Chương 4785 - Về nhà!
Chương 4785 - Về nhà!Chương 4785 - Về nhà!
Bạch Nguyệt chỉ có thể gật đầu.
Khi Bạch Nguyệt bị sốc bởi cách làm đê tiện của An Lương, trưởng thôn Dương đã đưa hơn chục đứa trẻ đến bãi đậu xe ở lối vào làng, ông chỉ vào hai thùng giấy đang chứa những bài tập thực hành ngoại khóa và các bài kiểm tra bí mật, nói: "Các con à, đây là quà tặng cho các con, hãy nhanh qua đi cảm ơn anh An đi."
Trưởng thôn Dương đúng là rất tinh ranh, ông ấy muốn đổ tội cho An Lương, tránh mình bị những đứa trẻ này ghi thù. Mặc dù bị những đứa trẻ này ghi thù cũng không sao, nhưng lỡ như đám trẻ này phá cửa sổ nhà ông ấy thì rất phiên phức!
Sau khi trưởng thôn Dương nói xong, hơn mười mấy đứa trẻ đều nhìn về phía An Lương, trong ánh mắt của bọn họ đều tràn ngập ánh nhìn "cảm ơn" An Lương.
An Lương nhắm mắt làm ngơ, anh mỉm cười nhìn những đứa trẻ, và bắt đầu chế độ là người đi trước, có lời khuyên chân thành: "Các bạn nhỏ, các em phải chăm chỉ học tập, sau này mới có thể bước ra khỏi ngọn núi rộng lớn này giống như chị Bạch Nguyệt của các em vậy."
A Lực - A Mộc - Xích Tử trả lời: "Cám ơn anh An, bọn em rất thích món quà này, nhất định sẽ chăm chỉ học tập.
An Lương vẫn nhớ A Lực - A Mộc - Xích Tử, anh võ vai cậu bé: "Cố lên!"
A Lực : A Mộc : Xích Tử cay đăng đáp lại: "Anh An, lân sau anh có thể tặng ít quà hơn được không, món quà này quá đắt, bọn em... bọn em chỉ muốn bớt một chút thôi."
"Tuy nhiên em đã nói với mẹ rằng chúng ta đã đến làng, mẹ đang trên đường quay về, tối nay chúng ta ăn cơm ở nhà luôn nhé?" Bạch Nguyệt hỏi với giọng điệu mong chờ.
"Có thể chia cho em ít hơn được không, em muốn chăm sóc cho em trai, em gái của mình nữa." Một đứa trẻ lớn tuổi hơn một chút bảy tỏ sự nhượng bộ của mình.
Sau khi những đứa trẻ này chia quà và từng người một "vui vẻ" rời đi, An Lương nhìn Bạch Nguyệt: "Dì Bạch có ở nhà không?"
"Quà" An Lương chuẩn bị rất đầy đủ, có đủ quà cho từng lứa tuổi.
Thật đáng tiếc, sự nhượng bộ này không có tác dụng gì cải
"Không, hôm nay là chủ nhật, không cần đi dạy nên mẹ em đã qua rừng táo rồi." Bạch Nguyệt đáp.
"Đúng vậy, anh An, quà lần trước anh tặng vẫn còn đấy!" Một đứa trẻ khác trả lời.
An Lương chủ động chào hỏi: "Dì Bạch."
Khi anh hứa sẽ ăn tối với Bạch Nguyệt vào ngày hôm qua, anh đã nghĩ đến việc hôm nay sẽ đưa Bạch Nguyệt về nhà ăn tối, vừa vặn hôm nay lại là Ngày của Mẹ, để Bạch Nguyệt trở lại đoàn tụ với Bạch Linh, cách làm này giống như một mũi tên trúng hai đích vậy.
Dù sao, An Lương cũng có máy bay riêng và mô tô bay, nên từ Thiên Phủ trở về làng Vân Pha rất thuận tiện. Nửa tiếng sau, tại nhà của Bạch Nguyệt, Bạch Linh cuối cùng đã trở lại.
"Đương nhiên! Chúng ta sẽ ở lại." An Lương mỉm cười đáp lại.
"Không ngờ lại không thuận lợi?" An Lương thầm khó hiểu.
An Lương hiển nhiên phát hiện ra thái độ khách sáo của Bạch Linh, anh cũng không quan tâm lắm, thuận miệng hỏi: "Tình hình bên rừng táo chua thế nào rồi ạ?"
"Giáo sư Tằng nói tiến độ không thuận lợi lắm!" Bạch Linh đáp.
Bạch Linh trả lời với giọng khách sáo: "Sinh viên An, chào mừng đến với làng Vân Pha."
Rừng táo chua trên vùng núi cao là phần thưởng do hệ thống Nhân Sinh Người Thắng trao tặng, theo logic mà nói, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!
Bạch Nguyệt đưa túi giấy kraft trong tay cho Bạch Linh: 'Mẹ, chúc mừng Ngày của Mẹ."
"Tối nay sinh viên An có ở lại ăn cơm không?" Bạch Linh hỏi.
Tăng Bá Điếu muốn khắc phục chứng tăng huyết áp thông qua tác dụng điều trị hiệu quả của hạt táo chua đối với bệnh huyết áp cao. Chỉ cần vượt qua được căn bệnh tăng huyết áp, chắc chắn Tằng Bá Điếu sẽ đoạt giải Nobel Sinh lý học hoặc Y học. Thật không may, nghiên cứu của Tằng Bá Điếu đã không diễn ra tốt đẹp.
Anh Lương trả lời: "Có vẻ như Giáo sư Tằng đang bận rộn để giành giải thưởng Nobel về Y học!"
Bạch Nguyệt trả lời thay cho An Lương: "Có, thưa mẹ, tối nay bọn con sẽ ăn ở nhà."
"Đúng vậy, nhóm của giáo sư Tằng luôn gặp một số vấn đề khi chiết xuất các chất, hiện tại không thể thực hiện các thử nghiệm lâm sàng." Bạch Linh nói rành rọt rõ ràng, thấy rõ bà ấy đi qua viện nghiên cứu rừng táo chua rất nhiều lần.
Bạch Linh nhận lấy túi giấy kraft mà Bạch Nguyệt đưa cho, đôi mắt bà ấy tràn đầy niềm vui, nhưng bà ấy phàn nàn: "Con lại tiêu tiền lung tung gì vậy?"
Lần này An Lương trả lời thay Bạch Nguyệt: "Chỉ là một ít thực phẩm chức năng nhựa đào thôi ạ, nhưng hiệu quả rất tốt, dì có thể thử."
Bạch Nguyệt hỏi: "Mẹ, những thứ thực phẩm chức năng nhựa đào này thật sự rất hiệu nghiệm, lại rất khó kiếm, mẹ nhất định phải tự mình ăn, không được đưa cho người khác."
An Lương không nói giá trị của nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Loan rất cao, bởi vì theo tính cách của Bạch Linh, nếu nói cho bà ấy việc giá trị của nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Loan rất cao, bà ấy chắc chắn sẽ không nhận.
Tính cách của Bạch Nguyệt hoàn toàn giống với Bạch Linh. Tính cách bướng bỉnh và tự ti của Bạch Nguyệt khi đó rõ ràng là được thừa hưởng từ Bạch Linh.
Làm sao một người như An Lương, biết rõ lòng người, lại có thể mắc phải sai lầm thấp kém như vậy?
Bạch Linh nhận nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Loan, sau đó nói với Bạch Nguyệt: "Được, mẹ sẽ tự ăn."
Bạch Linh lại nhìn An Lương: "Sinh viên An muốn ăn gì cho tối nay?"
"Cháu muốn ăn khoai tây." Anh Lương trả lời "Tốt nhất là sử dụng khoai tím địa phương và ớt Triêu Thiên trên núi cao địa phương."
Bạch Linh đồng ý nói: "Không thành vấn đề”"
Bạch Nguyệt tò mò hỏi: "Mẹ ơi, năm nay nhà mình có trông khoai tím không?"
Khoai tím là một loại khoai đặc sản của núi Đại Lương, được trồng trên ngọn núi cao có độ cao hơn 2,600 mét, sau khi cắt ra, khoai tím đen có hình tròn hoa văn hình tròn màu tím, thịt mềm và có độ giòn rất cao, hàm lượng tinh bột cao, nó là một loại khoai tây tốt.