Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 650 - Chương 4791 - Kế Hoạch Mở Rộng: Chuỗi Nghi Ngờ!

Chương 4791 - Kế hoạch mở rộng: Chuỗi nghi ngờ! Chương 4791 - Kế hoạch mở rộng: Chuỗi nghi ngờ!Chương 4791 - Kế hoạch mở rộng: Chuỗi nghi ngờ!

Dương Chí Tín đang ngồi trong sân hút thuốc lá, một đứa trẻ 7,8 tuổi đang cảm ơn An Lương về "món quà" của An Lương trong phòng chính.

Khi An Lương và Bạch Nguyệt đến, Dương Chí Tín nhanh chóng hút hai hơi thuốc lá, sau đó dập tắt điếu thuốc và chủ động hỏi: "Tiểu Bạch Nguyệt, hai cháu có việc gì sao?"

Bạch Nguyệt trả lời với giọng khẳng định: "Vâng, mẹ cháu nói cho cháu nghe về việc mở rộng rừng táo chua.”

"Vấn đề này..." Dương Chí Tín có chút xấu hổ không biết nên nói cái gì.

Bạch Nguyệt đã chủ động giải quyết sự bối rối: "Gia đình bọn cháu đã đồng ý về vấn đề này. Mọi người đã giúp đỡ gia đình cháu khi gia đình cháu gặp khó khăn. Gia đình cháu vẫn luôn ghi nhớ ân tình của mọi người."

"Giờ ai cũng muốn mở rộng rừng táo chua, cháu đương nhiên không phản đối." Bạch Nguyệt nói thêm.

Nghe nói Bạch Nguyệt hứa sẽ mở rộng rừng táo chua, Dương Chí Tín thầm thở phào nhẹ nhõm, ông ấy lo lắng rằng Bạch Nguyệt sẽ không đồng ý chuyện này. Bởi nếu Bạch Nguyệt không đồng ý, làng Vân Pha cũng không còn cách nào khác.

Bạch Nguyệt của bây giờ đã khác với Bạch Nguyệt của trước đây!

"Không sao, bây giờ chúng ta có thể đi gặp giáo sư Tằng và nói rõ tình huống." Bạch Nguyệt đáp.

Chừng nào An Lương còn chống lưng cho Bạch Nguyệt, làng Vân Pha sẽ không có cách nào buộc Bạch Nguyệt đồng ý mở rộng rừng táo chua.

"Mở rộng khu rừng nhất định phải là lực lượng chủ lực trong thôn, chúng ta cũng sẽ mời giáo sư Tằng làm hướng dẫn kỹ thuật. Tiểu Bạch Nguyệt, hi vọng cháu có thể giúp đỡ hỗ trợ kỹ thuật, nói chuyện này với giáo sư Tằng một tiếng." Dương Chí Tín nói thêm.

"Không thành vấn đê!" Dương Chí Tín đồng ý không do dự.

"Cháu mong thôn quan tâm hơn đến việc mở rộng rừng táo chua. Mẹ cháu thường xuyên phải đến lớp, bà ấy đang trong thời gian dưỡng bệnh, cháu không muốn bà ấy quá bận rộn." Bạch Nguyệt giải thích.

Đây vốn là ý tưởng của Bạch Nguyệt, nhưng bây giờ Dương Chí Tín đề xuất, Bạch Nguyệt tự nhiên đồng ý.

Làm sao Dương Chí Tín có thể không nhìn ra mối quan hệ giữa Bạch Nguyệt và An Lương?

Một số lượng lớn các nhà tiền chế được xây dựng bên ngoài rừng táo chua, những ngôi nhà tiên chế này hiển nhiên là các phòng thí nghiệm tạm thời do Tằng Bá Điếu sắp xếp. Không, những phòng thí nghiệm tạm thời này giờ đã trở thành những phòng thí nghiệm cố định.

Suy cho cùng Dương Chí Tín cũng hy vọng rằng vấn đề này sẽ được giải quyết càng sớm càng tốt, cải thiện tình hình kinh tế của làng Vân Pha và cải thiện hơn nữa cuộc sống của dân làng.

Ba người đi bộ đến phía Tây Bắc làng Vân Pha, rừng táo chua cách thôn khoảng một cây số, ba người đi bộ hơn 10 phút.

"Được!" Dương Chí Tín lập tức đồng ý.

Bạch Nguyệt cũng chào hỏi lại.

"Xin chào, giáo sư Tằng." An Lương đáp. "Xin chào sinh viên Bạch, trưởng thôn Dương." Tằng Bá Điếu chào hỏi một lần nữa.

Ba người đến văn phòng của Tằng Bá Điếu, Tằng Bá Điếu đang phân tích dữ liệu thí nghiệm, khi nhìn thấy An Lương, Tằng Bá Điếu ngay lập tức chào đón một cách nồng nhiệt: "Tổng giám đốc An, chào buổi tối"

Dương Chí Tín trả lời với giọng khách sáo: "Chào buổi tối, giáo sư Tằng, ông vẫn đang bận sao?"

Cả Bạch Nguyệt và Dương Chí Tín đều gật đầu khẳng định.

Bạch Nguyệt lập tức nói về việc mở rộng rừng táo chua, cuối cùng bổ sung: "Mọi người hi vọng rằng giáo sư Tằng sẽ đóng vai trò là người hướng dẫn kỹ thuật cho kế hoạch mở rộng."

Dương Chí Tín nhìn Bạch Nguyệt.

"Mọi người qua đây là có việc gì không?" Tằng Bá Điếu hỏi.

Tằng Bá Điếu cau mày, ông ấy ngập ngừng nói: "Chắc mọi người cũng biết trước đây tôi nghiên cứu nhân giống táo chua?"

"Ngày nào không bận?" Tằng Bá Điếu thở dài,'Tôi đã quen với việc ngày nào cũng bận rộn, chỉ mong sớm có kết quả".

"Tôi phải nói với ông một tin buồn." Tằng Bá Điếu thở dài,'Sau thí nghiệm nhân giống của chúng tôi, kết quả cuối cùng là có những biến thể lành tính trong những cây táo chua này. Chúng tôi không thể lặp lại quá trình biến dị lành tính, cũng như không thể nhân giống những cây táo chua này."

Dương Chí Tín nghi ngờ nói: "Giáo sư Tằng, ý của ông là rừng táo chua không thể mở rộng?”

"Đúng." Tằng Bá Điếu trả lời với giọng khẳng định.

"Trưởng thôn Dương chắc cũng biết chúng tôi với sinh viên Bạch Nguyệt có hợp đồng chia phần trăm sản lượng bán ra, phải không?" Tằng Bá Điếu chủ động bổ sung.

Dương Chí Tín gật đầu.

"Việc mở rộng rừng táo chua có lợi cho chúng tôi. Nếu có thể mở rộng diện tích trông, chúng tôi chắc chắn sẵn sàng mở rộng diện tích trông, nhưng theo kết quả nghiên cứu hiện tại của chúng tôi, không thể mở rộng diện tích trông trong thời gian tới." Tằng Bá Điếu đáp.

Tuy nhiên, khi đối mặt với câu nói của Tằng Bá Điếu, trong lòng của Dương Chí Tín ít nhiều cũng không tin. Cả đời Dương Chí Tín là một nông dân kỳ cựu, ông ấy có kinh nghiệm của mình, ví dụ như việc trông cây táo chua, ông ấy thực sự cảm thấy nó rất đơn giản!

"Chuyện là... giáo sư Tằng, chúng ta có thể tự mở rộng được không?" Dương Chí Tín hỏi.

Khi câu hỏi của Dương Chí Tín được thốt ra, Tằng Bá Điếu hiểu rằng Dương Chí Tín không tin những gì ông ấy nói. Tằng Bá Điếu cũng không cố gắng thuyết phục đối phương, bởi vì Tằng Bá Điếu cũng hiểu chuỗi hoài nghi và nghi ngờ này.

Chừng nào còn phát sinh dây chuyền nghi ngờ thì quá khó để loại bỏ!

"Tất nhiên là được!" Tằng Bá Điếu trực tiếp đồng ý với yêu cầu tự mở rộng của Dương Chí Tín.

Trong lòng Tằng Bá Điếu hiểu rất rõ, ông ấy biết nếu ông ấy ngăn cản Dương Chí Tín mở rộng rừng táo chua, theo cách nhìn của Dương Chí Tín, điêu đó tương đương với việc ngăn cản bên kia làm giàu, đồng nghĩa với việc cắt đứt tài sản của mọi người.

Cắt tiền người khác chẳng khác nào giết bố mẹ mình! Tất nhiên Tằng Bá Điếu sẽ không ngu ngốc như vậy, nên Tằng Bá Điếu đã đồng ý mà không do dự, nói rằng Dương Chí Tín có thể tự mình mở rộng rừng táo chua.
Bình Luận (0)
Comment