Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 62 - Chương 1126: Thật Sự Rất Ghen Tị Với Lý Tịch Nhan!

Chương 1126: Thật sự rất ghen tị với Lý Tịch Nhan!

Tuy Na Uy là khu vực nuôi dưỡng cá hồi lớn nhất toàn cầu, hơn nữa hoàn cảnh địa lý của nơi này cũng cực kỳ thích hợp để nuôi dưỡng cá hồi, nhưng việc nuôi dưỡng cá hồi vẫn là ngành sản nghiệp quan trọng nhất của Na Uy.

Mà đúng là bởi vì như thế, cho nên Na Uy mới điên cuồng nuôi dưỡng cá hồi, căn bản không thèm suy nghĩ đến hoàn cảnh và quy mô nuôi dưỡng, nên mới dẫn tới việc chất lượng của cá hồi bị suy giảm đi đáng kể, thậm chí đến việc rận biển chui vào bên trong khu nuôi dưỡng sau đó điên cuồng sinh sôi nảy nở cũng không biết, bởi vậy mà việc vệ sinh an toàn thực phẩm của cá hồi ở Na Uy lập tức xảy ra vấn đề.

An Lương không thể trách cá hồi của Na Uy, mà phải trách ngành sản xuất nuôi dưỡng cá hồi của Na Uy!

Nếu Na Uy thật sự nuôi dưỡng cá hồi tốt đến như vậy, thì tại sao các nhà hàng Nhật Bản từ trung cấp đến cao cấp đều không lựa chọn nó?

Đúng thật là người tiêu dùng có thể không hiểu được chuyện đó, nhưng những nhà hàng Nhật Bản cao cấp làm sao có thể không hiểu cho được?

Nếu đã từng đến một nhà hàng Nhật Bản cao cấp, và dò hỏi nơi sản xuất của cá hồi, hẳn có rất ít câu trả lời là cá hồi Na Uy đi?

Đương nhiên, nếu nhà hàng Nhật Bản cao cấp lựa chọn cá hồi Na Uy, vậy thì anh sẽ nhanh chóng kéo cửa hàng đó vào danh sách đen ở trong lòng của mình, tất nhiên là bởi vì cửa hàng đó làm ăn gian dối rồi.

Nhà hàng Ẩm thực Nhật Bản chỉ là một cửa hàng trung cấp thôi, nhưng cá hồi mà họ đã chọn lại đến từ khu vực Hokkaido Nhật Bản.

Sau khi An Lương nhận được câu trả lời, năng lực dự báo nguy hiểm của anh cũng không phát ra tín hiệu nhắc nhở, vì thế anh quyết định chọn một con cá hồi với giá là 198 tệ.

Nếu là cá hồi Na Uy bình thường, hẳn là giá cả chỉ dao động từ 58 tệ đến 98 tệ mà thôi.

Nhưng An Lương lại chọn một phần sashimi cá ngừ khác, giá là 268 tệ, không nên nghĩ đến cá ngừ vây xanh với mức giá này, điều đó không chân thật một chút nào cả?

Lưu Linh yên lặng nhìn An Lương gọi món, bà dừng việc xem máy tính bảng lại, bởi vì tâm trạng bây giờ của bà thực sự vô cùng phức tạp, căn bản không có tâm tình dùng cơm.

An Lương liên tục gọi món, bao gồm cả một con cua tuyết Nhật Bản, cuối cùng anh còn bổ sung thêm một phần salad hoa quả, sau đó mới nhỏ giọng hỏi bà: “Xem thử xem, có muốn gọi thêm món nào nữa hay không?”

Lần này, An Lương đã dùng chút chiêu trò tâm lý học nhỏ!

Bởi vì vừa rồi, An Lương đã cố ý không gọi Lưu Linh là “dì”, do đó để tránh bởi vì vấn đề xưng hô, mà khiến cho nhân viên phục vụ nhìn Lưu Linh bằng ánh mắt khác.

Loại chi tiết này được xem như áp dụng vô cùng đúng chỗ.

Nếu trực tiếp gọi Lưu Linh là “dì”, thì người phục vụ này sẽ rất kinh ngạc mà nhìn Lưu Linh một cái, việc đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Lưu Linh.

Chú ý đến chi tiết quan trọng có thể không thành công, nhưng không chú ý đến chi tiết quan trọng thì xác suất thất bại sẽ tăng lên gấp mấy lần.

Lưu Linh nhạy cảm chú ý đến chi tiết nhỏ này của An Lương!

Trước đó ở trong quán cà phê Starbucks, An Lương vẫn luôn gọi bà là “dì”, nhưng bây giờ anh lại trực tiếp bỏ qua chuyện đó.

Cách gọi này…

Một chi tiết quan trọng như vậy, dĩ nhiên Lưu Linh phải phát hiện ra chứ.

Nên Lưu Linh âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi ở trong lòng, nếu lúc này An Lương gọi bà là “dì”, bà âm thầm đoán hẳn là nhân viên phục vụ sẽ rất tò mò không biết mối quan hệ của hai người bọn họ là gì?

“Cậu cứ gọi món đi.” Lưu Linh trả lời anh.

An Lương cũng không thuyết phục Lưu Linh chọn thêm món, anh trực tiếp nói với người phục vụ nữ: “Tạm thời cứ như vậy đi.”

“Được ạ thưa anh, xin hãy chờ một lát.” Người phục vụ trả lời anh, sau đó rời khỏi ghế dài, hơn nữa còn rất thân thiện mà đóng cửa gỗ trượt lại.

Ở trong phòng ăn kín đáo như thế này, An Lương lập tức nhắc lại chuyện lúc trước: “Công việc của dì xảy ra rắc rối gì sao?”

Đối mặt với câu hỏi của An Lương, trong lòng Lưu Linh đột nhiên dâng lên một cỗ hâm mộ, bà thực sự rất hâm mộ Lý Tịch Nhan, bởi vì Lý Tịch Nhan đã gặp được An Lương.

Tuy Lưu Linh hiểu rõ tình cảnh của An Lương hơn so với Lý Tịch Nhan, nhưng nhìn cách mà An Lương đối đãi với Lý Tịch Nhan, đột nhiên Lưu Linh nhớ tới những gì mà Lý Tịch Nhan đã từng nói, cô chỉ muốn vào cái tuổi đẹp nhất của mình gặp được một người tốt đẹp như anh mà thôi!

An Lương như vậy, tất nhiên là ở tuổi đẹp nhất Lý Tịch Nhan đã gặp được sự lựa chọn tốt nhất rồi!

Rốt cuộc trên thế giới có bao nhiêu người có thể vừa tinh tế vừa ấm áp giống như An Lương chứ?

Lưu Linh biết rất rõ, từ khi An Lương và Lý Tịch Nhan chưa phát sinh bất kỳ một mối quan hệ nào thì anh đã tặng biệt thự cao cấp và siêu xe cho Lý Tịch Nhan rồi, tình huống như thế này quả thật rất đáng để hâm mộ!

Chương 1127: Hai vấn đề!

Phòng Lâm Hồ của Nhà hàng Ẩm thực Nhật Bản.

Đối mặt với câu hỏi của An Lương, trong lòng Lưu Linh đột nhiên tràn đầy ngưỡng mộ với Lý Tịch Nhan, thậm chí bà ấy còn có chút đố kỵ!

Đúng vậy!

Lưu Linh quả thực có chút đố kỵ.

Nếu nhất định phải so sánh, Lưu Linh cảm thấy bản thân mình không kém gì Lý Tịch Nhan, thậm chí có vài thứ còn xuất sắc hơn, nhưng Lý Tịch Nhan sống như một nàng công chúa trong truyện cổ tích, còn bà thì lại sống rất vất vả.

Cảm giác chênh lệch như vậy khiến Lưu Linh có chút khó chịu.

Cũng chính vì cảm giác chênh lệch đó đã tạo áp lực khiến Lưu Linh không thể nào gánh nổi những rắc rối trong công việc.

Bà ấy không nhịn được, mở miệng nói: “Rắc rối trong công việc khá là lớn.”

“Ồ?” An Lương nghi ngờ nhìn Lưu Linh, chờ Lưu Linh tiếp tục nói.

Lưu Linh đã bị cảm giác chênh lệch nghiền nát đi nút thắt trong lòng, bà kể lại: “Chủ yếu có hai rắc rối chính.”

“Đầu tiên là nhiệm vụ cho vay theo lệ thường. Số tiền cố định của nhiệm vụ là khoản vay tiêu chuẩn 3000 vạn. Nếu là khoản vay không theo tiêu chuẩn, thì chỉ cần cuối cùng tiền lợi nhuận theo lý thuyết bằng với khoản vay tiêu chuẩn 3000 vạn.” Lưu Linh nói rõ vấn đề đầu tiên.

An Lương tiếp lời: “Khoản vay 20 ức của Công ty Xây dựng An Thịnh chắc cũng gần bằng với khoản vay tiêu chuẩn.”

Lưu Linh liếc An Lương: “Nếu nhất định phải tính khoản vay 20 ức của Công ty Xây dựng An Thịnh, nó không chỉ là vấn đề bằng bao nhiêu khoản vay tiêu chuẩn, mà còn là vấn đề số lượng nhiệm vụ cho khoản vay tiêu chuẩn phải tăng thêm.”

Lưu Linh tiếp tục nói: “Lãi suất khoản vay của Công ty Xây dựng An Thịnh thấp hơn lãi suất tiền gửi cố định trong cùng thời kỳ. Về lý thuyết, ngân hàng của dì sẽ chịu lỗ, cho nên gần như không thể nào tính vào khoản vay tiêu chuẩn được.”

An Lương đột nhiên tỉnh ngộ.

Khoản vay 20 ức mà Công ty Xây dựng An Thịnh thu được vào thời điểm đó quả thực thấp hơn lãi suất tiền gửi ngân hàng trong cùng thời kỳ.

“Ngoài việc nhiệm vụ là khoản vay tiêu chuẩn 3000 vạn, phó giám đốc mới đến cũng có vấn đề. Hắn ta đã mời dì đi ăn tối ba lần, lần nào dì cũng đều từ chối nhưng hắn ta vẫn muốn mời.” Lưu Linh giải thích.

Hả?

Phó giám đốc mới đến đã mời Lưu Linh đi ăn tối?

Có dụng ý khác?

Phó giám đốc này cũng được đấy!

“Tình hình của phó giám đốc này là như thế nào?” An Lương hỏi.

Lưu Linh trả lời: “Đối phương là từ quận Trung Ngọc qua, dì không hiểu lắm về mấy cái đó.”

“Ông ta tên gì?” An Lương hỏi lại.

Lưu Linh giải thích không chút do dự: “Bảo Tiểu Minh, Bảo trong Ngư Bảo.”

“Tiểu Minh?” An Lương lộ ra nụ cười.

Lưu Linh sửng sốt một chút, sau đó liếc nhìn An Lương.

“Chờ một chút, cháu sẽ cho người điều tra một chút về bạn học Tiểu Minh này.” An Lương trực tiếp trả lời.

An Lương tìm wechat của Tống Chí Phong trong ứng dụng wechat, sau đó gửi tin nhắn.

‘An Lương: Anh Tống, anh có ở đó không?’

‘Tống Chí Phong: Có có có, Anh Lương, có chuyện gì vậy?’

‘An Lương: Anh hãy giúp tôi kiểm tra tình hình của Bảo Tiểu Minh, phó giám đốc của Ngân hàng Công Thương chi nhánh Bắc Ngọc. Xem xem có lời đồn nào về người này không.’

‘Tống Chí Phong: Anh Lương, anh định xử hắn à?’

‘An Lương: Nếu như có lời đồn nào đó vậy thì xử hắn đi.’

‘Tống Chí Phong: Được rồi, chờ một chút, tôi sẽ sắp xếp người kiểm tra tình hình ngay lập tức.’

‘An Lương: Được, tôi chờ tin của anh.’

Tống Chí Phong thậm chí còn không hỏi An Lương tại sao lại muốn xử người tên Bảo Tiểu Minh này, lý do không quan trọng, quan trọng là An Lương muốn xử lý đối phương.

Nếu Bảo Tiểu Minh có vấn đề, vậy thì Tống Chí Phong sẽ giúp cậu giải quyết tên Bảo Tiểu Minh này.

Nếu không có vấn đề gì thì vậy thì coi như hắn ta may mắn mà thôi!

Đương nhiên, cho dù không có vấn đề gì thì vẫn phải xem ý kiến của An Lương. Nếu An Lương muốn tiếp tục dây dưa với Bảo Tiểu Minh, vậy thì Bảo Tiểu Minh phải thật chú ý. Bởi vì sau khi đã bị nhắm tới, tốt nhất là không được phạm bất cứ sai lầm nào.

An Lương để điện thoại di động xuống, cậu nói với Lưu Linh: “Chuyện của Tiểu Minh gần như đã được giải quyết, đợi có kết quả là được.”

“Nhân tiện, dì có từng nghe bạn học Tiểu Minh này đã làm chuyện gì phạm pháp hay chưa?” An Lương hỏi thêm.

Tình hình nội bộ thì chỉ có người trong nội bộ biết rõ nhất!

Lưu Linh trả lời: “Có!”

“Hửm?” An Lương nghi ngờ nhìn Lưu Linh.

“Người này vừa được điều qua đây là dì biết hắn ta rất hay quấy rối sinh viên thực tập.” Lưu Linh giải thích.

An Lương khẽ lắc đầu: “Chuyện này thôi thì không đủ.”

Đúng!

Chuyện này thật sự là không đáng kể.

Ít nhất đối với sự tồn tại ở tầng lớp này của Bảo Tiểu Minh, chuyện đó chỉ là một chuyện không đáng kể khi đặt vào địa bàn của Ngân hàng Công Thương chi nhánh Bắc Ngọc.

Ngay cả đối với sinh viên thực tập mà nói, đó là một tai nạn bất ngờ, nhưng đối với phó giám đốc mà nói, đó không phải là một chuyện nhỏ không đáng thôi sao?

Lưu Linh im lặng vài giây, sau đó mới nói: “Dì nghe nói rằng hắn ta biển thủ công quỹ, có điều dì không biết tình hình cụ thể ra sao.”

“Chỉ cần có chuyện này là được, người của bên cháu có thể điều tra ra.” An Lương trả lời.

Trong thời đại số liệu lớn như thế này, những chuyện xảy ra trong thành phố lớn hầu như là những chuyện không thể nào không điều tra ra được.

Trong khi An Lương và Lưu Linh đang trò chuyện, các món ăn Nhật Bản lần lượt được mang lên.

Lưu Linh cũng không khách sáo nữa, bà ấy bắt đầu ăn. Có lẽ do nói ra được vấn đề trong công việc, hơn nữa An Lương cũng bắt đầu giúp đỡ bà ấy giải quyết, cho nên tâm trạng đã trở nên tốt hơn.

Mặc dù Lưu Linh không thể chắc chắn được nếu bà nhận sự giúp đỡ của An Lương thì có kết quả gì, nhưng ít nhất xem ra hiện tại cũng không có vấn đề gì, nếu có thể giải quyết được vấn đề trong công việc thì còn tốt hơn nữa!

Chương 1128: Mạng lưới quan hệ - vây cánh mạnh mẽ của An Lương!

An Lương nhìn thấy Lưu Linh ăn cá ngừ béo vừa, cậu muốn chia sẻ kinh nghiệm của một người đàn ông tốt.

Làm thế nào để phán đoán một cô gái có muốn lựa chọn làm “Trợ thủ Tahm Kench” hay không?

Sự lựa chọn tốt nhất chính là đưa cô gái này đến một nhà hàng ẩm thực Nhật Bản, gọi một số món sashimi, xem cô gái đó có thể ăn món sashimi không. Nếu cô gái đó ăn được món sashimi, đồng nghĩa với việc có thể chọn làm “Trợ thủ Tahm Kench”, bạn hãy yên tâm và mạnh dạn tham gia trò chơi Hiệp Cốc.

Nếu không thể ăn?

Vậy thì cần phải thận trọng hơn.

Mặc dù vẫn có thể chơi rất vui nhưng nó thiếu đi sự thú vị của trợ thủ Tahm Kench.

Đây là kinh nghiệm của một người đàn ông tốt!

“Dì ăn thử món cua tuyết này đi.” An Lương đưa cho Lưu Linh một cái chân cua tuyết đã lột vỏ.

Lưu Linh cũng không từ chối, bà ấy nhận chân cua tuyết của An Lương, tâm trạng của bà ấy bây giờ hơi rối.

Gần 1 tiếng sau, An Lương nhận được tin nhắn của Tống Chí Phong.

‘Tống Chí Phong: An Lương, Bảo Tiểu Minh có chuyện lớn rồi!’

‘Tống Chí Phong: Các mức tiêu thụ của Bảo Tiểu Minh rõ ràng là vượt quá thu nhập của hắn. Có vấn đề với nguồn thu nhập của hắn ta!’

‘Tống Chí Phong: Tuần tra Kinh tế đã tới nói chuyện với Bảo Tiểu Minh, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, Bảo Tiểu Minh sẽ gặp xui xẻo.’

‘An Lương: Vậy thì tốt!’

‘An Lương: Đợi lát nữa có kết quả rồi báo với tôi.’

‘Tống Chí Phong: Được rồi, tôi đang quan sát ở bên này.’

An Lương để điện thoại xuống, cậu liếc nhìn Lưu Linh đang ăn salad trái cây rồi nói: “Bạn học Tiểu Minh sắp gặp xui xẻo rồi!”

“Hả?” Lưu Linh sửng sốt một chút.

“Dì nói đúng, bạn học Tiểu Minh này có vấn đề tham ô công quỹ, cho dù không phải là biển thủ công quỹ, e cũng là những vấn đề khác có liên quan.” An Lương giải thích.

Lưu Linh tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Tuần tra Kinh tế phát hiện mức tiêu thụ của Tiểu Minh đã vượt quá mức thu nhập của hắn ta. Chuyện này chắc cũng coi như có vấn đề?” An Lương mỉm cười nói.

Lưu Linh gật đầu khẳng định.

Trong trường hợp bình thường, nếu mức tiêu thụ vượt quá mức thu nhập là có vấn đề.

An Lương nói tiếp: “Tuần tra Kinh tế đã tới tìm người rồi. Bước tiếp theo phải xem vấn đề nghiêm trọng như thế nào.”

“Hả?” Lưu Linh ngạc nhiên hỏi, “Trực tiếp tới cửa tìm người luôn sao?”

“Đương nhiên!” An Lương đáp lại.

Tuy rằng không có ai kiện cáo Bảo Tiểu Minh, nhưng Tuần tra Kinh tế vẫn có thể điều tra Bảo Tiểu Minh. Dù sao Ngân hàng Công thương là ngân hàng dưới trướng của chính phủ, tình huống của Bảo Tiểu Minh đương nhiên sẽ bị Tuần tra Kinh tế điều tra.

Khi Lưu Linh định hỏi thêm, bà ấy nhận được tin nhắn từ Nghiêm Sa Sa.

‘Nghiêm Sa Sa: Chị Lưu, tin tốt đến đây!’

‘Lưu Linh: ?’

‘Nghiêm Sa Sa: Tên khốn đó đã bị đội tuần tra bắt đi rồi.’

‘Lưu Linh: Bảo Tiểu Minh bị bắt?’

Danh tiếng của Bảo Tiểu Minh ở chi nhánh Bắc Ngọc khá tệ, cho nên bị gọi là “tên khốn”.

‘Nghiêm Sa Sa: Đúng vậy!’

‘Nghiêm Sa Sa: Thật là hạnh phúc quá đi mà!’

‘Nghiêm Sa Sa: Tên khốn này cuối cùng cũng bị bắt, lần này em thấy chắc hắn ta sẽ gặp xui xẻo!’

‘Nghiêm Sa Sa: Nhân tiện, chị Lưu, xin chúc mừng trước!’

‘Lưu Linh: Chúc mừng cái gì?’

‘Nghiêm Sa Sa: Lần này tên khốn đó đã gặp xui, không thể nào lại điều thêm một phó giám đốc xuống, đúng không?’

‘Nghiêm Sa Sa: Giám đốc Thẩm sẽ lên làm, chị sẽ tiếp nhận vị trí của giám đốc Thẩm, đúng chứ?’

‘Nghiêm Sa Sa: Xin chúc mừng chị Lưu, mong chị Lưu sẽ chở che cho em trong tương lai!’

‘Lưu Linh: Chuyện chưa đâu vào đâu!’

‘Lưu Linh: Nhiệm vụ cho khoản vay của chị vẫn chưa xong, làm sao có thể có chuyện này được chứ!’

Giám đốc Thẩm mà Nghiêm Sa Sa đã nói chính là Thẩm Mộc Dương của Bộ phận Tín dụng. Lần trước, sau khi vị trí của phó giám đốc bị bỏ trống, tiếng nói của Thẩm Mộc Dương lớn nhất, kết quả ai mà biết lại có một Bảo Tiểu Minh rớt xuống.

Nếu sau khi Thẩm Mộc Dương thăng chức thì Lưu Linh sẽ có cơ hội ngồi vào vị trí giám đốc Bộ phận Tín dụng.

‘Nghiêm Sa Sa: Trong Bộ phận Tín dụng, ngoài chị Lưu ra, còn ai có đủ tư cách?’

‘Nghiêm Sa Sa: Đúng rồi, còn có một tin đồn khác!’

‘Lưu Linh: Tin đồn gì?’

‘Nghiêm Sa Sa: Mọi người đều nói rằng giám đốc Thẩm đã xử lý tên khốn nạn đó. Giám đốc Thẩm cũng không phủ nhận, vừa nãy còn đang tuyên bố tối nay sẽ mời mọi người một bữa.’

‘Lưu Linh: Mấy tin đồn này bớt nói lại đi, tránh để bị người khác lợi dụng.’

‘Nghiêm Sa Sa: Chuyện này không phải chỉ nói với mỗi chị Lưu thôi sao?’

‘Lưu Linh: Em lo làm việc nghiêm túc vào, bên chị còn có việc cần phải xử lý.’

‘Nghiêm Sa Sa: Được rồi, sau khi chị Lưu được thăng chức, hãy nhớ chiêu đãi mọi người một bữa nhé!’

Lưu Linh không trả lời tin nhắn, bà ấy còn thận trọng hơn Nghiêm Sa Sa.

Sau khi đặt điện thoại xuống, khóe miệng Lưu Linh lộ ra một nụ cười, bà ấy biết rất rõ chuyện lần này là do An Lương thao túng ở phía sau, hoặc nên nói, chuyện này là do bà ấy gây ra.

Kết quả, Thẩm Mộc Dương lại phải gánh tội giùm sao?

Thực ra, Thẩm Mộc Dương gánh tội giùm cũng là chuyện bình thường. Dù gì sau khi Bảo Tiểu Minh ngã xuống thì Thẩm Mộc Dương mới có thể được lợi nhiều nhất. Chẳng trách mọi người đều nghi ngờ rằng Thẩm Mộc Dương đứng sau làm trò.

Đương nhiên, Lưu Linh cũng không có ý định nói ra sự thật.

Nếu như nói ra sự thật thì sao?

Để mọi người biết bà ấy rất có năng lực?

Quả thực có tác dụng như vậy, từ đó khiến đồng nghiệp khiếp sợ. Tuy nhiên, đó không hẳn là chuyện tốt, trái lại cứ không nói không rằng phát triển bản thân, để cho Thẩm Mộc Dương hoàn toàn gánh tội.

“Bảo Tiểu Minh ngã rồi!” Lưu Linh nói với An Lương.

‘Bọn họ hành động nhanh như vậy sao?’ An Lương thầm cảm thán trong lòng, từ lúc An Lương gửi tin nhắn đi cho tới khi Bảo Tiểu Minh bị Tuần tra Kinh tế bắt đi, chỉ mất chưa đến một tiếng rưỡi.

Các mối quan hệ vây cánh của An Lương đã phát triển đến bước này bằng một cách vô hình!

Chương 1129: Một nơi yên tĩnh sao?

Trong nhà hàng Ẩm thực Nhật Bản, An Lương vừa mới cảm thán hành động nhanh nhẹn của Tống Chí Phong xong, anh ta đã gửi cho anh một tin nhắn.

‘Tống Chí Phong: Anh Lương, may mắn là không làm nhục sứ mạng của anh.’

‘Tống Chí Phong: Tên Bao Tiểu Minh này có vấn đề rất lớn, bên Hội đồng Điều tra Kinh tế đã liên hệ với Ngân hàng Công Thương rồi, trên cơ bản là tên Bao Tiểu Minh sẽ phải đối diện với một bi kịch rất thảm khốc.’

‘An Lương: Tốt, lão Tống, cảm ơn anh.’

‘Tống Chí Phong: Anh Lương khách khí quá mức rồi.’

‘Tống Chí Phong: Nếu anh Lương không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép đi trước, tôi sắp chuẩn bị dùng cơm rồi.’

‘An Lương: Chờ một chút, vẫn còn có một chuyện nữa.’

‘Tống Chí Phong: Được, mời anh Lương nói.’

‘An Lương: Tôi sẽ cho anh đầu tư tối đa một ngàn vạn, lợi nhuận ít nhất là 30%, trước 9 giờ ngày hôm nay anh hãy đầu tư số tiền đó vào An Tâm, số tiền này sẽ được trả lại muộn nhất vào ngày thứ tư.’

‘An Lương nhắn tiếp: Lão Tống, thời gian còn lại của anh không nhiều đâu, nhớ là phải trước 9 giờ đấy.’

‘Tống Chí Phong trả lời anh: Cảm ơn anh Lương.’

‘Tống Chí Phong lại nhắn thêm: Tôi lập tức đi gom tiền ngay.’

Bên kia, trong nhà của Tống Chí Phong.

Sau khi Tống Chí Phong và An Lương thảo luận xong, anh ta lập tức đi tìm cha của mình.

“Bố, trong nhà của chúng ta có bao nhiêu tiền vậy?” Tống Chí Phong thắc mắc hỏi.

Trước khi Tống Viễn Hàng kịp trả lời, Tống Chí Phong đã vội nói tiếp: “Con vừa mới giúp thái tử gia của An Thịnh một việc nhỏ, đối phương cho con đầu tư tối đa 1000 vạn, nhưng anh ta kêu con phải đầu tư trước 9 giờ ngày hôm nay.”

Tống Viễn Hàng không trả lời câu hỏi của Tống Chí Phong, ông ta chỉ hỏi ngược lại: “Con giúp đối phương việc nhỏ gì?”

Tống Chí Phong nhanh chóng kể lại toàn bộ sự việc cho cha của anh ta nghe, sau khi kể xong, anh ta mới tiếp tục nói với cha của mình: “Thái tử gia của An Thịnh rất có chừng mực, anh ta chỉ nhờ sự giúp đỡ khi thật sự có chuyện xảy ra mà thôi, nếu không có vấn đề gì xảy ra con khẳng định anh ta sẽ không làm xằng làm bậy.”

Quả thật nếu Bao Tiểu Minh không có vấn đề, thì bọn họ cũng không thể ăn không nói có để mà hại người được!

Đó không phải là giúp đỡ, mà chính là tự hại mình.

Tống Viễn Hàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hành động của Tống Chí Phong không có vấn đề gì.

“Chúng ta không có 1000 vạn, đặc biệt là trong một khoảng thời gian ngắn như vậy biết lấy đâu ra một ngàn vạn chứ.”

“A?” Tống Chí Phong cười khổ nói với cha của anh ta: “30% lợi nhuận đó bố, chỉ trong vòng có ba ngày, hôm nay đưa tiền qua đó, thứ tư liền lấy tiền về. Bố, bố mau nghĩ cách giúp con đi mà?”

“Cảnh giới của tên nhóc nhà con chênh lệch rất lớn so với thái tử gia của An Thịnh!” Tống Viễn Hàng vừa cười vừa trả lời con của mình: “Loại chuyện như thế này, con đừng nên nghĩ đến việc sẽ ăn một mình, tuy hành động của con không có vấn đề gì, nhưng nói tóm lại vẫn dễ khiến cho người khác cảm thấy ghen ghét.”

Tống Viễn Hàng lại tiếp tục nói với anh ta: “Không phải con và chủ tịch Hội đồng Điều tra Kinh tế Hoàng Kiệt của nhà Hoàng Nhị Oa có quan hệ không tệ hay sao?”

“Chúng ta chia ra ngoài hai phần hả?” Tống Chí Phong thắc mắc hỏi.

“Số tiền đó chia đôi là 500 vạn, ngoại trừ nhà lão Hoàng ra, thì bên cạnh Hội đồng Điều tra Kinh tế còn có Đội trưởng Hội đồng Điều tra, con liên hệ với thế hệ sau của nhà bọn họ đi, mau chóng giải quyết cho xong việc này.” Tống Viễn Hàng nói với anh ta.

Tống Chí Phong liên tục gật đầu rồi trả lời: “Làm thế không chỉ có thể giảm thiểu tối đa rủi ro của chúng ta, mà còn có thể mượn sức của các cộng tác khác, thuận tiện giúp cho địa vị của bố càng ngày càng ổn định hơn nữa có đúng không?”

“Này!” Tống Viễn Hàng hừ nhẹ một tiếng rồi mới nói:“Tên nhóc con hôi thối này, mau biến khỏi đây nhanh lên cho bố!”

“Ha ha, con đi xử lý việc này trước, buổi tối sẽ không về nhà dùng cơm đâu, nhóm của chúng con sẽ ăn tối ở bên ngoài.” Tống Chí Phong trả lời với bố anh ta.

“Được rồi!” Tống Viễn Hàng vỗ vỗ bả vai của Tống Chí Phong rồi ân cần nói: “Sau này đi theo thái tử gia của An Thịnh cố gắng học hỏi người ta cho tốt vào, đối phương thật sự rất giỏi!”

“Đúng vậy!” Tống Chí Phong vui vẻ nói.

Dĩ nhiên An Lương không biết tình hình ở bên này của Tống Chí Phong, mà anh cũng không cần phải biết tình hình bên đó của Tống Chí Phong để làm gì, bởi vì hết thảy mọi thứ anh làm đều hợp tình hợp lý, nên cho dù Tống Chí Phong có quay xe thì cũng là vấn đề của riêng Tống Chí Phong.

Sau khi An Lương và Tống Chí Phong thảo luận xong, anh lập tức nói với Lưu Linh: “Vấn đề của bạn học Tiểu Minh đã được giải quyết ổn thỏa rồi, chắc chắn là anh ta không có cơ hội để quay trở về nữa đâu.”

“Tốt lắm.” Lưu Linh thấp giọng trả lời anh, bà đang cảm thán mạng lưới quan hệ rộng lớn của An Lương ở trong lòng.

Quả thật nếu là Lưu Linh thì xem ra không có cách nào giải quyết được vấn đề này rồi, vậy mà An Lương chỉ cần gửi một vài tin nhắn ở trên điện thoại di động, đã có thể giải quyết hoàn toàn vấn đề này.

Giờ phút này, Lưu Linh lại bắt đầu cảm thấy hâm mộ Lý Tịch Nhan một lần nữa.

Chỉ sợ giống như những gì mà Lý Tịch Nhan đã nói, nếu cô không thể nắm tay An Lương đi đến cuối cùng thì sẽ như thế nào đây?

Có một số việc không nhất định phải đòi hỏi thiên trường địa cửu.

Chương 1130: Một nơi yên tĩnh sao? (2)

An Lương thấy Lưu Linh ăn hết đĩa salad hoa quả xong, mới ấn chuông phục vụ, chờ nhân viên phục vụ bước vào, anh liền kêu lớn: “Tính tiền.”

Nhân viên phục vụ nhanh chóng nói: “Xin hãy chờ một chút.”

Chờ sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi chỗ này, Lưu Linh mới nói với An Lương: “Bữa này để dì trả tiền cho, cảm ơn cháu đã giúp dì giải quyết một vấn đề lớn như vậy.”

“Không cần phải khách khí đâu dì.” An Lương nhất quyết từ chối Lưu Linh.

Bởi vì điều kiện kinh tế của hai người bọn họ không giống nhau!

Lúc nãy trước khi gọi món, An Lương đã âm thầm tính toán sơ qua một chút, bữa này tối đa khoảng hai ba ngàn đến ba bốn ngàn.

Đối với An Lương mà nói, bất kể là hai ba ngàn, hay là ba bốn ngàn thì có cái gì khác nhau đâu chứ?

Căn bàn là An Lương không có thiếu tiền!

Nhưng Lưu Linh không giống như vậy, An Lương biết rõ thu nhập cố định của bà ấy cũng không nhiều bao nhiêu, mặc dù bây giờ không cần phải gánh tiền sinh hoạt của Lý Tịch Nhan nữa, nhưng đối với thu nhập của Lưu Linh mà nói thì một bữa cơm trưa hơn hai ngàn vẫn tương đối là xa xỉ.

Một lát sau khi tính tiền xong, chỉ sợ là bà ấy sẽ âm thầm đau lòng mà thôi?

Đối với một người đàn ông tốt hay để ý chi tiết như An Lương mà nói thì làm sao anh có thể để cho Lưu Linh trả tiền cơm được chứ?

Không tới ba phút sau, nhân viên phục vụ đã quay trở lại một lần nữa, cô ta đưa cho An Lương một tờ giấy, tổng giá tiền là 2408 tệ, không tính tiền phục vụ, không tính tiền sử dụng phòng ăn, quả nhiên cách tính tiền của Thịnh Khánh thật sự rất đơn giản.

An Lương tùy tiện trả tiền tương ứng với bữa cơm xong, anh lập tức hỏi Lưu Linh: “Lại đến quán cà phê Starbucks ở đối diện ngồi sao?”

“Đối diện có hơi ồn ào một chút, chi bằng đổi sang một chỗ khác yên tĩnh hơn đi?” Lưu Linh đề nghị.

Một chỗ yên tĩnh sao? Ồ.

An Lương và Lưu Linh bước ra khỏi nhà hàng Ẩm thực Nhật Bản, Lưu Linh từ chối tiếp tục ngồi ở quán cà phê Starbucks, mà đề xuất tìm một nơi yên tĩnh hơn.

“Lục Sâm Trà Uyển thì sao?” An Lương tùy tiện hỏi.

Lưu Linh im lặng vài giây rồi trả lời: “Hay là đến nhà dì ngồi một lát?”

???

Thế này là…

Xin hỏi phải lựa chọn như thế nào?

Cứu với!

Lại thêm một nhiệm vụ lựa chọn!

An Lương kêu gọi Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, nhưng Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng trước sau vẫn phớt lờ An Lương.

“Ặc ặc, như thế có tiện không?” An Lương hỏi lại.

Khóe miệng Lưu Linh hơi nhếch lên, đối mặt với sự rụt rè của An Lương, bà lại nổi hứng muốn trêu chọc anh: “Có gì mà không tiện, cháu là bạn trai của Tịch Nhan, dì rất yên tâm.”

“…” An Lương không còn gì để nói.

“Đúng lúc cài đặt mạng không dây ở nhà đang bị lỗi, cháu tiện thể đến xem thử.” Lưu Linh giải thích: “Wi-Fi trong phòng tập yoga thỉnh thoảng bị mất kết nối.”

“Ồ, vậy thì được, để cháu đến xem thử!” An Lương trả lời.

Hai người cùng xuống nhà để xe dưới tầng hầm.

Lưu Linh đã bật trước hệ thống sưởi sàn và hệ thống thông gió ở nhà qua điện thoại di động. Đây là sự tinh tế khi chuyển từ xa xỉ sang tiết kiệm. Bà ấy đã quen với sự ấm áp và không khí trong lành khi trở về nhà.

Trước đây Lưu Linh vốn đã từng thử quay lại sống ở khu dân cư Thiên Lan, vì bà ấy nghĩ rằng Lý Tịch Nhan đã đi học, nếu bà ấy lại tiếp tục sống ở Phồn Hoa Nguyên, dường như có chút không ổn.

Nhưng kết quả thì…

Bà ấy trở về khu dân cư Thiên Lan chưa đầy một tiếng đồng hồ đã phải quay lại Phồn Hoa Nguyên.

Sau khi từng sống hưởng thụ ở Phồn Hoa Nguyên, làm sao bà ấy có thể dễ dàng thích nghi lại với cuộc sống trước đây?

Chưa đầy mười lăm phút sau, hai chiếc xe lần lượt đến Phồn Hoa Nguyên, bởi vì Lưu Linh đặt biển số xe Porsche 718 do An Lương lái làm xe của khách từ trước nên xe của anh mới thuận lợi lái vào trong mà không bị cản trở gì.

Trong thang máy của khu để xe dưới tầng hầm, Lưu Linh và An Lương không nói chuyện, bầu không khí có chút yên tĩnh mờ ám.

“Tinh!”

Thang máy kêu lên, An Lương và Lưu Linh bước vào thang máy, trong thang máy chỉ có hai người, bầu không khí càng thêm mờ ám.

Thang máy tốc độ cao vận hành ổn định và nhanh chóng lên đến tầng 30.

Trước cửa phòng 3006.

Lưu Linh dùng dấu vân tay để mở cửa, sau khi cửa được mở ra, không khí ấm áp do hệ thống sưởi sàn trong phòng phả ra từ khe cửa, khiến An Lương cảm thấy rất ấm áp.

“Mời vào, nhà có hơi bừa bộn, một mình dì ở nên cũng không hay dọn dẹp.” Lưu Linh giải thích.

An Lương đi theo Lưu Linh vào trong nhà.

Lưu Linh lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép cho An Lương: “Đây, dép của cháu, chúng ta vẫn giữ lại cho cháu.”

Điều này…

Nhà họ vẫn giữ lại dép của An Lương, điều này có vẻ hơi kỳ lạ.

Sau khi Lưu Linh lấy dép của An Lương ra, bà ấy tự mình bước vào trong phòng, An Lương nhìn theo bóng lưng mảnh mai của Lưu Linh, anh cảm thấy Lưu Linh thật sự rất giống Lý Tịch Nhan.

Thay dép xong, An Lương cũng bước vào nhà.

Lưu Linh chào: “Cháu đến phòng tập yoga xem thử. Chủ yếu là mạng Wi-Fi của phòng tập yoga bị lỗi. Thỉnh thoảng dì cần xem video để tập yoga thì bị ngắt mạng.”

“Chờ một chút, để cháu xem thử.” An Lương lấy điện thoại di động ra, thử kết nối với mạng Wi-Fi nhà Lưu Linh. Nó đương nhiên là tự động được kết nối.”

Trong khi kiểm tra cài đặt mạng không dây, An Lương nghĩ đến một bộ phim của Nhật Bản.

“Cháu kiểm tra tình hình mạng internet trước đi, dì xuống bếp một lúc.” Lưu Linh giải thích.

“Được!” An Lương đáp lại.

Chương 1131: Thế giới của kẻ mạnh: Một chương mới

Sau khi Lưu Linh rời đi, An Lương mới tập trung kiểm tra mạng không dây.

Lưu Linh về phòng ngủ thay quần áo trước rồi mới xuống bếp.

Trong phòng bếp, khóe miệng Lưu Linh hơi nhếch lên. Bà ấy nhận ra An Lương có vẻ không giống như lúc trước, bà ấy lấy anh đào và nho đỏ trong tủ lạnh ra, sau đó đem rửa sạch.

Việc kiểm tra sửa chữa mạng không dây khiến An Lương hơi buồn phiền, cuối cùng anh dứt khoát dùng mẹo cài đặt lại, gặp vấn đề không giải quyết được thì cài đặt lại, về cơ bản thì vấn đề sẽ được giải quyết sau khi cài đặt lại.

Sự thật đúng là như vậy!

Sau khi cài đặt lại mạng không dây, An Lương đã kiểm tra wifi trong phòng tập yoga, quả nhiên là đã bình thường trở lại, cho dù là độ trì hoãn hay tốc độ mạng đều không có gì bất thường.

“Sửa xong rồi!” An Lương vừa nói vừa đi từ phòng tập yoga ra cửa phòng khách.

Tuy nhiên, ngay sau đó, An Lương lại cảm thấy mình thật sự không dễ dàng!

Bởi vì anh phát hiện Lưu Linh đã thay quần áo, bà ấy mặc một bộ quần áo cotton ở nhà, giống hệt như một người vợ hiền lành mới cưới.

'Tinh.'

‘Kí chủ hãy chú ý.’

‘Kí chủ hiện chỉ nhận được một phần thưởng đặc biệt: [Lựa chọn số phận: Lượng tử hư không].’

‘Nếu muốn sử dụng 'Lựa chọn số phận: Lượng tử hư không' kí chủ vui lòng hoàn thành vòng thứ hai của nhiệm vụ liên hoàn!’

???

Chuyện quái quỷ gì thế này?

‘Nhiệm vụ liên hoàn đã mở.’

‘Nhiệm vụ vòng thứ hai: Leo lên đỉnh cao.’

‘Câu lạc bộ Bạch Ngọc Kinh, tham vọng đuổi theo hạnh phúc của thế giới!'

‘Kí chủ phải hoàn thành hai mục tiêu sau:

Thứ nhất: Giá trị tài sản ròng của ký chủ vượt một vạn ức và số tiền mặt đang nắm giữ vượt một ngàn ức.

Thứ hai: Ký chủ dẫn đầu ước mơ về sự kết nối của Câu lạc bộ Bạch Ngọc Kinh với Công ty TNHH Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước mơ Tương lai, vượt qua đánh giá giá trị thị trường là một vạn ức đô la Mỹ.’

‘Phần thưởng Nhiệm vụ: Mở hoàn toàn [Lựa chọn số phận: Lượng tử hư không].’

‘Chào mừng kí chủ bước vào thế giới của kẻ mạnh và mở ra một chương mới.’

Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã phát hành nhiệm vụ vòng thứ hai của nhiệm vụ liên hoàn.

An Lương nhìn nhiệm vụ vòng thứ hai, anh cảm thấy có chút không nói nên lời, có phải Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã quá coi trọng anh không?

Trước đó, anh đã kiếm được thu nhập hơn 500 ức từ thị trường vàng bạc London. Đây là cơ hội nghìn năm khó gặp khi Vương quốc Anh rút khỏi Liên minh Europa và cuối cùng mới có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Bây giờ đã không còn cơ hội như vậy nữa.

Mặc dù bây giờ không có cơ hội để cho Vương quốc Anh rút khỏi Liên minh Europa, nhưng An Lương cũng đã không còn là An Lương của trước đây!

Anh thành lập Câu lạc bộ Bạch Ngọc Kinh, một tay anh quảng bá Công ty TNHH Tập đoàn Công nghệ Graphene Ước mơ Tương lai, và cũng đang phát triển ngành công nghiệp sản xuất con Chip.

An Lương bây giờ đã khác với trước đây, cả về các mối quan hệ cá nhân lẫn các quỹ vốn do anh kiểm soát.

Quả nhiên là anh đã bước vào thế giới của kẻ mạnh rồi ư?

“Mạng đã sửa xong chưa?” Giọng nói của Lưu Linh đã kéo An Lương trở về thực tại.

An Lương gật đầu khẳng định: “Đã sửa xong rồi, mạng ở phòng tập yoga đã bình thường trở lại.”

“Vậy thì tốt quá!” Lưu Linh đáp lời một cách vui vẻ. Bà ấy bưng anh đào và nho đỏ yêu thích của mình rồi gọi An Lương: “Cháu ra phòng khách ngồi một lúc đã.”

An Lương đi về phía phòng khách, Lưu Linh bưng một khay hoa quả bước theo sau.

Trong phòng khách.

An Lương ngồi trên ghế sô pha lớn, Lưu Linh đặt đĩa trái cây với anh đào và nho đỏ lên chiếc bàn trà ở trước mặt An Lương, sau đó ngồi xuống bên cạnh An Lương.

Điều này…

Là ý gì đây?

Khóe miệng Lưu Linh khẽ cong lên, bà ấy cầm lấy một quả anh đào, cố ý dùng tay đút cho An Lương một cách thân mật: “Quả anh đào này rất ngọt.”

“...” An Lương á khẩu.

Lưu Linh này có vấn đề!

Nếu Lưu Linh làm chuyện như vậy trước nhiệm vụ đặc biệt [Lựa chọn số phận: Trưởng thành và ngây thơ], thì An Lương sẽ không một chút do dự mà kéo Lưu Linh cùng chơi game.

Nhưng bây giờ An Lương đã chọn [ngây thơ] trong [Lựa chọn số phận: Trưởng thành và ngây thơ], đồng thời [Lựa chọn số phận: Hư không lượng tử] vẫn chưa bắt đầu có hiệu lực.

Trước tình hình này, An Lương còn có thể làm gì?

Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã cảnh báo nguy hiểm, tất nhiên là An Lương không thể bỏ qua lời cảnh báo của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng. Rốt cuộc, khả năng Dự Đoán Nguy Hiểm cũng phát ra một lời cảnh báo vô cùng nguy hiểm.

Cho nên trước hành động trắng trợn của Lưu Linh, An Lương không dám động đậy!

“Cái này… Dì à, vừa rồi cháu đã ăn khá no, bây giờ cháu không muốn ăn hoa quả.” An Lương đáp.

Một nụ cười thoáng qua trong mắt Lưu Linh, dường như bà ấy đã phát hiện ra điểm yếu của An Lương?

Người đàn ông nhỏ bé này có vẻ là một Vương giả mạnh miệng?

“Vậy cháu muốn ăn gì?” Lưu Linh hỏi với ánh mắt mang theo ý cười.

An Lương ngửi thấy mùi hương phát ra từ trên người Lưu Linh, đó là một mùi nước hoa rất nhẹ, anh bỏ qua câu hỏi của Lưu Linh và đứng dậy nói:

“Đúng rồi, dì à, vườn hoa trên sân thượng thế nào rồi?”

“Cháu muốn đi xem không?” Lưu Linh hỏi lại.

“Vậy thì đi xem một chút vậy!” An Lương đáp.

Nếu không phải trước đây đã lựa chọn, anh Lương sao có thể như vậy?

Thực sự là [Lựa chọn số phận]!

Chương 1132: Tôi - An Lương, là Vương giả mạnh nhất sao?

Lưu Linh lấy điện thoại mở cửa vườn hoa trên sân thượng qua hệ thống thông minh nhà ở, bà ấy nhắc nhở: “Dì đã mở cửa vườn hoa trên sân thượng rồi. Cháu lên trước đi, dì sẽ lên ngay.”

“Được.” An Lương có cảm giác như đang chạy trốn.

Nhất định là lấy nhầm kịch bản này rồi!

Hệ thống có ở đó không?

Xin hỏi số phận có thể lựa chọn lại được không?

Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng vẫn phớt lờ An Lương như mọi khi.

Vườn hoa trên sân thượng.

An Lương thấy khu vực nghỉ ngơi cây xanh đã được chăm sóc cẩn thận, có vẻ như Lưu Linh đã bắt đầu có sở thích trồng trọt rồi?

Làn gió nhẹ thổi qua làm mặt nước của bể bơi tràn viền gợn sóng lăn tăn. An Lương bước tới quan sát bể bơi tràn viền, nước trong vắt, không có lá cây, cũng không có bất kỳ tạp chất nào, hệ thống lọc và khử trùng phối hợp với nhau để đảm bảo tốt nhất cho chất lượng nước của bể bơi.

Nhưng An Lương đã phát hiện ra vấn đề!

Anh đưa tay ra và chạm vào làn nước ở khu bể bơi tràn viền, thật sự rất ấm!

Lưu Linh đã bật hệ thống sưởi của bể bơi từ trước sao?

Rốt cuộc ma nữ này muốn làm gì?

Tại sao trước khi anh đưa ra quyết định của số phận lại không xảy ra chuyện như vậy?

An Lương cho rằng mình bị bẫy rồi!

Ngay sau khi An Lương kiểm tra nhiệt độ nước, Lưu Linh đã đi đến vườn hoa trên sân thượng. Anh chỉ thấy bà ấy bước tới với một chiếc khăn tắm và đôi dép chống trượt.

“Dì đã bật máy sưởi của bể bơi. Khoảng mười lăm phút nữa là có thể làm nóng hoàn toàn. Ở đây có khăn tắm mới và quần bơi mà trước đây Tịch Nhan đã mua cho cháu. Cháu có muốn bơi thử ở bể bơi này không?” Lưu Linh hỏi.

“…” An Lương thực sự không thể phàn nàn gì được.

Ma nữ này chắc chắn có vấn đề!

“Bể bơi tràn viền này rất thoải mái và có cảm giác như tắm suối nước nóng.” Lưu Linh giải thích: “Dì thích nhất là được ngắm mặt trời lặn ở đây. Cháu có muốn ngắm mặt trời lặn không?”

Trước lời mời của Lưu Linh, An Lương rất muốn đồng ý.

Nhưng dù sao An Lương cũng là một người lý trí, Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cảnh báo rằng có nguy hiểm, An Lương sẽ không vượt qua ranh giới đó.

“Không, không được, dì à, cháu còn phải trở lại trường học, ngày mai cháu còn phải đến lớp nữa.” An Lương giải thích: “Dì à, cháu đi trước đây, lần sau gặp lại!

An Lương nói xong thì lập tức rời khỏi vườn hoa trên sân thượng mà không hề quay đầu nhìn lại.

Lưu Linh nhìn An Lương như đang chạy trốn, bà ấy cười lớn ha ha, hóa ra người đàn ông nhỏ bé này thật sự là một Vương giả mạnh miệng!

Ngoại trừ mồm mép ra, cháu đã chủ động nhận thua rồi sao?

‘Xét theo kết quả lựa chọn [Lựa chọn số phận: Trưởng thành và ngây thơ], lại thêm Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng nhắc nhở nhiệm vụ liên hoàn vòng thứ hai, An Lương tỏ ý bây giờ cứ để ma nữ đó kiêu ngạo đi.

Đợi anh hoàn thành xong nhiệm vụ vòng thứ hai, hừ!

Trong ga ra dưới tầng hầm của Phồn Hoa Nguyên, An Lương lái chiếc Porsche 718 rời đi, anh chuẩn bị về Skyland trước để cất xe, sau đó lại đến Lâm Sơn Cư tìm Dương Mậu Di.

Gần hai mươi phút sau, An Lương đã từ Phồn Hoa Nguyên về đến Skyland. Khi vừa mới mở cửa chuẩn bị vứt chìa khóa lên bàn, anh nhận được tin nhắn của Lưu Linh.

‘Lưu Linh: [Hình ảnh]’

‘Lưu Linh: [Hình ảnh]’

‘Lưu Linh: [Hình ảnh]’

An Lương mở ra xem, mỗi một tấm ảnh đều là hình của Lưu Linh đang ở trong hồ bơi tràn viền, dáng người của ma nữ này quả thật rất đẹp, làn da trắng nõn nà, càng quan trọng hơn là hoàn toàn không nhìn thấy vết tích nào của tuổi tác.

Điều này thật sự không theo lẽ thường!

‘Lưu Linh đã thu hồi một tin nhắn’

An Lương không lưu lại những tấm hình Lưu Linh gửi đến, vì lưu những tấm ảnh thế này rất dễ xảy ra chuyện, là một người đàn ông tốt, anh phải tuân thủ những quy tắc.

An Lương nhìn thấy Lưu Linh thu hồi tin nhắn, anh lại gửi tin nhắn đi.

‘An Lương: Phải rồi, dì ơi, cháu có để một tấm thẻ chip trên bàn trong phòng khách.’

‘An Lương: Tấm thẻ này cháu đã dùng qua vài lần, dì đừng chê nhé.’

‘An Lương: Thẻ chip không có mật mã, cũng không ghi tên, cho nên dì hãy chú ý một chút, sẽ rất phiền phức nếu làm mất nó.’

Trong hồ bơi tràn viền tại vườn hoa trên sân thượng Phồn Hoa Nguyên, Lưu Linh đang xem tin nhắn An Lương gửi đến, bà ấy sửng người một lúc, sau đó đầu mũi bỗng nhiên thấy cay cay.

Hóa ra cậu ấy vẫn luôn chú ý đến những chi tiết nhỏ này ư?

Lúc ấy Lưu Linh thật sự rất ganh tị với Lý Tịch Nhan!

Bà ấy thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ giống như Lý Tịch Nhan, bà ấy bây giờ cũng đang ở độ tuổi đẹp nhất phải không?

Ở độ tuổi đẹp nhất gặp được người tốt nhất như cậu ấy, vì sao phải cầu xin để được tồn tại muôn thuở, vì sao phải suy nghĩ nhiều như vậy?

Sự đề phòng trong lòng của Lưu Linh đã bị phá vỡ bởi sự chu đáo của An Lương.

Chương 1133: Vẫn là An Lương thắng

‘Lưu Linh: Cảm ơn!’

‘An Lương: Không cần khách sáo, cháu đi thu dọn đồ đạc trước, lát nữa còn phải đi đến trường học.’

‘Lưu Linh: [Hình ảnh]’

‘Lưu Linh: Dì có giống Tịch Nhan không?’

‘Lưu Linh đã thu hồi tin nhắn’

‘Lưu Linh đã thu hồi tin nhắn’

Tuy Lưu Linh đã lập tức thu hồi tin nhắn, nhưng An Lương vẫn kịp nhìn thấy được tin nhắn bà ấy gửi đến!

An Lương nở một nụ cười, thế là trận này vẫn là cậu ấy thắng sao?

Bây giờ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ liên hoàn vòng thứ hai, có lẽ sẽ giải quyết được vấn đề.

An Lương giả vờ không nhìn thấy tin nhắn do Lưu Linh gửi đến, cũng như không phát hiện Lưu Linh đã thu hồi tin nhắn, Lưu Linh cũng giả vờ không có gửi tin nhắn, cả hai người đều ngầm hiểu ý và không tiếp tục chủ đề này nữa.

An Lương để chìa khóa xe Porsche 718 ở nhà, anh đặt một chiếc xe trên mạng. An Lương gửi tin nhắn cho Ngô Chính Phong trong lúc đợi xe.

‘An Lương: Chú Ngô, cháu cần chú giúp một việc.’

‘Ngô Chính Phong: Việc gì?’

An Lương nói một cách ngắn gọn, anh cần sắp xếp cho mẹ của bạn gái mình một khoản vay tiêu chuẩn 3000 vạn.

An Lương biết lãi suất cho vay của ngân hàng Công Thương, lần trước khi xử lý khoản vay của Công ty xây dựng An Thịnh, An Lương có tìm hiểu những thông tin liên quan.

Lãi suất cho vay tiêu chuẩn hiện nay tại ngân hàng công thương là 4,35% cho khoản vay trong một năm; một đến năm năm là 4,75%; năm năm trở lên là lãi suất 4,9%.

An Lương dự tính vay chỗ Lưu Linh một khoản vay tiêu chuẩn 3000 vạn, tính theo lãi suất chuẩn cho khoản vay một năm là 4,35%, một ngàn vạn là 43,5 vạn, 3000 vạn thì tiền lãi sẽ là 130,5 vạn.

‘An Lương: Chú Ngô, chú cho cháu số tài khoản, cháu sẽ gửi tiền lãi tương ứng qua.’

‘Ngô Chính Phong: Thằng nhóc An này, cháu như vậy là đánh vào mặt chú đấy!’

‘Ngô Chính Phong: Trên thị trường Đồng Kỳ Hóa này, chúng ta đã kiếm được mấy trăm vạn, cháu còn cho chú mấy đồng lẻ này, chẳng khác nào tát vào mặt chú?’

‘An Lương: Cháu chỉ nói vậy thôi.’

‘An Lương: Kết quả chú lại cho đó là thật!’

‘Ngô Chính Phong: Thằng nhóc này!’

‘An Lương: Ha ha ha, chú đừng nghĩ mọi thứ tốt đẹp quá được không?’

‘An Lương: Đúng rồi, chú Ngô, chú hãy gom tiền vốn trước.’

‘Ngô Chính Phong: Gom tiền vốn?’

‘Ngô Chính Phong: Cần bao nhiêu tiền vốn?’

‘An Lương: Chú Ngô có thể gom được bao nhiêu?’

An Lương chuẩn bị lợi dụng thị trường kỳ hạn để kiếm một số tiền!

Trước đây An Lương chỉ định lợi dụng [Thẻ cao cấp xu hướng tương lai ba mươi ngày của thị trường kỳ hạn] để lừa Trần Minh sập bẫy mà thôi. Nhưng bây giờ, sau khi nhận được nhiệm vụ liên hoàn vòng thứ hai của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, An Lương quyết định lợi dụng nó để kiếm tiền.

Hơn nữa còn là một số tiền lớn!

Một tấm thẻ cao cấp có thể gặp được nhưng rất khó để có được, ai biết được khi nào mới nhận được tấm thẻ cao cấp tiếp theo?

An Lương định lợi dụng thẻ cao cấp xu hướng tương lai ba mươi ngày của thị trường kỳ hạn để thu về nhiều lợi nhuận nhất có thể.

Trong tình huống này, An Lương mới dò hỏi chú Ngô có thể đưa ra được bao nhiêu tiền vốn, anh lại một lần nữa ‘mượn gà đẻ trứng’.

An Lương thành lập câu lạc bộ Bạch Ngọc Kinh.

Thông qua câu lạc bộ Bạch Ngọc Kinh, An Lương có thể nhận được một số tiền tương đối nhiều. Chỉ cần đảm bảo tỷ lệ lãi suất nhất định, anh có thể kiếm được số tiền lãi càng cao chỉ trong một lần.

An Lương của ngày xưa còn quá non yếu để thực hiện những việc này, nhưng bây giờ anh đã có thể xây dựng nên thế lực của riêng mình, anh hoàn toàn có thể làm được những việc như thế này.

Đối diện với câu hỏi thăm dò của An Lương, Ngô Chính Phong suy nghĩ một chút rồi mới trả lời.

‘Ngô Chính Phong: Vốn lưu động ở chỗ chú khoảng 100 ức, công ty Thành Nguyên của chú mỗi ngày cần khoảng 20 ức vốn lưu động, vì vậy chú có thể gom nhiều nhất là 80 ức.’

‘An Lương: Chú Ngô có dám cược một ván không?’

‘An Lương: Cháu cần số tiền vốn này, chậm nhất là cuối tháng ba sẽ trả cho chú kèm theo 10% tiền lãi.’

Tối đa là một tháng sẽ hoàn trả đầy đủ 10% tiền lãi.

Nếu đổi lại là một người khác đề cập đến vấn đề này, Ngô Chính Phong đã âm thầm cho hắn vào danh sách đen, nhưng người này là An Lương, người đã tạo nên kỳ tích hết lần này đến lần khác.

Hơn nữa Ngô Chính Phong biết An Lương có quỹ tiền vốn rất lớn, vượt xa con số 80 ức của ông ta, đối phương không thể nào lừa ông được.

‘Ngô Chính Phong: Vẫn là giao cho công ty đầu tư An Tâm sao?’

‘An Lương: Vâng.’

‘An Lương: Chú Ngô, hôm nay chú hãy đích thân đi đến công ty đầu tư An Tâm một chuyến để ký hợp đồng, cháu sẽ liên lạc trước với bên đó, ngày mai sẽ chuyển tiền, chú thấy thế nào?’

‘Ngô Chính Phong: Không thành vấn đề!’

Ngô Chính Phong sẽ hơi lo sợ nếu không ký hợp đồng.

Suy cho cùng đó cũng là 80 ức, chứ không phải là 1000 vạn.

Trong các hoạt động phúc lợi trước đây của Bạch Ngọc Kinh, khi mỗi người đầu tư vào 1000 vạn sẽ không ký kết hợp đồng, các thành viên của Bạch Ngọc Kinh chỉ cần gửi tiền của mình vào công ty đầu tư An Tâm là mọi việc đã hoàn tất.

Nhưng lần này là 80 ức!

Một số tiền 80 ức lại không ký hợp đồng?

Ngô Chính Phong thật sự có hơi hoang mang!

Thật may An Lương lại chủ động nhắc đến chuyện ký hợp đồng, tránh trường hợp hai bên đều cảm thấy khó xử.

Chương 1134: Trúng chiêu: Quân cờ cao cấp nhất

Sau khi đã bàn bạc xong với Ngô Chính Phong, tài xế An Lương đặt trên mạng cũng gọi điện đến cho anh.

Trên đường đến Lâm Sơn Cư, An Lương gửi tin nhắn vào nhóm chat bạn thân Đế Đô.

‘An Lương: @Vân Hải Dương: Anh Hải Dương, tình hình bên anh thế nào rồi?’

‘Tiền Tiểu Cương: Bây giờ Hải Dương đang cảm thấy rất tuyệt vọng!’

‘An Lương: ?’

‘Lý Tồn Viễn: Có vẻ như tâm trạng của cậu ta đang rất suy sụp, chỉ có thể xem khả năng diễn xuất của anh Hải Dương thôi.’

‘Tiền Tiểu Cương: Mối tình đầu của anh Hải Dương đã quay về rồi!’

‘An Lương: Tôi có một dự cảm không lành…’

‘Lý Tồn Viễn: Giác quan thứ sáu của người đàn ông rất chính xác, mối tình đầu của Hải Dương có vấn đề, sau khi đã thảo luận, chúng tôi chắc chắn rằng mối tình đầu của Hải Dương là quân cờ do Trần Minh sắp đặt.’

‘Lý Tồn Viễn: Thậm chí có chuyện còn tệ hơn.’

‘Lý Tồn Viễn: @Vân Hải Dương: Hải Dương, cậu còn ở đấy không?’

‘Tiền Tiểu Cương: @Vân Hải Dương: Hải Dương, tâm trạng của cậu đã tốt hơn chưa?’

‘Lý Tồn Viễn: Quá khứ đã qua đi rồi, không phải bây giờ cậu và Lý Thiến vẫn đang rất tốt sao?’

An Lương đọc được tin nhắn của Tiền Tiểu Cương và Lý Tồn Viễn, anh nhận ra vấn đề không hề đơn giản!

‘Vân Hải Dương: Cảm ơn sự quan tâm của các anh em, tâm trạng của tôi đã ổn rồi. Lúc mới biết, thực sự tôi rất buồn, nhưng bây giờ tôi đã chấp nhận sự thật rồi.’

‘Vân Hải Dương: @An Lương: Tôi yêu mối tình đầu của mình sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô ấy tên Nhiếp Tiểu Khê, một cô gái rất đáng yêu, sau đó tôi ở lại Đế Đô, còn cô ấy đến Thiên Cẩm.’

‘Vân Hải Dương: Tuy Đế Đô rất gần Thiên Cẩm, nhưng khoảng cách đã làm tan vỡ mối tình này.’

‘Vân Hải Dương: Bây giờ cô ta trở về tìm tôi, tôi nghĩ rằng tình yêu đã quay lại, sau đó mới phát hiện cô ta là quân cờ do Trần Minh sắp đặt.’

‘Vân Hải Dương: Càng tệ hơn nữa là trước khi chia tay với tôi, cô ta đang qua lại với Trần Minh.’

‘Vân Hải Dương: Cô ta cho rằng tôi không hề hay biết gì, nhưng tôi đã điều tra toàn bộ sự việc sau khi cô ta quay trở về.’

‘Vân Hải Dương: Trần Minh kiểm soát hết tất cả những người bên cạnh Nhiếp Tiểu Khê, từ bạn học đến bạn bè, bao gồm cả các giáo viên hướng dẫn trong trường học đều bị Trần Minh mua chuộc. Nhưng Trần Minh cuối cùng vẫn để lộ sơ hở, tôi đã tìm thấy vết tích của hắn ta trên diễn đàn trường của Nhiếp Tiểu Khê.’

‘Vân Hải Dương: Trần Minh đã xuất hiện phía sau trong tấm ảnh selfie của một cặp tình nhân trên diễn đàn trường, hắn ta đang ôm Nhiếp Tiểu Khê.’

Hóa ra diễn đàn trường đã tố cáo Trần Minh.

Hắn thật sự đã để lộ sơ hở!

‘Vân Hải Dương: An Lương, liệu kế hoạch nhắm vào Trần Minh lần này của cậu có thể thành công không?’

‘Vân Hải Dương: Tên khốn Trần Minh đó, ngay lúc đầu đã muốn chơi tôi…’

‘Vân Hải Dương: Mẹ kiếp nó!

‘An Lương: Hải Dương, cậu không cần nặng lời như vậy, cậu vẫn chưa ra mặt đúng không?’

‘Vân Hải Dương: Chưa’

‘An Lương: Vậy thì được!’

‘An Lương: Kế hoạch lần này, Trần Minh không chết cũng sẽ bị lột da!’

‘An Lương: Cậu hãy thông qua mối tình đầu của mình, cẩn thận để lộ một tin tức rằng vào thứ hai và thứ ba thị trường kỳ hạn sẽ tăng giá.’

‘Vân Hải Dương: Được, tôi sẽ chú ý.’

‘An Lương: Nghĩ đến việc đào hố bẫy Trần Minh, sau đó nói cho anh ta biết rằng chúng ta đã biết được âm mưu của anh ta, sắc mặt anh ta sẽ như thế nào?’

‘An Lương: Sau khi chúng ta thắng lợi, cậu rất mong đợi nhìn thấy được vẻ mặt của mối tình đầu của cậu thay đổi như thế nào, phải không?’

‘Vân Hải Dương: Thật sự rất mong đợi!’

‘Tiền Tiểu Cương: Tôi cũng vậy!’

‘Lý Tồn Viễn: Hãy chờ xem!’

Gần 4 giờ chiều tại Lâm Sơn Cư.

Lúc An Lương đến, tiểu hồ ly tinh đang viết lời thoại thuyết minh tiếng Anh cho video ký sự ẩm thực. An đạo trưởng đại diện chính nghĩa vừa mới bị ma nữ làm cho không lên không xuống, tiểu hồ ly tinh bị giận cá chém thớt.

“Tiểu hồ ly, em đang viết gì vậy?” An Lương bước đến bên cạnh tiểu hồ ly tinh.

Dương Mậu Di chỉ về phía bàn làm việc nói: “Em đang viết văn bản về phá lấu, bây giờ viết đến phá lấu chân gà và phá lẩu đuôi heo.”

An Lương ẵm cô lên: “Một chút nữa rồi viết tiếp!”

“A?” Dương Mậu Di la lên một tiếng, nhưng tiểu hồ ly tinh sao có thể là đối thủ của An đạo trưởng đại diện chính nghĩa chứ?

Cho dù không có phần thưởng giữ gìn vinh dự chính nghĩa, An đạo trưởng đại diện chính nghĩa cũng lấy trừ ma diệt đạo làm nhiệm vụ của chính mình!

Một trận chiến bảo vệ vinh dự của chính nghĩa kéo dài khoảng hơn nửa tiếng, tuy rằng An đạo trưởng đại diện chính nghĩa có được thắng lợi, nhưng tiểu hồ ly tinh cũng không hoàn toàn khuất phục.

“Đại vương, đêm nay anh ở bên em chứ?” Dương Mậu Di hỏi.

An Lương gật đầu: “Bố mẹ anh đều không ở nhà.”

“Ừm ừm!” Giọng điệu của Dương Mậu Di có vẻ hơi vui vẻ, vì An Lương lại có thể ở với cô một đêm. “Đúng rồi, Đại vương, đêm nay anh muốn ăn gì?” Dương Mậu Di hỏi.

“Em có đề xuất gì không?” An Lương hỏi lại.

Dương Mậu Di là người sáng tạo video ẩm thực, chắc chắn cô biết rất nhiều đồ ăn ngon.

“Gà bếp than thì sao?” Dương Mậu Di hỏi.

“Thời đại này còn có gà bếp than sao”? An Lương hỏi ngược lại.

Một thời gà bếp than nổi tiếng nức danh, có thể nói rằng hang cùng ngõ hẻm đều là gà bếp than. Nhưng sau này vì vấn đề ô nhiễm môi trường, lại gần như đóng cửa tập thể hết.

“Không phải dùng bếp than thật đâu!” Dương Mậu Di đáp lại: “Chỉ là dùng cách chế biến gà bếp than thôi, nhưng dùng lò khí thiên nhiên.”

“Được sự đề xuất của em thì chúng ta đi thôi!” An Lương đáp lại.

“Vâng!” Dương Mậu Di lộ ra biểu cảm thích thú, đó là sự mãn nguyện khi đề xuất của cô nhận được An Lương chấp nhận.

Chương 1135: Trận này thắng chắc rồi!

Đế Đô.

Vân Hải Dương và Nhiếp Tiểu Khê đang mua đồ ở trung tâm thương mại SKP, trong tay Vân Hải Dương đã xách một túi mua hàng của Gucci, tay kia anh nắm tay một cô gái trong sáng dễ thương.

Đó chính là tình đầu Nhiếp Tiểu Khê của Vân Hải Dương.

“Anh Hải Dương, chúng ta đến LV xem thử được chứ?” Nhiếp Tiểu Khê giả vờ đáng thương nhìn sang Vân Hải Dương.

Vân Hải Dương gật đầu đồng ý: “Không có vấn đề! Tiểu Khê, gần đây anh kiếm tiền rồi, những thứ này đều mua cho em!”

Nhiếp Tiểu Khê sùng bái nhìn Vân Hải Dương: “Cảm ơn anh Hải Dương!”

“Đúng rồi, anh Hải Dương làm gì kiếm tiền vậy?” Nhiếp Tiểu Khê hỏi bâng quơ.

Biểu cảm này của Nhiếp Tiểu Khê cực kỳ đạt, trong sự trong sáng lại có chút sùng bái, người bình thường thực sự không chịu nổi!

Vân Hải Dương lại thật sự làm như không chịu nổi vậy, anh hạ giọng xuống đáp lại: “Một người bạn của anh đưa anh cùng kiếm tiền.”

“Hả?” Nhiếp Tiểu Khê càng hiếu kỳ hỏi: “Vậy rốt cuộc là kiếm tiền như thế nào chứ, em có thể tham gia cùng không?”

“Cô bé mê tiền này!” Vân Hải Dương cố tình bóp nhẹ mặt non của Nhiếp Tiểu Khê, kỹ thuật diễn xuất của anh cũng được rèn luyện, trên mặt dường như chìm đắm trong sự tương phùng với Nhiếp Tiểu Khê, nhưng trong lòng thì chỉ có cười khinh mà thôi.

Cô gái nhìn có vẻ trong sáng đáng yêu này lại là quân cờ của Trần Minh sắp xếp, nếu không phải Trần Minh sơ suất lộ kẽ hở thì căn bản anh cũng không muốn tin rằng đó là sự thật.

“Anh Hải Dương, anh nói đi mà!” Nhiếp Tiểu Khê nũng nịu nói.

“Bên ngoài nhiều người, đi mua thêm một cái túi cho em, tiện thể mua cho em một sợi dây chuyền, không phải em thích dây chuyền của Van Cleef&Arpels sao, chút nữa chúng ta sẽ đi mua!” Vân Hải Dương rộng rãi nói.

Tên đệ nhất keo kiệt của thủ đô này, lần này đúng là đầu tư vốn nặng đấy!

Trong lòng Nhiếp Tiểu Khê hơi ngơ ngác, Vân Hải Dương rộng rãi như vậy sao?

“Cảm ơn anh Hải Dương!” Xưng hô của Nhiếp Tiểu Khê càng thân mật hơn.

Vân Hải Dương mua một chiếc túi đeo chéo cho Nhiếp Tiểu Khê ở Louis Vuitton, rồi đến Van Cleef&Arpels mua cho Nhiếp Tiểu Khê một dây chuyền cỏ bốn lá, vượt ải một cách danh chính ngôn thuận.

Lúc trước khi ăn cơm, Vân Hải Dương đã đưa Nhiếp Tiểu Khê đến khách sạn đã đặt sẵn, làm một trận hồi ức trước. Người ta nói đóng phim thì phải đóng cả bộ.

Vân Hải Dương đúng là cái gì cũng làm rồi, còn tỏ ra mong muốn Nhiếp Tiểu Khê quay lại. Trên mặt thì Nhiếp Tiểu Khê đồng ý, hơn nữa tranh thủ lúc Vân Hải Dương nhắc lại chuyện cũ, cô ta đã hỏi ra thông tin thứ hai thứ ba thị trường kỳ hạn sẽ tiếp tục lên cao.

Gần 7 giờ tối.

Vân Hải Dương và Nhiếp Tiểu Khê ra ngoài ăn cơm, trong quán thịt nướng bò đen, Nhiếp Tiểu Khê mới vừa ngồi xuống đã đứng lên nói: “Anh Hải Dương, em đi vệ sinh một chút.”

Vân Hải Dương tùy ý gật đầu: “Ừm!”

Thế nhưng lúc Nhiếp Tiểu Khê đi về phía nhà vệ sinh, Vân Hải Dương từ phía sau nhìn thấy điện thoại mà cô ta cầm trong tay, anh cố nhịn vẻ mặt cười khinh, chỉ nhìn một cái đã không nhìn nữa, tiếp tục nhìn thực đơn, tiện thể gọi món.

Bởi vì anh ta đang sợ xung quanh còn có quân cờ của Trần Minh!

Trên thực tế sự lo lắng của vân Hải Dương cực kỳ chính xác, xung quanh anh đúng thật là còn có quân cờ của Trần Minh sắp xếp, nếu lúc nãy Vân Hải Dương lộ ra kẽ hở, e rằng đã mất hết công sức. Để kiếm chuyện với vân Hải Dương, Trần Minh đã đầu tư toàn bộ tài nguyên của anh ta vào!

Trong nhà vệ sinh.

Nhiếp Tiểu Khê giống như Vân Hải Dương tiên đoán, cô ta vừa bước vào nhà vệ sinh, đã gửi tin nhắn ngay cho Trần Minh, gửi toàn bộ thông tin cô hỏi được từ Vân Hải Dương qua đó.

Sau khi Trần Minh nhận được thông tin của Nhiếp Tiểu Khê, anh ta gửi ngay hai đoạn tin nhắn đi.

Trong quán thịt nướng bò đen, Nhiếp Tiểu Khê bước đến bàn của Vân Hải Dương, Vân Hải Dương nhiệt tình kêu gọi ngay, anh mở miệng bảo: “Tiểu Khê, anh gọi cho em thịt bò Úc mà em thích nhất này.”

Nhiếp Tiểu Khê cười vui vẻ: “Cảm ơn anh Hải Dương.”

Cách đó không xa, một khách hàng vào cùng lúc với Vân Hải Dương lặng lẽ gửi một tin nhắn. ‘Mục tiêu và mồi nhử tất cả đều bình thường!’

Bên ngoài tiệm thịt nướng bò đen, một người đi đường cũng gửi tin nhắn.

‘Mục tiêu tất cả bình thường, không có bất kỳ biểu hiện khác thường nào.’

Lúc nãy Tiểu Khê đi vệ sinh, nếu Vân Hải Dương không nhịn được cười khinh, người bên ngoài cửa tiệm sẽ phát hiện, e rằng sẽ dẫn đến sự cảnh giác của Trần Minh.

May mà Vân Hải Dương cực kỳ cẩn thận không để lộ ra một sơ suất nhỏ nào!

Bởi vì Vân Hải Dương cũng đoán được chắc chắn Trần Minh có nhiều sự sắp xếp hơn.

Trần Minh nhìn thấy hai tin nhắn mới được gửi đến, anh ta lộ rõ nụ cười.

“An Lương, trận này tôi thắng chắc rồi!” Trần Minh cực kỳ tự tin nói.

Chỉ tiếc rằng, sự sắp xếp của anh ta đã sớm bị phanh phui hết rồi!

Chương 1136: Đánh rắn dập đầu!

Gần 6 giờ tối.

An Lương nhắn trong nhóm wechat Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.

‘An Lương: @all: Công bố một kế hoạch thu thập vốn nội bộ.’

‘An Lương: Tôi lấy cổ phần của công ty TNHH tập đoàn kỹ thuật pin Graphene để làm thế chấp, mượn 1000 ức tiền vốn trong nội bộ câu lạc bộ với danh nghĩa cá nhân, thời gian vay vốn một tháng, lãi suất vay vốn 10%.’

‘An Lương: mỗi thành viên nội bộ câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, hạn ngạch cho vay tối đa là 20 ức, ba thành viên sáng lập còn lại hạn ngạch cho vay tối đa là 80 ức.’

‘An Lương: lần này là hành vi thu thập tiền vốn nội bộ tự nguyện, Cho dù là cho vay hạn ngạch tối đa, hay là không cho vay, đều tự do lựa chọn.’

‘Hồ Tiểu Ngư: Vậy nếu muốn cho vay hạn ngạch tối đa, nhưng lại không thể lấy ra 20 ức, có thể kêu gọi đầu tư bên ngoài không?’

‘An Lương: Được!’

‘An Lương: Kêu gọi đầu tư bên ngoài là hành vi cá nhân của mọi người, câu lạc bộ không có quyền ngăn cấm, nhưng tiền vốn tương ứng, trễ nhất phải chuyển vào công ty đầu tư An Tâm trước 8 giờ sáng mai.’

‘An Lương: @Hồ Tiểu Ngư: Tiểu Ngư, cô chịu trách nhiệm thống kê một chút.’

‘Hồ Tiểu Ngư: Dạ vâng, anh Lương, cứ giao cho tôi.’

‘Chu Vinh Hoa: @Hồ Tiểu Ngư: Nữ thần Tiểu Ngư, bên tôi cho vay tối đa. Ngoài ra có anh chị em nào không thể cho vay, bên tôi nhận hạn ngạch cho vay, cậu ra tên hạn ngạch, tôi ra tiền, lợi nhuận chi năm năm.’

‘Lý Minh Phi: @Chu Vinh Hoa: Anh Vinh Hoa, van anh đấy, đừng xàm như vậy, người của câu lạc bộ chúng ta có ai mà không có cách kiếm được 20 ức hả?’

‘Bàng Chính Phong: @Chu Vinh Hoa: Đúng rồi, anh Vinh Hoa, tuy rằng chúng tôi không có 20 ức tiền mặt, nhưng kêu gọi 20 ức trong thời gian ngắn không phải là vấn đề.’

‘Chu Vinh Hoa: @Ngô Chính Phong: Đại ca đến từ Thịnh Khánh, xin hỏi lần này ông có tham gia không?’

‘Ngô Chính Phong: Cảm ơn sự quan tâm của Chu thiếu gia, tôi cho vay tối đa.’

Sau khi Ngô Chính Phong trả lời tin nhắn, ông ta nhắn tin ngay cho An Lương.

‘Ngô Chính Phong: Nhóc An, bên chú chuẩn bị 80 ức, cháu xem…'

‘An Lương: Hạn ngạch cho vay 20 ức, ngoài ra 60 ức cháu vay vốn với danh nghĩa cá nhân.’ ‘Ngô Chính Phong: Không có vấn đề, chú tin cháu!’

‘An Lương: Chú Ngô, chuyện này chú biết mà, bảo mật!’

‘Ngô Chính Phong: Yên tâm! Chú xoá lịch sử trò chuyện ngay.’

‘An Lương: [OK]’

Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh đang thảo luận náo nhiệt, nhưng không có ai từ bỏ hạn ngạch cho vay của mình. Thời gian một tháng, lợi nhuận 10%, rõ ràng là nhặt tiền được còn gì?

Giống như Lý Minh Phi nói trong câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, tuy rằng hầu hết mọi người đều không lấy ra được 20 ức tiền mặt, nhưng cho dù là kêu gọi vốn, hay là vay mượn, thậm chí là vay thế chấp, bọn họ dựa vào sức mạnh của gia đình, chắc chắn có thể lấy được 20 ức tiền vốn.

Cho dù là hơi tệ một chút, còn có thể dẫn tiền vốn bên ngoài vào, chẳng hạn như chia một phần lợi nhuận của mình ra ngoài, không những có thể kiếm tiền, còn có thể lôi kéo đồng minh cho chính mình, không phải là một mũi tên trúng hai con chim sao?

Cộng thêm An Lương dùng cổ phần của công ty TNHH tập đoàn pin Graphene để làm đảm bảo, 10% cổ phần chắc chắn trị giá hơn 1000 ức.

Vậy nên hạn ngạch mà An Lương phân phát tại câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, chỉ có thể sẽ được cho vay tối đa, căn bản không có người nào sẽ bỏ qua được chứ?

Trong nhóm bạn thân Đế Đô, An Lương nhắn tin.

‘An Lương: @all: anh em, các cậu có thể cho vay tối đa chứ?’

‘An Lương: Lần này tôi tính quyết chiến một lần với Trần Minh, nhưng không thể đảm bảo kết quả, vậy nên lần này rủi ro tôi tự chịu, các cậu chỉ cần cho tôi mượn tiền.’

‘An Lương: Tôi nhớ các cậu chỉ có khoảng xấp xỉ 20 ức tiền vốn thôi, còn lấy ra được 80 ức tiền vốn không?’

‘Lý Tồn Viễn: Tiền vốn của chúng tôi không có vấn đề, chúng tôi kiếm ngân hàng Công Thương Đế Đô giải quyết là được.’

‘Tiền Tiểu Cương: Đúng vậy!’

‘Tiền Tiểu Cương: Chúng tôi cứ tuỳ ý thế chấp 1% cổ phần của Ước Mơ Tương Lai thì có thể vay vốn từ ngân hàng Công Thương Đế Đô.’

‘Vân Hải Dương: Bên tôi không có vấn đề, tôi ở nhà vệ sinh, có thể nói chuyện được.’

‘An Lương: Hải Dương, tình hình bên cậu sao rồi?’

‘Vân Hải Dương: Bên tôi mọi thứ bình thường!’

Lúc Vân Hải Dương đáp lại, An Lương đã xác nhận khả năng dự đoán nguy hiểm không có bất thường, vậy nên Vân Hải Dương không bị bại lộ.

Nếu không Vân Hải Dương bại lộ rồi, Trần Minh biết rồi, sẽ tạo thành ảnh hưởng với kế hoạch của An Lương, từ đó khiến cho khả năng dự đoán nguy hiểm phát ra cảnh báo.

‘An Lương: Vậy thì tốt!’

‘Vân Hải Dương: Bên tôi liên hệ gia đình một chút, để ở nhà xử lý vấn đề tiền vốn. Đúng rồi, Lương ca, cậu cần tiền vốn nhiều hơn không?’

‘An Lương: Tạm thời không cần nữa, quy mô thị trường kỳ hạn tương đối nhỏ, khoảng tiền vốn 1000 ức này, cộng thêm tiền vốn tôi tự có là hoàn toàn đủ.’

‘An Lương: Bây giờ dựa vào ý trời!’

‘An Lương: Nếu ông trời có mắt, thì lần này sẽ đánh chết hoàn toàn Trần Minh!’

‘Vân Hải Dương: Được rồi, tôi không nói nữa nha, chút nữa nói tiếp.’

Đáng lẽ là lúc đêm khuya vắng lặng, nhưng một nửa giới Đế Đô vì sự kêu gọi tiền vốn của An Lương mà đột nhiên trở nên náo nhiệt, một số thành viên của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh cố thử kêu gọi tiền vốn bên ngoài, động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên không qua mắt được Trần Minh.

Trần Minh xem xét thông tin từ bốn phương tám hướng, đột nhiên anh ta cười phá lên.

Chương 1137: Khoảng cách khổng lồ

Văn phòng tổng công ty đầu tư Thịnh Thế Đỉnh Danh, số 8808 lầu 88 toà số ba, Đường Tây số 2, phố Tài Chính Đế Đô.

Thời gian gần đây, Trần Minh bắt đầu lấy công ty Thịnh Thế Đỉnh Danh làm nhà, mỗi ngày đều tăng ca ở công ty Thịnh Thế Đỉnh Danh.

Gần 11 giờ, anh ta xem xét thông tin tổng hợp từ các nguồn, sau đó điền cuồng cười phá lên.

“Ha ha ha ha!”

“An Lương, trận này anh thua rồi!” Trần Minh tự nhẩm với bản thân mà nói.

Trần Minh thông qua thông tin tổng hợp từ nhiều nguồn, anh phán đoán được An Lương muốn đầu tư nhiều vào thị trường đồng kỳ hạn, anh ta đã thông qua Nhiếp Tiểu Khê sắp xếp bên cạnh Vân Hải Dương biết được thứ hai thứ ba thị trường kỳ hạn sẽ lên cao.

Vậy là An Lương muốn kiếm một khoản lớn sao?

Trần Minh cũng muốn!

Bây giờ Trần Minh trở nên thông minh hơn rồi, anh ta không giống như trong kế hoạch phản bản, huênh hoang tụ tập một đoàn Ảnh Tử, từ đó công khai chống đối với An Lương.

Lần này Trần Minh hoàn toàn trốn ở phía sau, anh ta cứ ẩn nấp trong bóng tối, âm thầm lợi dụng An Lương để phát triển bản thân. Đợi đến một ngày nào đó sau khi hoàn toàn trở nên lớn mạnh thì anh ta mới đứng ra quyết đấu với An Lương. Nghĩ thử xem nếu lúc đó nói cho An Lương biết, anh ta hoàn toàn lợi dụng An Lương để trưởng thành, chắc chắn An Lương sẽ rất cay nhỉ?

“Hả?” Ngụy Chí Hàng hơi hoang mang nhìn sang Trần Minh, anh ta lắc nhẹ đầu: “Tổng giám đốc Trần, mấy giờ rồi?”

Ngụy Chí Hàng cười cay đắng nói: “Tổng giám đốc Trần, hôm nay tôi phải về nhà rồi, hơi chịu không nổi.”

Trần Minh vẫy tay: “Được thôi! Lão Ngụy, anh về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai qua sớm một chút.”

Ngụy Chí Hàng gật đầu: “Được! Ngày mai tôi qua sớm. Đúng rồi, tổng giám đốc Trần, sáng mai cậu ăn ăn gì?”

“Bữa sáng của ngày mai sao?” Trần Minh suy nghĩ một chút: “Lấy một ly nước đậu nành đi, thêm ba cái bánh rán.”

“Cái này…” Ngụy Chí Hàng đành phải đồng ý: “Không có vấn đề, ngày mai tôi mang qua.”

“Thực ra nước đậu nành cũng khá ngon đấy.” Trần Minh tâm trạng tốt trêu ghẹo.

“Hụ hụ, tôi vẫn thích uống sữa đậu nành hơn.” Ngụy Chí Hàng từ chối đáp lại: “Tổng giám đốc Trần, cậu cũng về nghỉ ngơi đi, sức khỏe mới là số một.”

“Tôi biết rồi, lão Ngụy, anh về trước đi!” Trần Minh đáp lại.

Ngụy Chí Hàng không khuyên nữa, anh ta đứng dậy đi về.

Sau khi rời khỏi, Trần Minh suy nghĩ bản thân phải triệu tập tiền vốn như thế nào.

Thông qua giới Đế Đô để có được tiền vốn?

Điều này sẽ bị loại trừ trước tiên!

Giống như việc anh ta có thể thông qua động tĩnh của giới Đế Đô để phán đoán hành động của An Lương vậy, chỉ cần anh ta có chút động tĩnh ở trong giới Đế Đô, anh ta đoán An Lương cũng có thể biết được hành động của anh ta. Bây giờ ưu thế lớn nhất của anh ta chính là ẩn nấp trong bóng tối, khiến cho An Lương tưởng rằng anh ta và Thịnh Thế Đỉnh Danh đang e sợ.

Một khi anh ta có chút động tĩnh, e rằng An Lương sẽ trở nên cảnh giác rồi nhỉ?

Để tránh bị An Lương chú ý, Trần Minh không thể nào tập trung tiền vốn trong giới Đế Đô. Nguồn của ngân hàng cũng bị loại trừ!

Đầu tiên thông qua ngân hàng để có được tiền vốn, chắc chắn sẽ cần vật thế chấp, đó là nội quy của ngân hàng, hiện tại Thịnh Thế Đỉnh Danh gần như không thể lấy ra bất kỳ thứ gì để thế chấp nào.

Thứ hai nguồn ngân hàng về với Đế Đô thật sự không khác nhau mấy.

Một khi Trần Minh thông qua ngân hàng để kêu gọi đầu tư, vậy thì rất nhiều người của giới Đế Đô có thể nhận được thông tin, An Lương cũng chắc chắn biết được Trần Minh đang thu thập tiền vốn, từ đó nhận thức ra có vấn đề.

Sau khi loại trừ hai nguồn vốn kia, chỉ còn một nguồn vốn cuối cùng.

Thông qua các công ty tài chính khác nhận được tiền vốn!

Theo danh tiếng của Thịnh Thế Đỉnh Danh, cộng thêm uy tín của nhà Trần Minh, thông qua các công ty tài chính khác chắc chắn có thể nhận được tiền vốn tương ứng.

Hiện tại tổng lượng tiền đầu tư của Thịnh Thế Đỉnh Danh lại quay về đến mức 116 ức!

Trước đó, lúc thấp nhất chỉ có chưa đến 80 ức.

Trần Minh lợi dụng thông tin có được bên Vân Hải Dương, trong thời gian ngắn ngủi hai ngày, đã lời hơn 36 ức lợi nhuận.

Bây giờ anh ta sử dụng quân cờ cao cấp nhất để lấy thông tin mới từ bên Vân Hải Dương, hơn nữa phát hiện An Lương đang gom góp tiền vốn, anh ta đoán là An Lương muốn làm một trận lớn.

Vậy là thị trường kỳ hạn sẽ tăng giá cực mạnh vào thứ hai và thứ ba sao?

Trần Minh phân tích ra được tiền vốn An Lương gom góp được có thể lên đến hàng nghìn ức, hiện tại anh ta cũng muốn có tiền vốn trên nghìn ức.

Chỉ tiếc rằng, hiện tại Thịnh Thế Đỉnh Danh không phải là Thịnh Thế Đỉnh Danh của lúc trước nữa. Ngày trước lúc Thịnh Thế Đỉnh Danh đứng trên đỉnh danh vọng, có thể còn có khả năng có được hơn nghìn ức tiền vốn, Thịnh Thế Đỉnh Danh của bây giờ chỉ là một cái vỏ trống, nếu bố anh ta không phải là bộ trưởng bộ tài chính, anh hai không phải là cố vấn bộ giáo dục, vậy thì anh ta không thể nào có được tiền vốn từ các cơ quan tài chính khác.

Trần Minh hít một hơi thật sâu, anh ta bắt đầu liên hệ các công ty vay vốn tài chính khác, anh ta lấy Thịnh Thế Đỉnh Danh, lấy danh dự của nhà họ Trần, cộng thêm các tài sản của nhà họ Trần để làm đảm bảo. Sau gần một tiếng đồng hồ, Trần Minh trước sau nào là cười trừ, nào là hứa hẹn, nào là thề thốt, cuối cùng lấy được 220 ức tiền vốn.

Đây đã là giới hạn cao nhất!

Đây cũng chính là khoảng cách của Trần Minh và An Lương!

An Lương chỉ gửi một tin nhắn trong câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, là đã có thể có được tiền vốn hơn nghìn ức, nhưng Trần Minh suy nghĩ vắt óc cũng chỉ có được 220 ức tiền vốn mà thôi.

Khoảng cách của hai bên đã nới rộng đến mức độ này...

Chương 1138: Chi tiết cảm động lần nữa!

Trong lúc Trần Minh tính toán An Lương thâu đêm thì An đạo trưởng đại diện chính nghĩa đang trừ yêu vệ đạo.

Cuộc chiến của An đạo trưởng đại diện chính nghĩa và tiểu hồ ly tinh đang tiếp tục, tiểu hồ ly tinh thua thiệt từng giây, cuối cùng hóa thân thành một con bạch tuộc bám lấy An đạo trưởng đại diện chính nghĩa.

An đạo trưởng đại diện chính nghĩa cứ để tiểu hồ ly tinh bám lấy, anh vỗ nhẹ sau lưng của tiểu hồ ly tinh. Còn về tính kế phía sau của Trần Minh?

Xin lỗi!

Khả năng dự đoán nguy hiểm của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng không phát ra bất kỳ cảnh báo nào, bởi vì tính toán của Trần Minh hoàn toàn nằm trong tính toán của An Lương.

An Lương đã tính toán được sự tính toán của Trần Minh!

“Đại Vương.” Dương Mậu Di gọi nhẹ.

“Hả?” An Lương đáp lại.

“Sáng mai là anh phải đi rồi sao?” Dương Mậu Di hỏi.

“Đúng vậy.” An Lương đáp lại: “Buổi sáng về, buổi chiều đi học.”

“Ừm ừm, đại vương cố lên!” Dương Mậu Di nhẹ nhàng nói.

Gần 12 giờ tối, cuộc chiến của An đạo trưởng đại diện chính nghĩa và tiểu hồ ly tinh lại một lần nữa nổ ra. Lực chiến của tiểu hồ ly tinh bỏ xa so với Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương, chắc là tổng của hai người nhỉ?

Vậy nên Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương phải hợp tác đối phó với An Lương mới được?

Cách nói này hình như không có vấn đề!

7 giờ sáng ngày hôm sau, An Lương đã dậy từ sớm, anh nhìn tiểu hồ ly tinh còn đang ngủ mê, vốn dĩ muốn để cô tiếp tục ngủ, anh tự rời đi.

Nhưng tay phải của anh bị tiểu hồ ly tinh ôm trong lòng, vốn dĩ muốn rời khỏi trong im lặng cũng trở nên không thể.

Gần 8 giờ rưỡi sáng, An Lương mới rời khỏi Lâm Sơn Cư, tiểu hồ ly tinh tiếp tục mãn nguyện đi ngủ, hôm nay cô tính xin nghỉ, lý do là bị cảm.

Xuất phát từ Lâm Sơn Cư, An Lương ngồi xe taxi đến nhà ga phía Bắc của Thịnh Khánh, anh đặt ghế thương gia của tàu cao tốc đến Thiên Phủ chuyến 9 giờ 15 phút, nếu không có gì bất ngờ, 11 giờ 15 phút là có thể đến Thiên Phủ.

Ở bên kia, chi nhánh Bắc Ngọc của ngân hàng Công Thương, Lưu Linh đậu chiếc Porsche Cayenne trong vị trí đỗ xe tạm thời của ngân hàng Công Thương, dù gì thì nhân viên ngân hàng cũng được miễn phí đỗ xe.

Bà ấy bước vào văn phòng của bộ phận cho vay tín dụng, chủ động chào hỏi: “Chào buổi sáng, giám đốc Thẩm.” Thẩm Mộc Dương thoải mái đáp lại: “Chào buổi sáng, giám đốc Lưu.”

Trong lòng Lưu Linh cười thầm, bà ấy biết Thẩm Mộc Dương đang suy nghĩ về cảnh thăng chức làm phó trưởng chi nhánh ngân hàng, vậy nên tâm trạng mới tốt vậy nhỉ?

Lúc gần 9 giờ 15 phút, giám đốc đại sảnh Đới Tịnh của ngân hàng đưa một người phụ nữ trung niên khá có khí chất bước vào bộ phận cho vay tín dụng. Đới Tịnh chủ động nói: “Giám đốc Lưu, quý bà này có chuyện tìm chị.”

Lưu Linh thắc mắc nhìn sang người phụ nữ trung niên khá có khí chất kia, bà ta khách sáo hỏi: “Xin chào, quý bà, xin hỏi tìm tôi có việc gì không?”

Thẩm Mộc Dương hiếu kỳ nhìn qua, trong lòng ông ta suy nghĩ không tốt, không lẽ có tin tức lá cải gì sao?

Người phụ nữ trung niên khá có khí chất chủ động nói: “Xin chào, giám đốc Lưu, tôi là Phạm Vân Đình quản lý tài chính của bất động sản Thành Nguyên.”

“Xin chào, quản lý Phạm.” Lưu Linh khách sáo chào hỏi.

Phạm Vân Đình chủ động mở miệng nói: “Giám đốc Lưu, bất động sản Thành Nguyên chúng tôi gần đây vì nhu cầu phát triển nghiệp vụ, có ý định vay vốn một khoản 3000 vạn từ chi nhánh Bắc Ngọc bên bà, xin hỏi bà có thời gian nói chuyện một chút không?”

“Đương nhiên!” Lưu Linh vui mừng đáp lại.

Thẩm Mộc Dương mở miệng, ông ta muốn chen lời, bởi vì bây giờ ông ta cực kỳ cần doanh thu này. Nhưng đối phương chủ động tìm đến Lưu Linh, trong lòng Thẩm Mộc Dương đoán rằng trong đó chắc có chuyện gì mờ ám!

“Chúng ta tìm một quán cà phê để nói chuyện chứ?” Phạm Vân Đình đề nghị.

“Không có vấn đề.” Lưu Linh một lần nữa đáp lại: “Starbucks của trung tâm Tinh Quang thì sao?”

“Được thôi.” Phạm Vân Đình đáp lại.

Hai người bước ra khỏi sảnh của ngân hàng, Lưu Linh phát hiện xe mà đối phương lái đến cũng là Porsche Cayenne, bà chủ động mở miệng nói: “Quản lý Phạm, xin đợi một chút, xe của tôi đậu ngay bên cạnh.” Phạm Vân Đình gật đầu.

Chưa đến ba phút, Lưu Linh lái chiếc Porsche Cayenne qua, bà hạ cửa sổ xe xuống nói: “Quản lý Phạm, chúng ta cùng qua, hay là…”

Phạm Vân Đình lên thẳng chiếc Porsche Cayenne của mình.

Tất nhiên Lưu Linh dẫn đường ở phía trước.

Đới Tịnh đứng trước cửa chi nhánh Bắc Ngọc nhìn hai chiếc Porsche Cayenne trước sau rời đi, trong lòng cô ta tràn đầy ngưỡng mộ, nhưng cũng chỉ là ngưỡng mộ mà thôi, cô ta hoàn toàn không thể chi trả được loại siêu xe siêu cấp như Porsche, thậm chí siêu xe cấp BBA cũng không thể chi trả được.

Thẩm Mộc Dương bước ra từ văn phòng của bộ phận cho vay tín dụng, ông ta tùy ý hỏi: “Giám đốc Đới, quản lý Phạm của Thành Nguyên này là chuyện thế nào?”

Nghe ra được Thẩm Mộc Dương có mùi hỏi tội, ý ngầm là tại sao không đưa khách hàng ưu tú này cho ông ta, mà lại đưa cho Lưu Linh.

“Giám đốc Thẩm, người ta nói rõ họ tên muốn gặp giám đốc Lưu, tôi còn có cách gì chứ?” Đới Tịnh bất lực nói.

Thẩm Mộc Dương lặng lẽ than thở, đúng là có gì mờ ám nhỉ?

Đới Tịnh bổ sung nói: “Tôi nhớ Thành Nguyên không thiếu tiền mà, lại cũng phải đi vay vốn sao?”

Thẩm Mộc Dương cũng biết bất động sản Thành Nguyên không thiếu tiền, vậy lần vay vốn này là ý gì?

Phía bên kia, trong xe, Lưu Linh cũng đoán được nguyên nhân Thành Nguyên vay vốn, dù gì hạn ngạch vay vốn lần này của Phạm Vân Đình chính là hạn ngạch trước đó bà nói với An Lương.

Vậy nên lần vay vốn này là An Lương sắp xếp sao?

Lưu Linh lại một lần nữa bị chi tiết mà An Lương sắp xếp làm cho cảm động.

Chương 1139: Chân thành vô cùng!

Trung tâm Tinh Quang.

Quán cà phê Starbucks.

Lưu Linh và Phạm Vân Đình cùng bước vào, Lưu Linh hỏi: “Quản lý Phạm, cô uống cà phê gì?”

Phạm Vân Đình trả lời không khách sáo: “Một ly caputino, ly vừa là được.”

Loại ly của Starbucks thật có vấn đề mà!

Ly nhỏ là ly vừa, ly vừa là ly lớn, ly lớn là ly siêu lớn, tất cả đều chỉ là những chiêu trò màu mè.

Bản thân Lưu Linh vẫn là nước ép Kiwi, sau khi gọi nước, Lưu Linh và Phạm Vân Đình tìm một vị trí trong góc, Lưu Linh lấy tài liệu liên quan từ túi Louis Vuitton Neverfull ra.

Bà ấy đưa những tài liệu này cho Phạm Vân Đình, đồng thời giải thích: “Quản lý Phạm, đây là thông tin liên quan đến việc vay vốn của ngân hàng Công Thương chúng tôi, bao gồm cả lãi suất ưu đãi v.v.

Phạm Vân Đình cười đáp: “Không cần phiền phức như vậy, giám đốc Lưu, tôi biết lãi suất cho vay của ngân hàng Công Thương bên bà, 4,35% cho kỳ một năm đúng không?”

Lưu linh gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

“Giám đốc Lưu là chủ một căn hộ ở Phồn Hoa Nguyên của Thành Nguyên chúng tôi nhỉ?” Phạm Vân Đình tiếp tục nói.

Lưu linh gật đầu lần nữa: “Miễn cưỡng xem là đúng vậy.”

Phạm Vân Đình đáp lại: “Thành Nguyên chúng tôi sẽ dùng một phần bất động sản của Phồn Hoa Nguyên để làm thế chấp, vay tiền vốn 3000 vạn từ chi nhánh Bắc Ngọc bên bà, kỳ hạn một năm, không cần ưu đãi về vốn.”

“Xin giám đốc Lưu xử lý thế nào cho tiện thì cứ xử lý như vậy.” Phạm Vân Đình đáp.

Phút giây này, Lưu Linh hoàn toàn hiểu rõ, đây chính là lợi ích mà An Lương tặng cho bà!

Làm gì có người vay vốn mà không cần ưu đãi chứ?

Trong lòng Lưu Linh lặng lẽ thở dài, bà nhanh chóng xác nhận chi tiết liên quan với Phạm Vân Đình, rồi hẹn ngày mai ký hợp đồng vay vốn tại chi nhánh Bắc Ngọc của ngân hàng Công Thương.

Phạm Vân Đình khách sáo nói: “Hợp tác vui vẻ!”

“Hợp tác vui vẻ!” Lưu Linh bắt tay với Phạm Vân Đình.

Phạm Vân Đình cầm ly cà phê caputino đi về, Lưu Linh thì ở lại quán cà phê Starbucks, bà tự chụp mấy tấm hình trước, sau đó lựa ra tấm bà cảm thấy đẹp nhất lưu lại.

Lưu Linh mở WeChat gửi tin nhắn cho An Lương.

‘Lưu Linh: Cảm ơn.’

‘An Lương: ?’

‘Lưu Linh: chuyện của Thành Nguyên.’

'An Lương: À à! Chuyện nhỏ mà! Dù gì bên Thành Nguyên cũng cần tiền vốn, vậy thì cứ để họ giải quyết bên chỗ dì.’

Lưu Linh thấy An Lương gửi tin nhắn xưng hô với bà là dì, lần đầu tiên bà ta phản cảm với xưng hô này.

Bà cũng không phản bác, gửi ngay tấm hình tự chụp đẹp nhất vừa mới lưu qua cho An Lương.

‘Lưu Linh: [Hình ảnh]’

‘Lưu Linh: Cháu thấy dì với Tịch Nhan giống nhau đến mức nào?’

Câu hỏi này có vấn đề!

Trong mắt An Lương, Lưu Linh và Lý Tịch Nhan cực kỳ cực kỳ giống nhau, đặc biệt là bóng lưng và góc nghiêng, nếu không ngày trước ở trước cửa đại học Phúc Đán, anh có thể nhận lầm người sao? May mà Lưu Linh lại một lần nữa thu hồi hai tin nhắn.

Nếu không An Lương thật sự không biết nên trả lời như thế nào.

‘Lưu Linh: Dì về ngân hàng làm việc đây, chuyện lần này, thực sự cảm ơn cháu.’

‘An Lương: Không có chi.’

11 giờ 15 phút sáng, An Lương đến nhà ga phía đông của Thiên Phủ, sau đó đi taxi về đến học viện kinh tế Thiên Phủ.

Trong trường hợp bình thường, từ nhà ga phía Đông đến học viện kinh tế Thiên Phủ chỉ cần khoảng 40 phút, nhưng buổi trưa giờ này lại kẹt xe sao?

Lúc gần 1 giờ, cuối cùng An Lương cũng về đến học viện kinh tế Thiên Phủ.

Mốc thời gian này có vấn đề!

Đáng lẽ An Lương còn tính ăn cơm trưa ở trường, nhưng giờ này đến nhà ăn thì chỉ còn lại cơm thừa canh cặn.

An Lưu suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đến nhà ăn của trường xem thử, dù gì thì ăn cơm một mình sơ sài một chút cũng được.

Thiên Phủ của đầu tháng ba tuy rằng thời tiết cũng tương đối lạnh, nhưng ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người rất thoải mái.

An Lương bước về phía căng tin số 2, bên đường đến căng tin, An Lương dừng chân lại, từ phía xa anh nhìn sang vị trí bên phải.

Phía trước bên phải của An Lương, dưới ánh mặt trời, một bóng hình nhỏ nhắn đang ngồi cho mèo ăn, xung quanh bóng hình nhỏ bé đó có ba con mèo con, bên cạnh còn có bảy tám con mèo lớn.

Bóng hình nhỏ bé đó hiển nhiên là bạn học Bạch Nguyệt.

Chỉ thấy rằng Bạch Nguyệt ngồi xổm, cẩn thận cho ba con mèo con ăn, cô sờ nhẹ mèo con, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

Rõ ràng việc cho mèo ăn khiến cho Bạch Nguyệt rất vui!

An lương dùng Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp xem xét thông tin của Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt:

Tuổi tác: 18

Chiều cao: 155cm

Cân nặng: 41kg

Nhan sắc: 82

Hình thể: 66

Độ thiện cảm: 79

Bản chất trong sáng: 100

Phẩm hạnh đạo đức: 99

Sức khỏe: 88

Thuộc tính đặc biệt: Vô cùng chân thành

Thuộc tính đặc biệt: Không nhiễm tật xấu

Thuộc tính đặc biệt: Tự mình vươn lên

Thuộc tính đặc biệt: Kiên cường bất khuất

Đánh giá phẩm hạnh đạo đức 99 điểm?

Đánh giá phẩm hạnh đạo đức này là đánh giá cao nhất trước giờ mà An Lương nhìn thấy, không có một trong, cũng không có đánh giá trên chín mươi lăm điểm, chỉ có Bạch Nguyệt đạt đến đánh giá 99 điểm.

Cho dù là Bạch Linh mẹ cô ấy cũng chỉ có 92 điểm.

Nhưng phải biết rằng Bạch Linh vốn dĩ sống trong nông thôn chất phác vùng sâu vùng xa, đánh giá phẩm hạnh đạo đức cũng chỉ mới 92 điểm mà thôi.

Nhưng phạm hạnh đạo đức của Bạch Nguyệt lên đến 99 điểm!

An Lương nghĩ đến chúc phúc mà Bạch Nguyệt dành cho anh.

'Chúc phúc của thiếu nữ trong sáng: một thiếu nữ trong sáng thuần khiết, chân thành chúc phúc cho ký chủ, chúc ký chủ sống lâu trăm tuổi, chúc ký chủ không nhiễm bệnh tật, chúc ký chủ bình an.'

Chả trách gì chúc phúc của cô ấy có thể mạnh mẽ đến như vậy!

Chả trách gì ngày trước lúc An Lương muốn cầu nguyện bị hệ thống Nhân Sinh Người Thắng phản hồi là anh không phải là người chân thành vô cùng.

Bạch Nguyệt không những có phẩm hạnh đạo đức cực kỳ cao, bốn thuộc tính đặc biệt, thuộc tính nào cũng đều là phẩm hạnh đạo đức cực kỳ tốt? Một Bạch Nguyệt như vậy, đúng là khiến người ta không nhẫn tâm làm tổn thương.

Chương 1140: Vậy thì cho cậu toại nguyện!

Bên cạnh đường đến căng tin số 2 của Học viện kinh tế Thiên Phủ.

Bạch Nguyệt ngồi xổm dưới đất, cô ấy đang cho ba chú mèo con ăn thịt gà băm, những con mèo lớn xa hơn thì đang ăn miếng thịt gà luộc.

“Mèo con ơi, các em phải mau lớn nhanh nha!” Bạch Nguyệt cẩn thận nhẹ nhàng sờ ba chú mèo con.

Ba chú mèo con đang ăn ngấu nghiến, rõ ràng là đói quá rồi, bọn chúng ăn thịt say sưa đến mức hoàn toàn phớt lờ sự sờ mó của Bạch Nguyệt.

“Meow~”

Một con mèo lớn phát ra tiếng gào mang theo ác ý, ba chú mèo con ngay lập tức có chút sợ hãi.

Bạch Nguyệt vẫy tay, ý chỉ con mèo lớn đang kêu gào đi xa một chút, cô ấy quăng thêm một miếng thịt gà luộc qua, mới khiến cho con mèo lớn đang kêu gào kia đi ra chỗ khác.

“Mèo con ơi, ăn thêm một chút các em mới có dinh dưỡng để lớn nhanh.” Bạch Nguyệt dùng ngón trỏ gãi nhẹ đầu của một chú mèo con, nhưng chú mèo con đó chỉ lo giành đồ ăn mà thôi.

Bạch Nguyệt nhìn ba chú mèo con giành ăn thịt gà bằm, trong mắt cô đều là biểu cảm vui vẻ, cô ấy thích những chú mèo con này, cô ấy mong muốn những chú mèo con này sẽ phát triển khỏe mạnh.

Những chú mèo con này, cùng với bảy tám con mèo lớn đang đi lại xung quanh, tất cả đều là mèo hoang trong trường.

Những chú mèo hoang này có mèo từ bên ngoài chạy vào, cũng có một số con là sinh viên nuôi dưỡng xong vứt bỏ, số lượng mèo hoang của học viện kinh tế Thiên Phủ không ít, thực ra không chỉ là học viện kinh tế Thiên Phủ, các học viện gần đây gần như đều có mèo hoang, còn có cả chó hoang.

An Lương bước đến, Bạch Nguyệt cảm thấy có người bước qua, cô ấy nhìn sang phía An Lương, lúc nhìn thấy An Lương, Bạch Nguyệt hơi ngây người ra một chút, sau đó trong lòng hơi run rẫy.

“Bạn học... An cậu về rồi sao?” Bạch Nguyệt có chút vui vẻ, cô ấy thích nhìn thấy An Lương, cho dù chỉ là nhìn An Lương mà thôi.

Giống như việc thích một bông hoa, sau khi nó nở rộ, cho dù chỉ cần nhìn nó mà thôi cũng sẽ khiến cho tâm trạng trở nên vui vẻ.

An Lương tùy ý hỏi: “Cậu thích những chú mèo này sao?”

Bạch Nguyệt gật đầu trước: “Ừ!”

Sau đó cô ấy nhanh chóng giải thích: “Bạn học An, số thịt gà này là nguyên liệu không tươi bị Vũ Nguyệt đào thải, thực ra chúng nó không có hư, chỉ là tiêu chuẩn của Vũ Nguyệt cao quá, vậy nên bị đào thải luôn.”

“Tôi cảm thấy thịt gà này bỏ đi là sự lãng phí cực lớn, nên sau khi xin phép giám đốc Phùng mang chúng về nhà làm thành thịt gà bằm và thịt gà luộc, sau đó đem đến trường cho những chú mèo này ăn.” Bạch Nguyệt giải thích.

Cô bé lầm lì ngày trước bây giờ có thể nói năng lưu loát.

Thực ra An Lương đã phát hiện Bạch Nguyệt nói năng lưu loát từ trước đó, chỉ là lúc nhìn thấy anh, Bạch Nguyệt mới tỏ ra như một cô bé câm.

“Những chú mèo này... rất đáng thương...” Bạch Nguyệt ấp úng nói, cô ấy sợ An Lương không thích cô ấy chăm sóc những chú mèo hoang này.

“Bọn chúng thực sự rất đáng thương sao?” An Lương hỏi.

“Ừm!” Bạch Nguyệt đáp lại khẳng định.

Bạch Nguyệt bổ sung: “Thực ra mèo của chỗ chúng ta cũng không phải đáng thương lắm, những chú mèo ở phía Bắc mới đáng thương, đặc biệt là lúc mùa đông, mèo ở phía Bắc sẽ bị chết cóng rất nhiều.”

Đây đúng là một vấn đề lớn.

“Cậu rất muốn giúp đỡ chúng nó sao?” An Lương hỏi.

Bạch Nguyệt chần chừ một chút, vẫn gật đầu: “Ừm!”

“Bạn học An, cậu không thích mèo sao?” Bạch Nguyệt hỏi.

An Lương bước qua, ngồi xổm xuống, anh đưa tay sờ ba chú mèo con: “Những con vật nhỏ lông lá này, đúng thật là đáng yêu, tôi cũng khá là thích.”

Bạch Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

An Lương thích những chú mèo này thì tốt quá rồi, cô ấy chỉ sợ An Lương không thích những chú mèo này, cô ấy sẽ rất khó xử.

“Bạn học Bạch Nguyệt, cậu làm việc ở Vũ Nguyệt có vui không?” An Lương tùy ý hỏi.

Bạch Nguyệt ngơ người ra.

An Lương phát hiện Bạch Nguyệt đang ngơ ngác, anh cười nói: “Cậu đang suy nghĩ bậy bạ gì đó?”

Bạch Nguyệt lúc nãy đúng thật đang suy nghĩ bậy bạ, thậm chí cô còn tưởng An Lương không muốn cô làm việc ở Vũ Nguyệt nữa, vì trên người mèo hoang có những thứ không sạch sẽ sao?

“Mình ở Vũ Nguyệt khá tốt, công việc mỗi ngày đều làm rất đầy đủ, giám đốc Phùng cũng dạy mình rất nhiều việc.” Bạch Nguyệt đáp lại.

“Vậy cậu học được quản lý công việc với giám đốc Phùng chưa?” An Lương hỏi.

Bạch Nguyệt hơi ngơ ngác nhìn sang An Lương.

“Nếu để cậu quản lý Vũ Nguyệt, cậu có thể làm được không?” An Lương hỏi lại.

Bạch Nguyệt xua tay ngay: “Không được đâu, mình không được đâu, giám đốc Phùng làm rất tốt, anh ấy rất ưu ái cho mình, mình chưa từng nghĩ sẽ quản lý Vũ Nguyệt.

An Lương không nói gì, anh chỉ nhìn Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt bị An Lương nhìn, dần dần cúi đầu xuống.

“Vậy tôi hỏi cậu một lần nữa, nếu để cậu quản lý Vũ Nguyệt, cậu có thể làm được không?” An Lương hỏi lại lần nữa.

Bạch Nguyệt hỏi ngược lại: “Vậy giám đốc Phùng thì sao?”

“Vậy nên cậu làm được, đúng không?” An Lương cũng hỏi lại tương tự.

Bạch Nguyệt không đáp lại, cô ấy lựa chọn im lặng.

Đúng vậy!

Bạch Nguyệt biết rằng mình có thể làm được, bởi vì mỗi ngày cô đều học tập với Phùng Kiệt, bắt đầu từ nguồn nhập hàng, nội dung quản lý hằng ngày, cách quản lý thu chi, cùng với quản lý nhân viên v.v.

Bạch Nguyệt đều đang học tất cả với Phùng Kiệt.

Theo mô hình kinh doanh thuần thục hiện tại của Vũ Nguyệt, nếu tự Bạch Nguyệt tiếp quản Vũ Nguyệt, cô ấy biết mình có thể làm được!

“Bạn học Bạch Nguyệt, cậu mong muốn giúp đỡ những động vật nhỏ này không?” An Lương đứng dậy, anh nhìn mèo hoang xung quanh.

Những chú mèo hoang này đều là mèo ta, không hề có bất kỳ chủng mèo cảnh nào.

Hơ!

Đúng là khiêu khích mà!

Bạch Nguyệt gật đầu “Ừ, bạn học An, mình hy vọng trong phạm vi mình có thể làm được, cố gắng hết sức giúp đỡ những chú mèo này!”

“Vậy thì cho cậu toại nguyện!” An Lương đáp lại.

Anh đã tìm được phương hướng để hoàn thành Nhiệm vụ phần thưởng đặc biệt: Biểu tượng của đại gia siêu cấp! .

Chương 1141: Quỹ cứu trợ động vật!

Nghe thấy sự đáp lại của An Lương, Bạch Nguyệt thắc mắc nhìn sang An Lương, cho cô ấy toại nguyện cái gì?

“Cậu ăn cơm chưa?” An Lương hỏi.

Bạch Nguyệt gật đầu: “Ừ!”

“Vậy thì đi ăn cơm với mình.” An Lương đáp lại.

Bạch Nguyệt đồng ý: “Bạn học An, cậu có thể đợi vài phút không, mình muốn cho bọn chúng ăn xong trước, nếu mình đi rồi, những chú mèo lớn xung quanh sẽ không cho mèo con ăn đâu.”

“Được!” An Lương gật đầu đồng ý.

An Lương đứng bên cạnh Bạch Nguyệt, im lặng nhìn Bạch Nguyệt hỗ trợ ba chú mèo con, cô gái trong sáng này đúng là có một tấm lòng nhân hậu chân thành vô cùng.

Sau gần năm phút, ba chú mèo con ăn xong thịt gà bằm, Bạch Nguyệt cất cái chén thép đi, một lần nữa xoa đầu ba chú mèo con: “Mèo con ơi, các em phải cẩn thận nha, ngày mai chị lại đến.”

Ba chú mèo con ăn thịt gà bằm xong thì để Bạch Nguyệt sờ thêm vài cái rồi chạy về phía chú mèo tam thể.

Bạch Nguyệt giới thiệu: “Đó là mẹ của chúng, mẹ của chúng rất gầy, chắc là không đủ dinh dưỡng, nên không thể nuôi dưỡng ba chú mèo con.”

An Lương gật đầu, anh đáp lại: “Cậu có từng nghĩ rút lui từ Vũ Nguyệt, sau đó chuyên tâm giúp đỡ cứu trợ những động vật nhỏ này không?”

Bạch Nguyệt hơi khó xử.

An Lương cười nói tiếp: “Cậu lại bắt đầu suy nghĩ bậy bạ rồi!”

“Ý của mình là, xem việc giúp đỡ những chú động vật nhỏ này thành một công việc, giống như việc làm ở Vũ Nguyệt vậy, đều sẽ có lương tương ứng, chỉ là nội dung công việc thay đổi thành giúp đỡ những động vật nhỏ này mà thôi.” An Lương nói rõ.

Bạch Nguyệt ngây người ra: “Có công việc như vậy sao?”

Nếu có công việc như vậy, tại sao trường bọn họ lại có nhiều mèo hoang đến thế?

Không chỉ có trường bọn họ!

Trường xung quanh cũng có rất nhiều mèo hoang, trường học ở khắp nơi trên toàn quốc, cùng với trong thành phố, đều có rất nhiều mèo hoang.

Đặc biệt là mèo hoang của phía Bắc, trong mùa đông này chết cóng một lượng rất lớn.

Bạch Nguyệt nhìn thấy trên mạng xã hội có rất nhiều tin tức liên quan, điều đó khiến tâm trạng của cô rất khó chịu.

“Có!” An Lương gật đầu rồi hỏi: “Trường chúng ta có bạn học nào thích động vật nhỏ giống cậu không?”

Bạch Nguyệt vội đáp lại: “Có chứ, có chứ, rất nhiều chị khóa trên đều rất thích bọn chúng.”

“Nếu không phải có sự chăm sóc của các chị khóa trên, e là những chú mèo này…” Bạch Nguyệt không nói tiếp.

Mèo hoang trong trường thực sự đã là mèo hoang trong môi trường tương đối tốt rồi, vì sinh viên rất thích cho chúng nó ăn.

Mèo hoang trong thành phố mới thật sự đáng thương!

Không chỉ phải đối phó với sự đe dọa của dòng xe qua lại, còn phải tranh địa bàn và đồ ăn với đồng loại và chó hoang, cộng thêm uy hiếp từ các loại mồi nhử chuột, các loại máy móc và điện lực.

Môi trường sinh tồn của những chú mèo hoang đó mới thảm khốc.

“Nếu để cậu lãnh đạo một nhóm người, chuyên cứu trợ những chú mèo hoang này, bắt đầu từ học viện chúng ta, từng bước phát triển đến các học viện xung quanh, sau đó là học viện của cả Thiên Phủ, rồi mở rộng đến tất cả địa bàn của cả Thiên Phủ, từng bước mở rộng sang bên ngoài, cậu có thể làm được không?” An Lương hỏi.

Bạch Nguyệt chần chừ một chút, cuối cùng gật đầu kiên định: “Mình có thể!”

“Ừm, vậy thì tốt.” An Lương cười nói: “Tôi sẽ thành lập một quỹ cứu trợ động vật, chuyên cứu trợ những động vật nhỏ đáng yêu này.”

“Chó cũng cần cứu trợ sao?” Bạch Nguyệt đáp lại.

“Ừ.” An Lương gật đầu.

An Lương tiếp tục nói: “Mình sẽ mua lại một số bệnh viện thú y tại Thiên Phủ, thông qua những bệnh viện thú y này cung cấp sự giúp đỡ, kiểm tra sức khỏe đến chuyện triệt sản sinh lý… cho những chú mèo hoang và chó hoang, cùng với những động vật hoang dã có thể cần giúp đỡ khác.”

“Mình cũng sẽ mua một miếng đất ở ngoại ô thành phố, xây dựng một trung tâm cứu trợ dành cho mèo hoang và chó hoang, cố gắng giúp cho những chú mèo hoang và chó hoang được sắp xếp trong trung tâm cứu trợ, cộng thêm với mở ra nghiệp vụ nhận nuôi, từ đó cố gắng xây dựng tính tuần hoàn xanh.” An Lương nói rõ.

“Nhưng mà…” Bạch Nguyệt do dự.

“Nhưng mà cái gì?” An Lương hỏi ngược lại.

Bạch Nguyệt nhìn An Lương nói: “Nhưng như thế sẽ tốn rất nhiều rất nhiều tiền.”

“Mình biết.” An Lương gật đầu.

“Hơn nữa còn không kiếm được tiền.” Bạch Nguyệt tiếp tục nói, cô tham gia vào vận hành của Vũ Nguyệt, Phùng Kiệt cũng không giấu diếm dạy mọi thứ cho Bạch Nguyệt, từ đó Bạch Nguyệt biết được rằng một cá thể doanh nghiệp muốn tiếp tục kinh doanh, lợi nhuận là điều tất yếu.

Nếu không chỉ có đầu vào mà không có đầu ra, cá thể doanh nghiệp như vậy không thể nào vận hành dài lâu được.

“Mình biết.” An Lương gật đầu lần nữa.

“Nếu đã không kiếm được tiền, bạn học An, sao cậu lại…” Bạch Nguyệt vẫn chưa nói xong, đã bị An Lương cắt ngang.

“Trên thế giới này có rất nhiều việc không thể dùng ‘có thể kiếm tiền được hay không’ để nói.” An Lương nói rõ.

“Cậu rất thích những động vật nhỏ này, không phải sao?” An Lương cười nói.

Bạch Nguyệt im lặng.

“Nếu cậu đã muốn giúp đỡ chúng nó, vậy thì cho cậu toại nguyện.” An Lương nói lại lần nữa.

Chúc phúc mà Bạch Nguyệt dành cho anh đã xứng đáng với lại sự báo đáp như vậy của An Lương.

Chúc phúc của cô gái trong sáng này thực sự là to lớn đến mức không thể báo đáp hết.

“Tuy rằng trong tương lai có thể dự kiến, quỹ cứu trợ động vật này sẽ không thể kiếm tiền, nhưng mình có những dự án khác có thể kiếm tiền, mình có thể truyền nguồn vốn không ngừng từ cái dự án khác cho dự án này, từ đó khiến cho dự án này duy trì một cách lâu dài.” An Lương nói rõ.

Trên bề mặt mà nói, cách làm này của An Lương dường như chắc chắn sẽ thua lỗ.

Nhưng trên thực tế sẽ thua lỗ thật sao?

Nếu quỹ cứu trợ động vật làm lớn đến một mức độ nào đó thì sao?

Nó không chỉ cung cấp một lượng lớn cơ hội công việc, còn tạo ra những bình luận và hình tượng xã hội tốt đẹp, An Lương và các tài sản khác của anh cũng sẽ dựa vào quỹ cứu trợ động vật nhận được độ thiện cảm từ công chúng.

Từ đó cuối cùng sẽ trở thành một trong những chiếc ô bảo vệ của An Lương!

Chương 1142: Mong rằng trong rừng của em

Trong căng tin số 2 của Học viện kinh tế Thiên Phủ.

Bạch Nguyệt im lặng ngồi đối diện An Lương, cô lén nhìn An Lương ăn cơm.

Giống như An Lương đã dự đoán, căng tin số 2 đúng là chỉ còn cơm thừa canh cặn, anh cũng không chê bai, một phần rau xào, một phần cải chua và thịt, cộng thêm một phần cơm, tiện thể lấy thêm một bát canh giá miễn phí.

Cải xào 1 tệ, cải chua và thịt 8 tệ, một phần cơm 1 tệ cộng thêm canh miễn phí, tổng cộng chỉ có 10 tệ.

Vật giá trong trường khiến người ta hài lòng như vậy đó.

Tuy rằng phần cải chua và thịt tương đối ít, nhưng một người một phần đồ ăn, phần ăn càng ít, thật sự là càng tiết kiệm tốt hơn.

An Lương vừa ăn cơm vừa nói rõ tình hình của quỹ cứu trợ động vật, kêu Bạch Nguyệt bắt đầu làm từ học viện kinh tế Thiên Phủ, làm quen với việc quản lý một đội nhóm, từ đó mò mẫm cách vận hành của quỹ cứu trợ.

An Lương không định tuyển thêm nhân sự quản lý bên ngoài, nếu Bạch Nguyệt đã thích vậy, vậy thì cứ để Bạch Nguyệt học từ từ.

Làm việc mình thích, chắc sẽ rất vui nhỉ?

“Bạn học Bạch Nguyệt, bắt đầu từ hôm nay, cậu không cần phải đến Vũ Nguyệt nữa, mình sẽ nói rõ với giám đốc Phùng, cậu cứ suy nghĩ cho thật tốt về việc của quỹ cứu trợ động vật, đặc biệt là số lượng nhân viên, tiền lương tương ứng, cùng với việc cần phải làm.” An Lương nói rõ.

“Tương tự bắt đầu từ ngày mai, tiền công của cậu lên đến 5000 tệ.” An Lương bổ sung: “Khoan hãy từ chối, mình mong rằng cậu sẽ nghiêm túc làm việc của quỹ cứu trợ động vật, khiến cho phần tiền lương này xứng đáng, được chứ?”

Bạch Nguyệt chần chừ một chút, cuối cùng gật đầu đáp: “Được.”

“Đúng rồi, gửi thời khóa biểu của ngày hôm nay cho mình.” An Lương bổ sung.

Bạch Nguyệt gật đầu lần nữa.

2 giờ chiều, An Lương đến phòng 302 trên lầu số ba.

Khoa tài chính của học viện kinh tế Thiên Phủ trong kỳ hai của năm nhất có bốn môn học.

Môn đầu tiên là tiếp tục của kỳ 1 Phân tích số học 2 , học tài chính sao có thể không học toán được chứ?

Môn thứ hai là môn nâng cấp của môn Đại cương tin học của kỳ trước là Thiết kế và ứng dụng của phần mềm , phương hướng ngôn ngữ chủ yếu là Python, có thể nói là bám sát vào trào lưu.

Môn thứ ba và môn thứ tư đều là môn mới, một môn là Kế toán đại cương , một môn tương ứng với Kinh tế học vi mô Kinh tế học vĩ mô .

Môn học đầu tiên của buổi chiều là Kinh tế học vĩ mô , giáo viên vẫn là thầy Thường của môn Kinh tế học vi mô .

Thường Thế nhìn thấy An Lương, ông hơi gật đầu chào, An Lương cũng gật đầu chào lại tương tự.

Gật đầu chào hỏi là một lễ phép cơ bản của xã giao.

Trong lúc An Lương đi học, Trần Minh ở Đế Đô đang rơi vào tình trạng vui mừng tột độ.

Bởi vì Trần Minh lại lời nữa rồi!

Tiền vốn của Trần Minh đã từ 116 ức, cộng thêm 220 ức tiền vốn gom góp được, tổng cộng là 336 ức, trong một buổi sáng đã lời được 60 ức!

Đúng là kiếm được rất nhiều luôn!

Trần Minh chưa bao giờ trải nghiệm tốc độ kiếm tiền như vậy, bây giờ anh ta đã hơi say mê vào trong đó, đột nhiên anh ta có thể hiểu rằng tại sao An Lương có thể phất lên nhanh như vậy.

Tốc độ kiếm tiền nhanh như vậy, cho dù là một con heo cũng có thể bay lên nhỉ?

Gần 5 giờ chiều, Trần Minh lại một lần nữa tổng hợp lợi nhuận của mình, tuy rằng tình hình buổi chiều có hơi lên xuống, nhưng cuối cùng cũng là tình hình đi lên, tổng lợi nhuận cả ngày của hôm nay lên đến 77 ức!

“Lão Ngụy, hôm nay chúng ta lời 77 ức!” Trần Minh vui vẻ nói.

Trên mặt Ngụy Chí Hàng chúc mừng vui vẻ, nhưng trong lòng lại cười khinh, bởi vì cho dù Trần Minh có lời 77 ức thì sao chứ?

Tên keo kiệt này hoàn toàn không nói sẽ cho Ngụy Chí Hàng bao nhiêu tiền thưởng!

“Ngày mai tiếp tục!” Trần Minh vui mừng nói: “Ngày mai chắc chắn sẽ lời nhiều hơn!”

“Lão Ngụy, hôm nay anh ở lại tăng ca với tôi đi?” Trần Minh đề nghị.

Ngụy Chí Hàng không từ chối: “Được, tổng giám đốc Trần.”

Trần Minh thở phào nhẹ nhõm: “Đi đi đi, chúng ta cùng đi ăn tối, ăn một bữa yến tiệc cung đình.”

Trong lòng Ngụy Chí Hàng lặng lẽ than thở, cái anh cần là yến tiệc cung đình sao?

Trong quán lẩu Ngon Lại Tới trên đường Nam Phong 3 gần học viện kinh tế Thiên Phủ, An Lương kêu gọi mấy người bạn cùng phòng ăn cơm.

“Văn Sơn, Quán Quân, hai người một nhóm chứ?” An Lương trêu ghẹo.

Lữ Văn Sơn than thở: “Đừng đừng đừng, Lương ca, cậu và Thân Sĩ đều rất mạnh, chúng tôi không chịu nổi đâu.”

Mã Long cũng đồng tình: “Không chịu nổi!”

“Trai mạnh cũng không chịu nổi sao?” Trầm Thế Trung nói đùa nhìn sang Mã Long.

Mã Long lắc đầu lia lịa: “Chủ yếu là Văn Sơn là một tên ngốc, một mình tôi chắc chắn không chịu được hai người.”

“Ha ha ha ha!” An Lương cười phá lên: “Quán quân, cậu cũng thật thà quá rồi đi?”

“Ngày trước thì gọi người ta là anh Vân Sơn! bây giờ thì nói người ta là tên ngốc, khác biệt này cũng lớn quá nhỉ!” An Lương trêu ghẹo nói.

Trầm Thế Trung đồng tình: “Dòng đời đưa đẩy, lòng người khó đoán!”

Lữ Văn Sơn cũng than thở: “Tôi cũng phục rồi, tên Quán Quân này tự mình không làm được, vậy mà còn trách tôi.”

Lữ Văn Sơn tiếp tục than thở: “Đúng rồi, An Lương, trước đó cậu không ở trường, cậu không biết thao tác của tên này đâu, cậu ta lại chăm chỉ với lại hoa khôi của lớp kế bên.”

Trầm Thế Trung gật đầu: “Anh lương, anh còn nhớ Tống Yên không?”

“Ai?” An Lương thắc mắc.

“Hoa khôi nhỏ của lớp tài chính 2, cao cao, hình như khoảng 1m7, xinh cỡ lớp trưởng lớp mình, ngày trước cứ hay đi lởn vởn bên cạnh cậu đó.” Trầm Thế Trung nhắc nhở An Lương.

Cuối cùng An Lương cũng nhớ ra là ai, anh xem lại lịch sử của Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp, tìm được số liệu thông tin của Tống Yên.

Tống Yên:

Tuổi tác: 19

Chiều cao: 169cm

Cân nặng: 51kg

Nhan sắc: 81

Hình thể: 89

Đội thiện cảm: 95

Bản chất trong sáng: 76

Phạm hạnh đạo đức: 80

Sức khỏe: 85

Đánh giá nhan sắc 81 điểm, mức độ nghìn dặm có một, hình thể trông cũng được, chắc là mức độ sắp bước vào cấp C, độ thiện cảm 95 cũng còn được? Nhưng bản chất trong sáng 76 không được lắm!

An Lương không muốn chết sớm, cũng không muốn chơi 5P, những chuyện như vậy, vẫn nên giao cho anh Quán Quân nhỉ?

Nhưng mà cho dù là 5P, An Lương cũng không coi trọng Mã Long cua được người ta.

Ánh mắt của Tống Yên này cao lắm đấy!

“Quán Quân, Tống Yên đó không đơn giản đâu!” An Lương nhắc nhở.

Lữ Văn Sơn có một bên nói xàm: “Mong rằng trong rừng của Tống Yên, không có sữa của người khác để lại!”

“Ha ha ha!” Trầm Thế Trung hiểu ngay: “Văn Sơn, tên này xàm thật đấy!”

An Lương cũng hiểu ngay, anh lắc đầu câm nín, tên Lữ Văn Sơn này chỉ là tính tình xàm quá thôi.

Chương 1143: Cặp sinh đôi muốn uống trà sữa?

Gần 8 giờ tối.

An Lương chủ động trả tiền, nhưng bị Trầm Thế Trung ngăn lại.

“An Lương, để tôi, để tôi, bữa ăn này xem như là của tôi, tôi muốn ham đồ rẻ một chút, dù gì mọi người đều không uống rượu bia, bữa ăn này rẻ quá, cho tôi một bữa được mời mọi người.” Trầm Thế Trung quang minh chính đại nói.

Ham của rẻ mà Trầm Thế Trung nói, thực ra có gì là ham của rẻ chứ?

Đối với Trầm Thế Trung mà nói, một bữa cơm mà thôi, anh ta không để tâm.

Lữ Văn Sơn đề nghị rằng: “Bữa ăn đầu tiên của năm học này, hay là chia đều đi?”

Mã Long đồng tình: “Tôi cũng cảm thấy chia đều thích hợp.”

An lương cười nói: “Chúng ta cho Thân Sĩ một cơ hội. Đúng rồi, Thân Sĩ, cậu và cô em ở bên học viện mỹ thuật sao rồi?”

Lữ Văn Sơn lại nói trước một bước: “Lúc này bài hát Lạnh lẽo là để tặng cho Thân Sĩ.”

Mã Long ở bên cạnh bổ sung: “Trước đó, lúc mới vào học kỳ, Thân Sĩ có chuẩn bị cho bạn gái kia một bất ngờ, cậu ta đến thẳng học viện mĩ thuật sau đó bất ngờ thì không có nhưng lại có sợ hãi, lần đó chúng tôi uống với Thân Sĩ, uống đến mức ói.”

Trầm Thế Trung cười cay đắng: “Vốn tưởng mình là chúa tể biển cả, vậy mà bản thân lại chỉ là một con cá, thật là đáng thương quá mà!”

“An Lương, cậu dạy tôi một chút, rốt cuộc...” Trầm Thế Trung còn chưa nói xong, đã bị An Lương cắt ngang.

“Thân Sĩ, ý cậu là gì hả, tôi không dạy cậu được, tôi là người đàn ông tốt!” An Lương nghiêm túc nói.

“Xuỳ!” Trầm Thế Trung mỉa mai.

An Lương nói thêm: “Chia tay thì chia tay thôi, người tiếp theo chắc chắn sẽ tốt hơn. Hơn nữa, học kỳ sau là chúng ta có đàn em khóa dưới rồi, các cậu không mong đợi chút nào sao?”

Lữ Văn Sơn là người đầu tiên từ chối: “Tôi không mong đợi! Tôi có bạn gái!”

Mã Long cũng phủ định đáp: “Bây giờ tôi chỉ chuyên tâm theo đuổi Tống Yên mà thôi.”

Tống 5P hả?

Tên Quán Quân này bệnh hoạn thật!

Thế nhưng cậu ta muốn Tống 5P cũng không phải không được.

An Lương không có ý định nhắc nhở, chuyện như vậy nhắc nhở sẽ gây nên hiểu lầm, dù gì làm sao anh biết chứ?

Chỉ có một mình Trầm Thế Trung mong đợi nói: “Tôi cứ an tâm đợi đàn em của kỳ sau, mong rằng chất lượng của mấy em học kỳ sau sẽ tốt một chút.”

"Phòng lửa phòng trộm phòng đàn anh khóa trên!" Lữ Văn Sơn mỉa mai.

An lương vừa tính nói chuyện, điện thoại anh đã phát ra tiếng chuông, người gọi đến là Hạ Như Ý, An Lương vuốt màn hình nhấc máy.

“Alo?” An Lương mở miệng trước.

“Đoán xem em là ai?” Hạ Như Ý hỏi.

“Không đoán được, các em giống nhau quá, anh phải mặt đối mặt mới nhận ra được.” An Lương trêu ghẹo đáp lại, nhận ra mà anh nói thật ra là dùng cách phân biệt khác tính cách.

Hạ Như Ý và Hạ Hoà Tâm cũng không có ý định nói ra.

“Anh muốn mặt đối mặt sao?” Hạ Như Ý hỏi.

“Các em biết anh về rồi sao?” An Lương hỏi ngược lại.

“Bạch Nguyệt nói đó.” Hạ Như Ý đáp.

“...” An Lương câm nín.

Mối quan hệ này hơi kỳ lạ rồi đấy!

Tại sao Bạch Nguyệt lại nói chuyện anh quay về cho hai chị em nhà họ Hạ biết?

“Anh có muốn uống trà sữa không?” Hạ Như Ýhỏi.

“Anh đang ở bên đường Nam Phong 3, các em muốn uống trà sữa gì?” An Lương hỏi.

“Đường Nam Phong 3 không có rồi!” Hạ Như Ý đáp: “Chúng em uống muốn tuyết trà.”

“Được thôi!” An Lương đáp: “Bên anh vừa mới ăn lẩu xong, anh về ký túc xá thay bộ đồ trước, các em thu xếp đi, anh lấy chìa khóa xe rồi qua đón các em.”

“Ừm ừm!” Hạ Như Ý vui vẻ đáp lại.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, An Lương phát hiện Trầm Thế Trung và Lữ Văn Sơn, cùng với Mã Long đều nhìn anh.

“Các cậu nhìn gì vậy?” An Lương tỏ vẻ thắc mắc.

Trầm Thế Trung câm nín bảo: “Đây chính là đàn ông tốt sao?”

Lữ Văn Sơn tiếp lời: “Các cậu còn được!”

Mã Long gãi đầu: “Thực ra tôi cũng khá ngưỡng mộ đấy.”

“Tôi với các cô ấy là bạn, các cậu đừng nghĩ nhiều.” An Lương nghiêm túc đáp lại.

“Phát ngôn như vậy của cậu còn tệ hơn nữa, chỉ là bạn thôi.” Trầm Thế Trung cảm thán: “Đúng rồi, An Lương, năm mới tôi có lãnh được một ít tiền lì xì, cậu nói tôi đổi một bộ một chiếc Porsche, tôi còn có cơ hội không?”

“Porsche 911 hả?” An Lương hỏi lại.

“Nghĩ gì vậy!” Trầm Thế Trung than thở: “Tất nhiên là 718 rồi!”

An Lương lắc đầu bảo: “718 hơi thiếu một chút, mua một chiếc 911 secondhand đi!”

“Không nói nữa, tôi đi trước!” An Lương đáp.

“Lương ca, chú ý an toàn, sinh viên mà gây ra chuyện cũng hơi nghiêm trọng đó.” Lữ Văn Sơn nhắc nhở.

An Lương ném cái nhìn chết chóc sang Lữ Văn Sơn, tên này còn có mặt mũi nhắc nhở anh sao?

Trầm Thế Trung cũng đồng tình: “Lần này Văn Sơn nói đúng!”

“Cút cút cút, tối nay tôi sẽ về đấy.”An Lương hừm hừm nói. Anh cũng không muốn biện minh với ba thằng con trai cùng phòng nữa, anh về phòng trước một bước. Gần nửa tiếng sau, An Lương lái chiếc Lamborghini Urus đến dưới toà số ba của ký túc xá nữ đại học sư phạm Thiên Phủ, anh gọi điện thoại cho Hạ Như Ý.

“Alo, anh đang ở dưới ký túc xá các em, các em mau xuống đi.” An Lương nói trước.

Hạ Như Ý đáp lại: “Ừm ừm, bọn em đã thu xếp xong rồi, xuống ngay.”

Sau khi tắt máy, chưa đến ba phút, Hạ Như Ý và Hạ Hoà Tâm đã cùng nhau đi xuống, hai người lại mặc áo hoodie màu trắng cùng kiểu, cùng với quần thể thao màu đen, cộng thêm giày thể thao y chang.

Trời mẹ ơi cái này phải phân biệt như thế nào?

Nếu không có Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp, An Lương thật sự không thể phân biệt ra được.

Lúc nhìn chính diện Lưu Linh và Lý Tịch Nhan, ít nhiều anh còn có thể phán đoán ra khác biệt, nhưng Hạ Như Ý và Hạ Hoà Tâm là thật sự không thể phân biệt được, hai chị em này không có khác biệt gì cả.

Vậy nên có lúc nhận nhầm thì cũng có thể tha thứ mà nhỉ?

Bình Luận (0)
Comment