‘Thẻ 【 Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về 】 được sử dụng thành công!’
‘Đang tiến hành phân tích tổng hợp kết quả của phần thưởng, vui lòng chờ…’
Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về:
Phần thưởng cơ bản: 5000 vạn.
Hệ số hài lòng của Lý Tịch Nhan: 99%
Phần thưởng tổng hợp: 4950 vạn.
‘Số tiền của phần thưởng lần này nhận được từ thị trường chứng khoán Hoa Kỳ, thông qua tài khoản đầu tư cá nhân của ký chủ ở Công ty Đầu tư An Tâm. Số tiền sẽ nhận được dựa theo ngày hoàn thành giao dịch gần đây nhất của chứng khoán Hoa Kỳ. Ngày tiếp theo có thể tùy ý sử dụng số tiền tương ứng.’
‘Số tiền của phần thưởng lần này, cho dù là sử dụng phương thức lợi nhuận hay kể cả dùng thủ đoạn đạt được lợi nhuận, đều hợp tình hợp lý và hợp pháp. Tất cả các thao tác đều có chứng cứ điều tra được. Xin ký chủ hãy yên tâm sử dụng số tiền thưởng tương ứng.’
Nhìn thấy hệ số hài lòng của Lý Tịch Nhan cao tới 99%, trong lòng An Lương cảm thấy rất thoải mái, xem ra Lý Tịch Nhan không có gì hối hận nữa!
Phần thưởng khi sử dụng thẻ 【 Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về 】 lần này cũng rất thoải mái, tới 4950 vạn, vừa đủ mua một căn nhà cho Lý Tịch Nhan?
Không, không, không!
Chắc là không đủ!
Theo giá của Vịnh Trung Lượng Hải số 1, hình như quả thực là còn thiếu.
Nhưng không thành vấn đề, An Lương có thể đầu tư thêm tiền bất cứ lúc nào.
“An Lương.” Lý Tịch Nhan nằm trong lòng An Lương, cô gọi.
“Hả?” An Lương trả lời.
“Chuyện này anh không được phép nói cho mẹ em biết, rõ chưa?” Lý Tịch Nhan dặn dò: “Mẹ em đã nói với em rất nhiều lần, bảo em nên cẩn thận về anh một chút.”
???
Lưu Linh đang có ý gì đây?
Gì mà bảo Lý Tịch Nhan nên cẩn thận về anh một chút?
Hơi quá đáng đấy!
Quả nhiên sự lựa chọn của vận mệnh không sai, phải không?
Hay là chọn “Ngây Thơ” sẽ tốt hơn?
Không, không, không!
An Lương âm thầm ghi nhớ chuyện này, anh rất ích kỷ, tính nhẫn nại của anh cũng rất tốt, trước tiên cứ chờ hệ thống Nhân Sinh Người Thắng tìm ra biện pháp giải quyết! Dù sao, lần này hệ thống Nhân Sinh Người Thắng lại chiến thắng rủi ro pháp lý ở mức độ chưa biết, dẫu rằng An Lương không biết hệ thống Nhân Sinh Người Thắng làm thế nào, nhưng tóm lại thì hệ thống Nhân Sinh Người Thắng có thể giải quyết được là tốt.
An Lương cũng tin rằng một ngày nào đó hệ thống Nhân Sinh Người Thắng sẽ tìm ra giải pháp.
Đến lúc đó, Lưu Linh…
Hừ!
Làm sao dám xúi giục Lý Tịch Nhan đề phòng anh cơ chứ?
Thú vị đấy!
“Yên tâm đi!” An Lương hôn lên mặt Lý Tịch Nhan: “Sao anh có thể nói ra chứ?”
“Nếu nói ra, chẳng lẽ mẹ em không tìm tới nhà à?” An Lương cười nham hiểm.
Lý Tịch Nhan hừ hừ, nói: “Mẹ em thực sự là một người rất tốt!”
Chuyện này thì An Lương rất tán đồng!
Dù sao, Lưu Linh cũng bị nghi ngờ gian lận, cảm giác như tuổi tác tăng trưởng ngược?
Nguyên nhân chính là vì bà ấy quá giống Lý Tịch Nhan, chỉ là một người thì trưởng thành, một người thì ngây thơ, nếu như học theo Long kỵ sĩ - Doãn tiên sinh, e là An Lương sẽ không nhận ra ai là ai nữa mất?
“Mẹ em chỉ là lo lắng cho em, bà ấy nói, điều kiện của gia đình anh rất tốt, lỡ như chúng ta không thể đi đến cuối cùng, em…” Lý Tịch Nhan nói ra nỗi lo lắng của Lưu Linh.
An Lương trực tiếp khóa lại bằng một nụ hôn.
Vài phút sau, sắc mặt của Lý Tịch Nhan đỏ ửng, An Lương trả lời: “Cục cưng, chúng ta có thể đi đến cuối cùng.”
“Thật sao?” Lý Tịch Nhan nhẹ giọng hỏi.
An Lương trả lời khẳng định: “Thật!”
“Mọi người không phải đều nói vậy sao. Trước đây, những người yêu nhau rồi sẽ kết hôn với nhau. Bây giờ, những người có tiền thì sẽ kết hôn với nhau. Xin lỗi, chúng ta không những là những người yêu nhau mà còn là những người có tiền, cho dù là ra sao thì chúng ta cũng đã thắng!” An Lương bẻ cong đạo lý.
Lý Tịch Nhan hừ nhẹ một tiếng, nhưng khóe miệng cô lại nhếch lên, hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời của An Lương.
“Oáp!” Lý Tịch Nhan ngáp một cái.
An Lương liếc mắt nhìn thời gian, đã sắp đến 12 giờ đêm: “Em buồn ngủ sao?”
“Ừ!” Lý Tịch Nhan trả lời: “Một chút.”
“Ngày mai em phải đi học đúng không?” An Lương hỏi lại.
Hôm nay là thứ 4, ngày mai là thứ 5. An Lương xin nghỉ một tháng cho nên cậu không cần phải đi học, Lý Tịch Nhan thì chắc phải đi học rồi?
Lý Tịch Nhan trả lời: “Phải đi học chứ, nhưng ngày mai sẽ là lớp học buổi tối, 9 giờ sáng mai chỉ có một tiết thôi.”
“Vậy thì tốt!” An Lương trả lời: “Từ đây qua đó khoảng một tiếng, nếu đi quá sớm e là chúng ta sẽ chịu tội.”
“Hừ!” Lý Tịch Nhan hừ nhẹ, An Lương cũng biết sẽ chịu tội?
Vừa nãy dắt cô chơi trò chơi sao không nói vậy đi?
“Ngủ đi cục cưng, ngày mai anh đưa em đi học.” An Lương vòng tay ôm Lý Tịch Nhan, cậu rất kiềm chế, nhất định phải kiềm chế đối với người mới chơi một chút, đề phòng người mới chơi nảy sinh ra ấn tượng không tốt về trò chơi Hiệp Cốc.
“Vâng!” Lý Tịch Nhan nép vào lòng của An Lương, cô thích sự ấm áp của anh.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Lý Tịch Nhan đã cất chiếc khăn tắm đi, đó là kỷ niệm của bọn họ cũng chính là kỷ niệm mà cô muốn cất giữ.
Chương 1029: Tôi, An Lương, học sinh giỏi của Đại học Đế Đô!Ngày hôm sau, vừa qua 7 giờ sáng ngày 20 tháng 2.
Lý Tịch Nhan tỉnh dậy, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của An Lương, cũng như nhịp thở nhẹ nhàng và nhịp tim đập của An Lương, Lý Tịch Nhan cảm giác rất kỳ diệu khi nằm bên cạnh An Lương với một khoảng cách gần như thế này.
Cô lén nhìn, thấy An Lương còn chưa dậy, sau đó cô cẩn thận ôm chặt An Lương, muốn tiếp tục ngủ thêm một giấc.
Gần 8 giờ, An Lương tỉnh lại, cậu phát hiện Lý Tịch Nhan đang nhìn mình, cậu hỏi: “Cục cưng, em nhìn anh làm gì vậy?”
“Lúc anh ngủ trông anh thật xấu!” Lý Tịch Nhan nói dối.
“Này, cô gái ngốc nghếch!” An Lương kéo Lý Tịch Nhan lại.
Lý Tịch Nhan nhanh chóng cầu xin bỏ qua: “Đừng đừng đừng, em sai rồi, An Lương, em sai rồi.”
“Lúc này mới biết sai à?” An Lương hừ nhẹ.
Lý Tịch Nhan trả lời lại với điệu bộ đáng thương: “Em biết em sai rồi, tha cho em đi, lát nữa em phải đi học đó.”
An Lương liếc mắt nhìn thời gian đã gần 8 giờ, Lý Tịch Nhan sẽ lên lớp lúc 10 giờ, chưa kể từ Aman Winning qua đó gần 1 tiếng, cậu bảo: “Được rồi cục cưng, mau dậy đi, chúng ta đi ăn sáng rồi qua đó.”
“Vâng!” Lý Tịch Nhan bước vào phòng tắm.
Sau khi Lý Tịch Nhan đi vào phòng tắm, An Lương cũng đi theo.
“Này!” Lý Tịch Nhan hờn dỗi trong phòng tắm: “Tên xấu xa này, anh vào đây làm gì vậy?”
“Đương nhiên là tắm!” An Lương nghiêm mặt nói: “Được rồi, chúng ta tắm rửa sau đó sẽ đưa em đi học.”
An Lương không phải người liều lĩnh, ngày hôm qua là lần đầu tiên Lý Tịch Nhan tham gia vào trò chơi Hiệp Cốc, tất nhiên anh sẽ bỏ qua cho Lý Tịch Nhan.
Hai người ăn sáng ở Aman Winning, An Lương vẫn chọn chiếc Limousine Rolls-Royce Phantom của Aman Winning để xuất phát, anh và Lý Tịch Nhan ngồi ở hàng ghế rộng rãi phía sau của Rolls-Royce Phantom.
An Lương vẫn dùng tay trái nắm lấy tay phải của Lý Tịch Nhan, các ngón tay đan vào nhau, để tránh cho Lý Tịch Nhan sinh ra cảm giác mất mát.
Sau lần đầu tiên tham gia vào trò chơi Hiệp Cốc, tâm lý của con gái thực sự rất mỏng manh, cho nên cần phải thận trọng hơn trong việc đối xử với người chơi nữ.
Tay phải Lý Tịch Nhan được An Lương nắm lấy, cô cầm điện thoại di động bằng tay trái để kiểm tra cuộc trò chuyện, mặc dù có chút bất tiện khi sử dụng điện thoại di động bằng một tay nhưng Lý Tịch Nhan cảm giác rất dạt dào khi được An Lương nắm tay.
‘Quách Vũ Tình: Tịch Nhan, hôm nay cậu có đến lớp không?’
‘Quách Vũ Tình: Cậu có cần mình xin nghỉ phép cho cậu không?’
‘Quách Vũ Tình: Có một tiết học quan trọng vào lúc 10 giờ sáng!’
‘Quách Vũ Tình: Người đâu rồi?’
‘Quách Vũ Tình: Nếu cậu không xuất hiện vào lúc 9 giờ 30 phút, mình sẽ xin nghỉ phép cho cậu, nói rằng cậu bị sốt!’
‘Quách Vũ Tình: He he he, thực sự cậu đã bị sốt rồi, phải không? [Cười nham hiểm] [Cười nham hiểm] [Cười nham hiểm].’
Lý Tịch Nhan nhìn tin nhắn do Quách Vũ Tình gửi đến, cô gõ chữ chậm rãi bằng tay trái.
‘Lý Tịch Nhan: Mình sẽ đi học.’
‘Lý Tịch Nhan: Mình đang trên đường đến trường.’
‘Lý Tịch Nhan: Mình sẽ đến sau 9 giờ 30 phút.’
‘Quách Vũ Tình: Chà!’
‘Quách Vũ Tình: Mình đã nghĩ rằng hôm nay cậu không thể đến!’
‘Quách Vũ Tình: Thế nào?’
‘Quách Vũ Tình: Nói cho mình biết cảm giác của nó như thế nào?’
‘Lý Tịch Nhan: ...’
‘Quách Vũ Tình: Chia sẻ, chia sẻ đi, chúng ta là chị em tốt mà, đúng không?’
‘Lý Tịch Nhan: Không.’
‘Quách Vũ Tình: Wow! Cậu thật quá đáng!’
‘Quách Vũ Tình: Có phải cậu bắt nạt mình vì mình không có bạn trai?’
‘Lý Tịch Nhan: Ừm.’
‘Quách Vũ Tình: Mình… cậu… tình chị em cây khế!’
‘Lý Tịch Nhan: Là chị em tốt nhưng mình sẽ không nói cho cậu nghe.’
‘Quách Vũ Tình: Khi nào mình kiếm được bạn trai, tự mình sẽ biết điều đó!’
‘Lý Tịch Nhan: Cố lên nhé.’
‘Quách Vũ Tình: Cậu đợi đấy!’
‘Lý Tịch Nhan: Mỏi mắt mong đợi.’
An Lương nhìn thấy Lý Tịch Nhan đang trò chuyện. Anh không có ý định buông Lý Tịch Nhan ra, mà thay vào đó, cậu dùng ngón tay cái xoa xoa bàn tay trắng nõn và mềm mại của Lý Tịch Nhan, khiến Lý Tịch Nhan hung dữ nhìn chằm chằm vào anh.
“An Lương, anh đừng có quậy nữa, em với Vũ Tình đang nói về chuyện đi học.” Lý Tịch Nhan nói dối một cách trắng trợn.
Nhưng An Lương hoàn toàn giả vờ như không nghe thấy, anh dựa vào ghế ngồi êm ái của Rolls-Royce Phantom, tay trái nắm lấy tay phải Lý Tịch Nhan, nhắm mắt lại, dáng vẻ giống như một đại gia.
Lý Tịch Nhan thấy An Lương không có ý buông cô ra, cô chỉ có thể hừ nhẹ một tiếng, sau đó dùng tay trái gửi tin nhắn thật chậm và khó khăn.
Khoảng 9 giờ 30 phút, chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen đến cổng chính của trường Học viện Phúc Đán, sau khi thông qua cửa soát vé, chiếc xe tiến vào trường một cách thuận lợi, cuối cùng là đến chỗ bãi đậu xe ngoài trời.
An Lương dặn dò tài xế chiếc Limousine đợi ở bãi đậu xe ngoài trời, cậu nắm tay dẫn Lý Tịch Nhan vào phòng học.
Học viện Phúc Đán là một cơ sở mở, gần như không cấm ra vào phòng, ngoài trừ việc lên lớp quá ít cần phải báo cáo với thầy giáo, trong các tình huống khác, đều có thể đến tham gia dự thính dưới sự tuân thủ kỷ luật của lớp học.
Hiển nhiên, An Lương có thể quang minh chính đại nắm tay dẫn Lý Tịch Nhan vào phòng học.
Bây giờ mới 9 giờ 35 phút, vẫn chưa bắt đầu tiết học, trong phòng học chỉ có một số ít sinh viên.
Quách Vũ Tình đang ở trong lớp, cô sửng sốt khi thấy An Lương và Lý Tịch Nhan đi vào cùng nhau.
“Sao anh lại ở đây?” Quách Vũ Tình hỏi.
An Lương thản nhiên trả lời: “Dự thính, được không?”
“Đương nhiên là được.” Quách Vũ Tình trả lời: “Chỉ là… anh không cần đi học sao?”
“Xin lỗi, tôi là học sinh giỏi của Đại học Đế Đô, xin hiểu cho?” An Lương khoác lác.
“Hả?” Quách Vũ Tình kinh ngạc nhìn An Lương, cậu ta là học sinh giỏi ư?
Lý Tịch Nhan đứng bên cạnh, kích hoạt kỹ năng đâm sau lưng: “Không phải anh học ở Học viện Kinh tế Thiên Phủ à?”
“...” An Lương cứng họng, cô gái ngốc nghếch này!
Quách Vũ Tình nhịn không được, cô bật cười ha hả.
Chương 1030: Cùng nhau trở thành anh em họ?Trong khuôn viên Học viện Phúc Đán, An Lương muốn đóng giả làm sinh viên đứng đầu Học viện Kinh tế Đại học Đế Đô, nhưng lại bị một cô gái ngốc nghếch như Lý Tịch Nhan đâm sau lưng.
Buổi sáng, An Lương đi cùng Lý Tịch Nhan đến lớp, cậu còn ghi chép vài câu, trông nghiêm túc như học sinh giỏi.
Nào biết đó là giả vờ!
Buổi trưa, An Lương lại đi theo Lý Tịch Nhan ăn cơm, nguyên nhân chính là do nhà ăn của Học viện Phúc Đán quẹt thẻ ăn, An Lương không có thẻ ăn nên chỉ có thể đi theo Lý Tịch Nhan.
“Cục cưng, buổi chiều em có tiết gì?” An Lương vừa ăn vừa hỏi.
Lý Tịch Nhan hờn dỗi nói: “Chiều nay anh cũng muốn đi theo nữa à?”
“Có vấn đề gì sao?” An Lương hỏi ngược lại.
Lý Tịch Nhan hừ nhẹ: “Đương nhiên là có vấn đề. Lúc lên lớp anh không chú tâm nghe giảng thì thôi, lại còn quấy nhiễu em, anh nói xem có vấn đề không?”
Khụ khụ!
Điều này anh quả quyết không thừa nhận!
An Lương rất nghiêm túc trong lớp, phải không?
“Buổi chiều chúng em có tiết mô phỏng phỏng vấn. Em muốn tập trung học. Không phải anh nói rằng dự án bên này có vấn đề sao, anh không đi giải quyết à?” Lý Tịch Nhan hỏi.
“Được rồi, được rồi, chiều anh sẽ đi xử lý, thế khi nào em tan học?” An Lương hỏi.
Mặt Lý Tịch Nhan đỏ bừng: “Hôm nay tan học vào lúc 5 giờ rưỡi.”
“Được, 5 giờ rưỡi anh đến đón em.” An Lương trả lời.
Sau khi ăn xong bữa trưa, An Lương đến bãi đậu xe ngoài trời của Học viện Phúc Đán, chiếc xe Limousine Rolls-Royce Phantom của Aman Winning vẫn đang đợi ở đây, khi An Lương đi tới, tài xế chiếc xe Limousine lập tức giúp An Lương mở cửa xe phía sau.
Sau khi lên xe, An Lương thản nhiên hỏi: “Họ của chú là gì?”
Người tài xế chiếc xe Limousine trông khoảng 40 tuổi, nói năng thận trọng, trông rất điềm tĩnh.
“Chào cậu An, tôi họ Dương, cậu cứ gọi thẳng chú Dương là được.” Chú Dương lễ phép trả lời lại.
“Chú Dương ăn trưa chưa?” An Lương hỏi.
“Tôi ăn rồi, khi bắt đầu lái xe, chúng tôi luôn chuẩn bị sẵn bánh mì và nước suối.” Chú Dương trả lời.
An Lương khẽ gật đầu: “Bây giờ chúng ta sẽ đi đến Patek Philippe Maison. Chú Dương có biết nó ở đâu không?”
“Tôi biết, bên kia của Bến Thượng Hải.” Chú Dương trả lời.
An Lương không nói thêm nữa, chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen xuất phát.
Ở hàng ghế sau, An Lương gửi tin nhắn cho nhóm bạn thân ở Đế Đô.
‘An Lương: @Lý Tồn Viễn: Tồn Viễn, cậu lấy giúp tôi máy quang khắc chưa?’
Ngày hôm trước, An Lương đã nhờ Lý Tồn Viễn giúp cậu gửi máy quang khắc đến Đế Đô. Trước đó, khi công nghệ pin Graphene cư ngụ ở quận Thạch Sơn, An Lương đã xin một mảnh đất miễn phí để phát triển công ty sản xuất chip.
Chính quyền quận Thạch Sơn cũng đã giữ thể diện, trực tiếp giao 2.000 mẫu đất cho An Lương, đồng thời ban hành các điều khoản ưu đãi như miễn thuế trong ba năm và giảm một nửa thuế trong ba năm.
Bởi vì chính quyền quận Thạch Sơn biết rằng ngành công nghệ chip đốt nhiều tiền hơn ngành công nghệ Graphene, chính quyền quận Thạch Sơn đã kiên nhẫn chờ đợi An Lương bắt đầu đốt tiền, từ đó cung cấp thêm việc làm cho quận Thạch Sơn.
‘Lý Tồn Viễn: @An Lương: Chúng tôi đang thương lượng, quyền tài sản máy móc hơi phức tạp, chúng tôi đang xử lý, tôi muốn nói rõ về quyền tài sản một cách kỹ lưỡng để tránh rắc rối về sau.’
‘An Lương: Được rồi, cảm ơn cậu, Tồn Viễn.’
‘Lý Tồn Viễn: Khách sáo rồi!’
‘Lý Tồn Viễn: Chúng tôi vẫn chưa cảm ơn cậu về chuyện công nghệ pin Graphene. Nhân tiện, ông già nhà tôi nói rằng lần sau cậu đến, ông ấy sẽ mời cậu đến nhà chúng tôi ăn tối.’
‘Vân Hải Dương: Bên nhà tôi cũng vậy.’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy.’
‘An Lương: Tôi đang ở Ma Đô, dạo này tôi cần phải ở lại Ma Đô một thời gian.’
‘An Lương: @Lý Tồn Viễn: Cậu có muốn lấy Celestial Moon Age không?’
‘An Lương: Tôi đang chuẩn bị đến Patek Philippe Maison để lấy Celestial Moon Age. Nếu cậu muốn, lần sau tôi sẽ đem qua cho cậu.’
‘Lý Tồn Viễn: Muốn, muốn, muốn! Tất nhiên là muốn!’
‘Vân Hải Dương: An Lương, tôi cũng muốn có một chiếc Celestial Moon Age. Cậu có thể đặt trước giúp tôi không?’
‘Tiền Tiểu Cương: Tính thêm cho tôi nữa, tôi bị Patek Philippe Maison ở Đế Đô chọc tức chết rồi, nhân viên bán hàng ngu ngốc, bắt tôi phải đợi thêm hai năm.’
‘An Lương: Tôi sẽ gọi điện hỏi xem chuyện gì đang xảy ra chỗ Maison ở Đế Đô, nếu bên đó cần phải chờ đợi quá lâu, tôi sẽ về lại Maison ở Ma Đô. Nhân tiện, ngoài chiếc Celestial Moon Age, cậu còn muốn gì nữa không?’
‘Lý Tồn Viễn: Nếu có 6002G-010, tôi cũng muốn có một cái!’
Lý Tồn Viễn: Từ lâu, tôi đã luôn thèm muốn chiếc đồng hồ tượng đài trên tay của Lương ca. Lần này bên Graphene đã phóng đại tài sản của chúng ta lên gấp 10 lần. Tôi ngẫm nghĩ, nếu không mua trường đua ngựa vậy thì mua một chiếc đồng hồ tượng đài.’
‘An Lương: Bên Graphene là dạng dùng tiết kiệm thì không bao giờ hết. Cổ phiếu của chúng ta càng không thể bán được, cho nên cậu đừng có quá bành trướng.’
‘Tiền Tiểu Cương: He he he, tôi cũng muốn 6002G-010, Lương ca sắp xếp chút đi?’
‘Vân Hải Dương: Các cậu đều muốn mua, nếu như tôi không mua, có phải không hợp với nhóm này?’
‘An Lương: ?’
‘An Lương: Ba người chúng tôi là những người đàn ông tốt, còn cậu là tên cặn bã, hoàn toàn không giống nhau, phải không?’
‘Lý Tồn Viễn: Dù gì thì cậu cũng là tên keo kiệt nhất Đế Đô, tôi thấy chẳng có vấn đề gì nếu cậu không mua.’
‘Tiền Tiểu Cương: Hai cậu nói rất đúng!’
‘Vân Hải Dương: …’
Vân Hải Dương cảm thấy khổ sở, cậu lại bị ba tên cặn bã này bủa vây công kích, làm một người tốt được gì chứ!
Vân Hải Dương cũng không phải là người đàn ông tốt gì cho cam!
Chương 1031: Cuối cùng thuộc về Lý Tịch Nhan!Chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen đang chạy về trước trong dòng xe cộ, An Lương gọi cho Hướng Khang, trưởng phòng kinh doanh của Patek Philippe Maison ở Đế Đô.
Chờ cho đến khi cuộc gọi được kết nối, Hướng Khang chào hỏi trước: “Xin chào, cậu An.”
“Xin chào, trưởng phòng Hướng, tôi muốn hỏi một chút, nếu đặt trước dòng Celestial Moon Age bên Maison ở Đế Đô của các anh, cần phải mất bao lâu?” An Lương hỏi.
Hướng Khang trả lời ngay lập tức: “Trong những trường hợp bình thường, phải mất hai năm cho màu xanh biển và một năm rưỡi cho màu đen, hơn nữa tất cả đều là dòng đính kim cương. Nếu không phải là dòng đính kim cương, tạm thời không thể nói được thời gian đặt trước.”
“Nếu tôi muốn đặt trước thì sao?” An Lương hỏi. Anh là khách hàng tiềm năng chất lượng cao của Patek Philippe, thuộc thành viên SSVIP trong hệ thống thành viên Patek Philippe, chỉ đứng sau thành viên SSSVIP hàng đầu.
“Cậu An, nếu cậu muốn đặt trước, cậu vẫn phải đợi một lát. Tôi muốn hỏi tình hình ở trụ sở.” Hướng Khang không thể nói chính xác thời gian chờ đợi.
“Chờ đã!” An Lương nói: “Anh hỏi thời gian cần phải chờ cho hai chiếc đính kim cương dòng Celestial Moon Age 6104G-001, sẵn hỏi luôn thời gian chờ cho dòng 6002G-010. Dòng 6002G-010 cần ba chiếc.”
“Hả?” Hướng Khang sững sờ, An Lương muốn đặt nhiều đồng hồ như vậy trong một lần sao?
“Anh mau hỏi đi.” An Lương nói.
“Được rồi, vui lòng đợi một chút.” Hướng Khang trả lời.
Patek Philippe 6002G-010 là vua của đồng hồ, số lượng sản xuất hàng năm của nó rất ít, tuy không phải ít đến mức có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng cũng không phải ở mức tràn lan, theo tìm hiểu của An Lương, số lượng sản xuất hàng năm của nó cao nhất là 12 chiếc.
Chờ khoảng gần 10 phút, Hướng Khang mới gọi điện lại, sau khi An Lương kết nối, Hướng Khang nhanh chóng nói: “Cậu An, nếu cậu đặt trước, ba chiếc 6002G-010 sẽ có mặt trước ngày 31 tháng 12 năm nay, còn hai chiếc Celestial Moon Age màu xanh biển thì có thể giao được trong vòng nửa năm.”
“Nếu cậu An muốn đặt trước, tôi sẽ cố gắng hết sức để cậu An nhận được thêm nhiều quà tặng.” Hướng Khang ngầm hứa.
An Lương cười: “Đây chỉ là những chuyện nhỏ nhặt. Hãy đặt trước theo đúng thời gian anh đã hứa. Hiện tại tôi đang đến Maison ở Ma Đô để lấy đồng hồ. Trước đây tôi đã đặt một chiếc Celestial Moon Age 6104G-001 màu xanh biển ở Maison Ma Đô, sau đó do đám bạn của tôi ai cũng đòi có nó, nhưng thời gian chờ đợi bên phía các anh quá lâu, cho nên mới nhờ tôi đặt trước giùm bọn họ.”
“Được rồi cậu An, tôi sẽ liên hệ ngay với trụ sở để hỗ trợ đặt trước. Sau khi trụ sở nhận được lời đề nghị đặt trước, bọn họ sẽ gửi mail xác nhận cho cậu. Cậu cần kiểm tra email xác nhận và thanh toán số tiền tương ứng, như vậy mới có thể chốt đơn.” Hướng Khang nhắc nhở.
An Lương cười thầm trong lòng, không phải là đòi tiền sao!
“Không thành vấn đề, tôi cúp máy trước!” An Lương trả lời rồi cúp máy.
Còn về quà tặng?
Để Hướng Khang tự tìm hiểu thôi!
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Hướng Khang, An Lương liên lạc với Lưu Chí của Maison Ma Đô, Lưu Chí là giám đốc kinh doanh của Patek Philippe Maison Ma Đô.
“Chào cậu An.” Lưu Chí lễ phép chào hỏi.
“Giám đốc Lưu, tôi đang trên đường qua đó. Cậu chuẩn bị đồng hồ đeo tay cho tôi, tôi sẽ đến lấy ngay.” An Lương nói rõ: “Nhân tiện, bên đó có chỗ đậu xe không?”
“Có chỗ đậu xe, cậu An.” Lưu Chí trả lời.
Sau khi trao đổi với chú Dương và báo biển số xe, An Lương nói: “Chúng tôi dự kiến sẽ đến đó trong vòng 10 phút.”
“Không sao, chúng tôi sẽ dành chỗ đậu xe cho cậu An.” Lưu Chí lịch sự trả lời lại.
Gần 10 phút sau, bởi vì đã có chỗ đậu xe từ trước, Rolls-Royce Phantom màu đen tiến vào Patek Philippe Maison Ma Đô, Lưu Chí đích thân chờ ở ngoài để chào đón An Lương.
Khi chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen dừng lại, Lưu Chí cần mẫn mở cửa cho anh.
“Chào mừng cậu An đến thăm Patek Philippe Mansion Ma Đô.” Lưu Chí nhiệt liệt bày tỏ sự chào đón của mình.
An Lương khách sáo trả lời: “Cảm ơn.”
Hai người bước vào Patek Philippe Maison Ma Đô, Lưu Chí đưa An Lương đến thẳng phòng VIP, hai chiếc đồng hồ An Lương đặt trước đã được đặt sẵn trên bàn.
Celestial Moon Age 6104G-001 màu xanh biển thì không có gì để xem, tuy giá cao tới hơn 290 vạn, nhưng vẫn kém hơn một chút so với chiếc 6002G-010 trên cổ tay của An Lương.
An Lương nhìn sơ qua rồi đặt chiếc Celestial Moon Age màu xanh biển xuống, cậu chú ý đến chiếc đồng hồ nữ 7140G-001 hơn.
Lúc đầu, An Lương định đưa chiếc đồng hồ này cho mẹ mình, Tôn Hà. Nhưng do cậu không kịp lấy nên cậu đã mua cho Tôn Hà một chiếc 7140R-001 cùng dòng nhưng khác màu sắc và chất liệu ở Đế Đô.
Sau đó, An Lương định đưa chiếc đồng hồ này cho Lưu Linh, nhưng vì không kịp lấy nên không tìm được cơ hội nữa.
Sau khi trải qua nhiệm vụ đặc biệt [Lựa chọn của vận mệnh: Trưởng Thành và Ngây Thơ], An Lương đã chọn ‘Ngây Thơ’, sau đó cậu lại đổi ý định, cậu sẽ tặng chiếc đồng hồ này cho Lý Tịch Nhan!
An Lương cẩn thận kiểm tra chiếc đồng hồ nữ 7140G-001, cuối cùng cậu hài lòng gật đầu: “Rất tốt! Tất cả đều không có vấn đề gì, anh gói bọn chúng lại đi!”
Chương 1032: Phục vụ tới cửa?Lưu Chí ra lệnh cho nhân viên gói riêng hai chiếc đồng hồ, sau đó anh ta nói với An Lương: “Cậu An, còn một chuyện nữa, không biết cậu có hứng thú không.”
Trước khi An Lương kịp trả lời, Lưu Chí tiếp tục nói: “Vào ngày Quốc tế Lao Động tháng 5, có một cuộc đấu giá “Cuộc hội tụ của những chiếc đồng hồ nổi tiếng” ở Ma Đô. Trong số đó, có mẫu đồng hồ lịch vạn niên Ref.1518 rất hiếm của Patek Philippe chúng tôi.”
An Lương không bày tỏ rằng cậu thấy hứng thú nhưng cũng không bày tỏ rằng mình không hứng thú. Anh trả lời: “Tôi nhớ bên anh có thông tin liên lạc của tôi. Hãy gửi một bản sao về thông tin của chiếc đồng hồ được đấu giá tới địa chỉ email của tôi. Nếu tôi muốn tham gia đấu giá, tôi sẽ liên hệ trước với bên anh.”
“Vâng.” Lưu Chí trả lời lại một cách lịch sự.
An Lương đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lưu Chí đích thân tiễn An Lương đến chiếc Rolls-Royce Phantom, đồng thời còn mở cửa cho An Lương.
“Cậu An, đi thong thả.” Lưu Chí lễ phép nói.
An Lương vẫy vẫy tay, sau đó nâng kính xe lên.
“Thưa cậu, bây giờ chúng ta đi đâu?” Chú Dương hỏi ngược lại.
“Vịnh Trung Lượng Hải số 1.” An Lương hồi trả lời.
“Được rồi.” Chú Dương trả lời lại sau đó yên lặng lái xe.
Chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen băng qua sông Hoàng Phố thông qua đường hầm Bến Thượng Hải, chiếc xe chạy từ Patek Philippe Maison Ma Đô đến khu dân cư Vịnh Trung Lượng Hải số 1 trong vòng chưa đầy 10 phút.
Khu dân cư Vịnh Trung Lượng Hải số 1 được khai trương vào năm 2012, nó đã được bán hết từ lâu, nhưng những người mua ban đầu phần nhiều toàn là dân đầu tư, bây giờ có rất nhiều căn nhà mới được rao bán.
Khi An Lương chuẩn bị đến văn phòng bán “nhà đã qua sử dụng” chính thức của Vịnh Trung Lượng Hải số 1 để kiểm tra danh sách, anh nhận được cuộc gọi của cô diễn viên trẻ Lương Tuyết.
(Nhà đã qua sử dụng: Là dạng mua đi bán lại, những người mua đầu sẽ đặt mua với giá nền rất rẻ, đợi sau khi nhà đã được xây xong sẽ rao bán lại với mức giá cao.)
Cô diễn viên trẻ này biết anh đang ở Ma Đô?
An Lương vuốt màn hình để trả lời cuộc gọi.
Giọng của Lương Tuyết vang lên đầu tiên: “Tôi báo cho anh một tin tốt, 《 Ước Định Của Chúng Ta 》 đã qua vòng kiểm duyệt, đồng thời còn được bán với giá rất cao!”
“Giá gì cơ?” An Lương tùy tiện hỏi.
“Trước đây anh đã đầu từ 500 vạn, dựa theo mức giá được bán ra lần này, số tiền đầu tư mà anh nhận được là gấp đôi, cả vốn lẫn lãi là 1,500 vạn!” Lương Tuyết trả lời.
“Rất tốt!” An Lương thản nhiên trả lời.
Đối mặt với câu trả lời bình tĩnh của An Lương, Lương Tuyết có chút bối rối, cậu ta kiếm lời được 1.000 vạn, lẽ nào không thấy vui?
“Anh kiếm được 1.000 vạn đấy!” Lương Tuyết nhắc nhở.
“Ừm, vừa nãy cô cũng nói rồi, tôi cũng có nghe thấy, vậy thì sao?” An Lương hỏi ngược lại.
“Chỉ” vỏn vẹn 1.000 vạn?
Tài sản tiền mặt hiện tại mà An Lương có thể điều động là 527,5 ức nhân dân tệ!
Còn về tổng tài sản?
Ngoại trừ Công ty Xây dựng An Thịnh, Mỏ vàng Linh Khúc, Công ty Đầu tư An Tâm, Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa và Công ty Đầu tư Nhân An ra, chỉ tính giá trị của Công ty TNHH Công nghệ Graphene Ước mơ Tương lai.
An Lương nắm giữ 10% cổ phần của Công ty TNHH Công nghệ Graphene Ước mơ Tương lai, cho dù chỉ dựa theo giá trị thẩm định tĩnh cũng đã cao ở mức 1 vạn ức, cậu sở hữu lượng cổ phiếu có giá trị là 1000 ức.
Cùng với số tài sản tiền mặt, giá trị tài sản ròng của An Lương đã vượt quá 1500 ức.
Cho nên “chỉ” có 1000 vạn?
Làm sao An Lương cảm thấy kích động được?
Xin lỗi…
Bất động sản mà An Lương định tặng cho Lý Tịch Nhan còn hơn cả nghìn vạn!
Khụ khụ...
Là do Lý Tịch Nhan đã hoàn thành phần thưởng “Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về”, được nhận 4950 vạn tiền thưởng, cho nên 1000 vạn đối với An Lương có là gì đâu?
“Thế anh không quan tâm 1000 vạn sao?” Lương Tuyết nói với tâm trạng như đánh mất lý trí.
“Vậy nỗ lực của tôi là gì trong mắt anh?” Tâm trạng của Lương Tuyết rõ ràng là không bình thường.
“Anh có biết rằng, để xứng đáng với sự đầu tư của anh, để kiếm tiền cho anh, tôi đã cố gắng hết sức để trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình, hơn nữa còn thúc giục những người khác. Cuối cùng mới khiến cho bộ phim này trở nên đẳng cấp như bây giờ. Kết quả, nó chẳng là gì trong mắt anh sao?” Lương Tuyết có chút quá khích.
An Lương bình tĩnh nghe Lương Tuyết phát điên, có phải cô diễn viên trẻ này đã chịu ấm ức gì rồi không?
“Ngay cả Tết chúng tôi cũng không được nghỉ ngơi, anh có biết không?” Giọng Lương Tuyết xen lẫn tiếng khóc.
“Tôi biết.” An Lương trả lời: “Cô đang ở đâu?”
Lương Tuyết im lặng.
“Cô đang ở đâu?” An Lương cao giọng.
“Tôi đang ở Chương Giang.” Lương Tuyết trả lời lại.
“Địa chỉ cụ thể.” An Lương hỏi lại: “Gửi định vị cho tôi trên wechat.”
Nói xong, An Lương cúp điện thoại, sau đó mở wechat, tìm wechat của Lương Tuyết.
Lương Tuyết gửi tin nhắn định vị qua.
‘Lương Tuyết: [Định vị: Hoa viên Hà Tân, Chương Giang, Ma Đô]’
‘Lương Tuyết: Tôi ở tòa nhà 6, số 303.’
‘An Lương: Tôi cũng đang ở Ma Đô, đúng lúc ở Bến Thượng Hải. Tôi sẽ qua đó ngay.’
An Lương đưa địa chỉ cho chú Dương, cậu tiếp tục gửi tin nhắn cho Lương Tuyết.
‘An Lương: Cô đã xảy ra chuyện gì vậy?.’
‘Lương Tuyết: Tôi xin lỗi.’
‘An Lương: ?’
‘Lương Tuyết: Tôi chỉ không thể kiềm chế cảm xúc của mình, tôi xin lỗi, tôi không nên tức giận với anh.’
‘An Lương: Đã xảy ra chuyện gì?’
‘Lương Tuyết: Tôi hơi đói, khi qua đây, anh có thể mang theo chút đồ ăn được không?’
‘An Lương: Cô muốn ăn gì?’
‘Lương Tuyết: Gà rán, cola cola ướp lạnh, khoai tây chiên, hambuger!’
???
Có chuyện gì với cô diễn viên trẻ này vậy?
Chương 1033: Cô đừng tự luyến nữaAn Lương còn tưởng rằng cô ấy muốn ăn gì, kết quả là thế này sao?
‘Lương Tuyết: Trước đây tôi không dám ăn những món này, vì bọn chúng có rất nhiều calo, nếu ăn rồi thì tôi phải dành thời gian tập thể dục nhiều hơn để tránh tăng cân, tuy nhiên trước đây tôi không có thời gian.’
‘An Lương: Bây giờ cô có thời gian rồi?’
Vừa rồi Lương Tuyết nói bộ phim trên mạng 《 Ước Định Của Chúng Ta 》 đã được kiểm duyệt, vậy nên cô diễn viên trẻ này thật sự đã có thời gian rảnh rồi?
‘Lương Tuyết: Chắc là vậy.’
‘Lương Tuyết: Có một cửa hàng thức ăn nhanh Khai Phúc Thái đối diện với nhà của tôi, tôi sẽ đợi anh đến.’
Gần 40 phút sau, An Lương xách một phần ăn gia đình của Khai Phúc Thái, đồng thời xách thêm một túi khoai tây chiên và hamburger bước vào tòa nhà số 6 của Hoa viên Hà Tân.
Chiếc xe Limousine của chú Dương đang đợi ở dưới lầu.
Khi đến cửa phòng 303, An Lương gõ cửa.
“Ai?” Giọng của Lương Tuyết truyền đến.
“Tôi.” An Lương trả lời.
“Lạch cạch.”
Cửa an ninh mở ra, Lương Tuyết mặc bộ đồ ngủ bước ra mở cửa, tóc tai bù xù, cặp mắt đỏ ngầu, rõ ràng là cô ấy đã không được nghỉ ngơi thật tốt, cũng không chăm sóc tốt cho bản thân.
An Lương liếc mắt nhìn Lương Tuyết, hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” xác nhận “Thể chất thuần khiết” của Lương Tuyết vẫn là 100 điểm, vậy nên cô diễn viên trẻ này không bị gì cả?
Tình hình bây giờ của cô ấy là như thế nào?
Hoa viên Hà Tân, trước cửa phòng 303, tòa nhà 6.
Lương Tuyết mặc đồ ngủ, đầu tóc bù xù, đôi mắt đỏ ngầu, thần sắc có chút không tốt, cô nói: “Vào đi.”
An Lương bước vào nhà.
Lương Tuyết nói thêm: “Trong nhà không có dép mới, hơn nữa cũng chưa dọn dẹp sạch sẽ, anh không cần phải đổi dép đâu.”
An Lương liếc nhìn phòng khách, thật sự rất bừa bộn, có rất nhiều thùng hàng trống không.
Vậy ra dạo này cô ấy đang trải qua những tháng ngày đặt đồ bên ngoài?
“Rốt cuộc cô bị sao vậy?” An Lương hỏi.
Lương Tuyết vừa thu dọn bàn trà, dọn hộp mì gói ăn liền và những hộp đồ trống không sang một bên vừa trả lời: “Gần đây, trạng thái của tôi khá tệ, tâm lý bị mất cân bằng. Cho nên tôi không kiểm soát tốt cảm xúc của mình lắm.”
“Trợ lý của cô đâu?” An Lương đưa thức ăn nhanh của Khai Phúc Thái cho Lương Tuyết.
La Tố Phân, cô trợ lý nhỏ này, không giải quyết các vấn đề trong cuộc sống của Lương Tuyết sao?
Lương Tuyết nhận lấy thức ăn nhanh của Khai Phúc Thái, sau đó cô giải thích: “Cô ấy đã được công ty gọi trở lại, hiện đang phụ trách công việc cho Triệu Nguyệt.”
“Ồ?” An Lương nghi ngờ nhìn Lương Tuyết.
Có một vấn đề!
An Lương có biết Triệu Nguyệt, người này trước đây cũng từng tham gia vào bộ phim trên mạng 《 Ước Định Của Chúng Ta 》 , hơn nữa còn cùng công ty môi giới với Lương Tuyết.
“Chẳng lẽ là công ty của cô đã giấu cô?” An Lương tò mò hỏi.
Phân tích từ các dấu hiệu trước mắt, tình trạng của Lương Tuyết quả thực hình như bị che giấu.
Lương Tuyết im lặng một lúc mới trả lời: “Ừ.”
???
Thật sự đã bị che giấu?
“Không phải cô bảo bộ phim 《 Ước Định Của Chúng Ta 》 được quay rất tốt sao?” An Lương hỏi: “Nếu tốt, vậy thì phải đãi ngộ tốt một chút với nữ chính là cô mới đúng chứ?”
Lương Tuyết trực tiếp phủ nhận: “Không hẳn!”
“Nói thử nội tình bên trong xem?” An Lương hỏi với tâm trạng cảm thấy hứng thú.
《 Ước Định Của Chúng Ta 》 thực sự rất hay, tôi cũng có rất nhiều lựa chọn cho con đường đóng phim của mình. Công ty đề xuất tôi một số bộ phim truyền hình, hơn nữa còn có phim truyền hình có cả ngôi sao tham gia.” Lương Tuyết giải thích.
“Bước ngoặt đâu?” An Lương hỏi.
Mấy chuyện như thế này nhất định phải có bước ngoặt!
Lương Tuyết thở dài: “Quả thực có một bước ngoặt. Vấn đề của những bộ phim truyền hình này khá lớn. Dù là nhà đầu tư, nhà sản xuất hay đạo diễn, toàn bộ bọn họ đều có vấn đề.”
An Lương hiểu ra trong vài giây!
Trước đây Lương Tuyết đã nói, cô không muốn đụng vào những thứ hoa mỹ đó, bởi vì những thứ này sẽ mãi chỉ là con số không hoặc vô số lần.
Suy cho cùng, thế giới này quá nhỏ bé!
Một khi có lần đầu tiên, những tin tức tương ứng sẽ được tiết lộ, lần sau nếu lại xảy ra chuyện như vậy, gần như là không thể từ chối.
Chuyện này cũng giống như ngoại tình vậy, chỉ có con số không hoặc là vô số lần.
Một khi giới hạn cuối cùng bị phá vỡ, vậy tức không còn giới hạn cuối cùng nào nữa, mà sẽ vượt qua ranh giới và lặp lại vô số lần.
“Vậy là cô đã bị công ty môi giới bỏ rơi?” An Lương hỏi.
Lương Tuyết không trả lời, cô đang ăn gà rán.
Im lặng tức là ngầm thừa nhận.
“Hợp đồng của cô với công ty môi giới kéo dài trong bao lâu?” An Lương hỏi.
Lương Tuyết không trả lời câu hỏi này, cô hỏi ngược lại: “Anh rất giàu có, đúng không?”
“Cô nghĩ thế nào?” An Lương cũng hỏi ngược lại.
“Anh rất mâu thuẫn.” Lương Tuyết giải thích: “Lần đầu tiên gặp anh, anh trông giống như một người có tiền, nhưng lại chỉ là một người bình thường có tiền mà thôi.”
Lương Tuyết tiếp tục nói: “Sau này, khi anh đầu tư 500 vạn vào bộ phim 《 Ước Định Của Chúng Ta 》 , tôi cảm thấy anh chắc là một người rất có tiền, ít nhất có thể chấp nhận thua lỗ 500 vạn.”
“Lúc đó, không phải anh đã có thiện cảm với tôi sao?” Lương Tuyết nhìn An Lương.
An Lương cười trêu chọc: “Cô có thể đừng tự luyến như vậy được không?”
“Lời nói thật lòng sao?” Lương Tuyết hỏi lại.
Chương 1034: Cô cũng không giống một người ngu ngốc nhỉ?An Lương sử dụng hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” để kiểm tra thông tin mới nhất của Lương Tuyết:
Lương Tuyết:
Tuổi: 20
Chiều cao: 170cm
Cân nặng: 46kg
Nhan sắc: 96
Dáng người: 88
Thiện cảm: 79
Thể chất thuần khiết: 100
Đạo đức nhân phẩm: 88
Tình trạng sức khỏe: 82 [Làm việc cường độ cao trong thời gian dài: Trạng thái dưới mức sức khỏe tốt]
Độ thiện cảm của Lương Tuyết đã tăng từ 70 điểm lên 79 điểm, chỉ thiếu một điểm nữa thôi là bước vào giai đoạn “tình yêu chưa đong đầy”.
Nhan sắc của cô ấy rất cao, vừa đủ 96 điểm, có thể coi như là xuất chúng trong cấp độ vạn dặm có một.
Điểm dáng người kém hơn một chút, chắc là bộ ngực cúp B?
Lương Tuyết vẫn giữ nguyên 100 điểm thể chất thuần khiết trong làng giải trí, điều này quả thực khá khó khăn, sự cám dỗ trong làng giải trí quá lớn, tính ganh đua cũng rất nghiêm trọng, hầu hết mọi người không thể chịu đựng được.
Đạo đức nhân phẩm thì tạm, dù sao trong ngành giải trí đục ngầu này, ít nhiều cũng đã nhìn thấy một số điều.
Bạn nhìn xuống vực thẳm, vực thẳm cũng đang nhìn bạn!
Phần tệ nhất là tình trạng sức khỏe của Lương Tuyết chỉ có 82 điểm, hơn nữa còn bị hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” đánh giá là không khỏe mạnh khi làm việc cường độ cao trong thời gian dài.
Có vẻ như trước đó cô ấy quay phim rất mệt?
Đối mặt với câu hỏi của Lương Tuyết, nếu anh nói ra sự thật, An Lương sẽ phải lật bài đấy?
Ban đầu, là bởi vì cảm thấy Lương Tuyết khá đẹp, thêm việc lúc đó hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã đưa ra nhiệm vụ. Dù sao thì có thể kiếm tiền, lại còn giành được thiện cảm của người đẹp, chuyện này mà anh còn phải do dự nữa sao?
Tất nhiên là dễ như trở bàn tay!
“Nếu tôi nói không phải, cô có tin không?” An Lương trả lời lại Lương Tuyết.
“Không tin!” Lương Tuyết phủ nhận không chút do dự.
“Vậy mà cô còn hỏi?” An Lương xỉa xói: “Tôi thấy cô cũng không phải là một người ngốc nghếch, đúng không?
Ơ?
Lương Tuyết ngẫm nghĩ về cách nói của An Lương, hình như nó còn mang một ý nghĩa khác?
An Lương là tay lão luyện trong trò chơi Hiệp Cốc, cũng am hiểu nhiều thuật ngữ trò chơi khác nhau.
Bề ngoài cậu khen Lương Tuyết là người thông minh, nhưng trên thực tế cậu đang ám chỉ rằng chỉ dáng người của Lương Tuyết tương đối thấp.
Ít nhất, dù là Lý Tịch Nhan, Dương Mậu Di, hay con mèo lớn Đế Đô và cô gái lạnh lùng, điểm dáng người của họ đều đạt từ 90 điểm trở lên.
Điểm dáng người của Lương Tuyết thấp nhất, phải không?
Nhưng điều này cũng có thể tha thứ!
Vì Lương Tuyết cao 1m7 và chỉ nặng 46kg mà thôi.
Tục ngữ nói rất hay, cân nặng của một người phụ nữ không quá 50kg, không phải trẻ con thì là lùn.
Lương Tuyết cao 1m7, tất nhiên là không lùn.
Cho nên hiểu chưa?
Lương Tuyết cũng hoàn hồn, cô hừ nhẹ một tiếng: “Quả nhiên là anh, vẫn là phong cách này!”
“Ý cô là gì?” An Lương hỏi ngược lại, giả vờ khó hiểu.
Lương Tuyết không trả lời, cô tiếp tục ăn gà rán, đồng thời cũng đưa ra lời mời: “Anh ăn chút không?”
An Lương từ chối: “Không!”
An Lương không muốn bình luận về mấy món ăn như gà rán này, chỉ có thể nói là mỗi người đều có một ý kiến riêng, cậu chỉ biểu thị rằng bây giờ bản thân mình không thích ăn gà rán.
“Đúng rồi, câu hỏi vừa rồi tôi hỏi cô, cô còn chưa trả lời, hợp đồng giữa cô với công ty môi giới kéo dài trong bao lâu?” An Lương hỏi.
Lương Tuyết hỏi ngược lại: “Anh lại muốn giúp tôi?”
‘Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Giải quyết rắc rối của Lương Tuyết.’
‘Nội dung nhiệm vụ: Lương Tuyết kiên định bảo vệ ranh giới cuối cùng, từ đó dẫn đến việc bị công ty môi giới che giấu, xin ký chủ giải quyết vấn đề này.’
‘Phần thưởng Nhiệm vụ: Một căn hộ ở Vịnh Trung Lượng Hải số 1.’
???
Chuyện này…
Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã nghe thấy lời cầu nguyện của anh sao?
Trước đây, An Lương vẫn nói với hệ thống Nhân Sinh Người Thắng về việc này và để hệ thống Nhân Sinh Người Thắng sắp xếp. Lúc đó, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng hoàn toàn không phản hồi lại.
Kết quả bây giờ lại tới?
Hay lắm! Không hổ danh là hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, quả nhiên là dựa theo phiên bản chiến thắng lại cuộc sống để tiến về phía trước.
“Cô đã ký với công ty môi giới bao nhiêu năm, còn lại bao nhiêu năm, vi phạm hợp đồng phải bồi thường bao nhiêu, còn hợp đồng cụ thể của hai bên thì sao?” An Lương hỏi.
Lương Tuyết im lặng vài giây, sau đó trả lời: “Năm trước hợp đồng là 10 năm, năm nay là năm thứ 3, nếu tính cả năm nay, có lẽ sẽ còn gần 8 năm nữa.”
“Khoản bồi thường vi phạm hợp đồng hơi cao. Nếu tôi vi phạm hợp đồng, tôi sẽ phải bồi thường 6000 vạn.” Lương Tuyết nói thêm.
“Anh muốn xem hợp đồng cụ thể à?” Lương Tuyết nhìn An Lương.
An Lương gật đầu khẳng định: “Tôi nghe nói tất cả hợp đồng trong ngành của cô đều có vấn đề, thường là hợp đồng vô hiệu, cho nên tôi muốn xem, nếu thật sự có vấn đề gì, tôi sẽ giúp cô giải quyết.”
Thành thật mà nói, cho dù khoản bồi thường vi phạm hợp đồng là 6000 vạn, An Lương cũng không phải không thể trả được.
Nhưng An Lương không muốn bị lợi dụng, vì như vậy sẽ khiến anh cảm thấy tổn thương.
“Chờ một chút.” Lương Tuyết đứng dậy đi vào phòng tắm, cô vào phòng tắm rửa tay trước, vừa nãy khi ăn gà rán, tay cô dính dầu nên đương nhiên phải rửa tay trước.
Sau khi Lương Tuyết rửa tay xong, cô đi vào phòng ngủ, cô tìm ra hợp đồng quản lý của mình và đưa cho An Lương xem.
An Lương làm gì thông thạo pháp luật?
Nhưng An Lương có những nguồn lực như vậy trong thế giới bạn bè của cậu.
Ví dụ như Chu Thao của Công ty Điện ảnh và Truyền hình Hoan Du, lúc trước cậu cùng Triệu Uyển Hề đến Công ty Điện ảnh và Truyền hình Hoan Du, sau đó thuận tiện kết bạn wechat của Chu Thao, hai bên trao đổi thông tin liên lạc.
Chương 1035: Sau bức màn quyền lực, đại lão có dáng vẻ thế nào?An Lương xem qua hợp đồng của Lương Tuyết, cậu chụp lại phần đãi ngộ và thông tin vi phạm hợp đồng, sau đó gửi cho Chu Thao trên wechat, sau đó gửi các câu hỏi liên quan.
‘An Lương: Giám đốc Chu, hợp đồng này có vi phạm pháp luật không?’
Chu Thao trả lời tin nhắn gần như trong vài giây.
‘Chu Thao: Cậu An, thứ cậu đang gửi là hợp đồng Công ty Môi giới Thánh Quang Ma Đô, phải không?’
Công ty môi giới của Lương Tuyết đúng là Công ty Môi giới Thánh Quang Ma Đô!
‘An Lương: ?’
‘Chu Thao: Trong giới này không có gì là bí mật.’
‘Chu Thao: Trên thực tế, hầu hết tất cả các hợp đồng với người mới của các công ty môi giới trong giới này đều không hợp pháp, nhưng nếu người mới muốn tiến lên, họ chỉ có thể cắm đầu mà ký.’
‘Chu Thao: Xét cho cùng, công ty môi giới cần đầu tư rất nhiều nguồn lực trong giai đoạn đầu, còn chưa chắc liệu người mới ký hợp đồng có thể nổi tiếng lên không, vì vậy công ty môi giới mới ký hợp đồng vô cùng khắt khe.’
‘Chu Thao: Mấy điều khoản đó đều là một bí mật công khai trong giới.’
‘An Lương: Nếu muốn hủy hợp đồng, giám đốc Chu có đề xuất phương án nào không?’
An Lương hiểu ý của Chu Thao, đối phương nói rằng chuyện như vậy đều là chuyện do quy ước mà thành, cho dù rõ ràng là phạm pháp, nhưng bất luận là công ty môi giới hay là người mới ký kết, bọn họ đều phải chấp nhận những quy tắc ngầm như thế.
Cho nên tồn tại cần hợp lý?
Nếu An Lương buộc phải mở nắp và phơi bày vấn đề dưới ánh nắng mặt trời, cậu quả thực sẽ thắng, nhưng chắc chắn cậu cũng sẽ động chạm đến rất nhiều người. Không cần thiết phải như vậy!
Nguyên tắc ứng xử của An Lương là muốn0 đoàn kết với nhiều người hơn, đắc tội với ít người hơn, từ đó mới có thể trở thành đại lão đứng sau hậu trường một cách ổn định.
Ví dụ, bây giờ An Lương hỏi Chu Thao có đề xuất gì, Chu Thao là người trong cuộc, nên anh ta sẽ có một giải pháp, phải không?
‘Chu Thao: Cậu An muốn người nào bên phía Thánh Quang?’
‘Chu Thao: Tôi có thể giúp cậu An hỏi thăm tình hình, nếu không phải là trụ cột bên kia, phía chúng tôi đều có thể giúp giải quyết.’
An Lương nở nụ cười, quả nhiên Chu Thao có cách giải quyết!
An Lương thích cách gửi tin nhắn như thế này, chính là có thể giải quyết vấn đề.
Đây là điều mà các đại lão đứng sau hậu trường buộc phải làm, chứ không phải chống lại tòa án mỏng manh, làm huyên náo trên khắp mạng xã hội.
Sao phải thế?
Cách đó không thể hiện bản thân có năng lực đâu, đó là sự kém cỏi!
Những đại lão đứng sau hậu trường thường có thể giải quyết vấn đề một cách âm thầm, tự nhiên như thể hít thở và sống.
Hoa viên Hà Tân.
An Lương đang nói chuyện với Chu Thao của Công ty Điện ảnh và Truyền hình Hoan Du.
Trước sự nhiệt tình và giúp đỡ của Chu Thao, đương nhiên là An Lương không có ý định từ chối.
‘An Lương: Lương Tuyết, chỉ là một diễn viên nhỏ.’
‘Chu Thao: Lương Tuyết của bộ phim trên mạng 《 Ước Định Của Chúng Ta 》 ?’
‘An Lương: ???’
‘An Lương: Cô ấy nổi tiếng như vậy sao?’
‘Chu Thao: Gần đây 《 Ước Định Của Chúng Ta 》 đang khá nổi tiếng trong giới. Tôi nghe nói rằng chính Lương Tuyết là người đã giám sát và động viên rất nhiều người trong đoàn, cuối cùng đã biến 《 Ước Định Của Chúng Ta 》 trở thành một bộ phim nổi.’
‘Chu Thao: Trong bộ phim này, Lương Tuyết đã đắc tội với đạo diễn, tôi nghe nói cô ấy có quan hệ với nhà đầu tư, lẽ nào cậu An là nhà đầu tư?’
‘An Lương: Ừm!’
‘An Lương: Cậu hỏi bên Thánh Quang, xem thử đối phương muốn sao?’
‘Chu Thao: Chờ một chút, trước tiên tôi phải liên hệ với Bồ Minh Hàn, sếp của Thánh Quang.’
‘An Lương: Được rồi!’
Sau khi An Lương và Chu Thao trao đổi xong, cậu nói với Lương Tuyết: “Hợp đồng môi giới của cô có vấn đề. Tôi sẽ tìm người nói chuyện với sếp của cô. Cô có thể đợi một lát.”
Lương Tuyết im lặng không nói.
Đế Đô.
Công ty Điện ảnh và Truyền hình Hoan Du.
Sau khi Chu Thao và An Lương trao đổi xong, anh ta tìm kiếm số liên lạc của Bồ Minh Hàn, sếp của Công ty Môi giới Thánh Quang Ma Đô, trong danh bạ điện thoại di động của mình, rồi bấm gọi.
Không đến nửa phút, sau khi cuộc gọi được kết nối, bên kia đã chủ động lên tiếng trước: “Chào giám đốc Chu!”
“Xin chào, giám đốc Bồ.” Chu Thao nói thẳng: “Lương Tuyết của bên anh bây giờ đang trong tình trạng gì?”
“Hả?” Bồ Minh Hàn sững sờ: “Chủ tịch Chu có hứng thú với Lương Tuyết sao?”
“Tôi không dám!” Chu Thao nhanh chóng phủ nhận.
Bồ Minh Hàn nghe thấy một thông tin khác, có một khoảng cách lớn giữa Công ty Môi giới Thánh Quang Ma Đô và Công ty Điện ảnh và Truyền hình Hoan Du. Xét cho cùng, một bên là công ty môi giới nghệ sĩ và một bên là công ty điện ảnh và truyền hình.
Ngay cả sếp của một công ty điện ảnh và truyền hình cũng nói không dám, điều này không hợp lẽ thường?
“Giám đốc Chu, anh đã nghe tin đồn gì rồi?” Bồ Minh Hàn hỏi.
“Giám đốc Bồ có biết về loại pin Graphene đang rất nổi tiếng gần đây không?” Chu Thao nói bâng quơ.
“Tất nhiên biết.” Bồ Minh Hàn trả lời lại một cách khẳng định.
“Anh có biết gì về phía đầu tư chính của 《 Ước Định Của Chúng Ta 》 không?” Chu Thao nhắc nhở lần nữa.
Bồ Minh Hàn lập tức hiểu ngay: “Cảm ơn giám đốc Chu đã nhắc nhở tôi! Nhân tiện, giám đốc Chu, đối phương có ý gì?”
“Tôi cảm thấy mục tiêu của đối phương là Lương Tuyết. Dù sao đối phương đã ném hợp đồng của Lương Tuyết về phía tôi, hỏi về tính hợp lý của hợp đồng, bên tôi đang cản lại giúp anh.” Chu Thao trả lời.
“Bí mật nói cho anh biết, lai lịch của đối phương có chút đáng sợ. Nếu như Lương Tuyết không đặc biệt quan trọng, tôi đề nghị bên anh nên dàn xếp ổn thỏa.” Chu Thao gần như đã nói rõ ý.
Chương 1036: Đơn giản như vậy thôi?Bồ Minh Hàn do dự một lát, nói: “Gần đây Lương Tuyết khá là nổi tiếng, rất nhiều bộ phim truyền hình đang tìm đến Lương Tuyết. Nếu chúng tôi có thể làm được việc của Lương Tuyết, chúng tôi…”
Chu Thao ngắt lời của đối phương: “Xin lỗi, Giám đốc Bồ, tôi có chuyện cần giải quyết ở đây.” Nói xong, Chu Thao trực tiếp cúp điện thoại.
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi bấm một cuộc gọi khác, đợi kết nối xong, anh ta lịch sự nói: “Vinh Hoa, bây giờ có thời gian không?”
Chu Vinh Hoa trả lời: “Chú Bảy, chú có việc gì không?”
“Chuyện là như thế này...” Chu Thao giải thích sự việc và kể lại chuyện của An Lương.
“Tôi vừa liên lạc với Bồ Minh Hàn của Công ty môi giới Ma Đô Thánh Quang, anh ta không nể nang gì cả.”
“Được rồi, chú Bảy, con hiểu rồi, con sẽ xử lý ngay.” Chu Vinh Hoa trả lời lại.
Chu Vinh Hoa là thành viên của Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, nghe nói An Lương cần giúp đỡ, hiển nhiên cậu ta sẽ bắt đầu liên lạc với nhân viên có liên quan mà không nói một lời.
Gia đình của Chu Vinh Hoa thuộc tầng lớp cao thứ hai ở Đế Đô, mối quan hệ gia đình chủ yếu là ở Cục kiểm duyệt - Bộ văn hóa.
Cục kiểm duyệt - Bộ văn hóa có quyền hạn rất lớn, cho dù đó là tiểu thuyết, hay âm nhạc và đài phát thanh, kể cả phim truyền hình, điện ảnh v.v.., tất cả các vấn đề giải trí đều cần phải được Cục kiểm duyệt - Bộ văn hóa xem xét.
Ma Đô.
Công ty Môi giới Thánh Quang.
Bồ Minh Hàn bị Chu Thao cúp máy thẳng thừng, hắn ta có chút bất mãn, tuy rằng Công ty Điện ảnh và Truyền hình Hoan Du quả thực mạnh hơn nhiều so với Công ty Môi giới Thánh Quan của bọn họ, nhưng hai bên không có quan hệ cấp trên với cấp dưới chứ đừng nói đến quyền lợi.
Vì vậy, Bồ Minh Hàn không cần phải nể mặt Chu Thao!
“Hừ! Không cần thiết phải “cáo mượn oai hùm” như thế?” Bồ Minh Hàn chế nhạo trong lòng.
Nếu thật sự như lời Chu Thao nói, đối phương là đại lão siêu cấp gì đó, thế còn cần phải giải quyết vấn đề thông qua Chu Thao sao?
Bên cạnh đó, Chu Thao nói bóng nói gió, không tiết lộ danh tính của đối phương, làm sao Bồ Minh Hàn có thể nhượng bộ đơn giản như vậy?
Xét cho cùng, tình hình phát triển hiện tại của Lương Tuyết rất tốt, chỉ cần khiến cho Lương Tuyết chịu khuất phục, Bồ Minh Hàn có thể chắc chắn rằng Lương Tuyết là cô gái tiếp theo của Công ty môi giới Thánh Quang của bọn họ!
Vì vậy, Bồ Minh Hàn sẽ không vì những lời bóng gió của Chu Thao mà nể mặt anh ta!
Dù sao cũng liên quan đến lợi ích to lớn, bất cứ ai cũng sẽ suy nghĩ thật cẩn thận.
Tuy nhiên, chỉ trong chưa đầy 15 phút, Bồ Minh Hàn nhận ra rằng có thể mình đã mắc một sai lầm lớn.
Bồ Minh Hàn đang kiểm tra hợp đồng quản lý của Lương Tuyết tại văn phòng của mình, tổng thời hạn của hợp đồng quản lý này là 10 năm, số tiền bồi thường thiệt hại là 6000 vạn, hơn nữa các điều khoản đều rất nghiêm ngặt.
Nói một cách đơn giản, Lương Tuyết đã bị trói chặt!
Trừ khi Lương Tuyết đệ đơn tố cáo Công ty Môi giới Thánh Quang lên tòa án, bảo rằng hợp đồng quản lý không hợp lệ.
Tuy nhiên, hành động này sẽ đắc tội với toàn bộ người trong giới!
Vì tất cả những người trong giới giải trí đều sử dụng hợp đồng quản lý này, và chỉ khi sống sót qua hợp đồng quản lý dành cho người mới, mới có tư cách thành lập văn phòng làm việc cho riêng mình, thoát khỏi gông cùm.
Nếu Lương Tuyết phá vỡ quy tắc này và chọn đối đầu với giám đốc Bồ của công ty môi giới tại tòa án, mặc dù khả năng cao là cô có thể thắng kiện, nhưng kết quả là sẽ là phải rút ra khỏi giới giải trí.
Bởi vì toàn bộ giới giải trí sẽ chống đối lại Lương Tuyết.
Nếu không, tỉ như lấy Lương Tuyết làm mẫu, những người khác chẳng lẽ không học theo?
Đến lúc đó hệ sinh thái của cả giới giải trí sẽ thay đổi, hiểu không?
Ngay sau khi Bồ Minh Hàn đọc xong hợp đồng quản lý của Lương Tuyết, cửa văn phòng của anh ta vang lên tiếng gõ cửa.
Cộc, cộc, cộc!
“Mời vào.” Bồ Minh Hàn nói.
Một người phụ nữ đeo kính, mặc một bộ đồ công sở, trông có vẻ khoảng 27 tuổi, bước vào với vẻ hơi hoảng hốt, cô ấy là Lâm Lâm, thư ký của Bồ Minh Hàn.
“Có chuyện gì vậy?” Bồ Minh Hàn hỏi.
Lâm Lâm hạ thấp giọng, nói: “Ông chủ, ông Lưu vừa gọi điện hỏi, có phải chúng ta đắc tội với ai rồi không. Văn phòng kiểm duyệt của bọn họ nhận được thông báo của Cục kiểm duyệt - Bộ văn hóa, yêu cầu bọn họ nghiêm túc kiểm duyệt công ty của chúng ta.”
“Hả?” Bồ Minh Hàn sửng sốt một lúc.
Bồ Minh Hàn chưa kịp hiểu chuyện gì thì điện thoại văn phòng của hắn ta đổ chuông, hắn ta liếc nhìn tên người gọi, đối phương là Sài Phi Hổ - người đứng đầu của Cục tuần tra Phòng cháy chữa cháy Ma Đô.
Bồ Minh Hàn vội vàng trả lời điện thoại, hắn ta chủ động mở lời: “Xin chào, tuần tra Sài.”
Sài Phi Hổ và Bồ Minh Hàn có một mối quan hệ khá tốt, anh ta nhắc nhở: “Giám đốc Bồ, có phải anh đã đắc tội với ai rồi không?”
“Ý anh là gì?” Bồ Minh Hàn hỏi.
“Vừa rồi chúng tôi nhận được thông báo, yêu cầu chúng tôi kiểm tra nghiêm ngặt xem các phương tiện chữa cháy của công ty anh đã đầy đủ chưa, anh đã được huấn luyện kiến thức chữa cháy chưa, còn bảo chúng tôi tổ chức diễn tập phòng cháy chữa cháy bên phía anh nữa.” Sài Phi Hổ nhắc nhở.
Thời đại ngày nay, thiết bị chữa cháy gần như không có vấn đề gì, nhưng kiến thức đào tạo về phòng cháy chữa cháy thì có vấn đề, hầu hết các công ty đều chưa nghiêm túc đào tạo kiến thức về phòng cháy chữa cháy.
Điều này là một khi đã kiểm tra thì bắt buộc phải chuẩn!
Còn về việc diễn tập phòng cháy chữa cháy?
Điều đó còn giày vò hơn nữa!
Chương 1037: Vừa mới bước lên đã ném thẳng nguyên quả bom hạt nhânTrong trường hợp bình thường, chỉ kiểm tra cách thiết lập bố trí phòng cháy chữa cháy, nếu như thiết bị chữa cháy đều đầy đủ tức nguy cơ hỏa hoạn sẽ được giảm đáng kể.
Bây giờ cả ba phương diện đều yêu cầu đầy đủ, vậy thì bắt buộc phải đặc biệt chú ý mới có thể xử lý.
Sài Phi Hổ tiếp tục nói: “Chúng tôi sẽ đến kiểm tra công ty của anh ngay lập tức, nên kiểm tra như thế nào thì kiểm tra như thế ấy. Giám đốc Bồ, tốt hơn hết anh nên nghĩ xem liệu anh có phải đã xúc phạm ai đó không. Tôi nghe nói rằng các cục và các bộ liên quan khác cũng sẽ hành động.”
Tâm trạng của Bồ Minh Hàn chùng xuống, vừa rồi hắn còn chống đối nữa!
Kết quả là hành động của đối phương đến nhanh như vậy sao?
Bồ Minh Hàn biết rất rõ rằng khi hành động của đối phương đến nhanh như vậy, nhất định là có chống lưng rất mạnh, nếu không sẽ không thể nào xử lý nhanh như vậy được. Sau khi Bồ Minh Hàn và Sài Phi Hổ kết thúc cuộc gọi, hắn ta nhận được một cuộc gọi mới, lần này là bộ trưởng Phùng Minh Chân từ Bộ Quản lý Kinh tế Ma Đô.
Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, Phùng Minh Chân nói trước: “Giám đốc Bồ, anh lo chuẩn bị trước đi. Chúng tôi sẽ kiểm tra tình hình thuế của công ty anh ngay lập tức, từ thuế kinh doanh công ty đến thuế thu nhập cá nhân của nhân viên v.v... Tất cả các thông tin đều sẽ được kiểm duyệt.”
“Giám đốc Bồ, không phải tôi trách anh, nhưng anh cũng là người từng trải, sao anh lại hồ đồ như vậy?” Phùng Minh Chân thở dài: “Nếu có người gọi anh, anh chỉ cần thành thật tuân theo lời gọi là được rồi, tại sao lại cứ phải làm cho mọi việc rắc rối thêm làm gì?”
Tâm trạng Bồ Minh Hàn chùng xuống: “Bộ trưởng Phùng à, đối phương muốn gì vậy?”
“Đừng hỏi tôi, tôi không biết, tôi chỉ biết rằng lần kiểm duyệt này là thông báo của cấp trên. Nếu anh đắc tội với người của cấp trên, những cơ quan khác cũng sẽ đến tìm anh, anh nên chuẩn bị tốt đi!” Phùng Minh Chân trả lời.
“Tốt hơn hết anh nên hy vọng rằng công ty của anh có thể trải qua được cuộc điều tra, nếu không thì…" Phùng Minh Chân không nói hết, nhưng ý đã quá rõ ràng.
Nếu mọi thứ đều ổn và chuyện gì cũng thông qua được cuộc điều tra, vậy thì hắn ta thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nếu có vấn đề?
Hê!
Không chột thì cũng phải què!
Dù sao đối phương cũng đã huy động mọi người giải quyết rồi, uy lực của sấm sét khi đánh xuống, hiển nhiên không thể im hơi lặng tiếng.
Sau khi Bồ Minh Hàn cúp điện thoại, hắn ta nhìn Lâm Lâm, nói: “Người đầu tư chính của bộ phim 《 Ước Định Của Chúng Ta 》 là như thế nào?”
Lâm Lâm sửng sốt: “Cái gì mà như thế nào?”
“Tôi nhớ những lời bàn tán xôn xao trong công ty trước đây, nói gì mà người đầu tư của bộ phim 《 Ước Định Của Chúng Ta 》 là bạn trai của Lương Tuyết?” Bồ Minh Hàn hỏi.
“Chắc không phải là bạn trai, nhưng đại khái cũng là kiểu quan hệ như thế này.” Lâm Lâm giải thích.
“Kiểm tra tài liệu lưu trữ của công ty và tìm thông tin liên lạc của đối phương.” Bồ Minh Hàn ra lệnh.
Vốn dĩ Bồ Minh Hàn cho rằng đó chỉ là một vấn đề nhỏ, dù gì Chu Thao cũng không nói rõ, kết quả ai biết được người đó lại là một đại lão thực sự?
Dáng vẻ hiện tại khiến Bồ Minh Hàn vô cùng hối hận trong lòng!
Nhưng hối hận thì có ích gì?
Nếu hối hận có ích, vậy thì bà chủ Livehouse Năm Tháng sau Học viện m nhạc Quốc gia cứ hát đi hát lại mãi bài “Đáng tiếc không có nếu như” làm gì?
Đó là bởi vì hối hận không có ích.
Nếu có thể làm lại, Bồ Minh Hàn nhất định sẽ nghe theo lời khuyên của Chu Thao khi Chu Thao nhắc nhở, gần như sẽ không có khả năng khiến chuyện này trở nên nghiêm trọng hơn.
Tuy nhiên, không thể nào làm lại từ đầu!
Chưa đầy 3 phút, Lâm Lâm đã tìm thấy số điện thoại mà An Lương để lại khi lúc đầu cậu đầu tư vào bộ phim 《 Ước Định Của Chúng Ta 》 , Bồ Minh Hàn bấm số gọi qua.
Mặt khác, tại phòng 303, tòa nhà 6, Hoa viên Hà Tân.
Lương Tuyết tiếp tục ăn gà rán, sau khi ăn xong một miếng cánh gà, cô cảm thán nói: “Ngon quá!”
An Lương nhịn không được, anh bật cười: “Cô đang đùa à?”
“Hơn 5 năm rồi tôi không ăn gà rán. Tôi thực sự thấy rất ngon!” Lương Tuyết trả lời.
Được rồi!
Đứa trẻ tội nghiệp đáng thương!
“Cô ăn tiếp đi, tôi phải đi xử lý một chút chuyện bên này.” An Lương lắc lắc điện thoại.
Tình cờ có tin nhắn @cậu trong nhóm của những người bạn ở Đế đô, An Lương nhấp mở nhóm.
‘Tiền Tiểu Cương: @An Lương: Đù má! An Lương, cậu đang sắp xếp xử lý cho một diễn viên nhỏ ở Ma Đô?’
‘An Lương: ?’
‘Tiền Tiểu Cương: Chu Vinh Hoa vừa liên lạc với tôi, anh ta đang xử lý giúp về vấn đề này.’
Chu Vinh Hoa?
Chu Thao?
Cả hai đều họ Chu.
‘An Lương: Công ty Điện ảnh và Truyền hình Hoan Du là của nhà họ Chu?’
‘Tiền Tiểu Cương: Đúng vậy.’
‘Vân Hải Dương: Tôi cũng đã nhận được tin tức của nhà họ Chu, nghe nói nhà họ Chu đã huy động nguồn lực, bảo là giúp An Lương xử lý một công ty môi giới ở Ma Đô?’
‘Lý Tồn Viễn: Tôi cũng đã nghe phong thanh.’
‘An Lương: ...’
‘An Lương: Chuyện gì đây?’
‘Lý Tồn Viễn: Đừng lo lắng, An Lương. Chu Vinh Hoa đã chủ động tiết lộ tin tức cho ba chúng tôi biết rằng, Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương sẽ không nhận được tin tức.’
‘Vân Hải Dương: Hê hê, Chu Vinh Hoa rất hiểu người, anh ta rất hiểu những chuyện này!’
‘Tiền Tiểu Cương: Ghen tị với Lương ca!’
‘An Lương: Đừng ghen tị với tôi, tôi trong sạch, các cậu tin không?’
‘Tiền Tiểu Cương: Tin!’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi hiểu nguyên tắc của những người đàn ông tốt!’
‘An Lương: ...’
Mấy tên này thật độc ác!
‘Lý Tồn Viễn: An Lương, nếu lần sau cần giúp đỡ, cậu có thể liên hệ trực tiếp với chúng tôi, chúng tôi cũng có thể giải quyết mấy kiểu vấn đề nhỏ này một cách dễ dàng.’
‘Vân Hải Dương: Đúng vậy, Lương ca. Mấy chuyện nhỏ như thế này, chúng tôi sẽ ra tay giúp sức xử lý.’
‘Tiền Tiểu Cương: Đúng vậy!’
‘An Lương: Ban đầu tôi đã liên hệ với Chu Thao, và thử dùng cách của bọn họ để giải quyết vấn đề.’
Chương 1038: Thiếu chút tầm nhìn!An Lương kể lại toàn bộ từ đầu, theo như hướng giải quyết của An Lương, cậu định sẽ giới hạn vấn đề trong một phạm vi nhỏ nhoi, dùng sức mạnh của người trong giới giải trí để xử lý.
Suy cho cùng, nếu giới hạn vấn đề trong một phạm vi thấp để xử lý, tài nguyên tiêu hao sẽ ít hơn nhiều.
Kết quả ai biết được rằng Bồ Minh Hàn lại không biết điều chứ?
Sau khi An Lương nói xong, Lý Tồn Viễn gửi một tin nhắn tới.
‘Lý Tồn Viễn: Suy nghĩ của Lương ca rất đúng, cố gắng giới hạn vấn đề trong một phạm vi thấp, để tránh xung đột lớn hơn.’
‘Lý Tồn Viễn: Ông sếp Công ty Môi giới Thánh Quang hơi ngu ngốc!’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi cũng nghĩ người này hơi ngu ngốc.’
‘Vân Hải Dương: Suy cho cùng, luôn có những kẻ ngu ngốc!’
‘Vân Hải Dương: An Lương, nếu bên kia xử lý không khiến cậu hài lòng thì cậu cứ nói. Chúng tôi sẽ tiếp tục thực hiện giúp cậu và đảm bảo cậu sẽ hài lòng.’
‘Tiền Tiểu Cương: Đồng ý!’
‘Lý Tồn Viễn: Ngồi chờ chuyện tiếp theo xảy ra.’
Trong khi An Lương đang tán gẫu với bạn bè ở Đế Đô, cậu nhận được một cuộc gọi từ số địa phương của Ma Đô, An Lương đã trực tiếp bắt máy mà không cần suy nghĩ.
“Xin chào, anh An, tôi là Bồ Minh Hàn từ Công ty Môi giới Thánh Quang. Tôi rất xin lỗi đã làm phiền anh. Tôi nghĩ giữa chúng ta có một chút hiểu lầm.” Bồ Minh Hàn đi thẳng vào vấn đề.
An Lương bình tĩnh trả lời lại: “Vì giám đốc Bồ cũng biết tên tôi nên tôi sẽ không giới thiệu bản thân nữa. Về phần hiểu lầm, tôi nghĩ giữa chúng ta không có hiểu lầm gì cả.”
Trước khi Bồ Minh Hàn lên tiếng, An Lương tiếp tục nói: “Hành vi của bên anh vốn dĩ khiến tôi rất chán ghét. Tôi đã liên lạc với giám đốc Chu, mục đích ban đầu là thông qua giám đốc Chu để giữ thể diện cho phía bên anh. Kết quả… ha ha, còn có hiểu lầm sao?”
Lương Tuyết nghe thấy An Lương gọi đối phương là “Giám đốc Bồ”, cô hơi sững sờ, bởi vì sếp của Công ty Môi giới Thánh Quang nơi cô làm việc cũng họ Bồ, sau đó cô nghe thấy lời nói của An Lương, và cô hiểu rằng cuộc gọi này là cuộc gọi từ phía sếp của công ty môi giới nơi cô đang làm.
Khi Bồ Minh Hàn nghe thấy câu trả lời chế giễu của An Lương, hắn ta thấy bất lực trong lòng, hắn ta còn có thể làm gì?
Hắn cũng rất tuyệt vọng đấy!
“Tôi thực sự xin lỗi, anh An, Thánh Quang bên phía chúng tôi đã nhận ra vấn đề của mình một cách sâu sắc, xin anh An cho chúng tôi một cơ hội. Chúng tôi sẽ trực tiếp chấm dứt hợp đồng với Lương Tuyết.” Bồ Minh Hàn giải thích.
Bồ Minh Hàn nói thêm: “Ngoài ra, vì những sai lầm trong công việc của chúng tôi, đã gây ra tác động tiêu cực nhất định cho Lương Tuyết, chúng tôi sẵn sàng bồi thường cho Lương Tuyết 1000 vạn.”
Nghe được Bồ Minh Hàn trả lời lại, An Lương khẽ hừ một tiếng: “Miễn bồi thường!”
“Chuyện lần này, nên giải quyết thế nào thì giải quyết thế ấy. Tôi chỉ cần hợp đồng của Lương Tuyết, còn những chuyện khác bên anh tự mình giải quyết.” An Lương nhắc nhở.
Ý cậu là cậu sẽ không theo đuổi truy tố thêm sau khi cậu nhận được hợp đồng của Lương Tuyết.
Nhưng trước mắt, những hành động của các cơ quan chính là yêu cầu Công ty Môi giới Thánh Quang tự mình giải quyết.
Tầm nhìn của Bồ Minh Hàn này có chút hạn hẹp, hắn ta không hiểu nhu cầu của An Lương mà còn bày đặt đưa ra điều kiện, lại còn đưa ra mức giá bồi thường là 1000 vạn?
Ha!
Coi thường ai đấy?
An Lương nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, nếu như Bồ Minh Hàn vẫn không hiểu sự tình, vậy thì có chết cũng không đáng tiếc!
Lương Tuyết nhìn An Lương cúp máy, cô nhìn cậu với ánh mắt phức tạp: “Sao anh lại giúp tôi?”
Đối mặt với câu hỏi của Lương Tuyết, An Lương không trả lời ngay.
Tại sao muốn giúp cô ấy?
Đầu tiên, An Lương đã kích hoạt một nhiệm vụ ngẫu nhiên trong hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, lần này, bằng cách giúp Lương Tuyết, cậu có thể có được một căn nhà ở Vịnh Trung Lượng Hải số 1.
Ban đầu, An Lương dự định mua một căn ở Vịnh Trung Lượng Hải số 1 và tặng nó cho Lý Tịch Nhan. Bây giờ có phần thưởng từ hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, điều này không phải tốt hơn sao?
Suy cho cùng, ít nhất cũng có thể tiết kiệm được mấy nghìn vạn!
Thứ hai, Lương Tuyết rất đẹp.
An Lương không phủ nhận rằng anh có một chút chấp niệm với Lương Tuyết, dù sao thì Lương Tuyết quả thực là một đại mỹ nữ, là một người đàn ông bình thường, có vấn đề gì khi cậu có chút suy nghĩ gì đó chứ?
Tuy nhiên, hai lý do đầu tiên chỉ là thứ yếu, lý do chủ chốt chính là An Lương là một người đàn ông tốt, vì bản thân là người đàn ông tốt nên thấy chuyện bất bình thì phải hét lên, cần ra tay thì nên ra tay!
Người đàn ông tốt như An Lương không thể nào trơ mắt nhìn người khác chịu khổ, lý do này cũng không có gì là sai, đúng không?
Tóm lại An Lương cảm thấy bản thân không có gì sai.
Người đàn ông tốt như An Lương không chấp nhận phản bác!
“Làm chuyện gì cũng cần phải có lý do sao?” An Lương hỏi ngược lại.
“Đương nhiên.” Lương Tuyết trả lời.
“Nếu tôi nói không có lý do thì sao?” An Lương trả lời.
“Tôi không tin.” Lương Tuyết đã nhìn ra quá nhiều âm mưu trong ngành giải trí.
Chương 1039: Còn cần có lý do?Đối xử tốt với người khác vô điều kiện?
Xin lỗi!
Cô thực sự không tin!
Kiểu tốt bụng không cần báo đáp thường ẩn chứa những hậu quả khôn lường.
“Lúc trước cô hỏi tôi, tôi có giàu không, bây giờ tôi nói cho cô biết, đúng vậy, tôi giàu, rất giàu!” An Lương trả lời.
“Lấy bộ phim 《 Ước Định Của Chúng Ta 》 kiếm được hơn 1000 vạn làm ví dụ. Khoản đầu tư này mất hơn nửa năm. Cô có biết sau hơn nửa năm tôi kiếm được bao nhiêu tiền không?” An Lương nhìn Lương Tuyết.
Lương Tuyết lắc đầu.
“Nói tiền hơi thô bỉ một chút, hầu hết mọi người đều không biết 'bao nhiêu tiền' là khái niệm gì. Suy cho cùng, đối với những người bình thường mà nói, bọn họ nghĩ rằng vài ức, vài chục ức gì đó cũng chỉ là một dãy số và một lời nói mà thôi, bọn họ hoàn toàn không biết tiền ở số lượng đó tượng trưng cho cái gì.” An Lương giải thích.
“Khi những kẻ hóng hớt trên mạng hỏi những người giàu có về chuyện nhà cửa, bọn họ thường hỏi đối phương có phải trong nhà có mỏ không, đồng thời dùng câu 'nhà có mỏ' để hình dung đối phương có tiền." An Lương giải thích.
“Đúng là nhà tôi có một cái mỏ, hơn nữa còn là một mỏ vàng!” An Lương nói khái niệm dễ hiểu nhất đối với người bình thường.
Lẽ nào anh phải nói cho Lương Tuyết biết anh có tới nghìn ức sao?
Theo lý mà nói, những người bình thường không nghĩ rằng bản thân bọn họ có giá trị ngàn ức, thậm chí bọn họ còn không biết đến khái niệm giá trị ngàn ức. Bởi vì Internet đã kéo khoảng cách giữa người nghèo và người giàu đến gần nhau hơn, khiến người nghèo nảy sinh ra hoang tưởng, bọn họ luôn cảm thấy mấy nghìn ức cũng không hẳn giống như tiền.
Tuy nhiên, tình hình thực tế là 99% người nghèo thậm chí không thể cầm nổi số tiền có 6 chữ số!
Bởi vì không có tiền, và bởi vì bọn họ không biết khái niệm về tiền, cho nên những người bình thường có một khái niệm rất mơ hồ về tiền, thậm chí còn khiến bọn họ nảy sinh ra ảo giác rằng một năm kiếm được 100 vạn là chuyện dễ dàng.
Vì vậy, đối với những người bình thường, câu nói “nhà có mỏ vàng” trái lại có tác động mạnh và rõ ràng hơn!
“Anh đang đùa tôi đấy à?” Lương Tuyết giật mình.
“Tôi có cần nói đùa không?” An Lương nâng cổ tay trái lên: “Chiếc đồng hồ này là Patek Philippe 6002G-010, giá của nó là 1700 vạn. Cô là người trong ngành giải trí. Cô chắc biết mối quan hệ giữa đồng hồ và giá trị của bản thân nhỉ?”
Vì có rất nhiều ngôi sao hàng đầu đeo những chiếc đồng hồ với mức giá tầm 100 vạn.
Không phải bọn họ không đủ tiền mua một chiếc đồng hồ 1000 vạn, mà bọn họ phải xem xét tỷ lệ giá, thuộc tính đầu tư, và cả hoạt động giao dịch trên thị trường thứ cấp v.v… Không giống như An Lương, mua một chiếc đồng hồ chỉ để đeo chơi.
Lương Tuyết lại im lặng, cô quả thực cũng đoán ra được khả năng lớn nhất, e rằng át chủ bài lớn nhất của cô đó chính là vẻ ngoài xinh đẹp mà thôi!
Đối với những người giàu có như An Lương mà nói, giá trị lớn nhất của cô chính là sắc đẹp!
Lúc này trong lòng của Lương Tuyết rối bời, trước đây cô bị công ty che giấu, nguyên nhân lớn nhất là cô không muốn khuất phục, nhưng bây giờ khi đối mặt với An Lương, cô lại bắt đầu run rẩy.
Lương Tuyết thầm nghĩ nếu khuất phục An Lương, cô ấy chắc sẽ nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ từ An Lương, và điều quan trọng nhất là cô ấy khuất phục An Lương thì chỉ là khuất phục với mỗi một mình An Lương.
Nếu khuất phục trong ngành giải trí, điều đó có nghĩa là hôm nay sẽ phải khuất phục với nhà đầu tư, ngày mai sẽ phải khuất phục với người sản xuất, ngày mốt lại phải khuất phục với vị kim chủ nào đó, tóm lại sẽ phải khuất phục mãi mãi không ngừng.
Khuất phục này với khuất phục kia không giống nhau!
Nếu khuất phục trong ngành giải trí, dù thế nào Lương Tuyết cũng sẽ không chấp nhận, nhưng nếu là khuất phục An Lương, xem ra cũng không phải là không thể chấp nhận?
Rốt cuộc thì cô chỉ khuất phục một người, và người đó trông rất đáng tin cậy, cao ráo, đẹp trai lại giàu có.
Dù gì vẫn tốt hơn so với những lão già hơn 50 tuổi gì đó nhỉ?
Nghĩ đến những lão già mang thai tháng tám, Lương Tuyết cảm thấy buồn nôn trong lòng!
Chính vì điều này mà Lương Tuyết mới không chịu khuất phục trong ngành giải trí, nếu là như vậy thì cô thà bị che giấu cũng không thể nào chấp nhận khuất phục.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lương Tuyết đã thầm đưa ra quyết định, cô đứng dậy, đi từ bàn đến chỗ An Lương, sau đó trực tiếp ngồi trên đùi của An Lương.
“Đây là lý do của anh sao?” Lương Tuyết nhìn An Lương hỏi.
Tại nhà của Lương Tuyết, cô đã lựa chọn đầu hàng An Lương.
Nhưng khi cô ngồi lên đùi An Lương hỏi, An Lương lại trả lời với thái độ chán ghét: “Đi đi đi, tôi khuyên cô vào nhà vệ sinh rồi soi gương xem bộ dạng của cô bây giờ là cái quái gì!”
???
Lương Tuyết nhìn An Lương nghi hoặc.
“Đồ ngủ thì luộm thuộm, tóc tai thì bù xù, đôi mắt lại đỏ ngầu, ôi, cô thậm chí còn chưa rửa mặt, đúng không?” An Lương trêu ghẹo nói.
Cuối cùng Lương Tuyết đã nhận ra vấn đề!
Trước đó, tâm trạng của cô bị suy sụp cho nên hoàn toàn không để ý đến hình ảnh cá nhân của mình, bây giờ bị An Lương hỏi tới, cô mới nhận ra trạng thái của mình có vẻ rất khủng khiếp?
Không chút do dự, Lương Tuyết bật dậy rời khỏi chân của An Lương, sau đó chạy vào phòng tắm.
Chương 1040: An “Sói” tôi đây cả đời không trảm kẻ vô danh!Khi nãy vừa vào phòng tắm để rửa tay, cô còn không nhận ra vấn đề!
Lần này Lương Tuyết vào phòng tắm, cô bật đèn sưởi nhà tắm, để đèn trong phòng tắm lên mức sáng nhất, sau đó nhìn mình trong gương.
Trong gương, Lương Tuyết nhìn thấy hình ảnh của chính mình, cô cảm thấy suy sụp!
Vì nó y như lời An Lương nói, bộ đồ ngủ trên người cô có chút luộm thuộm, do cô đã mặc mấy ngày nay. Cũng may bây giờ đang là mùa đông, nếu là mùa hè, e là ướt đẫm mồ hôi, đúng không?
Tóc tai bù xù là vì ba ngày nay cô không gội đầu!
Đôi mắt đỏ ngầu là do dạo này cô không được nghỉ ngơi tốt, trạng thái mắt bị đỏ ngầu cũng là do ngủ không đủ giấc.
Còn về chuyện rửa mặt…
Lương Tuyết rửa mặt!
Ổn rồi!
Lương Tuyết nhìn thấy một miếng ghèn ở khóe mắt trái của cô.
Chuyện này...
Lương Tuyết đột nhiên cảm thấy mình như mắc bệnh ung thư xấu hổ, vừa nãy cô còn ngồi lên chân của An Lương, lại gần hỏi An Lương. Chính vì thế nên An Lương đã nhìn thấy miếng ghèn trong mắt cô, cho nên mới nói đùa trêu ghẹo rằng cô vẫn chưa rửa mặt?
Tôi, Lương Tuyết, có một cảm giác không nói nên lời!
Quá là quá xấu hổ đi?
Lương Tuyết lập tức chuẩn bị đi tắm, nhưng An Lương đã đi tới, anh dựa vào cửa phòng tắm, nói đùa: “An Lương tôi cả đời chưa từng trảm kẻ vô danh, dáng vẻ này của cô, tôi thật sự… ừm, chắc cô hiểu?”
“...” Lương Tuyết nhìn An Lương nói không nên lời.
An Lương nhìn thời gian, bây giờ là 4 giờ. Lát nữa anh phải đến đón Lý Tịch Nhan. Dù sao thì Lý Tịch Nhan cũng là một người chơi mới trong trò chơi Hiệp Cốc. An Lương nên quan tâm đến Lý Tịch Nhan nhiều hơn để tránh Lý Tịch Nhan nảy sinh ra cảm giác thất vọng.
Đây là điều mà một người đàn ông tốt thực sự nên làm!
“Đúng rồi, tôi có việc phải làm nên tôi đi trước. Nếu có bất kỳ thay đổi nào về việc chấm dứt hợp đồng của công ty cô, vui lòng liên hệ với tôi.” An Lương giải thích.
“Về phần cô...” An Lương dừng lại một lát, sau đó nói: “Sau này cô có dự định phát triển gì không?”
Lương Tuyết có hơi hoang mang.
“Cô còn muốn đóng phim nữa không?” An Lương hỏi.
“Muốn!” Lương Tuyết gật đầu khẳng định.
“Vừa rồi cô nghiêm túc sao?” An Lương nhảy đề tài.
Lương Tuyết hiểu được ý tứ của An Lương, An Lương đang hỏi cô có nghiêm túc với chuyện mình vừa khuất phục không?
Đối mặt với câu hỏi của An Lương, Lương Tuyết thở dài: “Giới giải trí chính là như vậy nhỉ?”
Trước khi An Lương trả lời, Lương Tuyết tiếp tục nói: “Trước đây tôi đã biết điều này, chỉ là tôi vẫn luôn muốn ở một mình, bây giờ tôi thấy mình quá ngây thơ. Tôi thực sự xinh đẹp, nhưng người khác cũng đẹp, vậy tại sao lại phải chọn tôi?”
Trong giới giải trí thì quả thực là như vậy!
Người đẹp thì rất nhiều, đặc biệt là khi trang điểm và sử dụng thêm hiệu ứng làm đẹp, quả thực là một nhóm toàn mỹ nữ.
Khi tất cả mọi người đều đẹp, vậy phải lựa chọn như thế nào, đó không phải là một mối quan hệ cạnh tranh sao?
Nghe Lương Tuyết nhận xét, An Lương lại nhìn lướt qua thuộc tính của Lương Tuyết, quan niệm về đạo đức nhân phẩm của Lương Tuyết giảm từ 95 điểm xuống còn 88 điểm.
Phải nói rằng, ngành giải trí thật là kinh khủng!
“Vậy là cô thật sự nghiêm túc?” An Lương nhìn Lương Tuyết.
“Anh không nghiêm túc sao?” Lương Tuyết hỏi ngược lại.
“Tôi có bạn gái rồi.” An Lương trả lời.
“Tôi biết.” Lương Tuyết trả lời với vẻ mặt không mấy ngạc nhiên.
“Ồ?” An Lương nghi ngờ nhìn Lương Tuyết.
Lương Tuyết bình tĩnh nói: “Người tốt như anh sao có thể không có bạn gái?”
“Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng anh có nhiều bạn gái hơn nữa!” Lương Tuyết đột nhiên nói đùa.
An Lương không trả lời câu hỏi này.
Lương Tuyết nói tiếp: “Anh yên tâm, tôi sẽ không tranh giành, tôi chỉ muốn quay phim, tôi muốn làm diễn viên, tôi muốn... xem thử phong cảnh khi đứng đầu ngành giải trí là như thế nào!”
“Không hối hận sao?” An Lương trả lời.
“Tôi không biết.” Lương Tuyết có chút mù mịt.
Nhưng câu trả lời này là sự thật, cô thật sự không biết sau này mình có hối hận hay không.
“Tôi chỉ biết lựa chọn anh, tôi chỉ khuất phục bởi một người là anh, hơn nữa anh vừa cao vừa đẹp trai lại vừa có tiền, tính cách cũng tốt.” Lương Tuyết khen ngợi: “Nếu tôi khuất phục với giới giải trí, hậu quả về sau chắc anh cũng tưởng tượng ra được nhỉ?”
An Lương gật đầu: “Tôi thích câu trả lời của cô, thành thật và chân thành.”
Tuy nhiên, câu trả lời của Lương Tuyết đã nói rõ rằng cô không thể nào tranh giành nổi với vị trí chính cung!
“Tôi đi trước đây, có thời gian sẽ liên lạc với cô.” An Lương vẫy tay.
Lương Tuyết nhìn bóng lưng của An Lương, trong lòng cô có chút bối rối, nhưng sau đó lại lập tức hiểu rõ vị trí của mình, bản thân cô còn không rõ chính mình có thể tranh giành vị trí chính cung hay không, hà tất gì phải bận tâm?
Chương 1041: Bất động sản trị giá hơn một ức!Hoa viên Hà Tân.
An Lương bước xuống lầu đi tới chỗ Rolls-Royce Phantom, chú Dương nhìn An Lương đang đi qua, ông ấy lễ phép mở cửa sau cho An Lương.
“Cậu An, chúng ta đi đâu bây giờ?” Chú Dương hỏi.
“Ngân hàng Công Thương gần Học viện Phúc Đán.” An Lương ra lệnh.
“Vâng.” Chú Dương trả lời, sau đó khởi động chiếc Rolls-Royce Phantom.
Tại nhà Lương Tuyết, sau khi An Lương rời đi, cô nhận được cuộc gọi từ Bồ Minh Hàn, Lương Tuyết vuốt màn hình để trả lời.
Bồ Minh Hàn nói trước: “Xin chào, Lương Tuyết, tôi là Bồ Minh Hàn.”
“Xin chào, Giám đốc Bồ.” Lương Tuyết trả lời.
“Khụ khụ!” Bồ Minh Hàn xấu hổ nói: “Lương Tuyết, tôi nghĩ giữa chúng ta đã có sự hiểu lầm nhất định về chuyện trước đó, và tôi thay mặt công ty xin lỗi cô”.
Lương Tuyết nở một nụ cười chế giễu.
Hiểu lầm sao?
A!
Nếu không phải vì kinh nghiệm của bản thân, đối mặt với lời xin lỗi chân thành của Bồ Minh Hàn, Lương Tuyết còn tưởng rằng liệu có phải thực sự có hiểu lầm?
Thật tiếc khi Lương Tuyết đã tự mình trải nghiệm!
Bồ Minh Hàn phát hiện Lương Tuyết không có ý trả lời lại, hắn ta nói tiếp: “Lương Tuyết, về hợp đồng của cô với công ty, công ty đã quyết định đơn phương chấm dứt hợp đồng với cô.”
Lương Tuyết thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Không sao, tôi chấp nhận chấm dứt hợp đồng.”
“Nếu cô cần bất kỳ khoản bồi thường nào, cô có thể đưa ra, và công ty sẽ cố gắng hết sức để xem xét.” Bồ Minh Hàn nói với vẻ thăm dò.
Lương Tuyết trực tiếp từ chối, cô trả lời với thái độ phủ định: “Trực tiếp hủy hợp đồng đi, cảm ơn giám đốc Bồ.”
“Vậy thì… sau khi chúng ta chấm dứt hợp đồng, phiền cô thông báo cho cậu An.” Bồ Minh Hàn giải thích.
Lương Tuyết bật cười một tiếng: “Tôi biết rồi!”
Lương Tuyết nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó cô đột nhiên bật cười, thật là nhìn thấu thế giới một cách bất lực.
Lương Tuyết cúp máy chưa đầy 1 phút, điện thoại di động của cô lại vang lên, lần này là trợ lý La Tố Phân của cô, Lương Tuyết trả lời cuộc gọi không chút do dự.
“Tuyết Tuyết, cô đã chấm dứt hợp đồng với công ty sao?” La Tố Phân lo lắng hỏi.
Lương Tuyết không giấu giếm: “Đúng vậy, tôi vừa nhận được cuộc gọi từ Giám đốc Bồ, anh ta đã đích thân thông báo cho tôi về việc chấm dứt hợp đồng.”
“Xin chúc mừng!” La Tố Phân vội vàng chúc mừng.
“Cảm ơn.” Lương Tuyết trả lời.
“Nhân tiện, tôi cũng đã từ chức.” La Tố Phân nói.
“Hả?” Lương Tuyết hơi sửng sốt.
La Tố Phân tiếp tục nói: “Chỗ Triệu Nguyệt... tối qua cô ấy đã đi ăn với phía đầu tư… vì một vai nữ phụ trong bộ phim truyền hình... Tôi không thể chấp nhận được môi trường như thế này, vì vậy tôi cũng đã từ chức.”
Lương Tuyết thở dài, cô không bình luận về việc Triệu Nguyệt làm vậy là đúng hay sai, cô chỉ có thể nói rằng mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, những người khác chỉ đưa ra những lựa chọn mà bọn họ thấy đáng giá.
Hơn nữa, không phải cô ấy cũng đưa ra lựa chọn sao?
“Tiếp theo cô định làm gì?” Lương Tuyết hỏi.
La Tố Phân có chút bối rối: “Hiện tại tôi cũng không biết, có thể sẽ đi làm bình thường, tìm công ty làm lễ tân gì đó.”
Lương Tuyết hỏi: “Nếu cô không sợ không có tương lai, cô có thể tiếp tục làm trợ lý, trợ lý kinh doanh, trợ lý sinh hoạt của tôi, xử lý toàn bộ mọi việc với nhau. Hiện tại, tôi chỉ có thể đưa cho cô mỗi tháng 1 vạn tệ, nhưng tôi có thể để cô qua sống chỗ tôi, cô có chịu không?”
“Thật không?” La Tố Phân hào hứng hỏi.
“Ừm, thật đó.” Lương Tuyết trả lời.
“Vậy thì quá tốt, tôi đồng ý, tôi đồng ý, cảm ơn!” La Tố Phân cảm kích nói.
“Tôi đang ở Hoa viên Hà Tân, bây giờ cô có thể qua đây.” Lương Tuyết nói rõ.
“Được rồi, tôi sẽ đến đó ngay.” La Tố Phân trả lời.
Mặt khác, An Lương, người đang ngồi trên chiếc Rolls-Royce Phantom, đã nhận được một lời nhắc nhở từ hệ thống Nhân Sinh Người Thắng.
‘Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Giải quyết phiền não của Lương Tuyết.’
‘Tình trạng nhiệm vụ: Đã hoàn thành!’
‘Phần thưởng Nhiệm vụ: Căn hộ số 3901, Tòa Thiên Duyệt lâu vương, Khu căn hộ Vịnh Trung Lượng Hải số 1.’
‘Nhắc nhở đặc biệt: Xin ký chủ hãy chuyển giấy phép thông hành của Lý Tịch Nhan đến Ma Đô thông qua Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, phần thưởng nhiệm vụ sẽ thông qua Công ty Đầu tư An Tâm để nhận được số tiền tương ứng.’
Căn hộ số 3901, Tòa Thiên Duyệt lâu vương, Khu căn hộ Vịnh Trung Lượng Hải số 1.
Diện tích xây dựng: 592,8 mét vuông.
Diện tích bên trong: 555,6 mét vuông.
Vườn trên mái: 310,2 mét vuông.
Tình trạng trang trí: Trang trí tinh tế hiện đại cực kỳ sang trọng.
Tình trạng nhà ở: Cần bán.
Giá trị căn nhà: 1,68 ức.
Phần thưởng này quả là tuyệt vời!
Căn hộ này là dạng căn hộ 2 tầng, chỉ có 10 căn hộ 2 tầng ở Vịnh Trung Lượng Hải số 1. Căn hộ số 3901 chắc là căn hộ tốt nhất.
Giá trị của căn hộ này là 1,68 ức, tính theo diện tích xây dựng, giá mỗi mét vuông hơn 28 vạn!
Lâu vương quả xứng đáng là lâu vương!
(Lâu Vương còn có nghĩa là tòa nhà vua, chỉ những tòa hướng ra sông, giá khá đắt.)
Suy cho cùng, trong toàn bộ khu vực Lộc Gia Chủy, các căn hộ cao cấp hướng ra sông cũng chỉ có tòa A và tòa D của Tomson Riviera, và cả tòa Thiên Duyệt của Vịnh Trung Lượng Hải số 1, cho nên giá có đắt hơn một chút cũng là điều có thể hiểu.
Chương 1042: Trở thành học sinh giỏi chỉ đơn giản vậy thôi!Nhìn thấy lời nhắc nhở đặc biệt từ hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, An Lương đã gửi tin nhắn cho nhóm bạn bè ở Đế Đô.
‘An Lương: @All: Các anh em, tôi muốn hỏi một chuyện. Tôi muốn chuyển giấy thông hành của Lý Tịch Nhan từ Thịnh Khánh đến Ma Đô, hơn nữa phải xử lý xong trong ngày mai, trong Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh có ai có thể làm chuyện được này?’
‘Tiền Tiểu Cương: @Lý Tồn Viễn: Tồn Viễn có thể làm được trong hôm nay!’
‘Vân Hải Dương: @Lý Tồn Viễn: Tồn Viễn có thể làm được trong một tiếng!’
‘Lý Tồn Viễn: @An Lương: An Lương, cậu chuyển giấy thông hành của Lý Tịch Nhan qua đó làm gì?’
Cả ba người trong nhóm Lý Tồn Viễn đều đã từng gặp Lý Tịch Nhan, trước đó An Lương còn dẫn Lý Tịch Nhan tụ họp với ba người trong nhóm Lý Tồn Viễn ở quán bar Surprise.
‘An Lương: Tôi định mua cho cô ấy một căn nhà ở Ma Đô, cho nên cần phải chuyển giấy thông hành của cô ấy đến Ma Đô.’
‘Lý Tồn Viễn: Cậu định mua ở đâu?’
‘An Lương: Khu căn hộ Vịnh Trung Lượng Hải số 1, Tòa Thiên Duyệt, Căn hộ số 3901. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, đợi khi giấy thông hành của Lý Tịch Nhan được chuyển qua, tôi sẽ mua căn hộ này.’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi nôn mất thôi!’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi biết khu căn hộ này, nó là khu căn hộ cao cấp ở bên cạnh Tomson Riviera!’
‘Vân Hải Dương: [Hình ảnh].’
‘Vân Hải Dương: Giá 1,68 ức?’
‘An Lương: Ừm.’
‘Tiền Tiểu Cương: Trong một khoảnh khắc, tôi đột nhiên không muốn trở thành một người đàn ông tốt. Tôi nghĩ rằng trở thành một tên cặn bã sẽ tốt hơn!’
Trong nhóm bạn bè Đế Đô.
‘Lý Tồn Viễn: Không sao, bây giờ chưa đến 5 giờ, tôi sẽ xử lý xong trong vòng một giờ.’
‘Tiền Tiểu Cương: An Lương, có một chuyện khiến tôi tò mò, tình yêu đích thực của cậu rốt cuộc là ai?’
‘Vân Hải Dương: Tôi cũng tò mò!’
‘Lý Tồn Viễn: [Dỏng tai lên để nghe chuyện phiếm]’
‘An Lương: Khi cậu hỏi loại câu hỏi này, có nghĩa là cậu không phải là một người đàn ông tốt, cậu vẫn cần phải tiếp tục luyện tập!’
‘An Lương: Đây là nội dung trọng tâm, các cậu chú ý theo dõi nhé!’
‘An Lương: Người đàn ông tốt tức mỗi người đều là tình yêu đích thực!’
‘An Lương: Chỉ có tình yêu đích thực mới có thể trở thành một người đàn ông tốt, hiểu không?’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi hiểu, nhưng giá của người đàn ông tốt này hơi cao.’
‘Vân Hải Dương: May mắn thay tôi không phải là một người đàn ông tốt!’
‘Lý Tồn Viễn: Dù gì cậu cũng là tên keo kiệt nhất Đế Đô!’
‘Tiền Tiểu Cương: Lão keo kiệt!’
‘An Lương: Lão Hải Dương!’
‘Lý Tồn Viễn: Lão Hải Dương!’
‘Tiền Tiểu Cương: Lão Hải Dương!’
‘Vân Hải Dương: Ba người các cậu thật độc ác!’
‘Lý Tồn Viễn: Nhân tiện, Lương ca, tôi đã dặn dò rồi, sẽ xử lý xong trong vòng một giờ.’
An Lương: Đã nhận!’
Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng lại gửi một tin nhắn khác.
‘Khi quá trình chuyển giấy thông hành của Lý Tịch Nhan hoàn tất, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng sẽ hoàn thành thao tác tương ứng thông qua Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa. Giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản và các tài liệu liên quan của căn hộ sẽ được cấp trước 15 giờ ngày mai.’
Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã đưa ra một lời nhắc nhở.
An Lương còn có thể nói gì nữa?
Chỉ có thể biểu thị Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng quá đỉnh!
Trên thực tế, An Lương hy vọng rằng hệ thống Nhân Sinh Người Thắng sẽ còn đỉnh hơn nữa, nhanh chóng giải quyết pháp lý ở mức độ chưa biết và cả nguy hiểm về đạo đức, được chứ?
Ngân hàng Công Thương gần Học viện Phúc Đán.
An Lương rút 1 vạn tệ tiền mặt từ máy rút tiền tự động ATM bằng cách rút tiền không cần thẻ. Đầu tiên cậu đếm và lấy ra 2 nghìn tệ, bỏ 8 nghìn tệ còn lại vào túi quần.
An Lương bước ra khỏi Ngân hàng Công Thương, chú Dương lại mở cửa cho An Lương, đợi An Lương lên xe, chú Dương lại đóng cửa, phục vụ rất chu đáo.
Trên ghế sau của Rolls-Royce Phantom, An Lương chờ chú Dương vào trong xe, cậu bảo: “Chú Dương, hôm nay vất vả rồi, lát nữa còn phải phiền chú đợi một chút.”
Nói xong, An Lương đưa 2 nghìn tệ.
Chú Dương cũng không khách sáo, những chuyện như tiền boa thế này, ông ấy đã gặp rất nhiều lần, nhưng thường là tiền boa nhỏ cỡ 100 - 200, đây là lần đầu tiên ông ấy trực tiếp cầm một xấp tiền.
“Cảm ơn cậu An.” Chú Dương lễ phép trả lời lại.
“Không cần khách sáo, chúng ta đi Phúc Đán!” An Lương dặn dò.
Chú Dương đồng ý.
Khi Rolls-Royce Phantom đến bãi đậu xe ngoài trời của Học viện Phúc Đán, thời gian đã hơn 5 giờ, An Lương không ngồi trong Rolls-Royce Phantom để đợi Lý Tịch Nhan, mặc dù hàng ghế sau của chiếc Rolls-Royce Phantom thực sự rất thoải mái, nhưng An Lương vẫn xuống xe và đi dạo quanh khuôn viên của Học viện Phúc Đán.
Xin đừng hiểu lầm!
An Lương chỉ đi một vòng quanh khuôn viên trường Học viện Phúc Đán, xem Lý Tịch Nhan học ở đâu, bước trên con đường mà cô ấy đã đi qua, hít thở một chút bầu không khí này mà thôi.
Thậm chí An Lương còn chạy hai vòng trong sân vận động của Học viện Phúc Đán, cứ như thể bản thân là sinh viên của Học viện Phúc Đán, lần sau An Lương lại có thể giả làm học sinh giỏi của Học viện Phúc Đán rồi nhỉ?
Lúc 5 giờ 30 phút, An Lương nhận được một cuộc gọi từ Lý Tịch Nhan.
Cô gái ngốc nghếch này hơi chủ động!
An Lương trả lời cuộc gọi của Lý Tịch Nhan, cậu mở miệng nói trước: “Cục cưng, em tan học rồi phải không?”
“Vâng, vừa tan học, anh đang ở đâu?” Lý Tịch Nhan hỏi với chút căng thẳng, cô lo lắng An Lương sẽ kiếm cớ nói cậu bận việc gì đó.
“Anh đang ở sân vận động của trường em, anh mới chạy hai vòng. Ngày mai anh sẽ đi học chung với em, anh sẽ đi vòng quanh thư viện, sau đó giả làm học sinh giỏi của trường em, anh có thể nói trông cũng rất gì và này nọ đúng không?”An Lương nói linh tinh với thái độ rất nghiêm túc.
“Ha ha, trường của em không nhận học sinh dỏm 400 điểm.” Lý Tịch Nhan bật cười.
Được lắm!
Cái mùi này, nhẫn tâm đến quen thuộc, quả nhiên vẫn là cô gái ngốc nghếch của cậu!
Chương 1043: Lại muốn trêu ngươi?“Cục cưng, em ở đâu?” An Lương hỏi: “Tiện thể, tối nay em muốn ăn gì?”
Dù gì cô gái ngốc nghếch Lý Tịch Nhan này cũng đến từ Thịnh Khánh, ăn cay là thứ cơ bản.
“Ăn cay sao?” An Lương suy nghĩ một lát: “Nhà hàng Lạt Trúc của Aman Winning thì sao?”
An Lương nói tiếp: “Nhà hàng đó theo phong cách Tây Giang, hơi khác với vị cay của Thịnh Khánh. Em có muốn ăn thử không?”
“Không!” Lý Tịch Nhan trả lời: “Bữa tối qua em đã nghe lời anh, bữa tối nay thì anh phải nghe lời em, em sẽ dẫn anh đi đến một nơi.”
“Được.” An Lương đồng ý: “Chúng ta gặp nhau ở đâu?”
“Cổng chính của trường.” Lý Tịch Nhan trả lời.
“Được rồi!” An Lương trả lời.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, An Lương đi đến cổng chính của trường, khi đi ngang qua bãi đậu xe ngoài trời, An Lương chào hỏi với chú Dương và nói rằng cậu sẽ đi ăn cơm trước với Lý Tịch Nhan, để chú Dương tự mình đi ăn.
Chú Dương hiển nhiên đồng ý, còn về chuyện ông ấy đi ăn cơm hay là lại ăn bánh mì và uống nước lọc, đó là chuyện cá nhân của ông ấy.
Tại cổng chính của Học viện Phúc Đán, khi An Lương đi tới, Lý Tịch Nhan đã đứng đợi cậu tự bao giờ.
“Cục cưng!” An Lương hô lên.
Lý Tịch Nhan nghe thấy tiếng kêu của An Lương, cô nở một nụ cười hạnh phúc... sau đó nói: “Em muốn ăn cái gì đó cay một chút!”
Tại cổng chính của Học viện Phúc Đán, mọi thứ dường như trở lại điểm xuất phát ban đầu, nhưng lần này là Lý Tịch Nhan.
“Cục cưng, em định dẫn anh đi ăn gì vậy?” An Lương chủ động nắm tay phải của Lý Tịch Nhan.
Lý Tịch Nhan trả lời: “Lẩu cay xiên que! Em tìm thấy một quán lẩu cay xiên que bên ngoài trường. Chủ quán là người Thịnh Khánh. Hương vị rất ngon và giá cả rất hợp lý.
“Ừm, vậy chúng ta đi qua đó thôi!” An Lương đi chậm lại để chăm sóc cho cô gái mới tập chơi trò chơi Hiệp Cốc.
Những chi tiết như vậy đã lọt vào mắt Lý Tịch Nhan, cô thầm cảm thấy ấm áp trong lòng.
Gần 1 tiếng sau, dưới sự dẫn dắt của Lý Tịch Nhan, An Lương bước đến một quán ăn nhỏ bình thường.
Lý Tịch Nhan chào bằng giọng địa phương của Thịnh Khánh: “Đào nương!”
“Nương” trong phương ngữ của Thịnh Khánh có nghĩa là “Dì”.
Đào Đại Ngọc nhìn Lý Tịch Nhan, bà ấy trả lời lại bằng một nụ cười: “Chào mừng con đến, Lý Tịch Nhan.”
Đào Đại Ngọc lại nhìn An Lương, người đang ôm Lý Tịch Nhan, bà ấy nói đùa: “Tịch Nhan, đây là bạn trai của con à?”
An Lương cũng nói bằng giọng của Thịnh Khánh: “Xin chào, Đào nương, con là An Lương, bạn trai của Lý Tịch Nhan.”
“Cũng là người Thịnh Khánh à!” Đào Đại Ngọc hơi ngạc nhiên.
“Vâng.” An Lương mỉm cười trả lời.
Đào Đại Ngọc mỉm cười và nói: “Hai đứa chọn món trước đi. Hôm nay dì sẽ làm cho hai đứa hương vị Thịnh Khánh tiêu chuẩn.”
“Vâng dì.” An Lương trả lời.
Khi chọn món, An Lương nhận thấy giá cả thực sự rất phải chăng, món mặn là 4 tệ một xiên, món chay là 2 tệ một xiên, Thịnh Khánh cũng có giá tương tự.
Quả thực giá cả khá phải chăng.
Quan trọng hơn, những món như trứng cút cũng được coi là món chay à?
Tuy một xiên có bốn quả trứng cút, nhưng chỉ 2 tệ cũng quá ưu đãi rồi đấy?
Giá như vậy thực sự sẽ không phải kiểu “tiền mất tật mang” đâu nhỉ?
An Lương đưa cho Đào Đại Ngọc menu món lẩu cay xiên que do cậu và Lý Tịch Nhan chọn, sau đó cậu thản nhiên hỏi: “Đào nương, giá cả món lẩu cay xiên que của dì rẻ đến như vậy, lẽ nào không lỗ vốn à?”
Đào Đại Ngọc trả lời với thái độ phủ định: “Không, hầu hết các món ăn đều đã có lãi. Ví dụ như măng, đậu phụ khô, da đậu phụ và lát củ sen, những thứ này đều có lãi.”
Đào Đại Ngọc cũng không giấu diếm, bà ấy nói tiếp: “Hầu hết món mặn cũng có thể kiếm tiền, chỉ có một số món ăn là lỗ vốn. Trứng cút gần như không kiếm được tiền, còn ruột vịt thì hơi lỗ một chút.”
“Lợi nhuận có được đảm bảo không?” An Lương hỏi với thái độ hứng thú.
“Lãi ít một chút thì ít một chút thôi!” Đào Đại Ngọc trả lời: “Dì đã mua toàn bộ cửa hàng này, cho nên không có áp lực về tiền thuê, lãi có ít hơn cũng không thành vấn đề.”
Chuyện này...
Mua nguyên cửa hàng cũng được sao?
An Lương phải nhấn “like” cho Đào nương nương!
“Cục cưng, em có biết Đào nương nương tự mình mua cửa hàng này không?” An Lương quay lại chỗ Lý Tịch Nhan, cậu thản nhiên hỏi.
Lý Tịch Nhan gật đầu khẳng định: “Em biết, thực ra là con của dì đã mua đó. Đào nương nói rằng dì ấy ở nhà rất buồn chán, vì vậy con gái của dì ấy đã mua cho dì ấy một cửa hàng làm lẩu cay xiên que.”
“Tuyệt vời!” An Lương cảm thán.
Chờ món lẩu cay xiên que được bưng lên bàn, trước tiên Lý Tịch Nhan gắp một miếng đậu phụ khô cho An Lương: “An Lương, anh có thể ăn thử đậu phụ khô. Đậu hũ khô này đã được tẩm ướp trước, đậu phụ khô được tẩm của món lẩu cay xiên que ăn rất ngon!”
“Anh sẽ thử.” An Lương gắp một miếng đậu phụ khô lên nếm thử.
Giống như Lý Tịch Nhan đã nói, đậu phụ khô được ướp trước một lần, hương vị ướp rất đậm, hơn nữa còn có mùi thơm ướp tự nhiên, đậu phụ khô cũng không có vị tẩm nước, các nguyên liệu được sử dụng rất tốt.
Vị của lẩu cay xiên que cũng rất thơm và cay, cho thấy gia vị được sử dụng rất cao cấp, không phải ớt mốc hay tiêu không rõ nguồn gốc.
Một số cửa hàng không có tâm thích sử dụng ớt mốc, khách hàng dễ bị tiêu chảy sau khi ăn!
‘Lẩu cay xiên que bình thường nhưng chứa nhiều chi tiết xử lý tinh tế, ký chủ đã nếm được một bữa lẩu cay xiên que tỷ xuất siêu cao!’
‘Xin chúc mừng ký chủ đã trúng một gói rút thăm may mắn ngẫu nhiên!’
Chương 1044: Tesla sẽ chiến thắng như thế nào?An Lương bảo mở ra luôn.
Các giải thưởng của gói rút thăm may mắn ngẫu nhiên đến rất thường xuyên, chỉ cần không phải là xu Răng Hổ thì đều có thể chấp nhận.
Chờ đã!
Không chấp nhận trải nghiệm cực hạn, những thứ chỉ có mười mấy tệ cũng được quăng vào trong phần thưởng sao?
Quả là trêu ngươi!
‘Chúc mừng ký chủ đã nhận được 【 Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Trung Cấp 】 ’
Hử?
Hóa ra là một “Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Trung Cấp”?
Đột nhiên hào phóng vậy?
Vốn dĩ, An Lương vẫn đang nghĩ đến cảm giác mình sẽ cảm kích vì sẽ rút ra được “Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp”, vậy mà lại rút ra một “Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Trung Cấp”.
“Như thế nào, anh thấy ngon không?” Lý Tịch Nhan hỏi.
An Lương gật đầu khẳng định: “Quả thực rất ngon!”
“Anh ăn thử ruột vịt xem.” Lý Tịch Nhan gấp thêm đồ ăn cho An Lương.
Điện thoại di động của An Lương đổ chuông và tên người gọi là Lý Tồn Viễn. Cậu tự hỏi liệu có phải chuyện chuyển giấy thông hành của Lý Tịch Nhan đã xong rồi hay không?
“Chờ một chút, cục cưng, anh phải nghe máy của Tồn Viễn đã.” An Lương giải thích, sau đó vuốt màn hình trả lời.
“Tồn Viễn, có chuyện gì không?” An Lương hỏi.
Lý Tồn Viễn trả lời lại một cách khẳng định: “Có hai chuyện. Thứ nhất, thẻ thông hành của Lý Tịch Nhan nhà cậu đã được giải quyết. Khi nào cậu mua nhà, cậu có thể đính kèm thẻ thông hành của Lý Tịch Nhan vào căn hộ tương ứng.”
“Ừ.” An Lương gật đầu đáp.
“Thứ hai, máy quang khắc mà cậu muốn đã xong, giá giải quyết là 5,8 ức. Đối phương chịu trách nhiệm vận chuyển đến Đế Đô.” Lý Tồn Viễn nói tiếp: “Nhân tiện, tôi đã tìm cho cậu một kho hàng có nhiệt độ ổn định và hút ẩm. Cậu nghĩ sao?”
“Vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn cậu, Tồn Viễn.” An Lương trả lời lại.
“Cậu vẫn luôn nói, anh em trong nhà không cần khách sáo.” Lý Tồn Viễn mỉm cười trả lời lại: “Mà này, An Lương, cậu thật sự muốn tham gia vào ngành công nghệp chip?”
“Cậu hứng thú sao?” An Lương hỏi ngược lại.
“Không, không, tôi thực sự rất hứng thú, nhưng gia đình tôi lại không thế. Ông già nhà tôi cũng nói rồi, làm người thì phải biết đủ, gia đình chúng tôi chỉ bảo vệ ngành công nghiệp Graphene là được, ngành công nghiệp chip quá rủi ro.” Lý Tồn Viễn thành thật trả lời.
“Quả thực có một số rủi ro nhất định, vì vậy tôi tính chơi khăm một số tổ chức.” An Lương giải thích.
“Cậu lại định chơi khăm Cục Điều tra An ninh Quốc gia?” Lý Tồn Viễn bật cười: “Tôi sợ lần này bọn họ sẽ không bị mắc lừa nữa đâu. Danh tiếng của ngành công nghiệp chip không tốt lắm, mọi người đều không muốn bước vào chút nào.”
Thực tế chính là như vậy!
Rất nhiều dự án công nghiệp chip động một tí là ngốn hơn 100 ức tới 1000 ức. Ngành công nghiệp chip còn lừa đảo hơn ngành công nghiệp Graphene. Làm sao người bình thường có thể vào được?
Nhưng An Lương thì khác!
An Lương đã nhận được lời nhắc mới từ hệ thống Nhân Sinh Người Thắng!
‘Nhiệm vụ đặc biệt: Mọi sự vĩ đại đều bắt đầu từ lúc bắt đầu!’
‘Nội dung nhiệm vụ: Yêu cầu ký chủ lấy máy quang khắc [TWINSCANNXT: 1980Di] do dự án Hồng Tâm thế chấp!’
‘Tình trạng nhiệm vụ: Đã hoàn thành! ,
‘Phần thưởng nhiệm vụ: Kế hoạch công nghệ ắc quy xe bằng pin Graphene và kế hoạch sản xuất chip.’
‘Lưu ý đặc biệt: Phần thưởng cho nhiệm vụ này sẽ nhận được thông qua [Corellian] [Thôi Chính Hạo], mục tiêu nhiệm vụ ở Thái Lan, Cốc Mạn. Địa chỉ cụ thể sẽ được gửi đến hộp thư của ký chủ thông qua Onion Network.’
Kế hoạch công nghệ ắc quy xe bằng pin Graphene?
Kế hoạch sản xuất chip cho kế hoạch công nghệ ắc quy xe bằng pin Graphene?
Nếu hai công nghệ này được kết hợp với nhau, vậy không phải là trực tiếp cất cánh từ dưới đất sao?
Lấy Tesla làm ví dụ, thứ mà mạnh nhất của Tesla không phải là “Hệ thống hỗ trợ người lái” của “Xe không người lái”, cũng không phải là thiết kế đẹp mắt gì đó, càng không phải là một di sản thương hiệu mạnh mẽ và tay nghề xuất sắc.
Trên thực tế, các trường hợp tai nạn của “Hệ thống hỗ trợ người lái” của Tesla có ít hơn không?
Đối với thiết kế bên ngoài?
Đó chỉ là một điểm thưởng thêm mà thôi!
Di sản thương hiệu và tay nghề xuất sắc thậm chí còn buồn cười hơn.
Tesla có di sản thương hiệu không?
Về tay nghề, đủ thứ lời phàn nàn.
Con át chủ bài mạnh thực sự của Tesla là công nghệ quản lý pin.
Bộ công nghệ quản lý pin này tích hợp và quản lý hơn 8.000 pin lithium hình trụ 18650, ngưng tụ được khoảng 85 kWh điện. Đồng thời kiểm soát chính xác điện áp và dòng điện, có thể thu hồi năng lượng khi xe đang chạy.
Đây mới là công nghệ mạnh mẽ nhất của Tesla!
Công nghệ quản lý pin của Tesla đảm bảo cốt lõi cơ bản nhất của xe điện năng lượng mới: Cung cấp tuổi thọ pin cho quãng đường dài hơn.
Vấn đề cốt lõi của xe điện năng lượng mới là tuổi thọ của pin.
Tuổi thọ pin của Tesla là tốt nhất trong số tất cả các loại xe điện năng lượng mới, hơn nữa bọn họ tuyên truyền bao nhiêu thì gần như là bấy nhiêu. Không giống như một số loại xe điện năng lượng mới quảng cáo là 400 km, nhưng số thực tế là 250 km.
Một khi mua rồi chẳng phải sẽ trở thành đồ ngốc?
Giờ đây, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cung cấp giải pháp công nghệ ắc quy xe bằng pin Graphene và kế hoạch sản xuất chip cho công nghệ ắc quy xe bằng pin Graphene, tương đương với việc bạn có chìa khóa để bước vào lĩnh vực xe điện năng lượng mới.
Theo các đặc tính mạnh mẽ của pin Graphene, xin hỏi Tesla sẽ chiến thắng như thế nào?
Ngay cả Tesla cũng không có sức chống lại thì làm sao các loại xe điện năng lượng mới khác chống lại được?
Chương 1045: Xin chào, tôi là kẻ bắt cóc!Điều này có nghĩa là chỉ cần Công ty TNHH Công nghệ Graphene Ước mơ Tương lai tham gia vào lĩnh vực xe điện năng lượng mới, nó sẽ là kẻ thống trị thế giới!
Có điều tại sao phần thưởng này lại khiến anh trở thành tên cướp?
Thôi bỏ đi!
Dù sao cũng là chơi khăm Cục Điều tra An ninh Quốc gia mà thôi!
An Lương kết thúc cuộc gọi với Lý Tồn Viễn, trước tiên anh nói với Lý Tịch Nhan: “Cục cưng, anh phải đi giải quyết công việc trước.” Cậu vừa nói vừa lắc lắc điện thoại.
“Vâng!” Lý Tịch Nhan đồng ý.
An Lương bấm vào phần mềm liên lạc bí mật của Cục Điều tra An ninh Quốc gia, anh liên lạc với Hoàng Quốc Tường trong phần mềm liên lạc bí mật.
‘An Lương: Triệu hồi Lão Hoàng!’
‘Hoàng Quốc Tường: ...’
Hoàng Quốc Tường cảm thấy rằng phương thức triệu hồi của An Lương khiến anh ta giống như Psyduck?
‘An Lương: Lão Hoàng, tôi cần anh giúp.’
‘Hoàng Quốc Tường: ?’
‘An Lương: Tôi dự định sẽ điều một người bên phía Thái Lan qua đây, theo cách xử lý của Ngô Xuân Sinh.’
‘Hoàng Quốc Tường: Cậu lại bắt cóc ai?’
‘An Lương: ? ? ?’
‘An Lương: Tôi là kẻ bắt cóc trong mắt anh?’
‘An Lương: Lão Hoàng, suy nghĩ của anh làm tôi rất buồn!’
‘An Lương: Hãy nhớ những gì tôi đã nói trước đây, phát triển ngành công nghiệp xe điện năng lượng mới thông qua công nghệ pin Graphene?’
‘An Lương: Anh hãy làm các thủ tục liên quan và mang thông tin kỹ thuật liên quan đến xe điện năng lượng qua đây, chúng tôi sẽ định giá cho bên anh là 50 ức, để bên anh trả nợ.’
‘An Lương: Hãy nhìn Tesla, một khi chúng tôi phát triển ngành công nghiệp xe điện, nó sẽ là một ngành công nghiệp quy mô nghìn ức khác, trực tiếp tăng gấp đôi giá trị thẩm định của Công ty Ước mơ Tương lai.’
‘An Lương: Nếu chỉ giá trị thẩm định tăng gấp đôi thì đó chỉ là sự giàu có trên giấy tờ, nhưng liệu chúng ta có thể kiếm được lợi nhuận khổng lồ như thế nào khi bán xe điện năng lượng mới?’
‘An Lương: Người bình thường không biết phương hướng phát triển chiến lược của quốc gia khác, bên anh còn có thể không biết sao?’
‘Hoàng Quốc Tường: Đừng nói nữa, người cậu nói là ai, tôi sẽ bắt người đó về cho cậu!’
???
Nó có thật như vậy không?
Vừa nãy còn nói An Lương là kẻ bắt cóc, bây giờ lại tự mình tham gia?
Quả là giàu có rung động lòng người!
Chỉ cần lợi ích đúng chỗ, Hoàng Quốc Tường biểu thị mình là đồng phạm của An Lương!
‘An Lương: Người đang ở Cốc Mạn, Thái Lan. Vẫn chưa cần anh phải làm việc đó. Bên tôi đã hoàn thành công việc ở đây. Cũng giống như tình trạng của Ngô Xuân Sinh, chúng ta sẽ đưa người qua. Bên anh sắp xếp một chút là được, người này tôi có chỗ dùng khác.’
‘Hoàng Quốc Tường: Không thành vấn đề!’
‘Hoàng Quốc Tường: Nếu cậu muốn sản xuất xe điện năng lượng mới bằng pin Graphene, dự án này sẽ nằm trong Công ty Ước mơ Tương lai, phải không?’
‘An Lương: Đừng lo lắng, tôi sẽ không mở thêm một cái hố nào để chơi khăm mọi người đâu. Tôi giống kiểu người như vậy sao?’
‘Hoàng Quốc Tường: Thở phào nhẹ nhõm!’
‘An Lương: Nhân tiện, Lão Hoàng, chúng tôi sẽ phát triển một dự án xe điện năng lượng mới bằng pin Graphene. Anh có thể thảo luận với cơ quan Thạch Sơn, xem xem liệu bọn họ có thể cho 2.000 mẫu đất miễn phí nữa không?’
‘Hoàng Quốc Tường: Cậu thật tham lam!’
‘An Lương: Công ty Ước mơ Tương lai bộ chỉ có mình tôi à?’
‘Hoàng Quốc Tường: ...’
‘Hoàng Quốc Tường: Không sao, tôi nhất định sẽ giải quyết với cơ quan Thạch Sơn.’
‘An Lương: Đây gọi là anh tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt.’
‘An Lương: Sau này anh nghỉ hưu rồi, anh vẫn có thể bước vào Công ty Ước mơ Tương lai với tư cách là một nhà tư vấn an ninh, hiểu chứ?’
‘Hoàng Quốc Tường: ...’
Hoàng Quốc Tường cảm thấy rằng An Lương đang làm hại mình, cậu ta đã thu giữ chứng cứ!
Sau khi cuộc trao đổi giữa An Lương và Hoàng Quốc Tường kết thúc, cậu lại liên hệ với Đường Cẩm Thắng, số 1 của Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa, và gửi thông tin email được gửi bởi hệ thống Nhân Sinh Người Thắng thông qua Onion Network.
Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa cũng có phần mềm liên lạc bí mật, sau khi An Lương gửi tin nhắn, cậu tiến hành bổ sung giải thích.
‘Số 0: Quy tắc cũ, tìm mục tiêu, đưa mục tiêu đến biên giới và giao cho đồng minh xử lý.’
‘Số 1: Không thành vấn đề.’
An Lương gửi tin nhắn nhắc nhở.
‘Số 0: Chú ý an toàn!’
‘Số 0: Cục Điều tra An ninh của Corellian, Cục Điều tra Thương mại của Tam Tang và Cục Điều tra của tỉnh Bảo Đảo đều đang theo dõi người này.’
‘Số 0: Tôi muốn anh đưa người này đi mà thần không biết quỷ không hay!’
‘Số 1: Đã hiểu!’
Nếu là ở những nơi khác, chẳng hạn như Nhật Bản hay Hạ Quốc, sức mạnh do An Lương điều khiển chắc chắn sẽ không thể đưa người đi mà thần không biết quỷ không hay.
Nhưng ở Cốc Mạn của Thái Lan thì chắc chắn không có vấn đề gì!
Bởi vì Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa và Công ty Đầu tư Nhân An gần như nắm quyền kiểm soát 100% sức mạnh thế giới ngầm của Cốc Mạn.
Quả thực không có bất cứ vấn đề gì khi đưa Thôi Chính Hạo từ Cốc Mạn đến Hạ Quốc.
Miễn là Hoàng Quốc Tường xử lý đúng cách, Thôi Chính Hạo có thể bốc hơi khỏi thế giới và thay mặt đổi tóc trở thành người bản xứ của Hạ Quốc.
Chương 1046: Dám cướp thời gian với Lương ca?Sau khi An Lương gửi tin nhắn xong, cậu đặt điện thoại xuống, Lý Tịch Nhan gắp cho cậu một miếng lá lách, An Lương cũng mở miệng không khách sáo.
“Anh đã xử lý xong công việc chưa?” Lý Tịch Nhan hỏi.
An Lương gật đầu khẳng định: “Rồi! Vừa mới xử lý xong, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”
Nhưng đó thực sự là một chuyện nhỏ ư?
Đó thực ra là một chuyện lớn có thể thay đổi mô hình xe điện năng lượng mới trên toàn thế giới!
Chỉ có điều An Lương không có ý định tán dương.
An Lương là đại lão đứng sau hậu trường, cậu thích đứng sau hậu trường và kiểm soát mọi thứ, chứ không phải là đứng dưới ánh mặt trời.
Gần 1 tiếng sau, An Lương và Lý Tịch Nhan đã xử lý xong món lẩu cay xiên que, bữa lẩu cay xiên que này hiển nhiên không chỉ có 6 tệ, người mới chơi trò chơi Hiệp Cốc cũng không thể nào đủ điều kiện tham gia 13 vòng liên tiếp.
Hai người ăn hết 106 tệ, giá cả thế này thực sự rất phải chăng ở Ma Đô!
“Đào nương nương, bọn con đi trước đây!” Lý Tịch Nhan chào Đào Đại Ngọc.
Đào Đại Ngọc vẫy tay: “Được rồi.”
An Lương dẫn Lý Tịch Nhan ra khỏi tiệm lẩu cay xiên que, cậu ngẫu hứng hỏi: “Cục cưng, ngày mai mấy giờ em lên lớp?”
Từ Aman Winning qua đầy mất 1 tiếng, nếu Lý Tịch Nhan đến lớp quá sớm, An Lương đang cân nhắc có nên đổi sang khách sạn khác hay không?
Lý Tịch Nhan dường như đã đoán được ý của An Lương, cô đỏ mặt trả lời lại: “Sáng mai sẽ có hai tiết học luật báo chí, chủ yếu là học thuộc lòng kiến thức pháp luật. Em gần như đã thuộc hết rồi, cho nên hai tiết này không đi cũng không sao."
An Lương hiểu ngay!
“Vậy thì tốt quá!” An Lương nhếch mép nói: “Đi đi đi, cục cưng, chúng ta về trước đi, anh sẽ dạy em chơi trò chơi.”
Gương mặt của Lý Tịch Nhan càng hồng hơn.
Hai người trở lại bãi đậu xe ngoài trời của Học viện Phúc Đán, chú Dương mở cửa ghế sau cho bọn họ, sau khi hai người lên xe, An Lương vẫn ôm Lý Tịch Nhan để chăm sóc tâm lý cho Lý Tịch Nhan.
“Nhân tiện, cục cưng, thứ Bảy và Chủ nhật chắc em sẽ nghỉ học phải không?” An Lương hỏi: “Thứ bảy và Chủ nhật được nghỉ, chúng ta đi Cô Tô hoặc đi thuyền ra biển chơi, em nghĩ thế nào?”
Lý Tịch Nhan lắc đầu: “Không được.”
“Hả?” An Lương khó hiểu.
Lý Tịch Nhan trả lời: “Hôm thứ Bảy, em phải tham gia hoạt động tình nguyện của trường, em muốn đến viện dưỡng lão để làm tình nguyện viên.”
Hửm?
Cô gái ngốc nghếch này không tệ!
“Anh có thể đi cùng được không?” An Lương hỏi.
Lý Tịch Nhan lắc đầu: “Điều đó là không thể. Mặc dù đây là một hoạt động tình nguyện, nhưng trường tổ chức quy trình đăng ký và sàng lọc rất nghiêm ngặt, hơn nữa có giáo viên phụ trách dẫn đoàn.”
“Chủ nhật thì sao?” An Lương hỏi lại.
“Chủ nhật thì em không chắc.” Lý Tịch Nhan trả lời: “Giáo viên của bọn em đã hẹn bọn em với một học trò cấp cao, đối phương là một phóng viên tài chính nổi tiếng. Nếu đối phương có thời gian, bọn em phải tổ chức một cuộc họp chia sẻ về công việc của một phóng viên tài chính.
“...” An Lương á khẩu.
Đây có phải là thế giới của học sinh giỏi?
Là một tên học dốt, An Lương cảm thấy thứ Bảy và Chủ nhật không phải là ngày để nghỉ ngơi sao?
Được thôi!
Tên học dốt như cậu cảm thấy bị xúc phạm.
“Đàn anh đàn chị của em tên gì?” An Lương thản nhiên hỏi.
Vì không thể thuyết phục được Lý Tịch Nhan, vậy tên học trò cấp cao “phóng viên tài chính nổi tiếng” này sẽ bị vô hiệu hóa cả người lẫn ghế!
“À… đợi một chút, em quên rồi, em sẽ hỏi Vũ Tình.” Lý Tịch Nhan trả lời.
Lý Tịch Nhan gửi tin nhắn cho Quách Vũ Tình bằng điện thoại di động của cô ấy.
‘Lý Tịch Nhan: Vũ Tình, là đàn anh đàn chị nào đã trở lại để tổ chức một cuộc họp chia sẻ về công việc của một phóng viên tài chính vào Chủ nhật?’
‘Quách Vũ Tình: Hình như là đàn anh Ngưu Quốc Soái từ Kênh Tài chính Đài truyền hình Ma Đô.’
‘Quách Vũ Tình: Sao vậy?’
Lý Tịch Nhan: An Lương đang hỏi.’
‘Quách Vũ Tình: Cậu ta hỏi cái này để làm gì?’
Lý Tịch Nhan: Anh ấy muốn đưa mình đi chơi, nhưng mình không có thời gian, vì vậy anh ấy thuận miệng hỏi, chắc là để tra hỏi?’
‘Quách Vũ Tình: ...’
‘Quách Vũ Tình: Tra hỏi?
‘Quách Vũ Tình: Tiêu rồi, tiêu rồi, buổi họp chia sẻ ngày Chủ nhật đã không còn nữa. Cậu đi chơi với bạn trai vui vẻ nhé!’
‘Lý Tịch Nhan: Hả?’
‘Lý Tịch Nhan: Không có buổi họp chia sẻ nào vào Chủ nhật?’
‘Lý Tịch Nhan: Trường đã ra thông báo chưa?’
‘Quách Vũ Tình: Cậu… hầy!’
‘Quách Vũ Tình: Nếu bạn trai của cậu đã hỏi rõ ràng như vậy, chắc chắn cậu ta muốn giải quyết chuyện này rồi.’
‘Quách Vũ Tình: Cậu ta ở Ma Đô là để đi chơi với cậu, nếu cậu không có thời gian, thì cậu ta chắc chắn sẽ giải quyết những nguyên nhân khiến cậu không có thời gian.’
‘Quách Vũ Tình: Cậu yên tâm, bạn trai cậu là người có thực lực như vậy đấy!’
‘Lý Tịch Nhan: Thật không?’
‘Quách Vũ Tình: Chúng ta hãy chờ xem.’