Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 61 - Chương 1106: Hài Lòng Trăm Phần Trăm!

Chương 1106: Hài lòng trăm phần trăm!

Ở bên trong phòng tắm.

An Lương vừa đứng rửa mặt, vừa thuận tiện quan sát tình hình ở bên trong phòng tắm.

Mặt tường ở trong phòng tắm và ở trên mặt đất đều vô cùng sạch sẽ, các loại đồ dùng vệ sinh cá nhân và đồ dùng chăm sóc cá nhân đều được bày biện rất gọn gàng, điều này chứng minh được rằng Lương Tuyết là một người rất yêu sạch sẽ, và cũng rất có tính kỷ luật.

Cùng lúc đó An Lương còn phát hiện ra Lương Tuyết thậm chí đã chuẩn bị sẵn đồ bảo hộ cho anh!

Ở trên bồn rửa mặt, có một bộ bàn chải đánh răng hoàn toàn mới và một cái ly súc miệng được đặt ở nơi dễ nhìn thấy nhất.

Hơn nữa Lương Tuyết còn trực tiếp mời anh đến nhà của cô ấy, kỳ thật cô diễn viên trẻ này hẳn là một người truyền thống đi?

Người như vậy ở trong ngành giải trí thật sự rất là vất vả!

Sau khi An Lương tắm rửa xong, anh dùng bộ bàn chải đánh răng và cốc súc miệng mới mà Lương Tuyết đã chuẩn bị sẵn, cuối cùng anh vẫn không mặc áo ngủ, mà chỉ bọc một cái khăn tắm giống như Lương Tuyết sau đó bước ra khỏi buồng vệ sinh.

Lương Tuyết đã không còn ở trong phòng khách nữa, An Lương nhanh chóng nhìn về phía cánh cửa đang mở ra trong phòng ngủ, anh thấy Lương Tuyết đang ngồi ở trên giường chơi điện thoại di động.

An Lương đi vào trong phòng ngủ, sau khi thấy anh Lương Tuyết lập tức buông điện thoại di động xuống, cô ấy có hơi thẹn thùng nhìn An Lương, rồi nhẹ nhàng nhắc nhở anh: "Anh mau đóng cửa lại đi.”

“Được thôi!” An Lương vươn tay đóng cửa phòng ngủ lại, sau đó chui vào trong ổ chăn.

An Lương chỉ vừa mới chui vào bên trong ổ chăn thì đã phát hiện Lương Tuyết đã lót lên giường một chiếc khăn tắm.

Tình huống như thế này, An Lương thật sự đã từng nhìn thấy rất nhiều lần!

Lương Tuyết cũng biết An Lương đã phát hiện ra việc cô lót khăn tắm lên giường, sắc mặc của cô ấy càng đỏ thêm, cô ấy nhỏ giọng nói với anh: “Kỳ thật em… vẫn chưa… em...”

“Được rồi!” An Lương trực tiếp đánh gãy lời nói của Lương Tuyết.

Anh không có trực tiếp dẫn dắt Lương Tuyết tham gia vào trò chơi Hiệp Cốc, mà chỉ khiến cho Lương Tuyết rúc vào trong lòng ngực của mình, sau đó anh nhẹ nhàng nói với cô ấy: “Trước kia rất vất vả có phải hay không?”

Lương Tuyết im lặng không nói gì hết.

An Lương nhẹ nhàng vỗ về cái lưng láng mịn của Lương Tuyết, rồi hứa hẹn nói: “Sau này sẽ không như vậy nữa!”

Trong lòng của Lương Tuyết có một cỗ ấm áp chảy qua.

“Cái vòng này của tụi em, thực sự rất vất vả.” Lương Tuyết nhỏ giọng nói với anh: “Lúc em vừa mới tiến vào cái vòng này, thì đã gặp đủ loại dụ hoặc rồi.”

“Những bạn bè đã từng cùng nhau gia nhập cái vòng này, có vài người bởi vì không tiếp thu được mà rời khỏi, cũng có vài người bị khuất phục nhưng kết quả lại không tốt cho lắm, chân chính có được kết quả tốt, em vẫn chưa nhìn thấy có người nào cả.” Lương Tuyết giải thích với anh.

An Lương vừa trêu chọc cô ấy vừa nói: “Không không không, kỳ thật là có, ví dụ như một người tên là Lương Tiếu Tiếu, cô ta là một người ngốc nghếch ngọt ngào lại còn có mối quan hệ khá tốt với đạo diễn nữa, ông ấy vẫn luôn đưa tài nguyên thật tốt cho cô ta, có phải không?”

Lương Tuyết thở dài một hơi thật sâu sau đó mới nhẹ giọng nói: “Không phải mỗi người đều may mắn được như vậy.”

“Vậy thì em cũng rất là may mắn!” An Lương cười xấu xa nói với cô ấy.

Lương Tuyết nghiêm túc nhìn An Lương, sau đó mới gật đầu khẳng định: “Quả thật là em rất may mắn!”

Trước tiên An Lương đã sắp xếp cho cô ấy một vai nữ phụ ở trong Truyền Thuyết Cổ Thần , hơn nữa trước đó còn mua cho cô hai chiếc xe có giá trị vượt qua 300 vạn, mà những thứ này đều những thứ mà An Lương mua cho cô ấy trước khi hai người bọn họ xác định quan hệ.

Nhưng trong tình huống bình thường, chuyện như vậy không có khả năng phát sinh.

Ở giữa sân danh lợi này, khá nhiều người đều muốn bỏ ra một số tiền nhỏ để làm việc lớn, mà thậm chí còn có nhiều người muốn lợi dụng nó để làm việc xấu, giống như An Lương vậy trước tiên là tặng chỗ tốt trước, thật đúng là tuyệt đối không có!

Cho nên Lương Tuyết cảm thấy chính mình thật sự rất may mắn!

“Đúng rồi, tài xế xe cùng với chuyện phòng làm việc, tất cả đều đã được chuẩn bị tốt rồi, em kể cho anh nghe một chút.” Lương Tuyết giải thích cho anh.

An Lương gật đầu, anh đã sớm thu hoạch được thông tin cần thiết ở trong phần mềm bảo mật của công ty Nhân Nghĩa An Toàn, chỉ có điều những việc này đều là những việc nhỏ nhặt mà thôi, An Lương chỉ xem qua mục số 7, sau đó tỏ vẻ đã duyệt rồi không chú ý đến nó nữa.

“Anh biết.” An Lương trả lời lại.

Hai người trò chuyện về phong cách đột ngột thay đổi của bộ phim, từ phim thanh xuân dành cho giới trẻ lại biến thành một bộ phim nghệ thuật hành động tình cảm, đầu phim chắc chắn sẽ có tin tức cảnh báo của cục điều tra Anh quốc.

Xét thấy đây là lần đầu tiên Lương Tuyết đóng phim nghệ thuật hành động tình cảm nên diễn viên nam chính là An Lương sẽ tự nhiên trở thành loại hình ôn nhu.

Hơn nửa giờ sau, nam diễn viên không tiếp tục kiên trì nữa, bởi vì nữ diễn viên mới không có cách nào tiếp tục kiên trì.

Phần đầu kịch bản vội vàng kết thúc.

‘Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành kết hợp với người khác phái có giá trị nhan sắc 90 điểm trở lên, bản chất thuần khiết 100 điểm.’

‘Phần thưởng Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về được kích hoạt thành công.’

‘Số tiền thưởng hạn mức là: 5000 vạn.'

‘Hệ số yêu thích và hài lòng của người khác phái là: 100%’

‘Phần thưởng cuối cùng của thẻ Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về là: 5000 vạn.’

‘Lần khen thưởng này là từ công ty đầu tư An Tâm thông qua tài khoản đầu tư tư nhân của ký chủ ở thị trường chứng khoán Mỹ.’

Hệ số yêu thích và sung sướng của cô diễn viên trẻ này vậy mà lại hoàn toàn thỏa mãn.

Trong lòng của An Lương âm thầm thỏa mãn!

Chương 1107: Từ từ tuyệt đường

Chạng vạng gần sáu giờ tối, An Lương nhẹ nhàng hỏi Lương Tuyết: “Em muốn ăn cái gì?”

“Không bằng để em tự mình nấu cơm đi?” Lương Tuyết xung phong nhận việc nấu ăn.

An Lương vừa trêu chọc cô vừa nói: “Nấu trứng gà, hay là nấu mì gói đây?”

Giới hạn nấu ăn của Lương Tuyết cũng chỉ ở mức này!

Trước đây lần đầu tiên An Lương ở đây, anh đã phát hiện Lương Tuyết này ăn cơm hộp và mì ăn liền để sống, sau đó Lương Tuyết tự mình thẳng thắn nói với anh, giới hạn nấu ăn của cô ấy cũng chỉ gói gọn trong việc nấu trứng và mì gói mà thôi.

Sắc mặt Lương Tuyết đỏ bừng lên nói: “Em… em nấu mì gói rất ngon!”

Cái này…

Nấu mì gói rất ngon?

Chẳng lẽ nấu mì gói không phải chỉ cần có tay là được hay sao?

Dĩ nhiên An Lương không có khả năng ăn mì gói, anh đưa Lương Tuyết ra ngoài ăn cơm, hai ngày sau đó, anh đều ở bên cạnh làm bạn với Lương Tuyết, để tránh khiến cho cô nữ diễn viên trẻ cảm thấy bị hụt hẫng.

Dù sao cũng chỉ vừa mới gia nhập lĩnh vực nghệ thuật hành động tình cảm, nếu sau khi lần đầu tiên cùng nam diễn viên đóng phim, nam diễn viên đã trốn chạy, vậy thì nữ diễn viên kia sẽ cảm thấy vô cùng mất mát.

An Lương chính là một người đàn ông tốt, sao anh có thể làm như vậy được chứ?

Trong thời gian hai ngày anh ở đây, ở trong vòng Đế Đô đã bạo phát một loạt hành vi chúc mừng lớn, đồng thời làm cho Trần Minh tự mình hoài nghi.

Bởi vì lúc trước Trần Minh tự cho rằng mình đã phân tích đúng tin tức mà Vân Hải Dương đã vô tình để lộ ra ngoài là cái bẫy, nhưng trên thực tế vào ngày thứ ba và thứ tư, giao hàng đồng kỳ hạn thật sự đã tăng giá!

Bây giờ Trần Minh đang tự mình hoài nghi, tin tức mà Vân Hải Dương để lộ ra, đến tột cùng là thật sự vô tình tiết lộ ra, hay là bẫy rập?

Thứ năm, vào lúc mười giờ sáng.

Tại Đế Đô, ở bên trong văn phòng tổng giám đốc của công ty đầu tư Thịnh Thế Đỉnh Danh.

Giờ này khắc này Trần Minh đang mang một bộ dáng vô cùng mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, anh ta đang ở đó phân tích tình huống tăng giá của đồng kỳ hạn vào thứ ba và thứ tư, chỉ trong thời gian hai ngày là ngày hôm qua và hôm trước, thị trường đồng kỳ hạn giao hàng và giá cả đã tăng lên đến 4,5%.

Trần Minh suy đoán rốt cuộc An Lương đã sử dụng bao nhiêu đòn bẩy, nếu như gấp mười lần, như vậy lợi nhuận thu được trong hai ngày đó chính là 45% còn nếu như sử dụng đòn bẩy gấp hai mươi lần, nếu quả thật như vậy lợi nhuận thu được trong hai ngày sẽ lên tới mức 90%.

Ngụy Chí Hàng đưa một phần báo cáo cho Trần Minh, sau đó nhắc nhở: “Tổng giám đốc Trần, cậu cần phải đi nghỉ ngơi.”

Trần Minh làm lơ lời nhắc nhở của Ngụy Chí Hàng, anh ta chỉ tập trung xem xét báo cáo, mà ở phía trên tờ báo cáo này lại chính là tên của một thành viên trong câu lạc bộ Bạch Ngọc Kinh, cùng với đó là tình huống đối ứng đầu tư.

“Mỗi người có một ngàn vạn, nếu như thật sự được lợi nhuận 90%.” Trần Minh vừa nói tới đây, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

Cho dù lợi nhuận chỉ được có 45%, thế nhưng số tiền lời đó cũng là 450 vạn!

Với số tiền lời như vậy, nói cho cùng ngay cả chính bản thân Trần Minh cũng khó tránh khỏi việc động lòng!

“Anh Ngụy, nếu theo như anh phân tích, lúc trước đến tột cùng thì Vân Hải Dương gài bẫy tôi, hay là đã thật sự vô tình để lộ đây?” Trần Minh dò hỏi, anh ta muốn thông qua góc độ đánh giá vấn đề của người ngoài cuộc để có thể đưa ra phán đoán cho vấn đề của mình.

Ngụy Chí Hàng nghe anh ta hỏi thế chỉ có thể cẩn thận đáp lại: “Không có bất kỳ biện pháp nào có thể xác định một cách chắc chắn được. Bởi vì không biết rõ tình huống cụ thể ngay lúc đó, mà chỉ biết dưới tình huống Vân Hải Dương lộ ra tin tức, quả thật không thể xác định một cách chắc chắn được.”

Trần Minh không có trách cứ Ngụy Chí Hàng cẩn thận một cách thái quá, bởi vì những lời mà Ngụy Chí Hàng nói rất đúng, ở dưới tình huống không biết một cách cụ thể, căn bản quả thật không có bất kỳ biện pháp nào để có thể tiến hành cho ra phán đoán một cách chuẩn xác.

“Vân Hải Dương lại làm ra việc ngoài ý muốn!” Trần Minh đột nhiên mở miệng nói: “Chính là vào đêm qua, vẫn là ở Thập Tam Tiên Sinh, Vân Hải Dương này lại tung ra tin nóng, hôm nay và ngày mai thị trường đồng kỳ hạn giao hàng vẫn sẽ cứ tiếp tục tăng lên.”

“Anh Ngụy, anh cảm thấy việc này có khả năng ra sao?” Trần Minh lại dò hỏi.

Ngụy Chí Hàng vẫn không có trả lời như cũ, mà Ngụy Chí Hàng còn hỏi ngược lại: “Tổng giám đốc Trần, cậu có biết An Lương đang ở nơi nào hay không?”

Trần Minh đáp lại: “Anh ta ở Ma Đô, nhưng tình hình cụ thể thì lại không biết, ở xung quanh người này có lực lượng bảo vệ vô cùng mạnh mẽ, nhân viên của tôi vốn dĩ không có cách nào có thể xâm nhập vào được bên trong đó.”

Ngụy Chí Hàng lại tiếp tục dò hỏi: “Nếu thế thì tại sao An Lương lại đi Ma Đô vì cái gì cơ chứ?”

“Anh ta đến Ma Đô là bởi vì bạn gái đầu tiên của anh ta đang ở đó, đây cũng là việc mà mọi người đều biết đến.” Trần Minh trả lời không chút giấu giếm.

Chương 1108: Từ từ tuyệt đường (2)

“Nếu An Lương thật sự ở Ma Đô, tôi đây sẽ càng có khuynh hướng nghiêng về việc Vân Hải Dương đã để lộ, trong một đoạn thời gian gần đây nhất, thực lực nhà họ Vân quả thật đã tăng lên với một tốc độ vô cùng nhanh chóng, cũng chính vì thế mà địa vị của Vân Hải Dương cũng lên nhanh như diều gặp gió vậy, hơn nữa anh ta lại còn chính là thành viên sáng lập của câu lạc bộ Bạch Ngọc Kinh, theo tôi cảm thấy, đây chính là biểu hiện của việc tâm thái Vân Hải Dương xảy ra vấn đề.” Ngụy Chí Hàng phân tích nói.

Trần Minh nghe xong không khỏi nhíu nhíu mày rồi hỏi lại: “Ý của anh chính là, tâm thái Vân Hải Dương quá lớn hay sao?”

Ngụy Chí Hàng đáp lại một cách khẳng định: “Đúng vậy. Tình hình của Vân Hải Dương trước đây và tình hình của Vân Hải Dương bây giờ như thế nào? Tôi tin chắc rằng tổng giám đốc Trần càng hiểu rõ hơn tôi.”

Trần Minh gật đầu.

Trước đây Vân Hải Dương chính là người keo kiệt số một trong vòng tròn Đế Đô, tuy rằng hiện tại Vân Hải Dương cũng rất keo kiệt, nhưng hai tình huống lại khác nhau hoàn toàn.

Trước đây Vân Hải Dương là người keo kiệt số một trong vòng tròn Đế Đô chính là bởi vì Vân Hải Dương thật sự không có tiền!

Rốt cuộc lúc ấy Vân Hải Dương muốn mua một chiếc Porsche, cho dù là đồ second - hand Porsche thì anh ta cũng keo kiệt bủn xỉn tính đi tính lại, chọn đi chọn lại, dù cho có chọn được rồi nhưng cuối cùng kinh phí lại không đủ.

Hiện tại Vân Hải Dương cũng rất keo kiệt, nhưng đó lại là một căn bệnh tâm lý không lành mạnh.

Vậy sau khi Vân Hải Dương đột nhiên trở nên giàu có, chẳng phải tâm lý của anh ta có chút mất cân bằng hay sao?

Đặc biệt là khi Vân Hải Dương trở thành thành viên sáng lập Bạch Ngọc Kinh, địa vị anh ta ở trong vòng Đế Đô được nâng lên một đoạn rất lớn, cho nên chẳng phải có thể nói rằng Vân Hải Dương đang trầm mê ở bên trong tiền tài và những lời tâng bốc hay sao?

Việc đó dường như quả thật rất có khả năng có thể xảy ra!

Sau đó Trần Minh lại hỏi: “Chúng ta có thể huy động được bao nhiêu tiền?”

Ngụy Chí Hàng lại giải thích: “Tổng cộng chỉ có 18,6 ức, tất cả 12 cổ phiếu nặng ký của chúng ta đã bị mắc kẹt. Ngay cả những cổ phiếu không có vấn đề gì hiện nay cũng bởi vì công ty đầu tư An Tâm mà chúng ta không có cách nào có thể rút ra được.”

Ngụy Chí Hàng nói bổ sung thêm: “Công ty đầu tư An Tâm đang tấn công vào các cổ phiếu nặng ký của chúng ta, bọn họ vừa thu mua cổ phiếu, lại vừa bán lại cổ phiếu ra với giá thấp, bọn họ thà rằng tự hao tổn bản thân cũng muốn áp chế chúng ta.”

“Theo bảng thống kê chưa đầy đủ của chúng ta, công ty đầu tư An Tâm hẳn là đã phải hao tổn hai ngàn vạn trở lên!” Ngụy Chí Hàng lại tiếp tục nói.

Trần Minh nghe xong hừ lạnh một tiếng: “Bọn họ chỉ dùng có hai ngàn vạn, vậy mà đã có thể bẫy gần 90 ức tiền vốn của chúng ta, và hơn nữa, bọn họ còn có thể chèn ép toàn bộ số cổ phiếu nặng ký của chúng ta. Nếu như thế, số tiền này bỏ ra cũng thật sự rất đáng giá!"

“Vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm sao bây giờ?” Ngụy Chí Hàng dò hỏi, sau đó lại nói bổ sung: “Thoạt nhìn từ tình huống trước mắt, công ty đầu tư An Tâm hẳn là sẽ dây dưa với chúng ta tiếp.”

Trần Minh nghe xong trầm mặc trong mấy giây, sau đó anh ta mới đáp lại: “Thử bán ra cổ phiếu nặng ký, không cần bán ra công khai trên thị trường, liên hệ một chút với các công ty đầu tư khác, xem xem đối phương có muốn mua cổ phiếu nặng ký của chúng ta hay không.”

Ngụy Chí Hàng gật đầu một cách khẳng định: “Được thôi, tôi sẽ đi xử lý, cổ phiếu nặng ký của chúng ta đều là những cổ phiếu có chất lượng, hơn nữa có thể chắc chắn rằng các công ty đầu tư khác nhất định sẽ thu mua nó.”

“Hy vọng là sẽ được như thế thật!” Trần Minh đáp lại.

“Đúng rồi, anh Ngụy, tôi có thể tin tưởng anh hay sao?” Trần Minh đột nhiên mở miệng dò hỏi Ngụy Chí Hàng một câu.

Tại Đế Đô, bên trong văn phòng tổng giám đốc của công ty đầu tư Thịnh Thế Đỉnh Danh.

Trần Minh nhìn Ngụy Chí Hàng, đột nhiên dò hỏi vấn đề có thể tín nhiệm hay không.

Đối mặt với lời dò hỏi của Trần Minh, Ngụy Chí Hàng bình tĩnh mà đáp lại: “Đối với đáp án của vấn đề này, nó phụ thuộc hoàn toàn vào quyết định của chính tổng giám đốc Trần cậu.”

Trần Minh trầm mặc nhìn Ngụy Chí Hàng.

Ngụy Chí Hàng thản nhiên mà nhìn lại Trần Minh.

Ánh mắt hai người hội tụ, ai cũng không hề chịu lùi bước.

Cuối cùng Trần Minh bỗng nhiên nở nụ cười, trên gương mặt tiều tụy của anh ta nở một nụ cười tươi, sau đó đi đến bên người Ngụy Chí Hàng, anh ta vỗ vỗ cánh tay Ngụy Chí Hàng.

“Lão Ngụy, Thịnh Thế Đỉnh Danh của chúng ta sắp phải đối mặt với lúc sinh tử tồn vong, tôi hy vọng anh có thể cùng tôi ở chung trên một trận tuyến, chúng ta cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn, sau đó cùng nhau hưởng thụ khoảnh khắc huy hoàng!” Trần Minh tiếp tục nói.

Ngụy Chí Hàng trầm ổn đáp lại lời anh ta: “Tôi cũng chỉ hy vọng Thịnh Thế Đỉnh Danh có thể tiếp tục kiên trì được, tôi sẽ có thể trở thành nguyên lão chính của Thịnh Thế Đỉnh Danh, hơn nữa là nguyên lão chịu chung hoạn nạn.”

“Đúng vậy, lão Ngụy, anh chính là nguyên lão chịu chung hoạn nạn cùng với Thịnh Thế Đỉnh Danh, lúc này đây, sau khi có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, tôi nhất định sẽ đề nghị với trong nhà để anh thăng chức lên làm tổng giám đầu tư!” Trần Minh đáp lại nói.

Chương 1109: Đánh không lại thì gia nhập hay sao?

“Cảm ơn tổng giám đốc Trần.” Ngụy Chí Hàng đáp lời một cách khách khí.

“Kế tiếp có hai việc cần nhờ lão Ngụy anh đây đi xử lý. Việc đầu tiên, tận lực bán cổ phiếu nặng kí của chúng ta với giá càng cao càng tốt để có thể đem vốn giải ra được.” Trần Minh lại nói.

Ngụy Chí Hàng gật đầu.

“Chuyện thứ hai, đem 18,6 ức còn thừa lại của chúng ta gia nhập vào thị trường đồng kỳ hạn.” Trần Minh bổ sung lời vừa rồi: “Nếu Vân Hải Dương lại lộ ra tin tức hôm nay và ngày mai của thị trường đồng kỳ hạn giao hàng đều phải tăng lên, chúng ta đây cũng đi theo đó kiếm về một phen!”

Ngụy Chí Hàng thẳng thừng nói ra lời ngăn cản: “Tổng giám đốc Trần, việc đầu tiên có thể làm được, nhưng chuyện thứ hai, tôi khuyên cậu hãy thận trọng suy xét.”

“Tại sao cơ chứ?” Trần Minh không thể hiểu nổi mà nhìn Ngụy Chí Hàng.

Ngụy Chí Hàng chỉ có thể giải thích: “Nếu đây là một cái bẫy thì phải làm sao?”

Trần Minh nghe xong lại lâm vào trầm mặc.

Ngụy Chí Hàng tiếp tục nói: “Nếu như đây chính là một khổ nhục kế thì sao?”

“Vậy ý của anh là?” Trần Minh dò hỏi.

Ngụy Chí Hàng đáp lại: “Điều quan trọng nhất hiện tại của chúng ta chính là làm đâu chắc đấy, trước mắt công ty đầu tư An Tâm đang ở phía trước chèn ép chúng ta, chúng ta nên cẩn thận hơn một chút, nhìn vào tình huống thứ năm và thứ sáu đi!”

Ngụy Chí Hàng lại nói thêm: “Chúng ta dựa theo cách nói của Vân Hải Dương, gia nhập vào thị trường đồng kỳ hạn, quả thật rất có khả năng sẽ giành chiến thắng, nhưng cũng rất có khả năng sẽ thua, nếu như chúng ta cái gì cũng không làm, vậy nhất định sẽ không thua!”

Trần Minh suy xét một chút, hình như đây thật sự là sự thật.

Nếu tùy tiện đầu nhập vào thị trường đồng kỳ hạn, quả thật đúng là có khả năng sẽ thua, cho nên cứ dứt khoát giả vờ không biết Vân Hải Dương lộ ra tin tức, lựa chọn án binh bất động, tuy rằng không có biện pháp nào có thể đạt được lợi nhuận, nhưng ít ra sẽ không tổn thất tiền vốn đúng không?

Sau khi đã suy nghĩ một cách cẩn thận, Trần Minh mới đáp lại: “Chỉ có thể như vậy được thôi! Lúc này đây cứ dựa theo đề nghị của lão Ngụy anh mà đi xử lý!”

Hạ Quốc, thị trường đồng kỳ hạn Ma Đô, thời gian mở ra là buổi sáng từ 9:00 - 11:30, buổi chiều từ 13:30 - 15:00, cùng với thông báo thời gian một số giao dịch đặc biệt.

Thời gian này so với thị trường chứng khoán A, mở cửa buổi sáng sớm hơn nửa giờ, buổi chiều muộn hơn nửa giờ, tổng cộng vẫn là bốn giờ.

Khi Trần Minh về nhà nghỉ ngơi, anh ta thuận tiện xem xét thị trường đồng kỳ hạn giao hàng, anh ta không có xem thị trường đồng kỳ hạn giao hàng Ma Đô, mà thứ anh ta xem chính là thị trường đồng kỳ hạn quốc tế.

Bởi vì Trần Minh dù ít dù nhiều cũng có một tâm lý đề phòng, đồng thời lời khuyên can của Ngụy Chí Hàng cũng có tác dụng nhất định.

Thị trường đồng kỳ hạn quốc tế có thời gian giao dịch dài hơn một chút, bắt đầu từ buổi sáng lúc 8:00, mãi cho đến rạng sáng 2:00 mới kết thúc, với thời gian mười tám giờ giao dịch trong ngày.

Vốn dĩ Trần Minh đang cảm thấy mỏi mệt, nhưng vào buổi sáng lúc mười một giờ rưỡi, Trần Minh phát hiện thị trường kỳ hạn giao hàng quả nhiên lại tăng lên lần nữa, hơn nữa mức độ tăng lên đạt tới mức 2%.

Tình huống như vậy làm Trần Minh có chút bất đắc dĩ, anh ta quả thật đã quá cẩn thận, lại càng cẩn thận hơn khi nghe xong kiến nghị của Ngụy Chí Hàng.

Nếu hơi mạo hiểm một chút, ngay cả khi chỉ thêm đòn bẩy gấp mười lần, hiện tại đã có thể kiếm lời 20% rồi đúng không?

Dựa theo 18,6 ức tiền vốn mà tính toán, anh ta đã có thể kiếm lời hơn ba ức.

Nghĩ đến đây, Trần Minh lập tức từ trên giường ngồi lên, anh ta gọi điện thoại cho Ngụy Chí Hàng.

Chờ sau khi đã có người nhận điện thoại, Trần Minh nhắc lại chuyện lúc trước: “Lão Ngụy, lập tức đem vốn của chúng ta gia nhập vào thị trường đồng kỳ hạn giao hàng, và làm nhiều hơn thế với đòn bẩy gấp mười lần.”

“Việc này… tổng giám đốc Trần, chúng ta vừa mới nói, lúc này đây...” Ngụy Chí Hàng chưa nói xong đã bị Trần Minh cướp lời đánh gãy.

“Đủ rồi!” Trần Minh đề cao âm lượng hơn: “Trước khác nay khác!”

“Chúng ta mạo hiểm một chút!” Trần Minh tiếp tục nói: “Đem 18,6 ức toàn bộ gia nhập vào, không cần đầu tư 0,2% vào thị trường kỳ hạn Ma Đô, cứ đầu tư vào thị trường kỳ hạn quốc tế, và làm nhiều hơn thế với đòn bẩy gấp mười lần.”

“Được thôi!” Ngụy Chí Hàng đáp lại: “Tổng giám đốc Trần, làm phiền cậu gửi cho tôi một bưu kiện điện tử, hơn nữa trao quyền tiến hành thực hiện.”

“Được!” Trần Minh đáp lại.

Sau khi tắt điện thoại, Trần Minh lập tức trao quyền gửi cho Ngụy Chí Hàng qua bưu kiện điện tử, anh ta biết đây là Ngụy Chí Hàng đang minh xác trách nhiệm, lỡ như xuất hiện vấn đề, một bưu kiện điện tử này sẽ có thể xác định trách nhiệm.

Trần Minh tin tưởng phán đoán chính mình, anh ta cũng đánh cuộc là tâm thái Vân Hải Dương quá lớn, do đó mới để lộ bí mật!

Trần Minh suy xét một lát, sau đó anh ta lại gọi một cuộc điện thoại, nhằm để sắp xếp đối ứng cho Vân Hải Dương.

Chương 1110: Quyết tâm được ăn cả, ngã về không.

Thứ sáu, ngày 28 tháng hai, vào lúc chín giờ sáng.

Đêm qua Trần Minh phải uống thuốc mới ngủ được vì quá kích động, chiều hôm qua anh ta đã giành thắng lợi khi tham gia vào thị trường đồng kỳ hạn, dưới tác dụng của đòn bẩy gấp mười lần, chỉ trong một buổi trưa, anh ta đã thu vào hơn 2 ức.

Chuyện này khiến Trần Minh cực kỳ kích động.

Bởi vì anh ta cảm thấy cuối cùng mình đã bắt đầu được phần mở màn tấn công An Lương!

Sau khi ngủ được một giấc, Trần Minh với tinh thần phấn chấn đi tới tổng bộ công ty đầu tư Thịnh Thế Đỉnh Danh, anh ta gọi Ngụy Chí Hàng vào văn phòng, đi thẳng vào vấn đề: "Lão Ngụy, tình huống những cổ phiếu trọng điểm kia sao rồi?”

Ngụy Chí Hàng đáp lại nói: “Do công ty đầu tư An Tâm uy hiếp, hơn nữa công ty đầu tư An Tâm tuyên bố công khai trên thị trường rằng ngày 21 sẽ tấn công các cổ phiếu trọng điểm của chúng ta, nên hiện tại không có công ty nào sẵn sàng thu mua.”

Ngụy Chí Hàng tiếp tục nói: "Rốt cuộc công ty đầu tư An Tâm đã đưa ra thông báo, nếu công ty đầu tư An Tâm đồng ý chịu thua lỗ để tiếp tục ván chơi này thì bất kỳ ai tiếp nhận cổ phiếu trọng điểm của chúng ta, cũng sẽ rơi vào tầm ngắm.”

Trần Minh hít sâu vào một hơi, anh ta có chút tức giận, An Lương này khinh người quá đáng!

Giống như Ngụy Chí Hàng nói, hiện tại đầu tư An Tâm nói rõ muốn hạ gục Thịnh Thế Đỉnh Danh, mà giới tài chính không có bí mật, ai lại muốn dây vào vũng nước đục này?

Mọi người đều biết công ty đầu tư An Tâm không nhúng tay quá nhiều vào thị trường cổ phiếu A, công ty đầu tư An Tâm hiện đang kiếm tiền ở thị trường chứng khoán Mỹ, gần đây nghe đồn công ty đầu tư An đã gia nhập thị trường kim loại hiếm, thị trường hàng hóa phái sinh, thị trường ngoại hối trên quốc tế.

Những thị trường này đều rất mạnh, công ty đầu tư An Tâm đã kiếm được tiền tại thị trường này, sau đó tiến vào thị trường cổ phiếu A, cho dù có liều mạng thì Thịnh Thế Đỉnh Danh mới là phía phải chịu thua thiệt.

Dưới tình huống như thế, không ai muốn đối nghịch với công ty đầu tư An Tâm.

Nhỡ đâu giúp đỡ Thịnh Thế Đỉnh Danh lại bị công ty đầu tư An Tâm ghi hận, chẳng khác gì tự mình rước xui xẻo vào người.

Cho nên cổ phiếu trọng điểm Thịnh Thế Đỉnh Danh rõ ràng đều là cổ phiếu tốt, có tiềm lực trưởng thành không tồi, nhưng không có người nào tình nguyện thu mua, nguyên nhân chính là sợ đắc tội công ty đầu tư An Tâm.

“Một số tên khốn nạn sợ chọc đến công ty đầu tư An Tâm, vậy giảm giá, hạ thấp xuống một ít, chỉ cần giá cả đủ thấp chắc chắn vẫn sẽ có người nguyện ý đắc tội công ty đầu tư An Tâm.” Trần Minh giải thích.

Ngụy Chí Hàng cự tuyệt khuyên bảo: "Không thể!”

“Tổng giám đốc Trần, cổ phiếu trọng điểm của chúng ta, trừ bỏ sinh vật Bạch Ninh, ngoài ra toàn bộ cổ phiếu đều không tồi, tiềm lực phát triển trong tương lai vô cùng tốt, chỉ cần chúng ta chịu đựng một chút thì chắc chắn có thể vọt lên.” Ngụy Chí Hàng khuyên bảo.

“Tổng giám đốc Trần, xin hãy tin tưởng tôi, những cổ phiếu đó thật sự không tồi, chúng ta nhịn một chút!” Ngụy Chí Hàng tiếp tục khuyên bảo.

Trần Minh thở dài vỗ vỗ Ngụy Chí Hàng: "Lão Ngụy, những gì anh nói tôi đều biết, những cổ phiếu trọng điểm của công ty đều do tôi chọn ra, sao tôi không biết tiềm lực của những ngành cổ phiếu đó chứ?”

“Nhưng mà chúng ta không có thời gian!” Trần Minh thở dài.

Trần Minh tiếp tục nói: "Đầu tư An Tâm từng bước ép sát, con đường đầu tư đối ngoại của chúng ta đã bị phong tỏa, dù phía chính phủ lẫn thị trưởng cổ phiếu, chúng ta đều đang bị ép đến bước đường cùng.”

“Giờ phải bán cổ phiếu trọng điểm, nhưng cũng bị đầu tư An Tâm chặn đầu, anh nên hiểu tình cảnh trước mắt.” Trần Minh cảm thấy hơi thất bại.

Trước mắt, bất luận là Trần Minh hay là Thịnh Thế Đỉnh Danh, kỳ thật đều đã dần dần đi vào đường cùng, đối mặt với công ty đầu tư An Tâm từng bước ép sát, hơn nữa bị An Lương tính kế, Trần Minh và Thịnh Thế Đỉnh Danh đã rơi vào hoàn cảnh cực kỳ gian nan.

“Lão Ngụy, tôi biết anh luôn suy nghĩ cho Thịnh Thế Đỉnh Danh, nhưng hãy tin tưởng tôi, lúc này đây tôi có thể thắng lợi, tôi tất có biện pháp đối phó với An Lương!” Trần Minh đáp.

Trần Minh đã khởi động quân cờ cao cấp nhất, anh ta chuẩn bị một quân cờ ẩn núp ở bên người Vân Hải Dương, sau đó thông qua Vân Hải Dương lấy được tình báo.

Trần Minh không nghĩ đến việc đối đầu chính diện với An Lương, anh ta tích lũy sức mạnh, đây là trí tuệ cổ nhân, tích lương thực rồi báo thù cũng không muộn.

Nhưng việc này là cơ mật tối cao, tuy rằng anh ta tin Ngụy Chí Hàng, nhưng cũng không muốn nói ra.

“Chỉ là... nếu chúng ta muốn bán mười hai cổ phiếu trọng điểm dưới sự phong tỏa của công ty đầu tư An Tâm, bình thường có thể thu được 90 ức, nhưng hiện tại có thể không tới 60 ức, đây vẫn là một vấn đề thật sự rất lớn.” Ngụy Chí Hàng nói.

“Thua lỗ tới 1/3, hơi quá, tổng giám đốc Trần, cậu hãy suy nghĩ lại!” Ngụy Chí Hàng khẩn cầu nói.

1/3 đó chính là 30 ức!

Trong lòng Trần Minh nhanh chóng tính toán một chút, nếu hôm nay thị trường đồng kỳ hạn giao hàng tăng 3%, anh ta chuẩn bị tăng lên đòn bẩy gấp hai mươi lần, nếu vậy lợi nhuận thu lại sẽ là 60%.

Nếu thu hồi được 60 ức, 60% lợi nhuận chính là 36 ức, tính toán, nếu hao tổn 30 ức mà lại có thể kiếm được lợi nhuận 6 ức.

Trần Minh lập tức đưa ra quyết định: "Hiện tại còn chưa đến 9 giờ rưỡi, tôi cần hoàn thành việc này trước mười giờ, dưới tình huống chúng ta hao tổn 30 ức, sẽ có người có thể chấp nhận thỏa thuận và thanh toán trong vòng 40 phút đúng không?”

Trần Minh quyết tâm được ăn cả ngã về không.

Trần Minh hiện tại đã dần dần lâm vào trong điên cuồng, rốt cuộc Thịnh Thế Đỉnh Danh thật sự đã bị công ty đầu tư An Tâm đẩy vào góc chết!

Chương 1111: Tầng thứ năm tái hiện: Lương ca thao túng sau màn

Đối mặt với thái độ được ăn cả ngã về không của Trần Minh, Ngụy Chí Hàng trầm mặc một lát rồi mới trả lời: “Tổng giám đốc Trần, không thể thương lượng sao?”

“Lão Ngụy, anh cứ tin tưởng tôi, thật sự sẽ không xảy ra vấn đề gì!” Trần Minh nhìn Ngụy Chí Hàng rồi nói tiếp: “Chúng ta sẽ thắng, thắng lại bằng cách khác.”

Ngụy Chí Hàng thở dài nói: “Được rồi, tôi sẽ đi xử lý ngay, sẽ cố hết sức hoàn thành trong thời gian quy định!”

“Không phải cố gắng, mà là nhất định!” Trần Minh nói.

Ngụy Chí Hàng bất đắc dĩ trả lời: “Chỉ có thể cố gắng!”

Sau khi trả lời, Ngụy Chí Hàng đi ra khỏi văn phòng Trần Minh, anh ta gọi một cuộc điện thoại, chờ đến khi đối phương bắt máy, Ngụy Chí Hàng lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Tổng giám đốc Mã, bên này của chúng tôi báo giá thấp nhất là 70 ức, nếu các người chấp nhận thì chúng ta có thể thực hiện giao dịch ngay lập tức.”

“70 ức quá cao, nếu chúng tôi thu mua số cổ phiếu đó của mấy người thì sẽ phải đối đầu với bên công ty đầu tư An Tâm, chẳng biết bị công ty đầu tư An Tâm ghi hận hay không, cao nhất là 60 ức, không có giá nào cao hơn được nữa!” Tổng giám đốc Mã ở bên kia điện thoại trả lời.

Ngụy Chí Hàng hơi chần chừ rồi mới đưa ra ý kiến: “Các người phải gửi tiền trước mười giờ!”

“Chỉ cần số cổ phần xác định được chuyển nhượng thành công thì chúng tôi sẽ gửi tiền ngay sau đó.” Tổng giám đốc Mã trả lời lại.

“Chuyện đó không thành vấn đề!” Ngụy Chí Hàng đồng ý.

“Hợp tác vui vẻ!” Tổng giám đốc Mã nói.

“Hợp tác… vui vẻ!” Ngụy Chí Hàng miễn cưỡng nói.

Ma Đô.

Trong phòng khách của phòng 303 thuộc tòa nhà số 6 ở hoa viên Hà Tân.

An Lương ngồi trên sô pha còn Lương Tuyết đang rúc vào bên người An Lương, cô đang chơi một trò chơi nhỏ thì di động An Lương phát ra tiếng chuông cuộc gọi đến.

Để tránh làm ảnh hưởng đến An Lương, Lương Tuyết lập tức tắt âm di động của mình.

An Lương nhìn thoáng qua tên người gọi hiển thị là Tống Nhân, anh bấm nghe, mở miệng chào bên kia trước một bước: “Chào anh!”

“Chào chú, việc chú sắp xếp anh đã giải quyết xong, dùng 60 ức mua tất cả cổ phiếu!” Tống Nhân nói.

“Kế hoạch thành công?” An Lương hỏi lại.

“Đúng vậy. Chủ yếu do bên kia phối hợp. Đúng rồi, chú làm cách nào để xúi giục nhân vật quan trọng như thế bên đối phương vậy?” Tống Nhân tò mò hỏi.

An Lương nở nụ cười: “Chúng ta lần này ít nhất kiếm lời được mười phần, chia năm năm, anh thấy thế nào?”

“Cảm ơn chú chiếu cố, thật sự rất cảm ơn, anh cực kỳ hài lòng.” Tống Nhân trả lời.

“Đối phương làm việc vì Thịnh Thế Đỉnh Danh, dù không có công lao cũng có khổ lao, nhưng tôi nghe nói đối phương không có nổi một căn nhà ở Đế Đô, nên tôi sai người nhắn với anh ta một câu.” An Lương nói.

“Nói cái gì?” Tống Nhân cảm thấy hứng thú nên hỏi tiếp.

“Nói cho Ngụy Chí Hàng, đừng lãng phí thanh xuân cho nơi già cỗi đó, không có thứ gì cho anh ta đâu!” An Lương bình tĩnh nói.

Đúng vậy!

Ngụy Chí Hàng là phản đồ!

An Lương đã thu mua Ngụy Chí Hàng!

Trần Minh đã sắp xếp trước một con cờ tốt, ai ngờ An Lương lại làm theo cách ngược lại!

Có lẽ thật sự Ngụy Chí Hàng cân nhắc rất nhiều vì Thịnh Thế Đỉnh Danh, nhưng thực tế thì tất cả đều là kịch bản giả mà thôi, cách này sẽ khiến Trần Minh tin tưởng Ngụy Chí Hàng.

Lúc này Trần Minh quyết định bán ra mười hai cổ phần trọng điểm, chẳng sợ sinh vật Bạch Ninh có thật sự gian lận tài chính hay không, chỉ cần gần 60 ức này đã sinh ra được một số tiền lãi lớn.

Giống như Ngụy Chí Hàng nói, trừ Công ty sinh vật Bạch Ninh, toàn bộ cổ phiếu còn lại của Thịnh Thế Đỉnh Danh đều là những loại cổ phiếu có tiềm lực, nếu như tiếp tục kiên trì, nói không chừng còn có thể tăng lên gấp đôi, thậm chí là nhiều hơn vài lần.

Chỉ tiếc, Trần Minh cũng không sai, thật sự Thịnh Thế Đỉnh Danh không có thời gian!

Hiện tại Thịnh Thế Đỉnh Danh bị đầu tư An Tâm tầng tầng phong tỏa, nhằm vào khắp nơi, dù muốn đầu tư ra nước ngoài cũng sẽ bị đầu tư An Tâm chặn lại, hoặc là bị đầu tư An Tâm phong tỏa, bằng không chính là hạng mục không được đầu tư.

Nếu Thịnh Thế Đỉnh Danh không thay đổi thì chỉ có thể bị đầu tư An Tâm từ từ giết chết!

Dù cho Thịnh Thế Đỉnh Danh có giữ lại số tiền mấy chục ức thì cũng vô dụng, trừ phi Trần Minh cam tâm trở thành một người đàn ông nhà giàu, dùng số tiền mấy chục ức đó gửi vào ngân hàng.

Nhưng An Lương biết Trần Minh không thể nào nguyện ý.

Nếu Trần Minh có tính cách như vậy, anh ta đã xin lỗi An Lương từ sớm, từ đó tránh mọi tình huống tiếp theo xảy ra, thậm chí không có việc An Lương thu mua người bên cạnh anh ta.

Cho nên, Trần Minh vẫn đang ở bước đầu tiên, nghĩ mình đã tìm được biện pháp đối phó với An Lương, nhưng tất cả đều do An Lương ở phía sau thao túng!

Thất bại lớn nhất của Trần Minh chính là anh ta không biết chia sẻ lợi ích.

Nếu Trần Minh biết chia sẻ lợi ích, nếu Ngụy Chí Hàng ở Đế Đô có được bất động sản của riêng mình, An Lương còn có cơ hội thu mua Ngụy Chí Hàng hay sao?

Việc này không có khả năng cao đâu?

Đường đường là một giám đốc quản lý công ty đầu tư, thế mà lại không mua nổi phòng ở Đế Đô, thật là việc vô cùng thái quá!

Dù Thịnh Thế Đỉnh Danh có kết cấu đầu tư rất đơn giản, phần lớn công việc là do Trần Minh hoàn thành, hơn nữa rất nhiều hạng mục đều là phía trên thực hiện, nhưng giám đốc đầu tư cũng thuộc bộ phận cấp cao của công ty, nhưng lại không mua nổi phòng ở Đế Đô, quả thật có chút thái quá.

Chương 1112: Tâm nguyện? Thâm tình!

Nhờ vậy An Lương mới thu mua Ngụy Chí Hàng dễ như trở bàn tay.

Rốt cuộc Ngụy Chí Hàng cũng là người có hiểu biết, Ngụy Chí Hàng nhìn ra được Thịnh Thế Đỉnh Danh đã sắp sụp đổ, công ty đầu tư An Tâm có đủ hết thảy điều kiện đạt được thắng lợi.

Tàu đang chìm, bao nhiêu thủy thủ sẽ chết cùng thuyền trưởng?

Ngụy Chí Hàng chỉ là đưa ra lựa chọn riêng cho bản thân mà thôi!

Mấu chốt là dựa theo kế hoạch của An Lương, Ngụy Chí Hàng căn bản không cần trả bất kỳ giá lớn nào, Ngụy Chí Hàng chỉ cần vào thời điểm thích hợp, cố gắng diễn trò suy nghĩ cho Thịnh Thế Đỉnh Danh, kích thích Trần Minh làm ngược lại.

Nếu nói Ngụy Chí Hàng khuyên bảo Trần Minh gia nhập thị trường đồng kỳ hạn giao hàng, thậm chí là đem tất cả những cổ phiếu trọng điểm gia nhập thị trường đồng kỳ hạn giao hàng, Trần Minh từ chối ngay lập tức, thậm chí có thể nghi ngờ Ngụy Chí Hàng.

Vì ngay từ ban đầu, Trần Minh đã nghi ngờ Ngụy Chí Hàng.

Chính vì thế, nếu Ngụy Chí Hàng cứ ngăn trở Trần Minh một lần lại một lần, Trần Minh sẽ tự phát hiện thị trường đồng kỳ hạn giao hàng xác thật giống như những lời Vân Hải Dương, sau đó anh ta mới có thể hạ xuống quyết tâm được ăn cả ngã về không.

Nếu không có sự thành công của phản kịch bản, làm sao có thể để cho Trần Minh được ăn cả ngã về không?

Đáng thương thay cho Trần Minh, từ đầu tới cuối đều bị An Lương tính kế, giống như Như Lai Phật Chưởng và Tôn Ngộ Không, tự cho rằng đằng vân vũ không gì không làm được, nhưng trên thực tế lại không thể chạy thoát lòng bàn tay An Lương.

Rốt cuộc Lương ca chính là cao nhân tuyệt thế tầng thứ năm!

Trần Minh thì sao?

Chỉ là người đáng thương tầng lớp thấp nhất mà thôi.

An Lương và Tống Nhân kết thúc cuộc trò chuyện xong anh ngắt điện thoại, sau đó nhéo nhéo khuôn mặt Lương Tuyết.

Tống Nhân vừa mới gọi điện thoại đến, hành động tắt âm thanh trò chơi của Lương Tuyết đã bị An Lương phát hiện, cô diễn viên nhỏ này cũng thật là thật hiểu chuyện.

“Hôm nay tâm trạng không tồi, em có muốn gì hay không?” An Lương dò hỏi.

Hôm nay quả thật là một ngày tốt lành!

Vốn dĩ Thịnh Thế Đỉnh Danh giống như cục đá hầm cầu, vừa xấu lại vừa cứng rắn, không dễ bóp nát nó trong tay.

Nhưng hiện tại Thịnh Thế Đỉnh Danh này đã là một cục đá nát trong hầm cầu!

Do Trần Minh tự mình đánh nát nó!

Lương Tuyết có muốn gì, cô chỉ hỏi ngược lại: “Hôm nay anh phải đi sao?”

“Đúng vậy!” An Lương gật đầu khẳng định: “Anh có một việc chuyện quan trọng cần xử lý, hôm nay sẽ phải trở về Thịnh Khánh xử lý một chút việc.”

Hôm nay là ngày 28 tháng 2 và ngày mai sẽ là ngày cuối cùng của hoạt động tranh cử trong phần mềm Răng Hổ, An Lương nói muốn đưa cho hồ ly nhỏ đến vị trí hạng nhất.

An Lương còn 4500 vạn trong Răng Hổ chưa sử dụng, dưới tình huống cần thiết, mấy đồng đó có thể nạp khen thưởng cho hồ ly nhỏ, từ đó đưa đến thắng lợi cuối cùng.

An Lương chờ mong khen thưởng hoàn thành nhiệm vụ liên hoàn!

“Khi nào anh về?” Lương Tuyết dò hỏi.

“Chuyến bay lúc ba giờ chiều.” An Lương đã đặt trước chuyến bay, sau đó buổi tối hôm nay còn có thể cùng ăn cơm với hồ ly nhỏ.

“Tâm nguyện của em, anh đã giúp em hoàn thành cả rồi, em chỉ hy vọng khi anh có thời gian vẫn còn nhớ rõ em và có thể đến đây với em.” Lương Tuyết nhẹ giọng nói.

Lúc trước cô bị công ty Thánh Quang quản lý, tâm nguyện của cô là thoát khỏi sự quản lý của công ty Thánh Quang, An Lương đã giúp cô thực hiện tâm nguyện này.

Khi thoát khỏi sự quản lý của công ty Thánh Quang, Lương Tuyết cho rằng mình sẽ phải chiến đấu gian nan một mình, nguyện vọng chính lớn nhất của cô chính là có thể đóng phim cho thật tốt, sau đó An Lương lại thỏa mãn tâm nguyện của cô, cho cô kịch bản nữ số 2 trong bộ Truyền Thuyết Cổ Thần .

Đồng thời tặng hai chiếc xe có giá trị hơn 300 vạn, hơn nữa đầu tư thêm vào 300 vạn thành lập phòng làm việc của riêng cô, cho cô 70% cổ phần.

Lương Tuyết thỉnh thoảng cảm giác thấy bản thân đang mơ!

Đúng vậy!

Lương Tuyết thỉnh thoảng có chút cảm giác thấy bản thân đang mơ, tất cả những thứ này đều đang nằm mơ mà thôi.

An Lương ôm Lương Tuyết, lúc ban đầu, cô diễn viên trẻ này bởi vì ích lợi mà tiếp cận anh, sau nhiều ngày tiếp xúc với cô diễn viên trẻ này, An Lương phát hiện thực ra cô là một cô gái truyền thống, dù sao anh đã nhận được khen thưởng của thẻ Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về.

Hơn nữa là ở trong nhà Lương Tuyết nhận được khen thưởng Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về.

Hiện tại anh chủ động hỏi Lương Tuyết có tâm nguyện gì hay không, anh cứ nghĩ Lương Tuyết sẽ có nguyện vọng gì đó, thậm chí là muốn một căn nhà.

Rốt cuộc An Lương cũng biết căn nhà ở hoa viên Hà Tân này không phải do Lương Tuyết mua, chỉ là Lương Tuyết thuê mà thôi.

Kết quả cô diễn viên nhỏ nhỏ cái gì cũng đều không muốn, chỉ muốn anh không quên cô, hơn nữa còn có thể ở cạnh cô mà thôi.

Tâm nguyện này, thật đúng là…

Thế nhân toàn nói con hát vô tình, ai ngờ con hát lại thâm tình?

Chương 1113: Hoàn thành nhiệm vụ

An Lương ôm Lương Tuyết lên, khi đi đến buồng vệ sinh anh mới nhẹ giọng nói: “Em xinh đẹp như vậy, làm sao anh có thể quên được em đây?”

“Anh cũng chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt em mà thôi!” Lương Tuyết khó có khi làm nũng, kỳ thật cô thật sự cho rằng An Lương chỉ đang dỗ ngọt mình.

Bởi vì cô cũng đã từng nhìn thấy Lý Tịch Nhan, cũng biết Lý Tịch Nhan xinh đẹp bao nhiêu, cũng biết một cỗ khí chất thanh thuần ngây thơ của Lý Tịch Nhan hấp dẫn được biết bao người.

Gần tới mười hai giờ trưa.

Lương Tuyết nằm nghiêng người, một bàn tay cô đặt ở trên người An Lương: “Ngày 8/3 em sẽ đi Đế Đô, sắp tới có lẽ quay phim rất bận.”

“Ừm, nếu như anh đến Đế Đô, anh sẽ liên hệ với em, dù sao anh cũng nhận em là một cô trợ lý nhỏ.” An Lương cười nói.

Lương Tuyết không nói chuyện, cô đang nỗ lực hưởng thụ và nhớ rõ giờ khắc ấm áp này, nếu đây là sự ấm áp dịu dàng cuối cùng, cô cảm thấy bản thân mình cũng có thể tiếp nhận.

Gần một giờ, An Lương ăn trứng gà luộc do Lương Tuyết nấu, xem đó như là bữa trưa, chủ yếu là do An Lương không ăn mì ăn liền, Lương Tuyết lại chỉ biết nấu mì gói hoặc là nấu trứng gà, cho nên chọn đi chọn lại cũng chỉ có thể là trứng gà luộc.

An Lương ăn liên tục bốn quả trứng gà, sau đó anh uống một ly sữa bò, sau đó lại nhéo nhéo khuôn mặt Lương Tuyết, anh nhắc nhở: “Cô diễn viên nhỏ này, anh nói cho em biết trước, con người của anh rất hẹp hòi, những chuyện trong ngành giải trí của em tương đối phức tạp, cho nên em cần phải tự chú ý, có hiểu không?”

An Lương nói thêm vào: “Nếu có việc gì phiền toái, em cứ liên hệ với anh, anh sẽ xử lý giúp em.”

Lương Tuyết nhẹ nhàng gật đầu: “Biết rồi, em nào dám đâu, em đều nghe theo anh.”

“Ngoan!” An Lương xoa xoa tóc cô rồi nói: “Được rồi, anh chuẩn bị trở về Thịnh Khánh, sau khi tới Đế Đô rồi anh lại liên lạc với em.”

“Vâng!” Lương Tuyết ngoan ngoãn gật đầu.

Khoảng hai giờ chiều, An Lương lái xe đi đến sân bay quốc tế Đông Phổ. Ở khoang hạng nhất, dù là kiểm tra an ninh hay lên máy bay cũng đều có con đường phục vụ VIP, đương nhiên không cần đến đó trước hai giờ.

Khi An Lương đến sân bay, Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng phát ra tiếng nhắc nhở.

‘Tinh!’

‘Ký chủ chú ý, nhiệm vụ liên hoàn đầu tiên: Vương giả ngày xưa, nắm giữ lại thế giới! , liên hệ nhiệm vụ đặc thù Lựa chọn số phận: Trưởng thành hay ngây thơ .’

'Nếu ký chủ chưa hoàn thành nhiệm vụ Vương giả ngày xưa, nắm giữ lại thế giới! thì nhiệm vụ đặc thù Lựa chọn số phận: Trưởng thành hay ngây thơ sẽ chịu ảnh hưởng!’

An Lương sửng sốt một chút, lời nhắc nhở này có ý gì đó?

Vòng nhiệm vụ liên hoàn thứ nhất Vương giả ngày xưa, nắm giữ lại thế giới! . An Lương cũng đã biết từ trước về tình hình liên quan đến nhiệm vụ đặc biệt Lựa chọn số phận: Trưởng thành và ngây thơ .

Hiện giờ An Lương chỉ cần hoàn thành vòng nhiệm vụ liên hoàn thứ nhất là có thể biết được phần thưởng cụ thể phải không?

Trong phòng chờ dành cho khách VIP của khoang hạng nhất, An Lương gửi tin nhắn cho Dương Mậu Di.

‘An Lương: Tiểu hồ ly tinh, hôm nay bổn vương trở về đây.’

An Lương tiếp tục gửi số hiệu chuyến bay cho Dương Mậu Di, hiển nhiên là để kêu Dương Mậu Di tới sân bay đón anh.

‘Dương Mậu Di: Được, Đại vương, vừa hay chiều nay em cũng không có tiết, em sẽ tới đón anh.’

‘An Lương: Đợi lát nữa gặp nhau.’

‘Dương Mậu Di: Vâng, đợi lát gặp, tạm biệt Đại vương.’

Cũng giống như khi Vân Hải Dương lái siêu xe cũng sẽ gặp phải các loại sự cố, trong lúc An Lương ngồi máy bay cũng chưa có nhìn thấy tiếp viên hàng không nào xinh đẹp cả.

5:35 chiều, chuyến bay mà An Lương ngồi đã hạ cánh an toàn xuống sân bay quốc tế Thịnh Khánh.

Tại vị trí cửa ra của các chuyến bay nội địa, lần này Dương Mậu Di mặc một chiếc áo lông thật dày, khi cô nhìn thấy An Lương đi ra thì vui mừng xúc động mà vẫy vẫy tay.

“Đại vương! Ở đây!” Dương Mậu Di xúc động gọi.

Tiểu hồ ly tinh này cũng quá kích động rồi đi?

Thành thật mà nói thì anh ấy và tiểu hồ ly tinh đã xa cách nhau hơn nửa tháng rồi.

Trong lúc An Lương đang đi tới, Dương Mậu Di đã chạy tới nhào vào lòng An Lương, cô ấy ôm chặt lấy An Lương, vùi đầu vào trong ngực anh và khẽ giọng nói: “Đại vương, em rất nhớ anh!”

“Anh cũng nhớ em!” An Lương ôm tiểu hồ ly tinh.

Những hành khách xung quanh đi ngang qua đều tò mò nhìn hai người bọn họ khiến cho Dương Mậu Di hơi xấu hổ.

An Lương nắm tay Dương Mậu Di kéo cô ấy đi về phía hầm gửi xe, vẫn là quy tắc cũ, Dương Mậu Di để cho An Lương lái xe.

“Đại vương, anh ăn cơm tối chưa?” Dương Mậu Di dò hỏi.

An Lương đáp lại: “Anh chưa.”

Câu tiếp theo anh lại trêu chọc nói: “Chẳng lẽ em ăn rồi?”

Chương 1114: Bị tiểu hồ ly tinh làm cho cảm động

Thật ra An Lương biết chắc chắn Dương Mậu Di chưa ăn cơm tối, tất nhiên là chờ anh rồi.

Sự thật cũng chính là như vậy.

“Em cũng chưa ăn, em đợi Đại vương trở về rồi cùng nhau ăn cơm.” Dương Mậu Di trả lời: “Đúng rồi, Đại vương, em tìm được một cửa tiệm cá diếc rất ngon.”

“Hử?” An Lương hơi sững sờ một chút.

“Lần trước Đại vương có nói thích ăn trứng cá, cho nên em bèn nhân tiện tìm kiếm một chút, cuối cùng cũng tìm được một cửa tiệm cá tạp, nhà bọn họ có trứng cá, hơn nữa mùi vị cũng cực kỳ ngon!” Dương Mậu Di giải thích rõ ràng.

Cái này…

Nhân tiện sao?

E rằng không phải vậy!

Bởi vì trong lời nói của Dương Mậu Di đã tự mâu thuẫn nhau, vừa nói là “nhân tiện”, lại vừa nói là “cuối cùng cũng tìm được”, đây chính là tự mình làm mình bại lộ đúng chứ?

Trong lòng An Lương âm thầm cảm động, tiểu hồ ly tinh này luôn vô tình để lộ ra tình cảm của mình với An Lương, hơn nữa điệu bộ của cô ấy rất kém.

“Ở đâu?” An Lương hỏi dò: “Hôm nay chúng ta phải đi ăn!”

Dương Mậu Di đã thiết lập điều hướng trên điện thoại di động của mình, sau đó chiếu nó lên giữa màn hình điều khiển của xe Mercedes-Benz GLC-AGM63 và trả lời anh ấy: “Thật ra nó ở ngay khu Bắc Ngọc, chỉ là vị trí có hơi khuất nẻo, ở bên trong trang trại cá phía bên kia Trúc Hải, bọn họ có bán lẩu cá.”

An Lương đi theo chỉ dẫn. Cuối cùng gần một giờ đồng hồ sau cũng đến được trang trại cá Trúc Hải.

Bên ngoài trang trại cá Trúc Hải đã có không ít xe gia đình đang đỗ. Xem ra tay nghề của nhà hàng này không tồi. Tuy rằng vị trí tương đối hẻo lánh, nhưng cũng không làm giảm đi cảm tình của khách hàng.

Sau khi xuống xe, Dương Mậu Di chủ động kéo An Lương đi vào trong, khi vào tới bên trong cô ấy hô lên một tiếng: “Bà chủ, cho một nồi cá tạp, thêm nhiều trứng cá một chút nhé!”

Bà chủ rõ ràng vẫn còn nhớ Dương Mậu Di, bà ấy khách sáo đáp lại nói: “Hóa ra là cháu à?”

“Vâng, bạn trai cháu thích ăn cá diếc, cho nên cháu đưa anh ấy đến đây nếm thử.” Lúc Dương Mậu Di nói đến hai chữ “bạn trai”, cô ấy còn cẩn thận quan sát thái độ của An Lương một chút.

Thấy An Lương không có ý phản đối, trong lòng cô ấy thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thật ra An Lương nhìn ra động tác của Dương Mậu Di, nhưng anh giả vờ như không phát hiện. Bây giờ trong lòng anh ngoại trừ âm thầm thở dài ra thì còn có thể làm gì nữa đây?

Chỉ có thể nói rằng phải đối xử thật tốt với tiểu hồ ly tinh thôi!

Nhất định không thể phụ lòng cô ấy được!

Dương Mậu Di thành thục kéo An Lương đến vị trí gần cửa sổ, ngoài cửa sổ chính là dòng sông Gia Thành trong vắt. Sau khi hai người ngồi xuống, Dương Mậu Di mới bắt đầu giới thiệu.

“Tất cả cá trong trang trại Trúc Hải này đều được nuôi ở con lạch kia hơn một tháng.”

Dương Mậu Di chỉ tay về phía con lạch ngoài cửa sổ.

Cô ấy tiếp tục giới thiệu: “Tuy có lệnh cấm nuôi cá trên sông Gia Thành, nhưng lại không cấm nuôi trong lạch. Hơn nữa giữa con lạch và sông Gia Thành có một tấm lưới ngăn trở. Bọn họ cũng sẽ không đưa cám công nghiệp vào, chỉ để cá tự kiếm ăn trong lạch mà thôi, cho nên đã được thông qua kiểm định của Sở Môi trường.”

Loại hình thức này…

Chẳng lẽ giống như việc chiêu đãi “tắm cua” trong truyền thuyết đó sao?

Cho nên gọi là “tắm cá”?

An Lương nói châm chọc: “Sau đó làm giả cá hoang ở sông à?”

“Không không không, bọn họ không làm giả.” Dương Mậu Di giải thích: “Bên ngoài nhà hàng của bọn họ có treo một tấm biển giải thích vắn tắt, bởi vì sau khi nuôi cá trong lạch được một tháng, như vậy cá ăn cũng rất ngon, cho nên không cần phải làm giả. Dù sao thì giá cả cũng vì thế mà khá đắt.”

“Lấy cá chình hoa làm ví dụ, trong siêu thị bình thường cá chình hoa chỉ bảy tám tệ một cân, nhưng ở đây phải 38 tệ một cân.” Dương Mậu Di nêu ví dụ để chứng minh.

Hóa ra là gian thương thẳng thắn?

Thế nhưng khi nồi cá tạp được đưa lên đã khiến An Lương hoàn toàn thay đổi thái độ.

Trang trại cá Trúc Hải.

Khi bà chủ quán tự mình bưng nồi lẩu cá thập cẩm lên, An Lương lập tức thay đổi thái độ, bởi vì mùi vị của nồi lẩu cá bay lên không tồi chút nào, trứng cá màu vàng cam nhìn vô cùng hấp dẫn.

Dương Mậu Di gắp cho An Lương một miếng trứng cá, cô ấy nói: “Đại vương, anh nếm thử đi, xem có thích hay không.”

Lẩu cá tạp của Thịnh Khánh được nấu theo kiểu nước lẩu cay. An Lương gắp miếng trứng cá lên thổi thổi cho bớt nóng rồi cho vào miệng chậm rãi thưởng thức.

Mùi vị quả thật không tồi chút nào!

Không có mùi tanh, trứng cá vừa chín tới, khi nhai trong miệng cảm thấy từng hạt sần sật khá dễ chịu.

‘Phần thưởng ngẫu nhiên: Ký chủ thưởng thức mùi vị trứng cá hoàn toàn mới, đồng thời giành được khen ngợi của ký chủ, hệ thống đặc biệt thưởng cho một tấm Thẻ Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về.'

Được đấy!

Phần thưởng này ổn đấy!

Trước đây ở Đế Đô An Lương cũng đã giành được hai tấm thẻ Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về, anh vốn định chuẩn bị giữ lại cho hai chị em nhà họ Hạ, ai biết được không ngờ lại đi đến Ma Đô một chuyến.

Sau đó hai tấm thẻ trúng thưởng Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về đã bị thanh lý toàn bộ.

Chương 1115: Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về? Thật ngon!

Hiện giờ lại giành được một tấm thẻ Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về nữa, An Lương vô cùng hài lòng.

Dù sao thì số tiền thưởng của một tấm thẻ Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về cũng tới 5000 vạn, An Lương tỏ vẻ khom người bằng lòng.

“Đại vương, anh thấy có ngon không?” Dương Mậu Di mong chờ hỏi.

An Lương gật đầu tán thành: “Rất ngon! Quả thật mùi vị khá là được đấy.”

“Đúng rồi, em quay vlog ẩm thực ở đây à?” An Lương tò mò hỏi thăm.

Dương Mậu Di lắc đầu: “Không có, vốn dĩ là định như vậy, nhưng đối phương không cho quay phía sau nhà bếp. Cho nên cuối cùng cũng hủy bỏ rồi.”

An Lương cười nói: “Xem ra là có bí kíp gia truyền.”

Cũng không phải ông chủ nào cũng kỳ cục như ông chủ của quán lẩu thập cẩm.

Có một số bí kíp gia truyền của một vài cửa hàng vừa nhìn đã thấy được loại cấp bậc của nó.

“Vâng, đối phương nói bọn họ làm cá là có phương thức bí mật, không muốn để cho chúng ta quay phim.” Dương Mậu Di thừa nhận đáp lại.

Dương Mậu Di vừa nói vừa tiếp tục gắp trứng cá cho An Lương.

An Lương hạ giọng trêu chọc cô: “Tiểu hồ ly tinh, em đang bồi bổ cho anh đấy à?”

Sắc mặt Dương Mậu Di lập tức đỏ lên, cô ấy liếc đôi mắt sáng xinh đẹp nhìn An Lương.

An Lương nuốt nước miếng, Dương Mậu Di này đúng là một con hồ ly tinh. Ánh mắt mị hoặc kia quả thật đã khiến cho An Lương không cách nào tự kiềm chế được.

Không nói nữa, lại ăn thêm một chút trứng cá, tích góp từng tí từng tí năng lượng chính trực. Hôm nay An đạo trưởng đại diện cho chính nghĩa muốn hàng phục yêu ma.

An Lương vừa ăn trứng cá vừa kiểm tra Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng. Anh phát hiện ra nhiệm vụ đặc biệt kèm theo nhiệm vụ liên hoàn vẫn có hiệu lực như cũ, cho nên anh ấy cần phải nỗ lực cố gắng đúng không?

‘Nhiệm vụ liên hoàn kèm theo nhiệm vụ đặc biệt: Vinh quang của chính nghĩa.’

‘Vinh quang của chính nghĩa: Lấy thân phận đại diện cho chính nghĩa, mỗi một lần chinh phục được Hồ Yêu đều sẽ giành được 500 vạn xu Răng Hổ.’

Tuy phần thưởng chính là xu Răng Hổ, cũng không phải là tiền tươi thóc thật, nhưng phần thưởng lại có thể trao cho Dương Mậu Di. Bất kể là tự thân Dương Mậu Di cất giữ, hay tiểu hồ ly tinh này kiên quyết trả lại cho An Lương thì cũng đều là buôn bán có lời rồi đúng không?

Ơ?

Chứng tỏ nền tảng Răng Hổ cũng kiếm được lời nhỉ?

Dù sao thì Lương ca cũng sẽ không thiệt thòi.

Tới gần chín giờ An Lương và Dương Mậu Di mới về tới Lâm Sơn Cư.

Rõ ràng An Lương đã tặng cho Dương Mậu Di một căn nhà cao cấp có giá trị gần 1 ức, nhưng con tiểu hồ ly tinh này cứ nhất định không chịu qua. Thay vào đó cô ấy lại thẳng thừng mua một căn hộ một phòng khách hai phòng ngủ này ở Lâm Sơn Cư.

Hai người vừa mới vào nhà, hồ ly tinh đã chủ động phát động tiến công, cô ấy ôm chầm lấy An đạo trưởng người đại diện cho chính nghĩa.

Làm sao mà An đạo trưởng người đại diện cho chính nghĩa lại có thể bị hồ ly tinh thu phục được?

An đạo trưởng người đại diện cho chính nghĩa trực tiếp bế hồ ly tinh đến phòng tắm. Chiến đấu bảo vệ vinh quang cho chính nghĩa cũng không có giằng co lâu lắm, sau đó bạo phát trong phòng tắm luôn.

Hơn nửa tiếng sau, Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng gửi nhắc nhở tới.

‘Chúc mừng ký chủ bảo vệ vinh quang của chính nghĩa thành công.’

‘Phần thưởng của nhiệm vụ: 500 vạn xu Răng Hổ.’

Trước đó An Lương thông qua bảo vệ vinh quang của chính nghĩa mới chỉ giành được có 4500 vạn. Thêm lần này nữa thì đã có 5000 vạn tròn.

Xin hỏi dưới tình huống như vậy ai có thể cạnh tranh vị trí thứ nhất với Lương ca chứ?

Ngoại trừ việc nền tảng Răng Hổ tự mình trực tiếp quẹt vé ra, kia hẳn là ai tới thì người đó chết!

Quả thật nền tảng Răng Hổ không dám tự mình trực tiếp quẹt vé.

Bởi vì một khi nền tảng Răng Hổ làm vậy, đó không phải là lừa gạt An Lương hay sao?

Thật sự coi An Lương là kẻ ngốc hay gì?

Nếu như nền tảng Răng Hổ thực sự muốn giở trò, vậy thì đó chính là đắc tội An Lương. An Lương bảo đảm sẽ lập tức để Dương Mậu Di rút khỏi nền tảng Răng Hổ, chuyển vào phía đối thủ của nền tảng Răng Hổ là nền tảng Cá Mập.

Nền tảng Răng Hổ muốn kiếm tiền hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng không thể tự mình ra sân, hoặc là nâng đỡ em trai thu hoạch được, điều đó chính là sỉ nhục trí thông minh của người ta.

Trong phòng ngủ, tiểu hồ ly tinh rúc vào trong cánh tay của An Lương. Cô ấy thích cảm giác có An Lương ở bên cạnh mình. Cô ấy còn đặc biệt thích rúc vào cánh tay An Lương khi ngủ, loại cảm giác này khiến cô cảm thấy vô cùng yên bình.

An Lương mở nền tảng Răng Hổ ra và kiểm tra tình hình bình chọn của hoạt động tranh cử năm 2019. Anh xem sơ qua bảng xếp hạng một lượt, Dương Mậu Di vẫn xếp thứ nhất.

Vậy mà các streamer khác lại không đuổi kịp ư?

Rõ ràng Dương Mậu Di còn chưa được 4000 vạn phiếu bầu, lẽ nào cứ như vậy mà thắng sao?

Chương 1116: Trực tiếp thừa nhận thất bại à?

Trong hoạt động tranh cử streamer hàng năm của nền tảng Răng Hổ, Dương Mậu Di vẫn đứng đầu bảng xếp hạng.

Hiện tại, tổng số phiếu của Dương Mậu Di đạt tới 39.822.663 phiếu. An Lương chỉ cho Dương Mậu Di 3300 vạn phiếu, tương đương với Dương Mậu Di đã thu nhận được hơn 600 vạn phiếu.

Trung tâm rút thăm của tiểu hồ ly tinh này thế mà lớn mạnh ghê!

Cũng ra gì đấy chứ!

Cái tên xếp thứ hai vẫn là Triệu Cao, chỉ có 21.202.984 phiếu. Tốc độ tăng số phiếu của anh ta không cao bằng Dương Mậu Di, hơn nữa tổng số phiếu chênh lệch những hơn 1800 vạn phiếu.

Cái tên xếp thứ ba cư nhiên là Mặc Tâm.

Người này vừa mới đột phá một ngàn vạn, đạt tới 11.007.716 phiếu. Chênh lệch của cô ta và Dương Mậu Di là hơn 2800 vạn phiếu. Chênh lệch như vậy là quá lớn, cơ bản không còn khả năng cạnh tranh ngôi vị đầu bảng.

An Lương vào nhóm bạn Răng Hổ đã lâu không nói chuyện, anh gửi tin nhắn đến nhóm.

‘Thư Sinh Không Phụ: Có ai ở đây không.’

‘Cựu Sự: Người mất tích trở về rồi à.’

‘Khang Tử: Cung kính nghênh đón đại lão Đế Vương Thần Thánh.’

‘Bạch Dương: Chết tiệt! Lương Nhân đại ca hay là streamer Hồ Ly đây?’

‘Niệm Thi: Chắc là Lương Nhân đại ca.’

Tài khoản Đế Vương Thần Thánh của An Lương hàng ngày bị Dương Mậu Di sử dụng, cho nên mới có người nghi ngờ có phải tài khoản Wechat của An Lương đã đưa cho Dương Mậu Di rồi hay không?

Đương nhiên đáp án là ngược lại rồi.

‘Thư Sinh Không Phụ: [Hình ảnh]’

‘Thư Sinh Không Phụ: Số phiếu của hoạt động tranh cử streamer hàng năm thấp như vậy sao.’

‘Thư Sinh Không Phụ: Có tin tức gì bên trong không.’

‘Thư Sinh Không Phụ: Chẳng lẽ mọi người không tranh giành à.’

‘Cựu Sự: …'

‘Cựu Sự: Thành thật mà nói, vậy mà tôi không thể phân biệt được rốt cuộc là Lương Nhân đại ca giả bộ hay là thật sự không biết tình hình.’

‘Khang Tử: Cùng ý kiến.’

‘Niệm Thi: Đây mới là kinh khủng nhất đúng chưa.’

‘Bạch Dương: Lương Nhân đại ca, em xin anh đấy, anh có lý do gì hả.’

‘Thư Sinh Không Phụ: ?’

‘Cựu Sự: Thật sự không biết?’

‘Thư Sinh Không Phụ: Hàng ngày không quan tâm đến Răng Hổ, gần đầy công việc cứ chồng chất như núi, mọi người nói tình hình xem, đợi lát nữa phát phúc lợi cho mọi người.’

‘Cựu Sự: Để tôi nói, để tôi nói, tôi muốn phúc lợi.’

‘Cựu Sự: Chủ yếu chính là Lương Nhân đại ca cũng mạnh quá đi, mỗi lần quét 1500 vạn thì ai mà địch nổi.’

‘Cựu Sự: Công hội Hoàn Mỹ của Mặc Tâm nhà chúng tôi trực tiếp tuyên bố nội bộ rút khỏi cuộc đua.’

‘Niệm Thi: Công hội Đại Tần mà chúng ta để ý tới gần đây cũng đã tuyên bố nội bộ chỉ lấy ngôi vị xếp hạng thứ hai.’

‘Bạch Dương: Phía bên Trang Chu cũng có ý từ bỏ cạnh tranh.’

‘Thư Sinh Không Phụ: Bọn họ sợ cái gì, tôi rất hiểu rõ phải trái, mọi người cứ cạnh tranh dựa vào chính bản lĩnh của mình.’

‘Cựu Sự: Bọn họ chính là sợ phải cạnh tranh bằng chính thực lực đó.’

‘Cựu Sự: chúng tôi muốn hỏi một chút, Lương Nhân đại ca, nếu như có người vượt qua ngôi vị của hồ ly, anh sẽ xử lý thế nào.’

‘Thư Sinh Không Phụ: Nhìn tên tôi đi.’

‘Cựu Sự: .’

‘Thư Sinh Không Phụ: Lúc đó Thư Sinh sẽ không phụ lòng hồ yêu.’

‘Thư Sinh Không Phụ: Cảm ơn anh em, gửi chút phúc lợi đây.’

‘Thư Sinh Không Phụ: Thị trường kỳ hạn chắc chắn sẽ tăng lên vào thứ ba và thứ tư, yêu cầu phải thận trọng vững vàng.’

‘Thư Sinh Không Phụ: Nếu thông thạo về thị trường kỳ hạn, lại có lá gan lớn thì hãy lên thị trường kỳ hạn quốc tế, tự mình phán đoán tình hình bên đó đi.’

‘Thư Sinh Không Phụ: Thôi không nói nữa, tôi đi đếm phiếu cho tiểu hồ ly tinh đây, tránh cho mấy người này đánh úp.’

‘Cựu Sự: Lão đại đi thong thả.’

‘Bạch Dương: Hóa ra là lão đại công khai thị trường kỳ hạn, chẳng trách không thiếu tiền.’

‘Niệm Thi: Quả nhiên đúng là lão đại.’

‘Khang Tử: Tôi không biết làm thị trường kỳ hạn thế nào, có anh em nào biết không chỉ cho tôi, tôi muốn lên xe.’

‘Cựu Sự: Cũng không biết và cũng muốn lên xe, lão đại đã tiết lộ phúc lợi, tôi muốn cược lớn.’

‘Bạch Dương: Thắng được mô hình biệt thự, thua thì xuống biển làm việc.’

‘Niệm Thi: Tôi biết một chút, mấy người thật sự muốn làm à.’

‘Cựu Sự: Nhất định làm! Đẳng cấp của Lương Nhân đại ca là gì chứ? Sao có thể lừa chúng ta được.’

‘Khang Tử: Chủ yếu Lương Nhân đại ca để cho chúng ta tự làm. Nếu anh ấy lừa dối chúng ta, vậy anh ấy có lợi ích gì chứ.’

‘Bạch Dương: Có lý.’

‘Bạch Dương: Tôi cũng biết, tôi chia sẻ cho mọi người một video hướng dẫn cách đăng ký tài khoản, làm thế nào để vào thị trường kỳ hạn của Ma Đô, và thao tác làm ra sao nữa.’

‘Cựu Sự: Làm làm làm.’

Hiển nhiên An Lương không để ý đến cuộc nói chuyện của nhóm bạn Răng Hổ. Dù sao cũng là thuận nước đẩy thuyền mà thôi, đúng kiểu vươn tay giúp đỡ thu được một phần ân tình.

“Tiểu hồ ly tinh, cho anh mượn điện thoại di động của em một chút.” An Lương bắt chuyện với Dương Mậu Di.

Dương Mậu Di đưa điện thoại của mình cho An Lương, hoàn toàn không lo lắng liệu An Lương có kiểm tra thông tin gì đó trên điện thoại của cô ấy hay không. Cô ấy tiếp tục gối lên cánh tay An Lương, hưởng thụ cảm giác ấm áp từ anh ấy.

An Lương cầm lấy di động của Dương Mậu Di, anh trực tiếp mở app nền tảng Răng Hổ, sau đó mở phát trực tiếp, nhưng vẫn là lựa chọn tắt camera và microphone.

An Lương chỉ muốn đổi tên phòng mà thôi.

Tên phòng của Dương Mậu Di vốn dĩ là [Thời gian vui vẻ của hồ ly may mắn], bây giờ đã bị An Lương đổi tên thành [Thư Sinh Không Phụ xông lên đứng đầu].

Chương 1117: Hạnh phúc nhân đôi.

Sau khi An Lương sửa tên phòng phát trực tiếp của Dương Mậu Di, trước tiên anh ấy lạc với Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng để Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng nạp 1500 vạn xu Răng Hổ. Sau đó anh trực tiếp gia hạn tài khoản Siêu Thần Hoàng Đế của mình.

Hiện giờ tài khoản Siêu Thần Hoàng Đế của An Lương đã đổi tên thành Thư Sinh Không Phụ. Anh đi vào phòng livestream của Dương Mậu Di, căn bản không có mất thêm một đồng phí quảng cáo nào.

Địa vị hiện tại của Dương Mậu Di ở nền tảng Răng Hổ đã không còn cần thông qua An Lương nạp thêm phí để kéo dài nhân khí nữa rồi.

Cho nên An Lương trực tiếp nạp tiền thêm một lần, sau đó lại tiếp tục tặng cho Dương Mậu Di 1650 vạn phiếu năm, khiến cho số phiếu năm của Dương Mậu Di vượt qua 5600 vạn phiếu.

Khi An Lương nạp thêm phí một lần, phòng phát trực tiếp của Dương Mậu Di lập tức thu hút được một lượng lớn người ăn dưa. Thế nhưng bây giờ sau khi An Lương trực tiếp tặng vào 1650 vạn phiếu, còn hấp dẫn được một vài người tặng phiếu theo nữa.

Nhưng rất nhiều người ăn dưa đã bắt đầu tuyên truyền khắp nơi, tỏ ý rằng đại ca nhà streamer Hồ Ly lại tặng thêm 1500 vạn nữa.

Bên trong phòng phát trực tiếp của người xếp thứ 2 là Triệu Cao. Triệu Cao nhìn những màn công kích dày đặc, anh ta bắt đầu giải thích một cách bình tĩnh và hòa nhã.

“Về chuyện anh trai Thư Sinh muốn dẫn streamer Hồ Ly xông lên vị trí thứ nhất, mọi người không cần lo lắng. Tôi có thể nói rõ cho mọi người rằng hiện giờ công hội Kim Cương và công hội Bạch Kim toàn bộ đã từ bỏ tranh giành lấy vị trí thứ nhất.” Triệu Cao giải thích rõ ràng.

“Anh trai Thư Sinh quả thật mạnh mẽ. Vị trí thứ nhất này đã được định từ sớm rồi. Căn bản chúng ta cũng không có tranh giành, ngay cả nền tảng Răng Hổ cũng đã thỏa hiệp.” Triệu Cao tiếp tục nói.

“Lại tiết lộ cho mọi người một tin mới, vào lúc 00:00 nền tảng Răng Hổ sẽ bổ sung thêm điều khoản vào hoạt động tranh cử streamer hàng năm, còn tặng thêm một phần quà khuyến khích thứ mười một nữa. Hơn nữa dù là xếp vị trí thứ nhất hay là xếp thứ mười một thì cũng đều được thưởng thêm. Đối với vị trí thứ hai sẽ nhận được số tiền thưởng bằng tám mươi phần trăm của vị trí thứ nhất.” Triệu Cao nói rõ ràng.

“Vì thế giờ mọi người đã hiểu chưa?” Triệu Cao cảm thán nói: “Nền tảng Răng Hổ cũng đã thỏa hiệp, nếu streamer Hồ Ly muốn vị trí thứ nhất vậy thì cho streamer Hồ Ly được như ý. Trước tiên là tăng thêm phần thưởng cho streamer Hồ Ly, sau đó thêm phần thưởng cho vị trí thứ mười một.”

“Tương đương với sự tồn tại duy nhất của streamer Hồ Ly, cô ấy ở trên trời nhìn xuống chúng sinh, một vài streamer nhỏ của chúng ta lại tới giành lấy vị trí thứ hai.” Triệu Cao bổ sung thêm.

Nền tảng Răng Hổ này cũng thật là thú vị!

Dưới tình huống làm việc như vậy, sẽ hoàn toàn tránh được sự bất mãn của Dương Mậu Di và An Lương. Dù sao thì bọn họ cũng đã tiếp tục tặng thêm cho Dương Mậu Di nhiều phần thưởng, đồng thời lại khiến cho các streamer khác cùng nhau tranh đấu từ vị trí thứ hai đến vị trí thứ mười một.

Không thể không nói tư tưởng ban đầu của nền tảng Răng Hổ vẫn luôn không chịu thay đổi, vì để lấy được tiền thưởng của khán giả, cái gì bọn họ cũng có thể làm ra.

Thật đúng là: Có tiền thì làm gì cũng được!

Khi gần đến 00:00, An Lương vừa mới trấn áp tiểu hồ ly tinh lần thứ hai, anh lại đoạt được phần thưởng bảo vệ vinh quang của chính đạo một lần nữa. Sau khi hai người rửa mặt, tiểu hồ ly tinh kiểm tra nhóm mấy chị em trong nền tảng Răng Hổ của cô ấy, tự nhiên nhìn thấy phần thưởng bổ sung của hoạt động tranh cử streamer hàng năm của nền tảng Răng Hổ.

“Đại vương, anh xem này, nền tảng Răng Hổ khuất phục rồi này.” Dương Mậu Di trực tiếp mang chiếc điện thoại đã được mở sẵn đến đưa cho An Lương xem xét.

An Lương nhanh chóng xem xong thông báo mới cập nhật của nền tảng Răng Hổ, giống như Triệu Cao đã nói, nền tảng Răng Hổ trực tiếp khuất phục. Dưới tình huống lấy lòng Dương Mậu Di và An Lương, lại tăng thêm phần thưởng mới, do đó đã bảo trì được sức nóng của trận chiến của hoạt động tranh cử streamer hàng năm này.

“Nền tảng Răng Hổ này thật sự có độc.” An Lương phỉ nhổ: “Vẫn luôn để tâm đến hoạt động giữ tiền như vậy.”

Dương Mậu Di đáp lại vui vẻ: “Đại vương dũng mãnh! Đại vương vô địch!”

“Đại vương, anh chính là đang khai sáng lịch sử của nền tảng Răng Hổ đó!” Dương Mậu Di ca ngợi nói.

Ngược lại An Lương không bị xao động, bởi vì anh cũng đã đủ nhiều tiền rồi. Anh chính là bên bố A của nền tảng Răng Hổ, bọn họ là bên B cung cấp phục vụ, nền tảng Răng Hổ tự nhiên sẽ phải cân nhắc đến cảm nhận của bên bố A thôi.

Cho nên nền tảng Răng Hổ làm ra loại chuyện này, chẳng lẽ không nên như vậy sao?

‘Nhiệm vụ ngẫu nhiên: hãy sử dụng Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về thông qua tiểu hồ ly tinh.’

‘Phần thưởng của nhiệm vụ: Trăm triệu con.’

Ồ?

Nhiệm vụ này…

Nhiệm vụ này có vẻ không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Theo như mô tả của nhiệm vụ, e là hàng yêu phục ma bình thường không có hiệu quả, nhất thiết phải khởi động du ngoạn thủy ngục. An Lương chọn Ekko là người chuyển vận, Dương Mậu Di chọn TahmKench làm trợ thủ.

Hẳn là thao tác Q trước W sau đi?

An Lương nghĩ nghĩ, đại khái chắc là chỉ có thao tác đó mới có thể đạt được phần thưởng khích lệ này!

Các cụ nói chí phải, chỉ nghĩ thôi thì vô ích, chỉ có thực hành mới thực sự hiểu rõ.

Cuối cùng có giành được phần thưởng hay không, thực hành một chút chẳng phải là biết rồi sao?

Vì thế An đạo trưởng đại diện cho chính nghĩa hóa thân thành Ekko thủy ngục, tiểu hồ ly tinh tinh thông thuật biến hóa, trực tiếp sử dụng Tahm Kench làm trợ thủ.

Trải qua hơn nửa tiếng thí nghiệm thực tiễn, An Lương đã xác định suy đoán của mình là chính xác, bởi vì Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã thông báo An Lương nhận được phần thưởng khích lệ.

Tấm thẻ Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về thứ hai đã nằm trong tay!

Hôm nay quả thật là một ngày vui vẻ. Trước đó thì nhận được một tấm thẻ Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về ở trang trại cá Trúc Hải, bây giờ lại giành được một tấm thẻ nữa. Cho nên đây chính là song hỷ lâm môn đúng không?

Chương 1118: Phần thưởng đặc biệt: [Lựa chọn số phận: Lượng tử hư không].

Thứ bảy, ngày cuối cùng của tháng hai.

Đó chính là ngày vui vẻ hết mình của nền tảng Răng Hổ, bởi vì sau khi nền tảng Răng Hổ tăng thêm phần thưởng vào hoạt động tranh cử streamer hàng năm khiến cho không khí trầm lặng của hoạt động tranh cử streamer hàng năm này lại sôi động trở lại.

An Lương và Dương Mậu Di đều không có quan tâm đến hoạt động tranh cử streamer hàng năm. Bởi vì nhìn qua tình hình trước mắt, Dương Mậu Di đã chắc chắn có được vị trí đầu bảng, hơn nữa người xếp thứ hai cũng không có khả năng xông lên.

Chủ yếu là cái giá để người đứng vị trí thứ hai xông lên là quá lớn, không những phải cần đến một lượng tiền lớn, mà còn đắc tội với An Lương. Hơn nữa cũng không chắc sẽ thu hồi được vốn, cho nên mấy người đó không có khả năng xông lên tranh đấu.

Vào ban ngày, An Lương và Dương Mậu Di lại đến studio Nam Nhược, cùng nhau quay phim chụp hình thịt khô, sườn heo cùng với móng heo cay, còn có đặc sản lạp xưởng cay của Thịnh Khánh nữa.

Video lần này mất thêm thời gian để cắt ghép chỉnh sửa, An Lương thuyết minh bằng một phiên bản bộc bạch hài hước. Tất nhiên Dương Mậu Di vẫn là người thuyết minh chính, cả hai phiên bản đều được phát hành trên Youtube và Bilibili.

Trước mắt thì Dương Mậu Di phát triển nền tảng Youtube và Bilibili đều rất tốt, số lượng người theo dõi không ngừng tăng lên, doanh thu quảng cáo cũng từng bước tăng dần.

Gần mười một giờ đêm hai người mới trở về Lâm Sơn Cư. Trước tiên An Lương chú ý đến hoạt động tranh cử streamer hàng năm của nền tảng Răng Hổ. Bởi vì anh ấy đã dẫn dắt Dương Mậu Di đạt được xếp hạng đầu bảng, hoàn thành nhiệm vụ liên hoàn thứ nhất, nhiệm vụ liên hoàn này có liên quan đến nhiệm vụ đặc biệt.

An Lương vô cùng tò mò không biết đến cuối cùng sẽ được thưởng cái gì?

Vào lúc mười một giờ đêm, Dương Mậu Di phát sóng trực tiếp, cô ấy muốn làm thêm giờ ở trung tâm rút thưởng hồ ly may mắn. Trước chuyện này, lúc cô ấy làm thêm giờ ở studio Nam Nhược, cô ấy đã sớm đổi tên phòng livestream của mình.

Dương Mậu Di bắt đầu phát trực tiếp trung tâm rút thưởng hồ ly may mắn, An Lương hiển nhiên chú ý đến hoạt động tranh cử streamer hàng năm, ba cái tên trước đó đều không có gì thay đổi.

Tiểu hồ ly tinh vẫn cứ đứng thứ nhất, Triệu Cao thu hoạch được hơn sáu trăm vạn phiếu một ngày, hiện giờ đã vọt tới mức hơn 2700 vạn phiếu rồi. Trừ khi công hội Đại Tần ra tay, nếu không chỉ sợ thành tích của Triệu Cao cũng không hơn được.

Vị trí thứ ba và vị trí thứ tư lần lượt là Mặc Tâm và Nhất Mộng, hai người đang cạnh tranh vị trí thứ ba. Hai người đều có hơn 1200 vạn phiếu, hiện giờ nhìn qua có vẻ cạnh tranh khá là khốc liệt.

Mấy thứ tranh giành này không liên quan gì đến Dương Mậu Di, bởi vì tổng số phiếu của Dương Mậu Di đã vượt qua 5700 vạn, còn đứng vị trí thứ hai là Triệu Cao có hơn 3000 vạn phiếu. Nói một cách đơn giản là số phiếu hàng năm của Triệu Cao không thể vượt qua Dương Mậu Di được.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, An Lương lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng để Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng nạp thêm, sau đó lại tặng thêm phiếu cho tiểu hồ ly tinh. Từ đó bảo vệ vị trí xếp hạng đầu tiên.

Kết quả là anh chờ mãi chờ mãi chờ tới buồn ngủ luôn, vẫn chẳng có ai uy hiếp đến vị trí đầu bảng của Dương Mậu Di.

Cho dù đến lúc cuối cùng người đứng thứ hai là Triệu Cao bùng nổ một chút, thì cùng lắm tổng số phiếu cũng chỉ hơn 3900 vạn, ngay cả 4000 vạn phiếu cũng không với tới thì làm sao uy hiếp đến Dương Mậu Di được?

Vị trí thứ ba xuất hiện ngoài ý muốn!

Vốn dĩ Mặc Tâm vẫn luôn giữ vững ở vị trí thứ ba, nhưng vào thời khắc cuối cùng, Nhất Mộng lấy được từ công hội Trang Chu hơn 2100 vạn phiếu, khiến cho thành tích của cô ta vượt qua thành tích của Mặc Tâm hơn 2000 vạn phiếu, trực tiếp giành được vị trí thứ ba.

Mặc Tâm đau đớn đánh mất vị trí thứ ba!

‘Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ liên hoàn thứ nhất: Vương giả ngày xưa, nắm giữ lại thế giới.’

‘Đang xem thêm nhiệm vụ đặc biệt: Thông tin phần thưởng dành cho [Lựa chọn số phận: Trưởng thành và ngây thơ], xin chờ một lát…'

‘Nhận thấy ký chủ đã lựa chọn [ngây thơ] trong [Lựa chọn số phận], phần thưởng cho hoàn thành nhiệm vụ liên hoàn thứ nhất, dựa theo căn cứ nên lựa chọn tiến hành…'

‘Chúc mừng kí chủ đã giành được phần thưởng đặc biệt: [Lựa chọn số phận: Lượng tử hư không]'

'Lựa chọn số phận: Lượng tử hư không.'

‘Khi kí chủ gặp phải vấn đề rủi ro liên quan đến pháp luật hoặc đạo đức ở một mức độ chưa thể xác định được, hệ thống sẽ lấy sử dụng [Lựa chọn số phận: Lượng tử hư không] để giải quyết những vấn đề liên quan mà chưa xác định được mức độ.’

‘Phương án giải quyết cụ thể sẽ lấy từ quyết định tự động trong hệ thống. Ký chủ sẽ không bị quấy nhiễu, những mức độ rủi ro pháp lý và đạo đức không xác định sẽ bị loại bỏ hoàn toàn.’

Cái này…

An Lương tỏ vẻ ngạc nhiên.

Rốt cuộc Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng này làm thế nào vậy?

Bởi vì căn cứ vào gợi ý mà Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đưa ra, An Lương cũng đã ít nhiều đoán ra được ý nghĩa của phần thưởng này.

Đừng nói đến những rủi ro pháp lý và đạo đức chưa xác định được mức độ, đó càng là trong thế giới thật, anh ấy đều biết cho dù không có vấn đề luật pháp, nhưng cũng có nguy cơ sẽ bị lên án về mặt đạo đức.

Vậy Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng làm thế nào để đối phó với những rủi ro chưa xác định được mức độ đó?

An Lương vẫn không nghĩ ra.

Chương 1119: Học được trong lúc xem livestream

Có điều Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã hứa hẹn là không có vấn đề gì, những rủi ro pháp lý và đạo đức chưa xác định được mức độ đều sẽ được loại bỏ hoàn toàn. Vậy An Lương sẽ trực tiếp tin tưởng.

Bởi vì Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng chính là hùng mạnh như vậy.

'Cập nhật nhật ký của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng:'

'Kích hoạt phần thưởng: [Lựa chọn số phận: Lượng tử hư không].'

'Đang hoàn thiện cách thức nhận thức chưa xác định được mức độ của thế giới lại từ đầu…'

'Lấy hành vi của ký chủ vào thời điểm gặp rủi ro pháp lý và đạo đức chưa xác định được mức độ, hệ thống sẽ bao phủ và sửa chữa toàn bộ cách thức nhận thức của mức độ chưa xác định về thế giới.'

'Nên thông qua “nguyên lý chồng lên” của lượng tử cơ học, “nguyên lý làm phiền”, “nguyên lý lượng tử không lường được” để thao tác thực hiện.'

'Bất kể quan sát được thao tác tiến hành có liên quan đến không xác định được mức độ, chỉ có thể quan sát đến cách thức nhận thức của hệ thống sau khi đã sửa chữa.'

'Do đó về phần mức độ nhận thức sẽ trực tiếp loại bỏ rủi pháp lý và đạo đức chưa xác định được mức độ.'

'Tin tức cập nhật này đã được ẩn hiển thị!'

Phần thưởng mới của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng dành cho An Lương nhìn qua có cảm giác không rõ vị cho lắm. Dù sao thì anh cũng tỏ ra xem không hiểu, nhưng không nhiều thì ít cũng đoán được ý tứ trong đó.

Cho nên…

Có một vài lời nói che giấu tin tức, có phải có thể nói ra rồi không?

Đúng lúc An Lương đang suy nghĩ miên man, thì Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng lại phát ra tiếng nhắc nhở mới.

‘Nhiệm vụ đặc biệt: [Vinh quang của chính nghĩa] đã kết thúc, tất cả phần thưởng xu Răng Hổ nhận được sẽ được nạp vào tài khoản và được bảo lưu vĩnh viễn, ký chủ có thể nạp tiền vào tài khoản bất cứ lúc nào với giá trị tùy ý không vượt quá phần thưởng số xu Răng Hổ lớn nhất trong hạn ngạch.’

An Lương nhìn thấy lời nhắc nhở mới của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, hứng thú trong lòng anh bị giảm xuống. Vậy là bây giờ hàng yêu trừ ma không được phần thưởng nữa sao?

Nếu như giúp đỡ chính nghĩa như vậy An Lương cảm thấy không có chút hứng thú nào.

Không phải An Lương cảm thấy chơi du ngoạn thủy ngục không hay, mà cảm thấy thiếu đi chút thú vị. Thẳng thắn rút khỏi trò chơi, để tiểu hồ ly tinh học chuyên ngành tự động hóa đi.

Hàng yêu trừ ma là không có khả năng hàng yêu trừ ma, chuyên ngành tự động hóa lại càng được ưa chuộng hơn.

Gần một giờ sáng Trung tâm rút thưởng hồ ly may mắn của Dương Mậu Di mới kết thúc, cô ấy lập tức nói: “Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, cảm ơn những lời chúc phúc của cả nhà. Hiện giờ tôi rất vui khi giành được vị trí thứ nhất này. Xin phép tắt livestream tại đây và hẹn gặp lại mọi người vào ngày mai nhé!”

Dương Mậu Di vừa kết thúc một livestream với tốc độ ánh sáng!

Còn về phần đạt được vị trí đứng đầu của hoạt động tranh cử streamer hàng năm của nền tảng Răng Hổ, thật sự Dương Mậu Di không quan tâm.

Dù sao thì hiện tại thời gian phát trực tiếp của Dương Mậu Di cũng đã ít hơn. Ngoại trừ mỗi thứ bảy hàng tuần cô ấy sẽ mở Trung tâm rút thưởng hồ ly may mắn lên một chút thì điều cô chú trọng vào hơn chính là mảng quay video về ẩm thực.

Bởi vì Dương Mậu Di biết rất rõ đó mới chính là nền móng của cô ấy!

Còn về chuyện Trung tâm rút thưởng hồ ly may mắn, chỉ có thể nói rằng làm đến đâu hay đến đó, nếu có một ngày xảy ra vấn đề, cô ấy có thể lập tức bỏ dở giữa chừng.

“Đại vương, chúng ta giành được vị trí số một rồi!” Dương Mậu Di vui vẻ nói.

An Lương gật đầu khẳng định: “Đúng vậy. Chúng ta giành được vị trí số một rồi, em là giỏi nhất!”

“Cảm ơn Đại vương!” Dương Mậu Di vui mừng nói, sau đó lại bổ sung thêm: “Đúng rồi, Đại vương. Anh có còn nhớ ước hẹn của chúng ta lúc trước không?”

“Hả?” An Lương hơi sửng sốt. Lúc trước anh ấy đã hẹn ước gì với Dương Mậu Di nhỉ?

Không xong rồi!

Hệ thống có ở đây không?

Cứu cứu cứu!

Mặc dù trí nhớ của An Lương rất tốt, nhưng bởi vì có vài người bạn gái, nên cũng không tránh được có những lúc không thể nhớ hết mọi việc được.

Có điều năng lực dự cảm nguy hiểm của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng không nhắc nhở gì?

Cho nên không phải là An Lương đã quên điều gì đó quan trọng rồi đấy chứ?

Dương Mậu Di nhìn thấy bộ dáng của An Lương, cô ấy hờn dỗi nói: “Đại vương, đừng giả ngốc nữa. Chúng ta đã nói rõ rồi, quà mà anh tặng cho em, sau khi khấu trừ đi lợi nhuận phải chia và thuế, em sẽ trả lại toàn bộ những gì em đã nhận từ anh.”

Ờm!

Có phải tiểu hồ ly tinh này thiếu đòn không?

Chỉ là một chuyện cỏn con như vậy sao?

An Lương còn tưởng chuyện gì to tát lắm.

“Nhưng mà có chuyện như vậy à?” An Lương biết rõ rồi nhưng vẫn cố tình hỏi.

Dương Mậu Di vội vàng nói: “Có có, Đại vương, anh đừng có chơi xấu nha, chúng ta đã nói rõ ràng rồi mà.”

“Thật sự có sao?” An Lương trêu chọc đùa giỡn với tiểu hồ ly tinh.

“Có thật mà!” Dương Mậu Di đi đến bên cạnh An Lương, cô ấy chủ động ôm lấy An Lương: “Đại vương, chúng ta không được chơi xấu, đó là hành động không tốt.”

“Ở trong mắt em, Đại vương chính là một người đàn ông nhất ngôn cửu đỉnh, một người như Đại vương thì không thể chơi xấu được!” Dương Mậu Di bắt đầu nịnh nọt An Lương.

“Ha!” An Lương vỗ Dương Mậu Di một cái: “Con tiểu hồ ly tinh nhà em, em học mấy thứ nịnh hót này ở đâu vậy hả?”

Dương Mậu Di cười cười đáp lại: “Em học được lúc bọn họ phát trực tiếp đó.”

An Lương lập tức hiểu ra.

Một vài cô gái khi phát sóng trực tiếp thật sự biết cách hấp dẫn mấy anh trai.

Chương 1120: Tiếng Anh trong chuyên ngành tự động hóa.

“Đại vương, em đã tính rồi, giá trị anh đã nạp là 4500 vạn, tài khoản Đế Vương được cộng thêm 10% phí khi tặng quà nữa, vậy tổng cộng là 4950 vạn.” Dương Mậu Di nói rõ ràng.

Sau khi nạp thêm mức giá trị 4500 vạn, chính là tương đương với kiếm lời 450 vạn của nền tảng Răng Hổ.

Cho nên Lương ca lại kiếm được lời rồi?

Dù sao thì nền tảng Răng Hổ cũng đã bày tỏ rằng họ không bị thua lỗ.

Nền tảng Răng Hổ không giống với nền tảng Chim Cánh Cụt. Nền tảng Răng Hổ ra vẻ quang minh chính đại rằng bọn họ không bị thua lỗ, còn nền tảng Chim Cánh Cụt thì ngày nào cũng lỗ, người chơi còn chống đỡ nổi bố Tiểu Mã thêm chút được không?

Trước đó An Lương đã tiến hành đàm phán với nền tảng Răng Hổ, khi anh thưởng cho Dương Mậu Di sẽ nhận được 80% lợi nhuận phân chia, tỉ lệ phân chia lợi nhuận này còn cao hơn của streamer bình thường nữa.

Bình thường streamer chỉ được chia 30% đến 33%, ngay đến 35% cũng rất ít khi được. Dương Mậu Di lại tiếp tục nói: “Khi Đại vương gửi phần thưởng cho em sẽ nhận được 80% lợi nhuận phân chia, sau khi khấu trừ các khoản thuế, cuối cùng là còn 3168,75 vạn. Sau khi hạch toán vào sổ sách của tháng xong em sẽ chuyển trả lại cho Đại vương!”

Cái con tiểu hồ ly tinh này!

An Lương thở dài nói: “Em cứ tự giữ lấy đi!”

“Không được!” Dương Mậu Di từ chối thẳng thừng.

“Đại vương, chúng ta đã nói rồi mà, phải không nào?” Dương Mậu Di là thật lòng thật dạ nói ra, cô ấy không muốn lấy tiền của An Lương, bởi vì cô ấy sợ làm vậy sẽ khiến An Lương không vui, cuối cùng sẽ khiến hai người phải chia tay nhau.

Trong mối quan hệ này của tiểu hồ ly tinh và An Lương, thật ra cô ấy đứng ở bên yếu thế hơn, nhưng chính vì yếu thế như vậy nên An Lương mới càng thêm thương cô ấy hơn.

“Thật ra anh có thể đồng ý với em, nhưng em cũng phải đồng ý với anh một chuyện.” An Lương nở một nụ cười xấu xa.

“Dạ?” Dương Mậu Di hơi nghi ngờ.

“Em rất thành thạo Tiếng Anh đúng không?” An Lương hỏi.

Dương Mậu Di gật đầu thừa nhận: “Vâng!”

“Nào nào nào, để anh dạy em làm sao để ứng dụng Tiếng Anh trong chuyên ngành tự động hóa nhé.” An Lương cười xấu xa.

Chẳng lẽ có người không hiểu gì về chuyên ngành tự động hóa sao?

Ngày đầu tiên của tháng ba.

Gần tám giờ sáng, tiểu hồ ly tinh vẫn đang dựa sát vào người An Lương, cô ấy ôm chặt lấy cánh tay của An Lương giống như sợ anh đi mà không lời từ biệt vậy.

Vào lúc An Lương thức giấc thì tiểu hồ ly tinh cũng tỉnh dậy.

“Chúc Đại vương buổi sáng tốt lành!” Dương Mậu Di chào buổi sáng với giọng điệu nũng nịu.

Đột nhiên An Lương hiểu ra vì sao trước đây Trụ Vương không lên triều rồi.

Bởi vì Đát Kỷ cũng là hồ ly tinh mà?

“Chào buổi sáng tiểu hồ ly tinh.” An Lương rút cánh tay đang bị tiểu hồ ly tinh ôm rồi đưa lên đầu cô ấy.

“Đại vương, chúng ta tắm trước đã được không?” Dương Mậu Di hỏi nhẹ nhàng.

“Được!” An Lương đồng ý.

Sau hơn nửa tiếng, tuy không có nhiệm vụ bảo vệ vinh quang của chính nghĩa, nhưng An đạo trưởng đại diện cho chính nghĩa vẫn coi hàng yêu phục ma như là nhiệm vụ của mình, tất nhiên là phải bắt lấy tiểu hồ ly tinh.

Hơn chín giờ sáng, An Lương và tiểu hồ ly tinh cùng nhau ra ngoài ăn điểm tâm. An Lương nắm lấy tay tiểu hồ ly tinh, để cho cô ấy tùy ý dẫn đường.

Một lát sau, Dương Mậu Di dẫn An Lương đến một nhà dân ở dưới lầu, cô ấy chủ động chào hỏi: “Cụ Cung, cho cháu hai phần cháo gà nha!”

“Có luôn!” Một cụ bà có mái tóc hoa râm đáp lại: “Tiểu Dương, đây là bạn trai cháu à?”

Dương Mậu Di gật đầu thừa nhận: “Vâng, đúng vậy, cụ Cung, đây là bạn trai của cháu.”

Tiểu hồ ly tinh rất cẩn thận không có giới thiệu tên của An Lương. Bộ dáng cẩn thận này khiến cho người ta thấy mà đau lòng.

An Lương chủ động nói: “Chào cụ Cung, cháu là An Lương, An trong bình an, Lương trong lương thiện. Cháu là bạn trai của Dương Mậu Di.”

Vào lúc An Lương tự chủ động giới thiệu bản thân, ánh mắt của Dương Mậu Di lộ ra ý cười vui vẻ. Cô ấy thích An Lương công khai mối quan hệ của bọn họ với mọi người, cho dù cô ấy biết điều gì đó.

Nhưng cô ấy có thể giả bộ như không biết gì.

Nếu như giả vờ như không thấy gì hết, ngoảnh mặt làm ngơ, vậy sẽ không có chuyện không vui đúng không?

“Cậu nhóc này đẹp trai quá, rất xứng đôi với Tiểu Dương.” Cụ Cung nói câu khen ngợi.

“Ha ha, cảm ơn cụ.” An Lương cũng cười đáp lại.

“Tiểu Dương, cháu với bạn trai cứ ngồi xuống trước đã, chờ bà đi chuẩn bị một lát rồi mang ra ngay.” Cụ Cung nói.

“Vâng, cảm ơn cụ Cung.” Dương Mậu Di lễ phép trả lời, sau đó kéo An Lương đi vào phòng khách lầu một của khu nhà ở.

Sau khi hai người ngồi xuống, Dương Mậu Di giới thiệu với An Lương: “Đại vương, trước đây em đã tìm được quán cháo gà này. Cháo gà nhà bọn họ, bất kể là cháo hay là gà toàn bộ đều do bọn họ tự làm, cháo cũng là nấu theo phương thức thủ công.”

An Lương nhìn lướt qua bức tường rồi lại nhìn lên mặt bàn nhưng anh vẫn không thấy menu đâu cả, cũng không thấy bảng giá nên đã tò mò hỏi: “Thế giá cả thì sao?”

“Có ghi bên ngoài cửa hàng ấy!” Dương Mậu Di trả lời: “Vì quán chỉ bán cháo gà, cho nên không có menu, bảng giá cũng trực tiếp ghi ở trước mặt quán.” Dương Mậu Di lại tiếp tục giới thiệu: “Hai phần cháo thì 20 tệ, ba phần cháo thì 25 tệ. Chỉ có hai lựa chọn.”

“Với giá này xem ra hương vị cũng không tồi đâu nhỉ?” An Lương hỏi lại.

“Vâng, dựa theo tiêu chuẩn chấm điểm của em, hương vị chín điểm, hình thức 8 điểm, không gian sáu điểm, phục vụ bảy điểm, giao thông tám điểm.” Dương Mậu Di nói rất nhanh.

Chương 1121: Tiểu hồ ly tinh đã thành công!

Đây là tiêu chuẩn cho điểm của một tiểu hồ ly tinh khi làm video về ẩm thực, đánh giá một cửa tiệm dưới năm tiêu chí sẽ càng phản ánh được rõ ràng hơn chất lượng thực tế của nó.

Ví dụ như nói về cửa tiệm bán cháo gà này, bởi vì đây là một nhà dân đã cải tạo lầu một để kinh doanh, cho nên không gian ngồi ăn hơi chật hẹp, vì thế Dương Mậu Di mới đánh giá ở mức độ sáu điểm.

An Lương phát hiện ra một vấn đề, anh lập tức nói ra: “Em không đánh giá về giá cả so với các phương diện khác sao?”

Dương Mậu Di phủ định câu hỏi và trả lời: “Định nghĩa đánh giá giá cả so với các tiêu chí khác hơi mơ hồ, đối với những người khác nhau, tiêu chuẩn để đánh giá giá cả cũng khác nhau.”

Dương Mậu Di nói tiếp: “Có những người điều kiện kinh tế của họ không được khá cho lắm, cho nên không cần đánh giá giá cả so với những thứ khác, họ chỉ cần hương vị ngon là được. Cho nên chúng ta không cho điểm khi so sánh giá cả với các tiêu chí khác.”

Dương Mậu Di bổ sung: “Có điều, trong mỗi một số video ẩm thực của chúng ta, đều có ghi lại giá cả của từng món ăn được nhắc đến. Khi phát sóng trên Bilibili thì sẽ hiện nhân dân tệ, còn nếu chiếu phát ở khu vực nước ngoài thì sẽ hiện đô la Mỹ.”

Nói đến đây, Dương Mậu Di bèn nở nụ cười: “Ở trên nền tảng Youtube, video ẩm thực của chúng ta có bình luận hỏi nhiều nhất là về giá cả. Đa số những người nước ngoài khi xem đều sẽ thắc mắc mãi một vấn đề chính là có phải chúng ta đánh dấu phẩy nhầm trên giá hay không?”

“Nguyên nhân là quá rẻ sao?” An Lương vừa cười vừa hỏi lại.

“Đúng vậy.” Dương Mậu Di gật đầu tán thành: “Rất nhiều người nước ngoài cảm thấy giá cả của Hạ Quốc rẻ quá. Hơn nữa còn kêu gọi chúng ta làm một video hướng dẫn đi du lịch Hạ Quốc, cũng như giới thiệu một số khách sạn có giá cả hợp lý.”

“Xem ra ước nguyện ban đầu của em đã thành hiện thực, thông qua văn hóa ẩm thực để người nước ngoài hiểu rõ hơn về Hạ Quốc của chúng ta.” An Lương trả lời.

Dương Mậu Di hơi thẹn thùng nói: “Thật ra vấn đề thứ hai mà người nước ngoài quan tâm khi xem video chính là sự phát triển đô thị của Thịnh Khánh chúng ta. Rất nhiều người nước ngoài cảm thấy khá bất ngờ khi thấy Thịnh Khánh phát triển phồn thịnh như thế. Thậm chí bọn họ còn nghĩ đó là New York!”

“Năm 2020 rồi, mấy người nước ngoài ăn dưa đó vẫn dừng lại ở một trăm năm trước hay gì?” An Lương cười châm chọc.

Nhưng Dương Mậu Di quả thật đã thành công!

Ban đầu cô ấy muốn thông qua video về ẩm thực để phô ra những màu sắc văn hóa đẹp đẽ của Hạ Quốc ra toàn thế giới. Hiện giờ cô ấy đã bước đầu thành công rồi.

Tiểu hồ ly tinh: Các người vẫn luôn nói tôi chỉ là bình hoa, vậy các người đã nhìn thấy kết quả hiện tại chưa?

Tại cửa tiệm cháo gà của cụ Cung.

Khi Dương Mậu Di và An Lương đang nói chuyện phiếm với nhau thì cụ Cung bưng hai bát cháo gà lên. Nước dùng gà vàng óng, kết hợp với hạt gạo trắng như ngọc, thêm chút hành lá xắt nhỏ, nhìn qua đã muốn ăn luôn rồi.

Tuy hình thức bên ngoài không được tinh xảo bắt mắt, nhưng thật sự có thể đánh giá mức độ tám điểm.

“Đại vương, anh nếm thử mùi vị chút đi.” Dương Mậu Di nhìn An Lương với vẻ mong chờ.

An Lương gật đầu. Trước tiên anh cầm lấy chiếc thìa húp một ngụm canh gà, đặc mà không ngấy, tươi mà không nhạt, hương vị rất ngon.

Đặc biệt nước dùng gà là nước dùng nguyên chất, không phải loại pha thêm tinh chất gà phụ gia.

An Lương lại nhâm nhi thêm một thìa cháo, loại cháo thủ công này rất mịn, đúng là hương vị cháo gà thuần túy trong trí nhớ đây rồi.

Hiện giờ mấy sản phẩm cháo công nghiệp đều thấy có vị nhựa.

‘Ký chủ đã nếm thử một bát cháo gà nguyên chất, bất kể là canh gà, hay là cháo gà, đều là hương vị thuần khiết nhất.’

‘Chúc mừng ký chủ đã giành được một gói quà ngẫu nhiên.’

An Lương không hề do dự mà chọn mở.

‘Chúc mừng ký chủ đã nhận được ba hộp Yasmin.’

‘Phần thưởng tương ứng sẽ nhanh chóng được gửi đến trường của ký chủ qua đường bưu điện.’

???

Cái này…

‘Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cũng tiến hóa nhanh quá đi.

Từ trình độ thể nghiệm 001 thăng cấp lên Yasmin rồi sao?

Yêu quá yêu quá!

Nhưng An Lương ngẫm nghĩ, chắc là tạm thời anh chưa dùng được đâu?

Thế nhưng An Lương biết phải làm thế nào.

‘Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng là muốn dạy Lương ca làm việc ư?

Bỏ đi bỏ đi, chung quy thì có phần thưởng vẫn hơn là không có đúng chứ?

“Đại vương, anh cảm thấy thế nào?” Dương Mậu Di hỏi thêm một lần nữa.

An Lương gật đầu tán thành: “Quả thật rất ngon.”

Với hương vị này mà chấm chín điểm hoàn toàn không có vấn đề gì.

Dù sao thì Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cũng đã đưa ra phần thưởng, tuy phần thưởng này có chút gian xảo nhưng tốt xấu gì cũng là phần thưởng đúng không?

Dương Mậu Di trả tiền bữa sáng này, tuy chỉ có 40 tệ nhưng thái độ của Dương Mậu Di vô cùng tốt. Có một số cô gái sau khi yêu nhau lúc nào cũng mong chờ bạn trai trả tiền.

Đó không phải là yêu đương, đó là ăn bám!

“Đúng rồi, tiểu hồ ly tinh, hôm nay anh phải về nhà một chuyến.” An Lương giải thích rõ ràng. Dù sao anh trở về Thịnh Khánh cũng không thể không về nhà đúng không?

“Vâng.” Dương Mậu Di do dự một lát rồi mới cất tiếng hỏi: “Vậy khi nào thì Đại vương đi?”

“Ngày mai, mai anh sẽ về trường đi học.” An Lương trả lời.

Mới khai giảng anh đã xin nghỉ phép một tháng. Hiện tại đã hết một tháng nghỉ rồi, An Lương chuẩn bị quay lại trường học. Ít nhất thì quay về cũng phải nở mày nở mặt chứ?

“Vậy… tối nay Đại vương có ở lại đây không?” Dương Mậu Di nhẹ nhàng hỏi.

“Anh về nhà xem tình hình thế nào, nếu bố mẹ anh ở nhà cũ thì anh sẽ tới chỗ em. Nếu bọn họ ở bên nhà mới thì anh sẽ về nhà một chuyến.” An Lương giải thích.

Anh đã không quen ở nhà cũ!

Bởi vì nhà cũ của anh là do người thế hệ trước thiết kế, thuộc kiểu dùng chung nhà vệ sinh, không bảo đảm được hết mấy nhu cầu cá nhân, An Lương không thích tình cảnh này.

“Được, em chờ tin của Đại vương.” Dương Mậu Di đáp lại.

“Ừ!” An Lương trả lời.

Chương 1122: Tình cờ gặp Lưu Linh.

Sau khi hai người ăn xong bữa sáng, An Lương đưa Dương Mậu Di về khu Lâm Sơn Cư. Sau đó anh cũng về nhà của mình, anh cũng không lái chiếc GLC-AMG 63 của Dương Mậu Di, bởi vì tự lái xe không tiện bằng bắt taxi.

Dọc đường đi, An Lương gọi điện thoại cho Tôn Hà, chờ sau khi Tôn Hà nghe máy An Lương mới chủ động nói: “Mẹ, con về rồi, bố mẹ đang ở đâu?”

Tôn Hà lầm bầm nói: “Không có ở đâu hết!”

“Ơ?” An Lương nghi hoặc.

Có tiếng của An Thịnh Vũ truyền vào điện thoại: “Bố và mẹ con đang ở mỏ vàng Linh Khúc, bố mẹ đang đi kiểm tra công việc, đại diện của ba công ty khác cũng có mặt ở đây.”

“Ồ ồ!” An Lương đáp lại:” Được rồi được rồi, buổi tối con còn định bảo mẹ nấu cơm nữa.”

“Đi đi đi, con trở về mà không nấu cơm cho bố mẹ ăn được à?” Tôn Hà phỉ nhổ.

“Ha ha, con còn chưa có học được chân truyền của mẹ mà.” An Lương nói.

“Đúng rồi, dù sao con cũng về rồi, con lái chiếc xe 718 đến Skyland đổ xăng đi, tiện thể đi đi lại lại xung quanh một chút. Sau khi con đi mẹ cũng chưa lái nó tí nào đâu.” Tôn Hà sắp xếp cho An Lương.

“Vâng.” An Lương lập tức đồng ý.

Tôn Hà bổ sung: “Chìa khóa xe ở trên bàn trong phòng khách.”

“Con biết rồi.” An Lương đáp lại.

Trước đây Tôn Hà còn nói An Lương mua xe Porsche 911 Targa 4S là lãng phí, nhưng bây giờ trực tiếp không láichiếc Porsche 718 thì có được không?

An Lương ngồi taxi đến Skyland, trước tiên anh về nhà lấy chìa khóa của chiếc Porsche 718 lái đến trạm xăng gần trung tâm Tinh Quang. Từ Mộc Linh Sơn đến trung tâm Tinh Quang ước chừng độ năm phút, sau khi anh đổ xăng xong lái xe trở về lại mất thêm năm phút nữa. Đây tính ra là lái quanh một vòng đi?

An Lương lên kế hoạch đi một vòng sang phía bên tiểu hồ ly tinh.

Nhưng lúc ở trạm xăng gần trung tâm Tinh Quang, An Lương phát hiện Lưu Linh cũng đang đổ xăng.

An Lương phát hiện ra Lưu Linh cũng đang ở trạm xăng cạnh trung tâm Tinh Quang.

Nguyên nhân là vì chiếc Porsche Cayenne Coupe màu cam quá dễ thấy, hơn nữa lại đúng lúc Lưu Linh đi từ trong cửa hàng ra nên An Lương chỉ cần liếc qua cái là nhận ra.

Nếu không phải cách ăn mặc của Lưu Linh đã trưởng thành hơn một chút thì An Lương còn tưởng bà ấy chính là Lý Tịch Nhan.

Lưu Linh đi ra từ trạm xăng tiện lợi, bà ấy có chút âm thầm đau lòng bởi vì vừa phải bỏ thêm 300 tệ mua xăng.

Tuy răng mỗi ngày lái chiếc xe Porsche Cayenne Coupe đi làm rất thuận tiện và thoải mái, đồng nghiệp cũng vô cùng ngưỡng mộ, ngay cả khi ra ngoài gặp khách hàng cũng được khách hàng nể nang vài phần.

Nhưng khi đổ xăng Lưu Linh vẫn luôn cảm thấy đau lòng.

“Dì!” An Lương chủ động chào hỏi.

Lưu Linh hơi sửng sốt, bà ấy ngạc nhiên nhìn An Lương, giờ này lẽ ra An Lương nên đến trường rồi chứ?

Bà ấy lại nhìn sang chiếc Porsche bên cạnh An Lương. Gần đây Lưu Linh đã bổ sung thêm một số kiến thức về Porsche, bà ấy nhìn ra chiếc xe bên cạnh An Lương chính là chiếc Porsche 718, không phải là 911. Bà ấy thầm đoán chiếc Porsche 718 này chính là chiếc xe ngày trước của mẹ An Lương.

“An Lương, tại sao cháu lại ở đây?” Lưu Linh nghi ngờ hỏi.

“Dì, dì cứ lên xe trước đi, cháu đổ xăng đã, dì đợi cháu một lát, sau đó chúng ta cùng đến tiệm cà phê Starbucks trong trung tâm Tinh Quang uống một ly nha.” An Lương nói ra lời đề nghị.

Lý trí của Lưu Linh muốn từ chối, nhưng lý trí lại càng dễ dàng nhận thua, sau đó bà ấy gật đầu đồng ý: “Ừ.”

Lưu Linh ngồi trên ghế lái của chiếc Porsche Cayenne Coupe, bà ấy tìm cho mình một lý do, bà ấy chỉ ngồi uống một cốc cafe với đối phương mà thôi, không có mục đích nào khác nữa.

Dù sao thì An Lương đối xử với con gái bà ấy tốt như vậy, bà ấy uống một cốc cafe với An Lương hẳn là không có vấn đề gì.

Lưu Linh khởi động xe, An Lương lái xe vào vị trí đổ xăng, anh đưa thẻ đổ xăng ra và trực tiếp nói: “Xăng 95, đổ hai trăm.”

Vận mệnh của chiếc Porsche 718 này hẳn là đã đỗ trong hầm để xe của Skyland lâu lắm rồi.

Xét thấy tình hình như vậy, An Lương cũng không có đổ đầy bình làm gì, chỉ tùy tiện đổ thêm hai trăm tệ tiền xăng là được rồi.

Nhân viên trạm xăng nhận lấy thẻ đổ xăng của An Lương. Lúc trước khi mua xe Porsche, An Lương nhận được hai chiếc thẻ đổ xăng có hạn mức 1 vạn, anh đã dự định là đưa cho Lưu Linh, nhưng hình như anh quên thì phải.

Sau khi đổ xăng xong, An Lương khởi động chiếc Porsche 718, Lưu Linh đang đợi anh ở ven đường trước cửa trạm xăng. Sau khi nhìn thấy An Lương đi tới, Lưu Linh nhấn chân ga chạy xe phía trước, còn An Lương đi phía sau.

Hai chiếc xe Porsche một trước một sau đi vào hầm để xe của trung tâm Tinh Quang. Lưu Linh chọn một khu vực dừng xe còn rất nhiều chỗ đậu. Bà ấy đậu xe ở vị trí C09, còn An Lương đậu xe ở vị trí C10.

Sau khi xuống xe, Lưu Linh lại hỏi thăm một lần nữa: “Sao cháu đã về rồi?”

An Lương trả lời: “Trong nhà có một chút chuyện cần xử lý cho nên cháu về nhà một chuyến. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì hôm nay cháu sẽ quay về Thiên Phủ.”

Lưu Linh thầm thở phào nhẹ nhõm, bà ấy còn đang nghĩ…

Được rồi!

Bà ấy thừa nhận chính mình đã nghĩ quá nhiều rồi.

Chương 1123: Dì gặp phiền toái sao?

Trong tiệm cà phê Starbucks, Lưu Linh cố ý chọn một góc nhỏ để ngồi. An Lương hỏi: “Dì uống gì ạ?”

“Dì uống một ly nước ép kiwi là được rồi.” Lưu Linh đáp lại.

An Lương bắt đầu thao tác trên chiếc điện thoại di động. An Lương gọi một tách Vanilla Latte, lại gọi thêm một ly nước ép kiwi, sau đó lại hỏi thêm: “Dì có muốn ăn bánh ngọt không?”

Lưu Linh lắc đầu từ chối: “Không không không, dì không ăn đồ ngọt.”

Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đúng!

Đó là vì giữ gìn vóc dáng, mỗi ngày đều tập luyện yoga, sao có thể ăn đồ ngọt chứ?

Chỉ có thể nói, để có vóc dáng đẹp, nghị lực của phụ nữ thật đáng sợ.

Nếu Lưu Linh không ăn đồ ngọt vậy An Lương cũng không gọi bánh ngọt nữa. Anh nhấn đặt hàng trên app điện thoại xong sau đó nhìn về phía Lưu Linh và hỏi: “Dạo này công việc của dì có thuận lợi không?”

Đối mặt với câu hỏi của An Lương, Lưu Linh cảm thấy tâm trạng có hơi phức tạp.

Bởi vì bà ấy nghe ra được ý tứ quan tâm trong câu hỏi của An Lương.

“Dạo này cũng coi như là ổn.” Lưu Linh trả lời có chút miễn cưỡng.

An Lương vừa nghe đã biết là có vấn đề. Dù sao thì với chỉ số thông minh của một người bình thường khi nghe thấy loại giọng điệu miễn cưỡng này đều có thể nhận ra.

“Có phải là đã gặp phiền phức gì không?” An Lương hỏi.

Lưu Linh trở nên trầm mặc.

Nhìn thấy sự im lặng của Lưu Linh, An Lương cũng không truy vấn thêm, anh kiên nhẫn ngồi đợi.

Lưu Linh đang do dự không biết có nên nói ra tình cảnh của mình cho An Lương biết không.

Tình cảnh hiện tại của bà ấy hơi tế nhị.

Bà ấy tự hỏi nếu nói tình cảnh của mình cho An Lương biết, vậy đó có giống như là đang xin An Lương giúp đỡ không?

Nếu An Lương thật sự giúp bà ấy, bà ấy cũng không muốn dây dưa với An Lương quá sâu. Bà ấy có thể nhìn ra sự khác biệt của An Lương, bà ấy cũng nhìn ra được ánh sáng trong đôi mắt của An Lương.

Chỉ là nếu như không nói cho An Lương, tình cảnh của bà ấy thật sự có chút vấn đề.

An Lương nhìn ra được sự giằng co trong Lưu Linh, anh đoán chắc hẳn Lưu Linh đã gặp phải phiền toái.

Nhưng An Lương cũng không chủ động hỏi, anh đang đợi Lưu Linh tự mình nói ra.

Đây là cuộc chiến đấu giữa chủ động và bị động.

Tiệm cà phê Starbucks trong trung tâm Tinh Quang.

Hình như Lưu Linh gặp phải phiền toái trong công việc, nhưng khi đối mặt với câu hỏi của An Lương, bà ấy lại lo lắng có nên nói cho An Lương hay không.

An Lương không thúc giục, anh cầm điện thoại lướt xem tin tức, thông báo của tiệm cà phê Starbucks gửi đến, nhắc nhở đơn đặt đồ uống của An Lương đã làm xong.

Tiệm cà phê Starbucks đề nghị khách hàng đến quầy pha chế lấy cà phê.

An Lương đứng dậy đi đến quầy pha chế, anh đã gọi một tách Vanilla Latte cho mình và một ly nước ép kiwi cho Lưu Linh.

“Xin chào, cho tôi một cái ly vừa.” An Lương bắt chuyện với nhân viên của tiệm cà phê Starbucks.

Khi nhân viên của cửa hàng nhìn sang, An Lương chỉ vào chai nước ép kiwi.

Nhân viên của tiệm cà phê Starbucks lập tức hiểu ra và mang một cái ly vừa đến, An Lương mở nắp chai nước kiwi, sau đó đổ toàn bộ nước ép kiwi nguyên chất vào ly. Nhân viên của tiệm cà phê Starbucks còn ân cần đưa thêm một chiếc thìa nhựa.

Bởi vì có khá nhiều mảnh thịt quả kiwi lẫn trong nước ép, vừa hay cần một cái thìa.

“Cảm ơn.” An Lương lịch sự đáp lại.

“Không có gì.” Nhân viên cửa tiệm cũng trả lời khách sáo.

An Lương bưng tách Vanilla Latte và ly nước ép kiwi về chiếc bàn trong góc, anh đặt ly nước ép kiwi đến trước mặt Lưu Linh.

Lưu Linh nhìn ly nước ép kiwi mà An Lương đặt xuống, bà ấy hơi sửng sốt. Bởi vì trước đây bà ấy đã từng uống qua nước ép kiwi của tiệm cà phê Starbucks nên bà ấy biết nước kiwi là được đóng chai. Nhưng An Lương lại cẩn thận rót nước kiwi ra ly, hơn nữa còn bỏ thêm thìa.

Tỉ mỉ như vậy...

Thật đúng là ấm cả lòng.

Trong lòng Lưu Linh âm thầm cảm thán, một An Lương như vậy, nếu không phải...

Quên đi!

Không có nếu!

Sau khi Lưu Linh uống một ngụm nước ép kiwi mới mở miệng nói: “Chắc cháu cũng biết hiện giờ dì là phó quản lý hoạt động tín dụng của chi nhánh Bắc Ngọc của ngân hàng Công Thương rồi chứ?”

“Cháu biết.” An Lương đáp lại.

“Dì vẫn nhớ trước đây đã từng nói qua với cháu phó giám đốc chi nhánh ngân hàng cũng bị sa thải rồi đúng không?” Lưu Linh tiếp tục nói.

An Lương gật đầu xác định: “Đúng vậy.”

An Lương thuận miệng nói đùa: “Hay là dì cũng muốn thăng chức phó giám đốc hả?”

“Hừ!” Lưu Linh hừ nhẹ, bà ấy liếc mắt nhìn An Lương một cái.

A...

Cái này...

Chắc hẳn cái cách hừ và liếc mắt của Lý Tịch Nhan là học từ mẹ cô ấy rồi.

Cách thức hành động của hai người giống nhau như đúc.

“Cháu nghĩ nhiều quá rồi!” Lưu Linh bĩu môi nói.

“Làm người ấy à, chung quy vẫn cần có ước mơ mà, nhỡ đâu lại thành hiện thực thì sao?” An Lương nói đùa.

Trước khi vào đại học, An Lương lấy một trăm vạn làm mục tiêu phấn đấu. Anh nghĩ dưới sự trợ giúp của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, anh có thể đạt được mục tiêu trong năm nhất đại học.

Nhưng kết quả thì sao?

Chưa đầy một tháng sau khi nửa học kỳ một bắt đầu, anh đã nắm giữ hơn 500 mục tiêu nhỏ, hơn nữa giá trị bản thân anh cũng đã vượt quá 1500 mục tiêu nhỏ.

Đây chính là tương lai tươi sáng không xác định trước được!

Mặc dù chính An Lương cũng không có nghĩ đến, anh có thể làm được nhiều việc như vậy chỉ trong thời gian hơn nửa học kỳ.

Cho nên nhất định phải có ước mơ, biết đâu thành hiện thực thì sao?

Chương 1124: Mọi thứ đều có điểm giới hạn cuối cùng!

Lưu Linh không quan tâm đến mấy lời trêu đùa của An Lương, bà ấy khẽ thời dài: “Trong mắt người ngoài thì nhân viên ngân hàng là một công việc không tồi, dù sao thì công việc vừa nhẹ nhàng mà lương còn cao.”

An Lương khẽ gật đầu.

Chẳng lẽ không phải vậy sao?

Đối với nghề nghiệp nói chung, quả thật làm việc ở ngân hàng rất tốt mà?

“Thật ra làm việc trong ngân hàng mệt chết đi được.” Lưu Linh lại thở dài: “Giao dịch viên có nhiệm vụ thu tiền vào, bộ phận tín dụng có nhiệm vụ cho vay, bộ phận chăm sóc khách hàng cũng có nhiệm vụ phát triển nguồn khách hàng, thậm chí còn có một số người có nhiệm vụ quản lý tài sản, nhiệm vụ giới thiệu thẻ tín dụng, còn có những người huấn luyện các khóa đào tạo thi cử... Thậm chí giờ làm việc kéo dài từ bảy giờ sáng đến bảy giờ tối, còn cả ngày lễ cũng có thể phải tăng ca.”

Những vấn đề của ngân hàng cũng chính là những vấn đề của thời đại.

Thời đại thì đang thay đổi.

Trong thời đại ngày nay, công việc của ngân hàng cũng đã thay đổi.

“Nhiệm vụ của dì chính là tín dụng cho vay đúng không?” An Lương thuận miệng hỏi.

Lưu Linh im lặng không nói gì.

An Lương tò mò hỏi: “Trước đây chúng cháu vay 20 ức từ chi nhánh ngân hàng Bắc Ngọc ở An Thành, cái này không được tính là thành tích sao?”

“Cho vay không chỉ chia làm các hạn mức, mà còn cân nhắc đến lợi nhuận, cùng với đánh giá rủi ro, cuối cùng là vấn đề thu hồi khoản vay nữa.” Lưu Linh kể lại tỉ mỉ.

“Các cháu đúng là vay 20 ức ở An Thành, tuy đã đạt tới 20 ức, quả thật ngân hàng của dì cũng thu được lợi nhuận, nhưng dì không có nhiều thành tích, dì nhớ đã nói với cháu trước đó rồi.” Lưu Linh nói.

“Vậy nhóm người ở ngân hàng cũng thật quá đáng.” An Lương phỉ nhổ.

“Cho nên dì mới nói làm việc ở ngân hàng không đẹp đẽ như trong tưởng tượng đâu.” Lưu Linh lại thở dài: “Các dự án cho vay sinh lời cao thì rủi ro cũng cao, một khi kiểm tra sổ sách phát hiện nợ xấu và nợ khó đòi, người xử lý thậm chí có thể bị lập án điều tra.”

“Nói tóm lại làm việc trong bộ phận tín dụng cho vay tương đối khó khăn.” Lưu Linh than thở.

An Lương cười hỏi: “Nhiệm vụ của dì cũng không kém vậy đúng không?”

Đây chính là nguyên nhân mà trước đó Lưu Linh lo lắng không nói cho An Lương.

Nói cho An Lương nghe về vấn đề, vậy có phủ định tiếp nhận sự trợ giúp của An Lương không?

Bởi vì sự giúp đỡ mà bà ấy muốn không phải là thứ có thể nhấc tay chỉ bảo được.

Lưu Linh cũng không phải là Lý Tịch Nhan, Lý Tịch Nhan là một cô bé ngốc nghếch, còn Lưu Linh thì lại hiểu được tất cả.

Bà ấy biết mình muốn gì, lại càng biết mình cần bỏ ra những gì. Cho dù hiện giờ còn chưa có trả giá, nhưng những ân tình này sẽ ngày càng chồng chất, cuối cùng sẽ bùng nổ vào một lúc nào đó.

Đúng và sai là khái niệm nhị phân, bởi vì chỉ có đúng hoặc sai.

Nhưng thế giới thực là một thế giới đa dạng, tồn tại rất nhiều rất nhiều sự lựa chọn, đôi khi không chỉ có câu hỏi đúng hay sai.

Đúng và sai là một suy nghĩ rất hạn hẹp.

Lấy trường hợp của Lưu Linh làm ví dụ, rốt cuộc là đúng hay là sai?

Từ góc độ pháp lý, tình huống như vậy được gọi là trái đạo đức, nhưng nó cũng không phải là bất hợp pháp, chỉ là công chúng có thể sẽ không tài nào chấp nhận điều đó.

Trong thế giới thực, không có đúng hay sai, chỉ có lập trường khác nhau mà thôi.

Nếu đứng ở lập trường của Lưu Linh, hiện tại bà ấy đang gặp khó khăn. Một mình bà ấy gánh rất mệt mỏi, bà ấy cần trút hết những phiền muộn trong lòng, điều đó thì có gì sai chứ?

Mặt khác, đứng ở lập trường của An Lương, cậu muốn giúp đỡ mọi người, điều đó cũng không có gì sai cả!

Tại quán cà phê Starbucks ở Trung tâm Tinh Quang, sau khi An Lương hỏi Lưu Linh, cậu lại kiên nhẫn chờ đợi, tình hình hiện tại yêu cầu Lưu Linh phải tự mình cân nhắc.

Trong lúc Lưu Linh đang im lặng, An Lương kiểm tra tin nhắn của Phạm Bình và Lý Cương, người của Công ty Đầu tư An Tâm, trên điện thoại di động của cậu. Hai người họ đang báo cáo tình hình về việc đàn áp Thịnh Thế Đỉnh Danh và cả chuyện tổn thất của Công ty Đầu tư An Tâm.

Trước mắt, Thịnh Thế Đỉnh Danh tồn tại trên danh nghĩa là một công ty đầu tư quản lý tài sản. Thịnh Thế Đỉnh Danh đã hoàn toàn mất đi nguồn tài chính bên ngoài, chỉ còn lại nguồn tài chính cá nhân.

An Lương thậm chí còn xúi giục những nhân vật chủ chốt của đối phương, từ đó lấy được 12 cổ phiếu trọng điểm do Thịnh Thế Đỉnh Danh nắm giữ.

Quan trọng hơn, Trần Minh đã bị trúng kế hoạch gậy ông đập lưng ông của An Lương.

An Lương đang ngấm ngầm thiết lập kế hoạch thu lưới.

Nếu không có việc gì ngoài ý muốn, lần này Trần Minh sẽ thất bại hoàn toàn.

Ánh mắt của Lưu Linh nhìn An Lương đang chơi điện thoại di động, bà vẫn lo lắng và do dự. Nếu nói cho An Lương biết tình hình thực tế, nếu An Lương thật sự giúp bà thì sao?

Lần này không phải là một ân huệ tầm thường!

Thêm việc lần này Lưu Linh không có lý do gì để thuyết phục bản thân, dù sao chuyện lần này cũng chỉ liên quan đến bản thân bà ấy mà thôi.

Chương 1125: Đàn ông tốt “online”!

An Lương đã từng tặng một căn hộ, Lưu Linh cũng không ngăn cản. Bởi vì chủ sở hữu tài sản của căn hộ đó là Lý Tịch Nhan, trên danh nghĩa là tặng cho Lý Tịch Nhan.

Sau đó, An Lương muốn tặng một chiếc Porsche Cayenne Coupe, Lưu Linh cũng không ngăn cản. Vì quyền sở hữu chiếc Porsche Cayenne Coupe cũng thuộc về Lý Tịch Nhan, nên dù Lý Tịch Nhan chưa vượt qua kỳ thi sát hạch cấp giấy phép lái xe nhưng ít nhất quyền sở hữu chiếc xe này cũng thuộc về Lý Tịch Nhan.

Vì thế mà Lưu Linh có một cái cớ để an ủi chính mình…

Được rồi! Chỉ là tự lừa dối mình mà thôi!

Tuy nhiên, lần này là công việc của bà đang gặp khó khăn, lỡ như phải nhận sự giúp đỡ của An Lương, bà phải lấy cớ gì và lý do gì đây?

Hoàn toàn không có, được chứ?

Chính vì không có cớ gì và cũng không có lý do gì, cho nên Lưu Linh đã không tiếp tục nói ra sự thật.

Từng phút từng giây cứ thế trôi qua, Lưu Linh không chủ động nói ra, An Lương cũng không chủ động hỏi thêm, bầu không khí có chút bế tắc.

Gần 11 giờ 30 phút.

An Lương nhìn thời gian, cậu quyết định thay đổi môi trường để giao tiếp với Lưu Linh. Dù sao thì đây là quán cà phê Starbucks, một nơi có rất nhiều người. Từ góc độ môi trường mà nói, thực sự không thích hợp để thảo luận các vấn đề rắc rối trong công việc.

“Dì ơi, trưa nay dì muốn ăn gì?” An Lương hỏi.

Câu hỏi của An Lương lại sử dụng kỹ năng tiếp thị.

Bởi vì câu An Lương hỏi là Lưu Linh muốn ăn gì, chứ không phải Lưu Linh có muốn ăn trưa cùng với cậu hay không.

Cách nói của An Lương là bỏ qua mắt xích “liệu có đồng ý không”, cậu trực tiếp đưa ra kết quả đã được thiết lập “Lưu Linh đồng ý ăn trưa cùng với cậu” trước.

Trong trường hợp bình thường, kiểu kỹ năng ăn nói này rất có hiệu quả, đặc biệt là khi đối phương đang do dự. Nếu đưa ra một kết quả đã được thiết lập sẵn, chúng ta có thể kiểm soát được đối phương và nhận được kết quả mà mình mong muốn.

Bằng không, câu hỏi ngốc nghếch như là “Dì ơi, dì có muốn ăn trưa cùng với con không?”

Câu hỏi này nghe có vẻ độc hại!

Ngay cả khi Lưu Linh rõ ràng là muốn đồng ý, nhưng bà ấy sẽ nảy sinh ra tâm lý cảnh giác, đúng không?

Là một người đàn ông tốt, An Lương đương nhiên phải am hiểu lòng người. Trực tiếp bỏ qua câu hỏi độc hại này, giảm bớt tình trạng bắt đối phương phải đưa ra lựa chọn rắc rối.

Lưu Linh hơi sững sờ khi nghe câu hỏi của An Lương, bà cầm điện thoại lên kiểm tra thời gian, hóa ra đã 11 giờ 30 phút rồi?

Bởi vì trong lòng có chuyện, Lưu Linh cũng không để tâm vào bữa trưa, bà trả lời: “Con xem rồi chọn đi!”

An Lương mỉm cười trả lời: “Vậy chúng ta chọn ẩm thực Nhật Bản, dì thấy thế nào?”

Sự lựa chọn này cũng rất là sâu sắc!

Trước đó, Lưu Linh đã từ chối các món ngọt, hơn nữa Lý Tịch Nhan từng nói rằng gia đình cô thường ăn những món ăn nhẹ trong một thời gian dài. Vì vậy An Lương đã chọn ẩm thực Nhật Bản ít dầu ít muối, từ đó phù hợp với khái niệm kiểm soát cân nặng của Lưu Linh.

Lúc này, việc đề xuất đưa ra các lựa chọn ăn uống phù hợp sẽ tạo ra thiện cảm, từ đó có thể gom tình huống cốt lõi vào một giới hạn nhất định.

Đàn ông tốt thì nên như vậy!

Cần phải xem xét mọi thứ từ góc độ chi tiết, cho dù là vấn đề chính cốt lõi hay là vấn đề nhỏ chi tiết, toàn bộ đều phải xem xét thật kỹ sau đó sắp xếp cho thỏa đáng.

Xin hỏi có mấy ai chịu được một người đàn ông tốt, dịu dàng, quan tâm và biết chăm sóc như vậy?

Tại sao những người đàn ông tốt lại được hoan nghênh nhiều đến như vậy?

Bởi vì những người đàn ông tốt có thể giải quyết được hầu hết mọi vấn đề, mỗi một việc rắc rối, thậm chí có thể sắp xếp những tình huống không rõ ràng vào đúng chỗ của nó.

Một người đàn ông tốt như vậy sao lại không được hoan nghênh chứ?

Chẳng lẽ những tên đàn ông đào hoa mỗi ngày chỉ biết chơi game, vừa bủn xỉn lại keo kiệt mới đáng được hoan nghênh hay sao?

Ngay trung tâm ánh đèn còn có cảnh đẹp ý hay, nơi này quả thật đúng là một nhà ăn cao cấp.

An Lương và Lưu Linh cùng nhau đi tới quán Ẩm thực Nhật Bản, anh chọn một chiếc ghế dài ở cạnh Lâm Hồ rồi ngồi xuống.

Tại dãy ghế dài ở cạnh Lâm Hồ, một bên Lâm Hồ là cửa sổ hoàn toàn làm từ pha lê ở sát dưới mặt đất, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn được sóng nước lóng lánh ở trong hồ nước bên ngoài cửa sổ, hoàn cảnh hai người dùng cơm rất là thoải mái.

Nếu trích dẫn tiêu chuẩn của tiểu hồ ly tinh kia, thì vị trí dùng cơm này hẳn là có thể đạt được 9 điểm đó?

Lưu Linh không hề để ý đến hoạt động của máy tính bảng, mà dường như bà cũng không có ý định muốn gọi món nào cả.

An Lương chủ động gọi món, trong lúc gọi món anh còn thử dò hỏi nhân viên phục vụ: “Cá hồi của mấy người có xuất xứ từ đâu vậy?”

Trong lòng chị gái phục vụ đã có sẵn câu trả lời nhưng vẫn chần chờ một lát rồi mới nói: “Thưa anh, cá hồi của chúng tôi đến từ Hokkaido Nhật Bản, tuyệt đối không phải đến từ Na Uy, xin anh yên tâm dùng.”

Vấn đề về nơi xuất xứ chung của cá hồi, đều sẽ được giải thích giống nhau ở các quán ăn Nhật Bản từ trung cấp đến cao cấp, các nhân viên sẽ đặc biệt tiến hành giải thích cho khách hàng.

Trong đó nơi xuất xứ tệ nhất dĩ nhiên chính là Na Uy!

Bình Luận (0)
Comment