Chương 4768 - Vá lỗ hổng?
Chương 4768 - Vá lỗ hổng?Chương 4768 - Vá lỗ hổng?
"Vậy thì không có vấn đề gì nữa!" An Lương cười nói,'Con mèo của anh bây giờ đã được nhận nuôi từ bên phía của em, hiện tại anh có thể nhận được dịch vụ gửi gắm để chăm sóc nhỉ?"
"... Bạch Nguyệt không nói nên lời.
Cách làm của An Lương quả thật quá đê tiện!
Bạch Nguyệt đã bị sốc trước cách làm đê tiện của An Lương, bởi vì theo các quy tắc của Quỹ cứu hộ động vật Tinh Nhân và Nhà bảo hộ động vật Tinh Nhân, cách làm của An Lương tuân thủ 100% các quy định.
Chỉ cần làm điều này là có thể phù hợp một cách hoàn hảo với những điều kiện của dịch vụ ký gửi và chăm sóc, lách được những hạn chế.
"Lỗ hổng này... sinh viên An cảm thấy nên sửa lại thế nào đây?" Bạch Nguyệt hỏi An Lương.
An Lương mỉm cười lắc đầu: "Tại sao phải sửa?"
"Hả?" Bạch Nguyệt nhìn An Lương với ánh mắt khó hiểu.
"Ví dụ trước đó mà anh nói, là anh đã giải thích trước việc lách quy định, nhưng trong thực tế, nếu đối phương không nói trước như vậy thì sao?" An Lương nói thêm.
"Nếu được yêu cầu tìm cách khắc phục lỗ hổng này, em sẽ khắc phục nó như thế nào?" An Lương hỏi.
"Vậy thì vấn đề mới lại xuất hiện, chúng ta là một tổ chức từ thiện, làm sao chúng ta lại có thể ngăn cấm việc đối phương vứt bỏ thú cưng?" An Lương hỏi.
Dựa trên điều này, Bạch Nguyệt đề nghị: "Có lẽ chúng ta nên trực tiếp nghiêm cấm cách làm này, không cho phép sau khi vứt bỏ thú cưng lại lập tức nhận nuôi, vậy là có thể phòng ngừa những vấn đề phát sinh liên quan.”
Bạch Nguyệt bắt đầu ngẫm nghĩ, điểm mấu chốt của lỗ hổng này nằm ở việc An Lương lách vấn đề về nguồn gốc thú cưng. Trong tình cảnh giả thiết của An Lương, An Lương có thể bỏ qua phương thức vứt bỏ và nhận nuôi, trực tiếp thiết lập lại nguồn gốc của thú cưng.
An Lương tiếp tục bổ sung thêm: "Làm sao chúng ta có thể phán đoán trước rằng sau khi bên kia bỏ rơi, chúng ta cần lập tức nhận nuôi và làm dịch vụ chăm sóc nuôi dưỡng."
Rõ ràng lỗ hổng đã bị phát hiện, chẳng phải nên vá lại sao?
"Cư dân mạng đều là những người không biết nói đạo lý, bọn họ chỉ muốn xem trò vui và không ngại làm to chuyện." An Lương biết rõ nhóm người trên mạng xã hội là loại khốn nạn cỡ nào. Nếu thực sự có người lợi dụng việc này để tạo ra áp lực dư luận cho Nhà bảo hộ động vật Tinh Nhân, chắc chắn bọn họ sẽ làm được như vậy.
Bạch Nguyệt lại bắt đầu ngẫm nghĩ.
An Lương đưa ra một câu hỏi mới: "Nếu chúng ta trực tiếp từ chối dịch vụ ký gửi và chăm sóc nuôi dưỡng thú cưng, điều này cũng có khả năng sẽ tạo ra áp lực dư luận, thậm chí còn bị người khắc dắt mũi."
Vấn đề này quả thực có tôn tại.
"Nếu ai đó làm trò này, vậy bên em cứ xử lý theo như quy định, tuy nhiên có thể ưu tiên xử lý trước những thú cưng được nhận nuôi từ Nhà bảo hộ động vật Tinh Nhân." An Lương giải thích.
Bạch Nguyệt lo lắng nói: "Nếu ai đó làm điều này thì sao?" Suy cho cùng, cách làm này quá đê tiện, cũng không biết mất mặt là gì, người bình thường sẽ không ai làm như thế.
"Cho nên tốt nhất là chúng ta không nên vá lại lỗ hổng này, cứ coi như không biết lỗ hổng này tồn tại, bởi vì những người có khả năng lợi dụng lỗ hổng này rất ít, bởi vì hầu hết mọi người đều muốn giữ thể diện.' An Lương nói đùa.
"Mặt khác, về phương diện ký gửi và chăm sóc, bên em cũng có thể quy định những mức giá khác nhau. Chẳng hạn như chỉ lấy chi phí thức ăn từ các thú cưng được nhận nuôi từ Nhà bảo hộ động vật Tinh Nhân, nhưng đối với những thú cưng đến từ bên ngoài thì phải tính luôn cả phí thuê nhân lực." An Lương nói thêm.
"Bọn họ còn định sẽ làm một lá cờ thưởng tặng cho cửa hàng thức ăn nhẹ Vũ Nguyệt, sinh viên An, anh thấy thế nào?" Bạch Nguyệt hỏi An Lương.
"Nhân tiện, tình hình ở Viện phúc lợi trẻ em Tây Phổ thế nào rồi?" An Lương hỏi thêm.
Bạch Nguyệt nhìn An Lương với ánh mắt ngưỡng mộ, cô nhìn An Lương và nói với giọng khẳng định: "Em hiểu rồi, sinh viên An."
"Nếu người khác muốn chiếm lợi, vậy chúng ta chỉ cần áp dụng các biện pháp đối phó, có gì sai chứ?" An Lương nói giải pháp.
Bạch Nguyệt giải thích: "Sáng nay em có đi qua đó rồi, khi em nói về chuyện sẽ quyên tặng nguyên liệu và giải thích tình hình của cửa hàng thức ăn nhẹ Vũ Nguyệt, dù là viện trưởng Lưu hay cô giáo Lâm, bọn họ đều rất cảm kích sự quyên góp bọn em."
"Chi phí nguồn nhân lực thêm quả thực có tồn tại, với cả việc chỉ lấy chi phí thức ăn, vậy nên em không cần phải lo vấn đề dư luận." An Lương nói thêm.
An Lương liên tục từ chối: "Không cần cờ thưởng đâu, chúng ta làm việc này vốn là vì không muốn lãng phí nguyên liệu, chứ không phải để tạo danh tiếng."
Trên thực tế, nếu không phải lo lắng sẽ tạo ra dư luận, An Lương thậm chí còn định gửi nguyên liệu còn thừa của cửa hàng thức ăn nhẹ Vũ Nguyệt cho căng tin số 2 của Học viện kinh tế Thiên Phủ, để căng tin số 2 có thể làm ra những món ăn miễn phí.
Nhưng vì vấn đề này quá nhạy cảm, đặc biệt là một số sinh viên có thể có quan điểm khác, nên An Lương đã từ bỏ cách làm này.
"Vậy chút nữa em sẽ đi nó với cô giáo Lâm Hạ, bảo chúng ta không cần cờ thưởng." Bạch Nguyệt đáp.
"Bọn trẻ bên đó thế nào rồi?" An Lương lại hỏi.
"Rất tốt!" Bạch Nguyệt cười nói,'Sau khi Nhà bảo hộ động vật Tinh Nhân của chúng ta kết hợp với bên đó, điều này đã giúp cho bên đó thu được một ít lợi ích kinh tế, cải thiện được tình hình tài chính của Viện phúc lợi trẻ em Tây Phổ."
Viện phúc lợi trẻ em Tây Phổ là viện phúc lợi trực thuộc chính quyền, chỉ có thu nhập do chính quyền phân bổ, nhưng mức phân bổ của chính quyên không quá nhiều, cùng lắm cũng chỉ có thể duy trì cuộc sống cơ bản.