Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 602 - Chương 4743 - Tình Yêu Học Đường Ngọt Ngào!

Chương 4743 - Tình yêu học đường ngọt ngào! Chương 4743 - Tình yêu học đường ngọt ngào!Chương 4743 - Tình yêu học đường ngọt ngào!

An Lương khẽ gật đầu, tỷ lệ hoa hồng của nền tảng giao đồ ăn đúng là ung thư, bình thường sẽ không có tỷ lệ hoa hồng 15% thấp như vậy, phần lớn thời gian đều bắt đầu từ 20%, thậm chí 25% là bình thường.

"Tuy nhiên, tổng giám đốc An, bộ phận thức ăn nhẹ cũng gặp phải một vấn đề." Phùng Kiệt lộ ra vẻ mặt hơi đau khổ.

"Vấn đề gì?" An Lương hỏi.

Phùng Kiệt thở dài: "Vẫn là vấn đề của những nguyên liệu còn thừa trong bộ phận thức ăn nhẹ."

"Tham khảo phương pháp xử lý trước không tốt sao?" An Lương bối rối.

Có hai cách để xử lý các nguyên liệu thừa lại sau chế biến trước khi bộ phận thức ăn nhẹ tách khỏi siêu thị cao cấp Vũ Nguyệt. Một là nguyên liệu dư thừa được gửi đến các nhà phúc lợi xung quanh. Nếu nguyên liệu thừa lại ít hơn, chúng sẽ được trao cho các nhóm người yếu thế hơn, bao gồm nhưng không giới hạn ở công nhân vệ sinh, người già nhặt rác, hoặc thậm chí là các sản phẩm thức ăn nhẹ sẽ trực tiếp cho người vô gia cư và người ăn xin. Cách xử lý này tránh lãng phí và tránh sử dụng nguyên liệu thừa vào sản phẩm của ngày hôm sau.

Bạch Nguyệt thay mặt Phùng Kiệt giải thích: "Gần đây, một số trại trẻ mồ côi đã yêu cầu quyên góp thêm nguyên liệu và chế biến chúng."

"Hả?" An Lương sững người một lúc.

"Sao cũng được, đối phương muốn tạo dư luận, vậy thì cứ tạo dư luận đi, tôi chưa từng sợi" An Lương khẽ khit mũi.

"Đối phương là trại mồ côi kiểu gì?" An Lương hỏi.

"Nếu như chúng ta không cho, đó cũng là bổn phận của chúng ta, không ngờ đối phương được voi đòi tiên?" An Lương khẽ khit mũi.

An Lương chế nhạo: "Nếu đã như vậy, trực tiếp cắt đứt liên lạc với đối phương đi. Chúng ta sẵn sàng tặng những nguyên liệu thừa lại cho bọn họ là vì chúng ta muốn trao tình cảm."

"Một trại trẻ mồ côi tư nhân, và nó hoạt động vì lợi nhuận." Phùng Kiệt đáp lại.

"Chúng tôi lo lắng vê việc đối phương sẽ áp đặt đạo đức." Phùng Kiệt thở dài,'Đối phương đã bày tỏ một gợi ý như vậy.'

Phùng Kiệt trả lời với giọng khẳng định: "Đúng vậy, giống như tổng giám đốc Bạch đã nói, vốn dĩ chúng tôi chỉ là làm việc thiện, nhưng đối phương lại chủ động yêu cầu chúng tôi cho nhiều hơn, và tạo ra rắc rối cho chúng tôi."

Đối với Phùng Kiệt, anh ta hài lòng với công việc như vậy, nên Phùng Kiệt rất trân trọng công việc này, và anh ta đương nhiên không muốn mạo hiểm.

Phùng Kiệt lo lắng rằng An Lương sẽ không hài lòng với anh ta, điều này sẽ khiến anh ta mất công việc lương cao này.

Phùng Kiệt rất hài lòng với công việc hiện tại của mình, lương hàng năm là 1 vạn, cộng với cổ tức lợi nhuận 1%. Vào tháng 4, Vũ Nguyệt nhận được lợi nhuận ròng chỉ hơn 2 vạn, điêu đó có nghĩa là Phùng Kiệt cũng có thể nhận được thêm 2 vạn cổ tức.

"Được rồi, tôi hiểu rồi." Phùng Kiệt thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần được An Lương cho phép, Phùng Kiệt sẽ không lo lắng những chuyện như vậy! "Quả thật có chút phiền phức." Phùng Kiệt thở dài,'Chúng tôi đã tặng những nguyên liệu thừa lại từ bộ thức ăn nhẹ cho trại trẻ mồ côi. Chúng tôi có ý tốt. Sau cùng, những nguyên liệu chúng tôi mua là nguyên liệu chất lượng cao và những nguyên liệu thừa lại của chúng tôi không phải là nguyên liệu hết hạn sử dụng. Trên thực tế, chúng hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn thực phẩm, nhưng yêu cầu của bộ phận thức ăn nhẹ quá cao.

"Cái này..." Phùng Kiệt lại có vẻ xấu hổ.

"Lại có rắc rối gì vậy?" An Lương hỏi ngược lại.

"Sau này, hãy cố gắng chọn những ngôi nhà phúc lợi công cộng để quyên góp!" An Lương ra lệnh.

"Nhưng vấn đề là có một số người luôn nghĩ rằng những nguyên liệu thừa lại mà chúng tôi đem tặng là rác không tốn kém chỉ phí, nhằm có được hình ảnh xã hội tốt hơn, vậy nên những người này cần chúng tôi cung cấp nhiều hơn một chút... tổng giám đốc, chắc cậu cũng hiểu?" Phùng Kiệt nói giọng ám muội.

"Thế anh sẽ giao chuyện này lại cho em giải quyết, được không?" An Lương ra hiệu cho Bạch Nguyệt giải quyết vấn đề này.

Bạch Nguyệt gật đầu khẳng định: "Còn, em đang liên lạc với viện phúc lợi trẻ em Tây Phổ, mỗi tháng em luôn dành ra một ngày để đi qua đó, em và cô giáo Lâm Hạ là bạn tốt của nhau."

An Lương quay đầu nhìn Bạch Nguyệt: "Sinh viên Bạch Nguyệt, em có còn liên lạc với bên đó không?"

An Lương đột nhiên nhớ tới đứa trẻ từng nói "Con thích Tết Trung thu”, anh cảm thấy cho những đứa trẻ này những nguyên liệu còn thừa lại từ bộ phận thức ăn ăn nhẹ có lẽ là lựa chọn tốt hơn.

"Cô giáo Lâm Hạ...' An Lương cũng nhớ lại cô giáo Lâm Hạ xinh đẹp đó.

An Lương cười nói: "Nếu đã như vậy, không tặng cho bọn họ nữa, đưa tất cả những nguyên liệu thừa này cho viện phúc lợi trẻ em Tây Phổ đi. Chúng ta và viện của bọn họ có quan hệ tốt, viện của bọn họ chắc sẽ không từ chối món quà của chúng ta."

Bạch Nguyệt trả lời với giọng khẳng định: "Không thành vấn đề, em tin cô giáo Lâm Hạ sẽ rất vui, những đứa nhỏ kia cũng sẽ rất vui vẻ."

Xét cho cùng, nguyên liệu do bộ phận thức ăn nhẹ chuẩn bị đều là hàng chất lượng cao, dưới tình huống bình thường, viện phúc lợi trẻ em sẽ không mua những hàng hóa chất lượng cao do bộ phận thức ăn nhẹ lựa chọn.

Sau khi An Lương và Bạch Nguyệt nói chuyện với Phùng Kiệt xong, An Lương đã đích thân đến cửa hàng chính của Siêu thị cao cấp Vũ Nguyệt trên đường Nam Phong Tam để đi vòng vòng trò chuyện với các nhân viên.

Sau khoảng nửa tiếng đồng hồ, An Lương và Bạch Nguyệt rời đi, chủ yếu là vì Bạch Nguyệt phải quay lại lớp học.

"Sinh viên An, anh có lên lớp không?" Bạch Nguyệt giả vờ không thèm để ý, hỏi.

Tiết học đầu tiên của buổi chiều là [Toán cao cấp II], theo ý định ban đầu của An Lương, anh chắc chắn sẽ không tham gia tiết học này.

Suy cho cùng, [Toán cao cấp II] thực sự không quan trọng đối với An Lương. Nhưng An Lương có thể hiểu những gì Bạch Nguyệt không nói, Bạch Nguyệt rõ ràng muốn An Lương đi cùng cô ấy trong lớp, dù sao đây là một cảnh tình yêu rất quan trọng trong tình yêu trong khuôn viên trường đại học.
Bình Luận (0)
Comment