Chương 4739 - Trở về Thiên Phủ, hồi ức tốt đẹp nhất
Chương 4739 - Trở về Thiên Phủ, hồi ức tốt đẹp nhấtChương 4739 - Trở về Thiên Phủ, hồi ức tốt đẹp nhất
Những chỉ phí tiếp thị này chủ yếu là các hoạt động thưởng bằng tiền mặt, một số lượng lớn người chơi chuyên nghiệp đã đổ vào [Người Sống Sót] để cố gắng vặt hết lông cừu của công ty trò chơi thế giới thứ hai.
Mặc dù vị trí đầu tiên trong mỗi vòng chỉ được thưởng 20 Hạ Quốc tệ, nghe có vẻ không nhiều nhưng [Người Sống Sót] có rất nhiều người trực tuyến, lấy dữ liệu vào ngày 5 tháng 5 làm ví dụ, số người trực tuyến nguyên cả ngày lên tới 18 tiếng đồng hồ là hơn 3,000 vạn người.
3,000 vạn người chơi là khái niệm gì chứ?
Nếu tính 100 người sẽ tạo một trận đấu, dù cho mỗi người bọn họ đều kiên trì ở lại cho đến khi trò chơi kết thúc mới thoát ra đi nữa cũng đã có tới 30 vạn trận đấu, và phần thưởng cho đội hạng nhất cũng đã lên con số 600 vạn.
Bên cạnh đó, còn có tiền thưởng cho hạng hai và hạng ba, cũng như tiên thưởng trong các thùng thính, thậm chí cả tiền thưởng thêm cho việc làm mới khu vực. Và không phải người chơi nào cũng sẽ thoát khỏi trò chơi cho đến khi kết thúc trò chơi, trên thực tế, 99,99% người chơi sẽ thoát khỏi trò chơi và bắt đầu một vòng mới sau khi họ bị loại.
Với tình huống như thế này, mỗi tiếng mở 100 vạn trận đấu cũng là chuyện nhỏ.
Vì vậy An Lương đã phải bỏ ra chỉ phí tiếp thị hơn 13,6 ức Hạ Quốc tệ, thực ra cũng may, may mắn là thời gian sự kiện đã kết thúc, nếu không thì khoản chi phí tiếp thị này sẽ tiếp tục tăng vọt.
"Sau này có thể kiếm lại!" Triệu Uyển Hề an ủi.
Tám giờ sáng, Triệu Uyển Hề và Trần Tư Vũ đã rời khỏi biệt thự, bởi vì kỳ nghỉ đã kết thúc, Triệu Uyển Hề phải quay lại trường học, An Lương cũng dự định hôm nay sẽ trở lại Thiên Phủ.
[Người Sống Sót] là một trò chơi mua đứt.
An Lương cũng phải thừa nhận rằng có thể trò chơi của Penguin không vui, nhưng chiêu trò của Penguin thì lại có vô số kể, An Lương chỉ cần học lỏm một chút là đã có thể sừ dụng những chiêu trò moi tiền này rồi. ...
Ví dụ: nếu có một chiếc xe jeep màu xanh lá cây trong trò chơi, người chơi bình thường sẽ có một chiếc xe jeep màu xanh lá cây, nhưng những người chơi trả tiền có thể có những phương tiện cao cấp hơn, chẳng hạn như Mercedes-Benz G hoặc Lamborghini Urus.
Nói một cách đơn giản, bạn chỉ cần mua [Người Sống Sót] là có thể chơi miễn phí, nhưng An Lương cũng có thể học theo Penguin, sáng tạo ra nhiều đạo cụ khác nhau để thu tiền người chơi. Bao gôm nhưng không giới hạn ở vỏ súng và vũ khí, ngoại hình và phụ kiện của nhân vật, cùng với phương tiện, v. V...
Ngày hôm sau.
An Lương tán thành: "Đúng là sau này có thể kiếm lại. Mấy người này cho rằng mình hái được lông cừu, nhưng không biết mình đã thành củ tỏi."
Chỉ một tiếng rưỡi sau, Gulfstream G650ER đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế Thiên Phủ, nơi Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã chuẩn bị sẵn một chiếc mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi.
Lúc 9 giờ 30 phút sáng, An Lương đến sân bay quốc tế Đế Đô.
Chiếc sedan Audi A8 màu đen lái thẳng vào sân bay quốc tế Đế Đô, đậu bên cạnh chiếc Gulfstream G650ER. Sau khi An Lương xuống xe, anh chỉ cần đi hai bước là có thể vào khoang ngồi của chiếc Gulfstream G650ER.
Tại sân bay quốc tế Đế Đô, chiếc máy bay Gulfstream G650ER đã được chuẩn bị xong từ lâu, chỉ chờ An Lương lên máy bay, sau đó có thể bay thẳng đến sân bay quốc tế Thiên Phủ. Ưu điểm của máy bay riêng là máy bay có thể chờ người thay vì người chờ máy bay, nên tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
An Lương ngồi lên chiếc mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi đến Đại học kinh tế Thiên Phủ. Trên đường đi, An Lương lần lượt gửi tin nhắn cho Bạch Nguyệt và hai chị em nhà họ Hạ.
Nhưng ở Thiên Phủ thì khác, địa vị của An Lương ở Thiên Phủ khá cao, bởi vì Công ty đầu tư An Tâm định cư ở Thiên Phủ, nộp rất nhiều thuế ở đây, quả đúng là thần tài cho chính quyền Thiên Phủ.
Vậy nên địa vị của An Lương ở Thiên Phủ đương nhiên rất cao.
Trước đây khi còn ở Đế Đô, An Lương không sử dụng mô tô bay để đến sân bay quốc tế Đế Đô, anh làm vậy là vì muốn khiêm tốn một chút, dù sao đây cũng là Đế Đô.
An Lương: Bạch Nguyệt, anh về rồi đây. '
'Bạch Nguyệt: [Toán cao cấp II], và [Tài chính doanh nghiệp]. '
Bạch Nguyệt cố nén kích động trong lòng, cô rất nhớ An Lương, đặc biệt là sau khi cùng An Lương vượt qua khoảng cách giới hạn, trong lòng cô càng nhớ An Lương hơn.
'Bạch Nguyệt: Chiều nay sinh viên An có đi học không?
'Bạch Nguyệt: Hoan nghênh sinh viên An đã và. '
An Lương: Chiều nay có môn gì vậy/'
Sau khi Bạch Nguyệt nhận được tin nhắn của An Lương, cô ấy lập tức trả lời ngay.
An Lương: Thế anh không đi!
An Lương: Trưa nay chúng ta đi ăn với nhau đi. '
An Lương: Em muốn ăn gì?
'Bạch Nguyệt: Chúng ta có thể ăn ở căng tin không?'
Bạch Nguyệt nhớ lại rằng khi bọn họ ở trong căng tin của trường, An Lương đã chăm sóc cho cô rất tốt, khi đó Bạch Nguyệt rất tự ti và bướng bỉnh, giống như một con nhím chỉ biết dựng gai lên để tự bảo vệ mình, mù quáng bảo vệ chính mình.
Bạch Nguyệt lúc ấy luôn ngoan cố từ chối sự giúp đỡ của bất kỳ ai, cho đến khi gặp An Lương, cô mới thấy An Lương không hề có ác ý hay chế giễu.
Vì vậy, khoảng thời gian đó đã khắc sâu trong ký ức của Bạch Nguyệt và trở thành ký ức đẹp nhất trong cuộc đời của Bạch Nguyệt.
Khi nghe yêu cầu ăn trong căng tin của Bạch Nguyệt, An Lương đồng ý.
An Lương: Được. '
An Lương: Giá của căng tin số 2 đã tăng lên chưa?
'Bạch Nguyệt: Không có tăng. ˆ
'Bạch Nguyệt: Bắp cải vẫn là 1 tệ, đậu hũ chiên với tỏi tây vẫn là 2 tệ, trứng cà chua 3 tệ, thịt heo nấu chín hai lần và thịt lợn vụn tiêu xanh vẫn là 4 tệ, không thay đổi. ' An Lương: Căng tin của trường chúng ta thật là có lương tâm