Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 652 - Chương 4793 - Phần Thưởng Lớn?

Chương 4793 - Phần thưởng lớn? Chương 4793 - Phần thưởng lớn?Chương 4793 - Phần thưởng lớn?

Trên thực tế, Tằng Bá Điếu đã nhìn thấy rất nhiều tiền, các dự án do ông ấy kiểm soát có rất nhiều quỹ nghiên cứu và phát triển, nhưng đó là của quỹ nghiên cứu và phát triển, Tằng Bá Điếu không thể lấy làm của riêng được.

Do đó, phần thưởng 600 vạn Hạ Quốc tệ miễn thuế của giải thưởng Nobel rất hấp dẫn đối với Tằng Bá Điếu.

"Lợi ích thứ ba là sự kết hợp của lợi ích thứ nhất và lợi ích thứ hai, sau khi tôi nổi tiếng, tôi có thể lợi dụng danh tiếng của mình để kiếm tiền và thu được càng nhiều lợi ích kinh tế." Tằng Bá Điếu nói một cách thực tế.

Người trên thế giới này, không ai có thể nao lại không yêu tiên giống như .Jack Ma cả, phải không?

An Lương mỉm cười và khen ngợi: "Giáo sư Tằng đúng là người thật thà!”

"Tôi rất ghét bọn đạo đức giả!" Tằng Bá Điếu đáp.

"Nếu có một giải thưởng hàng đầu ở Hạ Quốc, nó có thể không nổi tiếng bằng giải thưởng Nobel, nhưng tiền thưởng của nó nhiều hơn giải thưởng Nobel, và giải thưởng này cho phép y học cổ truyền Hạ Quốc tham gia. Giáo sư Tằng nghĩ thế nào?" An Lương hỏi.

"Cho phép y học cổ truyền Hạ Quốc tham gia... Tằng Bá Điếu do dự một lúc,'Điều đó có nghĩa là bạn có thể bỏ qua các thử nghiệm lâm sàng với các công thức kinh điển, phải không?"

"Tổng giám đốc An, ý của cậu là... Tằng Bá Điếu là một người thông minh, ông ta lờ mờ đoán được ý của An Lương.

"Số tiền thưởng vượt xa giải Nobel, giải thưởng hàng đầu trong nước...' Tằng Bá Điếu suy nghĩ vài giây, sau đó lắc đầu phủ nhận,'Không có giải thưởng như vậy ở Hạ Quốc!"

"Vậy nếu có một giải thưởng như vậy, tôi nhất định sẽ tham gia cuộc tuyển chọn của giải thưởng này, hà tất gì phải đi xét giải Nobel?" Tằng Bá Điếu phàn nàn,'Chu kỳ xác minh của giải thưởng Nobel quá dài, xác minh của các thử nghiệm lâm sàng cũng quá dài. Chúng tôi hiện gân như không đạt được tiến độ hiệu quả nào."

“Tôi nói có.' An Lương lại nói.

Tằng Bá Điếu vẫn chưa biết giải thưởng trong nước là như thế nào sao?

"Ừm"" An Lương bình tĩnh đáp.

"Tất nhiên!" An Lương trả lời với giọng khẳng định.

An Lương suy nghĩ một hồi, rồi mới trả lời.

"Khi nào thì giải thưởng mà tổng giám đốc An chính thức tung ra?" Tằng Bá Điếu bắt đầu quan tâm.

Bởi vì một khi giải thưởng này được tung ra, Tằng Bá Điếu tự tin rằng mình sẽ giành được giải thưởng 100% với hạt táo chua trên núi cao.

"Tôi đang chuẩn bị xây dựng một giải thưởng để thúc đẩy sự phát triển của cơ sở nghiên cứu khoa học đời sống Thập Lý Loan và biến Thập Lý Loan trở thành một khu vực then chốt trong lĩnh vực khoa học đời sống toàn cầu." An Lương không giấu giếm điều gì.

Khoảng 8 giờ tối, An Lương và Bạch Nguyệt đi bộ trở về, trên đường An Lương thản nhiên hỏi: "Sinh viên Bạch Nguyệt, em muốn hôm nay về hay ngày mai vẽ?" "Vậy sau khi giải thưởng này được tung ra, làm phiên tổng giám đốc An mời tôi tham gia." Tằng Bá Điếu giải thích.

"Được!" An Lương đồng ý.

"Sớm nhất sẽ tung ra trong năm nay, thời gian trao giải sẽ ấn định vào Lễ hội mùa xuân." An Lương giải thích.

Bạch Nguyệt chần chờ một chút: "Nếu như ngày mai về, chắc sẽ làm lỡ thời gian của chúng ta phải không?”

"Được, hôm nay chúng ta không về, hiếm mới có dịp em về nhà một chuyến, ở cùng với mẹ nhiều hơn đi." An Lương giải thích.

"Em không học tiết này có sao không?" An Lương hỏi.

"Sáng sẽ có môn Toán cao cấp." Bạch Nguyệt đáp.

An Lương hoàn toàn không đến lớp, trừ phi đến lớp cùng Bạch Nguyệt, để lấp đầy khoảng trống trong chuyện tình cảm học đường của Bạch Nguyệt ở đại học.

"Không sao hết, em có thể tự học bù." Bạch Nguyệt đáp.

"Gần đây anh không có việc gì làm. Thứ hai ngày mai có tiết học gì? Có cần lên lớp không?" An Lương hỏi Bạch Nguyệt.

“Nhưng...' Bạch Nguyệt do dự,'Nhà em không có phòng cho khách."

Ý của Bạch Nguyệt là không có chỗ cho An Lương ở trong gia đình cô.

An Lương mỉm cười đáp lại: " Mô tô bay rất tiện lợi, anh sẽ qua Xương Tây ở, sáng mai lại qua đây. Đúng rồi, buổi sáng anh muốn ăn trứng chân, em biết làm không?"

"Em biết." Bạch Nguyệt nhanh chóng đồng ý.

"Được, sáng mai em làm trứng chần cho anh đi." An Lương nói với Bạch Nguyệt.

"Em nhớ rồi." Bạch Nguyệt nghiêm túc gật đầu.

Hai người đi một đường về nhà, Bạch Linh lên tiếng trước: 'Hai đứa phải về sao?"

"Không, mẹ, hôm nay con ở lại với mẹ, ngày mai bọn con mới về." Bạch Nguyệt vội vàng nói,'Sinh viên An hôm nay sẽ đến Xương Tây. Mô tô bay rất thuận tiện, chỉ mất 15 phút để đến thành phố Xương Tây."

An Lương nói thêm: "Vâng, dì Bạch, mô tô bay rất tiện lợi."

"Vậy... ừm, ngày mai cháu có đến không?" Bạch Linh hỏi An Lương.

"Tất nhiên là có!" Bạch Nguyệt trả lời trước, Anh ấy sẽ đến ăn trứng luộc vào buổi sáng."

Thấy Bạch Nguyệt bảo vệ An Lương như vậy, Bạch Linh ngoài thở dài cũng chỉ biết thở dài.

Sắc trời dần tối.

An Lương đã rời đi bằng mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng, còn Bạch Nguyệt vẫn ở lại làng Vân Pha. Tại nhà của Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt và Bạch Linh ngủ cùng nhau.

Bạch Linh hỏi về việc mở rộng rừng táo chua: "Giáo sư Tằng và trưởng thôn đã nói gì?"

"Hai bên có một số bất đồng nhất định." Bạch Nguyệt thuật lại chỉ tiết những gì giáo sư Tằng nói về sự thất bại trong việc nhân giống cây táo, đồng thời cũng kể việc Dương Chí Tín không tin tưởng giáo sư Tằng. Đây chính là sự bất đồng của hai người họ.

"Cây táo chua kia thật sự không có khả năng nhân giống sao?" Bạch Linh cũng rất nghi ngờ.

"Chỉ lát một vài cây táo chua thôi mà. Theo như kinh nghiệm của chúng ta, tùy tiện chặt một vài cây rồi cắm xuống đất là có thể sống, tại sao lại không thể nhân giống được?" Bạch Linh và Dương Chí Tín có cùng ý kiến.

Bạch Nguyệt trả lời: "Không đơn giản như mẹ nghĩ đâu. Mẹ, mẹ cũng biết về câu chuyện cam trồng ở Hoài Nam thì là cam, trông ở Hoài Bắc thì lại là chỉ. Chúng ta không nói vê ẩn dụ của câu chuyện này, mà nói vê hiện tượng của câu chuyện này."
Bình Luận (0)
Comment