy cơ cháy nổ, nhưng người trong xe e là không thể cứu được nữa rồi!”
Tại một ngã tư cách Học viện Phúc Đán 2km về phía đông, một ngọn lửa bùng cháy đã thiêu rụi một chiếc xe đa dụng Alphard.
Trong lúc chờ đội tuần tra cứu hỏa đến, ngọn lửa gần như cháy đến lúc tự mình tắt, toàn bộ chiếc xe đa dụng Alphard bị thiêu rụi thành một bộ xương kim loại, dù là Togo Saburo hay hai người còn lại, toàn bộ đều biến thành tro.
Đội tuần tra đã kiểm tra hồ sơ giám sát an ninh, sau khi thẩm vấn Thomas Edwin một cách đơn giản, bọn họ xác định vụ việc này là một vụ tai nạn giao thông. Chỉ yêu cầu Thomas Edwin về phòng tuần tra làm chút khai báo là xong.
Chương 1011: Nghe nói người này rất nổi tiếng, không dễ mời?Chuyện lần này hoàn toàn khác với chuyện của Giả Đức Văn trước đây!
Trước đây, ai ai cũng biết mâu thuẫn giữa Giả Đức Văn và An Lương. Giả Đức Văn xảy ra tai nạn, phản ứng đầu tiên của mọi người là An Lương đã làm điều đó. Đó là lý do tại sao đội tuần tra nghi ngờ An Lương và muốn điều tra An Lương.
Lần này hoàn toàn khác!
Lần này, An Lương đã biết trước vấn đề thông qua năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm”, từ đó dự đoán được hành động của đối phương, đồng thời dập tắt mối nguy hiểm trong trứng trước khi mọi việc xảy ra.
Trong tình huống như vậy sao lại có thể nghi ngờ tới An Lương được?
Suy cho cùng, ngay cả mối liên hệ về nhân quả cũng không có, hoàn toàn không có bất kỳ động cơ gì, gần như không thể nào liên tưởng đến An Lương, cho nên đã được định nghĩa đơn giản là tai nạn giao thông.
Hóa ra năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” lại mạnh như vậy!
Trong quán cà phê Starbucks đối diện với Học viện Phúc Đán, Lý Tịch Nhan kiểm tra lại các câu hỏi phỏng vấn lần cuối, sau khi chắc chắn rằng mình không có sai sót, cô mới lấy điện thoại ra để kiểm tra thời gian.
Tuy nhiên, thời gian đã quá 10 giờ!
Lý Tịch Nhan còn cố tình nhìn đồng hồ Patek Philippe 7121J-001 trên cổ tay trái để đề phòng thời gian điện thoại có vấn đề, nhưng thời gian trên đồng hồ cũng hiển thị đã qua 10 giờ.
Lý Tịch Nhan không nhịn được, đi tới bàn của An Lương, cô thấy An Lương đang đọc một cuốn sách tên là "Vũ trụ trong vỏ ốc".
“An Lương.” Lý Tịch Nhan gọi.
An Lương cầm bookmark lên và kẹp nó vào trong trang sách. Cuốn sách này do Starbucks cung cấp. Khi Lý Tịch Nhan gọi, anh biết nhưng vẫn cố ý hỏi: “Có chuyện gì vậy, cục cưng?”
Lý Tịch Nhan nói với trạng thái hơi gấp rút: “Thời gian phỏng vấn đã thống nhất là 10 giờ, nhưng bây giờ đã là 10 giờ 9 phút rồi, đối phương vẫn chưa xuất hiện nữa. Em lo lắng không biết có phải đối phương đã hủy buổi phỏng vấn rồi không?”
“Em định phỏng vấn ai?” An Lương vẫn cố ý hỏi.
Lý Tịch Nhan nói: “Giám đốc của Công ty TNHH Reader Media ở Nhật Bản, đối phương được phía trường em mời qua để giảng bài. Giám đốc của Công ty TNHH Reader Media có sức ảnh hưởng rất lớn ở Nhật Bản, cho nên em muốn phỏng vấn giám đốc của bọn họ.”
“Nếu hai bên đã hẹn, vậy chắc sẽ đến thôi?” An Lương trả lời.
“Em lo rằng đối phương sẽ không đến. Dù sao thì đây là một cơ hội hiếm có.” Lý Tịch Nhan nói với tâm trạng lo lắng.
An Lương an ủi: “Cục cưng, em đừng lo lắng, cho dù đối phương có cho leo cây, anh cũng sẽ giúp em kiếm một người khác để phỏng vấn.”
“Hả?” Lý Tịch Nhan sửng sốt một chút.
Khi Lý Tịch Nhan đang ngẩn người, điện thoại của cô vang lên tiếng nhạc chuông, người gọi đến là Quách Vũ Tình, Lý Tịch Nhan trả lời ngay lập tức.
“Tịch Nhan, cậu có ở quán cà phê Starbucks không?” Quách Vũ Tình lo lắng hỏi.
Lý Tịch Nhan trả lời lại một cách khẳng định: “Có.”
“Cậu có đang phỏng vấn giám đốc Togo Saburo không?” Quách Vũ Tình hỏi lại.
Lý Tịch Nhan trả lời một cách phủ định: “Không có, đối phương chưa tới nữa, mình còn đang nghĩ có phải đối phương cho mình leo cây rồi không.”
“Thật là nhẹ nhõm!” Quách Vũ Tình thở dài.
“Hả?” Lý Tịch Nhan tự hỏi, đối phương có ý gì?
“Tịch Nhan, đừng hiểu lầm mình, mình đang lo lắng cho cậu. Nếu cậu đang phỏng vấn giám đốc Togo Saburo, chắc chắn mình sẽ sợ chết khiếp. Bởi vì mình vừa xem tin tức địa phương, trên đó nói rằng giám đốc Togo Saburo bị tai nạn xe hơi, bao gồm thư ký Onohara Kuriko và cả tài xế của bọn họ. Toàn bộ đều chết trong vụ tai nạn đó, vì vậy nếu cậu đang phỏng vấn giám đốc Togo Saburo, điều đó không đáng sợ sao?”Quách Vũ Tình giải thích.
Lý Tịch Nhan không nói nên lời, Quách Vũ Tình này là một người theo chủ nghĩa mê tín!
“Họ gặp tai nạn xe hơi?” Lý Tịch Nhan hỏi.
“Mình gửi cho cậu trên wechat, cậu tự xem đi.” Quách Vũ Tình cúp máy, sau đó gửi tin tức địa phương cho Lý Tịch Nhan trên wechat.
“An Lương, anh xem cái này đi.” Lý Tịch Nhan đưa An Lương xem thử.
Lý Tịch Nhan nhấp vào tin tức địa phương, sau đó phát video hiện trường vụ tai nạn xe hơi và công bố danh tính của các nạn nhân.
An Lương trêu ghẹo: “Đừng nói với anh là đối tượng phỏng vấn của em đã chết rồi nhé?”
“Ừm, đối tượng phỏng vấn của em đã gặp tai nạn xe, hơn nữa đã chết trong tai nạn, vì vậy bọn họ đến muộn rồi.” Lý Tịch Nhan giải thích.
Cô gái ngốc nghếch này!
Vậy là bọn họ đến muộn?
An Lương suýt nữa bật cười thành tiếng, ôi mẹ ơi, đến muộn!
Rõ ràng là sẽ không bao giờ đến được nữa, hiểu không?
Lý Tịch Nhan im lặng quay trở lại chiếc bàn ở trong góc, cô bắt đầu thu dọn máy ghi âm, tâm trạng hơi phiền muộn.
An Lương bước tới nói: “Cục cưng, em đừng buồn, người quá cố hãy yên nghỉ, người còn sống... khụ khụ!”
Đừng đọc lời thoại nữa!
Làm lại nào!
“Em yêu, anh sẽ sắp xếp người phỏng vấn cho em. Em thấy người này thế nào?” An Lương đưa điện thoại của mình cho Lý Tịch Nhan xem, trên màn hình điện thoại hiện ra trang chủ tài khoản weibo của “Đổng miệng to”.
“Đổng Đại Ngư?” Lý Tịch Nhan sửng sốt: “Anh quen với với anh ta sao?”
Lý Tịch Nhan tiếp tục: “Anh ta đã giải thích về chuyện điện thoại Huawei của anh ta được trang bị pin Graphene trong buổi livestream tối qua, bây giờ anh ta đang nằm trong lượt tìm kiếm hàng đầu trên weibo”.
“Anh ta rất nóng tính, chắc là khó mời lắm.” Lý Tịch Nhan nghĩ An Lương định bỏ tiền ra thuê người.
Chuyện này...
Mời Đổng Đại Ngư có khó không?
An Lương cảm thấy, hình như đâu khó lắm?
Chương 1012: Sĩ diện của An Lương rất cao!Đổng Đại Ngư quả thực rất nổi tiếng!
Đổng Đại Ngư đã phát sóng livestream vào đêm qua, giải thích chi tiết về các tính năng mạnh mẽ của chiếc điện thoại Huawei Mate 30 Pro với bản phiên bản pin Graphene. Cho dù đó là sạc cực nhanh hay thời lượng pin dài, gần như đã tự mình chứng minh được trong buổi livestream.
Đoạn video quảng cáo pin Graphene do đài truyền hình Hoan Du phát hành chỉ trong khoảng thời gian ngắn là hơn 3 phút. Mặc dù có nhiều bằng chứng cho thấy pin Graphene thực sự rất mạnh, nhưng một số người biểu thị chất vấn.
Phải đến khi Đổng Đại Ngư đích thân chứng minh sức mạnh của pin Graphene trong buổi livestream tối qua, lúc đó một đống khán giả hóng chuyện mới hoàn toàn bị thuyết phục, rằng pin Graphene đã thực sự bước vào giai đoạn ứng dụng thương mại.
Suy cho cùng, ấn tượng đầu tiên của đa số những người hóng chuyện về pin Graphene là lừa đảo!
Bởi vì pin Graphene, ngoại trừ trong tin tức, có vẻ như chưa bao giờ nhìn thấy thành phẩm?
Lần này, chiếc điện thoại Huawei Mate 30 Pro với phiên bản pin Graphene đã được kiểm chứng thông qua livestream. Chỉ trong chớp mắt, nhóm lên sự nhiệt tình của những người hóng chuyện. Bọn họ liên tục để lại bình luận trên weibo của Đổng Đại Ngư, hỏi rằng hệ thống điện thoại dòng P40 Pro sắp ra mắt của Huawei có được trang bị pin Graphene hay không.
Ban đầu, một bài viết weibo của Đổng Đại Ngư chỉ có 1.000 đến 2.000 lượt thích, 1.000 đến 2.000 bình luận và chưa đến 1.000 lượt chia sẻ.
Nhưng sau khi Đổng Đại Ngư livestream vào tối qua và chỉ ra rằng công nghệ pin Graphene đã phát triển hoàn thiện, chỉ riêng lượt thích trên weibo thôi cũng đã hơn 30 vạn!
Số lượt bình luận cũng hơn 5 vạn và số lượt chia sẻ tới 1 vạn, thành tích này chỉ diễn ra trong nửa ngày mà thôi.
“Cục cưng, em cũng xem livestream của Đổng miệng to à?” An Lương hỏi.
Lý Tịch Nhan lắc đầu phủ định: “Em không có xem, nhưng lúc thức dậy vào buổi sáng em có thấy tin tức này. Mỗi buổi sáng chúng ta đều xem tin tức nóng hổi mà.”
Không có gì sai với điều này!
Lý Tịch Nhan là một sinh viên chuyên ngành truyền thông tin tức, việc xem những tin tức nóng hổi mỗi ngày là việc học hàng ngày.
“Em không ngờ rằng thực sự đã làm ra được pin Graphene. Em cứ cho rằng pin Graphene là một trò lừa đảo!” Lý Tịch Nhan giải thích.
An Lương cũng không để lộ thân phận, anh hỏi: “Em muốn phỏng vấn Đổng miệng to không?”
“Thật sự được à?” Lý Tịch Nhan có chút cảm động nói: “An Lương, anh nói trước cái giá phải trả để mời được anh ta đi.”
An Lương vươn tay bóp lấy khuôn mặt của Lý Tịch Nhan, cô gái ngốc nghếch này không hề đánh phấn, nhưng làn da lại rất đẹp, có cảm giác thổi nhẹ cũng vỡ mất.
“Anh và Đổng Đại Ngư là bạn tốt của nhau, bạn bè với nhau thì phải giúp đỡ lẫn nhau. Anh không cần phải bỏ ra bất cứ thứ gì, mời anh ta ăn một bữa là được.” An Lương giải thích.
“Thật sao?” Lý Tịch Nhan nghi ngờ.
“Tất nhiên là thật. Em đợi một chút, anh sẽ gọi cho Đổng Đại Ngư.” An Lương trả lời, cậu trực tiếp gọi đến số của Đổng Đại Ngư, đồng thời mở loa ngoài.
Lý Tịch Nhan liếc nhìn giao diện điện thoại di động của An Lương, An Lương đã lưu phương thức liên lạc của Đổng Đại Ngư, tên của ‘Đổng Đại Ngư’ hiển thị trên giao diện cuộc gọi không phải là mã số.
Tầm 10 giây sau, khi cuộc gọi được kết nối, giọng của Đổng Đại Ngư đã truyền tới đầu tiên: “Xin chào, giám đốc An!”
“Giám đốc Đổng, anh vẫn ở Đế Đô à?” An Lương hỏi.
Đổng Đại Ngư trả lời: “Đúng vậy, tôi vẫn đang ở Đế Đô, giám đốc An, có chuyện gì không?”
An Lương trả lời: “Là thế này, bây giờ tôi đang ở Ma Đô, bạn gái tôi là sinh viên chuyên ngành truyền thông tin tức tại Học viện Phúc Đán. Anh có thời gian để nhận lời phỏng vấn không?”
Đổng Đại Ngư hiểu rất rõ!
Hôm qua ở nhà hàng thịt nướng, anh ta nghe nói An Lương có hai người bạn gái ở Đế Đô, bây giờ An Lương nói trước rằng cậu đang ở Ma Đô, hẳn không phải là hai người bạn gái hôm qua nhắc tới, mà là bạn gái ở Ma Đô.
Đổng Đại Ngư trả lời: “Tất nhiên là tôi có thời gian! Giám đốc An, tôi sẽ đặt vé đến Ma Đô ngay lập tức, dự kiến sẽ đến trước 2 giờ chiều. Cậu xem chúng ta phải sắp xếp như thế nào?”
“Được, tôi sẽ thu xếp ở đây. Liên hệ ngay với tôi khi anh đến.” An Lương trả lời.
“Được rồi, giám đốc An, hẹn gặp cậu vào buổi chiều.” Đổng Đại Ngư trả lời lại.
“Không thành vấn đề, chiều gặp.” An Lương cúp máy sau khi trả lời.
Cậu nhìn Lý Tịch Nhan đang ngây người, vươn tay búng một cái vào đầu cô.
“Này!” Lý Tịch Nhan đau đớn nhìn An Lương: “Anh làm gì thế?”
“Em đang thất thần gì đó?” An Lương hỏi ngược lại.
Lý Tịch Nhan nhìn An Lương, nói: “Em đang nghĩ anh thật là đỉnh! Rõ ràng mọi người chỉ mới thi tốt nghiệp xong, nhưng anh lại giỏi đến như vậy, em...”
“Đồ ngốc!” An Lương bóp bóp mặt Lý Tịch Nhan: “Đúng rồi, Đổng miệng to đã sắp xếp cho em. Em định phỏng vấn ở đâu đây?”
Lý Tịch Nhan ngơ ngác trả lời lại: “Em cũng không biết, anh thấy chỗ nào phù hợp?”
An Lương trả lời: “Đầu tiên hãy loại bỏ quán cà phê Starbucks ra. Dựa theo mức độ nổi tiếng hiện tại của Đổng miệng to, nếu em phỏng vấn tại quán cà phê Starbucks, e là cả ba tầng đều tới quan sát theo dõi, hơn nữa cũng không chắc chắn liệu cuộc phỏng vấn có diễn ra suôn sẻ hay không!”
“Ừm!” Lý Tịch Nhan đồng ý.
An Lương hỏi: “Trường học của em chắc có hội trường phỏng vấn đúng không?”
“Phỏng vấn trong trường của em sao?” Lý Tịch Nhan ngập ngừng hỏi.
“Có vấn đề gì không?” An Lương hỏi ngược lại.
Chương 1013: Vấn đề trường học? Sắp xếp nhẹ nhàng!Đối mặt với câu hỏi của An Lương, Lý Tịch Nhan hỏi: “Trong trường có phòng phỏng vấn, nhưng em không biết liệu mình có thể xin sử dụng được không.”
Chuyện này cũng tính là vấn đề?
“Em có thông tin liên lạc của người cố vấn không?” An Lương hỏi.
Lý Tịch Nhan khẳng định: “Có wechat và có cả số điện thoại.”
“Cho anh số điện thoại.” An Lương trả lời.
Lý Tịch Nhan chỉ ra thông tin của người cố vấn trong danh bạ điện thoại di động của cô. Cố vấn của cô tên là Khương Tâm Khiết: “Đúng rồi, An Lương, cố vấn của bọn em là đàn chị ở lại trường, là tiến sĩ trong trường.”
Tiến sĩ của Học viện Phúc Đán ở lại trường làm cố vấn?
Thực ra cũng rất bình thường!
Trên thực tế, khi tuyển dụng người cố vấn, thường khá nhiều các trường nhóm 2 có chút danh tiếng yêu cầu trình độ học vấn tối thiểu phải có bằng Tiến sĩ.
(Bên Trung Quốc sẽ chia trường học theo nhóm, nhóm 1 - 2 - 3. Nhóm 1 là nhóm đại học tuyển học sinh cực kỳ xuất sắc, nhóm 2 là nhóm đại học tuyển những học sinh học tổng hợp, nhóm 3 là nhóm đại học tự chủ (giống như trường dân lập) và học phí tương đối cao.)
Những sinh viên tốt nghiệp tiến sĩ thường cũng sẵn sàng ở lại trường làm cố vấn. Mặc dù thu nhập của cố vấn không cao, nhưng bọn họ có được môi trường và thời gian làm việc tương đối thoải mái, linh hoạt. Cộng với các loại nghỉ phép, nghỉ lễ và mức độ công nhận cao của xã hội. Sinh viên tốt nghiệp tiến sĩ hiển nhiên rất sẵn lòng để trở thành cố vấn.
Còn về giảng viên đại học?
Làm ơn!
Bây giờ đã là năm 2020 rồi, thực sự còn có người cho rằng tiến sĩ vừa tốt nghiệp là vô địch sao?
Các giảng viên được tuyển dụng trong các trường đại học bây giờ, không chỉ yêu cầu phải có một nền tảng đại học tốt. Ví dụ khi học đại học yêu cầu phải là hạng nhất kép, tiếp đó là tốt nghiệp tiến sĩ của trường đại học hạng nhất kép, hơn nữa số lượng luận văn học thuật cũng phải rất nhiều, như vậy mới đủ tư cách là giảng viên.
(Đại học hạng nhất kép là trường đại học hạng nhất thế giới và có các ngành học hạng nhất thế giới.)
Nếu không, muốn trở thành giảng viên đại học?
Độ khó tương đối cao!
“Ừm, anh sẽ gọi cho cố vấn của em để nói sơ về tình hình.” An Lương gọi cho Khương Tâm Khiết.
Một lúc sau, một giọng nữ hơi khàn truyền đến: “Xin chào.”
“Xin chào, cô Khương, em là bạn trai của Lý Tịch Nhan Khoa Báo chí và Truyền thông 1 khóa 2019, em tên là An Lương.” An Lương giới thiệu chi tiết về bản thân.
Trong lòng Khương Tâm Khiết rất khó hiểu, cô nhớ Lý Tịch Nhan, dù sao thì Lý Tịch Nhan đẹp đến mức người ta chỉ cần nhìn thoáng qua là sẽ nhớ.
Nhưng bạn trai của Lý Tịch Nhan gọi điện thoại đến để làm gì?
Khương Tâm Khiết nghĩ ra bảy hoặc tám tình tiết máu chó kỳ quái chỉ trong phút chốc.
“Xin chào, An Lương, em có chuyện gì sao?” Khương Tâm Khiết hỏi.
An Lương trả lời: “Đúng vậy ạ, người được phỏng vấn trước đây của Lý Tịch Nhan ...” An Lương giải thích rằng Togo Saburo đã bị tai nạn xe hơi, dẫn đến việc hủy bỏ cuộc phỏng vấn.
Nghe tin Togo Saburo qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, Khương Tâm Khiết ngạc nhiên trong lòng: “An Lương, về chuyện của Togo Saburo, em chắc chắn là sự thật không?”
“Tin địa phương đã đăng rồi, em nghĩ chắc là sự thật.” An Lương trả lời lại.
“Vì đã xảy ra chuyện bi thảm như thế này, Lý Tịch Nhan không thể hoàn thành cuộc phỏng vấn hoàn toàn là ngoài ý muốn. Em chuyển lời với em ấy để em ấy không bị nặng nề về mặt tâm lý.” Khương Tâm Khiết giải thích.
Ba người Nhật Bản gặp tai nạn giao thông, Lý Tịch Nhan có gánh nặng tâm lý nào chứ?
“Khụ khụ, cô Khương, lần này em gọi cho cô. Kỳ thực là em muốn nói về một chuyện khác. Bọn em muốn sử dụng phòng phỏng vấn tin tức của trường một chút.” An Lương giải thích ý định của mình.
Khương Tâm Khiết không đồng ý cũng không từ chối, cô nói rõ: “An Lương, về phòng phỏng vấn tin tức của trường, thường thì chỉ có trường mời sử dụng mới có thể sử dụng. Ví dụ khi phỏng vấn người nổi tiếng, trường mới mở phòng phỏng vấn tin tức.”
“Đổng Đại Ngư của Công ty điện thoại Huawei có được coi là người nổi tiếng không ạ?” An Lương hỏi ngược lại.
“Hả?” Khương Tâm Khiết sửng sốt trong chốc lát.
“Chiều hôm nay, Đổng Đại Ngư của Công ty điện thoại Huawei sẽ đến Học viện Phúc Đán để phỏng vấn với Lý Tịch Nhan. Cuộc phỏng vấn này có thể sử dụng phòng phỏng vấn tin tức không cô?” An Lương lật bài thẳng thừng.
Khương Tâm Khiết do dự: “An Lương, em đang đùa đó à?”
“Đương nhiên là không!” An Lương trả lời lại.
“Nhưng ...” Khương Tâm Khiết vừa mở miệng đã bị An Lương cắt ngang.
“Cô Khương, số fax của Khoa Báo chí và Truyền thông ở Học viện Phúc Đán là bao nhiêu, và địa chỉ email để liên lạc với bọn họ là bao gì. Em sẽ bảo bên Huawei gửi fax công việc và cả email, nói rõ về việc hôm nay Đổng Đại Ngư chấp nhận phỏng vấn.” An Lương giải thích.
???
Khương Tâm Khiết mặt đầy dấu chấm hỏi, chàng trai này chơi thật sao?
Vẫn chưa hiểu tình hình nhưng Khương Tâm Khiết đã báo cáo số fax và địa chỉ email của Khoa Báo chí và Truyền thông thuộc Học viện Phúc Đán cho An Lương.
“Được rồi, cô Khương, em đã viết ra rồi. Cô đợi một chút, em sẽ lập tức sắp xếp bảo Huawei gửi fax và email cho bên cô.” An Lương cúp điện thoại.
Cậu lập tức liên lạc với Đổng Đại Ngư, cậu nói số fax và địa chỉ email của Khoa Báo chí và Truyền thông thuộc Học viện Phúc Đán, đồng thời yêu cầu Đổng Đại Ngư thu xếp việc tương ứng.
Đổng Đại Ngư hiển nhiên là đồng ý ngay lập tức!
Những thứ này đều là chuyện nhỏ, được chứ?
Sau khi tận tay trải nghiệm chiếc điện thoại Huawei Mate 30 Pro với phiên bản pin Graphene, Đổng Đại Ngư đã nhận thức rất rõ về sức mạnh của pin Graphene, nếu điện thoại di động Huawei của bọn họ được trang bị pin Graphene thì nó sẽ cực kỳ nổi tiếng.
Samsung?
Apple?
Vivo?
Nếu họ không có pin Graphene, thì Đổng Đại Ngư tự tin sẽ chiếm được một phần đáng kể trong doanh thu của họ!
Chính vì pin Graphene quá mạnh nên Đổng Đại Ngư mới phản ứng “xin gì được nấy” với An Lương, anh ta biết rõ An Lương đã làm xong cho nên có quyền mua pin Graphene.
Chương 1014: Bạn trai của cô ấy cũng đỉnh quá đi?Học viện Phúc Đán, Khoa Báo chí và Truyền thông.
Trong văn phòng của trưởng khoa, Khương Tâm Khiết đang báo cáo tình hình cho trưởng khoa Cao Lập.
“Tình huống chi tiết là như vậy, trưởng khoa, chuyện này nên xử lý như thế nào đây?” Khương Tâm Khiết hỏi.
Cao Lập cân nhắc một lúc mới trả lời: “Tôi nhớ cô gái nhỏ Lý Tịch Nhan, quả thật rất xinh đẹp. Theo tình hình của cô ấy, bạn trai của cô ấy có thể thực sự là một nhân vật lớn lắm.”
“Bây giờ là 10 giờ 30 phút hơn. Nếu bên phía Công ty Huawei gửi thông tin xác nhận email và fax công việc trước 1 giờ chiều, chúng ta sẽ sắp xếp phòng phỏng vấn tin tức.” Cao Lập giải thích.
“Cộc cộc cộc!”
Giọng của Cao Lập trầm xuống, một người phụ nữ trung niên gõ cửa văn phòng đang mở.
“Mời vào.” Cao Lập chào hỏi: “Cô Lưu, xin hỏi cô có việc gì không?”
“Trưởng khoa Cao, chúng tôi đã nhận được một bản fax công việc từ Công ty điện thoại Huawei. Đối phương nói rằng Đổng Đại Ngư, Giám đốc điều hành của Công ty điện thoại Huawei, sẽ đến trường chúng ta để phỏng vấn vào chiều nay.” Sau khi Lưu Na giải thích, cô đưa bản fax cho Cao Lập.
Cao Lập kiểm tra ngay lập tức. Bản fax này nói rõ rằng Đổng Đại Ngư của Công ty điện thoại Huawei đang đến Khoa Báo chí và Truyền thông của Học viện Phúc Đán để phỏng vấn.
Cao Lập tự mình đăng nhập vào địa chỉ email liên hệ của Học viện Phúc Đán, anh ta tìm thấy email được gửi bởi Công ty điện thoại Huawei trong địa chỉ email.
Email giải thích chuyện y hệt như những gì đã nói, biểu thị rằng Đổng miệng to sẽ đến Khoa Báo chí và Truyền thông của Học viện Phúc Đán để phỏng vấn vào chiều nay.
“Cô Lưu, cô đã kiểm tra số fax chưa?” Cao Lập hỏi.
Lưu Na trả lời một cách khẳng định: “Chúng tôi đã kiểm tra nhiều lần và đó đúng là số fax do Công ty Huawei công bố”.
Cao Lệ thở dài nói: “Được rồi, cô giáo Lưu, chuyện này chúng tôi đã biết, cô trở về chờ, kế hoạch tiếp theo chúng tôi sẽ thông báo cho cô.”
“Vâng.” Lưu Na quay người rời khỏi văn phòng của trưởng khoa.
“Cô Khương, bạn trai của Lý Tịch Nhan gọi cho cô khi nào vậy?” Cao Lập hỏi.
Khương Tâm Khiết lấy điện thoại di động ra kiểm tra nhật ký cuộc gọi: “Lúc 10 giờ 21 phút, so với bây giờ còn chưa đầy 20 phút. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đối phương lại có thể yêu cầu Công ty điện thoại Huawei gửi fax và email cho trường của chúng ta, thân phận của người này e là không hề đơn giản.”
“Cô chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài!” Cao Lập giải thích: “Cuộc phỏng vấn của Lý Tịch Nhan đã xảy ra vấn đề. Đối phương có thể yêu cầu Đổng Đại Ngư, người hiện đang rất nổi tiếng, chấp nhận lời phỏng vấn trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Đồng thời còn do Đổng Đại Ngư đích thân qua, đây mới là điều khoa trương hơn!”
Khương Tâm Khiết sửng sốt một chút, hình như quả thực là vậy!
Gửi fax và email thì có là gì?
Không có khác gì với việc động tí tay, gõ một vài tổ hợp phím.
Để cho Đổng Đại Ngư, người hiện đang rất nổi tiếng, chấp nhận buổi phỏng vấn hay là buổi phỏng vấn mà Đổng Đại Ngư tự đưa mình đến cửa, quả thực thậm chí còn khoa trương hơn.
“Cô giáo Khang, về sau cô nên chú ý vào Lý Tịch Nhan, chăm sóc cho em ấy nhiều nhất có thể.” Cao Lập dặn dò.
Chuyện như vậy là bản chất của con người!
Suy cho cùng, bạn trai của Lý Tịch Nhan đột nhiên thể hiện năng lực mạnh mẽ, tất nhiên bọn họ cần phải chú ý đến Lý Tịch Nhan nhiều hơn.
“Vâng, trưởng khoa.” Khương Tâm Khiết trả lời lại.
“Cô Khương, cô hãy thông báo cho cô Lưu, chuẩn bị phòng phỏng vấn tin tức, đồng thời chọn một số học sinh thông minh và lanh lợi làm khán giả ngoài sân.” Cao Lập dặn dò.
“Đã hiểu.” Khương Tâm Khiết trả lời, sau đó đứng dậy và rời khỏi văn phòng trưởng khoa.
Khi Khương Tâm Khiết rời đi, điện thoại di động của Cao Lập vang lên, anh ta liếc nhìn ID người gọi rồi mỉm cười.
Cao Lập vuốt màn hình để trả lời cuộc gọi, anh ta mở miệng nói trước: “Ôi trời, con trâu bướng bỉnh như em lại gọi điện thoại cho tôi?”
“Thôi nào, thôi nào, thầy Cao, đừng vậy mà, đừng vậy mà. Em đã tốt nghiệp hơn 9 năm rồi, thầy cũng đã trở thành trưởng khoa của Học viện Truyền thông. Tại sao vẫn thích trêu ghẹo em không buông thế?” Ngưu Quốc Soái nói đùa.
Ngưu Quốc Soái là học trò cuối cùng mà Cao Lập giảng dạy, Ngưu Quốc Soái rất thích Cao Lập.
“Được rồi, được rồi, đừng căng như vậy nữa. Tên tiểu tử như em mỗi lần gọi điện thoại qua là không có chuyện gì tốt lành. Em nói đi, lại có chuyện gì cần tôi giúp sao?” Cao Lập hỏi.
“Khụ khụ, thầy Cao, thầy quả thực tiên đoán như thần!” Ngưu Quốc Soái khen ngợi: “Em biết là không giấu được thầy mà, đằng nào thầy cũng rất giỏi.”
“Cứ chém gió đi!” Cao Lập ngắt lời Ngưu Quốc Soái.
Ngưu Quốc Soái trả lời: “Chuyện là như vầy, thầy Cao, em vừa nghe một tin đồn rằng Đổng Đại Ngư, trưởng bộ phận kinh doanh điện thoại di động của tập đoàn Huawei, muốn đến trường chúng ta để phỏng vấn, chuyện này là sao vậy?”
“Thầy Cao, thầy cũng biết đó, em là một phóng viên tài chính. Hai ngày nay, Đổng Đại Ngư quá nổi tiếng. Em đang nghĩ liệu mình có thể quay về trường mẹ đẻ để theo dõi không.” Ngưu Quốc Soái giải thích.
Cao Lập khịt mũi: “Tiểu tử em thật biết nắm bắt thông tin! Em nghe tin đồn này từ kênh nào vậy?”
Cao Lập thực sự rất tò mò!
Bởi vì chuyện này từ lúc xảy ra cho đến bây giờ chưa được 20 phút nữa, vậy mà đã có tin đồn lan truyền ra ngoài rồi?
Chương 1015: Trăm triệu con cháu không ngày trở về đang xao động!Trước thắc mắc của Cao Lập, Ngưu Quốc Soái không giấu giếm mà trả lời thẳng thắn: “Em có biết một người bạn ở Huawei, đối phương là làm trong bộ phần liên lạc của Huawei, đối phương biết trường cũ mà em tốt nghiệp. Khi Đổng Đại Ngư muốn đến trường cũ của em, đối phương đã tiết lộ thông tin đó cho em.”
“Hóa ra là vậy!” Cao Lập trả lời.
“Vậy tin đồn này là sự thật?” Ngưu Quốc Soái hỏi.
“Tất nhiên là thật!” Cao Lập trả lời một cách khẳng định.
“Một trong những tân sinh viên trong lớp này có một người bạn trai tuyệt vời...” Cao Lập giải thích sự việc: “Em cảm thấy thân phận của đối phương là gì mới có thể yêu cầu Đổng Đại Ngư đến đây ngay lập tức?”
Ngưu Quốc Soái suy nghĩ một chút mới trả lời: “Em đoán không được, em cũng không dám đoán, đại lão kiểu này không dám đắc tội.”
“Nhóc con, em lúc nào cũng tỉnh táo đấy!” Cao Lập trả lời.
“Ha ha, em biết ngay là thầy Cao đang kiểm tra em mà. Suy cho cùng là phóng viên tài chính, cái gì nên báo cáo và cái gì không nên báo cáo, tự em đoán được.” Ngưu Quốc Soái trả lời.
Tin tức tài chính và tin tức giải trí hoàn toàn là hai thứ khác nhau!
Xét cho cùng, hầu hết các tin tức tài chính đều liên quan đến các công ty lớn và nhân vật lớn, nếu như tùy tiện báo cáo, thế chẳng phải tự mình chuốc họa vào thân à?
Cái gọi là chuốc họa vào thân này không phải là lời đe dọa về những thủ đoạn bất hợp pháp, nhân vật lớn cần mấy thủ đoạn đó sao?
Chỉ bằng cách sử dụng các thủ đoạn pháp lý trong lĩnh vực cho phép là có thể khiến trời nổi trận lôi đình, trừng phạt bọn họ rồi không phải sao?
Lấy Công ty Tìm kiếm Bears Paw nổi tiếng làm ví dụ, có người đã từng thu thập tin tức tiêu cực về Công ty Tìm kiếm Bears Paw và viết báo cáo lưu truyền trên Internet.
(Công ty Tìm kiếm Bears Paw: Công ty Baidu, công ty tìm kiếm giống Google.)
Sau đó Công ty Tìm kiếm Bears Paw đã trực tiếp kháng cáo và kiện người viết bài vu khống Công ty Tìm kiếm Bears Paw gây mất uy tín kinh doanh cho Công ty Tìm kiếm Bears Paw, đồng thời yêu cầu người viết bài bồi thường thiệt hại kinh tế là 100 vạn.
Dù cuối cùng Công ty Tìm kiếm Bears Paw thua kiện, nhưng vụ kiện kéo dài 2 năm đã ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời của người viết bài và gần như khiến người đó suy sụp.
Còn Công ty Tìm kiếm Bears Paw?
Dù sao cũng có bộ phận pháp luật, dù sao cũng nhàn rỗi, đụng chuyện với tòa án cũng là việc của bộ phận pháp luật, bọn họ có ảnh hưởng gì đâu?
Công ty Tìm kiếm Bears Paw có hơi dởm một chút, suy cho cùng thì Công ty Tìm kiếm Bears Paw đã thua kiện, đúng không?
Công ty Cánh Cụt Nam Cực khác thì giỏi hơn nhiều!
Gần như cùng một cốt truyện, gần như cùng một vụ kiện tụng, nhưng người viết bài buộc phải bồi thường thiệt hại kinh tế 500 vạn, đồng thời Công ty Cánh Cụt Nam Cực trở thành một vị tướng thắng lợi trong vụ xét xử Nam Cực, được chứ?
Cuối cùng quả thực là Công ty Cánh Cụt Nam Cực đã thắng, người viết bài thì thảm không thể thảm hơn!
Vì vậy, các phóng viên bản tin tài chính cần thận trọng và thận trọng hơn nữa.
“Thầy Cao, hôm nay khi Đổng Đại Ngư đến trường, em có thể đến trường để nghe không?” Ngưu Quốc Soái hỏi.
“Tên nhóc em muốn phỏng vấn Đổng Đại Ngư?” Cao Lập hỏi ngược lại.
“Vâng!” Ngưu Quốc Soái trả lời một cách khẳng định: “Hai ngày nay tính đại chúng của Đổng Đại Ngư rất cao. Bất cứ tin tức nào có liên quan đến Đổng Đại Ngư đều là tin nóng, vì vậy em muốn cố gắng một chút.”
“Được rồi!” Cao Lập đồng ý: “Thầy có thể đồng ý với em, nhưng em phải dành thời gian chơi cờ với thầy.”
“Hả?” Ngưu Quốc Soái cười khổ: “Thầy Cao à, kỹ năng đánh cờ của em hơi kém. Em hoàn toàn là đứa chơi cờ tay thối, sao có thể chơi được với thầy?”
“Hê!” Cao Lập cười lạnh: “Em muốn phá cây cầu trước khi băng qua sông?”
“Đừng đừng, thầy Cao, em sai rồi, em sai rồi. Thứ bảy này thì sao?” Ngưu Quốc Soái trả lời.
“Được rồi!” Cao Lập trả lời: “Chủ yếu là do tên nhóc em chơi cơ quá rởm, gần như cũng chẳng khác tôi là bao vì thế mà khi chơi cờ với em tôi mới thấy thú vị. Người khác toàn cố ý nhường cho tôi, chán ngắt chết đi được!”
“Chuyện này… thầy Cao, lần này thầy lầm rồi. Em thực sự cũng là một siêu cao thủ, một người có kỹ năng chơi cờ tuyệt vời. Vì thế mà thầy không phát hiện ra em cũng đang nhường thầy, là do thầy nhìn không ra mà thôi!” Ngưu Quốc Soái trực tiếp lật bài.
“Em thấy tôi có tin em không?” Cao Lập vẫn chế nhạo: “Em chỉ có mấy nước cờ dởm, em còn dám nói em là siêu cao thủ, em muốn nổ thì cũng nên nổ cho giống một chút. Tóm lại em nhớ đấy, lần này thầy giúp em, thứ bảy chúng ta chơi cờ, nếu không lần sau em tự hiểu!”
“Rồi rồi rồi, em hiểu rồi, thầy Cao, khi nào Đổng Đại Ngư sẽ đến trường chúng ta?” Ngưu Quốc Soái hỏi.
“Hiện tại thầy không biết, nhưng nghe bảo là chiều nay, em có thể qua đây trước, buổi trưa thầy mời em đi ăn ở căng tin.” Cao Lập trả lời.
“Cảm ơn thầy, em sẽ đến ngay!” Ngưu Quốc Soái trả lời ngay lập tức.
Trong quán cà phê Starbucks đối diện với Học viện Phúc Đán, Lý Tịch Nhan nhận được tin nhắn wechat từ cố vấn Khương Tâm Khiết của cô ấy. Sau khi đọc nó, cô ấy nói chuyện với An Lương.
“An Lương, cô Khương nói họ đang sắp xếp một phòng phỏng vấn tin tức.” Lý Tịch Nhan giải thích.
“Ừ.” An Lương khẽ gật đầu, biểu thị cậu đã nghe thấy những gì Lý Tịch Nhan nói, tay trái cậu ôm lấy Lý Tịch Nhan, tay phải thì lật cuốn sách “Vũ trụ trong vỏ ốc”, chậm rãi đọc.
Cậu vừa đọc sách vừa suy nghĩ, lần này cậu lặng lẽ đến Ma Đô và giải quyết vấn đề lớn cho Lý Tịch Nhan, đồng thời Lưu Linh cũng không có ở đây. Vậy cậu có nên dùng thẻ “Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về” không?
Chương 1016: Phòng trộm mỗi ngày có tác dụng không?Trước mắt An Lương có hai thẻ “Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về”, cả hai thẻ đều không có thuộc tính giới tính, càng không có chuyện sẽ có chuyện bọn chúng kết hợp với nhau sinh ra một đống thẻ thưởng nhỏ. An Lương muốn đối chất với hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, nếu giữ thẻ thưởng “Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về” trong một khoảng thời gian nhất định thì sinh ra thẻ thưởng mới.
Kể cả khi tác dụng bị yếu đi một chút, phần thưởng giảm xuống từ nghìn vạn xuống còn trăm vạn. Ví dụ phần thưởng của thẻ “Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về” bản chính gốc cao nhất là được 5000 vạn, vậy thì thẻ thưởng nhỏ cao nhất sẽ là 500 vạn cũng được!
Tất nhiên, khi hiệu ứng phần thưởng bị suy giảm sẽ phải hủy bỏ giới hạn của thể chất thuần khiết 100, đúng không?
Đồng thời cũng sẽ được phép sử dụng thẻ với người khác giới đó thêm một lần nữa?
Tuy nhiên, An Lương nằm mơ rồi!
Như mọi khi, Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã không phản hồi.
Được thôi!
Vì không có nói hai thẻ sẽ sinh ra thêm thẻ thưởng nhỏ, An Lương phân vân có nên dùng một cái trước không?
“Cục cưng.” Tay trái An Lương nắm tay phải của Lý Tịch Nhan, cậu dùng ngón tay cái xoa xoa làn da trắng nõn và mềm mại của Lý Tịch Nhan.
“Hả?” Lý Tịch Nhan nghi ngờ nhìn An Lương.
Tuy nhiên, ánh mắt của An Lương vẫn chăm chú nhìn vào cuốn sách, anh trả lời: “Cục cưng, lần này khi anh đến đây, mẹ của em có biết không?”
Mặt của Lý Tịch Nhan đột nhiên đỏ bừng!
Bởi vì Lý Tịch Nhan đoán được ý đồ của An Lương trong phút chốc.
“Em chưa nói với mẹ em...” Lý Tịch Nhan xấu hổ nói.
Xong!
Khóe miệng An Lương nhếch lên, chuyện sử dụng thẻ chắc không có vấn đề rồi nhỉ?
Suy cho cùng, Lý Tịch Nhan đã có cơ hội nói với Lưu Linh, cô chỉ cần gửi tin nhắn cho Lưu Linh trên wechat để nói với Lưu Linh về việc An Lương đến Ma Đô.
Nhưng Lý Tịch Nhan đã không làm như vậy!
Nếu không thể nhìn thấy ý nghĩa đằng sau bức màn qua những chi tiết như vậy, An Lương chỉ có thể nói rằng một người như vậy xứng đáng độc thân!
Thường hay có những người đàn ông hẹn hò với phụ nữ, cho dù đã hẹn hò ba năm lần nhưng vẫn rất theo quy tắc, không nắm tay cũng không làm gì khác, An Lương chỉ có thể nói rằng người như vậy đáng bị độc thân.
Trong quán cà phê Starbucks, An Lương lặng lẽ đọc sách, thỉnh thoảng cậu dùng ngón cái của bàn tay trái vuốt ve bàn tay phải của Lý Tịch Nhan hai lần, Lý Tịch Nhan vẫn đang đỏ mặt, và cô ấy thực sự rất bất an.
Bởi vì hôm nay An Lương thể hiện sức mạnh trong mối quan hệ, điều đó đã ảnh hưởng đến Lý Tịch Nhan!
Đối với Lý Tịch Nhan mà nói, Đổng Đại Ngư của Công ty điện thoại Huawei là nhân vật lớn mà thậm chí trong mơ cũng không dám mơ sẽ được phỏng vấn, kết quả An Lương dễ dàng gọi một cuộc điện thoại và sắp xếp luôn?
Hơn nữa, Đổng Đại Ngư còn đích thân qua đây?
Tình huống như vậy đã ảnh hưởng đến thế giới quan của Lý Tịch Nhan. Từ khi nào mà chàng trai ngay cả việc nhìn thấy cô cũng tránh tránh né né đã trở thành một nhân vật tầm cỡ thế này?
Thật ra Lý Tịch Nhan có chút lo lắng, cô cho rằng có phải mình không xứng với An Lương nữa hay không?
Nhưng ngay sau đó, Lý Tịch Nhan đã củng cố lại nội tâm của mình!
Cô ấy kiên định với triết lý của bản thân, cô ấy chỉ muốn có một tình yêu đẹp nhất trong những năm tháng tươi đẹp nhất của mình. An Lương là chàng trai tốt nhất mà cô ấy đã gặp trong những năm tháng tươi đẹp nhất ấy của cô!
Ngay cả khi sau này không thể đi đến cuối cùng, cô vẫn kiên định với suy nghĩ của mình.
Khi Lý Tịch Nhan đang ngơ ngác, Quách Vũ Tình đã đến quán cà phê Starbucks, đầu tiên cô ấy nhìn thấy An Lương và Lý Tịch Nhan đang đan mười ngón tay lại với nhau, tiếp theo cô ngồi đối diện với Lý Tịch Nhan.
“Tịch Nhan!” Quách Vũ Tình chào.
“Hả?” Lý Tịch Nhan sửng sốt: “Vũ Tình, sao cậu lại ở đây?”
An Lương ngồi bên cạnh tiếp lời: “Xin chào, Quách nữ hiệp, cô muốn uống gì?”
Hỏi xong, An Lương buông tay phải của Lý Tịch Nhan, cầm điện thoại mở ứng dụng của quán cà phê Starbucks, cậu đưa điện thoại cho cô: “Quách nữ hiệp, cô tự xem xem muốn uống gì.”
Quách Vũ Tình từ chối: “Tôi không uống cà phê nữa, tôi chỉ tới nói với Tịch Nhan một chuyện hệ trọng.”
“Có chuyện gì hệ trọng?” An Dương tò mò, cậu tự gọi cho Quách Vũ Tình một món nước ép trái cây kỳ quặc trên điện thoại, đó là nước ép kiwi.
Quách Vũ Tình thần thần bí bí, thấp giọng nói: “Khoa truyền thông của chúng ta vừa mới xảy ra một chuyện rất lớn!”
“Ngồi chờ nghe chuyện phiếm!” An Lương thản nhiên nói: “Tôi rất thích nghe những tin phiếm này.”
Lý Tịch Nhan đồng ý: “Mình cũng thích hóng chuyện phiếm lắm.”
Bản chất của con người là thích hóng chuyện phiếm, đúng không?
Đầu tiên, Quách Vũ Tình nhìn trước ngó sau, thái độ như thể rất thận trọng, phát hiện xung quanh không có ai, sau đó nói thì thầm: “Mình vừa nghe tin đồn trong trường học, chiều nay sẽ có một nhân vật nổi tiếng đến trường.”
Nhân vật nổi tiếng?
Chuyện này…
Không phải chứ?
“Vừa rồi người cố vấn đang lựa chọn người làm khán giả trong phòng phỏng vấn tin tức. Mình may mắn được chọn, sau đó mình có thám thính một chút. Mình nghe nói rằng đó là Đổng Đại Ngư, giám đốc của Công ty Huawei sẽ đến trường của chúng ta để nhận lời mời phỏng vấn.” Quách Vũ Tình giải thích.
“Tịch Nhan, cậu đã nhận được lời mời của người cố vấn chưa?” Quách Vũ Tình hỏi: “Theo tình huống của cậu, cố vấn chắc cũng sẽ chọn cậu đi cùng.”
Sau khi Quách Vũ Tình hỏi xong, cô thấy vẻ mặt của Lý Tịch Nhan có chút kỳ lạ, tựa như đang cố nín cười vậy, cô phát hiện An Lương cũng thế: “Hai người đang cười cái gì vậy?” Quách Vũ Tình thắc mắc.
Cô ấy thậm chí còn lấy điện thoại ra và nhìn lại mình bằng camera trước, để đảm bảo rằng không phải do bản thân cô ấy trang điểm có vấn đề.
Vì trên mặt cô ấy không có vấn đề gì, thế sao hai người này lại cười. Bọn họ có vấn đề à! Mặt cứ cười mãi thôi.
Chương 1017: Đại lão chính thống rất ôn hòaTrong quán cà phê Starbucks đối diện với Học viện Phúc Đán, Quách Vũ Tình đã bị Lý Tịch Nhan và An Lương làm cho bối rối, bọn họ đang cười cái gì vậy?
“Tịch Nhan, hai người đang cười cái gì vậy?” Quách Vũ Tình hỏi lại liên tục.
Lý Tịch Nhan trả lời: “Chuyện đại sự hồi nãy cậu nói, thực ra bọn mình đều biết cả rồi.”
“Ồ!” Quách Vũ Tình chợt nhận ra: “Quả nhiên cố vấn cũng mời cậu làm khán giả.”
“Ha ha ha!” Lý Tịch Nhan không nhịn được, bật cười ra tiếng.
Cô gái ngốc nghếch này đôi khi thật vô tâm!
“Không phải vậy!” Lý Tịch Nhan trả lời lại: “Đối tượng phỏng vấn trước đây của mình không phải đã xảy ra tai nạn nên đến trễ sao, à không!”
Lý Tịch Nhan cuối cùng cũng nhận ra vấn đề về câu hỏi tu từ của mình!
“Đối tượng được phỏng vấn trước đây của mình bị tai nạn xe hơi, chắc không thể phỏng vấn được nữa, vì vậy mình đã thay đổi đối tượng phỏng vấn khác.” Lý Tịch Nhan giải thích.
“Cục cưng, thật ra em có thể tự tin hơn một chút. Không phải gì mà “chắc không thể phỏng vấn được nữa”, em tính định làm phóng viên hiện tượng tự nhiên à?” An Lương trêu ghẹo nói: “Anh sẽ giúp em tìm một nhà ngoại cảm nổi tiếng, để xem nhà ngoại cảm có thể giúp em đưa đối tượng phỏng vấn trước đây về lại được không?”
“Ôi trời!” Lý Tịch Nhan ngồi một bên nũng nịu kêu hừ hừ.
Quách Vũ Tình bỏ qua những lời tán tỉnh ve vãn giữa hai người, cô nắm ngay điểm mấu chốt.
“Chờ đã, Tịch Nhan, cậu nói rằng đã thay đổi đối tượng phỏng vấn. Cậu đừng có nói với mình, Đổng Đại Ngư là người mà cậu mời tới nha?” Quách Vũ Tình đột nhiên có cảm giác muốn tan vỡ.
Hóa ra bạn cùng phòng của bản thân lại là một đại lão siêu cấp?
Mặc dù Quách Vũ Tình nhìn thấy quần áo và phụ kiện thường ngày của Lý Tịch Nhan đều là hàng hiệu cao cấp, nhưng Lý Tịch Nhan có lối sống rất tốt và không có chút gì xa hoa, vì vậy Quách Vũ Tình chỉ nghĩ rằng do điều kiện gia đình của Lý Tịch Nhan tốt.
Kết quả thì chữ “tốt” này có ý là đại lão sao?
“Không đâu.” Lý Tịch Nhan trả lời lại một cách phủ định.
Quách Vũ Tình thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó Quách Vũ Tình lập tức câm nín!
Bởi vì Lý Tịch Nhan nói tiếp: “Bạn trai của mình đã sắp xếp, anh ấy có quen biết với Đổng Đại Ngư. Anh ấy vừa gọi cho Đổng Đại Ngư để nói về chuyện này, và sau đó Đổng Đại Ngư đồng ý đến phỏng vấn.”
Lý Tịch Nhan này lại học hư rồi!
Cô đã lén học được tuyệt chiêu của An Lương!
Cô gái ngốc nghếch này nói ra một chuyện vô cùng khoe khoang với một vẻ mặt cực kỳ đoan chính!
“...” Quách Vũ Tình im lặng nhìn Lý Tịch Nhan, rồi nhìn An Lương.
An Lương chủ động trả lời: “Quách nữ hiệp, tình hình đại khái là như vầy, ngành công nghiệp của gia đình tôi đang hợp tác với Công ty điện thoại Huawei. Vừa hay, Đổng Đại Ngư muốn đến Ma Đô. Thêm nữa, đối tượng phỏng vấn của cục cưng nhà tôi đã gặp chuyện ngoài ý muốn, cho nên tôi đã liên lạc với Đổng Đại Ngư và yêu cầu Đổng Đại Ngư thay thế đối tượng được phỏng vấn ban đầu.”
Cách nói này hình như có vấn đề?
Người phỏng vấn trước đó đã toi nên để Đổng Đại Ngư thay thế?
Nếu Đổng Đại Ngư biết điều này, ắt hẳn sẽ rất hoảng sợ phải không?
“Tôi đột nhiên bắt đầu tò mò gia đình cậu làm nghề gì.” Quách Vũ Tình hỏi thăm dò.
“Kinh doanh nhỏ thôi!” An Lương không trả lời thẳng vấn đề, cậu chỉ giúp Lý Tịch Nhan duy trì tình cảm với bạn cùng phòng, cô gái ngốc nghếch này có đôi khi rất vô tâm.
“Mối quan hệ giữa gia đình chúng tôi và Đổng Đại Ngư rất tốt, cho nên giúp đỡ chút chuyện cũng không phải vấn đề gì to tát.” An Lương nói thêm.
Quách Vũ Tình trả lời: “Chờ Đổng Đại Ngư đến, tôi có thể chụp ảnh chung với Đổng Đại Ngư được không?”
“Đương nhiên không có vấn đề!” An Lương trả lời.
Quách Vũ Tình cũng có vấn đề quá đi chứ?
Cô ấy muốn chụp ảnh với Đổng Đại Ngư?
Khẩu vị kỳ lạ gì thế này?
Nếu là Bành Ngư Viêm đi qua, Quách Vũ Tình muốn chụp ảnh chung, An Lương cảm thấy chuyện đó không có vấn đề gì, nhưng mà là Đổng Đại Ngư thì có hơi quá đáng rồi?
“Cảm ơn!” Quách Vũ Tình lễ phép cảm tạ.
An Lương xua tay, đứng dậy đi tới quầy của quán cà phê Starbucks, cậu định bưng nước ép kiwi qua.
Sau khi An Lương rời đi, Quách Vũ Tình nhanh chóng nói: “Tịch Nhan, mình ghen tị với cậu quá!”
“Bạn trai của cậu quá tuyệt vời!” Quách Vũ Tình thở dài: “Cậu ấy còn sắp xếp cho cậu đối tượng phỏng vấn ở mức độ này. Nếu cậu có ghi chép về buổi phỏng vấn đó, quả thực là một bước lên mây!”
Lý Tịch Nhan cũng đồng ý: “Mình thấy anh ấy cũng rất giỏi, bản thân mình cũng cảm thấy thật ngưỡng mộ.”
“...” Quách Vũ Tình không nói nên lời.
Cuộc trò chuyện này không thể tiếp tục nữa!
An Lương cầm nước ép trái cây kiwi qua, sau đó đưa tới trước mặt Quách Vũ Tình: “Quách Vũ Tình, cô không uống cà phê vậy nước trái cây thì được, đúng không?”
Quách Vũ Tình lễ phép trả lời: “Cảm ơn.”
“Không có chi.” An Lương tùy tiện nói.
Khi Quách Vũ Tình cầm lấy nước ép trái cây kiwi, cô phát hiện một chi tiết khác, An Lương đã vặn trước nắp chai cho cô?
“Tên này…” Quách Vũ Tình thầm ghen tị với Lý Tịch Nhan.
Dù sao bạn trai của đối phương vừa có tiền lại vừa có gia thế, mấu chốt là cậu ta còn dịu dàng tuyệt đối, điều này thì ai chịu nổi cơ chứ?
Quách Vũ Tình lại phát hiện ra một vấn đề. Vì An Lương có thể liên hệ để Đổng Đại Ngư nhận lời phỏng vấn với Lý Tịch Nhan, vậy thì An Lương cũng là đại lão đúng không? Hơn nữa còn là một đại lão chân chính!
Hóa ra đại lão chân chính lại ôn hòa đến vậy sao?
Chương 1018: Là vì lợi ích, cho nên khách sáo!12 giờ 10 phút trưa.
Tại căng tin phong cách Tây Xuyên, Thịnh Khánh của Học viện Phúc Đán, Lý Tịch Nhan gọi thịt heo thái sợi xào, canh thịt cay, sườn om đỏ, xà lách xào và cả một phần canh chua trứng cho An Lương.
Lý Tịch Nhan gọi năm món, chủ yếu là Quách Vũ Tình cũng đến để ăn ké, hơn nữa đồ ăn trong căng tin tương đối ít.
Được rồi!
Thực ra sức ăn của An Lương cũng rất khỏe, suy cho cùng cậu là chiến sĩ song thiên phú, thức ăn được chuyển hóa thành nguồn năng lực dự trữ với hiệu quả cao.
Gần 1 giờ, An Lương đang ăn canh cà chua trứng, điện thoại di động của cậu vang lên, ID người gọi đến là “Đổng Đại Ngư”, An Lương cầm điện thoại lên nghe máy.
Giọng nói của Đổng Đại Ngư truyền đến trước: “Giám đốc An, tôi đã đáp xuống sân bay Quốc tế Đông Phổ ở Ma Đô, cậu đang ở Học viện Phúc Đán phải không?”
“Giám đốc Đổng ăn tối chưa?” An Lương thản nhiên hỏi.
Đổng Đại Ngư trả lời: “Tôi đã ăn bữa ăn hàng không trên máy bay.”
“Vậy được. Vừa hay tôi cũng mới ăn xong bữa trưa ở căng tin Học viện Phúc Đán. Bây giờ anh có thể đến được rồi.” An Lương trả lời.
“…” Đổng Đại Ngư có chút không nói nên lời, anh ta vốn tưởng rằng An Lương đã sắp xếp một bữa tiệc chiêu đãi.
Có vẻ như anh ta đã suy nghĩ quá nhiều!
Tưởng bở nhiều quá cũng là liều chí mạng!
“Được rồi, cậu An, tôi sẽ đến ngay, khoảng 1 tiếng nữa.” Đổng Đại Ngư giải thích.
“Được rồi, khi anh đến Học viện Phúc Đán thì liên hệ trực tiếp với tôi, tôi sẽ chỉ đường cho anh.” An Lương trả lời.
Hai người kết thúc cuộc trò chuyện, Quách Vũ Tình có chút hào hứng, cô hỏi: “An Lương, có phải là Đổng Đại Ngư của Huawei đến không?”
Lý Tịch Nhan cũng nhìn An Lương.
An Lương trả lời lại: “Ừm, Đổng miệng to vừa xuống máy bay, khoảng 1 tiếng nữa sẽ đến.”
Quách Vũ Tình lại nhắc tới chuyện cũ: “Lát nữa xin giúp đỡ tôi, tôi muốn chụp ảnh chung với anh ta.”
An Lương gật đầu không nói gì.
Thực ra, Quách Vũ Tình không phải là người hâm mộ của Đổng Đại Ngư, cô ấy là người hâm mộ của Huawei. Điện thoại di động của cô ấy là Huawei Mate 30 Pro nên cô ấy muốn chụp ảnh với Đổng Đại Ngư.
Gần 2 giờ, An Lương, Lý Tịch Nhan và Quách Vũ Tình đón Đổng Đại Ngư tại cổng trường Học viện Phúc Đán. Đổng Đại Ngư đang đeo bịt tai chống gió cho nên không bị phát hiện.
“Xin chào, giám đốc An!” Đổng Đại Ngư lễ phép chào hỏi, anh ta nhiệt tình vươn tay làm động tác bắt tay.
An Lương cũng khách sáo bắt tay với Đổng Đại Ngư: “Giám đốc Đổng, anh quá khách sáo. Đây là Ma Đô, không nhất thiết phải theo thói quen ở Đế Đô, anh là anh.”
“Nhân tiện, giám đốc Đổng, để tôi giới thiệu với anh. Người này là bạn gái của tôi, Lý Tịch Nhan, còn người này là bạn cùng phòng của bạn gái tôi, Quách Vũ Tình.” An Lương giới thiệu với Đổng Đại Ngư.
Đổng Đại Ngư chào hỏi rất quy củ, gần như không có ý đưa tay ra bắt: “Xin chào, tôi là Đổng Đại Ngư đến từ Công ty điện thoại Huawei. Rất vui được gặp mọi người.”
Lý Tịch Nhan trả lời với chút căng thẳng: “Xin chào, anh Đổng.”
Quách Vũ Tình thì trả lời với trạng thái kích động: “Anh Đổng, tôi có thể chụp ảnh chung với anh được không?”
Đổng Đại Ngư nhìn An Lương, sau khi An Lương gật đầu thì anh ta mới trả lời: “Đương nhiên là được!”
Sau khi Lý Tịch Nhan chụp ảnh cho hai người họ, An Lương nói: “Đi thôi, chúng ta vào hội trường phỏng vấn tin tức.”
“Ồ, đúng rồi, cục cưng, em nói với người cố vấn của em đi, bảo rằng giám đốc Đổng của Huawei đã đến, chúng ta lập tức qua bên đó ngay.” An Lương giải thích.
“Được rồi.” Lý Tịch Nhan trả lời lại.
Không đến 10 phút sau, bốn người họ đã đến hội trường phỏng vấn tin tức.
Trong hội trường phỏng vấn tin tức, không chỉ có Khương Tâm Khiết, mà còn có Trưởng khoa Báo chí và Truyền thông, và cả Ngưu Quốc Soái, người ẩn mình giữa các sinh viên.
Sau những lời giới thiệu làm quen ngắn gọn và gượng gạo, mọi người nhanh chóng bước vào chủ đề chính, Lý Tịch Nhan là người phụ trách phỏng vấn Đổng Đại Ngư.
“Xin chào, anh Đổng, tôi là Lý Tịch Nhan đến từ Học viện Báo chí và Truyền thông Phúc Đán. Tôi rất vui khi hôm nay được phỏng vấn anh Đổng.” Lý Tịch Nhan mở đầu bài phát biểu thường kỳ của mình.
Đổng Đại Ngư trả lời lại rất lịch sự: “Xin chào, Lý Tịch Nhan, tôi là Đổng Đại Ngư từ bộ phận điện thoại di động của Tập đoàn Huawei. Hôm nay, tôi rất vui khi được cô Lý đây phỏng vấn.”
“Anh Đổng, liên quan đến chiếc điện thoại Huawei Mate 30 Pro với phiên bản pin Graphene, tối qua anh đã livestream để chứng minh tính chân thực của nó. Chúng tôi muốn hỏi, nếu điện thoại Huawei Mate 30 Pro với phiên bản pin Graphene được tung ra, giá của nó sẽ là bao nhiêu?” Câu hỏi đầu tiên của Lý Tịch Nhan rất sắc bén.
Câu hỏi này trực tiếp chỉ ra chìa khóa cốt lõi!
Buổi livestream của Đổng Đại Ngư đã chứng minh tính chân thực của pin Graphene, nhưng liệu giá của pin Graphene có cao ngất trời không?
“Trước kia, khi chúng tôi phát hành điện thoại Huawei Mate 30 Pro, phiên bản 2.3 với bộ nhớ 8G và bộ nhớ 128G, nó có giá là 5.488 tệ; Giá của bộ nhớ 256GB là 5.988 tệ. Nếu thêm phiên bản pin Graphene, dựa theo chi phí đắt đỏ của pin Graphene và các tính năng tuyệt vời, giá ước tính của chúng tôi là 6.288 tệ và 6.788 tệ.” Khi Đổng Đại Ngư đang nói giá cả, anh ta thoáng nhìn An Lương.
Nhưng An Lương lại thờ ơ, bên Huawei muốn bán bao nhiêu đều là chuyện của Huawei, Công ty Ước mơ Tương lai của bọn họ đã kiếm được số tiền tương ứng với số tiền mà bọn họ đã thảo luận.
Tiền kiếm không bao giờ là đủ!
Chỉ khi người khác kiếm tiền với bạn, người khác mới lắng nghe bạn, và mới học theo bạn.
Nếu không, dựa vào cái gì mà người khác phải lắng nghe bạn?
Chương 1019: Lần này còn có thể chạy thoát được sao?Học viện Phúc Đán, hội trường phỏng vấn tin tức của Học viện Báo chí và Truyền thông.
Lý Tịch Nhan đang phỏng vấn Đổng Đại Ngư của Công ty điện thoại Huawei. Ngay khi vừa bắt đầu, Lý Tịch Nhan trực tiếp chỉ ra vấn đề cơ bản về giá pin Graphene.
“Giám đốc Đổng, xin hỏi anh đã bao giờ nghĩ đến việc sản xuất chiếc điện thoại M30Pro Huawei với phiên bản pin Graphene chưa?” Lý Tịch Nhan hỏi.
Câu hỏi này nhẹ hơn một chút, nhưng nó cũng là một câu hỏi then chốt.
Bởi vì khá nhiều người hóng hớt trên mạng rất quan tâm về vấn đề này, phần lớn những người hóng hớt đã biểu thị hời hợt rằng, nếu điện thoại di động của Huawei là điện thoại Huawei Mate 30 Pro với phiên bản pin Graphene, bọn họ chắc chắn phải mua nó!
Còn việc rốt cuộc có mua hay không?
Đây là một câu hỏi siêu hình!
Đối với lời hứa của những người hóng hớt trên thế giới Internet, nếu không phải là đặt hàng trả trước thì sẽ bị coi như đang khoe khoang.
Điện thoại di động Meizu cũng đã hứng chịu không ít khi tin vào lời hứa hẹn của những kẻ hóng hớt, thợ mộc cũng khổ quá phải không?
Đối mặt với câu hỏi của Lý Tịch Nhan, Đổng Đại Ngư bật cười: “Về vấn đề này, hiện tại vẫn chưa xác định rõ, vì nhà cung cấp pin Graphene đang mở rộng toàn lực sản xuất, Huawei của chúng tôi cũng đang chờ đợi tin tốt của đối phương.”
“Xin hỏi, nhà cung cấp pin Graphene là công ty nào?” Lý Tịch Nhan hỏi.
“Khụ, khụ!” Đổng Đại Ngư ho khan hai tiếng, anh ta thầm liếc nhìn An Lương.
An Lương ôm trán, cô gái ngốc nghếch này, trước khi phỏng vấn không luyện tập trước à?
Các câu trả lời liên quan đã được công bố trên weibo của Đổng Đại Ngư!
Đổng Đại Ngư nhìn thấy An Lương không nói gì, trực tiếp trả lời: “Đối với câu hỏi này, thực ra tôi đã nói qua trong lúc livestream, pin Graphene của chúng tôi đến từ Công ty TNHH Công nghệ Graphene Ước mơ Tương lai.”
“Vì cô Lý đã hỏi câu hỏi này, tôi muốn đặc biệt giới thiệu một chút về Công ty TNHH Công nghệ Graphene Ước mơ Tương lai. Đó là một công ty công nghệ pin Graphene hoàn toàn độc lập, chuyên thiết kế và sản xuất pin Graphene, kể cả đóng gói. Sau đó đến thiết kế và đóng gói chip quản lý pin Graphene, tất cả đều có quyền sở hữu trí tuệ độc lập.” Đổng Đại Ngư ồ ạt khen ngợi Công ty Ước mơ Tương lai.
“Để tôi nói về một số liệu khác, Công ty TNHH Công nghệ Graphene Ước mơ Tương lai có mức định giá hơn 1 vạn ức, đó là một công ty rất mạnh và lại rất khiêm tốn.” Đổng Đại Ngư giải thích.
“Công ty đó giỏi đến vậy sao?” Lý Tịch Nhan cảm thán, sau đó tiếp tục hỏi: “Anh Đổng, theo thói quen trước đây của phía Công ty điện thoại Huawei của anh, bên anh chắc sẽ công bố điện thoại dòng P40 Pro hoàn toàn mới trong vòng hai tháng. Xin hỏi điện thoại dòng P40 Pro hoàn toàn mới này liệu có được trang bị pin Graphene không?”
Vấn đề này cũng được rất nhiều người trên mạng quan tâm!
Đổng Đại Ngư trả lời: “Về câu hỏi này, tôi chỉ có thể trả lời một cách bảo thủ. Trong giai đoạn đầu phát hành, chúng tôi sẽ cung cấp điện thoại dòng P40 Pro phiên bản pin Graphene cấu hình cao nhất với số lượng ít.”
“Nguyên nhân vẫn là do năng lực của nhà cung ứng không đủ. Theo trao đổi của chúng tôi, đối phương sẽ mất ít nhất ba tháng mới có thể cung cấp ổn định pin Graphene, hơn nữa trong thời gian đầu sẽ cung cấp độc quyền cho Huawei của chúng tôi.” Đổng Đại Ngư giải thích.
“Ngoài ra, liên quan đến điện thoại di động dòng P40 Pro và pin Graphene, có một điều đặc biệt cần giải thích. Những người hâm mộ Huawei ở nước ngoài sẽ không thể mua trực tiếp điện thoại dòng P40 Pro với phiên bản pin Graphene.” Đổng Đại Ngư nói.
Lý Tịch Nhan lập tức hỏi: “Tại sao vậy?”
Đổng Đại Ngư giải thích: “Đó là yêu cầu của nhà cung cấp. Điện thoại Huawei của chúng tôi sẽ tuân theo lời hứa với nhà cung cấp. Điện thoại Huawei với phiên bản pin Graphene sẽ không được bán trực tiếp ở nước ngoài.” Đổng Đại Ngư trả lời.
Lý Tịch Nhan hỏi lại: “Về câu hỏi này, chúng tôi có thể hiểu rằng nhà cung cấp của bên anh sẽ phân biệt đối xử với các khu vực tiêu thụ khác nhau?”
Câu hỏi này...
Hơi sắc bén!
Đổng Đại Ngư trả lời: “Không hẳn, chỉ là do lượng pin Graphene được sản xuất lúc ban đầu quá thấp, không thể đáp ứng đủ quá nhiều yêu cầu từ phía thị trường. Vì vậy, điện thoại dòng P40 Pro phiên bản pin Graphene sẽ chỉ được bán tại các khu vực nội địa của Hạ Quốc.”
“Để giải quyết vấn đề đáng tiếc này, trước tiên chúng tôi sẽ tổ chức một cuộc họp báo cho điện thoại di động dòng P40 Pro ở các khu vực hải ngoại, ưu tiên cung cấp điện thoại di động dòng P40 Pro xuất sắc cho các khu vực hải ngoại.” Đổng Đại Ngư nói thêm.
“Ngoài ra, nếu những người hâm mộ Huawei ở nước ngoài muốn dùng thử điện thoại Huawei với phiên bản pin Graphene, điện thoại Huawei của chúng tôi sẽ không ngăn cản việc hải ngoại mua hộ.” Đổng Đại Ngư cười nói.
Khi Đổng Đại Ngư nói đến việc “hải ngoại mua hộ”, cả hội trường đều bật cười.
“Cuối cùng, tôi xin nói thêm một điều nữa. Điện thoại di động dòng P40 Pro sẽ là sản phẩm mà Huawei của chúng tôi lần đầu tiên sử dụng công nghệ pin Graphene một cách ổn định. Trong một tương lai không xa, chúng tôi sẽ cập nhật toàn bộ điện thoại di động. Các thiết bị như máy tính bảng, máy tính xách tay và đồng hồ thông minh... cũng như tai nghe không dây và các thiết bị khác, tất cả các sản phẩm điện tử tiêu dùng đều sử dụng pin Graphene để mang đến cho người tiêu dùng trải nghiệm tốt nhất!” Đổng Đại Ngư đưa ra câu chốt.
Sau khi nói xong chuyện này, Đổng Đại Ngư đứng lên, anh ta lịch sự nói: “Bạn học Lý, cuộc phỏng vấn hôm nay đến đây là kết thúc, tôi còn có công việc cần phải giải quyết.”
“Vâng, rất cảm ơn anh Đổng đã dành thời gian nhận lời phỏng vấn.” Lý Tịch Nhan lễ phép trả lời lại.
Chương 1020: Đây là một câu hỏi hay!Đổng Đại Ngư đi về phía An Lương, anh ta lịch sự nói với An Lương: “Bạn học An, tôi đi trước. Bên phía tôi quả thực có chuyện cần phải giải quyết.”
Lần này, theo như đề xuất của An Lương, Đổng Đại Ngư đã giữ kín cách xưng hô với An Lương, anh ta cố khiêm tốn hết mức.
“Không sao, cảm ơn anh Đổng.” An Lương cảm ơn.
Đổng Đại Ngư trả lời một cách lịch sự: “Bạn học An khách sáo rồi!”
Sau khi hai bên giao lưu, Đổng Đại Ngư ra về cùng với Trưởng khoa Khoa Báo chí và Truyền thông của Học viện Phúc Đán.
Lý Tịch Nhan vội vàng đi đến bên cạnh An Lương, cô rụt rè hỏi: “An Lương, buổi phỏng vấn vừa rồi có phải em đã làm không tốt?”
An Lương cười trả lời: “Cô gái ngốc nghếch, vừa nãy biểu hiện của em rất tốt!”
“Thật không?” Lý Tịch Nhan hỏi đầy mong đợi.
An Lương gật đầu khẳng định: “Thật!”
Lý Tịch Nhan nở một nụ cười vui vẻ.
“Chúng ta cũng đi thôi, lát nữa anh dẫn em đi ăn, em muốn ăn cái gì?” An Lương hỏi với tâm địa xấu xa. Không cần biết Lý Tịch Nhan muốn ăn cái gì, dù sao cũng chỉ có một thứ mà An Lương muốn ăn!
Suy cho cùng, lần này Lý Tịch Nhan không thể chạy trốn được nữa, đúng không?
Đối mặt với lời mời của An Lương, làm sao Lý Tịch Nhan có thể không biết ý của cậu ta?
Lý Tịch Nhan hừ nhẹ một tiếng: “Phải đợi một lát nữa. Em muốn xem đoạn video phỏng vấn. Đoạn video này sẽ được đăng trên tài khoản wechat chính thức của Học viện Phúc Đán. Để em xem xem họ có quay xấu em không.”
An Lương giễu cợt nói: “Đừng lo lắng, không thể nào!”
An Lương nói thêm: “Dù sao thì cục cưng của anh cũng đẹp như vậy mà!”
“Cũng biết dỗ ngọt đấy!” Nụ cười lộ trong khóe mắt của Lý Tịch Nhan.
Cô gái ngốc nghếch không thật lòng gì cả!
Gần 5 giờ, Lý Tịch Nhan mới xem xong video phỏng vấn, cô ấy bước đến chỗ An Lương với vẻ mặt đắc ý.
An Lương bóp khuôn mặt nhỏ của cô ấy: “Cục cưng, nụ cười trên mặt của em quá lộ liễu, có phải cảm thấy chính mình trong video phỏng vấn rất đẹp?”
Lý Tịch Nhan bị An Lương hỏi như vậy, cô có chút ngượng ngùng.
“Vì video phỏng vấn không có vấn đề gì nên anh sẽ dẫn em đi ăn mừng, em muốn ăn gì?” An Lương hỏi.
Lý Tịch Nhan trả lời: “Em muốn trở về ký túc xá trước.”
“Được.” An Lương nắm tay cô đi vào khu ký túc xá.
An Lương đã từng đến ký túc xá của Lý Tịch Nhan, chỉ là bây giờ chắc sẽ bị bà dì quản lý khu ký túc xá chặn lại, đúng không?
Ở lầu dưới ký túc xá của Lý Tịch Nhan, An Lương xử lý trước công việc của tối nay, sau đó gửi tin nhắn cho Ngô Xuân Sinh trong lúc đợi Lý Tịch Nhan, phần mềm mà bọn họ trao đổi là phần mềm liên lạc bí mật của Cục Điều tra An ninh Quốc gia.
‘An Lương: Lão Ngô, tôi vừa nghe Đổng miệng to nói rằng điện thoại dòng P40 Pro của Huawei có thể dùng pin Graphene?’
‘Ngô Xuân Sinh: Đúng vậy, giám đốc An, trước đây Đổng miệng to đã từng quấy rầy đòi hỏi tôi, cuối cùng tôi chỉ có thể hứa với anh ta sẽ cung cấp 1 vạn đến 2 vạn viên pin Graphene trước.’
‘Ngô Xuân Sinh: Điện thoại dòng P40 Pro của bọn họ sẽ được phát hành vào tháng 4, chúng tôi vẫn còn một tháng rưỡi.’
‘An Lương: Kịp không?’
‘Ngô Xuân Sinh: Kịp! Đơn vị xây dựng nhà máy lần này là đội thi công trực thuộc Ngự Lâm Quân, hiệu quả của bọn họ rất cao, được sự ủy quyền của chính quyền quận Thạch Sơn, chúng tôi có thể tiến hành thi công giai đoạn đầu của dự án suốt cả ngày lẫn đêm. Dự định ban đầu mất nửa năm, nhưng bây giờ chắc chỉ cần hơn một tháng.’
‘Ngô Xuân Sinh: Dựa theo tiến độ như thế này, chúng tôi có thể cung cấp một lượng pin Graphene cho Huawei trong quá trình thử nghiệm sản xuất.’
‘Ngô Xuân Sinh: Giám đốc An, chúng ta chỉ cung cấp pin Graphene cho Huawei trong giai đoạn đầu thôi sao?’
‘An Lương: Có người nào khác tìm các anh không?’
‘Ngô Xuân Sinh: Có một nhà sản xuất máy tính tên là Liên Hương muốn chúng tôi cung cấp pin Graphene cho máy tính xách tay của họ. Giá đưa ra cũng khá cao.’
‘An Lương: Tôi biết nhà sản xuất này, là xí nghiệp của Bạch Đầu Ưng Quốc!’
‘Ngô Xuân Sinh: Xí nghiệp này hình như là của Hạ Quốc?’
Ngô Xuân Sinh từng là người gốc Bạch Đầu Ưng Quốc, anh ta đương nhiên biết rằng Máy tính Liên Hương là xí nghiệp của nước Hạ, không phải của Bạch Đầu Ưng Quốc nào đó.
‘An Lương: Dù sao thì cứ từ chối!’
‘Ngô Xuân Sinh: Được rồi.’
‘Ngô Xuân Sinh: Nhân tiện, giám đốc An, bên chúng tôi đã bắt đầu đăng ký bằng sáng chế, bao gồm cả giải pháp giao thức sạc mới USB-EE dựa trên giao diện Type-C đang được đăng ký. Chúng tôi dự kiến sử dụng Type-C làm biểu trưng đại diện cho 【 Evolution/Tiến hóa 】 , cậu xem có ổn không?’
‘An Lương: Không thành vấn đề. Nhân tiện, công suất của giao thức sạc mới đạt được bao nhiêu?’
‘Ngô Xuân Sinh: Công suất đột phá giới hạn 100W của giao thức USB-PD, chúng tôi đã sửa đổi giao diện Type-C và thêm bốn kênh sạc để đạt công suất sạc tối đa là 7200W. Nếu vẫn dựa trên dung lượng pin là 7000 mAh, chỉ cần 6 phút có thể sạc xong!’
‘An Lương: Công nghệ này tạm thời để đó, chúng ta hãy thu lợi nhuận của công nghệ trước đã.’
Trước mắt công suất sạc 100W, lại không có dấu hiệu suy giảm tức đã ở mức rất tuyệt rồi, tại sao lại còn phải công bố thêm công nghệ mới?
Hãy nhìn vào Công ty Intel bắt đầu từ năm 2013. Mỗi năm, các bộ vi xử lý đều như đang “nặn kem đánh răng”, gần như không có tiến bộ gì cả.
Còn về việc liệu đó có phải trục lợi hay không?
Đây là một câu hỏi hay!
Chương 1021: Mọi chuyện đều đã sẵn sàng!An Lương cảm thấy mỗi người một ý, người sáng suốt thấy sự khôn ngoan, dù sao An Lương cũng cho rằng hành động này gọi là dự bị kỹ thuật, chứ không phải là hành vi trục lợi.
“Em đến rồi đây.” Giọng nói của Lý Tịch Nhan cắt ngang cuộc trò chuyện của An Lương.
An Lương gửi cho Ngô Xuân Sinh một lời kết luận và tắt phần mềm liên lạc bí mật của Cục Điều tra An ninh Quốc gia. Anh nhìn Lý Tịch Nhan, cô gái ngốc nghếch này đã đổi sang túi bucket của Louis Vuitton và thay luôn bộ đồ.
“Em muốn ăn gì?” An Lương hỏi.
Lý Tịch Nhan chủ động nắm lấy cánh tay An Lương, cô cố ý trả lời lại: “Em muốn ăn đậu phụ thối!”
“...” An Lương á khẩu, anh cự tuyệt!
Khi mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn, thứ còn lại chỉ là cơ hội, vậy mà phải để Lý Tịch Nhan ăn đậu phụ thối?
Đó là một thảm họa!
Suy cho cùng, lần trước lúc ở Thịnh Khánh, sau khi Lý Tịch Nhan ăn đậu phụ thối, cảm giác chua chua và sảng khoái gần như chỉ còn một nửa trong trí nhớ.
An Lương nghĩ tới việc từng ăn đậu phụ thối, cậu cảm thấy hơi đáng sợ.
An Lương không ngừng từ chối lời đề nghị của Lý Tịch Nhan. Đậu phụ thối là loại đậu phụ không nên chọn lựa, An Lương cũng từ chối các bữa ăn tối nặng mùi như là lẩu Thịnh Khánh, canh súp cay.
Còn về các món ăn Nhật Bản và phương Tây?
Tất cả đều bị An Lương từ chối!
Món ăn Nhật Bản có rất nhiều món ăn sống, chẳng hạn như các loại sashimi. Nếu nguyên liệu làm sashimi không tươi hoặc sức đề kháng của Lý Tịch Nhan không đủ tốt, lỡ xảy ra tiêu chảy thì sao?
Điều này cũng đúng với đồ ăn phương Tây, chẳng hạn như tiêu chảy sau khi ăn bít tết chín tái gì đó?
An Lương nhất định không muốn bị tiêu chảy vào lúc này!
Để an toàn, tránh những món ăn có mùi vị nặng, đồng thời có ý thức lễ nghi, và để thể hiện rằng anh coi trọng Lý Tịch Nhan, An Lương đã chọn các món ăn Quảng Đông cao cấp.
Từng là nhà hàng Quảng Đông cao cấp nhất ở Ma Đô, Đường Các của khách sạn The Langham. Suy cho cùng nó cũng từng là nhà hàng 3 sao Michelin?
Sau đó, trải qua những việc như thay đổi đầu bếp chính, cộng với việc thiếu sót các chi tiết phục vụ, và cả hương vị của các món ăn thực sự đã giảm sút. Đường Các năm nay đã bị rớt một sao Michelin.
Bản thân An Lương không quan tâm lắm đến xếp hạng sao của Michelin, nhưng đối với việc nhà hàng như Đường Các liên tục rớt hạng sao, An Lương vẫn nên tránh xa thì hơn, cuối cùng anh chọn Ngự Bảo Hiên.
Ngự Bảo Hiên không phải là thương hiệu địa phương của Hạ Quốc, mà là từ thiên đường tránh thuế Singapore. Nó nằm chỗ Bến Thượng Hải của Ma Đô. Khi An Lương đưa Lý Tịch Nhan tới cổng của Học viện Phúc Đán, một chiếc Rolls Royce Phantom màu đen đã chờ sẵn ở đó.
Sau khi người tài xế mặc vest đen và đeo găng tay trắng xác nhận thông tin với An Lương, anh ta kính cẩn mở cửa xe cho An Lương, An Lương cũng nhã nhặn phong độ để Lý Tịch Nhan lên xe trước.
Hàng ghế sau của Rolls-Royce Phantom là hai chỗ ngồi tương đối độc lập, An Lương nắm tay Lý Tịch Nhan, cậu nói cho tài xế biết điểm đến, đối phương tự động lái xe đi.
Lý Tịch Nhan nhỏ tiếng, hỏi: “Chúng ta đi ăn ở đâu?”
“Chỗ gần Bến Thượng Hải thì sao?” An Lương trả lời.
“Có phải anh lại ở khách sạn Royal Palace Holiday bên ngoài trường học của bọn em?” Lý Tịch Nhan hỏi.
An Lương quả thực đang ở tại khách sạn Royal Palace Holiday, hơn nữa còn ở trong căn phòng loại Executive Suite số 2808.
Khách sạn Royal Palace Holiday chỉ là một khách sạn 5 sao rất bình thường, giá một phòng Executive Suite chỉ 1,600 tệ một đêm, thực sự rẻ và thấp hơn một chút so với khách sạn 5 sao khác.
“Ừ.” An Lương khẳng định nói.
Lý Tịch Nhan nói nhỏ: “Vậy thì chúng ta ăn ở gần đây là được rồi!”
An Lương cũng nhỏ giọng trêu chọc: “Em không chờ đợi được nữa?”
“Anh… đồ xấu xa này!” Lý Tịch Nhan trừng mắt nhìn An Lương.
Nhìn thấy Lý Tịch Nhan ngây thơ và có chút không để tâm, trong lòng An Lương tràn đầy yêu thương, Lý Tịch Nhan ngây thơ như vậy, cậu thực sự rất thích.
Còn việc Lý Tịch Nhan nói nên đi ăn gần đây?
Đó là điều không thể!
Thực ra, khi nãy trong lúc đang đứng chờ Lý Tịch Nhan ở dưới lầu ký túc xá, An Lương đã đặt trước Award Winning.
Ở Ma Đô, khách sạn khiến An Lương hài lòng nhất là Aman Winning.
Ở Đế Đô, khách sạn khiến An Lương không hài lòng nhất là là Aman Summer.
Cùng là Aman, nhưng sự khác biệt quá lớn!
An Lương hy vọng sẽ cho Lý Tịch Nhan cảm giác tốt nhất, đương nhiên sẽ không dẫn một người mới như Lý Tịch Nhan bước vào trò Hiệp Cốc, một khách sạn 5 sao bình thường nhất như Royal Palace Holiday.
Cậu từng nói rằng, ở phương diện tình cảm, bởi vì tình cảm không thể định lượng được như tiền bạc, An Lương thực sự không thể đạt được sự cân bằng tuyệt đối, thật ra thì tình cảm của cậu dành cho Lý Tịch Nhan nhiều hơn một chút.
An Lương hy vọng rằng Lý Tịch Nhan sẽ có một trải nghiệm tuyệt vời khi lần đầu tiên bước vào trò Hiệp Cốc.
Đó là lý do tại sao An Lương đặt khách sạn Aman Winning, đồng thời còn đặt trước căn phòng cổ kính, đây là phòng cao cấp nhất ở Aman Winning. Giá căn phòng cổ kính một phòng ngủ lên tới 2 vạn tệ.
Về việc giá cả có xứng đáng hay không, đối với An Lương mà nói, chắc chắn xứng đáng!
Chương 1022: Không có vấn đề gì nếu Lý Tịch Nhan lái xe?Khả năng chống ồn của Rolls-Royce Phantom rất tốt, không thể nghe thấy tiếng ồn ào của xe cộ bên ngoài.
An Lương dùng tay trái nắm tay phải của Lý Tịch Nhan, cậu thản nhiên hỏi: “Cục cưng, tiến độ học lái xe của em thế nào rồi?”
Trong kỳ nghỉ trước đó, Lý Tịch Nhan thề sẽ học lái xe sau khi khai giảng bắt đầu, An Lương tự hỏi liệu cô gái ngốc nghếch này có thực sự học được không.
“Gần đây em chỉ đi tập có hai lần, em vẫn đang luyện tập môn thứ 3, tuy nhiên dạo này bên phía trường lái xe không có huấn luyện, em đợi thêm xem sao.” Lý Tịch Nhan trả lời.
Tiến độ học bằng lái xe của Lý Tịch Nhan vẫn tốt, môn 1 và môn 2 đã đậu từ lâu, nhưng lại bị kẹt ở môn 3.
“Hả?” An Lương sửng sốt một chút: “Không có huấn luyện là sao?”
“Huấn luyện viên Dương đã xin nghỉ phép, em đang đợi cho đến cô ấy trở lại.” Lý Tịch Nhan giải thích.
“Không phải Trường dạy lái xe Hạnh Phúc không phải đã nói có tới 3 huấn luyện viên nữ sao?” An Lương nghi ngờ hỏi.
Khi mới đầu đăng ký, bên kia nói với An Lương rằng có ba huấn luyện viên là nữ, bây giờ lại bảo không có huấn luyện viên, ý gì đây?
Lý Tịch Nhan xấu hổ nói: “Trước đây, khi huấn luyện viên Dương đi vắng, huấn luyện viên Vạn đưa em đi tập xe, em đã vô tình tông vào con lươn giữa đường”.
“Sau đó, khi huấn luyện viên Miêu dẫn em tập lái xe, em lại tông vào xe huấn luyện viên phía trước.” Lý Tịch Nhan nói thêm: “Hai vị huấn luyện viên này đã sợ em rồi, bọn họ bảo đợi huấn luyện viên Dương về rồi dạy em lái xe.”
Chuyện này…
Đột nhiên An Lương cảm thấy để cho Lý Tịch Nhan học lái xe có thực sự ổn không?
Kỹ năng lái xe của Lý Tịch Nhan chắc chắn có vấn đề!
An Lương băn khoăn không biết sau này nên dạy cô lái xe như thế nào?
Chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen bay xuyên màn đêm đưa An Lương và Lý Tịch Nhan đến Ngự Bảo Hiên ở ngoài Bến Thượng Hải.
An Lương nắm tay Lý Tịch Nhan xuống xe, anh đưa Lý Tịch Nhan đến Ngự Bảo Hiên.
Nhân viên nữ của Ngự Bảo Hiên bước đến chào đón nồng nhiệt: “Chào buổi tối, chào mừng đến với Ngự Bảo Hiên, xin hỏi quý khách có đặt trước không?”
“Chào buổi tối, chúng tôi đã đặt trước, họ An.” An Lương trả lời.
“Xin chào, anh An, xin mời bên này.” Nhân viên nữ dẫn đường cho An Lương và Lý Tịch Nhan.
Mặc dù Ngự Bảo Hiên là nhà hàng được trao 2 sao Michelin, nhưng Ngự Bảo Hiên không kiêu ngạo, trái lại còn đặc biệt tạo ra sự ấm áp. Cho dù là thái độ phục vụ hay là bố cục của nhà hàng đều thiên hướng ấm áp.
Nhân viên nữ đưa An Lương và Lý Tịch Nhan đến bàn cho hai người gần cửa sổ, nhân viên phục vụ ngay lập tức mang đến hai quyển thực đơn.
Ngự Bảo Hiên chưa nâng cấp đặt món thông qua điện tử, vẫn là thực đơn bằng sách truyền thống.
An Lương và Lý Tịch Nhan lần lượt mở thực đơn. Giá các món ăn của Ngự Bảo Hiên quả thực rất phải chăng ở các nhà hàng 2 sao Michelin. An Lương nhìn sơ qua, ngoại trừ một vài món ăn đặc biệt, hầu hết các món ăn giá cả rất ổn.
Nếu bữa ăn gồm bốn người trở lên, một người tầm 300 tệ là có thể giải quyết vấn đề.
Một người tầm 300 tệ cho nhà hàng 2 sao Michelin?
Nói ngay thẳng ra thì quả thực rất có lương tâm!
Dù sao vịt quay Toàn Ký Đắc ở Đế Đô, bình quân đầu người cũng hơn mức giá này rồi phải không?
Còn trình độ của vịt quay Toàn Ký Đắc?
Cái cần hiểu thì cũng hiểu!
Vào thời điểm An Lương suýt bị lừa, ba người của nhóm Lý Tồn Viễn đã ngăn cản không để anh bị lừa.
Lý Tịch Nhan lật xem thực đơn, cô chọn món nói: “Tôi muốn một phần bánh bao kim sa hoàng đế.”
Bánh bao kim sa là món ăn được đề xuất đầu tiên của Ngự Bảo Hiên. Trong lĩnh vực bánh bao kim sa hoàng đế thì nó được biết đến là số một của Ma Đô!
Về giá cả thì sao?
Có một chút khó tin khi nói rằng, với hào quang “Số một Ma Đô” và với sự đặc biệt của nhà hàng 2 sao Michelin, giá của ba cái bánh bao kim sa hoàng đế chỉ 36 tệ mà thôi.
Nếu chia lẻ ra thì giá của một cái bánh bao kim sa hoàng đế chỉ có 12 tệ!
Nếu đã ăn bánh bao kim sa hoàng đế và biết bánh bao kim sa hoàng đế là gì, thì chắc sẽ biết loại bánh bao kim sa hoàng đế phổ biến nhất. Chỉ cần là bánh bao kim sa hoàng đế, giá chính hãng cũng cần tới 7 - 8 tệ?
Vì vậy, bánh bao kim sa hoàng đế ở Ngự Bảo Hiên thực sự rất rẻ!
“Thêm một phần chân gà hấp sốt.” Lý Tịch Nhan lại gọi thêm một món ăn vặt, giá cũng 36 tệ, cho thấy giá cả thực rất phải chăng.
“Những món khác anh đặt đi.” Lý Tịch Nhan đặt thực đơn lên bàn, cô để An Lương quyết định.
An Lương khẽ gật đầu, Lý Tịch Nhan thích ăn cá, anh lật thực đơn xem và chọn món đặc biệt: “Cá bống mú hấp”.
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh ghi chép món ăn, món ăn này là đặc sản tinh hoa của Ngự Bảo Hiên, thêm nữa cá bống mú rất đắt, giá 960 tệ một phần.
“Tôm xào truffle.” An Lương gọi một món đặc biệt khác, món này nhìn có vẻ đắt, dù gì cũng là nấm truffle và tôm, nhưng thực tế chỉ có 75 tệ mà thôi.
Mức giá này đối với nhà hàng 2 sao Michelin, An Lương khuyên bạn nên đến “check-in” khi đến Ma Đô, vì nó thực sự hợp túi tiền và thuộc nhà hàng Michelin mà người bình thường có thể đến để “check-in”.
“Súp gà hầm bóng cá.” An Lương gọi một món súp, giá là 228 tệ, hơi đắt, nhưng giá của món gà hầm bóng cá này vốn không hề rẻ tí nào.
“Rau giọt băng trộn.” An Lương chọn một món chay có giá 68 tệ.
Rau giọt băng là một loại rau khi ăn có vị rất ngon, nếu chưa ăn thì An Lương khuyên bạn nên thử, giá cũng không đắt.
“Thưa anh, các món ăn anh gọi đã đủ cho hai người thưởng thức.” Nhân viên phục vụ nhắc nhở.
“Được rồi, cám ơn.” An Lương đóng thực đơn lại.
Chương 1023: Có hơi vội vàng!Chế độ nhắc nhở của Ngự Bảo Hiên thực sự rất dễ giành được thiện cảm. Nó không chỉ tránh lãng phí mà còn tạo cho khách hàng cảm giác “suy nghĩ vì khách hàng”, từ đó tạo danh tiếng tốt hơn cho kinh doanh của Ngự Bảo Hiên.
Chỉ có thể nói rằng đây có lẽ là dùng tâm để tạo nên thương hiệu cho dịch vụ ăn uống?
Còn về vịt quay Toàn Ký Đắc?
A!
Công đức mỏng lại thêm việc nằm không gạt người là được!
Một lúc sau, các món ăn lần lượt được dọn ra, thứ đầu tiên được dọn lên là bánh bao kim sa hoàng đế, An Lương dùng tay sờ vào bánh bao kim sa hoàng đế trước, đảm bảo nó ở nhiệt độ thích hợp, sau đó nói: “Cục cưng, đỡ nóng rồi.”
Trong khi nói chuyện, An Lương cầm một cái bánh bao kim sa hoàng đế lên cắn một miếng, mùi mằn mặn, vị của Sa Trâu, thêm lớp da mềm và dai, không hổ là thương hiệu được đề xuất hàng đầu!
Sau khi cắn một miếng, Lý Tịch Nhan khen ngợi: “Bánh bao kim sa này ngon quá!”
“Thực sự rất ngon!” An Lương đồng ý.
Chân gà hấp sốt cũng khá ngon, mềm vừa phải, không mềm đến mức tan chảy trong miệng nên không bị ngấy, nhiệt độ cũng vừa đủ nên phần da chân không bị dính.
Món cá bống mú hấp là món chính của ngày hôm nay!
E là nhiều người đều không biết cá bống mú là dòng ngoại lai?
Dù gì nó cũng là dòng ngoại lai ăn thịt cần được nuôi trồng nhân tạo, bản thân nó cũng không thể mặt dày nói mình là dòng ngoại lai, nên chỉ đơn giản giả làm nguyên liệu thực phẩm cao cấp để giữ lại một chút thể diện cuối cùng của chính nó.
Cảm giác khi ăn cá bống mú hấp là mềm mà không có vị tanh, nước sốt hấp rất ngon. Lý Tịch Nhan tự mình ăn hết một nửa con, còn An Lương thì hoàn thành nửa còn lại.
Gần 1 tiếng sau, cuối cùng thì An Lương và Lý Tịch Nhan cũng ăn xong cả bàn, An Lương đột nhiên cảm thấy mình có hơi vội vàng, bởi vì anh phát hiện mình ăn hơi nhiều, lát nữa có thể ảnh hưởng đến việc lái xe.
May mắn thay, anh có một kế hoạch dự phòng!
Tại Ngự Bảo Hiên, An Lương đã trả tiền cho bữa tối, tiền ăn tổng cộng là 1.403 tệ, cộng thêm phí phục vụ là 140,3 tệ.
Phí phục vụ ở Ngự Bảo Hiên là 10%, đây chắc là khuyết điểm nhỏ duy nhất của Ngự Bảo Hiên.
Nhưng so với các món ăn và giá cả phải chăng của Ngự Bảo Hiên, khuyết điểm về mức phí phục vụ 10% đó là là phụ, ưu điểm là chính.
An Lương dẫn Lý Tịch Nhan ra khỏi Ngự Bảo Hiên, Rolls-Royce Phantom đã đợi sẵn bên ngoài.
Theo tình huống bình thường, bây giờ An Lương nên đưa Lý Tịch Nhan đến Aman Winning, sau đó dẫn Lý Tịch Nhan tham gia vào trò chơi Hiệp Cốc, trải nghiệm một chút cảm giác vui vẻ của trò chơi.
Tuy nhiên, An Lương ăn ít thì Lý Tịch Nhan cũng ăn nhiều. Tình huống như này ảnh hưởng khá nhiều đến thao tác trong lúc chơi trò chơi. An Lương bắt đầu kế hoạch dự phòng, cậu định dắt Lý Tịch Nhan đi dạo vòng quanh Bến Thượng Hải.
Tay trái của An Lương nắm lấy tay phải của Lý Tịch Nhan, hai người bước đi với những ngón tay đan vào nhau trong đêm bên bờ Bến Thượng Hải, nơi đây từng được mệnh danh là Thập Lý Dương Tràng, nhưng bây giờ lại là khu vực phồn hoa nhất Ma Đô.
(Thập Lý Dương Tràng: khắp mười dặm đều là người nước ngoài.)
“Cục cưng, em nghĩ sao về Ma Đô?” An Lương thản nhiên hỏi.
Lý Tịch Nhan tùy tiện trả lời: “Cũng rất tốt.”
“Vậy em đã tính đến chuyện sau khi tốt nghiệp muốn ở lại Ma Đô hay trở về Thịnh Khánh chưa?” An Lương hỏi lại.
Lý Tịch Nhan giật mình: “Em chưa từng nghĩ tới chuyện này.”
Lý Tịch Nhan hỏi ngược lại: “Còn anh, An Lương, anh có dự định gì sau khi tốt nghiệp không?”
An Lương cười nham hiểm: “Đương nhiên là cục cưng ở đâu thì anh ở đó!”
Nghe thấy những lời sến súa của An Lương, mặt Lý Tịch Nhan đỏ bừng, nhưng trong lòng cô lại thấy vui, cô thích những lời yêu thương nồng nhiệt của An Lương, cho dù sau này những lời nói đó không thành hiện thực.
Nhưng ít nhất bây giờ nó cũng khiến cô thấy rất ấm lòng!
Không lẽ bây giờ nên dội nước lạnh à?
“Chúng ta đang sống trong một thế giới với công nghệ tiên tiến. Công nghệ và lý thuyết hàng trăm năm qua đã bùng nổ trong thời hiện đại. Chúng ta là thế hệ hạnh phúc nhất. Chúng ta đang tận hưởng những lợi ích từ công nghệ.” An Lương thản nhiên nói.
“Trong một thế giới như vậy, Hạ Quốc rất nhỏ, toàn bộ thế giới cũng rất nhỏ, anh có thể ở Thiên Phủ vào buổi sáng và ở Ma Đô vào buổi chiều, cho nên chúng ta ở đâu cũng không quan trọng. Công nghệ đã kéo khoảng cách đến gần hơn!” An Lương tiếp tục nói.
“Vì thế, cục cưng à, nếu em muốn chọn ở Ma Đô hay là Thịnh Khánh, hoặc những thành phố khác, anh đều ủng hộ em.” An Lương nghiêng đầu nhìn Lý Tịch Nhan.
Lý Tịch Nhan cảm thấy ấm áp trong lòng: “Ừm, ừm! Nếu nhất định cần phải cân nhắc về vấn đề này, trong tương lai em có thể sẽ chọn ở lại Ma Đô. Kinh tế ở đây phát triển hơn và chuyên ngành của em cũng có không gian để phát triển và thăng cấp.”
“Ừm, anh đều theo ý em.” An Lương dẫn Lý Tịch Nhan đi dạo trên quanh Bến Thượng Hải, chỉ tay về phía bên kia sông: “Cục cưng, em biết bên kia là chỗ nào không?”
Chương 1024: Tomson Riviera? Ha ha!Lý Tịch Nhan hướng mắt theo chỗ An Lương đang chỉ, cô bật cười: “Em biết!”
“Ồ?” An Lương khó hiểu.
“Đó là Tomson Riviera nổi tiếng nhất ở Ma Đô!” Lý Tịch Nhan trả lời: “Trước đây khi nghỉ hè, em có từng đi qua Bến Thượng Hải với Vũ Tình. Cô ấy là người gốc Ma Đô, cô ấy đã đặc biệt giới thiệu cho em Tomson Riviera, nghe nói đó là khu cao cấp nhất ở Ma Đô.”
“Chỉ là nghe nói mà thôi.” An Lương mỉm cười trả lời: “Do nó có danh tiếng khá lớn, thực ra cũng không phải là tốt nhất. Nếu phải so sánh, nó thậm chí còn không thể lọt vào top ba bất động sản cao cấp trong Ma Đô!”
Chuyện quả thực là như vậy!
Ví dụ như Vịnh Hoàng Phổ số 1?
Hay ví dụ như Hoa Viên Viễn Trung Phong?
Còn về Vịnh Trung Lượng Hải số 1 bên cạnh Tomson Riviera thì sao?
Có cái nào vượt qua mặt bất động sản cao cấp Tomson Riviera chỉ bằng cách tình cờ?
Vì gia đình An Lương làm trong ngành xây dựng nên cậu hiểu rõ khía cạnh này, Tomson Riviera chỉ là có danh tiếng mà thôi, còn cách bố trí thì thực sự những chỗ khác đều có thể đánh đẹp, được chứ?
Đặc biệt, Vịnh Trung Lượng Hải số 1 bên cạnh Tomson Riviera, dù là loại hình căn hộ, hay là khu dân cư kể cả những món đồ trang trí liên quan cũng đều ở mức cao cấp hơn.
An Lương gợi ý với hệ thống Nhân Sinh Người Thắng nên thưởng cho một căn hộ ở Vịnh Trung Lượng Hải số 1, như vậy mới phù hợp với vị trí của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng.
Tuy nhiên, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng vẫn không phản hồi như mọi khi.
“Cục cưng, em hãy nhìn mấy tòa nhà ở bên cạnh Tomson Riviera. Đó là Vịnh Trung Lượng Hải số 1, nó tương đối khiêm tốn, nhưng về phương diện vị trí thì nó cao cấp hơn một chút. Đúng rồi, nó thậm chí còn gần câu lạc bộ du thuyền.” An Lương giải thích.
Tomson Riviera và Vịnh Trung Lượng Hải số 1 là những căn hộ hạng nhất nhìn ra phía sông Hoàng Phổ!
Trên thực tế, trong số các căn hộ cao cấp hướng ra sông ở Lộc Gia Chủy, chỉ có Tomson Riviera và Vịnh Trung Lượng Hải số 1 là là những căn hộ hạng nhất nhìn ra sông, đồng thời trong Tomson Riviera cũng chỉ có tòa A và tòa D mới là những căn hộ nhìn ra sông. Còn tòa B và tòa C cũng trong cùng khu đó thì kém thú vị hơn đôi chút.
“Wow! Hóa ra khu dân cư bên cạnh lại tuyệt vời vậy sao?” Lý Tịch Nhan cảm thán.
“Quả thực là tuyệt vời hơn. Giá hiện tại của Tomson Riviera là khoảng 18 vạn một mét vuông, nhưng giá của Vịnh Trung Lượng Hải số 1 bên cạnh cần 21 vạn cho một mét vuông.” An Lương giới thiệu, nói.
“Đắt quá!” Lý Tịch Nhan cảm thán nói: “Phồn Hoa Nguyên chưa tới 3 vạn nữa!”.
An Lương bật cười: “Hai cái không thể nào so sánh được, cô gái ngốc nghếch này!”
“Hừ!” Lý Tịch Nhan hừ nhẹ: “Em cảm thấy Phồn Hoa Nguyên tốt rồi, đặc biệt là vườn hoa ở trên cao!”
An Lương không phản bác lại Lý Tịch Nhan, anh thản nhiên nói: “Cục cưng, anh mua cho em một căn nhà ở Vịnh Trung Lượng Hải số 1, thấy thế nào?”
Hôm nay, An Lương định đưa Lý Tịch Nhan tham gia trò chơi Hiệp Cốc, vì thế cậu dự tính mua một căn hộ cho Lý Tịch Nhan.
Vì Lý Tịch Nhan đang ở Ma Đô, nên An Lương đang suy nghĩ về việc mua một căn hộ cao cấp ở Ma Đô!
Lý Tịch Nhan bối rối trước suy nghĩ đột ngột nảy ra trong đầu của An Lương, An Lương lại muốn mua nhà cho cô sao?
“An Lương, anh lại làm gì vậy?” Lý Tịch Nhan nghi ngờ hỏi: “Em không cần nhà đâu. Hơn nữa, nhà ở Ma Đô bị hạn chế mua. Tuy rằng giấy thông hành của em đã được chuyển đến trường nhưng giấy thông hành của trường không thể mua nhà.”
An Lương bật cười, kiểu hạn chế mua này luôn luôn nhắm vào những tầng lớp thiếu tài nguyên.
Với sự giàu có mà An Lương đang nắm giữ và tài nguyên của Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, mấy cái hạn chế mua này có là vấn đề gì đâu?
Cho dù là An Lương tự mình thành lập một xí nghiệp ở Ma Đô, hoặc giấy thông hành của Lý Tịch Nhan trực tiếp gửi đến Ma Đô thông qua tài nguyên của Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, gần như là một chuyện dễ dàng.
“Cục cưng, em có thích cảnh sông này không?” An Lương hỏi.
Lý Tịch Nhan gật đầu trước, sau đó lắc đầu: “Em thích nó, nhưng giá đắt quá, ngoài ra em thực sự không cần mua nhà. Dù có mua, em cũng sẽ không sống trong đó. Em muốn sống trong trường và học tập chăm chỉ.”
Cô nàng này!
“Ừm, anh biết rồi.” An Lương không nói thêm gì nữa, dù sao cũng là anh mua cho, Lý Tịch Nhan có thể ngăn cản anh sao?
Gần 9 giờ, An Lương mua một ly trà sữa cho Lý Tịch Nhan, anh và Lý Tịch Nhan uống một ly trà sữa là được rồi, các cô gái xinh đẹp khi uống trà sữa toàn chụp hình là xong mà nhỉ?
Không cần thiết phải mua hai ly!
Hai người đi mua sắm một lúc, An Lương nói: “Cục cưng, muộn rồi, chúng ta về thôi?”
Đột nhiên mặt của Lý Tịch Nhan lại đỏ bừng, cô không trả lời, chỉ cúi đầu.
An Lương là một tài xế lão luyện, anh cần gì phải đợi Lý Tịch Nhan trả lời?
Không từ chối tức là đồng ý!
Yên tâm!
Chương 1025: Làm thế nào để dỗ bạn trai?An Lương đã liên lạc với tài xế Limousine của Aman Winning, vài phút sau, cả hai lên chiếc Rolls-Royce Phantom và đến khách sạn Aman Winning, cách chỗ Bến Thượng Hải khoảng 1 tiếng.
Trên ghế sau của Rolls-Royce Phantom, Lý Tịch Nhan gửi tin nhắn cho Quách Vũ Tình.
‘Lý Tịch Nhan: Vũ Tình, hôm nay mình sẽ không về đâu nhé!’
‘Quách Vũ Tình: Mình biết rồi!’
‘Quách Vũ Tình: Ghen tị ghê!’
‘Quách Vũ Tình: Hai người ở đâu đấy?’
‘Lý Tịch Nhan: Chắc là Aman Winning?’
‘Quách Vũ Tình: Đáng lẽ mình nên nghĩ tới từ sớm!’
‘Quách Vũ Tình: Dù sao thì dựa vào đẳng cấp của bạn trai cậu, không thể nào ở Bát Thiên đối diện trường học hoặc là ở Toàn Tân Quý Tiết, đúng không?’
‘Quách Vũ Tình: Nhân tiện, Hoàng Tiểu Linh với bạn trai cãi nhau rồi, cậu ấy đã chọc cho bạn trai điên tiết cả lên, bây giờ đang hỏi mình làm thế nào để dỗ dành bạn trai.’
‘Quách Vũ Tình: Mình không có bạn trai nên mình không biết phải làm thế nào để dỗ dành. Tịch Nhan, nếu như cậu khiến cho bạn trai cậu cảm thấy phiền phức, cậu định dỗ cậu ta thế nào đây?’
Câu hỏi này...
Hình như chưa từng xảy ra!
Lý Tịch Nhan suy nghĩ kỹ càng, dường như An Lương chưa bao giờ tức giận, vào ngày Quốc khánh năm trước, An Lương vui vẻ đến Ma Đô, kết quả là mẹ cô cũng đến, An Lương hoàn toàn không có vẻ gì là tức giận?
Vào kỳ nghỉ đông cũng vậy, An Lương không dễ dàng gì nhịn tới lúc Lưu Linh đi làm, kết quả Lý Tịch Nhan lại phải đi thực tập, nhưng An Lương vẫn không có bất cứ thái độ giận dỗi nào cả.
Lý Tịch Nhan ngẫm rồi lại nghĩ, sau đó cô lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc!
An Lương như vậy thật tốt!
‘Lý Tịch Nhan: Anh ấy chưa bao giờ tức giận.’
‘Lý Tịch Nhan: Mình cũng không biết làm thế nào để dỗ dành.’
‘Quách Vũ Tình: ...’
Quách Vũ Tình nhìn tin nhắn trả lời của Lý Tịch Nhan, cô còn có thể nói gì nữa?
Một bạn trai cao ráo, đẹp trai và giàu có, mấu chốt là anh ấy có tính cách rất ôn hòa, chưa từng nổi giận với Lý Tịch Nhan?
Chết tiệt, chuyện này thì ai có thể chịu nổi chứ?
Tại sao kiểu bạn trai này luôn là của người khác?
Xin hỏi tình yêu ngọt ngào đến lúc nào mới tới lượt cô?
‘Quách Vũ Tình: Hay là cậu hỏi bạn trai của cậu xem sao?’
‘Lý Tịch Nhan: Cậu kể tình hình cụ thể trước đi.’
‘Quách Vũ Tình: Cậu biết bạn trai của Hoàng Tiểu Linh là học sinh năm cuối đúng không?’
‘Lý Tịch Nhan: Mình biết, hình như cũng là Khoa báo chí và truyền thông, phải không?’
‘Quách Vũ Tình: Ừm.’
‘Quách Vũ Tình: Anh ta sắp tốt nghiệp rồi, sau đó anh ta muốn bàn về tương lai cùng với Hoàng Tiểu Linh. Ý của Hoàng Tiểu Linh là hy vọng anh ta sẽ ở lại Ma Đô và phát triển.’
‘Quách Vũ Tình: Ban đầu anh ta đã đồng ý, theo lời của Hoàng Tiểu Linh, anh ta sẵn sàng ở lại Ma Đô phát triển sự nghiệp để đợi Hoàng Tiểu Linh tốt nghiệp, sau đó hai người cùng nhau trở về tỉnh Nam Hà.’
‘Quách Vũ Tình: Giá nhà ở Ma Đô đối với dân tỉnh ngoài mà nói thì không thân thiện lắm. Mình có thể hiểu suy nghĩ của bạn trai Hoàng Tiểu Linh. Nếu cả hai người họ quay về lại Hà Nam để phát triển thì áp lực sẽ ít hơn rất nhiều.’
‘Quách Vũ Tình: Nhưng Hoàng Tiểu Linh yêu cầu anh ta phải lập gia đình ở Ma Đô, sau đó hai người xảy ra tranh cãi. Hoàng Tiểu Linh dùng đủ cách đả kích bạn trai, bây giờ tâm trạng của bạn trai cậu ấy đang vô cùng chán nản.’
‘Quách Vũ Tình: Hoàng Tiểu Linh rất thích anh ta, sau khi cậu ấy đả kích bạn trai, cậu ấy cũng rất hối hận, vì vậy bây giờ cậu ấy muốn dỗ dành bạn trai để anh ta vui vẻ trở lại.’
‘Quách Vũ Tình: Tịch Nhan, hãy hỏi bạn trai của cậu, nếu là trường hợp này, từ góc độ của một chàng trai mà nói, cậu ấy nên dỗ thế nào mới là lựa chọn tốt nhất?’
‘Lý Tịch Nhan: Chờ một chút, mình sẽ hỏi anh ấy.’
Lý Tịch Nhan trực tiếp đưa điện thoại di động cho An Lương: “An Lương, anh xem xem, chuyện này nên xử lý thế nào đây?”
Trên ghế sau của chiếc Rolls-Royce Phantom, An Lương xem qua lịch sử trò chuyện giữa Lý Tịch Nhan và Quách Vũ Tình. Mâu thuẫn cốt lõi trong câu hỏi này là liệu có nên ở lại Ma Đô hay không.
Nếu An Lương gặp phải vấn đề này...
Được rồi!
Hỏi An Lương chuyện này sao?
Vấn đề này đối với An Lương mà nói cũng không phải là vấn đề, vừa nãy anh còn định mua một căn biệt thự cao cấp nhất ở Ma Đô cho Lý Tịch Nhan, sao lại có thể gặp phải vấn đề này chứ?
99,99% những rắc rối trên đời đều là từ không có tiền!
Ví dụ, nếu bình quân đầu người giảm thì đó còn không phải do không có tiền sao?
An Lương không thể giải quyết cốt lõi của mâu thuẫn cho đối phương, nhưng cậu có thể giải quyết thứ yếu của mâu thuẫn.
“Cục cưng, câu hỏi này thực ra rất đơn giản!” An Lương tự tin nói.
“Làm thế nào để giải quyết nó?” Lý Tịch Nhan hỏi.
Chương 1026: Bong bóng xì rồi, phải làm sao đây?“Trái tim của đám con trai rất mềm yếu. Ví dụ như bạn trai bạn cùng phòng Hoàng Tiểu Linh của em bây giờ đang chán nản vì bị đả kích thảm hại, tâm trạng tuột dốc, như một quả bóng bị xì hơi, đúng không?” An Lương nói.
“Ừm, ừm!” Lý Tịch Nhan gật đầu khẳng định: “Tình huống như vậy nên dỗ thế nào?”
“Đối với một quả bong bóng mà nói, nếu để nó xì hơi, chỉ cần dỗ dành, đương nhiên không có tác dụng gì.” An Lương giải thích.
“Hả?” Lý Tịch Nhan nghi ngờ nhìn An Lương.
Vừa rồi An Lương nói rất dễ giải quyết, bây giờ lại bảo dỗ dành không có tác dụng gì?
Nếu vậy phải làm gì mới được chứ?
Khuôn mặt của An Lương lộ ra ý cười, cậu hạ giọng nói nhỏ: “Anh nói rồi, con trai giống như quả bóng bay, lúc bị xì hơi chỉ dỗ dành thôi quả thực không ổn, cần phải thổi một chút, đúng không?”
“Chỉ cần thổi một chút, nhất định sẽ có tác dụng!” An Lương khẳng định nói.
Nếu là Hồ Ly Tinh nhỏ hay là con mèo lớn Đế Đô, hoặc là cô nàng băng sương, tất cả bọn họ nhất định sẽ hiểu ra ý của An Lương ngay lập tức, suy cho cùng bọn họ đều là những tay lão luyện trong trò chơi Hiệp Cốc.
Nếu là ba người trong nhóm của Lý Tồn Viễn thì sao?
E rằng ba tên này còn biết phóng xe, tuôn ra tầng tầng lớp lớp những câu “phóng đãng”!
Nhưng Lý Tịch Nhan thì khác, cô gái ngốc nghếch này đôi khi vô tâm, đại khái là chỉ số IQ của cô ấy quá cao, còn EQ thì tương đối thấp?
Dù sao thì Lý Tịch Nhan vẫn chưa nhận ra vấn đề!
“Ý của anh là Hoàng Tiểu Linh cần khích lệ bạn trai nhiều hơn, phải tâng bốc bạn trai cậu ấy, để bạn trai cậu ấy lấy lại tự tin?” Lý Tịch Nhan hỏi ngược lại.
A?
Cái này…
Có thể thấy rõ Lý Tịch Nhan không biết lái xe, tuy nhiên những câu như “khích lệ bạn trai”: “tâng bốc bạn trai”: “lấy lại sự tự tin” này khi nghe thấy, cảm giác cứ kỳ cục làm sao?
Cốt lõi mâu thuẫn giữa Hoàng Tiểu Linh và bạn trai của cậu ấy là ở lại Ma Đô, đúng không?
Tại sao đột nhiên cảm thấy cốt lõi mâu thuẫn của bọn họ đã trở thành nhà thiện xạ 3 giây rồi?
Đã nói rõ chơi xe đồ chơi sao đột nhiên trở thành trò chơi phiêu lưu hành động rồi.
“Đúng, đúng vậy, cục cưng thật thông minh!” An Lương nghiêm túc khen ngợi: “Cục cưng, em có thể nói cho Quách Vũ Tình biết, phương pháp này đảm bảo có hiệu quả!”
Dù sao thì việc “thổi bong bóng” quả thực rất có hiệu quả!
Nếu bạn không tin?
Đề nghị để bạn gái tự mình thử!
“Ừm, để em nói với Vũ Tình.” Lý Tịch Nhan nhập tin nhắn trên điện thoại.
An Lương tò mò nghiêng người nhìn Lý Tịch Nhan nói chuyện, Lý Tịch Nhan cũng không có tránh né An Lương.
‘Lý Tịch Nhan: Vũ Tình, An Lương nói, vấn đề này rất dễ giải quyết.’
‘Lý Tịch Nhan: Nếu bạn trai cậu ấy đã như một quả bóng bị xì hơi, vậy thì thổi bong bóng đi.’
‘Lý Tịch Nhan: An Lương nói chiêu này nhất định rất hay.’
‘Quách Vũ Tình: ???’
‘Quách Vũ Tình: Mình sốc thật đó!’
‘Quách Vũ Tình: Lý Tịch Nhan, cậu quả là cô gái hơi háo sắc!’
‘Lý Tịch Nhan: Hả?’
Sau khi Lý Tịch Nhan trả lời lại, cô nhìn An Lương: “Tên xấu xa nhà anh có phải lại đang chọc em?”
An Lương chất vấn: “Ý em là sao?”
Lý Tịch Nhan nghi ngờ nhìn An Lương, nhưng vẻ mặt nghiêm túc của An Lương khiến Lý Tịch Nhan khó hiểu, chẳng lẽ An Lương đã lén làm loạn?
‘Quách Vũ Tình: Tịch Nhan, bạn trai của cậu hơi quậy!’
‘Lý Tịch Nhan: Ý cậu là sao?’
‘Quách Vũ Tình: Cái gì mà khi một quả bóng bay bị xì hơi thì cần phải thổi nó?’
‘Lý Tịch Nhan: Không phải chỉ tâng bốc, khích lệ à?’
(Chú thích: Thổi ( 吹 ), và tâng bốc ( 吹 ) đều dùng cùng 1 chữ, nhưng chữ thổi còn mang nghĩa “đen tối” khác.)
‘Quách Vũ Tình: …’
‘Quách Vũ Tình: Đối với bạn trai của cậu, mình chỉ có thể quỳ lạy và cúi đầu, cậu ta quá mạnh!’
‘Quách Vũ Tình: Cậu không biết điều này có nghĩa là gì ư?’
‘Lý Tịch Nhan: Có nghĩa là gì?’
‘Quách Vũ Tình: Mình không tiện nói ra, tóm lại hôm nay cậu không thoát được đâu, lát nữa cậu tự hỏi bạn trai của cậu đi.’
‘Quách Vũ Tình: Lý Tịch Nhan, cậu thật sự làm mình cười chết mất thôi!’
Lý Tịch Nhan không trả lời tin nhắn, cô nhìn An Lương lần nữa: “Này, đồ xấu xa, anh đã làm gì vậy?”
“Không có, cục cưng, anh làm sao chứ?” An Lương vẫn tỏ vẻ vô tội.
“Anh tự nhìn đi!” Lý Tịch Nhan đưa điện thoại cho An Lương.
An Lương cầm điện thoại và tự mình trò chuyện với Quách Vũ Tình.
‘Lý Tịch Nhan: Tôi là An Lương, Quách nữ hiệp, hình như suy nghĩ của cô có vấn đề. Tôi và Tịch Nhan thực sự muốn giúp đỡ một cách rất nghiêm túc. Cô đã nghĩ đi đâu vậy?’
‘Quách Vũ Tình: ?’
‘Quách Vũ Tình: Khi tôi nhập [?], không phải là tôi gặp vấn đề, mà là tôi nghĩ rằng cậu có vấn đề!’
‘Quách Vũ Tình: Đại lão, tôi xin anh làm người đi được không!
‘Quách Vũ Tình: Lý Tịch Nhan là một người đơn thuần như vậy, thế mà anh vẫn cam tâm bắt nạt cậu ấy sao?’
‘Quách Vũ Tình: Chúc đêm nay anh không được Lý Tịch Nhan thổi bong bóng!’
‘Quách Vũ Tình: Tôi té đây, làm phiến rồi, cáo từ!’
Lý Tịch Nhan nhìn thấy lời nói vừa rồi của Quách Vũ Tình, cuối cùng cô cũng hiểu ý của An Lương, mặt cô đỏ bừng bừng, sau đó hung dữ nhìn An Lương.
“Đồ xấu xa, anh chỉ biết ức hiếp em thôi!” Lý Tịch Nhan hừ hừ nói.
An Lương cười nham hiểm: “Sao anh lại dám bắt nạt em được chứ, dù sao anh cũng chỉ là bong bóng thôi mà!”
Chương 1027: Người chơi mới của trò Hiệp Cốc!Mới hơn 10 giờ tối.
Chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen cuối cùng cũng đã đến khách sạn Aman Winning, An Lương dẫn Lý Tịch Nhan bước vào trong, nhanh chóng hoàn thành đăng ký nhận phòng, sau đó ngồi trên xe tham quan để đi đến căn phòng cổ kính.
An Lương đặt trước một căn phòng có một phòng ngủ kiểu cổ kính, giá 2 vạn tệ một đêm.
Mặc dù loại phòng đắt nhất ở khách sạn Aman Winning có giá 8 vạn tệ một đêm, nhưng ngoài việc có số phòng ngủ nhiều hơn, nó hoàn toàn không khác gì với căn phòng có một phòng ngủ kiểu cổ kính. An Lương và Lý Tịch Nhan cũng chỉ có thể ở trong một phòng ngủ, hiển nhiên An Lương sẽ không lãng phí tiền như thế.
Xe tham quan đưa An Lương và Lý Tịch Nhan đến căn phòng có một phòng ngủ kiểu cổ kính, tuy là căn phòng cổ kính nhưng bên trong đầy đủ thiết kế hiện đại.
An Lương dẫn Lý Tịch Nhan vào phòng và giới thiệu với Lý Tịch Nhan về nội thất của căn phòng, đặc biệt là phòng tắm. Bên cạnh phòng tắm là cửa kính sát trần và sàn, bên ngoài là giếng trời. Cửa kính sát trần và sàn được làm bằng kính một chiều, có thể nhìn được từ bên trong, còn nhìn từ bên ngoài vào sẽ không thấy gì, đồng thời còn treo thêm mành tre.
Trong phòng ngủ, Lý Tịch Nhan đặt túi bucket của Louis Vuitton trên cái ghế ở cuối giường, cô cảm thấy có chút bồn chồn.
An Lương ngồi bên cạnh Lý Tịch Nhan, ôm chiếc eo thon của Lý Tịch Nhan, anh có thể cảm nhận được sự căng thẳng của Lý Tịch Nhan.
“Cục cưng, đừng sợ, nếu em chưa sẵn sàng, hôm nay anh chỉ ôm em thôi.” An Lương nhẹ nhàng nói.
Lý Tịch Nhan cảm thấy ấm áp trong lòng, cô rất thích An Lương ân cần như vậy.
“Em đi tắm trước.” Lý Tịch Nhan nói nhỏ: “Vừa nãy đi dạo một vòng Bến Thượng Hải, người em đổ đầy mồ hôi, anh đợi em một chút.”
“Chúng ta đi chung đi?” An Lương nhếch mép.
Lý Tịch Nhan hừ nhẹ: “Nằm mơ đi!”
Sau khi nói xong, Lý Tịch Nhan tự mình bước vào phòng tắm, mặc dù cửa kính sát trần và sàn trong phòng tắm làm bằng kính một chiều, Lý Tịch Nhan vẫn cẩn thận hạ mành che xuống.
“Tinh!”
‘Nhiệm vụ đặc biệt: [Thay đổi vận mệnh: Trưởng Thành và Ngây Thơ]’
‘Nội dung nhiệm vụ: Ký chủ sắp phải đối mặt với sự lựa chọn của số mệnh, hãy lựa chọn cẩn thận, một khi Ký chủ lựa chọn sẽ cho ra kết quả không thể thay đổi.’
‘Phần thưởng Nhiệm vụ: Can thiệp vào định mệnh!’
‘Lưu ý đặc biệt: Xin Ký chủ hãy hoàn thành nhiệm vụ nối tiếp!’
‘Nhiệm vụ nối tiếp: Nhiệm vụ nối tiếp đầu tiên: Vị vua cũ giành lại quyền kiểm soát thế giới!’
Nhiệm vụ đặc biệt này… An Lương thực sự hiểu ý nghĩa của nhiệm vụ này. Trước đây, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng phát hiện mức độ rủi ro pháp lý không xác định, nó đã cố gắng giải quyết vấn đề này, nhưng vẫn chưa tìm ra giải pháp khả thi cụ thể.
Cuối cùng nó đã tìm ra giải pháp để giải quyết rồi sao?
Hay phải nói là nó ép buộc An Lương phải tiến hành lựa chọn sự thay đổi của vận mệnh!
Trưởng Thành và Ngây Thơ…
Hai lựa chọn này thực sự rất khó để lựa chọn, không hổ danh là lựa chọn của vận mệnh!
Còn việc phải chọn cái nào?
An Lương luôn thích trở thành người chiến thắng, vì người chiến thắng luôn có được mọi thứ.
Còn về nhiệm vụ nối tiếp, đó là nhiệm vụ ở phía Hồ Ly Tinh nhỏ, cậu mở ứng dụng Răng Hổ, xem sơ qua hoạt động tuyển chọn streamer hằng năm, Hồ Ly Tinh nhỏ vẫn đứng đầu danh sách với hơn 3000 vạn lượt bình chọn.
An Lương liên tục đầu tư hai lần với số tiền trực tiếp là 1500 vạn, biểu thị một khí thế “Quân đứng trước thiên hạ, ắt phải đứng thứ nhất”.
Trong hoàn cảnh như vậy, những người khác phải suy nghĩ liệu có đáng không khi giành vị trí thứ nhất với An Lương?
Nếu không có An Lương, khoảng 4000 vạn tới 5000 vạn lượt bình chọn có thể đứng đầu, nhưng nếu như đầu tư vào 5000 vạn lượt bình chọn sau đó lại bị An Lương giết trong chớp mắt thế thì phải tiếp tục nữa sao?
Giả như nếu đi tiếp lại bị An Lương giết trong một giây thì thế nào?
Trong tình huống không thể xác định được giới hạn của An Lương, các bang hội khác trên ứng dụng Răng Hồ đều phải kiềm chế, tránh để trở thành bia đỡ đạn.
Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng lại đưa ra một lời nhắc nhở mới!
‘Nhiệm vụ đặc biệt: [Lựa chọn của vận mệnh: Trưởng Thành và Ngây Thơ]’
‘Trạng thái nhiệm vụ: ký chủ chọn [Ngây Thơ]’
‘Phần thưởng nhiệm vụ: Sự can thiệp của vận mệnh!’
‘Sự can thiệp của vận mệnh- chính thức khởi động!’
‘Xét về rủi ro pháp lý ở mức độ chưa biết, sự can thiệp của vận mệnh đã sửa đổi thành công thông tin đặc trưng và thông tin thị giác của thế giới, từ đó thành công tránh những rủi ro pháp lý chưa biết.’
‘Ký chủ hoàn thành một loạt nhiệm vụ, sẽ mở khóa càng nhiều can thiệp của vận mệnh.’
Phần thưởng này…
Có vẻ rất khủng?
Mặc dù An Lương không biết mình chịu những rủi ro pháp lý nào, nhưng vì hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã phát hiện ra rủi ro pháp lý nên nhất định có tồn tại rủi ro pháp lý tương ứng.
Tuy nhiên, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã giải quyết được vấn đề!
Phải nói rằng hệ thống Nhân Sinh Người Thắng quá đỉnh, phải không?